Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh
Tác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh 

Tác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)

Thể loại: Hiện đại, hài hước.

Số chương: 18 + 1 phiên ngoại

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

- --

Giới thiệu

Sau khi bị chia cắt uyên ương, tôi đành phải bao nuôi thế thân của ánh trăng sáng.

Người đó là đàn anh của tôi, cực kỳ đẹp trai, khí chất lạnh lùng, mang theo chút cảm giác uể oải, như thể cả thế giới chẳng đáng để anh bận tâm.  

Để không bị anh áp đảo, lúc nào tôi cũng cầm ly rượu vang trên tay, ánh mắt chất chứa sự từng trải và lạnh nhạt nhìn anh.  

Sau đó, tôi lạnh giọng nói một câu: "Anh trai, ngoài tình yêu ra, tôi có thể cho anh mọi thứ."  

Tôi còn nói với bạn bè: "Anh ta  chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi."  

Bao nuôi anh được hai năm, không biết từ khi nào tôi lại dần nảy sinh những cảm xúc mà tôi không nên có.  

Nhưng rồi, ánh trăng sáng trong lòng tôi đã trở về.

Đúng ngày hôm ấy lại là sinh nhật của thế thân.  

Tôi gửi cho anh một tin nhắn lạnh lùng: [Anh ấy về rồi, tôi phải đi đón anh ấy.]

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi lại nhắn thêm một câu: [Đừng làm loạn, chẳng đáng yêu chút nào.]

Nhưng xe tôi vừa đi được nửa đường thì bị hơn chục chiếc siêu xe chặn lại.  

Dẫn đầu là một chiếc Bugatti Veyron, người bước xuống chính là thế thân mà tôi đã bao nuôi bấy lâu.  

Ánh mắt anh lạnh như băng, nhìn tôi chằm chằm, ngăn chặn ý định giả vờ ngã xuống để lừa lấy một khoản bồi thường của tôi.  

Từ các siêu xe khác, một nhóm cậu ấm cũng bước xuống, vừa huýt sáo vừa cười: "Ô kìa, Thái tử gia Bắc Kinh, đầu cậu sắp mọc cỏ rồi, hahaha!"
 
Chương 1: Chương 1+: 2


Hồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện.  

Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi.  

Anh ta lập tức đồng ý.  

Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.  

Rồi anh ta đi du học.  

Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh.

Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi.

Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường!  



Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp.

Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai.  

Anh thường xuyên vắng mặt ở trường.

Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có.  

Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh.

Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.  

 
 
Chương 2: Chương 3+: 4


Một hôm, tôi lại thấy anh bước xuống từ xe của một người đàn ông.

Hả? Anh chơi cả nam lẫn nữ luôn à?

Lại có một hôm khác, tôi và mấy người bạn đến bar chơi.  

Đó là lần đầu tiên chúng tôi đi bar, vì trước đây đều bị cấm.  

Tôi lại gặp anh.

Anh lướt qua đám đông, hình như định đi ra cửa sau?  

Chắc là đi thay đồ để làm phục vụ.  

Tôi uống ngay một chai rượu, sau đó lao đến, túm lấy anh.  

Anh nhìn thấy tôi, khẽ nhíu mày, hỏi: "Em làm gì ở đây?"

Tôi hỏi lại: "Anh biết tôi à?"

Anh ngửi ngửi mùi trên người tôi, không hài lòng nói: "Em còn uống rượu nữa hả?"  



Tôi kéo anh ra ngoài, vừa bước qua cửa lập tức lấy hết can đảm, cố gắng dùng chiều cao chẳng ăn thua gì của mình để nói ra những lời như thể tôi đang ở trên cao nhìn xuống: "Đi theo tôi, đừng làm mấy công việc cực khổ như vậy nữa."

Anh: "..."

Tôi khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn anh: "Đừng diễn nữa, tôi biết chắc chắn anh thiếu tiền mới phải để mấy bà cô giàu có hay mấy ông già bao nuôi. Nói giá đi, sau này theo tôi."

Tôi lén liếc anh một cái, sau đó rút ra một tấm thẻ ngân hàng: "Trong đây có hai vạn. Đừng kích động quá, đây chỉ là tiền tiêu vặt một tháng thôi. Chỉ cần anh ngoan ngoãn, sau này tôi cũng sẽ mua xe cho anh."

Anh im lặng hồi lâu, rồi mới hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"

Tôi đáp: "Hai chai, chỉ bấy nhiêu rượu thì không đủ dính kẽ răng tôi đâu."

Ngay sau đó tôi ngất đi.

Lúc ngất, tôi cảm giác được anh đã ôm lấy tôi. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, lồng n.g.ự.c cũng cứng cáp.

Người ta đúng là có vốn liếng thật mà.

 
 
Chương 3: Chương 5+: 6


Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường khách sạn.

Anh ngồi trên sofa bên cạnh, đang gõ bàn phím laptop.

Quần áo trên người tôi vẫn chỉnh tề.

Anh đưa nước cho tôi: "Sau này đừng uống rượu nữa."

Tôi "chậc" một tiếng:

"Chuyện của tôi anh đừng quản. Mà lời tôi nói tối qua, anh đồng ý chưa?"

Anh nhíu mày: "Ồ, còn nhớ rõ cơ à?"

Tôi hừ một tiếng:

"Nếu anh chê ít, tôi có thể trả hai vạn năm một tháng! Chị đây không thiếu gì, chỉ thiếu người tiêu tiền giúp thôi!"

Anh bật cười trầm thấp: "Được thôi."

Anh rút chiếc thẻ ngân hàng ra, nói: "Nhưng số dư trong này không đủ trả tiền khách sạn đâu."

Tôi giật mình. Hai vạn vẫn không đủ?

Mặt tôi đen sì, bước xuống quầy lễ tân thanh toán.



Nhân viên nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Cái khách sạn c.h.ế.t tiệt gì mà một đêm tận hai vạn tám.

Biết thế tối qua phải tắm một trận cho đáng tiền rồi mới đi.

Từ đó, tôi chính thức có một chú chim hoàng yến.

Dựa vào kinh nghiệm đọc ngôn tình tổng tài bá đạo của mình, tôi quyết định mua một căn hộ cao cấp gần trường.

Ờ thì... là ba tôi mua cho.

Tiền phí quản lý tài sản cũng là ba tôi chi trả.

Ba cho tôi năm vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng, giờ chi phí cố định của tôi đã mất hai vạn năm.

Tôi còn phải tiết kiệm để mua xe cho chim hoàng yến nữa.

Dù tôi có chút tiền để dành nhưng động vào khoản lớn là ba mẹ sẽ hỏi ngay.

Thế là tôi bắt đầu cuộc sống nuôi dưỡng chú chim hoàng yến của mình.

 
 
Chương 4


Để thể hiện tình cảm sâu đậm dành cho ánh trăng sáng, tôi luôn giữ thái độ lạnh nhạt với anh.

"Qua đây, ăn cơm với tôi."

Tôi gọi điện chỉ nói đúng một câu rồi dập máy ngay lập tức, không quên ném điện thoại sang một bên, suýt thì rơi xuống đất.

Tôi vỗ n.g.ự.c tự nhủ, phong thái của kim chủ phải thể hiện cho đàng hoàng.

Nhưng hình như anh đang cầm kịch bản "vả mặt".

Hai mươi phút trôi qua, dưới ký túc xá của tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Tôi nghiến răng nghiến lợi gọi lại: "Tên đàn ông kia, anh đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy à?"



Giọng anh lười biếng vang lên: "Cô bé à, không phải anh không muốn đến, mà là em không nói địa điểm, anh biết đi đâu?"

Giọng anh thế mà hay kinh khủng.

Có cái chất khàn khàn đầy gợi cảm.

Tôi lập tức hừ lạnh: "Cái này cũng phải hỏi sao? Anh đúng là chẳng thể so được với anh ấy."

Tôi tiếp lời: "Tôi đang ở dưới ký túc xá, cho anh sáu mươi giây."

 
 
Chương 5: Chương 8+: 9


Kết quả là, tôi chờ đúng mười phút anh mới xuất hiện.

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận: "Tự biết thân biết phận mình đi, anh chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, đừng có thái độ."

Anh nói một câu ngắn gọn: "Ồ."

Chúng tôi đi ăn ở căn-tin.

Vì anh chậm chạp lề mề mà món thịt viên sốt mà tôi thích đã hết sạch.

Tôi không nhịn được càu nhàu: "Anh mà cứ không tích cực như thế thì sớm muộn gì cũng bị tôi đuổi đấy."

Anh đáp: "Vậy anh đi đây."

Đúng là cầm kịch bản truyện ngược tổng tài mà!

Tôi suýt tức chết, đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này tôi tha cho anh!"

Ăn xong, tôi dẫn anh về căn hộ gần trường của mình.

Tôi nói: "Từ nay, anh sẽ ở đây."

"Đưa báo cáo sức khỏe của anh cho tôi xem."

Anh nói: "Anh rất khỏe mạnh, trước giờ chỉ bán nghệ, không bán thân."

Tôi trừng mắt. Nhưng sách truyện đều viết là đến một giai đoạn nào đó, tôi sẽ phải say rượu rồi nhầm anh với ánh trăng sáng mà ngủ với anh cơ mà!

Gì chứ?



Anh bán nghệ, không bán thân.

Nuôi chim hoàng yến kiểu này thì còn ý nghĩa gì nữa?

Không lẽ thật sự không bán thân à?

Mắt tôi đột nhiên sáng lên, khinh thường nói: "Đâu phải tôi muốn ngủ với anh, anh chỉ là một thế thân. Tôi nhìn anh để hoài niệm về ánh trăng sáng của tôi mà thôi."

Anh lười nhác ngồi trên sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo tôi lại gần.

Tất nhiên tôi không thèm qua. Tôi thành thục cầm lên ly rượu vang, định uống một cách thật tao nhã.

Rượu này do tôi lén trộm từ hầm rượu của ba.

Anh trực tiếp giật ly rượu: "Không được uống."

Anh đanh mặt, nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi mà dám phản kháng là sẽ bị đánh ngay lập tức.

Không lẽ tôi là kim chủ đầu tiên bị đánh?

À không...

Trong truyện, kim chủ nào cũng bị đánh cả.

Nhưng mà chỉ bị khi chim hoàng yến quyết bảo vệ sự trong sạch của mình thôi.

 
 
Chương 6: Chương 10+: 11


Vậy nên, tôi biết điều đặt ly rượu xuống, hừ một tiếng: "Tôi bị đau dạ dày, đúng ra là không nên uống."

Anh bật cười: "Em còn đau dạ dày nữa à?"

Tôi lại hừ một tiếng: "Thì sao? Căn bệnh này cao quý lắm à? Chỉ nam tổng tài bá đạo mới mắc được, còn nữ tổng tài thì không chắc?"

Anh lại cười, không kìm nén được nữa.

Tôi gửi cho anh thực đơn: "Từ nay trở đi phải nấu cơm cho tôi."

Anh đáp: "Ừm."

Tôi cảm thấy lúc này chẳng có việc gì khác để làm, bèn hỏi anh: "Nhà anh thế nào? Thiếu tiền không?"

"Thiếu tiền."

Tôi nói: "Đúng là một người đàn ông hám hư vinh."

Nghĩ đến ánh trăng sáng cũng vì tiền mà rời bỏ tôi, tôi đập mạnh tay xuống bàn trà, đau đến mức mặt mày méo mó.

Nhưng tôi vẫn nhịn đau, cố thốt ra câu thoại đã chuẩn bị sẵn: "Đàn ông đúng là chẳng có ai ra gì cả."

Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười lớn.



Tôi cảm thấy mình vừa mất hết mặt mũi.

Cuộc sống đại học của tôi rất bận rộn.

Lịch học năm nhất vốn đã kín mít.

Những lúc không có giờ học, tôi còn phải đến công ty thực tập.

Tiền tiêu vặt ba tôi cho mỗi tháng là năm vạn, nếu tôi biểu hiện tốt thì có thể xin tăng thêm hạn mức.

Tôi có ba anh trai và hai chị gái.

Bọn họ giờ đã đứng vững ở công ty rồi, chỉ có tôi là lép vế nhất.

Vậy nên tôi phải nhanh chóng thể hiện năng lực làm việc của mình, để giành thêm tài sản từ ba.

Hơn nữa, tôi còn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi mấy motip văn học tổng tài bá đạo, biết rằng muốn trở thành một nữ tổng tài thành công, nhất định phải sở hữu một đế chế thương mại riêng.

Có như vậy thì khi chim hoàng yến của tôi có ý định bay đi, tôi mới có thể cướp máy bay để bắt anh lại rồi cưỡng chế yêu đương!

 
 
Chương 7: Chương 12+: 13


Vì vậy, tôi thường xuyên phải làm việc đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về.

Hạ Yến Nghiêu cũng coi như có trách nhiệm, anh thường lái xe đến đón tôi.

Xe anh đi là xe Land Rover của tôi.

Mỗi lần về nhà, trong nhà đều có sẵn bữa khuya chờ tôi.

Nếu buổi trưa tôi ăn ở công ty, anh cũng biết đường chuẩn bị cơm gửi đến cho tôi.

Dĩ nhiên là không phải anh tự mang đến.

Tôi đã cảnh cáo anh từ trước: "Không được xuất hiện trước mặt người nhà của tôi. Thân phận của anh chỉ là người tình bí mật thôi. Đừng mơ tưởng đến chuyện trèo cao."

Tôi liếc nhìn bụng anh, châm chọc: "Dù sao thì, anh cũng đâu thể mang thai được."

Anh chỉ đáp: "Ừ."

Vì vậy, anh nấu xong là nhờ người giao hàng chuyển đến cho tôi.

Rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm nhất đã tới.

Tôi phải về nhà để tham gia 'cuộc chiến giành quyền thừa kế' nên để anh ở lại căn hộ một mình.



Đêm giao thừa, tôi và gia đình quây quần bên nhau vui vẻ.

Chợt nghĩ đến chim hoàng yến của mình là một cô nhi, lòng tôi thoáng nhói đau.

Nhưng tôi cố gắng kìm lại, không muốn tỏ ra quan tâm anh.

Tôi không muốn anh có thêm bất kỳ ảo tưởng nào về tôi nữa.

Kết quả là, anh gửi cho tôi một tin nhắn, bên trong là hình pháo hoa.

Lòng tôi có chút vui mừng, nhưng vẫn giữ sự kiêu kỳ, đợi năm phút sau mới trả lời: [Ở đâu thế?]

[Ở nhà.] Anh trả lời.

Tôi chỉ "ừm" một tiếng.

Rồi bất giác nghĩ vài năm nữa, khi anh đã già nua, còn tôi đã có cuộc sống mới, có lẽ lúc ấy anh sẽ chỉ là một nhân viên phục vụ đầu tóc bạc trắng trong một quán bar nào đó. Tôi khẽ thở dài.

Vậy nên, tôi gửi thêm một tin nhắn: [Đợi tôi.]

Sau đó, tôi lén lái xe ra ngoài.

 
 
Chương 8: Chương 14+: 15


Khi tôi về đến nhà thì anh ra mở cửa.

Nhưng nhìn anh có vẻ hơi gấp.

Chắc là vừa nghe tiếng chuông đã vội vã chạy ra.

Nghĩ đến hôm nay là ngày đầu năm mới, tôi mỉm cười với anh: "Chúc mừng năm mới."

Rồi tôi lấy ra một bao lì xì thật lớn đưa cho anh.

Bên trong là tám vạn tám.

Tiền này là mẹ tôi cho, nhưng tôi lôi ra để làm màu.

Anh cười nhận lấy, sau đó bất ngờ nắm lấy tay tôi, tiến gần hơn, một tay anh vòng qua sau gáy tôi, giữ chặt, rồi hôn…

Trong đầu tôi mơ màng nghĩ chắc anh phải cảm động lắm nên mới chủ động như vậy.

Sau đó tôi cũng không cưỡng lại được, cứ thế chìm đắm trong sự dịu dàng của anh...

Khi tỉnh lại đã là hơn bốn giờ sáng.



Đầu óc tôi vốn đã hơi mơ màng giờ càng rối bời hơn.

Tôi để mặc anh giúp tôi tắm rửa, thay đồ, sấy tóc.

Anh đúng là người thù dai.

Chỉ vì tôi buột miệng nói một câu: "Người đàn ông kia, tốt nhất là nên biết giữ gìn chút sự rụt rè đi. Ánh trăng sáng của tôi chắc chắn sẽ không trơ trẽn như anh."

Vậy mà anh cứ "trừng phạt" tôi suốt, liên tục hỏi xem tôi có còn dám nhắc đến người đàn ông khác trên giường nữa không...

Sức tôi sao mà đấu lại được với anh...

Cuối cùng, tôi chỉ có thể tạm thời đầu hàng.

Tôi mệt mỏi quá nên lại ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi có cảm giác chỉ vừa chợp mắt một chút đã bị ai đó lay tỉnh.

Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang ở trong xe, mà xe thì đang đỗ ngay trước biệt thự nhà tôi.

 
 
Chương 9: Chương 16+: 17


Mùng một Tết, theo phong tục thì phải dậy sớm ăn sáng, không được ngủ nướng.

Tôi vội vàng bước xuống xe, quay sang nói với Hạ Yến Nghiêu: "Anh về đi, lái xe đi chỗ khác."

Anh khẽ "ừ" một tiếng, nhìn tôi rồi nói: "Tối về để tôi bôi thuốc cho em."

Phía dưới có hơi đau thật.

Làm tổng tài bá đạo đúng là phải chịu không ít khổ sở mà, nhưng vẫn phải giữ vẻ lạnh lùng.

Vì vậy, tôi chỉ lạnh lùng gật đầu.

Về đến nhà, mẹ tôi hỏi: "Con đi đâu giờ này mới về thế?"

Tôi xoa xoa cổ tay, nói: "Con đi chạy bộ ấy mà."

Nói xong tôi cắn răng nhịn đau mà bước lên lầu.

Tôi cảm thấy mình và anh đã rơi vào một mối tình nồng cháy.



Đặc biệt là sau khi học kỳ mới bắt đầu, chúng tôi chuyển hẳn vào sống chung...

Mỗi ngày, anh đều ngoan ngoãn tiễn tôi ra cửa, còn hôn tạm biệt ngay lối vào.

Trông ngoan ngoãn hết sức.

Tôi thì ngày nào cũng phải ra khỏi nhà từ rất sớm.

Tiết đầu tiên bắt đầu lúc 8 giờ sáng.

Đi làm cũng phải đến sớm để tăng ca.

Vốn dĩ sáng hay tối đều vậy.

Nếu không chăm chỉ làm việc, tôi sẽ chỉ có thể sống dựa vào tiền ba cho chứ không thể trở thành tổng tài bá đạo được.

 
 
Chương 10: Chương 18+: 19


Một hôm, sau khi học xong hai tiết đầu, tôi quyết định đi tìm chim hoàng yến của mình. Đúng lúc anh có tiết ba và bốn.

Tôi định đến ngồi với anh một lúc, rồi dẫn anh đi ăn trưa.

Tâm trạng tôi khá tốt nên muốn dỗ dành anh một chút.

Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải ngoan ngoãn.

Kết quả, tôi vừa đến nơi đã thấy một cô gái đứng bên bàn anh, ngượng ngùng nói gì đó.

Vừa nhìn là biết anh đang trêu hoa ghẹo nguyệt!

Tôi tức giận bước tới, giọng lạnh băng, ánh mắt sắc như dao, nhìn anh chằm chằm: "Hạ Yến Nghiêu, anh đang làm gì đấy!"

Anh vừa định lên tiếng, tôi lập tức ngắt lời: "Ai cho anh cái gan đó, dám ve vãn phụ nữ bên ngoài!"

Cả lớp vốn đang im lặng vì sự xuất hiện của tôi, bỗng nhiên bật cười ha hả.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình đang bị cười cợt.

Tôi túm lấy cổ tay anh, mạnh mẽ kéo đi: "Đi với tôi."



Anh đành bất đắc dĩ nói: "Giáo sư môn tài chính này khó tính lắm, trốn học là rớt môn đó."

Đúng lúc này, chuông báo vào lớp vang lên.

Ngay sau đó một giáo sư lớn tuổi bước vào, nhìn thấy tình cảnh của chúng tôi là hỏi ngay: "Hai người làm gì thế? Vào lớp rồi mà còn lôi lôi kéo kéo làm gì?"

Có người nhanh nhảu nói: "Thầy ơi, bạn gái của Hạ Yến Nghiêu đến kiểm tra đấy ạ!"

Cả lớp lại cười ầm lên.

Hạ Yến Nghiêu kéo tôi ngồi xuống ghế cạnh anh. Tôi xấu hổ đến mức phải vùi đầu xuống bàn.

Trong giờ học, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm tức tối: "Tất cả là tại anh!"

Anh thì cứ nhịn cười.

Tôi tức điên lên. Tôi nghĩ lát nữa tôi phải đổi ảnh đại diện của anh trên mạng xã hội thành hình hai chúng tôi giơ tay kết làm trái tim.

Như vậy thì sẽ không ai dám có ý xấu với anh nữa.



Vừa hết tiết học, tôi đã kéo cổ tay anh lôi ra hành lang.

Nhưng vì có người qua lại, không tiện bộc phát nên tôi đành tìm một góc khuất yên tĩnh hơn.

Tôi ép anh vào tường, lạnh lùng nói: "Người đàn ông kia, nghe đây, anh là của tôi. Không được quyến rũ ong bướm bên ngoài."

Anh nhìn tôi, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Tôi lập tức hung dữ hôn lên môi anh.

Và thế là, chúng tôi hôn nhau trong cầu thang bộ suốt mười phút, đến khi môi cả hai đều sưng lên mới quay lại lớp học.

Đám bạn học của anh lập tức xúm lại hỏi:

"Này lão Hạ, môi hai người làm sao mà sưng thế kia?"

"Đúng vậy, làm sao thế?"

"Kể nghe xem nào."

Anh chỉ lạnh nhạt đáp: "Cút."
 
Chương 11: Chương 20+: 21


Trong trường, tôi bắt đầu công khai tuyên bố chủ quyền.

Mục đích là để ngăn bất kỳ ai có ý định tranh giành chim hoàng yến của mình.

Đúng lúc đó, hội sinh viên tổ chức đi chơi tại một khu nghỉ dưỡng trên núi.

Tôi vốn chỉ có tên trong danh sách hội sinh viên cho vui, nên cũng coi như có lý do tham gia để mở rộng thêm vài mối quan hệ.

Dĩ nhiên là tôi dẫn theo cả Hạ Yến Nghiêu.

Một tên thiếu gia nhà giàu từng muốn dùng tiền để theo đuổi tôi trước đây, thấy tôi đưa anh theo là lập tức mỉa mai: "Thì ra cậu thích bao nuôi trai đẹp à?"

Lúc đó, chúng tôi đang câu cá.

Đây là cơ hội để tôi phát huy uy quyền.

Tôi ôm chặt lấy chim hoàng yến của mình từ phía sau.

Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc.



Tôi hùng hồn tuyên bố: "Anh phải để người ta biết, cái ao cá này, đã bị anh bao trọn rồi!"

Nói rồi, tôi gọi quản lý đến, nói: "Chúng tôi muốn bao toàn bộ ao cá này, không cho ai khác, nhất là cái tên kia..."

Tôi chỉ thẳng vào tên thiếu gia lúc nãy: "Không được cho anh ta câu cá ở đây."

Quản lý trừng to mắt nhìn tôi rồi nhìn Hạ Yến Nghiêu, sau đó cúi người gật đầu liên tục: "Dạ được, được ạ."

Tên thiếu gia kia đỏ mặt tía tai nhưng không dám làm lớn chuyện.

Nghe nói ông chủ khu nghỉ dưỡng này có thế lực rất lớn, chẳng ai dám gây rối ở đây.

Nên chắc anh ta cũng phải kiêng dè.

Thỉnh thoảng, tôi cũng quay về ký túc xá để chơi với mấy cô bạn cùng phòng.

Dù sao tôi cũng không thể để bốn năm đại học của mình trôi qua một cách vô nghĩa.

Một hôm, chúng tôi tụ họp ăn uống cùng nhau.

Ký túc xá có một nhà ăn dành riêng cho giảng viên nhưng cũng mở cửa cho sinh viên.



Chất lượng nơi đây không thua kém nhà hàng, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ.

Chúng tôi đặt một phòng riêng để ăn.

Một cô bạn trêu tôi: "Vũ Vi, cậu yêu đương nên quên luôn tụi này là ai rồi đúng không? Đừng có trọng sắc khinh bạn chứ!"

"Đúng đấy, nhìn mặt cậu rạng rỡ thế kia là muốn ngược c.h.ế.t tụi này à?"

"Đàn ông ấy mà, không nên tốt với họ quá, nếu không họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu."

Tôi cười khẩy, uống một ly nước cam mà ra dáng như đang thưởng thức rượu vang, rồi bắt chước dáng vẻ lười nhác của Hạ Yến Nghiêu, thờ ơ nói: "Yêu đương gì chứ? Hẹn hò ư? Anh ấy chẳng qua chỉ là một người thay thế, một món đồ chơi, chú chim hoàng yến của tôi mà thôi."

Nói xong, tôi cảm thấy mình thật đỉnh cao.

Nhưng ngay lập tức, tôi nghe thấy cả đám bạn đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Mắt họ đều đổ dồn về phía cửa.

 
 
Chương 12: Chương 22+: 23


Tôi quay lại, lập tức thấy Hạ Yến Nghiêu đang đứng đó, hai tay anh đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Phía sau anh còn có mấy nam sinh trông cà lơ phất phơ, vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch hay, còn huýt sáo trêu chọc.

Một người khoác vai Hạ Yến Nghiêu, cười hề hề nói: "Này, anh bạn, phạm vi công việc của cậu rộng nhỉ, làm cả chim hoàng yến cơ đấy! Hahaha!"

Anh quay lưng bước đi.

Đám người kia cũng vội đuổi theo.

Trong lòng tôi bỗng lạnh toát.

Tim tôi thắt lại, đau nhói từng cơn.

Tôi đã làm tổn thương anh rồi.

Tôi đã biết sẽ có ngày mình làm tổn thương anh.

Cô bạn bên cạnh huých nhẹ vào tay tôi, giục: "Không mau đuổi theo đi?"



Tôi cố nén cảm giác bất an trong lòng, cứng miệng nói: "Không thể chiều chuộng tính khí của anh ấy được! Anh ấy cần phải hiểu rõ vị trí của mình."

Cả đám bạn tôi nhìn nhau khó hiểu.

Sau khi ăn xong, tôi mới vội vã chạy về nhà.

Kết quả là, anh không có ở đây.

Tôi gọi điện cho anh, nhưng anh lại bướng, không bắt máy.

Tôi nhắn tin: [Anh đang ở đâu?]

Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng. Không phải anh định bỏ đi thật đấy chứ?

Một cảm giác bất an dâng trào, tôi đi vòng quanh nhà, chẳng biết làm gì. Cuối cùng, tôi thừa nhận mình sai rồi.

Tôi không nên làm tổn thương anh như vậy.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định dùng cách mua quà để bù đắp.
 
Chương 13: Chương 24+: 25


Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ mua gì thì cửa nhà đã mở.

Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Anh bước vào, lướt qua tôi như không thấy gì, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Cái vẻ lạnh nhạt của anh khiến tôi nhớ đến một câu thoại trong phim: Anh quay người rời đi như thể đã hạ quyết tâm, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.

Trong lòng tôi vô cùng hoang mang.

Vừa thấy anh bước vào phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, kéo áo anh, kiễng chân lên và bắt đầu hôn anh tới tấp...

Trước tiên phải dùng chiêu này để 'hạ gục' anh đã.

Sau đó, hai bên sẽ giả vờ quên hết mọi chuyện, và tiếp tục hòa hợp như trước.

Anh có vẻ hơi ngơ ngác.

Tôi nhanh chóng đẩy anh ngã xuống giường, ngồi lên người anh, rồi nhìn anh đắm đuối, đầy kiềm chế nhưng cũng rất thâm tình.

Theo nguyên tắc trong tiểu thuyết, anh chắc chắn sẽ đắm chìm trong ánh mắt thâm tình của tôi.

Quả nhiên, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Tôi lập tức mạnh mẽ hôn anh, quyết khiến anh chìm đắm trong kỹ năng hôn đỉnh cao của mình.

Nhưng một lúc sau, anh bực mình gắt lên: "Lại Vũ Vi, em cắn tôi! Em là chó đấy à?"

Tôi vội xin lỗi, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi anh: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đừng giận, không là dễ bị ung thư v.ú lắm đấy."



Anh: "Biến."

Sau một đêm "lăn lộn" trên giường, cuối cùng anh cũng nguôi giận.

Nhưng tôi vẫn quyết định tặng anh một món quà để bù đắp.

Xe hơi thì đắt quá.

Tôi vẫn chưa đạt tới đẳng cấp một nữ tổng tài bá đạo thực thụ.

Vì vậy, tôi hỏi anh: "Anh muốn quà gì?"

Anh suy nghĩ một lúc, nhìn tôi rồi hỏi lại: "Em định chi bao nhiêu?"

Tôi nghẹn lời.

Tôi nghi ngờ anh đang đọc kịch bản của mấy bộ phim chuyên "vả mặt" tổng tài.

Tôi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh không chui luôn vào cục tiền mà sống đi?"

Anh bật cười rồi nói: "Vậy thì mua nhẫn đôi đi, nhẫn tình nhân ấy, hiểu không?"

Tôi vừa định mỉa mai anh đừng có mơ mộng hão huyền, rằng tôi với anh chẳng phải tình nhân gì.

Nhưng nghĩ đến việc anh mà giận nữa thì sẽ "bay mất," tôi đành gật đầu.

 
 
Chương 14: Chương 26+: 27


Tôi kéo anh đi mua nhẫn.

Anh đeo vào, tôi cũng đeo vào.

Khi thấy tôi quẹt thẻ thanh toán thì những nhân viên cửa hàng nhìn anh bằng ánh mắt đầy khinh miệt.

Anh lại chẳng bận tâm chút nào, vòng tay ôm lấy vai tôi, nói: "Em có thấy… ?"

Tôi nhìn chiếc nhẫn đẹp trên tay, hỏi: "Thấy gì cơ?"

"Em hơi nghèo không?"

Tôi trừng mắt nhìn anh:

"Đừng khinh thường người trẻ nghèo, người trung niên nghèo và cả người già nghèo nữa. Ngay cả người c.h.ế.t cũng phải tôn trọng! Anh thì có quyền gì mà nói tôi?"

Anh cười rồi nói tiếp: "Bạn tôi có một dự án đầu tư sinh lời. Em muốn thử không?"

Tôi nghi ngờ hỏi lại: "Anh lại lén ra ngoài tán tỉnh ai à?"

Anh bực mình: "Nghe không thì bảo?"

Dù miễn cưỡng, tôi vẫn ậm ừ đồng ý, nhưng không quên nhấn mạnh: "Ừ, nghe. Nhưng nhớ, anh là của tôi! Anh chỉ thuộc về tôi thôi."



Anh nén cười, cuối cùng vẫn bảo: "Vũ Vi."

Tôi "Ừ?" một tiếng.

Thỉnh thoảng tôi cũng cho phép anh gọi tên mình.

Còn lại, anh phải gọi tôi là "Lại tổng."

"Em đã là sinh viên đại học thì vứt hết đống tiểu thuyết rác rưởi ấy đi. Đến lúc trưởng thành rồi."

Mặt tôi đỏ bừng như gan heo.

"Tôi cho anh mặt mũi mà anh lại cư xử thế à?"

Anh nhàn nhạt thêm một câu: "À, tiện thể xóa cả TikTok nữa nhé."

Tôi: "..."

Dự án mà anh nhắc tới quả thật rất có triển vọng.

Chỉ là… những dự án kiểu này, đừng nói tôi, ngay cả ba tôi cũng không có cách nào tham gia.

Nhà tôi cũng được coi là có tiền, nhưng rất nhiều dự án, đặc biệt là những dự án "chắc thắng" thì đều cần có mối quan hệ mới vào được.



Không có quan hệ thì sao người ta phải cho bạn tham gia chứ?

Nói đơn giản như chơi cổ phiếu, nếu có người dẫn dắt thì kiểu gì cũng lãi. Nếu không thì chỉ có lỗ sấp mặt mà thôi.

Tôi cũng giữ chút cảnh giác, sợ chú chim hoàng yến này cấu kết với người khác để lừa tiền của tôi.

Nếu thật sự vậy, tôi chắc chắn sẽ thua thiệt trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.

Hạ Yến Nghiêu bảo anh có một người bạn có thể giúp tôi tham gia.

Người đó tôi cũng biết, là thái tử gia của Lê Viên, ảnh của anh ta từng được đăng lên mạng.

Nhà anh ta kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, nổi tiếng nhất là chuỗi khách sạn.

Trước đây, ba tôi còn muốn cung cấp hải sản cho chuỗi khách sạn nhà anh ta, nhưng vì không quen biết, nên người ta không đồng ý.

Tôi nhìn Hạ Yến Nghiêu đầy nghi ngờ, hỏi: "Anh quen người đó bằng cách nào?"

Anh bị nghẹn một chút, rồi đáp: "Trước đây đi tiếp khách, người ta thấy tôi là nhân tài nên quen thôi. Sao hả, lại nghĩ tôi đi mồi chài người ta à?"

Nói xong, anh khó chịu bước xuống xe.

Lúc đi thang máy, tôi trêu anh: "Anh đúng là dễ nổi nóng ghê nhỉ."
 
Chương 15: Chương 28+: 29


Tôi vẫn cẩn thận về hỏi ba, nhân tiện báo cáo chút tình hình học tập và thực tập để tiện thể "ghi điểm" một chút.

Ba nghe xong, nói với tôi: "Nếu là bạn học giới thiệu, đối phương lại là người mà con cũng biết mặt thì chắc sẽ không có vấn đề lớn. Hợp đồng thì tự con xem kỹ. Nhưng cũng đừng tính toán quá, xây dựng mối quan hệ cũng quan trọng."

Tôi gật đầu lia lịa.

Sau đó tôi tranh thủ nịnh nọt ông một trận, rồi lấy quà tôi đã mua ra tặng.

Ba tôi cười tít mắt, ông vui đến mức không khép nổi miệng.

Tôi còn lấy máy massage ra thử trên vai ông, khiến ông vui vẻ nói: "Con vẫn là đứa hiểu chuyện nhất, mấy đứa anh chị con thì suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu."

Nghe vậy trong lòng tôi vui sướng không tả nổi.

Trước khi tôi rời đi, ba còn giao cho tôi thêm một công ty giải trí.

Đó là một công ty giải trí nhỏ, được mua lại với giá rẻ.

Ba nói tôi đã thực tập ở công ty đủ rồi, giờ có thể dùng công ty này để tập tành quản lý thử cho biết.

Tôi phấn khởi vô cùng, vừa hát vừa về nhà.



Cảm giác như mình lại gần thêm một bước tới hình tượng nữ tổng tài thực thụ.

Khi tôi về tới nơi, Hạ Yến Nghiêu đang ở nhà, anh ngồi tựa vào ghế sofa nghe nhạc.

Tôi bước tới, ngồi vắt ngang lên người anh, nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh rồi bắt đầu cắn.

Anh vừa cười vừa đẩy tôi ra: "Kỹ thuật hôn của em dở tệ."

Tôi bóp cằm anh: "Anh lại nhớ đến ai? Ai hôn giỏi hơn tôi?"

Đôi mắt anh đầy ý cười nhìn tôi: "Nhớ đến chó."

Tôi cấu anh một cái.

Đùa nghịch một hồi, tôi hỏi anh: "Anh thấy tôi nên đầu tư bao nhiêu thì hợp lý?"

"Chỉ là cho em chơi thử thôi, mấy ngàn vạn là ổn rồi."

Tôi lườm anh một cái: "Ôi chao, anh nói cứ như nó chẳng đáng gì. Có phải anh định nói mấy ngàn vạn chẳng đủ để anh nhét kẽ răng không?"

Anh nâng mặt tôi lên, ghé sát lại gần, cười nói: "Nào, trước hết để tôi ăn em đã, coi như khai vị."
 
Chương 16: Chương 30+: 31


Lúc chúng tôi ký hợp đồng, vị thái tử gia của Lê Viên là Trịnh thiếu cà lơ phất phơ trêu chọc: "Hạ thiếu, cậu chơi bời cũng ghê phết nhỉ."

Hạ Yến Nghiêu bóp nhẹ má tôi, cười đáp: "Đây là đàn em cùng trường của tôi. Cũng phải giới thiệu một chút chứ."

Trịnh thiếu tặc lưỡi: "Đáng tiếc thật, tôi lại học trường bên cạnh các cậu."

Anh ta học Thanh Đại, còn tôi và Hạ Yến Nghiêu học Yến Đại.

Cả đám tụ họp ăn uống, bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nếu không phải mấy người này đều có ảnh trên mạng và gia thế rõ ràng, chắc tôi đã nghĩ mình sa vào cái bẫy của bọn họ rồi.

Từ khi quen biết Trịnh thiếu, tôi có thêm không ít cơ hội.

Công ty giải trí nhỏ của tôi có khoảng hơn hai mươi nghệ sĩ, nhưng toàn người không hot, cũng chẳng nổi.

Tôi thuê vài quản lý, họ còn mang theo một ít tài nguyên sẵn có.



Trịnh thiếu lại giới thiệu thêm vài người.

Trong đám bạn bè của tôi cũng có người giới thiệu cho tôi khá nhiều người có tài năng.

Những nghệ sĩ không có phim để đóng thì tôi cho đi livestream bán hàng.

Tóm lại, tất cả đều phải lao động cho tôi.

Mục tiêu là cuối năm phải dâng lên cho ba tôi một bản thành tích đủ hài lòng.

Còn Hạ Yến Nghiêu thì tốt nghiệp sớm.

Anh nói năm cuối chẳng còn gì đáng để lãng phí thời gian, thế nên đã học xong toàn bộ chương trình và ra trường luôn.

Sau đó, anh còn kiếm được một công việc.

 
 
Chương 17: Chương 32+: 33


Thật ra, tôi không thích anh ra ngoài làm việc.

Bởi vì anh chỉ có thể là chim hoàng yến của riêng tôi thôi.

Nhưng khi tôi đưa ra yêu cầu đó, anh thản nhiên quăng chiếc khăn tắm sang một bên, ép sát lại gần tôi. Bàn tay anh giữ lấy cằm tôi, giọng trầm thấp nói: "Được thôi, vậy thì phải tăng giá."

Sự quyến rũ bất ngờ của anh khiến tim tôi đập loạn xạ.

Tôi lắp bắp: "Hừ, đồ đàn ông ham hư vinh. Vậy muốn bao nhiêu?"

"Năm mươi vạn một tháng."

"Thế thì anh cứ đi làm đi! Rồi anh sẽ nhận ra, chỉ có tôi mới cho anh được cuộc sống anh mong muốn."

"Được, vậy để tôi hầu hạ em, bà chủ."

Với tư cách là một kim chủ thích kiểm soát, tôi không thể không dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn để kiểm tra xem chim hoàng yến của mình có ngoan ngoãn hay không.

Ai ngờ công ty anh làm việc chẳng ra sao, đến tôi vào cũng phải qua bàn lễ tân đăng ký.

Lễ tân còn phải xác nhận rồi gọi người xuống đón tôi mới được vào.

Suýt nữa chọc tôi tức điên!

Thế này thì tôi làm sao kiểm tra bất chợt được nữa chứ?

Khi Hạ Yến Nghiêu xuống tới nơi, tôi đang sôi sục trong cơn giận.



Anh kéo tôi đứng dậy, hỏi: "Lại giận gì nữa đây?"

Tôi bĩu môi, hừ một tiếng rõ to.

Anh bảo: "Được rồi, để tôi nói với lễ tân, sau này em đến thì không cần đợi, cứ vào thẳng."

Tôi đáp ngắn gọn: "Ừ."

Rồi quay sang liếc anh: "Nghe anh nói chuyện có vẻ oai nhỉ, đừng bảo công ty này cũng là của bồ cũ anh đấy nhé?"

Anh bật cười: "Không phải. Tôi vào đây là dựa vào năng lực của mình."

Nhưng tôi nhìn lại, đây đâu phải chỗ làm việc của anh.

Là... nhà ăn của công ty.

Nhà ăn của họ đúng là không tệ, tôi cũng đành tạm hài lòng.

Khi anh tiễn tôi ra ngoài, có không ít ánh mắt dõi theo.

Ngay lập tức, tôi bá đạo nắm tay anh, dõng dạc tuyên bố: "Người này là của tôi!"

Hạ Yến Nghiêu giữ gương mặt tỉnh bơ, giả vờ như không quen tôi.

 
 
Chương 18: Chương 34+: 35


Có một ngày, tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không nghĩ đến ánh trăng sáng vừa yêu vừa hận trong lòng.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong tôi.

Tôi đã phản bội tình yêu của mình.

Tất cả là tại Hạ Yến Nghiêu, cái tên yêu tinh ấy đã mê hoặc tôi.

Đúng lúc trái tim tôi bắt đầu chao đảo, ánh trăng sáng của tôi lại nhắn tin đến: "Vũ Vi, chúng ta có thể gặp nhau một lần được không?"

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, ngẩn người rất lâu không trả lời.

Tôi và ánh trăng sáng của mình, Triệu Kiệt, đã thầm thương trộm nhớ nhau suốt ba năm trời.

Đó là mối tình đầu trong sáng nhất.

Những rung động đầu đời, những cảm xúc ngây ngô, tất cả đều là kỷ niệm của hai chúng tôi.

Thế nhưng cuối cùng, anh ta lại vì tiền mà phản bội tôi.

Làm sao tôi không đau lòng cho được?

Anh ta gửi cho tôi thông tin chuyến bay về nước.



Ngày đó, trùng hợp lại đúng là sinh nhật của Hạ Yến Nghiêu.

Lần chia tay ngày ấy quá đột ngột, để lại trong tôi biết bao nỗi day dứt.

Thậm chí anh ta còn không cho tôi một lời giải thích.

Tôi đã bần thần suốt mấy ngày.

Hạ Yến Nghiêu thấy vậy nhưng chẳng nói gì.

Tôi vừa áy náy với anh, vừa nghĩ: "Chỉ là một chú chim hoàng yến ham hư vinh thì có thể làm được gì chứ?"

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày sinh nhật của Hạ Yến Nghiêu đã đến.

Sáng sớm, tôi ngồi trước bàn trang điểm, còn anh mặc bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt cẩn thận.

Anh nhìn tôi, cười nói: "Tối nay nhớ đến nhé, sinh nhật tôi có một bất ngờ dành cho em."

Tôi nhìn anh qua gương, lạnh nhạt "ừ" một tiếng.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi, ánh mắt qua gương đầy dịu dàng: "Bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn đi, kẻo đầu óc lại bị làm hỏng."

Tôi lườm anh: "Nếu không nhờ đọc tiểu thuyết thì làm sao tôi tạo ra được hai cái cây hái ra tiền này?"
 
Chương 19: Chương 36+: 37


Hai nghệ sĩ trong công ty tôi nhờ đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết biến thái mà tôi thích, giờ đã nổi đình nổi đám.

Nay thì ai cũng bận rộn với hàng loạt hợp đồng quảng cáo, kịch bản thì tới tấp gửi về.

Hạ Yến Nghiêu cười mỉa: "Tôi chỉ sợ em lại nhập tâm quá sâu."

Tôi bĩu môi, đẩy anh ra: "Chuyện của tôi, anh đừng xen vào."

Ra đến cửa, tôi quay lại hỏi: "Điện thoại của tôi đâu rồi?"

Anh nhún vai, cười nhẹ: "Chuyện của em, tôi nào dám quản."

Tôi xì mũi, tỏ vẻ không vui.

Anh cầm điện thoại từ sofa lên đưa qua cho tôi: "Thưa đại tiểu thư, lần này lại có chuyện gì thế?"

Tôi lườm anh: "Dạo này miệng anh càng ngày càng cứng rồi đấy."

Anh ghé sát lại, khẽ thì thầm: "Còn có chỗ cứng hơn nữa."



"Đồ đàn ông ham hư vinh háo sắc!"

Buổi chiều tôi có lịch học nên không đến công ty.

Hết giờ học, tôi lên xe, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định lái xe ra sân bay.

Tôi nhắn tin cho Hạ Yến Nghiêu: "Anh ấy về rồi, tôi phải ra đón."

"Anh ngoan một chút, đừng làm mình làm mẩy, chẳng đáng yêu chút nào!"

Sợ anh "ăn vụng," tôi lại nhắn thêm: "Không được phép gần gũi với cô nào khác. Anh là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, anh không được rời khỏi tôi."

Suốt quãng đường lái xe, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.

Tôi thực sự muốn biết, tại sao Triệu Kiệt lại chọn rời bỏ tôi chỉ vì hai mươi vạn.

Chỉ hai mươi vạn thôi, tôi hoàn toàn có thể cho anh ta cơ mà.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top