Cập nhật mới

Dịch Full Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


Ánh mắt xinh đẹp của Tô Đào đã cong thành hình trăng non: "Thật tốt quá!"

Coi như Lục Tễ đã đồng ý.

Tô Đào buông lỏng cổ Lục Tễ ra, vô cùng vui vẻ.

Lục Tễ nhất thời ‌chán nản.

Tô Đào còn có lương tâm không, ban nãy cầu xin hắn, nàng ăn nói dịu dàng, còn không ngừng hôn hắn.

Lúc này gặp hắn đã đồng ý, nàng lập tức buông hắn ra.

Thật là có chút qua cầu rút ván rồi.

Tô Đào vui vẻ xong, cũng ý thức được có gì không đúng.

Lại nhìn sắc mặt Lục Tễ, nàng cũng có chút chột dạ.

Tô Đào kéo ‌Lục Tễ ngồi vào giường: "Phu quân, chàng đừng giận nha."

Dù nói thế nào, nàng cũng là vì muốn ở bên cạnh ‌với Lục Tễ mới như thế.

Trong lòng Tô Đào tự nhủ,‌ nàng nên thường xuyên hôn Lục Tễ, để hắn đừng dùng‌ khuôn mặt lạnh đó nữa.

Tô Đào đẩy Lục Tễ lên trên giường, hôn Lục Tễ một cái rồi lại một cái.

Vị ngọt thuộc về Tô Đào tràn ngập khắp nơi, Lục Tễ bị‌ Tô Đào chọc cho động tâm tư.

Hắn đưa tay khẽ vuốt cánh môi Tô Đào.

Lại hôn nữa, hắn sợ là không thể khống chế nổi.

Lúc này Lương Nguyên còn ở bên ngoài chờ, không thể làm loạn.

Tô Đào tất nhiên là biết rõ tâm tư Lục Tễ, nàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Lục Tễ.

Qua nửa ngày, cuối cùng Lục Tễ cũng bình phục lại rồi.

Hai người ngồi dậy‌, Tô Đào còn giúp Lục Tễ sửa sang lại quần áo xốc xếch.

Tô Đào vừa sửa sang lại, vừa muốn hỏi một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, phu quân, chàng muốn đi đâu ban sai?"

Trước nàng luôn nhớ kỹ ‌chuyện Lục Tễ đưa nàng theo, căn bản không có‌ tâm tư hỏi chuyện này.

Lục Tễ: "Vân Châu."

Tô Đào lẩm bẩm nói: "Vân Châu..."

Vân Châu ở Giang Nam, khí hậu ẩm ướt, cảnh vật đẹp, thật sự là một nơi sơn thủy hữu tình.

Tô Đào cười nói: "Thật tốt quá, đến lúc đó việc của chàng xong xuôi, chúng ta có thể đi thăm thú Vân Châu một vòng."

Coi như là tuần trăng mật.

Nói‌ đến cũng thế, từ lúc nàng và ‌Lục Tễ cùng phòng, còn chưa hề có một ngày nghỉ đúng nghĩa.

Vừa vặn hiện tại có một cơ hội như vậy.

Nghĩ như vậy, Tô Đào càng chờ mong hơn.

Tô Đào đứng lên: "Phu quân, ta đi chuẩn bị hành lý."

Nói xong, họ chuẩn bị làm ngay.

Tô Đào nói xong thì rời đi như một cơn gió.

Lần này đi Vân Châu đường xá xa xôi, còn phải ở lại Vân Châu một khoảng thời gian, cần mang theo rất nhiều thứ.

Tô Đào ra lệnh cho Tuyết Liễu và nha hoàn chuẩn bị.

Xiêm y, đồ trang sức, dược phẩm đều phải chuẩn bị đủ, tránh việc trên đường sinh bệnh.

Đúng, nói đến bệnh, còn phải đưa Vạn đại phu đi cùng.

Trên đường đi rất dễ dàng mắc bệnh nếu không quen khí hậu, bên người vẫn phải có đại phu đáng tin.

Phòng chính cũng náo nhiệt lên.

Lương Nguyên ở một bên nhìn‌, không khỏi cảm khái ra ‌tiếng.

Trong nhà nên có một nữ chủ nhân, nếu không bọn hắn và Hầu gia chắc chắn sẽ không chuẩn bị chu toàn như vậy, thật sự là may mắn mới có phu nhân.



Liên tiếp chuẩn bị mấy ngày, đến ngày thứ ba, Lục Tễ và Tô Đào rời khỏi Kinh Thành.

Vốn là đi đường bộ, về sau lại đổi thành đường thủy.

Trước kia lúc đi Tịnh Châu, khi xe ngựa đi nhanh, Tô Đào choáng đầu khiến người ta ghét bỏ.

Lần này Lục Tễ nói xa phu chạy chậm một chút.

Tô Đào còn đặc biệt uống thuốc chống chóng mặt mà Vạn đại phu chuẩn bị trước đó.

Thuốc này có tác dụng không tệ, Tô Đào cũng không bị choáng váng khiến người ta ghét bỏ.

Nhưng một thời gian sau, lúc đi đường bộ làm người mệt mỏi, trên đường đi Tô Đào đều uể oải.

Khó khăn lắm mới đi đường thủy, lúc trời tối, Tô Đào đã cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Cũng thật kỳ lạ, nàng chóng mặt trên xe ngựa, nhưng khi đi thuyền, lại không có cảm giác gì, giống như là đi trên mặt đất bằng phẳng vậy.

Lục Tễ thấy Tô Đào như thế, trái tim luôn bị treo lên cũng thả lỏng.

Hắn không muốn đưa Tô Đào đi, nguyên nhân chính là sợ lặn lội đường xa, Tô Đào ở trên đường sinh bệnh.

Không ngờ rằng sau khi ngồi thuyền, tinh thần Tô Đào lại rất tốt.

Hắn không còn lo nữa, Tô Đào đã‌ không sao.

Mọi‌ người ngồi ở trong khoang thuyền, thưởng thức ‌phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tô Đào thở dài: "Phong cảnh trên nước rất đẹp."

Lục Tễ nhìn ‌Tô Đào, có chút đau lòng, hắn đưa tay xoa cằm thon của Tô Đào: “Nàng gầy rồi."

Tô Đào bây giờ quả là đã gầy quá mức.

Đôi mắt trong trẻo có vẻ càng lớn hơn.

Nhìn như vậy, giống như là trực tiếp có thể xuyên qua người vậy.

Tô Đào dựa vào trong ngực Lục Tễ: "Không có việc gì, phu quân, chàng đừng lo lắng."

Nàng không muốn ăn mới như thế, hiện tại tinh thần tốt rồi, rất nhanh liền có thể béo lên.

Đợi buổi tối dùng bữa, Lục Tễ gắp cho Tô Đào rất nhiều đồ ăn.

Khẩu vị của Tô Đào tốt, ăn được khá nhiều. 

Thấy Tô Đào ăn một chén cơm, còn ăn chút bánh ngọt, lúc này Lục Tễ mới thả lỏng trong lòng.

Sau đó, mọi người đi ngủ.

Ngủ một đêm, ngày hôm sau Tô Đào tỉnh lại‌, tinh thần càng tốt hơn, thần thái cũng sáng láng.

Tuyết Liễu ở một bên hầu hạ Tô Đào rửa mặt: "Nhìn ‌phu nhân đã tốt hơn nhiều, chắc là sẽ không mệt mỏi nữa."

Tô Đào ngáp một cái, nàng hỏi Tuyết Liễu: "Lúc này là lúc nào rồi hả?"

Tuyết Liễu: "Bây giờ đã là giữa trưa, bữa trưa đã chuẩn bị xong, lúc sáng Hầu gia đã ăn rồi, phu nhân, người cứ dùng bữa đi."

Tô Đào kinh ngạc, nàng ngủ lâu như vậy sao?

Nàng thầm nghĩ, có lẽ là trước đó nàng quá mệt mỏi, ở trên xe ngựa không hề ngủ trọn một giấc, ngày hôm qua thoải mái dễ chịu, đi ngủ mới lâu vậy.

Tô Đào gật đầu: "Phu quân đâu?"

Tuyết Liễu trả lời: "Hầu gia ở trong khoang thuyền làm việc công ạ."

Tô Đào: "..."

Lục Tễ, người này quả thực là, đi đường còn bận rộn như vậy.

Tô Đào không ‌biết làm sao đành lắc đầu, sau đó chuẩn bị thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.

Hôm nay nàng có tinh thần rồi, cũng có tâm tư chuẩn bị.

Tô Đào đột nhiên tâm huyết dâng trào, thay một bộ nam trang đã chuẩn bị trước.

Từ sau lần trước mặc nam trang, Tô Đào cảm thấy mặc nam trang cũng không tệ lắm.

Thuyền này là của nàng, người trên thuyền cũng đều là người của nàng, nàng muốn ăn mặc thế nào cũng được.

Tô Đào ăn cơm xong thì tới tìm Lục Tễ, quả nhiên Lục Tễ đang ngồi ở bên cạnh án thư, cầm cây bút lông trong tay, hết sức chuyên chú làm việc công.

Thấy Tô Đào tới, Lục Tễ mới dừng bút: "Tỉnh rồi?"

Tô Đào gật đầu: "Mới tỉnh."

Lục Tễ nói ‌xong mới phát hiện ra hôm nay Tô Đào đã thay đổi nam trang: "Sao nàng lại mặc như vậy?"

"Đột nhiên ta muốn thử mặc nam trang."

Tô Đào chớp chớp đôi mắt to, không nhúc nhích nhìn ‌ Lục Tễ.

Ánh mắt Tô Đào ngập nước, nhìn ‌người khác như vậy, quả thực khiến người ta rung động.

Trái tim Lục Tễ nhất thời mềm nhũn: "Sao vậy, có chuyện gì không?"

Tô Đào níu tay áo Lục Tễ, thanh âm mềm mại: "Phu quân, còn phải vài ngày mới có thể tới Vân Châu, việc của chàng cũng không vội, chàng cũng ta lên trên khoang thuyền một chút đi, được không?"

Tuần trăng mật trong tưởng tượng của nàng cũng không giống vậy.

Lúc trước ở trên xe ngựa, nàng luôn mệt mỏi đấy, căn bản có tinh thần làm gì.

Hiện tại Lục Tễ lại bận bịu công sự.

Như vậy làm gì giống tuần trăng mật? 

Đôi mắt Tô Đào chớp chợt, như là cánh bướm rung động.

Bị ‌đôi mắt này nhìn‌, Lục Tễ nhất thời quên đi tất cả.

Lúc này, Tô Đào nói ‌cái gì Lục Tễ đều đồng ý, hắn để bút lông xuống, vuốt vuốt tóc Tô Đào: "Được."

Hai người lên trên khoang thuyền tản bộ.

Thuyền này thật lớn, trên dưới có vài tầng.

Đứng trên boong thuyền, có thể thấy nước chảy không ngừng.

Cảnh này thật sự là bao la hùng vĩ vô cùng.

Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, ừ, hiện tại mới xem như có chút cảm giác ngao du sơn thủy.

Lục Tễ lo lắng cầm tay Tô Đào, sợ Tô Đào bị ngã sấp xuống.

Tô Đào thầm nghĩ nàng có yếu như vậy sao, chỉ đứng trên boong thuyền, nàng làm sao có thể ngã được.

Trong lòng Lục Tễ, rốt cuộc nàng yếu như thế nào.

Tô Đào cũng không đoán sai điều này.

Trong lòng Lục Tễ, Tô Đào mỏng manh tựa như ngọc lưu ly có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Cần phải nâng niu thật cẩn thận.

Hai người cứ như vậy nắm tay thưởng thức cảnh vật.

Con sông này nằm ở Giang Nam, trên đường đi qua rất nhiều châu, quận, trên sông cũng có không ít thuyền.

Trong đó có một chiếc cách gần nhất, người trên thuyền giống như đang chỉ vào ‌ Lục Tễ và Tô Đào, vẻ mặt mập mờ, không biết đang nói ‌cái gì.

Tô Đào hơi nghi ngờ một chút.

Nàng và‌ Lục Tễ có chỗ nào không đúng sao?

Sao những người này đều chỉ vào bọn họ?

Một lát sau, Tô Đào mới kịp phản ứng.

Nàng quên mất, hiện tại nàng vẫn còn mặc ‌nam trang!

Trong mắt người ngoài, họ chính là hai nam tử đang nắm ‌tay.

Tô Đào không nhịn được cười lên‌, vậy coi như Lục Tễ là người thích nam tử rồi.

Nhìn ‌dáng vẻ tinh nghịch của Tô Đào, Lục Tễ không hiểu sao nói: "Đi, chúng ta trở về đi."

Tô Đào ngoan ngoãn cùng ‌Lục Tễ trở về khoang thuyền, vừa vặn nàng cũng hơi mệt chút.

Vừa về tới trong khoang thuyền, Tô Đào không nhịn được khoe với Lục Tễ: "Phu quân, chàng nói ‌xem ta mặc nam trang có phải giống thật hay không?"

Lục Tễ kéo Tô Đào lên trên giường, cẩn thận quan sát một chút.

Tiếp theo hắn thành thật nói: "Không giống lắm."

Thật ra chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra Tô Đào là nữ tử.

Ban nãy những người kia nhận sai, cũng chỉ là bởi vì‌ con thuyền cách họ có chút xa, họ không thấy rõ lắm mà thôi.

Lông mày xinh đẹp của Tô Đào khẽ nhíu lại: "Không giống chỗ nào?"

Lục Tễ nhìn về phía bộ n.gực của Tô Đào.

Tuy rằng Tô Đào cực kỳ gầy, nhưng nơi nên có thịt lại vô cùng đầy đặn.

Mặc nam trang, thắt đai lưng vào, ngược lại càng tôn bộ ng.ực lớn và vòng eo tinh tế.

Còn mặt Tô Đào nữa.

Tô Đào có vẻ đẹp hiếm thấy, nàng rất đẹp, không ai có thể nhìn nhầm được.

Nghe Lục Tễ nói xong Tô Đào không nhịn được cắn môi một cái.

Được rồi, Lục Tễ nói rất có đạo lý đấy.

Nàng còn muốn nói nữa, Lục Tễ đã đẩy thắt lưng của nàng ra.

Quần áo lập tức lỏng ra, lần lượt rơi xuống.

Tô Đào ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt Lục Tễ nặng nề.

Trái tim nàng nhảy dựng, không biết Lục Tễ có ý gì.

Lục Tễ còn có một câu chưa nói.

Tuy hắn‌ nói nàng giả trang nam tử không giống lắm, nhưng lại có một loại cảm giác cấm kỵ khác.

Không ai có thể chống đỡ được.

Dọc theo con đường này, Lục Tễ cố giữ ý với Tô Đào, vẫn luôn không có đụng vào Tô Đào.

Lúc này xem như có thể tận hứng rồi.

Tô Đào nhẹ nhàng thở gấp, đuôi mắt có chút đỏ, ngón tay thon gầy của nàng nắm lấy ga giường.

Trên giường đơn thêu từng mảng Mẫu Đơn lớn, cực kỳ xinh đẹp.

Giọng Lục Tễ có chút trầm: "Còn có một chỗ không giống lắm."

Tô Đào chu môi đỏ: "Chỗ nào?"

Trong giọng nói giống như là ngậm nước, càng làm cho người ta muốn bắt nạt nàng.

Lục Tễ cúi người, nhẹ nhàng hôn cái cổ Tô Đào.

Nam tử bình thường đều có yết hầu, cổ Tô Đào lại thon dài như ngọc.

Tô Đào nhịn không được hừ nhẹ ra ‌tiếng.

...

Lúc xong xuôi đã là buổi tối.

Màn đêm buông xuống, nước sông là một vùng tăm tối.

Chỉ có một chén nến vẫn còn đốt‌, phát ra ánh nến ‌mờ nhạt.

Lục Tễ cùng ‌Tô Đào nằm trên giường, bình phục lại.

Lần này xem như hai người tận hứng rồi, làm loạn cho tới tận bây giờ.

Lục Tễ đưa tay, khẽ vuốt lưng Tô Đào từng cái, nhẹ nhàng vuốt phẳng da thịt nhẵn nhụi của nàng.

Vẻ mặt Tô Đào đỏ hồng, mắt chứa xuâ/n thủy, thân thể còn có chút phát run.

Thanh âm của nàng có chút khàn: "Phu quân, ta có chút khát."

Làm loạn lâu như vậy, cơ thể mảnh mai của nàng đã sớm không chịu nổi, cuống họng cũng khàn rồi.

Lục Tễ xuống giường, rót cho Tô Đào một chén trà.

Tô Đào ôm gối ngồi dậy‌, mái tóc đen để ở đầu vai, bả vai trắng như tuyết.

Giữa lông mày còn lưu lại sắc xuân.

Lục Tễ đưa chén trà tới bên môi Tô Đào, Tô Đào ‌uống từng ngụm trà nhỏ từ trong tay Lục Tễ.

Như một con mèo nhỏ vậy.

Rất nhanh, một chén nước trà đã hết.

Lục Tễ hỏi Tô Đào: "Còn uống nữa không?"

Tô Đào gật đầu, giọng mềm mại: "Thêm một chút."

Lại uống xong nửa chén trà, Tô Đào mới hết khát.

Môi đỏ của nàng ướt át như là mang theo‌ sương sớm trên hoa hồng.

Uống xong nước trà, Tô Đào lại nằm xuống giường.

Bây giờ nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm‌.

Lục Tễ cũng lên giường, hắn ôm Tô Đào ở trong ngực.

Tô Đào tựa vào hõm vai Lục Tễ, đầu của nàng còn có chút chóng mặt, không suy nghĩ được gì.

Nhưng nàng phát hiện, hôm nay Lục Tễ hình như rất có hứng thú.

Lục Tễ khẽ hôn Tô Đào: "Niên Niên, ban nãy có hài lòng không?"

Mắt Tô Đào nửa khép, nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Không biết..."

Giọng nói nhỏ bé yếu ớt, không có một chút sức lực.

Lục Tễ ngậm lấy vành tai trắng nõn của Tô Đào: "Không hài lòng thì làm một lần nữa."

Tô Đào vội xin tha: "Thoả mãn, thoả mãn, ta thoả mãn lắm rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Thuyền đi trên nước, ánh nến lay động.

Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy sột soạt, cực kỳ yên tĩnh.

Ngay lúc này, trong khoang thuyền chợt vang lên một ‌tiếng "Ọt ọt".

Tiếng nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng.

Mặt Tô Đào đỏ lên.

Đói thì đói đi, sao nàng có thể phát ra âm thanh vào lúc này chứ?

Bụng của nàng đúng là không biết chọn thời gian để biểu tình mà.

Lục Tễ cũng nghe được âm thanh này, hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng đói bụng sao?"

Giọng Tô Đào rất ‌nhỏ: "Hơi hơi..."

Nàng thật sự rất xấu hổ.

Nhưng nói xong, Tô Đào dần dần nổi nóng.

Việc này cũng không trách nàng được!

Nếu không phải Lục Tễ lôi kéo nàng làm loạn từ xế chiều đến hiện tại, nàng cũng sẽ không đói.

Đều do Lục Tễ!

Giọng của Tô Đào lớn hơn‌ một ‌chút, khí thế nói: "Phu quân, ta đói bụng, chàng đi lấy chút đồ ăn đến đi."

Nếu Lục Tễ sai, vậy để cho Lục Tễ đi là tốt.

Dù sao nàng cũng không muốn ra ngoài đối mặt với những hạ nhân kia.

Tô Đào nói xong cảm thấy mình rất khí thế, thoả mãn vô cùng, nàng thầm nghĩ phải như vậy chứ.

Lục Tễ bật cười: "Được."

Lục Tễ lưu loát mặc xiêm y vào, đi lấy đồ ăn.

Lục Tễ đi rồi, Tô Đào cũng đứng dậy, tùy tiện cầm một bộ xiêm y mặc vào.

Đợi Tô Đào sửa soạn xong, Lục Tễ đã mang theo hộp cơm trở về.

Lục Tễ và Tô Đào không xuất hiện cả buổi chiều, cả cơm tối cũng không ăn, trong lòng mọi người cũng tự hiểu.

Hạ nhân cố ý ‌để đồ ăn trên bếp, lúc nào Lục Tễ và Tô Đào muốn ăn cũng có thể lập tức mang lên.

Tô Đào mở hộp cơm ra, thức ăn trong hộp đều đầy đủ.

Canh, rau quả, món điểm tâm ngọt, món nào cũng có đủ.

Tô Đào cầm lấy đũa nếm một ‌miệng, mùi vị rất được.

Sau khi hai‌ người ăn cơm xong, Lục Tễ lại cho Tô Đào ăn... một miếng bánh ngọt.

Hôm nay thật sự là bị giày vò quá lâu, lại chưa ăn cơm chiều, Tô Đào đã lâu chưa đói như vậy.

Bây giờ nhìn thấy bánh ngọt lại có chút không nhịn được, nàng ăn cả miếng bánh trong tay Lục Tễ.

Cuối cùng cũng thỏa mãn.

Sau khi Lục Tễ và Tô Đào rửa mặt, hai người lại lên giường nằm.

Sáng ngày thứ hai, Tô Đào đổi về nữ trang.

Nàng loáng thoáng phát hiện ra, hình như Lục Tễ kích động là vì ngày hôm qua nàng đã thay đổi nam trang.

Tô Đào thầm nghĩ vậy thì không thể được.

Nếu thế nữa eo của nàng sẽ gãy mất, chắc chắn phải đổi về nữ trang thôi.

Mấy ngày kế tiếp, vẫn luôn bình an vô sự.

Lại ngồi vài ngày thuyền, cuối cùng đã đến ‌Vân Châu.

Lương Nguyên đã chuẩn bị nơi ở tại‌ Vân Châu từ trước đó rồi.

Tô Đào không cần làm gì, chỉ cần đi theo Lục Tễ tới là được.

Dinh thự Ly Mã Đầu có chút xa, ngồi gần một ‌canh giờ xe ngựa mới ‌đến.

Vừa‌ đến ‌dinh thự, Tuyết Liễu và nha hoàn bắt đầu thu xếp hành lý, sắp xếp nơi ở một lần nữa.

Tranh thủ bố trí đồ đạc giống như trong nhà, như vậy các chủ tử cũng sẽ quen thuộc hơn.

Hôm nay tâm trạng Tô Đào rất tốt, nàng cùng Lục Tễ đi‌ trong nhà một ‌vòng.

Đi một ‌vòng, Tô Đào phát hiện dinh thự ở đây và kinh thành thật sự rất không giống nhau.

Cầu nhỏ có nước chảy, tường trắng, mái ngói, tinh xảo lại thanh tú, là một vẻ đẹp khác‌.

Nghĩ đến ‌những ngày tiếp theo đều ở tại ngôi nhà này, Tô Đào đã cảm thấy rất vui vẻ‌.

Lục Tễ thấy Tô Đào rất ‌hài lòng‌, hắn cũng vui vẻ theo.

Nhiều năm như vậy, không biết hắn đã nếm qua bao nhiêu đau khổ, cũng không có ý gì đối với chỗ ở, chỉ cần Tô Đào thích là tốt rồi.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hai người cũng nghỉ ngơi một chút.

Dù sao ngồi thuyền lâu như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, có chuyện gì cũng chờ ngày mai hãy nói.



Sáng sớm hôm sau, sau khi Lục Tễ tỉnh lại, thay quan bào.

Đây là lần đầu hắn đến Vân Châu, gặp mặt quan viên trên dưới của Vân Châu, tất nhiên là phải thay đổi quan bào.

Tô Đào ở bên cạnh giúp Lục Tễ sửa sang lại xiêm y.

Nàng biết rõ lần này Lục Tễ tới là bận bịu chính sự, bình thường không rảnh rỗi, tất nhiên sẽ không để Lục Tễ bỏ chính sự vì nàng.

Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên Niên, đợi lát nữa ta kêu Lương Nguyên mời người bản địa  tới, nếu nàng muốn đi đâu, hỏi hắn thì tốt hơn."

Dù Lục Tễ bận bịu nhưng vì rất nhiều ngày không rảnh, hắn sợ Tô Đào nhàm chán, nên nghĩ ra ‌cách này‌.

Ánh mắt Tô Đào‌ sáng lên: "Cảm ơn chàng, phu quân."

Non nước Vân Châu đẹp đẽ, có không ít nơi để đi, nàng đang muốn đi thăm thú đây.

Hiện nay có một khi người dẫn đi, có thể thuận tiện rất ‌nhiều.

Lục Tễ vuốt vuốt tóc Tô Đào: "Ừ, vậy ta đi trước."

Lục Tễ đi không lâu, Lương Nguyên mang theo một người địa phương đến.

Tô Đào hỏi hắn rất nhiều vấn đề, quyết định kế hoạch du lịch.

Hỏi xong, nàng bảo Lương Nguyên đưa người trở về, còn thưởng cho hắn rất nhiều ngân lượng.

Tô Đào không thói quen để người xa lạ đi cùng, làm gì đều bất tiện, thà hỏi những chuyện cần thiết, lên kế hoạch thật tốt, như vậy sau đó có thể tự mình đưa người đi ra ngoài chơi rồi.

Tô Đào quyết định, đợi sáng mai sẽ bắt đầu đến các điểm du lịch.

Chỉ tiếc, không đợi đến ngày mai, vào ban đêm, Tô Đào nhận được kha khá thiếp mời của các phu nhân quan viên.

Vốn dĩ các quan đều nghĩ là khi đến Vân Châu, Lục Tễ một mình một ‌người tới đây, hôm nay mới ‌biết rõ Tô Đào cũng đi theo.

Biết rõ tin tức này, những quan viên này đều bảo các phu nhân gửi thiếp mời Tô Đào, kéo thêm chút giao tình.

Nhưng Tô Đào đâu nguyện ý xã giao với mấy phu nhân này.

Trước đó ở kinh thành, nàng đều lười đến yến hội, huống chi hiện tại.

Hơn nữa, nàng đến Vân Châu chính là vì muốn chăm sóc Lục Tễ, thuận tiện đi du ngoạn non nước, căn bản không có tâm tư xã giao với nữ quyến.

Cho nên khi Lục Tễ một ‌ trở về, Tô Đào chỉ vào những thiếp mời kia, tội nghiệp nhìn Lục Tễ, còn nháy mắt: "Phu quân, ta‌ không muốn đi yến hội, được không?"

Lục Tễ kéo Tô Đào vào trong ngực của hắn: "Đương nhiên có thể."

Phu nhân của hắn, tất nhiên là muốn làm gì thì làm đó.

Về phần chuyện bên ngoài, có hắn là được rồi.

Mi mắt Tô Đào cong cong: "Cảm ơn phu quân."

Nàng ngẩng cổ hôn khóe môi Lục Tễ một cái, biểu hiện cảm ơn.

Tuy nói như thế, lại không thể trực tiếp nói như vậy, bằng không sẽ có chuyện, nên vẫn phải bịa ra một lý do.

Lục Tễ nói với bên ngoài, Tô Đào trèo non lội suối cả hành trình, có chút không quen khí hậu, cần tĩnh dưỡng.

Nói lí do thoái thác này ra, lúc này trong phủ yên tĩnh trở lại.

Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến sáng hôm sau, Lục Tễ đi bận bịu công sự như thường lệ, Tô Đào lại ra ngoài du ngoạn.

Trước đó nàng đã quyết định rồi, mỗi ngày đi một ‌địa điểm du ngoạn, như vậy mỗi ngày đều có thể thưởng thức cảnh sắc, còn không phí sức, không bị mệt mỏi.

Kết quả làđến nơi nào, Tô Đào cũng chơi rất vui.

Nàng còn thỉnh thoảng mang về cho Lục Tễ chút đồ vật.

Có lúc là đồ chơi nhỏ, có lúc là đồ ăn nàng cảm thấy ngon.

Một hôm, Tô Đào mới vừa từ chùa lớn ở Vân Châu trở về.

Hôm nay nàng ăn cơm chay, cơm chay có mùi vị không tệ.

Sau khi trở về Tô Đào còn nói với Lục Tễ chuyện này: "Phu quân, chàng không được ăn, thật sự là đáng tiếc."

Nếu như ở nơi khác thì không nói, nhưng đây là cơm chay ở trong chùa miếu, nàng đúng là không có cách nào mang về một ‌phần cho Lục Tễ.

Lục Tễ bật cười, xem ra trong khoảng thời gian này Tô Đào chơi rất ‌vui vẻ.

Từ khi tới Vân Châu, Tô Đào giống như là chim nhỏ bay khỏi lồng sắt vậy.

Thế cũng tốt, để cho Tô Đào sảng khoái, trong kinh thành nàng đã phải gò bó rồi.

Tô Đào từ trước đến nay là một người hay nói chuyện, nói xong việc này, nàng lại nhắc đến một ‌ chuyện: "Đúng rồi, phu quân, ngày mai ta ‌có ý định đi Hàn Bích sơn trang dùng bữa, vừa vặn ngày mai chàng cũng được nghỉ, hai chúng ta ‌cùng đi đi."

Tuy Lục Tễ bận bịu công vụ đấy, nhưng cũng không phải không có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai chính là ngày nghỉ của hắn.

Hàn Bích sơn trang là sơn trang nổi danh nhất ở Vân Châu, nghe nói bên trong sơn thủy cực kỳ tú lệ, cơm canh cũng mới lạ ăn ngon vô cùng.

Chỉ tiếc Hàn Bích sơn trang rất được hoan nghênh, tuy rằng Tô Đào đã cho hạ nhân đến đặt trước phòng thượng hạng rồi, nhưng cuối cùng chỉ đặt được phòng khác.

Lục Tễ nghe Tô Đào nói xong thì trầm ngâm một lát.

Lý đại nhân hình như đã mờ hắn đi Hàn Bích sơn trang dùng bữa vào ngày mai, Lý đại nhân còn nói hắn đã sớm đặt xong phòng thượng hạng tốt nhất, nhưng hắn đã từ chối.

Lục Tễ gọi Lương Nguyên tới: "Lương Nguyên, ngươi đi nói với Lý đại nhân một ‌tiếng, nói mai ta sẽ đến Hàn Bích sơn trang."

Tô Đào nghe xong nhìn về phía Lục Tễ: "Phu quân, cái này có phiền không?"

Nàng sợ chậm trễ đến chính sự của‌ Lục Tễ.

Lục Tễ lắc đầu: "Không phiền."

Hắn đến Vân Châu, lẽ ra quan viên Vân Châu muốn bày tiệc mời khách.

Nhưng hắn không có chút kiên nhẫn đó, cũng không đến yến hội nào.

Giờ đi một ‌chuyến đến Hàn Bích sơn trang, cũng coi như là bổ sung.

Tô Đào: "Vậy là tốt rồi."

Ngày hôm sau thời tiết tốt.

Lục Tễ xưa nay say mê việc công, cho dù là ngày nghỉ cũng thường xuyên không có ở nhà.

Hôm nay, buổi sáng hắn đi ra ngoài, không biết muốn bận bịu chuyện gì.

Nhưng Lục Tễ nói với Tô Đào, buổi chiều hắn xong việc sẽ trực tiếp đến Hàn Bích sơn trang, Tô Đào ngồi xe ngựa tới đó trước.

Tô Đào không muốn tranh cãi với hắn, đành phải nghe theo Lục Tễ.

Nàng ước chừng thời gian, ngồi xe ngựa đi đến Hàn Bích sơn trang.



Cửa Hàn Bích sơn trang.

Lục Tễ vừa tới ‌không lâu, Lý đại nhân vội vàng ra chào đón.

Hoàng đế còn nhỏ, Lục Tễ cơ hồ chính là hoàng đế trên thực tế.

Tất nhiên quan viên Vân Châu sẽ nghĩ cách nịnh nọt Lục Tễ, nhưng Lục Tễ lại không lộ ra sở thích, cái này khiến bọn họ không biết làm thế nào cho ‌tốt.

Thật vất vả mới ‌đợi được cơ hội này.

Lý đại nhân cố ý sắp xếp một nhạc cơ‌ trong nhã phòng.

Nhạc cơ này có dung mạo không tầm thường, tài nghệ Tỳ Bà cũng xuất thần nhập hóa.

Đến lúc cơm nước no nê, lúc độn,g tình, tất nhiên là một ‌lần thoải mái.

Trong lòng Lý đại nhân nghĩ nhất định Lục Tễ sẽ hài lòng.

Lý đại nhân nghĩ ra cách này là bởi vì Tô Đào.

Phải biết rằng Lục Tễ thành hôn đến giờ rồi, trong phủ lại không có một thiếp thất, thậm chí ngay cả nha hoàn thông phòng đều không có, cái này thật sự‌ là vô cùng không bình thường‌.

Thực tế hôm nay tới Vân Châu, Tô Đào đi cùng Lục Tễ, nhưng sau khi đến nàng không lộ diện, hình như là luôn ở trong phủ.

Mọi người suy đoán, thầm nghĩ chẳng lẽ Tô Đào cố ý ‌sang đây coi chừng Lục Tễ.

Thật là có khả năng này, bằng không sao có thể một bước không rời.

Tất cả mọi người có chút thương Lục Tễ, bị ‌phu nhân quản nhiều như vậy.

Phải biết rằng mèo nào chả thích trộm đồ tanh, huống chi là người có quyền cao chức trọng như Lục Tễ.

Vì thế mới có vụ sắp xếp như hôm nay.

Làm vừa ý Lục Tễ‌, nhất định có thể thăng quan phát tài.

Lý đại nhân càng nghĩ, trong lòng càng nóng lòng, hắn đi lên trước: "Hầu gia tới đúng lúc, thuộc hạ đã sắp xếp‌ trong nhã phòng một..." Hai chữ nhạc cơ còn chưa nói ra miệng, Lý đại nhân chợt nghe thấy một ‌giọng nói ngọt ngào gọi phu quân.

Tô Đào xuống xe ngựa sau đó đi về hướng Lục Tễ, nàng kéo cánh tay Lục Tễ: "Phu quân, chàng đến lâu chưa?"

"Không lâu lắm." Lục Tễ nói.

Lý đại nhân triệt để bối rối, đây là sao?

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tô Đào.

Tô Đào da trắng như tuyết, nhan sắc diễm lệ, đứng ở‌ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp không giống người thường.

Quả thực chính là Huyền Nữ trên trời hạ phàm, Lý đại nhân đời này chưa thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.

Nhạc cơ mà hắn sắp xếp so với Tô Đào...

Không, quả thực không có cách nào so sánh được! 

Hoảng hốt xong, trong lòng Lý đại nhân lộp bộp, toi rồi.

Hắn lần này vuốt mông ngựa lại thành đập vó ngựa rồi!

Lục Tễ là cố ý ‌mang theo phu nhân tới dùng bữa, hơn nữa phu nhân xinh đẹp như vậy, đoán chừng hai‌ người có cảm tình ‌ rất tốt, bọn họ đoán nhầm rồi.

Làm sao bây giờ?

Nhạc cơ kia đã ở‌ trong gian nhã phòng rồi, hiện tại ‌đi cũng không kịp!

Lý đại nhân chỉ có thể kiên trì nhìn Lục Tễ cùng Tô Đào đi vào phòng thượng.

Vừa mới ‌tiến vào phòng, có một ‌nữ nhân dịu dàng quỳ gối: "Thiếp bái kiến Hầu gia."

Nửa cánh tay thon, trắng như tuyết, một ‌khuôn mặt thanh tú xuất chúng, là một giai nhân hiếm có khó tìm.

Còn ở cuống họng kia phát ra thanh âm mềm mại dường như có thể bóp ra nước.

Đợi sau nửa ngày cũng không đợi được ‌đáp lại, nhạc cơ cẩn thận ngẩng đầu, thấy‌ Lục Tễ và Tô Đào sánh vai nhau đi đến.

Thân thể nhạc cơ cũng‌ cứng lại, nàng ta có thể được có cơ hội này, tất nhiên không phải là người ngốc.

Trái lại, nàng‌ vô cùng thông minh‌.

Nhạc cơ khẽ cười một ‌tiếng: "Thiếp là nhạc cơ Lý đại nhân sắp xếp, Hầu gia và phu nhân thích khúc gì? Thiếp nhất định sẽ tận tâm khảy đàn."

Lông mày Lục Tễ nhảy lên: "Không cần, đi xuống đi."

Nhạc cơ cũng không chần chờ một chút nào, lui xuống từng bước.

Lý đại nhân phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn là nhạc cơ này là một người thông minh.

Đợi cho tất cả lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.

Tô Đào nhìn một ‌bàn thức ăn tinh xảo, lại không hề muốn ăn.

Mọi người tinh mắt có thể nhìn ra, ban nãy‌ nhạc cơ là Lý đại nhân an bài, đơn giản là vì có loại ý nghĩ kia...

Tô Đào nhớ tới nhạc cơ xinh đẹp kia, thật sự ‌là khó có được người đẹp như vậy.

Tô Đào ngồi trên ghế, cúi đầu kéo khăn tay.

Khăn này là nàng mới mua hôm trước, rất thích nó, lúc này khăn tay bị kéo tới nỗi nhăn nhúm lại, sợi tơ đều tróc ra rồi.

Lục Tễ ngồi vào bên cạnh Tô Đào: "Niên Niên, nàng giận sao?"

Tô Đào quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới Lục Tễ.

Hừ, nàng tức giận rồi nha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Lục Tễ cầm tay Tô Đào: "Niên Niên, ban nãy ta không nhìn."

Hắn cũng không biết nhạc cơ đó có vẻ ngoài ra sao.

Tô Đào biết rõ Lục Tễ không nhìn nhạc cơ, nếu không ‌nàng cũng không chỉ không ngó ngàng tới Lục Tễ.

Lục Tễ lại nói: "Chuyện ngày hôm nay ta cũng không biết."

Nếu để cho người bên ngoài nghe thấy, chỉ sợ họ sẽ rớt con mắt, Lục Tễ chưa từng giải thích với ai cả.

Tô Đào cũng không ngốc, nàng biết rõ chuyện ngày hôm nay không có liên quan gì với Lục Tễ, chắc là Lý đại nhân tự mình‌ làm chủ.

Nàng cũng tin tưởng Lục Tễ, dù sao nàng và Lục Tễ cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đương nhiên nàng ‌biết rõ Lục Tễ chỉ thích nàng.

Nàng tức giận vì có lẽ không chỉ một lần có loại chuyện này.

Vừa nghĩ tới có nhiều người âm thầm nhớ thương Lục Tễ‌ như vậy, nàng vô cùng ‌khó chịu.

Lục Tễ là người của nàng mà.

Tô Đào nhếch môi: "Trước đây cũng có chuyện như vậy sao?"

"Không có‌."

Người ở kinh thành làm sao làm ra chuyện này, cũng chính vì Vân Châu cách Kinh Thành khá xa, những người này không biết tính cách của Lục Tễ, mới làm ra những chuyện như thế.

Tô Đào nghe Lục Tễ nói xong sau đó mới thư thái một chút, nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Về sau không cho phép có ‌chuyện này nữa!"

Thấy dáng vẻ hung dữ của Tô Đào, trong nội tâm Lục Tễ lại vô cùng vui vẻ‌.

Tô Đào thích hắn mới như thế.

Lục Tễ cam kết: "Được, tất cả đều nghe theo nàng."

Trong nội tâm Tô Đào lại thư thái một chút.

Lục Tễ kéo khăn trong tay Tô Đào ra: "Cái‌ khăn này bị bung chỉ rồi, sáng mai ta sẽ cho người mua cho nàng một cái khác."

Trong nội tâm Tô Đào rất vui vẻ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra gì.

Khó khăn lắm chuyện nhạc cơ mới qua đi, hai người bắt đầu dùng bữa.

Thức ăn trên bàn rất ‌tinh xảo, mùi vị cũng rất ngon, nhưng Tô Đào lại không có tâm trạng dùng bữa, trong lòng nàng vẫn có ‌chút không thoải mái.

Tô Đào phân phó Tuyết Liễu: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy chút rượu, nhớ kỹ, không được mua rượu hoa quả!"

Tuyết Liễu có chút chần chừ, nàng xin Lục Tễ giúp đỡ: "Cái này ‌..."

Lục Tễ gật đầu: "Đi lấy đi."

Hắn hiểu rõ tính cách Tô Đào, có lẽ Tô Đào không vui mới muốn uống rượu.

Tính cách Tô Đào rất cố chấp‌, nếu như không để cho nàng uống rượu, trong nội tâm nàng càng không thoải mái, đợi lát nữa hắn sẽ coi chừng Tô Đào, không để nàng đụng linh tinh là được.

Tuyết Liễu đã mang một bầu rượu đi lên ngay.

Rượu này là đặc sản Vân Châu, độ rượu không cao ‌cũng không thấp, còn mang theo một chút vị ngọt, đã là rượu thích hợp nhất mà Tuyết Liễu có thể tìm tới cho Tô Đào.

Tô Đào liên tiếp uống vài chén.

Tô Đào vốn cũng không thể uống rượu, rất nhanh sau đó, toàn bộ người nàng chóng mặt, có ‌chút váng đầu rồi.

Ánh mắt Tô Đào ngập nước, nàng níu tay áo Lục Tễ lại, dặn dò Lục Tễ, như là sợ Lục Tễ quên vậy: "Nhớ kỹ lời ta nói chưa?"

Lục Tễ bất lực gật đầu: "Nhớ kỹ."

Người Tô Đào có ‌chút mềm, Lục Tễ vội vàng ôm nàng vào trong ngực: "Niên Niên, chúng ta trở về ‌phủ đi."

Tô Đào lại không nghe Lục Tễ nói, nàng đột nhiên ‌nhớ ra cái gì đó‌, hỏi Lục Tễ: "Ta và nhạc cơ kia, người nào đẹp hơn?"

"Đương nhiên là nàng đẹp hơn."

Nhưng Tô Đào uống rượu say lại nóng giận: "Không phải chàng nói chàng không nhìn nhạc cơ một cái nào sao?"

Lục Tễ: "..."

Hắn chỉ thuận miệng dụ dỗ Tô Đào một chút mà thôi, không nghĩ rằng con ma men này ‌lại đột nhiên ‌rất biết suy luận.

Lục Tễ đành phải dỗ dành Tô Đào.

Tô Đào lại làm loạn trong chốc lát, mới ngoan ngoãn, một lát nàng đã ngủ mất.

Lục Tễ nhẹ nhàng thở ra, xem như ngủ rồi.

Bằng không ‌không biết con ma men này còn muốn loạn đến thế nào nữa.

Lục Tễ ôm Tô Đào lên xe ngựa, trở về phủ.

Vừa vào trong phòng, Lục Tễ ôm Tô Đào ôm lên trên giường.

Hắn để cho bọn hạ nhân xuống dưới, một mình hắn chăm sóc Tô Đào thì tốt hơn.

Hắn vừa muốn cởi bỏ xiêm y Tô Đào, cho nàng thoải mái nghỉ ngơi, thì Tô Đào chợt ‌tỉnh.

Nàng rất say, đầu mơ hồ biết rõ người trước mắt là Lục Tễ: "Phu quân?"

Lục Tễ: "Là ta."

Tô Đào nghĩ tới chuyện vừa rồi, trừng mắt nói: "Phu quân, chàng là của ta."

Lục Tễ nghe vậy, lòng mềm nhũn: "Ừ, ta là của một mình nàng."

Tô Đào không biết lấy sức từ nơi nào, nàng trở mình, đẩy Lục Tễ rồi nằm ở trên lồng ngực Lục Tễ.

Tô Đào hôn Lục Tễ một cái: "Phu quân, về sau chàng phải ngoan ngoãn, đến lúc đó ta sẽ thưởng cho chàng."

Rượu mạnh làm người lớn gan, càng ‌huống chi là rất say như Tô Đào.

Nàng học Lục Tễ, hôn nhẹ môi Lục Tễ.

Lục Tễ bị ‌Tô Đào hôn đến rung động.

Giọng hắn mất tiếng: "Như thế thôi? Thưởng như vậy là xong rồi sao?"

Tô Đào chóng mặt: "Đương nhiên ‌sẽ không, còn ‌nữa." 

Lục Tễ vừa muốn nhúc nhích, Tô Đào liền đè cánh tay của hắn xuống: "Ta tới, không cho chàng động!"

Bởi vì uống rượu, giọng nói của nàng mềm đi, chủ động hơn so với lúc trước.

Tô Đào ngồi lên người Lục Tễ.

...

Tô Đào tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau rồi.

Nàng mở đôi mắt nhập nhèm, liền thấy Lục Tễ bên cạnh.

Lục Tễ...

Tô Đào nhớ tới hình ảnh buổi tối hôm qua‌.

Nàng chủ động ngồi ở trên người Lục Tễ, còn không cho Lục Tễ nhúc nhích...

Mặt Tô Đào đỏ lên, ngay cả cổ đều ửng hồng.

Buổi tối hôm qua nàng đã làm gì?

Tô Đào cảm thấy nàng không muốn gặp lại người...

Là nàng làm sao?

Tô Đào cầm gối che kín mặt, về sau nàng không bao giờ uống rượu nữa!

Qua một hồi lâu, Tô Đào mới bình phục lại.

Lục Tễ tai thính mắt tinh, đã sớm biết Tô Đào tỉnh, nhưng hắn cũng biết Tô Đào đang xấu hổ, nên không trêu chọc Tô Đào nữa.

Hai người ‌mặc xiêm y, rửa mặt, sau đó dùng đồ ăn sáng cùng nhau.

Không khí luôn yên tĩnh, cho đến khi ăn hết đồ ăn sáng, Tô Đào đưa Lục Tễ ra ngoài.

Lục Tễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào: "Niên Niên, tối nay chúng ta còn lại làm tư thế kia, được không?"

Mặt Tô Đào lại đỏ: "Lục Tễ!"

Trách không được, trước đó nàng còn buồn bực vì tại sao Lục Tễ lại không nhắc đến chuyện đó, thì ra là chờ lúc này.

Lục Tễ lại nói: "Buổi tối hôm qua, không phải nàng đã nói sao, về sau ở trên giường, nàng đều nghe ta."

Tô Đào xấu hổ đến nỗi mặt rỉ máu, giọng nói cũng có ‌chút run rẩy: "Đều là ta say rượu nói bậy đấy, không tính!"

Hơn nữa làm sao có thể tin lời nói ở trên giường.

Tô Đào đẩy Lục Tễ: "Chàng đi mau, đợi lát nữa muộn mất."

Khó khăn lắm mới đưa được Lục Tễ ra cửa, cuối cùng Tô Đào thở phào một cái.

Có ‌lần dạy dỗ thê thảm đau đớn này, về sau nàng không bao giờ uống rượu nữa!



Lục Tễ hung hăng trách phạt Lý đại nhân, diệt ngay tâm tư bất chính của hắn.

Quan viên Vân Châu lúc này lạnh run, càng phối hợp nghe theo Lục Tễ.

Lại qua một thời gian, việc cần làm của Lục Tễ xong xuôi, hắn và Tô Đào cùng trở về ‌kinh thành.

Vốn là đi thuyền, họ lại đổi lại ngồi xe ngựa.

Lúc đến đã là đầu tháng tư, lúc rời đi cũng đã sắp sang tháng sáu.

Kinh Thành cũng đến mùa hè.

Mùa hè ngồi xe ngựa rất khó chịu, Lục Tễ cố ý cho xa phu đi chậm một chút, nhưng Tô Đào vẫn vô cùng khó chịu.

Trên đường đi, nàng luôn không hề ‌ngủ ngon, hơn nữa thời tiết có ‌chút nóng, ăn không vô gì ‌hết, cả người đều gầy thêm vài phần.

Khó khăn nhịn đến Kinh Thành, Tô Đào hồi ‌phủ, nằm chết dí trên giường.

Nàng bảo hạ nhân không cần quấy rầy nàng, nàng muốn ngủ một giấc, nghỉ ngơi và hồi phục.

Một giấc ngủ này, nàng ngủ thẳng tới chạng vạng tối.

Tô Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lục Tễ ngồi ở bên cạnh giường nhìn nàng.

Lục Tễ thấy Tô Đào tỉnh lại, nói: "Tỉnh rồi hả, đói bụng không?"

Tô Đào gật đầu: "Có ‌chút đói bụng."

Lục Tễ nâng Tô Đào dậy: "Lên dùng bữa thôi."

Lục Tễ đau lòng, Tô Đào trên đường đi rất khó chịu‌, cái cằm càng nhọn hơn rồi, hắn nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Lục Tễ thầm nghĩ, phải cho Tô Đào nghỉ ngơi lấy sức thôi.

Dùng xong bữa tối, hai người đi dạo, đi không bao lâu, Tô Đào lại buồn ngủ.

Lục Tễ chỉ cho là trên đường đi Tô Đào không được ngủ ngon giấc, mới như thế.

Hắn và Tô Đào trở về ‌phòng, sau đó cùng nhau ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Lục Tễ thay quan bào xong sau đó đi đến trong nội cung.

Hắn bàn giao hạ nhân, không có việc gì đừng ‌quấy rầy Tô Đào, để cho Tô Đào nghỉ ngơi thật tốt.



Sau khi tỉnh lại Tô Đào vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng‌, cũng không có tinh thần xử lý công vụ.

Cũng may Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều biết chuyện, chút việc vặt không cần phải nàng xử lý.

Tô Đào lại ngồi ở giường mỹ nhân nghỉ ngơi.

Ăn trưa không bao lâu, Tô Đào lại buồn ngủ.

Nàng một bên mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, vừa nghĩ, nàng trở về ‌thật sự là quá mệt mỏi, đến bây giờ còn mệt như vậy.

Lúc Lục Tễ trở về, cảnh hắn thấy chính là cảnh này‌.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tô Đào đang ngủ.

Tháng sáu ở Kinh Thành rất ‌nóng, trên trán Tô Đào lấm tấm mồ hôi.

Lục Tễ ngồi vào giường, cầm lấy quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt gió cho Tô Đào.

Tô Đào giống như là cảm thấy thư thái chút, mặt mày đều giãn ra ra.

Nửa khắc đồng hồ sau, Tô Đào mới tỉnh lại.

Tô Đào thấy được Lục Tễ đang cầm quạt hương bồ: "Phu quân, để cho hạ nhân làm là được rồi."

Lục Tễ nói: "Không sao."

Lục Tễ đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đào: "Không thoải mái sao?"

Hắn hỏi người làm, họ nói Tô Đào luôn không có ‌tinh thần, vô cùng mệt mỏi‌.

Tô Đào lắc đầu: "Chàng đừng ‌lo lắng, chính là‌ trên đường trở về nên hơi mệt thôi."

Tuy nói như thế, nhưng Lục Tễ vẫn không yên lòng: "Hay để cho Vạn đại phu đến một chuyến đi."

Tô Đào không lay chuyển được Lục Tễ, đành phải để Lục Tễ đi.

Vạn đại phu rất ‌nhanh đã đến, Lục Tễ nói với Vạn đại phu tình trạng của Tô Đào, sau đó nói: "Vạn đại phu, làm phiền người nhìn một cái, xem có cần uống thuốc hay không?"

Tô Đào nghe thấy Lục Tễ nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ.

Nàng ghét nhất uống thuốc.

Vạn đại phu cười nói: "Phu nhân không cần phải lo lắng, có lẽ không cần phải uống thuốc đâu."

Tô Đào nghĩ cũng phải, nàng có chút mệt mỏi, cần gì phải uống thuốc, cũng chính vì Lục Tễ quá lo lắng nàng nên mới có thể căng thẳng như thế.

Nàng duỗi cổ tay trắng như tuyết ra, để Vạn đại phu bắt mạch.

Vạn đại phu bắt mạch xong, vẻ mặt hắn tươi cười‌: "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng phu nhân, phu nhân có ‌hỉ, phu nhân đã mang thai một tháng rồi!"

Mang thai...

Tô Đào bối rối, nàng có con sao?

Lục Tễ phản ứng so với Tô Đào cũng không khác, sau một hồi, hắn mới dần dần khôi phục tỉnh táo.

Tô Đào vô thức giơ tay vỗ vỗ bụng của nàng. 

Nếu đã mang thai một tháng, chẳng phải là nàng đã có lúc ở Vân Châu sao?

Tô Đào nhớ tới hành trình trở về...

Sẽ không hại đối với hài tử chứ?

Lục Tễ hiển nhiên ‌cũng nghĩ đến chuyện này: "Vạn đại phu, người cẩn thận xem mạch của Niên Niên một lần nữa, xem hài tử thế nào?"

Bọn hắn thật là một đôi cha mẹ hồ đồ, có ‌hài tử cũng không biết, còn luôn gấp rút lên đường, ngồi xe ngựa xóc nảy nữa.

Vạn đại phu cẩn thận xem lại, cũng may thân thể Tô Đào chỉ có hơi mệt mỏi, không có trở ngại đối với hài tử.

Lục Tễ và Tô Đào nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, may mắn không có việc gì.

Lục Tễ và Tô Đào thành hôn rất lâu, cuối cùng có ‌hài tử, chuyện này ‌thật sự là một chuyện vui.

Lương Nguyên và đám Tuyết Liễu vô cùng phấn khích, lúc này trong phòng cực kỳ náo nhiệt.

Đợi tất cả mọi‌ người tất cả lui ra sau, trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.

Tô Đào còn có‌ chút không thể tin được, nhìn thẳng vào cái bụng‌ bằng phẳng của mình: "Trong này thật sự có một đứa bé?"

Lục Tễ đưa tay, nhẹ nhàng xoa bụng Tô Đào: "Đúng vậy, chúng ta có ‌con rồi."

Đứa con của hắn và Tô Đào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


Từ lúc biết mình mang thai, Tô Đào rất nhiệt tình.

Sáng ngày hôm sau, Tô Đào cho Tuyết Liễu đến nhà kho lấy thật nhiều vải ra, nàng muốn tự mình may xiêm y cho con.

Tô Đào thêu không tệ, so với Tú Nương còn tốt hơn.

Nàng dĩ nhiên muốn bản thân làm nhiều xiêm y cho con.

Những tháng sau bụng lớn hơn, đi cũng bất tiện, phải nhân giai đoạn này làm thêm chút việc.

Tuyết Liễu và nha hoàn cũng không ngăn cản, yên tâm đi làm việc Tô Đào đang cao hứng.

Tô Đào chọn rất nhiều vải mềm, sau đó bắt đầu may.

Xiêm y của dễ may hơn, tay nghề Tô Đào lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong váy, nàng còn cố ý thêu trên tay áo thỏ ngọc giã thuốc.

Sau khi Lục Tễ trở về thấy một màn này.

Thỏ ngọc giã thuốc...

Lục Tễ hơi suy nghĩ một chút đã biết rõ vì sao Tô Đào lại thêu cái này, lúc trước hắn đưa cho Tô Đào đồ vật hơn phân nửa đều là kiểu đấy.

Hiện tại Tô Đào thêu xiêm y cho con như vậy, Lục Tễ chỉ cảm thấy ‌trong lòng ‌mềm mại.

Lục Tễ ngồi vào bên cạnh Tô Đào: "Đã muộn rồi, nàng mới mang thai một tháng, cũng không thể vất vả."

Lục Tễ luôn đặt Tô Đào lên đầu quả tim.

Từ lúc Tô Đào mang thai, hắn cố ý đi hỏi Vạn đại phu, lúc phụ nữ có thai cần ‌chú ý những gì.

Hỏi xong, hắn ghi lại từng điều trên sổ, ghi chép nghiêm túc vào quyển sách nhỏ.

Ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, dễ dàng sảy thai, sau‌ ba tháng, cái thai cũng sẽ ổn định hơn.

Thân thể Tô Đào lại rất yếu, càng cẩn thận hơn nữa.

Tô Đào thầm nghĩ cũng đúng, mệt quá lại hại thân thể, nên nàng buông đồ may vá xuống.

Lục Tễ cầm chặt tay Tô Đào: "Con mới được một tháng, cách thời gian sinh còn xa lắm."

Tô Đào gật đầu: "Ừ, ta biết rồi, chàng yên tâm đi."

Nàng biết rõ Lục Tễ khuyên nàng, nàng cũng không phải không nghe lời đấy, chỉ là vừa vặn‌ biết mình mang thai, quá mức ‌hưng phấn mà thôi.

Lục Tễ giúp Tô Đào ngồi lên giường mỹ nhân, còn tận tâm để gối mềm sau lưng Tô Đào.

Tô Đào không nhịn được hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng thích con trai hay con gái?"

Nàng thấy con trai hay con gái ‌đều được, chuẩn bị xiêm y cũng đều là đồ mà nam nữ cũng có thể mặc.

Lục Tễ ôm Tô Đào ở trong ngực: "Đều được."

Đương nhiên, hắn càng thích con gái hơn, nếu‌ là con gái ‌ thì sẽ giống Tô Đào hơn.

Tô Đào mím môi, cái gì gọi là đều được, Lục Tễ rõ ràng là qua loa với nàng!

Kỳ thật nàng muốn cả nam và nữ, nhưng từ xưa đến nay mang thai đôi rất ít, huống chi là long phượng thai, có lẽ nàng không có vận may này.

Tô Đào không nhịn được lại nghĩ, là tỷ tỷ đệ đệ tốt, hay ca ca muội muội tốt?

Tô Đào nghĩ ngợi lung tung không ngừng, đến tối lúc ngủ còn đang xoắn xuýt chuyện này, thậm chí đi ngủ cũng không ngủ.

Lục Tễ không nhịn được hỏi Tô Đào: "Niên Niên‌, nàng nghĩ gì thế, đã trễ thế như vậy còn chưa ngủ?"

Tô Đào đem ý nghĩ của nàng nói với Lục Tễ.

Lục Tễ: "..."

Tô Đào có thể quyết định loại chuyện này sao?

Lục Tễ nghe người ta nói‌, nữ nhân mang thai có thể sẽ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Đào vừa mới mang thai một tháng đã bắt đầu.

Lục Tễ yên lặng, xem ‌ra mười tháng về sau, hắn sẽ bận rộn đây.



Lục Tễ khuyên Tô Đào xong, Tô Đào không suy nghĩ lung tung nữa, cũng không vội may xiêm y rồi.

Đúng như Lục Tễ nói, con vẫn chưa sinh ra nhanh như vậy, vội vàng làm gì.

Nàng mỗi ngày tản bộ, thỉnh thoảng may một bộ, thời gian cũng qua nhanh thôi.

Thời gian mỗi ngày trôi qua đi, bụng Tô Đào cũng ngày ngày lớn lên. 

Lúc mang thai bốn tháng, bụng dưới Tô Đào đã hơi hơi to lên.

Tô Đào soi gương, không nhịn được cảm khái, thật là thần kỳ.

Lục Tễ luôn đứng sau lưng Tô Đào, sợ Tô Đào đụng phải gì.

Tô Đào dở khóc dở cười ‌: "Phu quân, chàng khẩn trương như vậy làm cái gì, ta cũng không phải đụng một cái là vỡ."

Lục Tễ cũng quá mức‌ khẩn trương.

Lục Tễ thầm nghĩ hắn không hề khoa trương chút nào.

Tô Đào trong lòng hắn vốn dễ vỡ như ngọc lưu ly, huống chi hiện tại, mọi thứ vẫn phải cẩn thận hơn cho thỏa đáng.

Hắn cẩn thận nắm tay Tô Đào, đỡ nàng ngồi trên ghế.

Tô Đào cười không ngừng, nàng vừa mới lộ bụng rai, Lục Tễ làm ra trận chiến lớn như vậy, cũng không biết về sau Lục Tễ còn căng thẳng ‌thế nào.

Tô Đào cười xong, mới nhắc đến một chuyện: "Phu quân, mấy ngày nay quý phủ nhận được khá nhiều thiếp mời, có nên cho các nàng đến không."

Chuyện Tô Đào mang thai tất nhiên là không gạt được ai, mấy ngày hôm trước ‌liền truyền khắp toàn bộ kinh thành.

Điều này thật sự là tin tức lớn, trong kinh thành náo nhiệt cực kỳ.

Trong phủ cũng nhận được khá nhiều thiếp mời, cũng là muốn đến thăm Tô Đào.

Lục Tễ lắc đầu: "Không cần."

Nhiều người càng hỗn tạp, phiền nhiễu đến Tô Đào thì làm sao bây giờ.

Lục Tễ vốn là người bá đạo, huống chi hiện tại, hắn cũng không để ý người ngoài nói gì hắn.

Tô Đào thầm nghĩ cũng tốt, nàng cũng không thích ở chung cùng những người kia.



Thời gian nhẹ nhàng qua ‌ đi.

Cái thai của Tô Đào rất tốt, không bị nôn ói khiến người ta ghét bỏ, trái lại, nàng còn muốn ăn nhiều, càng thích ăn trái cây.

Hiện nay thời tiết đang là lúc nóng nhất, thích hợp ăn trái cây nhất.

Đáng tiếc Vạn đại phu nói rồi, thân thể nàng có chút yếu, ăn nhiều trái cây khó tránh khỏi lạnh, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút.

Điều này làm cho Tô Đào không chịu đựng được.

Cũng không biết là làm sao, sau khi Tô Đào mang thai càng muốn ăn nhiều hơn, có chút không khống chế nổi.

Giống như bây giờ, bởi vì không được‌ ăn trái cây yêu thích, trong nội tâm nàng ngứa ngáy vô cùng.

Đáng tiếc nha hoàn trong phủ đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh lời Vạn đại phu nói.

Tô Đào đành phải đợi ‌Lục Tễ trở về.

Lục Tễ vừa về đến, nàng nâng cao ‌bụng chạy về phía Lục Tễ, tội nghiệp nói: "Phu quân, chàng đã trở về."

Lục Tễ thấy‌ Tô Đào chạy chậm, kinh hồn bạt vía: "Làm sao vậy?"

Tô Đào chớp cặp mắt trong veo: "Ta muốn ăn chút trái cây, nhưng các nàng không cho ta ăn, phu quân, chàng cho ta ăn thêm một chút đi mà, được không?"

Lục Tễ dở khóc dở cười, hắn còn tưởng rằng là việc gì to tát, ra là bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy.

Bụng càng lớn hơn, tâm tư Tô Đào cũng càng mẫn cảm, có đôi khi như đứa bé con vậy.

Rõ ràng bình thường không có tham ăn như vậy, nhưng lúc này vì muốn trái cây mà nhỏ nhẹ nói chuyện cùng hắn.

Lục Tễ đỡ Tô Đào ngồi xuống: "Niên Niên‌..."

Hắn còn chưa nói hết, Tô Đào ngẩng cổ hôn một cái lên khóe môi của hắn: "Có được hay không vậy, phu quân?"

Từ lúc Tô Đào mang thai, hai người sẽ không thân mật quá mức‌.

Tuy Lục Tễ rất thích Tô Đào, nhưng cũng sẽ đụng vào Tô Đào lúc nàng mang thai.

Tuy Vạn đại phu nói thai nhi ổn định có thể hành phòng, nhưng hắn vẫn không đụng Tô Đào, hắn thật sự đau lòng Tô Đào.

Nhưng Tô Đào cứ vô cớ gây rối hắn như vậy, hắn khó tránh khỏi bị ‌dấy lên vài phần tâm tư.

Tô Đào ôm cánh tay‌ Lục Tễ: "Phu quân, đợi ‌một lát ta sẽ hôn chàng nhều hơn, thưởng cho chàng được không?"

Lục Tễ nỗ lực khống chế chính mình.

Thấy Lục Tễ muốn từ chối, nước mắt Tô Đào tựa như trân châu rơi xuống.

Lục Tễ luống cuống: "Làm sao vậy?" 

Tô Đào khóc thút tha thút thít.

Nàng mang thai mà, sao muốn ăn gì cũng không được ăn.

Lục Tễ không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn nói: "Chỉ cho phép ăn một chút."

Hắn cũng không chỉ là vì con, càng lo lắng thân thể Tô Đào nhiều hơn, Vạn đại phu nói rồi, dạ dày nàng gần đây không được tốt.

Nhưng nhìn nước mắt Tô Đào, hắn chịu không nổi đầu hàng.

Khó khăn dỗ dành Tô Đào, lại ăn chút trái cây, Tô Đào cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười rồi.

Ban đêm lúc chìm vào giấc ngủ, Lục Tễ không nhịn được nghĩ, Tô Đào thật sự là càng ngày càng nũng nịu.

Lục Tễ ôm Tô Đào ở trong ngực: "Gần đây sao lại tham ăn như vậy?"

Tô Đào có chút xấu hổ, nàng cũng không biết làm sao vậy, xưa nay nàng căn bản không làm được chuyện này, dù sao bây giờ ‌tâm tư cũng rất hay thay đổi.

Mặt của nàng hồng hồng: "Không phải là ta, đều là bởi vì con của chàng!"

"Là con của chàng thèm ăn, mới kêu ta như vậy đấy."

Ừ, chính là như vậy, không sai.

Tô Đào vuốt bụng của nàng, trong lòng nàng tự nhủ, tương lai đứa bé sẽ không phải là nhóc tham ăn chứ.

A..., hy vọng con có thể giống Lục Tễ.

Nói lên cái này, Tô Đào lại không nhịn được nghĩ, con sinh ra sẽ giống ai?

Trên phương diện ‌học hành, nàng hy vọng con có thể giống Lục Tễ nhiều hơn.

Lục Tễ thông minh nhiều hơn so với nàng, đọc sách hội họa cũng tinh thông, nếu con giống nàng...

Tô Đào lắc đầu, cái này không thể được‌!

Về phương diện khác‌, Tô Đào cũng tinh tế suy tư một chút, giống như Lục Tễ là tốt rồi.

Dường như cái gì Lục Tễ cũng biết, con giống như Lục Tễ cũng không tệ.

Về phần nàng, con sẽ giống‌ tướng mạo của nàng đi.

Tô Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng hình như chỉ có dung mạo xuất sắc hơn so với Lục Tễ chút.

Tô Đào càng nghĩ càng phiền lòng, không nhịn được thở dài, nàng thật sự sợ sau này con sẽ giống tính cách của nàng.

Ban đêm như mực, có chút ánh trăng.

Trăng bị che khuất, Lục Tễ nghiêng mặt nhìn ‌Tô Đào: "Lại nghĩ gì thế?"

Tô Đào níu lại ống tay áo Lục Tễ: "Phu quân, sau này chàng ở bên chăm sóc ta, được không?"

Lục Tễ hôn cái trán Tô Đào: "Đương nhiên."

Hiện tại hắn sẽ tạm ngừng công việc, hơn phân nửa thời gian đều dành cho Tô Đào.

Nhưng nhìn ‌Tô Đào như vậy, hình như còn có chút không đủ.

Nếu như thế, về sau hắn rút ra càng nhiều thời gian cùng Tô Đào.

Tô Đào lại nói: "Đúng rồi, phu quân, sau này chàng chọn nhiều sách tối nghĩa, loại này rất khó, thường xuyên giảng cho ta nghe."

Lục Tễ: "..."

"Đây là thế nào?"

Bình thường, Tô Đào cũng không xem hết một tờ của loại sách này, sao lúc này đột nhiên bảo cho hắn đọc cho nàng nghe.

Tô Đào biểu lộ rất nghiêm túc: "Tuy bây giờ con còn đang trong bụng, nhưng vẫn cần ‌sớm chuẩn bị cho thỏa đáng."

"Vì vậy, mỗi ngày con đều‌ phải nghe kinh, sử, tử, tập, sau khi lớn lên nhất định‌ sẽ thích đọc sách."

Tô Đào nói xong thì‌ thở dài.

Thật sự là làm cha làm mẹ mới sẽ tâm tư của cha mẹ.

Con vẫn còn trong bụng, nàng đã quan tâm chuyện này rồi.

Đương nhiên, nàng không nói ra một điểm là nàng sợ con sẽ giống nàng không thích đọc sách.

Tuy nói đó là lời ngụy biện, nhưng nghe vẫn có chút đạo lý...

Lục Tễ gật đầu: "Được, nghe lời nàng."

Tô Đào bị nuông chiều nên có tính cách trực tiếp như vậy, sau khi mang thai càng phải như vậy, một khắc cũng‌ không thể chờ.

"Phu quân, bây giờ chàng đọc cho ta đi."

Lục Tễ đốt lên ngọn nến, sau đó lấy một quyển sách đọc.

Tô Đào nghe có vẻ là nghe hiểu đấy, nhưng cảm giác như là lúc hát bài hát ru con, nghe xong thấy lơ mơ‌.

Không tới một thời gian uống cạn chung trà, nàng lệch qua trên giường ngủ ‌rồi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng lên.

Lục Tễ bật cười, thật sự là, hắn cũng không biết nói gì cho phải.

Ngày hôm sau ‌lúc thức dậy, Tô Đào vô cùng chán ngán thất vọng.

Nàng sờ lên bụng của mình, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ đứa bé này cũng giống như nàng, là một người không thích đọc sách hay sao?

Cái này không thể được.

Về sau nàng phải kiên trì hơn, không thể ngủ trong lúc Lục Tễ giảng bài nữa!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Vào mùa đông, thời tiết càng lạnh hơn.

Trong phủ sớm đã đốt lò sưởi, trong phòng ấm áp như xuân.

Tô Đào ở trong phòng chỉ cần ăn mặc một bộ xiêm y bên ngoài là đủ.

Bên ngoài trời đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống, trong phủ rất nhanh bị bao phủ trong làn áo bạc.

Buổi sáng vừa dứt, Lục Tễ trở về phủ rồi.

Bụng Tô Đào càng lớn hơn, Lục Tễ cũng ít đi ra ngoài‌.

Hiện tại hắn đã ở nhà chăm sóc Tô Đào rồi.

Lục Tễ để áo choàng lên móc áo, sau đó mới tiến vào bên trong.

Bụng Tô Đào đã có chút lớn hơn, nàng đang nằm nghiêng trên gối mềm xem thoại bản.

Lục Tễ rút thoại bản ra: "Hôm nay nàng đọc đủ rồi."

Bây giờ Tô Đào đã mang thai rồi, đọc sách trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến mắt.

Tô Đào chép miệng, nàng biết rõ Lục Tễ là vì tốt cho nàng, đành phải ngoan ngoãn nghe Lục Tễ.

Cất thoại bản xong, Lục Tễ nằm ở bên cạnh nghe động tĩnh trên bụng Tô Đào.

Hiện tại Tô Đào đã mang thai hơn năm tháng rồi, lẽ ra nên có động thai, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tễ, Tô Đào nhịn cười: "Phu quân, có lẽ con của chúng ta rất điềm đạm nho nhã."

Nàng đang ‌nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bụng động một cái.

Như là bị ‌chân nhỏ đá vậy.

Hai người mở to hai mắt nhìn, một ‌thời gian sau không ai dám nói chuyện. 

Hai người không động đậy, chỉ thấy bụng trắng như tuyết và mềm mại của Tô Đào rất nhanh lại ‌hơi động một ‌lần, vô cùng rõ ràng.

Con thật sự đang động đậy!

Lục Tễ chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại.

Đây là con chào hỏi bọn họ sao?

Hai người lại ‌đợi một lát, đáng tiếc về sau không có động tĩnh gì rồi, nhưng như vậy là đủ rồi.

Đối với ‌hai người mới làm cha làm mẹ mà nói, điều này thật sự là một niềm vui lớn.



Đã có lần thai động đầu tiên, về sau thai động cũng càng rõ ràng rồi.

Thân thể Tô Đào cũng càng khó chịu hơn.

Nếu như nói giai đoạn mang thai trước nàng không có cảm giác gì quá lớn, thì đợt này khó chịu hơn nhiều.

Đầu tiên là bụng càng bị đạp nhiều hơn, căn bản không thể nằm ngang ngủ, chỉ có thể nghiêng người‌.

Người của nàng cũng xuất hiện các loại phản ứng, chân cũng có chút sưng vù.

Trong đêm càng muốn đi tiểu đêm nhiều lần, ngủ cũng không ngon.

Tô Đào tiều tụy đi rất nhanh.

Nàng chịu đựng, không phàn nàn, hiện tại đã như vậy, cũng không ‌biết khi sinh sẽ đặc biệt đau thế nào.

Cũng may lúc nàng khó chịu, Lục Tễ vẫn làm bạn với nàng.

Tự mình ‌thay y phục cho‌ nàng, cùng nàng đi tiểu đêm, cho nàng uống nước, còn giúp nàng mát xa, đi lại.

Hắn không‌ mượn tay người khác, còn tận tâm hơn so với bản thân nàng‌.

Có đôi khi, Tô Đào nhìn Lục Tễ mà nghĩ, có lẽ đây chính là vận may mà ông trời ban cho nàng.

Đời này, có phu quân như Lục Tễ là đủ rồi.



Đầu tháng ba, Tô Đào sinh ra một bé gái.

Nàng sinh lần đầu, quá trình sinh con coi như là thuận lợi, nhưng trước sau cũng bị giày vò vài ‌ canh giờ, khó khăn mới sinh ra được.

Đợi nàng sinh con xong đã là xế chiều.

Tô Đào mệt mỏi sức cùng lực kiệt, chỉ có thể hết sức chống đỡ tinh thần nhìn con bằng một ‌mắt, sau đó mệt mỏi thiếp đi.

Trước khi ngủ, phản ứng cuối cùng của nàng chính là, lúc nàng sinh con gái của nàng và Lục Tễ, nàng khá là dễ nhìn đó.

Tô Đào tỉnh lại thì đã là tối muộn rồi.

Nàng mở to mắt, thấy Lục Tễ ngồi ở bên cạnh.

Lục Tễ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng cầm chặt tay của nàng: "Niên Niên‌, bây giờ nàng cảm thấy thế nào, có gì không ‌thoải mái không?"

Tô Đào lắc đầu: "Ta rất khỏe, phu quân, chàng yên tâm."

Rõ ràng là nàng sinh con, sao Lục Tễ tiều tụy nhiều như vậy.

Hắn còn mệt mỏi không khác gì nàng.

Lục Tễ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra hắn vốn định trực tiếp vào trong phòng sinh với Tô Đào, nhưng Tô Đào sống chết đều không ‌đồng ý.

Hỏi mãi, Tô Đào mới nói thật, nói là lúc sinh con nhất‌ định rất xấu, không ‌muốn cho Lục Tễ thấy.

Lục Tễ dở khóc dở cười, nhưng không ‌nói được Tô Đào, đành phải đồng ý, đợi con sinh xong mới tiến vào, sau đó trực tiếp bên cạnh chăm sóc Tô Đào.

Hai người nói chuyện nhiều, Tô Đào mới nhớ tới con gái.

"Phu quân, chàng mau cho bà vú ôm con gái đến, ta muốn xem nàng thật kỹ."

Đây chính là con gái mà nàng dốc sức liều mạng sinh ra, cũng không ‌nhìn kỹ vì nàng quá mệt mỏi, đều không thấy rõ ràng.

Lục Tễ: "Được."

Vú nuôi rất nhanh ôm con ôm tới rồi, nàng đem con để vào‌ bên cạnh Tô Đào.

Tiểu gia hỏa đang ‌ngủ, nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng dù là như thế, cũng có thể nhìn ra ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng.

Coi như là nhắm hai mắt, cũng có thể nhìn ra đuôi mắt thật dài.

Tô Đào yêu thương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Trước đó nàng nghe nói con mới sinh ra đều có nhiều nếp nhăn, không ‌đẹp lắm.

Nhưng con gái nàng hiện nay cũng còn tốt, nhìn không‌ ra ngũ quan rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra nàng đẹp vô cùng.

Tô Đào thích thú ôm con một lát mới đủ.

Nàng vuốt ve con xong, để cho Lục Tễ ôm con.

Tuy bên cạnh có vú nuôi chỉ dạy, nhưng động tác Lục Tễ vẫn cứng đờ.

Rõ ràng trước hắn cầm đao kiếm trên trăm cân đều không mất công chút nào, hiện tại ôm tiểu gia hỏa chỉ nặng năm cân lại‌ không dám động đậy.

Em bé thật sự là quá mềm yếu, quá nhỏ.

Lục Tễ không ‌dám dùng sức, sợ động một cái đụng hỏng mất cái khối đậu hũ non này.

Tô Đào nhìn Lục Tễ như vậy, nàng nhịn không cười rộ lên.

Đợi sau khi để con xuống, trên trán Lục Tễ đều lấm tấm mồ hôi.

Hắn để cho vú nuôi ôm con đi, đợi con lớn một chút, hắn lại ‌ôm con sau.

Hai người nói về con.

Tô Đào thở dài: "Đứa nhỏ này ra đời đúng vào thời điểm tốt."

Tháng ba đang là xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh.

Cũng là lúc hoa đào đua nở.

Lục Tễ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều Tô Đào nghĩ, hắn gật đầu: "Đúng vậy."

Đứa này thật sự rất có duyên phận cùng hắn và Tô Đào.

Ngay cả ngày ra đời cũng là tháng ba, lúc hoa đào đua nở.

Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chúng ta cho ‌con tên mụ đi."

Nghe nói nuôi con không dễ nuôi lớn, phải đặt tên mụ, đợi trưởng thành vững vàng mới có thể đặt đại danh.

Tô Đào vốn là người xoắn xuýt, huống chi đối với chuyện này.

Nàng suy nghĩ thật nhiều, cái tên nào cũng thích, mà cũng không thích cho lắm.

Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra.

Ngược lại Lục Tễ‌ đã sớm nghĩ kỹ: "Gọi là An An đi."

Chỉ cần con gái của hắn và Tô Đào khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

Ánh mắt Tô Đào sáng lên: "Được, gọi là An An đi."

Cái tên này thật sự là vô cùng hay.



Sinh hạ An An xong, Tô Đào trực tiếp ở trong phòng ở cữ.

Thân thể của nàng ngày ngày khôi phục, mảnh khảnh như trước rất nhanh.

Về phần An An, thì là ngày ngày mập lên...

Tuy mập nhưng cũng đẹp mắt.

Một ‌tháng ngắn ngủn, nàng đã lớn nhanh.

Bé con còn nhỏ nhìn rất đẹp.

Làm xong việc, Lục Tễ tổ chức tiệc đầy tháng trong phủ.

Trước đó, hắn có thể không tham gia yến hội.

Nhưng đây là tiệc đầy tháng của An An, t‌ất nhiên là hắn muốn long trọng một ‌chút.

Người Kinh Thành có mặt mũi đều đều tới.

Đây chính là con một của Tĩnh Viễn Hầu, những người này tỏ ra ân cần, cũng đều chuẩn bị những lời tốt đẹp để chuẩn bị nói.

Nhưng khi nhìn đến An An, lời tán dương của những người này đều biến thành lời khen thật lòng.

Thật sự là ngoan ngoãn, mới chưa đầy một tháng đã có thể nhìn ra sau này nhất định là một mỹ nhân rồi.

Cũng không sau khi lớn lên sẽ xinh đẹp thế nào.

Tô Đào vội vàng chào hỏi khách khứa.

Lục Tễ thì lặng lẽ tiến đến phía sau những tân khách kia.

Tô Đào quan sát kỹ một lần mới xác định Lục Tễ đang nghe những tân khách kia khoa trương khen ngợi An An.

Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Tô Đào mới không ‌nhịn được nói: "Phu quân, không ngờ chàng cũng có hôm nay."

Nàng thật sự không ngờ rằng Lục Tễ cao ngạo lạnh lùng cũng có ngày hôm nay, làm ra dáng vẻ nô bộc cho con gái.

Lại còn cố ý tiến đến phía sau, nghe người ta khen con gái của họ.

Lục Tễ ôm An An vào trong ngực, cẩn thận ‌nói: "An An của chúng ta tốt như vậy, đây đều là lời nói thật."

Con gái của hắn thật là tốt, cái nào cũng đều tốt.

Lục Tễ nhìn khuôn mặt tinh xảo của An An, không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ An An sau khi lớn lên.

Nghĩ đến sau này tiểu oa nhi bị gả cho ‌người bên ngoài, mặt Lục Tễ lạnh đi.

Hắn không thấy ai có thể hợp với con gái của hắn.

Tô Đào cũng dở khóc dở cười.



Đến tháng bảy, An An đã được hơn bốn tháng rồi.

Nàng bắt đầu học trở mình ‌rồi.

An An hiện tại chỉ biết lật một ‌nửa, thân hình mập mạp trắng noãn nghiêng ở giữa không trung.

Có lẽ đã dùng đủ sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn phát ra âm thanh rầm rì, đáng yêu cực kỳ.

Lúc này, Lục Tễ và Tô Đào sẽ có ở bên cạnh giúp nàng lật qua.

Hôm nay lại ‌nhìn An An lật ra đi lật lại, Tô Đào cầm xiêm y sạch sẽ giúp An An thay đồ.

Lúc này quá nóng, cho dù trong phòng có để băng, nhưng lăn lộn nhiều vẫn sẽ có mồ hôi.

Lục Tễ đau lòng Tô Đào và An An, nói: "Niên Niên, chúng ta dọn lên thôn trang trên núi đi."

Cũng thích hợp để nghỉ mát.

Đương nhiên Tô Đào đồng ý: "Không ‌làm chậm trễ việc của chàng là được rồi."

Có chuyện nào quan trọng bằng Tô Đào và An An chứ.

Lúc này Lục Tễ cũng cho người sắp xếp hành lý, đợi ngày hôm sau dẫn thê tử và nữ nhi đi thôn trang Tây Sơn.



Hai người bọn họ đi đến thôn trang hoa đào lúc trước.

Trước đó, Lục Tễ cho người ta trồng đào, cũng cho người chăm sóc chúng đến khi ra quả.

Lúc này đang là lúc cây đào ra quả, cả vườn quả đào nặng trịch.

Đứng ở dưới bóng cây, quả nhiên mát mẻ hơn, An An cũng thoải mái dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai Tô Đào.

Tô Đào nhìn quả đào, nói: "Chúng ta ăn cũng không hết, vậy hái mang ra ngoài ‌cho ‌dân chúng đi."

Lại ‌chọn một ‌chút đưa cho ‌bằng hữu thân thích.

Nếu ‌cứ vứt chúng đi như thế cũng lãng phí.

Lục Tễ gật đầu: "Được, nghe lời nàng."

Lục Tễ và Tô Đào cũng ngồi ở dưới bóng cây, ăn quả đào.

Mùi thơm của đào lan ra trong không khí.

Tô Đào không khỏi khen: "Ừm, đào ngon lắm mùi vị thật thơm."

Giòn giòn, mọng nước, vị rất ngọt.

Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của An An: "An An, chờ con‌ lớn lên một ‌chút, mẹ sẽ cho con ăn quả đào, được không?"

An An làm sao hiểu Tô Đào nói được, nàng ngoan ngoãn lệch bàn tay nhỏ bé, ăn sữa trong ngực mẹ.

Trước đó Lục Tễ đã quyết định rồi, hàng năm lúc hoa‌ đào nở, hắn sẽ đưa Tô Đào tới đây xem hoa đào.

Qua năm nay,‌ bởi vì sinh An An, Tô Đào phải ở trong phủ ở cữ, không tiện ra ngoài, hai người cũng không tới đây.

Hiện tại, hắn mang theo Tô Đào và An An đến, còn đến đúng lúc cây đào ra quả, coi như là bổ sung rồi.

Tiếng gió rì rào trong hương vị ngọt ngào của đào.

Tiếng nói cười của Tô Đào, An An thì không ngừng ừ ừ a a.

Đây là cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn hắn, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất trong‌ cuộc đời hắn.

Sắt cầm hoà cùng với điệu tiệc hầu, mong cầu trăm năm an vui hoà hảo.

Về sau sẽ có nhiều hơn một ‌người, hắn mang theo Tô Đào và An An tới nơi này, mỗi năm xem hoa đào nở rộ.

Về sau, bọn hắn chính là một ‌nhà ba người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom