Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Cuối Cùng Cũng Có Thể Ăn Thịt Rồi! (2)


Đàm Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào hai con vật đang không ngừng giẫy dụa, cả sinh lý và tâm lý đều không thể nào chịu nổi. Vi khuẩn trên người chuột rất nhiều, làm sao lại có thể bắt về để ăn chứ!

“Ném đi? Em gái đang đùa với anh trai sao? Đồ ăn ngon như thế này!”

Đàm Thanh Sơn lập tức cầm chặt hai con chuột đồng.

Số lần được ăn thịt trong trí nhớ của anh còn chưa đến mười lần, hơn nữa hơn phân nửa đều là ăn thịt chuột đồng, cũng không hề có chút gia vị gì, chỉ thêm một chút muối rồi nướng, cũng chính là mỹ vị rồi!

Đồ ăn ngon như vậy, làm sao có thể ném đi được cơ chứ!

Hai anh em ý kiến không giống nhau, cãi nhau một hồi, vẫn là Đàm Ngọc Dao bại trận trước. Anh trai đối với việc ăn thịt thực sự quá cố chấp. Cho dù đã có con gà kia, nhưng anh ấy cũng không muốn buông phần thịt trong tay xuống. Cô nhận thua!

Nhưng mặc dù là cô không khăng khăng ném đi nữa, nhưng có một điều kiện.

“Nhất định phải rửa thật sạch sẽ, nấu thật là chín mới được ăn. Còn nữa, không được để cho em nhìn thấy…”

Cô sợ cô sẽ nôn.

Đàm Thanh Sơn lập tức đồng ý, lại đi bắt con gà ra để giết. Đàm Ngọc Dao đem nửa con gà đi ướp muối vừa định đem lên.

Trong đầu đột nhiên lại nhảy ra một âm thanh.

“Kiểm tra đo lường đến vật phẩm phù hợp giao dịch, phải chăng có thể lựa chọn giao dịch.”

Động tác của Đàm Ngọc Dao dừng lại, vật phẩm? nửa con gà này hả?

“Giao dịch cái gì?”

“À…chỉ có thể giao dịch vật tư ở thế giới hiện tại!”

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô có thể nghe ra được trong giọng nói của Thất Vĩ có một chút gấp gáp.

“Lần trước nhiều nấm như vậy sao mày không giao dịch?”

Thất Vĩ: “…”

Thất sách! Hôm nay nếu không có có âm thanh này, kể rằng nó chỉ là một con hồ ly, lại phải vắt hết óc để suy nghĩ làm sao để trả lời lại vấn đề. Trước tiên là nở nụ cười.

“Có phải là do hệ thống chỉ giao dịch thịt hay không?”

“Đúng vậy! aiz, là như vậy. Cho nên số nấm hôm qua mới không có cách nào giao dịch được đấy!”

Trong lòng Đàm Ngọc Dao cười ha hả, trong miệng lại nói không đồng ý giao dịch. Đem nửa con gà bỏ vào tủ chén. Con gà lớn như vậy đột nhiên biến mất, cô phải làm sao để giải thích với người trong nhà đây? Nghĩ cũng biết là không thể nào trao đổi được rồi.

Trong đầu cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!

Rất nhanh Đàm Thanh Sơn đã đem hai con chuột đồng đã được lột da đem vào. Trong đầu cô lại vang lên một âm thanh.

“Kiểm tra đo lường vật phẩm phù hợp giao dịch, có thể lựa chọn giao dịch.”

Lần này Đàm Ngọc Dao cũng không hề kiên định!

Trên người hai con chuột đồng kia cũng không biết có bao nhiêu là vi khuẩn, nếu như có thể đem đi đổi đồ vật với hệ thống thì thực quá tốt rồi. Nếu như đem hai con chuột đi hết thì sẽ quá không phù hợp với tình hình thực tế.

“Anh, có thể cho em một con không?”

Đàm Thanh Sơn không hề suy nghĩ đã đưa cho cô một con.

Trong lòng Đàm Ngọc Dao vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười.

“Anh à, anh đối xử với em thật tốt!”

Cầm con chuột về phòng lập tức chọn giao dịch, con chuột trong cái chạc gỗ lập tức biến mất.

“Đã đổi thành công 0.4 công điểm!”

Đàm Ngọc Dao thiếu chút nữa đã gào lên. Còn có thể đổi công điểm! Cánh tay mập mạp kích động lập tức lật mở bảng nhiệm vụ, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

“Số công điểm hiện tại: 6.4 (trong đó có 0.4 điểm có thể chọn để sử dụng)”

Hehe…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Cuối Cùng Cũng Có Thể Ăn Thịt Rồi! (3)


Đàm Ngọc Dao không có biểu cảm gì mà đóng lại bảng nhiệm vụ, quay lại nhà bếp. Trước mắt chỉ có hương thơm ngào ngạt của canh gà mới có thể trấn an được bản thân vừa bị tên tâm linh kia bỡn cợt.

Nhưng gà nấu cả buổi vẫn chưa xong, hai anh em cũng chỉ có thể ăn qua loa vài củ khoai lang, chờ đến bữa tối sẽ ăn một bữa thật ngon. Bởi vì buổi chiều Đàm Thanh Sơn phải đi làm, cho nên bữa trưa này sẽ do anh đem đi.

Đàm Ngọc Dao chờ cho anh trai đi khỏi, lại lật bảng nhiệm vụ ra, nhìn con số công điểm 6.4 đỏ chót kia, cắn răng nghiến lợi.

Tìm bức ảnh jpg của mỳ sợi ra, thêm vào trong.

Một cân = 0.2 công điểm.

Cô muốn làm nhiều một chút, buổi tối bưng cho nhà thím Trương một chén. Cũng không biết một cân có đủ hay không, nên đã đổi hai cân. Lúc nãy vừa mới đổi thịt một con chuột đều đã dùng hết. Trên tay lại có thêm hai bó mỳ.

Sợi mỳ mảnh nhỏ nhìn đã khiến cho người khác thèm thuồng. Đàm Ngọc Dao vui vẻ đem mỳ đặt vào tủ chén.

Buổi chiều khoảng ba giờ cô bắt đầu hầm canh gà.

Nấu loại thức ăn này không thể để cho người khác biết được. Anh trai cô trước khi đi cũng đã căn dặn rất kỹ. Đàm Ngọc Dao cũng không dám làm bừa.

Cửa trước cửa sau đều được chốt thật kỹ, cửa sổ trong bếp cũng được đóng lại. Lúc này mới bắt đầu nổi lửa.

Một mình ngồi trong bếp thổi lửa nhỏ nấu hơn một tiếng đồng hồ. Không khí trong bếp cũng không được lưu thông, khu bếp chính là nơi nóng nhất. Ủ cô nóng đến mức chảy cả mồ hôi. Đàm Ngọc Dao nghĩ trong khổ có sướng, bản thân như thế cũng có thể xem là giảm cân rồi!

Đương nhiên, lao động vất vả sẽ được đền đáp. Mùi thơm ngào ngạt của canh gà bốc lên.

Nấu xong canh gà, Đàm Ngọc Dao cũng không dám ở lại phòng bếp nữa. Thực sự là mùi thơm quá cám dỗ, đôi mắt hướng về trong viện chờ cha và anh trai trở về.

Vốn tưởng rằng ánh mắt trời tắt nắng là có thể quay về, cô đã chuẩn bị xong mỳ, kết quả không hề có động tĩnh gì, cơn mưa lớn cũng theo đó mà đến. Đàm Ngọc Dao vội vã đem nấm dọn vào trong nhà, lại đi lấy quần áo. Qua một cảnh hỗn loạn mới lấy xong hết số đồ của đại viện.

Mới nghe được anh thanh kêu mọi người thu nhặt đậu phộng. Nghĩ đến cha và anh trai cũng đang trong đội hình giúp thu nhặt lương thực.

Trận mưa này cũng không tính là lớn, nhưng chỉ sợ bị cảm. Trong nhà không có gừng, cô đi nấu một nồi nước nóng.

Thấm thoát cũng đến sáu giờ, trời cũng dần chuyển sáng màu đen. Đàm Ngọc Dao hơi sợ hãi, đốt một cây đèn cầy. Khi cô không nhìn được nữa mà muốn đi tìm thím Trương, cửa trong nhà đột nhiên bị gõ.

Nghe được tiếng của anh trai cô vội vã chạy ra mở cửa.

Lúc hai cha con đi vào cả người đều ướt đẫm. Nhưng Đàm Thanh Sơn cũng không quá để ý đến chuyện cả người đều ướt, chỉ ngạc nhiên mà khịt mũi ngửi, vội vàng hỏi canh gà ở đâu.

Đàm Ngọc Dao mỉm cười đẩy anh vào nhà bếp.

“Anh vội vàng gì thế, đi tắm thay đồ trước đi, em đi hâm nóng cho cha và anh. Đi tắm trước, ra rồi ăn cơm!”

Đàm Thanh Sơn cầm nước nóng phi đi thật nhanh.

Đợi lúc anh ra, trong nhà đã phảng phất hương thơm của thịt gà, cái bụng tham ăn của anh cũng réo lên liên hồi.

Đàm Dục Dân cũng vô cùng xúc động. Con trai của ông cũng rất đáng thương, cuộc sống mười mấy năm trời cũng không được ăn thịt mấy lần.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com

Có thể bạn cũng thích?

Top Bottom