Cập nhật mới

Dịch Full Tháng Năm Đổi Dời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tháng Năm Đổi Dời

Tháng Năm Đổi Dời
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




THÁNG NĂM ĐỔI DỜI
Tác giả: 平生欢
Editor: Vịt đọc sách

Giới thiệu:

Ta và người trong lòng hắn cùng bị nhốt trong biển lửa.

Hắn không chút do dự chọn cứu người trong lòng.

Hắn nói: “Nàng ấy sẽ sợ hãi.”

Đúng vậy, còn ta sẽ không sợ hãi, bởi vì vốn dĩ ta sẽ ch.ết.

Sau này, độc ngấm vào xương tủy, ta ch.ết trong một đêm đông lạnh giá.

Tuyết rơi đầy trời, ta lại nhìn thấy hình ảnh hắn ôm vết thương mà chạy về phía ta, nhào đến trước mặt ta, tiếng nói đầy run rẩy:

“A Ly, chẳng phải nàng sợ lạnh nhất sao? Dậy nào, chúng ta cùng về nhà được không?”

Không cần đâu, về sau, ta không còn sợ lạnh nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1. Khi đại phu nói thời gian của ta chỉ còn lại nửa năm nữa thì Thẩm Thiên Từ đang chạy đi cứu người trong lòng hắn – Thái Tử phi tương lai Tô Nguyệt Nguyệt.

Thái tử ở chiến trường bị tập kích còn chưa rõ sống ch.ết, Tô Nguyệt Nguyệt vì thế mà đi chùa miếu cầu phúc, trên đường đi lại gặp phải sơn phỉ. Thẩm Thiên Từ biết được tin này thì lập tức bỏ lại người bệnh là ta mà đi cứu người.

Ta kéo ống tay áo hắn, khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở bên cạnh ta được không? Ta sợ hãi.”

Hắn tách từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã đi mời đại phu rồi sao? Ngươi sợ cái gì?”

Ta sợ cái gì?

Ta sợ ch.ết, càng sợ hơn là lúc ta đi rồi ngươi lại không ở bên cạnh.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.

Sau khi uống thuốc ta lại nôn ra máu. Nhìn thấy Tuế Tuế thò cái đầu nhỏ ra khỏi góc tường, ta bỗng nhớ tới Niên Niên đã làm bạn với nó nhiều năm.

Niên Niên và Tuế Tuế.

Đáng tiếc là trước đó không lâu, Niên Niên bị bệnh đã ch.ết rồi.

Ngày Niên Niên ch.ết là một ngày hè trong trẻo, nó nằm yên trong lòng ta, không bao giờ động đậy được nữa.

Ta ôm nó khóc rất lâu. Thẩm Thiên Từ có lẽ phiền lòng vì ta khóc nhiều quá, hắn nhéo cằm ta nói:

“Ngươi khóc đủ chưa? Chẳng phải chỉ là một con thỏ thôi sao?”

Đúng vậy, chỉ là con thỏ thôi, có gì đáng khóc đâu?

Hắn dường như không nhớ rõ, Niên Niên và Tuế Tuế là do chính hắn mang về cho ta từ bãi săn. Ta đã phải chăm sóc chúng rất lâu mới khiến bọn chúng từ chỗ hơi thở thoi thóp đến chỗ có thể nhảy nhót tung tăng.

Ta từng nói với hắn, A Ly là Niên Niên, Tuế Tuế là Thiên Từ.

Niên Niên đã ch.ết, ta cũng sắp rồi.

Ngoài cửa sổ đã bắt đầu xuất hiện ve sầu, trước đây nghe tiếng chỉ thấy ồn ào, hiện tại lại muốn nghe nhiều hơn, bởi vì sau này sẽ không còn nghe thấy được nữa.

Nắng len qua cửa sổ tiến vào phòng mang theo chút hương hoa thanh đạm khiến người ta mơ màng như sắp ngủ. Trong cơn hoảng hốt, ta như tiến vào giấc mộng trở lại thời điểm năm mười lăm tuổi gả cho Thẩm Thiên Từ.

Sau khi khăn voan đỏ được nhấc lên, ta bắt gặp một gương mặt tuấn tú văn nhã. Hắn ôm ta thật chặt, nói với ta rằng về sau sẽ đối xử với ta thật tốt.

Khi đó còn thơ ngây quá, không biết rõ cái chữ tốt này thật ra vẫn có thời hạn.

Cho đến năm ấy chùa miếu bị cháy, ta và Tô Nguyệt Nguyệt đều bị nhốt ở trong đó. Lửa lớn thiêu đốt hừng hực đến mức ta hít thở cũng thấy cổ họng đau nhức, đôi mắt cũng đau, nhưng ta vẫn nén sợ hãi mà an ủi nàng ấy:

“Ngươi đừng sợ, Thiên Từ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”

Hắn từng nói, hắn sẽ bảo hộ ta.

Sau đó, hắn đã tới, không chút nào do dự mà bế Tô Nguyệt Nguyệt ra ngoài làm một tia lửa bắn lên mặt ta.

Thật đau đớn làm sao!

Sau khi được cứu, ta hôn mê một đêm mới tỉnh lại. Hắn nắm tay ta, nói:

“Thật xin lỗi, A Ly. Nàng ấy là Thái Tử phi tương lai, không thể xảy ra chuyện gì được.”

Giọng ta bị khói làm sặc đến mức khàn đi, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi hắn:

“Nếu như nàng ấy không phải thì sao?”

“Nàng ấy sẽ sợ hãi.”

Đúng vậy, nàng ấy sẽ sợ hãi, còn ta thì không, bởi vốn dĩ ta sắp ch.ết rồi.

Hắn nào có biết, ta đã bị độc ngấm tới tận xương tủy, không còn thuốc chữa nữa rồi.

2. Năm đó khi quen biết Thẩm Thiên Từ, ta mới tám tuổi. Khi đó, hắn là con vợ lẽ của Hầu phủ, còn ta là tiểu thư Giang phủ.

Ngày ấy thả diều, ta làm rơi vào trong sân nhà cách vách. Sau khi leo tường thất bại, ta quyết định chui sang bằng lỗ chó. Từ phía xa đã ta đã nhìn thấy con diều hồ điệp của mình bên cạnh Thẩm Thiên Từ đang quỳ gối.

Hắn bị phạt quỳ, không được uống nước, không được đứng lên.

Việc này là ta nghe lén được từ chỗ nha hoàn. Nhị công từ nhà Hầu phủ bên cạnh tính tình kiệt ngạo khó thuần nên luôn bị cha trách phạt.

Ta nhặt con diều từ bên cạnh hắn lên. Hắn như thể không nhìn thấy ta vậy, im lặng không lên tiếng.

Sáng sớm hôm sau ta nhìn qua lỗ chó vẫn thấy hắn còn đang quỳ. Ta mềm lòng, cầm một đ ĩa điểm tâm bò sang đưa cho hắn ăn. Hắn không ăn, ta liền ngồi xổm trước mặt hắn chờ hắn ăn.

Sau đó hắn hung dữ cướp lấy điểm tâm trong tay ta nhét vào miệng.

Ta cười.

Tuy mẹ ta mất sớm, cha ta cũng chỉ có chức quan bé như hạt mè, nhưng ông rất yêu thương ta, ta lớn đến bây giờ vẫn chưa phải chịu điều gì ủy khuất.

Thẩm Thiên Từ thì khác, ba ngày một bữa thì bị phạt nhẹ, năm ngày một bữa thì bị phạt nặng. Ở trước mặt hắn ngồi ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen, dần dần chúng ta trở nên quen thuộc.

Từ tám tuổi đến mười tám tuổi, hắn luôn ở bên cạnh ta.

Năm ấy cha ta bị người ta hãm hại, tất cả người trong phủ bị xử tội lưu đày, chỉ còn lại ta được hắn cứu ở lại. Từ đó về sau, ta không còn là Giang Ly nữa, mà chỉ là A Ly.

Hắn ôm ta đang khóc đến tê tâm liệt phế, khàn giọng nói:

“A Ly, ta sẽ báo thù cho cha ngươi, bọn họ đều đáng ch.ết, không ai có thể bắt nạt A Ly.”

Đúng, không ai có thể bắt nạt ta bởi vì hắn đều sẽ thay ta trả thù. Thế nên những người hãm hại cha ta đều bị Thẩm Thiên Từ từng bước một giải quyết.

Nhưng sau này, người bắt nạt ta lại chính là hắn.

Gặp Tô Nguyệt Nguyệt vào lần cung yến ấy, nàng là đích nữ phủ thừa tướng. Một điệu múa khuynh thành. Ta tin đêm đó, người động tâm không chỉ có một mình Thẩm Thiên Từ.

Mà khi đó hắn đã quyền cao chức trọng, muốn có được ai cũng chẳng khó, chỉ khó ở chỗ Tô Nguyệt Nguyệt và Thái tử là đôi bên đều có tình.

Hắn không muốn cưỡng ép nàng ấy, nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện thì hắn nhất định là người đầu tiên lao đến. Tô Nguyệt Nguyệt khổ sở có hắn ở bên cạnh bầu bạn, Tô Nguyệt Nguyệt bị thương có hắn ở cạnh chăm sóc, Tô Nguyệt Nguyệt muốn ánh trăng trên bầu trời cao hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng ấy.

Hắn không bộc lộ tâm ý của mình cho tới trận lửa lớn kia, đốt cháy bùng lên tình yêu của hắn, cũng thiêu rụi hết tình nghĩa giữa ta và hắn.

Kể cả ta có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu rõ hắn đã thích cô nương khác rồi.

Lúc ấy ta mới hiểu được, hắn nói thích ta, sẽ đối xử tốt với ta, có lẽ chỉ bởi vì chỉ có ta đồng hành với hắn trong những ngày tháng gian khổ kia.

Còn Tô Nguyệt Nguyệt chẳng cần làm gì cả. Nàng ấy chỉ cần đứng đó, hắn sẽ tự đi thích nàng.

Sau khi biết hắn thích Tô Nguyệt Nguyệt, ta muốn hòa ly với hắn, nhưng hắn lại nhẹ nhàng nhìn ta mà cười:

“A Ly, ngươi rời khỏi ta có thể đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, ta không nghĩ cứ ở vậy cạnh ngươi.”

Hắn nắm tay ta, môi nhếch lên mà chẳng có một độ ấm:

“A Ly, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi.”

Đoạn thời gian đó mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều bày ra sắc mặt không tốt, thường xuyên cãi nhau với hắn, nếu nhắc tới Tô Nguyệt Nguyệt sẽ càng ồn ào hơn, cho đến khi hắn nắm chặt cổ tay ta, nén giận nói:

“Giang Ly, hiện giờ ngươi như vậy rất khó coi.”

Trái tim ch.ết đi cũng chỉ là một chuyện trong nháy mắt như vậy thôi. Ta bỗng cảm thấy không thú vị nên dọn đến thiên viên, không muốn thấy hắn nữa.

Năm ấy ta vì hắn chắn một mũi tên độc, suýt chút nữa bỏ mạng. Hắn ngồi bên mép giường ta suốt đêm không ngủ, ta bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay ta. Dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt hắn có ánh nước.

Hắn nói: “A Ly, ta ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng rời ta đi được không? Ta chỉ có ngươi thôi, A Ly.”

Có lẽ đó là thời điểm hắn yêu ta nhất, vì thế nên ta nhờ đại phu lừa hắn rằng độc đã giải được rồi.

Sau này lại phát hiện hắn không yêu ta nữa, vậy cũng chẳng cần thiết nói ra nữa. Hắn báo thù cho cha ta, cho Giang phủ, ơn này coi như trả lại cho hắn.

Hiện giờ mỗi ngày thân thể ta đều chịu tra tấn từ độc dược, mệt thật sự, cũng sớm không còn sức lực cùng hắn khắc khẩu nữa.

Không muốn có thêm một chút cảm xúc nào nữa.

Chàng thiếu niên đỏ mặt nói thích ta dưới tán cây hòe kia…

Cuối cùng vẫn ch.ết rồi.

3. Từ sau khi ta biết mình không sống được bao lâu nữa, ta thường hay đến Túy Hương Lâu. Mỗi lần như vậy sẽ đặt một gian phòng trang nhã, gọi rất nhiều đồ ăn, ăn không hết thì tặng cho những người ăn xin bên ngoài tửu lâu.

Sách nói, khi không yêu ai nữa thì càng phải yêu thương chính mình nhiều hơn.

Cho nên ta cũng không để bản thân phải chịu khổ, ăn ngon uống tốt.

Nhưng đôi khi ăn được một nửa thì đột nhiên ngũ tạng rất đau, máu không ngừng chảy ra nơi khóe miệng, lau thế nào cũng không sạch được.

Ta chỉ có thể bồi thường nhiều bạc hơn vì đã làm bẩn bàn ghế của bọn họ.

Lúc ra khỏi tửu lâu lại nghe có người nói về chuyện hôm qua Tô Nguyệt Nguyệt gặp phải sơn phỉ. Vì kinh hãi mà nàng bị ngã đập đầu ngất đi, may mắn có Thẩm đại nhân chắn cho nàng một đao, không thì…

Hắn bị thương?

Ta không nghĩ lại quan tâm hắn nữa.

Câu kế tiếp ta cũng không nghe, mang theo đồ ăn chưa hết đến ngõ nhỏ ngoài tửu lâu, đưa cho một đứa trẻ đang nằm ở chỗ râm mát kia.

Thằng bé tên Phú Quý, là một đứa trẻ ăn xin mà ta biết vào mùa xuân vừa rồi.

Ngày ấy vừa ra khỏi tửu lâu ta suýt nữa té xỉu, được nó đỡ đến bên góc tường ngồi xuống. Ta biết ơn nói một câu cảm ơn.

Thằng bé cười hắc hắc, chỉ vào đồ trong tay ta:

“Ta cũng không phải tự nhiên mà đỡ ngươi, ta muốn ăn bánh hạt dẻ trong tay ngươi.”

Nhìn cái bộ dáng đòi ăn của thằng bé, ta bỗng có chút hoảng hốt, dường như quay lại hình ảnh chàng thiếu niên năm nào đoạt điểm tâm của ta.

Hai nha hoàn theo ta ra ngoài bị ta sai đi mua phấn mặt, ta ngồi ở góc tường hồi lâu, tùy ý nói chuyện với nó.

Ta hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Phú Quý.”

“Phú Quý?”

“Đúng vậy, ta sau này nhất định phải là đại phú đại quý.”

Ta bị nó làm cho bật cười.

Thằng bé cũng hỏi ta tên gì, ta nói:

“Ta tên Niên Niên.”

“Là Niên Niên trong niên niên tuế tuế sao (câu này chính là tháng đổi năm dời á)?”

Suy nghĩ bị đau đớn ở đầu ngón tay làm phiền, Phú Quý ngửa đầu nhìn ta:

“Niên Niên, mấy ngày không thấy hình như ngươi gầy hơn rồi.”

Ta cười: “Phải không? Có phải càng đẹp hơn không?”

“Ngươi còn gầy hơn kẻ ăn xin ta đây nữa. Cái này ngươi ăn đi, ta không ăn.”

Nó muốn trả lại đồ cho ta nhưng bị ta từ chối.

Cả ngày đi xe đến mức say sẩm, ta lấy ra một quyển sách đưa cho nó:

“Hôm nay dạy ngươi đọc cái này.”

Từng câu từng chữ thằng bé đều đọc rất nghiêm túc, trước khi ta đi vẫn còn lưu luyến không buông.

Ta đưa quyển sách lại cho nó, cười mở miệng:

“Lần sau lại đến dạy ngươi tiếp. Hiện tại ta phải về dạy Tuế Tuế.”

“Vậy lần sau ngươi nhất định phải đến đấy.”

“Nhất định sẽ đến.”

Lúc ta về phủ, Tuế Tuế đang ghé vào tay Thẩm Thiên Từ.

Nó nhỏ như vậy, gần như chỉ cần một tay là có thể bóp ch ết rồi.

Ta muốn lấy nó từ tay hắn nhưng lại bị hắn tránh đi.

Trên bàn bày vài món ăn, hắn bảo ta ngồi xuống ăn cùng hắn.

“Ta vừa mới ăn xong, hiện tại không ăn được nữa.”

“Vậy ngồi đây với ta.” Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt Tuế Tuế, rũ mắt không nhìn ta.

Ta có chút bất đắc dĩ mà đồng ý, chống cằm nhìn hắn.

Hồi lâu, hắn mở miệng hỏi: “Đại phu nói thế nào?”

Ồ, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện ta không thoải mái sao?

Chọc chọc Tuế Tuế trong tay hắn, ta không để ý nói: “Đại phu nói chẳng có việc gì cả, chỉ là ăn nhiều quá căng bụng thôi.”

Hắn không nói chuyện nữa, ung dung uống canh.

Nhìn khuôn mặt hắn tái nhợt, có lẽ thật sự bị thương rồi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.

Nghĩ nghĩ, ta vẫn đi tìm đề tài:

“Ngươi nói Niên Niên ch.ết rồi, Tuế Tuế có khổ sở không?”

Chúng nó đã ở cạnh nhau rất lâu.

Hồi lâu không nghe thấy trả lời, ta ngẩng đầu nhìn hắn, vừa hay đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn.

“A Ly, có phải ngươi có chuyện giấu ta không?” Hắn nhìn ta rồi bỗng nhiên mở miệng, thanh âm vẫn bình đạm như cũ.

Ta một chút cũng không hoảng loạn. Với năng lực hiện tại của hắn, muốn tra cái gì cũng tra ra, nên ta gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn bỏ trốn, kế hoạch chạy trốn cũng chuẩn bị xong rồi.”

Tuế Tuế đột nhiên bị đặt trên tay ta, hắn đứng lên, cúi đầu nhìn ta:

“Ngươi và con thỏ này giống nhau, có thể chạy đến đâu?”

Nói xong thì rời đi. Theo bản năng, ta túm chặt ống tay áo hắn.

“Thẩm Thiên Từ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

“Cái gì?”

“Niên Niên ch.ết rồi, Tuế Tuế có khổ sở không?”

“Súc sinh mà thôi, sao biết khổ sở.”

Ta xoa xoa đầu Tuế Tuế, nhìn đôi mắt đỏ của nó, tỏ vẻ tán đồng.

Thẩm Thiên Từ hắn thì không phải sao?

Nam nhân mà trong xương cốt chảy dòng máu của thú vật. Đối xử với người khác tàn ác, với chính mình cũng tàn nhẫn, ôn nhu duy nhất chắc chỉ cho mình Tô Nguyệt Nguyệt.

Thật là phí hoài một túi da tuấn tú văn nhã như vậy.

Lần đầu ta thấy hắn gi.ết người là một buổi chạng vạng năm mười một tuổi. Ta muốn trèo tường sang cách vách, thật vất vả bò được lên đầu tường thì thấy hắn đang cầm chủy thủ, mặt không đổi sắc mà gi.ết chết hai kẻ mặc áo đen.

Máu tươi bắn lên mặt ta.

Trong nháy mắt đó, cả người ta như bị điểm huyệt, thẳng tắp mà ngã xuống.

Nhưng không chạm đất vì hắn đỡ được ta.

Chủy thủ dính máu ở sát bên sườn mặt ta, hắn cau mày nói: “Cẩn thận chút.”

Ta thở thật nhẹ, ổn định lại rồi mở miệng: “Ta không sao cả, ngươi thả ta xuống đã.”

Chân vừa chạm đất ta liền vừa lăn vừa bò chui từ lỗ chó về sân của mình.

Sau đó, hơn nửa năm trời hắn đều đặt xôi gà hạt dẻ gói lá sen ở trước lỗ chó. Rất lâu sau khi nhớ lại chuyện này, ta tức giận nhìn hắn:

“Ta cũng không phải cún, sao ngươi đem đồ ăn đặt ở lỗ chó?”

Hiếm thấy hắn lại nở nụ cười:

“Ngươi không phải cún, ngươi là thỏ con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4. Mùa hè có vẻ sắp qua đi, thời gian trôi thật nhanh, thân thể ta cũng càng ngày càng kém.

Ta không biết người sắp ch.ết có phải thật sự thường mơ thấy chuyện cũ hay không, nhưng trong giấc mở của ta, Thẩm Thiên Từ có lẽ là người xuất hiện nhiều nhất.

Tết Thượng Tị năm ấy, ta cùng hắn đi cạnh nhau trên con đường giăng đèn hoa rực rõ. Trong đám đông chen chúc, hắn vẫn luôn che chở ta, gắt gao đi phía sau ta.

Chúng ta mua hai chiếc mặt nạ, của hắn là thỏ nhỏ còn của ta là sói lớn. Khi ta đeo mặt nạ lên rồi quay lại “Grừ” với hắn, đột nhiên lại xuất hiện những tiếng kinh hô, gần đó xuất hiện một đoàn xiếc. Đám đông trở nên lộn xộn, trốn không thoát khỏi trận xô đẩy.

Sau đó, trước mắt ta tối sầm, bị Thẩm Thiên Từ kéo vào trong ngực. Rồi một tiếng kêu r3n, hắn thay ta chắn một cây cột thô, phải nằm trên giường tận ba ngày.

Những ngày ấy chính là những ngày ngủ đông cuối cùng của hắn.

Có người nói, mẹ hắn là kỹ nữ, vừa sinh hắn ra đã bị người ta xử lý. Cũng có người nói mẹ hắn là nô tỳ, thông dâm với người ngoài bị xử tử. Nhưng sự thật ra sao không ai rõ, nên cũng chẳng ai biết hắn ở hầu phủ sống không tốt tí nào.

Rất đáng thương.

Cho đến tận khi thủ đoạn tàn nhẫn của hắn bại lộ trước mắt ta thì từ đó về sau Hầu phủ, bao gồm con vợ cả và hơn phân nửa người hầu hạ đều chết bất đắc kỳ tử.

Ta bỗng cảm thấy tự đáng thương cho mình trước thì tốt hơn.

Hiện tại nghĩ lại, đoạn thời gian còn ở cách vách tường đó chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.

Sáng ấy khi Thẩm Thiên Từ đã ra cửa, ta chợt cảm thấy từng cơn đau nơi lồ ng ngực, vội lấy khăn che lại mà nôn ra mấy ngụm máu.

Sau đó chỉ có thể uể oải nằm trên ghế quý phi ôm Tuế Tuế xem thoại bản. Mới xem được một nửa thì thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn. Ta hỏi ra mới biết là Thái tử xuất chinh đã trở lại rồi.

Còn mang theo một vị cô nương nữa.

Nghe nói cô nương ấy không chỉ có mỹ mạo mà còn văn võ song toàn, có thể xuất khẩu thành thơ, còn biết chế tạo hỏa dược nên rất được Thái tử yêu thích.

Nàng cũng là người đã cứu Thái tử khi trọng thương.

Chẳng biết tại sao ta bỗng nghĩ đến Tô Nguyệt Nguyệt quốc sắc thiên hương, tài nghệ song toàn, cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng giờ Thái tử xuất chinh trở lại lại mang theo một vị cô nương…

Lật một trang khác, trên trang giấy viết rõ ràng một câu:

Thần tiên đánh nhau, kẻ phàm tất gặp tai ương.

Ta thở dài.

Thái tử chiến thắng trở về, trong cung mở tiệc chào đón. Khi Thẩm Thiên Từ trở lại thì quanh thân toàn mùi rượu.

Ta ôm Tuế Tuế tản bộ trong phủ thì gặp hắn đang đứng khoanh tay ngắm trăng.

Tuế Tuế đột ngột nhảy xuống khỏi vòng tay ta mà đến bên chân hắn.

“Đừng nhúc nhích kẻo dẫm lên nó.”

Ta chạy nhanh đến cẩn thận ôm nó, đúng lúc này bỗng cảm thấy choáng váng. Lúc sắp ngã xuống thì được một bàn tay đỡ lấy.

Cho đến khi ta thanh tỉnh lại thì chỉ thấy ánh mắt hắn gắt gao khóa lại ta:

“Ngươi làm sao vậy?”

Trong giây phút ấy, có lẽ cũng say vì hương rượu trên người hắn, ta nghiêm túc nhìn hắn mà nói:

“Thẩm Thiên Từ, ta muốn nói là ta sắp chết rồi, ngươi có tin không?”

Trong giây lát hắn hơi chần chừ, rồi sau đó lại nhíu mày nhìn ta:

“Khí sắc không tồi, muốn giả vờ thì cũng nên giả vờ cho giống.”

Khí sắc của ta tất nhiên là không tồi rồi, ta tỉ mỉ trang điểm như vậy kia mà.

Ta cúi đầu nhìn chiếc váy hồng đầy minh diễm của mình và cả móng tay được sơn kỹ càng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, cười:

“Lần sau ta đổi bộ váy giản dị hơn rồi lại đến vậy.”

Một bộ váy giản đơn như Tô Nguyệt Nguyệt vậy.

Ở trong mắt hắn, chỉ có Tô Nguyệt Nguyệt mới là người có thân thể yếu ớt, nhược liễu phù phong.

Còn ta cùng hắn lớn lên, trên biết bò tường, dưới biết chui lỗ, còn đánh nhau với hắn ở trên giường thì thân thể ta ra sao hắn còn biết rõ hơn ta nữa.

Đáng tiếc… đó chỉ là trước kia thôi. Hiện giờ đến sức lực ôm Tuế Tuế ta cũng sắp không có nữa rồi.

Đêm khuya nằm trên giường, ta cách Thẩm Thiên Từ rất xa, nhắm mặt lại không nhúc nhích.

Từ sau khi ta ngả bài thì hắn rất ít khi tới nơi này, ta cũng chẳng đi tìm hắn.

Khi eo bị ôm lấy, ta buột miệng thốt ra: “Thẩm Thiên Từ, ngươi đừng chạm vào ta được không?”

Giọng ta không khống chế được mà mang theo chút run rẩy.

Trước đây ta tưởng hắn yêu ta thì không nói, hiện tại biết rõ hắn căn bản chẳng yêu ta, đêm nay còn say rượu mà đem theo tâm tư trầm trọng ngắm trăng nên ta không muốn nghĩ đến hắn, càng không muốn bị hắn chạm vào.

Ta cảm thấy ghê tởm.

“A Ly, ngươi cảm thấy nếu ta muốn làm gì thì ngươi phản kháng nổi sao?”

Hô hấp của hắn phả vào bên tai ta, ta gắt gao cắn môi, phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt yên lặng rơi xuống từ nơi khóe mắt mà ta chẳng dám phát ra một âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu, hắn rút chùy thủ dưới gối ta ra rồi nhàn nhạt nói:

“Ngủ đi.”

5. Đến tháng chín, một chuyện lớn đã xảy ra. Thái tử đột nhiên muốn lui hôn với Tô Nguyệt Nguyệt để cưới vị cô nương mang về từ chiến trường kia. Chuyện của ba người họ rất ồn ào.

Mà đoạn thời gian đó, Thẩm Thiên Từ cũng luôn bận rộn. Sau đó ta mới biết là bởi hắn phải ở cạnh Tô Nguyệt Nguyệt, còn ủ mưu muốn ngồi lên vị trí trên vạn người kia.

Ta đoán hắn không muốn nhìn thấy Tô Nguyệt Nguyệt chịu ủy khuất nữa, muốn đoạt lấy nàng ta.

Nhưng Tô Nguyệt Nguyệt dù sao cũng là Thái tử phi do Thái hậu khâm định trước khi qua đời, cho nên cuộc hôn nhân này suy cho cùng vẫn không thể hủy được. Dù vậy, Thái tử vẫn kiên quyết muốn cưới cô nương được mang về kia làm trắc phi. Cũng vì vậy mà trên phố đều tiếc hận thanh mai lại không địch lại được trời giáng, đáng thương thay cho đích nữ nhà thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.

Ta duỗi tay tiếp được một giọt nước mưa, lạnh băng.

Ta từ trước tuy chỉ là con gái của gia đình bình dân, cũng không có tham gia yến hội nào của hoàng cung, nhưng ở những quán trà và tửu lâu thì vẫn nghe được rất nhiều giai thoại về Thái tử và Tô Nguyệt Nguyệt.

Ấn tượng sâu nhất chính là Thái tử vì để có được nụ cười của Tô Nguyệt Nguyệt mà đêm sinh nhật của nàng đã thả pháo hoa toàn thành. Khi ấy cả hai chúng ta đều chưa gặp qua bọn họ. ta đứng dưới cây hòe trong viện, khi nhón chân lên xem pháo hoa thì không cẩn thận mà ngã xuống.

Thẩm Thiên Từ tiếp được ta thì banh mặt hỏi: “Đẹp đến vậy sao?”

Ta ngửa đầu lên nhìn hắn cười: “Không chắc nữa, để ta xem lại.”

Đương nhiên là đẹp rồi, nhưng điều đó chỉ thuộc về Tô Nguyệt Nguyệt mà thôi.

Đúng vậy, Thái tử từ trước đã thích Tô Nguyệt Nguyệt như vậy mà hiện giờ lại thay lòng đổi dạ. Người ngoài chỉ nói Tô Nguyệt Nguyệt là nhân vật thanh mai đáng thương nhưng có ai biết rằng chính nàng ấy cũng là trời giáng của người khác đâu?

Mà cô nương được Thái tử mang về kia vẫn khiến ta rất tò mò. Sau này khi đưa thư gửi đến quý phủ thì lại vừa hay được gặp.

Lúc ấy, bốn người họ đang đứng ở trên đường Thu Dương Hạ, chỉ có mình ta giấu mình trong bóng tối nơi góc hẻm.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy. Dung mạo và khí chất không phân cao thấp so với Tô Nguyệt Nguyệt. Khóe môi nàng mang theo nụ cười dịu dàng, an tĩnh đứng bên cạnh Thái tử, nhìn rõ ràng cũng không phải là nữ tử bình thường.

Đối diện hai người họ là Thẩm Thiên Từ và Tô Nguyệt Nguyệt.

Mặc dù bề ngoài bình tĩnh nói chuyện với nhau nhưng dường như đằng sau đang nổi sóng ngầm vậy.

Góc váy bị gió cuốn lên, vài phiến lá khô rơi rụng bên chân ta. Ta dường như đang xem một cuốn thoại bản lỗi thời mà trong đó bốn người họ là nhân vật chính với một đoạn nút thắt yêu hận tình thù đan xen.

Tuy ta không biết kết cục của vai chính, nhưng có một điều ta có thể khẳng định là trong cuốn thoại bản đó, ta là người qua đường.

Nếu như ta ch.ết thì là đã ch.ết thôi.

Không hề ảnh hưởng tới bất kỳ ai.

Phú Quý đang ôm sách chợt kéo ống tay áo ta. Ta hoàn hồn, cúi đầu phát hiện thằng bé đang nhìn ta.

“Niên Niên, sao ngươi có nhiều sách như vậy?”

Dạy Phú Quý đọc sách có thể gọi là chút vui vẻ duy nhất của ta trong nửa năm nặng nề vừa qua. Sau này ta phát hiện thằng bé thật sự thông minh và nghiêm túc, vì thế mỗi lần ra cửa ta đều đến dạy cho nó trong chốc lát.

Nhưng thằng bé thông minh như vậy, hiện tại nên được đến một nơi tốt hơn để học. Ta xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé, cười nhạt:

“À, bởi vì thời tiết đang ngày càng lạnh, ta sợ lạnh nên không thường ra cửa nữa. Những cuốn sách này tự ngươi xem trước, gặp từ nào không hiểu thì đi hỏi… phu tử.”

Ta đưa Phú Quý đến học đường. Thằng bé kéo tay ta rồi ngửa đầu hỏi:

“Vậy khi nào ngươi đến tìm ta nữa?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ:

“Khi nào xuân về, khi nào hoa nở đi.”

Lúc trở về ta thuận tiện mua một phần xôi gà hạt dẻ gói lá sen. Chỉ đáng tiếc rằng dù lúc này ta có ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm lại hương vị xưa cũ kia.

6. Sau nhập thu, trời đổ mấy trận mưa cuối hạ, thời tiết cũng càng lạnh hơn.

Khi còn bé ta từng rơi xuống hồ đông, đến lúc được cứu lên thì trên người đã chẳng còn độ ấm, bị sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Từ đó về sau ta vô cùng sợ lạnh, chỉ hơi lạnh một chút thôi mà ta đã cảm thấy như lạnh đến phát run rồi.

Nhớ lại mùa đông đầu tiên ta gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày nằm trên giường hắn sẽ ôm cả người ta vào lồ ng ngực, thật giống như một lò sưởi lớn.

Có buổi tối nọ, ta cọ cọ trong ngực hắn: “Thiên Từ, ngươi thật ấm áp.”

Trong bóng đêm, hắn im lặng rất lâu. Sau đó như là khắc chế mà bắt lấy tay ta, chậm rãi tới gần bên tai ta, giọng nói khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm dụ dỗ:

“Còn có thể ấm áp hơn, A Ly muốn thử không?”

Càng ấm áp…

Bị lạnh tới tỉnh lại, ta phát hiện mình lại nằm mơ. Mái hiên không ngừng nhỏ nước, phát ra từng đợt âm thanh nho nhỏ.

Ta hơi thất thần nhìn mặt gương đồng đang chiếu ra khuôn mặt trắng bệch. Đột nhiên chẳng thể nhớ rõ dáng vẻ trước đây của bản thân nữa. Tay ta run rẩy chạm vào hộp phấn mặt, nhưng giờ đây bất kể ta họa như thế nào cũng chẳng thể tốt được như trước kia.

Ta tức giận gạt hết đồ vật xuống đất, âm thanh va chạm vang lên.

Rất mau, cửa phòng bị mở ra, nhưng không ai nói chuyện.

Ta đưa lưng về phía cửa hồi lâu rồi giơ tay lau khóe mắt, quay lại nói với người ở cửa:

“Không có việc gì, ta trượt tay, cầm không chắc thôi.”

Người mở cửa là tỳ nữ tên Tiểu Lục Lạc của ta, ba năm trước được ta vô tình cứu giúp. Hiện tại sân này chỉ còn mình nàng ở lại với ta, cũng chỉ có nàng chịu nghe ta nói.

“Tiểu Lục Lạc, ta muốn ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen, ngươi đi mua một phần về đây đi.”

Thẩm Thiên Từ cũng không hạn chế việc ta sử dụng sự tự do của Tiểu Lục Lạc, chỉ cần ta không rời đi là được.

Ta từng chạy trốn vô số lần khi thân thể ta còn chưa kém như bây giờ. Ta để Tiểu Lục Lạc hỗ trợ, ta mang theo Tuế Tuế và nàng ấy cùng nhau bỏ trốn.

Sau đó khi ta bước lên thuyền thì lại phát hiện hắn đã sớm ngồi bên trong. Tiểu Lục Lạc bị cấp dưới của hắn chỉ kiếm thẳng ngực.

Ngoài thuyến tiếng mái chèo lúc có lúc không truyền lại. Thẩm Thiên Từ ung dung buông chén trà, ngẩng đầu nhìn ta:

“A Ly, ngươi muốn đi đâu vậy?”

Tiểu Lục Lạc bình tĩnh nhìn ta, giật giật ngón tay, nàng ấy đang nói: “Không cần quan tâm ta, ta không sợ.”

Nhưng ta sợ.

Mẫu thân ta đã ch.ết, phụ thân ta đã ch.ết, tất cả người Giang gia từ trên xuống dưới đã ch.ết, cả Thiên Từ kia cũng đã ch.ết rồi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy bất kể một ai bên người ta mất đi nữa.

Ta sớm nên hiểu rõ, người như Thẩm Thiên Từ dù không yêu ta nhưng ta cũng chỉ có thể là của hắn.

Nhưng không sao cả, ta rất nhanh có thể rời khỏi hắn rồi. Của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc ta đã chuẩn bị tốt. Để nàng ấy ở bên ta thêm mấy ngày nữa rồi để nàng ấy đi tìm Phú Quý.

Hộp phấn mặt được Tiểu Lục Lạc nhặt lên trước khi đi. Một lần nữa ta đối diện với gương đồng rồi bôi lên gò má.

Bộ dạng hiện tại của ta không khỏi làm ta nhớ đến khi mẫu thân bệnh tình nguy kịch. Khi ấy mỗi lần phụ thân nhìn thấy mẫu thân ốm yếu đều yên lặng lau nước mắt. Ông tự trang điểm cho mẫu thân, mỗi ngày đều đổi một bộ y phục xinh đẹp.

Như vậy nhìn qua có tinh thần hơn, trong lòng phụ thân cũng nhẹ nhõm hơn.

Ta không vì ai khác, ta chỉ vì chính ta, có thể thoải mái hơn một chút.

Lúc ôm Tuế Tuế chờ xôi gà hạt dẻ gói lá sen, mưa đột nhiên trở nặng. Ngày tháng mười rất ít khi mưa lớn như vậy. Khi Tiểu Lục Lạc một thân ướt sũng đẩy ôm xôi gà hạt dẻ gói lá sen đẩy cửa vào, bên ngoài bỗng xuất hiện một loạt âm thanh ồn ào hoảng loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7. Thẩm Thiên Từ bị thương rất nghiêm trọng, hôn mê ba ngày còn chưa tỉnh.

Khi ta mang Tuế Tuế đến xem hắn thì trong phòng đã ngập đầy mùi máu và thuốc.

Cấp dưới của hắn cung kính gọi ta một tiếng: “Phu nhân.”

Ta không đáp, lập tức đi đến mép giường.

Thẩm Thiên Từ nằm ở trên giường, mặt gần như chẳng còn huyết sắc, nếu không phải lồ ng ngực còn hơi phập phồng thật sự sẽ tưởng rằng hắn đã ch.ết rồi.

Ta đứng ở mép giường trầm mặc nhìn hồi lâu.

Nhớ trước kia đã từng có lần hắn cũng bị thương trở về, trên lưng có vết đao chém sâu tận xương. Ta ghé vào bên mép giường ôm tay hắn khóc đến rối tinh rối mù. Lúc ấy hai bên thái dương hắn đẫm mồ hôi nhưng vẫn suy yếu mà an ủi ta:

“Đừng khóc mà, A Ly.”

“Ngươi có đau không? Thiên Từ.”

Ta khi đó thật sự sợ hắn sẽ ch.ết, sợ đến mức từ “ch.ết” đó cũng không dám nhắc đến, chỉ biết ngày bên ở cạnh hắn.

Sau đó hắn nhéo mặt ta, cười khẽ: “Ngươi không phải hay nói ta là một tai họa sao? Tại họa để ngàn năm. A Ly, ta sẽ không ch.ết.”

Suy nghĩ trở lại, Tuế Tuế đột nhiên nhảy xuống khỏi tay ta rồi súc vào mép giường Thẩm Thiên Từ.

Ta trầm giọng lẩm bẩm:

“Hắn sẽ ch.ết sao?”

Cấp dưới của hắn đứng một bên trả lời: “Phu nhân yên tâm, đại phu nói đã không còn lo ngại về tính mạng, chỉ là không biết… khi nào có thể tỉnh lại.”

Ta lo cái gì đâu?

Quả là tai họa để ngàn năm.

Ta bế Tuế Tuế xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói với hắn lời nào.

Sau đó ta biết được hắn bị thương vì cứu Tô Nguyệt Nguyệt. Ngày hôm đó chân trước ta rời đi thì Tô Nguyệt Nguyệt đã tới.

Cũng không biết nàng ấy nói gì mà Thẩm Thiên Từ hôm mê mấy ngày đã tỉnh lại.

Ta đã từng không rõ, hắn vì sao lại thích người khác, rõ ràng hắn đã từng nói thích ta.

Chúng ta từng trải qua nhiều thứ như vậy, rốt cuộc bị cái gì đánh bại…

Hiện tại ta đã hiểu, là do chính hắn đánh bại.

Tựa như việc rõ ràng hắn hôn mê, nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Nguyệt đến thì hắn đã tỉnh lại.

Thẩm Thiên Từ nằm trên giường dưỡng thương bảy ngày mới xuống giường được.

Ngày đó ta tỉnh lại không thấy Tuế Tuế đâu. Tìm trong phủ rất lâu mới thấy nó ở dưới cây hoa quế bên ngoài sân của Thẩm Thiên Từ.

Ta không biết tại sao nó lại chạy đến đây, cho đến khi ta thấy một quả cầu mây nhỏ dưới tàng cây kia.

Là Niên Niên.

Khi Niên Niên còn sống, chúng nó rất thích chơi ở dưới cây hoa quế này.

Ta gian nan cúi người bế nó lên, xoay người quay về lại thấy bóng dáng Thẩm Thiên Từ ngồi bên thềm đá, sau lưng hắn là đầy thềm lá khô.

Bước chân khựng lại, ta lại tiếp tục bước về phía trước.

Hắn suy nghĩ cái gì?

Ta không biết.

Nhưng nếu không sai thì hôn sự của Thái tử và Tô Nguyệt Nguyệt sắp tới rồi.

Hắn muốn quyền lực, cũng muốn Tô Nguyệt Nguyệt. Có lẽ đó là thời cơ tốt nhất để mưu phản.

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, trước hôn lễ ba ngày, cô nương được Thái tử mang về kia bị bắt đi. Thái tử phái người đi tìm khắp thành, thậm chí còn đem lửa giận đốt đến Tô Nguyệt Nguyệt.

Ta nhớ hình ảnh ngày đó ở trên phố cùng với lời đồn Thái tử hết sức sủng ái nàng ấy nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hai ngày sau, Tô Nguyệt Nguyệt tìm tới Thẩm Thiên Từ muốn hắn đi tìm nhân chứng chứng minh nàng trong sạch. Sau đó nàng ở lại trong phủ rồi ta và nàng đều bị bắt đi.

Lúc ấy người trong phủ bị thương rất nhiều, đám người giả dạng vào phủ bắt được hai chúng ta thì trao đổi với nhau:

“Không biết đâu mới đúng, mang cả hai đi.”

Tô Nguyệt Nguyệt trầm mặc không nói, ta buông Tuế Tuế trong tay ra, mới vừa nói một câu: “Ta không phải…”

Đã bị đánh hôn mê.

8. Người mang chúng ta đi là tiểu tướng quân nước láng giềng.

Nghe cấp dưới của hắn gọi hắn, ta mới nhớ ra mình từng nghe danh vị tiểu tướng quân nước láng giềng tàn nhẫn độc áo bách chiến bách thắng, có thể vừa cười vừa gi.ết người này.

Tuy không rõ ý đồ hắn trói bọn ta lại là gì, nhưng lại một lần nữa ta và Tô Nguyệt Nguyệt rơi vào nguy hiểm.

Trong miệng chúng ta bị nhét vải, từng người bị trói trên cọc gỗ rất giống bia ngắm sống cho người ta. Rất nhanh đã có người bị trói thứ ba.

Chính là cô nương được Thái tử mang về kia, hóa ra cũng bị vị tiểu tướng quân này bắt.

Hắn cẩn thận trói nàng ấy trên cọc gỗ, vừa trói vừa nói gì đó với nàng ấy.

Đối diện vách núi kia, có ba người kéo cung đã nhắm chuẩn vào chúng ta.

Khi Thái tử tới, nhìn thấy cảnh này, hắn ấm trầm mở miệng: “Thả các nàng ra.”

Thật giống với một chuyện xưa khi nam chính phải chọn một trong hai, lại thêm vị tiểu tướng quân kia không kiên nhẫn nói với thuộc hạ:

“Hai kẻ này nói ta không tin, để đảm bảo trói lại hết đi.”

Ta thật sự bất đắc dĩ, cũng rất bi ai.

Tiểu tướng quân ngậm cỏ đuôi chó cười hì hì với Thái tử:

“Ui, quả thực chỉ có một người tới, xem ra là thật sự yêu Thái tử phi của người đấy.”

“Hừ, vị hôn thê mà ta yêu thương tốt bụng cứu ngươi lúc trọng thương lạc đường, ngươi lại nhân lúc nàng mất trí nhớ mà đem nàng về làm tấm mộc, lừa nàng thích người, quả là vô sỉ!”

“Hiện tại vị hôn thê của ta không tin ta, ta rất là tức giận.”

Ta yên lặng tự hỏi về lời hắn nói.

Vị hôn thê của hắn trong lúc vô tình đã cứu Thái tử trọng thương lạc đường sinh tử chẳng rõ, sau đó không biết hai người trải qua cái gì mà nàng ấy cũng mất trí nhớ. Thái tử cho rằng tình cảnh của hắn nguy hiểm rất lớn nên mang cô nương kia về giả bộ thích nàng ấy chứ không phải Tô Nguyệt Nguyệt để lừa gạt mọi người, mục đích chỉ để đảm bảo an toàn cho Tô Nguyệt Nguyệt.

Sau này cô nương ấy bị hắn lừa cho tin là thật thì vị hôn phu tiểu tướng quân của nàng tìm đến, nhưng nàng cho hắn là kẻ lừa đảo nên mới có chuyện này.

A, đúng là tình sâu vô cùng…

Cô nương kia bình tĩnh nhìn Thái tử, Tô Nguyệt Nguyệt cũng vậy. Ta hơi giẫy dụa ra tiếng để bọn họ chú ý.

Nhưng không ai quan tâm ta. Hiện tại dù biết ta không phải Tô Nguyệt Nguyệt cũng không kịp nói cho người đứng trên vách núi kéo cung kia nữa rồi. Huống chi ánh mắt Thái tử cho đến lúc này cũng không đặt vào ai giữa ba người chúng ta.

Ngực ta càng lúc càng đau, miếng vải trong miệng dần bị máu thấm ướt. May mà còn dây trói nên ta mới không ngã xuống.

Tiểu tướng quân tới bên cạnh vị hôn thê của hắn, oán hận mở miệng:

“Hiện tại ta khiến ngươi thấy rốt cuộc người hắn thích là ai!”

Nói xong hắn làm thủ thế, thoáng chốc ba mũi tên xé gió hướng về chúng ta.

Gần như chẳng chần chờ, Thái tử chạy về phía Tô Nguyệt Nguyệt, nhưng Thẩm Thiên Từ còn nhanh hơn. Khi hắn duỗi tay nắm lấy mũi tên thì một mũi tên khác đã hung hăng xỏ qua bả vai ta.

Trong miệng bị nhét vải đã đẫm máu, đến kêu đau ta cũng chẳng kêu nổi.

Mà mũi tên thứ ba chỉ xẹt qua bên cạnh vị cô nương kia, đến góc áo nàng cũng chẳng chạm vào.

Đây có lẽ chính là lời thoại bản nói, thần tiên đánh nhau, người phàm tất gặp tai ương rồi.

Trong lúc mơ hồ, ta dường như thấy Thẩm Thiên Từ chạy về phía ta, giống như đám cháy lớn ở chùa năm ấy, suy cho cùng vẫn muộn một bước.

9. Lúc ta tỉnh lại bên ngoài tuyết đã rơi rồi. Tuế Tuế ngoan ngoãn ghé vào bên người ta.

Tiêu Lục Lạc nói ta hôn mê rất lâu rất lâu.

Thẩm Thiên từ bưng thuốc đẩy cửa vào. Thấy ta tỉnh, hắn hơi cứng người, nhưng sau đó rất tự nhiên mở miệng:

“A Ly, ngươi tỉnh rồi.”

Giọng điệu bình tĩnh như thể ta chỉ vừa ngủ một giấc mà thôi.

Hắn nâng ta dậy rất cẩn thẩn. Lúc hắn định bón thuốc cho ta, ta rũ mắt nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, vô lực mà cười hỏi hắn:

“Ngươi có đau không, Thiên Từ?”

Tay cầm thìa run rẩy. Ta tránh đi thìa thuốc hắn đưa tới, nước thuốc rơi vào trên người ta.

“Ngươi đừng chạm vào ta được không, ta đau.”

Thật ra từ lần đầu độc phát tác, ngày đêm tra tấn đã khiến ta ch.ết lặng từ lâu, rất nhiều thời điểm đã chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Nhưng hiện tại, ta lại bắt đầu đau đến không chịu nổi.

“A Ly, ngươi đau ở đâu?” Đôi mắt hắn phiếm hồng, nhìn ta nhỏ giọng hỏi.

“Thấy ngươi, nơi nào cũng đau.”

Ta nghĩ, hắn nhất định đã biết ta bị độc đến tận xương tủy rồi, thuốc và kim châm cũng chẳng cứu nổi nữa.

Nhưng hắn chưa từng ở trước mặt ta nhắc tới, mỗi ngày đều ở cạnh ta, kể cho ta những chuyện hắn làm trong ngày, đút ta ăn bánh hạt dẻ hắn mới mua về.

Trong lúc nhất thời, chúng ta như trở lại những ngày mới thành thân.

Trang dung trên mặt ta đã bị lau hết, nhất định là rất khó xem, cả quần áo trên người cũng chỉ sót lại bộ trung y màu trắng.

Ngày đó, khi Thẩm Thiên Từ đẩy cửa mang theo gió tuyết bước vào, ta đang ôm Tuế Tuế mơ màng sắp ngủ.

Hắn mua một phần xôi gà hạt dẻ gói lá sen.

Ta nhìn rồi tiếp tục nhắm mắt, nhàn nhạt mở miệng:

“Ta không muốn ăn.”

“A Ly…”

“Thẩm Thiên Từ, ta muốn ch.ết, ngươi có thể buông tha ta không?”

Thật lâu không nghe thấy âm thanh nào, ta vừa muốn mở mắt lại bị hắn ôm vào ngực. Không còn sức lực, ta cũng chẳng muốn giãy giụa nữa.

“Thẩm Thiên Từ, ngươi đang đáng thương ta sao?”

“Ta không cần.”

Chính mũi tên xuyên qua bả vai kia có lẽ khiến ngày ta ch.ết đến sớm hơn, thời gian ta thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, nhưng mỗi lần ta tỉnh lại đều thấy Thẩm Thiên Từ ở cạnh ta.

Có một lần tỉnh lại lúc chạng vạng, hắn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng lau ngón tay ta, ta nhìn hắn:

“Thẩm Thiên Từ, người biết năm đso ở dưới tàng cây chùa Cùng An ta đã viết nguyện vọng gì không?”

Năm đi tháng lại, tuế tuế niên niên (thời gian đổi dời).

Hắn đột nhiên ôm ta vào ngực, nghẹn ngào nói:

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, A Ly…”

Ta đẩy không ra nên cũng từ bỏ, bình tĩnh nói:

“Thẩm Thiên Từ, ngươi có thể không cần giả vờ thâm tình như vậy không?”

“Nếu ngươi thật sự thích ta, sao có thể thích người khác?”

“Hiện tại ta muốn ch.ết, cuối cùng có thể rời khỏi ngươi.”

Hắn gắt gao ôm ta, trong giọng nói có sự bất lực và bướng bỉnh khó phát hiện:

“A Ly, ngươi đã nói vĩnh viễn bên cạnh ta.”

Ta cười:

“Người từng nói sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với ta mà.”

Ngươi gạt ta một lần, ta cũng muốn lừa ngươi một lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


10. Tô Nguyệt Nguyệt trở thành Thái Tử Phi.

Nghe nói ngày bọn họ thành thân, Bình Dương vương tàn bạo bất nhân khởi binh tạo phản, trong cung ngoài cung nội ứng ngoại hợp, Hoàng thượng bị bắt cóc, Hoàng hậu bị giam lỏng, Thái tử và tô Nguyệt Nguyệt đều bị thương.

Thời khắc nguy cấp, là Thẩm Thiên Từ dẫn người đến xoay ngược lại tình thế.

Lúc Tiểu Lục Lạc lại đây còn khó hiểu mà nhíu mày bởi đó chính là thời cơ tốt cho Thẩm Thiên Từ soán vị, nhưng hắn lại không làm vậy mà nhìn Thái tử và Tô Nguyệt Nguyệt đính hôn.

Khi trở vế hắn còn mua bánh hạt dẻ, nhưng ta vẫn chưa tỉnh.

Quả nhiên nếu Tô Nguyệt Nguyệt đã có người muốn gả thì hắn sẽ buông tay.

Ta nhìn màn tuyết rơi càng ngày càng lớn qua khung cửa sổ, thấp giọng nỉ non:

“Năm nay tuyết rơi lớn quá, thật lạnh biết bao.”

Tiểu Lục Lậc đắp thêm chăn cho ta trước khi đi ra ngoài. Ta mỉm cười nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng ấy:

“Chờ tuyết ngừng, ngươi đến thư viện Trường Thanh tìm Phú Quý đi. Tiểu Lục Lạc, bạc và của hồi môn đều đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi. Gặp Phú Quý thì nhắn nó là đợi khi nó thi đậu công danh, trở thành đại phú quý thì ta sẽ đến thăm nó.”

Cửa vừa đóng lại trong chốc lát lại bị mở ra, người bước vào là Thẩm Thiên Từ.

Từ khi ta tỉnh lại sau khi bị trúng mũi tên, mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cả cơ thể lạnh lẽo của ta vào lồng ngực ấm áp của hắn. Mới đầu ta rất kháng cự, hắn ôm vai ta cầu xin:

“A Ly, đừng đẩy ta ra được không?”

Không được, nhưng ta chẳng còn sức đẩy hắn ra nữa.

Hắn như buông bỏ hết tất cả mọi việc, chỉ ở cạnh ta. Ta nhìn móng tay mình dần trở nên trắng bệch, hỏi hắn:

“Ta hiện tại có phải rất xấu không?”

Hắn nhẹ nhàng nắm ngón tay của ta, cười nói: “A Ly vẫn luôn là đẹp nhất.”

“Nhưng rõ ràng ngươi từng nói ta xấu.”

“Ta đều nhớ rõ, mỗi một câu ngươi nói ta đều nhớ rõ ràng.”

“A Ly…”

“Thôi vậy, ta tha thứ cho ngươi… Ta ch.ết sớm hơn ngươi. Nếu có luân hồi, ta sẽ không phải gặp ngươi nữa, thật là tốt quá.”

Hắn gắt gao ôm ta, chôn mặt ở cổ ta. Dường như có giọt nước mắt rơi trên gáy ta, nóng đến ghê người.

Gần đây ta bắt đầu mơ về ngày mẫu thân ta qua đời. Sáng ấy bà còn bảo ta chải đầu cho bà, vậy mà buổi tối đã ra đi.

Có lẽ, trước khi ch.ết thật sự có hồi quang phản chiếu.

Nửa đêm hôm ấy ta đột nhiên cảm thấy rất có tinh thần, vì thế chọc chọc Thẩm Thiên Từ:

“Ta muốn ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen, ngươi đi mua đi.”

Bên ngoài gió tuyết gào thét. Trước khi đi, hắn nắm chặt tay ta, đuôi mắt phiếm hồng:

“Được, ngươi chờ ta về được không? Mệt nhọc cũng không được ngủ.”

“Đã biết, nhanh lên.”

Chờ hắn đi rồi, ta rời giường đến trước gương đồng. Nhìn gương đồng phản chiếu thân hình như xác khô, cảm thấy quả là rất xấu xí.

Ta cầm hộp phấn mặt vô dụng bao lâu nay rồi chậm rãi thoa lên mặt, trang điểm xong lại chọn thêm một bộ váy màu xanh lục mặc vào.

Màu xanh lục đại diện cho sinh cơ.

Vừa mở cửa đã bị gió tuyết làm sặc đến ho khan. Ta nhẫn nhịn, dẫm lên mặt tuyết dày đi từ cửa sau ra phủ.

Từ sau khi Giang phủ xảy ra chuyện, Thẩm Thiên Từ đã mua một phủ đệ mới nên ta không còn trở về chốn cũ nữa. Nếu có đi ngang qua cũng chỉ nhìn lại từ phía xa.

Nhưng bây giờ, ta rất muốn trở về.

Đi ở trên đường, ta vấp ngã rất nhiều lần. Càng không xong là dường như độc lại phát tác mãnh liệt hơn so với những lần trước.

Toàn thân trên dưới nơi nào cũng đau đớn. Máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, lau thế nào cũng không sạch, còn làm bẩn váy ta.

Sau một lần vấp ngã thật đau, ta cuối cùng cũng chẳng còn sức bò dậy nữa, từng tảng tuyết lớn đọng dần trên người ta.

Lạnh và đau đớn biết bao.

Sau khi nhắm mắt, vô số hình ảnh tràn vào trong não. Là hồi ức về chàng thiếu niên kiệt ngạo năm nào đang đứng bên tường duỗi tay về phía ta. Nhưng giờ đây trong mắt hắn tràn đầy dã tâm không kiềm chế được, hoàn toàn trái ngược với ta.

Lần này, ta hẳn là không cần làm bạn với đau đớn mà đi vào giấc ngủ nữa.

Tuyết lạnh dừng trên mặt, nhưng cái giá buốt chạm đến tận xương.

Sau này giữa trời đất bao la, thế gian này không còn có ta nữa.

11. Ta biến thành một sợi hồn phách, nhìn thấy Thẩm Thiên Từ bị thường bổ nhào trước thân xác ta giữa trời tuyết tán loạn.

Hắn không dám chạm vào ta, chỉ run rẩy nói:

“A Ly, ngươi không phải sợ nhất lạnh sao? Ngươi dậy đi, chúng ta về nhà được không?”

Không cần đâu, về sau ta sẽ không bao giờ sợ lạnh nữa.

Nhưng hồi đáp hắn chỉ còn đêm tối tĩnh mịch. Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn cúi người bế lên thân xác ta, chậm rãi bước dưới màn tuyết rơi.

Không biết vì nguyên nhân gì, ta vẫn mắc kẹt với hắn, phải theo hắn về.

Ta thấy hắn cẩn thận đặt xác ta trên giường, cẩn thận lau máu khô trên mặt ta, không cho bất cứ ai chạm vào ta. Sau đó ngồi ngơ ngác hồi lâu như muốn biến thành một pho tượng.

Ngày thứ hai, thân xác của ta được hạ táng.

Ban đầu hắn cũng chẳng vì ta ch.ết đi mà bày ra bất kể cảm xúc bi thương nào, cả ngày bận rộn công vụ, thậm chí cũng chẳng bước vào sân viện mà ta từng ở, giống như thể chỉ cần hắn không đến thì ta vẫn còn đang sống mãi ở đó.

Hai tháng sau, Thái tử đi xử lý ôn dịch lại bất hạnh nhiễm bệnh, không sống được bao lâu nữa. Tô Nguyệt Nguyệt lại đến cầu xin Thẩm Thiên Từ, hắn nhanh chóng nâng đỡ Thái tử mới, thu quyền lực vào tay.

Tô Nguyệt Nguyệt rưng rưng nhìn hắn: “Thiên Từ…”

Thẩm Thiên Từ bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi yên tâm, tân Thái tử cũng sẽ thích ngươi.”

Sau đó Tô Nguyệt Nguyệt bỏ chạy.

Ta nhìn Thẩm Thiên Từ, rốt cuộc phát hiện hắn có chỗ không đúng. Từ xưa ta còn ở, tuy sẽ cãi nhau với hắn, nhưng ít nhất hắn sẽ có cảm xúc. Không như hiện tại, chẳng có bất kỳ cảm xúc nào ở hắn nữa.

Cho đến một đêm nọ, hắn bị tiếng sấm mùa xuân làm bừng tỉnh bỗng quay về hướng ta đang ở sau đó giày cũng chẳng mang mà lang thang không mục đích:

“A Ly, A Ly…”

Ta đi theo phía sau hắn, nhìn hắn hỏi từng người trong phủ:

“Ngươi thấy A Ly không?”

“A Ly đâu?”

“A Ly có phải không cần ta nữa không?”

“A Ly có tức giận không?”

“Nàng không cần ta nữa…”

Không ai dám trả lời.

Cuối cùng, hắn nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến sân viện ta từng ở, ôm chặt y phục của ta vùi mặt vào đó.

Ta chỉ đứng ở sau lưng hắn, thấy hai vai hắn run run.

Hôm sau hắn trở lại bình thường như thể quên hết chuyện đêm qua. Ta không rõ hắn đã quên thật hay giả vờ quên đi.

Nhưng chẳng quan trọng, quan trọng là vài ngày sau hắn bị người ta ám toán ở Túy Hương lầu.

Lúc đó hắn ngồi phát ngốc trước một bàn bày bánh hạt dẻ và xôi gà hạt dẻ gói lá sen. Khi phi tiêu phóng tới, hắn vốn né được, nhưng lại chỉ hơi nhúc nhích rồi dừng lại ngay.

Nếu hắn tránh đi, tất cả đồ ăn trên bàn sẽ bị hủy hoại.

Phi tiêu ghim vào vai hắn, máu tươi lập tức tràn ra. Thẩm Thiên Từ nhếch khóe môi nhìn bánh hạt dẻ và xôi gà hạt dẻ gói lá sen trước mắt, máu đen chảy ra từ miệng hắn. Hắn ngã xuống, khẽ nói:

“Nếu bị làm hỏng rồi, A Ly sẽ tức giận mà không cần ta nữa.”

Phi tiêu có độc, giống với loại độc mà ta trúng.

Ta từng tưởng tượng ra vô số kết cục của hắn, nhưng không nghĩ tới lại là thế này.

Vận mệnh vòng đi vòng lại vẫn là sẽ trở lại vị trí cũ. Như việc ta vốn nên ch.ết khi Giang gia xảy ra chuyện, ví dụ Thẩm Thiên Từ vốn nên ch.ết dưới mũi tên độc kia.

Cái đêm hồn phi phách tán đó, Thẩm Thiên Từ vốn đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, nhìn thẳng vào ta đang khẽ trôi trước bàn.

Trên bàn hắn bày một bức tranh, trong tranh là ta đang ngồi trên bờ tường nhìn hắn tập võ.

Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Là A Ly sao?”

Ta theo bản năng xoay người, mỉm cười nhìn đau đớn tràn đầy đôi mắt hắn, nhìn hắn chạy về phía ta.

Sau đó, ta dần tiêu tan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Ngoại truyện - Hoàn toàn văn


Năm mười tuổi, ta gặp một người đối xử với ta rất tốt.

Năm hai mươi tuổi, ta đánh mất nàng.

1. Mùa xuân thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống với nàng đã từng trúng.

Lúc đó ta mới biết, khi độc phát tác lại đau đớn đến vậy, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, gãy từng đoạn xương, máu chảy không ngừng.

Nàng là một người chỉ bị đứt tay đã khóc lóc, là cô nương thấy máu đã sợ, sao có thể chịu đựng được những ngày như vậy?

Ta không biết, bởi khi đó tất cả sự chú ý của ta đều đặt lên người đích nữ phủ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.

Nàng ta và A Ly không giống nhau. Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng,, yếu đuối, khuynh quốc khuynh thành. Từ trên người nàng, ta thấy được bóng dáng mẫu thân ta.

Vị mẫu thân đã mất năm ta chín tuổi.

Nàng bị đại phu nhân hãm hại tội thông dâm, bị tra tấn đến ch.ết.

Ta tuổi nhỏ không thể làm gì được, dập đầu đến tóe máu trước mặt phụ thân cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị đại phu nhân mang đi.

Cuối cùng lại nhìn thấy bà thì hai mắt đã bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị bấm gãy, như bị vớt ra từ vũng máu.

Khi đó, ta vô cùng bình tĩnh. Ta biết, người mẫu thân dịu dàng dạy dỗ ta, cùng ta đọc sách viết chữ sẽ không trở lại được nữa.

Từ đó về sau, ta phải chịu đựng vô số trào phúng và nhục mạ ở trong phủ. Ta hiểu được một việc rằng chỉ có thể trở nên thật mạnh mẽ mới có thể đạp hết bọn họ dưới bàn chân, mới có thể báo thù cho mẫu thân ta.

Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được mà ra tay đánh trưởng huynh đã nhục mạ mẫu thân ta rồi bị phạt quỳ.

Thật ra từ khi mẫu thân mất, trong mắt ta cũng chẳng còn màu sắc gì nữa, cho tới khi A Ly mặc bộ y phục lộng lẫy như bướm chui sang từ lỗ chó đó rồi đứng trước mặt ta mới khiến cho thế giới của ta một lần nữa có màu sắc trở lại.

Nàng mở to đôi mắt, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm nhìn thật ghét.

Vì thế ta cướp điểm tâm của nàng.

Sau này nàng luôn tới tìm ta nhưng ta chẳng muốn nhìn thấy nàng. Sự tốt đẹp và ngây thơ trên người nàng làm ta cảm thấy bỏng rát.

Một ngày tháng tám, nàng chui sang từ lỗ chó, đem theo xôi gà hạt dẻ gói lá sen thì trông thấy ta bị thương nằm trên mặt đất, kết quả của việc ẩu đả với huynh trưởng.

Ta càng phản kháng thì hắn càng vui vẻ.

A Ly vội chạy đến bên ta đến mức ngã lăn quay, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, rồi cẩn thận thổi thổi vết thương cho ta.

Hơi thở ấm áp lướt qua miệng vết thương, dường như men theo miệng vết thương đó chui vào đầu quả tim, vừa buồn vừa ngứa, rất khó hình dung.

Thổi xong nàng tiến sát lại trước mặt ta, lẩm bẩm:

“Đến lượt ngươi đấy.”

Ta nhìn trán nàng sưng lên một cục, đơ ra một lúc rồi vẫn nhẹ nhàng thổi cho nàng.

Ngày hôm sau nàng cho ta rất nhiều chai lọ, bình thuốc.

Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc dặn dò rồi buột miệng: “Ta là con vợ lẽ của Hầu phủ.”

Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi có phải cảm thấy phụ thân ta chỉ có chức quan nhỏ như hạt mè, so ra kém phụ thân ngươi nên không xứng để chơi với ngươi có phải không?”

Chức quan bé như hạt mè?

Ta cười tự giễu, nhìn nàng: “Không phải, ngươi đừng khóc.”

Là ta không xứng với ngươi.

Tuổi càng lớn, A Ly lại bắt đầu bắc thang trèo tường, thích nhất là ngồi trên bờ tường nhìn ta tập võ.

Thời gian lâu dần ta cũng đã thành thói quen trước khi tập võ sẽ ngẩng đầu nhìn về bờ tường xem có tiểu cô nương kia hay không.

A Ly, thích trèo tường, thích bánh hạt dẻ và xôi gà lá sen…

Cũng thích ta.

Sau khi gặp Tô Nguyệt Nguyệt, ta bị nàng hấp dẫn như thôi miên, không muốn nàng ta rơi vào nguy hiểm, chỉ muốn bảo vệ nàng ta thật tốt.

Sau này, ta quả thực bảo vệ nàng ta rất tốt, cũng vĩnh viễn mất đi A Ly.

Mất đi cô nương ở đêm tết Thượng Tị ấy đeo mặt nạ sói lớn quay về phía ta mà kêu “Grừ”.

2. Ta dọn vào sân của A Ly.

Nửa đêm độc phát, đau đớn tới tận bình minh, máu tươi nhuộm hồng y phục.

Khi mặt trời ló dạng ta cảm giác như mình đã ch.ết một lần rồi. Ta bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng nhưng cũng không thể cảm nhận được vị thơm ngọt trong trí nhớ nữa.

Sau lần đầu độc phát thì vị giác đã mất.

A Ly thích ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen và bánh hạt dẻ như vậy mà sau ngày đó, nàng ấy chẳng thể nếm được những hương vị ấy nữa.

Tuế Tuế chui từ góc bàn ra mang theo một tờ giấy nhăn dúm dó. Ta nhấc nó lên thuận tay nhặt cả tờ giấy đó rồi mở ra. Trên giấy có sáu chữ viết rất tinh tế: Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.

Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt nét mực khô kia mà muốn cười, cười đến mức rơi lệ.

Mùa xuân rất nhanh đã trôi qua. Mùa hè vừa tới, Tuế Tuế đã sinh bệnh, không ăn uống gì.

Ta trơ mắt nhìn nó càng ngày càng yếu, cuối cùng ch.ết trong ngực ta.

Ta nhớ A Ly đã làm cho Niên Niên một ngôi mộ nhỏ. Sau khi tìm thấy ta đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.

Trên đường trở về, ta nhớ A Ly từng nói:

“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”

“Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế có khổ sở không?”

Ta ho ra một búng máu, tạng phủ như nứt ra.

Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế cũng sẽ ch.ết.

Tối đó, ta lại nằm trên giường trải qua một cơn đau tận xương tủy. Trong mơ hồ dường như quay về sinh nhật năm mười một tuổi.

A Li thật cẩn thận mà bưng một bát mì trường thọ sang, nàng nói:

“Phụ thân ta nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn xong có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.”

Đó là lần đầu tiên sau khi mẫu thân ta ch.ết có người nói với ta rằng Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.

Còn những kẻ khác chỉ muốn ta ch.ết.

Để có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể gi.ết ch.ết bọn họ.

A Ly còn nói:

“Mỗi lần sinh nhật sau này của Thiên Từ, ta sẽ ở cạnh ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi.”

Kẻ lừa đảo.

Tháng chín, ta gặp tỳ nữ Tiểu Lục Lạc của A Ly ở Túy Hương Lầu, bên cạnh nàng ta còn có một cậu bé.

Cách một tấm bình phong, ta nghe tiếng cậu bé kia thở dài:

“Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh thành đại phú quý mới đến thăm ta sao?”

“Ai, ta phải đợi thật là lâu rồi.”

Ta không biết Tiểu Lục Lạc khoa tay múa chân với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ hẳn lên:

“Thật không? Nàng sẽ viết thư cho ta sao?”

Cả người đau đến tê dại, ta thấp giọng cười ra tiếng. Nàng thật chu đáo, để thư lại cho Phú Quý, để của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc.

Chỉ có mình ta chỉ lưu lại thống khổ.

Ra khỏi tửu lầu, ta suýt ngất xỉu dưới ánh nắng, may mà có người đỡ phía sau ta, quay đầu lại chính là cậu bé kia.

Tiểu Lục Lạc thấy ta thì biến sắc, vội lôi kéo thằng bé rời đi.

Giọng thằng bé dần nhỏ lại: “Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi. Đột nhiên nhớ tới Niên Niên, lúc ấy nàng ấy cũng luôn thấy chóng mặt…”

Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta chống tường đi đến một góc nôn ra một búng máu, sau đó dựa tường ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, dường như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:

“Thiên Từ, ngươi có đau không?”

Ta đau, ta rất đau, A Ly.

3. Ta đại khái cũng sắp ch·ết rồi.

Sau trận tuyết đầu đông năm ấy, ta trở lại Giang phủ vốn đã bỏ hoang từ lâu, đi đến dưới tàng cây hoa hòe năm ấy.

Nơi nào lọt vào tầm mắt ta đều xuất hiện bóng dáng A Ly, chỉ là hiện tại lại không còn nàng nữa rồi.

Ta mệt mỏi ngồi dựa vào cây cổ thụ, lại phát hiện một góc đồ vật chôn dưới gốc cây bị lộ ra.

Là một cái hộp gỗ. Tay ta run rẩy mở ra.

Bên trong hộp có một con diều hồ điệp, hai chiếc mặt nạ và một cây trâm gỗ bị gãy.

Ta nắm chặt hai mảnh trâm trong tay, trâm đâm vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn.

A Ly ngày xưa thích nhất quấn lấy ta hỏi:

“Thiên Từ, ngươi có thích ta không?”

“Ta thích Thiên Từ, ta thích Thẩm Thiên Từ.”

“Thiên Từ, ngươi cũng thích ta đi!”

Ngày xuân năm ấy, A Ly nằm trên cây xem thoại bản rồi rơi vào lòng ta. Sau đó không biết nàng nhớ tới cái gì mà gương mặt bỗng đỏ lên, ôm quyển thoại bản ngượng ngùng chạy mất.

Ta níu nàng lại, lấy ra chiếc trâm gỗ đã thất bại rất nhiều lần mới làm được cài vào trong búi tóc của nàng.

Cúi đầu nhìn nàng hai má ửng đỏ, vốn dĩ chỉ giả vờ bình tĩnh thì giờ ta lại khẩn trương hơn.

“Thiên Từ, ngươi đâm ta đau rồi.”

Nghe giọng nàng, ta theo bản năng ôm lấy hai vai nàng, ảo não xin lỗi:

“Xin, xin lỗi, A Ly.”

Người đối diện không nói gì, ta nhìn nàng gắt gao nắm lấy quyển thoại bản, muốn hỏi nàng đang đọc cái gì, không ngờ vừa hỏi xong thì nàng như con mèo giấu đuôi.

“Không, không có gì, Thiên Từ, ta có việc về trước đây.”

Thấy nàng muốn chạy, ta buột miệng:

“A Ly, ta thích ngươi.”

Đó là lần đầu tiên ta biểu đạt tình ý với một cô nương. Tuy không biết có phải thực sự thích nàng hay không, nhưng ta muốn nàng luôn bên cạnh ta.

Ta muốn thấy nàng cười, nghe nàng lải nhải bên tai, muốn ở bên nàng cả đời.

Nàng kinh ngạc mở mắt nhìn ta, sau đó như một con thỏ vọt đến ôm lấy ta.

Đêm thành thân, ta nhìn nàng một thân áo cưới, trong lòng nổi lên từng đợt ấm áp, vui mừng ôm lấy nàng:

“A Ly, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Không ai được bắt nạt A Ly, ai bắt nạt nàng đều đáng ch.ết.

Ta cũng nên ch.ết đi.

Tiếng tuyết rơi bên tai ngày càng mơ hồ. Ta dường như nghe thấy tiếng A Ly nức nở, lập tức một cơn đau xuyên tim ập đến làm ta nôn ra một búng máu.

Ta ôm hộp gỗ, dựa vào gốc cây, nỉ non:

“Đừng khóc mà, A Ly.”

Về sau sẽ không còn ai bắt nạt A Ly nữa.

[Ừ thì bắt nạt thế nào được bả ngủm rồi còn đâu -,-]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom