Cập nhật mới

Dịch Thản Nhiên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Em yêu anh


Edit+beta: LQNN203

Lúc Hạ Khiếu về nhà, bà nội đã ngủ.

Khi anh đi taxi về, đèn trong nhà hầu hết đã tối mờ, Hạ Khiếu đẩy cửa nhà Tây ra, ánh sáng trong phòng khách lan tỏa quanh chân anh khi anh đẩy cửa ra, tạo thành một cái bóng dưới chân của mình.

Trong phòng khách, Đường Miểu ngồi trên sô pha đang đọc quyển sách hôm nay còn chưa đọc xong, nghe thấy tiếng mở cửa, liền rời mắt khỏi sách ngẩng đầu.

Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu cất sách đi. Cô đợi Hạ Khiếu ở phòng khách đã lâu, bởi vì ban đêm hơi lạnh, chú Chu lấy chăn cho cô đắp lên người. Sau khi cất sách đi, Đường Miểu vén chăn bước xuống ghế sô pha, nhìn Hạ Khiếu, hỏi.

"Sao rồi anh?" Đường Miểu hỏi.

Theo kế hoạch trước khi họ tách ra vào tối nay, Hạ Khiếu sẽ ở lại bệnh viện tối nay. Bệnh của bố Kha Di không đơn giản, rất có thể còn rất nặng, cả Kha Di và Hạ Khiếu tối nay đều không dám nói cho bà nội biết, đành phải đợi ngày mai bà cụ tỉnh lại rồi mới nói, sau đó đưa bà đến bệnh viện.

Nhưng đêm khuya Hạ Khiếu đã về.

Hạ Khiếu từ bệnh viện trở về vào ban đêm, điều đó có nghĩa là anh không cần giúp đỡ trong bệnh viện, hoặc vì sự cố đột ngột, anh muốn quay lại làm gì đó hoặc trực tiếp thông báo chuyện gì.

Đường Miểu hỏi xong câu hỏi này, ánh mắt cô có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm Hạ Khiếu, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.

Mà khi cô nhìn Hạ Khiếu như vậy, Hạ Khiếu cũng đang lặng lẽ nhìn cô. Sau khi nhìn một lúc, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của Hạ Khiếu không có bất kỳ thay đổi đặc biệt nào. Anh nhìn đi chỗ khác, tùy ý đóng cửa phòng khách lại, nói với Đường Miểu.

"Không có chuyện gì cả."

Nói xong, Đường Miểu mới thả lỏng ánh mắt.

Chuyện này dường như cô lo lắng, cũng suy nghĩ cả đêm, sau khi Hạ Khiếu đưa ra câu trả lời chắc chắn, tinh thần hơi căng thẳng của cô mới thả lỏng ra.

Đường Miểu tiêu hóa tin tức, cô nhìn Hạ Khiếu, khẽ gật đầu rồi nói.

"Không có gì thì tốt."

Bố của Kha Di là chú của Hạ Khiếu, mặc dù anh và chú của mình không thân thiết như vậy, nhưng họ vẫn có quan hệ huyết thống, nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì, Hạ Khiếu sẽ có chút đau lòng.

Ngoài Hạ Khiếu, bà và Kha Di không cần phải nói.


Một là người tóc trắng tiễn đưa người tóc xanh, một người là mất đi gia đình và chỗ dựa tinh thần, đây là một đả kích lớn đối với cả hai.

Nhưng may là không có chuyện gì.

Đường Miểu sau khi nói xong, hơi thở trong lồng ngực cô có chút trầm xuống.

Bình ổn lại, Đường Miểu lại lần nữa nhìn về phía Hạ Khiếu.

Sau khi Hạ Khiếu mở cửa, anh không đi vào, anh ấy chỉ đứng ở cửa phòng khách. Ánh sáng từ cửa hắt vào anh, đổ bóng xuống đất.

Không có nhiều đèn trong phòng khách, phong cách trang trí của đồ nội thất bằng gỗ làm cho toàn bộ phòng khách trông tối tăm và trống rỗng. Anh đứng ở cửa, một nửa bóng người ở dưới ánh đèn, một nửa ẩn ở bóng đêm ngoài cửa, phảng phất bị bóng tối cùng ánh sáng cắt làm đôi.

Đường Miểu đứng cách phòng khách không xa, cô vừa mới đắp chăn để dự trữ nhiệt độ, sau khi vén chăn lên, chênh lệch nhiệt độ hình thành, khiến cô hơi lạnh.

Ngoại trừ trong phòng khách lạnh lẽo, ngoài cửa phòng khách còn có một ít gió đêm theo cửa mở thổi vào.

Đường Miểu đứng bên sô pha ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có lẽ là gió thổi hơi lạnh, thân ảnh gầy gò của cô dưới ánh đèn thậm chí có chút run rẩy.

Ý thức được hành động của cô, Hạ Khiếu nhìn cô, như hoàn hồn, anh giơ tay đóng cửa lại.

Hạ Khiếu đóng cửa lại, gió đêm bên ngoài bị chặn lại, trong phòng khách lại hình thành một không gian khép kín, dường như nhiệt độ không thể thoát ra ngoài nữa, vô thức trở nên ấm áp.

Đường Miểu đứng đó, vẫn nhìn Hạ Khiếu. Nhưng Hạ Khiếu đã từ cửa bước vào. Anh đứng ở cửa một hồi, vương đầy gió đêm lạnh lẽo trên người, đi tới cạnh Đường Miểu, giơ bàn tay phải vừa rồi ở trong phòng khách, vuốt ve gò má Đường Miểu.

Ngay cả khi người đàn ông đứng bên ngoài một lúc, lòng bàn tay của anh vẫn khô ráo và ấm áp. Hai má Đường Miểu có chút lạnh. Mặt cô áp vào lòng bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh truyền qua má cô. Cô ngả nghiêng trong tay anh, ánh mắt anh vẫn nhìn cô. Cô nhìn vào mắt anh, hỏi.

"Anh ổn chứ?"

Sau khi Đường Miểu hỏi xong, ánh mắt Hạ Khiếu khẽ động, khi lông mi anh cụp xuống thì chạm phải cô.

Lúc Hạ Khiếu vừa vào cửa, sự chú ý của Đường Miểu đều tập trung vào tình trạng của bố Kha Di, điều khiến cô lo lắng cả đêm, cho nên cô không phát hiện ra điều gì khác lạ. Sau khi Hạ Khiếu nói bố Kha Di vẫn ổn, Đường Miểu lại tập trung sự chú ý của mình vào Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu không khác gì trước đây, nhưng anh im lặng hơn bình thường. Anh không phải là người nói nhiều, cho dù ngày thường anh không nói nhiều, nhưng khi cô nói chuyện với anh, anh luôn đáp lại từng câu. Ngoài việc trả lời, còn sẽ nói trước với cô về những điều cô có thể hỏi tiếp theo.


Nhưng hôm nay, Hạ Khiếu không nói gì, anh chỉ nói một câu "Không có chuyện gì cả".

Sau khi Đường Miểu hỏi câu này, ánh mắt Hạ Khiếu liền rơi vào mắt cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, sau khi nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu đưa tay gãi nhẹ lên má cô.

"Anh không sao." Hạ Khiếu nói.

Nói xong, Hạ Khiếu nói thêm, dường như sợ Đường Miểu lại tiếp tục nghĩ lung tung.

"Hơi nhiều việc, có lẽ là mệt."

Hạ Khiếu mặc dù còn trẻ nhưng năng lượng và thể lực vẫn hạn chế. Anh bận rộn cả buổi chiều, buổi tối lại bị Kha Di vội vàng gọi đi. Mặc dù không ở trong bệnh viện lâu, nhưng anh cũng đã trải qua một số chuyện kinh động.

Mệt mỏi là chuyện bình thường.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhìn anh cười cười.

Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, Hạ Khiếu dường như cũng nhớ ra điều gì đó, nói với cô: "Hôn ước giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã bị hủy bỏ."

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu đang cười dừng lại, từ trong lòng bàn tay của anh ngẩng đầu lên.

Khi Hạ Khiếu nói với cô tin tức này, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Đường Miểu. Đúng vậy, ban đầu bọn họ đến đây, ngoại trừ gặp gỡ người nhà Hạ Khiếu, họ còn đến đây để tham dự lễ đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm.

Đối với buổi lễ đính hôn này, Đường Miểu, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm cũng đã trải qua một số chuyện. Cũng chính vì mối quan hệ trước đây giữa cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm mà Đường Miểu có chút bất ngờ về việc hủy bỏ hôn ước của họ.

Cô đang trong trạng thái thất thần. Bởi vì cô đang nhìn Hạ Khiếu, nên đôi mắt xuất thần của cô cũng rơi vào mắt Hạ Khiếu. Ánh mắt Đường Miểu tựa hồ xa xăm, sau đó kéo lại lần, sau khi bị thu hút về, ánh mắt dần dần khôi phục trong trẻo cùng thần sắc.

"Tại sao thế?" Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu hỏi.

Sau khi Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu nhìn cô nói: "Bởi vì chú bị bệnh."

"Mặc dù tối nay ông ấy không sao, nhưng ngày mai vẫn khó có thể tham gia tiệc đính hôn."

"Chỉ còn cách hủy bỏ." Hạ Khiếu nói.


Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhướng mi, lại nhìn anh.

Hạ Khiếu giải thích ngắn gọn cho cô lý do quyết định của Kha Di và những người khác, nhưng sau khi anh giải thích xong, Đường Miểu dường như lại bị phân tâm.

Nhưng lần này không mất nhiều thời gian. Cô nhìn Hạ Khiếu, gật đầu, có chút bừng tỉnh nói.

"Là vậy sao."

Nói xong, Đường Miểu lại cười nói: "Nhưng cũng không còn cách nào khác."

"Dù sao làm chuyện tốt thường gian nan mà." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, dừng một chút, nói với Hạ Khiếu: "Nhưng chúng ta không may mắn như vậy, tiệc đính hôn của bọn họ chắc sẽ tổ chức muộn hơn, thời gian của em có thể không linh hoạt như vậy, chưa chắc có thể tham gia như lần này."

"Ừm." Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đơn giản đáp.

Sau khi trả lời, Hạ Khiếu nói: "Không có thời gian thì không đến."

"Chỉ là đính hôn thôi, cũng không có gì to tát."

Hạ Khiếu nói xong, nhìn Đường Miểu nói: "Kết hôn mới là đại sự."

"Chờ bọn họ kết hôn rồi nói."

...

Hai người trò chuyện một lúc trong phòng khách về những gì đã xảy ra tối nay.

Trò chuyện một hồi, cho dù phòng khách đóng cửa, Đường Miểu cũng cảm thấy có chút lạnh. Hạ Khiếu nhận thấy điều đó, đưa cô trở lại phòng của họ.

Căn phòng của bọn họ so với phòng khách ở lầu một còn nhỏ hơn, hôm nay nắng chói chang, nắng hong khô mùi đồ đạc bằng gỗ, đặc biệt dễ chịu.

Hôm nay hai người đều có chút mệt mỏi, sau khi trở về phòng liền vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong, Đường Miểu cùng Hạ Khiếu trở lại giường.

Đường Miểu nằm ở trên giường, phía sau là cơ thể Hạ Khiếu, nhiệt độ cơ thể của anh luôn cao hơn của cô, đối với Đường Miểu mà nói, thậm chí còn có chút nóng.

Dưới lớp chăn mỏng trên giường, nhiệt độ của Hạ Khiếu tăng lên, một lúc sau, người Đường Miểu cũng trở nên ấm áp.

Da cô là kiểu ấm áp mát lạnh. Tức là cơ thể cô nóng, nhưng da hơi lạnh, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, rất thoải mái.


Và khi lớp da mát lạnh của cô được làm nóng lên bởi nhiệt độ, cơ thể cô sẽ trở nên ấm áp và mềm mại, giống như kẹo bông gòn được làm nóng bằng hơi nước.

Kẹo bông rất ngọt, Đường Miểu cũng vậy.

Vị ngọt luôn khiến người ta muốn nếm thử và cầm lấy.

Đường Miểu nằm trong lòng Hạ Khiếu, sau khi được anh làm ấm cơ thể, cô cảm nhận được nụ hôn mềm mại của Hạ Khiếu từ phía sau lướt trên làn da sau tai của mình.

Anh vừa tắm xong, trên mặt và môi vẫn còn hơi thở ẩm ướt. Khi môi anh rơi xuống làn da sau tai cô, cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến Đường Miểu theo bản năng có chút co rút lại.

Khi cô co người lại, môi Hạ Khiếu men theo vành tai cô đến bên tai, sau đó thân thể Đường Miểu được lật nằm thẳng ra.

...

Cả hai đã làm chuyện này vô số lần.

Họ đã rất quen thuộc với nhau.

Đường Miểu thường ở thế bị động trong vấn đề như vậy. Nhưng cô rất thích sự bị động này, rất thích niềm vui tột độ mà Hạ Khiếu mang lại cho cô trong sự chủ động này.

Đường Miểu dường như rơi vào một cái ao phủ đầy lá sen. Lá sen theo sóng nước tung bay, ý thức của Đường Miểu cũng trôi nổi ở trong đó.

Cô nhắm mắt lại, ôm chặt Hạ Khiếu, môi Hạ Khiếu lướt trên má cô, lại rơi xuống vành tai cô, anh hôn nhẹ cô rồi nói với cô.

"Đường Miểu."

"Mở mắt ra."

Thanh âm của anh giống như cá bơi dưới lá sen, đập vào lá sen sát mặt nước, ý thức của Đường Miểu bị phân tán, cô mở mắt ra, mơ hồ nhưng rõ ràng nhìn anh.

Trong mắt cô trào dâng tình yêu dành cho anh.

Đường Miểu mở mắt ra nhìn Hạ Khiếu, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Đường Miểu giơ tay ôm lấy anh, hôn lên môi anh.

A Khiếu. Hãy nhìn vào mắt em.

Đôi mắt sẽ không nói dối.

Anh xem mắt của em có nói với anh rằng - Em yêu anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Giãi bày


Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu thức dậy hơi muộn.

Cô và Hạ Khiếu tối hôm qua về phòng khá sớm, nhưng khi họ đi ngủ thì đã rất khuya. Hơn nữa buổi tối lao lực khá nhiều nên Đường Miểu cũng hơi mệt.

Đường Miểu nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà trên đầu.

Nhưng cho dù hôm nay cô có dậy muộn thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi Hạ Khiếu trở về vào đêm qua, anh nói với cô rằng vì bệnh của bố Kha Di, tiệc đính hôn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm tạm thời bị hủy bỏ.

Hôm nay hai người bọn họ không cần tham dự tiệc đính hôn, Đường Miểu cũng không cần dậy sớm bận việc.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ.

Hạ Khiếu đã rời giường. Cô ở một mình trong phòng. Không biết Hạ Khiếu đã dậy từ lúc nào, nhưng trước khi đi, anh đã kéo rèm cửa sổ ra một chút.

Một nửa tấm rèm che ánh nắng, nửa còn lại, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tấm kính lên ô cửa ở cửa phòng. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm hấp thụ ánh sáng mặt trời, làm mờ ánh sáng chiếu vào.

Không rực rỡ, ngược lại hơi giống vẻ lười biếng lúc ban mai của mùa thu.

Đường Miểu nằm trên giường nhìn ánh nắng, nhìn một lúc, đôi mắt vừa mới ngủ dậy của cô trở nên trong trẻo sáng ngời. Sau khi tỉnh táo lại, Đường Miểu từ trên giường ngồi dậy, xuống giường mang dép lê vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Bây giờ chắc cũng muộn, ước chừng là mười giờ sáng. Hôm qua đi ngủ là sáng sớm, ngủ đến mười giờ, cũng tám chín tiếng đồng hồ, bởi vì thân thể mệt mỏi, Đường Miểu ngủ rất sâu. Nhưng dù như vậy, buổi sáng khi Đường Miểu tỉnh lại, dường như thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục. Cô đứng chống một tay trước bồn rửa, tay kia cầm bàn chải đánh răng đánh răng, nhân tiện liếc nhìn mình trong gương.

Buổi tối Đường Miểu mặc váy ngủ. Chiếc váy ngủ có đường viền cổ rộng, để lộ cổ và hai xương quai xanh. Trên và dưới xương quai xanh có vài vết đỏ. Đường Miểu đánh răng nhìn dấu ấn, ánh mắt có chút thất thần. Khi định thần lại, mặt đã nóng bừng.

Mặt bỏng rát, Đường Miểu rời mắt khỏi gương, dùng nước trong cốc súc miệng, đánh răng xong.

...

Đánh răng rửa mặt xong, Đường Miểu thoa chút kem dưỡng da, trở về phòng thay quần áo. Đường viền cổ áo không thấp nhưng vừa đủ che đi dấu vết bên dưới xương quai xanh. Còn xương quai xanh trở lên, Đường Miểu không cột tóc mà để tóc xõa xuống cổ và vai, miễn cưỡng che hết mọi thứ, không thể nhìn thấy gì.

Kỳ thật nếu đơn thuần là người một nhà cũng không sao, dù sao cô và Hạ Khiếu cũng là vợ chồng, người khác nhìn thấy bọn họ làm cái gì, hiểu rõ cười rồi thôi. Nhưng chủ yếu trong nhà còn có bà nội, bà nội lại là trưởng bối, cho nên để bà nội nhìn thấy chuyện này cũng có chút xấu hổ.

Nghĩ như vậy, Đường Miểu thu dọn xong xuôi rồi đi xuống lầu.

...


Bây giờ đã hơn mười giờ, Hạ Khiếu đã dậy sớm để ăn sáng với bà nội. Ăn sáng xong, hôm nay không có việc gì làm, hai bà cháu đang uống trà trò chuyện trước sô pha trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng cửa lầu hai mở ra, hai bà cháu đang nói chuyện cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Miểu, bà nội đầu tiên nhìn cô cười âu yếm, nói.

"Dậy rồi à?"

Bà nội hỏi vấn đề này, Đường Miểu cũng gật đầu cười, liếc nhìn Hạ Khiếu ngồi đối diện bà nội, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi bà, cháu dậy muộn quá."

"Hôm qua cháu cũng mệt. Hạ Khiếu nói lúc chiều cháu đón thằng bé có hơi buồn ngủ, bởi vì phải nhớ đi đón nó, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, cho nên ngủ thêm một chút cũng là chuyện bình thường." Bà nội cười thản nhiên nói, nói xong, bà nội nói: "Hơn nữa, người trẻ tuổi ngủ nhiều cũng không sao, chúng ta già rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được."

Lão phu nhân an ủi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu đã đi xuống cầu thang. Cô đi đến bên cạnh Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nhìn quần áo và đầu tóc của cô, Đường Miểu cũng nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, cô mím môi nhìn đi chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh anh. Sau khi cô ngồi xuống, Hạ Khiếu cũng quay mặt đi, đưa tách trà cho cô, nói: "Đói bụng không?"

Đường Miểu dậy muộn, bỏ lỡ thời gian ăn sáng. Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: "Đói ạ."

"Vậy cháu đi ăn chút gì đi." Nghe Đường Miểu nói xong, bà nội nói: "Vừa rồi bà đoán chắc cháu cũng sắp dậy nên đã sai nhà bếp làm cho cháu món hoành thánh. Cháu ăn một bát trước, giữa trưa chúng ta sẽ ăn cùng nhau."

Bà nội đã sắp xếp mọi thứ trước. Đường Miểu nhấp một ngụm trà, trà nóng vào bụng cùng với lời nói của lão phu nhân làm lòng cô ấm áp.

Đường Miểu bưng chén trà ngồi đối diện với lão phu nhân, cười nói "Vâng".

Sau khi cô trả lời như vậy, cũng không rời đi ngay lập tức. Hạ Khiếu ngồi một bên, khi hai người nói chuyện, anh dựa vào sau sô pha nhìn Đường Miểu.

Sau khi Đường Miểu trả lời như vậy, Hạ Khiếu hơi vươn tay về phía sau lưng ghế sô pha của cô, ngón tay cuộn mái tóc dài buông xõa trên vai cô. Tóc dài của cô gái đen như mực, quấn quanh đầu ngón tay anh, như là quấn quanh một khối bạch ngọc. Hạ Khiếu nhẹ nhàng cuộn một cái, Đường Miểu quay người lại, hai người lại nhìn nhau, sau đó quay đi, mỗi người đều mỉm cười.

...

Đường Miểu cùng hai bà cháu ngồi ở phòng khách một lúc, trong phòng bếp có người nói hoành thánh đã nấu xong. Nghe vậy, Đường Miểu từ trên ghế sô pha đứng dậy, trực tiếp đến phòng ăn.

Trên bàn ăn của phòng ăn, không chỉ bày hoành thánh, còn có một quả trứng chiên cho cô, cùng một số đồ ăn vặt khác, bày biện không hề khoa trương.

Đường Miểu ngồi xuống, cầm thìa ăn hết hoành thánh.

Cô quả thực có hơi đói, bát hoành thánh cũng không còn, ăn xong còn uống sữa đậu nành bên cạnh. Sau khi uống xong, Đường Miểu no nê, thể lực và tinh lực như lại được tích lũy.

Cô bên này gần như đã ăn xong bữa sáng, Hạ Khiếu từ bên ngoài bước vào.

Cảm giác được Hạ Khiếu tiến vào, Đường Miểu quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Hạ Khiếu, cô nở nụ cười.


Lúc Đường Miểu đang cười, Hạ Khiếu đi vào, đứng bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Nụ hôn chào buổi sáng diễn ra rất nhanh và vội vàng, nhưng cũng đủ dịu dàng để Đường Miểu dường như có thể cảm nhận được vị ngọt của đường cho vào sữa đậu nành vừa rồi.

"Ăn no chưa?" Hạ Khiếu hôn xong hỏi.

"No rồi ạ." Đường Miểu nói, nói xong liền nói với Hạ Khiếu: "Món hoành thánh này ăn rất ngon."

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc nhìn cái bát trống rỗng trong tầm tay cô, chỉ còn lại có nước canh trong suốt, trong mắt lộ ra ý cười.

"Hoành thánh do đầu bếp nhà bà nội làm rất ngon, hồi nhỏ anh rất thích." Hạ Khiếu nói xong lại nói: "Để lát bảo họ làm thêm, đông lạnh rồi chúng ta mang về nhà."

Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu lại nhìn anh, trong mắt lộ ra ý cười.

"Sao vậy?" Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, Hạ Khiếu giơ tay lên, nhẹ nhàng gãi má của cô.

Đường Miểu bị anh gãi gãi má, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy thỏa mãn cùng sáng ngời. Cô nói: "Bình thường em xem TV, hoặc một số người mà em biết. Khi về nhà sẽ luôn mang về rất nhiều thứ mà bố mẹ hoặc ông bà trong nhà chuẩn bị. Em cảm thấy rất tốt."

Đường Miểu nói xong lời này, nhìn Hạ Khiếu cười càng sâu, nói: "Bây giờ em cũng như vậy."

Sau khi Đường Miểu nói xong, đôi đồng tử màu nâu nhạt của Hạ Khiếu chuyển động dưới hàng mi rũ xuống của anh. Sau khi di chuyển, Hạ Khiếu cúi đầu hôn cô một lần nữa.

"Em thích thì chúng ta sẽ thường xuyên về." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liền cười nói: "Thường xuyên quấy rầy cũng không tốt."

"Bà nội rất thích em, em đến không phải quấy rầy." Hạ Khiếu nói: "Về chính là nhà bà nội."

Con cháu bình thường sống bên ngoài, khi nhớ nhà sẽ trở về nhà bà nội.

Hạ Khiếu cưới cô, cho cô một ngôi nhà. Bây giờ anh mở rộng ngôi nhà mà anh cho cô, cô cũng có một ngôi nhà của bà nội để trở về.

Đây là cuộc sống bình thường mà cô hằng mơ ước.

Khi Hạ Khiếu nói như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu. Sau khi nghe những lời của Hạ Khiếu, mắt cô hơi sững lại. Dừng một chút, cô chớp chớp mắt, nhìn Hạ Khiếu trước mặt, cười với anh.

Đường Miểu cười, Hạ Khiếu cũng cười theo. Người đàn ông cười nhìn xuống cô, nói với cô.


"Tiệc đính hôn của Kha Di đã bị hủy bỏ, chúng ta cũng không có việc gì ở đây. Sáng nay anh đã nói với bà nội, chiều nay chúng ta sẽ trở về."

Ngày hôm qua Đường Miểu đã nghe Hạ Khiếu nói về việc hủy bỏ tiệc đính hôn của Kha Di, nhưng hai người cũng không đề cập đến sự sắp xếp và kế hoạch cụ thể của mình. Theo kế hoạch trước đó, ngày mai họ mới trở về.

Hạ Khiếu nói xong lời này, ánh mắt Đường Miểu bởi vì kế hoạch thay đổi mà động. Nhưng, cô cũng không có gì phản đối, Hạ Khiếu nói hôm nay trở về, liền hôm nay trở về.

Về sớm một ngày, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi. Nếu không, trở về vào chiều mai, ngày mốt đi làm, đoán sẽ bị di chứng sau kỳ nghỉ, quá buồn ngủ và bỏ bê, gây bất tiện cho công việc.

Đường Miểu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với Hạ Khiếu, nói: "Vâng."

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại dùng ngón tay gãi nhẹ lên má cô, sau đó, người giúp việc trong phòng ăn đến thu dọn bát đĩa, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn.

...

Hạ Khiếu muốn về sớm không phải chỉ vì Kha Di hủy bỏ tiệc đính hôn. Sau khi anh đến gặp đạo diễn và nhà sản xuất phim ngày hôm qua. Công việc đã được lên kế hoạch. Với công việc này, Tề Viễn đã sắp xếp một việc khác ngày hôm nay. Đại khái là Hạ Khiếu phải về sớm, bọn họ có việc muốn các thành viên trong ban nhạc cùng nhau làm.

Vì là vấn đề công việc, thậm chí còn có nhiều lý do về sớm. Sau khi Hạ Khiếu và Đường Miểu rời khỏi phòng ăn, Tề Viễn gọi lại, Hạ Khiếu đi nghe điện thoại, Đường Miểu trở về phòng và bắt đầu thu dọn hành lý.

Hai người cũng đã ở lại Nam Thành vài ngày.

Mặc dù quá trình này hơi khó khăn nhưng nhìn chung khá thư giãn và thú vị. Cô ra ngoài chơi với Hạ Khiếu, cũng đưa Hạ Khiếu đi ăn trong căn bếp nhỏ mà cô đã ăn trước đó. Nói đến Nam Thành, ký ức hiện tại của Đường Miểu dường như che lấp ký ức quá khứ.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu liếc nhìn căn phòng, cô đang đứng trong căn phòng trống, sau khi phân tâm một chút, cô thu dọn hành lý.

Cả cô và Hạ Khiếu đều là những người rất đơn giản. Không có nhiều hành lý, thu dọn trong vòng chưa đầy mười phút. Sau khi Đường Miểu thu dọn hành lý xong, cô chất hành lý ở cửa phòng, sau đó rời khỏi phòng, đi xuống lầu đến hoa viên sau nhà Tây.

...

Sau khi nói chuyện với Hạ Khiếu trong phòng khách, bà nội quay lại cắt tỉa khu vườn của mình.

Buổi sáng mùa thu không có nắng quá chói chang và oi bức, sương đọng trong vườn qua đêm bốc hơi dưới ánh nắng khiến nhiệt độ cả khu vườn nhỏ mát mẻ, thích hợp.

Lúc Đường Miểu tới, lão phu nhân đang cắt tỉa hoa lá. Thấy Đường Miểu đi tới, lão phu nhân vẫy tay, Đường Miểu thấy bà vẫy tay, đi tới.

Sau khi cô bước tới, bà lão đưa cho cô một bó hoa hồng.

Những bông hồng này đều được trồng trong vườn của bà cụ, hồng nhạt, hồng sâm panh... có đủ loại màu sắc. Tuy rằng màu sắc lẫn lộn, nhưng bởi vì màu sắc đều là điềm đạm tao nhã, rất nhiều hoa hồng xen kẽ vào nhau như vậy, màu sắc hỗn độn, đồng thời có điểm khác biệt rất đẹp mắt.

Đường Miểu ôm hương hoa vào trong ngực.

Hương hoa hồng tỏa ra từ nhụy hoa, nhất thời truyền đến toàn thân Đường Miểu. Cô bị mùi thơm nồng nặc bao phủ, có chút mất tập trung một lúc, sau khi định thần lại, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn bà nội.


"Những bông hoa này không cần cắt tỉa đâu ạ." Đường Miểu nhìn bà nội nói.

"Bà biết." Bà nội cười nói: "Bà chính là cắt cho cháu."

Lão phu nhân cười lên, trong mắt tràn đầy nhân từ, vì tuổi tác tóc nên bà đã có chút bạc đi, tuy rằng không khoa trương như hoa râm, nhưng quả thật là bạc đi.

Sợi tóc nhàn nhạt, nắng có thể xuyên qua. Ánh nắng xuyên qua tạo thành một vòng sáng trên đỉnh đầu bà, thậm chí còn làm sáng bừng các đường nét trên khuôn mặt bà.

Nếp nhăn trên mặt lão nhân theo nụ cười của bà mà giãn ra, nụ cười trong mắt cũng theo tầng ánh sáng này mà trở nên rõ ràng.

Nhìn thấy nụ cười yêu thương của bà cụ, Đường Miểu nắm lấy thân bó hoa hông, ánh mắt vừa động vừa cười.

"Hạ Khiếu nói bọn cháu chiều nay sẽ về."

Khi Đường Miểu cũng cười, lão phu nhân không nhìn cô nữa, tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.

Lão phu nhân nói xong lời này, Đường Miểu đáp: "Vâng."

Sau khi cô trả lời như vậy, cô nói với bà cụ: "Tiệc đính hôn của chị họ đã bị hủy bỏ, hôm nay tụi cháu không có việc gì ở đây. Đúng lúc A Khiếu quay về còn có việc, cho nên tụi cháu đi sớm hơn một chút."

Sau khi cô giải thích xong, bà cụ đang cắt tỉa hoa cỏ, cười nói: "Chuyện này không còn cách nào. Tuấn Lâm được cử đi công tác nước ngoài một thời gian, Kha Di không thể đi cùng trong thời gian này. Đến lúc đó, hai người ở hai nơi khác nhau, nhất định sẽ có vấn đề lớn nhỏ."

"Nhưng bà luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn chúng phát triển quá nhanh." Lão phu nhân nói: "Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng đây cũng xem như là một lần kiểm tra mối quan hệ của bọn chúng, nếu bọn chúng có thể chịu đựng khoảng cách xa như vậy, vậy cũng có nghĩa là bọn chúng thực sự rất phù hợp, nếu không thể chịu đựng, chia tay cũng là chuyện bình thường."

"Đính hôn xong không đơn giản như chia tay. Cho nên bà mới nói, chuyện đính hôn này đừng vội, sau khi Tuấn Lâm từ nước ngoài trở về lại nói sau."

"Kha Di tìm bà làm ầm lên, nhưng sau khi bà thảo luận chuyện này với chú của cháu, đã trực tiếp giải quyết ổn thỏa, con bé làm ầm cũng vô ích."

"Tuy rằng sự việc phát sinh đột ngột, nhưng cũng là vì lợi ích của nó, hiện tại nó vẫn đang giận dỗi ở nhà. Nhưng đối với thế hệ trẻ, giận dỗi với trưởng bối thì giận dỗi. Chờ lớn hơn một chút, sẽ tự nhiên hiểu lý do tại sao trưởng bối chúng ta làm như vậy."

Bà cụ lấy kéo làm vườn cẩn thận và kiên nhẫn cắt bỏ những cành cong queo của những cành hoa. Giọng điệu bình tĩnh và an yên, nói với Đường Miểu về việc hủy bỏ tiệc đính hôn của Kha Di.

Ban đầu bà chỉ đang giải thích cho Đường Miểu tại sao Kha Di đột nhiên hủy bỏ tiệc đính hôn. Bà nói xong, Đường Miểu nãy giờ vẫn yên lặng nghe bà nói, quay đầu nhìn bà.

Cô nhìn người bà trước mặt có vẻ điềm tĩnh, tay cầm bó hoa hồng xinh đẹp mà bà nội tặng cho mình, nhìn bà cắt tỉa hoa lá, hỏi một câu.

"Là bà bảo Kha Di hủy bỏ lễ đính hôn ạ?"

Đường Miểu hỏi xong, lão phu nhân liền dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn cô.

*****

Editor: Nhớ nhấn sao tặng tui nhó mọi người~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Tìm đến


Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu hỏi xong, lão phu nhân quay đầu nhìn cô. Bà ngừng cắt tỉa hoa lá, lặng lẽ nhìn cô. Đường Miểu ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt bà, hai người nhìn nhau, cách một bó hoa hồng, mỗi người nhìn đối phương.

Đường Miểu cũng bình tĩnh nhìn lão phu nhân. Nhưng trong đó có chút ngạc nhiên và thắc mắc về điều bà cụ vừa nói. Bà lão nhìn vẻ ngạc nhiên và dò hỏi trong mắt cô, mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Nói xong lời này, trong mắt lão phu nhân hiện lên một tia ý cười, nhìn về phía Đường Miểu, tay lại tiếp tục động tác cắt tỉa hoa lá.

"Cháu cũng cảm thấy bà nội là một lão già bảo thủ, cảm thấy bà không nên hủy bỏ tiệc đính hôn của bọn chúng?" Lão phu nhân hỏi.

Trên thực tế, việc hủy bỏ tiệc đính hôn ở một mức độ nào đó giống như chia rẽ Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm. Kỷ Tuấn Lâm đột nhiên được cử ra nước ngoài, cùng Kha Di có một mối quan hệ yêu xa kéo dài trong một khoảng thời gian không xác định. Trong vô số các cặp đôi chia tay, vấn đề khác nơi ở là nguyên nhân quan trọng nhất khiến họ chia tay.

Khi các cặp đôi ở bên nhau, ý tưởng ban đầu là hai người có thể gặp nhau mỗi ngày, sống cùng nhau mỗi ngày, an ủi nhau, giúp nhau giải quyết một số việc trong cuộc sống hoặc công việc của nhau, cùng nhau vui vẻ, có được những kỷ niệm và hạnh phúc thuộc về cả hai.

Nhưng sau một mối quan hệ xa cách, họ không thể chạm vào nhau, không thể tham gia vào đời sống của nhau, không thể hôn và ôm nhau, để có được sự thoải mái về thể chất chỉ có thể thông qua tín hiệu di động, nhìn đối phương qua video, lắng nghe giọng đối phương, kể cho nhau những rắc rối mà đối phương không thể hiểu, mối quan hệ giữa hai người được kết nối chỉ thông qua tín hiệu nhỏ đó.

Căn bản không thể củng cố mối quan hệ của hai người.

Vì nếu chỉ liên lạc bằng điện thoại di động, bạn có thể liên lạc với bất kỳ ai, ngoại tình với bất kỳ ai. Còn nếu cả năm không gặp, đối phương không thể cho bạn niềm vui, sự thoải mái về thể xác lẫn tinh thần, thì bạn cũng sẽ quên đi tình yêu với người này theo thời gian.

Quên đi mối quan hệ, đồng thời xung quanh bạn sẽ có người khác, lúc này sự mất lòng tin trong tình cảm cũng sẽ nảy sinh, khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên bấp bênh.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng có những cặp đôi đã chống đỡ được khoảng cách, tiếp tục tay trong tay tiến về phía trước, nhưng số đó rất ít. Rất ít người có một thời gian dài, đặt nền tảng tình cảm sâu sắc, sau đó dựa vào nền tảng tình cảm sâu sắc này để mài mòn, gặp lại và ôm lấy nhau trước khi mối quan hệ cạn kiệt.

Nhưng Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm không có nền tảng tình cảm sâu sắc như vậy.

Họ mới ở bên nhau được nửa năm. Trong nửa năm, mối quan hệ có thể còn không vượt qua giai đoạn mới mẻ, sự nhiệt tình còn nóng bỏng, nhưng sự nhiệt tình ngắn hạn như vậy không thể chịu được việc tra tấn dài hạn khi ở hai nơi khác nhau.

Đường Miểu nhận lấy đóa hoa hồng, đứng ở bên cạnh lão phu nhân đang cắt tỉa hoa lá, lão phu nhân hỏi xong, cô liền đứng đó trầm mặc một hồi.

Sau khi im lặng, Đường Miểu nói: "Bà nội làm việc đương nhiên là có lý do của riêng mình."

"Bà làm như vậy là vì lợi ích của tụi cháu." Đường Miểu nói.

Sau khi lão phu nhân hỏi cô câu hỏi đó, Đường Miểu liền bày tỏ ý kiến ​​của mình. Nghe xong Đường Miểu trả lời, lão phu nhân đang cắt tỉa hoa lá quay đầu lại nhìn Đường Miểu.

Ánh mắt hai người lại chạm nhau, lão phu nhân cong khóe mắt khẽ cười.

...

Đường Miểu cùng lão phu nhân đi hái hoa hồng trong vườn một hồi, một lát sau, Hạ Khiếu nghe điện thoại xong cũng đi tới. Ba người đứng trong vườn trò chuyện một lúc về những loại hoa và cây do bà lão trồng.

Sau khi trò chuyện một lúc, bà lão đặt kéo làm vườn xuống, sắp xếp bữa trưa của họ.

Đường Miểu và Hạ Khiếu sẽ rời đi hôm nay. Rốt cuộc đây là bữa ăn cuối cùng ăn ở nhà bà trong những ngày này. Lão phu nhân mặc dù lưu luyến không rời, nhưng lúc chia tay cũng muốn vui vẻ, thậm chí còn tự tay nấu nướng, nấu hai món tủ của mình cho hai người.

Lúc này lão phu nhân đang nấu cơm, Đường Miểu theo vào nhà bếp giúp bà. Đồng thời, Hạ Khiếu cũng không nhàn rỗi, cuối cùng gần như với sự giúp đỡ của hai người, bà lão đã nấu ăn xong.

Sau khi làm xong, cả nhà ba người mang bữa trưa đến phòng ăn, cùng nhau vui vẻ kết thúc bữa ăn cuối cùng.


Sau bữa cơm, bởi vì Hạ Khiếu và Đường Miểu phải rời đi vào buổi chiều, bà lão vì không nỡ nên không muốn chợp mắt. Bà kéo hai người vào phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, tán gẫu một lúc, chính chú Chu nhắc nhở lão phu nhân, cho dù bà không nghỉ ngơi, hai đứa trẻ buổi chiều cũng phải lái xe trở về Hoài Thành, cho nên phải đi chợp mắt một chút.

Sau khi chú Chu nhắc nhở, bà cụ lúc này mới thả họ đi. Nói chuyện với lão phu nhân xong, Hạ Khiếu và Đường Miểu về phòng nghỉ ngơi.

Một giấc ngủ trưa ngắn chỉ là một giấc ngủ ngắn. Hạ Khiếu cùng Đường Miểu nằm ở trên giường, nhưng ngủ không nhiều lắm. Hai người ôm nhau qua lại, Hạ Khiếu nhéo ngón tay Đường Miểu, Đường Miểu cười xoa xoa cánh tay anh.

Cuối cùng, Hạ Khiếu bảo Đường Miểu quay lại. Hai người nhắm mắt nằm đối diện nhau, nụ hôn của Hạ Khiếu từng chút một rơi xuống trán, hai má, khóe môi của cô.

Đường Miểu cảm thấy ngứa ngáy. Loại ngứa này thoải mái lười biếng, giống như nằm trên cỏ, cỏ đuôi chó bị gió thổi cào vào mặt, loại cảm giác này khiến người ta vô cùng thả lỏng, Đường Miểu được Hạ Khiếu hôn như vậy, thế mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lịch trình buổi chiều của hai người cũng không quá gấp gáp. Nhưng có lẽ là bởi vì tối hôm qua ngủ quá nhiều, buổi trưa Đường Miểu ngủ nửa tiếng liền tỉnh lại. Đối với giấc ngủ trưa, ngủ nửa tiếng là thích hợp và thoải mái nhất. Nó không chỉ khiến tâm trí được thư thái mà còn không bị giấc mộng ám ảnh, khi tỉnh dậy tinh thần rất tỉnh táo.

Khi cô tỉnh dậy, Hạ Khiếu cũng tỉnh. Hai người ôm hôn một lúc, Hạ Khiếu hôn lên môi cô, nhìn cô nói.

"Đi nhé?"

Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu gật đầu, dựa vào trong ngực anh.

...

Cả hai đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng tắm để thu dọn trong chốc lát. Thu dọn đồ đạc xong, Hạ Khiếu xách hành lý ra ngoài, bảo tài xế lái xe đến trước cửa nhà Tây.

Khi họ mang hành lý xuống lầu, bà nội cũng nghe thấy tiếng động trong phòng nên dậy sớm. Bà đi theo họ đến tận cửa.

Sau khi đến cửa, lão phu nhân ôm Đường Miểu, nói với cô: "Sau này thường xuyên đến thăm bà nội đó."

Cái ôm của bà cụ khác với cái ôm của người yêu, hơi ấm khô khốc, như nắng trong vườn mùa đông. Bà không cao hơn Đường Miểu bao nhiêu, đặc biệt khi lớn tuổi hơn dáng người của bà đặc biệt gầy. Đường Miểu được bà nội ôm, cô cũng ôm bà, dựa vào trong ngực bà nội, ngửi mùi nhựa thông trên người bà, gật đầu.

"Vâng."

"Bà nội giữ gìn sức khỏe ạ."

Sau khi nghe Đường Miểu dặn dò, lão phu nhân cười cười, giơ tay sờ lưng cô.

Cứ như vậy, sau khi đơn giản ôm bà cụ, Đường Miểu và bà cụ tách ra. Lúc này bà mới nhìn Hạ Khiếu, dặn dò lần nữa. Hạ Khiếu trả lời từng câu một.

Anh không về Nam Thành thường xuyên, chỉ một hoặc hai lần một năm. Trong nhiều năm như vậy, mối quan hệ với bà cũng không mặn không nhạt. Nhưng lần này đưa Đường Miểu tới đây, cảm thấy sau khi kết hôn có gì đó khác, tình cảm gia đình càng sâu đậm, quan tâm hơn.

Anh hứa với bà sẽ quay lại khi có thời gian. Trước đây có thể ít nhiều lịch sự, nhưng lần này là chân thành.

Khi hai người đang chia tay, người giúp việc trong phòng bếp liền thu thập hoành thánh đông lạnh mang tới. Buổi sáng, sau khi Đường Miểu nói hoành thánh rất ngon, người giúp việc trong phòng ăn liền nói với bà nội, bà nội bảo bọn họ gói trước một ít, cho vào ngăn mát tủ lạnh.

Bây giờ đông lạnh đâu vào đấy, dùng hộp giữ nhiệt và đá viên để đông lạnh, cho dù từ Nam Thành đến Hoài Thành lái xe mất ba bốn tiếng, khi về đến nhà vẫn sẽ ở tình trạng tốt.

Bà rất hào phóng. Ngoài hành lý của hai người và một số đặc sản được mua trong cốp xe thì hoành thánh đã chiếm một nửa cốp xe.

Sau khi hoành thánh được cất đi, cốp xe vốn dĩ hơi trống đột nhiên dường như đầy ắp. Thu dọn xong đồ đạc, Đường Miểu và bà nội lại ôm nhau, Hạ Khiếu chào tạm biệt bà nội, sau đó cùng nhau lên xe rời khỏi khu nhà Tây.


...

Mãi hai giờ chiều Đường Miểu và Hạ Khiếu mới rời khỏi nhà Tây. Hai người đi suốt một quãng đường cũng không dừng lại, lái xe về nhà cũng chưa đến sáu giờ.

Về đến nhà, xe đậu ở bãi đậu xe, Đường Miểu cùng Hạ Khiếu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vốn dĩ đi một lượt là có thể mang đồ lên hết, nhưng vì hai hộp hoành thánh lớn, Hạ Khiếu đã đi thêm một lượt.

Hạ Khiếu mang hoành thánh lên lầu trước, hai người cùng nhau đến nhà Đường Miểu. Đường Miểu lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà có vẻ vắng vẻ, bởi vì cô đã mấy ngày không về nhà.

Sau khi về đến nhà, Hạ Khiếu đặt hoành thánh bên cạnh tủ lạnh, Đường Miểu lấy một con dao Thụy Sĩ để mở hộp, Hạ Khiếu lại xuống lầu lấy những hành lý khác.

Sau khi Đường Miểu mở hộp ra, mở ra thì thấy hoành thánh bên trong. Hoành thánh đều còn tươi, được xếp lần lượt vào hộp có đá khô bên trên, còn cứng, hoành thánh không có dấu hiệu tan chảy.

Đường Miểu lấy hoành thánh ra, cất vào tủ lạnh.

Đường Miểu cũng là người nấu ăn ở nhà, trong tủ lạnh thường có sủi cảo và các loại thức ăn khác, nhiều hoành thánh như vậy, một lúc nhét đầy tủ.

Đường Miểu nhìn tủ lạnh đầy ắp, hài lòng đóng cửa tủ lạnh lại.

Vừa đóng cửa tủ lạnh, điện thoại của cô vang lên hai tiếng, Đường Miểu liếc nhìn, Dữu Nhã Nhã gửi hai tin nhắn WeChat.

【 Dữu Nhã Nhã: Cuối cùng em cũng về rồi!】

【 Dữu Nhã Nhã: Mệt chết em!】

Nhìn thấy tin nhắn của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu nở nụ cười.

Dữu Nhã Nhã đã đến Tần Thành cùng với Tiền Trình và những người khác trong thời gian này, ra ngoài chơi quá mệt nên đã về sớm một ngày. Mấy người bọn họ vừa từ sân bay trở về, mỗi người một đường về nhà, sau khi về đến nhà, Dữu Nhã Nhã liền gửi tin nhắn cho Đường Miểu, nói cho cô biết cô nàng đã trở về.

Mặc dù mấy ngày nay hai người đi đến các thành phố khác nhau nhưng họ vẫn không ngừng trò chuyện, trong hộp trò chuyện trước đó có rất nhiều ảnh phong cảnh mà Dữu Nhã Nhã gửi đến, còn có cả ảnh ăn uống.

Sau khi nhận được tin nhắn của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu gõ chữ và gửi.

【 Đường Miểu: Chị cũng về rồi.】

Sau khi Đường Miểu gửi xong, Dữu Nhã Nhã vội vàng trả lời.

【 Dữu Nhã Nhã:???】

【 Dữu Nhã Nhã: Chị cũng về sớm à?】

【 Dữu Nhã Nhã: Vậy đúng lúc, để em gửi cho chị những đặc sản mà em mang về, chị vẫn chưa ăn tối phải không? Đúng lúc cơm tối có thể ăn! 】

【 Dữu Nhã Nhã: Bỏ đi! Chị đến nhà em ăn luôn đi! Để đón em về, bố mẹ em đã nấu một bàn lớn nhiều món ăn, em nói với họ em có mang đặc sản về, bố em còn học cách làm từ trước, cười chết.】

Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu đang nói về những gì đã xảy ra sau khi cô ấy trở về nhà.


Dữu Nhã Nhã là con gái duy nhất trong gia đình, là con của một gia đình bình thường, bố mẹ cô ấy không những chiều cưng cô ấy mà còn rất chiều chuộng cô ấy, bình thường bố cô ấy thường học mấy món ăn mới mẻ để nấu cho cô ấy ăn.

Không khí gia đình của cô ấy rất tốt, vì vậy cô ấy đã trưởng thành như vậy, tính cách hoạt bát, vui vẻ mà không kiêu ngạo.

Đường Miểu đọc tin nhắn Dữu Nhã Nhã gửi đến, đặt ngón tay lên ô nhập tin nhắn trò chuyện, nhưng không có trả lời ngay. Cô còn chưa kịp trả lời Dữu Nhã Nhã thì đã có tiếng mở cửa của Hạ Khiếu, cùng với đó là giọng nói của Hạ Khiếu và giọng sắp xếp của Tề Viễn qua ống nghe.

"Tối nay chúng ta sẽ diễn tập, nói trước với cậu, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát." Tề Viễn đang nói chuyện công việc.

Hạ Khiếu lắng nghe những lời của Tề Viễn, đáp lại: "Ừm."

"Xin lỗi nhé A Khiếu, đột nhiên bắt cậu trở về, bởi vì tôi và người tổ chức quá quen thuộc, không thể từ chối." Tề Viễn còn có chút áy náy nói.

"Không sao." Hạ Khiếu nói.

"Được rồi, cậu mau thu dọn đồ đạc đi, tôi và đám Cát Bang đến phòng diễn tập trước." Tề Viễn nói.

"Ừm."

Sau khi Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu đáp lại, cả hai cúp điện thoại không lời từ biệt.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, Đường Miểu đang đứng ở vị trí cửa thông với phòng khách nhìn anh.

"Anh phải ra ngoài sao?" Đường Miểu hỏi.

Hạ Khiếu đã đề cập đến sáng nay, có một buổi biểu diễn thương mại, kéo Vang Bóng Một Thời đến để cứu hiện trường. Ngoài ra sẽ có một số yêu cầu khác nên hôm nay phải đi diễn tập một chút.

"Không vội." Hạ Khiếu nói xong, xách vali đi vào, đóng cửa lại.

"Anh cứ đi đi." Hạ Khiếu nói không vội, Đường Miểu lại cầm vali trong tay anh. Lúc nhận lấy, Đường Miểu cười nói: "Nhã Nhã cũng về rồi, nói mang theo đặc sản muốn tặng cho em, còn nói tối nay bố mẹ cô ấy tẩy trần cho cô ấy, bảo em đến nhà cô ấy ăn cơm chung."

"Em sẽ đến nhà cô ấy, phỏng chừng sau bữa tối sẽ ở với cô ấy một lát, anh cũng biết cô ấy nói rất nhiều mà, ra ngoài chơi mấy ngày, nhất định sẽ nói không dứt với em."

Khi Đường Miểu nói như vậy, dường như là nghĩ đến việc Dữu Nhã Nhã vui vẻ kể cho cô nghe về chuyến đi này, kèm thêm dáng vẻ phàn nàn về Tiền Trình, khi cô nói chuyện thậm chí còn cười.

"Khi nào em đi?" Hạ Khiếu hỏi.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cầm lấy điện thoại, cho anh xem lịch sử trò chuyện, nói: "Anh đi thì em cũng thu dọn đồ đạc một chút rồi đi luôn."

Khi Đường Miểu cho anh xem lịch sử trò chuyện, Hạ Khiếu cũng cúi đầu xuống. Trong khi họ trò chuyện, Dữu Nhã Nhã vẫn gửi tin nhắn cho Đường Miểu, bảo cô đến.

Hạ Khiếu biết Dữu Nhã Nhã, là đồng nghiệp trong cửa hàng piano của Đường Miểu, hai người có quan hệ tốt, Đường Miểu cũng rất thích cô gái nhỏ này.

Quan hệ của hai người rất tốt, đến nhà nhau ăn cơm cũng là chuyện bình thường, đọc xong tin nhắn của Dữu Nhã Nhã, Hạ Khiếu quay đầu nhìn Đường Miểu, nói.

"Được."

Hạ Khiếu trả lời xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh cười.

Người phụ nữ đứng đó, lặng lẽ mỉm cười với anh, Hạ Khiếu nhìn nụ cười của cô, cúi đầu hôn cô.

"Chắc anh sẽ về rất muộn." Hạ Khiếu nói.

"Vậy trễ chút em mới về." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong lời này, sợ Hạ Khiếu lo lắng, liền nói với anh: "Đến lúc đó em về muộn, Nhã Nhã nhất định sẽ để bố cô ấy tiễn em, anh không cần phải lo lắng."

Đường Miểu đã sắp xếp xong mọi chuyện, quả thật cô luôn làm mọi việc luôn có chừng mực, anh không cần lo lắng.


Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đáp lại, cúi đầu hôn cô lần nữa.

...

Sau khi hai người quyết định hành trình của nhau, Hạ Khiếu và Đường Miểu hôn nhau một lúc trong phòng khách, sau đó rời khỏi nhà của Đường Miểu.

Hạ Khiếu rời đi, cửa đóng lại, trong nhà Đường Miểu chỉ còn lại có một người. Cô xách vali đứng ở huyền quan, cửa sổ huyền quan đang mở, có chút gió mùa thu thổi vào.

Trời càng ngày càng lạnh.

Cảm nhận được gió thu lành lạnh, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ đang mở. Nhìn xong, Đường Miểu dời tầm mắt, đi tới phòng khách mở vali.

Sau khi mở vali ra, Đường Miểu lục lọi trong đó và lấy được thứ mình cần. Lấy đồ xong, Đường Miểu kéo vali đi vào phòng ngủ, sau đó cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Dữu Nhã Nhã.

Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã gửi tin xong không bao lâu, liền vào thang máy rời khỏi tiểu khu. Sáu giờ chiều, cổng tiểu khu trở nên nhộn nhịp, tấp nập. Đường Miểu tìm được một chiếc xe taxi, giơ tay gọi, Đường Miểu mở cửa ngồi vào.

Ngồi vào trong xe, Đường Miểu nói với tài xế.

"Đi nhà ga đường sắt cao tốc."

...

Đường Miểu báo địa chỉ cho tài xế, tài xế nhấn biển báo liền lái xe về phía nhà ga đường sắt cao tốc. Khi tài xế lái xe đến nhà ga đường sắt cao tốc, Đường Miểu ngồi ở ghế sau, mở ứng dụng để xem thông tin vé tàu cao tốc.

Nhà Đường Miểu cách nhà ga đường sắt cao tốc 40 phút, mặc dù đang là giờ cao điểm nhưng có đường tàu cao tốc trực tiếp, cuối cùng không có chậm trễ.

Tại ga tàu cao tốc, Đường Miểu trả tiền rồi xuống xe. Sau khi xuống xe, Đường Miểu đi thẳng vào ga tàu cao tốc, đuổi kịp tấm vé 6 giờ 40 mà cô đã đặt.

Sau khi quẹt chứng minh thư để kiểm tra vé và vào nhà ga, Đường Miểu bước vào sân ga và tìm thấy chuyến tàu cao tốc mà cô sẽ đi. Sau khi lên tàu cao tốc, Đường Miểu tìm chỗ của mình ngồi xuống.

Tàu cao tốc chạy thẳng, không có điểm dừng ở giữa nên tốc độ nhanh hơn.

Hai giờ sau, Đường Miểu đến thành phố mà cô nghĩ tới. Sau khi xuống tàu cao tốc, cô đi thẳng đến bến taxi, mở cửa bước lên xe.

Sau khi lên xe, Đường Miểu báo địa chỉ, tài xế nhấn biển báo, xe lái vào màn đêm, đi về phía cô định đến.

Xe chạy hai mươi phút, cuối cùng dừng lại trước cửa một khu chung cư cao cấp. Đường Miểu trả tiền, xuống xe đi vào khu dân cư.

Khu phố này rất cao cấp và tỷ lệ vào ở cũng không cao. Đường Miểu tìm được tòa nhà mình muốn đến, ngẩng đầu nhìn thấy tầng mình định lên đã bật đèn, liền đứng dậy đi vào khu nhà đơn vị.

Thang máy trong tòa nhà đơn vị cần phải quẹt thẻ, vì vậy Đường Miểu trực tiếp đi tới cầu thang bộ, leo lên cầu thang.

Leo lên tầng 13, Đường Miểu mở cửa, từ hành lang đi vào, một cầu thang một hộ chung cư, rộng rãi xa hoa. Đường Miểu nhìn một chút, bấm chuông cửa căn hộ kia.

Trong hành lang rộng rãi, cầu thang cũng rất yên tĩnh, lúc này thậm chí không có người sử dụng. Đường Miểu đứng ở cửa bấm chuông hai lần, cũng không có người ra mở cửa.

Không mở cửa cũng không có người đáp, Đường Miểu dứt khoát không bấm chuông cửa, trực tiếp gõ cửa.

Cô gõ cửa hai lần, cúi đầu lắng nghe động tĩnh bên trong, bên trong không có động tĩnh gì, Đường Miểu giơ tay gõ cửa lần nữa, đồng thời gọi người bên trong.

"Kha Di."

"Mở cửa."

"Tôi là Đường Miểu."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Xác nhận


Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu gõ cửa hai lần.

Lại gọi Kha Di bên trong một tiếng.

Hành lang chung cư cao cấp vô cùng vắng vẻ, giọng nói của cô rất nhẹ, gọi xong liền biến mất theo không gian rộng lớn. Đường Miểu đứng ở cửa đợi một hồi.

Không lâu sau, trong căn hộ truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tay nắm cửa phát ra tiếng xoay nặng nề. Tiếng xoay tròn kết thúc, cửa bị đẩy ra, Kha Di đứng ở cửa liếc mắt nhìn Đường Miểu đang đứng ngoài cửa.

Đã hơn tám giờ tối. Nhưng đèn trong căn hộ của Kha Di không được bật. Thân hình gầy gò mảnh khảnh của người phụ nữ bị bóng tối bao phủ, tựa hồ không quen với ánh sáng, cho dù cửa vừa mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào cũng khiến Kha Di khẽ nhíu mày.

Nhìn cô ta không được ổn lắm.

Cô ta đang mặc một chiếc váy ngủ ren trắng và một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa sẫm màu bên ngoài. Trong chiếc váy ngủ rộng thùng thình, dáng người của người phụ nữ giống như một tờ giấy được cắt ra bằng kéo, toát lên một cảm giác gầy gò sắc nét.

Mái tóc dài xõa xuống bờ vai gầy, khuôn mặt thường được trang điểm nhẹ nhàng không chút son phấn. Sau khi quen với ánh sáng bên ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Miểu. Trong đôi mắt đen như mực không có biểu tình gì, hốc mắt vừa đỏ vừa sưng vừa xanh đen, khi nhìn thấy Đường Miểu, ánh mắt của cô ta ngay cả biểu cảm cùng cảm xúc cũng không có. Chỉ là Kha Di có chút kinh ngạc khi Đường Miểu tìm tới. Cô ta nhìn Đường Miểu, đôi môi bong tróc mấp máy, hỏi một câu.

"Cô tới làm gì?"

Giọng cô ta khàn khàn, giống như tiếng "kẽo kẹt" rỉ ra từ vòi lâu ngày không có nước. Cô ta cũng có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lóe lên cảm xúc kinh ngạc, rồi lại trở về vẻ đờ đẫn.

"Có khát không?" Đường Miểu nhìn Kha Di hỏi.

Sau khi cô hỏi xong, Kha Di ngẩng đầu nhìn cô. Theo ánh mắt của cô ta, Đường Miểu mở cánh cửa còn chưa mở ra, đi vào căn hộ của cô ta.

Sau khi vào căn hộ, Đường Miểu bật đèn ở cửa. Đèn vừa sáng, Kha Di liền tức giận cau mày, Đường Miểu hỏi cô ta có cần đổi giày không, không thấy đáp lại, cô trực tiếp vào nhà.

Đường Miểu đi đến phòng trà của căn hộ. Trong phòng trà vắng tanh, ngay cả máy lọc nước cũng có vẻ như đã lâu không dùng. Thấy vậy, Đường Miểu rời phòng trà đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Đường Miểu từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng. Lấy nước khoáng xong, cô mở nắp chai và rửa sạch ấm đun nước ở bên cạnh trước. Sau khi rửa sạch, cô đổ nước khoáng vào ấm và nhấn công tắc.

Trong khi ấm nước đang sôi, Đường Miểu tùy tiện chùi một cái ly, sau khi chùi cái ly xong, Đường Miểu quay đầu lại hỏi Kha Di một câu.


"Ăn gì không?"

Đường Miểu hỏi xong, Kha Di không nhúc nhích đứng trong phòng khách nhìn cô. Người phụ nữ đứng bên bếp lửa trong bếp, một tay đỡ mép bếp, nhìn cô ta bằng ánh mắt dò hỏi, thật sự là hỏi cô ta có muốn ăn không.

Trong đôi mắt đờ đẫn của Kha Di, lúc Đường Miểu vào nhà cô ta, đun nước khoáng, hỏi cô ta có muốn ăn gì không, dần dần có chút ánh sáng.

Cô ta dường như được dẫn dắt bởi Đường Miểu, đã có một chút sức sống.

Nhưng những sức sống này chỉ đủ để cô ta trả lời câu hỏi của Đường Miểu.

"Ăn một chút đi." Kha Di nói.

Kể từ khi gặp Hạ Khiếu vào đêm đó, Kha Di đã ở đây hai ngày không ăn không uống. Hai ngày qua, cô ta chẳng những không ăn không uống, thậm chí còn không nhắm mắt. Đôi khi chợt hồi thần lại, cảm thấy mình đã chết rồi.

Cô ta trả lời Đường Miểu như vậy, Đường Miểu gật đầu đáp ứng.

Trả lời xong, Đường Miểu quay người tìm trong bếp Kha Di. Căn hộ này là nhà riêng của Kha Di. Cô ta chưa bao giờ tự nấu ăn nên trong nhà chẳng có gì. Khi Đường Miểu mở ngăn đông lạnh của tủ lạnh ra, cô thấy hoành thánh do bà nội làm.

"Cái này bao lâu rồi?" Đường Miểu hỏi.

"Mang về mấy hôm trước." Kha Di nói.

"Được."

Kha Di nói xong, Đường Miểu lại đáp ứng, lấy hoành thánh ra, bắt đầu rửa nồi đun nước.

...

Các hoành thánh đều đã được gói. Nấu khá đơn giản.

Nước trong ấm sôi trước, Đường Miểu bảo Kha Di rót nước uống. Kha Di sau khi nghe cô nói xong, đi tới rót một ly nước từ chiếc cốc Đường Miểu đã chùi sạch. Sau khi rót nước, Kha Di ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, vừa uống nước vừa đợi món hoành thánh của cô ta.

Không lâu sau, mùi thơm phảng phất từ ​​nhà bếp. Kha Di uống nước nóng, cái bụng khô cằn cằn cỗi của cô ta như được kích hoạt. Đường Miểu lấy hoành thánh ra đặt trên chiếc bàn thấp trước ghế sô pha. Kha Di lấy đệm ngồi xuống, khoanh chân, lấy bộ đồ ăn và ăn.


Hoành thánh vừa chín tới và còn hơi nóng.

Bởi vì trong nhà không có gì, Đường Miểu chỉ dùng nước trong đun sôi, chỉ cho thêm một chút gia vị để canh có mùi vị thơm ngon hơn.

Kha Di dùng đũa bỏ hoành thánh vào thìa, ngón tay cầm vào cán thìa, hơi nóng bốc lên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, dần dần khiến cô ta có sinh khí hơn.

"Cũng được rồi đấy." Đường Miểu ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn Kha Di thổi hoành thánh một hồi, nhắc nhở cô ta.

Sau khi Đường Miểu nhắc nhở, Khả Di mới dời tầm mắt liếc nhìn cô, Đường Miểu cười với cô ta, Kha Di quay mặt đi, cắn một miếng hoành thánh.

Hoành thánh của bà nội thực sự rất ngon. Ngay cả Hạ Khiếu người nấu ăn cả ngày và không có yêu cầu về thức ăn cũng thích. Những chiếc hoành thánh gói mỏng, nhân tinh tế dù chỉ luộc trong nước trong nhưng đã có một vị ngon khó tả.

Món hoành thánh này đã được Hạ Khiếu ăn khi còn nhỏ, vì vậy Kha Di cũng tự nhiên ăn nó mà lớn lên. Cắn một ngụm hoành thánh, vị giác dường như bị đánh thức, Kha Di cầm bộ đồ ăn tập trung ăn, Đường Miểu ngồi bên cạnh cũng không rảnh để ý.

Khi Kha Di đang ăn, Đường Miểu không nói gì. Sau khi nhắc Kha Di có thể ăn, cô liền rời mắt khỏi Kha Di.

Cô cầm điện thoại, lướt ứng dụng trên điện thoại, nhìn gì đó. Sau nửa bát hoành thánh, Kha Di đã có được một chút sức sống và khả năng tư duy. Vừa ăn hoành thánh, cô ta vừa lấy lại tinh thần hỏi Đường Miểu.

"Cô tới đây làm gì?"

Khả Di hỏi xong, Đường Miểu từ màn hình điện thoại ngẩng đầu nhìn cô ta.

Khi cô nhìn sang, Kha Di cũng nhìn cô. Với sự tẩm bổ của hoành thánh và nước, con búp bê bị hỏng vô hồn trước đó đã biến mất, đôi mắt của đại tiểu thư kiêu ngạo đã trở lại sự sắc bén như xưa.

"Tới xem trò cười của tôi?" Đường Miểu nhìn sang, vẻ mặt Kha Di giễu cợt nói.

Cô ta nói xong, Đường Miểu nhìn cô ta, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

"Sáng nay tôi nói chuyện với bà nội, bà nội nói với tôi là cô và Kỷ Tuấn Lâm đã hủy bỏ tiệc đính hôn vì Kỷ Tuấn Lâm sẽ ra nước ngoài. Bà lo lắng giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề do khoảng cách quá xa, cho nên tạm thời hủy bỏ tiệc đính hôn của các người. Vài năm sau, khi Kỷ Tuấn Lâm trở lại, nếu mối quan hệ của các người vẫn như trước, thì các người có thể tiếp tục đính hôn, nếu mối quan hệ phai nhạt, thì nên chia tay hoàn toàn."

"Bà nói, nếu như hủy bỏ tiệc đính hôn, hai người nhiều lắm là chia tay. Nhưng nếu đã đính hôn rồi, tách ra càng thêm phiền phức."


"Vì chuyện này, bà yêu cầu cô và Kỷ Tuấn Lâm hủy bỏ tiệc đính hôn." Đường Miểu nói.

Đường Miểu ngồi trên sô pha, kể cho cô ta nghe vài chuyện về cô và bà nội. Kha Di đang ngồi trước chiếc bàn thấp, trong mắt có hơi nước, cô ta vừa ăn hoành thánh vừa ngẩn ngơ nhìn mặt bàn của chiếc bàn thấp. Giống như đang ngẩn người, giống như đang nghe Đường Miểu nói.

Chiều hôm qua, sau khi biết được mối quan hệ giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm, bà nội đã tìm gặp cô ta, yêu cầu cô ta hủy bỏ hôn ước với Kỷ Tuấn Lâm. Và nói với cô ta rằng bà sẽ nghĩ ra lời bào chữa và lý do, để cô ta không cần quan tâm đến bất cứ điều gì.

Cô ta thực sự không cần quan tâm đến bất cứ điều gì.

Lễ đính hôn đột nhiên bị hủy bỏ, bà nội và bố mẹ thu dọn đống hỗn độn, còn cô ta nhốt mình trong căn hộ này hai ngày.

Cô ta không biết bà nội sẽ nghĩ ra lý do gì để giải thích với những vị khách đã dự tiệc rằng tiệc đính hôn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm đột nhiên bị hủy bỏ. Nhưng bây giờ sau khi nghe Đường Miểu nói, đây hẳn là lý do của bà nội.

Cô ta không biết vì sao Đường Miểu lại nói cho cô ta biết lý do này.

"Cô nói với tôi điều này làm gì?" Kha Di nói.

"Chỉ là tới tìm tôi xác nhận, tình hình thực tế có giống như lời bà nội nói hay không?" Kha Di hỏi.

Sau khi Kha Di hỏi, Đường Miểu nói: "Không."

Sau khi nói xong, Đường Miểu nói: "Tôi biết lý do của bà nội là nói dối. Bà biết mối quan hệ của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, cho nên giữa tôi và Hạ Khiếu, cô và Kỷ Tuấn Lâm, bà đã chọn tôi và Hạ Khiếu."

Sau khi Đường Miểu nói xong, Kha Di đang ăn hoành thánh cười lớn.

Tiếng cười chế nhạo, dù sao cũng không dễ chịu lắm.

Kha Di cười xong, cô ta nói: "Cô đã biết còn tìm tới tôi làm gì?"

Kha Di nói xong, Đường Miểu nói: "Tôi tới hỏi chuyện tối hôm qua cô tìm Hạ Khiếu."

Đường Miểu nhắc tới chuyện tối hôm qua.

Khi đề cập đến vấn đề này, sự giễu cợt trên khuôn mặt của Kha Di đã biến mất, cô ta quay sang nhìn cô. Xuyên qua hơi nóng của bát hoành thánh, ánh mắt Đường Miểu vẫn như cũ bình tĩnh, nhìn Kha Di, nói.

"Hôm qua cô tìm Hạ Khiếu, nói bố cô bị bệnh, bảo phải gạt bà nội, còn bảo Hạ Khiếu đến đó một mình. Khi Hạ Khiếu trở lại, anh ấy nói với tôi rằng tiệc đính hôn của cô đã bị hủy bỏ vì bố cô bị bệnh."

"Điều này và lời bà nội nói không giống nhau."


"Cho nên tôi cảm thấy ngày hôm qua bố cô bệnh là giả, cô chỉ là muốn Hạ Khiếu một mình đi tới chỗ cô nói một chút chuyện, cũng tránh đi bà nội đã biết chuyện."

Đường Miểu bộc lộ suy đoán của cô với Kha Di.

Cô nói xong, Kha Di nhìn cô, nhất thời không biết trong mắt cô là cảm xúc gì. Cuối cùng, cô ta nói: "Hạ Khiếu đã nói với cô?"

"Không có." Đường Miểu nói, "Là tôi tự đoán."

Nói xong lời này, Đường Miểu nói: "Anh ấy không nói gì, tôi chỉ là dựa theo lời nói dối của cô, nói tiếp sự tình."

Kha Di lắng nghe những gì Đường Miểu nói. Có thể là vừa mới ăn chút gì, cũng có thể là quá lâu không ăn, suy nghĩ không theo kịp Đường Miểu.

"Cho nên bây giờ cô tới tìm tôi, là muốn khoe khoang, khoe khoang cho dù tôi có nói với Hạ Khiếu chuyện của cô và Kỷ Tuấn Lâm, nói cho nó biết cô tinh thần không bình thường, nhưng Hạ Khiếu vẫn lựa chọn yêu cô, vẫn lựa chọn các người ở bên nhau. Thậm chí bởi vì đã quá yêu cô, ngày hôm qua tôi nói gì với nó, nó cũng không nhắc tới cái gì?"

Khi Kha Di nói điều này, cô ta thậm chí còn đột nhiên xúc động. Cô ta nhìn Đường Miểu, thân thể thậm chí có chút run lên. Cô ta và Đường Miểu ban đầu không có quan hệ cạnh tranh, bởi vì cô ta cảm thấy cô hoàn toàn không có tư cách để cạnh tranh với cô ta, cô ta muốn Kỷ Tuấn Lâm, cuối cùng mặc dù cô ta tốn tiền, nhưng Kỷ Tuấn Lâm cũng là của cô ấy.

Nhưng bây giờ, tiệc đính hôn giữa Kỷ Tuấn Lâm và cô ta mà cô ta đã mua bằng tiền đã bị hủy bỏ vì sự xuất hiện của Đường Miểu. Đường Miểu lấy tiền cô ta đưa cho cô, còn ở cùng em trai cô ta.

Nửa năm trước, cô ta vẫn còn áp đảo một giáo viên piano bình thường này, một người phụ nữ muốn có gia thế có gia thế, muốn có bạn trai liền có bạn trai. Hiện tại, cô ta không có gì, Đường Miểu lại có tất cả.

Nếu như đây là Đường Miểu báo thù, vậy thì đã đúng chỗ rồi. Cô ta đã mất tất cả và phải chịu đựng luồng khí mỉa mai của cô, cho nên những lời của Đường Miểu thực sự khiến cô ta hoàn toàn tức giận.

Nhưng sau khi Kha Di hỏi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu cũng không đáp lại, chỉ lắc đầu nói.

"Không."

Đường Miểu nói xong, trong mắt Kha Di tràn đầy tức giận.

Đường Miểu nhìn cô ta, vẻ mặt không thay đổi, nói.

"Tôi chỉ đến để xác nhận xem tối qua cô có kể cho Hạ Khiếu mọi chuyện về tôi hay không."

Nói xong, Đường Miểu hơi mím môi, nói.

"Bởi vì để Hạ Khiếu biết chuyện này."

"Cũng là một trong những kế hoạch của tôi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom