Cập nhật mới

Dịch Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Suốt một ngày Nam Hướng Bắc đều chìm đắm trong trạng thái hưng phấn, ngay cả việc tình cờ chạm mặt tên Tống Trạch đáng ghét khi rời khỏi công ty cũng không ảnh hưởng tâm trạng của cô.



Hôm nay Tô Hướng Vãn không ở công ty, không thể nhìn thấy cô, nhưng tối nay thôi cô sẽ cưới đại sư tỷ, vậy những việc khác đâu còn quan trọng nữa.



Suy nghĩ này khiến toàn thân Nam Hướng Bắc lan tỏa một cảm xúc phấn chấn lạ kỳ, cả khi ăn tối với ba miệng cô vẫn chưa khép lại được, Nam Cực không nhịn được bèn buông đũa trách: “Con có thể kìm chế một chút không.” Lườm con gái một cái, ông lại tiếp tục, “Dù có được gặp người yêu cũng không cần như vậy chứ, may mà hôm nay mẹ con không ở nhà, bằng không chắc chắn sẽ phát hiện ngay cho mà xem.”



Đương nhiên là ông không biết lý do thật sự khiến Nam Hướng Bắc vui như vậy là gì rồi, ông chỉ tưởng con gái vì được vào làm việc trong hàng không Vân Phi, có thể thường xuyên gặp ý trung nhân nên sung sướng mà thôi. Mặt khác, Nam Cực lại cảm thán, đứa con này thật là, thái độ đối với người yêu chẳng khác mình năm xưa, rồi cũng không quên thở dài cho gia tộc, người họ Nam sao đều yếu thế này!?



Nhớ lại trước đây, ông cũng từng không ngăn được nụ cười mỗi khi nhìn thấy Bắc Đường Lạc Anh, dẫu rằng lúc ấy, khí thế của Bắc Đường Lạc Anh đã rất mạnh mẽ, không hề thua kém hiện giờ.



“Ặc…” Ho húng hắng một cái cho qua chuyện, bị ba nói như thế Nam Hướng Bắc cũng thấy ngượng ngùng, thế là cố gắng khống chế cảm xúc, chỉ có điều độ cong trên khóe môi ấy thật khó để người ngoài không phát hiện tâm trạng của cô.



Nam Cực lắc đầu, Nam Hướng Bắc như đang đi lại con đường năm xưa khi ông theo đuổi Bắc Đường Lạc Anh, ông không biết nói gì hơn, chỉ đứng dậy bảo: “Việc còn lại giao cho con, ba về phòng làm việc đây.”



“Dạ.” Nam Hướng Bắc nhanh nhảu đáp. Thấy ba vào phòng cô liền nhìn sang đồng hồ, thấy gần đến giờ liền buông đũa, nhanh chóng thu dọn chén bát rồi về phòng, mở máy vi tính.




Vẫn chưa đến 6 giờ, nhưng hệ thống hiển thị Tô Mạc Lấp đã online. Rõ ràng vẫn còn hai tiếng nữa mới đến 8 giờ, nhưng Nam Hướng Bắc đã bắt đầu khẩn trương rồi.



Cảm giác như thế cô chưa từng trải nghiệm.



Lời mời chat thoại nhanh chóng được gửi qua, Nam Hướng Bắc nhanh chóng chấp nhận, đeo tai nghe vào và không quên thu âm, có một giây phút ngắn ngủi Nam Hướng Bắc rất muốn bật micro ở bên mình lên và trò chuyện với Tô Hướng Vãn, nói với cô thật ra Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm, Tòng Tâm muốn lấy đại sư tỷ, không chỉ ở trong game, mà ở hiện thực cũng muốn.



Nhưng lý trí nhỏ nhoi còn sót lại không ngừng nhắc nhở cô làm thế sẽ có hậu quả gì, nỗi xung động được kìm chế, Nam Hướng Bắc chỉ im lặng lắng nghe tiếng của Tô Hướng Vãn và chăm chú vào hai người mặc y phục màu trắng đang nhìn nhau trong màn hình, mặc cho tình cảm trong mình không ngừng khuếch đại.



Người có cùng cảm giác ấy còn có Tô Hướng Vãn, cả hai chỉ đứng yên nhìn nhau, những người chơi khác chạy ngang cũng không ảnh hưởng nụ cười ngọt ngào của họ khi nhìn bức tranh trong màn hình.



“Tòng Tâm.” Thời gian cứ thế trôi đi, hệ thống bắt đầu nhắc nhở đôi tân nhân hãy vào vị trí chờ cử hành hôn lễ. Tô Hướng Vãn chợt gọi Nam Hướng Bắc.



“?” Nam Hướng Bắc nhanh chóng nhắn lại.



“Bật âm thanh bên em lên được không?” Giọng của Tô Hướng Vãn vẫn ôn hòa và dịu dàng như ngày nào, hôm nay còn mang một chút trông chờ, “Em có thể không nói chuyện, chị nghe tiếng động ở bên em là được.”



Nghe cô nói thế, Nam Hướng Bắc nhất thời không biết phải làm sao, vò đầu bứt tóc một hồi cuối cùng mới bật âm thanh bên mình lên. Dù gì thì chỉ cần không lên tiếng, đại sư tỷ sẽ không thể phát hiện…. Trong một ngày như vậy, cô không muốn từ chối đại sư tỷ một chút nào.



“Đại sư tỷ có nghe thấy âm thanh bên em chưa?” Nam Hướng Bắc gõ nhanh trên bàn phím, sau đó còn ho nhẹ một cái.



“Nghe thấy rồi.” Bên tai là tiếng gõ chữ và tiếng ho của đối phương, Tô Hướng Vãn chợt nở một nụ cười, nhìn xuống thời gian ở góc phải, cô bắt đầu nói một cách đầy hàm ý, “Vậy chị qua Thành Bắc đây, gần đến 8 giờ rồi.”



“Được.” Nam Hướng Bắc sớm đã quen với hình thức gõ chữ khi trò chuyện với Tô Hướng Vãn ở trên game, vì vậy cũng không lo lắng mình sẽ bất cẩn tiết lộ bí mật.



Thế là cả hai chia nhau đi đến vị trí của mình, một người ra Thành Đông của Hàng Châu, một người thì ra Thành Bắc. Trò chơi này được thiết kế rất đời thường, phía bên Thành Đông có một trang viên chuyên dùng làm nơi bái đường, cả những việc như động phòng cũng được tiến hành ở đây, mỗi khi có người chơi cử hành hôn lễ, nơi này tự nhiên sẽ rất có không khí, và Thành Bắc nơi tân nương đang có mặt cũng nhộn nhịp không kém.



Khi Nam Hướng Bắc điều khiển Nam Cung Tòng Tâm đến Thành Đông thì Phó Quân Quân và rất nhiều đệ tử phái Tiêu Dao đều đã có mặt.



Thay xong hỷ phục, chờ đến 8 giờ, hệ thống vừa nhảy thông báo ra Nam Hướng Bắc liền chọn NPC lên ngựa, đoàn người đón tân nương hào hoa nhất bám sát theo cô, các đệ tử của phái Tiêu Dao cũng kề cận ở phía sau, vô cùng hùng hậu.



Thành Đông tới Thành Bắc kỳ thực không cách nhau bao xa, chỉ vài phút là đến nơi, nhưng khi đã đón được tân nương lên kiệu hoa để quay về Thành Đông thì lại mất rất nhiều thời gian, bởi vì khi ấy họ phải đi vòng hơn một nửa thành Hàng Châu.



Quá trình này Nam Hướng Bắc không cần phải thao tác gì cả, nhóm người Phó Quân Quân thì chia làm hai đội như đã thương lượng từ trước, một đội phụ trách tung hoa, đội còn lại thì bắn pháo bông, toàn cảnh vừa tráng lệ vừa rực rỡ.




Chẳng bao lâu đoàn người đã có mặt tại Thành Bắc, nhìn Tô Mạc Lấp xưa nay chỉ mặc y phục màu trắng nay lại mang phụng quán và y bào màu đỏ, khăn che khiến cô không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương, nhưng giây phút ấy, trong lòng Nam Hướng Bắc vẫn ngập tràn niềm vui ngọt ngào.



Đương nhiên, hệ thống không lý nào để tân lang đón tân nương dễ dàng như vậy được. Chỉ thấy vài NPC mặc trang phục quý phụ đứng chặn phía trước, Nam Cung Tòng Tâm phải trả lời hết câu hỏi của họ mới được nắm tay Tô Mạc Lấp.



“Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh tơ sầu hoa niên.” Nam Hướng Bắc đọc thầm hai câu hiện trên màn hình, lắc nhẹ đầu rồi nhanh chóng lựa chọn đáp án: “Đối nguyệt hành đơn vọng tương hộ, chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.”



Câu một qua màn dễ dàng, cô thở phù một hơi rồi bắt đầu nhảy sang câu số hai, may thay lại là một câu thơ, nhưng câu thơ lần này cô không biết, thế là vội mở trình duyệt Baidu tìm kiếm đáp án.



Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn reo lên.



Nam Hướng Bắc tròn xoe mắt, rồi như nhận ra gì đó, cô tức thì cầm điện thoại lên muốn ngắt đi, song lại tự nhiên chau mày, không biết Tô Hướng Vãn có nhớ nhạc chuông của cô hay không. Đến khi nhìn xuống tên người gọi, cô đứng hình rồi.



Hai chữ “Tiểu Tích” đang không ngừng chớp nháy, giống hệt nhịp tim đập nhanh như trống vỗ của cô hiện giờ.



Làm… làm sao đây?



Nam Hướng Bắc nhìn vào màn hình, NPC vẫn đang chờ đáp án của cô, chiếc headphone trên tai cũng đang nhắc nhở rằng Tô Hướng Vãn sẽ nghe thấy giọng nói của cô. Sống lưng Nam Hướng Bắc thấm đẫm mồ hôi lạnh, vầng trán cũng sáng lên vì mồ hôi.



Cuối cùng tiếng chuông cũng ngừng reo, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn hết sức bồn chồn, cô lau đi mồ hôi trên trán, hít sâu vài cái tự trấn an mình hãy bình tĩnh, bình tĩnh.



Âu Dương Vô Khuyết: “Tiểu Tủng, đề bài khó lắm sao, tụi này kiếm phụ cho, gửi qua đây mau.”



Phó Quân Quân: “Tiểu Tủng, phải nhanh lên đấy, nếu không sẽ lỡ mất giờ lành.”



Nhận được tin nhắn riêng của hai người bạn trong game, Nam Hướng Bắc càng thêm khẩn trương, do dự một lúc cuối cùng cô cũng lựa chọn đặt điện thoại xuống trước và tiếp tục tìm kiếm đáp án, hoàn thành từng câu hỏi một.



May mắn thay, dù mồ hôi đầm đìa nhưng Nam Hướng Bắc vẫn đã trả lời hết toàn bộ câu hỏi trong thời gian quy định. Nhìn NPC dẫn tân nương đến bên mình, cô không khỏi thở phù nhẹ nhõm, đồng thời lại rất bất an mà nhìn qua điện thoại, có nên gọi lại không đây?



Mới chớp mắt thì tân nương đã được tân lang dìu lên kiệu hoa, tân lang nhảy lên ngựa, đoàn người lại khua chiêng đánh trống quay về, đệ tử Tiêu Dao Môn tiếp tục tung hoa bắn pháo, mọi việc diễn ra vô cùng trật tự, chỉ một mình tân lang thấp thỏm không yên.



Trên đường về, điện thoại lại reo lên lần nữa. Cô cầm lên với vẻ không tình nguyện, quả nhiên, vẫn là Tô Vi Tích! Tiếng chuông càng vang, Nam Hướng Bắc càng hoảng.




Lúc này đây tân lang không cần làm gì cả, nhưng mà… nhưng mà cô vẫn không thể bắt máy!



Sao lại xui xẻo vậy chứ, đúng lúc hôm nay cô bật âm thanh bên mình, đúng lúc Tô Vi Tích lại gọi qua sớm như vậy… rốt cuộc là muốn sao đây!



“Tòng Tâm.” Chính trong lúc này, Tô Hướng Vãn im lặng nãy giờ đã bất ngờ lên tiếng, cô nói rất dịu, “Nếu em không muốn chị nghe thấy thì tắt âm thanh bên em đi, nghe điện thoại, không sao đâu.”



“Em….” Mở cửa sổ chat với Tô Hướng Vãn lên, Nam Hướng Bắc không biết phải nói thêm gì phía sau dấu chấm lược này nữa.



Và cũng trong giây phút ấy, tim cô đột nhiên lấp đầy nỗi hoảng sợ.



Một ngày nào đó, khi Tô Hướng Vãn biết được cô chính là Nam Cung Tòng Tâm, liệu có nổi giận vì sự che đậy này không?



“Điện thoại của em vẫn đang reo đấy, mau nghe đi.” Thật ra Tô Hướng Vãn cũng rất đau khổ, kìm chế rất đau khổ, bởi vì cô thật sự rất muốn cười, nhưng lại phải giữ bình tĩnh để nói chuyện với Nam Hướng Bắc.



Tô Vi Tích đang ngồi trên giường sofa trong phòng Tô Hướng Vãn, loa ngoài đã được bật lên, từng tiếng “tút — tút —” vang vọng không dứt. Nét mặt của cô bé Tô Vi Tích lâu nay ngoan hiền ghi đầy nghi vấn, môi thì chu lên. Nó không hiểu vì sao hôm nay mẹ mình lại kỳ lạ như vậy, còn chu môi, đơn giản là vì Bắc Bắc không nghe điện thoại của nó.



“Vậy… vậy em nghe điện thoại trước nha.” Sau cùng cũng nhắn lại như thế, Nam Hướng Bắc tắt âm thanh trong sự áy náy và nỗi bất an, rồi nhanh chóng bắt máy. Giọng nói ấm áp ngày thường nay chứa đầy chán chường: “Tiểu Tích….”



“Bắc Bắc.” Nghe thấy tiếng Nam Hướng Bắc thì Tô Vi Tích liền vui lên ngay, chỉ là bờ môi nhỏ xíu vẫn chu lên, “Bắc Bắc xấu lắm, không nghe điện thoại của Tiểu Tích.”



“T…” Miệng há ra nhưng trong nhất thời cô lại chẳng thể giải thích.



Tô Vi Tích quay sang mẹ mình, phát hiện gương mặt ấy đang nhìn mình cười rất tươi, nó chớp chớp đôi mắt to và đen, nói: “Bắc Bắc xấu xa, không chơi với Bắc Bắc nữa!”



Dứt lời thì cúp máy cái rụp.



Những câu này Tô Hướng Vãn đã dạy nó từ trước, Tô Vi Tích không biết vì sao mẹ phải ức hiếp Bắc Bắc, nó chỉ biết, việc mà mẹ làm đều là đúng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Hôn lễ diễn ra vô cùng nhộn nhịp, chỉ là, ngoài vị tân nương trong vai trò đầu xỏ của trò nghịch mới nãy ra, không còn ai biết được đêm nay tân lang ủ ê đến mức nào.



Bị Tô Vi Tích ngắt máy, lại còn ôm cả cái đánh giá “Bắc Bắc xấu xa”, cầm điện thoại trên tay, Nam Hướng Bắc thật sự đã nếm được gia vị hỗn hợp. Cô hít thật sâu, tự nói chờ khi hoàn thành hôn lễ sẽ gọi điện vỗ về con bé, Tiểu Tích lâu nay đều rất ngoan, chắc sẽ dễ thôi, ai ngờ con sóng này chưa hết con sóng khác lại tới, vừa mở hộp thư thoại lên thì giọng nói dịu dàng ngày nào nay đã pha lẫn sự ai oán.



“Tòng Tâm, em không thích chị nghe thấy giọng của em đến vậy ư?”



Đây là lần đầu tiên Tô Hướng Vãn dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với Nam Hướng Bắc, khiến trái tim vốn đã áy náy của ai kia càng thêm bất an, Nam Hướng Bắc bật ra một tiếng: “Em…”



Nghe thấy tiếng nói ấy, nụ cười của Tô Hướng Vãn lập tức biến mất, cô chăm chú vào màn hình, chờ đợi bên kia nói hết câu. Thế nhưng, Nam Hướng Bắc lại không có dũng khí thành thật trong giây phút này, lời đã sắp tuôn ra cũng bị cô nuốt trở về, cô quyết định gõ chữ:



Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ, em xin lỗi. Sau này… một ngày nào đó em nhất định sẽ bắt máy ngay trước mặt chị.”



Hàng chân mày nhướng lên, nét mặt Tô Hướng Vãn không thay đổi, song bờ môi đã tự nhiên bặm lại.



Rất lâu sau cô mới nói: “Được rồi, mau đến Thành Đông đi, chuẩn bị bái đường nè.”



“Ừm…”



Nam Hướng Bắc vô cùng thấp thỏm, bởi vì cô không cách nào nghe ra được cảm xúc của đối phương qua giọng nói bình tĩnh ấy, nhưng cô lại không dám hỏi, vậy nên chỉ biết đáp lại một chữ. Đoàn đón tân nương đích thật đã sắp về đến trang viên, Nam Hướng Bắc tạm gạt bỏ mọi phiền não, chờ khi đến nơi thì nhảy xuống ngựa, chọn NPC.




Tô Mạc Lấp ở phía sau được nha hoàn của NPC dìu ra khỏi kiệu hoa, đi theo Nam Cung Tòng Tâm vào sảnh đường. Bấy giờ bên trong treo đầy lồng đèn, mỗi ô cửa sổ đều dán chữ song “HỈ” thật to, trên bàn có nến đỏ, nhìn đâu cũng là không khí vui mừng.



Giờ lành vừa đến thì tân lang và tân nương được dẫn đến vị trí bái đường, xung quanh toàn là khách mời, vài đệ tử phụ trách diễn tấu và thổi sáo của Tiêu Dao Môn đứng tập trung vào một nơi, âm nhạc vừa nổi lên, MC vừa dứt câu thì đôi tân nhân cùng bái thiên địa.



Sự cố xảy ra chính vào lúc này. Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp còn chưa kịp bái đường thì đột nhiên, một nhóm người xông vào, người dẫn đầu chính là La Khắc Địch. Họ đều đang trong trạng thái công kích chủ động, và đối tượng mà họ muốn công kích rất hiển nhiên chính là tân lang tân nương của đêm nay.



【Môn phái】Phó Quân Quân: Biết ngay là tên đáng ghét này sẽ dẫn người đến phá đám mà, mọi người mau bảo vệ đại sư tỷ.



Một chi tiết rất biến thái trong nghi thức hôn lễ của “Trượng Kiếm Giang Hồ” chính là thiết đặt tiết mục cướp tân nương.



Tiết mục này không nhất định sẽ xuất hiện, bởi vì không phải hôn lễ nào cũng có người muốn giành cô dâu với chú rể, hơn nữa cái được gọi là “cướp tân nương” ở đây không mang ý nghĩa đơn thuần của nó, mà chỉ là tạo cơ hội cho người có ý đồ xấu đến phá hoại, một khi tân nương tân lang bị chết dưới sự công kích, vậy hôn lễ hiển nhiên chỉ có thể kết thúc sớm, đôi tân nhân vẫn sẽ trở thành phu thê, chỉ là những công đoạn sau đó sẽ tự động biến mất.



Hay nói khác đi, một khi bị cướp tân nương thành công, vậy số tiền đã chi ra xem như thành công cốc.



Sảnh đường nhanh chóng biến thành một bãi chiến trường, Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp được bảo vệ ở trong cùng. Nam Hướng Bắc rất muốn rút kiếm giết hết những người phá hoại hôn lễ của mình, nhưng lý trí lại nói với cô việc này là không thể.



Lỡ như cô bị giết chết thì sao, hôn lễ sẽ bị kết thúc sớm, vậy hôn lễ hoàn mỹ mà cô muốn tặng cho đại sư tỷ sẽ không còn ý nghĩa nữa.



Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ, Phó sư tỷ đã tổ hợp nhóm rồi, có đến 8 đội, chị yên tâm.”



Đêm qua họ đã thương lượng từ trước, ngay cả Thủy Thanh Thanh của bên Nga Mi cũng sẽ giúp đỡ.



“Ừm.” Tô Hướng Vãn quan sát hiện trường hỗn loạn trong đó, có chút không vui, nhưng rồi cũng nhanh chóng giãn chân mày.



Đứng yên trong vòng vây bảo vệ, nhìn dáng vẻ giết người của nhóm La Khắc Địch, Nam Hướng Bắc vô cùng tức giận. Đêm nay cô không thể làm gì, chỉ có thể nhờ bạn bè, nhưng sau này thì….



Lẳng lặng ghi nhớ tên của những người phá hoại hôm nay, Nam Hướng Bắc quyết định ngày sau nếu nhìn thấy họ nhất định sẽ tiện tay xử đẹp, cũng chính vì mục tiêu này, cô còn phải tiếp tục nỗ lực nữa.



Người đến phá hoại vốn không nhiều, chẳng mấy chốc thì đệ tử phái Tiêu Dao đã dọn sạch chiến trường, thậm chí không cần đến sự hỗ trợ của phái Nga Mi. Hệ thống thông báo thời hạn cướp tân nương đã hết, hôn lễ trở lại bình thường.



Nam Hướng Bắc đăng tin cảm ơn mọi người, khi thấy hình ảnh đôi tân nhân bắt đầu bái đường, cô mới thật sự nhẹ nhõm.



Bái đường xong thì yến tiệc bắt đầu, đệ tử Tiêu Dao Môn tiếp tục biểu diễn múa kiếm trong tiếng đàn và tiếng sáo của đồng môn như đã thảo luận từ trước. Nhìn các thành viên Tiêu Dao mặc trang phục như nhau đang biểu diễn chúc phúc cho cô và Nam Cung Tòng Tâm, Tô Hướng Vãn nhất thời thất thần.



Đây là một món quà bất ngờ, cô không hề biết họ sẽ vì mình và Nam Hướng Bắc làm nhiều như vậy.



Bắt đầu từ lúc 8 giờ thì topic kết hôn đã không ngừng nhận được lời chúc phúc từ người chơi, cho đến lúc này thì càng nhộn nhịp. Nhưng trong kênh môn phái của Tiêu Dao Môn thì …



【Môn phái】Phó Quân Quân: Mọi người xếp hàng nói theo nào: Tiểu Tủng em mà dám phụ lòng đại sư tỷ, tụi này sẽ thiến em.




【Môn phái】Âu Dương Vô Khuyết: Tiểu Tủng cậu mà dám phụ lòng đại sư tỷ, tụi này sẽ thiến cậu.



【Môn phái】Ngô Kiệt Tào: Tiểu Tủng cậu mà dám phụ lòng đại sư tỷ, tụi này sẽ thiến cậu.



【Môn phái】Cố Cục Cục: Tiểu Tủng cậu mà dám phụ lòng đại sư tỷ, tụi này sẽ thiến cậu.



……



Màn hình bị lấp đầy bởi một câu nói khiến Tô Hướng Vãn vừa cảm động vừa thấy tức cười.



Cô biết hơn ai hết rằng Nam Cung Tòng Tâm, cũng tức là Nam Hướng Bắc, là một cô gái thật sự, vậy thì vấn đề đến rồi, phải thiến bằng cách nào đây?



Bên kia, Nam Hướng Bắc lập tức đáp lại.



【Môn phái】Nam Cung Tòng Tâm: Tôi tuyệt đối không phụ lòng đại sư tỷ!!!!!!



Chỉ tiếc là với tốc độ “sơn” màn hình của đồng bọn, câu nói của cô chỉ trụ được một giây thì đã bị đẩy khỏi hàng ngũ. Tô Hướng Vãn ngồi ở bên này tận mắt chứng kiến lời hứa của cô bị hàng loạt những câu đòi thiến Nam Cung Tòng Tâm che lấp, cuối cùng cũng không nhịn được cười.



Đương nhiên là Nam Hướng Bắc rất bất lực, nhưng được nghe thấy tiếng cười của người mình yêu, nỗi lo lắng của cô cũng tự động giảm đi phần nào. Cô hít sâu, quyết định dùng đến cách đăng bài trả ngân lượng.



Nam Cung Tòng Tâm: 【TÔI XIN THỀ, SUỐT ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG PHỤ LÒNG ĐẠI SƯ TỶ.】



Bất kể là trong trò chơi hay ở hiện thực. Nửa câu phía sau, Nam Hướng Bắc đã tự nói ở trong lòng.



Lặng người nhìn dòng chữ hiện lên ở chính giữa màn hình, không hiểu vì sao, Tô Hướng Vãn lại đoán được nội dung phía sau câu nói này, trái tim cô chợt mềm nhũn cả ra, giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều: “Tòng Tâm.”



“Đại sư tỷ.” Người đang ‘mua’ màn hình vội đáp lại.



“Nếu như em có việc gì giấu chị, chị sẽ cho em một cơ hội.” Vẫn là tiếng nói mà Nam Hướng Bắc cực kỳ yêu thích, Tô Hướng Vãn đưa tay chấm chấm vào đầu của tân lang rất có phong độ kia, nói tiếp: “Em phải trân trọng cơ hội này đấy nhé.”



Tim chợt run lên, Nam Hướng Bắc cơ hồ đã muốn mượn cơ hội này thành thật với cô, nhưng khi nghĩ đến quan hệ của mình và Tô Hướng Vãn trong hiện thực, cô lại một lần nữa chùn bước, chỉ biết gõ lại một chữ: “Ừm!”



Sau bái đường là yến tiệc, vậy sau yến tiệc đương nhiên sẽ là động phòng. Cả hai bị đưa vào một căn phòng được bày trí hệt như thật, rồi bị bắt xem một đoạn kịch bản khiến người ta đỏ mặt tía tai, sau đó thì ngồi không ở trong phòng.



“Tòng Tâm, chúng ta trò chuyện đi.” Ngồi cùng một nơi là việc cả hai thường xuyên làm khi vào trò chơi, chỉ là trải qua đoạn ghi hình lúc nãy thì giờ đây, ngay cả Tô Hướng Vãn cũng không thể điềm tĩnh rồi.



Cái tên thiết kế chết tiệt, chỉ là động phòng trong trò chơi thôi mà, cớ gì phải thoát y chứ! Lại còn nằm lên giường, rũ màn rồi đánh sọc ca-rô nữa là tại vì sao!



Mặt của Nam Hướng Bắc sớm đã đỏ ngầu, vì vậy vừa nghe lời đề nghị của Tô Hướng Vãn, cô liền gõ lại ngay: “Được!”




“Ừm.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp, sau đó một tia xảo quyệt hiện lên trong mắt cô: “Tòng Tâm, em có thích ai ở ngoài đời không?”



Đùng một tiếng, mặt của Nam Hướng Bắc càng thêm đỏ, ngay cả lỗ tai cũng nóng bỏng.



Đã trôi qua khá lâu mà vẫn không nhận được đáp án, Tô Hướng Vãn thở dài nói: “Sao im lặng rồi, không muốn cho đại sư tỷ biết chuyện riêng tư à?”



“Không phải!” Nam Hướng Bắc nhanh chóng đáp lại. Lúc nãy cô đã muốn trả lời là có, nhưng khi đặt tay lên bàn phím thì cô lại do dự.



Nếu cô nói có thích một người trong hiện thực, liệu đại sư tỷ có giận không?



Trong cuộc sống đã có người yêu mà còn vào trò chơi tỏ tình với đại sư tỷ, cảm giác như rất bay bướm… Nhưng rõ ràng người mà cô thích ở hiện thực cũng là đại sư tỷ mà, chỉ là việc này vẫn chưa thể cho đại sư tỷ biết.



Khó quá.



Lại một lần nữa đoán được tâm tư của đối phương, Tô Hướng Vãn thầm thở dài, “Thôi được rồi, không làm em khó xử nữa, nói chuyện khác đi.”



“Ừm!” Nam Hướng Bắc thở phù.



Tùy tiện tìm một chủ đề cùng thảo luận, mọi thứ diễn ra không khác ngày thường, trò chuyện được một lúc thì Tô Hướng Vãn nhìn sang Tô Vi Tích đang ngồi yên nhìn mình, nhận ra không còn sớm nữa, cô nói: “Tòng Tâm, chị đi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”



“Ừm.” Nam Hướng Bắc biết sáng mai Tô Hướng Vãn phải dậy sớm để bay Dubai, vì vậy nhanh chóng nhận lời, “Đại sư tỷ mau ngủ đi, ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.” Dứt lời thì cô tắt trò chơi rồi đi đến bên Tô Vi Tích, giọng điệu ấm áp hơn ngày thường rất nhiều, “Đến giờ ngủ rồi.”



“Dạ!” Tô Vi Tích nhảy xuống sofa, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ trông chờ, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu, “Con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon.”



Nhìn nét mặt cô bé như thế, hàng mi của Tô Hướng Vãn chợt lay động, vài giây chần chừ cuối cùng cô cũng nắm tay Tô Vi Tích lên, “Đi thôi.”



Ánh mắt của đứa trẻ lập tức sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn mẹ của mình, ngay sau đó là một nụ cười vô cùng tươi tắn: “Dạ!”



Hóa ra… ức hiếp Bắc Bắc sẽ làm cho mẹ trở nên dịu dàng ư?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Tô Hướng Vãn vừa thoát khỏi trò chơi thì Nam Hướng Bắc cũng lập tức tắt máy, sau đó liền cầm điện thoại gọi vào số của Tô Vi Tích, vừa chờ bên kia bắt máy vừa nghĩ xem nên dỗ dành cô bé như thế nào.



Bên kia không để cô chờ lâu, nghe thấy Tô Vi Tích gọi mình “Bắc Bắc”, Nam Hướng Bắc chợt ho khèm một tiếng và nói: “Tiểu Tích có còn giận không?”



Điện thoại của Tiểu Tích đương nhiên là đang mở loa ngoài, bởi vì mẹ còn ở trong phòng, nghe Nam Hướng Bắc hỏi thế, Tô Vi Tích có hơi chần chừ mà nhìn về mẹ mình, thấy nét mặt như cười lại như không cười của Tô Hướng Vãn, nó bèn hiểu ý mà gật đầu một cái.



“Hơ!” Đứa trẻ rất thông minh này không cần phải nói bất kỳ chữ nào, một âm thanh đầy tâm trạng thì Nam Hướng Bắc đã đầu hàng, “Tiểu Tích đừng giận nữa mà có được không? Vài ngày nữa Bắc Bắc dẫn con đi khu vui chơi.”



Đôi mắt lập tức sáng lên khi nghe được đi khu vui chơi, ba chữ không giận nữa suýt đã tuột khỏi miệng, nhưng khi nhớ đến mẹ mình, nó bắt đầu rất khó xử mà gãi nhẹ lên mặt, vài giây sau, đôi mắt to tròn ấy một lần nữa nhìn lên người mẹ đang khoanh tay im lặng.



Tô Hướng Vãn luôn biết con gái mình rất thông minh, cũng rất vâng lời, nhưng thông minh và hiểu chuyện đến mức độ này thì thật sự khiến cô dâng lên một cảm xúc khó tả.



Nhìn đứa bé đang chờ chỉ thị của mình, ánh mắt của Tô Hướng Vãn hơi phức tạp, cô bước lên hai bước, giơ tay ra, và rồi cũng khựng lại như bao lần trước đây, chỉ là đêm nay, cuối cùng bàn tay ấy cũng nhẹ nhàng xoa lên đầu của Tô Vi Tích, vuốt lên mái tóc mềm mỏng ấy, “Nghe đọc truyện xong thì ngủ nhé.”



Tô Vi Tích không hiểu vì sao mẹ mình lại đột nhiên như thế, đầu nghiêng qua một bên, mắt in dấu chấm hỏi to, nhưng Tô Hướng Vãn lại không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi phòng.



“Mẹ ngủ ngon.” Tô Vi Tích gọi với theo.



Tô Hướng Vãn hơi sững lại, chỉ nói: “Ngủ ngon.”




“Ủa? Mẹ con đang ở trong phòng à?” Thấp thoáng như nghe thấy giọng của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc còn tưởng mình bị ảo thính, liền hỏi Tô Vi Tích để chứng thực.



Bấy giờ Tô Hướng Vãn đã rời khỏi căn phòng đầy màu sắc trẻ con, cô vừa đi thì Tô Vi Tích đã không đành lòng tiếp tục “ức hiếp” Bắc Bắc của nó nữa, “Bắc Bắc, con không giận nữa.”



“Hửm?” Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị niềm vui thay thế, “Thật sao?”



“Dạ thật.” Tô Vi Tích phản ứng ngay, nghĩ ngợi gì đó nó lại hỏi: “Vậy Bắc Bắc có còn dẫn con đến khu vui chơi không?”



“Đương nhiên rồi!” Vừa đáp Nam Hướng Bắc vừa nhớ lại tình cảnh tối qua khi cô gợi ý với Tô Hướng Vãn về chuyện này, lúc ấy Tô Hướng Vãn không phản hồi, nghĩ thế bèn ngầm quyết định lần này chờ đại sư tỷ trở về từ Dubai, cô nhất định phải khuyên cho bằng được, “Ngày mai mẹ con lại phải đi làm rồi, mẹ đi làm rất vất vả, hay là chờ mẹ con về chúng ta cùng đi có chịu không?”



“Dạ chịu!” Tô Vi Tích nghe thế càng phấn khởi hơn nữa, nhưng chỉ giây sau cô bé chợt nhớ ra dường như mỗi khi hiếp đáp Bắc Bắc, mẹ sẽ tự nhiên trở nên dịu dàng và vui vẻ, gương mặt bé tí liền hiện lên một cảm xúc bối rối, miệng nó he hé, song cuối cùng vẫn không nhắc nhở Bắc Bắc của nó rằng nếu đi chơi cùng mẹ, nhất định sẽ bị mẹ ức hiếp.



“Vậy Bắc Bắc đọc truyện cho con nghe nha.” Nói thế nào đi nữa, biết được Tiểu Tích không giận mình Nam Hướng Bắc cũng nhẹ nhõm hơn, tâm trí quay trở về cô bèn giở quyển truyện cổ tích ra, chờ khi Tô Vi Tích đã ngoan ngoãn nằm lên giường, cô bắt đầu đọc từ từ và truyền cảm câu truyện của hôm nay.



Cũng như thường lệ, sau khi kết thúc tiết mục với Tiểu Tích, cô lại gọi cho Tô Hướng Vãn và đọc câu truyện vừa rồi một lần nữa, chỉ là tốc độ lần này rõ ràng đã nhanh hơn.



“Hôm nay cô mệt lắm à?” Chờ đối phương đọc xong câu truyện, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng hỏi.



“Đâu có đâu.” Nam Hướng Bắc thấy lạ.



Mặc dù quy trình kết hôn có hơi phức tạp, trung gian còn gặp phải tên phá rối La Khắc Địch, nhưng tổng thể mà nói cũng ổn, không phải rất mệt.



“Ừm… vậy đọc nhanh thế làm gì vậy? Cắn phải lưỡi chưa?” Tô Hướng Vãn cười hỏi.



“Ưm, chẳng phải ngày mai cô phải dậy sớm đi Dubai sao?” Hóa ra là vì lý do này, biết rõ nguyên cớ rồi Nam Hướng Bắc vội vàng giải thích, sợ đại sư tỷ hiểu lầm, “Tôi nghĩ đọc nhanh một chút thì cô có thể nghỉ ngơi sớm một chút, bay hơn 11 tiếng đấy, mệt lắm.”



Tuy nói số tiền bay tuyến quốc tế cao hơn, và chỉ những tiếp viên có kinh nghiệm mới có thể bay quốc tế, nhưng áp lực công việc mà nó mang đến cũng không nhỏ chút nào.



Trái tim của Tô Hướng Vãn như được bôi lên mật ngọt, ý cười trong đôi mắt không chỗ ẩn nấp, lời nói cũng trở nên túng thiếu, “Vậy tôi ngủ đây.”



“Ừm! Ngủ ngon.” Chờ Tô Hướng Vãn đáp lại hai chữ “ngủ ngon” thì Nam Hướng Bắc lại chợt nghĩ ra gì đó: “Ấy chờ đã!”



Chẳng còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu bị níu lại như thế, Tô Hướng Vãn vừa nín cười vừa lắc đầu hỏi: “Thế nào?”



“Hmm…là vậy… Dubai và Trung Quốc ấy… có chênh lệch múi giờ… Tôi sẽ canh giờ cô chuẩn bị ngủ gọi qua cho, cô không cần gọi về đâu.” Nam Hướng Bắc xoa xoa sống mũi rồi bổ sung thêm, “Nếu không thì truyện trước giờ ngủ cũng biến thành truyện sau bữa ăn rồi.”




Tô Hướng Vẫn thật sự đã hết cách với mức độ ngây thơ của Nam Hướng Bắc, giọng nói cũng nghiêm hơn: “Vậy khác nào cô phải hai giờ khuya mới được ngủ? Không được.”



“Nhưng mà….”



“Không nhưng nhị gì cả.” Nghe ra được đối phương còn muốn kiên trì, Tô Hướng Vãn bổ sung, “Ngày mai đến giờ tôi sẽ gọi về, cô chỉ việc ngoan ngoãn chờ là được.”



“Ò….”



“Được rồi, còn gì muốn nói không?”



“Hết rồi.”



“Ừm, vậy ngủ sớm nhé, cúp đây.”



“Bye bye.”



Sau khi cúp máy, Nam Hướng Bắc lấy quần áo vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen, nghĩ đến tuần sau là phải thu dọn hành lý sang Úc tham gia huấn luyện, Nam Hướng Bắc không khỏi thở dài.



May mà hai ngày sau, khi Tô Hướng Vãn trở về, họ vẫn còn gặp được một lần nữa, nếu không thật không biết phải chờ đến khi nào.



Hai ngày, nói dài không dài, nhưng đối với một người tương tư mà nói, quả thật không ngắn chút nào.



Dẫu rằng mỗi ngày đều có thể nghe “câu chuyện sau bữa ăn” của ai kia, nhưng cái cảm giác muốn được gặp nhau lại không hề thuyên giảm chút nào.



Tô Hướng Vãn dặn dò một tiếp viên đang ngơ ngác vào bếp hỗ trợ đồng nghiệp chuẩn bị bữa ăn rồi một mình quay về khoang VIP, bất giác tự trêu, không ngờ mình cũng có ngày biết nhớ nhung một người.



Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đi vào khoang thương gia thì một giọng nam rất cao chợt quát lên: “Tiếp viên trưởng đâu? Tiếp viên trưởng qua đây!”



Từ xa Tô Hướng Vãn đã trông thấy cô tiếp viên mới lần đầu bay tuyến quốc tế đang nhìn khách hàng trong sự bực tức, liền nhanh chân bước đến đó, vừa tới gần thì cô tiếp viên đã bị vị khách đẩy một cái suýt ngã xuống đất.



Tô Hướng Vãn tiến nhanh tới đỡ lấy cô gái, chờ đối phương đứng vững thì cô quay sang mỉm cười với hành khách nói: “Thưa ông, tôi là tiếp viên trưởng, xin hỏi ông có yêu cầu gì ạ?”



“Tôi muốn kiện cô ta!” Vị khách liếc cô tiếp viên một cái rồi chỉ lên vết ố trên áo của mình nói: “Các người làm việc như vậy là thái độ gì hả? Dám hất nước vào người tôi sao! Phục vụ kiểu gì vậy chứ? Hả? Tôi phải kiện mấy người!”



Nhìn xuống vết ố trên áo của người đàn ông, Tô Hướng Vãn quay sang hỏi tiếp viên bằng giọng nghiêm ngặt: “Em đã làm vậy sao?”



“Vâng… nhưng là vì hắn….” Gương mặt xinh đẹp tích tắc tím đỏ, cô tiếp viên chỉ vào người đàn ông, định giải thích thêm nhưng Tô Hướng Vãn lại không cho cô cơ hội, “Đến xin lỗi vị khách này.”




“Tiếp viên trưởng, em…”



“Nhanh lên.” Tô Hướng Vãn chau mày, vô cùng nghiêm khắc.



Tiếp viên trẻ khoang mắt đỏ hoe nhìn Tô Hướng Vãn, gương mặt ấm ức, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết khom lưng, “Xin lỗi, thưa quý ông.”



“Hớ!” Người đàn ông hứ lạnh một tiếng, Tô Hướng Vãn thấy vậy bèn bảo cô gái rời khỏi rồi thay lên nụ cười thân thiện, nói với người đàn ông vài câu với mong muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng đối phương, bấy giờ mới từ từ quay về tìm cô tiếp viên lúc nãy.



“Chuyện gì đã xảy ra?” Thấy cô gái mới nãy còn rất quật cường mà giờ đây lại rơi nước mắt, Tô Hướng Vãn đến hỏi tiếp viên còn lại cũng phục vụ trong khoang thương gia.



Thông thường tiếp viên mới bay đường dài sẽ không được làm việc trong khoang thương gia, nhưng vì chuyến bay hôm nay có vài vị khách Hàn Quốc, vì muốn phục vụ được chu đáo hơn cô mới điều cô tiếp viên biết nói tiếng Hàn ấy vào giúp đỡ.



“Lúc nãy người đó nói với Tiểu Nhã… nói những lời rất khó nghe.” Cô tiếp viên được hỏi chuyện hạ thấp giọng nói, ánh mắt thương hại không quên lẻn nhìn sang tiếp viên trẻ tên Tiểu Nhã, “Tiểu Nhã không kìm được lòng nên đã tát nước ép vào người đó.”



Nghe thế, Tô Hướng Vãn rất không hài lòng mà nhìn về vị trí của người đàn ông, bất lực thở dài. Cô mang khăn giấy đến đưa cho cô gái còn đang lau nước mắt: “Em phải hiểu một điều, người ngồi hạng thương gia, rất có thể sẽ là người khiến em đánh mất công việc.”



“Chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà em nhất định phải gánh chịu những sỉ nhục này?” Cô gái ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, mắt đỏ hoe, nét mặt không phục, ánh mắt nhìn Tô Hướng Vãn cũng pha lẫn sự khinh miệt.



Cả hai nhìn nhau vài giây, hiểu được ý nghĩa trong cái nhìn ấy, Tô Hướng Vãn lựa chọn thu lại những lời chuẩn bị nói ra, “Em qua khoang kinh tế giúp đỡ đi.”



Tiểu Nhã hứ lạnh một cái rồi quay lưng đi, Tô Hướng Vãn đứng nhìn ở phía sau, chỉ biết lắc đầu.



Tô Hướng Vãn không hề biết rằng, cũng trong lúc đó, người đàn ông mới nãy còn đòi kiện Tiểu Nhã đang nhìn cô đau đáu, đôi mắt chứa toàn ý đồ xấu xa.



“Mày nói thật chứ?” Người đàn ông nhìn xuống áo của mình, chau mày hỏi người bên cạnh.



“Thật đấy cậu La.” Người ngồi ở vị trí cách người đàn ông một lối đi nói, “Em rất nhạy cảm với giọng nói, trước đây từng vài lần nghe thu âm cuộc chiến môn phái của phái Tiêu Dao, cô ta chính là người chỉ huy.”



“Vậy sao?” Ngón tay phủi phủi lên áo, nét mặt giăng đầy mây mù kia như sáng rạng hơn, người được gọi là cậu La đưa mắt nhìn về Tô Hướng Vãn, khóe môi cong lên, “Tô Mạc Lấp ư? Trùng hợp thật.”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Họp tổng kết chuyến bay xong, về đến nhà thì đã hơn 10 giờ, Tô Hướng Vãn vốn dĩ sẽ trực tiếp về phòng như mọi khi, nhưng lần này, không hiểu vì sao khi đi ngang phòng của Tô Vi Tích, cô đã dừng lại, khẽ khàng đẩy cửa nhìn vào trong.



Dưới ánh đèn giường màu vàng ấm áp, đứa nhỏ đã ngủ say, tay phải gác trên gối, chiếc điện thoại cũng tuột khỏi tay do chủ nhân sớm đã rơi vào giấc mộng.



Tô Hướng Vãn đặt hành lý xuống, rón rén đi vào, cúi xuống nhìn Tô Vi Tích một lúc rồi nhẹ nhàng đặt tay của cô bé vào trong chăn, sau đó cầm điện thoại lên định để ra xa giường.



Ngờ đâu điện thoại còn trong tình trạng đang gọi.



Quay lại nhìn đứa nhỏ, rồi đưa điện thoại lên tai, quả nhiên là giọng nói ấm áp đang đọc truyện một cách rành mạch và nghiêm túc của ai kia, Tô Hướng Vãn mỉm cười, đi ra phòng khách, song không quên khép cửa phòng Tô Vi Tích lại.



“Được rồi, câu truyện hôm nay đến đây là hết, con phải ngủ rồi nhé.” Tô Hướng Vãn vừa ngồi xuống ghế thì Nam Hướng Bắc cũng đúng lúc đọc xong, vừa gập sách lại vừa nói.



“Nó ngủ từ lâu rồi.” Tô Hướng Vãn nhịn cười bảo.



“Hửm?” Tròn xoe mắt, rồi rất tự nhiên mà lấy điện thoại xuống nhìn vào màn hình, giây tiếp theo lại cảm thấy hành động này của mình thật ngớ ngẩn, Nam Hướng Bắc đưa điện thoại lên lại, “Sao lại là cô?”



“Không muốn nghe thấy tiếng của tôi à?” Nhướng mày, Tô Hướng Vãn nói với vẻ uy hiếp.




“Làm gì có!” Nam Hướng Bắc phủ nhận ngay, “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”



Ngập ngừng một hồi, cô lại tiếp tục: “Cô về rồi à, mệt lắm phải không?”



“Vẫn ổn.” Tô Hướng Vãn ngã người ra ghế, híp hờ mắt lại, “Hôm nay có tiếp viên phạm lỗi trong lúc bay, bị phê bình trong buổi họp rồi.”



“Hả….. vậy còn cô?” Nam Hướng Bắc khẩn trương cả lên, hỏi trong lo lắng, “Có bị khiển trách không?”



“Ừm.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp.



“Sao lại như vậy, đâu phải lỗi của cô đâu.” Ai kia lập tức bênh vực, dẫu biết rằng với thân phận tiếp viên trưởng, Tô Hướng Vãn bị vạ lây không phải chuyện lạ, nhưng cô vẫn không muốn người mình yêu bị phê bình, “Cô đừng để tâm.”



“Ừm.” Vẫn đáp lại rất ngắn gọn, thật ra cô căn bản không hề để tâm chuyện trong buổi họp, chỉ đơn thuần là muốn nghe Nam Hướng Bắc dùng giọng điệu này nói chuyện với mình thôi, bấy giờ Tô Hướng Vãn mới khép chặt mắt lại, nằm luôn xuống ghế sô-pha, giọng nói cũng trở nên biếng nhác, “Hôm sau nữa là thứ hai rồi.”



Nam Hướng Bắc im lặng.



Phải đó, sắp đến thứ hai rồi, mấy hôm nay cứ nói “tuần sau qua Úc huấn luyện”, cũng không có cảm giác gì, nhưng đêm nay, qua lời nói của Tô Hướng Vãn, cô mới chợt thấy thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.



“Ngày mai…. cô… không cần bay chứ?” Nam Hướng Bắc khẽ hỏi.



“Không.”



“Vậy ngày mai chúng ta dẫn Tiểu Tích vào khu vui chơi nhé.” Nói là nói thế, nhưng cô khá lo lắng sẽ bị từ chối, vậy nên tâm trạng cũng thấp thỏm, “Tôi đã hứa với nó, tôi muốn dẫn nó đi chơi trước khi sang Úc.”



“….” Tô Hướng Vãn không nhận lời ngay, mà chỉ mở mắt ra, hàng chân mày hơi chụm vào nhau, “Được.”



“Ừm!” Người đang lo lắng tức thì tươi cười, “Vậy sáng mai tôi qua đó.”



“Mấy giờ?” Cô thật sự thấy mệt rồi, thật sự rất muốn ngủ luôn ở ngoài này, đặc biệt là khi nghe giọng nói của Nam Hướng Bắc, cô càng muốn ngủ một giấc thật ngon.



“Hmm… đợi cô ngủ dậy rồi gọi cho tôi vậy.” Nam Hướng Bắc chớp mắt xoa mũi, “Hôm nay cô chắc chắn rất mệt, lại còn phải thích nghi múi giờ, cứ ngủ đi, đến khi tỉnh táo hẳn rồi gọi cho tôi cũng được.”




Tô Hướng Vãn bật cười, đứng dậy, không phản bác ý của Nam Hướng Bắc mà chỉ nói: “Vậy tôi cúp trước, lát nữa sẽ gọi lại bằng điện thoại của tôi.”



“Ừm.” Lúc này Nam Hướng Bắc mới nhớ ra nãy giờ họ vẫn đang trò chuyện qua điện thoại của Tô Vi Tích.



Trở về phòng của Tô Vi Tích, Tô Hướng Vãn đặt điện thoại lên bàn học, lại nhìn sang giường, xác định cô bé không có đá chăn, cô mới tắt đèn rời khỏi phòng.



Kéo vali về phòng của mình, vệ sinh sạch sẽ, thay lại bộ đồ thoải mái và nằm lên giường, kéo chăn đâu vào đấy xong, cô mới gọi vào số của Nam Hướng Bắc.



“Tối nay đã đọc truyện gì cho Tiểu Tích nghe vậy?” Khác với kiểu ngồi dựa vào đầu giường ngày thường, đêm nay Tô Hướng Vãn nằm luôn lên đó, nhớ lại cảnh Tô Vi Tích ngủ ngon trong tiếng nói của Nam Hướng Bắc, lời nói của cô bất giác cũng pha lẫn phần nhõng nhẽo, “Không đọc đến khi tôi ngủ thì không được dừng lại.”



“Hửm?” Nam Hướng Bắc ngơ ra, sau khi hiểu ý thì gò má liền đỏ cả lên, tim cũng đập nhanh hơn, “À… được.”



“Vậy bắt đầu thôi.” Tắt luôn đèn giường, trong phòng tức thì bị bao trùm bởi bóng đêm, nằm trên chiếc nệm mềm mại, Tô Hướng Vãn càng thêm lười nhác, vậy mà tiếng nói vẫn đủ làm mê hoặc đối phương, “Tôi chưa ngủ thì không được dừng đấy.”



“Được!” Xoa xoa mặt cho tỉnh táo, giở sách ra lại, Nam Hướng Bắc bắt đầu đọc câu truyện lúc nãy, chờ khi kết thúc, cô lắng tai nghe động tĩnh bên Tô Hướng Vãn, không xác định đối phương đã ngủ chưa, bèn lật ra trang sau đọc tiếp một truyện nữa.



Thời gian cứ thế trôi đi, truyện này hết lại đến truyện kia, Nam Hướng Bắc cuối cùng cũng đã dừng lại, hớp một ngụm nước trà, sau đó gọi nhỏ: “Hướng Vãn?”



Bên kia đầu dây đã không còn âm thanh, nghĩ chắc Tô Hướng Vãn đã say giấc.



Nam Hướng Bắc không khỏi cười khờ, nụ cười không giấu được sự nuông chiều, cô thì thầm: “Đại sư tỷ, ngủ ngon.”



Cúp máy, vò vò tóc nghĩ ngợi gì đó, Nam Hướng Bắc vẫn đã đặt chuông báo thức lúc 8 giờ sáng, sau đó leo lên giường với niềm trông chờ ngày mai hãy mau đến, rồi đi vào giấc ngủ tự bao giờ.



Hôm sau, thời tiết rất đẹp, không chờ chuông báo thức ngân vang thì Nam Hướng Bắc đã ngồi bật dậy, nhảy xuống giường chạy ra ban công, nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, cô tươi cười mãn nguyện, vươn vai thật đã rồi chạy vào phòng tắm. Khi trở ra thì đã thay đồ đâu đấy, ăn sáng xong, cô về phòng đọc sách, chờ điện thoại của Tô Hướng Vãn.



Chưa đến 9 giờ thì điện thoại đã bíp lên một tiếng, không phải cuộc gọi, mà là tin nhắn: “Dậy chưa?”



Không cần suy nghĩ cũng hiểu vì sao Tô Hướng Vãn lại nhắn tin, Nam Hướng Bắc cười sung sướng, cầm điện thoại lên gọi luôn qua đó, chỉ mới “tút” một tiếng thì bên kia đã bắt máy, ngay sau đó là giọng nói biếng nhác nhưng thu hút của ai đó: “Chào buổi sáng, Hướng Bắc.”



“Chào buổi sáng.” Nam Hướng Bắc cười cong cả mắt, nét mặt mãn nguyện: “Sao dậy sớm thế?”



“Không sớm đâu.” Chống tay ngồi dậy, nghĩ lại đêm qua mình đích thật đã say giấc trong tiếng nói của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn không khỏi mỉm cười, “Cô dậy lúc mấy giờ thế?”




“Ưm… cũng không sớm.” Nam Hướng Bắc nào có dám nói mình hưng phấn đến mức chưa đến 8 giờ đã bật dậy, nghĩ ngợi gì đó, cô hỏi: “Tôi mua bữa sáng qua đó nhé?”



“Ừm.” Tô Hướng Vãn không từ chối, dẫu rằng có lẽ giờ này mẹ cô đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng hôm nay, cô muốn bướng bỉnh một lần, muốn ăn bữa sáng do Nam Hướng Bắc mua.



“Hi hi, vậy tôi đi mua đây, chờ tôi nha.” Nam Hướng Bắc càng thêm hưng phấn, đứng dậy vừa nói vừa cầm ví cho vào túi, đương nhiên cũng không quên chiếc móc khóa màn thầu, dứt lời liền ra khỏi cửa phòng.



Lúc nãy khi ăn sáng cô đã nói với ba hôm nay sẽ ăn trưa ở bên ngoài, Nam Cực càng thẳng thắn hơn, bảo cô đi đi tốt nhất đừng quấy rầy làm ngắt ngang cảm hứng của ông.



Lần này, Nam Hướng Bắc không còn mua nhiều món như lần trước mà chỉ mua những món Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích đã chọn ăn, sau đó chạy xe đi thẳng tới Tô gia. Nam Hướng Bắc vừa chạy vào khu chung cư thì Tô Hướng Vãn cũng vừa lúc vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, Tô Vi Tích nghe nói mẹ và Bắc Bắc dẫn nó đi chơi, hai mắt lập tức sáng rỡ rồi chạy một mạch vào phòng đeo ba lô gấu con lên lưng, sau đó lại chạy ra phòng khách ngoan ngoãn chờ mẹ ra.



Bên dưới lầu, Nam Hướng Bắc vừa lấy điện thoại ra định gọi thì Tô Hướng Vãn đã dắt tay Tô Vi Tích xuống đến, thấy thế cô liền mở cửa xuống xe.



Tô Vi Tích vừa trông thấy Nam Hướng Bắc là rút tay ra khỏi tay mẹ, chạy ào sang đó: “Bắc Bắc!”



Thấy cô bé chạy về phía mình, sợ nó vấp ngã, Nam Hướng Bắc cũng vội vàng chạy tới, mượn quán tính ùa tới của Tô Vi Tích mà bồng nó lên, dịu dàng gọi: “Tiểu Tích.”



Thấy người lớn người nhỏ như vậy, Tô Hướng Vãn hơi nhướng mày, đi sang đó, đứng trước mặt họ rồi gõ một cái cốc lên trán Nam Hướng Bắc, chẳng nể nang chút nào.



“Á?” Nam Hướng Bắc nhìn Tô Hướng Vãn, không hiểu vì sao cô lại có cử chỉ như vậy, nhưng trong lòng lại mừng thầm vì hành động thân thiết này của đối phương.



Đương nhiên là Tô Hướng Vãn sẽ không nói cô đang ghen với Tô Vi Tích, trái lại chỉ nhìn Nam Hướng Bắc một cái, không nói gì hết.



Tô Vi Tích đang được Nam Hướng Bắc ôm trong lòng quay lại nhìn mẹ mình, rồi nhìn Bắc Bắc vừa bị gõ đầu, nghĩ ngợi gì đó, nó giơ bàn tay nhỏ nhắn ra véo mặt Nam Hướng Bắc, dẫu không đau nhưng cũng đủ khiến Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, và tất nhiên, Tô Hướng Vãn cũng kinh ngạc không kém.



Tuy nhiên, chờ khi thấy Tô Vi Tích quay lại nháy mắt với mình, cô lập tức hiểu ra, không khỏi bật cười.



Nhưng Nam Hướng Bắc nào có hiểu, cô bé này mới lúc nãy còn hớn hở nhào đến bên cô, vậy mà giờ đây đã nghiễm nhiên trở thành phản đồ “ức hiếp” cô, chỉ để lấy lòng mẹ mình.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Tô Hướng Vãn đã không còn nhớ lần gần nhất mình vào khu vui chơi là khi nào, ngồi trên ghế nhìn Nam Hướng Bắc bế Tô Vi Tích đi đến bên mình, nụ cười rạng ngời, bờ môi của cô cũng tự nhiên cong lên.



“Nè, trà xanh.” Nam Hướng Bắc vừa đưa nước cho Tô Hướng Vãn vừa cùng cô bé ngồi xuống ghế, thở phù một hơi.



Tô Hướng Vãn cũng rất ăn ý mà mở giỏ xách lấy khăn giấy, rút ra một miếng, “Hướng Bắc.”



Nghe gọi, Nam Hướng Bắc quay lại, vừa cười vừa giơ tay muốn nhận lấy, ngờ đâu Tô Hướng Vãn lại sớm cô một bước đặt khăn giấy lên trán chấm mồ hôi giúp cô.



Vốn dĩ gò má chỉ đỏ vì trời nóng, giờ đây, dưới hành động của Tô Hướng Vãn, mặt của Nam Hướng Bắc đã có thể sánh với quả táo chín, toàn thân cứng đờ nhìn Tô Hướng Vãn, không dám tin vào mắt mình.



Người đang bị nhìn lại chẳng hề nao núng, chỉ chăm chú vào việc làm trên tay, dịu dàng và chu đáo, thấy đã lau sạch mồ hôi, Tô Hướng Vãn mới vò khăn giấy lại, đứng dậy vứt vào thùng rác ở gần đó.



Mãi đến khi cô quay lại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, ngay cả Tô Vi Tích cũng không khỏi kỳ lạ mà sờ lên mặt cô nói: “Mặt của Bắc Bắc nóng quá, lại còn đỏ nữa.”



Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới như bừng tỉnh, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn đầy ý vị của Tô Hướng Vãn, cô càng thêm ngượng ngùng, cúi gầm đầu ho khèm nói: “Hôm nay trời nóng quá.”



“Ồ…” Tô Vi Tích gật gật như đã hiểu, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ gì đó, quay sang nhìn mẹ của mình, mặt của mẹ rõ ràng vẫn trắng hồng, nó chớp chớp mắt, lại quay về nhìn Nam Hướng Bắc, tiếp đó đưa chai cam ép mát lạnh lên áp vào mặt Nam Hướng Bắc, “Như vậy sẽ không nóng nữa.”



Da mặt đột nhiên tiếp xúc với hơi lạnh, Nam Hướng Bắc giật thót mình, sau khi phản ứng ra thì cũng cầm chai coca của mình lên áp vào mặt cô bé, “Vậy Bắc Bắc cũng cho con được mát mẻ nhá.”




“Ha ha… không chịu…” Cô bé lách qua lách lại, trốn tới trốn lui, nhất thời bất cẩn té nhào lên chân của Tô Hướng Vãn.



Thấy nó sắp ngã xuống đất, Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng nhỏm tới đỡ, chẳng ngờ Tô Hướng Vãn đã nhanh tay đón lấy cô bé, và tay của Nam Hướng Bắc cũng từ ôm Tô Vi Tích mà biến thành nắm tay Tô Hướng Vãn.



Ngước mặt lên, bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nam Hướng Bắc tức thì buông ra, gãi gãi đầu, quay mặt nhìn sang hướng khác, cô sợ Tô Hướng Vãn phát hiện tâm tư của mình.



Đồ nhát gan… nhìn dáng vẻ cô như vậy, Tô Hướng Vãn vừa thấy tức cười vừa thấy tức mình. Còn Tô Vi Tích, người đang nằm trong vòng tay cô thì trợn tròn mắt, lộ rõ nét mặt không dám tin tưởng, vẻ mặt này hệt như Nam Hướng Bắc khi nãy.



Tô Hướng Vãn thu lại ánh mắt đang nhìn Nam Hướng Bắc, dời sang con gái, trông thấy bộ dạng của nó, cô thật không biết nên khóc hay cười, trái tim cũng chợt mềm nhũn ra.



Tô Vi Tích ngồi im ru trên đùi mẹ, không dám động đậy, chỉ sợ mình bất cẩn làm gì đó sẽ khiến mẹ không vui rồi đuổi mình đi.



Chờ khi cảm thấy mặt của mình đã bình thường trở lại, Nam Hướng Bắc mới quay trở về, phát hiện Tô Vi Tích đang ngồi co rúm cứng đờ trong lòng Tô Hướng Vãn, cô bật cười, song cũng không nói gì.



Thật ra nếu như quan hệ giữa Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích có thể giống mẹ con một chút, cô sẽ càng vui hơn.



Bởi vì, hiện giờ cả hai người này đều đã được cô đặt vào trái tim bé nhỏ của mình rồi.



Chỉ ngồi nghỉ ngơi một lúc thì Tô Vi Tích không chịu được nữa, đặc biệt là khi thấy những người bạn nhỏ được ba mẹ dẫn đi chơi hết trò này đến trò khác, dù rằng lúc nãy Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đã cùng nó chơi rất nhiều trò, nhưng nó vẫn muốn chơi nữa, vì hôm nay, nó cũng có Bắc Bắc và mẹ ở bên cạnh.



Tuy nhiên, hiếm khi được mẹ ôm trong lòng như thế này, Tô Vi Tích khó xử rồi, nó vừa muốn chơi, vừa muốn được mẹ ôm, gương mặt nhỏ xíu chụm lại thành cục bột càng khiến Nam Hướng Bắc không nhịn được cười, và Tô Hướng Vãn, làm sao mà cô không hiểu.



Thầm thở dài, cô đương nhiên biết Tô Vi Tích muốn được mẹ yêu thương, nhưng có những việc, đến nay cô vẫn chưa thể vượt qua.



Bế Tô Vi Tích đứng dậy, Tô Hướng Vãn hỏi: “Muốn chơi gì nữa không?”



Đôi mắt đen láy tức thì sáng lên, Tô Vi Tích nhìn mẹ của mình vài giây, vừa trông chờ lại vừa sợ sệt, nó từ từ giang tay ra, ôm lấy cổ của mẹ, thấy Tô Hướng Vãn không nổi giận, nó liền cười cong cả mắt.



Nam Hướng Bắc cũng đã đứng dậy, cố gắng không phụt cười trước nét mặt rạng rỡ của Tô Vi Tích, cô chủ động lấy giỏ xách từ tay Tô Hướng Vãn qua, hỏi: “Tiểu Tích, tiếp theo đây con muốn chơi trò gì?”



“Cái kia!” Một tay ôm lấy cổ Tô Hướng Vãn, tay còn lại chỉ thẳng vào nơi đang tấp nập người, giọng của Tô Vi Tích trong trẻo lạ thường.



Nam Hướng Bắc giương mắt nhìn qua đó một hồi mới biết hóa ra là quầy bắn súng, cô quay sang cười nhìn Tô Hướng Vãn, “Chúng ta qua đó thôi.”



“Ừm.”



Thế là, Tô Hướng Vãn bế Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc đi cạnh cô, ba người cùng tiến về phía đó. Chỉ là, chỉ mới đi được nửa đường thì cô bé chợt lên tiếng, vẻ mặt còn rất ưu sầu, “Mẹ…”




Tô Hướng Vãn dừng chân nhìn nó, chờ xem Tô Vi Tích muốn nói gì.



“Mẹ thả Tiểu Tích xuống đi.” Gương mặt nhỏ nhắn chụm lại, Tô Vi Tích cúi mặt nói nhỏ, “Tiểu Tích tự đi là được, như vậy mẹ sẽ không bị mệt.”



Tim chợt run lên, Tô Hướng Vãn nhìn cô bé vài giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Nam Hướng Bắc ở bên cạnh theo dõi toàn bộ sự việc, trông thấy Tiểu Tích chớp chớp mắt rồi lại như thở phù, cô không khỏi mỉm cười.



Quả là một cô bé hiểu chuyện.



Chẳng mấy chốc thì họ đã đến nơi, trò chơi rất đơn giản, chẳng qua là cầm súng hơi bắn vào mục tiêu cách đó vài mét, bắn được món nào thì nhận quà đó mà thôi.



“Con muốn chơi cái này sao?” Nhìn những khẩu súng hơi không hề phù hợp với trẻ em 5 tuổi, Tô Hướng Vãn hỏi.



Khu vực này không có nhiều trẻ con, đa phần chỉ là những chàng trai đang cố gắng muốn lấy lòng bạn gái.



“Bắc Bắc!” Đến lúc này cô bé mới nhớ ra còn có sự hiện diện của Bắc Bắc, liền quay lại nhìn với ánh mắt mong mỏi.



Bắc Bắc là siêu nhân, nhất định sẽ chơi được!



Lại là động tác gãi gãi đầu theo thói quen, Nam Hướng Bắc bước tới cầm súng lên ước lượng trọng lượng, sau đó nhìn vào ống ngắm, mỉm cười, đặt súng xuống, lấy tiền đưa cho chủ quầy rồi cầm khẩu súng lên lại.



Cũng trong lúc này, Tô Hướng Vãn mới nhớ ra Nam Hướng Bắc vốn dĩ là một quân nhân.



Rốt cuộc vì lý do gì mà rời khỏi bộ đội, chuyển sang ngành hàng không dân dụng? Nếu nói là vì đãi ngộ cao hơn… dường như cũng không đúng, gia đình của Nam Hướng Bắc có vẻ không cần cô phải như vậy?



Nghĩ đến xe của Nam Hướng Bắc, nghĩ đến gia cảnh của Nam Hướng Bắc, lại nghĩ về ba mẹ của mình, nét mặt của Tô Hướng Vãn bỗng có hơi thay đổi, những điều này Nam Hướng Bắc không hề hay biết, bởi vì cô đang ngắm thẳng mục tiêu, Tô Vi Tích càng không biết, vì nó đang chú tâm vào siêu nhân Bắc Bắc của nó, chờ lấy quà tặng.



“Bạch, bạch” vài tiếng, dưới tiếng cảm thán của những người xung quanh, vài con gấu bông ở trên cao nhất lần lượt ngã xuống, Nam Hướng Bắc đặt súng về chỗ cũ, le lưỡi với Tô Vi Tích đang vỗ tay bộp bộp.



Tô Hướng Vãn hồi thần, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ nghịch ngợm này của Nam Hướng Bắc, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng nhu hòa, những lo lắng lúc nãy tạm thời bị gạt sang một bên.



Nhận lấy từ ông chủ những con gấu bông, Nam Hướng Bắc chọn ra một con dễ thương nhất đưa cho Tô Vi Tích, tươi cười hỏi: “Chơi nữa không?”



“Không chơi nữa.” Tô Vi Tích ôm gấu con trên tay, cười sung sướng, lời nói tuôn ra không khỏi khiến người nghe ấm lòng: “Mẹ nói không được tham lam, hơn nữa Bắc Bắc cầm nhiều đồ quá sẽ rất vất vả.”



Xoa xoa lên đầu cô bé, Nam Hướng Bắc không nói gì, đến khi quay sang Tô Hướng Vãn, cô rõ ràng bắt được tia áy náy trong ánh nhìn ấy.



“Mẹ, Tiểu Tích có thể tự đi rồi.” Đã nói Tô Vi Tích là một cô bé rất ngoan, Bắc Bắc mà nó còn thương như vậy thì huống chi là mẹ của mình, nó nhìn mẹ một cách chân thành, Tô Hướng Vãn bấy giờ mới từ từ khom người cho cô bé xuống đất, rồi nắm lấy tay của nó.



Cả ba vui chơi thỏa thích suốt cả ngày, ngay cả bữa trưa cũng là giải quyết trong Mc Donald, đến khi hoàng hôn gần buông xuống, nhìn hai mẹ con họ như đã rất mệt, Nam Hướng Bắc mới mở lời: “Được rồi, lần sau chúng ta mới tới chơi nữa nha.”




“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, sau đó quay qua ngước nhìn Tô Hướng Vãn.



Tô Hướng Vãn cũng gật đầu nhìn cô bé: “Được.”



Nam Hướng Bắc một lần nữa mỉm cười, những con gấu bông khiến dáng vẻ của cô hiện giờ trông rất khờ, nhưng nụ cười chân thật đủ khiến Tô Hướng Vãn ấm lòng.



Rời khỏi khu vui chơi, Nam Hướng Bắc chở hai mẹ con họ đến nhà hàng ở gần công ty của mẹ mình, thức ăn ở đó rất ngon, trước đây khi còn đi học, những lúc không bận rộn, Bắc Đường Lạc Anh sẽ cùng Nam Cực dẫn cô đến đây ăn tối, vì vậy trước khi sang Úc, cô rất muốn cùng Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích đến đây một lần.



Đến nơi, Nam Hướng Bắc đậu xe vào bãi, cả ba vừa xuống xe thì đột nhiên…



“Tiếp viên trưởng?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tô Hướng Vãn dừng bước, quay lại, trông thấy người gọi mình, cô hơi chững lại, “Trương Quân Nhã.”



Gấu bông đương nhiên là để hết ở trên xe, giờ đây Nam Hướng Bắc đang bế Tô Vi Tích, cũng rất tự nhiên mà quay lại cùng Tô Hướng Vãn.



Trương Quân Nhã chính là người đã tát nước trái cây vào hành khách trên chuyến bay hôm qua, trên tay là chiếc giỏ xách, cô nói: “Trùng hợp thật.”



“Ừm.” Tô Hướng Vãn gật đầu chào, không có ý định hàn huyên với cô.



“Vậy tôi đi trước đây.” Cô gái nhìn sang Nam Hướng Bắc và Tô Vi Tích với vẻ tò mò, như muốn biết họ có quan hệ gì với Tô Hướng Vãn, song lại tự nhiên nhớ ra mình còn có việc gấp, bèn vội vàng vẫy tay tạm biệt rồi chạy đi.



Chẳng qua là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thôi, Tô Hướng Vãn không mấy để tâm, Nam Hướng Bắc càng không để ý.



Cả ba cùng vào nhà hàng, vừa ngồi vào chỗ thì lại có một giọng nói băng lạnh và trầm trầm vang lên: “Tiểu Bắc.”



Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng đứng dậy, quả nhiên, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi ở gần đó, “Mẹ.”



“Bà nội!” Người nghe thấy tiếng gọi không chỉ có Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích cũng tìm kiếm theo hướng giọng nói, trông thấy Bắc Đường Lạc Anh, nó liền tươi cười gọi với theo.



Nét mặt khựng lại, Bắc Đường Lạc Anh rất không tự nhiên mà nhìn sang người bạn đang nhịn cười, sau đó cũng nhẹ giọng gọi: “Tiểu Tích.”



Giây tiếp theo, ánh mắt của bà dời sang Tô Hướng Vãn, trong đó ánh lên một luồng sáng lạnh.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Khi Bắc Đường Lạc Anh nhìn Tô Hướng Vãn thì Tô Hướng Vãn cũng đã đứng dậy, chào hỏi lễ phép: “Con chào bác gái.”



Bắc Đường Lạc Anh gật gù, không có ý kiến với cách xưng hô của cô mà chỉ lườm qua đứa con đang có hơi khẩn trương của mình, “Tiểu Bắc, qua đây chào hỏi dì Nhan của con.”



Dì Nhan?



Nam Hướng Bắc nãy giờ chỉ tập trung lo sợ người mẹ lợi hại của mình nhận ra “ý đồ xấu xa” của cô đối với Tô Hướng Vãn, vì vậy khi Bắc Đường Lạc Anh tự nhiên lên tiếng, cô bỗng ngớ người ra.



Lâu nay Bắc Đường Lạc Anh vẫn muốn bồi dưỡng cô thành người thừa kế của tập đoàn, nhưng vì tính cách sinh ra vốn vậy, nên từ nhỏ cô đã không thích tham gia vào những hoạt động thương nghiệp của mẹ, sau khi tốt nghiệp trung học thì càng khỏi nói, cô trốn luôn trong đại học hàng không, có thể không về thì không về, vì vậy Nam Hướng Bắc không quen biết nhiều bạn bè của mẹ mình.



Nhưng mẹ đã lên tiếng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tới đó thôi. Đứng nghiêm trước mặt người phụ nữ rất trang nhã, Nam Hướng Bắc nói: “Cháu chào dì Nhan.”



“Chào cháu.” Người phụ nữ được gọi là dì Nhan mỉm cười, “Lần trước gặp cháu là khi cháu còn học tiểu học, không ngờ mới đó đã lớn vậy rồi.”



Nam Hướng Bắc chỉ gãi đầu, nét mặt ngượng ngùng, bởi vì cô hoàn toàn không nhớ mình từng gặp dì Nhan này.



Tuy nhiên, lâu nay cô luôn cảm thấy mẹ của mình là nhân vật thuộc cấp bậc nữ thần trong độ tuổi này, vậy mà giờ đây, dì Nhan đây nhìn lại chẳng thua kém mẹ chút nào.




Trong lòng nghĩ thế, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, Nam Hướng Bắc đứng yên chờ lời căn dặn của mẹ, song Bắc Đường Lạc Anh lại chỉ nhìn cô một cái rồi nói: “Được rồi, không phải đến đây ăn tối sao, qua đó đi.”



“Dạ.” Nam Hướng Bắc liền như bong bóng xì hơi, ngay lập tức nhìn sang dì Nhan: “Vậy mẹ và dì ăn ngon ạ, con qua đó trước.”



“Đi đi.” Bắc Đường Lạc Anh đáp lại với giọng bằng bằng, người phụ nữ ngồi đối diện bà nghiêng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, lại nhìn Nam Hướng Bắc, bất chợt mỉm cười.



Sống lưng Nam Hướng Bắc lạnh run, cô không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, song cô cũng chỉ gật gật đầu rồi quay về bên Tô Hướng Vãn, khi ngồi vào chỗ của mình, cô bất giác thấy nhẹ nhõm cả người.



Từ đầu đến cuối, Tô Hướng Vãn đều biểu hiện rất bình thản, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình rất thấp thỏm, cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp mẹ của Nam Hướng Bắc trong trường hợp như thế, càng không ngờ mẹ của Nam Hướng Bắc lại là một nhân vật lợi hại như vậy.



“Bắc Bắc, nội không ăn cùng chúng ta sao?” Khác với tâm trạng của Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn, khi còn ở nhà họ Nam, Tô Vi Tích đã rất thích bà nội ngoài lạnh trong nóng này, thấy Bắc Đường Lạc Anh không ăn chung với mình, cô bé không khỏi hụt hẫng: “Ông nội đâu ạ?”



Nam Hướng Bắc gượng cười, xoa đầu Tô Vi Tích nói: “Bà nội đang ăn với bạn, lần sau mới ăn với Tiểu Tích nhé, ông nội có việc phải làm nên hôm nay không có tới.”



“Ò…” Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, len lén quay lại nhìn Bắc Đường Lạc Anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang nhìn Tô Hướng Vãn của đối phương, nó chớp chớp mắt.



Bắc Đường Lạc Anh đương nhiên cũng nhận thấy Tô Vi Tích đang nhìn mình, bèn thu lại ánh mắt đặt ở Tô Hướng Vãn mà dời qua nó, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cố nhoẻn miệng cười, may mà Tô Vi Tích đã quen với nét mặt này của bà khi sống cùng, nó lập tức nhe răng cười thật tươi, gương mặt vui vẻ ấy bất chợt làm dịu đôi mắt sắc bén của vị nữ cường nhân này.



Người phụ nữ ngồi đối diện thấy vậy, một lần nữa quay sang nhìn Tô Hướng Vãn – người đang cầm thực đơn trao đổi gì đó với Nam Hướng Bắc, nụ cười sâu xa lại hiện lên.



Bữa cơm này, Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đều cảm thấy bất an, bởi vì họ luôn cảm thấy Bắc Đường Lạc Anh thỉnh thoảng cứ nhìn sang đây, khiến cho cuộc trò chuyện cũng không được tự nhiên, trái lại Tô Vi Tích rất là vui, nó vừa có mẹ và Bắc Bắc ăn cùng, gần đó lại có bà nội đang ngồi, hơn nữa mỗi khi đưa mắt sang đó, bà nội đều sẽ rất tình cờ mà nhìn nó, còn cười với nó nữa.



Kế hoạch của Nam Hướng Bắc hoàn toàn bị phá vỡ, vốn định cùng Tô Hướng Vãn dùng một bữa tối trước khi sang Úc, cho dù không có ánh nến lãng mạn thì chí ít cũng phải ấm áp một chút, kết quả lại là không khí khẩn trương thế này, Nam Hướng Bắc hối hận vô cùng, cô biết rõ mẹ mình rất thường đến đây, vậy mà còn đưa Tô Hướng Vãn tới, chẳng phải tự tìm cái chết sao?



Nhưng ai mà biết vì lý do gì mà mới hôm qua mẹ cô vẫn còn ở nước ngoài, hôm nay đã xuất hiện ở đây đâu chứ?



Hối hận thông thường chỉ là vô ích, Nam Hướng Bắc chau mày, cầm ly lên uống ừng ực nước ép trong đó. Tô Hướng Vãn nhìn là đoán ra ngay tâm trạng của cô, muốn xoa lên đầu cô an ủi, song tức thì nhớ ra Bắc Đường Lạc Anh đang ở gần đó, thế là cũng đành ngồi yên.



Mặc dù đây là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng cô có thể nhận ra ánh mắt của Bắc Đường Lạc Anh chứa đựng những gì, nhưng ý thăm dò và săm soi ấy, rốt cuộc là xuất phát từ đâu? Lẽ nào tên Tiểu Tủng nhát gan này đã để mẹ biết được việc cô thích cô?



Các suy đoán thay phiên nhau xoay cuồng trong đầu, tâm trạng đẹp của ngày hôm nay bất chợt bị mất đi một nửa, Tô Hướng Vãn khẽ thở dài, ngước lên nhìn Nam Hướng Bắc lần nữa, càng thêm sầu não.



“Tiểu Tích, con ăn no chưa?” Đương nhiên là Nam Hướng Bắc không biết Tô Hướng Vãn đang nghĩ gì, trước giờ chỉ có Tô Hướng Vãn đoán được tâm sự của cô, còn cô thì ngốc đến không hiểu được trái tim của người ta. Cũng giống như bây giờ, cô chỉ biết phải nhanh chóng đưa mẹ con họ rời khỏi nơi này, và tìm một địa điểm khác để tiếp tục cuộc vui trong ngày.




“Ừm!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, cầm khăn lau miệng và hỏi lại: “Bắc Bắc ăn no chưa?”



“No rồi.” Nam Hướng Bắc cười, sau đó nhìn sang Tô Hướng Vãn, thấy đối phương đang suy nghĩ gì đó, cô khẽ gọi: “Hướng Vãn?”



“Hửm?” Tô Hướng Vãn nhìn cô, “Sao thế?”



“Ưm…. Chúng ta đi dạo nhé…” Dẫu biết rằng cho dù có nói bằng thanh âm bình thường thì mẹ của mình cũng không nghe được, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn rất tự nhiên mà hạ thấp giọng: “Ngồi ở đây, không thoải mái lắm.”



Thật là… đúng như cái tên Tiểu Tủng mà, Tô Hướng Vãn thầm nghĩ, ánh mắt cũng bất giác mang vẻ nuông chiều, “Ừm.”



“Ừm!” Nam Hướng Bắc tức thì tươi cười, chưa kịp chờ cô nói gì thêm thì điện thoại của Tô Hướng Vãn chợt reo lên.



“Trương Quân Nhã?” Thấy tên gọi hiển thị trên màn hình, Tô Hướng Vãn không khỏi ngạc nhiên, song vẫn đã bắt máy, sau khi nghe đối phương nói một mạch liên hồi, cô trầm ngâm một lúc, đáp lại: “Nhưng đêm nay tôi có việc, em nói với họ tôi không qua đó.”



Nam Hướng Bắc – người đang cúi đầu suy nghĩ phải nói thế nào với mẹ nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Hướng Vãn với vẻ khẩn trương.



“Vậy à?” Tô Hướng Vãn chau mày, ngón tay bất giác gõ nhẹ lên mặt bàn, nét mặt khó xử.



Mặc dù rất muốn đi cùng Tô Hướng Vãn thêm một lúc nữa, nhưng nhìn đối phương khó xử như vậy, Nam Hướng Bắc không muốn làm kẻ ích kỷ, bèn nói: “Nếu có việc thì đi đi, không sao đâu.”



Tô Vi Tích cũng ngước lên nhìn mẹ mình, gương mặt ghi đầy nỗi thất vọng.



Tô Hướng Vãn im lặng rất lâu, nhìn xuống đồng hồ trên tay, chân mày cơ hồ dính vào nhau, lại nhìn Nam Hướng Bắc một cái, bên kia điện thoại Trương Quân Nhã dường như sắp bật khóc, cô đành thở dài: “Vậy tôi qua đó một lúc, nhiều nhất chỉ 15 phút, sau đó tôi sẽ rời khỏi… ừm, vậy nhé, tôi cúp đây.”



Tô Hướng Vãn nhìn Nam Hướng Bắc, lộ rõ nỗi áy náy, “Hướng Bắc, tôi….”



“Không sao đâu.” Lúc nãy đã nghe thấy Tô Hướng Vãn nói ‘nhiều nhất 15 phút sẽ rời khỏi’,vì vậy cô cũng nhẹ nhõm hơn, “Đi đâu vậy? Tôi đưa cô sang đó, chờ 15 phút là được, rất nhanh thôi mà.”



Nhìn bộ dạng giống trẻ con như vậy, Tô Hướng Vãn không nhịn được cười, “Ừm, đến khách sạn Trung Hào.”



“Khách sạn Trung Hào ở gần đây thôi.” Bắc Đường Lạc Anh và người phụ nữ họ Nhan đúng lúc cũng đi về phía họ, tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại ấy bèn tham gia vào.



“Bà nội.” Mỗi khi thấy Bắc Đường Lạc Anh, Tô Vi Tích đều cười híp mắt.




Người phụ nữ họ Nhan lại không nhịn được cười, ai ngờ Tô Vi Tích lại nhìn sang bà, nét mặt hiển nhiên là dấu chấm hỏi to đùng.



“Chào bà nội Nhan đi.” Bắc Đường Lạc Anh điềm đạm nói.



“Bà nội Nhan!” Tô Vi Tích rất vâng lời, người phụ nữ họ Nhan đơ cả mặt, giây tiếp theo lập tức lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa lên đầu Tô Vi Tích, “Ngoan thật.”



“Mẹ phải về công ty.” Bắc Đường Lạc Anh quay sang Nam Hướng Bắc, nét mặt không có biểu cảm, “Bạn của con có việc phải làm thì con dẫn Tiểu Tích đến công ty với mẹ đi.”



“Hả?” Nam Hướng Bắc không muốn như vậy chút nào, Tô Hướng Vãn vội mở lời: “Không cần đâu ạ, con dẫn Tiểu Tích đi cùng là được.”



“Không sao, tôi cũng lâu rồi không gặp Tiểu Tích.” Bắc Đường Lạc Anh nhìn thẳng vào Tô Hướng Vãn, ngữ điệu ấy hoàn toàn là không thể chối cãi.



Bờ môi mấp máy, hiển nhiên là khí thế không bằng người, huống chi Tô Hướng Vãn thật sự không muốn từ chối Bắc Đường Lạc Anh, suy cho cùng đó cũng là mẹ của Nam Hướng Bắc.



“Quyết định vậy đi.” Bắc Đường Lạc Anh nói: “Mẹ đã thanh toán rồi, đi thôi.”



“Ò…” Nam Hướng Bắc ủ rũ đáp lại, mặc dù Tô Hướng Vãn chỉ đi 15 phút thôi, nhưng mẹ bắt cô về công ty, thật không biết có kêu xử lý công việc gì không nữa, huống chi đã tan ca rồi mà, đến công ty làm gì kia chứ?



Ra khỏi nhà hàng, quả nhiên nhìn thấy tấm biển “Trung Hào” ở không xa, Tô Hướng Vãn lắc đầu, chả trách lại gặp được Trương Quân Nhã ở đây, quay sang Nam Hướng Bắc, thấy đối phương mặt mày ủ rũ, cô chợt mềm lòng, ngước lên nhìn Bắc Đường Lạc Anh đang đi ở phía trước, cô nhanh chóng nắm nhẹ tay của Nam Hướng Bắc, bày tỏ sự an ủi.



Nam Hướng Bắc lập tức đứng hình, từ từ quay lại nhìn Tô Hướng Vãn, thấy đối phương cười với mình, cô lập tức quên hết mọi ai oán, cười khờ đáp lại.



Bấy giờ Tô Hướng Vãn mới buông tay ra, ý cười trong mắt càng thêm rõ rệt. Cô đi nhanh tới trước lễ phép chào tạm biệt Bắc Đường Lạc Anh và dì Nhan rồi tiến thẳng tới khách sạn Trung Hào.



Khi bóng lưng ấy đã rời xa, Bắc Đường Lạc Anh mới quay lại nhìn con gái của mình, người đang còn ngơ ngác dõi theo cô gái kia, bà mím môi, một lúc sau chợt hỏi: “Con thích cô gái đó?”



Quay phắt lại đối mặt với mẹ, dưới màn đêm, gương mặt của Nam Hướng Bắc ghi đầy nỗi kinh hoàng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Tư duy rối bời, tim đập nhanh như muốn nhảy phốc ra ngoài, bờ môi run lên vài cái, Nam Hướng Bắc nhìn mẹ của mình, chẳng nói nên lời.



Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị mẹ mình hỏi thẳng thắn như vậy, Nam Hướng Bắc hoàn toàn có thể phủ nhận, nhưng cô không muốn làm thế.



Che giấu tạm thời và cố tình lừa gạt, trường hợp thứ hai không thể nào xảy ra ở cô, bởi vì, cô không muốn gạt mẹ của mình.



“Theo mẹ về công ty.” Nhìn dáng vẻ vô dụng thế kia của con mình, Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên mở lời, sau đó quay sang Tô Vi Tích đang đứng bên cạnh Nam Hướng Bắc, rất tự nhiên mà cúi xuống bế cô bé lên.



Vừa được bồng lên thì Tô Vi Tích đã vòng hai tay ôm lấy cổ của bà, tiếp đó, nó nhìn sang Nam Hướng Bắc mặt mày xanh xao, bất giác lo lắng, “Bà nội, Bắc Bắc bị bệnh rồi ư?”



“Không.” Bắc Đường Lạc Anh trả lời rất bình tĩnh, “Bị dọa mất hồn thôi.”



“Dạ?” Tô Vi Tích lộ rõ vẻ không hiểu, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của bà nội, và thần sắc khó coi của Nam Hướng Bắc, chần chừ một lúc sau cuối cùng chỉ lựa chọn im lặng.



“Cứ để xe ở đây đi.” Thấy Nam Hướng Bắc muốn đến bãi giữ xe, Bắc Đường Lạc Anh mới lại mở lời, “Khi nào về thì lấy.”



“Dạ.” Đáp lại bằng giọng lí nhí, Nam Hướng Bắc lẻn nhìn mặt mẹ mình, nhưng trên đó chẳng có một thần thái nào khác thường, khiến người ta không đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì, thầm thở dài, chỉ còn biết theo chân mẹ về Tập đoàn Bắc Đường thôi.




Khi đến bên dưới công ty, người phụ nữ mang họ Nhan có nụ cười điềm đạm ấy mới dừng bước, “Tôi về đây, không lên đó nữa.”



“Ừm, cũng được.” Bắc Đường Lạc Anh gật đầu, “Thăm hỏi nhà chị giúp tôi.”



“Được rồi.” Người phụ nữ họ Nhan cười đáp, sau đó nhìn cô bé đáng yêu đang được Bắc Đường Lạc Anh bế trên tay và nói: “Cháu gái của chị rất đáng yêu.”



Bắc Đường Lạc Anh không bộc lộ biểu cảm, lẳng lặng nhìn người đối diện, phụ nữ họ Nhan cũng không để tâm, chỉ lại bật cười, “Thôi tôi đi đây, gặp sau.”



“Gặp sau.”



“Tạm biệt dì Nhan.” Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn nói, người phụ nữ nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu, nín cười đi về xe của mình.



Thế là mẹ con nhà họ Nam dẫn theo tiểu Vi Tích nhà họ Tô đi vào cao ốc, đứng trước thang máy, Nam Hướng Bắc chỉ lo suy nghĩ lát nữa phải nói thế nào với mẹ về chuyện này, phải làm sao để mẹ hiểu cho mình.



Nếu việc này bị mẹ phát hiện ở nhà thì hay biết mấy, chí ít còn có ba giúp đỡ vài câu, bây giờ…



Thang máy dừng lại tại tầng cao nhất, tầng này chỉ có vài phòng làm việc, và căn lớn nhất hiển nhiên là văn phòng của đổng sự trưởng Bắc Đường Lạc Anh. Đến trước cửa, Bắc Đường Lạc Anh thả Tô Vi Tích xuống, mở cửa, bật đèn, ánh sáng phỏng theo mặt trời bất chợt tràn ngập khiến Nam Hướng Bắc càng thấy bất an.



Bắc Đường Lạc Anh bảo Nam Hướng Bắc đóng cửa rồi đi thẳng về bàn làm việc của mình, mở ngăn tủ lấy ra một thứ rồi vứt lên bàn.



Như cảm nhận được bà nội và Bắc Bắc hơi kỳ lạ, Tô Vi Tích ngoan ngoãn chạy tới ghế sô-pha ngồi vào đó, ngước mặt nhìn hai người lớn, nét mặt ghi đầy dấu chấm hỏi cùng hai chữ “tò mò”.



Tiến lên hai bước về phía bàn làm việc, nhìn kỹ vật trên đó, đầu của Nam Hướng Bắc tức thì như bị càn quét không để lại gì, rất lâu sau cô mới chợt nhận ra, đi thêm vài bước, cầm vật đó lên, “Hóa ra… nó ở chỗ của mẹ…”



Nhìn dáng vẻ của cô như thế, Bắc Đường Lạc Anh nhếch nhếch môi, lại tình cờ quay sang Tô Vi Tích đang nhìn mình, nét mặt của bà thay đổi, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Tự mình suy nghĩ kỹ đi, về đến nhà thì vào phòng sách tìm mẹ.”



“Dạ.” Nam Hướng Bắc đáp lại nhỏ xíu.



Vậy là, văn phòng lại rơi vào yên tĩnh, nhìn con gái nắm chặt mp3 trong tay, đứng yên bất động, dáng vẻ khó xử, sắc mặt của Bắc Đường Lạc Anh lại biến đổi, bà đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hãy ngoan ngoãn mà ở yên đây.”



“Dạ.”



Tô Hướng Vãn nào có biết Tiểu Tủng nhà mình đang phải trải qua những gì, đứng trước nơi khiến cô cảm thấy chán ghét này, đặc biệt là khi tiếp xúc với ánh mắt mang rõ ý đồ xấu của người đàn ông đối diện, trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ: làm cách nào để nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Trên hình thức, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Lưu Viện, Lưu Viện là tiếp viên đã có nhiều năm kinh nghiệm trong hãng Hàng không Vân Phi, nghe rằng sắp tới sẽ thăng làm tiếp viên trưởng. Chỉ là, ngoài công việc ra, cô và Tô Hướng Vãn không hề có giao điểm.




Tô Hướng Vãn không quan tâm những chuyện xào xáo trong công ty, nhưng không có nghĩa cô không biết, Lưu Viện tuy đã kết hôn, song luôn giữ quan hệ mờ ám với không ít cơ trưởng cơ phó, còn về chồng của cô, Tô Hướng Vãn không quen biết, nghĩ chắc là không rõ những chuyện lung tung của vợ mình.



“Tiếp viên trưởng, chị Lưu đã biết chuyện em tát nước trái cây lên người khách hàng, nói nếu em không mời được chị đến đây thì tuần sau không cần đến công ty nữa.” Trương Quân Nhã đã nói như thế với cô trong điện thoại, “Chị cũng biết đó, chị Lưu có quan hệ với tầng lớp quản lý, nên… em xin chị đó….”



Trên đường đến khách sạn Trung Hào, Tô Hướng Vãn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí nghĩ đến tình trạng xấu nhất, cô không hiểu vì lý do gì mà Lưu Viện nằng nặc muốn mình đến lễ kỷ niệm ngày cưới, nhưng nghĩ đến chồng của Lưu Viện có lẽ cũng có mặt, mọi việc sẽ không đến mức tồi tệ, cô mới tạm gạt bỏ những suy nghĩ không hay ấy.



Tuy nhiên khi đứng trong thang máy, cô vẫn đã thiết đặt phím gọi tắt cho số của Nam Hướng Bắc, một khi có chuyện gì, cô chỉ việc nhấn phím “1” là có thể liên lạc được đối phương.



Mặc dù đã nói chỉ đến 15 phút, nhưng nếu chỉ vừa tới mà đã đòi về, những người đó chắc chắn sẽ không đồng ý, song Tô Hướng Vãn vẫn đã nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, định bụng nói vài lời chúc phúc với cặp vợ chồng này rồi xin phép.



“Hướng Vãn, em nhỏ hơn chị, vào công ty sau chị, nhưng lại đã là tiếp viên trưởng, chị phục em.” Lưu Viện một tay cầm chai rượu nồng độ cao, tay còn lại cầm ly thủy tinh, rót gần đầy ly mới đưa sang cho Tô Hướng Vãn, “Lâu nay luôn muốn mời em dùng một bữa mà không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng được dịp uống một ly với em rồi.”



Nhìn ly rượu đỏ ấy, Tô Hướng Vãn bặm nhẹ môi, song nét mặt vẫn điềm nhiên, nhận lấy ly và hớp một ngụm nhỏ, “Tửu lượng của em không cao, chúc chị và anh đây hạnh phúc viên mãn.”



“Ấy, hiếm khi có dịp, sao lại có chuyện chỉ hớp một ngụm?” Lưu Viện dứt lời thì uống cạn ly trong tay, sau đó nhìn vào ly của Tô Hướng Vãn, ý rất rõ ràng: không uống hết thì đừng hòng rời khỏi.



Trương Quân Nhã ngồi lặng thinh ở bên cạnh, ánh mắt nhìn sang Tô Hướng Vãn chứa đầy nỗi bất an và áy náy.



Lướt nhìn một vòng, bắt gặp tia nhìn của Trương Quân Nhã, Tô Hướng Vãn cũng không tỏ ra gì, chỉ là, khi một lần nữa nhìn thấy thần thái của người đàn ông đối diện nhìn mình, tim cô chợt lạnh rờn.



Người đàn ông ấy rõ ràng là vị khách đã bị tát nước trái cây ngày hôm đó, hôm nay Trương Quân Nhã có mặt, người đó cũng có mặt, vậy có nghĩa là gì?



Tô Hướng Vãn thầm suy tính trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, dẫu cho nước da trắng trẻo đã bị cồn rượu nhuốm lên màu đỏ hồng.



“Hướng Vãn, thế nào? Không nể mặt ư.” Thấy cô không có ý cạn ly, Lưu Viện một lần nữa mở lời.



Họ đang uống rượu đỏ, lại không dùng loại ly nhỏ, cho dù là mời rượu cũng đâu có lý bắt người ta uống cạn trong một lần?



Tự hiểu đã có nguy cơ, Tô Hướng Vãn đưa tay vén tóc vào mang tai, cầm ly lên uống hết rồi nói: “Như vậy được chưa?”



“Đương nhiên là được.” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Hướng Vãn hơi đáng sợ, song ngẫm lại, đây là chỗ của mình mà, thế là Lưu Viện ngồi thẳng người lại, gấp ít thức ăn vào chén của Tô Hướng Vãn: “Ăn một chút đi.”



“Tôi đã ăn tối rồi.” Tô Hướng Vãn ngồi xuống, đặt tay trên túi xách, trên thực tế tay phải của cô đã âm thầm tìm đến điện thoại trong đó và ấn giữ phím số “1”.




“Lời chúc đã nói rồi, rượu cũng uống rồi, tôi có thể xin phép về chưa?”



“Ơ, tiếp viên trưởng Tô nói vậy là không phải rồi.” Chồng của Lưu Viện tiếp lời, lại rót thêm một ly, “Anh thường nghe vợ anh nhắc đến em, Lưu Viện rất nể phục em, hôm nay được gặp tận mắt, anh cũng thấy rất vinh dự, nào, anh mời em một ly.”



Cơn giận bén lên, nhưng Tô Hướng Vãn biết nổi giận trong lúc này không có lợi cho mình, thấy họ lại đưa rượu sang, cô chỉ biết hít sâu, thầm trấn an rằng chẳng bao lâu nữa Nam Hướng Bắc sẽ đến.



“Chị… chị Lưu, em còn có chút việc.” Tô Hướng Vãn đang bị một nhóm người làm khó, vậy mà Trương Quân Nhã lại quay sang run rẩy nói: “Em có thể đi trước không ạ?”



Lườm sang cô gái một cái, Lưu Viện cười cười, lại đưa mắt nhìn Tô Hướng Vãn, lời nói tuôn ra đầy ý vị: “Được, em rất thành thật, đi đi.”



“Vậy… vậy em xin phép.” Trương Quân Nhã hạ thấp giọng đáp lại, không dám nhìn Tô Hướng Vãn, kéo túi lên là chạy vội ra khỏi phòng.



“Đúng là còn non quá.” Lưu Viện khẽ cười, những tiếp viên có quan hệ tốt với cô cũng bật cười, trong lòng Tô Hướng Vãn chợt thấy bi ai.



Nam Hướng Bắc ngồi thơ thẩn suy nghĩ tâm sự trong phòng làm việc của mẹ, đến khi thấy bà cầm hồ sơ quay trở vào, cô mới hồi thần.



Chơi suốt một ngày, cô bé năm tuổi đã say giấc trên ghế sô-pha tự bao giờ, Bắc Đường Lạc Anh đặt hồ sơ xuống, bế Tô Vi Tích lên đặt xuống chiếc giường mà bà nghỉ ngơi ngày thường, đắp chăn đâu vào đấy xong mới quay trở ra.



Phải ngồi riêng với mẹ, đặc biệt là trong tình cảnh bối rối không biết phải giải thích như thế nào về việc mình thích Tô Hướng Vãn, căn phòng lặng thinh vô tình gia tăng thêm áp lực cho Nam Hướng Bắc.



Điện thoại đã reo lên chính trong lúc này, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi xử lý văn kiện chỉ hơi ngước nhìn con gái mình một cái.



Không muốn làm phiền mẹ, Nam Hướng Bắc đứng dậy đi ra hành lang bắt máy, nhưng lại chỉ nghe thấy âm thanh hỗn tạp từ bên trong, chẳng biết bên kia đang nói gì.



“Hướng Vãn?” Chau mày thử gọi một tiếng, không nghe phản hồi, Nam Hướng Bắc bắt đầu cảm thấy bất an, đại sư tỷ chỉ vô tình bấm nhầm nút, hay là đang ám thị điều gì với mình?



Nín thở tập trung, cuối cùng cô cũng nghe thấy một giọng nam, và nội dung của câu nói ấy càng khiến cô biến sắc.



“Tô đại sư tỷ, cửu ngưỡng đại danh… Tôi họ La, tên chỉ mang một chữ Khắc, tôi nghĩ cô đoán được tôi là ai.”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Thật ra La Khắc không tin thế giới này lại có chuyện trùng hợp như thế, người có thể giống người, giọng nói thì càng khỏi nói.



Khi nói ra lời ấy với Tô Hướng Vãn, anh chỉ mang ý thăm dò mà thôi, vốn dĩ Tô Hướng Vãn đã là một người đẹp, lại hấp dẫn hơn Trương Quân Nhã kia, dù cho cô không phải là Tô Mạc Lấp đi nữa, thì có thể “chung vui” với người đẹp cũng là chuyện khiến người ta rất hào hứng rồi.



Đương nhiên nếu như Tô Hướng Vãn chính là Tô Mạc Lấp thì càng hay, anh bị nhục mạ trong trò chơi quá đủ rồi, ở hiện thực đương nhiên phải báo thù, mà cách để báo thù….



Lời vừa tuôn ra, La Khắc đã săm soi sự chuyển biến trên gương mặt của Tô Hướng Vãn, ý đồ nắm bắt suy nghĩ của cô để xác định cô có phải Tô Mạc Lấp hay không. Song, Tô Hướng Vãn chỉ bình tĩnh nhìn về anh, gương mặt xinh đẹp tuy bị nhuộm màu vì rượu, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng sáng sủa, thanh âm cũng không mang một xúc cảm nào, “Tôi nghĩ ông La đây đã hiểu lầm rồi, lần đầu gặp mặt, xin chào.”



“Xin chào.” Không tìm được đáp án, La Khắc cũng không tức giận, kiểu nào thì đêm nay người đẹp này cũng thuộc về anh, có phải là Tô Mạc Lấp hay không với anh mà nói không quá quan trọng.



“Cô Tô, mời cô một ly được chứ?” Tuy bảo là một câu hỏi, nhưng La Khắc đã tự ý rót rượu vào ly của Tô Hướng Vãn, anh nói đầy tự tin, rót rượu xong còn đưa danh thiếp cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi.”



Tô Hướng Vãn ban đầu chỉ có hơi kinh ngạc, may thay cô đã quen với việc tỏ ra vô cảm trước người xa lạ, nhờ vậy mới không bị lộ thân phận. Giờ đây cô chỉ có thể vừa ứng phó La Khắc vừa nghĩ cách làm thế nào để Nam Hướng Bắc biết nơi mình đang ngồi, khi La Khắc đưa danh thiếp qua, cô cúi đầu lướt nhìn, trong mắt là sự khinh miệt, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra sửng sốt khi nhìn thấy nội dung trên đó, nửa ngày cũng không có động tác gì.




La Khắc nhếch môi hài lòng khi thấy biểu hiện của Tô Hướng Vãn, thầm nghĩ đêm nay người này chắc chắn không thoát khỏi tay mình, Tô Hướng Vãn bấy giờ mới ngước lên nhìn anh, đồng thời nhìn ra xung quanh, không khỏi cảm thán.



Trên bàn, không ít người đã uống say, Lưu Viện đang cười đùa trong vòng tay của một vị cơ trưởng, ghê tởm hơn nữa là bàn tay của chồng Lưu Viện đang di chuyển khắp người của một tiếp viên nọ, mà cô tiếp viên ấy hiển nhiên không hề để tâm, còn chớp mắt nũng nịu với người đàn ông.



Sớm đã biết cuộc sống riêng tư của cơ trưởng và tiếp viên trong công ty rất loạn, chỉ không ngờ lại phức tạp đến mức này, Tô Hướng Vãn nhanh chóng đè nén cảm giác muốn nôn ra ngoài, cúi xuống nhìn tấm danh thiếp trên tay, mỉm cười với La Khắc một cái rồi lấy điện thoại ra, giả vờ như lưu số của anh, thật chất là nhắn tin số phòng cho Nam Hướng Bắc.



“Sau này có thể giữ liên lạc.” Gửi tin nhắn xong, Tô Hướng Vãn cất danh thiếp và điện thoại vào túi xách, ngước lên trao cho La Khắc một nụ cười mê hồn.



“Đương nhiên.” Thấy người đẹp nói thế, La Khắc càng thêm đắc chí, cầm rượu lên đưa cho Tô Hướng Vãn, “Vì cuộc gặp gỡ tươi đẹp đêm nay, chúng ta cạn ly.”



Mỉm cười nhận lấy, Tô Hướng Vãn cụng ly với La Khắc, rồi ngẩng đầu uống cạn.



Trương Quân Nhã sau khi rời khỏi phòng thì vội vàng chạy khỏi khách sạn, sắc mặt trắng bệch.



Ban đầu cô không hề hay biết buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới này mang ý nghĩa gì, cô được Lưu Viện “mời” đến tham dự, vừa bước vào phát hiện sự có mặt của La Khắc, nghe Lưu Viện nói anh là công tử của một ông chủ công ty bất động sản rất lớn, hiện đang đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, lại nhìn nụ cười bí hiểm của Lưu Viện và La Khắc, cô chợt hiểu ra lời nói của Tô Hướng Vãn trên máy bay hôm đó.



Cô kinh sợ, nhưng lại không thoát được, nhìn những đồng nghiệp của mình đang tươi cười với những người đàn ông bên cạnh, thậm chí không ngăn cản khi va chạm cơ thể với nhau, Trương Quân Nhã vô cùng hối hận.



Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cô không cách nào thoát khỏi nơi này.



Vì vậy khi Lưu Viện đề xuất nếu cô gọi được Tô Hướng Vãn sang đây thì sẽ thả cô đi, Trương Quân Nhã lập tức nhìn thấy được rõ ràng ý đồ xấu xa trong mắt của người đàn ông tên La Khắc, cô biết nếu gọi Tô Hướng Vãn sang đây cũng đồng nghĩa với việc hại người ta, nhưng cô càng muốn bảo vệ mình hơn, cô không thể không hành động ích kỷ.



Bước đi loạng choạng khỏi nơi này, tình cờ bắt gặp Tống Trạch đang chuẩn bị vào trong, Trương Quân Nhã như nhìn thấy tia hy vọng, cô nhớ mọi người trong công ty đều nói Tống Trạch đang theo đuổi Tô Hướng Vãn, bèn vội vàng chạy tới bên anh: “Cơ trưởng Tống.”



Tống Trạch cũng đến đây vì lời mời của Lưu Viện, chẳng qua trước đó có chút việc nên đến bây giờ mới tới được, bị Trương Quân Nhã cản lối, anh hơi khựng lại, song cũng tức thì nhận ra đồng nghiệp: “Là cô à, mới đây đã về sao?”




“Cơ trưởng Tống, tiếp viên trưởng đang ở trên kia!” Trương Quân Nhã không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ lo lắng nói: “Xin anh hãy mau cứu chị ấy!”



“Tiếp viên trưởng?” Tống Trạch lại một lần nữa ngạc nhiên, tiếp viên trưởng trong công ty không ít, ai mà biết Trương Quân Nhã đang nói ai, song anh vẫn thăm dò: “Ý cô là Hướng Vãn?”



“Đúng.” Trương Quân Nhã gấp gáp nói: “Trên đó có một người tên là La Khắc, hắn có ý đồ xấu với tiếp viên trưởng, cơ trưởng Tống, xin anh hãy mau lên đó cứu chị ấy.”



Nắm chặt bàn tay, trong mắt lóe lên tia giận, Tống Trạch gật đầu với Trương Quân Nhã, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào trong. Nhìn bóng lưng của anh, cô gái cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.



“Mẹ, con phải đi đón Hướng Vãn.” Từ khi nghe thấy câu nói của La Khắc thì tim của Nam Hướng Bắc đã loạn nhịp, cô vội vàng đẩy cửa vào trong, không cần biết mẹ có nổi giận hay không, cô chỉ biết cô phải đi cứu Tô Hướng Vãn, “Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”



Dứt lời, không chờ Bắc Đường Lạc Anh trả lời thì Nam Hướng Bắc đã xông ra ngoài, quên cả việc đóng cửa phòng.



Đặt bút xuống bàn, khi ngước mặt lên thì Nam Hướng Bắc đã biến mất khỏi căn phòng, Bắc Đường Lạc Anh chau mày nhìn cánh cửa mở toang, đứng dậy bước tới khép lại rồi mới đi ra vách kính cửa sổ nhìn xuống khung cảnh bên dưới.



May thay nhân viên ở lại tăng ca không nhiều, Nam Hướng Bắc thuận lợi đáp thang máy xuống thẳng tầng trệt, xông ra khỏi đại sảnh, chạy nhanh tới khách sạn Trung Hào, đến nơi, cô chợt nhớ ra mình không biết Tô Hướng Vãn đang ở phòng nào.



Lấy điện thoại ra định gọi vào số của Tô Hướng Vãn, bàn tay hiển nhiên còn run rẩy, tin nhắn thông báo số phòng đã trùng hợp hiện ra chính vào lúc này.



Nhìn thấy tin nhắn, cơ thể của Nam Hướng Bắc như muốn rụng rời, cô biết Tô Hướng Vãn còn tìm được cơ hội nhắn tin cho mình cũng có nghĩa là cô rất có khả năng còn an toàn, nhưng cô không dám chủ quan, ghi nhớ số phòng xong thì bắt ngay một nhân viên phục vụ hỏi rõ địa điểm, lau mồ hôi, chạy thẳng tới cửa thang máy.



Tô Hướng Vãn đang ở lầu 4, nhưng thang máy lại đang dừng ở tầng cao, nhìn con số trên bảng điện tử nhảy chầm chậm từ số 9, đến lầu 8 còn bị dừng lại, Nam Hướng Bắc không chờ đợi nữa, luồn vào thang thoát hiểm rồi phóng một mạch lên lầu 4, vừa mở cửa thang thì thấy Tống Trạch đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang.



Thật ra cô không nhớ tên của người đàn ông này, chỉ nhớ hôm đó chính người này đã chặn đường Tô Hướng Vãn và nói những lời vớ vẩn, sắc mặt của Nam Hướng Bắc càng thêm khó coi, cô hận không thể chạy sang đó đánh hắn một trận, bởi vì đây không phải là lúc để cô đánh nhau. Lườm Tống Trạch một cái, cô gia tăng tốc độ tìm đến căn phòng ấy, hít sâu một hơi, xoay nắm cửa ra.



Bên trong khói thuốc nghi ngút, giây phút cánh cửa hé mở, cô thậm chí còn nhìn thấy một người đàn ông đang thò tay vào áo của người phụ nữ và dừng lại ở nơi nào đó, Nam Hướng Bắc đi nhanh vài bước vào trong, lập tức thấy ngay Tô Hướng Vãn đang ngồi ứng phó với La Khắc.



“Cô là ai?” Chồng của Lưu Viện phản ứng rất nhanh nhạy, nhưng Nam Hướng Bắc chẳng hề đếm xỉa đến hắn, thấy đối phương xông tới thì vật ngã ngay, sau đó đi nhanh đến bên Tô Hướng Vãn, thẳng tay đẩy tên La Khắc vừa mới quay đầu lại do nghe thấy tiếng la hét ấy sang một bên, còn không quên đạp cho một cái, sau đó mới dìu Tô Hướng Vãn đứng dậy.




“Cuối cùng em cũng tới rồi.” Mới nãy do phải đối phó thế tấn công của La Khắc, Tô Hướng Vãn bị chuốc thêm ba ly, giờ đây, khi đã nhìn thấy Nam Hướng Bắc, đưa tay sờ lên gương mặt quen thuộc và chân thật ấy, cô mới mỉm cười và an lòng thiếp đi.



Tinh cồn sớm đã xông lên não, nếu không nhờ lý trí chống đỡ, e rằng Tô Hướng Vãn đã gục ngã để mặc cho kẻ xấu an bày.



Thấy đại sư tỷ của mình bị hại đến như vậy, sắc mặt của Nam Hướng Bắc khó coi vô cùng, những người đàn ông như muốn xông tới, cô khom người bế luôn Tô Hướng Vãn lên, nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”



Thân thủ của cô không tệ, ngày thường muốn hạ gục ba người đàn ông cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ ở đây có những bốn năm người, chưa kể còn có phụ nữ, trong tay lại là Tô Hướng Vãn đã uống say, cô không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



“Báo cảnh sát?” Những con người đã nửa say như thình lình tỉnh rượu, nhất thời không dám động đậy nữa, Nam Hướng Bắc nghiến chặt răng, đè nén cơn giận, đưa Tô Hướng Vãn rời khỏi.



Vốn định đưa Tô Hướng Vãn về nhà, nhưng nhìn cô say khướt thế này, Nam Hướng Bắc chần chừ vài giây, quyết định đặt một phòng ở đây rồi đưa cô lên lầu, định bụng chờ cô tỉnh rượu mới tính tiếp.



Đặt Tô Hướng Vãn xuống giường, đắp chăn đâu vào đấy xong, Nam Hướng Bắc đi vào phòng tắm nhúng khăn lau mặt cho cô. Cô ngồi bên đầu giường, động tác nhẹ nhàng, chờ khi lau xong và dọn dẹp mọi thứ, Nam Hướng Bắc yên lặng ngắm nhìn Tô Hướng Vãn đang say giấc, bất giác thở dài.



Rất lâu rất lâu sau, Nam Hướng Bắc cúi người xuống, đặt lên trán Tô Hướng Vãn một nụ hôn, thì thầm nói: “Đại sư tỷ, đêm nay không bảo vệ tốt cho chị, em thật đáng chết.”



Giây tiếp theo, một bàn tay chợt quấn lấy cổ của cô, Tô Hướng Vãn nửa mở cặp mắt mông lung, nhìn Nam Hướng Bắc một lúc rồi nở nụ cười quyến rũ, giọng nói dịu ngọt: “Trước nay chỉ có đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Tòng Tâm thôi mà ~”



Lời vừa dứt, cô đã nhỏm dậy hôn lên môi của Nam Hướng Bắc.



Người bị hôn mở to mắt, nửa ngày trời cũng chưa định hình lại được.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


‘Trước nay chỉ có đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Tòng Tâm thôi mà ~’, câu nói vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu, Nam Hướng Bắc duy trì tư thế khom người, để mặc môi của Tô Hướng Vãn dán vào môi của mình.



Chau mày không vừa ý, bàn tay quấn trên cổ càng siết chặt hơn, đầu lưỡi mềm mại chạm vào bờ môi của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn mở đôi mắt mơ màng nhìn lấy đối phương, mạnh tay kéo luôn người ấy nằm xuống, bản thân thì nằm bò trên ấy, tiếp tục nói: “Tiểu Tòng Tâm không ngoan chút nào hết, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em đấy.”



Nam Hướng Bắc cuối cùng cũng hồi thần lại, nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô lắp ba lắp bắp nói: “Hướng… Hướng Vãn, cô… cô uống say rồi….”



Chống tay lên để trống ra một khoảng cách, Tô Hướng Vãn cong môi, đôi mắt như bắn ra những sợi tơ bấu víu lấy Nam Hướng Bắc, bàn tay từ từ xoa lên gương mặt của đối phương, rất lâu sau, cô chợt cười khẽ, rồi nhắm mắt lại, nằm êm ái trong vòng tay người ấy, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.



“Hướng… Hướng Vãn?” Gương mặt thanh tú nọ đã đỏ như quả táo chín, thấp thoáng như giây tiếp theo là có thể nhỏ ra máu, nhìn người phụ nữ nằm lặng thinh trên người mình, Nam Hướng Bắc khẽ gọi, song con người ấy dường như đã ngủ rất say, bờ môi hơi cong lên ấy khiến người ta cảm thấy cô đang mơ một giấc mơ đẹp.



“Hướng Vãn?” Lại gọi thêm tiếng nữa, tuy nhiên giọng điệu lần này dịu dàng hơn nhiều, Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào gương mặt của Tô Hướng Vãn, mà cái phản hồi lại cho cô, chỉ có hơi thở điều hòa của đối phương.



“Phù….” Thoáng chốc như nhẹ hơn ngàn cân, Nam Hướng Bắc thả lỏng toàn thân, giây tiếp theo mặt của cô lại đỏ lên, bởi vì… Tô Hướng Vãn đang nằm trên người cô, và chỗ đầy đặn ấy, cũng tình cờ đang áp sát…



‘Tiểu Tòng Tâm không ngoan chút nào hết, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em đấy.’ Câu nói ban nãy đột nhiên vụt về, Nam Hướng Bắc chợt sững người, vài giây sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô không dám tin tưởng mà nhìn vào Tô Hướng Vãn, sau đó, rất cẩn thẩn mà đưa tay xoa lên gương mặt ấy, trong lòng chỉ có bất ngờ và không xác định.



Đại sư tỷ gọi cô là Tòng Tâm rồi mới hôn cô, phải chăng đại sư tỷ cũng thích Nam Cung Tòng Tâm?




Đại sư tỷ gọi cô là Tòng Tâm, có phải là, đại sư tỷ đã biết Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm?



Câu hỏi trước cô có thể xác định, vì vậy cô bất ngờ, câu hỏi sau cô không rõ, vì vậy mới không xác định… hoặc giả đại sư tỷ chỉ là uống say, nên mới tưởng cô là Nam Cung Tòng Tâm chăng?



Cứ thế duy trì tư thế nằm xoải dài cho Tô Hướng Vãn gối trên người mình, dẫu cho không mấy thoải mái, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn cười khờ, bởi vì cô có thể lẳng lặng ngắm nhìn Tô Hướng Vãn say giấc.



Hóa ra đại sư tỷ cũng thích mình.



Nghĩ đến đây thì nụ hôn bất ngờ lúc nãy cũng cùng lúc lẻn vào ký ức, Nam Hướng Bắc hơi hối hận vì biểu hiện ngớ ngẩn của mình lúc nãy, vì sao chỉ lo ngạc nhiên mà không đáp lại nụ hôn ấy, thế là, cô từ từ ngẩng đầu lên, tìm đến bờ môi của Tô Hướng Vãn, hồi tưởng lại động tác chủ động hôn mình của đại sư tỷ lúc nãy, rồi học theo mà đặt môi của mình lên đó, dịu dàng đưa đầu lưỡi chạm vào cánh môi mềm mại.



Điện thoại reo lên đúng ngay lúc này, con người đang “ăn trộm” hoảng hồn, vội vàng lấy điện thoại ra, rất chột dạ mà nhìn sang người đẹp đang ngủ, thấy đối phương không có phản ứng gì, cô mới bắt máy.



“Con đang ở đâu?” Ngồi trên ghế da, gương mặt của Bắc Đường Lạc Anh rất lạnh, vì vậy mà giọng nói cũng không ấm áp, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”



“Á…” Khẽ kêu lên một tiếng, Nam Hướng Bắc cảm nhận được rõ rệt cơn giận của mẹ, cô có hơi khẩn trương, nhưng lại thấy khó xử, đành hạ thấp giọng đáp: “Mẹ, đêm nay làm phiền mẹ chăm sóc Tiểu Tích giúp con, con…. tối nay con không về…”



“Sao?” Đôi mày liễu nhướng lên, Bắc Đường Lạc Anh siết chặt điện thoại trong tay, bất chợt cười lạnh, “Con dám nói những lời như vậy sao?”



“Dạ không…” Nước da lúc nãy còn có chút hồng hào tức thì trắng bệch, Nam Hướng Bắc giải thích: “Hướng Vãn bị kẻ xấu chuốc rượu, con… con thấy không tiện nên tạm thời đưa cô ấy về phòng khách sạn.”



“Vậy sao?” Bắc Đường Lạc Anh nghe lời giải thích gấp gáp từ con gái, mím môi suy nghĩ gì đó mới nói: “Vậy mẹ đưa Tiểu Tích về nhà, tự con hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”



Nói xong không chờ nghe câu trả lời của Nam Hướng Bắc thì bà đã cúp máy, sau đó đi vào phòng gọi Tô Vi Tích dậy, đưa nó về nhà mình.



Bị mẹ ngắt máy, Nam Hướng Bắc há miệng hoang mang, nhưng khi nhìn sang Tô Hướng Vãn, cô cắn môi, tắt nguồn điện thoại để nó qua một bên.



Thôi thì tạm thời…. để mẹ giận vậy, đêm nay, cô muốn ở bên đại sư tỷ của cô, chỉ vậy thôi.



Một lần nữa nhỏm dậy hôn nhẹ lên trán và gò má của Tô Hướng Vãn, từ từ dời xuống bờ môi, ánh mắt của Nam Hướng Bắc toàn là dịu dàng, bàn tay khẽ khàng ôm lấy eo của Tô Hướng Vãn, cô nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ dưới ánh đèn mập mờ.



Nửa đêm khi tỉnh lại vì khát, Tô Hướng Vãn có hơi bất ngờ vì khung cảnh xa lạ, song giây tiếp theo cô liền nhận ra mình đang nằm trên người Nam Hướng Bắc, tiếp đó, những hình ảnh trước khi say giấc còn tồn đọng lại trong đầu từ từ hiện lên, cô bất giác bật cười, véo nhẹ vào mặt của người đang ngủ, sau đó đứng dậy uống nước.



Trước đây khi không ngủ được, cô đều sẽ uống một ít rượu đỏ, nhờ vậy mà tửu lượng của cô cũng không tệ, chỉ là về sau khi quen biết Nam Cung Tòng Tâm, thói quen uống rượu trước khi ngủ của cô mới ngày một ít đi. Mỗi khi gặp chuyện phiền não, chỉ cần nhìn thấy Tòng Tâm mặc trang phục trắng tinh thắt lưng đeo sáo, nhìn những biểu tượng khờ khạo mà Tòng Tâm gửi sang, tâm trạng của cô sẽ tự nhiên vui lên.




Song nếu hỏi cô bắt đầu thay đổi từ khi nào, cô thật sự không còn nhớ nữa.



Ngồi bên giường, Tô Hướng Vãn không cầm được lòng mà véo mặt Nam Hướng Bắc lần nữa, nhìn cô gái chau mày lại vì bị quấy nhiễu trong lúc ngủ, Tô Hướng Vãn cảm thấy tức cười.



“Tưởng chị uống say hả?” Hạ thấp giọng nói, tay vẫn còn véo mặt Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn lắc đầu nói: “Đồ nhát gan, đồ vô dụng.”



Lẩm bẩm mắng yêu vài tiếng, Tô Hướng Vãn uống thêm ít nước nữa rồi đặt chai lên tủ đầu giường, tiếp tục nằm trở về cạnh Nam Hướng Bắc, hai tay ôm lấy eo của đối phương, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.



Trời còn tờ mờ sáng thì Nam Hướng Bắc đã thức dậy.



Mở mắt ra, trông thấy Tô Hướng Vãn không còn nằm trên người mình như hôm qua mà là nằm bên cạnh mình, toàn thân vùi vào lòng mình, Nam Hướng Bắc chững ra vài giây, tiếp đó thì cười khờ, ôm chặt hơn, giọng nói ôn hòa: “Chào buổi sáng, đại sư tỷ.”



“Chào buổi sáng, Tiểu Tòng Tâm.” Thật ra thì người ta đã dậy trước cô rồi, và đang cố nín cười đáp lại.



“……”



Không nhận được câu trả lời, Tô Hướng Vãn ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy gương mặt ngớ ngẩn rất đáng yêu của ai kia, không cầm được lòng, cô lại véo vào gò má ấy, “Thế nào, bị khờ rồi à?”



“Tôi….” Nhìn nụ cười tươi tắn ấy, Nam Hướng Bắc cứng họng, “Cô…”



“Cô gì? Tôi gì?” Tô Hướng Vãn lại ôm chặt eo của đối phương, rất an tâm mà tựa vào con người này, nhắm mắt lại, nét mặt như rất hài lòng.



“Chị… chị biết từ…. từ lúc nào vậy?” Cũng trong giây phút này, Nam Hướng Bắc mới dám khẳng định nghi vấn thứ hai của mình đêm qua, hóa ra Tô Hướng Vãn sớm đã biết cô chính là Nam Cung Tòng Tâm.



“Em đoán xem ~” Tô Hướng Vãn cười đáp.



“Em….” Nam Hướng Bắc nhíu mày, từ từ ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.



Trong phòng rất yên tĩnh, Nam Hướng Bắc chăm chú hồi ức, Tô Hướng Vãn thì mỉm cười thoải mái, bàn tay còn không quên vẽ vòng tròn trên cổ đối phương, khiến cho người sợ nhột ấy không ngừng rút vai.



“Chẳng lẽ, trừng phạt tức là… kể chuyện?” Tuy bị người đẹp quấy nhiễu, nhưng sau khi sắp xếp lại trình tự sự việc xảy ra trong thời gian qua, Nam Hướng Bắc nhanh chóng kết hợp việc “đại sư tỷ sẽ trừng phạt em” mà Phó Quân Quân nói trước đó với việc “kể chuyện” lại với nhau, sau đó thì bừng tỉnh ngộ.



Tô Hướng Vãn lại khẽ cười, “Em đoán xem ~”



Chớp chớp mắt, cô tiếp tục nhớ đến hôn lễ trong trò chơi, hôm đó cô đã bị hành hạ rất thê thảm, Nam Hướng Bắc do dự và cẩn thẩn hỏi: “Vậy… hôm đó khi kết hôn… Tiểu Tích gọi điện cho em sớm…”




Tô Hướng Vãn nhỏm người dậy đè trên người Nam Hướng Bắc, hai tay véo hai bên mặt, gương mặt tươi tỉnh: “Em ~ đoán ~ nữa ~ xem ~”



“…..”



Muốn khóc mà không có nước mắt, Nam Hướng Bắc không biết tâm trạng của mình hiện giờ là như thế nào nữa, hóa ra cô trằn trọc bao lâu nay đều là vô ích, nếu như cô thổ lộ với đại sư tỷ sớm hơn, không chừng họ đã có thể đến với nhau từ lâu rồi.



Bàn tay từ từ trôi xuống, sờ đến túi quần của Nam Hướng Bắc, quả nhiên có một vật tròn tròn, Tô Hướng Vãn cũng không khách sáo, thò tay vào trong lấy vật đó ra, sau đó đưa lủng lẳng trước mặt Nam Hướng Bắc, “Tòng Tâm, đây là gì vậy?”



Nam Hướng Bắc vẻ mặt tội nghiệp, nhìn đại sư tỷ chẳng nói nên lời.



“Xét thấy biểu hiện của em gần đây rất tốt, chị tuyên bố sự trừng phạt đến đây là kết thúc.” Chụp móc khóa vào lòng bàn tay, Tô Hướng Vãn cúi người xuống cho đến khi chỉ còn cách đối phương vài cen-ti-mét, “Nếu còn lần sau, Tiểu Tòng Tâm, em biết hậu quả mà.”



“Em… em không dám nữa….” Sự đến gần của Tô Hướng Vãn khiến nhịp tim của Nam Hướng Bắc không ngừng gia tăng, cô đáp lại nhỏ xíu: “Em không phải cố tình muốn giấu chị, chỉ là sợ… sợ nói ra rồi chị sẽ ghét em….”



“Nói cái gì?” Tô Hướng Vãn thu lại nụ cười quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt đối phương.



“Nói… nói…” Gương mặt đùng một cái lại đỏ hồng, Nam Hướng Bắc mắc cỡ đến mức không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tô Hướng Vãn, “…..em…. em thích chị.”



Nụ cười bấy giờ lại nở ra, cô đưa tay sờ lên gương mặt của Nam Hướng Bắc, hỏi nhỏ: “Không nhìn vào chị nói à?”



“Em….” Nam Hướng Bắc rất gian nan mà chuyển mắt về Tô Hướng Vãn, song khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô nhận thấy rõ rệt sự dịu dàng và thâm tình từ bên trong, ánh mắt thẳng đờ, ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng cô nói rất lưu loát: “Em yêu chị.”



“Ngoan thật ~” Tô Hướng Vãn khẽ cười, lại nằm trở về cơ thể ấy, gương mặt chà sát vào vùng cổ của đối phương, nhắm mắt lại, nói như rất hài lòng: “Đêm qua chị đã chủ động, hôm nay em chủ động, như vậy mới công bằng.”



Nam Hướng Bắc ôm lấy Tô Hướng Vãn, nghe thấy lời nói như vậy, cô thoáng chốc hiểu ra gì đó, càng siết chặt vòng tay hơn, lời nói cũng tự nhiên thêm kiên định: “Sau này, em sẽ không nhát như vậy nữa.”



“Hơ… đồ ngốc.”


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom