Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tái Sinh Cùng Cô Em

Tái Sinh Cùng Cô Em

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tái Sinh Cùng Cô Em

Tái Sinh Cùng Cô Em
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Đời trước chúng tôi được nhận nuôi bởi hai gia đình khác biệt, tôi được một lao công nhận về, còn em gái thì ở trong nhà hào môn

Cứ tưởng cuộc đời của em sẽ hạnh phúc, nhưng gia đình ấy lại lục đυ.c với nhau, cha mẹ nuôi không quan tâm, anh trai nuôi ức hϊếp, sau cùng đành phải tay không rời khỏi nhà.

Gia đình tôi lại rất hòa thuận, thiếu gia của gia đình giàu có còn đem lòng yêu tôi, một tiểu bạch hoa nghèo khổ, mọi thứ giống như một bộ phim thần tượng.

Em gái ôm hận nên giếc tôi, cùng tôi trở về ngày chúng tôi được nhận nuôi.

Lần này, em ấy giành trước một bước, vội lao vào vòng tay của người lao công:

"Chị à, lần này đến lượt tôi làm nữ chính phim thần tượng rồi."

Nhưng nó không biết, nữ chính sẽ mãi mãi là nữ chính, xuất thân chẳng liên quan cái vẹo gì cả.
 
Chương 1


Em gái và tôi đã tái sinh về ngày chúng tôi được nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi.

Trong phòng viện trưởng có hai bên đang đứng, nhà họ Cố và nhà họ Chu.

Ba thành viên nhà họ Cố đều ăn mặc chỉnh tề.

Đàn ông mặc vest, đi giày da, còn phụ nữ đeo trang sức đắt gi.á.

Con trai duy nhất của họ, Cố Tri Việt, thì mặc đồng phục học sinh trung học, nhưng chân lại mang một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu.

Họ chính là nhà họ Cố, gia tộc hiển hách nhất Giang Thành, cha Cố là ông trùm kinh doanh, công ty của ông ta có mức đóng thuế lớn nhất ở Giang Thành, mẹ Cố là một người có địa vị xã hội, thường xuất hiện tại các buổi đấu gi.á trang sức dạ tiệc từ thiện, cùng với các ngôi sao nổi tiếng.

Con trai của họ Cố Tri Việt được mệnh danh là Thái tử Giang Thành.

Nếu đưa ra so sánh thì nhà họ Chu bên cạnh trông thật bần cùng.

Bàn tay của họ hằn vết chai do vất vả lao động, trang phục mặc trên người tuy đã là những bộ đồ tốt nhất mà họ có, nhưng vẫn còn ngửi rõ mùi mồ hôi chưa giặt sạch.

Theo lời giới thiệu của viện trưởng, cả hai vợ chồng đều làm việc tại trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành, chồng là lao công còn vợ là nhân viên tạp vụ.

Kiếp trước, cô em gái Thi Mạn của tôi đã không chút do dự đã chọn nhà họ Cố.

Tuy nhiên lúc này, gần như cô ả sợ bị hớt tay trên nên nhanh nhảu lao vào vòng tay của người tạp vụ:

"Mẹ, đưa con đi nhé, con muốn làm con gái của mẹ!"

"Vậy từ giờ trở đi, ta sẽ gọi con là Chu Thi Mạn."

Trong niềm phấn khích của cô em gái, tôi bước về phía nhà họ Cố.

Cứ như thế, việc chọn nhà đã hoàn tất và chúng tôi được gia đình tương ứng của mình đưa đi.

Khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, tôi còn nghe thấy viện trưởng thầm thì:

"Kỳ lạ, Thi Mạn vẫn luôn là đứa trẻ kén chọn nhất. Trong số những người tới muốn nhận nuôi trước kia, con bé thậm chí không thèm để mắt tới những người mặc quần áo bình thường lấy một cái, nhưng lần này khi có một gia đình giàu có thực sự đến, tại saolại không chọn?”

Viện trưởng không hiểu tại sao.

Nhưng tôi hiểu.

02.

Ở kiếp trước, em gái tôi đã phí rất nhiều tâm tư để được nhà họ Cố nhận nuôi để trở thành Cố Thi Mạn.

Cô ta nghĩ rằng điều đang chờ đợi mình là cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ.

Chưa kể Cố Tri Việt, Thái tử Giang Thành, đã trở thành anh trai cô ta.

Bạn biết đấy, nam chính là con trai hào môn và nữ chính với thân phận con gái nuôi là cặp đôi thường gặp nhất trong các tiểu thuyết ngôn tình, họ ngày đêm cùng chung sống dưới một mái nhà nên sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm với nhau.

Tuy nhiên, Thi Mạn không bao giờ ngờ rằng Cố Tri Việt không những không có chút dịu dàng nào của một người anh nuôi mà ngược lại còn cực kỳ ghét cô ta:

"Đời này tôi ghét nhất những kẻ hợm hĩnh. Đừng nghĩ là tôi không nhìn ra được cô là trà xanh đầy mưu mô, vào nhà này chỉ vì tiề.n của gia đình chúng tôi thôi, phải không?"

Ở nhà, Cố Tri Việt bắ.t nạt Cố Thi Mạn.

Ở trường, anh dẫn đầu một nhóm người tiếp tục bắ.t nạt cô ta.

Cho dù cha mẹ Cố biết chuyện cũng chỉ qua loa mắn.g mỏ.

Họ không có tình cảm với Thi Mạn mà bởi vì thầy bói đã nói với Cha Cố rằng việc nhận nuôi một cô con gái sẽ mang lại may mắn cho ông trong mười năm tới.

Giữa con gái nuôi và con trai ruộ.t, cha mẹ Cố đương nhiên yêu thương con trai mình hơn.

Cố Tri Việt một mặt bắt nạ.t Thi Mạn, nhưng mặt khác, anh rất tốt với tôi, người được nhà họ Chu nhận nuôi.

Anh thấy tôi được học bổng, thi đạt hạng nhất, ban ngày đi học, tối giúp mẹ dọn dẹp, dù cuộc sống rất khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn.

"Nữ sinh Chu Thi Sơ này thật thú vị."

Giống như trong phim thần tượng, chàng trai nhà giàu ngổ ngáo đem lòng yêu Tiểu Bạch Hoa nghèo khổ bất khuất.

Sau đó, khi cha mẹ Cố qua đời, lúc phân tài sản thừa kế, Cố Tri Việt dẫn đầu một nhóm luật sư khiến Cố Thi Mạn bị lừa đến mức không nhận được gì, cô ta tay trắng rời khỏi nhà. 

Vài tháng sau, Cố Tri Việt cưới tôi.

Anh còn thẳng thắn tuyên bố trong đám cưới: "Chu Thi Sơ, từ nay cái gì của tôi cũng đều là của em."

Thật tiếc là tôi không thể hưởng thụ tài sản của Cố Tri Việt.

Bởi vì vài ngày sau, Thi Mạn, người bị kích động đến mức phát điê.n, đã tông xe giế.t chế.t tôi.

Lần tái sinh này, em gái đã không chút do dự chọn nhà họ Chu.

Dù không có khối tài sản kếch xù nhưng gia đình không có lục đục gì, có thể tận hưởng tình yêu thương hết lòng của cha mẹ và lớn lên trong một môi trường hạnh phúc.

Với số phận này, cô ta sẽ được một thiếu gia giàu có thương hại và che chở, cuối cùng có được đám cưới cổ tích.

Cô ta mỉm cười và nói với tôi:

"Chị ơi, lần này đến lượt em làm nữ chính trong phim thần tượng rồi."

“Đã đến lúc chị phải nếm trải những gì tôi đã phải chịu đựng.”

03. 

Thi Mạn dự đoán không sai, kỳ thật sự ác bá của Cố Tri Việt đến còn sớm hơn kiếp trước.

Ở trường, tôi bị dìm đầu xuống bể bơi, xung quanh là tiếng cười quái đản của một đám con trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tai-sinh-cung-co-em-xao-quyet/chuong-1.html.]

Trong lúc tôi sắp mất hết dưỡng khí thì có người túm gáy kéo tôi lên, Cố Tri Việt mỉm cười nhìn tôi:

"Nếu cô muốn tiề.n của nhà tôi, dễ thôi. Uống hết nước trong toilet đi. Cô uống một ngụm tôi sẽ cho cô một trăm tệ, thế nào?"

Đám người hóng chuyện reo hò cổ vũ đầy phấn khích.

Tôi nhìn Cố Tri Việt.

Người từng dịu dàng nói yêu tôi ở kiếp trước giờ đang trút giận lên tôi một cách vô lương tâm.

Nhưng Cố Tri Việt không nhìn tôi.

Anh lướt mắt rồi nhìn về phía sau tôi.

Tôi biết ở nơi đó, Chu Thi Mạn đang cặm cụi lau sàn.

"Đó không phải là Chu Thi Mạn sao?"

"Tại sao cô ấy phải lau sàn nhà?"

Một người nhìn theo nói với Cố Tri Việt: "Mẹ của Chu Thi Mạn làm tạp vụ ở trường. Ban ngày cô ấy đi học ban đêm thì làm việc giúp mẹ.”

Trong mắt Cô Trí Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là sự thương xót.

Anh gọi Chu Thi Mạn: "Này, trời lạnh lắm, đừng lau. Dù sao cũng không có ai kiểm tra."

Chu Thi Mạn thẳng lưng dậy, hất mái tóc đen lộ ra khuôn mặt thanh tú mang vẻ bướng bỉnh.

Cô ta lắc đầu: "Không."

“Nếu có người đến kiểm tra mà phát hiện sàn nhà không sạch sẽ, mẹ tôi sẽ bị trừ một trăm tệ.”

“Tôi biết một trăm tệ đối với thiếu gia như cậu chẳng là gì, nhưng đối với gia đình tôi, đó là tiề.n ăn trong một tuần..”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nói xong, Chu Thi Mạn cúi người tiếp tục lau sàn nhà.

Thật ra ý đồ của Chu Thi Mạn rất rõ ràng, có nhiều tầng như vậy nhưng cô ta lại lựa chọn lau nơi này là muốn xuất hiện trước mặt Cố Tri Việt.

Cô ta cũng cố tình xõa tóc tạo góc nhìn đẹp để trông xinh nhất.

Đáng tiếc Cố Tri Việt lại rơi vào cái bẫy này.

Quả nhiên, Cố Tri Việt bước tới, đỡ Chu Thi Mạn đứng dậy, giật lấy mảnh khăn lau trên tay cô ta ném cho người đi theo:

"Các cậu, hãy giúp cô ấy lau phần còn lại đi."

Anh liếc nhìn đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh của Chu Thi Mạn, suy nghĩ một chút rồi cởi áo khoác cho cô ta:

"Đã muộn rồi, lát nữa cậu về nhà bằng cách nào?"

"Đi xe đạp."

“Thời tiết lạnh thế này mà đạp xe à?” Cố Tri Việt sửng sốt, sau đó không chút nghi ngờ nói: “Cậu xuống dưới đợi đi, tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Chu Thi Mạn được Cố Tri Việt bảo vệ và rời đi.

Trước khi đi, cô ta không quên lặng lẽ quay lại và nở một nụ cười châm chọc với tôi.

Một lúc sau, mọi người giải tán, chỉ còn lại tôi ở bên bể bơi.

Tôi trèo lên một cách khó khăn, dùng ống tay áo lau nước đang nhỏ giọt trên tóc.

"Dùng cái này đi."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại thì phát hiện đó là Tống Hiểu Lê, lớp trưởng của chúng tôi.

Đây là một cô gái ít nói, chăm học luôn mặc áo dài tay bất kể Xuân, Hạ, Thu hay Đông.

Ở kiếp trước, cô ấy cũng đã giúp đỡ Chu Thi Mạn khi cô ta bị bắt nạt.

Cô ấy đưa cho Chu Thi Mạn một chiếc khăn và thuyết phục Chu Thi Mạn vạch trần hành vi bắt nạt của Cố Tri Việt.

Chu Thi Mạn hất tay cô ấy ra:

"Cô thì biết gì? Đó là anh trai tôi!"

Khi đó, Chu Thi Mạn vẫn đang mơ ước làm cho Cố Tri Việt thích mình.

Vì vậy sau đó Tống Hiểu Lê không còn quan tâm đến cô ta nữa, im lặng bước đi.

Sau đó, khi lễ tốt nghiệp đến gần, Tống Hiểu Lê tự sá.t.

Lúc ấy tôi mới biết rằng gia đình cô ấy rất nghèo, bà nội cô ấy nằm liệt giường nhiều năm, còn cha là một tay c.ờ bạc, không chỉ bạ.o hàn.h mà còn bá.n cô ấy để trả n.ợ. 

Lúc này, cô ấy đang đứng cạnh tôi, trên tay cầm một chiếc khăn sạch.

Tôi hơi bất ngờ, rồi nhận lấy nó.

Cô ấy không nói nhiều, quay người rời đi.

Có lẽ là bởi vì cảm thấy mình không có gì để nói với đại tiểu thư nhà họ Cố.

Thấy bóng lưng cô ấy sắp biến mất, tôi chợt lên tiếng:

"Lớp trưởng!"

Bước chân cô ấy khựng lại.

Tôi gãi đầu nói: “Có chuyện này, vì tớ mới chuyển trường nên còn chưa biết đường.”

"Căn tin ở đâu thế? Cậu có thể đưa tớ đến đó được không?"
 
Chương 2


Có bốn món ăn và một món súp trên bàn ăn căng tin.

Sườn om, thịt hấp và trứng, cánh gà cola, bắp cải xào, canh bí đao.

Đây quả thực là trường trung học tốt nhất Giang Thành, đồ ăn trong căng tin luôn khiến người ta tự hào.

Tôi lại gãi đầu nói: “À, vô tình gọi nhiều quá.”

"Xấu hổ quá, lỡ lãng phí rồi, chắc cậu cũng chưa ăn tối phải không? Chúng ta cùng ăn nhé?"

Tống Hiểu Lê trầm mặc một lát, cuối cùng cầm đũa lên bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Tôi nhìn cổ tay lộ ra từ tay áo đồng phục học sinh của cô ấy, cổ tay mỏng manh.

Thực ra, những cô gái như lớp trưởng mới là những người thực sự cần được giúp đỡ.

Nhưng vì không xinh đẹp, lại cũng không kêu gào đau đớn nên sẽ chỉ trở thành cỏ dại cằn cỗi trong ký ức tuổi trẻ, thậm chí còn chả đủ tư cách làm nữ chính trong các bộ phim thần tượng.

Đời này, tôi không chỉ muốn cứu mình mà còn muốn cứu cô ấy.

Sau khi ổn định tâm trí, tôi nói:

“Ồ, đường tuyến tính khó quá, tớ chẳng hiểu gì cả.”

“Lớp trưởng, nếu cậu học tốt vậy sao không dạy kèm cho tớ nhỉ?”

Tống Hiểu Lê nhấm nháp sườn heo om, vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta quen nhau sao?"

Tôi không cho cô ấy cơ hội để “say no.”

Tôi nắm lấy vai lớp trưởng vui vẻ đề nghị: "Quyết định vậy đi! Tớ sẽ trả ph.í dạy kèm cho cậu!"

05. 

Tôi đưa một phần chi ph.í sinh hoạt của mình cho lớp trưởng, gọi một cách hoa mỹ là “trả trước tiề.n dạy kèm”.

Cô ấy nhìn mấy tờ tiề.n một trăm đỏ chót trong phong bì, bàng hoàng đến không nói nên lời.

Thật ra, dù ở kiếp trước hay kiếp này, Cố gia đều không đối xử tệ bạc với con gái nuôi về cơm ăn, áo mặc và chi phí sinh hoạt cơ bản nhất.

Nhưng đối với Tống Hiểu Lê, số tiề.n nhỏ mà tôi đưa cũng đủ để cô ấy mu.a thuố.c cho bà ngoại và trả tiề.n viện phí.

Nhiêu đó thậm chí có thể thuê một căn nhà nhỏ ngoài khuôn viên trường để tránh xa người cha tàn bạ.o của mình.

Sau khi hẹn lại giờ dạy kèm vào ngày hôm sau, tôi về nhà.

Biệt thự sang trọng trống rỗng, cha Cố đi ra ngoài dự tiệc xã giao, còn mẹ Cố đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da.

Về phần Cố Tri Việt, có lẽ đang ăn tối ở nhà họ Chu.

Kiếp trước Cố Tri Việt nhờ tài xế đưa tôi về nhà, vợ chồng nhà họ Chu nhìn thấy liền nhiệt tình mời vào ăn.

Sau đó, giống như cốt truyện tiêu chuẩn trong các bộ phim thần tượng, bữa tối đã khiến cậu thiếu gia, người vốn quen với cuộc sống giàu có và lạnh lùng từ nhỏ, cảm nhận được tình cảm ấm áp của một gia đình nghèo.

Cha mẹ Chu luôn nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Một căn phòng nhỏ tồi tàn nhưng cũng thật ấm cúng.

Tất cả đều khiến Cố Tri Việt khao khát, và anh cũng càng thích tiểu bạch hoa tội nghiệp lớn lên trong gia đình kiểu ấy.

Lúc này, tuy anh và Chu Thi Mạn đang ăn đồ ăn không dầu không nước nhưng trong lòng hẳn là rất vui vẻ.

Tôi chậm rãi mặc chiếc váy ngủ Hermès, rửa mặt bằng sữa rửa mặt Chanel, ăn một bát yến mạch đường phèn do bảo mẫu đưa cho, nhếch mép cười khẩy.

Không ai biết nhà họ Chu quả thực nghèo khó nhưng không hề đơn giản.

Cặp đôi kia thích con trai hơn con gái và ban đầu muốn nhận con trai làm con nuôi.

Nhưng thực sự không có đứa bé trai nào lành lặn, không khuyết tật ở trại trẻ mồ côi nên họ quyết định phương án tốt nhất tiếp theo là chọn một cô con gái xinh đẹp để sau này có thể lấy về được một người chồng giàu có.

Nhìn thấy Cố Tri Việt đưa con gái về nhà, hai vợ chồng ấy liền sôi má.u, lập tức đưa cậu con rể tương lai này vào nhà chiêu đãi.

Cái gọi là tình cảm gia đình, cái gọi là ấm cúng chỉ là diễn trò mà thôi.

Suy cho cùng, nếu họ muốn gây ấn tượng với một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có thì đây là điều duy nhất họ có thể làm.

Ở kiếp trước, khi tôi nói với họ rằng tôi không muốn kết hôn với Cố Tri Việt, mẹ nuôi đã nhốt tôi trong phòng, còn cha nuôi thì dùng chân bàn và thắt lưng đán.h tôi gần chế.t.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Thi Mạn tưởng rằng kiếp này cô ta đã được lên thiên đường, nhưng cô ta không biết, trên thế giới này, thiên đường không có thật.

Cố gia là một địa ngục giàu có, trong khi Chu gia lại là một địa ngục nghèo đói.

Và ai có thể sống sót bò ra khỏi địa ngục là tùy thuộc vào khả năng của chính họ.

06. 

Những ngày sau đó, ác ý của Cố Tri Việt ngày càng mãnh liệt.

Khi tôi mở hộp cơm trưa mà bảo mẫu đã chuẩn bị cho ra, thì trong đó có đầy đinh bấm được đổ vào.

Tôi còn bắt ra được những con nhện chế.t trong sữa rửa mặt và kem đánh răng.

Váy trong tủ có lỗ thủng do tàn thuố.c lá.

Và mỗi khi tôi giật mình ngẩng đầu lên, thì đều có thể nhìn thấy nụ cười tà ác của Cố Tri Việt.

Anh ta nói với tôi: "Cố Thi Sơ, cô bị vậy là xứng đáng."

Cố Tri Việt tưởng tôi sẽ khóc.

Nhưng tôi chỉ bình tĩnh vứt chiếc đinh bấm, ném con nhện vào thùng rác, gấp váy lại và cất đi.

Sau đó, nụ cười trên mặt Cố Tri Việt biến mất.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nói: "Để xem cô có thể giả vờ được bao lâu."



May mắn thay, lần này tuy phải gánh chịu ác ý của Cố Tri Việt nhưng mọi tài nguyên của nhà họ Cố đều đổ dồn vào tôi.

Tôi không còn phải ngày đi học đêm làm việc nữa. 

Thay vào đó, tôi có bảo mẫu chăm sóc và tài xế đưa đón khi ra ngoài nên tôi chỉ cần tập trung vào việc học.

Kiếp trước, nếu muốn mu.a tài liệu học ngoại khóa, tôi phải tiết kiệm tiề.n rất lâu, đồng thời tôi cũng phải đề phòng cha nuôi lấy trộm tiề.n đi mu.a rượ.u và đán.h bài.

Bây giờ trong tủ có rất nhiều váy vóc của các thương hiệu nổi tiếng, trong hộp trang sức còn có Van Cleef & Arpels và Cartier, những thứ này đều do mẹ Cố tặng và không cần tôi trả bất kỳ khoản tiề.n nào.

Ngoài ra, đầu mỗi tháng còn được cho một khoản tiêu vặt 50.000 tệ tiề.n mặt và một thẻ tín dụng có hạn mức 100.000 tệ, nếu hết tiề.n chỉ cần báo với quản gia, sau nửa giờ là sẽ có tiề.n chuyển vào thẻ.

Cuộc sống khó khăn trước đây tôi trải qua giờ hoàn toàn đổ dồn vào Chu Thi Mạn.

Tôi thấy cô ta ngủ suốt trong giờ học vì phải giúp mẹ nuôi làm việc vào ban đêm và đơn giản là do cô ta không ngủ đủ giấc.

Dần dần, cô ta bắt đầu ngừng làm bài tập về nhà và nộp giấy trắng cho bài kiểm tra.

Kiếp trước tôi dựa vào cà phê đen để sống, khi thực sự buồn ngủ, tôi sẽ dùng compa đâ.m vào người cho tỉnh, buộc mình phải học hành chăm chỉ.

Nhưng Chu Thi Mạn kiếp trước sống cuộc sống của một thiếu nữ được nuông chiều, không có khí khái và sự kiên trì, chưa kể cô ta cũng không quan tâm đến việc học của mình.

Cô ta cho rằng, việc trở thành vị hôn thê của Thái tử nhà họ Cố có giá trị hơn nhiều so với việc được nhận vào Đại học Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Vì vậy, Chu Thi Mạn đã tập trung toàn bộ sức lực vào việc làm thế nào để Cố Tri Việt thích mình hơn.

Cô ta không thèm tập trung trong giờ toán mà lén lút viết nhật ký dành riêng cho Cố Tri Việt.

Cô ta không đến buổi tập khiêu vũ mà ra khỏi cổng trường và cùng Cố Tri Việt về vùng nông thôn để ngắm sao.

Kết quả là, đêm trước của buổi biểu diễn khiêu vũ...

Cô ta ngồi ngoài phòng tập khóc.

Tôi đoán Chu Thi Mạn đã đặc biệt nghiên cứu cách khóc của các nữ chính trong phim thần tượng, cô ta nhìn lên trời 45 độ, nước mắt lưng tròng, bướng bỉnh cố không để nước mắt rơi xuống.

Kết quả, bị Cố Tri Việt đi ngang qua nhìn thấy.

Khoảnh khắc Cố Tri Việt hỏi cô ta có chuyện gì xảy ra, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay của Chu Thi Mạn cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô ta lao vào vòng tay của Cố Tri Việt và bật khóc:

"Tri Việt, em không còn tư cách lên sân khấu."

“Tất cả các bạn nữ trong lớp đều được lên sân khấu, nhưng Cố Thi Sơ không cho em tham gia…”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cố Tri Việt vốn đã cực kì ghét tôi nên nghe vậy liền tức giận:

"Tại sao?"
 
Chương 3


Chu Thi Mạn bặm môi, cố gắng hết sức để ngừng khóc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nức nở:

“Cô ấy nói, mẹ em là tạp vụ còn bố em là lao công.”

“Thậm chí em còn không đủ tiề.n mu.a trang phục nên không xứng đáng được đứng trên sân khấu.”

Sắc mặt Cố Tri Việt càng ngày càng xấu xí.

Anh ta nhìn Chu Thi Mạn đang khóc không ra hơi, thấp giọng nói: "Không phải chỉ là trang phục biểu diễn thôi sao? Anh mu.a cho em."

Chu Thi Mạn lắc đầu, nói với vẻ chính trực lẫn đáng thương: “Không được, một bộ trang phục có giá 800 tệ, em không thể nhận món quà đắt tiề.n như vậy của anh. 

Cố Tri Việt không khỏi tức giận và đau lòng:

"Sao cô ta dám, Cố Thi Sơ?"

Anh ta thốt lên đầy tức giận.

Chu Thi Mạn lắc đầu, nước mắt tí tách: "Cô ấy dù sao cũng là em gái của anh, đại tiểu thư nhà họ Cố."

"Mấy tòa nhà trong trường là do gia đình anh hiến tặng, bố anh vẫn là hiệu trưởng danh dự của trường. Cho dù giáo viên biết cô ấy bắt nạt thì họ làm gì được đây..."

Chu Thi Mạn không để ý rằng có một phóng viên đến trường phỏng vấn tình cờ đi ngang qua phía sau cô ta.

Phóng viên thò đầu ra hỏi một câu nhạy cảm như cá mập ngửi thấy mùi má.u:

"Bắ.t nạ.t? Bắ.t nạ.t cái gì? Ai bắ.t nạ.t?"

07. 

Mọi chuyện đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Trong phòng họp lớn nhất trường, một nhóm người đang tụ tập đông đúc.

Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, trưởng khoa, chủ nhiệm lớp. Các nhà báo từ các tờ báo khác nhau.

Cha mẹ Cố và nhà họ Chu đều đến, cha Chu và mẹ Chu đứng ở góc phòng họp, bảo vệ Chu Thi Mạn với khuôn mặt đầy nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ bất bình và tức giận.

Cha Cố và mẹ Cố ban đầu nhận điện thoại, nghe nói tôi có chuyện gì đó nên không muốn đến.

Mãi cho đến khi nghe tin ngay cả bộ trưởng Giáo dục mới được bổ nhiệm cũng có mặt, họ mới vội chạy tới.

Trường trung học số 1 Giang Thành là trường trung học tốt nhất thành phố, đồng thời cũng là hình mẫu của Bộ Giáo dục.

Cha Cố rõ ràng có quen biết với bộ trưởng Giáo dục, vừa vào cửa liền đi đến bên cạnh ông ta, thuận miệng nói:

"Việc nhỏ này thực sự đã khiến bộ trưởng Lý bận tâm rồi."

"Thật ra chỉ là trẻ con cãi nhau thôi mà..."

Nhưng bộ trưởng Giáo dục rất ngay thẳng, không hề chấp nhận cách nói lấp l.i.ế.m này:

"Anh Cố, blhđ không phải lúc nào cũng là chuyện nhỏ đâu."

"Tôi biết Cố Thi Sơ là con gái của anh, nhưng ở nơi này, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều là học sinh, đều là mầm non, tôi không thể chấp nhận chuyện bọn chúng bị ức hiế.p."

Đã nói đến vậy, cha Cố không thể hó hé thêm gì nữa, chỉ có thể lộ ra nụ cười: "Đúng, đúng, chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, mong bên anh cẩn thận điều tra."

Trở lại chỗ mẹ Cố, hai người im lặng trao đổi ánh mắt.

Tôi hiểu.

Nếu đúng là tôi bắ.t nạ.t người ta, nhà họ Cố sẽ ngay lập tức từ tôi, đứa con gái nuôi mà họ không có tình cảm, cắ.t đứt hoàn toàn quan hệ với tôi.

Thái độ của cha mẹ Cố còn như thế, Cố Tri Việt thì...

Anh ta đứng bên cạnh Chu Thi Mạn đang nức nở, nhẹ nhàng an ủi điều gì đó, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt đen láy lên, lạnh lùng liếc nhìn tôi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, hiệu trưởng hỏi Chu Thi Mạn:

"Bạn học Chu, hãy nói cho thầy biết tình hình cụ thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Chu Thi Mạn ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên, thấp giọng lặp lại những gì cô ấy nói với Cố Tri Việt.

Các nhà báo nghe thấy thì hẫn nộ.

Người đầu tiên lên tiếng: "Sau khi chúng tôi điều tra sơ bộ, Cố Thi Sơ và Chu Thi Mạn từng là bạn cùng lớn lên trong một tổ chức phúc lợi, họ đã từng được coi là chị em."

“Sau này, Cố Thi Sơ được Tập đoàn Cố nhận nuôi, nhưng cha mẹ nuôi của Chu Thi Mạn chỉ là nhân viên trường học bình thường.”

"Cố Thi Sơ, cô tưởng vào được một gia đình giàu có rồi cô có thể bắ.t nạ.t bạn cũ của mình và tước đi những cơ hội vốn thuộc về cô ấy ư?"

Xung quanh rơi vào im lặng.

Đôi mắt của các phóng viên đang dán chặt vào tôi và những chấm đỏ của máy ảnh liên tục nhấp nháy.

Không ai không muốn đào bới.

Xét cho cùng, đây là một chủ đề xã hội rất nhạy cảm - vào thời điểm các tầng lớp xã hội đang dần được củng cố, nếu con nhà giàu tiếp tục lấy đi nguồn lực giáo dục vốn dĩ của trẻ nghèo và cản trở con đường phát triển của chúng thì cũng là chủ đề đủ để khơi dậy sự phẫ.n nộ đáng kể của công chúng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chưa kể nhân vật chính của sự kiện thời sự là tôi và Chu Thi Mạn, đúng là một mục phát sóng rất kịch tính.

Phòng làm việc im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tôi chợt bật cười, âm thanh đột ngột.

Các phóng viên đều nhìn nhau.

"Vị nhà báo này, tôi đọc trong sách nói rằng tất cả tin tức mà nhà báo thu được đều cần phải được xác minh chéo và kiểm tra thực tế."

"Còn anh vừa làm gì vậy? Sao anh lại bỏ qua các nguyện tắc của công việc, chưa xác minh đã vội vàng đưa tin để gây sốt thế?"

Trong lúc nhất thời, mặt của phóng viên đó đỏ lên.

Tôi đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào Chu Thi Mạn:

"Hiện giờ tin tức cũng chỉ lấy từ cô ta, đầu đuôi câu chuyện cũng chỉ do mình cô ta kể."

Tôi nhìn mặt Chu Thi Mạn đang tái nhợt vì khóc.

Tôi đã coi cô ta như em gái.

Nhưng kiếp trước cô ta đã giế.t tôi vì ghen tị.

Kiếp này, cô ta vì muốn trèo cao mà hạ bệ tôi.

Nếu đã muốn hại tôi, đừng trách tôi vô tình.

"Vì phóng viên đang hỏi tôi nên tôi sẽ nói cho ra những gì tôi biết."

"Chu Thi Mạn ghen tị với tôi, cô ta cho rằng cô ta và tôi chẳng khác gì nhau, thậm chí cô ta còn nghĩ mình xinh đẹp và thông minh hơn tôi, nhưng sao bây giờ tôi lại sống tốt hơn cô ấy?"

“Vì lòng ghen tị và hận thù nên cô ta đã bịa ra câu chuyện này để vu khống tôi”.

Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, Cố Tri Việt đã trực tiếp bác bỏ:

"Rõ ràng..."

Điều anh ta muốn nói là Chu Thi Mạn rõ ràng đã chọn nhà họ Chu tội nghiệp.

Vì vậy, cô ta không thể là người khinh nghèo, ham giàu, câu nói của tôi rõ ràng là khó hiểu.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng hiệu trưởng đã bị mở tung.

Đứng ngoài cửa là một bóng người gầy gò, tóc ngắn, im lặng như cỏ dại không được chú ý.

Chủ nhiệm lớp của chúng tôi nhận ra cô ấy: "Tống Hiểu Lê? Em đến đây làm gì vậy?"

Kiếp trước, thời điểm này, Tống Hiểu Lê đã tự sá.t.

Nhưng ở kiếp này, cô ấy vẫn sống tốt.

Cô ấy đi từng bước một tới, Tống Hiểu Lê đứng ở bên cạnh tôi.

Cô ấy thì thầm: “Tôi sẽ làm chứng.”
 
Chương 4


Cô ấy bước vào bất ngờ đến mức các phóng viên nhất thời không kịp phản ứng.

Có người hỏi: "Bạn cùng lớp, bạn đến đây để làm chứng về việc Chu Thi Mạn bị Cố Thi Sơ bắ.t nạ.t à?"

Suy cho cùng, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, Tống Hiểu Lê rõ ràng không phải là con gái nhà giàu, nhìn thoáng qua thì cô ấy giống Chu Thi Mạn hơn.

Tống Hiểu Lê liếc nhìn người đặt câu hỏi, lắc đầu.

Cô ấy nói: "Tôi đến đây để làm chứng cho Cố Thi Sơ."

Tôi ngạc nhiên nhìn Tống Hiểu Lê.

Thành thật mà nói, tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc đối đầu ngày hôm nay.

Nhưng Tống Hiểu Lê, cô ấy không phải là nhân chứng tôi đã chuẩn bị.

Suy cho cùng, mối quan hệ của chúng tôi không thân thiết lắm.

Sau khi đưa tiề.n lần trước, cô ấy kiểm tra thử ph.í dạy kèm trên thị trường, tính toán chia ra cho một giờ mỗi ngày, rồi hoàn trả toàn bộ số tiề.n thừa cho tôi.

Cô ấy dạy kèm cho tôi toán một giờ mỗi ngày, cứ đúng giờ là lấy cặp sách chạy lấy người, giống như một con robot trí tuệ nhân tạo đã được lập trình.

Kiếp trước, Tống Hiểu Lê nhảy lầu tự sá.t trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tất cả hy vọng của cô ấy đều đặt vào việc vào được một trường đại học tốt và kiếm tiề.n thật nhanh để chữa bệnh cho bà.

Kết quả là, một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, lão cha thua tiề.n c.ờ bạc, uống vài chai rượ.u kém chất lượng về nhà đán.h đậ.p Tống Hiểu Lê một cách d.ã man.

Tay phải của Tống Tiểu Lê bị gãy.

Đó là bàn tay cầm bút của cô ấy.

Không ai biết ngày hôm đó cha của Tống Hiểu Lê đã làm gì, Tống Tiểu Lê đầy sẹo đã trải qua những gì.

Khi mọi người tìm thấy cô ấy lần nữa, cô gái luôn im lặng này đã nhảy từ sân thượng xuống.

Kiếp này, tôi và Tống Hiểu Lê tuy chưa trở thành bạn bè nhưng tôi vẫn muốn cứu cô ấy.

Vì vậy, tôi đã thuê hai tên cô.n đồ làm cho bố của Tống Hiểu Lê phải vào bệnh viện.

Bằng cách này, ít nhất cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, người đàn ông này sẽ không thể bạ.o hành được nữa.

Để chuẩn bị kỹ càng cho vấn đề này, lần đầu tiên tôi đã bỏ lỡ tiết tự học buổi tối.

Sau đó khi quay lại thì bị Tống Hiểu Lê, người chịu trách nhiệm ghi chép điểm danh, bắt quả tang.

Cô ấy hỏi tôi: “Tại sao cậu lại trốn tiết tự học tối?”

Tôi gãi đầu cố gắng hết sức để nghĩ ra một cái cớ.

Suy cho cùng, trông tôi hoạt bát khỏe mạnh, không thể bịa lý do ốm đau hay gặp rắc rối gì, tôi cũng chả thể nói với cô ấy rằng: “Tôi đã trốn học và cho cha cậu một trận”.

Lúc này, Tống Hiểu Lê bị giáo viên trong phòng liên lạc gọi: "Tiểu Lê, có người gọi cho em."

Đó là tin tức về vụ ta.i nạ.n của cha Tống Hiểu Lê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tống Hiểu Lê năm phút sau mới quay lại, vẻ mặt vẫn như cũ không có biểu tình.

Cô ấy lại nhặt tờ điểm danh lên rồi đặt nó xuống bàn.

“Lần này tôi sẽ bỏ qua.” Cô ấy bình tĩnh nói: “Lần sau đừng trốn học nhé.”

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi lăn về chỗ ngồi học bài.

Trở lại hiện tại, Tống Hiểu Lê nói: "Tôi làm chứng cho Cố Thi Sơ" với giọng điệu bình tĩnh như cũ.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng cô ấy đã biết chuyện kia.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tống Hiểu Lê lấy ra một chồng hồ sơ đặt lên bàn.

Sắc mặt Chu Thi Mạn lập tức trắng bệch.

Khi vào phòng tập khiêu vũ để tập luyện phải điền vào mẫu đơn theo quy định của trường, khi muốn mượn lớp hay ai mượn lớp thì đều được ghi lại trong đó.

Nhưng cái này không được kiểm tra kỹ càng, điền rất phiền phức nên cuối cùng hầu như không có ai điền, họ chỉ theo thầy dạy khiêu vũ đi vào.

Không ai ngờ rằng Tống Hiểu Lê lần nào cũng tỉ mỉ điền vào mẫu đơn và lưu giữ lại tất cả chúng.

Vì vậy, trước mặt mọi người, ai cũng có thể thấy rõ ràng, tổng cộng có hơn ba mươi tờ đơn, trong danh sách "Sử dụng lớp học" chỉ có hai tờ.

Nói cách khác, trong hơn ba mươi buổi diễn tập, cô ta chỉ tham gia có hai buổi.

Tống Hiểu Lê thấy mọi người đều đã đọc rõ ràng danh sách, sau đó chậm rãi nói:

"Chu Thi Mạn nói Cố Thi Sơ cười nhạo cô ta không đủ tiề.n mu.a trang phục nên không được lên sân khấu."

“Nhưng khi tôi nói với Cố Thi Sơ rằng tôi không đủ tiề.n mu.a trang phục nên không muốn tham gia, Cố Thi Sơ vẫn bảo tôi tiếp tục diễn tập.”

"Ngày hôm sau tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã mu.a trang phục cho tất cả mọi người."

“Chu Thi Mạn còn nói Cố Thi Sơ bắ.t nạ.t cô ta vì cha cô ta là lao công trường học còn mẹ cô ta là tạp vụ.

Nhưng cha tôi thậm chí còn không có công việc ổn định nên cả gia đình phải trông cậy vào trợ cấp ít ỏi của bà tôi”.

Tống Hiểu Lê nhìn tôi: "Nếu cô ấy ức hiế.p người nghèo, vậy sao lại không bắ.t nạ.t tôi?"

Lời bộc bạch này đã khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.

Tôi thở dài trong im lặng, lấy điện thoại ra và phát một đoạn video.

Trong video này, mọi người có thể thấy Chu Thi Mạn hết rớt rồi chụp, quên mất động tác và không theo kịp nhịp độ.

Trong số tất cả mọi người, cô ta là người duy nhất sai động tác rành rành.

Đúng vậy, vì trong buổi diễn tập trước, cô ta và Cố Tri Việt đã đi ngắm sao.

Thực ra, Chu Thi Mạn thực sự không muốn tham gia buổi biểu diễn này, nhưng khi cô ta thấy tôi gạt cô ta ra thì đã đến tìm Cố Tri Việt và lật ngược tình thế, khiến Cố Tri Việt càng thích cô ta, thậm chí còn ghét tôi nhiều hơn, thế thôi.

Cô ta cũng không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như vậy, tôi có nhân chứng và vật chứng đầy đủ.

"Vốn dĩ, tôi không nên quyết định loại Chu Thi Mạn ra. Nhưng màn múa này có điểm cộng đặc biệt, nhóm chúng tôi còn có hai cô gái là học sinh năng khiếu, chúng tôi đang muốn dựa vào số điểm cộng này để vào trường đại học tốt hơn."

"Nếu như tôi vẫn để Chu Thi Mạn tham gia thì tương lai của hai cô gái kia sẽ bị ảnh hưởng. Vì lẽ đó, tôi đành phải đưa ra quyết định này."
 
Chương 5


Sau cuộc phỏng vấn, tai tiếng của tôi và Chu Thi Mạn bất ngờ đảo chiều.

Các bạn cùng lớp cho rằng cô ta có ảo tưởng mình bị bị bức hại và bắt đầu xa lánh:

“Đừng thân thiết quá với Chu Thi Mạn, nếu lỡ xảy ra mâu thuẫn, cô ta sẽ nói rằng cậu bắ.t nạ.t cô ta vì cô ta nghèo.”

“Thật ra, gia đình cô ta cũng không nghèo lắm phải không? Cả bố mẹ cô ta đều đi làm đàng hoàng, trường chúng ta có rất nhiều học sinh nghèo được va.y vốn học sinh sinh viên, tôi cũng không thấy ai khóc lóc than phiền vì bị bắ.t nạ.t.” 

"Uầy, người không cố gắng thì chỉ thích đổ lỗi cho số phận thôi."

Giữa những lời đàm tiếu ồn ào, thật ngạc nhiên là Chu Thi Mãn lại rất im lặng.

Cô ta đã trải qua giai đoạn ôn thi một cách lặng lẽ và không gây rắc rối gì cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tống Hiểu Lê nhắc nhở: "Cẩn thận, rất có thể cô ta đang chuẩn bị phản kích."

Tôi mỉm cười nói: “Không sao đâu, nếu cô ta án binh bất động thì tôi cũng có thể.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi có thể cảm nhận được Chu Thi Mạn đang bí mật làm việc gì đó.

Bởi vì ở nhà, thái độ của Cố Tri Việt đối với tôi càng ngày càng tệ.

Trước đây khi bắ.t nạ.t tôi, ít nhất anh ta cũng kiêng dè cha mẹ. 

Nhưng bây giờ khi cả nhà đang ăn, anh ta lại ụp một tô đầy súp gà xuống đầu tôi, súp với dầu nóng lập tức tạt vào mặt.

Cô bảo mẫu bên cạnh kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng mang cho tôi túi chườm đá và thuố.c bỏng.

Trong suốt quá trình, mẹ Cố vùi đầu vào bát súp, coi như không nhìn thấy gì.

Cha Cố hơi ngẩng đầu lên nói với Cố Tri Việt: “ Nhẹ tay một chút, đừng để người ta nghĩ rằng nhà chúng ta  cư xử vô văn hóa."

Cả cha Cố và mẹ Cố đều không quan tâm đến tôi.

Đối với họ, tôi chỉ là một đứa con nuôi không được yêu thương, họ theo lời khuyên của thầy bói mang tôi về nhà và đặt ở đó như cây kim tiề.n để cầu may.

Ở kiếp trước, không phải Chu Thi Mạn không cố gắng chăm sóc cha mẹ Cố và vun đắp các mối quan hệ với họ.

Mà thực tế đã chứng minh quan điểm này hoàn toàn sai lầm.

Lúc cha Cố và mẹ Cố bận rộn, họ thậm chí còn giao con ruột cho bảo mẫu, thì cớ gì họ chịu vun đắp mối quan hệ với con gái nuôi?

Trong gia đình giàu có, nói chuyện tình cảm là điều vô nghĩa nhất, chỉ nói đến lợi ích mới có hiệu quả.

Vì vậy, tôi đặt túi nước đá xuống và bình tĩnh nói:

"Cha mẹ."

"Con có chuyện muốn nói với hai người."

"Con đạt được 718 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học và là người đạt điểm cao nhất trong tổ hợp môn khoa học tự nhiên."

Tôi vừa dứt lời, cha Cố và mẹ Cố đồng thời ngước lên.

Ngay cả Cố Tri Việt cũng mở to mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

10. 

Tôi dùng đũa gắp một miếng cải xoăn xào từ từ ăn, sau đó đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của ba người trong bàn, tôi bình tĩnh nói:

“Cha mẹ trước đó nói rằng việc học là việc riêng của chúng con nên con không muốn báo.”

“Nhưng giáo viên vừa gọi cho con và nói rằng có phóng viên muốn phỏng vấn cha mẹ về kinh nghiệm giáo dục con cái nên con muốn đến hỏi xem cha mẹ có rảnh không.”

Ở kiếp trước, dù làm việc bán thời gian nhưng thành tích học tập của tôi vẫn rất tốt.

Ở kiếp này, tôi học lại kiến ​​thức tương tự, cũng không gặp bất kỳ sợ cản trở nào, nên điểm số của tôi đã tăng vọt lên trời.

Cha mẹ Cố nhìn nhau.

Trước đó, họ chưa bao giờ để ý đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cố Tri Việt nộp đơn xin du học ở Úc từ sớm và sẽ được đưa ra nước ngoài du học ngay khi tốt nghiệp trung học mà không thi tuyển sinh đại học.

Về phần con gái nuôi như tôi, họ phó thác cho số phận và cũng chẳng buồn bận tâm.

Không ai có thể ngờ rằng tôi đã làm bài thi tốt đến vậy.

“Con muốn nộp đơn vào Trường Quản lý Quang Hoa thuộc Đại học Bắc Kinh.” Tôi nhìn Cha Cố, “Con sẽ thực tập tại bộ phận đầu tư tập đoàn của cha vào năm thứ nhất.”

Cha Cố im lặng hai giây, khi lên tiếng lần nữa, trên mặt đã nở nụ cười:

"Nếu như con muốn như vậy, thì tốt thôi."

"Thi Sơ, chúc mừng con. Chị Lý, mang rượ.u vang đỏ trong rương của tôi tới đây. Thi Sơ chắc hẳn đã đủ mười tám tuổi phải không? Hôm nay chúng ta hãy ăn mừng đi."

Tôi phớt lờ ánh mắt u ám gần như đang nhỏ giọt của Cố Tri Việt, tôi nâng ly lên chạm vào ly của cha mẹ, nhẹ nhàng cảm ơn họ đã nuôi dưỡng tôi.

Tôi đã đặt cược đúng.

Cha Cố và mẹ Cố sẽ không quan tâm đến một đứa con gái nuôi bình thường.

Nhưng nếu con gái nuôi là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì sao?

Đó là vinh quang của gia đình, là biểu tượng cho sự thành công trong giáo dục của cha mẹ, là niềm hy vọng vào tương lai.

Cha Cố và Mẹ Cố rất vui vẻ, họ mở vài chai rượ.u vang đỏ trong bộ sưu tập của mình, hẹn tôi ngày phỏng vấn rồi quay về nghỉ ngơi trong cơn say.

Chỉ còn lại tôi và Cố Tri Việt ở bàn ăn.

Ánh sáng của ngọn đèn thủy tinh chiếu vào khuôn mặt tối tăm không rõ ràng của Cố Tri Việt.

Anh ta thừa hưởng ngoại hình của mẹ Cố, với chiếc mũi tuấn tú và đôi lông mày sâu, quả thực trông giống một thiếu gia đẹp trai nhưng ngang ngược.

Hiện giờ anh ta đang nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp đó, ánh nhìn lạnh lùng:

"Cố Thi Sơ, cô nghĩ mình có thể trở thành thành viên của gia đình tôi bằng cách như thế này ư?"

Tôi đứng dậy, lịch sự chỉnh lại ghế về vị trí ban đầu, sau đó ghé sát vào tai Cố Tri Việt thì thầm:

"Anh trai, xin hãy nhìn lại tình hình."

"Hiện tại là cha mẹ anh chủ động muốn thành người một nhà với tôi."
 
Chương 6


Ngày tôi quay lại trường lấy bảng điểm, tôi gặp Chu Thi Mạn.

Cô ta đứng trong góc tối nhìn tôi, với vẻ mặt ghen tị, mờ mịt và đầy hậm hực.

Tôi biết vừa rồi cô ta đã xem đoạn video quay cảnh cha Cố, mẹ Cố và tôi đang phỏng vấn cùng nhau.

Trong video,mẹ Cố ôm vai tôi trong khi cha Cố nói chuyện với người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình khen ông ta vừa là doanh nhân thành đạt, vừa giáo dục con cái tốt.

Cuối cùng, gia đình ba người chúng tôi chụp ảnh cùng nhau, trông giống như một gia đình hoàn hảo trong quảng cáo.

Đây là điều mà kiếp trước Chu Thi Mạn chưa bao giờ có được.

Cô ta nhìn tôi, trầm giọng, giận dữ: "Cô đã dùng thủ đoạn gì?"

Tôi nhún vai: “Chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày – cô tin không?”

Sau đó tôi quay người bỏ đi.

Chu Thi Mạn không thể tin được.

Nhưng đây là cách duy nhất mà tôi làm.

Tôi nghe thấy Chu Thi Mạn nhẹ nhàng nói từ phía sau:

"Cho dù có được cha mẹ yêu thương cũng vô dụng."

"Người Cố Tri Việt yêu chính là tôi."

Tốt lắm, chẳng phải nữ chính trong phim thần tượng luôn một mực ở bên nam chính sao, cho dù cha mẹ không ủng hộ, cho dù chống lại cả thế giới thì cũng phải được ở bên nhau sao?

Tôi chúc phúc cho cô ta.

Kết quả là mười phút sau, tôi đã gặp được nam chính của bộ phim thần tượng.

Cố Tri Việt dẫn một nhóm người theo sau, chặn tôi ở hành lang.

12. 

Lúc này giáo viên và học sinh đã rời đi, giảng đường vắng tanh.

Dù tôi có cầu cứu cũng không ai nghe thấy.

Tôi ngước lên và cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Ngay cả camera giám sát cũng đã bị phá vỡ từ trước.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn chuyện này.

Cố Tri Việt đứng trước mặt tôi thì thầm: "Cố Thi Sơ, đã đến lúc tỉnh dậy sau giấc mơ cá chép vượt long môn của cô rồi."

"Hôm nay, tôi sẽ cho cô thấy hậu quả sẽ xảy ra với những kẻ đạo đức giả."

Vừa dứt lời, tên tùy tùng bên cạnh đã lao tới, túm tóc tôi và đẩy tôi vào tường.

Có một tiếng va đập mạng vang lên khiến bụi tường rơi xuống.

Tôi đau đến mức nổ đom đóm mắt, nhưng không biết tôi đã lấy đâu ra sức lực để đá thật mạnh vào háng kẻ tùy tùng kia.

Một tiếng hét vang lên, hắn liền ngã xuống đất, nét mặt vặn vẹo như quả bóng bị xì hơi.

Sắc mặt Cố Tri Việt thay đổi, đang định sai những tên khác tiến lên thì đột nhiên tôi lấy từ trong cặp ra một chai rượ.u vang đỏ.

Nó được cha Cố tặng cho tôi trong bữa tiệc tối và bảo hãy uống nó với các bạn cùng lớp.

Lúc này, tôi đập mạnh chai rượ.u vào tường, chất lỏng màu đỏ và những mảnh vỡ văng ra.

Sau đó tôi giơ chai rượ.u lên và chĩa những cạnh sắc nhọn vào đám con trai trước mặt.

“Tới đây!” tôi hét lên.

Tóc tôi rối bù và dính đầy bụi tường bẩn thỉu.

Trong mũi có chất lỏng ấm nóng chảy xuống cằm, hẳn là má.u.

Không biết bây giờ trông tôi phát điê.n đến mức nào, nhưng hiển nhiên, mười mấy nam sinh này bị tôi hù dọa, nhất thời không có ai dám lên.

Tôi đưa tay lau má.u mũi, mỉm cười:

"Đạo đức giả? Cố Tri Việt, anh cũng biết lựa lời thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Được, tôi đạo đức giả, anh chính nghĩa."

"Tôi đạo đức giả nhưng ít nhất còn quyên góp tiề.n cứu người, còn Cố thiếu gia chính nghĩa của chúng ta thì sao? Anh đã giúp được ai chưa?"

“À, anh chỉ giúp được tiểu bạch hoa yêu quý của anh thôi phải không?”

Tôi nhìn về phía xa, thấy Chu Thi Mạn cắn môi trốn đi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thực ra cô ta không cần phải trốn, tôi đã nhìn thấy cô ta rồi.

Cố Tri Việt đang định dạy cho tôi một bài học, sao cô ta có thể bỏ lỡ vở kịch hay này được?

Nước mũi cứ chảy xuống, tôi không thể lau đi được nên không thèm bận tâm.

Nhìn Cố Tri Việt, rồi nhìn khoảng chục người phía sau, tôi bình tĩnh mỉm cười:

"Cố Tri Việt, anh mang theo nhiều người như vậy tới đây, gây ra náo loạn lớn như vậy, hôm nay tốt nhất đừng để tôi sống sót trở về."

“Nếu không.” Nụ cười trên mặt tôi biến mất, “Nếu anh để tôi sống sót rời đi, tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục cùng tôi.”

Sắc mặt Cố Tri Việt trở nên tái nhợt.

Đúng như Chu Thi Mạn từng nói, cha Cố là hiệu trưởng danh dự của trường, nhà họ Cố làm ăn phát đạt, Cố Tri Việt bắ.t nạ.t bạn cùng lớp ở trường, chỉ cần không có rắc rối thực sự thì rất nhiều giáo viên sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng Cố Tri Việt không có dũng khí để giế.t người trong trường.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Một cô gái đầy mưu mô như cô, để cô chế.t đã là tiện cho cô rồi.”

Tôi bật cười:

"Tội mưu mô ư? Anh có muốn biết mưu mô thực sự trông như thế nào không?"

Nhìn Cố Tri Việt, trong lòng tôi có một cảm giác vui sướng đến run rẩy. 

Cuối cùng tôi có thể nói ra.

Tôi nói từng chữ: “Người tới điều tra vụ việc bắ.t nạ.t là do tôi mời tới.”

Trong khoảnh khắc, đồng tử của Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn giãn ra.

"Mọi người nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi ư? Các người nghĩ chỉ vì một bình luận vô tình mà phóng viên đến trường điều tra ngay lập tức ư?" Tôi chỉ vào mình mỉm cười: "Phóng viên đó là do tôi dẫn dắt tới."

“Tôi đã viết thư nặc danh cho một số tờ báo, đưa tin về vụ bắ.t nạ.t nghiêm trọng ở trường trung học số 1 Giang Thành. Nếu chuyện này là sự thật thì sẽ lên trang nhất, cho nên họ nhất định sẽ phái người đi điều tra.”

“Tôi biết rõ Chu Thi Mạn không có não, nếu tôi đuổi cô ta khỏi buổi biểu diễn khiêu vũ, rất có thể cô ta sẽ đến gặp anh và buộc tội tôi bắ.t nạ.t cô ta.”

"Vừa hay lúc cô ta đến chỗ anh khóc lóc phàn nàn, phóng viên bên đó không báo trước mà đến thăm, vậy là kế hoạch thành công phóng viên nhất định sẽ đi điều tra tôi."

"Đương nhiên, tôi đều có cần chuẩn bị hết thảy, cuối cùng chắc chắn có thể chứng minh được mình vô tội."

"Nhưng Cố Tri Việt, anh nghĩ xem, sau khi phóng viên phát hiện đây là hiểu lầm, người bắ.t nạ.t không phải tôi, bọn họ sẽ dừng lại ở đây hay tiếp tục điều tra?"

Sắc mặt Cố Tri Việt đột nhiên thất thần.

Tôi mỉm cười: “Anh hiểu rồi chứ? Tôi đã chuẩn bị toàn bộ cho anh rồi”.

“Trong số bảy tám phóng viên hôm đó, cho dù chỉ có hai người còn tiếp tục điều tra, cũng có thể cho anh ăn đủ.”

"Đáng lẽ anh nên nghe lời bộ trưởng Giáo dục nói, ông ấy ghét nhất blhđ, nếu chuyện tốt của anh bị bại lộ, cha anh sẽ không thể bảo vệ anh."

"Thấy chưa? Cố Tri Việt, đây mới gọi là âm mưu."

Tôi vừa cười vừa nói xong, sắc mặt Cố Tri Việt trở nên cực kỳ xấu xí, đám nam sinh xung quanh cũng đã mất bình tĩnh:

"Phải làm sao đây, anh Cố? Phóng viên còn ở trường không?"

“Nếu họ tìm được đường đến đây, chúng ta sẽ phải chịu số phận.”

"Nếu như bị ghi chụp lại, nó sẽ trở thành vết nhơ theo chúng ta suốt đời."

Những cậu bé này cơ bản đều là những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình bình thường, chúng dám đi theo Cố Tri Việt làm điều ác vì chúng cảm thấy Cố Tri Việt có hậu phương vững chắc nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cách các phóng viên tập trung trong phòng họp ngày hôm đó cũng đủ khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, ít nhất trên danh nghĩa tôi là con gái của nhà họ Cố, vậy mà thanh danh suýt nữa cũng gần như bị hủy chứ đừng nói đến những người khác.

Toàn bộ sự việc đều do tôi ra tay, giế.t gà dọa khỉ, tôi giả làm kẻ bắ.t nạ.t để dọa cho kẻ bắ.t nạ.t thật sự như Cố Tri Việt một phen hú vía.

"Vậy nên, anh trai thân mến, xin hãy yêu thương em, chăm sóc em và hỗ trợ công việc của em ở tập đoàn Cố Thị." Tôi đến gần Cố Chí Việt với nụ cười rạng rỡ như hoa, "nếu không em sẽ kéo cả nhà họ Cố xuống mồ cùng."

Nụ cười đột nhiên biến mất, tôi dùng chai rượ.u đã vỡ kề kề vào cổ Cố Tri Việt rồi xoay người rời đi.

Suốt từ đó, không ai dám ngăn cản tôi.

Chỉ có tiếng khóc của Chu Thi Mạn vang lên từ phía sau: "Tri Việt, sao anh có thể để cô ta đi như vậy..."

Đáp lại cô ta là giọng nói lạnh lùng và hung bạo của Cố Tri Việt: "Cút."
 
Chương 7


Cố Tri Việt đột ngột thay đổi cách cư xử.

Trước đây, anh ta chưa bao giờ cho tôi tham dự bất kỳ bữa tiệc nào do nhà họ Cố tổ chức.

Lần này có người mời anh ta đi dự tiệc, anh ta chủ động nói với mẹ Cố: "Con mang em gái đi cùng, mẹ giúp con chuẩn bị váy cho em."

Trong điện thoại, tôi nghe thấy Chu Thi Mạn đang cãi nhau với anh ta: “Nếu anh muốn mang theo một bạn nữ, chẳng phải anh nên mang theo em sao?”

Giọng Cố Tri Việt rất thiếu kiên nhẫn: “Tôi lo tiề.n cho cô cùng đi Úc học rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Điểm thi đại học của Chu Thi Mạn rất kém.

Kiếp trước cô ta học hành không giỏi, luôn tập trung vào việc làm thế nào để lấy lòng nhà họ Cố.

Kiếp này đi từ thiết lập dễ dàng sang thiết lập địa ngục, kết quả thi đại học cũng thảm hơn kiếp trước.

Lối thoát duy nhất là giữ lấy Cố Tri Việt và ở bên anh ta.

Nhưng tôi có thể thấy Cố Tri Việt đã có chút khó chịu.

Chu Thi Mạn ban đầu thu hút Cố Tri Việt vì sự bướng bỉnh và độc lập của một tiểu bạch hoa tội nghiệp, người không thể trở nên gian manh hay bị khuất phục bởi sự giàu có và quyền lực.

Nhưng thật ra đó không phải bản chất thật của cô ta, người ta có thể giả vờ một đoạn thời gian, nhưng giả vờ cả đời thì khó.

Điều Cố Tri Việt thích là một cô gái nghèo nhưng luôn  từ chối những món quà xa xỉ chứ không phải một cô gái khóc lóc van xin anh ta khi sang Úc du học thì đưa cô ta đi cùng.

Nhưng không còn cách nào, lúc trước Chu Thi Mạn có thể đóng kịch, nhưng hiện tại không thể giả vờ được nữa.

Bởi vì cô ta không còn lối thoát nào khác, nếu Cố Tri Việt không mang cô ta đi cùng, cô ta thật sự sẽ bị mắc kẹt mà chế.t dần mòn trong nhà họ Chu ngột ngạt đó.

Sau kỳ nghỉ hè, Chu Thi Mạn và Cố Tri Việt cùng nhau đến Úc.

Thực tế, Cố Tri Việt chưa bao giờ công khai nói rằng bạn gái của anh ta là Chu Thi Mạn.

Nhưng cha mẹ Chu không thể chờ đợi được.

Họ thuê paparazzi theo dõi Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn, chụp ảnh hai người rồi đăng lên mạng:

[Con trai của tập đoàn Cố thị đã có một bữa ăn thân mật với bạn gái của mình và hóa ra họ là thanh mai trúc mã.]

Cha Cố nhìn thấy bài báo liền ném điện thoại trên tay:

"Thật là bẩn thỉu, còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã muốn đưa người chen chân vào nhà chúng ta à?"

Sau khi Cố Tri Việt trở về, cha Cố đã mắng anh ta: "Nếu con muốn kết hôn, hãy đợi cha mẹ thu xếp cho con."

"Bây giờ con tùy tiện tìm một người vui chơi qua đường cũng được, nhưng đừng tìm cho ta người thoạt nhìn đã thấy thấp hèn!"

Cố Tri Việt im lặng nghe, đưa ánh mắt nhìn tôi đang ngồi một bên.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta nhưng tôi chỉ tập trung đọc báo cáo tài chính.

Cha mẹ Chu kiếp trước cũng như vậy.

Ngay khi Cố Tri Việt tỏ ra có chút tình cảm với tôi, họ đã muốn đán.h thuố.c mê tôi và đưa tôi thẳng lên giường của nhà họ Cố.

Về phần cha Cố và mẹ Cố, kiếp trước họ cũng đã phản đối kịch liệt việc Cố Tri Việt cưới con gái của một gia đình bần hàn như vậy.

Thật không may, cuộc đời của họ gắn ngủi, cha mẹ Cố đã chế.t trước khi Cố Tri Việt kết hôn.

Cha Cố mắng Cố Tri Việt xong rồi nghiê.m cấ.m anh ta gặp lại Chu Thi Mạn trong kỳ nghỉ.

Cố Tri Việt cũng không phản kháng.

Anh ta suốt ngày ở nhà, thỉnh thoảng tỏ ra khá tử tế và mu.a cho tôi đôi bông tai kim cương quý giá làm quà sinh nhật.

Tôi tiệc tùng với bạn bè về muộn, anh ta lái xe đến đợi ở ngoài quán bar.

Tống Hiểu Lê ngồi bên cạnh, cầm ly nước không cồn, nhìn Cố Tri Việt đang hú.t hết điếu thuố,c này đến điếu thuố.c khác ở bên ngoài.

Cô ấy mở miệng, muốn nói điều gì đó với tôi.

Tôi đưa tay ngăn lại: “Tớ biết cậu định nói gì.”

"Đừng lo lắng, tớ biết rõ chuyện gì đang xảy ra."

Sau khi tạm biệt bạn bè, tôi ngồi vào ghế lái phụ của Cố Tri Việt.

Anh ta đưa cho tôi một chiếc túi.

Tôi nhìn xuống và thấy món canh giải rượ.u cùng những chiếc bánh nhỏ từ cửa hàng tráng miệng yêu thích.

Tôi mỉm cười: “Cố Tri Việt, không cần đâu.”

Anh ta im lặng nhấn ga.

Suốt chặng đường thật yên tĩnh.

Về đến nhà, tôi ném món canh giải rượ.u và những chiếc bánh nhỏ vào thùng rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Cố Tri Việt đứng sang một bên nhìn, không nói gì.

Tôi trở về phòng, không muốn bận tâm đếm anh ta.

Tống Hiểu Lê học ngành khoa học máy tính tại Đại học Thanh Hoa bên cạnh, gần đây cô ấy đã phát triển một chương trình có thể nâng cao hiệu quả quản lý nhân sự của công ty.

Đây là một cơ hội tốt để bắt đầu kinh doanh riêng.

Tôi đã là thực tập sinh tại bộ phận đầu tư chiến lược của Cố thị được gần ba năm và có tiếng nói nhất định.

Tôi quyết định cấp hai triệu vốn cho Tống Hiểu Lê để cùng thành lập công ty.

Cô ấy phụ trách công nghệ còn tôi phụ trách kinh doanh.

Gần đây có rất nhiều việc phải bận rộn, nên Cố Tri Việt thật sự không quan trọng.

Không ngờ Chu Thi Mạn đã nhìn thấy Cố Tri Việt đưa tôi về nhà.

Đã không gặp Cố Tri Việt quá lâu nên cô ta đợi ở cửa khu biệt thự để có thể nhìn thấy anh ta.

Kết quả là tình cờ nhìn thấy tôi xuống xe của Cố Tri Việt.

Tôi có thể tưởng tượng vào lúc đó, Chu Thi Mạn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chắc kiếp trước cô ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó - Cố Tri Việt chế nhạo yêu cầu khiến cô ta tay trắng ra khỏi nhà, nhưng khi quay lưng lại nhẹ nhàng mặc váy cưới cho tôi.

Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô ta.

Sáng thứ hai, tôi kết thúc cuộc gặp với khách hàng tiềm năng và rời khỏi tòa nhà công ty của khách hàng với tư liệu trong tay.

Kết quả là tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đầu cầu thang.

14. 

Chu Thi Mạn đã sụt cân.

Gò má hơi hóp lại, đôi mắt dày đặc những tia má.u đỏ ngầu.

Dù vậy, cô ta vẫn xinh đẹp, với khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay và đôi mắt giống búp bê, chẳng khác nào một ngôi sao xé tạp chí bước ra.

Thật lòng, trong cô nhi viện, Chu Thi Mạn là đứa trẻ xinh đẹp nhất.

Hầu như tất cả những gia đình đến nhận nuôi đều sẽ nhìn cô ta đầu tiên, nếu không phải có tham vọng quá lớn thì cô ta đã được nhận nuôi từ lâu rồi.

Chính vì điều này mà cô ta mới không cam lòng rời đi.

Từng bước đi đến, Chu Thi Mạn dừng lại trước mặt tôi, cô ta đi giày cao gót nên trông cao hơn tôi, người đi giày đế bằng để tiện di chuyển cho công việc, cao hơn nửa cái đầu.

Chu Thi Mạn nói: “Tôi có thai, là của Cố Tri Việt.”

Tôi nói: “Thật sao? Vậy tốt hơn hết là đừng đi giày cao gót như vậy”.

Chu Thi Mạn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cố gắng tìm kiếm dấu vết d.a.o động cảm xúc trên mặt tôi.

Nhưng cô ta không tìm thấy gì cả.

Vì vậy, cô ta gục xuống trước:

"Lúc mới bắt đầu, cô đã dùng thủ đoạn gì?"

"Cô dùng thủ đoạn gì để giành được Cố Tri Việt của tôi? Rõ ràng kiếp này, người anh ấy thích chính là tôi! Đáng lẽ cô phải là người anh ấy ghét nhất, sau này anh ấy sẽ không để lại cho cô một xu!"

"Tại sao? Tại sao kiếp trước tôi đã cố gắng học đủ mọi cách để lấy lòng anh ấy và nghe lời nhưng anh ấy vẫn ngày càng lạnh lùng với tôi?"

“Cô còn giấu thủ đoạn nào nữa mà chưa nói cho tôi biết?”

Tôi nhìn Chu Thi Mạn gục xuống khóc lóc thảm thiết hồi lâu rồi chỉ thở dài:

"Đợi một lát, tôi còn một khách hàng khác."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chu Thi Mạn ngẩng đầu nhìn tôi: "Cố Thi Sơ, cô không nói cho tôi biết đúng không?"

“Quan trọng vậy sao."

Lúc đó tôi như nhận ra điều gì, nhưng khi ấy đã quá muộn.

Chu Thi Mạn bước tới, ôm chặt tôi rồi ngả người ra sau.

Chúng tôi cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Sau một tiếng động lớn, tôi và Chu Thi Mãn ngã xuống chân cầu thang.

Phần sau đầu của tôi có lẽ đã va vào lan can, khiến mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.

Đầu gối của tôi đau đến mức tôi thậm chí không thể cử động được chân.

Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng Chu Thi Mạn nức nở kêu: "Tri Việt".

Lúc khó khăn ngẩng đầu lên, tôi mơ hồ nhìn thấy người đang đứng trước mặt.

Cố Tri Việt.
 
Chương 8


Má.u chảy ra từ dưới váy của Chu Thi Mạn.

Cô ta vừa khóc vừa nói: “Tri Việt, con của chúng ta đã mất rồi.”

“Là em gái anh đẩy em, cô ấy nói khi con anh ra đời sẽ lấy đi tài sản gia đình…”

Sắc mặt Cố Tri Việt trở nên tái nhợt.

Một lúc lâu sau, anh ta cúi xuống…

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bế tôi lên.

Đôi mắt của Chu Thi Mạn đột nhiên mở to.

Cô ta khó tin nhìn Cố Tri Việt, đau đớn hét lên: "Tri Việt..."

Cố Tri Việt lạnh lùng nói:

"Chu Thi Mạn, cô làm tôi phát ớn."

Chu Thi Mạn toàn thân run rẩy.

Đây chính là cơn ác mộng của cô ta.

Kiếp trước Cố Tri Việt cũng thường xuyên nói với cô ta như vậy:

"Chu Thi Mạn, cô làm tôi phát ớn."

Kiếp này, dù đã đưa ra sự lựa chọn khác nhau và quá trình cũng khác nhau.

Nhưng tại sao kết cục vẫn như vậy?

Chu Thi Mạn phát điê.n, hét lên:

"Tại sao?"

"Rõ ràng là tôi đã lựa chọn đúng, lựa chọn đúng!"

“Tại sao dù tôi có chọn thế nào thì kết quả vẫn như thế này…”

Tôi không nghe thấy lời tiếp theo của cô ta.

Cảm giác choáng váng từ phía sau đầu tôi ngày càng mạnh hơn.

Thế giới dần chìm vào bóng tối.

16. 

Căn phòng tràn ngập mùi thuố.c khử trùng thoang thoảng.

Tôi mở mắt ra và thấy Cố Tri Việt đang ngồi bên giường.

Anh ta thì thầm: "Là Chu Thi Mạn gọi tôi tới, chắc cô ta định gài bẫy em."

"Nhưng tôi tới sớm nên đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện."

"Điều ưu tiên bây giờ là em hãy chăm sóc bản thân thật tốt và đừng nghĩ bận tâm gì nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Còn nữa, con của Chu Thi Mạn, cô ấy đã đánh thuố.c mê vào nước trái cây của tôi…”

Chân và phía sau đầu tôi vẫn đau.

Nhưng tôi vẫn thô lỗ ngắt lời Cố Tri Việt: "Xin lỗi, anh giải thích cho tôi làm gì?"

Cố Tri Việt sững sờ.

Tôi kéo chăn lên nói: “Nếu cha mẹ bắt anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này thì anh phải giải thích với họ mới đúng chứ.”

“Hình như tôi không liên quan gì đến chuyện này phải không?”

Cố Tri Việt khựng lại một lúc lâu rồi nói nhẹ.

"Tôi muốn chia tay với cô ta."

Một nầu không khí im lặng đến khó xử.

Tôi mỉm cười nói: “Việc này hình như không liên quan gì đến tôi.”

Cố Tri Việt ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ mất mát:

"Thi Sơ, em thực sự... thực sự không hiểu ý tôi à?"

Tôi lặng lẽ nhìn vào mắt Cố Tri Việt.

Ánh mắt anh ta ngày càng trông ngóng hơn.

Khi thấy sự nôn nóng của anh ta lên tới đỉnh điểm, tôi cười lớn:

"Tất nhiên là tôi hiểu."

"Cố Tri Việt, anh là tên khốn nạn nhất thế giới."

17. 

Đôi mắt của Cố Tri Việt lập tức mờ đi.

Anh ta im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Tôi... tôi biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái."

"Nhưng tôi sẵn sàng dành phần còn lại của cuộc đời mình để cầu xin sự tha thứ của em."

"Lúc em mới đến nhà tôi, tôi rất ghét em, nhưng không biết vì lý do gì, tôi không ngăn được mình càng ngày càng quan tâm đến em."

“Lúc em uy h.i.ế.p tôi ở hành lang trường học, nói sẽ kéo cả nhà Cố gia xuống địa ngục, tôi cũng không hề tức giận.”

"Ngược lại, tôi phát hiện em hoàn toàn khác với tôi tưởng tượng, em mạnh mẽ, dũng cảm, tràn đầy sức sống."

"Đó chính là...là dáng vẻ mà tôi thích."

Sau khi nhẹ nhàng thổ lộ, Cố Tri Việt cúi đầu lẩm bẩm:

"Gần đây tôi thường nằm mơ, tôi mơ thấy mình sắp kết hôn, cô dâu là em. Trong mơ tôi nắm tay em và nói, từ nay những gì của anh sẽ là của em."

"Thi Sơ, chúng ta có thể rất hạnh phúc..."

Tôi mỉm cười: “Ừ, Cố Tri Việt, chúng ta có thể rất hạnh phúc.”

"Vậy anh đi uống nước trong toilet đi rồi tôi sẽ suy nghĩ, được chứ?"
 
Chương 9


Cố Tri Việt đã chọn rời đi.

Anh ta nói anh ta biết tôi không thể tha thứ cho anh ta ngay lập tức nhưng anh ta sẵn sàng chờ đợi.

Sau khi Cố Tri Việt rời khỏi phòng bệnh, Tống Hiểu Lê, người đang đợi bên ngoài, đã đến bên tôi.

Tôi liếc nhìn cô ấy: “ Cậu nghe thấy hết rồi à?"

"Nghe thấy rồi."

“Vậy bây giờ cậu muốn nói gì với tớ không?”

“Xin hỏi đề nghị lúc sáng của khách hàng có lớn hơn 50% không và khi nào hợp đồng có thể thực hiện được.”

"Cậu thật vô tâm, ít nhất cũng phải hỏi tớ khi nào mới xuất viện chứ?"

"Tớ vừa mới hỏi bác sĩ ở cửa rồi, ông ấy nói là ngày mốt, tớ đã điều chỉnh lịch trình làm việc tiếp theo cho phù hợp, và chuyến công tác tiếp theo dự kiến ​​​​vào ngày mốt."

“Cậu không cho tớ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa à?”

"Không, tớ biết điều gì là quan trọng nhất với cậu."

Quả không hổ là đối tác của tôi.

Tôi rất hài lòng.

Với một đối tác kinh doanh xuất sắc như vậy, tôi còn lo gì mà không giàu?

19.

Sau chuyến công tác, tôi chừa lại một ngày để đến bệnh viện gặp Chu Thi Mạn. 

Cô ta đã mất con và đang nằm trên giường bện.h, trông hốc hác, da mặt không còn chút thịt nào.

Cố Tri Việt đã chia tay với cô ta.

Trong những ngày cô nằm viện, cha mẹ Chu chưa hề lên thăm lấy một lần.

Nhóm khách duy nhất đến là những người cô ta không bao giờ ngờ tới.

Viện trưởng viện phúc lợi và một số em nhỏ cũng là trẻ mồ côi.

"Chính Thi Sơ là người hoàn trả chi phí đi lại cho chúng tôi. Trong những năm qua, cô ấy đã quyên góp tiề.n cho chúng tôi. Nhờ cô ấy mà bệnh tình của Tiểu Nhiêu và Viên Viên đã cải thiện rất nhiều", trưởng khoa nói.

Chu Thi Mạn sửng sốt.

Thực tế, hầu hết trẻ em ở trại trẻ mồ côi đều khó tìm được người nhận nuôi.

Họ bị bỏ rơi, một số vì khuyết tật về thể chất, một số vì thiểu năng trí tuệ và một số vì bệnh nan y.

So với họ thì tôi và Chu Thi Mạn đều khỏe mạnh và xinh đẹp, chúng tôi đã được coi là những người may mắn rồi.

Lúc đầu, viện trưởng nói với chúng tôi rằng chúng tôi là một gia đình lớn và tất cả những đứa trẻ đều là anh chị em của nhau.

Nhưng sau khi Thi Mạn rời trại trẻ mồ côi, cô ta không bao giờ nghĩ đến các anh chị em của mình nữa.

Ngược lại, kiếp trước tôi thường xuyên quay lại làm công việc tình nguyện.

Sau khi bước vào nhà họ Cố ở kiếp này, tôi đã trực tiếp quyên góp một số tiề.n lớn để chữa trị và mở ra tương lai cho trẻ em khuyết tật.

Nhìn thấy những đứa trẻ này lắp bắp nói về "Chị Thi Sơ" trước mặt mình, Chu Thi Mạn đã bật khóc.

Cô ta đã khóc rất lâu, viện trưởng viện phúc lợi đã bảo bọn trẻ nói tạm biệt cô ta, cô ta không để ý rằng tôi đã đến bên cạnh từ bao giờ.

Tôi bình tĩnh đợi cô ta khóc xong.

Một lúc lâu sau, Chu Thi Mạn lấy tay che mặt, thấp giọng nói: “Cô rất hận tôi phải không?”

Trước khi tôi kịp trả lời, Chu Thi Mạn đã nói: “Tôi cũng hận cô.”

"Tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn, vậy có gì sai sao?"

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “ Không sai.”

“Chỉ là cô đã làm sai cách.”

Thi Mạn nhìn tôi: “Ý cô là tôi không tốt bụng như cô, không ngây thơ như cô, không đáng yêu bằng cô?”

Tôi lắc đầu:

"Cũng không phải."

"Chu Thi Mạn, sai lầm lớn nhất của cô là, dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô đều có ý định ăn cắp bánh của người khác."

"Tại sao cô lại ăn bánh của người khác? Nếu đổi cho tôi, làm sao cô biết trong đó có độc hay không?"

"Cách đúng nhất là tự mình làm bánh."

Chu Thi Mạn vừa khóc vừa hét: "Cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Bản thân cô không phải cũng muốn được chia tài sản của nhà họ Cố sao?"

Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Hai triệu được nhà họ Cố lấy ra đã được trả lại kèm lãi suất sau khi công ty của tôi và Tống Hiểu Lê thu lời.

Về quần áo và đồ trang sức mà mẹ Cố tặng cho tôi, tôi đều niêm phong tất cả những thứ có giá trị trong két sắt và lập danh sách.

Tôi hy vọng sau này mình có thể tách biệt hoàn toàn khỏi nhà họ Cố.

Lý do rất đơn giản.

Nhà họ cố làm giàu từ bất động sản, trong ba mươi năm qua, quá trình chiếm đoạt đất đai, xây dựng nhà cửa đã xảy ra tai nạn chế.t người và vô số hoạt động ngầm.

Hiện tại cha Cố có biện pháp trấn áp những chuyện này, nhưng không thể trấn áp vĩnh viễn được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nắm trong tay số tiề.n bẩn thỉu và nhuốm má.u này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, và những người có liên quan đến Cố thị sẽ phải vào t.ù.

Chu Thi Mạn không thể lý giải được những điều này, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

Thật lâu sau, cô ta thấp giọng nói: "Cả hai kiếp tôi đều thua cô."

Tôi lắc đầu, tiến lại gần cô ta.

Đây chính là mục đích tôi tới, tôi có lời muốn nói với cô:

"Thi Mạn, cả đời cô đều đuổi theo cắn trộm tôi, coi như tôi là kẻ thù lớn nhất của cô."

“Nhưng mà, tôi hỏi cô, có phải tôi thực sự là người khiến cô đau khổ hai kiếp không?”

Câu nói này giống như một tia sét đánh trúng Chu Thi Mạn.

Cô ta run rẩy khóc lớn.

Tôi quay người bỏ đi không nhìn lại.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

20. 

Thời gian trôi nhanh.

Ngày tôi và Tống Hiểu Lê thành lập công ty được niêm yết trên thị trường, tôi đã xem được tin tức.

Trước cửa tòa nhà Cố Thị, Chu Thi Mạn dùng da.o đâ.m Cố Tri Việt.

Tống Hiểu Lê ở bên cạnh tôi, cô ấy cũng nhìn thấy tin tức.

Trong tin tức, Chu Thi Mạn đã bị cản.h sá.t bắt giữ, còn Cố Tri Việt đang được giải cứu, sống chế.t không rõ.

Tống Hiểu Lê chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Tôi cố ý trêu chọc cô ấy: “Sao cậu không hỏi tớ có lo lắng cho Cố Tri Việt không?”

Cô ấy nói: "Cậu không lo lắng."

“Nhưng anh ta thật sự yêu tớ, không phải ư?”

Tống Hiểu Lê mặt không biểu tình nói: "Cố Thi Sơ, đời này, biết cậu nhận tiề.n cho vay nặng lãi tớ còn tin hơn là cậu đi yêu một kẻ thối nát như hắn."

"Còn nữa, lát nữa hãy cho tớ xem bản thảo của cuộc họp báo, tớ nghĩ câu văn của cậu có ít nhất sáu lỗi."

"Được rồi lớp trưởng."

Hội nghị toàn cầu thương nghiệp sắp được tổ chức, dưới ánh đèn, người chủ trì đã bắt đầu đọc lời tuyên bố khai mạc.

Tôi và Tống Hiểu Lê, với tư cách là những nữ doanh nhân thành đạt trẻ tuổi và nổi tiếng nhất, sắp bước lên sân khấu này.

Vô số ánh đèn sân khấu chiếu sáng cho chúng tôi.

Vô số ống kính tập trung vào chúng tôi.

Tống Hiểu Lê mặc một bộ vest trắng như tuyết, nhìn rất thanh lãnh giỏi giang, đĩnh đạc xuất chúng.

Cỏ dại âm thầm sinh sôi thời thanh xuân cuối cùng đã trở thành cây tùng, cây bách đứng vững trong trận bão tuyết.

Còn tôi đang mặc một chiếc váy lụa đen, dịu dàng và thanh lịch, có đính những viên ngọc trai. Sau khi sống sót qua đêm dài tăm tối, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy các vì sao.

"Tống Hiểu Lê, cậu căng thẳng sao?"

"Quên đi, trí tuệ nhân tạo sẽ không căng thẳng, tớ hỏi dư thừa rồi!"

Xung quanh im lặng.

Một lúc sau, Tống Hiểu Lê nắm lấy tay tôi, truyền hơi ấm trong lòng bàn tay sang cho tôi:

"Cố Thi Sơ, đừng căng thẳng."

Bức màn mở ra.

Tên của chúng tôi xuất hiện trên một màn hình LED lớn.

Tôi và Tống Hiểu Lê nắm tay nhau đi về phía sân khấu, được chào đón bằng một tràng pháo tay vang dội.

21.Phần kết

Sau này, công ty của tôi và Tống Hiểu Lê ngày càng lớn mạnh.

Cố Tri Việt không chế.t, anh ta bị thương nặng, nhưng sau khi được cấp cứu, đã qua khỏi nguy kịch.

Cũng tốt, đối với việc ác mà Cố thị đã làm, phải có người còn sống để trả giá.

Chu Thi Mạn vào t.ù.

Cô ta viết thư cho tôi, nói rằng nếu có cơ hội được tự do, cô ta muốn trở lại trại trẻ mồ côi và làm công việc tình nguyện chăm sóc trẻ em.

Cô ta cho biết, hy vọng có thể dùng phần đời còn lại để chuộc lại tội lỗi của mình.

Cuối thư cô gọi tôi là chị.

Một thứ cảm xúc rất phức tạp dâng lên, tôi cất lá thư đó đi.

Mấy em nhỏ trong viện phúc lợi vây quanh tôi: "Chị Thi Sơ, chị đang nhìn gì vậy?"

Tôi lắc đầu: “Không có gì.”

Hôm nay, tôi và Tống Hiểu Lê đến viện phúc lợi để gặp viện trưởng.

Chúng tôi sẽ thành lập quỹ từ thiện nhân danh công ty để giúp đỡ những trẻ em không được nhận làm con nuôi, đồng thời hỗ trợ tiếp cho những bé được nhận nuôi gặp khó khăn.

Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, thời tiết tốt.

Cuối cùng chúng tôi đã bước đến tương lai mà chúng tôi hằng mong đợi.
 
Chương 10


Ngoại truyện

Tống Hiểu Lê luôn cảm thấy mình là một người không có bạn bè.

Ở trường này, người đẹp chơi với người đẹp, người giàu chơi với người giàu.

Tống Hiểu Lê không xinh đẹp cũng không giàu có và có tính cách rất kỳ lạ.

Cô ấy biết sẽ không có ai thích mình nên sống rất trầm lặng.

Cho đến khi một cô bạn nhỏ cứ đến tìm cô:

"Lớp trưởng, tại sao cậu lại mặc áo dài tay vào ngày nóng như vậy?"

"Lớp trưởng, rõ ràng cậu rất có năng khiếu khiêu vũ. Tại sao giáo viên dạy múa yêu cầu cậu lại không đi biểu diễn?"

Đúng thật là phiền nhiễu.

Không có câu hỏi nào mà cô ấy có thể tự mình trả lời được.

Tống Hiểu Lê đành phải im lặng.

Sự im lặng được cô bạn kia hiểu là sự thờ ơ, đành chán nản rời đi, nhưng vài giờ sau quay lại:

"Lớp trưởng, giảng cho tôi nghe về đường tuyến tính đi! Tôi đãi cậu quy cay!"

Tống Hiểu Lê: "..."

Thực tế, hoàn cảnh gia đình cô bạn cũng không mấy khả quan.

Cha cô ấy có vẻ là lao công trường học còn mẹ cô là tạp vụ.

Có khá khẩm hơn của mình một chút, nhưng nó chỉ đến thế.

Chưa kể ít nhất cô ấy vẫn còn có bà ngoại để chăm sóc, còn cha mẹ cô bạn cũng không quan tâm nhiều đến cô.

Nhưng cô bạn này khác với mình, cô ấy rất đáng yêu, mọi người trong lớp đều thích cô ấy, nghe nói cô ấy còn được một phú nhị đại của lớp bên cạnh theo đuổi quyết liệt.

Tống Hiểu Lê thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm:

“Cậu nghĩ thế nào về người đó? Tớ nghe người ta thích cậu?"

Cô bạn cắn bút làm toán: “Tớ không muốn tình yêu của một kẻ thối nát."

Kỳ thực thời gian họ tiếp xúc không nhiều, nhưng cô bạn này tựa hồ đã đoán được hoàn cảnh gia đình Tống Hiểu Lê:

"Lớp trưởng, lấy số tiề.n này đi."

Phải mất một thời gian dài cô bạn mới tiết kiệm đủ tiề.n để thuê gia sư.

Tôi không biết cô ấy đã tiết kiệm số tiề.n này ở đâu.

Tống Hiểu Lê không chịu tiếp nhận.

Cô rất nghèo nhưng lòng tự trọng của cô lại vô cùng mạnh mẽ:

"Tôi chưa làm gì cả nên không thể lấy t.iền của cậu được."

Đây thực sự là những cuộc trò chuyện duy nhất họ có.

Tống Hiểu Lê chuyên tâm vào việc học, cô nghĩ chỉ cần vào đại học là được.

Thành tích của cô rất tốt, có hy vọng sẽ được nhận vào Thanh Hoa Bắc Đại, nếu phát huy tốt chắc chắn sẽ là điểm mấu chốt.

Sau đó, cô sẽ có thể kiếm tiề.n, mua thuố.c cho bà, còn có thể tìm cô bạn nhỏ kia và làm bạn với cô.

Kết quả là trước kỳ thi đại học một tháng, cha cô về và mang theo câu:

"Bà của mày không sống nổi."

Xương cốt của Tống Hiểu Lê lạnh buốt.

Cha cô uống rượ.u và vẫn lẩm bẩm một mình:

“Bệnh không chữa được thì phải tốn tiề.n hoài”.

“Bác sĩ nói chỉ có 30% khả năng phẫu thuật nên tao nói sẽ không làm”.

“Nếu đưa về nhà sẽ tiếp tục hao tiề.n nên tao đã ném bà ấy ra hành lang bệnh viện”.

"Bà già chế.t tiệt, đúng là liên lụy tao..."

Tống Hiểu Lê ù tai, cô lấy trong cặp ra cọc tiề.n cuối cùng - vốn là tiề.n học phí cô dành dụm để vào đại học.

Cô chạy đến bệnh viện để cứu bà nhưng bị cha ngăn lại:

"Con gái ngoan, mày còn có tiề.n sao?"

“Vậy hôm qua cha mày bị chủ nợ truy đuổi, sao mày không lấy ra?”

Tống Hiểu Lê vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Nhưng cô quá gầy, tay chân gầy như cọng giá đỗ, dù có vẫy tay thế nào cũng không còn sức lực.

Cha cô đã cướ.p tiề.n của cô và sau đó đán.h cô vô cùng tàn nhẫ.n:

"Chế.t tiệt, con khốn kiếp này, tao đã sinh ra mày, đã cho mày mạng sống."

"Hôm nay tao đán.h chế.t mày, mày đáng bị như vậy."

Tống Hiểu Lê ngất đi.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cha cô đã lấy tiề.n và đi uống rượ.u.

Cô chạy như điê.n tới bệnh viện.

Vị bác sĩ quen thuộc lắc đầu tiếc nuối nói với cô.

Bà nội đã qua đời.

“Tay phải của cháu bị sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy bàn tay của Tống Hiểu Lê.

Tống Hiểu Lê nhìn cánh tay của mình, bị gãy, lộ ra một góc độ rất kỳ quái.

Một người bình thường cũng có thể nhận ra nó chắc chắn đã bị phế.

Cô từ chối lời mời đi chụp X - quang của bác sĩ và lê bước về nhà một mình.

Trên đường đi có một cô gái chặn cô lại.

Cô gái đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, nhìn rất thanh lịch, trạc tuổi cô:

"Cô có muốn làm lại lần nữa không?"

Cô gái tựa hồ đang nói cái gì, nhưng Tống Hiểu Lê nghe không rõ.

Cuối cùng, cô gái đưa cho cô một mảnh giấy có viết một con số:

"Nếu cô muốn làm lại, hãy viết tên, ngày sinh và địa chỉ của cô vào tin nhắn văn bản và gửi đến số này."

"Tôi có thể cho cô làm lại."

Tống Hiểu Lê ngồi trên sân thượng.

Cô suy nghĩ về lời nói của cô gái.

Làm lại lần nữa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô làm lại?

Kiếp này, cô thực sự đã làm việc rất chăm chỉ.

Làm lại có thể tốt hơn chăng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Hãy trao cơ hội cho những người cần nó.

Vì thế Tống Hiểu Lê lấy điện thoại di động ra, cô là lớp trưởng, trong dữ liệu của cô có thông tin của toàn bộ lớp.

Cô đã tìm ra thông tin của cô bạn nhỏ kia.

Mọi người kể rằng vì không muốn làm bạn gái của phú nhị đại kia nên cô ấy đã bị bố mẹ nhốt vào phòng biệt giam và đán.h đập dã man, rất đáng thương.

Hãy để cô ấy được làm lại một lần nữa.

Cô ấy mạnh mẽ như vậy, nếu có cơ hội làm lại lần nữa, cô ấy chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tống Hiểu Lê nhấc điện thoại, tay phải bị gãy, nên tay trái gõ thông của cô bạn kia lên tin nhắn.

Tim nhắn đã gửi đi thành công.

Tống Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm.

Với sự tuyệt vọng tràn trề.

Và một lời chúc phúc nhỏ.

Cô ấy đã nhảy xuống.



Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tống Hiểu Lê tỉnh lại.

Cô ấy nhớ mình vừa nhảy khỏi tòa nhà nhưng đã tỉnh dậy trên giường.

Trong đầu cô có rất nhiều bóng mờ khó hiểu, không rõ là mộng hay thực đã từng trải qua rồi phút chốc bị lãng quên.

Đây có lẽ không phải sự thật, dù sao thì một người bình thường như cô ấy không có tư cách được tái sinh như những nữ anh hùng trong mấy cuốn tiểu thuyết kia.

Vậy nên, đây có lẽ là một giấc mơ.

Đồng hồ báo thức vang lên, Tống Hiểu Lê đứng dậy đi học.

Hôm nay ở trường xảy ra chuyện lớn, con gái lớn nhà họ Cố chuyển đến lớp của bọn họ.

Tống Hiểu Lê mơ hồ nhớ tới, hình như mình đã mơ thấy cảnh tượng này.

Trong mộng, con gái lớn nhà họ Cố bị bắ.t nạ.t trong nhà vệ sinh, cô đi tới đưa khăn tắm cho cô ta, khuyên cô ta tố cáo.

Nhưng cô xua tay đi: "Tố cáo? Đó là anh trai tôi!"

Cho nên lần này Tống Hiểu Lê không có ý định xen vào chuyện của người khác.

Cô chỉ đưa cho cô ta chiếc khăn tắm rồi quay người bỏ đi.

Kết quả, đại tiểu thư nhà họ Cố ngăn cản cô: "Lớp trưởng!"

Bước chân của Tống Hiểu Lê dừng lại.

Vào lúc đó, cô cảm thấy giọng nói này đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của mình.



Đại tiểu thư nhà họ Cố có vẻ là một người rất thân thiện.

Cô mời Tống Hiểu Lê đi ăn tối và nhờ Tống Hiểu Lê làm gia sư cho mình.

Tống Hiểu Lê giảng lại chỉ hai lần, phát hiện đại tiểu thư học còn giỏi hơn mình.

Cô ấy đang thử mọi cách có thể để tìm ra lý do đưa tiề.n cho mà không tổn thương lòng tự trọng mong manh của mình.

Tống Hiểu Lê từ nhỏ chưa bao giờ khóc.

Nhưng lúc đó, mũi cô có chút đau nhức.



Nhờ có Cố tiểu thư, ngoài chi ph.í sinh hoạt, Tống Hiểu Lê có rất nhiều tiề.n tiết kiệm.

Cô đã tìm được một bệnh viện tốt để bà ngoại phẫu thuật và ca phẫu thuật đã thành công.

Về phần cha cô, ông được đưa vào bệnh viện mà không rõ lý do.

Tống Hiểu Lê đi kiểm tra Cố tiểu thư, xem chuyện này có liên quan gì đến cô không, Cố tiểu thư giả vờ ngu ngốc một buổi, khiến môi  cô không kiềm được mà run như sún.g liên thanh

Tống Hiểu Lê có chút không nói nên lời, cô chỉ không thích nói chuyện, nhưng cô cũng không ngốc.

Sau đó, cha của Tống Hiểu Lê xuất viện, lại gặp rắc rối với chủ nợ mới, chỗ ông ta từng bị gãy xương lại gãy lần nữa, xương cắm vào tim.

Nghe nói khi phát hiện ông ta có chút cơ hội được cứu, Tống Hiểu Lê vẫn chủ động ký tên, biểu thị gia đình cô tự nguyện từ bỏ việc điều trị.

Tống Hiểu Lê rải tro của cha xuống một con mương hôi hám và thuê hộ lý chăm sóc bà nội, sau khi giải quyết được hai mối bận tâm lớn này, cô đã đạt được ước nguyện và thi vào Đại học Thanh Hoa.

Có rất nhiều điều cô muốn làm.

Ví dụ, Cố tiểu thư cho biết cô ấy muốn khởi nghiệp.

Chà, cô ấy hy vọng được làm đối tác của mình.



Về sau, nội dung giấc mơ dần dần rõ ràng.

Tống Hiểu Lê nhớ tới.

Hóa ra Cố tiểu thư chính là cô bạn nhỏ của kiếp trước.

Kiếp này cố ấy thật sự đã thay đổi vận mệnh của mình.

Sự lựa chọn của mình đã xứng đáng.

Sau đó, Tống Tiểu Lê hỏi Cố Thi Sơ:

“Ở kiếp trước, có sự kiện gì khiến cậu đặc biệt ấn tượng không?”

Cố Thi Sở có chút không hiểu: "Nhiều quá, cậu đang muốn nói cái nào?"

Tống Hiểu Lê nói: "Cũng không phải một sự kiện, kỳ thật chỉ là một cảnh tượng mà thôi."



Ngày hôm đó, hai cô bé trong bộ đồng phục học sinh đơn bạc đang chạy bộ vào buổi sáng khi chân trời còn ửng sáng.

Họ là hai người đến trường sớm nhất và cũng là hai người chăm chỉ nhất.

Tuổi thanh xuân dài và cằn cỗi giống như đêm tối mùa đông, không có điểm kết thúc.

Cô gái tóc ngắn gầy không thể chạy được nữa và muốn dừng lại.

Vì vậy, một cô bé tóc dài khác chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay cô, dẫn cô chạy về phía Tây Vi phía trước.

Mặt trời ngày càng nhô cao hơn và thế giới sắp được chiếu sáng.

"Có thật là chúng ta... đều sẽ có tương lai tươi sáng không?"

"Thật!"



Lúc này, Tống Hiểu Lê và Cố Thi Sơ đang nắm tay nhau và đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Bây giờ cô có nhớ hay không cũng không quan trọng nữa

Vì lời hứa đã được thực hiện.

Họ thực sự đang đứng trong tương lai mà họ từng mong ước.

- --

Bấm theo dõi tài khoản của mình để đọc thêm các bộ khác nhé!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top