Cập nhật mới

Dịch Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Thử Xem Xem


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Cô nương, ngươi xác định?" Điếm tiểu nhị không khỏi hỏi nhiều một câu, hơn mười món ăn kia, cũng không phải là số lượng nhỏ, đến lúc đó đừng không đủ trả tiền.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng nhìn ra lo lắng của điếm tiểu nhị, từ tay áo móc ra một thỏi bạc đặt lên trên bàn.
Điếm tiểu nhị tức khắc minh bạch, nói một tiếng, "Cô nương, chờ một lát, thức ăn lập tức tới."
Một lát sau, từng đạo tinh xảo thức ăn được bưng lên, Lâm Diệp Nhi không có động đũa, nhìn bàn tràn đầy đồ ăn, rất nhiều đều là món ăn thôn quê, thịt lợn rừng, thịt gà rừng, thịt hươu bào, thịt sói, tốt nhất hẳn là món chân gấu.
Vãi luyện, hoá ra đồ ăn đặc sắc của Túy Tiêu Lâu chính là món ăn thôn quê.
Lâm Diệp Nhi rất thú vị với món chân gấu cũng thịt sói kia, trước gắp một miếng thịt sói trong truyền thuyết kia, trong miệng tràn ra một vị....tanh nồng đậm, Lâm Diệp Nhi trực tiếp phun ra, liên tục lấy nước súc miệng.
Ta phi, thịt này có thể ăn sao!
Lâm Diệp Nhi lại gắp một miếng chân gấu, này thịt cứng quá!!
Lâm Diệp Nhi không nản chí, đem thức ăn trên bàn thử qua một lần, nhưng không làm người ta thất vọng, món thì không khử được hết mùi tanh, không thì là nấu quá chín hoặc quá sống, đến nỗi hương vị trừ bỏ vị cay thì cũng chỉ còn lại mặn.
o.o nàng không nên ôm kỳ vọng quá lớn.
Một bàn nguyên liệu ngon như vậy, đáng tiếc.
"Đáng tiếc, đáng tiếc."
Lâm Diệp Nhi vẻ mặt tiếc hận nhìn một bàn món ăn thôn quê kia.
Điếm tiểu nhị nhìn thấy nàng chỉ động mấy chiếc đũa, trong đó hai miếng còn phun ra, "Cô nương, chẳng lẽ không hợp khẩu vị ngươi sao?"
Lâm Diệp Nhi nhíu lại mi, "Đây là món ăn sở trường của quý lầu hay sao."
Ghét bỏ, biểu tình của nàng rõ ràng là mười phần ghét bỏ.
Tuy nói hiện tại đã qua bữa trưa, nhưng người ở trong đại sảnh dùng cơm không ít, tự nhiên có không ít người nghe được lời nói của nàng, một người trung niên nam nhân bên cạnh mở miệng nói: "Tiểu cô nương, đó đều là những nguyên liệu hiếm có khó tìm đó."
Toàn bộ Vân Châu Thành, muốn nói món ăn thôn quê, nguyên liệu nấu ăn tốt nhất chắc chắn thuộc về Túy Tiêu Lâu, mặt khác hai nhà kia danh khí cũng lớn, một cái là dựa vào tổ tông tích lũy dưới danh khí cùng nhân khí, một cái là dựa vào bối cảnh phía sau cùng quy mô tửu lầu.
"Nguyên liệu nấu ăn thì đúng là rất ngn, đáng tiếc nấu đến bậc này, thật không dám khen tặng." Lâm Diệp Nhi nói thẳng nói.
Lời vừa nói ra, người chung quanh lập tức đều đổ ánh mắt khác thường về phía nàng.
"Tiểu nha đầu, ngươi đã ăn qua thứ gì ngon, có thể so sánh với những món này."
Lâm Diệp Nhi giống như là cùng người nói chuyện phiếm giống nhau, thanh thanh đạm đạm cười nói: "Ăn ngon thì ta đã ăn nhiều. Liền tỷ như: Dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, làm ra món ăn hương vị tuyệt hảo nhất."
Nha đầu này hảo khí cũng thật lớn.
Thực khách chung quanh đều ném ánh mắt "Chém gió vừa thôi" nhìn nàng.
Lâm Diệp Nhi nhìn ánh mắt kia của mọi người, không có sinh khí, cười nói: "Ai nha, các ngươi thật đúng là không tin. Ta là có thể dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, nấu ra món ăn ngon nhất mà."
Haha, lời này nếu là đặt ở hiện đại, da mặt nàng dù dày đến mấy cũng nói không nên lời, nhưng ở thời đại cổ xưa ngành đầu bếp còn chua phát triển, nàng vẫn rất có tin tưởng.
Động tĩnh ở đây, tự nhiên khiến cho chưởng quầy chú ý, lúc nãy nàng nói chuyện với tiểu nhị, hắn cũng đã chú ý tới. Chỉ là, vẫn luôn ở một bên lẳng lặng quan sát, thấy người này là cố ý tới nháo sự.
Hiện tại sự tình đã tới tình trạng này, làm quản sự tửu lầu, tự nhiên phải ra mặt.
Uông chưởng quầy đi lên trước, "Vị cô nương này, cô nương liệu có thể làm ra được món ăn tuyệt hảo từ những nguyên liệu đơn giản nhất sao."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu.
"Ai nha, nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp để nàng động thủ cho chúng ta thử xem sao." Có thực khách kêu la.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Bộc Lộ Tài Năng


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Không tồi, làm vài món ăn cho chúng ta xem."
Cái ý tưởng này được mọi người nhất trí tán đồng.
Lâm Diệp Nhi nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đem ánh mắt nhìn về phía Uông chưởng quầy.
Uông chưởng quầy không có lý do cự tuyệt, trong lòng có chút lo lắng lại có chút chờ mong, "Cô nương, nếu là không chê thì có thể dùng phòng bếp của chúng ta."
"Hảo."
Lâm Diệp Nhi cùng đám người Uông chưởng quầy đi vào sau bếp, không ít thực khách cũng đi theo qua đi nhìn một cái. Phòng bếp là nơi quan trọng, theo lý không cho người ngoài tiến vào, hôm nay tình huống đặc thù, không ít thực khách đứng chờ ở sân ngoài của phòng bếp.
Lâm Diệp Nhi ở trong phòng bếp, nhìn thoáng qua, trong phòng bếp cũng có nguyên liệu nấu ăn, lấy món ăn thôn quê là chủ, nhưng thật ra cũng có rau xanh, củ cải, thịt heo, gia vị cũng có được hành tây. Gừng cùng tỏi, hai dạng khác biệt này thì không cần suy nghĩ.
Uông chưởng quầy đã cùng nhóm đầu bếp nói sự tình đại khái, trong đó một người nam nhân cao lớn thô kệch đã đi tới, chỉ vào một cái nồi trống không, "Ngươi dùng cái kia đi."
Lâm Diệp Nhi theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy một cái nồi ở góc bếp. Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
Lâm Diệp Nhi thấy bọn họ đứng ở một bên nhìn, quay đầu đối với Uông chưởng quầy nói: "Ta nấu ăn không thích có người ở một bên nhìn."
Uông chưởng quầy minh bạch ý tứ nàng, gật gật đầu đối với nhóm đầu bếp, mọi người đều đi ra phòng bếp. Chờ sau khi bọn họ đi ra, cửa lớn phòng nghe một tiếng đóng cửa.
"Nha, đây là không cho người khác nhìn." Trong đó một người thực khách nhìn đầu bếp của tửu lầu đi ra, cười nói.
Những đầu bếp đó tuy rằng không có châm chọc mỉa mai, nhưng ánh mắt nhìn nàng, cũng có thể nhìn ra bọn họ trong mắt đối nàng coi khinh, không để bụng.
Lâm Diệp Nhi sau khi bọn họ đi rồi, cũng không công phu so đo người ngoài như thế nào đối đãi với mình. Bọn họ chẳng qua là xem thường nàng, chờ xem để chê cười nàng.
Hiện tại nàng phải làm chính là, đem đồ ăn làm tốt, đó mới là quan trọng nhất.
Lâm Diệp Nhi xem xét nguyên liệu từ phòng bếp, chuẩn bị làm bốn món ăn, cắt hành lá thật nhỏ đều nhau, cùng với hành thái xắt nhỏ. Theo sau, bắc nồi lên, thả ớt vào, sau khi nước trong nồi chuyển màu đỏ nâu, bỏ sa tế đã làm xong vào một cái chén.
Sau khi đã làm gia vị xong xuôi, Lâm Diệp Nhi bắt đầu động thủ với nguyên liệu chính. Trước lấy phần thịt non mềm nhất của heo, chuẩn bị làm canh, đồ chua xào thịt.
Đầu tiên cắt thịt heo thành từng miếng đều nhau, rồi bỏ chung với lòng trắng trứng, muối, rượu, quấy đều, để trong chốc lát, qua quá trình như thế, chất thịt sẽ càng thêm ngon miệng, càng thêm tươi mới.
Sau khi thịt đã chìm xuống dưới, Lâm Diệp Nhi bắt đầu xử lý cá, trước lọc bỏ nội tạng cùng vảy cá, rạch vài đường trên thân cá, xát muối cùng rượu lên, để ướp mười phút.
Lúc này, thịt heo đã ướp xong, đã có thể bắc nồi.
Sau khi đã nhóm lửa, đem sa tế vừa làm xong cho vào, hai muỗng ớt, rắc hành thái lên, đảo đều, cho đến khi nước chuyển màu hồng, tỏa ra hương cay nồng, lại cho thêm nước, nấu đến khi nước cạn, rồi thả thịt vào, chờ không sai biệt lắm rồi thả đồ chua vào, nước canh nháy mắt trở nên hồng hào thơm ngát, nhìn một cái liền câu lên sự thèm ăn của người ta.
Một món thịt nấu chua đã ra đời.
Đáng tiếc, không có hoa hồng, nếu có thì sẽ càng thơm, vị sẽ càng thêm mê người.
Ở bên ngoài chờ, ai cũng ngóng chờ, không biết tình huống bên trong đang như thế nào.
Edit mấy cái nấu ăn, dược liệu là đau đầu nhất -.-
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Hương Vị Câu Nhân


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Vị tiểu cô nương kia, sẽ không ở bên trong khóc nhè đi." Nửa ngày không có nghe được động tĩnh, có người trêu ghẹo nói.
"Ai nha, ta như thế nào liền tin tưởng một cái tiểu cô nương nói đâu. Cô nương nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ xuống bếp a."
Mấy người ngồi chờ không có việc gì làm, một đám thảo luận từ nàng nấu có ngon hay không thành nàng nấu ăn có được hay không luôn (bó tay -.-).
Thẳng đến khi mùi thơm ngào ngạt bay ra từ trong phòng bếp.
Mọi người tức khắc đều ngậm lại miệng, không nói chuyện nữa.
"Oa, đây là mùi gì vậy, thơm quá."
"Thơm quá a."
"Nàng rốt cuộc làm thứ gì, câu nhân như vậy."
Uông chưởng quầy đứng ở ngoài cửa, trong lòng cũng thực kinh ngạc. Hắn cái gì cũng không nói, an tĩnh đứng ở một bên chờ, ai cũng không biết hắn lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì.
Lâm Diệp Nhi cũng không biết người đang nói bên ngoài, bởi vì mùi vị câu nhân bay ra kia, một đám ngo ngoe rục rịch.
Lúc này, cá đã ướp không sai biệt lắm.
Trước khi cho cá vào nồi, nàng cho gừng xắt nhỏ cùng hành thái nhét vào thân cá. Sau đó bỏ vào trong nồi hấp khoảng mười phút.
Trong lúc đợi, Lâm Diệp Nhi bắt đầu xử lí món đồ chua xào thịt, đồ chua cắt nhỏ đều nhau thành miếng giống như thịt, thịt được xào trước, cho một chút rượu để tăng vị, chờ thịt sắp chín, thả đồ chua cùng hành vào, đảo một lát, như thế món này sẽ càng thêm ngon miệng, cho đến khi mùi hương bay ra, là đã có thể hạ nồi.
Bên kia cá vẫn còn đang hấp, Lâm Diệp Nhi lấy ra một chén cơm, này cơm mới vừa chưng xong. Cơm chiên tốt nhất là cơm qua đêm, trải qua thời gian một đêm, hơi nước trong cơm sẽ bay hơi, dễ làm hơn. Như vậy sau khi cơm chiên xong, hạt sẽ không bị dính vào nhau.
Nơi này không có cơm qua đêm, Lâm Diệp Nhi đành phải vận dụng một chút pháp thuật, sử dụng phong thuật, trực tiếp thổi khô cơm.
Cùng lúc đó, người ở bên ngoài, bị mùi hương từ phòng bếp hấp dẫn đến quên cả cử động, một đám duỗi dài cổ chờ.
Hiện tại chỉ là nghe mùi hương, mà đã câu nhân như vậy.
Tò mò, tất cả mọi người tò mò, mắt trông mong nhìn đại môn phòng bếp.
Nhóm đầu bếp Túy Tiêu Lâu có chút khổ bức, một đám đều gục đầu xuống, một bộ bị người đè bẹp đến tâm phục khẩu phục.
Bọn họ là những người am hiểu xử lý món ăn thôn quê nhất, thức ăn bình thường không thể nói là tốt nhất, nhưng không hề kém so với những món ăn bình thường. Nào nghĩ đến có một ngày, có một tiểu nha đầu như một kẻ lừa đảo, thế nhưng lại có trình độ vượt bậc như thế này.
Bọn họ bị đả kích không nhỏ, đặc biệt khi nhìn thấy những vị khách nhân duỗi cổ dài hơn vịt đang đứng chờ ngoài kia.
Người ngoài như thế nào, Lâm Diệp Nhi cũng không biết, cũng không quan tâm, nàng hiện tại lực chú ý đều nằm ở trên bàn bếp.
Cơm chuẩn bị đã tốt, hiện tại có thể bắt đầu chiên. Trước đem bỏ đồ chua cùng thịt cắt nhỏ vào xào một lúc, chờ khi thịt đã chín khoảng bảy phần, rồi cho cơm vào, chờ cơm nóng lên, lại rắc hành lá cùng hành thái lên là xong.
Bên này cơm chiên đã xong, bên kia cá đã chưng khá tốt. Mở nồi ra, lại rắc chút hành cùng ớt cay, rồi đảo đều sa tế, mùi cá thơm lừng cùng vị thanh của hành lập tức ngập tràn trong không khí.
Canh thịt chua, đồ chua cơm chiên, cá hấp, đồ chua xào thịt, bốn món ăn đã làm xong, tất cả không đến nửa canh giờ.
Lâm Diệp Nhi từ không gian lấy ra mấy bông hoa tỉa từ củ cải đặt vào mâm, toàn bộ trang trí hảo, mới tính hoàn thành.
Chờ nàng mở cửa, liền nhìn thấy một đám người ngóng dài cổ trước cửa, Lâm Diệp Nhi hoảng sợ, "Các ngươi đây là?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Tranh Đoạt


Tác giả: Vân Phi Mặc
Những người đó tránh ra, Uông chưởng quầy phân phó tiểu nhị mang những món ăn nàng nấu đặt lên bàn, đi đến đâu mùi hương câu nhân tràn ngập đến đây.
Đỏ tươi, thanh, hồng, lục ba màu phối hợp, nhìn món ăn sắc thái tươi sáng, mùi hương thì càng không cần phải nói nữa, ở ngoài cửa đã được thưởng thức đã rồi. Còn mùi vị như thế nào, cái này chỉ có chờ đến khi bọn họ nếm thử mới có thể biết được.
"Tiểu cô nương, bốn đạo đồ ăn này bán cho ta, ta ra hai mươi lượng bạc." Một người thực khách giành trước ra tiếng nói.
Lập tức có người không đáp ứng, "Ta ra năm mươi lượng."
Người tới Túy Tiêu Lâu, đều là kẻ có tiền, có quyền, tiêu mấy đồng bạc lẻ để ăn món mới mẻ thì không cảm thấy gì. Bất cứ ai giành được vé ăn trước, sau này ít nhiều đều có mấy phần mặt mũi.
"Ta ra sáu mươi lượng."
Mặc kệ mọi người ra giá như thế nào, Lâm Diệp Nhi cũng không dao động.
Chờ đến khi bọn họ bước ra đến sảnh, thực khách còn chưa rời đi, liền nghe được một đám người đang hò hét giá cả.
"Một trăm lượng."
"Ta ra một trăm năm mươi lượng."
"Vương Tam, ngươi nhất định muốn cùng ta đoạt đúng không. Ta ra hai trăm lượng." Một thanh âm có phần tức tối lần thứ hai vang lên.
Mọi người đều tò mò, là thứ gì.
Bọn họ còn chưa nhìn thấy món ăn, đã ngửi được một mùi hương thơm ngào ngạt kích thích khứu giác tràn ngập.
Bốn đạo đồ ăn được đặt lên bàn, lập tức khiến cho mọi người chú ý, ở đây đều là kẻ có tiền, chỉ cần quyền cùng mặt mũi, chỉ cần trở thành người ăn đầu tiên, thì tương đương với thể diện của mình không hề kém.
Những người này cũng sôi nổi gia nhập cuộc đấu giá, giá đã lên tới một ngàn lượng.
Động tĩnh bên này, những người xung quanh cũng nghe tiếng gió chạy tới nghe náo nhiệt.
Một đám người tranh chấp, lúc đầu đang là động mồm, đến bây giờ đã trở thành cuộc chiến ngươi sống ta chết, thấy có xu hướng đưa nhau ra chiến trường công lý, Uông chưởng quầy đành phải ra mặt để hòa hoãn cục diện.
Uông chưởng quầy nghĩ muốn khuyên bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy, lại bị đám này túm lấy hắn ép hỏi hắn rốt cuộc bán cho ai.
Cái này uông chưởng quầy cũng bị thất thủ lui thành.
Một bên tiểu nhị nhìn sốt ruột, nhưng những người này đều là những kẻ có tiền có quyền, không phải là người bọn họ có thể đắc tội, đành chỉ có thể đứng bên lo lắng suông.
Lâm Diệp Nhi có chút cạn lời nhìn đám người kia, nàng cũng không nghĩ tới sẽ như vậy. Hiện tại những người này không phải vì giành vé đầu tiên, mà là muốn mặt mũi, nếu mặt mũi có vấn đề (sưng hay sứt sẹo gì đó), sẽ ảnh hưởng đến danh dự của họ, tự nhiên không cam lòng lạc hậu, ai cũng sẽ không nhượng bộ.
Lâm Diệp Nhi từ một bên cầm lấy một cái ly sứ, ném thật mạnh xuống đất, tiếng sứ vỡ ra, thanh âm vô cùng chói tai. Thanh âm kia, thành công đem tất cả mọi người an tĩnh lại.
"Các ngươi đều không cần tranh. Bốn đạo đồ ăn này, ta không bán. Nhưng thật ra các ngươi đều có thể nếm thử hương vị. Nhìn xem có phải hay không như ta lời nói." Thanh âm thanh lãnh, nhẹ nhàng chậm rãi, lại cực kì có hiệu quả.
Uông chưởng quầy làm chủ nhân, tự nhiên là người đầu tiên, chỉ món thứ nhất vào miệng, hắn đã bị chinh phục. Không thể không bội phục cái tiểu nha đầu này, cũng khó trách chướng mắt đồ ăn của tửu lầu này.
Những người khác nếm lúc sau, biểu tình đều thực hưởng thụ, đặc biệt là canh thịt chua, hương vị cay nồng đánh sâu vào vị giác, nước miếng chảy ròng. Người thích ăn cay, tuyệt đối sẽ thích loại này món ăn tuyệt hảo này.
"Vị cô nương này, có hay không có thể nói chuyện cùng ta một chút." Uông chưởng quầy mời nói.
Lâm Diệp Nhi biết chính mình thành công, gật gật đầu.
Hai người bước vào một gian phòng, tiểu nhị đem nước trà điểm tâm bưng lên, đóng cửa lại.
"Vị cô nương này, ta và ngươi làm một bút sinh ý."
Lâm Diệp Nhi nhún nhún vai, ý bảo hắn tiếp tục.
"Bốn đạo đồ ăn kia, ta ra giá năm mươi lượng bạc, bán cho ta như thế nào?"
Really? Đám ngoài kia cũng đã tới 1k lượng rồi mà -.-
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Bàn Bạc Giá Cả


Tác giả: Vân Phi Mặc
Sau khi nói xong, Uông chưởng quầy chú ý biểu tình của nàng, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra được chút gì đó, đáng tiếc nàng vẫn mang tươi cười nhàn nhạt, hoàn toàn không rõ nàng có ý tứ gì.
"Chưởng quầy, ta còn có việc, không làm phiền." Lâm Diệp Nhi đứng lên.
Uông chưởng quầy vội vàng ngăn lại, "Cô nương, chờ một lát một lát. Này bốn đạo đồ ăn cô nương ra một cái giá đủ thuyết phục, nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, chúng ta nguyện ý ra."
"Một ngàn lượng."
Uông chưởng quầy khẽ cau mày, chợt nheo lại, cười nói: "Cô nương, giá cả này quá cao."
Lâm Diệp Nhi lắc đầu, "Không cao, không cao. Mới vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, ta vừa làm ra đã được hoan nghênh. Không cần ta nói, ngài cũng đã rõ ràng, chỉ cần quý tửu lầu tung ra ngoài, tất nhiên là mỗi ngày hốt bạc. Một ngàn lượng, so với tiền lãi sau này chúng có được, thật ra chỉ là một bữa ăn sáng. Lại nói, Túy Tiêu Lâu có thể vượt mặt đứng đầu tam đại tửu lầu."
Nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn này, nhưng thật ra thực khôn khéo.
Uông chưởng quầy cũng biết, muốn ép giá là không có khả năng, "Hảo, một ngàn lượng liền một ngàn lượng."
"Chưởng quầy sảng khoái như thế, không biết còn có một bút sinh ý. Chưởng quầy có hứng thú hay không?"
Uông chưởng quầy nổi lên hứng thú, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đảo qua tiểu nha đầu trước mặt, nha đầu này nhìn cũng chỉ mới khoảng mười hai mười ba tuổi, cách nói năng, phong cách làm việc, lại giống như là một người trưởng thành, thậm chí hắn còn ngửi được mùi của hồ ly.
"Nói đi." Uông chưởng quầy không có tỏ vẻ ra hứng thú quá lớn, biểu tình bình bình đạm đạm.
Lâm Diệp Nhi cũng không thèm để ý, "Ở đây ta có một thứ mà tửu lâu của ngài nhất định cần."
Lâm Diệp Nhi từ không gian lấy ra một hộp đồ chua.
"Đây là?" Uông chưởng quầy kinh nghi (kinh ngạc, nghi ngờ) nhìn cái hộp kia, bên trong dường như mang theo mùi thức ăn.
"Cái này kêu đồ chua. Có thể trực tiếp dùng làm đồ ăn, cũng có thể dùng nó làm ra những món ăn ngon." Lâm Diệp Nhi cũng không úp mở, nói thẳng, "Món ăn làm ra, ngài cũng đã ăn qua."
Uông chưởng quầy lúc này mới tỉnh ngộ, hắn nhìn thấy trong thức ăn có cải trắng, tưởng chỉ là cải trắng bình thường mà thôi, không nghĩ tới bên trong còn có cái này.
Làm ra vài đạo đồ ăn kia, lại lấy thứ này làm phụ liệu. Hắn mua thực đơn của nàng, còn phải cần thiết bí phương làm ra đồ chua, bằng không, những cái thực đơn đó cũng là mất trắng.
Nha đầu này, thật sự tính kế rất hay.
"Không biết, phối phương của đồ chua này, cô nương muốn giá bao nhiêu?" Uông chưởng quầy cũng dứt khoát nói, trước khi nàng ra giá.
Nếu là công phu sư tử ngoạm (*), thì những thực đơn cũng vô dụng, cũng may hắn còn chưa đưa bạc, bằng không bị người quản chế, thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
(*) Cái này cũng tương tự với ép người quá đáng vậy.
Cũng không biết nha đầu này vô tình hay cố ý đây.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên là cố ý, đây cũng là phép thử của nàng, để xem Túy Tiêu Lâu có đáng để nàng hợp tác hay không. Đồng thời, đây cũng là hành động ngầm thể hiện thành ý của nàng.
Nếu nàng lấy một ngàn lượng trước, rồi mới nói ra, khẳng định trong lòng đối phương nhất định có khúc mắc. Về sau dù hai bên có hợp tác, không tránh được có ngăn cách.
Lâm Diệp Nhi lắc đầu, "Ta không tính toán bán bí phương, ta chỉ muốn bán đồ chua mà thôi."
Uông chưởng quầy nếu đến bây giờ cũng không nhìn ra được ý đồ của tiểu cô nương này thì có lẽ chức chưởng quầy này của hắn cũng không cần làm nữa.
Hôm nay náo tới như vậy, hóa ra là vì muốn bán đồ chua.
Uông chưởng quầy không thể không bội phục này tiểu nha đầu thông tuệ, mỗi một bước đều tính kế thực chuẩn.
Này tiểu nha đầu, quả không tầm thường.
"Đồ chua này bán như thế nào?" Uông chưởng quầy cuối cùng cũng đã rõ mục đích của nàng, nên cũng không lo lắng nàng sẽ công phu sư tử ngoạm. Nàng như thế hao tổn tâm cơ làm ra trận thế lớn như vậy, tự nhiên sẽ không đào hố chôn mình, báo ra một cái giá trên trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Thành Giao


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Hai mươi văn tiền một viên. Một viên có thể làm được hai đến ba món." Lâm Diệp Nhi báo xong giá cả, nhân tiện một câu, chính là vì nhắc nhở Uông chưởng quầy, giá này thực hợp lý, các ngươi khẳng định lời không ít.
Lâm Diệp Nhi sở dĩ lấy giá hai mươi văn mà không phải là mười một văn như ở huyện Đan Dương. Một là suy xét đến mức sống ở Vân Thành cao hơn so với huyện Đan Dương, thứ hai là phí vận chuyển, và thứ ba, người Vân Thành giàu có, không thiếu tiền.
Quan trọng nhất chính là, nàng hiện tại đang bị viêm màng túi nghiêm trọng.
Uông chưởng quầy gật gật đầu, "Có thể."
Giá này so với những món ăn thôn quê tiện nghi hơn nhiều, giá cả còn tính công đạo.
"Ngươi bên kia có bao nhiêu hàng?" Uông chưởng quầy quan tâm nhất vẫn là cái này.
Từ lúc biết ở trong không gian, chỉ cần chính mình tâm niệm vừa động, là có thể hoàn thành mọi việc, Lâm Diệp Nhi đều nghiêm túc làm mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian này tích lũy được số lượng không nhỏ.
"Bốn mươi lu, mỗi lu có một ngàn viên."
Này cũng tương đương mỗi lu một trăm lượng bạc, bốn mươi lu cũng chính là bốn ngàn lượng. Nếu không phải khi ướp thì cải trắng sẽ co lại, bằng không số lượng lớn như thế, không gian của nàng không thể chứa hết được.
"Được, vậy trước tiên đưa cho ta năm lu." Uông chưởng quầy nói.
Lâm Diệp Nhi mặt lộ vẻ khó xử, "Cái này chỉ sợ không được. Ta chỉ tạm thời dừng lại ở Vân Châu Thành, mấy ngày nữa sẽ trở về huyện Đan Dương. Lần này tới đây, đã dự định là sẽ bán toàn bộ số đồ chua này."
Ý chính là nói, nếu là nếu tửu lầu của các người không lấy hết, nàng chỉ có thể đi tìm người khác bán bằng hết mà thôi.
Uông chưởng quầy tự nhiên minh bạch ý tứ của nàng, bốn mươi lu chính là bốn ngàn lượng, kia cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu là bán tốt, tự nhiên là không có vấn đề. Nếu là hiệu quả không tốt, thì hắn đúng là mất trắng rồi.
Dù hương vị của những món này không tồi, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Uông chưởng quầy lui một bước nói, "Như vậy đi. Cô nương, cứ đưa trước năm lu lại đây. Còn thừa đồ chua, ngươi cũng đừng vội bán. Ba ngày sau, nếu là chúng ta không cần, ta sẽ thông báo cho ngươi."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Được, vậy ba ngày sau. Nếu ba ngày sau Túy Tiêu Lâu không cần, ta chỉ có thể tìm người khác mua."
Uông chưởng quầy vừa lòng gật đầu, sau khi đã bàn bạc ổn thỏa nơi mua hàng cùng số lượng, ký xuống hiệp nghị.
Bước ra khỏi Túy Tiêu Lâu, Lâm Diệp Nhi trong không gian nhiều ra một ngàn hai trăm lượng bạc, một ngàn lượng là từ tiền bán công thức, một trăm lượng còn lại (?) là tiền đặt cọc đồ chua.
Ngày hôm sau, trước khi bọn tiểu nhị của Túy Tiêu Lâu tới, Lâm Diệp Nhi lấy năm lu đồ chua từ trong không gian ra. Sqau Lâm Diệp Nhi ăn xong bữa sáng, từ ngõ nhỏ truyền đến thanh âm của xe ngựa.
Không bao lâu, cửa viện bị người gõ vang.
Lâm Diệp Nhi mở cửa, thấy hai vị tiểu ca, sau khi nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, trong lòng nói thầm.
Ngươi nói, một nữ tử cũng dám ở ngôi nhà ma nổi danh này.
Thật không biết nàng là chí lớn hay gan lớn nữa.
"Năm lu ở đây."
Hai vị tiểu ca nhìn tiểu viện ma quỷ này, cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt nhất chính là trong viện đặt năm cái lu siêu bự mà thôi.
Hai người cũng không hàm hồ, mấy thứ này chính là thứ cần thiết cho buổi trưa.
Hai người vừa nhấc, cái lu thế nhưng không chút nhúc nhích.
Hai vị tiểu ca tức khắc khổ bức.
Bọn họ không đem nó đi được rồi.
"Ta giúp các ngươi đi." Lâm Diệp Nhi xung phong nhận việc.
"Quá nặng, ngươi khẳng định nâng không......" Tiểu ca kia còn chưa nói xong, liền thấy Lâm Diệp Nhi vươn cánh tay nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, cái lu siêu cay khổng lồ thể mà lại bị nhấc lên dễ dàng như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Xếp Hàng Chờ


Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai người trợn tròn mắt, chờ bọn họ phản ứng lại, Lâm Diệp Nhi đã đặt chúng lên xe ngựa.
"Cô nương, hảo sức lực." Tiểu ca từ đáy lòng bội phục.
Lâm Diệp Nhi cười hắc hắc, "Không có, không có, sức lực chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi."
Haha, hai vị tiểu ca khóe miệng giật giật. Cái này mà chỉ gọi là "hơn một chút", vậy thì sức của hai người bọn họ chẳng phải là bằng đứa bé hay sao.
Năm lu đồ chua, hai lần chuyển xong. Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lâm Diệp Nhi đưa cho bọn họ một người một cây cây mía, một túi hạt dẻ nếm thử mới mẻ.
Năm lu bán ra, năm trăm lượng bạc, trong không gian còn có ba mươi lăm lu, nếu Túy Tiêu Lâu không lấy, nàng sẽ đưa tới Vận Lai Cư.
Lâm Diệp Nhi nhìn thời gian, từ trong không gian đem hạt dẻ cùng cây mía dọn lên xe, kéo về phía chợ. Chờ khi Lâm Diệp Nhi đến chợ, đường phố hai bên sớm đã bãi đầy sạp.
Nàng bày quán, một đám người đứng, vừa thấy Lâm Diệp Nhi kéo xe lại đây, hai mắt sáng rực như đèn pha.
"Cô nương, ngươi đã tới."
Một đám người phần phật xông tới.
"Cô nương, cho ta tới ba bó cây mía."
"Ta muốn mười bó."
"Cho ta một bó."
............
Mọi người sợ chính mình nói muộn quá, không có hàng mà mua.
Đối mặt một đám điên cuồng lao tới, Lâm Diệp Nhi chỉ sợ có đánh nhau, lúc đó thì phiền phức to, vội vàng nói: "Đừng nóng vội, từ từ thôi, ai cũng sẽ được mua."
囧, không ai nghe!!
Người ở phía sau vẫn tích cực chen lên phía trước kiếm miếng ăn.
Nàng thanh âm thực nhẹ, mọi người lại nghe được một cách rõ ràng, "Các ngươi còn nháo như vậy nữa, ta hôm nay liền không bán."
Một câu nói, thành công làm cho bọn họ dừng lại.
"Một hàng dọc đằng trước."
Người đi đường chỉ thấy một hàng ngũ thật dài, người không rõ nguyên do xuất phát từ tò mò tiến lên tìm hiểu, vừa hỏi một chút, những người đang chờ mua, bắt đầu kể lể về chỗ tốt của cây mía.
Cái gì lão mẫu thân chứng mất ngủ đã biến mất.
Cái gì nhi tử nhiều năm chân đau, dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Cái gì lão công hàng năm run run bệnh cũ, thế nhưng chuyển biến tốt đẹp.
Tóm lại, đủ loại đều có, tất cả mọi người đều nói, làm quần chúng không rõ nguyên do ăn dưa cũng đi theo xếp hàng mua. Chờ đã có người hỏi lại bọn họ khi, bọn họ đem lời mới vừa nghe tới nói lặp lại một lần nữa, như thế vòng đi vòng lại, đội ngũ càng ngày càng dài.
Lâm Diệp Nhi kéo một xe mía tới, chỉ non nửa tuần trà liền bán xong, những người đứng hàng sau chưa mua được, lập tức nóng nảy.
"Cô nương, ngươi chính là đáp ứng chúng ta, hôm nay đều có thể mua được. Chúng ta mới ngoan ngoãn mà nghe lời xếp hàng." Một vị đại nương tức giận, nhi tử nằm liệt trên giường, nhờ rất nhiều đại phu xem qua, đều nói không hy vọng.
Hôm qua nghe được cuối hẻm có người nói, sau khi ăn cây mía này, trị hết chứng mất ngủ nhiều năm của nàng. Nàng hôm nay thế nào cũng muốn mua được thứ thần diệu này, để lấy hi vọng cho chân nhi tử của nàn.
"Trong nhà còn có, đợi ta mang tới rồi hãy nói." Lâm Diệp Nhi vội vàng nói, "Cảm phiền các vị chờ một lát."
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần hôm nay có thể mua là được."
Một đám người tỏ vẻ đã hiểu, một bộ phận quần chúng ăn dưa không có kiên nhẫn, lựa chọn rời đi. Những người này mỗi khi nghĩ đến hôm nay bỏ qua cơ hội này, đều là hối hận không dứt.
Lâm Diệp Nhi ngựa không ngừng vó trở lại tiểu viện, từ trong không gian dọn ra cây mía. Lúc này đây nàng chồng mía lên cao ngất, độ cao kia nhìn giống như là tùy thời sẽ đổ mất.
Một chiếc xe kéo quá tải nghiêm trọng nghênh ngang xuất hiện trên đường, làm không ít người chú ý.
Chứng IQ thấp có chữa được không ta ? Để tí mua thử mười bó xem sao :v ^^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Bị Người Theo Dõi


Tác giả: Vân Phi Mặc
Một ngày này, Lâm Diệp Nhi kéo tới tới lui lui sáu lần, mới xem như kết thúc.
Nhìn ngày đã dần tàn, Lâm Diệp Nhi một thân mỏi mệt, bất quá trên mặt lại rất thỏa mãn. Trong không gian cây mía, đã bán một nửa. Y theo hôm nay thế, nghĩ đến không dùng được bao lâu là có thể toàn bộ bán xong.
Lâm Diệp Nhi tâm tình không tồi ngâm nga tiểu khúc trở về, lỗ tai hơi hơi vừa động, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, nghe qua là không ít người.
Hẳn là có ba người, tiếng bước chân nặng nề, ba người đều là tráng sĩ người trưởng thành.
Lâm Diệp Nhi giống như là cái gì cũng không biết, chân vẫn bước không ngừng.
Nàng không có trực tiếp trở lại quỷ hẻm, mà là tiến vào một đạo ngõ nhỏ, ngõ nhỏ bốn phương thông suốt, nhiều lối rẽ. Nàng đột nhiên bước nhanh một chút, ở một lối rẽ, nàng trực tiếp tiến vào không gian.
Chờ đến lúc ba người chạy tới, không thấy thân ảnh của nàng.
"Người đâu?" Hán tử dẫn đầu nhìn chung quanh trống trơn ngõ nhỏ, không có bất luận nơi nào có thể che khuất, nàng căn bản vô pháp trốn tránh.
Người này giống như biến mất trong hư không vậy.
"Phân công nhau đi tìm."
Ba người đang chuẩn bị tách ra, lại nghe đến một đạo thanh âm thanh thúy, xuất hiện giống như u linh.
"Các ngươi đang tìm ta sao?"
Ba người quay đầu, Lâm Diệp Nhi cười khanh khách nhìn ba người, sắc mặt đầy ý cười, ánh mắt lại là lạnh băng.
Nàng ngửi được từ trên người ba người này một mùi máu tươi.
Ba người này tuyệt không phải đạo phỉ bình thường.
Ba người sắc mặt vui vẻ, thầm nói cô nàng này là thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa càng muốn tới.
Lần này xác định là bọn họ sắp phát tài.
Đại hán dẫn đầu quăng một ánh mắt cho hai gã huynh đệ, hai người lập tức lĩnh hội, mới vừa nhấc chân, kinh ngạc phát hiện dưới chân bị thứ gì quấn lấy.
Cường tráng đại hán nhìn dây đằng quấn lên chân mình, dây đằng kia giống như là rắn rết, từng vòng quấn lên trên thân.
"Đây là thứ gì."
Đại hán dẫn đầu cũng nhìn thấy chân mình bị dây đằng cuốn lấy.
Ba người lập tức rút đao ra, muốn cắt đứt đoạn dây đằng, nhưng chúng giống như sắt thép, vô luận bọn họ dùng lực như thế nào, đều không thể chém đứt.
Một gã đại hán dùng sức quá mạnh, suýt nữa chém luôn chân mình.
"Không cần cố gắng, các ngươi chém không hết đâu."
Ba người bừng tỉnh, đem ánh mắt nhìn về phía nàng, "Ngươi đối chúng ta làm cái gì?"
Đây chắc là óc chó trong truyền thuyết :)))
"Các ngươi không phải thấy đấy sao." Lâm Diệp Nhi dùng ánh mắt "ngươi ngu thượng thừa" nhìn người nọ.
Tên kia đại hán nghẹn một ngụm khí.
"Xú nữ nhân, thức thời thả chúng ta nhanh lên, bằng không ngươi sẽ đẹp mặt." Mặt khác một gã đại hán còn tưởng rằng quyền chủ động vẫn còn bên mình, không khách khí mà kêu gào.
Lại thêm một quả óc nữa :)))
Đại hán dẫn đầu đánh một phát thật mạnh vào gáy tên đó, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, cười làm lành đối Lâm Diệp Nhi, "Vị này nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mỡ heo che tâm, động thổ trên đầu thái tuế."
Lâm Diệp Nhi như là cái gì cũng không có nghe thấy, ngược lại hỏi: "Các ngươi nguyên bản tính toán như thế nào đối phó ta? Ta muốn nghe lời nói thật. Nhắc nhở một câu, nếu để ta phát hiện các ngươi có một lời nói dối, hôm nay các ngươi chỉ sợ không ra được ngõ nhỏ này."
Ba người lúc này mới ý thức được nàng nói là làm, đối với cặp mắt sắc bén kia, ba người trong lòng lạnh toát. Nguyên bản coi khinh, đã rất nhanh biến thành sợ hãi.
Vốn tưởng rằng là chỉ Tiểu Bạch thỏ, không nghĩ tới lại là một cái sói đội lốt cừu.
"Chúng ta chỉ là muốn chút tiền mà thôi." Đại hán dẫn đầu vội vàng nói.
Tiểu tuỳ tùng lập tức phụ họa, "Đúng đúng đúng, chúng ta chính là nhìn thấy ngươi bán cây mía gì đó được không ít tiền, muốn lấy tiền trên người ngươi mà thôi."
Lâm Diệp Nhi cười tủm tỉm nhìn bọn họ, lúc này, dây đằng quấn quanh ở trên người bọn họ lại bắt đầu hướng lên trên đây, mà bọn họ thực mau phát hiện, dây đằng có chút không giống trước, phía ngoài có những cái gai nhỏ, xiết làm đau rát cả tâm hồn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Hủy Diệt


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Chúng ta thật sự chỉ là vì tiền." Dẫn đầu đại hán vội vàng nói.
Dây đằng quấn lên trên người bắt đầu xiết chặt, một chút trát nhập thịt. Lần này cũng không phải là một chút đau, bọn họ thậm chí có thể cảm giác được thứ cắm vào thịt, còn đang không ngừng bành trướng.
Lần này bọn họ thật sự hoảng sợ, thủ đoạn, bản lĩnh như vậy, bọn họ chưa từng nghe thấy. Mới vừa rồi bọn họ còn có thể cho rằng này chỉ là nàng chơi một chút tiểu xiếc, hiện tại mới phát hiện chính mình nghĩ sai rồi.
Nữ nhân này so với bọn hắn trong tưởng tượng còn muốn khủng bố, lợi hại hơn nhiều.
Đại hán suýt nữa chém đứt chân, chân vốn đang chảy máu, hiện giờ xiết đau như vậy, đau mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức cảm giác sắp không còn là của mình nữa rồi.
"Chúng ta là tính toán đem ngươi cướp sạch không còn, lại trói đi, chơi một thời gian, chờ đến khi chúng ta chơi chán, rồi bán đến kỹ viện." Hắn sau khi nói xong, mặt hai người kia tức khắc đen như đáy nồi.
Tên này ngu hết phần người khác, nói bán cho bọn buôn lậu là được, thế nhưng đem sự thật nói ra. Nữ nhân kia biết, sao có thể buông tha bọn họ.
Lâm Diệp Nhi cười, nụ cười làm bọn họ cả người phát lạnh.
"Nguyên lai các ngươi là tính toán như vậy a." Xem bộ dáng bọn họ, nhất định thường xuyên làm loại sự tình này.
"Nữ hiệp tha mạng, chúng ta cũng không dám nữa."
"Chúng ta thật sự sai rồi."
"Tha mạng."
Hiện tại bọn họ trừ bỏ xin tha không có biện pháp khác.
Loại người như thế này, giết đúng làm bẩn tay.
"Ta là người thứ mấy?"
Ba người thấy thứ dây kia không còn làm tới nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ thật sự sợ nữ nhân này dưới sự tức giận, sẽ giết bọn họ.
"Ba."
"Mười."
"Mười lăm."
Ba người ba con số khác nhau, sau khi nói xong, ba người sắc mặt đều đen thui.
"Rốt cuộc bao nhiêu người, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu vẫn không đúng, thì các ngươi cũng không cần phải mở miệng nữa."
"21 người." Lần này trăm miệng một lời, sau khi nói xong ba người cúi thấp đầu, không dám nhìn về phía nàng.
Lâm Diệp Nhi không nói gì, uy áp khiến người thở không nổi, giống như trên cổ bị kề một cây đao, tùy thời sẽ xin cái đầu của ngươi.
Trong đó một gã đại hán chịu không nổi, cổ họng ba ba nói: "Chúng ta cũng bị bất đắc dĩ. Phàm là có một chút tiền, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy. Chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Nực cười -.-
Bị buộc bất đắc dĩ, là có thể hãm hại nữ tử vô tội, thậm chí hãm hại danh dự, tính mạng người khác?
Nàng có phải hay không cũng nên đem này ba người cho làm tiểu quan.
Lâm Diệp Nhi ánh mắt xẹt qua thân hình cao lớn thô kệch bọn họ, lập tức vứt bỏ ý nghĩ này.
Ba người này nhìn thế nào cũng không phù hợp làm tiểu quan.
21 cái nữ tử bị này ba người gây họa, huỷ hoại cả đời các nàng. Nếu chính mình không có không gian ban cho pháp thuật, kết cục của nàng cũng không khác là bao, đồng tử trong trẻo hơi hơi nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Các ngươi cũng thành thật, đáp ứng tha các ngươi một mạng, ta sẽ không giết các ngươi."
Ba người trong lòng vui vẻ, đáy mắt dấu không được vui mừng.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Lâm Diệp Nhi tự nhận là không phải người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải thánh mẫu. Những người bị hại trước kia, nàng vô pháp thay đổi vận mệnh các nàng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không lại làm những kẻ cặn bã kia đi gây họa cho người khác, ít nhất về sau cũng sẽ không còn những người bất hạnh gặp những tên cặn bã như thế này nữa.
Đột nhiên, ngõ nhỏ u tĩnh vang lên ba tiếng tiếng kêu thê lương thảm thiết, chỉ thấy ba đạo cường tráng đại hán ngã trên mặt đất, thân mình cong lại, đôi tay che giữa hai chân, máu tươi chảy xuống đẫm quần.
Lâm Diệp Nhi đi ra ngõ nhỏ, trở lại nơi ở của mình.
Buổi tối, Lâm Diệp Nhi trực tiếp tiến vào không gian.
Lâm Diệp Nhi theo thói quen tính uống trước một ngụm nước suối, ngồi ở ghế đá, khóe mắt liếc qua phần đất nuôi thỏ lại nhiều ra một đám mũm mĩm.
Lâm Diệp Nhi kinh hỉ đi đến chỗ thỏ con, ngồi xổm xuống, duỗi tay bế lên một con trong đó, mềm mại, giống như không có xương, trắng trẻo mập mạp, nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng.
Thỏ cùng gà mái, là nàng bỏ vào làm thực nghiệm, trong không gian khi động vật tiến vào, cũng không sẽ căn cứ tập tính động vật mà thay đổi hư cảnh, loại chức năng này chỉ có thể đối thực vật hữu dụng. Nhưng mà, không nghĩ tới chúng vẫn có thể sinh con ở trong này.
Những con thỏ con này, xem như là dân cư đầu tiên sinh trưởng phát triển ở trong không gian.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Ngộ Truyền Thần Dược


Tác giả: Vân Phi Mặc
Gà mái bên kia, đẻ rất nhiều trứng gà, nhưng chúng không được thụ tinh, nên không thể nào có được gà con. Đáng tiếc, lúc trước không lấy một con gà trống.
Lâm Diệp Nhi thu cây mía, lại thu những thứ đã trưởng thành, lại trồng mới.
Hôm nay khó có được ngày không phải làm đồ chua, nên hôm nay vẫn nên luyện một chút pháp thuật.
Nàng tuy rằng không theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng trải qua việc này, làm nàng cảm thấy, bá một chút vẫn là cần thiết.
Lâm Diệp Nhi chuyên tâm, chỉ nghĩ đem nó luyện tập thuần thục, có chút thời điểm sẽ đột phát bất ngờ, thử làm ngọn lửa biến thành các loại bộ dáng, chứng tỏ nàng đã vận dụng chúng vô cùng thuần thục.
Thiên tờ mờ sáng, Lâm Diệp Nhi kéo một xe đầy mía, hướng về phía chợ. Vốn tưởng rằng nàng hôm nay đã tới đủ sớm, không nghĩ tới có người so nàng còn sớm hơn, đã đứng ở chỗ bày quầy hàng hôm qua.
"Cô nương, ngươi đã đến rồi." Một người lão phụ nhân chống quải trượng chờ ở nơi đó.
"Lão bà bà, bà đang đợi ta sao?"
Lão phụ nhân gật gật đầu, "Tôn tử ta thân thể không tốt, nghe nói cô nương nơi này có thần dược, cho nên sớm lại đây chờ."
Thần dược?!
Lâm Diệp Nhi khóe miệng co rút, "Lão bà bà, ngươi có phải hay không nghĩ sai rồi. Ta không bán dược, ta bán thức ăn."
Lão phụ nhân chỉ vào xe mía, "Ta thấy cái này, A Xuân cách vách ăn chính là cái này."
"Cái này gọi cây mía, không phải là thần dược."
Lâm Diệp Nhi có chút ngốc, khi nào cây mía thành thần dược, thật ra như vậy lại rất không tốt, hiện tại là mang đến vinh quang nhất thời, lỡ sau này gặp phải căn bệnh nào đó vô pháp chữa khỏi, đến lúc đó còn không phải bị người mắng chết.
Lão phụ nhân lắc đầu, "Đây là thần dược, nương A Xuân cách vách ăn chính là cái này, lúc sau nàng ăn thần dược, bệnh ho khan lâu năm đã khá hơn nhiều."
Mặc kệ Lâm Diệp Nhi giải thích như thế nào, lão phụ nhân vẫn nhận định cây mía chính là thần dược, hại nàng nói rách miệng, vẫn kiên định không chịu thay đổi.
Lão phụ nhân sau khi mua mía, có người lục tục tiến đến mua cây mía cùng hạt dẻ, chợ sáng vừa mở, quầy hàng Lâm Diệp Nhi giống như hôm qua náo nhiệt .
Mãi đến chạng vạng nàng mới thu dọn, xe còn chưa kéo vào viện, liền thấy một người đang đứng đợi ở cửa. Người nọ nghe được thanh âm bánh xe, lập tức đứng lên, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, kích động tiến lên.
"Lâm cô nương, cuối cùng cô nương cũng đã về, ta đã đợi ở đây từ trưa."
Người đến là tiểu nhị lấy hàng hôm nọ.
"Chưởng quầy nhà ngươi tìm ta?"
Tiểu nhị cười hắc hắc, "Cô nương lợi hại, đoán phát liền trúng. Chưởng quầy chúng ta mời cô nương đến, có việc thương lượng."
Lâm Diệp Nhi sau khi đã dọn xong hảo, đi theo tiểu nhị đến Túy Tiêu Lâu. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, lại có một nhóm người tiến đến, đáng tiếc người đã đi mất.
Lại một lần nữa tiến vào Túy Tiêu Lâu, còn chưa bước vào cửa liền nghe được thanh âm ồn ào từ bên trong, ở chỗ cửa một loạt người đang chờ được dùng bữa, trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hương câu nhân.
Uông chưởng quầy vừa thấy đến Lâm Diệp Nhi lập tức buông công việc đang dở, nhiệt tình tiếp đón.
"Lâm cô nương, cô nương đúng là liệu sự như thần a." Hôm nay uông chưởng quầy thái độ rất là nhiệt tình.
"Uông chưởng quầy, sinh ý thịnh vượng a."
"Ha ha, này còn không phải nhờ phúc của cô nương."
Hai người hàn huyên, tiến vào hậu viện.
Lúc này đây Uông chưởng quầy đi thẳng vào vấn đề: "Lâm cô nương, ta muốn toàn bộ số đồ chua hiện tại cô nương đang có. Lần trước cùng ngươi ký kết hiệp ước, ta muốn số lượng gia tăng gấp bốn lần, liệu cô nương có đáp ứng được hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Chọn Mua


Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi đại khái tính ra một chút, xưởng đồ chua trước khi có tuyết rơi sẽ xây xong, nếu tính từ lúc đó, muốn cung cấp bốn lần đồ chua cho bọn họ, ít nhất cũng phải một tháng rưỡi sau.
"Hai tháng sau có thể. Hiện tại trữ hàng hiện còn đều ở chỗ này. Nhưng số đồ chua này chắc sẽ đủ cho Túy Tiêu Lâu sử dụng được một khoảng thời gian."
Uông chưởng quầy tính tính cũng không sai biệt lắm, "Lâm cô nương, cô nương còn có thực đơn nào tốt nữa không?"
Được nếm qua đồ tốt, Uông chưởng quầy tự nhiên là muốn càng nhiều càng tốt.
Ngày hôm qua là ngày mà sinh ý của tửu lầu chưa bao giờ lại tốt đến như thế, sinh ý hảo như thế, toàn bộ đều là do thức ăn mới mẻ này mang lại.
Uông chưởng quầy hiện tại một chút cũng không dám coi khinh vị tiểu cô nương trước mắt này, hắn cũng nhìn ra được, người này lợi hại. Không chừng mấy năm nữa, sẽ có được thành tựu lớn.
Lâm Diệp Nhi trong lòng đang cân nhắc, có nên tiếp tục bán thực đơn hay không, mà không biết người ta lại đánh giá mình cao đến như vậy.
"Có."
Uông chưởng quầy đôi mắt sáng ngời.
Lâm Diệp Nhi dựa theo hồ lô vẽ gáo (*), dựa theo đó mà đưa công thức làm thịt gà kho tàu hạt dẻ, thịt nấu hạt dẻ, phối phương hạt dẻ xương sườn bán cho chưởng quầy, đồng thời cũng đẩy mạnh tiêu thụ hạt dẻ.
(*): Làm dựa theo khuôn mẫu có sẵn. Ý nói làm theo cách đã làm trước đây
Uông chưởng quầy trong lòng vui như trẩy hội. Càng là thức ăn hiếm lạ, sinh ý bọn họ chỉ càng tốt, người khác cho dù muốn học trộm, thì cũng phải có nguyên liệu nấu ăn mới được. Cho nên, Uông chưởng quầy rất vui lòng.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng rõ ràng trong đó, bằng không cũng không dám làm như vậy, chọc người sinh ghét.
Uông chưởng quầy cố ý thỉnh Lâm Diệp Nhi nếm thử tay nghề đầu bếp, đầu bếp làm ra hương vị không sai biệt lắm so với mình. Chuyên nghiệp dù sao cũng là chuyên nghiệp, chỉ sợ không bao lâu nữa tay nghề của mấy người này sẽ vượt qua nàng.
Hai người lại ký kết hiệp ước mới, lần này cũng đưa hạt dẻ vào phần hợp tác. Lúc này khi bước ra khỏi Túy Tiêu Lâu, Lâm Diệp Nhi phát hiện trong không gian đã hết hạt dẻ cùng đồ chua, duy nhất chỉ còn cây mía là chưa có bán xong
Bán xong đồ chua kiếm lời bốn ngàn lượng, tiền thực đơn hai ngàn lượng, hơn nữa trong khoảng thời gian này bán cây mía cùng hạt dẻ được một ngàn bảy trăm lượng, tổng cộng được bảy ngàn bảy trăm lượng.
Này đó tiền cũng đủ xây trang viên nàng mong muốn, đến nỗi trong không gian còn thừa cây mía, Lâm Diệp Nhi không tính toán bán, bởi vì ngày mai chính là hoa tế, ngày đó không thể bày quán, đường phố toàn bộ phải sạch sẽ. Cũng ngày hoa tế đó, Hoa Thần nương nương muốn dạo phố cầu phúc.
Thời gian ước định cùng nhà tiêu cục cũng sắp tới rồi, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị hai ngày này mua một ít thứ, quà cho Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn nhất định không thể thiếu.
Hôm nay là hoa tế, trên đường có rất nhiều người, trừ bỏ những cửa hàng có mặt tiền ra, những quán nhỏ hay hàng rong toàn bộ đều đã nghỉ bán. Chung quanh tới tới lui lui đều là người, rất nhiều người ở bên đường chờ hoa thần nương nương, cũng có không ít người đã sớm tới thần miếu để chờ.
Lâm Diệp Nhi hôm nay tính toán sẽ đổ máu (chắc hẳn là tiêu tiền), thừa dịp toàn bộ đoàn người xem Hoa Thần nương nương, vừa lúc có thể cho nàng một mình thanh nhàn chọn lựa, không cần phải cùng xem náo nhiệt.
Lâm Diệp Nhi bày ra danh sách, ở phố điểm tâm mua điểm tâm nổi danh nhất Vân Châu, còn mua đồ chơi làm bằng đường cùng với rối gỗ, những thứ đó đều là thứ Tiểu Đoàn Đoàn thích.
Lâm Võ là nam hài tử, Lâm Diệp Nhi cho hắn một cái cung tốt nhất, hắn thích săn bắn, món quà này không thể nào thích hợp hơn được nữa.
Sau khi đã mua xong, Lâm Diệp Nhi thuận tiện nhìn xem Vân Châu Thành có thứ gì mà huyện Đan Dương không có hay không. Ở trong tiệm gạo, nàng cũng đã dạo qua một vòng, lương thực so với huyện Đan Dương không có gì bất đồng, đều là gạo, bột mì, gạo lức linh tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Tìm Được Hương Liệu


Tác giả: Vân Phi Mặc
Ra khỏi tiệm gạo, đối diện vừa lúc là một tiệm son phấn, Lâm Diệp Nhi xoay người vào trong tiệm, nàng thật ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đồ trang điểm của người cổ đại, cho nên cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Son phấn thời cổ đại, kiếp trước ai cũng nói nó chứa nhiều kim loại nặng, loại lời đồn này cũng không biết là từ khi nào bắt đầu truyền ra.
Kỳ thật son phấn ở cổ đại là được lấy từ phấn hoa, theo thời gian, dần dần con người bắt đầu tìm được các loại hoa cùng cách tách phấn hoa của chúng, nên son phấn cũng trở nên đa dạng, công nghệ cũng ngày càng thêm tinh tiến.
Những loại son phấn này đều có thành phần từ thực vật, đâu có phải có kim loại nặng như lời đồn. Ngược lại là kiếp trước sử dựng phấn má, phấn nền linh tinh, kim loại nặng càng nhiều.
Cổ nhân để lại cho hậu nhân không ít thứ tốt, chính là khoa học kỹ thuật phát triển dần dần xuống dốc, cũng có rất nhiều thứ tốt bị những lời đồn vớ vẩn làm chúng bị lãng quên.
Lâm Diệp Nhi nhìn một hộp hộp phấn, bên ngoài hộp thực đơn sơ, bên trong phấn có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương thiên nhiên không gay mũi. Nàng chọn lựa mấy hộp, lão bản thấy nàng mua nhiều, giới thiệu càng thêm ra sức.
"Lão bản, trong tiệm các ngươi có cao trừ sẹo làm đẹp hay không?" Một đạo thanh âm thanh thúy lảnh lót từ ngoài cửa truyền đến. Chỉ thấy một nữ tử mặc da thú, ủng thú, sau lưng đeo cung đi vào trong cửa hàng.
Nữ tử dáng người nhỏ xinh, nhưng thực cường tráng, ngũ quan tiểu xảo tú khí, đáng tiếc là phía trên mắt phải có một vết bớt màu tím khá lớn, làm dung nhan của nàng giảm đi năm phần.
Lão bản nhìn nữ tử một thân nghèo kiết hủ lậu giả dạng thợ săn, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Không có, không có."
Nữ tử cũng không có bởi vì thái độ khinh thường của lão bản mà sinh khí, bình tĩnh rời đi.
"Lão bản, các ngươi trong tiệm trừ bỏ phấn này còn có loại khác nữa không?" Lâm Diệp Nhi hỏi.
Lão bản cho rằng Lâm Diệp Nhi nghe lời nữ tử hỏi mua cao trừ sẹo, vội vàng nói: "Ngươi đừng nghe nữ nhân kia nói, trên đời này làm gì có cao trừ sẹo. Nếu có thứ này, sao Vân Châu Thành lại không có.
Thời trẻ ta cũng đã nghe nói qua thứ này, nhưng sau lại nghe nói thứ này có độc. Vừa mới bắt đầu thì có hiệu quả, nhưng không lâu sau sẽ trở nên xấu xí ghê rợn.
Năm ấy đã chết không ít người. Không chết, mặt cũng đã hỏng. Chuyện đó phát sinh ở kinh thành, ít người biết đến, nếu không phải ta ăn chén cơm này (ý chỉ làm nghề bán son phấn), cũng không rõ ràng lắm. Cũng may thứ đó không đến đây, bằng không còn không biết đã gây ra tai họa cho bao nhiêu người."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, lại chọn lựa mấy thứ hương liệu, chuẩn bị làm mấy cái hà bao, có thể đặt ở trong nhà thêm hương.
Ra khỏi cửa hàng son phấn, Lâm Diệp Nhi chậm rãi dạo bước ở trên đường, phố này không phải nằm trên con đường lớn, Hoa Thần nương nương sẽ không đi qua đây, tất cả mọi người vội vàng đi xem Hoa Thần nương nương, trên phố này khó được thanh tịnh, chỉ có số ít người đi đường, mỗi người đều rất vội vàng, chỉ có Lâm Diệp Nhi bước chân chậm rì rì trên đường.
Bước qua tiệm tạp hóa, lại nhìn thấy tiểu nhị đang đưa một cái túi ra bên ngoài, một bên lão bản sắc mặt không thế nào tốt, đối với tiểu nhị thúc giục, "Nhanh lên dọn đi, nhìn liền thấy phiền."
Lâm Diệp Nhi đến gần, ngửi được một mùi thơm lạ lùng, một hỗn hợp hồi hương cùng thìa là.
"Tiểu ca, các ngươi đang dọn cái gì vẫy?"
Tiểu nhị nhìn tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp, kiên nhẫn nói: " Những thứ này đều là hàng đã mốc hết, lão bản sai ta đi vứt."
Lâm Diệp Nhi tiến lên, thấy trong túi lộ ra hồi hương đã bị mốc meo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Cố Ý Tăng Giá


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đây là cái gì?"
Hồi hương cùng thì là, Lâm Diệp Nhi thật ra không phải không hỏi thăm, mà là không có người nghe qua, gặp qua. Sau lại nghĩ đến có lẽ là thế giới này còn không có hai loại này. Kiếp trước hai thứ này cũng phải được nhập từ nước ngoài, không nghĩ tới hôm nay cho nàng gặp gỡ.
"Những thứ này là hương liệu."
"Hương liệu?" Lâm Diệp Nhi kinh ngạc, tổng chắc sẽ không phải là hương liệu mà nàng nghĩ đến đi.
Tiểu nhị nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, nghĩ tới lúc trước chính hắn cùng có biểu tình như vậy, rất có cảm giác tìm được người đồng cảm, cười nói: "Ngươi cũng cảm thấy không giống đúng không. Hương liệu nào có như vậy, xấu hoắc.
Không nói gạt ngươi, chủ nhân chúng ta vốn là chuẩn bị bán cho cửa hàng son phấn, nhưng lại không có một nhà nào chịu mua. Thứ này bỏ không ở trong tiệm hơn nửa năm, để đến mốc, cũng không có cách dùng, đặt ở trong tiệm cũng chiếm chỗ, nên đành phải vứt đi."
"Này hương liệu gọi là gì?" Nơi này có rất nhiều thứ mà tên của chúng khác xa với kiếp trước.
"Hai cái này giống nhau, một thứ gọi là hoài hương, một thứ là sơ tự."
"Tên này thật đúng là chưa từng nghe qua."
Tiểu nhị thấy nàng đối mấy thứ này cảm thấy hứng thú, không khỏi nổi máu khoe khoang, "Mấy thứ này cũng không phải thứ có ở Vân Châu Thành."
"Đó là từ đâu tới đây?" Lâm Diệp Nhi truy vấn nói.
"Những thứ này là người khác đưa cho chủ nhân chúng ta. Chủ nhân chúng ta trong lúc vô ý cứu một tiểu thương láng giềng, người nọ bị bọn cướp cướp sạch, bên người chỉ còn lại có hai thứ này, liền đem thứ này đưa cho chủ nhân chúng ta coi như tạ ơn. Nghe tiểu thương kia nói, thứ này cùng là hắn mua từ một tên man rợ nào đó."
Lúc này, trong tiệm truyền đến thanh âm không vui của chủ tiệm.
"Ở nơi đó lằng nhằng cái gì, còn không mau đi làm việc."
Tiểu nhị cũng không dám cùng Lâm Diệp Nhi nhiều lời, vác bao lên vai chuẩn bị mang đi vứt.
"Từ từ." Lâm Diệp Nhi vội ngăn lại tiểu nhị.
Tiểu nhị nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng náo loạn, hắn không muốn vì loại sự tình này mà lão bản đuổi hắn.
"Chưởng quầy, hai thứ này, có thể bán cho ta sao?" Lâm Diệp Nhi hướng tới chủ tiệm phía sau quầy dò hỏi.
Chủ tiệm vừa nghe có người muốn mua thứ đồ vật mốc meo này, lập tức có hứng thú, thấy dò hỏi chính là tiểu cô nương trắng nõn sạch sẽ lại xinh đẹp, nhìn quần áo trên người nàng, vừa thấy chính là gia cảnh không tồi, trong lòng đánh lên bàn tính nhỏ.
"Tiểu cô nương, ngươi cũng thật tinh mắt. Mấy thứ này chính là hàng hiếm. Toàn bộ Vân Châu Thành chỉ có ta độc nhất, thứ này lấy ra tuyệt đối tìm không thấy nơi thứ hai có."
囧, nghe chưởng quầy thổi phồng, Lâm Diệp Nhi trên trán xẹt qua một đạo hắc tuyến. Nếu không phải biết được thứ bên trong là gì cùng tình trạng hiện tại, xem bộ dáng của hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn lừa mất.
"Chưởng quầy, mấy thứ này bao nhiêu tiền?"
"Ta thấy ngươi có vẻ hợp mắt ta, nên cũng không làm khó ngươi. Vốn là muốn hai mươi lượng bạc, nhưng giảm còn mười lượng bạc, ngươi có thể lấy toàn bộ số hàng này."
Lâm Diệp Nhi khóe miệng vừa kéo.
Này chủ quán xem nàng người là coi tiền như rác, tóm được cơ hội liền chém một đao. Nàng nếu là tâm đen tối một chút, hoàn toàn có thể chờ bọn họ vứt đi rồi nhặt lại, không mất một xu nào.
Hiện tại ra tay mua, chính là muốn chiếm tiện nghi của người khác. Người này nhưng khen ngược, trực tiếp đem nàng trở thành kẻ coi tiền như rác, thứ đã phát mốc sắp vứt đi, cũng dám bán giá cao như vậy cho nàng. Này rõ ràng là khi dễ nàng là tiểu cô nương, không hiểu chuyện.
Một bên tiểu nhị chỉ cảm thấy nha đầu này ngốc, càng cảm thấy tâm địa xấu xa của chủ nhân. Đây đều là những thứ không cần sắp bị vứt, hiện tại mắt thấy có người muốn mua, cố ý đem giá cả nâng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Rời Khỏi Vân Châu Thành


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ta thấy mấy thứ này về nấu củi nhưng thật ra không tồi." Lâm Diệp Nhi ngừng một lát, "Mười lượng bạc mua về làm củi, cũng thật có giá trị đi."
Nói, Lâm Diệp Nhi xoay người liền đi.
Chưởng quầy thấy nàng vừa đi, đã bắt đầu nóng nảy. Thật vất vả mới kiếm được người mua lại những thứ này, hắn như thế nào lại có thể buông tha.
Vốn tưởng rằng này tiểu nha đầu nhìn trúng những hương liệu này, muốn mượn cớ này tăng giá lên cao kiếm tí bạc, không nghĩ tới nha đầu này là dùng để làm củi, thì ý niệm của hắn coi như đi tong.
Hiện tại chỉ còn cách, có thể bán được bao nhiêu thì được. Thứ này vốn dĩ đã tính toán vứt bỏ, bán được thì không thể tốt hơn.
"Cô nương, trước đừng đi." Chưởng quầy lên tiếng gọi Lâm Diệp Nhi lại.
"Chưởng quầy, còn có việc gì sao?"
"Mấy thứ này ngươi nếu muốn, vậy thì đưa ra cái giá đi." Chưởng quầy không có cái tâm tư kia, đảo cũng dứt khoát nói.
Lâm Diệp Nhi vừa lòng gật đầu, nếu là ngay từ đầu liền nói như vậy, nàng sẽ không chiếm tiện nghi của hắn, tuyệt đối sẽ trả đủ số tiền ứng với giá trị của nó, còn bây giờ thì mơ đi cưng, Lâm Diệp Nhi tỏ vẻ bản cô nương không có hảo tâm như vậy.
"Ta thấy hai thứ này chỉ có giá mười văn tiền."
Mười văn?!
Dù chưởng quầy làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, biết nàng sẽ không lấy giá quá cao, nhưng nghe Lâm Diệp Nhi nói vậy, trong lòng vẫn thấy đau đau.
Lâm Diệp Nhi nhìn ra chưởng quầy đang do dự, dứt khoát cắm luôn thiêu đốt, "Ai, xem ra vẫn là vẫn phải đi thêm một chuyến, đi thành tây mua củi."
Chưởng quầy thấy nàng sắp quay đi, vội vàng nói: "Bán bán bán."
Tiền trao cháo múc, Lâm Diệp Nhi vừa lòng xách hai túi hương liệu đi, chưởng quầy cũng vừa lòng cầm mười văn tiền trong tay.
Đi dạo một đoạn đường, chọn mua không ít thứ, thu hoạch lớn nhất chính là hai túi hương liệu trong không gian kia. Trên đường trở về, Lâm Diệp Nhi là đi đường tắt.
Có một đoạn đường sẽ trải qua đường chính, Lâm Diệp Nhi mới vừa đi đến đường chính, đầu đường truyền đến một trận thanh âm diễn tấu sáo và trống, đường phố hai bên đứng đầy người, già trẻ lớn bé, cả nam lẫn nữ tử toàn bộ vây kín hai bên đường, mắt trông mong nhìn đầu đường.
Lâm Diệp Nhi vừa vặn đụng phải Hoa Thần nương nương cầu phúc, cũng không vội mà chạy trở về, đứng ở phía sau đám người nhìn. Mỗi khi kiệu của Hoa Thần nương nương đi qua, bá tánh hai bên chắp tay trước ngực, thập phần thành kính cầu nguyện.
Cỗ kiệu còn chưa tới gần, Lâm Diệp Nhi đã thấy rõ từ đằng xa khi đội ngũ còn chưa đến nơi, nữ tử sắm vai Hoa Thần nương nương, lớn lên phi thường xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, một thân bạch y làm nữ tử phá lệ xuất trần.
Lúc đội ngũ đi qua chỗ Lâm Diệp Nhi, tất cả mọi người thành kính cầu nguyện, duy một mình Lâm Diệp Nhi một người ngốc ở nơi đó, đưa mắt nhìn lại có vẻ phá lệ chói mắt.
Ngồi trên kiệu liễn Hoa Thần nương nương liếc mắt một cái liền chú ý tới Lâm Diệp Nhi trong đám người, đáy mắt hiện lên tia quỷ dị, cả người có nhãn lực hơn người như Lâm Diệp Nhi cũng không nhận thấy được ánh mắt của nàng (Hoa Thần).
Đội ngũ diễu hành thực mau đi qua, Lâm Diệp Nhi không có đi theo bá tánh vây xem đuổi theo đoàn đội ngũ, xoay người rời đi. Vừa vặn gặp vị tiêu sư tuổi trẻ kia, thông tri rằng đội ngũ bọn họ ba ngày nữa sẽ xuất phát.
Lâm Diệp Nhi tỏ vẻ nàng sẽ đúng giờ lại đây, trong không gian trừ bỏ cây mía chưa có xử lý xong, mặt khác những thứ nên bán đều đã bán xong. May mắn, hôm nay không có bày quán, bằng không còn không có thời gian mua sắm nữa.
Trở về khi, Lâm Diệp Nhi cùng phòng chủ cùng lão bá nói một tiếng. Hôm sau, trời tờ mờ sáng Lâm Diệp Nhi đã đi về phía cổng thành, trời còn chưa sáng trên đường phố trong thành không có bao nhiêu người, nhưng ở chỗ cổng thành lại có mấy người đợi ở đó, chỉ cần đợi nó mở ra thì sẽ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Gặp Được Tiểu Bạch Lang


Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi nhìn thoáng qua đội ngũ trở về lần này, mấy người tới lúc trước, chỉ có đôi phu thê hơi lớn tuổi kia trở về, còn lại toàn những gương mặt xa lạ.
Lâm Diệp Nhi cùng đôi phu thê kia xem như người quen, gặp mặt lên tiếng chào hỏi.
Ngồi trên xe ngựa trở về, phụ nhân kia thấp giọng oán giận nói: "Nói ba ngày sau xuất phát, sao lại trở về sớm như vậy, ta còn có nhiều việc chưa làm xong đâu. Tiểu cô nương, chuyện của ngươi làm tốt sao?"
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, "Không sai biệt lắm."
Phụ nhân nhìn nhìn hành lý bên người nàng, đáy mắt xẹt qua một ta hồ nghi, ai tới một chuyến đến Vân Châu Thành lúc nào không phải mang bao lớn bao nhỏ trở về, tiểu cô nương này cũng thật kỳ quái. Lúc đi cũng mang theo bọc nhỏ đơn giản, thời điểm trở về, cũng vẫn là như thế.
Phụ nhân trong lòng âm thầm nghiền ngẫm, đoán rằng nàng tới đây cậy nhờ thân thích, cuối cùng không thành, mới xám xịt trở lại.
Lâm Diệp Nhi bị ánh mắt lộ ra thương hại của phụ nhân làm cho không thể hiểu được, khách sáo cười cười, quay đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lâm Diệp Nhi đem đồ vật thu thập hảo, đi đến khách điếm hội hợp. Vừa ra khỏi cửa ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời âm u, có lẽ sắp mưa to.
Tiêu đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đối với mọi người nói: "Hôm nay chúng ta sẽ lên đường sớm chút, thừa dịp mưa còn chưa đến, kịp đi đến thị trấn tiếp theo."
"Được rồi." Nhóm tiêu sư cũng không hàm hồ, ra lệnh một tiếng lên đường.
Chân trời mây đen ép tới rất thấp, giống như là tùy thời sẽ rơi xuống.
Dọc theo đường đi tiêu đầu đều thúc giục, bước chân nhanh hơn, vì để cho xe ngựa đi nhanh hơn, cho những người đi nhờ xe, toàn bộ xuống đường đi bộ.
Phụ nhân trung niên kia hiển nhiên không thể nào theo kịp được, sắc mặt có chút trắng bệch, thở hổn hển thổn thức oán giận cùng Lâm Diệp Nhi: "Đi nhanh như thế chân của ta sắp bị đứt rồi."
Chú ý tới Lâm Diệp Nhi thần sắc như thường, tựa hồ không thấy chút mỏi mệt nào, kinh ngạc nói: "Tiểu cô nương, thể lực ngươi thật tốt."
Nhìn một cái trong đội ngũ các nam nhân một đám đều lộ ra vẻ cố hết sức, nha đầu này còn có thể nhẹ nhàng như thế.
"Chỉ là thường xuyên đi xa như vậy mà thôi."
Lúc bọn họ nói chuyện, đột nhiên, cuồng phong gào thét, thổi bay cát đất, khiến cho người không thể không nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng trắng hiện ra từ trong đámm mây, tựa đem mây đen chém thành hai nửa, những hạt mưa to như hạt đầu bắt đầu ào ào rơi xuống. Mưa càng lúc càng to, tàn sát bừa bãi phong thuỷ đan xen.
Bọn họ vừa lúc đi ở trên sơn đạo, chung quanh đều là rừng cây rậm rạp, từng trận tiếng sấm, hiển nhiên tránh ở dưới tàng cây là lựa chọn thực không sáng suốt.
Tiêu đầu làm một cái quyết định, "Đi vào trong rừng đi, xem xem có chỗ trú mưa hay không."
Đoàn người hướng tới khu rừng tối tăm kia mà đi, mưa to tầm tã, giống như là một cái băng che ở trước mắt, căn bản không có cách nào nhìn thấy rõ cảnh vật ở ngoài một mét.
"Đi nhanh lên."
Lâm Diệp Nhi đi theo đội ngũ phía trước, đột nhiên dưới chân hình như có thứ gì ở lôi kéo mình, cả kinh cuống quít cúi đầu, liền thấy một con Tiểu Bạch lang đang gặm cắn ống quần của nàng.
Tiểu gia hỏa thấy Lâm Diệp Nhi chú ý tới mình, phát ra thanh âm anh anh ô ô.
Lâm Diệp Nhi kinh hỉ bế tiểu gia hỏa lên, đây không phải là tiểu gia hỏa nàng gặp ở sau núi hồi trước hay sao.
"Ngươi như thế nào ở chỗ này?"
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn liếm liếm tay nàng, đối với nàng anh anh ô ô kêu to, thân hình nhỏ nhắn giãy giụa. Lâm Diệp Nhi thả nó xuống, tiểu gia hỏa lôi kéo ống quần nàng về một hướng.
Lâm Diệp Nhi lập tức minh bạch ý tứ tiểu gia hỏa, đi theo nó về phía đó. Ngày mưa đường núi không dễ đi, một người một thú lại như giẫm trên đất bằng, di chuyển rất nhanh.
Xuống vách núi, xuất hiện một cái cửa động cao nửa người, tiểu gia hỏa nhanh như chớp chạy vào động, Lâm Diệp Nhi đi theo vào sơn động. Trong động ánh sáng mờ mịt, một đôi con ngươi đỏ đậm như máu trong bóng đêm có vẻ phá lệ bắt mắt, một cỗ sát khí ập vào mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Ôm Đùi


Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi bị ánh mắt hung mãnh kia nhìn chằm chằm, bản năng lui lại một bước, đại gia hỏa thấy người tới, mí mắt hơi rũ.
Lâm Diệp Nhi lập tức cảm giác được sát khí mới vừa rồi còn quanh quẩn ở quanh thân, đã biến mất không thấy.
Lâm Diệp Nhi lần đầu tiên phát giác, nguyên lai trên người một con sói cũng có thể tỏa ra sát khí nồng nặc như vậy!
Tiểu gia hỏa đi đến bên người đại bạch lang, thân mật liếm mặt nó, trong miệng phát ra những tiếng than khóc kêu gào.
Lâm Diệp Nhi cũng đã nhận ra nó không thích hợp, đôi mắt dã thú trong bóng đêm không phải hiện ra lục quang, mà là màu đỏ.
Đại bạch lang tựa hồ rất thống khổ, ở trên người nó lại có rất rất nhiều vết thương, những vết thương đó cũng những vết thương lần trước nàng nhìn thấy giống nhau như đúc. Lâm Diệp Nhi chú ý tới móng vuốt nó nhuốm đầy máu tươi, trong đầu nhảy ra một cái ý tưởng kinh người.
Chắc không phải nó tự làm bị thương chính mình đi?!
Lâm Diệp Nhi từ trong không gian làm ra linh tuyền thủy, bạch lang biết đây là cái thứ tốt, không cần phải nói tự giác uống.
Liên tiếp uống ba chén linh tuyền lớn, bạch lang mới dừng lại, huyết mâu nhìn Lâm Diệp Nhi mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không biết có phải hay không ảo giác của nàng.
Nàng giống như nhìn thấy được từ trong ánh mắt sự lưu luyến không nỡ xa rời.
囧, nhất định là nàng nhìn lầm rồi!
Đại bạch lang trong miệng phát ra một tiếng kêu thoải mái, nó có vẻ thực mỏi mệt, khép lại mắt, nặng nề ngủ.
Lâm Diệp Nhi nhìn mưa to bên ngoài, an tâm ngốc trong động tránh mưa.
Tiểu Bạch lang vặn thân mình nhỏ nhắn mập mạp đến bên người Lâm Diệp Nhi, dựa gần nàng nằm sấp xuống. Lâm Diệp Nhi nhìn thấy lông tiểu gia hỏa đã ướt đẫm, vận dụng thuật ngự phong làm khô cho nó.
Lâm Diệp Nhi nâng cằm, nhìn mưa bên ngoài, theo tình hình này chắc là sẽ không tạnh ngay được. Đột nhiên, Lâm Diệp Nhi gõ đầu một cái, trong miệng hô nhỏ một tiếng.
Nàng liền đi như vậy, người tiêu cục có thể hay không cho rằng nàng lạc đường, đến lúc đó để người ta đi tìm như vậy thì thật tội lỗi.
Nhưng lo lắng của Lâm Diệp Nhi là dư thừa, đoàn người căn bản không chú ý tới thiếu một người như nàng, chờ đến khi bọn họ tới được trấn trên mới phát giác. Khi đó, ai cũng sẽ không phí công phu đi tìm người xa lạ không quen biết :)v).
Đương nhiên đó là nói sau, hiện tại Lâm Diệp Nhi cân nhắc có nên chạy mưa hội họp cùng bọn họ, nhưng là nhìn cơn mưa như cuồng phong vũ bão ngoài kia, cành cây lá cây bay tứ tung, tức khắc bỏ ý niệm này.
Mưa vẫn ào ào trút xuống, không có dấu hiệu dừng lại.
Sắc trời dần dần trở tối, xem ra đêm nay nhất định phải ở trong sơn động ngủ một đêm, cũng may còn có hai cái vật nhỏ bồi nàng, đến không đến mức quá mức tịch mịch.
Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra đồ ăn, đem chút thịt cho Tiểu Bạch lang, Tiểu Bạch lang ngửi ngửi, cắn một ngụm, vui sướng ăn.
Tiểu gia hỏa thực có thể ăn, ước chừng ăn hai miếng lớn mới ngừng nghỉ, Lâm Diệp Nhi qua đi nhìn thoáng qua bạch lang, nó còn đang ngủ say.
Một người một thú ăn uống no đủ sau, Lâm Diệp Nhi nhìn động âm u ẩm ướt, không phải địa phương tốt để ngủ. Nàng dứt khoát bàn tay vung lên, đưa một lớn một nhỏ vào cả trong không gian.
Bạch lang thân mình hơi hơi giật giật, như cũ không có tỉnh lại. Tiểu Bạch lang lại trở nên rất hoảng hốt, tựa hồ bị hoàn cảnh đột nhiên biến đổi dọa tới.
Đang nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, tiểu gia hỏa rất là thông minh bám vào chân nàng, đôi mắt thủy linh đen láy cảnh giác nhìn chòng chọc bốn phía.
Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu gia hỏa dưới chân, mạc danh nghĩ tới một cái từ ôm đùi.
Tiểu gia hỏa hành động mười phần mười đem chân lý ôm đùi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Lâm Diệp Nhi bế lên tiểu gia hỏa bất an, ôn nhu nói: "Đừng sợ, nơi này thực an toàn."
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa thực hưởng thụ vuốt ve của nàng, thoải mái nheo lại mắt, cảm xúc bất an, sau khi được nàng trấn an, đã hoàn toàn tiêu tán.
Ở trong không gian nghỉ ngơi một đêm, tính toán thời gian ra không gian, vừa ra đi sắc trời đã sáng, hết mưa rồi, ánh mặt trời chiếu rực rỡ chói mặt. Lâm Diệp Nhi sau khi cho tiểu gia hỏa ăn, chuẩn bị lên đường, chính là......
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom