Cập nhật mới

Dịch Full Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên

Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên
Tác giả: Manh Vương
Tình trạng: Đã hoàn thành




🌷Tác giả: Manh Vương

🌷Dịch: Khủng Long Mũ Xanh

🌷Raw: Khủng Long Mũ Xanh

🌷Số chương: 15+8 phiên ngoại

Văn án:

Ta từ trong đống thi thể cứu được một thiếu niên.

Sau này hắn đông sơn tái khởi, khôi phục thân phận thái tử, cướp lấy binh quyền của cha.

Lúc gặp lại, hắn ở trên triều, ngồi uy nghiêm trên thượng vị, từ trên cao nhìn xuống.

"Thẩm Ngu, ngươi muốn ân thưởng thế nào?"

Một khắc đó, ta đột nhiên nhớ lại... Hóa ra đây không phải kiếp đầu tiên.

Kiếp trước, ta cầu hắn một hôn sự, một danh phận.

Nhưng hắn đã cưới thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng với hắn, bỏ ta nơi thâm cung biệt viện.

Lần này, ta cúi người bái lạy.

"Dân nữ không cha không mẹ, muốn cầu một ân điển..."

"Cả gan xin nhận thái tử làm huynh trưởng có được không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

"Chút nữa gặp thái tử đại nhân cẩn thận đừng nói lung tung!"

Ta nhắm mắt đưa chân, theo đuôi ma ma.

Nội viện hoàng cung, gió xuân thổi qua, một chiếc lá ngô đồng rơi xuống dưới chân ta.

Chẳng biết vì sao, ta trở nên hoảng hốt.

Thật giống như... Thật giống như ta đã từng tới nơi đây.

Hôm nay là ngày thứ ba Tiêu Hoài khôi phục thân phận thái tử.

Trên điện, hắn hứa hẹn phong thưởng những thần tử có công đi theo hắn, vàng bạc, chức quan, danh vọng.

Ma ma để ta đứng đợi ở bên ngoài. Nàng lặp lại những lời nói kia với ta vô số lần.

"Đến lúc đó ngươi xin một chút vàng bạc châu báu là được!"

"Con gái của Thái Phó là Diệp Thù, là thanh mai trúc mã lớn lên từ bé cùng Thái tử, gia thế hiển hách, ngươi phải biết thân phận mình."

Ta đồng ý từng cái một.

Tiến cung bảy ngày. Ta vẫn ở lại một gian nho nhỏ ở điện phụ.

Trưởng sự ma ma này đối với ta rất tốt, chỉ là hơi lải nhải.

Ta không nói cho bà biết chuyện năm đó. Ta từ đống người chết cứu được Tiêu Hoài. Mãi đến khi được cựu thần tìm được, trở lại kinh thành.

Trong hai năm đó, hắn vẫn luôn ở làng chài hẻo lánh của ta.

Ta giúp hắn bôi thuốc, chữa thương. Hắn giúp ta đánh cá, đốn củi, sửa lại nhà tranh vách nứa đang lung lay.

Cha mẹ ta mất sớm, mười mấy tuổi đã tự sống một mình.

Sau khi gặp được Tiêu Hoài, ta cứ cho rằng cuộc sống của ta sẽ khác.

Hắn đối với ta rất dịu dàng, cả người phảng phất toát lên khí chất thư sinh.

Đứng trước bàn nhỏ, nắm lấy tay ta, viết xuống dòng chữ "Quan quan kìa tiếng thư cưu, bên cồn hót họa cùng nhau vang đầy".

(Chú giải: Đôi chim thư cưu tình ý chí thiết khăn vó đậm đà, nhưng lúc nào cũng giữ gìn cách biệt)

Dạy ta đọc từng chữ.

Khi đó, ta với hắn giống như được tả trong thơ.

Ta đối với hắn có tình, hắn đối với ta có ý.

Chúng ta sẽ nắm chặt tay, bình bình đạm đạm cùng nhau bước tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


2.

Đợi hai canh giờ, rốt cuộc cũng đến tên ta.

Phía trước đều là tướng quân, trọng thần, vương công quý tộc. Ta chỉ là một bình dân, cho nên xếp cuối cùng.

Đại điện trống trải, đứng hai bên là văn võ bá quan.

Ta chưa từng gặp cảnh như vậy. Theo bản năng liền muốn đi tìm Tiêu Hoài. Nhưng hắn ở xa quá, ngồi trên ngự tọa, diện mạo mơ hồ, trông không rõ lắm.

Một thanh âm truyền đến.

"Gặp thái tử còn không mau hành lễ!"

Ta mới bừng tỉnh, vội vàng theo lời ma ma dạy, cúi người hành lễ.

Khi đầu ta chạm trên thềm đá. Trong khoảnh khắc, những đoạn ký ức lộn xộn đột nhiên len vào trong tâm trí ta. Ta nắm chặt vạt áo, ngón tay cuộn lại trong lòng bàn tay.

Thì ra, thì ra thật sự đã đến đây. Thì ra đây không phải kiếp trước.

Kiếp trước, ta cũng ở chính nơi này. Tiêu Hoài hỏi ta muốn ân thưởng cái gì.

Ta không chút do dự mà ngẩng đầu, nói muốn ở lại bên cạnh hắn, làm thê tử cưới hỏi đàng hoàng của hắn. Đây cũng coi như là xin một danh phận.

Nhưng lúc đó ta không biết, Tiêu Hoài trước đó đã chấp thuận với thái phó. Hắn sẽ cưới con gái của ân sư làm thái tử phi.

Cùng lúc đó, Thái phó cũng xin từ quan, quay lại quê hương ở phương nam dưỡng lão.

Lời thỉnh cầu lúc đó của ta không chỉ là mơ hão, mà còn đẩy Tiêu Hoài vào tình thế khó xử.

Lại còn nhảy ra một ngự sử đại nhân. Hắn là kẻ thù không đội trời chung với thái phó, cũng không muốn thái phó yên ổn.

Hắn nói tràng giang đại hải, nhảy vào khuyên nhủ.

Lục lại nào là trong hai năm đó ta đã chăm sóc thái tử từng chút một.

"Nếu ngài chối bỏ hôn sự với cô nương thôn dã này, chẳng phải sẽ khiến lòng dân nguội lạnh sao!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


3.

"Thẩm Ngu, ngươi muốn cái gì?"

Cuối cùng, Tiêu Hoài vẫn hỏi tới. Mồ hôi lạnh theo trán của ta chảy xuống.

Ở kiếp trước, hắn kiêng kị cái nhìn của người đời, cưới ta làm bình thê.

Ta lại không muốn chung chồng với kẻ khác. Làm rùm beng lên với hắn, thậm chí còn dọn xong quần áo, muốn trở về làng chài của ta.

Tiêu Hoài cản ta. Hắn lấy hành lý của ta, bỏ ra từng thứ một.

"A Ngu, hà tất phải làm như thế, dù nàng có chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được nàng"

Nhưng vào đêm tân hôn, hắn lại qua chỗ thanh mai trúc mã.

Mãi đến khi nến đỏ cháy hết, Diệp Thù dẫn theo nha hoàn từ phủ thái phó tới đây. Nàng đem theo một chén rượu.

"Cô nương uống đi, từ trước tới giờ thái tử chỉ có một vợ, nào có chuyện bình thê"

Rượu đó rất mạnh. Ta nhớ cảm giác thiêu đốt đau đớn khi nó trôi xuống cuống họng.

Lần trở lại này, ta muốn sống. Nhưng sống kiểu gì? Ta muốn đi là đi được sao?

Kinh thành đều là quan to quyền quý, ta chỉ là một ngư nữ bình thường. Sẩy chân một cái thôi là vạn kiếp bất phục.

"Vân Ngu?"

Tiêu Hoài lại gọi tên ta. Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Người trên cao thì luôn vậy mà, rõ ràng hai năm đó, hắn luôn luôn dịu dàng.

"Mong thái tử rủ lòng thương, dân nữ không cha không mẹ, muốn cả gan cầu xin một ân điển..."

Ta dừng lại một chút, rồi cũng quyết định.

"Liệu có thể xin nhận thái tử làm huynh trưởng có được không?"

Ta muốn làm công chúa là chỉ muốn một danh phận, không có thực quyền.

Đặc biệt là các vị hoàng đế trước đây, ban vàng bạc, tước vị chán rồi thì sẽ ban họ.

Có một vài nữ tử có danh vọng trong dân gian, hoàng gia vì thể hiện coi trọng cũng sẽ ban tước vị quận chúa. Lại thưởng một tòa phủ làm chỗ ở.

Ta quỳ rạp dưới đất. Trước sau không dám ngẩng đầu.

Dù cho đó là hư danh, thì cũng an toàn hơn ở bên Tiêu Hoài nhiều.

Trước tầm mắt ta là đôi giày đỏ thẫm của hắn, đang từng bước tiến gần.

Hắn từ từ cúi xuống, âm thanh lạnh lẽo như hàn băng.

"Vân Ngu, ngươi muốn làm muội muội của ta?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


4.

Đại điện rất yên tĩnh.

"Muội muội...... " Tiêu Hoài cười gằn hai tiếng, "Thẩm ngu, ngươi dựa vào cái gì cho rằng một thôn nữ làng chài lại có thể xứng với ngọc quý hoàng thất?"

Tay phải hắn vuốt v e túi thơm rủ xuống ở bên eo.

Chiếc túi này cũng hơi cũ rồi, bên trên có thêu một con Bạch hạc. Đó là quà sinh thần ta tặng hắn.

Tiêu Hoài có lẽ cũng không tự nhận ra. Mỗi lần ta và hắn cãi nhau, khi muốn ta dỗ hắn, hắn đều sẽ bất giác làm ra hành động này. Nhưng mà lần này, ta không muốn lại nhượng bộ nữa.

Ta không nói lời nào. Thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn hắn lấy một lần.

Bầu không khí trì trệ. Mãi đến khi một vị đại thần ở bên phải khom người "Thái tử-"

Hóa ra đó là thái phó. Lúc Tiêu Hoài mất tích, là ông ta thay mặt xử lý chuyện triều chính.

Qua mấy năm, càng giống nhiếp chính đại thần, nắm toàn bộ quyền lực trong tay, có chút độc đoán.

"Nữ tử tài đức vẹn toàn cũng không phải ít, trước đây cũng có tiền lệ ban tước ban phủ. Thần cho rằng Vân Ngu đối với thái tử có ơn cứu mạng, thỉnh cầu này cũng không quá đáng."

Thái phó là có lòng tốt ư? Đương nhiên không phải!

Ta với Tiêu Hoài ở làng chài sống nương tựa lẫn nhau 2 năm. Cô nam quả nữ, ai cũng đoán ra được là đã phát sinh chuyện gì. Ông chỉ là đang mưu đường lui cho con gái mình. Thái tử chỉ nên có 1 vị chính thê.

Tiêu Hoài đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng đỡ.

"Thầy hà tất phải như vậy?" Ngữ khí của hắn rất ung dung nhưng lại cực xa cách.

"Nhưng nếu như ta nhất quyết không đồng ý?"

"Không thể" hai chữ này Tiêu Hoài nói rất chậm. Tựa như tảng đá rớt xuống lạnh lẽo, cứng rắn, sắc bén.

Dù là như thế, thì hắn cũng vừa mới hồi kinh. Triều đình thế lực vạn ngàn, hơn nửa vẫn là Thái Phó như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mà Thái Phó vẫn không đổi điệu bộ. "Ngài như vậy, sẽ khiến bách tính thất vọng"

Lời này vừa dứt. Tất cả đại thần trong nội điện đồng loạt quỳ xuống.

"Thái tử, xin ngài cân nhắc.."

Sắc mặt Tiêu Hoài rất tệ. Hắn lạnh lùng nhìn những người quỳ trên mặt đất, tựa như muốn ghi nhớ từng cái tên.

Cuối cùng, hắn cũng không nói lời nào, quay người rời đi.

Kiếp trước có Ngự sử nhảy ra. Kiếp này lại là Thái phó. Nhưng có một chứ không đổi đó là cảnh giương cung bạt kiếm đấu đá nhau. Dù có trải qua mấy lần, ta cũng đều cảm giác cực kì mệt mỏi.

Ra khỏi đại điện, ma ma đỡ lấy cánh tay ta.

"Ôi cô nương, cô sao rồi? Ta lần đầu tiên nhìn thấy thái tử tỏ thái độ như thế với thái phó"

Như thế nào?

Bà nhỏ giọng nói. "Thái tử luôn rất cung kính với thầy"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


5.

Ta không hiểu Thái phó. Nhưng ta biết rõ Tiêu Hoài. Lòng hắn đầy tham vọng, đêm trước khi hồi kinh hắn đã nói hết cho ta về thân phận của mình. Sau đó nắm tay ta, kể cho ta lí tưởng của hắn.

"Quét sạch hết các đảng phái, bình định Man tộc, đoạt lại đất Tây Bắc đã bị mất."

Người như vậy, làm sao có thể cam tâm bị Thái phó quản chế đây?

Đương nhiên. Dù là quyền lực hay mưu lược cũng không có liên quan gì tới ta. Thứ ta muốn rất đơn giản. Tiếp tục sống. Chỉ cần sống tiếp là được rồi. Vì thế, ta phải cách xa những người này.

Đáng tiếc, chuyện đời không bao giờ theo ý nguyện. Ta ở kinh thành không có nơi ở, chỉ có thể ở lại trong cung.

Trong lúc đang cùng ma ma về lại viện nhỏ, có người đột nhiên gọi ta lại.

"Thẩm cô nương"

Ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thái phó. Râu tóc hắn đã điểm trắng, lưng đã còng, nếu trên người không mặc Nhất phẩm triều phục thì nhìn cũng không khác gì những ông lão trên đường.

"Lão thần thật không nghĩ tới, Thẩm cô nương lại có dũng khí dám đưa ra loại yêu cầu như thế này với thái tử"

Ta không biết trả lời sao, nên cũng chỉ cúi người hành lẽ, cũng không mở miệng.

Thái phó cười cười. Hắn đi về phía trước một bước, giọng nhỏ lại.

"Chỉ cần Thẩm cô nương không tham những thứ khác, vị trí công chúa này lão thần có thể giúp người lấy"

"Nếu như người còn muốn một lang quân như ý. Trong triều thanh niên tuấn kiệt hơn nửa đều là môn sinh tâm đắc của thần."

Hắn cười mỉm, giọng điệu thoải mái. Cứ như ta chắc chắn sẽ không từ chối điều kiện mê người như thế.

Nhưng trong đầu ta hiện lên cảnh ở kiếp trước. Nha hoàn bên người nữ nhi Diệp Thù của hắn bưng tới chén rượu độc nọ. Rượu độc cay xè, thiêu đốt cuống họng ta.

Nếu nói Thái phó không biết những chuyện nữ nhi mình làm thì ta tuyệt đối không tin. Nhưng ít ra thời khắc này chúng ta cùng chung một chiến tuyến.

Ta cúi đầu, ngữ khí bình đạm.

"Thái phó yên tâm, ta biết rõ thân phận của mình, có vài thứ Thẩm Ngu không với tới được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


6.

Thái phó có phải là một vị quan tốt không, ta không biết. Nhưng hắn chắc chắn là một người cha tốt.

Ba ngày sau, mỗi ngày ông ta đều dẫn thế lực của mình đến trước mặt thái tử khuyên can. Rốt cuộc cũng thay ta lấy được tấm ý chỉ đó.

"Dân nữ Thẩm Ngu, huệ tâm hoàn chất. Sắc phong Xương Nhạc công chúa, ban thưởng phủ đệ."

Vài dòng rất ngắn. Vẫn là không ban họ, nhưng họ Tiêu này ta cũng không cần.

Ta quỳ trên mặt đất. Đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm.

Rốt cuộc cũng ổn.

Không cần giống kiếp trước, dính sâu vào những con đường tranh đấu chỉ có kết cục chết.

Trưởng sự thái giám tới tuyên chỉ, thấy ta đờ đẫn còn tiến tới đỡ ta dậy.

"Đây là hỉ sự lớn, lần tới gặp thái tử ngài có thể gọi thái tử ca ca rồi"

Thái tử ca ca. Bốn chữ này lăn qua đầu lưỡi ta một lần. Thật thú vị.

Tuy rằng thái phó đang rất muốn gả ta đi. Nhưng việc tìm phu quân nào có dễ dàng.

Đúng như ông ta nói, học trò của thái phó có không ít

Nhưng Tiêu Hoài hồi kinh chỉ dẫn theo một mình ta.

Quan hệ của hai bọn ta, trong ngoài triều cũng coi như là mọi người đều biết.

Tuy rằng được phong làm Xương Nhạc công chúa, nhưng ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Lúc này mà ra mặt, chẳng phải là đắc tội Tiêu Hoài ư?

Sau khi có phủ đệ, ta chuyển ra ngay trong đêm.

Ở trong cung mấy ngày nay, chỉ có ma ma đối xử với ta cũng coi như là thật lòng.

Ta không cần thị nữ, chỉ cần ma ma đi cùng ta,

Ma ma sắp xếp hành lý, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.

"Ta lớn tuổi rồi, cùng người xuất cung cũng tốt"

Ta cũng nghĩ như vậy.

Ta tới từ làng chài thôn thôn quê.

Kiếp trước bị nhốt bên người Tiêu Hoài, đời này ta muốn nhìn ngắm thế giới rộng lớn phồn hoa bên ngoài.

Chỉ là tới kinh thành rồi, mới phát hiện danh xưng "Xương Nhạc Công Chúa" cũng không nhỏ.

Khắp hang cùng ngõ hẻm, quán rượu tiệm trà, nơi nơi đều nghị luận.

"Ngươi biết Thái tử mới nhận vị muội muội kia không?"

"Nghe đồn cứu Thái tử một mạng, có thể nói là có công lớn."

"Nghe nói thái phó đại nhân còn vội vàng thu xếp hôn sự cho nàng, chỉ có điều không có ai tới hỏi..."

"Hahaa, là dung mạo xấu xí hay là có vấn đề gì khác?"

"Nếu là vấn đề khác, vậy thì cũng là bí mật hoàng gia rồi"

"Xuỵt, là như này..."

Ta xoay tách trà. Những lời đồn thổi bừa bãi sẽ khiến người ta không thích. Huống hồ lại còn dính líu tới Tiêu Hoài, càng khiến người ta ngán ngẩm.

Ta vỗ mẹ mu bàn tay ma ma ý nói muốn trở về. Cùng lúc đó một mảnh đoản kiếm cũng lao tới, xoẹt qua trước mắt ta. Trong nháy mắt găm vào trên bàn của mấy người tán chuyện khi nãy.

Sau những tiếng kinh ngạc không ngừng thốt lên, là một giọng nam dõng dạc vang lên

"Bàn luận sau lưng ưu khuyết điểm của nữ tử là chuyện đại trượng phu nên làm sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


7.

Hắn mặc một bộ trường bào gấm màu xanh, tóc dài búi cao, bên hông treo một thanh đoản kiếm.

Ta nhớ ra là đã từng gặp qua người này. Kiếp trước trước khi Tiêu Hoài thành hôn mấy ngày. Ta trốn không được, đi đâu cũng bị cả đống thị nữ theo sát. Tóm lại là quá phiền muộn nên một mình ngồi bên ao trầm tư.

"Thẩm cô nương?"

Chính là gặp hắn vào thời điểm này.

"Đúng lúc ta vừa bắt được vài con bướm, cô có thích không?"

Ta không biết tại sao hắn biết ta họ Thẩm. Nhưng hắn vừa dứt lời là đã bị gọi đi rồi.

Tiêu Hoài từ nội điện đi tới.

"Lục Nhận, ngươi lỡ thời gian rồi."

Ánh mắt của hắn lơ đãng liếc qua ta. Rất lạnh lẽo. Cứ như ta không nên ở chỗ này, không nên cùng người khác nói chuyện.

Lần này, ta cũng cảm giác mình và Lục sẽ không có bất kỳ liên quan nào. Tuy nhiên vẫn biết ơn hành động trượng nghĩa này của hắn. Dù thế ta cũng không tới bắt chuyện mà trực tiếp rời khỏi quán trà.

Ma ma cho rằng ta không biết thân phận của Lục Nhận nên nhắc nhở ta.

"Cô nương, đó là con trai độc nhất của Lục Hầu gia - Lục Nhận.

Phụ thân của Lục Nhận là Định Viễn đại tướng quân Vũ An Hầu. Được phong vương khác họ.

Thủ hạ dưới trướng có mấy trăm ngàn tinh thuệ, có thể huy động toàn bộ lực lượng binh tính biên cương.

Mà Lục Nhận con nối nghiệp cha. Là thiếu niên tướng lĩnh vang danh.

Ma ma thấy tôi không có phản ứng gì, cho rằng tôi chưa từng nghe tới người này, liền bắt đầu lảm nhảm phân tích.

"Nếu thế lực ở trên triều Thái phó là đứng đầu, thì Hầu gia đứng thứ hai."

"Ngày Thái tử phong thưởng người có công, Lục hầu gia là người thứ hai tiến vào."

"Lại nói, hai người đều xin hôn sự cho con mình, ngươi biết Lục hầu gia xin cái gì không?"

Ma ma còn chưa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa.

"Thẩm cô nương."

Hắn đuổi theo đến đây. Gió đêm thổi vạt áo hắn bay phấp phới. Giống như chàng thiếu niên nơi biên cương từ trong thơ bước ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


8.

Mãi đến kiếp này, ta vẫn không biết tại sao Lục Nhận lại biết tên ta.

Hắn chắp tay với ta. Tại hạ Lục Nhận, con trai của Xa kỵ tướng quân Vũ An hầu.

Hắn xuống ngựa cùng ta sánh vai bước đi. Giọng nói dõng dạc:

"Thẩm cô nương đừng để ý lời nói của mấy người này."

Ta lắc đầu nói.

"Bọn họ nói cũng không sai. Ta có lẽ chính là người khó nói chuyện cưới gả nhất kinh thành này."

Chỉ một nói lại có thể làm Lục Nhận haha cười lớn.

"Cái này không cho cô giành. Rõ ràng số một là Lục Nhận tôi đây, có được hông?"

Ta vừa dứt lời, ma ma đã kéo tay áo ta, liếc mắt ra hiệu.

Cả nhà Lục gia trung liệt. Ông nội của Lục Nhận, Lục lão hầu gia. Còn có cả mấy chú bác của hắn. Vì bảo vệ đất nước mà chết nơi sa trường.

Giờ đây dòng chính Lục gia chỉ còn lại hai người là Lục hầu gia và Lục Nhận.

Cũng vì vậy mà giới quyền quý kinh thành đồn đại. Ai gả con mình cho Lục gia, không đến mấy năm chắc chắn phải ở góa.

Huống hồ Tiêu Hoài vừa về triều. Hắn không thể nào không thu hồi lại binh quyền. Quyền thế của Cố gia còn có thể thịnh vượng đến lúc nào?

"Cha ta sợ ta không lấy được vợ. Còn đặc biệt xin thái tử giúp ta kiếm một mối hôn sự."

Lục Nhận dắt ngựa đi về phía trước.

"Chỉ có điều thái tử cũng đau đầu với lời thỉnh cầu này. Xưa nay hôn nhân cưới gả vẫn là ta tình ngươi nguyện. Dù là Hoàng gia cũng không tiện ép uổng cho một đạo thánh chỉ ban hôn."

Hai người chúng ta cứ câu được câu không mà nói chuyện.

Đến khi chầm chậm đi đến trước cửa phủ công chúa mới sửa lại. Bên trên tấm biển với 4 chữ Xương Nhạc Công Chúa vừa được treo lên.

Lục Nhận dừng lại trước cửa. Trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ.

"Cô có cảm thấy rằng hai chúng ta cũng khá xứng đôi không. Có lẽ chúng ta có thể thử xem sao."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


9.

Những ngày tiếp theo ở kinh thành của ta yên bình không sóng gió.

Hoàng đế bệnh nặng quấn thân. Chỉ có danh chứ không có thực quyền.

Hiện nay người mỗi ngày xử lý công vụ triều chính là Tiêu Hoài. Hắn vừa đoạt quyền, việc trong việc ngoài cả đống việc quan trọng. Căn bản không với tay ra quản ta được.

Ban ngày ta ở phủ công chúa thỉnh thoảng thêu hà bao. Hoặc là cùng ma ma nghiên cứu công thức nấu ăn.

Thường xuyên gặp Lục Nhận. Hắn lúc có lúc không mang theo điểm tâm và trái cây cho ta nếm thử.

"Thẩm Ngu. Đây đều là những món ăn vặt đổi tiếng phương bắc, cô nhất định không được bỏ lỡ!"

Đây đều là những món kiếp trước tôi chưa từng được thử qua. Cảm giác thoải mái mãn nguyện. Dường như không thật.

Có lẽ cuộc sống như vậy thật bình dị thoải mái. Quá khác biệt so với cuộc sống ở kiếp trước.

Mỗi đêm ta thường gặp ác mộng.

Dường như quay lại đêm thành hôn cùng Tiêu Hoài. Ta nuốt xuống ly rượu độc đó.

Không biết tại sao, cảm giác xung quanh rất ồn ào. Chiêng trống vang trời, Diệp thù rõ ràng cách ta rất xa nhưng âm thanh vẫn truyền tới.

Cổ họng ta rất đau. Thực ra ta không muốn chết. Bèn dùng chút sức lực còn lại gọi tên Tiêu Hoài.

"Tiêu Hoài..."

"Ta hận chàng!"

Ta tỉnh lại sau cơn ác mộng. Năm chữ cuối cùng được thốt ra khỏi miệng.

Cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Ta hít sâu vài hơi, cổ miệng thì lại khô khốc.

Ma ma ngủ ở phòng khác, ta cũng không muốn phiền bà ấy. Bèn vén chăn lên, muốn tự mình đi rót chút nước.

Nhưng chân vừa chạm xuống đất. Cả người ta đã run rẩy và ngã lại xuống giường.

"Hận? Thẩm Ngu, nàng hận ta đến thế ư?"

Là Tiêu Hoài. Hắn thế là lại đứng trước mắt ta. Cặp mắt đó nhìn ta thật chăm chú.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


10.

Đêm đã khuya rồi. Trong phòng lại không thắp đèn.

Chỉ nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ cũng có thể mơ hồ thấy rõ được vẻ mặt của hắn.

Phẫn nộ, nghi hoặc và có một chút mất mát không thể tả xiết.

"Nàng hận ta?"

Tiêu Hoài giọng khàn khàn lặp lại lần nữa. Hắn hơi nghiêng người ra phía trước, dơ tay ra, dường như muốn chạm vào má ta như hồi xưa.

Nhưng động tác này hiện tại chỉ làm ta khó chịu. Ta hơi nghiêng nghiêng đầu tránh đi.

Tay của Tiêu Hoài cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Trông khá buồn cười.

Hóa ra chỉ có ta là được trọng sinh quay lại. Hắn cái gì cũng không biết. Như vậy rất tốt, hắn là hắn, ta là ta. Sẽ không có thêm chuyện gì xảy ra nữa.

Tiêu Hoài dần dần hạ tay xuống.

"Thẩm Ngu"

Hắn thẳng tắp lưng, dường như khôi phục dáng vẻ trên triều. Quay lại thân phận thái tử cao cao tại thượng.

"Ta chưa từng nghĩ sẽ làm ca ca của nàng."

Nàng nên biết ta đưa nàng hồi kinh là muốn cho nàng cái gì.

Tay phải hắn vuốt v e túi thơm bên hông từng chút một như thể đang đợi ta trả lời.

Nhưng ta nên nói gì được?

Vẻ mặt của Tiêu Hoài càng lúc càng u ám và sốt ruột.

"Thẩm Ngu"

Hắn lại gọi tên ta lần nữa.

Ta đứng lên quỳ xuống dưới đất. Hành lễ quỳ dưới chân hắn.

"Thẩm Ngu tuy không mang họ Tiêu nhưng dù sao cũng là muội muội của người. Những lời này muội không hiểu là có ý gì."

"Huống hồ đêm khuya lén vào phủ công chúa. Dù là thái tử, thì cũng vượt qua quy củ rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


11.

Sáng ngày hôm sau khi ma ma đem đồ ăn đến đặt lên bàn ta. Ta thậm chí còn không để ý tới.

"Người làm sao vậy?"

Ta "ừm" một câu rồi mãi mới phản ứng kịp.

Ta đang nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Thật sự không nghĩ đến Tiêu Hoài không đem theo cả thị vệ. Chỉ đến đây một mình.

Càng khiến ta lo lắng hơn nữa là những lời hắn nói trước khi rời đi.

Hắn không gọi ta đứng lên cũng không nhúc nhích. Một lúc sau lại ngồi xổm xuống. Ngón trỏ lưới qua má ta. Giọng nói trầm thấp nhưng lại chứa phẫn nộ.

"Thẩm Ngu, nàng cho rằng có cái danh muội muội này là có thể rời xa ta sao?"

"Ta khuyên nàng nên thu lại những suy nghĩ không nên có."

Thiên hạ rộng lớn, nơi nào cũng là của họ Tiêu. Dù nàng có chạy đến cùng trời cuối đất, ta cũng đều có thể bắt nàng lại dễ dàng.

Ma ma lại đẩy bát đũa đến trước mặt ta.

"Công chúa, người đang nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ..." Ta dùng đũa quấy cháo trong chén, "Những chuyện trên thế gian này căn bản không đơn giản như ta tưởng."

"Ma ma, có lẽ ta nên gả đi thôi"

Xế chiều Lục Nhận lại tới. Lần này hắn đem theo bánh dạt dẻ của An thị phường.

Bánh hạt dẻ ở đây mua rất khó. Hầu như lần nào cũng phải xếp hàng.

Thật kì lạ, dường như ở trên người Cố Phong ta cảm nhận được cảm giác cực kì  thân thuộc. Cứ như đã rất lâu về trước có gặp qua hắn.

Hắn biết ta thích bươm bướm và thích ăn vặt. Đặc biệt là bánh hạt dẻ. Và cũng biết ta thích đi nghe Thuyết Thư kể chuyện. Thích đi thả diều vào mùa xuân.

Cứ giống như đã quen biết từ lâu.

Hắn dẫn theo bạch mã đi về phía sau núi.

"Hoa đỗ quyên ở đó đã nở rộ. Thẩm cô nương có muốn cùng đi ngắm không."

Ta gật nhẹ đầu.

"Lục Nhận, chuyện lần trước ngươi nói ta đã nghĩ qua rồi."

"Hai chúng ta biết đâu lại hợp nhau đó."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


12.

Lục Nhận sững sờ. Một lát sau mới bừng tỉnh

"Nàng nói..."

Ta tiếp lời "Nam cưới nữ gả"

Hắn đột nhiên cười như một đứa trẻ, đánh gãy câu nói của ta.

"Ta biết rồi. Để ta quay về nói với cha ta về chuyện này. Ông ấy mà biết ta sắp có thê tử khẳng định cười không ngậm nổi miệng"

"Đúng rồi. Ta sẽ đi xin Thái tử tứ hôn lần nữa."

Bởi vì đại điển phong thưởng hôm ấy, Lục gia xin được ban hôn sự cho con trai. Cho nên theo lễ tiết. Vẫn là nên đi xin thái tử một đạo tứ hôn.

Lục hầu gia sau khi từ biên ải trở về, vết thương cũ vẫn âm thầm phát tác. Thế nên chỉ có ta với Lục Nhận tiến cung.

Mà hôm đó ma ma đột nhiên trúng phong hàn. Ta liền gọi xe ngựa đưa bà tới y quán. Làm lỡ mất thời gian vào cung.

Đợi đến khi bị trưởng sự thái giám dẫn đến bên ngoài của thư phòng. Lục Nhận đã bị gọi vào trước rồi.

Tiêu Hoài hôm nay tâm trạng rất tốt. Hắn vừa phê duyệt xong mấy tấu chương. Bên trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện của hắn với Lục Nhận.

"Nhanh như thế đã tìm được cô nương trong lòng rồi à?"

Hắn cầm giấy bút viết xuống một dòng chữ. Giọng nói vang lên ngữ điệu ung dung, hứng thú hiếm thấy.

"Đối phương là khuê nữ nhà ai. Sao không dẫn tới nhìn mặt?"

"Lời chúc này không thể viết bừa được. Phải xứng với thân thế các ngươi."

Tay phải hắn cầm bút, tay trái vuốt lấy tờ giấy. Tựa như đang xem xét nên viết cái gì.

Nắng trưa xuyên qua cửa lớn chiếu vào. Lục Nhận giống như đang nói một chuyện rất thường tình.

"Thần phải lòng Xương Nhạc công chúa. Nhà nàng ấy có chút chuyện, chắc giờ này cũng tới rồi."

Trong tíc tắc, động tác phê chuẩn dường như cứng nhắc. Một giọt mực rơi xuống và lan nhanh trên giấy.

Hắn ngẩng đầu lên. Ta đứng bên ngoài thư phòng tầm mắt đối diện với hắn.

Ta nghĩ tâm trạng của hắn hôm nay đại khái không tốt như ta tưởng tượng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


13

"Gì cơ?"

Trong nháy mắt, trên mặt của Tiêu Hoài xuất hiện vẻ mặt mê mang và kinh ngạc hiếm thấy. Giống như đang phát sinh một sự việc khiến cho người ta không thể lí giải, không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

"Tứ hôn? Thẩm Ngu?"

Hắn lại lẩm bẩm thêm lần nữa, đôi mắt từ từ nheo lại.

Bút trong tay đã sớm bị hắn quăng xuống dưới đất. Trên bàn bị quét lên một vết mực đậm.

Phải rất lâu sau, hắn dường như nhận thức ra điều gì đó. Cười châm biếm rồi đứng lên đi tới trước mặt ta.

"Thẩm cô nương thật thủ đoạn. Không chỉ lấy được thân phận công chúa mà còn bám được tiểu hầu gia của Lục gia"

"Nhưng cô không tự hỏi xem."

"Một cô ngư dân nghèo thôn quê mà cũng xứng với..."

Ánh mắt hắn nhìn sang Lục Nhận. Không nói gì, cứ như vậy mà dừng lại ở đó.

Ta nhìn qua phát hiện, hắn nhìn lại là túi thơm treo bên người Lục Nhận.

Đó là do ta thêu.

Cả tháng nay nếu không phải đem đồ ăn tới thì cũng là đem đồ hay ho qua tìm ta chơi. Có qua có lại, cũng không thể cứ nhận đồ của người khác mãi được. Cho nên liền tặng hắn cái túi thơm treo bên hông.

"Thẩm Ngu, tài thêu thùa của cô so với Tú nương giỏi nhất kinh thành còn lợi hại hơn."

Lục Nhận sau khi nhận được đã cầm trên tay ngắm rất lâu. Dù rằng tâng bốc hơi quá. Nhưng lối thêu phương nam của chúng ta thật sự so với kinh thành rất khác.

Con mắt tinh tường của Tiêu Hoài đại khái cũng nhận ra túi thơm này là do ta thêu.

Túi thơm ta tặng cho Tiêu Hoài có vẻ cũ rồi, là thêu cho hắn từ mấy năm trước.

Sau khi về kinh, hắn còn nói đợi xử lý nốt mấy việc trong triều, thuận lợi lên ngôi hoàng đế. Rồi sẽ để ta lại thêu cho hắn vài chiếc hà bao treo bên hông.

Nhưng hiện tại ta sẽ không tặng hắn thêm cái gì nữa.

So sánh với Lục Nhận, đồ vật trong tay người khác so với của mình luôn đẹp hơn.

Ngón tay hắn run rẩy, ôm lấy túi thơm của chính mình. Tựa hồ như sợ người khác cướp mất thứ đồ cuối cùng của hắn.

"Thái tử, hôn sự với Xương Nhạc công chúa, phụ thân của thần đã đồng ý rồi"

Lục Nhận xem sắc mặt của thái tử rồi thêm 1 câu.

"Tốt lắm."

Tiêu Hoài xoay người lại, hít sâu một hơi.

"Nếu như ta nói, ta không đồng ý thì sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


14.

Lúc Lục Nhận nói với ta, hắn muốn đi xin thái tử tứ hôn, ta đã cản hắn."

Tính tình của Tiêu Hoài như thế, làm sao có thể đồng ý?

Nhưng Lục Nhận lắc đầu, nắm chặt tay ta.

"A Ngu đừng lo lắng, ta có cách."

"Có mấy lời, sớm muộn cũng phải nói ra."

"Nếu như Thái tử đồng ý hôn sự của Lục Nhận và Thẩm Ngu, Lục gia nguyện giao ra binh quyền. Chuyển đến Phương Nam sống, từ đó sẽ không đặt chân đến kinh thành nữa."

Tiêu Hoài lùi ra sau một bước.

A!

Hắc liếc nhìn ra rồi nhìn Lục Nhận, khóe miệng nhếch lên.

Điều kiện này đương nhiên không đủ để làm lay lòng hắn.

Binh quyền của Lục gia sớm muộn cũng phải thu về. Cho dù không phải hiện tại thì cũng không tới mấy năm nữa.

Lục Nhận đương nhiên cũng biết. Trọng điểm của hắn là ở vế sau.

"Thần có chứng cứ Thái phó kết bè kết cánh, âm mưu tạo phản."

Trọng lượng của lời nói này quá nặng.

Ngay cả người như ta không quan tâm chính sự cũng đều biết, người Tiêu Hoài muốn trừ bỏ nhất chính là Thái phó."

Tuy rằng Thái phó đồng ý bỏ quyền dưỡng lão. Nhưng thế lực trong kinh thành rắc rối phức tạp.

Dù ông ta không ở trên triều thì còn những vị quan mà ông ta cất nhắc, ai dám chắc sẽ không tiếp tục nghe theo Diệp gia đây?

Đây cũng là điều bề trên sợ nhất. Hắn muốn thiên hạ này toàn bộ là của họ Tiêu mà không phải bị người khác nắm giữ như hiện tại.

"Lục Nhận, đây là giao dịch sao?"

Phải rất lâu sau Tiêu Hoài mới phun ra một câu như vậy.

Dùng một lời tứ hôn để đổi lại cho hắn một triều đình an ổn. Lục gia sẽ cùng hắn liên thủ để xóa bỏ đi quyền thế thịnh vượng của Diệp gia. Sau khi xong việc cũng sẽ giao ra binh quyền.

Hắn cũng không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Có thể thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế, nắm lấy thiên hạ của mình trong tay.

"Lục gia nhà ngươi đồng ý?"

"Cuộc giao dịch này, ta được lợi rồi"

Hắn nói xong lại cười lớn. Cứ như trên đời này sao lại có người ngu ngốc như Lục Nhận.

Nhưng nụ cười đó nhìn thật cô đơn. Giống như một vị chí cao tại thượng đang cười ngụy trang dáng vẻ cô đơn của mình.

Hắn vuốt lấy tờ giấy tứ hôn. Cũng không nhìn tới ta nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


15

Ngày thứ hai sau khi ta và Lục Nhận nhận được chiếu chỉ tứ hôn, liền sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.

Ta vốn chỉ có danh công chúa, bên người chỉ có mỗi ma ma theo hầu.

Người của Lục gia kì thực cũng không nhiều. Mấy ngày nay đã cho nghỉ bớt gia đinh với người hầu. Chỉ để lại những người già theo hầu bên người đã lâu, cùng về quê nhà.

Ta ngồi trong xe ngựa, Lục Nhận cưỡi ngựa chậm rãi đi. Hai chúng ta nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Ta kể cho hắn nghe chuyện ở làng chài xưa. Hắn cũng kể ta nghe về quê hương hắn. Núi non hùng vĩ, khắp nơi đầy hoa thơm cỏ lạ. Nếu như ta muốn, mùa thu có thể đưa ta đi săn thỏ và gà rừng.

Ta mỉm cười nghe hắn miêu tả cuộc sống sau này.

Chạy mãi cũng đến cổng thành, ra khỏi nơi này cũng là ra khỏi kinh thành rồi. Giống như Lục Nhận nói, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại.

Xe ngựa ầm ầm chạy qua, đột nhiên từ phía sau vang lên một tiếng.

"Là Xương Nhạc công chúa sao?"

Một binh lính mặc giáp chạy tới, hai tay dâng lên một bức thư.

"Là Thái tử đại nhận nhờ ta đưa cho người."

Nhìn trang phục, hình như là thị vệ thủ thành.

Trong lòng ta căng thẳng. Người tiểu nhân như Tiêu Hoài, sẽ không đổi ý phút cuối chứ?

Ta do dự không biết có nên nhận hay không. Vẫn là Lục Nhận ở bên cạnh nhận lấy rồi đưa cho ta.

"Nàng xem đi."

Ta hít sâu một hơi rồi mở thư ra. Trên đó chỉ vỏn vẹn một dòng chữ.

"Thẩm Ngu, chúc nàng sau này bình an vui vẻ, mãi không buồn phiền."

Ta nhớ tới hôm Tiêu Hoài ngả bài, ta cùng Lục Nhận rời khỏi thư phòng. Ta đi ở phía sau, hắn đưa lưng về phía ta, nhỏ giọng nói một câu.

"A Ngu, sao chúng ta lại đi đến kết cục như hiện tại chứ?"

Ta quay đầu lại nhìn kinh thành phồn hoa.

Đúng thế, Tiêu Hoài! Chúng ta đường ai nấy đi.

Cũng chúc ngươi được như ước vọng, giang sơn vững chắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Ngoại Truyện Lục Nhận 1-2


Phiên ngoại - Lục Nhận.

1.

Ta chỉ nhớ từ không trung một mũi tên lao tới c ắm vào ngực.

Đối diện là Man Di Tây Bắc, xung quanh vang lên tiếng trống trận, gào thét,..

"Giết, giết, giết"

Vòng vây càng lúc càng nhỏ, ta nôn ra một ngụm máu, đã không còn sức lực gì nữa.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt ta là phụ thân. Ông xoa đầu ta.

"Sao lại nhiều mồ hôi như vậy, lại gặp ác mộng à?"

Phụ thân...

Phụ thân không phải hai tháng trước chết trên chiến trường rồi sao?

Ông đỡ ta dậy.

"Ngày mai là ngày Thái tử ban thưởng quần thần, có công đều được người phong thưởng."

"Lục gia ta cũng không thiếu cái gì..."

"Ái chà, không đúng. Con thiếu thê tử, đến lúc ta nên đi xin tứ hôn được rồi."

2.

Lúc này ta mới nhận ra là mình sống lại.

Đại điện ban thưởng lần này cùng kiếp trước cũng không khác nhau. Thái phó muốn gả con gái cho Thái tử. Cha ta thì muốn một cô con dâu.

Không đúng.

Vẫn có một biến số.

Cô nương Thẩm Ngu được Tiêu Hoài đem về từ phía Nam, lần này nàng không đòi Thái tử cho nàng một danh phận.

Nàng nói nàng muốn nhận Thái tử làm ca ca.

Đời trước ta đã gặp Thẩm Ngu hai lần. Lần đầu tiên đại khái là lúc 14-15 tuổi. Phía Nam lũ lụt, phát sinh bạo loạn. Ta cùng huynh trưởng được phái đi trấn giữ.

Nửa đêm doanh trại bi lưu dân xông vào. Hàng trăm ngàn người miệng gọi đánh kêu giết. Dường như coi chúng ta là kẻ thù.

Lúc đó thuở thiếu niên, chưa từng trải qua chuyện như vậy, lần đầu gặp cảnh này.

Suốt một ngày đêm, mọi người mới cùng nhau đàn áp được dân chúng gây chuyện. Rất nhiều tướng sĩ bị thương không ít.

Cũng chính lúc này ta gặp Thẩm Ngu.

Nàng cũng lớn chạc tuổi ta, được trưởng thôn đem tới. Trong tay cầm theo một hòm thuốc nhỏ.

Nàng tới chỗ của ta, lấy băng gạc quấn từng vòng từng vòng một lên miệng vết thương của, động tác cẩn thận từng li từng tí.

"Tướng quân đau không?"

Lúc đó ta chưa phải là tướng quân. Nhưng ta nghĩ, sớm muộn gì cũng phải thành tướng quân.

Trong doanh địa ta nhỏ tuổi nhất. Lúc uống rượu, đánh bạc bọn họ chưa bao giờ gọi ta.

Lúc rảnh rỗi ta sẽ đi tìm Thẩm Ngu, nàng sống một mình.

Nàng thường giặt giũ bên bờ suối. Còn ta cầm rổ ở bên cạnh bắt cá.

Đôi lúc bắt được cá lớn, chúng ta bèn kiếm vài cành cây, nhóm lửa nướng ăn, coi như có một bữa ăn tối.

Ta ở phương Nam tầm ba tháng, về sau phải đi quân doanh phía Tây Bắc rèn luyện.

Lúc đi, ta nói lời từ biệt với nàng.

"Thẩm Ngu, đợi đến lúc ta lên làm tướng quân, ta sẽ đón ngươi tới kinh thành chơi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Ngoại Truyện Lục Nhận 3-4


3.

Lần thứ hai gặp Thẩm Ngu là lúc Tiêu Hoài hồi kinh.

Khi đó ta vừa được phong làm Xa kỵ tướng quân. Ta nhớ tới lời hứa cùng Thẩm Ngu, bèn nói với phụ thân, ông đăm chiêu.

"Con muốn đi đâu tìm người? Phía Nam ư? Thái tử cũng vừa từ đó trở về."

"Hắn dẫn về mấy người đi cùng hắn, con đi hỏi thăm xem... ta nhớ hình như có một người tên Thẩm Ngu."

Sau đó chính là phong thưởng, xin ý chỉ tứ hôn.

Trước ngày Thái tử thành hôn, ta đã từng vào cung gặp Thẩm Ngu một lần.

Khi đó nàng ngồi bên ao, tâm trạng buồn bã, không hề vui vẻ. Trông cứ như sa vào lao tù.

Ta đi tới, kỳ thực rất muốn nói.

"A Ngu, nàng còn nhớ ta không? Ta chính là tiểu tướng quân mấy năm trước cùng nàng bắt cá."

Nhưng lời đó ta cũng không nói ra. Đúng lúc đó Tiêu Hoài xuất hiện.

"Lục Nhận, ngươi làm lỡ thời gian rồi."

Lúc đó ta nghĩ, đúng thế, Thẩm Ngu đại khái là thích Tiêu Hoài rồi, ta không nên phá hoại.

Thế nhưng mới chỉ vài ngày sau, nàng liền mất mạng ngay đêm Tiêu Hoài đại hôn.

4.

Đời này, ta sẽ không để cho những thứ này xảy ra.

Ta cùng A Ngu về tới quê nhà, Lục gia còn một gian nhà cũ nơi này. Chúng ta muốn sửa lại một chút.

Qua mấy tháng sau, A Ngu thuê một cửa hàng bên vệ đường, mở một phường thêu. Ta cùng phụ thân thì thuê một khách đi3m, bắt đầu kinh doanh.

Những tháng ngày bình thản như vậy trôi qua kỳ thực rất tốt.

Mãi đến ba năm sau, ta với A Ngu đã có một đôi trai gái. Hai nhóc Tiểu Bất Điểm ngày ngày đánh nhau, mỗi lần đều phải tìm mẹ để phân xử.

Ta dắt tay chúng đi phường thêu tìm A Ngu xử án, xem xem lần này là ca ca sai trước, hay là muội muội cố tình gây sự.

Mới vừa tới cửa phường thêu, bên vệ đường đột nhiên vang lên từng trận móng ngựa.

"Tình hình chiến sự Tây Bắc gấp gáp!"

"Hoàng đế ngự giá thân chinh!"

Ta ngẩn người. Kiếp trước vào khoảng thời gian này Man Tộc xâm chiếm Tây Bắc.

Ta cùng phụ thân dẫn quân Lục gia nghênh chiến, cuối cùng bị gian tế bán đứng, trúng mai phục, bị vây chết trên chiến trường.

Lần nghênh chiến này biến thành Tiêu Hoài.

Ta và A Ngu nhìn nhau một lúc, nàng lộ vẻ lo lắng.

"Chiến hỏa sẽ không lan tới đây chứ?"

Ta lắc đầu. Quân của Lục gia là do phụ thân và các thúc bá một tay dẫn dắt trở thành tinh hùng tướng mạnh, tất nhiên sẽ không sao.

Trận này đánh ròng rã một năm.

Sau đó nghe nói, Tiêu Hoài đích thân ra trận, hai quân chém giết. Hắn bắt được chủ tướng quân địch, nhưng cũng bị chém đứt một cánh tay.

Đại quân đắc thắng hồi kinh, chuyện đầu tiên hắn làm là tóm lấy vị Thái phó đã từ quan. Trừng trị hết phe đảng, lấy tội danh phạm thượng tác loạn.

Hoàng hậu Diệp thù đang ở trong lãnh cung cũng bị lôi ra ném vào ngục.

Mà dĩ nhiên, ta với A Ngu rời xa kinh thành, những thứ này đều là nghe nói.

Nàng vừa thêu hà bao vừa nói "Người này cũng coi như hoàn thành hoài bão năm đó của hắn rồi."

Thế ư?

Nhưng hắn mất đi cái gì, sợ cũng chỉ có lòng hắn biết rõ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Ngoại Truyện Tiêu Hoài 1-2


Phiên ngoại - Tiêu Hoài.

1.

Ta dùng gậy như ý gạt mạng che mặt của Diệp Thù ra, nàng hơi ngẩng đầu lên, xấu hổ e lệ nhìn ta.

Một khắc đó ta đột nhiên ngẩn người. Dường như mọi thứ đều không đúng. Người ngồi chỗ này không phải là nàng sao? A Ngu...

Nàng hiện tại đang làm gì.

Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm ầm ĩ.

"Có người chết, cứu mạng."

"Họ Thẩm kia... A a a "

Họ Thẩm?

Ta hơi nhíu mày, muốn đi ra ngoài.

Diệp Thù kéo tay áo ta lại "Phu quân, giờ là lúc chúng ta thành thân, chàng đi đâu thế?"

Ta đẩy nàng ra.

Chẳng qua là cưới ngươi để an lòng Thái phó, hai tiếng phu quân này bớt gọi lại.

Những người hầu vốn đang la hét, thấy ta đi ra lập tức quỳ xuống, một chữ cũng không thốt.

Ta tự mình qua xem.

Từ nơi này đến phòng Thẩm Ngu cũng chỉ có mấy bước chân. Mà tim ta đập dồn dập, cực kì nôn nóng khó nén.

Mãi đến khi đẩy cửa ra.

Trong phòng tối mờ, nàng nằm trên đất, dưới thân là một vũng máu đen.

Một khắc đó, ta tưởng như phát điên mất rồi.

2.

Ta ôm xác Thẩm Ngu, ngồi bất động trong phòng suốt đêm. Miệng không ngừng gọi tên nàng.

"A Ngu, A Ngu."

A Ngu sẽ không trở lại, triệt để vứt bỏ ta.

Quyền lực của Thái phó quá lớn, uy hiếp hoàng quyền quá lâu.

Từ lâu ta đã muốn loại bỏ hắn.

Hôn sự cũng là để ổn định lòng hắn. Chẳng qua ý đồ này ta muốn từ từ thực hiện, không cần quá nóng vội.

Thế như A Ngu qua đời, khiến cho ta không lý trí nổi.

Thẩm Ngu mất mấy ngày, ta không cho người khác động đến phòng nàng.

Ta thích đến phòng nàng nghỉ ngơi. Cứ như nàng vẫn còn ở đây.

Trên triều, ta bắt đầu thu thập chứng cứ tham ô kết đảng của Thái phó.

Nhất thời khiến trên dưới chấn động.

Hơn nửa triều thần cho rằng, Thái Phó đã từ quan từ lâu. Hà tất phải đuổi cùng giết tận.

Chỉ có một người đứng về phía ta.

Con trai độc nhất của Lục Hầu gia, Lục Nhận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,507
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Ngoại Truyện Tiêu Hoài 3-4


3

Lục gia cùng với Diệp gia, một khống chế quân quyền, một khống chế quan văn.

Cũng không nên lưu lại.

Chỉ là Lục gia trước giờ biết điều, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều.

Lòng nghi ngờ của ta nổi lên, sai người điều tra hắn, xem có chỗ nào đáng nghi không.

Nhưng hắn từ 13-14 tuổi đều ở nơi đóng quân luyện binh.

Là loại lý lịch thường thấy của một vị tướng quân.

Chỉ có điều, hắn từng tới phương Nam. Thời gian hơn ba tháng, quen biết một người tên là Thẩm Ngu cô nương.

Ta nhìn tờ ghi chép này, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Là hoang mang, đố kị ư?

Hóa ra, hóa ra hắn quen biết A Ngu sớm hơn ta. Ta mới là người đến sau.

Ta cứ như tự ngược, thường gọi Lục Nhận tiến cung. Để hắn kể những chuyện trước đây ở phương Nam.

Hóa ra Thẩm Ngu thời thiếu nữ có dáng vẻ như thế.

Ta nghe rồi cứ thế bất giác cười, nước mắt cũng rơi xuống.

Thẩm Ngu khi đó thật tuyệt vời.

Sau khi tới kinh thành cũng thật vui vẻ.

Mãi đến tận ba năm sau, Man Di chiếm đất.

Cha con Lục gia lĩnh binh lên tiền tuyến.

Đánh rất gian khổ nhưng có lẽ sẽ không thua.

Đến lúc thắng trận hồi kinh, sợ là ý dân tăng lên, thành công cao lên nắm quyền.

Đây là điều ta sợ nhất.

Sau đó gián điệp báo lại thời gian địa điểm Man Di ở Tây Bắc bố trí mai phục.

Ta do dự một đêm.

Cuối cùng cũng đem tin tức báo cho Lục Nhận.

Người như hắn, ta không thích.

4

Lục gia không còn, Diệp gia cũng không còn.

Ta hiện tại chân chân chính chính nắm giữ quyền lực, nhưng lại thành cô gia. Giống như mất hết mọi thứ, chỉ còn lại túi thơm Thẩm Ngu tặng hồi đó.

Ta bắt đầu mê mẩn đan dược. Khi đem những viên thuốc mùi vị dị hơm vào trong miệng, ta cảm giác như gặp được A Ngu.

Nàng quay lại bên ta, cười với ta.

Nàng hỏi "Tiêu Hoài, sao chàng chưa tới cưới ta?"

Có triều thần khuyên ta nên chú trọng long thể.

Nhưng bọn họ thì biết cái gì? Bọn họ có thể đem A Ngu quay lại sao?

Ta nắm đại quyền, cũng không ai cản được ta.

Trọng thần ta tín nghiệm nhất cũng đã biến thành một thuật sĩ Tây Nam.

Hắn nói, hắn có thể khiến Thẩm Ngu hồi sinh.

Ta liền mỗi ngày đều cùng hắn luyện đan cầu thần.

Dù sao cũng không có thế gia đại tộc nào có thể uy hiếp ta, ta cũng không muốn quản những việc triều chính phiền phức đó.

Mãi đến khi, đến khi..

Trong số những tướng lĩnh được Lục gia dẫn dắt đem người phản loạn.

"Lục gia mấy đời trung lương, lại bị ngươi bức tử ở trong tay người Man Di."

Binh sĩ tràn vào kinh thành, rất nhanh liền công phá đại điện.

Ta nuốt lấy viên đan cuối cùng, nằm trong phòng A Ngu.

Tựa như đã nhìn thấy nàng, nàng vỗ nhẹ tay ta "Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi."

Đúng vậy, ta tới tìm nàng.

Nếu có kiếp sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.

Hoàn~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom