Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Mang Thai Con Của Nhân Vật Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Mang Thai Con Của Nhân Vật Phản Diện

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,577
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ta Mang Thai Con Của Nhân Vật Phản Diện

Ta Mang Thai Con Của Nhân Vật Phản Diện
Tác giả: Cung Tường Vãng Sự
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta ở Hoắc phủ làm nha hoàn đã nhiều năm, vẫn luôn làm tròn bổn phận của mình. Mãi cho đến một đêm nào đó Vương gia không khống chế được, ôm ta lên giường. Lều hoa ấm áp, một đêm kiều diễm. Nhưng lần trước có một kẻ leo lên giường của Vương gia, đã bị lôi ra bãi tha ma.

Ngày hôm sau, nhìn dấu vết vẫn còn vị ấm nóng trên người mình, còn có Vương gia đang ngủ say bên cạnh. Ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: Chạy! 
 
Chương 1


Trời đông giá rét buông xuống, năm nay ta vừa tròn mười lăm.



Nương ta sáng sớm đã phá lệ luộc cho ta và tiểu muội mỗi người một quả trứng gà.



Trong lòng trắng trứng lộ ra màu vàng, óng ánh long lanh, ngửi thôi đã thấy rất thơm, nhưng ta lại không dám ăn.



Năm rồi mùa đông khắc nghiệt đến gạo cũng không có mà ăn.



Nương ta thế mà lại không tiếc luộc trứng gà cho ta và tiểu muội.



Trước đây trứng gà đều là để lại cho đệ đệ ăn.



Ta và tiểu muội chỉ có thể đợi đệ đệ ăn trứng xong liền uống một ngụm canh để nếm thử vị.



Ta do dự không dám động tay, tiểu muội đã đợi không kịp ăn rồi.



"Nương! Con cũng muốn ăn! Sao bọn họ có mà con không có?"



Đệ đệ chọc đũa vào trong bát ta cướp trứng gà đi.



Nương ta liền vội vã cướp lại:



"Thằng nhóc thối này! Sau này con sẽ có!"



Quay đầu mỉm cười đẩy bát về phía ta: "Nào, Nguyệt Nha, con và muội muội mau ăn trứng đi!"



Ta nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn.



Hai ba miếng nuốt xuống bụng, toàn thân trên dưới đều cảm thấy ấm áp.



Quả trứng này, quả thật là thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời này.

______



"Nguyệt Nha, Liên Nhi, mau đến gặp Ngọc bà tử."



Bà tử kia nhìn trên nhìn dưới đánh giá ta và muội muội:



"Nhận hai nha đầu này năm lạng bạc."





Nghe thấy "bán tiền", "nhận nha đầu","bạc" trong miệng bọn họ, ta mới hiểu được, cha nương ta đem ta và tiểu muội bán cho kẻ buôn người rồi!



Trong miệng ta nào còn nửa điểm hương vị ngọt ngào của trứng gà.



Chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.



Tiểu muội sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:



"Cha nương! Xin hai người đừng bán con! Sau này con cái gì cũng không ăn, con chỉ uống nước lã sống thôi! Đừng bán con được không?"




Cha nương làm sao để ý nàng, chỉ một lòng muốn đòi Bà tử thêm chút bạc.



"Sao lại ít như vậy? Ngọc bà tử, ta nghe nói cô nương nhà họ Vương cách vách bán mười lạng, hai cô nương nhà ta sao chỉ có năm lạng?"



Ngọc bà tử liếc mắt xem thường:

"Cô nương nhà người ta là bán đến Hoắc phủ ở thành bắc."



"Gì?"



"Hoắc phủ thành Bắc là nơi nào chứ, nô lệ bán vào phủ đều là đi vào thì thẳng đi ra thì nằm, đều là ký văn tự bán đứt, cũng không coi mạng người là mạng, vào rồi thì đừng có nghĩ đi ra nữa."



Ngọc bà tử nhìn vẻ mặt d.a.o động bất định của nương ta, có chút xem thường:



"Có chút lương tâm, ai lại muốn bán con vào đó chứ."



Nương ta ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm nếu đem cả hai đứa đều bán vào Hoắc phủ thì sẽ có khoảng hai mươi lạng.



"Con đi!" Ta cướp lời trước nương ta một bước.



Nương ta hai mắt sáng lên:

"Con nói gì?"



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Nhưng không được bán tiểu muội!" Ta bình tĩnh nhìn thẳng bà.



"Vậy sao được? Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy!"



Ta cười lạnh, bình thường ta và tiểu muội hai cái cộng lại cũng không ăn nhiều bằng đệ đệ.



" Nếu nương không đồng ý, con liền đi nhảy sông tự vẫn, một lạng các người cũng đừng hòng lấy được!"

 
Chương 2


Sau khi giằng co, cha nương cuối cũng nhả ra:



"Chỉ cần con vào phủ sau đó mỗi tháng gửi tiền lương về nhà, ta liền nuôi thứ lỗ vốn này thêm vài năm."



Ha, tiền lương, ta sợ rằng đến mạng ta cũng không giữ được, bọn họ lại còn nhớ thương đến tiền lương của ta.



Tiểu muội đã khóc đến không thành tiếng.



Ta lau lau nước mắt nàng, nhẹ giọng nói:



"Liên Nhi đừng khóc, muội đợi tỷ, tỷ nhất định sẽ tìm cách đưa muội đi!"



"Tỷ tỷ!" Liên Nhi không kìm được ôm lấy ta gào khóc.



Cha nương ở bên kia đếm bạc, vui mừng lấy một con gà nướng từ trong ngăn tủ ra:



"Con trai! Mau ăn đi! Chúng ta sau này có thịt ăn rồi!"



Đệ đệ vội vàng ăn một miếng thịt lớn, một miếng lại một miếng.



Nương ta lại trừng mắt nhìn Liên Nhi:



"Chính con tự nói đó, con ở lại cái gì cũng không ăn, uống nước lã là được."



"Gà nướng này là để đệ đệ con tăng chiều cao, vừa rồi đã cho con một quả trứng gà, khóc xong rồi thì mau đi làm việc!"



Ta tức đến bật cười, xông lên xé một cái đùi gà lớn, nhét vào tay Liên Nhi:



"Ăn đi Liên Nhi! Tiền bán thân của tỷ tỷ sao muội lại không được ăn chứ?"



"Con nha đầu thối này!"



Hai tay ta giang ra, chắn trước người Liên Nhi.



Có lẽ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của ta như vậy, cha nương cuối cùng cũng không dám lên tiếng.



Ta trông cho tiểu muội ăn hết đùi gà.



Lau lau nước mắt, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



Ta thật sự không hiểu, nương ta cũng là nữ nhân.



Vì sao bà có thể đối xử với ta và muội muội như vậy?



Bà luôn nói lúc nhỏ bà cũng sống như vậy.



Vậy thì ta càng không hiểu.



Rõ ràng bản thân chịu tổn thương, vì sao còn đặt tổn thương giống như vậy lên người con của mình?



Nếu sau này ta có con, bất kể nam nữ.



Ta nhất định sẽ không để chúng nó chịu một chút tổn thương nào.



Ngọc bà tử đưa ta tới Hoắc phủ, liền vội vàng rời đi.

Hoắc phủ thành Bắc giống như lời Ngọc bà tử nói, không khí nặng nề.



Nghe nói chủ tử Hoắc Vân Dung của Hoắc phủ là quý nhân bị biếm ở kinh thành.



Con đường làm quan không thuận lợi, có tài nhưng không gặp thời, cho nên tính tình cực kỳ cổ quái.



Người trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận chọc giận chủ tử một cái liền mất đi mạng nhỏ.



Ta mới đến năm ngày, trong viện đã có năm người được nâng ra.



Vải trắng đắp thi thể lướt qua bên người ta, máu tươi chảy một đường.



Ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu động cũng không dám động.





Nhưng sau lưng lại truyền đến một tiếng hô kinh hãi: "Á!"



Không tốt!



Là Ngân Nhi vào phủ cùng một lúc với ta.



Nàng bằng tuổi tiểu muội ta, rốt cục cũng không chịu nổi sợ hãi mà kêu ra tiếng.



Giọng nói không to, nhưng trong Hoắc phủ yên tĩnh này, lại cực kỳ bén nhọn.

_____

"Là ai?" Giọng nói của nam nhân khàn khàn biếng nhác, lại giống như từ địa ngục truyền đến vậy.



Ta không khỏi rùng mình một cái, không biết nên làm sao mới tốt.

Chỉ trong nháy mắt, Ngân Nhi đã bị kéo tới trước mặt hắn.



"Công.....công tử tha mạng! Nô tỳ biết tội!"



"Ồ? Ngươi biết tội gì?" Hắn cười tà mị, giống như đang thật tình hỏi nàng.



Nàng bị dung nhan tuyệt thế của hắn cả kinh đến đỏ bừng mặt:



"Nô tỳ....sợ máu, nhất thời sợ hãi...."



Hắn nháy mắt mang theo sát ý:



"Sợ máu? Nhưng ta lại yêu cực kỳ."



Hắn nhấc tay.



Chỉ một lát sau, thị vệ dắt một con ngựa tiến vào, ném một thanh đao xuống.



"Bổn công tử yêu nhất là nhìn thấy cảnh đẹp máu bay đầy trời giống như lông ngỗng, nếu ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta liền tha cho ngươi một mạng."



Nói xong liền ngồi thẳng ở đằng kia, dáng vẻ như xem diễn.



Ngân Nhi run lẩy bẩy cầm lấy đao, không dám tiến lên.



Con ngựa kia giống như cảm nhận được nguy hiểm, hí lên một tiếng, dọa Ngân Nhi ngã xụi lơ trên mặt đất.



Vị ngồi trên kia cười lạnh một tiếng, nhưng lại không mang theo một chút cảm tình nào:



"Dẫn đi cho chó ăn."



Ta nắm chặt tay, đầu ngón tay tái xanh.



Mạng người trong Hoắc phủ quả thật giống như rơm rạ.



Nhưng nếu hôm tay ta bàng quan đứng xem giống như những người khác, vậy thì có gì khác với người chết chứ.



Dù sao cũng là một mạng người.



Ta cắn chặt răng, nhặt đao trên mặt đất lên.



Đâm vào hông ngựa, một đao rạch xuống bụng.



Ngựa kêu gào thảm thiết, trong nháy mắt ngã xuống.



Ta xoay người lui sang một bên, không quan tâm cả người toàn là máu, quỳ xuống đất:



"Ngân Nhi muội muội còn nhỏ, nô tỳ thay nàng ra tay, cầu công tử tha cho."



"Ngẩng đầu lên cho ta xem...."



Ta ngẩng đầu nhìn người kia, lại không khỏi hít một ngụm khí lạnh.



Khuôn mặt hắn trắng noãn sạch sẽ, góc cạnh rõ ràng.



Mũi rất cao, môi mỏng lạnh nhạt, giống như người trời cứu thế vậy.



Nhưng mà đôi mắt thanh minh trong suốt kia, vì sao lại mang theo máu lạnh?

 
Chương 3


“Lá gan trái lại không nhỏ...nhưng bổn công tử ghét nhất chính là những kẻ ra mặt vì người khác."



Trong lòng ta lộp bộp một chút, dập đầu thật mạnh xuống đất không ngừng xin tha.



"Nhưng mà...."



Hắn chuyển đề tài, mang theo một chút đùa giỡn:



"Nếu mà, ngươi ăn chỗ thịt này, làm ta vui vẻ có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."



Hắn chắc chắn ta không ăn nổi chỗ thịt sống này.



Ta lại thở nhẹ nhõm một hơi.



Mùa đông năm rồi, ta và tiểu muội uống nước lạnh nhìn bò dê trên cánh đồng chảy nước miếng.



Mùa đông của người nghèo, chỉ cần có miếng ăn, cho dù là ăn thịt sống cũng có thể ăn được.



Ta dùng đao khoét ra một miếng thịt, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng.



Cổ họng ta ừng ực nuốt xuống, một miếng tiếp một miếng.



Nô bộc bốn phía chịu không chịu nổi nôn ọe ra đất, nhưng ta vẫn mặt không đổi sắc.



"Được rồi!"



Có lẽ là cảm thấy ghê tởm, người kia đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.



Ta cuối cùng cũng nhặt lại cái mạng của ta và Ngân Nhi trong tay chủ tử.



Ngân Nhi không ngừng dập đầu với ta:



"Tạ ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ! Tạ ơn tỷ tỷ cứu mạng...."



Ta khóe miệng khẽ nhếch, trong dạ dày giống như sóng lớn cuộn trào, ọe một tiếng nôn ra toàn bộ.



______



Sau đêm đó, ta liền trở thành thị nữ bên cạnh Hoắc Vân Dung.



Ta không biết hắn có ý gì.




Chỉ biết thị nữ bên người hắn không có ai sống quá năm ngày.



Bởi vì đều bị hắn tự tay giết rồi.



Ta nơm nớp lo sợ làm thị nữ ngày đầu tiên.



Hắn liền giết Xuân Đào tỷ tỷ.





Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Vì sao nha hoàn bên cạnh hắn không sống nổi năm ngày?



Xuân Đào kia nhân lúc hắn ngủ trưa, bò lên giường nhỏ của hắn.



Có điều trong nháy mắt liền bị hắn chặt đứt hai tay ngay tại chỗ sau đó bị kéo ra ngoài.



Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của ta mỉm cười:



"Nguyệt Nha, ngươi xem máu này có đẹp giống như ngươi hôm đó không?"



Cổ họng ta khẽ nghẹn:



"Tất nhiên là của công tử hôm nay càng đẹp hơn."



Lời này của Hoắc Vân Dung vừa là thử vừa là cảnh cáo ta.



Thật đáng buồn chính là, đám nha hoàn kia cả ngày đối mặt với khuôn mặt đẹp như trích tiên này của hắn, liền sinh ra tâm tư khác.



Thận trọng từ lời nói đến việc làm, một chút cũng không dám chậm trễ.



Âm thầm ghi nhớ toàn bộ thói quen sở thích của hắn.



Hắn mỗi ngày ở nhiều nhất chính là thư phòng.



Ta liền giờ Mão rời giường, hứng sương sớm hoa mai pha trà.



Hắn không thích có người ở gần, giờ thìn mỗi ngày ta liền chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo, đặt trên giường nhỏ bên ngoài.



Đợi hắn đi thư phòng rồi, ta mới có thể vào phòng, đem toàn bộ cửa sổ trong phòng mở ra, thả chút không khí mới mẻ vào.



Lại tính toán canh giờ, cứ cách mỗi canh giờ lại thay một ấm trà mới.



Đến buổi tối, ta chuẩn bị nước rửa mặt xong, trước tiên dùng ấm lô làm ấm giường.



Biết dạ dày hắn không tốt, ta liền nhớ lại lúc dạ dày của Tiểu muội khó chịu khi trước.



Ta nửa đêm liền đi ngắt chút củ sen dại trong hồ.



Mang về lén lút xay thành phấn, pha cùng nước nóng, uống xong dạ dày sẽ lập tức ấm dào dạt.



Chỉ là quý nhân như hắn, chắc là chưa từng ăn loại thức ăn như này.



Ta liền nghĩ biện pháp khéo léo làm.



Ta nhìn hắn nhấp một ngụm, sau đó liếc mắt nhìn ta một cái.



Hắn không nói gì, nhưng ta biết, hắn là hài lòng.



Lúc hắn hài lòng mặt sẽ không biểu tình, nhưng nếu mà tức giận thì ngược lại sẽ cười.

 
Chương 4


Ngắn ngủi năm ngày, ta lại trải qua vô cùng dài lâu.



Ta chưa chết.



Trên dưới Hoắc phủ giống như nhìn thấy ánh sáng ban mai vậy, người người đều nước mắt rưng rưng.



Chỉ mong ta hầu hạ Hoắc Vân Dung cho tốt, bọn họ cũng sẽ không phải ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.



Ta tuy chịu khổ, nhưng vừa nghĩ tới trên lưng mang theo mong mỏi của hơn trăm người, không khỏi làm càng hăng say.



Ta ngày ngày cung phụng Hoắc Vân Dung như tổ tông, nghĩ đủ cách để hắn hài lòng.



Công việc nha hoàn thiếp thân này cũng càng làm càng thuận tay.



Vừa làm liền làm tận ba năm.



Sắc mặt Hoắc Vân Dung nhìn ta cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.



Ta cũng có thể tiến vào thư phòng hầu hạ mài mực rót nước.



Ngẫu nhiên làm gì đó khiến hắn hài lòng, hắn liền có thể khen ta hai câu:



"Ngươi vậy mà cũng thông minh, không giống đám ngu đần kia."



"Tuy xấu xí, nhưng được cái tinh tế."



Ta không kiêu không ngạo: "Được hầu hạ công tử là phúc phần của nô tỳ."



"Nhất định sẽ không sinh ra tâm tư khác."



Đây cũng là lời thật lòng của ta.



Cho dù ngày ngày đối diện với gương mặt vô hại này của hắn.



Ta vẫn không quên được dáng vẻ bị chặt đứt hai tay của Xuân Đào.



Ba năm này ta đi từng bước kinh sợ.



Sợ rằng ngày nào đó phạm phải lỗi.



Liền mất đi mạng nhỏ rồi.



Mấy năm nay ta tiết kiệm được không ít tiền.



Một tháng ta có ba lạng tiền lương, ta giữ lại cho mình hai lạng, lại gửi một lạng về nhà.



Còn có tiền thưởng ngày thường, cộng lại cũng có thể gom được trăm lạng bạc.



Chuộc thân cũng đủ rồi, tuy rằng lúc đầu là ký văn tự bán đứt.



Nhưng ta luôn nghĩ, nếu như một ngày nào đó hắn cao hứng.



Có lẽ có thể nể tình ta tận tâm tận lực chăm sóc hắn, trả tự do cho ta thì sao?




____



Ngày tháng trôi qua cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.



Nhưng tiểu muội lại gửi thư gấp cho ta.



Cha nương vì hai mươi lạng bạc liền muốn đem nàng bán cho một gã góa vợ bốn mươi tuổi.



Năm nay tiểu muội chẳng qua mới mười sáu, sao bọn họ có thể...sao có thể vì tiền mà bán con gái?





Ba năm nay mỗi tháng ta đều gửi tiền về nhà, cũng đủ cho bọn họ sống rồi!



Rốt cục là loại cha nương như nào, mới hết lần này đến lần khác bán con gái?



Thư này gửi đến gửi đi đã mất mấy ngày, không biết tình huống hiện tại của muội muội như thế nào?



Ta vội vàng tìm đến thị vệ Triển Phong bên người Hoắc Vân Dung:



"Triển đại ca, ta chờ công tử ngủ rồi mới đi, muộn nhất ngày mai liền quay về! Cầu xin huynh, giúp ta giấu giếm một chút!"



Triển Phong có chút khó xử: "Nguyệt cô nương, không phải ta không giúp cô, nhưng mà bây giờ công việc hàng ngày của công tử đều do cô thu xếp, ngộ nhỡ..."



Trong lòng ta vô cùng sốt ruột, nước mắt đảo quanh hốc mắt:

"Nhưng muội muội ta...nàng đợi không nổi nữa rồi, tất cả chuyện của công tử Hỷ Nhi đã học bên cạnh ta hai năm, nàng nhất định có thể ứng phó! Cầu xin huynh, ta chỉ đi một ngày thôi, sẩm tối ngày mai sẽ quay lại, ngày thường ta cũng rất ít chạm mặt với công tử, hắn sẽ không phát hiện đâu!"



Triển Phong không chịu nổi ta cầu xin, cuối cùng cũng gật đầu, còn bảo ta đi nhanh về nhanh.



Ta đợi Hoắc Vân Dung ngủ xong, đem những việc ngày mai phải làm viết xuống giấy, dặn dò kỹ càng mấy lần mới rời đi.



__



Lúc ta vội vàng về đến nhà, trong nhà đã dán đầy chữ Hỉ, tiểu muội mặc giá y đỏ thẫm bị trói ở trong phòng.



Ta đá văng cửa: "Ai dám!"



Cha nương ba năm chưa gặp ta, ta toàn thân lăng la tơ lụa, cộng thêm ở cạnh Hoắc Vân Dung vài năm, cũng học được ba phần khí thế của hắn, cũng bị ta dọa một trận.



Bọn họ quanh co nửa ngày cũng không dám nói gì.



"Ta có phải từng nói các người đừng đem tâm tư động đến trên người tiểu muội rồi đúng không?"



Nương ta hồi thần, hay tay khẽ xoa: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ!"



Ta toàn thân lãnh liệt, hận không thể băm bọn họ ra thành ngàn mảnh:



"Ta cho các người năm mươi lạng, các người bán tiểu muội cho ta."



"Năm mươi lạng? Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"



"Còn nhớ Hoắc phủ thành Bắc chứ? Các người nghe ngóng một chút, bên người gia chủ Hoắc gia có phải có một Nguyệt cô nương hay không?"



"Ta hiện giờ ở Hoắc gia là một người trên vạn người, gia chủ Hoắc gia sủng ái ta vô cùng, chỉ cần ta nói một câu, các người đến mạng cũng đừng muốn nữa."



Cha ta làm bộ muốn đánh ta:



"Nha đầu thối! Ông đây là cha ngươi, ngươi nói đùa cái gì vậy?"



"Đánh đi! Nếu gia chủ Hoắc gia nhìn thấy khuôn mặt của ta bị thương, ta nói tay của ông cũng đừng mong giữ lại được!"



Ánh mắt ta dữ dằn, học bộ dáng trừng mắt của Hoắc Vân Dung.



Tay cha ta giơ lên lại hạ xuống, ta thở ra một hơi, dọa được ông ta rồi.



"Thử nghĩ mà xem? Năm mươi lạng, so với hai mươi lạng kia nhiều hay ít!"



Cha nương ta tròng mắt xoay chuyển:



"Được! Năm mươi lạng liền bán Liên Nhi cho ngươi!"



"Viết giấy làm chứng đi!"



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Đợi bọn họ lập chứng từ xong, ta cẩn thận nhìn kỹ vài lần, sau đó thu vào.



Đưa cho bọn họ năm mươi lạng bạc, liền nhanh chóng dẫn Liên Nhi rời đi.

 
Chương 5


Liên Nhi ôm chặt lấy ta khóc lớn: "Tỷ tỷ...hu hu hu...tỷ tỷ, may là tỷ còn trở lại...."



Ta lau lau nước mắt: "Được rồi, được rồi, tỷ tỷ dẫn muội đi rồi! Sau này hai chúng ta sẽ sống tốt, chúng ta không nợ bọn họ nữa rồi."



Lúc tới thành Bắc đã là choạng vạng rồi, ta bố trí ổn thỏa cho Liên Nhi, vội vàng trở về phủ.



Vừa vào Hoắc phủ, liền phát hiện có chút không thích hợp.



"Nguyệt Nha tỷ tỷ, tỷ mau đi nhanh lên! Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi!"



Đầu ta ong ong, bên tai chỉ có "Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi"!



Lúc ta vọt vào trong phòng, kiếm của Hoắc Vân Dung đang nhỏ máu.



"Công tử!"



Bụng của Triển Phong máu tươi đầm đìa, Hỷ Nhi ngã trên mặt đất mê man bất tỉnh.



Tay rút kiếm của hắn khẽ dừng:



"Rất tốt, nếu ngươi chạy rồi, ta liền giết hai người bọn họ, lại bắt ngươi lại để giết."



Ta vội bước lên thăm dò hô hấp của Hỷ Nhi, còn may, còn chưa tắt.



Ánh mắt hắn lộ ra sát ý mãnh liệt, giống như phải hủy diệt tất cả.



Ta trong lòng run sợ, thầm nghĩ hôm nay e rằng phải bàn giao ở đây rồi, nhưng cho dù có chết, ta cũng không thể liên lụy người vô tội.



Ta quỳ rạp xuống đất: "Công tử, Nguyệt Nha chưa từng nghĩ chạy trốn!"



"Là...là muội muội của nô tỳ xảy ra chuyện, ta nhất thời lo lắng, mới tự tiện chạy đi, hai người bọn họ cũng không biết gì cả, là ta uy hiếp bọn họ giấu giếm thay ta....tất cả đều là lỗi của một mình nô tỳ! Cầu xin công tử tha cho Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi! Cầu công tử trách phạt nô tỳ!"



Hoắc Vân Dung lại bật cười:



"Vậy ngươi nói xem ta nên trách phạt ngươi như thế nào mới tốt?"



Ta nhận mệnh nhắm hai mắt lại:



"Công tử giết ta đi."



Qua một hồi lâu, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói:



"Bổn công tử không muốn nhìn thấy ngươi, muốn quỳ thì cút ra ngoài quỳ!"



Tới khi ta mở mắt hắn đã sớm đi mất, hắn không giết ta sao?



Ta tê liệt ngã xuống đất, vội gọi người tới cứu người.



Bản thân thì thành thật quỳ ở phòng ngoài.




Hoắc Vân Dung xưa nay thích nhất là tra tấn người, gió lạnh đ.â.m vào xương cốt ta sinh đau.



Nhưng hắn chỉ bảo ta cút ra ngoài quỳ, lại không nói quỳ tới bao giờ.



Ta liền quỳ ở ngoài phòng một đêm.



Cách trời sáng còn mấy canh giờ nữa, ta xoa xoa hai tay đông cứng liên tục hà hơi.



Cửa phòng bị đá văng ra, một luồng ấm áp kéo tới, ta lại lung lay sắp đổ.





Vẻ mặt Hoắc Vân Dung uất hận:



"Ai cho ngươi quỳ ở chỗ này?"



Ta nhìn mặt hắn trời đất quay cuồng, hắn tức giận sao còn chưa nguôi?



Trước mắt tối sầm, ta liền hôn mê bất tỉnh.



_____



Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường nhỏ của mình, trong phòng vô cùng ấm áp, vậy mà còn đặt mấy chậu than.

Không biết đầu gối dán thảo dược gì, ấm áp dào dạt.



"Nguyệt tỷ tỷ! Tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi!"



Ta đang muốn nói chuyện, cổ họng lại giống như bị đao cứa vậy.



Hỷ Nhi vội nâng ta dậy, đút nước cho ta.



"Ta...đây là sao vậy?"



"Tỷ tỷ sốt hai ngày rồi."



Hỷ Nhi vừa nói vừa lau nước mắt.



"Đều tại muội không làm tốt, hại mọi người đều..."



Ta thân thiết nắm tay nàng: "Muội có bị thương không?"



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Muội không bị thương." Mặt Hỷ Nhi đỏ lên.



"Hôm đó may mà có Triển Phong thị vệ cứu muội, muội là bị dọa ngất đi."



Ta gật gật đầu: "Vậy thì tốt, Triển Phong thị vệ thì sao?"



"Đại phu nói là bị thương ngoài da, chỉ là miệng vết thương hơi dọa người, cũng không đáng ngại gì."



Ta dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Vậy công tử bên kia là ai hầu hạ? Là Ngân Nhi sao?"



"Nguyệt tỷ tỷ đừng nóng vội, Ngân Nhi muội muội đi làm việc khác rồi. Công tử bên kia truyền lời, tất cả chỉ đợi tỷ tỷ khỏe lên lại đi, không để ai hầu hạ cả, chỉ để Triển Phong đi theo."



Ta âm thầm nghĩ ngợi, chắc là hắn đã nguôi giận rồi.



Trầm ngâm một lát, liền muốn đi qua bên đó.



Hỷ Nhi ngăn ta lại: "Nguyệt tỷ tỷ còn chưa khỏe hẳn, công tử bên kia cũng đã nói rồi, sao tỷ tỷ không nghỉ ngơi thêm vài ngày."



Ta lắc lắc đầu: "Ta qua đó hầu hạ sớm một chút, lòng cũng an tâm hơn."



Hỷ Nhi đỏ mắt: "Nguyệt tỷ tỷ, đều tại Hỷ Nhi vô dụng! Hại công tử phát..."



Ta điểm điểm mũi nàng: "Đừng nói như vậy, trước mắt ta xác thực có một chuyện cần muội giúp đỡ ta làm."



"Nguyệt tỷ tỷ cứ nói, lần này muội nhất định sẽ làm tốt!"



"Muội đi tới khách điếm của thành Tây truyền lời cho muội muội ta, nói là...nói là ta tất cả đều ổn, bảo nàng yên tâm ở lại, những thứ khác không cần lo lắng. Lại giúp ta đưa bạc cho nàng, nhớ kỹ, tuyệt đối không đem chuyện của ta ở Hoắc phủ nói cho nàng biết, chỉ cần bảo nàng chăm sóc tốt chính mình là được."



"Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ đi ngay!"

 
Chương 6


Mắt thấy sắp tới nơi, trong lòng ta khẽ động, liền đi vòng tới phòng bếp.



Tìm Thạch ma ma ở phòng bếp xin một chút đậu tương, làm một chút đậu hũ non để dỗ Hoắc Vân Dung.



Làm tới một nửa, lại nhớ tới Hoắc Vân Dung cực yêu hoa mai, sao không trộn một chút hoa mai vào nhỉ?



Nói làm là làm, trộn nước hoa mai với đậu hũ phấn nộn, tinh xảo đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn ngay.



Lại làm một chút thịt xào ngó sen bình thường, giòn thanh ngon miệng.



Tính toán canh giờ liền mang qua đó.



Lúc ta gõ cửa phòng tiến vào, tóc Hoắc Vân Dung chỉ dùng một đoạn dây xanh đơn giản buộc lại.



Tóc đen như mực tùy ý buông xuống bên hông, đang cau mày viết gì đó trên án thư.



Ta nhìn trang phục của hắn, trong lòng thầm nghĩ hôm nay nhất định sẽ không ra ngoài rồi.



"Công tử, dùng bữa thôi."



"Ừ." Hắn mắt cũng không thèm liếc, đặt bút trên tay xuống.



Ta vội vàng đưa khăn nóng cho hắn.



Sau đó mở chén bát ra, hương thơm xộc vào mũi không khỏi khiến người ta động đậy ngón tay.



Hắn nhận lấy bát nhỏ, ăn thử một miếng.



Nhưng chỉ sau vài cái liền ăn sạch thức ăn.



Ta đứng ở một bên, yên tĩnh chờ hắn dùng bữa xong, nhanh chóng thu dọn hộp cơm xong rời đi.



"Đợi đã..."



Trong lòng ta cả kinh, thầm nghĩ làm hắn không hài lòng ở đâu sao, vội vàng quỳ xuống đợi hắn lên tiếng.



Đầu gối vừa quỳ xuống liền đau đến phát run, ta vẫn mặt không đổi sắc:



"Công tử có gì phân phó?"



Hắn hô hấp bị kìm hãm, hừ lạnh một tiếng:



"Lui xuống đi!"



Ta không rõ nguyên ro, nhưng cũng biết hắn vốn dĩ hỉ nộ vô thường, im lặng đứng dậy.



Chỉ là lúc đứng lên có chút đứng không vững, may mà Triển Phong đỡ ta một phen.



"Cảm ơn Triển thị vệ."



Nâng mắt lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Hoắc Vân Dung, càng không dám ở lại, vội vàng lui xuống.



Buổi tối ta tìm Triển Phong, trịnh trọng nói lời cảm tạ với hắn:



"Đa tạ Triển đại ca, lần này là ta làm liên lụy huynh rồi."



"Công tử cũng không phải thật sự muốn giết ta, cô nương cũng cứu Triển Phong một mạng, nhưng có thể thấy công tử đối với cô nương khác biệt."



Ta cười khổ:



"Chẳng qua là nhiều hơn người khác ba phần tâm tư, nếu có tâm, ai cũng có thể làm được."



Hắn trầm ngâm một lúc:



"Cô nương có biết, công tử chính là sáng sớm đã biết cô nương không ở đây, vẫn là nhịn tới tối, mới biết cô nương ra khỏi phủ, lúc này mới nổi trận lôi đình."



"Sao có thể....Hỷ Nhi rõ ràng là làm theo lời ta nói."



"Ta vốn cũng không tin, nhưng tới sáng sớm khi công tử nhìn thấy y phục, liền nói câu gì "nha đầu này cũng biết trộm lười biếng rồi". Lúc ấy ta cho rằng ta nghe nhầm rồi, bây giờ nhớ lại nhất định là Hỷ Nhi làm chỗ nào không giống cô nương, công tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Ngài ấy cho rằng cô nương chỉ là trộm lười biếng, liền nhắm một mắt mở một mắt, ai ngờ..."



____



Lời của Triển Phong không làm cho ta cảm thấy mình là độc nhất vô nhị, ngược lại khiến ta như lâm đại địch.



Ta đem mọi chuyện đều làm tốt nhất, chỉ muốn Hoắc Vân Dung sau này có thể khai ân thả tự do cho ta.



Nhưng theo xu thế này, há chẳng phải ta đời này cũng đừng mơ rời khỏi Hoắc Phủ?



Trời còn sáng, ta liền gọi Ngân Nhi và Hỷ nhi tới trước mặt.



Biết được ta muốn từ từ đem chuyện của Hoắc Vân Dung chia cho các nàng, Hỷ Nhi và Ngân Nhi lại gấp đến độ bật khóc.



"Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay muội nhìn thấy công tử chân liền run, trong lòng vô cùng sợ hãi."



"Muội cũng vậy..."





Vẻ mặt Ngân Nhi cũng sợ hãi.



"Công tử dọa người rất đáng sợ, nhưng chỉ cần có tỷ tỷ, công tử liền không dọa người nữa rồi."



Ta nhướng mày: "Nào có dọa người giống như các muội nói, bình thường công tử tuy thích xụ mặt...nhưng..."



Ta bịa không nổi nữa rồi!



Ngay cả ta cũng cực kỳ sợ hắn, nói gì đến các nàng?



"Bỏ đi bỏ đi, các muội đi đi."



Hỷ Nhi nũng nịu lắc lắc cánh tay ta:



"Bọn muội muốn cả đời ở bên Nguyệt tỷ tỷ cơ!"



Nhưng ta không muốn cả đời này ở cùng Hoắc Vân Dung!



Nếu hắn giống như những người nhà giàu bình thường kia, ta làm nô tỳ cho hắn cả đời cũng được.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



Có thể bảm đảm ta một đời ấm no, dù có là văn tự bán đứt ta cũng chấp nhận.



Nhưng hắn luôn muốn mạng của ta !



Trong lòng có chuyện, ta ngày ngày ủ rũ, than ngắn thở dài.



Cũng may khoảng thời gian này, Hoắc Vân Dung rất chăm chỉ ra ngoài, ngược lại cũng không chú ý tới ta.



Hôm nay đã là giờ tý, hắn vẫn chưa trở về.



Thành bắc ban đêm còn rơi tuyết lớn, ngay cả đường cũng không nhìn thấy.



Ta khép lại áo choàng, hình như trong phòng có tiếng cốc chén rơi vỡ.



Ta đang canh giữ ở cửa, vẫn không thấy Hoắc Vân Dung trở về.



Chắc không phải gió thổi đấy chứ?



Đồ vật trong phòng Hoắc Vân Dung đều là thứ hắn cực kỳ yêu thích, nếu bị rơi vỡ, không chừng hắn lại muốn tức giận.



Ta nhanh chóng đẩy cửa tiến vào



Lại bị một thân hình rất nặng áp đảo trên giường, đèn trong phòng sớm đã bị gió thổi tắt.



Trên người người kia tuy mang theo mùi máu, nhưng có hương hoa mai độc nhất ta vô cùng quen thuộc.



Là Hoắc Vân Dung!



"Công...công tử!"



Hắn thoạt nhìn có vẻ tinh thần không rõ, sắc mặt đỏ bừng, môi mỏng kiều diễm ướt át.



Ta thấy hắn như vậy, cũng đoán được nhất định bị trúng cái gì.



Nhưng thể trọng cách xa, ta đẩy thế nào cũng không đẩy được.



Ban đêm bên ngoài trừ ta ra, một người cũng không lưu lại.



Trong lòng ta buồn bực, sớm biết như vậy, ta quản cốc chén làm gì chứ?



Ta luôn đề phòng bản thân làm sai chuyện, kết quả lại không đề phòng hắn!



"Công tử! Ta là Nguyệt Nha, ngài tỉnh táo một chút!"



Trong mắt hắn dường như tỉnh táo hơn vài phần:



"Là Nguyệt....."



"Là Nguyệt Nha! Nô tỳ là Nguyệt Nha!"



"Nguyệt..." Hắn nói xong liền dùng thân đè lên ta, cởi bỏ quần áo của ta xuống.



Ta khẽ cong chân một cái, hắn kêu rên một tiếng.



Hắn có chút ủy khuất: "Ta khó chịu."



Trong lòng ta dấy lên một làn sóng lăn tăn.



Khuôn mặt của hắn đẹp như trích tiên vậy, phàm nhân như ta sao chống đỡ được.



Ta nghĩ ta lúc này chính là bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc rồi.



Cứ như vậy, ta không hề phản kháng, tùy ý hắn rong ruổi trên người ta.



Trong màn kiều diễm đỏ tươi, điên loan đảo phượng.

 
Chương 7


Lăn lộn đến nửa đêm, hắn chìm vào giấc ngủ.



Ta đứng dậy ôm lấy quần áo của mình, lén lút lui xuống.



Nếu hắn tỉnh lại, sẽ đối xử với ta như thế nào?



Giết ta?



Trước đó Xuân Đào tỷ tỷ chỉ chạm mặt hắn một cái, liền bị chặt hai tay ném cho chó ăn.



Hay là sẽ thu ta?



Đây đều là thứ ta không muốn.



Đầu óc ta vô cùng tỉnh táo.



Nhanh chóng về phòng thu dọn bọc quần áo, giả làm người có tiền, dẫn theo muội muội chạy suốt đêm.



Chờ tới khi xe ngựa chạy một ngày một đêm giữa tuyết lớn.



Ta mới dám nhắm mắt.



Muội muội ôm lấy ta: "Tỷ tỷ yên tâm ngủ đi, có Liên Nhi ở đây."



Ta ngủ nhưng cũng không yên ổn.



Vừa nhắm mắt lại, toàn là dáng vẻ hắn cầm kiếm giết ta.



Ta dứt khoát không ngủ nữa, cứ nửa nén hương lại nhìn về phía sau một cái.



Liên Nhi có chút đau lòng:



"Muội liền biết mấy năm qua tỷ tỷ vất vả như vậy, cha nương còn lấy tiền xương máu của tỷ tỷ tiêu xài."



Sau đó an ủi ta:



"Tỷ tỷ yên tâm, tuyết rơi một đêm, dấu vết gì cũng không còn, đợi lát nữa chúng ta đổi xe ngựa, không ai biết chúng ta đi đâu cả!"



Ta gật đầu.



Trước mặt chính là Thông thành, ta và muội quyết định ở lại chỗ này một đêm, sau đó lại đổi xe ngựa tiếp tục đi về phía Nam.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



Chúng ta không có mục đích, chỉ cần rời khỏi thành Bắc càng xa càng tốt.



Xuống xe ngựa, trong người ta có một chiếc ngọc bội rơi ra.



Ta nhặt lên nhìn, lại ném đi giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay vậy.



"Tỷ tỷ, sao vậy?"



Đây...đây là đồ của Hoắc Vân Dung sao?



Sao lại ở trên người ta!



Nhất định là đêm qua!



Âm hồn không tan, âm hồn không tan!



Ta nhặt ngọc bội lên muốn ném nó đi thật xa.



Nhưng lại nghĩ, thứ này nhất định rất đáng tiền.



Say này ta và muội muội còn cần dùng tiền nhiều, không bằng đợi dừng chân liền bán lấy tiền.

Ta lại cất ngọc bội đi, tìm một gian phòng trọ tạm thời ở lại trước.



Ngày hôm sau lúc ăn cơm, liền tính toán đi mướn một xe ngựa mới.



"Nghe nói gì chưa?"



"Cái gì?"





"Gia chủ Hoắc gia ở thành Bắc c.h.ế.t rồi, nghe nói là bị phán tội mưu nghịch, liên lụy cửu tộc!"



Ta túm lấy vị tiểu ca kia:



"Ngươi nói là Hoắc gia nào?"



"Thành Bắc chỉ có một cái Hoắc gia, ngươi nói xem?”



"Hắn c.h.ế.t rồi?"



"Đương nhiên, ta là lái đò, tin tức linh thông nhất, nghe nói nhà đều bị tịch thu rồi, gia sản của Hoắc gia toàn bộ đều sung công!"



Hắn c.h.ế.t rồi.



Biến cố này đến quá đột ngột, trong miệng ta thì thào nói:




"Liên Nhi, muội nghe thấy chưa? Hắn c.h.ế.t rồi!"



Không biết vì sao khóe mắt lại ướt.



"Liên Nhi, không cần chạy nữa."



"Hắn c.h.ế.t rồi, chúng ta lại tự do rồi."



Ở Hoắc gia vài năm, nhờ phúc của người nọ, ta chỉ có tay nghề làm thức ăn càng làm càng tinh xảo.



Ta nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên hắn ăn thử món đậu hũ hoa mai của ta.



Ta tính toán cùng muội muội dùng số bạc còn dư mở một quán đậu hũ.



Tay nghề của ta tốt, lại làm đa dạng nhiều món, quán đậu hũ buôn bán coi như cũng không tồi.



Một đến hai đi, cũng coi như cắm rễ ở Thông Thành.



Nhưng một tháng sau, nguyệt tín của ta không tới, mới biết mang thai rồi.



Tim ta thật lâu không thể bình phục.



Lần đó...



Vậy mà lại khiến ta có đứa nhỏ của hắn.



Muội muội biết ta mang thai, một lời cũng không nói, nói thẳng sau này để nàng nuôi sống chúng ta.



Bảo ta an tâm dưỡng thai.



Ta thấy nàng cẩn thận sờ bụng của ta, hỏi nàng:



"Muội có cảm thấy tỷ tỷ không sạch sẽ không? Muội không hỏi cha đứa bé này là ai sao?"



Nàng lại nhìn ta ánh mắt tràn ngập đau lòng nói: "Tỷ tỷ vì muội đi vào miệng hổ, ngăn mưa chắn gió, nửa đời sau muội sẽ là cảng tránh gió của tỷ tỷ và đứa nhỏ này."



"Lại nói, tỷ tỷ của muội là tốt nhất, muội chỉ hận cái kẻ cưỡng ép tỷ kia trốn ở đâu đó làm rùa đen rụt đầu."



Ta bật cười, người kia không phải không dám đi ra, hắn là bị chôn dưới đất rồi.



Không ra được.



Sau khi Liên Nhi cùng ta tới Thông Thành, liền trở thành người yêu ghét rõ ràng, đanh đá hơn rất nhiều.



Như vậy cũng tốt, có thể bảo vệ bản thân là tốt rồi.



Sau đêm đó, ta búi tóc phụ nhân, nói với bên ngoài là trượng phu đã mất.



Liên Nhi không cho phép, nàng nói giả sử như vậy, sau này làm sao ta có thể lấy chồng.



Nhưng ta vẫn giữ đứa nhỏ lại, cũng không tính toán xuất giá nữa.



Lại nói miệng đời đáng sợ, nếu ta chưa cưới mà đã mang thai, Liên Nhi của ta sau này làm sao có thể tìm được một lang quân tốt?



Ta và nửa đời sau của ta, bảo vệ nàng và đứa nhỏ chu toàn.

 

 
Chương 8


Ngày tháng bình dị.



Đảo mắt đã sáu năm trôi qua rồi.



Con gái Lâm Tri Ý của ta sắp sáu tuổi rồi.



Nàng lớn lên giống Hoắc Vân Dung như đúc, chỉ có viền mặt tròn xoe giống ta.



Ta hồi tưởng lại dáng vẻ của người kia, cũng không ngờ con gái cũng giống hắn xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.



Lúc Tri Ý hai tuổi, Liên Nhi đã tìm được một lang quân như ý.



Hắn đứng đầu hội kinh thương, mấy năm nay bọn ta mở thêm ba quán đậu hũ ngoài ra còn mở thêm một quán nước.



Cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt.



Lại một năm thanh minh nữa.



Ta giống như những năm trước, dẫn Tri Ý đi đốt chút tiền giấy cho cha nó.



Hắn c.h.ế.t rồi, nhưng cũng là cha của Tri Ý.



"Nương, Xuân Hoa tỷ tỷ bảo đám Hổ Tử không được chơi cùng con, nói con là đứa nhỏ không có cha, không ai dạy không ai thương!"



Tay ta khẽ run:



"Tri Ý đừng nghe bọn họ nói bậy, tuy không có cha thương, nhưng con có nương thương con, còn có dượng và dì thương."



Tri Ý vẫn cong môi, tính tình nó từ nhỏ đã giống hắn, tâm tư tinh tế nhạy cảm.



Trước kia ta không phải không nhìn thấy ánh mắt nó khát vọng nhìn cha của người khác.



Ta lại nói tiếp: "Tuy cha con c.h.ế.t rồi, nhưng nếu còn sống cũng sẽ cực kỳ yêu con."



Đôi mắt to tròn của con bé tràn ngập ủy khuất:



"Thật sao ạ? Nương, nương nói cha con trông như thế nào được không?"



Ta điểm điểm mũi nhỏ của con bé, cưng chiều nói:



"Giống con như đúc!"



Hai mắt nó đột nhiên sáng lên, nhảy nhót vui vẻ chỉ về phía sau lưng ta:



"Vậy người kia chắc chắn là cha con rồi!"



"Tri Ý, nói mò cái gì vậy, cha con sớm đã c.h.ế.t tám trăm năm rồi!"



"Nàng cứ như vậy...trông ngóng ta chết?"



Giọng nói kia từng chữ thốt ra, nghiến răng nghiến lợi.



Ta cả người run rẩy, xoay đầu nhìn lại.



Người kia cứ như sứ giả địa ngục đứng sau lưng ta vậy.



Hai mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm con gái ta cười lạnh:



"Thì ra, người khác truyền ta có con tư sinh ở Thông Thành là thật."



Thế mà...thế mà thật sự là Hoắc Vân Dung!



Khuôn mặt ta xám như tro tàn:



"Ngươi...ngươi..."




Hắn chưa chết!



Hắn đến lấy mạng của ta và Tri Ý sao?



Chỉ thấy hắn nhìn Tri Ý chằm chằm không chớp mắt.



Ta nhanh chóng kéo Tri Ý ra phía sau:



"Ngươi...ngươi đừng qua đây."



"Nàng sợ ta?"



Phải, ta sợ.





Ta vốn không sợ chết, nhưng có Tri Ý rồi, ta liền muốn sống thật lâu, bảo vệ con bé một đời bình an.



Ta còn sợ, nếu Tri Ý biết Hoắc Vân Dung căn bản không phải người cha tốt trong lòng nó, thậm chí còn muốn g.i.ế.c mẹ con chúng ta, nó chắc hẳn sẽ rất thương tâm.



Tri Ý chưa từng nhìn thấy ta như vậy.



Con bé chỉ biết ta vất vả nuôi nó khôn lớn, không thể để bất kỳ kẻ nào ức hiếp.



Công phu nhanh như chớp, nhào đến dùng chân ngắn đá Hoắc Vân Dung mấy cái:



"Không được bắt nạt nương ta, ngươi là đồ trứng thối!"



Trên áo bào trắng của Hoắc Vân Dung nhất thời có thêm vài dấu chân đen.



Ta vô cùng kinh hãi!

Nhưng Hoắc Vân Dung lại khom thắt lưng xuống, nhẹ nhàng bế Tri Ý lên:



"Tiểu nha đầu, không phải nói muốn có cha sao?"



Tư thế hắn cứng ngắc, nhưng hết sức ôn nhu.



Tiểu Tri Ý bị hắn mê hoặc:



"Ngươi thật sự là cha ta sao?"



Ta chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Vân Dung như vậy.



Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve ngọc bội bên hông Tri Ý:



"Là cái ngọc bội này lập công, để cha tìm thấy con."



Ngọc bội kia, chính là thứ đêm đó ta vô tình mang đi.



Khi đó nghe nói hắn c.h.ế.t rồi, ma xui quỷ khiến khiến ta giữ ngọc bội lại.



Tiếp sau này Tri Ý ra đời, nó từ nhỏ đã luôn đem ngọc bội ngậm trong miệng, ta liền lấy ngọc bội dỗ nó, nó liền coi như bảo bối ngày ngày đeo trên người.



"Đi thôi, cha đưa con về nhà."



Tri Ý vui vẻ ôm lấy cổ hắn:



"Tốt quá! Tri Ý cũng có cha rồi!"



Ta bước chân nặng nề, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau hắn.



Nhiều năm không gặp, ta có chút không nhận thức Hoắc Vân Dung.



Một đường đi tới, láng giềng đối với chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ.



Thông thành vốn chỉ là một địa phương nhỏ, gương mặt của Hoắc Vân Dung rất khó không làm cho người khác chú ý.



Ta chỉ đành dùng khăn tay che mặt, bước nhanh về phía trước.



Cửa nhà có bốn thị vệ mặt đen đang đứng.



"Chủ tử!"



"Đem cái người cách vách tên là Xuân Hoa đến đây."



Hoắc Vân Dung nhấc cái chân thon dài của mình, tự nhiên bước vào như nhà của mình vậy.



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Liên Nhi và em rể Hứa An đang ngồi cứng nhắc ở trên ghế đá, vẻ mặt kích động.



"Tỷ tỷ!"



Nhìn thấy ta quay lại, một giây sau lại nhìn thấy Hoắc Vân Dùng cùng Tri Ý có khuôn mặt giống nhau như đúc xong, liền ngơ ngác há mồm.



Ta chưa từng nói với Liên Nhi về cha của Tri Ý.



Hắn thủy chung là một cái rễ trong tim ta, ta cho rằng hắn c.h.ế.t rồi, liền muốn đem cái rễ này chôn sâu xuống.



Tốt lắm, bây giờ cũng không cần ta nói.



Ai cũng có thể nhìn ra hai bọn họ là cha con không thể nghi ngờ.



Hắn như chủ nhân cao cao tại thượng ôm Tri Ý ngồi xuống.



Ta và muội muội, em rể ba người, giống như khách nhân, lo lắng bất an.

 
Chương 9


"Chủ tử, người mang đến rồi."



Thị vệ kia xách Xuân Hoa giống như con gà ném tới phía trước.



"Ngươi chính là Xuân Hoa?"



Xuân Hoa không rõ nguyên do, giương mắt nhìn Hoắc Vân Dung toàn thân quý khí, khóe môi mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ.



Không khỏi đỏ mặt: "Ta...ta là Xuân Hoa."



Nàng ta cẩn thận chỉnh trâm hoa trên đầu, mặt mày ngượng ngùng:



"Không biết công tử tìm Xuân Hoa có chuyện gì?"



"Ngươi lấy đâu ra lá gan, dám bắt nạt con gái ta?"



Xuân Hoa có chút bất ngờ, lúc này mới nhìn rõ Hoắc Vân Dung đang ôm Tri Ý trong ngực.



Hai người bọn họ giống nhau như đúc, khiến nàng ta nhìn đến ngây người.



Xuân Hoa không thích Tri Ý, con bé còn nhỏ nhưng dung mạo đã kinh người.



Con bé đem sự nổi bật của nàng ta dìm xuống, vì thế nàng ta liền xúi giục người xung quanh không được phép chơi cùng Lâm Tri Ý.



Dù như vậy, nàng ta vẫn mạnh miệng: "Vậy thì thế nào?"



"Vậy thì ngươi đáng chết."



Toàn thân Hoắc Vân Dung nổi lên sát ý, hắn thật sự muốn g.i.ế.c Xuân Hoa.



Thì ra hắn đã nghe thấy đối thoại của ta và Tri Ý.



Liền muốn trút giận thay con bé.



Ta thầm nghĩ không tốt, nhanh tay kéo Xuân Hoa sang một bên:



"Nàng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, ngươi há có thể vì lời nói đùa của trẻ con mà muốn g.i.ế.c người chứ."



Ta hơi dừng, nhìn Tri Ý không chỉ không thấy sai, trên mặt còn vui vẻ vì có cha ra mặt thay nó.



Trong lòng liền tức giận:



"Lại nói lúc Xuân Hoa nói Tri Ý không có cha thương, Tri Ý chưa một lần nào là không đáp trả, mỗi một câu đều khiến người ta tức chết."



"Ngươi hành động như vậy, sau này nếu Tri Ý học theo, vậy há không phải trở thành một tên ác bá ỷ thế h.i.ế.p người sao?"

Ta càng nói càng tức:



"Lâm Tri Ý! Con xuống ngay cho ta! Nếu con dám lấy bạo chế bạo, ta liền....liền phạt con không được ăn cơm!"



Tri Ý lúc này mới ngoan ngoãn leo xuống, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh ta.



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Đi vào phòng hối lỗi cùng với dì dượng con!"



Quay đầu lại đưa Xuân Hoa ra cửa:





"Mau đi tìm cha nương ngươi!"



Hoắc Vân Dung sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng tuyết.



Ta vừa thấy hắn như vậy, khí thế liền giảm đi ba phần, miệng mềm nhũn liền muốn nói những lời dễ nghe.



Hắn lại nhanh hơn ta một bước:



"Nàng dạy dỗ Tri Ý rất tốt."



Ta hơi há miệng, đầu óc hắn chẳng lẽ hỏng rồi sao?


Sự việc khác thường tất có quỷ.



Ta đã cân nhắc cả một đoạn đường.



Cuối cùng cũng hiểu rõ cử chỉ khác thường của hắn.



Hắn muốn cướp con ta.



Quả nhiên.



"Lần này đến, ta là đến đón nàng và Tri Ý về nhà."



Trong mắt hắn mang theo kiên định không thể nghi ngờ.



Nhà? Đây chính là nhà của ta.



Hắn muốn dẫn chúng ta đi đâu?



Ta đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng ta, sát lại gần bên tai ta nói một câu.



Ta trừng mắt nhìn: "Ngươi đúng là đồ bỉ ổi!"



"Dáng vẻ của Nguyệt Nhi như vậy rất được lòng ta, ta liền biết dưới cái vỏ ngoan hiền ngày xưa cất giấu một con hồ ly."



Buổi tối ta liền nói với Liên Nhi và Hứa An, ngày mai ta và Tri Ý sẽ rời đi cùng Hoắc Vân Dung.



"Tỷ tỷ! Vì sao tỷ muốn mang Tri Ý đi? Hay là hắn đe dọa tỷ cái gì?"



Liên Nhi rất rõ ràng dáng vẻ ban đầu khi ta thoát khỏi Hoắc gia là gì.



Ta cười nói: "Chân mọc trên người ta, người khác còn có thể ép ta sao? Là hắn muốn đưa Tri Ý về nhận tổ quy tông."



Liên Nhi lải nhải lại không nhịn được rơi lệ:



"Vậy muội thì sao? Đã nói ở cạnh muội, tỷ và Tri Ý đi rồi, sau này muội phải làm sao?"



Nàng khóc xong lại thấp giọng nói:



"Nếu hắn đối xử với hai người không tốt, muội liền đến đón hai người trở về!"



"Hắn là cha ruột của Tri Ý, sao có thể đối với chúng ta không tốt chứ?"



"Muội và Hứa An hãy sống tốt ở Thông Thành, có lẽ...có lẽ sau này...."



Ta nghẹn ngào, lại không tiếp tục nói nữa, sau này....có lẽ không có sau này nữa rồi.

 
Chương 10


Hôm sau, ta đỏ mắt cùng Tri Ý lên xe ngựa.



Hắn nói mang chúng ta về Hoàng Thành, bây giờ hắn sống ở đó.



Ta cũng không quan tâm đi đâu, muội muội không ở bên, ta cũng không có sắc mặt tốt gì với hắn.



Hôm đó, hắn ở bên tai ta nói, từng câu uy hiếp:



"Nguyệt Nha, khế bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ ta, nàng nói nếu ta báo quan, quan phủ sẽ đối xử với tội nô chạy trốn như thế nào? Nàng ta sẽ giữ lại, nhưng quan phủ điều tra muội muội Liên Nhi của nàng lúc đầu mang nàng chạy trốn, chỉ sợ..."



Hắn giỏi nhất là tính toán lòng người.



Nhưng chí ít là Tri Ý rất vui.



Hoắc Vân Dung một đường không vội không gấp, mang chúng ta vừa đi vừa chơi.



Dọc đường mua đồ chơi nhỏ cho Tri Ý đã chất đầy hai xe ngựa.



Tri Ý mỗi ngày đều gọi "cha'" "cha", dỗ hắn vô cùng vui vẻ.



Một đường này ta thấy khóe miệng hắn chưa từng buông xuống.



Lúc xe ngựa dừng lại trước cổng Dung Vương phủ, ta sững sờ không kịp phản ứng.



Hắn ôm Tri Ý, ta đứng bên cạnh hắn.



Ở trong tiếng "Vương gia" tỉnh táo lại.



Hắn đúng là Vương gia?



Thì ra, Hoắc Vân Dung ta sợ hãi nhiều năm như vậy, đến cái tên cũng là giả.



Hoắc Vân Dung, hắn chính là đệ đệ ruột của đương kim hoàng thượng - Vân Dung, Dung Vương gia.



Hôm đó hắn dẫn ta và Tri Ý về, làm oanh động cả Hoàng Thành.



Dung Vương gia dẫn một nữ nhân dung mạo thường thường quay về.



Còn có một bé gái, bộ dạng giống Vương gia như đúc.



Hắn cực kỳ nuông chiều Tri Ý.



Một hồi đến trong viện liền đầy ắp vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, kỳ trân dị bảo.



Hắn nói, đây là quà bổ sung sinh nhật sáu năm của Tri Ý, còn có trung thu, nguyên tiêu, các loại ngày lễ.



Hắn còn đưa tới hai gương mặt quen thuộc, là Hỷ Nhi và Ngân Nhi.



"Nguyệt tỷ tỷ!"



Hai bọn họ thấy ta liền vui đến bật khóc:



“Nguyệt tỷ tỷ, mấy năm nay tỷ đi đâu vậy? Lúc đó muội và Ngân Nhi đã nói cả đời này ở cùng tỷ, tỷ lại nói đi liền đi."



Mặt ta khẽ đỏ, đem Tri Ý dẫn tới trước mặt:



"Mấy năm qua cái gì cũng không làm, chỉ là sinh một đứa bé."



"Tỷ...tỷ...tỷ chính là nữ nhân Vương gia dẫn về kia sao?"



Ta ngập ngừng gật gật đầu: "Cho là vậy đi!"



Mắt Hỷ Nhi sáng lên; "Muội đã nói Vương gia đối với tỷ tỷ khác biệt mà!"



Hai ngươi họ ta một câu ngươi mội câu, mắt thấy sắp đem ta nói thành người trên đầu quả tim Vân Dung rồi.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



Cái này ta không chấp nhận nổi, vội vàng kêu bọn họ dừng lại.

Bọn họ lúc này mới ngừng, lại đem chuyện năm đó nói cho ta nghe.



Thì ra năm đó Vân Dung giả vờ bị biếm tới thành Bắc, sau đó giả chết, đều là vì giúp đỡ đương kim hoàng thượng.



"Hôm đó công tử tỉnh lại liền tìm tỷ khắp nơi, nổi giận rất lớn, phái ra rất nhiều người. Nhưng bất quá nửa ngày, công tử lại nói không tìm nữa, còn đem khế bán thân của bọn muội cho bọn muội, đuổi toàn bộ người trong Hoắc phủ đi."



"Sau đó mới biết, Hoắc phủ phạm tội lớn, công tử bị bắt vào ngục, còn bị tịch thu nhà."



"Tiếp sau đó, sau khi hoàng thượng lên ngôi, công tử liền biến thành vương gia tôn quý nhất."



"Muội và Ngân Nhi cũng được Triển Phong mua về Vương phủ, may mà ở bên tỷ tỷ vài năm, cũng học được chút da lông, cứ như vậy hầu hạ."



Ta gật gật đầu, thì ra như vậy.



Ta lại hỏi: "Ta đã đến Vương phủ mấy ngày, sao còn chưa thấy vương phi chủ mẫu?"



Hỷ Nhi cười nói: "Mấy năm nay Vương gia danh tiếng nổi bật, cho dù nghe đồn hắn lãnh khốc khát máu, mhưng vẫn có không ít nữ tử ái mộ, trong triều có rất nhiều nữ tử muốn gả vào vương phủ đó!"





"Vậy vì sao hắn..."



"Vương gia sớm đã thả ra tin tức, nói những nữ tử kia vô cùng xấu xí, thê tử của ngài ấy phải tất cả đều hoàn mỹ."



"Nhưng Nguyệt tỷ tỷ có biết không, quý nữ trong triều có ai không phải là mỹ nhân nhất đẳng chứ? Muội lúc trước còn kỳ lạ, bây giờ xem ra, vương gia nhất định là đang chờ tỷ tỷ."



"Tỷ tỷ tóc đen như mực, nước da như ngọc, khuôn mặt như trứng ngỗng không hề thua kém mấy năm trước, mày như lá liễu, một đôi mắt như nước mùa thu, đến muội cũng động lòng không thôi, càng huống chi là Vương gia!"



"Muội nha đầu thối này, dám giễu cợt ta!" Ta giả bộ giận dữ, ra vẻ muốn đánh nàng.



Trở lại mấy hôm, ta vẫn chưa nhìn thấy Vân Dung.



Nghe nói Vân Dung rất bận, ngày ngày đều chạy tới hoàng cung.



Nhưng chỉ mấy ngày sau, Tri Ý được thánh chỉ phong làm Quận chúa, ta nhìn chữ Vân Tri Ý trên thánh chỉ, lúc này mới biết hắn đến hoàng cung xin ân điển, để cho Tri Ý nhận tổ quy tông, thay Tri Ý xin phong hào.

Không chỉ có phong hào, còn có đất phong, hắn lại đem Thông Thành biến thành đất phong của Tri Ý.



Nói thực lòng, không cảm động là giả.



Không nói đến cái khác, hắn là thật tâm yêu thương Tri Ý.



Hắn còn thương lượng với ta, nói Tri Ý tuổi tác không nhỏ, muốn đem Tri Ý vào học đường đọc sách.



"Ta ba tuổi đã bắt đầu đọc sách thánh hiền, Tri Ý là nữ tử, nhưng đọc sách nhiều năm cũng là chuyện tốt."



"Nàng thấy thế nào?"



Lúc ở Thông Thành, ta sớm đã muốn để Tri Ý đọc sách, nhưng Thông Thành là địa phương nhỏ, học đường cho nữ tử không thông dụng.



Bây giờ có cơ hội như vậy, ta sao có thể nói không.



Quan hệ của ta và Vân Dung cũng vì thế dịu hơn một chút.



Tri Ý ban ngày đi học đường đọc sách, Vân Dung liền gọi ta đến thư phòng.



Ta cho rằng là làm những việc như ngày trước, nhưng hắn lại nói ta cái gì cũng không phải làm, chỉ ngồi đó là được.



Ta mới đầu cũng có chút tức giận, nhưng sau đó cũng nghĩ thông rồi, không phải là muốn ta ngồi sao?



Được, ta mỗi ngày đều mang kim chỉ tới, ngồi ở một bên thêu chút đồ mùa đông cho Tri Ý.



Hôm nay ta đang thêu, Vân Dung lại nhìn ta trên dưới mấy lần.



Ta thấy vẻ mặt hắn kỳ quái:



"Vương gia, có gì sai bảo sao?"



Qua lúc lâu cũng không thấy hắn trả lời, liền cúi đầu thêu tiếp.



"Cái này cho nàng."



Vẻ mặt hắn cực kỳ không tự nhiên, ta lúc này mới nhìn thấy, trên bàn đặt một chiếc trâm ngọc xanh biếc.



Hắn ho nhẹ một tiếng: "Ta thấy nàng làm khăn tay rất tốt, trâm ngọc này cho nàng, nàng cũng làm cho ta một cái."



"Của Tri Ý là con vịt, nàng liền thêu uyên ương cho ta đi."



Hắn nói xong, khuôn mặt trắng nõn đã lộ ra một chút hồng hồng.



Ta nghi ngờ nhìn hắn, nhẹ giọng đồng ý.



Sau đó mấy ngày, hắn mỗi lần trở về đều mang cho ta một chút quà nhỏ.



Có khi vui vẻ, cũng mang cho ta một chút đồ ăn ngon.



Thậm chí còn dẫn ta ra ngoài chơi.



Dù sao cắn người miệng mềm.



Ta nghĩ nếu đã đồng ý với Vân Dung, vậy liền thêu một chiếc cho hắn.



Nghĩ xong liền muốn đi khố phòng lấy một chút chỉ vàng tốt nhất, nhưng quan gia lại nói loại thân phận này của ta, không thể lĩnh chỉ vàng.



Trong Vương phủ ai cũng là người tinh mắt, ta đến Vương phủ đã nhiều ngày, nhưng Vân Dung lại không cho ta bất kỳ thân phận gì.



Chỉ coi ta giống như nha hoàn giữ bên người.



Gần đây khắp thành lan truyền tin đồn Vương gia sắp lấy nữ nhi của thừa tướng làm Vương phi.



Những việc này ta không đi nghe ngóng, tự sẽ truyền đến tai ta.



Lại nói, chuyện bỏ mẹ giữ con trong hoàng thất sớm đã là chuyện bình thường.



Ta bị mất mặt, nhưng cũng không để ý, chỉ đành dùng chỉ bình thường để thay thế.

 
Chương 11


Lúc khăn tay thêu xong, Vân Dung dẫn Tri Ý tới hoàng cung dự tiệc rồi.



Ta quyết định đợi hắn trở về, đưa khăn tay uyên ương này cho hắn.



Lâu như vậy rồi, có chút chuyện ta muốn giáp mặt hỏi hắn.



Nhưng ta không đợi được Vân Dung, lại đợi được một vị khách không mời mà đến.



Con gái của thừa tướng Tô Cảnh Nguyệt.



Nàng ta dung nhan tuyệt mỹ, mắt như trái hạnh, sóng mắt uyển chuyển, môi anh đào mềm mại, ta thầm than quả là một đại mỹ nhân.



"Ngươi chính là nữ nhân Vân ca ca mang về kia sao?"



"Phải."



Nàng ta liếc mắt liên tục: "Ngươi và hắn thật sự có cả đứa nhỏ rồi?"



"Phải."



Nàng ta tức giận vung tay lên: "Đê tiện bại hoại, ai cho ngươi lá gan câu dẫn Vân ca ca của ta?"



Ta là ai, người hàng năm tay không xách hai thùng sữa đậu nành, loại thiên kim tiểu thư yểu điệu này, quả thật không phải đối thủ của ta.



Ta nắm lấy tay nàng ta, đẩy trở về, nàng ta cùng nha hoàn bà tử bên cạnh đồng loạt ngã xuống đất.



"Ngươi là cái mặt hàng gì? Cũng dám chạy tới Vương phủ dương oai?"



Bà tử kia hung tợn trừng ta: "Tiểu thư nhà ta sắp làm chủ mẫu của vương phủ, liền dạy dỗ ngươi thì như nào?"



"Ngươi thật sự cho rằng có một đứa con hoang, thì có thể làm chủ tử rồi sao?"



Ta vung một bạt tai, tát bà tử kia nổ đom đóm mắt:



"Ngươi dám sỉ nhục Tri Ý của ta lần nữa xem, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."



Tô Cảnh Nguyệt kia hốc mắt đỏ ửng:



"Ta sẽ tha thứ cho Vân ca ca, ta sẽ không tính toán hiềm nghi trước kia gả cho hắn! Ta biết hắn hôm đó bị hạ thuốc, chỉ đem ngươi coi thành ta mà thôi. Ngươi chẳng qua trong tên có chữ Nguyệt giống ta, hắn liền coi ngươi thành thế thân của ta, mới để ngươi có cơ hội bò lên! Nếu không, hôm nay đứng trước mặt Vân ca ca chỉ có thể là ta."



Tim ta như bị kìm hãm, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào:



"Như vậy, mong cô nương sau khi thật sự trở thành chủ mẫu của Vương phủ lại đến xử lý ta, Nguyệt Nha cung kính chờ đợi."



"Ngươi là cái đồ tiện tỳ miệng lưỡi giảo hoạt! Coi như để ngươi hôm nay trình diễn chút võ mồm, đợi đến ngày ta vào Vương phủ, chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!"



Sau lưng một trận gió thổi qua, Tô Cảnh Nguyệt kia bị đá đến người ngã ngựa đổ.



"Cái đồ xấu xí nhà ngươi, dám chạy đến Vương phủ của ta phát điên?"



Ta bất đắc dĩ một trận, trừ Vân Dung ra ai dám ra tay với con gái nhà thừa tướng.





Nghĩ tới Tô Cảnh Nguyệt không biết, Vân Dung chính là đánh cả nữ nhân.



Nàng ta thấy rõ người đến, nhất thời xấu hổ, khóc sướt mướt chạy rồi.



Vân Dung tiến lên tay trái nắm lấy tay ta, tay phải dắt Tri Ý:



"Đi! Đi tìm hoàng huynh phân xử!"



Tới hoàng cung, hoàng thượng vốn đã đi ngủ rồi, lại bị Vân Dung gây sức ép đi ra.



Ta lần đầu diện kiến thiên nhan, tất nhiên có chút khiếp đảm.


Nhưng lại thấy Vân Dung cùng Tri Ý một trái một phải, một hòa một xướng:



"Hoàng huynh, người xấu xí kia hôm nay tự ý xông vào vương phủ của đệ, còn tuyên bố muốn g.i.ế.c Nguyệt Nga. Nếu huynh không hạ chỉ, vậy thì càng có nhiều đồ xấu xí ỷ thế h.i.ế.p người, đệ làm sao có thể bảo vệ vợ con chứ?"



"Năm đó ở thành Bắc, nếu không có Nguyệt Nha, đệ đã sớm không chịu đựng được, làm sao còn có cơ hội thay hoàng huynh xoay chuyển càn khôn?"



"Hoàng bá bá, trước đây là một mình nương con nuôi con khôn lớn, chịu không ít lời gièm pha, nàng đều chịu đựng vì con. Bây giờ con có cha rồi, nhưng vẫn có người chỉ tay mắng nương con, người có thể khiến nương con cũng hưởng phúc, mắng người khác không?"



"Cầu hoàng huynh phong cho vợ ta Nguyệt Nha chức Vương Phi!"



Ta kinh ngạc nhìn hắn, ta không biết hắn vậy mà lại muốn lấy ta làm vợ.



Hoàng thượng rất phiền muộn, rất không dễ dàng gì có cơ hội ở bên hoàng hậu, lại bị một nhà này lôi ra phán án.



"Ngươi ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."



"Hoàng huynh đừng dọa nàng, gan nàng rất nhỏ."



“ Đệ câm mồm lại cho trẫm!"



Ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang xem xét ta kia.



"Dân nữ Nguyệt Nha, gặp qua hoàng thượng."



"Chỉ có dung mạo bình bình, Vân Nhi của ta dung nhan tuyệt trần, ngươi rốt cuộc có chỗ nào hơn người, mê hoặc hắn đến đầu óc choáng váng, từ lúc về hoàng thành, liền ngày ngày cầu ta cho ngươi vị trí vương phi?"



Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:



"Dân nữ cực kỳ bình thường, nếu thật sự nói chỗ hơn người, vậy chính là dùng tâm đối người."



"Khi đó hắn ở Hoắc phủ, ta nghĩ là đã trải qua cực kỳ khổ, hàng năm trời đông giá rét, lại luôn một mình ngồi trên ghế đá ngẩn người. Lúc đó ta nghĩ, hắn nhất định là gặp phải chuyện thương tâm gì đó rồi, lúc nhỏ ta và muội muội gặp chuyện thương tâm cũng sẽ như vậy, nghe không thấy lời nói, nhìn không ra ấm lạnh."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰



"Vì thế ta liền nghĩ biện pháp để hắn vui vẻ, lúc đó tuy là vì mạng sống, nhưng cũng là thật tâm muốn công tử tốt."



"Dùng tâm đối người, rất tốt!"



Vân Dung nắm tay ta, còn muốn nói gì đó: "Hoàng huynh..."



"Hôm nay trẫm mệt rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói!"



Hoàng thượng bỏ chạy nhanh như chớp.

 
Chương 12


Lúc chúng ta hồi phủ, Tri Ý đã ngủ rồi.



Hắn vẫn nắm tay ta không định buông.



Hai gò má ta bỗng dưng đỏ lên.



Nhớ tới chuyện hôm nay muốn hỏi hắn.



Liền đem khăn tay uyên ương từ trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn: "Ngươi có biết uyên ương có ý gì không?"



Lại gỡ trâm ngọc trên đầu xuống: "Lại biết trâm ngọc có ý gì chứ?"



Cổ họng hắn khẽ nghẹn: "Ta biết."



Ta khẽ nhướng mày: "Vậy thì ta đoán không sai, Vân Dung, ngươi thích ta."



"Nguyệt Nha, ta thích nàng, ta đã tìm nàng sáu năm."



Hắn vừa nói vừa tiến lại gần ta.



Ta trừng mắt: "Vậy ngươi nói xem, Tô Cảnh Nguyệt kia là bạn cũ của ngươi sao?"



Hắn lập tức nhăn mày: "Bạn cũ cái gì, cái đồ xấu xí đó lúc ta ờ hoàng thành liền dùng biện pháp bỉ ổi muốn gả vào Vương phủ, nhưng bị ta nhìn thấu. Sau đó ta nhìn thấy nữ nhân liền phiền, đám nữ nhân ở Hoắc phủ kia, đều giống như nàng ta, tâm tư không dùng đúng chỗ, đều đáng chết."



Ta bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế...vậy thì ta không phải thế thân?"



"Thế thân cái gì? Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thấy nàng không giống họ, sau này ta yêu nàng rồi, nàng liền chạy mất. Vốn nghĩ tìm nàng quay lại, nhưng kế hoạch của hoàng huynh không thể có lỗ hổng, ta chỉ làm theo kế hoạch. Một lần bỏ lỡ này, chính là sáu năm."



"Nếu không phải Ngọc bội trên người Tri Ý bị người ta chú ý tới, có lẽ cả đời này ta cũng không tìm được hai người."



"Nếu ta biết...nếu ta biết lúc đó nàng còn có thai, ta nhất định bảo vệ bên cạnh mẹ con các người!"



"Ngươi nói thật sao?"



Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰


"Nếu có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống."



Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn cho ta và Vân Dung sớm đã tới vương phủ.



Ta và Vân Dung ít ngày nữa liền đại hôn rồi.



Kết hôn xong Vân Dung dự định đem người trong vương phủ rửa sạch một phen.





Ngày đó Tô Cảnh Nguyệt ồn ào xông tới, không một ai chào đón.



Ta hôn lên mặt hắn: "Tướng công đừng tức giận, hôm nay sẽ không có ai làm chúng ta khó chịu."



Vân Dung tâm khẽ động, liền lôi kéo ta lên giường nhỏ lăn lộn.



Ta trước giờ cũng không biết, hắn lại háo sắc như vậy.

_____



Không tới nửa năm, ta lại có thai rồi.



Tri Ý biết mình sắp làm tỷ tỷ, vô cùng cao hứng, mỗi ngày từ học đường trở về sẽ cùng đứa nhỏ trong bụng nói chuyện một lúc.



Vân Dung càng điên hơn, mỗi đêm đều cầm sách đọc cho thai nhi nghe.



Hắn không biết từ chỗ nào nghe được, nói như vậy về sau đứa nhỏ sẽ rất thông minh.



Mà ta sau khi thai kỳ càng lớn, không biết có phải đứa nhỏ trong bụng tác động hay không, luôn cảm thấy tâm tình không tốt.



Ngày ngày không dậy nổi, ăn cũng không vào, có lúc nhìn thấy chó nhỏ mèo nhỏ cũng khóc, nhìn thấy lá cây rơi cũng khóc.



Vân Dung gấp đến xoay vòng: "Lúc nàng mang thai Tri Ý cũng như vậy sao? Ta hỏi đại phu rồi, Nguyệt nhi, như này đối với thân thể không tốt."



Lại qua mấy ngày, lúc ta nằm trên giường, lại nghe thấy giọng nói của muội muội.



Ta cho rằng mình đang mơ.



"Tỷ tỷ."



Liên Nhi ôm một đứa nhỏ hơn một tuổi chạy về phía ta.



"Liên Nhi, thật sự là muội sao!"



Thì ra là Vân Dung đón cả nhà muội muội qua đây.



"Cảm ơn chàng, Vân Dung."



Ta nghĩ kiếp trước ta chắc chắn làm rất nhiều chuyện tốt.



Nên kiếp này ông trời mới cho ta hạnh phúc như này.



_ Hoàn -

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top