Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Không Làm Thiếp - Thiên Thư

Ta Không Làm Thiếp - Thiên Thư

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ta Không Làm Thiếp - Thiên Thư

Ta Không Làm Thiếp - Thiên Thư
Tác giả: Thiên Thư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta từng nói với Giang Hoài, ta sẽ không làm thiếp, hắn ta chỉ cười rồi thôi.

Hắn bảo rằng, chỉ có phụ nữ đoan trang lễ độ mới có thể làm chính thê, còn ta chỉ thích hợp làm con chim hoàng yến.

Khi ta ngoảnh đầu dùng thân phận chính thê để gả cho người khác thì vào ngày ta xuất giá, Giang Hoài đến cướp hôn.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chất vấn: “Tống Chiêu Chiêu, muội muốn lấy ai?”
 
Chương 1


Ta từng nói với Giang Hoài, ta sẽ không làm thiếp, hắn ta chỉ cười rồi thôi.

Hắn bảo rằng, chỉ có phụ nữ đoan trang lễ độ mới có thể làm chính thê, còn ta chỉ thích hợp làm con chim hoàng yến.

Khi ta ngoảnh đầu dùng thân phận chính thê để gả cho người khác thì vào ngày ta xuất giá, Giang Hoài đến cướp hôn.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chất vấn: “Tống Chiêu Chiêu, muội muốn lấy ai?”

1.

“Giang Hoài, muội phải gả cho người khác rồi.” Ta tựa đầu lên vai hắn.

“Ta còn chưa có chính thê mà.” Giang Hoài sủng nịnh ngắt nhẹ lên gò má của ta, “Đợi ta thêm chút nữa nhé.”

Đôi tay nhỏ nhắn của ta trượt vào lòng bàn tay của Giang Hoài, mười ngón đan xen.

“Giang Hoài, muội không làm thiếp!”

“Chiêu Chiêu, muội thật khiến ta khó xử.” Hắn thở dài một hơi.

“Ta đâu có nói sẽ gả cho huynh.”

“Nếu không gả cho ta thì muội muốn gả cho ai?”

“Không biết, dù sao thì sẽ muội cũng không làm thiếp đâu!”

Ta rút tay, rồi lại đưa ngón tay trỏ lên vẽ vòng tròn tới lui trước ngực của hắn.

Rất nhanh hắn đã giữ chặt lấy tay rồi áp sát vào người ta.

Hắn phải rời khỏi một khoảng thời gian, ta hỏi hắn đi đâu, hắn lại không nói.

Chỉ là trước khi khởi hành, hắn đã cố ý đến tìm ta.

Tại sao hắn lại làm thế?

Chắc là hắn lo sợ ta sẽ không chờ được, cho nên mới đến cảnh cáo ta một phen.

Như thế, ta sẽ không còn tâm tư nào ra ngoài câu dẫn người khác nữa.

Hắn nói, ta là yêu tinh do trời sanh ra, là một con chim hoàng yến mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn bắt về nhà để nuôi.

Nhưng… ta không hề muốn làm chim hoàng yến.

Vào tháng trước, hôn sự của Giang Hoài đã định, thật là nực cười khi đối tượng không phải là ta.

Nàng ấy chính là đích nữ của lễ bộ thị lang, thư hương môn đệ, hiền thục đoan trang lại còn tài hoa mỹ danh, là hình mẫu lý tưởng chuẩn phu nhân và nhi tức của toàn Kinh thành.

Và ta, thứ nữ của Thượng Thư ngoại thất, mẫu thân ta là người được Thượng Thư đại nhân nuôi ở bên ngoài, đến cả danh phận thiếp thất cũng không có.

Khi còn bé ta đã hỏi mẫu thân không chỉ một lần, “Tại sao thế?”

Lần nào cũng vậy, khuôn mặt ngập tràn ý cười của mẫu thân trong phút chốc sẽ trở nên rất buồn bã và mất mát. 

Bà ôm lấy ta hết lần này đến lần khác gọi tên ta.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của ta…”

Thế là sau này, ta không còn dám hỏi nữa.

Ta không muốn làm ngoại thất, cũng không muốn làm thiếp.

Giang Hoài không thể cho ta thứ mà ta muốn.

Ta yêu kiều nhón chân cắn lấy môi hắn một cái.

“Giang Hoài, Bạch Yên Nhiên có biết huynh và ta đã ở bên nhau từ trước không?”

Hắn siết lấy eo ta, trầm mặc một lúc.

“Nàng ta là phu nhân mà hoàng thượng ban hôn.”

“Biết hay là không?”

“Chiêu Chiêu, nàng ta có thể chấp nhận muội.” Ngữ khí của hắn rất kiên định.

“Giang Hoài, ta muốn mặc hỉ phục chính thống màu đỏ.” Ta giẫm vào chân hắn.

Kéo khoảng cách ra một thước, ta lãnh đạm nhìn hắn.

Sau đó, hắn ta cài khuy áo đang mở hờ của mình một cách vô cảm.

"Chiêu Chiêu, muội đừng như thế." Giọng nói hắn trùng xuống.

"Ta là ai? Huynh mau trả lời ta!"

"Tống Chiêu Chiêu, muội là Tống Chiêu Chiêu."

"Giang Hoài, huynh hãy nhớ lấy, Tống Chiêu Chiêu ta, không-làm-thiếp!"

2.

Sau đêm đó Giang Hoài liền biến mất, nghe nói đã dẫn quân đi đến Chiết Giang trị thủy rồi.

Ta lấy từng phong thư tín và các đồ vật nhỏ đều gom lại đem cất.

Cây trâm cài hoa đào thật tinh tế, viên hồng ngọc mẫu đơn cài lên đầu càng thấy diễm lệ hơn.

Đều là do hắn tặng hết đó.

Đây cũng là sự khởi đầu cho mối quan hệ giữa ta và hắn.

Lần tương ngộ rất tầm thường, chẳng qua là do hắn xém chút nữa bị canh nóng đổ đầy người, vừa hay được ta một phát kéo lại.

Giang Hoài nói, khoảnh khắc khi ta làm rơi diện sa, cũng chính là lúc ta rơi vào tim của hắn.

Nhưng nào ai biết được, khi ấy không hề có gió.

Y phục đơn điệu nhưng lại có dung nhan vô cùng tuấn dật, quá thích hợp để trở thành phu quân của ta.

Có ơn cứu mạng, lấy thân đáp đền, trong sách đều nói như thế.

“Có ơn cứu mạng, công tử muốn làm sao báo đáp cho ta?”

“Ơn cứu mạng này, không gì có thể báo đáp, duy chỉ có tiền tài để trả ơn.”

Nói thật thì… ta có chút thất vọng, lại hụt mất một phu quân ưng ý rồi.

Nhưng hắn cũng rất hào phóng, dẫn theo ta đến Thúy Bảo các tùy ta lựa chọn.

Thật là… ta đâu thiếu tiền, thứ ta thiếu là phu quân kia mà.

Ta thích thú chọn một cây trâm cài hoa đào nhỏ nhắn.

“Cô nương đây là xem thường tài lực của tại hạ sao?”

Giang Hoài dường như cảm thấy ta quá đỗi thấp kém.

Thế là hắn đã đích thân chọn cho ta một bộ cài đầu có viên hồng ngọc mẫu đơn.

Đôi mắt hắn không rời cứ xét đoán ta, lộ ra nụ cười hài lòng.

“Rất hợp với cô nương.”
 
Chương 2


Ta cứ tưởng sẽ không còn gặp được hắn nữa.

Nhưng đến ngày thứ hai ta liền nhận được thư tín từ hắn, Giang Hoài quả nhiên không thành thật mà.

Ngày đến bên nhau, ta hỏi hắn: “Tại sao lại thích hợp?”

Tình ý trong mắt hắn càng nồng đậm hơn.

“Chiêu Chiêu dung mạo rất câu người, thân hình thướt tha, vô cùng phù hợp.”

“Câu người lắm sao?”

“Câu đến lòng ta ngứa ngáy.”

Ta là thứ nữ ngoại thất, cho dù phụ thân là Thượng Thư đại nhân, đa số các hộ nhân gia cũng không nhìn trúng ta.

Đại khái chính là, có thể ta sẽ chết già trong viện tử của mẫu thân ta, hoặc sẽ bị Thượng Thư đại nhân đem ta tặng cho người khác làm tiểu thiếp để chơi đùa.

Giang Hoài nói, thà để cho hắn được lợi, còn hơn cho kẻ khác chiếm tiện nghi.

Thế nhưng, ta không phải mẫu thân, ta là Tống Chiêu Chiêu cơ mà.

Ta phẫn nộ mắng hắn vô liêm sỉ, ta còn phải làm chính thê của người khác đấy, vậy mà hắn lại cười ta.

Hắn nói chính thê đều chỉ dành cho những tiểu thư khuê tú, đoan trang lễ độ, không ai muốn cưới một nữ tử yêu diễm về làm chính thê cả.

3.

Ta không hề lưu luyến đem những thứ tín vật này khóa vào trong hộp, rồi đem nó chôn xuống gốc cây đào.

Bắt đầu tìm kiếm lựa chọn phu quân mới thôi…

Trong lúc Giang Hoài đi trị thủy, hắn có quay về ba lần, cái gì mà ba lần qua cửa lại không vào, nhưng vào lại chính là nhà của ta.

“Huynh về đây làm gì?”

“Tống Chiêu Chiêu, không được trêu ghẹo nam nhân khác.” Hắn đem từng bức họa nam nhân mà ta đã tuyển chọn tỉ mỉ xé nát toàn bộ.

“Huynh đây là muốn ta vì huynh thủ tiết sao?”

“Huynh nghĩ huynh là ai chứ hả?” Ta nhặt đống giấy vụn vương vãi dưới đất.

“Không được nhặt!” Hắn hất tay ta ra khỏi đống giấy, rồi lấy chân đạp lên vài cái.

Không nhặt thì không nhặt, dẫu sao cũng chẳng có người mà ta ưng ý.

Thấy ta không động, tâm trạng của hắn cũng đã hòa hoãn lại rất nhiều.

“Tống Chiêu Chiêu, muội phải đợi ta trở về.”

Trong ngữ khí của hắn mang theo sự mệt nhoài, ôm lấy ta không phát tiết gì thêm nữa.

Ta muốn đẩy Giang Hoài ra nhưng lại không đủ sức.

“Giang Hoài, đáng lý huynh nên đi tìm Bạch Yên Nhiên mới phải.”

“Không, Bạch Yên Nhiên sẽ không giống như muội tiếp nhận ta như thế.”

“Khoan đã, không đúng, ta cũng không thể, ta còn phải gả cho người khác đấy!”

Hắn dùng sức cắn lên vai ta, kèm theo hàm ý phát tiết, trong mắt hắn ẩn chứa sự hung hãn.

“Muội nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”

Hắn quá đáng thật đấy, một nữ tử chưa có hôn sự như ta muốn xuất giá không được sao?

“Tống Chiêu Chiêu, đợi ta trở về cưới muội.”

Trang dung trên mặt ta đã nhòe đi hết rồi.

Ta nhẹ lau đi đống yên chi trên mặt.

Trước đó ta rất thích những thứ như yên chi trang sức, nhưng bây giờ ta không còn thấy hứng thú nữa.

4.

Hắn đã đi đến địa điểm trị thủy tiếp theo.

Cuối cùng cũng không còn ai làm căng với ta nữa.

Hoa đào tại Đào Hoa Am bên Thành Tây, rất thích hợp để du xuân, cũng là cơ hội thích hợp để tìm nam nhân tốt.

Ở nơi đó, ta đã gặp một nam nhân khác.

Huynh ấy không phải hình tượng phu quân mà ta muốn chọn.

Nhận thức được cách hành xử của Giang Hoài, ta đã không còn suy nghĩ đến các nhân gia phú quý rồi.

Huynh ấy, là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Hôm đó, ta có tiểu chước vài chung, mỹ cảnh hoa đào nở rộ đẹp không từ nào tả xiết.

Cho đến khi ta nhìn thấy một tiểu cô nương bị vướng mình trên thân cây đào.

Xung quanh không có nô bộc, nha đầu run rẩy khóe mắt đỏ hoe, trông như một con thỏ, đáng yêu thật, cũng không biết nha đầu treo lên bằng cách nào nữa.

Các tiểu thư phu nhân lân cận đại khái sợ sẽ mất thể diện, mà nam nhân thì sợ đường đột quá.

Ta nghĩ, đây chỉ là một tiểu cô nương thôi mà, không ngại sự, sẽ không có Giang Hoài thứ hai đâu.

Thế là ta có hơi không giữ lễ trèo lên cây, đưa lưng cho nha đầu áp vào rồi leo xuống.

Ta chẳng màng đến những lời xầm xì nghị luận của chúng nhân.

Đến lúc ta phải đi rồi, nơi đây chắc không có nam nhân nào có thể làm phu quân của ta đâu nhỉ?

Chính ngay lúc muốn đi, bước đầu tiên suýt chút nữa là ngã.

“Tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã cứu muội.” Tiểu cô nương kéo lấy tay áo của ta không buông.

“Đây là muốn lây vạ lên người ta sao?”

Tiểu cô nương tròn xoe đôi mắt long lanh, “Tỷ tỷ, có ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp.”

Ta ngồi xổm xuống trêu tiểu nha đầu, “Thế nào, muội muội đây là muốn làm phu nhân của ta?”

“Không phải muội.”

“Tỷ tỷ, tỷ muốn có phu quân không?” Ngữ khí của nha đầu nghịch ngợm này dần dần trở nên phấn khởi.

5.

“Đương nhiên là muốn.” Ta mở miệng nhanh, tự mình không kịp phản ứng, thật đáng ghét, đều tại thường ngày ta quá niệm đao rồi.

Cứ như thế, ta đã gặp Tiêu Nhiên.
 
Chương 3


Túc túc như tùng hạ chi phong, mặt tựa quan ngọc, nhất tập thanh bào vang châu ngọc.

Ta đứng ngẩn ngơ rất lâu.

Tiêu Nhiên cười rồi, dưới ánh trăng mang theo làn gió thoáng qua.

“Cô nương, tại hạ Tiêu Nhiên, lão bản hiệu vải Sơn Hải, xá muội nghịch ngợm, cảm tạ cô nương ra tay tương trợ.”

Tiêu Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt đen tròn, “Ca ca, đây chính là phu nhân xinh đẹp mà muội tìm cho huynh.”

Động tác của Tiêu Nhiên ngưng đọng lại, vành tai bất giác nhuộm thành màu đỏ nhạt.

“Bảo Nhi, không được vô lễ.”

“Xá muội không phải cố ý muốn đường đột với cô nương, vẫn mong cô nương lượng thứ.”

Tiêu Nhiên nhìn ta một cái bèn vội cúi đầu, khác với những ánh nhìn cứ dán chặt lên người ta không rời mắt.

Khó lắm mới gặp được một người không giống với ai, ta cũng muốn trêu huynh ấy một tí.

Ánh mắt ta đong đưa, bước từng bước đến gần.

“Đây há chẳng phải là phu quân tương lai của ta sao?”

“Trông thật anh tuấn mà.”

Tiêu Nhiên dường như bị lời nói của ta làm cho kinh ngạc.

Nhất thời không biết nên đáp lời gì cho phải.

Nhìn ta tiến một bước, huynh ấy lại lùi một bước.

Khuôn mặt huynh ấy đã ửng hồng, cũng không mở lời bảo ta ngừng lại.

Nhưng ta vẫn ngừng lại bước chân, nếu lùi nữa thì sẽ rơi xuống sông mất.

“Ta nói đùa với huynh thôi, chỉ là chuyện nhỏ, công tử không nhất thiết để trong lòng.”

“Sao lại là chuyện nhỏ được?” Tiêu Nhiên chủ động tiến lên hai bước.

“Thế thì dùng tiền tài để báo đáp ta đi.”

“Làm sao? Không nguyện ý?”

Tiêu Nhiên gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.

Cuối cùng, y thốt lên một câu: “Đều không xứng với cô nương.”

Nghe được câu nói đó, ta cười đến nỗi ứa lệ ra rồi.

“Thế huynh muốn làm sao để báo đáp ta đây?”

Y cứ ấp úng, nói không ra món đồ nào để báo đáp cả.

Ta quay đầu lại khom người xuống, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán của Tiêu Bảo Nhi.

“Tiểu muội muội, ca ca của muội nghĩ không ra đấy, muội nói xem bây giờ phải làm thế nào đây?”

Tiêu Bảo Nhi bĩu môi nói: “Tẩu tẩu, tỷ đừng có nghe lời của ca ca.”

“Huynh ấy chính là một gã ngốc.”

“Tỷ muốn thứ gì cứ trực tiếp nói với huynh ấy là được.”

Ta không có huynh đệ tỷ muội, những người bên phủ Thượng Thư không tính.

Cũng chẳng hiểu mối quan hệ của huynh muội Tiêu gia như thế nào, nhưng Tiêu Nhiên trông có vẻ không phản bác gì.

Huynh ấy chỉ nhìn ta, bộ dạng thật nghiêm túc.

“Cô nương muốn thứ gì?”

Ta đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt, hoa đào hé nở thật quá chiêu diêu rồi.

“Ta muốn Đào Hoa Tô tại Thành Bắc.”

“Được, Tiêu Nhiên sẽ đi mua ngay.”

Huynh ấy không hỏi vì sao, chỉ nhanh chân vội vã bước đi.

Tiêu Bảo Nhi không giống với ca ca của nha đầu này.

“Tẩu tử? Tại sao lại chỉ muốn Đào Hoa Tô? Ca ca của muội rất nhiều tiền kia mà.”

“Tống Chiêu Chiêu, tên ta là Tống Chiêu Chiêu.”

Ta xoa nhẹ lên mái tóc của Bảo Nhi, rồi đưa tay ngắt một cành đào, đặt lên vành tai của nha đầu.

“Thứ ta thích nhất chính là Đào Hoa Tô.”

Tiêu Bảo Nhi tủm tỉm sờ lên cành đào vén bên tai.

“Được thôi, muội đã nhớ rồi, Chiêu Chiêu tẩu tử thích nhất là Đào Hoa Tô.”

Ta không phản bác lại cách nói của Tiêu Bảo Nhi.

Dù sao sự vui vẻ của hôm nay, sẽ không thể kéo dài đến ngày mai.

6.

Đã vài lần, khi ta gặp Tiêu Nhiên đứng trước cửa viện tử chờ ta, lúc đó ta liền biết, ta đã sai rồi.

Tiêu Nhiên, huynh ấy đúng là một tên ngốc.

“Tại sao công tử lại ở đây?”

“Ta đến để tặng Đào Hoa Tô cho Tống cô nương.”

“Ơn nghĩa hôm qua đã được báo đáp, hà cớ gì hôm nay lại đến?”

“Hôm qua khác, hôm nay lại khác.”

Tiêu Nhiên đặt Đào Hoa Tô xuống liền chạy mất.

Một tháng sau…

“Tiêu Nhiên, huynh không mệt sao?”

“Không mệt.”

Nhìn lớp mồ hôi trên ngạch đầu, ta liền lấy khăn tay giấu đi ý cười.

“Tống cô nương?”  Tiêu Nhiên lấy từ trong lòng ra túi Đào Hoa Tô mua tại Thành Bắc.

“Vừa mới ra lò, vẫn còn nóng đó.”

Ta mỉm cười: “Chiêu Chiêu, gọi ta là Chiêu Chiêu.”

Đôi mắt huynh ấy sáng lên, từ từ hé môi nói: “Chiêu… Chiêu Chiêu.”

“Ta đây.”

Lại một lần nữa huynh ấy để Đào Hoa Tô vào lòng đem sang đây, ta nhịn không được nữa.

“Ngốc thật đấy, huynh có bị bỏng trúng không?” Ta đưa tay muốn kéo y phục của y ra.

Y nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta không buông, run rẩy đáp: “Chiêu Chiêu, ta không sao.”

Ta bật cười thành tiếng, cầm lấy cái túi thấm dầu.

“Lần sau đừng chạy gấp như thế.”

“Không có gấp, Chiêu Chiêu không phải lo cho ta.”

“Ta đây là lo cho túi Đào Hoa Tô.”
 
Chương 4


7.

Ngày ta bộc trực với Tiêu Nhiên, ta đã nghĩ sẵn con đường về sau cho ta rồi.

Nếu thật sự không được thì lại tìm lựa chọn khác thôi.

Tuy nhiên, huynh ấy thật sự rất tốt.

“Tiêu Nhiên, huynh không cảm thấy ta rất không đứng đắn sao?”

“Không, Chiêu Chiêu là một người giàu cảm xúc, không thích che đậy, cũng không giả dối.”

“Tiêu Nhiên, ta không làm thiếp.”

“Tiêu gia không bao giờ nạp thiếp.”

“Ta là nữ tử ngoại thất.”

“Ta biết.”

Biểu tình của Tiêu Nhiên rất ôn nhu, ngữ khí bình đạm.

Ta bấu chặt lấy lòng bàn tay, “Tiêu Nhiên, huynh có nghe kỹ lời ta nói không? Ta là nữ tử ngoại thất!”

“Chiêu Chiêu, ta nghe rất rõ.”

Tiêu Nhiên gỡ lấy ngón tay đang siết chặt của ta.

“Lần sau đừng tự làm đau mình như thế, muội không đau nhưng ta đau.”

Y nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay của ta.

“Thâm thảo xuất bồng khao, tường giác trán hàn mai*. Chiêu Chiêu là một người rất tốt, là do ta trèo cao mới đúng.”

(Thâm thảo xuất bồng khao, tường giác trán hàn mai: trong bãi cỏ luôn có cỏ dại, vách tường sứt mẻ vẫn có thể mọc hoa).

Đôi mắt ta sụp xuống, “Mỗi mình huynh nói không tính.”

Lời nói bên ngoài luôn có thể giết người trong vô hình.

Khi còn nhỏ ta cùng mẫu thân ra ngoài, bị trà quán hất nước bẩn lên người, cũng không ai vì mẫu tử chủ trì công đạo.

Đám người đó nói, ngoại thất cùng với thiếp thất, đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

Nó cũng dơ như nước bẩn, chẳng qua nước bẩn của ngoại thất càng bẩn hơn.

Chỉ có chính thê mới có thể là cô nương con nhà gia giáo.

Nhưng mẫu thân không phải là đồ xấu xa, người cũng là cô nương con nhà gia giáo kia mà.

Tại sao mẫu thân lại là ngoại thất cơ chứ?

“Chiêu Chiêu, nhà ta đã không còn phụ mẫu trưởng bối.” Giọng nói của Tiêu Nhiên như có sức mạnh khiến cho ta yên lòng.

“Những người bên ngoài, đều không đủ thông minh, không nhìn thấy được cái tốt của muội.”

Ta luôn miệng nói Tiêu Nhiên là kẻ ngốc, nhưng ta sai rồi, y rõ ràng là một người thông minh tuyệt đỉnh đến thế cơ mà.

Ta thẳng lưng lên, nhìn Tiêu Nhiên nói: “Tiêu Nhiên, ta thích dùng chỉ tơ vàng để thêu lên bộ hỉ phục màu đỏ chói.”

Phải dùng loại bắt mắt, là đại giá y có hỉ khí nhất.

Nếu như có thể hoa quý thêm một chút càng tốt, như vậy ta có thể nói với mẫu thân, nói với tất cả mọi người.

Nhìn đi, ta chính là phu nhân chân chính của nam nhân này!

Ta nhịn không được đưa tay buông xõa búi tóc, nhìn thẳng mặt Tiêu Nhiên.

Cùng một lúc, cả hai tình chàng ý thiếp đối mặt nhau.

Tiêu Nhiên mở miệng: “Chiêu Chiêu đương nhiên xứng đáng với những gì tốt nhất.”

“Tam thư lục lễ, phụng quan hà phí.”

Đôi mắt của huynh ấy rất thâm tình, trong mắt ngập tràn hình bóng của ta.

Bỗng dưng tim ta không còn chịu ở yên nữa.

Ta đột nhiên nghĩ lại, ta và Tiêu Nhiên chỉ vừa mới quen biết trong thời gian ngắn.

Huynh ấy và Giang Hoài, không giống nhau.

Một cô nương đường hoàng, sao lại có thể xuất giá một cách sơ sài như thế chứ.

Ta lưu luyến không rời, tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Nhiên, “Huynh có cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh không?”

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”

(Cây đào tơ xinh tươi, hoa nhiều rậm. Nàng đi lấy chồng, thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình).

Ánh mắt của Tiêu Nhiên sáng chói, nhất thời ta không còn phân biệt được, trước mắt ta là mặt trời hay là Tiêu Nhiên nữa.

Y cứ cố chấp muốn thêm thủ sức cho ta.

Là một bộ trang sức hoa đào, thanh nhã xuất trần lại không thiếu phần tinh tế.

“Tiêu Nhiên, sao ta chưa từng gặp qua kiểu dáng này tại Kinh Thành?”

“Đây là kiểu dáng do ta vẽ.”

“Tiêu Nhiên, huynh còn có thủ nghệ này sao?”

“Đúng thế, ta còn có rất nhiều thủ nghệ khác.”

“Chiêu Chiêu, đợi khi muội gả cho ta, ắt sẽ biết hết thôi.”

Ngày hôm ấy trở về, chiếc hộp được chôn dưới gốc cây đào đã bị ta đem vứt xuống hồ rồi.

8.

Trước một ngày Tiêu Nhiên đến đề thân, vừa hay Thương Thư đại nhân đại giá quang lâm đến viện tử.

“Còn biết đường về sao?” Thượng Thư đại nhân đang cau mày đặt mạnh tách trà xuống.

“Lăn lộn bên ngoài quen rồi liền không còn nhớ viện phủ ở đâu rồi đúng không?”

Ta không thèm đếm xỉa đến một lão đầu xấu tính ngẫu nhiên xuất hiện tại viện nhà ta.

“Mẫu thân của ta đâu?” Ta tìm bóng dáng của mẫu thân khắp nơi.

“Không biết lễ tiết! Nhìn thấy người cũng không biết vấn an sao!” Thượng Thư đại nhân dường như rất bất mãn đối với ta.

Thế là ta liền phu diễn chắp tay cúi đầu chào một tiếng.

“Thượng Thư đại nhân an!”

“Vậy được chưa?”
 
Chương 5


“Đồ hỗn xược thành thói! Ta là phụ thân của ngươi!”

Thượng Thư đại nhân thật khó hầu hạ mà.

Nhưng vậy thì có liên can gì đến ta? Ta cũng đâu phải tiểu thư chính thống của phủ Thượng Thư, không dễ gì chịu sự quản chế của lão đâu.

“Vậy sao? Ta làm gì có tên trên tộc phổ trong gia tộc của đại nhân đâu.” Ta tựa lưng vào thành ghế và đáp lời.

“Thế ngài đây là phụ thân ở phủ nào?”

“Chiêu Chiêu!” Giọng nói của mẫu thân truyền đến, bước chân vội vã lại gần ta.

Thượng Thư đại nhân hừ lạnh một tiếng.

“Còn không phải vì ngươi là nữ nhân sao!”

“Muốn có con trai thì xin về phủ của ngài, ở chỗ mẫu thân ta không có con trai, chỉ có mỗi mình ta!” Ta ngắt một trái bồ đào đưa vào trong miệng.

Trách ta thì có ích gì, còn không phải vì bản thân lão không được à?

“Ngươi… Ngươi… Nghịch nữ!” Thượng Thư đại nhân tức đến thở dốc rồi.

Mẫu thân liền lườm ta một cái.

Rồi vội vàng vuốt lưng thuận hơi cho lão: “Lão gia, lão gia đừng tức giận, Chiêu Chiêu chỉ là ham chơi nên mới về muộn thôi.”

Nói rồi lại cầm một miếng điểm tâm đưa lên cho Thương Thư đại nhân, “Chiêu Chiêu chỉ là không có huynh đệ tỷ muội bầu bạn cho nên mới ra ngoài tìm thú vui, mong lão gia đừng trách.”

Thượng Thư đại nhân kéo tay mẫu thân ngồi xuống, “Vãn nương à, nàng đừng để nha đầu đó ra ngoài học những thứ không hay về.”

Sắc mặt của mẫu thân hơi cứng đờ, đem theo chút ủy khuất, “Đây sao lại thành lỗi của thiếp cơ chứ?”

Nói rồi ngoảnh đầu không thèm nhìn Thượng Thư đại nhân nữa.

Thượng Thư đại nhân kéo nhẹ tay áo của mẫu thân, nhưng bà đã giận dỗi giật lại.

Thế là Thượng Thư đại nhân chỉ đành ôm lấy mẫu thân thấp giọng vỗ về.

Vở kịch này ta xem muốn phát ngấy luôn rồi.

Uống hết một tách trà, ta lập tức vứt ra một bọc thuốc nổ.

“Đúng rồi, mẫu thân, con đã tìm về cho người một nữ tế, ngày mai huynh ấy sẽ đăng môn đề thân.”

Thượng Thư đại nhân lại sắp không ổn rồi.

Lão tức đến cả người run rẩy.

“Ngươi! Đồ không biết xấu hổ! Cư nhiên cùng nam nhân bên ngoài lén lút tư tình! Khí sát ta!”

Thấy Thượng Thư đại nhân tức đến loạn ngôn, ta đã cười thành tiếng.

Mẫu thân khó mà tin được nhìn ta, phải một lúc mới phản ứng lại.

“Chiêu Chiêu nhất định là đang nói đùa đúng không?”

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu mau đến giải thích rõ ràng với phụ thân con đi.”

Trong ngữ khí của mẫu thân mang theo sự van nài.

“Mẫu thân, con nói thật đấy.”

Đôi mắt ta nhìn thẳng vào mẫu thân.

Người ôm lấy lồng ngực hòa hoãn lại hơi thở.

Một lúc sau mới kéo tay Thượng Thư đại nhân ngồi xuống.

“Đối phương là người ở đâu?”

“Gia cảnh thế nào? Tuổi tác ra sao?”

“Gia trung có còn phụ mẫu trưởng bối? Họ có biết chuyện của hai con không?”

Mẫu thân ta dường như muốn kéo thập bát đại tổ tông của Tiêu Nhiên ra tra phán một lượt.

Ta chọn đại một đáp án tùy tiện mở miệng ứng phó.

Vậy mà Thượng Thư đại nhân lại nổi đóa lên.

“Thương cổ chi gia?” Giọng điệu của lão mang đôi phần chế giễu.

“Thương cổ chi gia thì làm sao chứ? Tốt xấu gì thì ta cũng là chính thê phu nhân đấy.”

Ta dùng chân đá nhẹ cái ghế, vô cùng bất mãn ngữ khí khinh miệt của vị Thượng Thư đại nhân này.

Tiêu Nhiên không giống với những tên đồng khứu dục sắc, huynh ấy là một thương nhân tốt.

Khi buôn những xấp vải cũ cho bách tính đều nửa bán nửa tặng, còn biết xây thiện đường.

Huynh ấy không thích uống rượu xã giao với bàng môn tả đạo.

Nam nhân như thế, có chỗ nào không tốt?

Thượng Thư đại nhân liền trợn mắt một cái.

“Nhìn bộ dạng không biết đại thể, không một chút lễ nghi, cưới về để làm chính thê, cũng không sợ bị thiên hạ chê cười sao?”

Nghe được câu nói này, lập tức mẫu thân ta lộ ra vẻ không vui lòng.

“Chiêu Chiêu có chỗ nào không tốt chứ? Chiêu Chiêu của chúng ta trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa thiên chân xán lạn có được không?”

Khóe môi của Thượng Thư đại nhân giật giật.

Mẫu thân ta rõ ràng nói đúng thế mà, lão đầu này thật không có phẩm vị gì cả.

“Thương cổ chi gia thì có gì không tốt chứ, có tiền còn đỡ chút, có thể cho Chiêu Chiêu cuộc sống thư thả là được.”

“Tuy gia trung không còn trưởng bối hậu thuẫn, nhưng tính cách của Chiêu Chiêu lại không chịu sự quản thúc, xem ra cũng thích hợp lắm.”

Mẫu thân nói ra câu nào cũng vừa ý ta cả.

“Huống hồ chàng làm sao có thể tìm được con đường tốt nào cho Chiêu Chiêu đâu?”

“Đến cả tộc phổ còn không lên được nữa là…”

“Đây không phải là do lão phu nhân trong nhà đàn áp quá sao.”

Thượng Thư đại nhân cố gắng khuyên giải, rồi không còn dám nói gì thêm nữa.

Mẫu thân quay đầu qua, lộ ra vẻ nghiêm chỉnh.

“Điều mà mẫu thân lo lắng chính là người này có thật lòng với con hay không.”

“Đợi ngày mai y đến, ta nhất định phải tra khảo thật kỹ mới được.”

Nhưng ta lại không ngờ, người mở miệng tra khảo lại không phải mẫu thân.
 
Chương 6


9.

Khi nhìn thấy mai nhân và sính lễ đặt trước sân, ta muốn bước đến nghênh đón Tiêu Nhiên vào viện tử.

“Chiêu Chiêu, con đi vào trong trước.” Mẫu thân cương quyết không để ta lộ diện.

Nhưng ta lại sợ Thượng Thư đại nhân sẽ làm khó Tiêu Nhiên, mẫu thân vỗ vai ta hứa rằng người sẽ tự biết chăm sóc cho nữ tế tương lai của mình.

Ta vẫn thấy không yên tâm, lén lút nấp bên ngoài cửa sổ.

???

Tại sao mẫu thân lại ngồi xuống uống trà rồi?

Còn để Thượng Thư đại nhân ngồi trên thượng đường ra oai.

“Ngươi chính là tên nam nhân đã lén lút tư tình với Chiêu Chiêu đó sao?”

Nụ cười rạng ngời trên mặt Tiêu Nhiên bây giờ đã hạ xuống, chắp tay đáp:

“Xin Thượng Thư đại nhân thận ngôn, Tiêu Nhiên đối với Chiêu Chiêu là nhất kiến chung tình, ngoại trừ nàng, ta sẽ không lấy bất kỳ ai, tuyệt đối không lén lút tư tình như đại nhân vừa nói.”

Tiêu Nhiên hôm nay cả người bộ y bào màu tím, trông khí vũ hiên ngang vô cùng.

So với ngày thường càng tràn đầy sức sống hơn.

“Không có lệnh của phụ mẫu, chưa có lời từ mai chước, còn không phải là lén lút tư tình?”

Ta nhẹ đá vào bệ cửa sổ dưới góc tưởng, không dám gây tiếng động lớn quá.

Cái gì mà lén lút tư tình, đây rõ ràng chính là quang minh chính đại có được không!?

Bọn ta đâu phải nấp ở trong bóng tối không dám đối mặt với ai đâu!

Đều đứng ở những nơi sáng sủa không đó.

Tiêu Nhiên đối với lão đầu này khách khí quá đi.

“Gia trung không còn phụ mẫu trưởng bối, nên chỉ đành tự mình đăng môn đề thân, vẫn mong Thượng Thư đại nhân lượng thứ.”

Thượng Thư đại nhân không vừa ý câu trả lời của Tiêu Nhiên cho lắm.

“Thế nếu như ta không đồng ý thì sao? Nghịch nữ này của ta tuy rất ngoan liệt, nhưng mỹ mạo xuất chúng, cũng đã đến độ tuổi liên hôn cập kê.”

“Bao nhiêu đại quan quý nhân yêu thích khuôn mặt này?”

“So với những người đó thì… Ngươi có gì trong tay?”

Thượng Thư đại nhân đưa mắt dò xét Tiêu Nhiên từ trên xuống dưới.

Quả nhiên là một lão đầu xấu bụng, ta nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Nhiên vẫn lãnh đạm như tờ, lấy ra một tập khế thư.

“Tiêu Nhiên nguyện đem toàn bộ hiệu vải Sơn Hải ra làm sính lễ nghênh đón Chiêu Chiêu làm phu nhân.”

“Tuy Tiêu Nhiên ta không kiếm được bao nhiêu, nhưng so với những người khác ta có thêm một tấm chân tình.”

Thượng Thư đại nhân cầm lấy khế thư, rồi vuốt chỏm râu.

“Ngươi có chắc muốn lấy nha đầu đó làm chính thê? Nghịch nữ này của ta không thuộc dạng chính thê hiền thục đoan trang đâu đấy.”

“Người mà Tiêu Nhiên muốn lấy chính là Tống Chiêu Chiêu, chứ không phải những thứ như hiền thục đoan trang.”

Khi Tiêu Nhiên xuất ngôn trong mắt ánh lên tia sáng.

Dường như muốn thiêu đốt đến đôi mắt của ta.

Thượng Thư đại nhân tỏ vẻ không quan tâm, phẩy phẩy tay.

“Bỏ đi! Tống Chiêu Chiêu cũng không phải là người trong tộc phổ Tống gia, các ngươi tự sắp xếp mà làm.”

“Tạ ơn Thượng Thư đại nhân tác thành, Tiêu Nhiên nhất định đem tam thư lục lễ đón Chiêu Chiêu vào phủ.”

Hôn lễ giữa ta và Tiêu Nhiên sẽ cử hành sau nửa tháng.

Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy phập phồng bất an lắm.

10.

Trước ngày thành hôn, ta đã lén đi tìm Tiêu Nhiên.

“Chiêu Chiêu, sao muội lại đến đây, trước hôn lễ ba ngày chúng ta không thể gặp mặt đâu.”

“Muội vừa tìm được một vò Nữ Nhi Hồng trong viện tử đó.”

“Đây chắc là do chủ nhân lúc trước sống trong viện tử ủ đó, không thể để Thượng Thư đại nhân hưởng lợi được.”

Một vò Nữ Nhi Hồng uống hết bảy tám phần, ta mới có thể chuốc say Tiêu Nhiên.

Ta muốn cởi bỏ ngoại y của mình, nhưng lại bị giữ chặt tay.

“Chiêu Chiêu.” Tiêu Nhiên vẫn nhắm nghiền đôi mắt, ngữ khí có phần gấp rút.

Ta níu lấy tay của huynh ấy, “Tiêu Nhiên, muội sợ ngày mai sẽ mệt lắm.”

“Đừng cự tuyệt muội, có được không?”

Ta lấy ngón trỏ vẽ lên lòng bàn tay của y.

Cơ thể Tiêu Nhiên phút chốc đông cứng lại.

“Ta không nỡ.” Y nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta.

“Nhưng muội nỡ.” Y lắm lời thật sự, ta nhịn không được liền nhướn người lên chặn môi của y lại.

Quả nhiên giống như trong tưởng tượng, hôn rất thích.

Sự khắc chế trong Tiêu Nhiên lúc này đã hóa giải, biến bị động thành chủ động.

“Chiêu Chiêu, vò rượu đêm nay không đủ để khiến ta động tình.”

Đích thị là thế, y rất tỉnh táo.

Người say có lẽ là ta mới đúng.

Trời vừa sáng thì đã bị mẫu thân tóm cổ ngồi dậy, dường như người có chút kích động thì phải.

“Chiêu Chiêu à, mau dậy thay hỉ phục trang điểm nào.”

Đại hồng cẩm y phối chỉ tơ vàng nhìn đôi uyên ương sống động như thật, thắt lưng bảo thạch mang theo ánh sáng lấp lánh.

Bộ hỉ phục đỏ chói bắt mắt khoa trương, ta rất vừa ý.

Rất xứng với ta.

Mẫu thân cứ cười mãi không ngừng, bước đi uyển chuyển cứ ra rồi lại vào.

Khi thì sai bảo nha hoàn, lúc thì kéo mai nhân lại hỏi han.

“Mẫu thân, người nghỉ ngơi chút đi.”
 
Chương 7


“Ta… Ta chỉ là quá vui mừng mà thôi, Chiêu Chiêu.” Mẫu thân túm lấy khăn tay.

“Không ngờ ta lại có thể nhìn thấy con xuất giá.” Trong lời nói có phần chua xót.

Vừa nói mẫu thân vừa sai nha hoàn lấy cái một hộp trong phòng ra.

“Đây là vật bồi giá mà mẫu thân cho con, ta vẫn chưa đeo bao giờ, con đừng có chê nhé.”

Là một đôi vòng tay hồng ngọc, kiểu dáng hoa quý nhưng không còn mới lắm.

“Con rất thích, đa tạ mẫu thân.”

Ta ôm lấy mẫu thân rồi vùi đầu cọ vào vai bà.

Đôi mắt đỏ hoe, mẫu thân nói: “Chiêu Chiêu, đừng cọ nữa, phấn sắp trôi hết rồi.”

“Mẫu thân, người yên tâm đi, cho dù trôi hết son phấn, con gái của người vẫn là tân nương sắc sảo nhất.”

Ta nhếch mày nhìn mẫu thân, ghẹo cho bà cười híp cả mắt.

11.

Khách mừng hỉ đến Tiêu gia rất đông.

Đáng ghét, vậy mà Thượng Thư đại nhân lại ngồi ngay nhà chính, thật oai phong quá mà.

Nhưng ta không được tức giận, bây giờ ta là Tiêu phu nhân, phải giữ phong thái.

“Nhất Bái Thiên Địa!”

“Nhị Bái Cao Đường!”

“Phu Thê…”

“Khoan đã!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, ta nhắm chặt đôi mắt.

Hắn vẫn là quay về kịp rồi.

Các vị khách đang xầm xì nghị luận đối với người làm gián đoạn hôn lễ này.

Tiêu Nhiên thân là chủ nhà nên đã mở miệng dò hỏi:

“Không biết vị huynh đài đây là ai? Đến hôn lễ của ta để làm gì?”

“Hôn lễ?” Trong ngữ khí của Giang Hoài có phần bỡn cợt.

“Không biết tân nương là vị nào?” Ánh mắt lõa lồ đang quét thẳng lên người ta.

Khăn đội đầu dường như không thể che giấu được tầm nhìn công kích của hắn.

“Nương tử nhà ta họ Tống, không lẽ vị huynh đài này quen biết nương tử nhà ta?”

“Đâu chỉ quen biết, ta và nàng còn rất hiểu nhau nữa là đằng khác.”

Ta sợ Giang Hoài sẽ ăn nói hàm hồ, nói những điều không nên nói, thế là ta vội kéo khăn đội đầu ra.

“Giang Hoài, ngươi đến để làm gì?”

Hắn cười lạnh nhìn vào mắt ta.

Chỉ vài tháng không gặp, trông hắn tiêu điều xơ xác đi không ít.

“Làm gì sao? Đương nhiên là đến để uống một chung rượu hỷ rồi.”

Giang Hoài cầm một ly rượu lên, rồi nhẹ nhàng buông tay.

Tiếng vỡ nát thanh thoát lại chói tai, rượu trong ly văng ra tung tóe.

“Tống Chiêu Chiêu, ta trở về rồi.”

“Trở về thì trở về.” 

Ta không nhìn hắn. Ngược lại còn khoác lấy cánh tay của Tiêu Nhiên.

“Giang Hoài, đây là hôn lễ giữa ta và Tiêu Nhiên."

Ý cười trên khuôn mặt của hắn đã biến mất triệt để, đôi mắt chuyển sang màu đỏ.

“Tống Chiêu Chiêu, muội nói muội muốn gả cho ai?”

“Tống Chiêu Chiêu, muội muốn gả cho hắn sao!?”

Cùng lúc đó, Giang Hoài rút kiếm ra chỉa thẳng về phía Tiêu Nhiên.

Ta liền vội đứng chắn ngay trước mặt của y.

Dường như Giang Hoài không chịu nổi khi ta lo lắng cho Tiêu Nhiên đến thế.

“Hắn có thể cho muội được gì? Địa vị? Của cải?”

Giang Hoài đưa mắt nhìn lên bộ hỉ phục trên người ta.

Hình như trong mắt hắn vừa nhớ ra chuyện gì, rồi hắn thu kiếm lại.

“Tống Chiêu Chiêu, đi với ta.”

“Giang Hoài, ngươi không nên đến đây.” Ta lắc đầu nói.

“Tống Chiêu Chiêu, ta sẽ cầu xin cho muội thân phận bình thê.”

(Bình thê: ngang hàng với chính thê, nhưng vẫn liệt vào hàng thiếp thất).

Ta vẫn nhìn hắn lắc đầu.

Giang Hoài không nên đến đây.

Hắn cũng từng nói qua sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón ta vào phủ, nhưng người nói được làm được lại là Tiêu Nhiên.

Bình thê đối với ta mà nói, cuối cùng cũng chỉ là thiếp.

Huống hồ, cho dù bây giờ Giang Hoài lấy danh phận chính thê để cưới ta thì ta cũng không đồng ý hắn đâu.

Ta đưa mắt nhìn Tiêu Nhiên đang đứng bên cạnh, bàn tay càng siết chặt hơn.

Giang Hoài hung hãn nhìn xuống bàn tay đang mười ngón đan xen giữa ta và Tiêu Nhiên.

“Tống Chiêu Chiêu, muội từng nói sẽ đợi ta mà.”

“Giang Hoài, ta có nói qua thật sao?”

Giang Hoài nhắm đôi mắt lại.

“Tống Chiêu Chiêu, có phải muội đã phải lòng hắn rồi không?”

Người thông minh không cần phải nhiều lời.

“Đúng, cho nên Giang Hoài, ngươi đi đi.”

Ta không còn muốn dây dưa níu kéo với hắn nữa.

Nhưng hắn lại lộ ra bộ mặt tàn ác nhìn thẳng vào ta.

Trong lòng ta hoảng hốt một phen.

Hắn điềm nhiên đối mặt với tất cả khách mời mở miệng hỏi:

“Không biết Tiêu công tử có biết rằng, thê tử mà ngươi muốn lấy về chính là thứ nữ ngoại thất?”

Giang Hoài vì muốn ta rời khỏi, đúng thật là không từ thủ đoạn nào.

Quả nhiên, quần chúng bắt đầu xôn xao nghị luận. Một số người lập tức lộ vẻ khinh khi, một số người lại cúi đầu ghé tai.

Cách hành xử tiểu nhân bỉ ổi như thế, ta không ngờ hắn có thể làm đến mức này.

Chỉ tiếc là, Tống Chiêu Chiêu ta giờ đây không còn sợ gì nữa.

Tiêu Nhiên bóp nhẹ ngón tay ta để an ủi.

Ta cũng siết chặt lại tay của y, đứng thẳng lưng lên, ánh mắt không né tránh hoảng sợ.

“Ta là thứ nữ ngoại thất thì làm sao?”

“Ta cùng phu quân tương thân tương ái, đã động chạm đến hạt thóc nào của các vị có mặt?”

Ta chỉ để tâm đến cách nhìn của phu quân ta.

Người ngoài, đã là gì cơ chứ?
 
Chương 8


Tiêu Nhiên quay mặt về phía quần chúng.

“Tiêu Nhiên đã biết chuyện này từ sớm, nhưng vì thật tâm yêu mến, cho nên không để tâm những thứ này, huống chi, đây không phải là lỗi của Chiêu Chiêu.”

“Chư vị nếu như không phải thật lòng muốn chúc phúc cho phu thê ta, vậy thì cứ rời khỏi là được.”

Nhất thời, cả hỉ đường đều trở nên tĩnh lặng.

Giang Hoài tức giận cười thành tiếng.

“Thì ra là thế! Thì ra là thế!”

“Tống Chiêu Chiêu, các ngươi vậy mà lại song phương phải lòng nhau!”

Đôi mắt Giang Hoài đỏ ngầu nhìn ta, chất vấn: 

“Vậy ta tính là gì? Tống Chiêu Chiêu, muội xem ta là gì chứ?!”

“Giang Hoài, ta từng nói, ta phải xuất giá rồi.”

Ngữ khí của ta bình thản, không hề cảm thấy tàn nhẫn một chút nào.

Thật sự ta đã nói qua rất nhiều lần kia mà.

Là do Giang Hoài cứ giả vờ không nghe đó thôi.

“Tống Chiêu Chiêu, muội nghĩ rằng ta sẽ tha cho muội sao?”

Giang Hoài không một chút lưu tình dùng chân đá văng Tiêu Nhiên xuống đất, sau đó giữ chặt ta trong lòng hắn.

“Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên!”

“Giang Hoài, ngươi thả ta ra!”

Nhìn thấy Tiêu Nhiên phun ra một ngụm máu, ta quay sang Giang Hoài vừa đấm vừa đá.

Nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.

12.

Giang Hoài đem ta về phủ Tướng Quân lạnh lẽo.

“Tống Chiêu Chiêu, muội mở mắt nhìn ta.”

Ta vẫn nhắm mắt không thèm nhìn hắn.

“Tống Chiêu Chiêu, muội có biết khi ta nghe tin muội thành thân, ta đã cưỡi đứt hơi mười bốn con chiến mã để quay về đây không?”

“Tống Chiêu Chiêu, muội có còn tim không?”

Ta mở mắt, nhếch môi cười.

“Tại sao lại không? Tim của ta đang ở chỗ của Tiêu Nhiên đấy.”

Giang Hoài cắn lên vai ta, phát tiết sự bất mãn của bản thân.

“Giang Hoài, ngươi quá ghê tởm, mau thả ta ra!”

“Tống Chiêu Chiêu, muội khoác hỉ phục trông thật xinh đẹp.”

“Nhưng ta vẫn thích muội mặc nó vì ta.”

Động tác của Giang Hoài vô cùng thô bạo.

Hắn muốn xé nát bộ hỉ phục trên người ta.

Ta nhân cơ hội rút trâm cài trên đầu, đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.

“Tống Chiêu Chiêu, muội muốn giết ta?”

Giang Hoài cười rồi tiến lên một bước, trâm cài cứ thế mà cắm sâu vào.

Phụt — Máu tươi phun ra.

Dính đầy cả bàn tay.

“Giang Hoài, ngươi là một tên điên.”

Giang Hoài nắm lấy bàn tay ta đang cầm trâm cài, bóp một phát, cong hết cả cây trâm.

“Tống Chiêu Chiêu, muội thật nhẫn tâm mà.”

Ta vẫn như cũ giữ chặt trâm cài không buông, mỉm cười nói: 

“Giang Hoài, ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao?”

“Tống Chiêu Chiêu, nếu như muội muốn, chúng ta sẽ chết cùng nhau.”

Nhưng ta không hề muốn như thế, Giang Hoài.

Ta còn phải quay về làm Tiêu phu nhân của ta mà.

Ta dùng đầu đập thẳng vào mặt hắn.

Khi nới lỏng được khoảng không, ta dốc hết sức chạy ra ngoài.

Rầm! Dưới chân hình như vấp phải thứ gì.

Ta ngã nhào xuống đất, đau thật.

13.

“Ta là ai? Ngươi lại là ai?” Ta lộ vẻ hoang mang nhìn Giang Hoài.

Khi ta ôm đầu tỉnh lại, ta không còn nhớ được gì nữa.

Giang Hoài nói, ta chính là tiểu phu nhân mà hắn yêu thương nhất.

“Thế sao? Yêu nhất là yêu đến mức nào?”

“Đến mức có thể trao cả mạng sống cho muội.”

“Thế vì sao người khác lại là đại phu nhân? Còn ta lại là tiểu phu nhân?”

“Bởi vì làm đại phu nhân phải chăm nom gia sự, ta không nỡ nhìn thấy Chiêu Chiêu chịu khổ.”

Giang Hoài rất dính ta, cái gì cũng nghe lời ta cả.

Ngày tháng trôi qua thật thư thả.

Ngoại trừ ngày đại hôn của Giang Hoài.

“Tướng quân, ngài cưới đại phu nhân về có khi nào sẽ quên đi tiểu phu nhân không?”

“Sẽ không.”

“Nhưng trong sách đều nói, nam nhân chỉ nghe người nay cười, chẳng buồn nghe tiếng khóc người xưa đấy.”

Ta chống nạnh, học theo dáng đứng của các nữ nhân chanh chua trong sách.

“Chỉ cần tiểu phu nhân khóc cho ta xem, ta sẽ ở lại ngay.”

"Sao lại không tiếp lời như trong sách? Không phải nên nói ta vô cớ sinh sự sao?”

Giang Hoài đáng ghét, vậy mà không trả lời như trong sách.

“Khóc sẽ trở nên xấu xí, ta mới không khóc đó.”

“Ta phải giữ gìn thật tốt khuôn mặt bế nguyệt tu hoa này.”

“Đợi khi ngài chán ghét ta, ta lại đi tìm người mới.”

“Muội dám?” Ngữ khí của Giang Hoài mang theo chút hoảng hốt.

Ngày thường hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của hắn khi xử lý những việc khác, ta cảm thấy dường như hắn không có gạt ta.

Chắc là hắn cũng yêu ta lắm.

Nhưng không biết vì sao ta cứ không bức bối khó chịu làm sao thế nhỉ?

Ta cứ muốn chọc tức hắn thôi.

Hình như ta rất thích chà đạp lên nỗi đau của hắn thì phải.
 
Chương 9


“Thế ngài xem ta có dám hay không?”

“Ta còn dẫn con của ngài đi gọi người khác là phụ thân nữa!”

“Tống Chiêu Chiêu, muội đúng thật là một tiểu phu nhân lòng dạ đen tối mà.”

“Biết lòng dạ ta đen tối, ngài không sợ sẽ mất mạng trên giường của ta sao?”

“Ta rất sẵn lòng.”

Đại phu nhân Bạch Yên Nhiên đích thực là một người hiền thục đoan trang.

Cứ thả mặc ta làm loạn tác oai tác quái khắp nơi.

Vì muốn tìm thú vui, ta cứ luôn chạy đến chỗ của Bạch Yên Nhiên,

“Tướng quân bảo ta ngủ thêm một lúc, cho nên mới đến trễ, đại phu nhân người sẽ không trách ta chứ?”

Ta vung chiếc khăn tay rồi yêu kiều cười nói.

“Vậy sao? Chiêu Chiêu vất vả rồi, đây này, ăn Đào Hoa Tô đi.”

Trong ngữ khí của Bạch Yên Nhiên mang theo một chút thương xót.

???

Sao lại không giống như ta tưởng tượng?

Ta khom lưng ghé sát người.

“Đại phu nhân à, chi bằng ta gọi người là tỷ tỷ nhé, thân thiết đến vậy, chắc người sẽ không xem thường thân phận thấp hèn của ta chứ?”

“Chiêu Chiêu, sao muội lại nghĩ như thế, muốn gọi tỷ tỷ thì cứ gọi là được.” Ánh mắt của Bạch Yên Nhiên chợt thoáng qua chút hoan hỉ.

Là do ta nhìn nhầm sao?

Khiêu khích không thành, ta chúm môi ngồi xuống cầm Đào Hoa Tô lên ăn.

Nhưng không thể không nói, Đào Hoa Tô do Bạch Yên Nhiên làm so với Thành Bắc thì đúng là ngang ngửa nhau đấy.

Mà còn nóng hổi mới ra lò, thơm lắm.

Ta không nhịn được liền ăn nhanh hơn, sợ người sẽ trở mặt tống cổ ta đi.

Nào ngờ, người lại lộ ra vẻ tươi cười nhìn ta ăn hết cả xửng bánh.

Ây, làm ta mắc nghẹn luôn rồi, thật đáng ghét, đây nhất định là mưu kế mà!

Thế là ta quyết định thay đổi sách lược chứ không bỏ cuộc.

Đêm đến ta quấn lấy Giang Hoài: “Tướng quân, nếu như ngài mà đến chỗ của đại phu nhân, vậy thì ta sẽ…”

“Muội sẽ như thế nào? Chiêu Chiêu trở thành bình giấm chua rồi sao?”

Giang Hoài ôm lấy ta, cầm một lọn tóc lên rồi ngửi nhẹ.

“Ôi, bốc mùi chua thật đây này!”

Ta dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, “Đúng thế, ta đã ướp ra vị luôn rồi, tướng quân đừng có để mùi chua hun đến ngất đó nha.”

Giang Hoài chính là thích ta nghịch ngợm như thế.

Ngày nào cũng dính lấy Giang Hoài, nhưng dường như Bạch Yên Nhiên cũng chả biểu lộ phản ứng gì, dần dần ta cũng chẳng còn hứng thú nữa.

“Tống Chiêu Chiêu, muội đây là qua cầu rút ván sao?”

“Sao tướng quân lại nói thế? Chuyện giữa phu thê chúng ta sao có thể gọi là qua cầu rút ván cơ chứ?”

Thấy Giang Hoài bị ép nhận thua như vậy, ta vui đến nỗi ăn hết cả chén cơm.

14.

Trời đã chuyển lạnh, khẩu vị của ta càng lúc càng trở nên tốt hơn.

Vào một hôm nọ, ta đã ăn sạch tận ba xửng Đào Hoa Tô bên viện tử của Bạch Yên Nhiên.

Người cau mày nhìn ta chằm chặp, cứ nghĩ ta sẽ bị người tống cổ ra ngoài.

Nhưng người chỉ nghi hoặc hỏi ta: “Chiêu Chiêu, dạo này muội đều ăn nhiều thế ư?”

“Hả? Muội ăn có nhiều đâu, sau này muội sẽ ăn ít lại.”

Ta cầm Đào Hoa Tô trên tay khựng lại, lưu luyến không nỡ bỏ xuống.

“Chiêu Chiêu, ý của ta không phải thế.”

Vậy đây là ý gì cơ chứ?

Ngay lập tức Bạch Yên Nhiên liền cho phủ y đến bắt mạch cho ta.

“Chúc mừng đại phu nhân, tiểu phu nhân đã mang thai được ba tháng rồi.”

Sắc mặt của phủ y mừng rỡ, Bạch Yên Nhiên cũng vui mừng không kém, chỉ có mỗi ta là có chút ngớ ngẩn.

Mang thai? Ta đã có mang rồi sao?

Ta đưa tay sờ lên bụng, chỉ sờ được một khối mỡ mà thôi.

Bạch Yên Nhiên dịu dàng cười rồi sờ lên đầu ta, ánh mắt bất giác nhìn lên bầu trời.

“Chiêu Chiêu sau này phải làm mẫu thân rồi.”

Khi Giang Hoài nghe được tin này, đôi hắn hắn chợt run lên.

“Chiêu Chiêu, muội lại nói đùa với ta có đúng không?”

“Là phủ y chẩn ra đấy, nếu như ngài không tin thì ta cũng không còn gì để nói.”

Sắc mặt của hắn trông rất khó coi.

“Đây chính là hài nhi của chúng ta đấy, Tướng quân.”

Bạch Yên Nhiên có vẻ giống với phụ thân của đứa trẻ hơn Giang Hoài.

“Chiêu Chiêu, muội ngoan nào, dùng hết chén canh gà này nhé.”

“Chiêu Chiêu, liều thuốc mới sắc đấy, mau uống hết đi.”

“Chiêu Chiêu, sang đây xoa bóp chân dưới cho đỡ đau này.”

……

“Tỷ tỷ, có phải tỷ có điều gì khó nói không?”

Ta tự ôm lấy mình, kéo chặt cổ áo lại.

Chả trách Bạch Yên Nhiên không thèm để tâm đến Giang Hoài, thì ra người thích một tuyệt thế đại mỹ nhân như ta sao?

Bạch Yên Nhiên đưa hai ngón tay lên chỉ vào trán ta, ngữ khí rất thân mật:

“Nghĩ gì thế, Chiêu Chiêu, uống nhiều canh, ít đọc thoại bản lại.”

Dạo này Giang Hoài khá bận, hắn phải lưu nhậm tại Kinh Thành, xã giao rất nhiều.

Mỗi ngày trở về cũng chỉ nhìn ta một lúc, sau đó liền nghỉ ngơi.

“Tướng quân, tại sao ngài chẳng thèm quan tâm đến hài nhi của chúng ta thế?”

Ta không hài lòng, thế là ta kéo theo hắn đi ra ngoài tìm chỗ náo nhiệt.

Khi đi ngang qua Đào Hoa Am tại Thành Nam.

Giang Hoài đột nhiên dừng bước.

“Tướng quân, làm sao vậy?”
 
Chương 10


Hắn chỉ vào một nam nhân nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây đào khô khốc rồi nói với ta:

“Chiêu Chiêu, muội nhìn hắn xem.”

“Lang quân nhà ai thế? Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân, thật lãng phí khuôn mặt tuấn tú này mà.”

Nào ngờ nam nhân đó nhìn thấy ta, kích động xông đến bên ta.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, cuối cùng muội đã ra ngoài rồi sao, theo ta về nhà có được không?”

“Ngươi là ai?” Ta tỏ vẻ chán ghét lùi về sau một bước.

“Chiêu Chiêu? Huynh là Tiêu Nhiên đây, là phu quân của muội đây mà?”

“Phu quân gì chứ, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, ta là tiểu phu nhân trong phủ Tướng Quân đấy!”

Khi Tiêu Nhiên sắp chạm đến tay ta, ta liền vội nấp ra đằng sau Giang Hoài.

“Tướng quân, không lẽ hắn là một tên điên sao, vừa chạm mặt đã gọi bừa như thế.”

Giang Hoài cười rồi giơ chân lên đá Tiêu Nhiên ra xa.

“Chiêu Chiêu nói rất đúng.”

“Túc phụ của hắn không cần hắn nữa, đi theo người khác rồi, cho nên hắn mới điên như thế.”

“Vậy chúng ta mau đi thôi Tướng quân, lỡ như bị hắn đuổi theo lại khổ.”

“Đều nghe lời của tiểu phu nhân.”

Giang Hoài ôm ta rời đi rất nhanh.

Chỉ còn lại giọng nói đau khổ của Tiêu Nhiên gọi tên ta ở phía sau…

Cây đào trong viện tử chỉ còn lại những tán cây, ta đưa tay bẻ một nhánh.

Đột nhiên ta cảm thấy rất đau lòng, liền cáu gắt bứt từng chiếc lá trên cành xuống.

Hài nhi trong bụng luôn ngoan ngoãn, vậy mà đêm đó lại quấy ta không ngủ được,

Thế là ta liền kéo luôn Giang Hoài tỉnh giấc.

“Giang Hoài, ta muốn uống canh gà do huynh nấu.”

“Giang Hoài, điểm tâm này ta không ăn nữa, huynh ăn hết đi, biểu diễn cho hài nhi chúng ta xem này.”

“Giang Hoài, ta muốn xem múa đao.”

……

15.

Chớp mắt thì bụng ta đã căng phồng, to tròn như trái bóng.

Hoa đào lại nở rồi, ta lại giở chứng đòi Giang Hoài đưa ta đi xem.

Ta hái một cành đào, cười dịu dàng nhìn sang phía hắn.

“Giang Hoài, hoa đào có đẹp không?”

“Rất đẹp.”

Ta cười càng to hơn, túm lấy đuôi váy xoay một vòng.

“Giang Hoài, thê tử của người khác, có đẹp không?”

Khuôn mặt của Giang Hoài lập tức trở nên trắng bệch.

“Chiêu Chiêu, muội… muội đã khôi phục ký ức sao?”

Khóe môi ta không còn ý cười nữa.

Đối mặt với người mình căm ghét mà vẫn phải giả vờ tươi cười, thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Giang Hoài, ngươi thông minh tự đại như thế, không lẽ ngươi không biết ta đã hồi phục từ lâu?”

Tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, muốn mở miệng giải thích:

“Chiêu Chiêu, ta…”

Ta chơi đùa cành đào trong tay, không thèm để tâm đến hắn, cứ lùi về phía sau, cho đến khi đứng bên bờ sông.

Giang Hoài muốn chạy đến kéo ta lại.

“Chiêu Chiêu, nguy hiểm lắm, muội quay lại đây trước có được không?” Trong mắt hắn mang theo ý cầu xin.

“Giang Hoài, ngươi có biết không?”

“Những ngày ta dày vò ngươi chính là vì muốn trút giận cho phụ thân của đứa bé.”

Từng cánh hoa đào rụng rơi xung quanh ta.

“Tiểu phu nhân? Ha~ Vậy mà ngươi cũng nói ra được.”

“Ta đây là Tiêu phu nhân cơ mà?”

“Hài nhi cũng không phải của ngươi, ngay cả thê tử cũng không thuộc về ngươi!”

“Vậy mà ngươi vẫn chấp nhận?”

Ta kích động quăng toàn bộ những gì trên tay vào mặt hắn.

“Nhưng phải làm sao đây? Ta không thể chấp nhận được.”

Từng cơn gió thổi bay những cánh hoa đào xuống nước.

Ta cũng xoay mình nhảy thẳng xuống dòng sông chảy xiết.

“Chiêu Chiêu! Đừng!!!”

16.

Đến khi ta tỉnh lại đã là vài ngày sau rồi.

“Tiêu Nhiên, hiện tại chúng ta đang ở đâu thế?”

Tiêu Nhiên mừng rỡ ôm chầm lấy ta.

“Chiêu Chiêu, muội tỉnh rồi sao?”

Âm thanh của Tiêu Nhiên run rẩy.

“May là muội không sao, may là muội không sao.”

“Muội không sao mà, Tiêu Nhiên.” Ta vùi đầu vào lồng ngực của huynh ấy.

Cảm nhận được hơi ấm mà bấy lâu nay đã đánh mất.

“Bạch Yên Nhiên sớm đã thuê sẵn thuyền gia để vớt muội lên, huynh yên tâm nhé.”

Tuy không biết Bạch Yên Nhiên phát hiện ta hồi phục từ lúc nào.

Thậm chí còn muốn giúp ta.

Nhưng chỉ cần trốn khỏi đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tiêu Nhiên cúi đầu ôm lấy hai bên gò má của ta.

“Chiêu Chiêu, thê tử của ta.”

……

Ta và Tiêu Nhiên dọn đến một trấn nhỏ tại Giang Nam để sinh sống.

Trấn nhỏ này rất đẹp, đặt biệt là mùa hoa đào nở rộ.

Bạch Yên Nhiên cũng nhờ người đem đến cho ta một phong thư.

Ta không xem, cũng không hồi âm.

Thế là người cũng không gửi thêm bất kỳ phong thư nào nữa.

Lại một mùa hoa đào nở khắp chốn.

Ta bế Bảo Bảo đứng trước cửa hiệu vải đợi Tiêu Nhiên quay về.

Tiêu Nhiên đưa tay tiếp lấy Bảo Bảo, trêu ghẹo nói:

“Bảo Bảo hôm nay có ngoan không? Có quấy mẫu thân nhiều không?”

“Bảo Bảo ngoan lắm đó.” Đứa bé phúng phính bập bẹ trả lời.

Ngoan thật, không hổ danh là hài nhi của ta và Tiêu Nhiên.

Huynh ấy nhẹ nhàng giơ tay vén mái tóc của ta ra sau.

Rồi lấy ra một cây trâm cài hoa đào, đeo lên cho ta.

“Có đẹp không, phu quân.” Đôi mắt ta mang theo ý cười.

“Rất đẹp.” Tiêu Nhiên thật thà đáp lời.

“Chiêu Chiêu, chúng ta vào nhà thôi!”

Ta mỉm cười rồi trượt bàn tay vào lòng bàn tay huynh ấy, mười ngón đan xen, thật hạnh phúc…

Một ánh mắt từ phía xa xăm dần dần biến mất.

[Hoàn Chính Văn]
 
Chương 11: Phiên ngoại


PHIÊN NGOẠI: GIANG HOÀI

Tống Chiêu Chiêu đã gạt ta.

Rõ ràng muội ấy từng nói thích ta, nhưng tại sao vẫn gả cho người khác?

Muội không nguyện ý làm thiếp thất, ta liền đi cầu xin bệ hạ.

Ta nói: “Bệ hạ, ngài có thể thu hồi chiếu chỉ ban hôn không?”

Khi đó, ta xém chút nữa là bị lôi đi chém đầu.

Tuy bệ hạ không bằng lòng, nhưng vẫn đáp ứng ta, nếu như có thể tiêu diệt sơn tặc thêm vài lần, ngài sẽ chấp nhận cho ta đổi lấy vị trí bình thê cho muội ấy.

Ta đi có hơi vội, ta bảo muội ấy nhất định phải đợi ta.

Đợi ta trở về, đón muội vào phủ.



Nhưng muội thật sự phải xuất giá rồi, tân lang lại không phải là ta.

Ta đã cưỡi đứt hơi mười bốn con chiến mã để kịp hồi kinh.

Ta chất vấn muội: “Tống Chiêu Chiêu, muội muốn gả cho hắn?”

Khi nhìn hai bàn tay đan xen mười ngón thì ta đã biết đáp án rồi.

Vậy ta được tính là gì chứ? Rõ ràng ta là người tới trước cơ mà.

Nhưng ta vẫn bỏ mặc tất cả để bắt muội về phủ Tướng Quân.

Khi muội ấy phản kháng đã bị thương ở đầu, bị mất trí rồi.

Ta nói với muội: “Muội chính là tiểu phu nhân mà ta yêu thương nhất.”

Thế mà muội ấy lại tin, và rồi cả hai ta càng dính lấy nhau hơn trước.

Nhưng muội có mang rồi, đã được ba tháng.

Cái nón xanh này là ta tình nguyện đeo.

Tuy đứa bé không phải của ta, nhưng thê tử là của ta cơ mà.

Ngày muội khôi phục ký ức, nước sông chảy xiết lắm.

Muội nhảy thẳng xuống sông, ta cũng theo đó mà nhảy cùng.

Ta đã tìm rất lâu vẫn không tìm được muội ấy.

Về sau, Bạch Yên Nhiên tìm được một cỗ thi thể, bảo đó chính là x.ác của Chiêu Chiêu.

Ta kéo tấm vải trắng ra, cười nhẹ nhõm.

Đó không phải Chiêu Chiêu, ngón chân của muội không có thô đến thế.

Ta tìm không được muội, chỉ là muội không cần ta nữa mà thôi.

Ta không lưu nhậm tại Kinh Thành, mà đi ngoại tuần ở khắp mọi nơi.

Đến mùa hoa đào nở rộ.

Ta dừng chân tại một trấn nhỏ ở Giang Nam, đây là nơi đầu tiên ta đến trị thủy.

Nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc, trong tiềm thức liền vội đuổi theo.

Một nhà ba người đang đứng trước cửa hiệu vải thật ấm cúng.

Cây trâm cài hoa đào đó, thanh nhã xuất trần, rất hợp với muội ấy.

Và rồi, ta liền xoay người rời khỏi…

______________

PHIÊN NGOẠI: BẠCH YÊN NHIÊN

Ta là đích nữ 

Ta là đích nữ của lễ bộ thị lang, từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta phải biết đoan trang thủ lễ.

Và ta vẫn đang làm rất tốt điều đó.

Cho đến khi tiểu thiếu gia nhà Thượng Thư bên cạnh xuất hiện.

“Này, ngày nào muội cũng rúm ró trong nhà không cảm thấy buồn chán sao?”

Y nằm sấp trên chóp tường nhìn ta cười.

“Ngươi là ai?”

“Ta là Tống Dương ở phủ viện bên cạnh.”

“Sao ngươi lại nằm trên đó, như thế sẽ bị mắng đấy, ngươi mau xuống đây đi!”

Ta sợ hãi vội bảo y trèo xuống, nhưng y vẫn lười nhác nằm sấp trên đấy.

“Nè, ta đem con diều đến cho muội đây.” Y vứt một cái túi nhỏ xuống.

“Tại sao lại cho ta?”

“Bởi vì, muội cũng lớn cỡ muội muội của ta vậy.”

“Thế tại sao ngươi không tặng cho muội muội ngươi?”

“Làm gì có nhiều tại sao đến thế.”

Sau này, y cứ lần lượt đem rất nhiều đồ vật đến cho ta.

Có xiên hồ lô, chong chóng, hoa đăng…

Cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội được ra ngoài chơi với y rồi.

“Nhìn thấy không? Bạch Yên Nhiên, kia là tiểu muội muội của ta đó.”

Y đưa tay chỉ về một tiểu nha đầu trắng trẻo mặc y phục màu phấn.

“Tống Dương, tại sao chúng ta không đi tới chỗ của muội muội?”

“Làm gì có nhiều tại sao đến thế.”

Phong thủy tại phủ Thượng Thư không thể nuôi người.

Ngày Tống Dương chết, ta đã khóc nức nở thiếu điều sắp ngất đi.

Y nâng nhẹ ngón tay lên chỉ vào trán ta.

Y nói: “Đừng khóc nữa, người thì cũng có lúc sẽ chết đi mà.”

Chỉ là y rất muốn sống đến ngày có thể cõng muội muội của mình xuất giá.

Y nói, nha đầu trắng trẻo như viên trôi nước đó là muội muội ruột thịt của ta.

Đây là đích thân Thượng Thư đại nhân nói với ta đấy.

Rồi y lại nói muội muội của y rất đáng yêu.

Câu cuối cùng, y hỏi ta: “Bạch Yên Nhiên, sau này muội có thể thay ta đi thăm muội muội của ta không?”

Ta đáp lời: “Được.”

Y nở nụ cười nhẹ nhõm.

……

Tính cách của Chiêu Chiêu rất hồn nhiên chân chất, giống hệt như Tống Dương vậy.

Ta không muốn gả cho Giang Hoài, hình như hắn rất thích Chiêu Chiêu thì phải.

Làm sao ta có thể chia cắt người nên duyên được?

Nhưng đây lại là thánh chỉ mà bệ hạ đích thân ban xuống.

Ở gần Chiêu Chiêu một chút, chắc hẳn sẽ có thể chăm sóc cho muội ấy nhiều một chút nhỉ?

Thế là ta ôm tư tưởng này, cuối cùng cũng bước chân vào Giang phủ.

Giang Hoài nói muội ấy đã mất trí, bảo ta đừng bắt nạt Chiêu Chiêu.

Thật buồn cười, ta thà bắt nạt hắn còn hơn là bắt nạt Chiêu Chiêu có được không?

Chiêu Chiêu thật sự rất đáng yêu, nha đầu rất thích ăn Đào Hoa Tô do chính tay ta làm.

Không hổ danh là tài nghệ ta đã luyện tập bao nhiêu năm nay.

Ngày Chiêu Chiêu mang thai, ta vui mừng lắm.

Tống Dương, đứa bé này sẽ gọi huynh là Cữu Cữu đấy.

Về sau, Chiêu Chiêu cứ đứng ngây ngốc dưới gốc cây đào trong viện tử.

Cầm cành cây bứt lá, động tác giống hệt như lúc nhỏ.

Lúc đó ta biết, muội ấy đã hồi phục ký ức rồi.

Trông muội ấy không vui vẻ một chút nào cả.

Thế là ta đã giúp cho Chiêu Chiêu trốn thoát.

Ta đã thuê hơn mười mấy ngư dân thông thạo lặn sông, nhưng vẫn không yên tâm một chút nào.

Khi ta giao Chiêu Chiêu lại cho Tiêu Nhiên, ta đã nói với hắn.

“Nếu như Chiêu Chiêu sống không hạnh phúc, ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Rồi ta lại tìm một cỗ thi thể, thế mà Giang Hoài vừa nhìn đã lộ ngay.

Thế thì sao chứ?

Chiêu Chiêu sống trong phủ không hề vui vẻ một chút nào.

Muội ấy xứng đáng được thứ tốt nhất.

Nhưng Giang Hoài thì không.

Ta có viết một lá thư cuối cùng gửi đến cho Chiêu Chiêu.

Rồi quay lại tiếp tục làm Đào Hoa Tô của ta.

“Tống Dương, khẩu vị của tiểu nha đầu, thật sự rất giống với huynh đó…"

[Hoàn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top