Cập nhật mới

Dịch Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Chương 140


Thái Hậu thấy chuyện cũng không giấu giếm nữa làm gì, bà đi lên hai bước, đứng giữa chính điện tuyên bố:
“Dạ Huân Thiên không phải là con của ông, mà chính là con của ta cùng Dạ Kình Nhị, trước khi bị ông cướp lại ta đã có cốt nhục của chàng rồi.”
Dạ Kình Nhất bất ngờ trợn trắng mắt, ông đứng chết lặng, hết nhìn về phía Dạ Huân Thiên, sau đó là Lương Yến Uyển.
“Bà nói cái gì?”
Ông như thể không tin được sự tình, thì ra trong bao năm qua, người nhi tử ông tự hào nhất yêu quý nhất lại là con trai của kẻ thù mình.

Thật khiến người ta đau khổ không nói lên lời.
Dạ Kình Nhất thấy Dạ Huân Thiên không nói gì, thì ra hắn đã biết chuyện này từ lâu, vậy là chỉ mỗi ông ta là con rối bị hai người mình yêu thương nhất dắt mũi.
Dạ Kình Nhất ngửa mặt lên trời, cười như điên dại.
Ông ta hét lớn, sau đó xoay người rời đi.

Từ đó về sau Thái Thượng Hoàng giống như một kẻ điên đi đi lại lại khắp các nơi trong cung.
Một ông già tóc đã điểm bạc xõa dài trùm hết mặt, ăn mặc chẳng ra sao đi lung tung đó đây trong cung.

Thỉnh thoảng máy cung nữ đi ngang qua gặp ông bị trêu sợ đến tái xanh mặt mày.
Xem ra đây cũng là quả báo cho việc làm ác độc của ông ta.
Con người trước giờ đều như vậy, thiện ác rõ ràng, làm ác thì có ác báo, làm thiện thì có thiện báo.
Quả báo nhãn tiền, luật nhân quả luôn không chừa một ai, hạt giống ác nghiệp hoặc thiện nghiệp ta gieo ngày hôm nay chính là quả trổ ra trong nay mai hoặc trong kiếp này hoặc trong kiếp khác.
Cái chúng ta cần làm là nên sống thiện lành không thẹn với đời.
Còn về phía Dạ Huân Thiên, hắn tích cực đi tìm kiếm từng viên vật chất màu xanh lá cây của Ba Ba Mạc Tỏa.
Nhiều năm sau:
Trong căn nhà gỗ bình thường, Dạ Huân Thiên đang phơi thuốc.
Nhiều năm gần đây hành tẩu giang hồ tìm kiếm cô đã đi đó đây tìm những phương thuốc quý hiếm.
Thế nào mà trở thành một thầy lang nổi tiếng với tài bốc thuốc chữa bệnh và đặc biệt là không bao giờ lấy tiền.
Chỉ cần người thầy lang này đến cho tá túc một đêm là được rồi.
Lúc này có người bên ngoài đẩy cửa vào, là đám người A Đa Đa.
Hạ Thôi Mị bụng bầu 6 tháng đang xách theo một rổ hoa quả.

A Đa Đa bên này bế một cậu nhóc kháu khỉnh chừng 5  tuổi.
“Chào Dạ thúc đi con.”
Tiều Tùng Tùng đáng yêu chạy đến bên Dạ Huân Thiên, miệng nhỏ chu ra.
“Con chào Dạ thúc.”
Dạ Huân Thiên vui vẻ ôm lấy cậu bé đặt lên đùi mình.
“Chà, mới 1 năm không gặp Tiểu Tùng của ta lớn quá rồi ha.”
Nói xong Dạ Huân Thiên quay ra phía Hạ Thôi Mị, nhìn bụng bầu khá lớn của cô:
“Chắc vài tháng nữa là sinh rồi phải không Hạ tướng quân.”
“Dạ đúng Hoàng thượng, mà người đừng gọi thần là Dạ tướng quân nữa, thần giờ đã không còn là tướng quân nữa rồi.”

Sau khi Hạ Thôi Mị cùng A Đa Đa ở bên nhau, cô đã nhường chức tướng quân cho hắn rồi, trước khi Dạ Huân Thiên từ bỏ ngai vàng cũng viết chiếu xuống phê duyệt điều này.
Dạ Huân Thiên cười nói:
“Vậy thì ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa, ta cũng có còn là Hoàng Thượng đâu.”
“Dạ, thần biết rồi.”
Một lát sau Tiểu Châu cùng Điềm Điềm cũng đã đến.
A Đa Đa ở trong nhà nói vọng ra phía hai người họ:
“Gia đình này đến muộn quá rồi đó.”
Tiểu Châu cất ngựa xong đi vào, cùng Điềm Điềm cúi người hành lễ với Dạ Huân Thiên.
“Chúng thần thỉnh an Hoàng Thượng.”
Dạ Huân Thiên cũng lắc đầu ngán ngẩm với hai người này, đã nói bao nhiêu lần rồi là không cần hành lễ với hắn nữa nhưng hai con người cứng đầu này chưa bao giờ làm đúng lời hắn.
Nếu vậy thì còn hành lễ nói hắn là Hoàng thượng làm gì chứ, trong khi Hoàng thượng nói thì lại chẳng nghe.
Dạ Huân thiên chỉ ờ một cái rồi tít mắt hướng tay về phía tiểu công chúa nhỏ đang từ từ đi lến.
Tiếu Tiếu là con gái đầu lòng của Điềm Điềm cùng Tiểu Châu.

Cô bé xinh xắn đáng yêu đến nỗi cứ mỗi lần gặp là Dạ Huân Thiên lại ôm khư khư không buông.
“Ôi Tiếu Tiếu đáng yêu thơm Dạ thúc một cái nào.”

Cô bé chu mỏ hồng hồng thơm Dạ Huân Thiên một cái thật to.
“Moa.”
Mọi người vui vẻ nói qua nói lại một hồi, lúc này A Đa Đa mới lên tiếng.
“Năm vừa rồi có thu hoạch được gì không?”
Sắc mặt Dạ Huân Thiên đang vui bỗng trở nên buồn bã sầu thảm.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt của hắn thôi là đủ hiểu, gương mặt gầy guộc kém sắc đi không ít.

Tất cả là do đi tìm cô.
“Ta đã đi khắp nơi để thu lại từng tinh thể nhỏ của Ba Ba Mạc Tỏa bay trong không khí nhưng lại không được bao nhiêu.”
Dạ Huân Thiên lấy ngọc tín hiệu từ trong người mình ra đặt lên bàn.
Một lát sau viên ngọc tự bay lên, sau khi viên ngọc tỏa ra một luồng ánh sáng khiến ai nấy cũng phải chói mắt lấy tay che lại, lát sau từ viên ngọc màu nâu đen nhìn chẳng khác nào một viên thuốc hoàn, thì đột nhiên trở nên sáng rõ trong vắt tựa như một quả cầu thủy tinh nhỏ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Chương 141


Nhưng nhìn kĩ bên trong đó chỉ có một chút nước màu xanh lá cây, chứng tỏ Dạ Huân Thiên vài năm gần đây có đi tìm kiếm tinh thể nhưng không được bao nhiêu.
Dạ Huân Thiên sau đó cũng mang viên ngọc cất đi, vẻ mặt rất bình thường, đối với hắn, có thể tìm lại được chút ít như này cũng là có cơ hội, là hi vọng để tìm cô trở về bên mình.
Hắn quay sang hỏi mọi người:
“Dạ Thiên Hội vẫn làm tốt công việc của một vị vua chứ?”
Tiểu Châu nói:
“Từ khi người nói giao trọng trách cho thần giúp đỡ Hoàng thượng công việc cai quản đất nước, thần vẫn luôn bên cạnh không rời để giúp Thiên Hội Hoàng thượng.”
“Tốt, cứ tiếp tục vậy đi.”
A Đa Đa lên tiếng:
“Dạ Thiên Hội là người thông minh, nhưng vì vậy nên trước giờ luôn tìm tòi lần mò những điều mới lạ, hắn thường xuyên tâm sự với ta nói mình rất chán khi làm Hoàng thượng, còn bày trò chuốc say ta để nói tung tích nơi ở của ngươi đòi bắt ngươi về làm Hoàng thượng lại đó.


Ha Ha Ha”
Dạ Huân Thiên cười lắc đầu:
“Thật tội cho đệ ấy, đúng là trước giờ đệ ấy luôn thích những điều mới chỉ thích cắm đầu vào sách vở, không thích tranh đấu triều chính, điều này cũng không tốt chút nào đâu, vì thế A Đa Đa à, ngươi càng phải ra sức bảo vệ Thiên Hội, tránh cho những kẻ không phục mưu đồ bất chính.”
A Đa Đa đột nhiên nhớ ra điều gì nói:
“Nói đến mưu đồ bất chính, bây giờ ta mới nhớ ra chuyện này.

Ngươi biết đấy, chỉ mấy năm nữa là đến kì hạn 10 năm cúng tế đá trấn hồn.

Các văn võ bá quan đều lo sốt vó không biết tìm đâu ra một cô nương nhà họ Mộc, nên đang gây áp lực lên Dạ Thiên Hội rất nhiều, nói là muốn thử tìm những cô gái khác hiến tế đến khi nào thần đá chấp nhận thì thôi.”
Tiểu Châu bên này cũng lên tiếng:
“Mà người biết đấy, tiểu Hoàng Thượng trước giờ không tin mấy họa thuyết mê tín dị đoan như vậy nên vô cùng phản đối việc này.

Mang những người phụ nữ vô tội hiến tế thì bao nhiêu cho đủ, đó chẳng phải là đang giết người hay sao?”
“Thế thì đệ ấy định làm gì?”
A Đa Đa nói:
“Dạ Thiên Hội định cho người san bằng luôn ngọn núi sau nhà của Mộc Gia, cho tan tành luôn chứ còn gì nữa.”
Dạ Huân Thiên đứng ngay dậy:
“Không thể được.”
Ngọn núi sau nhà họ Mộc cụ thể là viên đá trấn quốc đó trước giờ luôn là một tín ngưỡng trong lòng người dân.


Đợt trước nghe Ba Ba Mạc Tỏa kể lại, nó chỉ đơn giản là một viên đá pha lê muối chặn ngay đúng dòng nham thạch núi lửa nên mới tạo ra nhiều điều đặc biệt như vậy.
Cô nói rằng có thể người xưa từng bị nham thạch núi lửa phun trào từ ngọn núi này khiến cho vô số người bỏ mạng nên sau khi tình cờ thế nào viên đá này xuất hiện lại không xảy ra điều đó nữa nên họ tin tưởng viên đá này chính là để trấn quốc an dân.
Biết là như vậy nhưng dù sao cũng là tín ngưỡng trong lòng người dân, khi xưa cho dù hắn có là Hoàng thượng, dù hắn cùng đệ đệ Thiên Hội của mình cũng giống nhau không bao giờ tin vào mấy cái họa thuyết vu vơ đó.

Nhưng hắn cũng không dám động vào nó.
Dạ Huân Thiên nói:
“Viên đá đó từ lâu đã là tín ngưỡng ăn sâu trong lòng dân rồi, nếu bây giờ Dạ Thiên Hội dám dỡ bỏ ngọn núi đó sẽ dấy lên một làn sóng vạn dân căm phẫn, như vậy không ổn chút nào, ta phải tức tốc ngăn nó lại.”
Điềm Điềm cũng bắt đầu nói:
“Phải đấy Hoàng thượng, hơn nữa bên trong đó còn có mộ của Mộc Phi nương nương, tuy thân xác không có trong đó, nhưng nô tì nghĩ linh hồn của nương nương vẫn còn đó, chính vì thế nô tì cũng quyết không để ai quấy nhiễu nơi an nghỉ của người.”
“Được, A Đa Đa, Tiểu Châu này, chúng ta nhanh chóng trở về xử lí chuyện này đi, phải ngăn cản đệ ấy.”
“Vâng, nhưng ngăn cản rồi thì sao? Vẫn không có ai để cúng tế.”
Dạ Huân Thiên bèn nói:
“Đến lúc ấy ta tìm đâu đó một người nói dối là mầm mống cuối cùng của Mộc Gia sau đó giả vờ nói là cô ta đã nhuốm máu cúng tế và đã chết rồi là được, chỉ cần che mắt mọi người là được.”

A Đa Đa cười láu cá:
“A Ha Ha, ngươi cũng cáo thiệt đó nha Dạ Huân Thiên.”
Sau đó bọn họ lên đường trở về kinh thành, tức tốc vào cung gặp Hoàng thượng.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Hoàng huynh, không cần đa lễ, mau đứng lên.”
Dạ Huân Thiên không chần chừ gì mà hỏi luôn vào chủ đề chính:
“Thiên Hội à, nghe nói đệ có ý định đập núi đá sau Mộc Gia là sao chứ?”
“Ngay cả huynh cũng mê tín tin theo tà thuyết ư, làm gì có chuyện đã trấn quốc gì chứ, đệ đã đến đó rồi dưới nước chỉ qua là nham thạch núi lửa, viên đá đó vừa hay chắn lại chứ không có điều gì kì lạ ở đây cả.

Khi xưa nham thạch đó chảy ra làm vô số người ở kinh thành bị thương, thấy nham thạch màu đỏ trông như máu, người dân lo sợ ông trời đổ máu xuống trần gian nên mới đồn thổi như vậy thôi.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Chương 142


“Đệ biết rồi sao?” Dạ Huân Thiên biết Dạ Thiên hội trước giờ tinh thông thiên văn địa lí, số hóa.

Không ngờ đệ ấy đã biết cả rồi.

Tư duy thật là tiến bộ chẳng thua kém gì người trên trời như A Đa Đa cùng Ba Ba Mạc Tỏa.
“Hoàng huynh cũng biết ư? Vậy sao huynh còn tin cho được.”
“Đệ phải hiểu cho dù nó đúng như vậy, nhưng đệ làm cách nào để giải thích cho dân chúng Dạ Tiễn hiểu điều này, đệ nghĩ đệ thuyết phục được họ sao, đệ có mấy cái mồm để thuyết phục họ.”
Dạ Thiên Hội không nói gì, suy nghĩ cũng có ý đúng.
Dạ Huân Thiên nói tiếp:
“Hơn nữa đệ nghĩ mà xem, nếu như viên đá đó đã chắn miệng núi lửa ngầm bên dưới vậy nếu săn bằng ngọn núi thì miệng núi lửa sẽ phun trào lúc đó tính mạng người dân ở kinh thành sẽ ra sao?”
“Nhưng theo đệ tìm hiểu thì núi lửa đã tàn rồi, không có nguy hại nữa.”

“Vậy còn người phá bỏ, phải cần bao nhiêu người mới đập bỏ được ngọn núi đó, tuy rằng nó nhỏ nhưng rất tốn sức người và sức của.

Chi bằng đệ nghe ta, cứ tạm cho ta xử lí vụ này, ta sẽ qua mắt mọi người.”
Dạ Thiên Hội suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng đồng ý, nhưng kèm theo một điều kiện:
“Nếu huynh muốn ta đồng ý chuyện này thì phải quay lại làm vua, ta thực sự không muốn làm vua nữa, ta muốn một cuộc sống phiêu diêu tự tại được học hỏi những điều mới lạ từ khắp mọi nơi.”
“Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Ban đầu ta đã nói với đệ rồi, ta phải đi tìm Mộc Phi.”
“Chẳng lẽ Mộc Phi quan trọng hơn người dân của Dạ Tiễn quốc sao?”
Dạ Huân Thiên bực tức nói:
“Đệ nói lí một chút đi, chỉ cần đệ không cho phá dỡ ngọn núi là mọi chuyện sẽ êm đẹp như cũ mà, đây là do đệ ích kỉ chỉ suy nghĩ cho mình mới vậy chứ.”
Nói đến đây Dạ Huân Thiên bỗng chột dạ giật mình, không phải hắn cũng đang ích kỉ chỉ biết suy nghĩ cho mình chỉ mong có thể kiếm tìm ra cô mà giao hết lại cho đệ đệ của mình đó sao, hóa ra chính hắn cũng không có tư cách nói Dạ Thiên Hội.
Biết mình nói lời không phải Dạ Huân Thiên vỗ vai Dạ Thiên Hội nói:
“Ta xin lỗi, đệ phải hiểu cho ta.”
“Nếu thấy có lỗi thì chấp nhận điều kiện của ta đi.”
“Đệ….”
“Nhiều năm như vậy huynh đã tìm được tỷ ấy chưa? Chưa đúng chứ! Nếu vậy huynh cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng làm gì.”
Dạ Huân Thiên tức giận:
“Đệ cứ phải tùy hứng như vậy sao?”
“Ta không tùy hứng, ta chỉ muốn được sống cuộc sống thoải mái, ngai vàng vốn không dành cho ta.”
Dạ Huân Thiên biết mình không thể lay chuyển được Dạ Thiên Hội vì cậu cũng là một người cứng đầu y hệt hắn.

Dạ Huân Thiên nhắm chặt mắt lại, bất lực nói:
“Được, theo ý đệ.”
Hắn rốt cuộc vẫn phải vì người dân, Dạ Thiên Hội đúng thật rất thông minh nhưng thật không thích hợp để trở thành vua.
Chuyện lần này cũng đã chứng tỏ được điều đó, Dạ Thiên Hội làm vua nhưng không suy nghĩ gì đến dân chỉ dựa theo chứng kiến của mình liền lập tức đồng ý cho dỡ bỏ ngọn núi, điều này thật khiến hắn phiền lòng.
Hắn vốn tưởng rằng mình có thể tiếp tục đi tìm cô, nhưng hình như không thể, dù vậy hắn vẫn sẽ không từ bỏ ý định đó, mặc dù việc quốc gia đại sự bận bịu nhưng hắn vẫn cố gắng tìm kiếm cô.
Đám người Dạ Huân Thiên cùng nhau đi đến ngọn núi sau Mộc Phủ.
Mọi người đi vào bên trong, từ xa vẫn thấy viên đá sừng sững nằm đó, nhưng khung cảnh xung quanh động lúc này đã tồi tàn u tối cực kì.
Mới vài năm trôi qua cây cỏ không biết điều đã mọc rễ xuyên qua từng kẽ đá, tạo thành khung cảnh rậm rạp um tùm.

Nhưng hồ nước ở dưới viên đá vẫn trong vắt ánh lên màu vàng óng ánh.
Tiểu Châu cùng A Đa Đa nhanh chóng phát quang đám cây cỏ đi, Hạ Thôi Mị vì là bà bầu nên chỉ đứng đó chơi cùng hai đứa trẻ con.
Điềm Điềm phụ hai người kia thu gom quét dọn còn Dạ Huân Thiên thắp nến sáng khắp xung quanh căn động, đi đến bên hồ nước lau sơ qua phiến đá pha lê muối, trong chốc lát viên đá nhờ ánh sáng vàng của nến trở nên sáng lóa đầy màu sắc.

Cắm một nén hương lên ngôi mộ nhỏ đắp tạm của Mộc Thanh Nhi vì không có thân xác trong đó, căn bản là thân xác giờ đã là của Ba Ba Mạc Tỏa rồi.
Sau đó hắn cũng đi lại phụ đám người A Đa Đa thu dọn đám cây cỏ xung quanh động.

Bất ngờ làm rơi viên ngọc tín hiệu xuống đất, lăn đến phía Tiếu Tiếu cùng Tùng Tùng đang chơi đùa bên này.
Trẻ con hiếu kì lại tinh mắt nên đã phát hiện ra viên ngọc.

Chúng không biết là gì nhặt lên, cầm lên tay một lúc, viên ngọc cũng từ từ chuyển từ màu nâu đen sang màu trắng trong thuần khiết.
Tùng Tùng thắc mắc hỏi:
“Đây là thứ gì?”
Tiếu Tiếu trả lời:
“Hình như ta từng thấy nó ở đâu rồi, trông rất giống của Dạ thúc thúc.”
“Muội nói đúng, ta cũng thấy rất giống, nhưng sao nó lại không ở chỗ Dạ thúc mà lại xuất hiện ở đây.”
“Ừm ta cũng không biết.”
Một lát sau Tiếu Tiếu nhìn ngó đông tây, nhìn về phía viên đá trên hồ nước.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Chương 143


“Tiểu Tùng à, huynh nhìn xem viên đá kia có màu trắng thật giống viên ngọc này nha, có thể họ là mẹ con đấy.


Tùng Tùng mắt đen láy mở lớn, mày nhỏ cau lai, tỏ ý nghi hoặc:
“Phải không đó, sao có thể được.


Tiếu Tiếu dùng suy nghĩ ngây thơ của mình giải thích:
“Huynh nghĩ mà xem, trên đời này ai mà không có mẹ chứ, ta có mẹ Điềm Điềm, còn huynh chẳng phải cũng có dì Thôi Mị đó sao, vậy thì viên ngọc đáng thương này chắc cũng có mẹ, nó đang buồn vì rời xa mẹ đó.


“Vậy chúng ta mau mang nó đến chỗ viên đá mẹ đi.


“Ừm, đi thôi.


Tùng Tùng cùng Tiếu Tiếu vừa mang viên ngọc đặt cạnh viên đá pha lê muối ngay lập tức hiện lên một luồng sáng lấp lánh, có một sự liên kết kì lạ giữa ngọc tín hiệu và viên pha lê đó.

Luồng ánh sáng lóe ra cuối cùng, hình ảnh một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ hiện lên, giống như tấm màn chiếu, chiếu hình ảnh Ba Ba Mạc Tỏa lên.

Cô xuất hiện xinh đẹp tựa như nàng tiên khiến hai đứa nhỏ bất ngờ cộng vui sướng nói:
“Dì ơi dì thật đẹp đó.


Hạ Thôi Mị đang trông hai đứa nhỏ mới chạy lại phía A Đa Đa hỏi xem có việc gì cần làm không khi nhìn lại đã không thấy hai đứa nhỏ đâu.

Ráo rác nhìn đông tây thì nhìn thấy một cảnh này, cô hét lớn lên nói:
“Mọi người ….

mọi người…Ba Ba Mạc Tỏa.


Đám người Dạ Huân Thiên không hiểu gì cũng nhìn theo tầm mắt cô thì nhìn thấy ảo ảnh của Ba Ba Mạc Tỏa đang nhìn hai đứa nhóc cười.


Dạ Huân Thiên như không tin vào mắt mình, trong lòng vui sướng tột độ, chạy nhanh như bay về phía cô nói:
“Mạc Tỏa…”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn thấy hắn, lập tức không kìm được lòng mình mà khóc.

“Dạ Huân Thiên, để chàng đợi lâu rồi.


Dạ Huân Thiên ngay lập tức chạy lại ôm lấy cô nhưng nhận ra bản thân mình đang ôm không khí.

“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng….

.


“Ta bây giờ mới chỉ là ảo ảnh thôi, chờ vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng cơ thể hoàn chỉnh.


“Chuyện này là sao cơ chứ?” Dạ Huân Thiên khó hiểu hỏi.

A Đa Đa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn phiến đá lại nhìn viên ngọc năng lượng.

“Không biết tại sao nhưng viên đá trấn quốc gì gì đó này có một từ trường cực mạnh, nó đã hút toàn bộ tinh thể của Ba Ba mạc Tỏa thu gom về đây, sau khi gặp được ngọc tín hiệu của mình đã dần dần khôi phục rồi, hay lắm Dạ Huân Thiên ạ, chỉ cần vài ngày nữa là hai người có thể đoàn tụ rồi.


Điềm Điềm vừa khóc vừa nói:
“Phải, không lâu trước đây Mộc Phi nương nương cũng từng xuất hiện dưới dạng ảo ánh như này nói chuyện với Mạc Tỏa và muội, chắc chắn viên đá có huyền cơ.


Dạ Huân Thiên vui mừng cười nhìn Ba Ba Mạc Tỏa:
“Mạc Tỏa à, ta rất nhớ nàng, ta tưởng mình sẽ chết đến nơi nếu không tìm thấy nàng, thật không ngờ ông trời đã không phụ lòng người, cuối cùng chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi.


Ba Ba Mạc Tỏa trong cơ thể ảo ảnh nói:
“Thật làm khó chàng quá, thực ra ta vẫn nhìn thấy mọi người thông qua ngọc tín hiệu, chỉ là không thể xuất hiện, nhìn mọi người ở bên nhau hạnh phúc, rồi có hai tiểu bảo bối này, ta cũng rất muốn nhanh chóng xuất hiện để cùng vui với mọi người nhưng không biết làm cách nào.



Điềm Điềm khóc nức nở nói:
“Nương nương à, cuối cùng người cũng về, nô tỳ rất nhớ, rất rất nhớ người.


“Thôi nào, đã là mẹ trẻ con rồi mà vẫn còn cái tính hay khóc đó là sao? Ngươi không sợ tương lai Tiếu Tiếu học theo à.


Mọi người nghe xong đồng loạt cười lớn.

Nhìn thấy cô đang cười trước mặt mình, cho dù chỉ là ảo ảnh hắn cũng vui mừng không thôi, hắn cứ liên tục véo vào eo mình xem hắn có đang mơ hay không.

Chờ cô khôi phục cũng phải mất ba ngày, hắn thấy năng lượng màu xanh đang từ từ dâng lên trong ngọc tín hiệu.

Cả đêm mọi người ngủ ở động chờ cô, Dạ Huân Thiên vẫn không ngừng trò chuyện với cô đến lúc không chịu đựng được nữa ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Dạ Huân Thiên tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm là đưa mắt nhìn lên phía viên đá nhưng lại không nhìn thấy ảo ảnh của Ba Ba Mạc Tỏa nữa.

Hắn hoảng hốt tiến lại gần, như một tên điên hết sờ chỗ nọ lại nhìn chỗ kia.

“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng đâu rồi.


Dạ Huân Thiên hốt hoảng hét lớn, chẳng nhẽ hôm qua đối với hắn chỉ là giấc mơ hay sao, thực ra cô chưa từng xuất hiện, chỉ là hắn tự tưởng tượng ra cô để an ủi nỗi nhớ nhung của mình hay sao?
Tiếng hét của hắn khiến mọi người cũng phải ngồi dậy.

“Có chuyện gì vậy Dạ Huân Thiên, ngươi hét lớn như vậy tiểu Hạ của ta sao ngủ được.

” A Đa Đa tức tối nói.

Tiểu Châu bên này cũng hỏi:
“Có chuyện gì vậy Hoàng Thượng?”
Dạ Huân Thiên đau lòng, nước mắt chảy ra quỳ gối trước viên đá nói nhỏ từng tiếng:
“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng ấy không thấy nữa rồi.


Ngọc năng lượng cũng biến mất.


“Hả? Không thể nào, không phải nói là ba ngày nữa mới khôi phục sao?” A Đa Đa không tin nổi nói.

“Viên ngọc tín hiệu cũng không thấy, có khi nào tên trộm nào muốn lấy trộm nó nên giàn kế tạo ảo ảnh Ba Ba Mạc Tỏa không?”
Tiểu Châu ngập ngừng lên tiếng:
“Theo thần biết hình như phía đông có lưu truyền một loại bí thuật chứa mùi hương đặc biệt, ai hít phải mùi hương đó đều bị rơi vào ảo cảnh huyễn hoặc từ trong đầu mình, hôm qua bước vào động chắc mọi người cũng ngửi thấy mùi kì lạ, nhưng thần chỉ nghĩ là mùi rong rêu ẩm thấp lâu ngày thôi, rất có thể….

.


Nghe Tiểu Châu nói vậy mọi người đều im lặng không nói gì, chỉ đau lòng nhìn Dạ Huân Thiên.

Đột nhiên chiếc cửa gỗ tạm bợ hôm qua bọn họ mới đóng để che miệng hang đá ngủ cho đỡ lạnh đột nhiên mở ra.

Ba Ba Mạc Tỏa mặc một thân váy trắng, tóc búi nửa đơn giản xinh đẹp.

hai tay còn cầm vài xiên gà đã được nướng chín vàng ươm.

“Mọi người ăn sáng thôi, à thì…ta chỉ làm món gà là ngon nhất….

cho nên… hì hì.


Nhìn Ba Ba Mạc Tỏa xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt mình, Dạ Huân Thiên thoáng chút bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng chạy lại ôm chặt cô nói:
“Mạc Tỏa à, nàng đã thành người được rồi sao? Không phải nói là ba ngày ư?”
“À, cái đấy là do ta lừa mọi người đó, để tạo sự bất ngờ hihi.


Dạ Huân Thiên bất lực nói:
“Đúng là chỉ có nàng mới làm được những điều này.

” Bây giờ mà có ai ở đây nói người này không phải Ba Ba Mạc Tỏa cô thì cho dù có đánh chết hắn hắn cũng không tin.

Dạ Huân thiêm ôm Ba Ba Mạc Tỏa thật chặt, như thể sợ buông tay ra cô sẽ tan biến ngay lập tức vậy.

“Hự…hự…Dạ Huân Thiên ôm đủ rồi đó, còn người khác đang xếp hàng kìa.



Dạ Huân Thiên cười lớn bỏ cô ra.

Ba Ba Mạc Tỏa đưa gà cho hắn, chạy đến ôm Điềm Điềm:
“Nha đầu ngốc, đã làm ngươi buồn nhiều rồi.


“Người trở về là tốt rồi, nương nương.


Cô quay sang ôm Hạ Thôi Mị, xoa xoa bụng bầu:
“Nhanh ra đời đi nha tiểu công chúa của dì.


“Nhỡ nó lại là một tiểu nam tử thì sao?”
“Không thể, ta đã nhìn ra được là tiểu công chúa rồi, chúc mừng nhé A Đa Đa.


A Đa Đa cười nhìn cô nói:
“Cuối cùng qua bao sóng gió mấy người chúng ta đã đều được hạnh phúc rồi, trước kia ai cũng được hạnh phúc còn mỗi Dạ Huân Thiên, thực cũng thấy đau lòng lắm.


Ba Ba Mạc Tỏa cười hiền nhìn Dạ Huân Thiên, cô đi đến ôm lấy hắn:
“Những ngày tháng tiếp theo ta tuyệt đối không để chàng sống trong đau khổ nữa.


“Nói lời giữ lời.


Sau đó Dạ Huân Thiên cúi đầu hôn cô.

Điềm Điềm cùng Hạ Thôi Mị nhanh chóng dùng tay che lại hai đôi mắt non nớt của Tùng Tùng cùng Tiếu Tiếu.

Một lát sau hai người buông nhau ra cười nhìn mọi người đang giả vờ tai điếc mắt đui, không nghe không thấy gì.

Hai bọn họ cứ thế chìm ngập trong hạnh phúc, mong chờ một cuộc sống về sau toàn những điều tốt đẹp và không bao giờ chia cắt nhau nữa.

End.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: 144: Ngoại Truyện


Một thời gian sau.
“Không, con không muốn không muốn đâu, con không muốn đi học con muốn đi chơi.”
“Dạ Thừa Ngân, con đứng yên đó cho mẹ, còn chạy nữa mẹ đánh què chân bây giờ!”
Trong khoảng sân rộng trước tẩm điện, Ba Ba Mạc Tỏa thừa sống thiếu chết đuổi theo Dạ Thừa Ngân, thằng con trai trời đánh của cô cùng Dạ Huân Thiên.
Lúc này Dạ Huân Thiên cũng vừa thượng triều trở về.
“Có chuyện gì mà hai mẹ con vui vậy.”
“Vui cái con khỉ, chàng nhìn thằng quý tử của chàng đi, cả ngày bay nhảy ngáo ngơ chẳng chịu học hành, cứ chúi đầu vào mấy cái tuyệt học võ công để làm gì chứ?”
Dạ Huân Thiên cười ôm vai Ba Ba Mạc Tỏa nhìn Dạ Thừa Ngân đang đứng trên ngọn cây.
“Nó không phải là nghịch ngợm giống nàng sao?”
“Hừ.”
Ba Ba Mạc Tỏa lườm một cái rồi nhìn về phía Dạ Thừa Ngân hét lớn.
“Dạ Thừa Ngân, con tốt nhất nên xuống đây cho mẹ, con phải học hành để sau này con làm vua chứ?”
“Con không thèm làm vua có gì tốt chứ?”
Ba Ba Mạc Tỏa bất lực lẩm bẩm.
“Hừ, sao ta lại đẻ ra thằng con bất trị như thế được chứ?”
“Dạ Thừa Ngân, đừng tưởng mẹ không trèo được lên trên đó nhé, mấy công phu cha mi dạy cũng chỉ là trò bọ ngựa đối với mẹ thôi.”

Dạ Thừa Ngân lè lưỡi làm mặt xấu:
“Nếu vậy thì mẹ lên đây đi, đừng ở dưới bà già càm nhàm nữa.”
“Mi dám nói mẹ mình như vậy à, Dạ Huân Thiên cầm lấy.”
Cô đưa cái chổi lớn cho Dạ Huân Thiên, sau đó đứng ở dưới gốc cây vận công bay vụt thẳng lên trên, lúc gần bám vào được chân của tiểu quỷ nghịch ngợm kia thì năng lượng bất chợt không đủ lại bị rơi tự do xuống.
“Á aaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Dạ Thừa Ngân nhìn thấy vậy lo lắng hét lớn.

“Mẹ.”
Dạ Huân Thiên cười nhìn hai mẹ con nghịch ngợm, hắn thi triển khinh công xoay người đột ngột phóng lên, áo choàng dài sau lưng tỏa ra.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp, Ba Ba Mạc Tỏa thấy mình an toàn, nằm trong vòng tay hắn tận hưởng kiểu bế công chúa này, mỉm cười hài lòng.
“Hừ, A Đa Đa nói đã dạy ta nén năng lượng rồi mà sao mãi không học được, cứ bị hụt hoài à.”
“Thế nên từ nay nàng đừng vận công làm gì, cứ bình thường thôi.”
“Tất cả là tại tên tiểu tử Thừa Ngân kia, tại đẻ nó mà đầu óc ta mới nhớ nhớ quên quên như vậy.”
“Đã là hoàng hậu một nước rồi thì nên bớt nghịch ngợm đi.”
Hai người hạ xuống đất, sau đó Dạ Huân Thiên bay lên bắt lấy Dạ Thừa Ngân.
“Con cũng bớt trêu mẹ đi.”
“Dạ.”
Dạ Thừa Ngân cực kì sợ oai nghiêm của phụ hoàng mình, cứ mỗi lần ở cạnh Dạ Huân Thiên là lo sợ không thôi, nhưng vẫn cực kỳ yêu quý cha mình.
“Dạ Huân Thiên, ta để ý từ lúc có tên nhóc này chàng không còn yêu ta nữa.”
“Nào có chứ, ta vẫn yêu nàng mà.”
“Cái gì mà yêu ta ngày ngày toàn triều chính, về cái là dính lấy tên nhóc này không thèm đoái hoài gì?”
“Thì nàng cũng ngày ngày quấn quýt Dạ Thi Nguyệt rồi còn gì, có thèm quan tâm ta đâu.

Mà nhắc mới nhớ, Thi Nguyệt đâu rồi.”
Dạ Thi Nguyệt chính là tiểu công chúa của hai người, là cặp song sinh long phượng với Dạ Thừa Ngân.

“Còn đâu nữa, chắc đang nằm đâu đó đọc sách rồi, sao hai đứa chúng nó trái ngược thế, người cần học hành không chịu học, người cần luyện võ phòng thân lại không chịu luyện.

Con trai cần giống cha thì lại giống tính mẹ, còn con gái thì….haizzz”
Dạ Huân Thiên nhìn vẻ bất lực của Ba Ba Mạc Tỏa buồn cười tít mắt.

Lúc này tiểu công chúa Dạ Thi Nguyệt tám tuổi bước ra.
Cái cốt cách thanh tao không giấu đi đâu được, xinh xắn đáng yêu, bước chân nhỏ nhẹ thướt tha như dẫm lên từng đóa sen mỏng nhẹ.
“Hai người đang tìm con sao?”
“Ui công chúa của mẹ, con đáng yêu quá!”
Mỗi lần nhìn thấy Thi Nguyệt là Ba Ba Mạc Tỏa lại vui sướng quấn quýt, sao cô có thể sinh được đứa con gái đáng yêu vậy chứ.
Từ trong mắt Dạ Thi Nguyệt bắn ta một tia thanh tao lạnh lùng, khi được mẹ âu yếm chỉ mỉm cười nhẹ một chút cũng không thể hiện quá đà.
Còn cái ông tướng đang đứng bên cạnh Dạ Huân Thiên thì ngược lại, gương mặt là một vũ trụ đa sắc thái biểu cảm.
“Nào tiểu công chúa của phụ hoàng hôm nay có vui không?”
Dạ Huân Thiên đưa tay ra định bế thì bị cô bé ngắt lời.
“Con không muốn bế, con lớn rồi.”
“À… Ờ được….”
Nhìn cảnh này Ba Ba Mạc Tỏa phụt cười.
“Con muốn bế, con muốn.”
Dạ Thừa Ngân lại liên tục chạy lại muốn được phụ hoàng bế.
“Nam nhi phải có khí khái nam nhi, tuổi này rồi còn bồng bế gì?”
Dạ Huân Thiên nhẹ nhàng quát.
Trong lúc cả nhà ầm ĩ người này một chuyện, người kia một chuyện thì từ phía cổng vào cửa điện có một đám người đi đến.
Lần lượt là gia đình nhà A Đa Đa, Hạ Thôi Mị và gia đình nhà Tiểu Châu Điềm Điềm.
Tiểu Tùng và Tiểu Tiếu lúc này cũng đã ra dáng thanh thiếu niên, vẻ cứng cáp.

Nhìn bên kia dắt tay theo là hai đứa trẻ lớn hơn Dạ Thừa Ngân và Dạ Thi Nguyệt tầm vài tháng.

“Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng hậu, công chúa và Thái tử.”
Dạ Huân Thiên cười nhìn bọn họ.
“Đến rồi à, đứng lên đi.”
“Ủa hôm nay ngày gì sao mọi người đến đông vậy?”
“Mạc Tỏa à, người quên rồi sao, mấy ngày trước chốt là hôm nay mọi người vào cung bày tiệc rồi mà!” Điềm Điềm nói.
“Ủa, có hả, sao ta không nhớ gì?”
“Chắc cô não heo nên vậy đó!” A Đa Đa vẫn mồm miệng ngay thẳng nói.
“Im đi nhé A Đa Đa, ngươi đã là ông bố hai con rồi đó!”
“Thì ngươi cũng là bà mẹ hai con đó thôi, kể ra cũng thật bất ngờ, hai người hạnh phúc muộn hơn chúng ta mà cuối cùng cũng có hai con như bọn ta, thật là biết cách hơn người đó.”
“Chuyện, ai nói Dạ Huân Thiên về khoản chuyện ấy, hôm đó……….ưm”
Cô đang thao thao bất tuyệt thì Dạ Huân Thiên ngay cạnh nhanh chóng bịt miệng lại, cái bản tính nói không biết nể nang gì của cô càng ngày càng luyện đến bậc thượng thừa.
Mấy người xung quanh nghe thấy cũng bụm miệng không muốn cười ra thành tiếng.
Sau đó mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau tụ họp bên rượu thơm, thịt ngon.

Hạnh phúc tràn ngập cùng những đứa con đáng yêu của mình.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom