Cập nhật mới

Dịch Sổ Tay Công Lược Nam Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,315
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tổng tài trúc mã hãy yêu tôi (18)


Nếu đã gặp thư kí nhỏ của mình, Tần Hoan Hoan liền vô cùng nhàn nhã mà ngồi lên ô tô nhỏ của anh, nhét tất cả đồ vật vào cốp xe, ngồi chờ được đưa về nhà.

Vốn dĩ tất cả đều hết sức hoàn mỹ.

Nhưng mà!

Khi cô ngồi vào trong xe còn chưa được mười phút, cô liền hối hận, hơn nữa hối hận đến nỗi ruột cũng xanh.

Thì ra thư ký này của cô không thể ngừng lảm nhảm!

Sao cô lại quên suy xét tính cách người xung quanh cô từ trí nhớ nguyên chủ chứ?

Dọc theo đường đi Lâm Thanh vẫn luôn không ngừng hỏi thân thể cô có chỗ nào không thoải mái, sao lại bỗng nhiên xin nghỉ lâu như vậy blah blah, chỉ có bạn không thể nghĩ tới, chứ không có anh không hỏi đến.

Cuối cùng Tần Hoan Hoan gần như là vừa lăn vừa bò mà cầm bao lớn bao nhỏ chạy vào biệt thự, thậm chí ngay cả lên tiếng nói gặp lại cũng quên nói với anh.

"Em về rồi!" Khó khăn móc ra chìa khóa mở cửa, ngữ điệu của Tần Hoan Hoan nhẹ lên cao, vui sướng nói.

Kết quả, chào đón cô lại là khắp phòng yên tĩnh.

Tần Hoan Hoan ngẩn người.

Chẳng lẽ anh ấy đi ra ngoài xã giao?

Tần Hoan Hoan đặt quần áo gì đó ở bên cạnh tủ giày, thay dép lê mềm mại núc ních, trước tiên tìm một vòng ở dưới lầu không thấy bóng người nào, liền chạy lên trên lầu đẩy cửa từng phòng một ra tìm.

Cô có trực giác, Tả Quân Trác nhất định đang ở nhà.

"Quân Trác?" Lại đẩy một căn phòng ra, vẫn không thấy ai, Tần Hoan Hoan liền khẽ la lớn lên.

[ Tích -- độ hảo cảm giảm mười, độ hoàn thành nhiệm vụ 55%. ]

Tiếng của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong không khí yên tĩnh.

Nghe thấy hệ thống nói, Tần Hoan Hoan thoáng chốc liền trừng lớn hai mắt, thiếu chút nữa không có kinh hô ra tiếng.

"Cậu nói cái gì? Giảm mười? Sao có thể?"

[ Xin đừng nghi ngờ thông báo của bổn hệ thống.]

Tần Hoan Hoan vẫn còn duy trì động tác đẩy cửa, cả người đều hóa đá.

Không phải cô chỉ gọi một tiếng Tả Quân Trác thôi sao? Sao độ hảo cảm lại giảm mười chứ!

"Nói như vậy bây giờ nam chủ đang trong biệt thự?" Nghĩ lại, có thể giảm độ hảo cảm của cô, liền chứng minh nhất định là đang ở nhà!

[ Ừ. ] hệ thống kiêu ngại lạnh lùng lên tiếng.

Thật không đáng yêu mà.

Tần Hoan Hoan lắc đầu, đóng cửa phòng không có một bóng người quyết định trước phải biết rõ ràng độ hảo cảm là tình huống thế nào đã.

Vẫn luôn tìm đến phòng cuối cùng, Tần Hoan Hoan cũng chưa tìm thấy Tả Quân Trác.

Nhìn cánh cửa cuối cùng trước mắt còn không mở ra, Tần Hoan Hoan hít sâu một hơi, vươn tay đẩy ra.

"Quân Trác......" Tần Hoan Hoan ngọt ngào gọi.

Kết quả, chào đón lại là khuôn mặt xanh mét của Tả Quân Trác.

Trước cửa sổ sát đất thật lớn đặt một bàn đọc sách gỗ đặc màu nâu sẫm, trên chiếc ghế xa hoa mạ vàng kim, Tả Quân Trác đang tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt xanh mét.

Cửa sổ vốn cực kỳ lấy ánh sáng (1) lúc này bị tầng tầng lớp lớp màn cửa sổ che lại, toàn bộ căn phòng lượn lờ sương khói, đẩy cửa ra, mùi thuốc lá nồng nặc liền xông vào khoang mũi miệng.

(1) Thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp.

Tần Hoan Hoan nhìn phòng sách tối tăm cùng Tả Quân Trác đang hít mây nhả khói, hơi có chút sững sờ.

Cô đã làm chuyện tội ác tày trời gì vậy?

"Cút!" Tả Quân Trác mãnh liệt hút một hơi khói, trong ánh mắt liếc xéo Tần Hoan Hoan không chứa một tia tình cảm, lạnh đến mức khiến lòng người hoảng loạn.

Tần Hoan Hoan bị Tả Quân Trác dọa sợ tới mức bỗng nhiên run lên.

"Anh...... Làm sao vậy?" Do dự một chút, Tần Hoan Hoan vẫn căng da đầu đến gần Tả Quân Trác một chút, hỏi thật cẩn thận.

Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan ăn mặc mát mẻ trước mắt, thân mình nhỏ xinh hơi co lại, một đôi con ngươi thấm nước phiếm sóng ánh sáng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, dường như...... Anh là tất cả của cô vậy.

Sao hả? Mày còn muốn lại bị cô ấy lừa gạt thêm một lần nữa sao!

Tả Quân Trác nhìn khuôn mặt hoàn toàn dung hợp với khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cười nhạt trong trí nhớ, ngón tay gắt gao nắm chặt lại, gần như dùng hết tất cả sức lực.

[ Tích -- độ hảo cảm giảm năm, độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. ]

............

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,315
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Tổng tài trúc mã hãy yêu tôi (19)


Beta: Minh Nguyệt

Chương 21: Tổng tài trúc mã hãy yêu tôi ( 19)

.........

WTF!

Nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống, thiếu chút nữa Tần Hoan Hoan đã đau đớn mắng ra tiếng, sao cô lại bị giảm năm điểm chứ, có còn để người ta làm nhiệm vụ nữa không!

Hệ thống: Trách tôi sao?

“Chơi vui không?” Tả Quân Trác dụi đầu mẫu thuốc lá trong tay vào trong gạt tàn thuốc, bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như Tả Quân Trác chưa từng có dáng vẻ này, từ trước tới nay Tả Quân Trác luôn hỏi han ân cần với cô, sau khi quan hệ bế tắc thì là châm chọc mỉa mai, nhưng trước giờ thì chưa có như vậy, một bộ dáng không muốn nhiều lời, nhìn cô giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tần Hoan Hoan cảm thấy, dường cô sẽ bị nam chủ từ bỏ……

“Em…… Không biết anh đang nói gì.” Tần Hoan Hoan yếu ớt nói.

Kết quả cô vừa dứt lời đã bị Tả Quân Trác dọa cho phát sợ.

Chỉ thấy anh bỗng nhiên vỗ bàn một cái rồi đứng lên, một tiếng bịch vang lớn trong phòng sách nhỏ hẹp, hai chân thon dài bước ba bước đã đi tới trước mặt Tần Hoan Hoan.

Tần Hoan Hoan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lồng ngực dày rộng của Tả Quân Trác liền xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

“Em còn muốn giả bộ tới khi nào!?” Tả Quân Trác dùng một tay ấn Tần Hoan Hoan đến bức tường phía sau, một tiếng bụp ghê gớm khiến đầu óc Tần Hoan Hoan có chút choáng váng.

Trời ạ! Tường đông (1) không phải chơi như vậy đâu!

(1) Tường Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

Đầu bịch một tiếng đập ở trên tường, không chỉ mơ hồ còn đau, Tần Hoan Hoan hơi lắc đầu, trong giọng nói mang theo chút ảo não:

“Em làm sao chứ?”

“Em làm sao hả?” Tả Quân Trác cười lạnh một tiếng, giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, lúc này bàn tay to rộng của anh đang ra sức nắm bả vai của Tần Hoan Hoan, hai mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô đến nửa ngày, thấy Tần Hoan Hoan vẫn không có bất kì phản ứng gì, một chút mong đợi cuối cùng ở trong lòng cũng vỡ nát, cả người có chút suy sụp mà nói: “Ly hôn đi.”

Ly hôn đi.

Tất cả không vừa lòng của Tần Hoan Hoan nháy mắt liền bị ba chữ này dọa chạy.

Cô chỉ mới đi ra ngoài mua quần áo về mà sao đã phải ly hôn?

“Em không muốn.” Tần Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn Tả Quân Trác cách cô cực gần, dứt khoát lưu loát nói lời từ chối.

“Không muốn?” Trong ánh mắt của Tả Quân Trác hiện lên một chút tức giận, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Tần Hoan Hoan, cuối cùng em còn muốn tôi phải thế nào!”

Lúc này Tần Hoan Hoan thật sự không biết Tả Quân Trác bị làm sao vậy, thấy Tả Quân Trác gận dữ nhìn cô, liền dùng mắt to ngây thơ chớp chớp nhìn lại.

Hừ, dáng vẻ mắt to này của cô thật có tính lừa gạt.

Tả Quân Trác thấy Tần Hoan Hoan còn chết không thừa nhận, liền móc điện thoại từ trong túi quần ra, click mở tin nhắn hơn nửa tiếng trước anh nhận được rồi đưa đến trước mắt cô.

“Có bản lĩnh đi ra ngoài cấu kết với người khác, lại không cơ bản lĩnh thừa nhận ở chỗ tôi? Tần Hoan Hoan, sự nhẫn nại của tôi cũng có mức độ!”

Tần Hoan Hoan trừng lớn hai mắt nhìn điện thoại được đưa tới trước mặt cô.

Nơi gửi tin nhắn đến ghi là Đổng Thi Thi.

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Hoan Hoan liền biết sẽ không có chuyện gì tốt.

[ Quân Trác không đi làm sao? ]

Chỉ thấy dưới những lời này phối thêm một tấm hình rất to, trên hình đúng là cô và Lâm Thanh trước cửa trung tâm mua sắm.

Bởi vì vấn đề góc độ, rõ ràng là Lâm Thanh đang thò đến gần nhìn máu trên lỗ tai cô, lại giống như đang thỏa thích hôn cô.

Cuối cùng cô cũng biết Tả Quân Trác đang tức giận cái gì!

Nhìn thấy ảnh chụp như vậy, cho dù Tả Quân Trác có rộng lượng cũng sẽ tức giận.

Chẳng qua…… Tín nhiệm giữa bọn họ giống như quá yếu kém……

Sau khi biết sao lại thế này, trong lòng Tần Hoan Hoan liền bắt đầu tính toán, giống như là đang ngẩn người vậy.

Mà phản ứng của Tần Hoan Hoan chiếu vào trong mắt Tả Quân Trác lại giống như là bị anh vạch trần nên chột dạ, tim lập tức như bị đao cắt.

“Em còn có muốn nói gì nữa không!”

........

#Lảm nhảm:

✔Sang năm mới rồi sẽ cố gắng tăng năng suất coa hơn nửa để có thể lấp được hộ, cảm ơn các nàng đã ủng hộ cho truyện trong suốt thời gian qua. Năm mới vui vẻ nha~

........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,315
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Tổng tài trúc mã hãy yêu tôi (20)


Tần Hoan Hoan cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được mài dũa điêu khắc của Tả Quân Trác tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng đậm màu căng ra, trên trán có một vài vệt nước, hai nắm tay càng có chút run rẩy.

Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách này của Tả Quân Trác, trong đầu Tần Hoan Hoan bỗng nhiên hiện lên một tia ánh sáng tinh ranh.

Cô có chút không thể tin được mà hơi lui một bước nhỏ về sau, rồi lại đụng vào tường, một đôi mắt như nước mùa thu nhìn Tả Quân Trác, bên trong ẩn chứa một tia đau lòng, thân mình nhỏ xinh có chút run rẩy.

“Thì ra…… Em ở trong lòng anh là loại người này.” Tần Hoan Hoan lẩm bẩm.

Tả Quân Trác quay đầu đi, không nhìn đôi mắt biết nói của Tần Hoan Hoan, sợ mình lại mềm lòng.

“Chứng cứ đã bày ra ở trước mặt, em còn muốn giải thích thế nào.” Tả Quân Trác nói bằng giọng điệu gượng gạo.

Trời biết, hôm nay sau khi anh tới công ty, đầu óc đều là nụ cười của Tần Hoan Hoan trong hai ngày nay.

Mặc kệ là bộ dáng ngây thơ của cô, bộ dáng làm nũng của cô hay là tin nhắn thăm hỏi của cô đều tuần hoàn vô tận ở trong lòng anh.

Anh nhịn không được trộm nghĩ, có phải Hoan Hoan ỷ lại anh, yêu anh say đắm đã trở lại?

Nhớ lại hôm nay mình mới làm bữa sáng được một nửa đã đi, cũng không biết cô ăn cơm chưa, càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát liền trực tiếp chào hỏi với thư kí, trốn việc rời đi.

Nghĩ đến khi mình về đến nhà nói với cô muốn đưa cô đi ăn bún ốc, bộ dáng thỏa mãn kia của cô, anh liền nhịn không được mềm lòng đến nát bét, một đường tăng tốc vững vàng từ đường xe 30 phút giảm còn mười phút.

Kết quả sau khi đẩy cửa ra chẳng những không có nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, còn nhận được một tin nhắn hình ảnh cô cùng tiểu bạch kiểm (1) kia hôn nhau, như vậy thì làm sao anh có thể chịu được!

(1) Tiểu bạch kiểm: Trai bao, những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc).

Nhưng cho dù như vậy…… Anh vẫn không đành lòng tổn thương cô, cho nên chỉ có thể…… Thả cô đi.

“Anh tin tưởng cô ta như vậy sao? Em thì tính là gì đây.” Trong giọng nói của Tần Hoan Hoan ẩn chứa vô tận tủi thân, một đôi mắt to ngập nước nửa híp chứa nước mắt mà nhìn Tả Quân Trác, giọng điệu khẽ run, khiến người ta nhịn không được đau lòng.

Mà Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan như vậy, sửng sốt một chút, có chút không hiểu ý của cô.

“Em bị thương anh cũng không an ủi em, còn hung ác với em, đẩy em, anh là người xấu!” Tần Hoan Hoan hung hăng đẩy ngực Tả Quân Trác một cái, miệng nhếch lên, nước mắt blah blah liền rớt xuống.

Tả Quân Trác thình lình bị Tần Hoan Hoan đẩy phải lui về sau hai bước, sau khi nghe thấy Tần Hoan Hoan nói, lo lắng nháy mắt đẩy lùi phẫn nộ.

“Sao lại bị thương?”

Thấy Tả Quân Trác không hề tức giận ngược lại mặt đầy lo lắng nhìn bản thân, trong mắt Tần Hoan Hoan hiện lên đắc ý không thể thấy được, trên mặt lại càng thêm tủi thân, như chưa hết giận mà vươn tay đánh Tả Quân Trác hai cái.

“Thiếu chút nữa em đã bị chậu hoa rơi xuống đập chết, là người ta đã cứu em, vậy mà anh còn nói em đi thông đồng với người khác!” Đôi mắt như thanh tuyền của Tần Hoan Hoan lúc này hoàn toàn là tủi thân, giọng điệu đáng thương rồi lại mang theo chút nuông chiều.

“Bị chậu hoa đập trúng sao!” Tả Quân Trác không thể tin mà nói, “Em bị thương ở đâu! Để anh nhìn xem!”

Nói xong, Tả Quân Trác liền giữ chặt tay nhỏ non mịn của Tần Hoan Hoan, đôi con ngươi hẹp dài như máy rà quét lia nhanh toàn thân cô.

“Không cho anh nhìn!” Tần Hoan Hoan bĩu môi, rút đôi tay bị nắm về rồi lại ngây ngốc mà dùng tay che lại lỗ tai của mình, nhõng nhẽo hừ một tiếng.

Thấy vậy, Tả Quân Trác cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp liền bắt đầu lấy tay của cô ra, trừng lớn hai mắt nhìn, kết quả nhìn một vòng mới nhìn thấy miệng vết thương nhỏ có chút phiếm hồng trên lỗ tai của Tần Hoan Hoan, lập tức dở khóc dở cười.

Nếu có thể làm tổng giám đốc xí nghiệp trong một trăm thứ hạng đầu, Tả Quân Trác tự nhiên cũng không ngốc, hơi nghĩ lại chút liền hiểu nguyên do mọi chuyện, lúc này nhìn Tần Hoan Hoan giận dỗi mà xoay đầu nhỏ đi, khóe mắt khẽ cong, liền gợi lên một nụ cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,315
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Tổng tài trúc mã hãy yêu tôi (21)


“Tích —— độ hảo cảm tăng 30, độ hoàn thành nhiệm vụ là 80%. Độ hảo cảm đối với Đổng Thi Thi giảm mười, còn dư 10%.”

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới giọng nói ấu trĩ của hệ thống, sau khi nghe rõ nội dung Tần Hon Hoan thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng, tuy rằng đã sớm biết nhất định sẽ tăng độ hảo cảm, nhưng mà không nghĩ tới vậy mà thoáng chốc lại tăng thêm 30%! Lại còn giảm độ hảo cảm của bạch liên hoa kia!

Đây là tìm đường sống trong cõi chết sao ha ha ha ha……

Tần Hoan Hoan cười ha ha ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn không nhìn mặt Tả Quân Trác.

Tả Quân Trác bất đắc dĩ mà nhìn đầu nhỏ lông lá của Tần Hoan Hoan, hỏi: “Vậy là thư kí nhỏ của em cứu em?”

Tần Hoan Hoan quay lại rồi trừng mắt liếc nhìn Tả Quân Trác một cái, không vui mà hung hăng hừ với một tiếng, cũng không trả lời hắn.

“Thật sự tức giận sao?” Tả Quân Trác nhướng mày, có chút buồn cười mà nói.

Nghe vậy, Tần Hoan Hoan liền liếc mắt nhìn Tả Quân Trác, thầm nghĩ chính anh hết giận rất nhanh, em tức giận còn chưa có tiêu đâu, vừa vào cửa liền mắng rồi lại tường đông xong thì muốn ly hôn, lúc này liền muốn xong xuôi như vậy?

Suy nghĩ, Tần Hoan Hoan liền trợn trắng mắt với Tả Quân Trác, sau đó xoay người muốn đi:

“Không phải muốn ly hôn sao? Đi thôi! Thừa dịp Cục Dân Chính còn chưa có tan tầm!”

“Ai.” Thấy Tần Hoan Hoan thật sự phải đi, Tả Quân Trác liền kéo cổ tay cô lại.

“Hôm nay là anh sai rồi. Anh xin lỗi.”

Tần Hoan Hoan nghe vậy liền nghiêng người đi, nhìn vẻ mặt chân thành của Tả Quân Trác, vẻ mặt mới đẹp lên một ít.

“Em và Lâm Thanh, không có bất kỳ quan hệ gì ngoài bạn bè làm việc ra.” Tần Hoan Hoan trịnh trọng nói.

Nghe Tần Hoan Hoan nói, Tả Quân Trác liền sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới Tần Hoan Hoan sẽ  giải thích chuyện này cho anh, ít nhất,  ba năm trước chưa bao giờ từng giải thích.

“Ừm.” Tả Quân Trác có chút ngu ngơ mà gật đầu, sau đó nói:

“Hôm nay là do anh quá kích động.”

Nếu anh không kích động thì em liền hoàn toàn xong xuôi rồi!

Tần Hoan Hoan lải nhải ở trong lòng, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ đại nhân đại lượng nói:

“Được rồi, tha thứ cho anh!” Sau khi nói xong, lại xoa đầu, bĩu môi oán giận: “Bây giờ đầu còn đau đấy.”

“Anh nhìn xem.” Dù sao cũng là mình đẩy Tần Hoan Hoan đến trên tường, lúc này thấy Tần Hoan Hoan xoa đầu, liền có chút áy náy mà đi qua vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô xem thử có sưng không.

“Đau ~” Bỗng nhiên bị Tả Quân Trác sợ đụng vào chỗ đó, Tần Hoan Hoan cau mày nũng nịu.

Bản thân Tần Hoan Hoan thuộc về kiểu người có dáng người nhỏ xinh, lúc này đứng ở bên người Tả Quân Trác liền lùn hơn một cái đầu.

Tay của Tả Quân Trác còn đặt ở cái ót của Tần Hoan Hoan, xúc cảm lông lá khiến lòng ánh có chút mềm mại, mà trong xoang mũi thì quanh quẩn đều là mùi hương sâu thẳm trên người Tần Hoan Hoan, rũ mắt xuống, liền nhìn thấy lông mi giống như quạt hương bồ của cô, chóp mũi xinh xắn, môi nhỏ dẩu lên, trong lòng khẽ động, Tả Quân Trác chậm rãi cong lưng, ma xui quỷ khiến bỗng hôn lên đôi môi hồng của Tần Hoan Hoan.

Xúc cảm ấm áp khiến Tần Hoan Hoan cứng đờ trong phúc chốc, cô không dám tin mà nhìn Tả Quân Trác cách cô cực gần, tới cả hô hấp cũng dừng lại.

Này sao lại một lời không hợp liền hôn xuống chứ!

“Đừng khẩn trương……” Bàn tay sờ đầu Tần Hoan Hoan của Tả Quân Trác chậm rãi dời xuống, khẽ vuốt hai cái trên lưng cô, an ủi, sau đó con ngươi âm u nhìn đôi môi sáng óng ánh của Tần Hoan Hoan, rồi lại lấn người mà lên.

[ Tích —— độ hảo cảm tăng năm, độ hoàn thành nhiệm vụ là 85%. ]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom