Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Tác giả: Lạc Khê Nhi
Tình trạng: Đã hoàn thành




✿ TRUYỆN NGẮN | Sau khi xuyên thành nữ chính trong truyện ngược

- -- ☆*✧oヮo✧*☆ ---

Tác giả: Lạc Khê Nhi
Editor: Ấy lại quên rồi ✿ Beta: À nhớ ra rồi

Thể loại: Ngôn tình, ngắn, cổ đại, HE, xuyên không, cung đình, ngôi thứ nhất

- -- ☆*✧oヮo✧*☆ ---

✿ GIỚI THIỆU

Đêm tân hôn, Vương gia để mặc ta phòng không gối chiếc, còn tuyên bố cả đời này sẽ không chạm vào ta.

Ta vui vẻ ra mặt.

“Còn có chuyện tốt cỡ này sao?”

- -- ☆*✧oヮo✧*☆ ---
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Vừa mở mắt ra, ta đã phát hiện mình đang đứng giữa phòng tân hôn mang phong cách cổ đại.

Một giọng nam vang lên, vừa tức giận lại vừa mang vẻ châm biếm: “Phượng Cửu Ương, đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ chạm vào người ngươi. Đây là hậu quả vì ngươi dám cầu xin bệ hạ ban hôn.”

“Hôm nay, ngươi mở mắt ra mà nhìn cho rõ, xem ta sủng ái Tuyết Nhi như thế nào!”

Ta kinh ngạc, nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trên giường, nước miếng xém chút nữa là chảy ra khỏi khóe môi.

“Ta không cần phải tốn tiền mà cũng được xem hả?”

Ta còn chưa kịp lau nước miếng, trong đầu đã xuất hiện một đoạn ký ức. Lúc này ta mới biết, mình đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ngược luyến máu chó mà em gái viết cho hồi trước.

Ta thật sự trở thành nữ chính bị nam chính ngược đến chết đi sống lại!



Hôm nay là ngày ta gả cho vương gia khác họ Tiêu Thiên Hành.

Vì muốn lăng mạ ta, trong cùng ngày hôm đó, hắn đã cưới luôn một trắc phi vào cửa. Quá đáng hơn, hắn thậm chí còn bảo ta đứng trong tân phòng, trơ mắt nhìn hắn và trắc phi điên loan đảo phượng.

Hai người trên giường hoàn toàn làm lơ ta, hôn nhau như thể không muốn chia lìa. Cảnh tượng k1ch thích này khiến ta không thể chớp mắt nổi, thật sự là vì trước kia chưa từng có cơ hội được trực tiếp nhìn thấy.

Có lẽ là do ánh mắt của ta quá lộ liễu, động tác của hai người trên giường hình như hơi gượng gạo. Bọn họ dần chậm lại, ta vội vàng nói: “Đừng để ý tới ta, cứ xem như ta không tồn tại đi, hai người tiếp tục, tiếp tục đi mà.”

Bọn họ nhìn ta, không nói nên lời.

Trong đầu ta hiện lên một bóng đèn, chân thành nói: “Có phải là vì y phục vướng víu quá không? Thật trùng hợp! Ta cũng thấy chúng thật chướng mắt, để ta cởi ra giúp hai người nhé!”

Ta bước tới gần, định giơ tay cởi y phục giúp bọn họ.

Cơ thể trắc phi Liễu Tuyết Nhi gần như không nhịn được mà giật nảy.

Tiêu Thiên Hành cũng nhìn ta với vẻ âm u.

“Vương gia, thiếp thân không muốn tỷ tỷ nhìn thấy cơ thể cường tráng của ngài, ngài bảo tỷ ấy ra ngoài đi được không?”

Liễu Tuyết Nhi uốn éo dựa vào lòng Tiêu Thiên Hành, nũng nịu nói.

Tiêu Thiên Hành nghe thế thì liếc ta một cái đầy vẻ ghét bỏ.

“Không nghe thấy Tuyết Nhi nói gì à? Mau cút về viện của mình đi.”

Ta lưu luyến bước từng bước ra ngoài, thật là đáng tiếc, ngay cả tiền diễn ta cũng chưa được xem xong nữa!

Trước khi đi, Liễu Tuyết Nhi còn đắc ý nhìn ta một cái, sau lưng vang lên âm thanh giả vờ của nàng ta: “Vương gia, hình như tỷ tỷ rất đau lòng, hôm nay là ngày ngài và trưởng công chúa thành thân, ngài thật sự muốn ở chỗ thiếp cả đêm sao? Trưởng công chúa không giận ư?”

“Hừ, nàng ta dám? Vì gả cho bổn vương, nàng ta còn vứt luôn cả mặt mũi của mình. Tất cả những điều này đều do nàng ta tự mình chuốc lấy.”

Ta tặc lưỡi, nếu không phải ta từng đọc hết truyện này rồi thì đúng là đã tin vào lời nói như thật của hắn.

Theo như nội dung, ta đúng là đã phải lòng hắn, nhưng ngày thường Tiêu Thiên Hành đối xử với ta rất tỉ mỉ và cẩn thận, cho nên mới làm ta nghĩ rằng hắn thích mình.

Thế nên khi hoàng huynh có ý ban hôn, ta đã không từ chối.

Ai ngờ bây giờ, chuyện từ miệng Tiêu Thiên Hành nói ra lại thành ta không biết xấu hổ, nằng nặc ép buộc hắn phải lấy ta?



Ta thấy mình thực sự rất may mắn, không ngờ lại có cơ hội được sống thêm lần nữa, mặc dù biến thành nữ chính trong truyện ngược, ta cũng không ngại.

Ngày nào ta cũng đều hạnh phúc sống trong những giờ phút có nha hoàn, ma ma hầu hạ, hoàn toàn nói lời chào tạm biệt với kiếp sống nô lệ tư bản đáng sợ khi trước.

Thậm chí ta còn muốn thắp một nén nhang cảm ơn em gái. Ít nhất thì chính nàng là người đã cho ta cái thân phận trưởng công chúa này, giúp ta được trải nghiệm cuộc sống áo đến duỗi tay, cơm tới há mồm.

Có lẽ là do ta đã quá đắc ý, nửa tháng sau, có một vị khách không mời mà đến.

Là Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi.

Liễu Tuyết Nhi yếu ớt dựa vào lòng nam chính, còn thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, sau đó dùng đôi mắt đẫm lệ của mình, đáng thương nhìn về phía Tiêu Thiên Hành.

Hình như nàng ta đang ám chỉ điều gì đó.

Tiêu Thiên Hành nhìn về phía con người khỏe mạnh đầy sức sống là ta đây, nhíu mày nói: “Tuyết Nhi bị bệnh lạ, thần y nói rằng chỉ khi dùng máu của người sinh vào năm Thiên Khánh, tháng Ất Hợi*, ngày Ất Hợi** làm thuốc dẫn thì mới cứu mạng nàng được. Vương phi, ta nhớ rõ năm sinh của ngươi.”

*Tháng mười

**Ngày tốt

Ta trợn tròn mắt, nội dung này ta vẫn còn nhớ.

Theo như trong cốt truyện thì Tiêu Thiên Hành vì muốn ta đồng ý cho máu đã trực tiếp ép ta phải viên phòng, trong lúc đó còn không quên chửi mắng ta, nói ta đúng là kẻ tiểu nhân đê tiện, vậy mà lại lấy bệnh của Liễu Tuyết Nhi ra để ép hắn viên phòng.

Ta nhớ lại đoạn cốt truyện này thì trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Đầu óc em gái ta thật sự rất kỳ lạ, thế nên mới có thể viết ra cái tình tiết như thế này!

Điều khiến ta không nói nên lời nữa là, trong truyện có viết, ta từng yêu Tiêu Thiên Hành. Ta nhìn Tiêu Thiên Hành vì Liễu Tuyết Nhi mà chấp nhận hạ thấp bản thân, tới cầu xin ta dùng máu cứu người, thậm chí còn vì nàng ta mà chạm vào ta. Ngày hôm sau, ta kiềm chế sự đau khổ của tình yêu không nói thành lời trong lòng, đồng ý cứ ba ngày sẽ cho Liễu Tuyết Nhi một chén máu làm thuốc dẫn.

Điều này khiến ta chưa tới ba tháng đã trở nên ốm yếu, hơi thở mong manh, còn bị phát hiện là đã mang thai.

Ma ma thân tín của ta thấy ta sắp chết tới nơi, nhanh chân báo chuyện này cho hoàng đế biết, lúc này Liễu Tuyết Nhi mới nói rằng đã tìm được thuốc dẫn khác, không cần phải dùng đến máu của ta nữa.

Trong đầu của ta vẫn đang bị cốt truyện thả bom, chưa kịp hoàn hồn.

Liễu Tuyết Nhi thấy ta vẫn im lặng, đột nhiên bước tới gần, quỳ rạp xuống trước mặt ta, nàng ta yếu ớt cầu xin: “Vương phi tỷ tỷ, cầu xin ngài hãy cứu mạng nô gia. Khụ… khụ khụ… kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”

Tiêu Thiên Hành thấy vậy thì gương mặt ánh lên sự đau lòng, tức giận mở miệng: “Phượng Cửu Ương, Tuyết Nhi đã cầu xin ngươi rồi, ngươi còn muốn lòng dạ sắt đá, thấy chết không cứu sao hả!”

Liễu Tuyết Nhi giấu sự đắc ý trong đáy mắt, im lặng ngẩng đầu lên.

Ta sợ Tiêu Thiên Hành đột nhiên nổi điên, kéo ta vào phòng c**ng hiếp, cho nên nhanh chóng đứng dậy nở nụ cười với Liễu Tuyết Nhi, là một nụ cười hết sức thân thiện, còn giơ tay nâng nàng ta dậy, nói với vẻ mặt rất đỗi đau lòng: “Hai chúng ta có quan hệ gì cơ chứ? Hôm nay bổn cung sẽ đưa máu cho ngươi! Ngươi nhất định phải sớm khỏi bệnh, hầu hạ Vương gia cho tốt!”

Nhất định phải làm cho Tiêu Thiên Hành hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Vương phi ta đây!

Liễu Tuyết Nhi nhìn ta đầy kinh ngạc.

Tiêu Thiên Hành cũng liếc ta với ánh mắt rất chi là phức tạp.

Trước khi đi, hắn còn nhíu mày nói: “Phượng Cửu Ương, tốt nhất là ngươi hết hy vọng đi, cả đời này ta chỉ yêu một mình Tuyết Nhi, dù ngươi có hy sinh vì ta cỡ nào thì ta cũng không thích ngươi đâu.”

Trong lòng ta thầm nói ngàn lời cảm ơn, chỉ cầu xin hắn nhớ rõ câu nói này của mình.

Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi vừa mới rời đi, ma ma thân tín của ta không nhịn được mà lên tiếng: “Công chúa, sao ngài có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được? Ả tiện nhân kia rõ ràng đang giả bệnh để lừa ngài! Ba ngày lấy một chén máu, cứ vậy người sẽ chết đó!”

Ta nghiêm túc lắc đầu, đáp: “Không chết ai đâu, chỉ là hơi phí heo chút thôi. Ma ma, mau đi tìm cho ta mấy con heo mẹ sinh vào tháng Ất Hợi ngày Ất Hợi.”

Ma ma và nha hoàn nghe thế, kinh ngạc tới mức muốn rớt cằm, còn không quên giơ ngón cái với ta, khen rằng chiêu này của ta quá cao minh.

Đợi Liễu Tuyết Nhi biết được sự thật, chắc chắn nàng ta sẽ buồn nôn muốn chết.

Ta thấy tầm nhìn của ma ma và nha hoàn quá hẹp rồi.

Theo nội dung trong truyện, cuối cùng Liễu Tuyết Nhi có thể khỏi bệnh là nhờ dùng máu của động vật sinh vào ngày Ất Hợi tháng Ất Hợi.

Mặc kệ Liễu Tuyết Nhi bị bệnh thật hay giả, nếu không chữa khỏi hẳn cho nàng ta, ai biết Tiêu Thiên Hành có thật sự giống với mạch truyện trong sách, đột nhiên nhận ra vẻ đẹp như hoa như ngọc, trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương của ta rồi chạy tới c**ng hiếp hay không chứ!

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, có lẽ ta sẽ không nhịn được mà “cắt” mất thứ gì đó.

Quan hệ sẽ trở nên xấu đi đó, cuộc sống của ta cũng không còn nhiều niềm vui nữa.

Ta bắt đầu cứ cách ba bữa lại đưa một chén máu cho Liễu Tuyết Nhi, ngoại trừ những người thân tín ra thì không ai biết đó là máu heo cả.

Rất nhanh, trong phủ đã nổi lên tin đồn rằng ta bị Vương gia làm tổn thương, tinh thần điên loạn, bắt đầu nuôi heo trong viện để an ủi trái tim vỡ nát.

Bọn họ còn thầm cười chê ta rằng bản thân đường đường là trưởng công chúa nhưng lại thua cả một tiểu thiếp.

Ma ma và nha hoàn thấy ta vẫn còn tâm trạng gặm giò heo kho thì ai nấy đều nôn nóng thay ta.

“Công chúa điện hạ, ngài cứ để mặc đám hạ nhân kia nói này nói nọ vậy sao?”

Ta khó hiểu, hỏi lại: “Thế thì phải làm sao?”

“Tất nhiên là phải phạt đám người lắm mồm lắm miệng ngoài kia 30 gậy, bán ra ngoài! Còn hạ nhân dám tung tin đồn thì đánh chết, để răn đe cảnh cáo!”

Ma ma giận dữ nói.

Ta lắc đầu: “Ma ma, ngươi vẫn còn trẻ lắm, lời đồn truyền ra ngoài như vậy mới là chuyện tốt! Hơn nữa ngươi thấy nếu không ai cho phép thì đám người đó có thể khua môi múa mép không kiêng nể gì như vậy sao? Nếu hôm nay ta dám đánh chết Liễu Tuyết Nhi, ngày mai Tiêu Thiên Hành tất nhiên có thể mang ta đi chôn cùng nàng.”

Lời ta nói khiến ma ma và nha hoàn đều im lặng, hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra lời đồn kia là do Liễu Tuyết Nhi lan truyền.

Ma ma nhìn gương mặt bình tĩnh của ta, đau lòng tới đỏ mắt.

“Công chúa điện hạ, sao ngài lại phải chịu oan ức như thế chứ? Một tiểu thiếp cỏn con mà cũng dám trèo lên đầu ngài diễu võ dương oai.”

Nha hoàn bên cạnh cũng thấy khó chịu: “Vương gia thật tàn nhẫn, ngài yêu hắn như vậy mà hắn còn muốn ngài cung cấp máu cho tiểu thiếp!”

Ta nghe thế thì da gà trên tay nổi lên toàn bộ: “Đừng đừng, ai yêu hắn? Đừng có nói móc ta, ai thèm để ý tới cái kẻ đáng ghê tởm đó.”

Ma ma và nha hoàn khiếp sợ, bọn họ nghĩ gì đó, ôm đầu bật khóc: “Tiêu rồi, tiêu rồi, công chúa điện hạ đau lòng quá độ, ngay cả mình yêu ai cũng quên mất luôn rồi.”

Khóe miệng ta co giật: “Sao ta có thể quên mất người mình yêu được chứ? Các ngươi không biết người đó ưu tú thế nào đâu.”

Nha hoàn rất tò mò: “Công chúa điện hạ, người ngài thích không phải Vương gia sao? Đó là ai vậy? Sao bọn nô tỳ lại không biết thế?”

Nụ cười trên mặt ta dần tan biến. Người đó đã chết từ năm năm trước rồi, chết đúng ngày sinh nhật của ta, vào lúc đi mua quà cho ta.

Từ ngày đó, ta không bao giờ mừng sinh nhật nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Thời gian dần trôi, lời đồn trong vương phủ càng lúc càng nhiều.

Bọn hạ nhân đều cảm thấy ta dễ bắt nạt, bắt đầu cắt xén đủ chi phí ăn ở của ta.

Nếu không phải ta dẫn theo ma ma và nha hoàn tới đây, có lẽ bị đói chết lúc nào cũng chẳng ai biết.

Ba tháng cứ thế trôi qua.

Ta đã ăn giò heo, lỗ tai heo, ruột già heo, sườn heo… tới ngán luôn rồi

Ngày hôm đó, ta hỏi ma ma: “Trông ta có tiều tụy không?”

Ma ma nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

“Công chúa điện hạ, mặt mũi ngài hồng nhuận, càng lúc càng có phúc.”

Ta soi gương, may mà ta không béo lên bao nhiêu, chủ yếu là vì sắc mặt trông quá khỏe mạnh.

Ta đành phải dùng một trong tứ đại tà thuật là trang điểm, sao cho mình trở nên tiều tụy.

Ngày hôm sau, ma ma và nha hoàn vừa mở cửa đã trông thấy một ta yếu ớt, khô quắt, dường như một giây sau là sẽ ngỏm củ tỏi.

Cả hai bị dọa tới bật khóc.

Ta nằm trên giường, suy yếu nói với ma ma: “Mau tiến cung, nói với hoàng huynh rằng ta sắp chết, muốn gặp mặt huynh ấy lần cuối.”

Sắc mặt ma ma tái mét, vội vàng tiến cung. Nha hoàn cũng khóc tới khó thở, không ngờ rằng chỉ sau một ngày mà ta lại trở nên tiều tụy như thế.

Một đám người vội vàng chạy tới, bao gồm cả Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi.

Mọi người nhìn đôi mắt nhắm chặt của ta, im lặng nằm trên giường, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên trắng bệch.

Hoàng huynh của ta đau lòng khóc thành tiếng: “Cửu Nhi! Muột thật tàn nhẫn, sao muội có thể bỏ trẫm mà đi! Ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho trẫm nhìn thấy!”

Sắc mặt Tiêu Thiên Hành thay đổi, không thể tin được mà nhìn vào mặt ta.

Bọn hạ nhân bắt đầu khóc tang: “Hu hu hu, công chúa điện hạ, ngài chết thảm quá đi.”

Ta hốt hoảng bật dậy từ giấc mơ, lúc nãy trong thời gian chờ mọi người tới, ta không cẩn thận mà ngủ mất tiêu. Chắc là ta không ch ảy nước miếng đâu nhỉ?

Nhân lúc mọi người vẫn đang hoảng sợ, chưa kịp lấy lại tinh thần, ta vừa từ từ nằm xuống vừa lén lau khóe môi.

“Khụ… khụ khụ khụ! Hoàng, hoàng huynh, thần muội có thể nhìn thấy huynh lần cuối, thần muội rất vui.”

Hoàng huynh thấy ta thở hổn hển, đau lòng bảo thái y ngay lập tức bắt mạch cho ta.

Ta vươn tay ra, trên hai cổ tay là một vòng vải bông thấm máu hết sức đáng sợ.

Hoàng huynh thấy thế thì giận dữ quay đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên Hành.

“Tiêu Thiên Hành, ngươi đã làm gì muội muội của ta hả!”

Liễu Tuyết Nhi chột dạ, lùi về sau hai bước theo bản năng, Tiêu Thiên Hành nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên quay sang trách mắng ma ma và nha hoàn của ta.

“Các ngươi chăm sóc Vương phi kiểu gì vậy hả?”

Ma ma và nha hoàn đồng loạt quỳ xuống trước mặt hoàng huynh của ta: “Bệ hạ, xin ngài cứu lấy công chúa điện hạ, Vương gia nói rằng trắc phi bị bệnh lạ, bảo điện hạ mỗi ngày phải cắt một chén máu lớn làm thuốc dẫn…”

Liễu Tuyết Nhi vội vàng mở miệng cãi lại: “Nói bậy, rõ ràng là ba ngày mới lấy một chén máu.”

Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng, ta nhân cơ hội này giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Hoàng huynh của ta nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, biết được tình cảnh thê thảm của ta suốt ba tháng qua: Bị hạ nhân ngó lơ, Tiêu Thiên Hành ép lấy máu, Liễu Tuyết Nhi trèo lên đầu ta làm loạn.

Hoàng huynh vốn định ban chết cho Liễu Tuyết Nhi, nhưng đúng vào lúc này, Liễu Tuyết Nhi nôn nghén, thái y vừa bắt mạch đã phát hiện nàng ta có thai hai tháng!

Tiêu Thiên Hành bắt đầu nhân cơ hội nói rằng đám hạ nhân cả gan lừa trên gạt dưới, kẻ nào nên phạt thì phạt, nên bán thì bán.

Liễu Tuyết Nhi cũng nói rằng nhờ máu của ta nên bệnh của nàng ta mới hết, để báo đáp ơn cứu mạng của ta, nàng ta nguyện làm trâu làm ngựa.

Ta giữ lớp trang điểm bệnh nặng, nằm trên giường thưởng thức nho tiến cống.

Ma ma và nha hoàn phục ta sát đất: “Công chúa điện hạ, chiêu này của ngài thật cao tay, không cần phải ra tay cũng giải quyết hết mọi chuyện. Hiện giờ hạ nhân mới tới trong phủ đâu có ai dám lơ là viện của chúng ta.”

Ta không đắc ý được bao lâu, Tiêu Thiên Hành bước vào viện của ta.

Ta hết hồn, vội vàng tiếp tục giả bệnh. Sau khi hắn vào, ngồi xuống cạnh giường của ta, sắc mặt hắn rất bối rối, tựa như muốn nói lại thôi.

Ta bắt đầu lo lắng, ta đã xấu thành như thế này rồi, Tiêu Thiên Hành chẳng lẽ vẫn còn chú ý tới nhan sắc như thiên tiên của ta ấy hả?

Ta thầm đề phòng, trộm nghĩ nếu Tiêu Thiên Hành dám làm gì bậy bạ, ta sẽ lập tức cho hắn tuyệt hậu từ đây.

Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng: “Vương phi, ngươi bị rút máu tới mức cơ thể suy yếu, sao không nói cho ta biết? Ngược lại còn đi báo cho bệ hạ, có phải ngươi cố ý không?”

Tới kiếm chuyện? Vậy là ta yên tâm rồi: “Tiêu Thiên Hành, ngươi đang tra hỏi ta đấy hả? Tim của ngươi bị chó gặm hết rồi đúng không? Chẳng lẽ vào lúc sắp lìa đời, ta muốn gặp hoàng huynh lần cuối cũng không được sao?”

Đôi mắt ta ngấn nước, ấm ức nhìn hắn.

Tiêu Thiên Hành chột dạ.

Hắn ngụy biện: “Ngươi biết bổn vương không có ý này, chính bản thân ngươi đã suy yếu tới vậy, ngươi cũng không biết mở miệng từ chối hay sao?”

“Ta từ chối được hả?”

Tiêu Thiên Hành nghẹn lời. Hắn im lặng một lúc lâu, nói tiếp: “Vương phi, đời này của ta chỉ có mình Tuyết Nhi, mặc kệ ngươi có làm gì cũng vậy mà thôi.”

Ta cảm ơn trời đất, cầu xin hắn tiếp tục giữ suy nghĩ này, đừng thay lòng đổi dạ là được.

“Nói xong chưa? Ta muốn nghỉ ngơi.”

Ta chỉ ước gì hắn mau chóng cút đi.

Tiêu Thiên Hành nhíu mày, hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của ta, hắn lựa chọn rời đi.

Mấy ngày sau, Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi lại tới nữa.

Ta ngồi trên ghế cao, mặc cho Liễu Tuyết Nhi nhìn mình với gương mặt tiều tụy, đáng thương: “Vương phi tỷ tỷ, xin ngài thương xót cho nô gia và đứa nhỏ. Từ sau khi không được uống máu của ngài, suốt ngày đứa trẻ trong bụng đều quậy phá, không có lúc nào là nô gia ăn được bữa cơm yên ổn, ngủ ngon một giấc.”

Ta nhướng mày: “Cho nên ngươi vẫn muốn uống máu của ta?”

Liễu Tuyết Nhi vội lắc đầu: “Xin tỷ tỷ đừng hiểu lầm nô gia. Là do đứa trẻ trong bụng nô gia quá quậy phá, hình như nó có thể cảm nhận được ngài, ngài xem, nô gia vừa nhìn thấy ngài là đứa bé đã làm loạn, cơ thể nô gia cũng khó chịu theo.”

“Nô gia hy vọng tỷ tỷ có thể tới viện của nô gia ở vài ngày, đợi đứa bé ra đời là được.”

Wow!

Hóa ra cái bẫy nằm ở đây.

“Trước đây bổn cung nghe nói rằng ngươi đã bảo đảm với hoàng huynh là nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho ta, đúng không? Vậy mà bây giờ ngươi lại muốn ta, một trưởng công chúa, vào viện của ngươi hầu hạ ngươi cho tới khi ngươi sinh con?”

Nha hoàn và ma ma bên cạnh ta giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Tuyết Nhi.

Tiêu Thiên Hành không vui, giải thích: “Vương phi, lời này của ngươi quá đáng rồi. Ngươi chỉ cần ở cạnh Tuyết Nhi mà thôi, có ai bắt ngươi hầu hạ đâu.”

Bản thân ta là người biết trước cốt truyện, sao có thể tin vào mấy lời ma quỷ này của Tiêu Thiên Hành được.

Theo cốt truyện, sau khi Liễu Tuyết Nhi mang thai, Tiêu Thiên Hành cũng bảo ta qua làm bạn với nàng ta, hắn không hề biết khi đó ta cũng đang mang thai. Tuy nói là làm bạn, nhưng Liễu Tuyết Nhi luôn không ngừng gây chuyện, lúc thì nói đứa bé kén ăn, muốn ta đích thân nấu thức ăn, muốn ta pha trà, muốn ta giặt y phục. Sau đó Liễu Tuyết Nhi tình cờ phát hiện ta cũng đang mang thai, toan đẩy ta xuống hồ, ai ngờ lại tự hại mình rơi xuống nước, sảy thai. Tiêu Thiên Hành giận chó đánh mèo, dùng gậy đánh ta, khiến ta cũng sảy thai luôn.

Ta nhớ đến tình tiết này, chỉ biết cạn lời.

Liễu Tuyết Nhi còn thêm mắm dặm muối: “Vương phi tỷ tỷ, bệnh của nô gia có thể khỏi hẳn, còn mang thai cho Vương gia là nhờ có máu của ngài. Chứng minh ngài và đứa trẻ trong bụng này rất có duyên, đợi nó sinh ra, nó chắc chắn sẽ báo hiếu cho ngài!”

Ta nghe thấy vậy thì vui vẻ ra mặt, cố nhịn cười đáp lời Liễu Tuyết Nhi: “Cái này chắc chắn là ngươi hiểu lầm rồi.”

“Bổn cung quên nói cho ngươi biết, máu mà ngươi uống suốt mấy tháng qua là máu của đám heo ta nuôi trong hậu viện. Vậy thì khả năng cao đứa con trong bụng ngươi có duyên với heo mới đúng. Nếu ngươi vẫn kiên quyết như vậy, không bằng để ta đưa nốt mấy con heo còn dư ở hậu viện tới chỗ ngươi nhé?”

Cả phòng chìm vào im lặng, Liễu Tuyết Nhi hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, run tay chỉ vào ta.

“Ngươi, ngươi dám cho ta uống máu heo? Ọe! Ọe!”

Nàng ta nôn khan mấy tiếng, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu.

Tiêu Thiên Hành vội vàng đỡ lấy Liễu Tuyết Nhi, trước khi đi còn không quên giận dữ buông lời uy hiếp: “Phượng Cửu Ương! Nếu Tuyết Nhi hôm này mà có mệnh hệ gì, bổn vương chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá!”

Nghe nói sau khi Liễu Tuyết Nhi tỉnh dậy thì còn nôn nhiều hơn, khóc lóc đòi Tiêu Thiên Hành lấy lại công bằng cho mình.

Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi lại chạy tới tìm ta, ta hỏi Liễu Tuyết Nhi: “Ngươi chỉ cần nói là máu đó có chữa khỏi bệnh cho ngươi không?”

Ánh mắt Liễu Tuyết Nhi chột dạ, đáp: “Nhưng vương phi cũng không nên lấy máu heo dơ bẩn cho nô gia uống, còn lừa nô gia đó là máu của ngài! Ngài rõ ràng đang cố ý!”

Tiêu Thiên Hành cũng trừng mắt nhìn ta, ta cười nhạo: “Bổn cung lừa các ngươi khi nào? Bổn cung chỉ nói là đồng ý cho máu, cũng chưa từng nói sẽ dùng máu của mình mà?”

“Còn nữa, Liễu Tuyết Nhi, ngươi cho rằng máu heo ngươi uống là của heo bình thường hả? Đó là heo sinh vào ngày Ất Hợi tháng Ất Hợi mà bổn cung mất rất nhiều công sức mới tìm được đó!”

“Bổn cung đúng là không nên cứu ngươi, để ngươi chết bệnh cho rồi, đỡ để ngươi còn sống chạy tới đây chê trách ta.”

Liễu Tuyết Nhi bị ta nói tới mức á khẩu, giận dữ như muốn bốc khói, trước khi đi còn không quên nhìn ta đầy oán hận.

Ta cảm thấy cứ đối phó mãi với hai người này cũng khá là phiền phức. Ta tự hỏi mình có nên hòa li luôn không, dù sao suốt mấy tháng qua, ta đã thích ứng được với cuộc sống ở cổ đại này rồi.

Tối đó, ta và ma ma, nha hoàn đi tiêu thực rồi quay về tiểu viện.

Ta vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một tên ăn mày nằm im trên đất, y phục của hắn rách rưới, đang hôn mê bất tỉnh.

Ta thấy hắn thì sắc mặt trầm xuống, không ngờ cốt truyện đã chạy tới đoạn này rồi. Theo như trong sách, tên ăn mày xuất hiện trong phòng ta đây chính là nhân vật phản diện độc ác trong tương lai, tên là Triệu Thanh Uyên.

Hắn cũng là tiểu cữu cữu của Tiêu Thiên Hành, trước mắt tạm thời bị mất trí nhớ.

Tiêu Thiên Hành có thể trở thành vương gia khác họ toàn là nhờ may mắn, thừa kế chiến công bao nhiêu năm qua của Triệu Thanh Uyên!

Đây cũng không phải là chuyện chính, mà quan trọng là cuối cùng ta sẽ bị kiếm của Triệu Thanh Uyên đâm chết.

Ta vội vàng đóng cửa lại, thầm nghĩ bản thân tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường*, trực tiếp ném hắn ra ngoài.

*tiên hạ thủ vi cường:ra tay trước để chiếm ưu thế

Ngay khi vừa tới gần để nhìn rõ gương mặt hắn, ta sững sờ ngay tại chỗ. Đó là một gương mặt tuy bẩn bụi nhưng vẫn hết sức anh tuấn. Cho dù hắn không mở mắt, ta cũng biết đôi mắt đó đen láy và quyến rũ cỡ nào.

Bởi vì người này giống y như người bạn trai đã qua đời ở kiếp trước của ta.

Ta không ngờ rằng mình vẫn còn cơ hội được nhìn thấy hắn, nước mắt ta không nhịn được mà lăn xuống, nhanh chóng bị lau đi.

Ta vội vàng ra lệnh: “Người đâu, bổn cung muốn tắm.”

Ta muốn lau mặt cho hắn thật sạch sẽ, xác nhận mình không nhận sai người. Đợi nước được đổ đầy, ta ra lệnh cho hạ nhân không cần phải gác đêm, về phòng nghỉ ngơi.

Ta phải dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được Triệu Thanh Uyên vào thùng tắm.

Sau đó ta nhận ra mình đã quên cởi y phục cho hắn, cơ thể hắn mềm oặt chìm vào trong nước, xém chút thì chết đuổi, nhờ thế mà hắn cũng tỉnh dậy, đột ngột lao vụt lên từ dưới nước.

Ta đang ngạc nhiên khi thấy hắn tỉnh, hắn lại đột nhiên đỏ mặt, đè ta xuống giường, giơ tay bóp chặt lấy cổ ta, giận dữ không thôi.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, hung ác hỏi ta: “Ngươi hạ thuốc ta?!”

Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã hung ác cắn lên môi ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Ta muốn đẩy hắn ra nhưng lại cảm nhận được toàn cả người mình cũng bắt đầu nóng ran, không còn chút sức lực nào.

Đầu óc ta trở nên hỗn loạn, trong lúc mơ hồ, ta nhớ tới một việc.

Theo cốt truyện, khi ta đang ngủ thì đột nhiên giật mình do Triệu Thanh Uyên xâm nhập, ta sợ hãi la to, hắn muốn che miệng nên đã đè ta xuống giường, nhưng giọng của ta đã gọi Tiêu Thiên Hành và hạ nhân chạy tới. Lúc bọn họ đẩy cửa vào, Triệu Thanh Uyên đang khó chịu khắp người hốt hoảng chạy trốn từ cửa sổ. Tiêu Thiên Hành chửi ta là đồ kỹ nữ, sau đó còn tìm không ít tên ăn mày đến c**ng hiếp ta. Hắn còn đóng cửa lại, để mặc cho đám ăn mày kia tra tấn ta đến mức sống không bằng chết. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta đau lòng muốn chết, không ngờ Tiêu Thiên Hành lại đối xử với ta tàn nhẫn như thế, hại ta sảy thai, hại ta bị c**ng hiếp.

Lúc đọc tới đoạn này, ta đã giận tới mức đánh em gái mình một trận.

Sáng hôm sau, cả người ta đau nhức, tỉnh dậy khi bình minh chỉ vừa ló dạng.

Triệu Thanh Uyên đã biến mất tự lúc nào, chỉ bỏ lại một mớ hỗn độn và lặng thinh.

Ta mơ màng ngồi dậy, nếu không phải cơ thể vẫn còn đau nhức như bị xe cán, ta thật sự nghi ngờ mình mới chỉ nằm mơ một giấc.

Ta nhớ lại cốt truyện, hiểu ra tối hôm qua Triệu Thanh Uyên làm thế là vì có kẻ cố ý thả hương kích d*c trong phòng.

Ta vừa dọn dẹp giường ngủ xong xuôi, bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào.

Liễu Tuyết Nhi kích động nói: “Tối hôm qua trước khi Hương Nhi hôn mê đã tận mắt nhìn thấy có một nam tử chạy vào phòng của vương phi tỷ tỷ! Các ngươi còn không mau tránh ra. Vương phi tỷ tỷ mà xảy ra chuyện gì, ai dám gánh vác hậu quả!”

Giọng nói của nàng ta còn chưa dứt, cửa phòng của ta đã bị người khác phá tan.

Ngay sau đó, Liễu Tuyết Nhi dẫn theo một đám người xuất hiện. Tiêu Thiên Hành nghiêm mặt, nhìn một lượt khắp phòng của ta, Liễu Tuyết Nhi cũng sốt ruột nhìn khắp nơi, nhưng trong phòng chỉ có một mình ta.

Ta cười lạnh: “Các ngươi giỏi lắm, ta đường đường là trưởng công chúa, vương phi của vương phủ. Khuê phòng của ta là nơi các ngươi có thể tùy ý ra vào?”

Liễu Tuyết Nhi vội vàng im lặng kéo lấy ống tay áo Tiêu Thiên Hành, còn tủi thân nói: “Vương phi tỷ tỷ, nô gia chỉ lo ngài xảy ra chuyện không may thôi, thật sự không cố ý.”

Ta tất nhiên cũng nhận ra, Triệu Thanh Uyên tối hôm qua và hương kích d*c trong phòng chắc chắn có liên quan tới Liễu Tuyết Nhi, nhưng bây giờ ta không rảnh mà đối đáp với bọn họ.

“Tránh ra!”

Ta nhấc chân muốn ra ngoài, Triệu Thanh Uyên đã chạy, ta phải mau chóng tìm được hắn.

Tiêu Thiên Hành mất kiên nhẫn chặn trước mặt ta, còn uy hiếp nói: “Phượng Cửu Ương, ngươi lại muốn tiến cung mách tội ta đấy hả? Có giỏi thì thử xem, bổn vương cũng không sợ đâu.”

Ta biết Tiêu Thiên Hành không sợ hoàng đế, bởi vì hắn không những là vương gia khác họ, còn kết bè kết cánh, nắm trong tay 50 vạn đại quân.

Hoàng huynh của ta sợ hắn sinh lòng mưu phản, cho nên mới ban hôn cho ta với hắn, muốn Tiêu Thiên Hành nể tình quan hệ của chúng ta, kiêng dè một chút.

Nhưng Tiêu Thiên Hành lại thấy ta không biết xấu hổ, ép hắn cưới ta, hại hắn không thể cho Liễu Tuyết Nhi thân phận chính phi.

Hắn ghét ta, còn hận không thể tra tấn ta thừa sống thiếu chết.

Ta vẫn rời khỏi vương phủ, về phủ công chúa gọi một đám thị vệ, kéo nhau tới một ngõ hẻm ngư long hỗn tạp*.

*Ngư long hỗn tạp: Đủ mọi hạng người

Trong sách có viết, Triệu Thanh Uyên mất trí nhớ, từng bị một đám lưu manh phố phường ức hiếp ở nơi này, chẳng những võ công của hắn mất hết, cả gân tay gân chân cũng bị cắt đứt.

Hắn sẽ vì chuyện ấy mà hoàn toàn biến thành vai ác.

Sau khi hồi phục lại ký ức, trong tay nắm quyền lực, hắn đã chém hết những kẻ từng ức hiếp mình, trong đó còn có cả ta.

Hắn nghĩ rằng người bỏ thuốc hắn hôm đó chính là ta, hại hắn trở nên suy yếu, không thể đối phó với đám lưu manh, rơi vào kết cục thê thảm.

Ta vội vàng chạy đến con ngõ nhỏ, lập tức nhìn thấy gương mặt anh tuấn và vóc dáng cao lớn của Triệu Thanh Uyên.

Hắn mặc một bộ huyền bào được lấy từ của hồi môn của ta.

Hiện giờ hắn đang dùng kiếm đâm thủng ngực của tên lưu manh cuối cùng.

Ta nhìn máu rơi đầy dưới đất, dường như thấy được cảnh tượng hắn sẽ dùng kiếm đâm mình sau này.

Ngay khi Triệu Thanh Uyên quay qua nhìn ta, đôi mắt hắn trợn tròn, dường như không thể tin được rằng ta còn có gan xuất hiện trước mặt hắn.

Trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, ta không chút sợ hãi mà tiến lại gần.

Rõ ràng cả hai chỉ cách nhau chừng 20m, ta lại cảm thấy đoạn đường này thật dài, dài tới mức ta có thể xác nhận một điều từ đôi mắt xa lạ kia của hắn, hắn… không phải người mà ta nghĩ.

Bọn họ chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà thôi.

Ta đứng im trước mặt hắn, cố nén cơn đau đương trào dâng từ trái tim quặn thắt: “Về với ta, ta sẽ cho ngươi mọi thứ.”

Ta biết hắn muốn gì, cho dù cuối cùng Triệu Thanh Uyên sẽ giết ta, nhưng nể tình gương mặt kia của hắn, ta chấp nhận.

Triệu thanh Uyên nhìn như xoáy sâu vào ta, đôi mắt hắn lóe sáng, một chất giọng hơi khàn vang lên: “Được.”

Lời của hắn còn chưa dứt, hai chân đã đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống dưới đất, tay cầm kiếm vội vàng chống xuống đỡ lấy cơ thể.

Ta không nhịn được mà buột miệng nói: “Sao tối qua ta lại không thấy ngươi yếu như vậy nhỉ?”

Triệu Thanh Uyên hít sâu một hơi, ánh mắt hắn đen tối không rõ, nhìn ta đáp: “Cái này là do ai hả?!”

Ta chửi thầm, bản thân hắn yếu đuối mà còn cứng miệng không chịu nhận.

Ta đưa Triệu Thanh Uyên về phủ công chúa, còn mời ngự y tới chữa trị cho hắn.

Triệu Thanh Uyên vốn là tướng quân, vào lần chinh phạt phía tây năm năm trước, hắn bị đồn là đã hy sinh trên chiến trường. Năm mươi vạn quân trong tay Tiêu Thiên Hành bây giờ vốn là Triệu gia quân của Triệu Thanh Uyên.

Trong lúc ta còn bận suy nghĩ, thái y đã bắt mạch xong cho Triệu Thanh Uyên, ông ta nghiêm túc lắc đầu: “Túng dục quá độ, còn chơi thuốc, phải tiết chế lại, nếu không trước sau gì cũng hư thận.”

Ta dường như đã nghe được tiếng cả người Triệu Thanh Uyên hóa đá, vỡ vụn.

Ta lén hỏi thái y mãi, hỏi ông ta xem đầu óc Triệu Thanh Uyên có bị gì hay không, trong lòng ta vẫn thấy hơi thất vọng, thật ra ta từng ảo tưởng rằng người trước mắt chính là bạn trai đã chết của mình năm đó. Có điều bây giờ hắn đang tạm mất trí nhớ, cho nên mới không nhận ra ta. Dù sao ta đây lúc chết đi còn có thể xuyên không, có lẽ hắn cũng vậy!

Nhưng không sao, ta có thời gian, có thể đợi hắn hồi phục trí nhớ rồi sẽ xác nhận lại!

Ta dẫn theo một đám thị vệ và Triệu Thanh Uyên về vương phủ.

Tiêu Thiên Hành nhận được tin tức, lập tức chạy tới tiểu viện của ta.

Ta không cho hắn chạm mặt Triệu Thanh Uyên. Tiêu Thiên Hành hỏi ta sao lại dẫn thị vệ về phủ.

Ta mất kiên nhẫn đáp: “Liên quan gì tới ngươi.”

Tiêu Thiên Hành nhìn ta đầy khiếp sợ, dường như đây là lần đầu tiên hắn quen biết ta vậy, ta cũng lười chơi đùa với hắn.

Theo cốt truyện, về sau ta bị Triệu Thanh Uyên một kiếm đâm chết, trên người ta đã rơi ra một miếng ngọc bội. Tiêu Thiên Hành vừa nhìn thấy ngọc bội, lúc này mới biết ta mới là ân nhân cứu mạng hắn khi còn nhỏ, miếng ngọc trên người Liễu Tuyết Nhi kia là giả. Tiêu Thiên Hành hối hận không kịp, ôm ta khóc lóc một hồi. Để báo thù cho ta, Tiêu Thiên Hành giả vờ muốn trả lại hổ phù của 50 vạn quân mình đang giữ cho Triệu Thanh Uyên, hẹn hắn ta tới nơi chỉ định, chuẩn bị mai phục tiêu diệt. Suốt quãng đời còn lại, hắn đều sống trong đau khổ và hối hận.

Trước đó ta không trực tiếp rời khỏi vương phủ là muốn xem thử tên ngốc nghếch Tiêu Thiên Hành này sau khi biết được sự thật, sẽ khóc lóc đau đớn ra sao.

Nhưng bây giờ ta đã phát hiện Triệu Thanh Uyên giống bạn trai của mình như đúc, sao ta có thể chịu đựng việc Tiêu Thiên Hành giết hắn được.

Tiếp xúc với Tiêu Thiên Hành đã lâu, ta không tin việc hắn giết Triệu Thanh Uyên là vì báo thù cho ta, rõ ràng là do hắn không muốn trả lại hổ phù.

Đây cũng chính là lý do tại sao ta không muốn Tiêu Thiên Hành và Triệu Thanh Uyên gặp mặt.

Ít nhất cũng phải đợi tới khi Triệu Thanh Uyên lấy lại ký ức, biết rõ bản thân tại sao năm năm trước lại chết, sao lại mất trí nhớ.

Ta nói với Tiêu Thiên Hành: “Hoà li đi. Vị trí vương phi này nhường lại cho Liễu Tuyết Nhi của ngươi.”

Tiêu Thiên Hành khiếp sợ nhìn ta, dường như hắn không thể tin rằng ta sẽ chủ động yêu cầu hòa li. Hắn muốn nói gì đó nhưng Liễu Tuyết Nhi đã hết sức kích động, lên tiếng: “Vương gia! Vương phi tỷ tỷ đã nói vậy rồi, ngài hãy mau làm theo ý tỷ ấy đi.”

Tiêu Thiên Hành không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn ta chằm chằm.

Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc, nghi ngờ, phức tạp và do dự.

Hắn gằn từng câu từng chữ: “Phượng Cửu Ương, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đừng có hối hận!”

Ta cười lạnh đáp: “Yên tâm đi, cả đời này ta cũng sẽ không hối hận.”

Tiêu Thiên Hành thấy ta kiên quyết như vậy, giận dữ tới đỉnh điểm, hắn sai người chuẩn bị giấy mực, nhanh chóng viết xong thư hòa ly.

Ta lập tức dùng con dấu cá nhân xác nhận, Tiêu Thiên Hành thấy thế thì tức tới đỏ mắt, tay hắn cũng đang cầm con dấu, không cam lòng mà ấn xuống.

Liễu Tuyết Nhi là người vui mừng nhất, nàng ta vội vàng chạy ra ngoài, sai người lan truyền việc ta và Tiêu Thiên Hành đã hòa li.

Tiêu Thiên Hành thấy ta vội vàng chỉ huy hạ nhân sắp xếp của hồi môn, vậy mà cũng không chịu rời đi.

Hắn nhìn ta, châm chọc nói: “Hóa ra ngươi dẫn nhiều người về phủ như vậy là để dọn đồ sao? Phượng Cửu Ương, sao ngươi lại có lòng dạ hẹp hòi thế chứ? Không phải chúng ta chỉ vô tình xông vào phòng của ngươi thôi sao? Ngươi chỉ vì điều này mà đã muốn hòa li à!”

Ta thấy thật khó hiểu, không biết hắn bị bệnh gì, theo lý thì vứt bỏ được ta, hắn phải là người vui vẻ nhất mới đúng.

Ta cũng không định cho hắn biết rằng người cứu hắn lúc nhỏ là ta, tránh việc hắn lại làm ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Ta đáp cho có lệ: “Biết ta lòng dạ hẹp hòi rồi thì mau cút đi.”

Tiêu Thiên Hành thấy thái độ của ta như thế thì giận đến mức hít thở không thông, nhưng vẫn nhất quyết không chịu bỏ đi.

Ta cũng mặc kệ hắn, có điều nếu hắn không cút thì chút nữa ta và Triệu Thanh Uyên sẽ rất khó rời đi.

Nếu biết trước hòa lý thuận lợi như thế này, ta nên để Triệu Thanh Uyên ở lại phủ công chúa mới đúng.

Ta suy nghĩ một lúc, về phòng, đóng cửa, không cho ai vào. Triệu Thanh Uyên đang im lặng ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi ta vào phòng, hắn im lặng nhìn ta, không nói gì.

Ta chủ động hỏi hắn: “Ngươi có cách nào để rời khỏi đây trong im lặng không? Tới phủ công chúa đợi ta.”

Hắn nghiêm túc nhìn ta lúc lâu: “Ngươi…” Hình như hắn đang muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chỉ nhíu mày, gật đầu đáp: “Được.”

Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ ngay trước mặt ta.

Ta yên lòng, mở cửa cho nha hoàn và ma ma vào phòng sắp xếp đồ đạc.

Của hồi môn của ta có 99 rương, tất cả đều được đặt trong tiểu viện, đợi đến tận khi dọn dẹp xong, Tiêu Thiên Hành vẫn chưa bỏ đi.

Ta không biết nên nói gì, sai hạ nhân mở rương cho hắn kiểm tra: “Vương gia, nhìn cho kỹ xem chỗ này có đồ của vương phủ ngươi hay không, mắc công sau này vương phủ mất gì lại đổ thừa cho bổn cung nữa, bổn cung không nhận đâu.”

Sắc mặt hắn đen tối: “Ngươi nghĩ bổn vương thèm để ý chút đồ đó sao?”

Ta thầm cười lạnh: Nếu không thì sao lại nhìn chằm chằm ta như canh chừng ăn trộm thế?

Ngay khi ta muốn sai hạ nhân khiêng đồ đi, ma ma không biết nhặt được ngọc bội phượng hoàng cát tường của ta ở đâu, chạy tới nói: “Công chúa điện hạ, ngài thật là sơ ý mà, ngọc bội rớt xuống đáy giường cũng không nhớ.”

Ta đang định nhận lại, Tiêu Thiên Hành đã đột ngột vươn tay cướp lấy ngọc bội.

Hắn quan sát ngọc bội một hồi, nhìn ta hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngọc bội này là của ngươi? Sao có thể thế được! Cái này chắc chắn là giả!”

Hắn kinh ngạc, nhìn ta không chớp mắt.

Ta nghĩ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Chẳng lẽ miếng ngọc bội này chính là miếng ngọc bội mà năm đó Tiêu Thiên Hành đã thấy trên người ta?

Ta còn chưa kịp trả lời, ma ma đã bực bội đáp: “Vương gia, ngài nói cũng phải lựa lời chứ! Đây là ngọc bội được tiên hoàng tặng cho công chúa điện hạ khi ngài được một tuổi, sao có thể là đồ giả được!”

Tiêu Thiên Hành vội hỏi: “Có phải khối ngọc bội này có một cặp, hoặc là có một cái khác giống nhau như đúc không?!”

“Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngọc bội này được tiên hoàng đặc biệt sai người điêu khắc, trên đời chỉ có một.”

Ma ma nói chuyện quá nhanh, ta không kịp cản.

“Không, không thể có chuyện đó được.”

Tiêu Thiên Hành dường như đã nhận ra gì đó: “Trung thu mười lăm năm trước, ở sau núi chùa Ngọa Long, có phải ngươi đã cứu được một đứa trẻ kẹt trong giếng cạn không?”

Ta lập tức đáp: “Không, ta chưa từng tới chùa Ngọa Long.”

Ma ma không hiểu: “Công chúa điện hạ, trước mười tuổi, ngài đều ở chùa Ngọa Long với Thái hậu mà?”

Ma ma của ta ơi, bà đúng là đồng đội heo mà!

Tiêu Thiên Hành nín thở, nhìn gương mặt lạnh lùng của ta, tuyệt vọng hét lên: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết người khi đó là ngươi!”

Hắn dứt lời, vội vàng nắm lấy tay ta, ta đang định né đi thì một bóng hình đã xuất hiện bảo vệ ta, đó là Triệu Thanh Uyên.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Thiên Hành, Tiêu Thiên Hành nhìn thấy hắn thì đột nhiên lùi về sau mấy bước, suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất: “Quỷ! Tiểu, tiểu cữu cữu, không phải ngươi đã chết rồi sao?”

Ta kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Uyên.

Không phải hắn đã đi rồi sao? Sao lại quay về chứ? Còn trực tiếp xuất hiện trước mặt Tiêu Thiên Hành.

Ta hơi căng thẳng, muốn giấu hắn ra sau lưng, trong lòng thầm hối hận không nói trước cho hắn biết, để hắn tránh mặt Tiêu Thiên Hành.

Ta đang định kéo Triệu Thanh Uyên rời đi, hắn đã lạnh lùng rút kiếm, đặt trên cổ Tiêu Thiên Hành: “Năm năm trước, chính ngươi là kẻ đã cấu kết với quân địch, dụ ta vào bẫy, suýt chút nữa hại chết ta, mục đích là cướp lấy hổ phù của ta, đúng không?”

Tiêu Thiên Hành liên tục lắc đầu, phản bác: “Không, không phải ta! Tiểu cữu cữu, ngươi đừng nói thế!”

Hành động lùi bước và chột dạ của hắn khiến ta kinh ngạc, không ngờ việc Triệu Thanh Uyên gặp phải năm năm trước lại do hắn gây ra. Từ lúc đó hắn đã bắt đầu để ý tới hổ phù và vị trí vương gia khác họ này rồi à?

Khoan đã! Triệu Thanh Uyên không mất trí nhớ?

Sắc mặt của ta trở nên trắng bệch.

Hắn vẫn là Triệu Thanh Uyên trong sách? Người ta muốn tìm thật sự không gặp may mắn như ta, sau khi chết xuyên không tới đây sao?

Ta nghĩ đến đây, lập tức trở nên hốt hoảng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Đợi ta lấy lại tinh thần rồi, Tiêu Thiên Hành đã bị Triệu Thanh Uyên dẫm dưới chân, Tiêu Thiên Hành nhìn về phía ta, kêu cứu: “Công chúa! Cửu Ương! Ta là người nàng đã cứu trong giếng cạn mười lăm năm trước! Nàng hãy giúp ta bắt tiểu cữu cữu đi, hắn điên rồi, dám nghi ngờ ta thông đồng với địch b án nước.”

Ta thấy hết sức ghê tởm: “Năm đó ngươi rớt xuống giếng, ta chỉ hối hận vì mình đã lo chuyện bao đồng, không để ngươi chết luôn dưới đó đi.”

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện điên khùng Tiêu Thiên Hành đã làm với ta trong sách, ta chỉ hận không thể khiến hắn thử trải nghiệm một lần.

Cả Liễu Tuyết Nhi nữa, nàng ta cho rằng ta sẽ bỏ qua cho nàng ta sao? Thật là ngây thơ.

Hơn nữa hoàng huynh của ta cũng sẽ không tha cho Tiêu Thiên Hành. Hoàng huynh không biết đã hối hận bao nhiêu khi năm năm trước không nhanh chóng phát hiện lòng lang dạ sói của Tiêu Thiên Hành, để giọt máu cuối cùng của Triệu gia là hắn được kế thừa chiến công của Triệu Thanh Uyên.

Hắn và Triệu Thanh Uyên trung quân ái quốc là hai người khác nhau hoàn toàn.

Ta nói với Triệu Thanh Uyên: “Triệu tướng quân, ngươi nói hắn thông đồng với địch b án nước, có chứng cứ không? Nếu có thì hãy theo ta tiến cung gặp hoàng huynh, được chứ?”

Hắn nghe thế thì liếc nhìn ta một cái, trong mắt hình như còn có chút ai oán, ta không biết mình có nhìn nhầm hay không, chỉ thấy hắn gật đầu, nói: “Được.”

Trên đại điện, Tiêu Thiên Hành bị bắt quỳ dưới đất, văn võ bá quan xung quanh nhìn thấy Triệu Thanh Uyên, ai nấy đều sợ hãi gần như muốn hét lên.

Hoàng huynh của ta cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Triệu Thanh Uyên trình lên một đống chứng cứ, đây là những thứ hắn tìm được sau khi mai danh ẩn tích.

Đợi đến khi xem xong, hoàng huynh giận dữ: “Tiêu Thiên Hành, Lưu thái úy, Vương thượng thư! Các ngươi giỏi lắm! Năm năm trước vì âm mưu cướp đoạt 50 vạn Triệu gia quân từ tay Triệu tướng quân, các ngươi dám cấu kết với quân địch, hại chết 10 vạn quân lính của chúng ta! Còn suýt nữa dồn Triệu tướng quân vào chỗ chết.”

“Người đâu! Kéo bọn họ xuống, lăng trì xử tử cho trẫm!”

Các quan viên bị gọi tên trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu xin tha: “Bệ hạ tha mạng, tất cả là do Tiêu Thiên Hành ép buộc chúng thần!”

Các quan viên nghe thế thì đều nhìn bọn họ như những kẻ ngu ngốc: Mấy người này dám thông đồng với địch b án nước, hại chết nhiều tướng sĩ như vậy, có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội!

Trước khi Tiêu Thiên Hành bị giải đi còn không quên hét to vào mặt Triệu Thanh Uyên: “Tiểu cữu cữu, sao ngươi có thể làm vậy với ta chứ hả? Ta chính là người thân duy nhất của ngươi đó!”

Tiêu Thanh Uyên lạnh lùng nhìn hắn, đáp: “Lúc ngươi hãm hại ta, ngươi có từng nghĩ rằng ta cũng là người thân duy nhất của ngươi không?”

Hoàng huynh không ngờ rằng, hắn mất công phòng bị Tiêu Thiên Hành suốt năm năm, giờ lại được giải quyết đơn giản như thế.

Hắn nhìn ta đầy áy náy, dường như muốn nói gì đó, nếu sớm biết Triệu Thanh Uyên còn sống, khi trước hắn đã không ban hôn cho ta rồi.

Hoàng huynh khen ngợi Triệu Thanh Uyên: “Triệu tướng quân, khanh muốn thứ gì cứ việc nói, nếu trẫm làm được, trẫm chắc chắn sẽ đồng ý không do dự.”

Ai cũng biết, Triệu tướng quân luôn vô dục vô cầu, mỗi lần ban thưởng, hắn đều rất bình tĩnh.

Ai ngờ lần này, hắn lại nhìn ta thật lâu, quỳ một gối xuống đất, ôm quyền nói với hoàng huynh: “Thần to gan, cầu xin bệ hạ ban hôn cho ta và trưởng công chúa.”

Câu nói này khiến cả đại điện chìm vào im lặng, cằm của ta xém chút thì rơi xuống đất: Triệu Thanh Uyên đang làm gì thế này?

Hoàng huynh của ta cũng kinh ngạc đứng dậy, yếu ớt nói: “Cái đó… tính ra thì hoàng muội là thê tử của cháu ngoại khanh…”

Triệu Thanh Uyên trả lời: “Hai người họ đã hòa li mấy canh giờ trước rồi.”

Hoàng huynh nhìn ta, hình như đang thầm dò hỏi đây có phải sự thật không, ta đành gật đầu.

“Có điều, ta và Triệu tướng quân không thân…”

“Công chúa điện hạ, lúc nàng bảo ta quay về cùng nàng, nàng đã từng nói, mặc kệ thần muốn gì nàng cũng sẽ đồng ý. Thần chỉ muốn công chúa điện hạ. Ương Ương, nàng muốn nuốt lời sao?”

Triệu Thanh Uyên im lặng nhìn ta, ánh mắt hắn bây giờ quen thuộc tới mức làm ta đau lòng.

Xưng hô của hắn làm chóp mũi của ta cay xè, ta mở miệng nói với hoàng huynh: “Ta đồng ý gả!”

Sau khi xuất cung, Triệu Thanh Uyên theo ta về phủ công chúa.

Hắn ôm chặt lấy ta: “Ương Ương, xin lỗi, ta không nên nhận ra nàng muộn như vậy!”

Nước mắt của ta không nhịn được mà rơi xuống: “Tiêu Thanh, chàng giấu kỹ lắm! Ta hoàn toàn không nhận ra Triệu Thanh Uyên lại chính là chàng!”

Trước kia ta chưa từng to gan tin rằng Tiêu Thanh cũng xuyên không, không ngờ hắn lại cho ta một niềm vui bất ngờ như vậy!

Ta vui tới bật khóc, không dừng lại được, hắn đau lòng lau nước mắt cho ta.

Đợi tâm trạng ta bình tĩnh lại, hắn mới nói rằng năm năm trước, lúc gặp tai nạn giao thông, hắn đã xuyên không tới nơi này, khi đó Triệu Thanh Uyên vừa tắt thở.

Hắn thấy được toàn bộ ký ức của Triệu Thanh Uyên, nhanh chóng nhận ra cái chết của mình có điểm kỳ lạ.

Hắn mai danh ẩn tích, tự thân đi điều tra nhiều năm, nửa năm trước mới xác định kẻ chủ mưu đứng sau là Tiêu Thiên Hành.

Nhưng bên phía Tiêu Thiên Hành không dễ điều tra, nhiều lần mới tra tìm được một nửa đã xém bị phát hiện.

Mấy ngày trước, hắn khó khăn lắm mới tìm được cơ hội khi thấy người trong vương phủ chọn ăn mày.

Tiêu Thanh đã giả làm một tên ăn mày.

Ai ngờ không lâu sau hắn đã bị đánh gục rồi ném vào phòng.

Trong phòng khi đó đã có sẵn hương kích d*c, hắn vừa nhìn thấy gương mặt giống y như đúc kiếp trước của ta thì hoàn toàn không khống chế bản thân được nữa.

Sau khi tỉnh dậy, hắn cực kỳ áy náy vì bản thân không chống lại được dược hiệu của thuốc.

Hắn không dám chờ ta tỉnh dậy, chỉ đành bỏ chạy trước. Vậy mà ta lại tự thân chạy tới hẻm nhỏ tìm hắn, hắn phát hiện cảm giác quen thuộc khi ở cạnh ta, trong lòng lại cho rằng ta vẫn còn sống, hẳn sẽ không xuyên không tới nơi này mới phải. Có điều hắn vẫn muốn xác nhận xem ta có thật sự là Phượng Cửu Ương ở kiếp trước hay không, cho nên mới đồng ý đi cùng ta.

Tiêu Thanh ôm ta vào lòng, nói: “Ương Ương, sao nàng lại nhập vào cơ thể này? Nàng đã gặp chuyện gì thế?”

Ta không dám nói cho Tiêu Thanh biết lý do là vì ta cứu người nên đã chết đuối.

Vào ngày giỗ của hắn, ta tới lau chùi bia mộ, trong lòng khó chịu nên qua công viên đi dạo, vừa nghe thấy có người rơi xuống nước, ta không kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống cứu.

Ta cố gắng đẩy đứa trẻ lên bờ, còn mình thì mãi mãi chìm sâu dưới làn nước.

Ta nói lảng sang chuyện khác: “Chàng thật nhẫn tâm, cố tình muốn đi mua quà vào đúng ngày sinh nhật, ta đã nói chỉ cần có chàng bên cạnh là được, chàng cứ nhất quyết không chịu nghe, chàng có biết những năm qua ta đã đau khổ như thế nào không?”

Tiêu Thanh nghe thế thì rất áy náy: “Xin lỗi Ương Ương, là do ta sai, sau này ta sẽ không như thế nữa.”

Liễu Tuyết Nhi biết Tiêu Thiên Hành gặp chuyện, lập tức uống thuốc phá thai rồi ôm tiền bỏ chạy. Có điều nàng ta không biết rằng ta vẫn luôn phái người theo sát nàng ta, ngay khi nàng ta làm giả thân phận, tái giá với người khác, ta lập tức sai người tiếp cận tướng công của nàng ta, trở thành tiểu thiếp, dùng lại tất cả những thủ đoạn mà nàng ta đã dùng.

Tiêu Thiên Hành bị lăng trì không lâu, ta đã gả cho Tiêu Thanh.

Trong đêm tân hôn, Tiêu Thanh và ta uống rượu giao bôi, cảm thán không ngừng: “Ương Ương, kiếp trước dù nằm mơ ta cũng rất muốn tặng cho nàng một hôn lễ thật long trọng, để nàng trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian, vậy mà ta lại phải mãi mãi rời xa nàng.”

“Ta cảm thấy mình thật sự quá may mắn, vẫn có thể thành thân với nàng. Ương Ương, kiếp này ta sẽ ở bên cạnh nàng, không bao giờ nuốt lời nữa.”

Nước mắt của ta chảy xuống, khóe môi vẫn nở nụ cười.

Ta cũng rất may mắn, còn có thể gặp lại Tiêu Thanh ở đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom