Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Phá Sản, Anh Ấy Đột Nhiên Rất Yêu Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Phá Sản, Anh Ấy Đột Nhiên Rất Yêu Tôi

Sau Khi Phá Sản, Anh Ấy Đột Nhiên Rất Yêu Tôi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[ SAU KHI PHÁ SẢN, ANH ẤY ĐỘT NHIÊN RẤT YÊU TÔI ]
Tác giả: 鱼鱼
Editor: Língg
________________________________

Ngày thứ hai sau khi theo đuổi được nam thần học đường, gia đình tôi phá sản.

Tôi đứng trên lề đường nhìn Giang Chính Sơ, lạnh lùng nói: "Tôi không có tiền, chúng ta chia tay đi."

Ngày hôm sau tôi giao đồ ăn đến nhà hắn, hắn thẳng tay cho tôi một đánh giá không tốt.

Ngày hôm sau nữa, tôi đến đưa chuyển phát nhanh cho hắn, hắn trực tiếp cho tôi một lá đơn khiếu nại.

Một tháng sau, tôi chặn hắn lại trong hẻm nhỏ, nghiến răng nghiến lợi: "Giang Chính Sở, tôi khuyên anh không nên đánh chó rơi xuống nước."

Hắn ôm tôi vào lòng, ngả ngớn nói: "Bảo bối, sao em không đến cầu xin tôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Gia đình phá sản.

Tuy nói tàu nát còn 3000 chiếc đinh*.

( dù tàu nát còn có ba nghìn chiếc đinh, là ẩn dụ cho dù gia đình hay người sa sút nhưng họ vẫn còn chút tài sản hoặc ảnh hưởng.

Nhưng tôi nhìn cha mẹ đứng ngoài cổng chợ bán cá, mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với chủ quán.

Trời chưa sáng, cha đã rời giường bán bánh bao.

Tôi liền biết, nhà chúng tôi thực ra không có “3000 chiếc đinh”.

Nếu có thì cũng chỉ là một căn tập thể cũ.

Đều nói từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa sang tiết kiệm thì khó.

Nhưng tôi thấy tốc độ thích ứng của cha mẹ tôi rất nhanh, hẳn là thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.

Tốc độ thích ứng càng nhanh, chứng tỏ thiếu nợ càng nhiều.

Tiết tấu này không phải tiết kiệm, mà sắp nghèo rớt mùng tơi tới nơi rồi.

Thế nên tôi không thể không biết xấu hổ há mồm xin tiền họ.

Dù sao từ giờ về sau, ta không còn là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng nữa.

Nghĩ tới đây, tôi nhắn tin cho Giang Chính Sơ.

Trước kia, lúc có tiền, tôi thích hẹn anh đi ăn, đi xem phim, đi dạo cửa hàng cao cấp, sau đó mắt cũng không thèm chớp, mua mua mua cho anh.

Hiện tai, ta chỉ có thể nói với người bên cạnh anh một chút.

Tôi cũng muốn tìm một phòng ăn, chính diện nói lời chia tay với anh, nhưng điều kiện kinh tế hiện tại không cho tôi làm vậy.

Lại nói, quán ven đường cũng đắt, tùy tiện gọi cũng đã mấy chục tệ.

Cha mẹ tôi còn không quan tâm, tôi còn giả vờ làm gì.

Cuối cùng, tôi yên tâm gửi một đoạn tin nhắn đã được sửa soạn kĩ lưỡng cho anh.

“Tới số 30 đường Hoài Dân một chuyến, em đợi anh bên đường, em có chuyện muốn nói.”

2.

Mùa hè tháng 6 rất nóng, tôi cắn cây kem 2 tệ, ra vẻ thoải mái nhìn anh tiến về phía tôi.

“Bé yêu, sao thế? Có chuyện gì không thể nói qua tin nhắn hả?”

Thân ảnh Giang Chính Sơ chắn ánh nắng, tôi ngược nắng nhìn anh.

Nói thật, Giang Chính Sơ rất đẹp trai.

Khí chất thiếu niên cực kỳ, làn da trắng nõn, anh rất cao, chưa kể còn có một khuôn mặt đẹp trai, ai gặp cũng mê.

Trừ lúc trên trường, bình thường vẫn có bạn nữ trường khác cố ý tới nhìn anh.

Thế nhưng hình như anh không thèm nhìn họ.

Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không dám xuống tay.

Thế nhưng mặt anh đẹp trai quá, đẹp trai tới mức ngày đêm tôi đều nhớ mong anh.

Thế nên tôi bắt đầu tiếp cận anh.

Hình như anh không phản cảm với việc tôi tiếp

cận anh.

Bạn cùng bàn anh nói, anh chỉ cười với mỗi tôi.

Thấy tôi nói chuyện với bạn nam khác, tâm tình anh đột nhiên không tốt.

Thế là chữ con dao trên đầu chữ sắc* dụ dỗ tôi, tôi bắt đầu không biết xấu hổ theo đuổi anh.

(*色 là sắc, 刀 là đao, nên mới có con dao trên đỉnh chữ sắc đó)

Từ năm lớp 10 tới năm lớp 12, từ viết thư tình tới tặng quà.

Anh đều nhận hết.

Tôi nhận được sự cổ vũ to lớn.

Cuối cùng, ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Ngày đầu tiên hái được đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này, tôi vui vẻ lăn lộn trong chăn.

Rất không may, ngày thứ hai nhà tôi phá sản.

Tin dữ này tới vội quá, tôi không kịp chuẩn bị.

Nhìn thấy tấm mạng nhện trên trần căn tập thể cũ, rốt cục tôi mới nhớ tôi còn phải giải quyết người bạn trai tôi dùng tiền theo đuổi.

“Có chuyện có chuyện. Anh chờ chút, kem tan nhanh lắm. Chờ em ăn nốt rồi nói với anh.”

Dựa theo nguyên tắc 2 tệ cũng không thể lãng phí, tôi lè lưỡi li3m que kem.

Bỗng nhiên, ánh mắt Giang Chính Sơ nhìn tôi sâu xa.

“Bé yêu, hôm nay chúng ta đi hẹn hò đi.”

Tôi nuốt nốt miếng kem đã tan, lắc đầu.

“Hả?”

Anh nghi hoặc nhìn tôi.

“Không đi, không có tiền tiêu, chúng ta chia tay đi.”

Giang Chính Sơ nhíu mày.

“Em nghiêm túc? Em bỏ được anh?”

Mặt trời chói chang, tôi không nhịn được cắn nốt que kem, sắc mặt đỏ bừng.

“Bé yêu, em ốm à? Đang nói mê sảng hả? Anh đưa em đi viện nhé?”

Tôi nghe tới đi viện, lắc đầu như trống.

“Không đi không đi, em không bị bệnh. Chỉ là em không có tiền, không nói chuyện yêu đương nổi.”

“Hà Minh Phỉ, em nghĩ anh yêu em vì tiền à?”

Sắc mặt Giang Chính Sơ rất khó coi.

“Á, ý em không phải thế. Ý là tình trạng của em hiện tại không tốt lắm, yêu đương với em mà nói là quá xa xỉ rồi.”

Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh cứ coi như chúng ta chưa từng yêu đương. Cứ vậy đi, được không?”

Giang Chính Sơ nhìn tôi, nửa ngày không gì, lập tức cười lạnh: “Là tự em nói đấy.”

Anh quay người rời đi.

Tôi muốn nói lại thôi.

Cứ vậy đi.

Nói thật, tôi rất thích anh.

Đầu óc anh rất tốt, năm nào cũng thi được hạng nhất, còn dạy kèm tôi.

Tế bào vận động cũng không tệ, đánh đàn dương cầm cũng rất lợi hại.

Mỗi lần tôi lười biếng không muốn vận động, kiểu gì anh sẽ vỗ nhẹ sau gáy tôi.

“Bạn học Hà Minh Phỉ, bạn quên bạn còn đang theo đuổi tớ à? Thái độ như này thì không theo đuổi được tớ đâu nhé.”

Ôi.

Tiểu yêu tinh này.

Nếu không phải nhà tôi phá sản, tôi muốn nuôi đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này cả đời.

Nhưng mà hiện tại, đối với tôi mà nói, yêu đương quá xa xỉ rồi.

3.

Ngày hôm sau, tôi đăng kí làm shipper giao đồ ăn, muốn đi ship đồ ăn kiếm tiền sinh hoạt, bớt gánh nặng cho cha mẹ.

Đơn hàng buổi sáng vẫn ổn, đều là mấy nhà gần đây.

Buổi trưa, có một nhà giàu ở khu bên cạnh đặt một đơn.

Giữa trưa đặt cháo bào ngư với bánh quẩy.

Tôi lập tức nhận đơn.

Mặc dù tiền ship đều là cố đỉnh, nhưng tiền tip thì không chắc nha.

Nhỡ đâu tôi dẻo miệng, lại có tiền tip thì sao.

Hehehe.

Thế là tôi hấp tấp cưỡi xe điện nhỏ đi.

Mở cửa, tôi và đối phương đều trợn tròn mắt.

Tôi đội mũ bảo hiểm, ngày nắng nên mồ hôi đầm đìa.

Giang Chính Sơ rõ ràng chưa tỉnh ngủ, đầu tóc như ổ gà, còn đang ngái ngủ.

Hai mặt nhìn nhau.

Anh nhìn tôi, chớp chớp mắt.

Tôi rất nhanh đã tỉnh táo lại, hắng giọng, làm bộ

không quen: “Chào anh, đồ ăn của anh đây.”

Giang Chính Sơ nhìn tôi như đồ đần, sau đó cười khẽ, nhận đồ: “Cảm ơn.”

Rầm một cái đóng cửa lại.

Tôi sờ sờ mũi, tiền tip chắc không có rồi.

Dù sao thì hôm qua vừa chia tay xong.

Tôi hiểu cảm xúc của anh.

Nhưng rất nhanh, tôi nhận được khiếu nại.

App báo tôi biết, đối phương nói hắn mới 18 tuổi, tôi lại gọi hắn là ngài. Với lại tôi không gõ cửa, không lễ phép.

Trừ tôi 100 tệ.

Phí công làm cả sáng.

Khá lắm.

Bạn trai cũ của tôi.

Tôi nín giận, tháo dỡ thùng đựng đồ ăn.

Hôm sau, tôi nhận thêm việc làm shipper cho đơn vị vận chuyển gần đó.

Có một đơn chuyển phát nhanh cần giao tới tận cửa nhà.

Địa chỉ ở cửa hàng gần đây, nên kho kêu tôi đi một chuyến.

Mà tôi nói rồi, mặt trời mùa hè rất gắt.

Mà vị khách này nhất định phải ship tới tay ngay bây giờ.

Tôi chịu đựng mặt trời gay gắt, cưỡi chiếc xe điện nhỏ tới cửa hàng.

“Chào ngài, đơn hàng của ngài tới cửa hàng rồi ạ, phiền ngài xuống nhận.”

Bên kia im lặng hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên cười khẽ.

Hì hì.

Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ không tốt lắm.

“Giang Chính Sơ?”

“Ừ, là tôi.”

Sự vui vẻ của anh truyền qua cả điện thoại.

“Phiền cô đem lên cho tôi. Tôi ở tầng 5 tòa B.”

Không biết do cuộc sống phá vỡ sự cứng cỏi của tôi, hay do tôi nói chia tay nên có hơi chột dạ.

Tôi nhẫn nhịn suy nghĩ muốn tát anh, đem đồ tới trước mặt anh.

Giang Chính Sơ mặc bộ đồ thể dục màu đen, tôn lên cơ thể thon dài của anh.

Anh đeo một chiếc kính mắt vàng, ngồi trên ghế salon trong khu nghỉ ngơi, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.

“Cô Hà, phiền cô rồi.”

Anh nhấp một ngụm cà phê, đáy mặt xẹt qua ý cười.

Tôi đặt đơn chuyển phát nhanh trước mặt anh, nghiến răng nghiến lợi.

“Không phiền không phiền.”

Sau khi trở về, tôi lại nhận được tin nhắn khiếu nại.

App nói, đối phương trách tôi không gọi tên hắn, còn vứt đơn hàng trước mặt hắn, khiến hắn kinh hãi.

Gọi tên anh?

Chồng yêu thân ái của tiểu Hà?

Buồn nôn vãi, ai thích gọi thì tự đi mà gọi.

Tôi hiện tại giống hệt cây cải thìa bị địa chủ ức hiếp.

Vì trốn anh, tôi lựa chọn nhận việc trong tiệm nước giải khát gần đó.

Anh không có khả năng vì một cốc nước mà chạy tới cái quán nhỏ này.

Qủa nhiên.

Sợ gì gặp nấy.

Khi tôi nhìn thấy anh chọn món ăn trước mặt tôi, một lần gọi là gọi nửa tiếng, vẻ mặt bình tĩnh của tôi cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

“Giang Chính Sơ, anh đừng có quá đáng thế.”

Khuôn mặt anh vẫn tươi cười, không thay đổi.

Ròng rã một tháng bám dai như đỉa, làm một đống chuyện hợp pháp nhưng có bệnh với tôi.

Rốt cục tôi cũng không nhịn được, kéo anh tới ngõ nhỏ không người, đè anh lên tường, nghiến răng.

“Giang Chính Sơ, tôi khuyên anh, đừng đánh chó rơi xuống nước.”

Anh duỗi tay, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Bé yêu, sao em không tới cầu xin anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

“Cầu xin anh cái gì?”

Trong lòng tôi nổi giận.

Lúc trong nhà có tiền, tôi muốn tán tỉnh được bông hoa cao ngạo lạnh lùng không ai tán đổ này.

Lúc còn đi học, tôi cứ tưởng anh là tiểu thiên sứ trong nóng ngoài lạnh.

Kết quả, sau khi chia tay, tôi mới biết đầu óc anh có bệnh.

Nghĩ những gì tôi gặp trong một tháng này, tôi không nhịn được nổi giận.

“Cầu xin anh chặn đường tài lộc của tôi, để tôi chán nản tới gầm cầu ngủ à?”

Giang Chính Sơ vuốt v e gò má tôi, thổi một hơi bên tai tôi, động tác cực kỳ trêu chọc.

“Bé yêu, sao em có thể ngủ gầm cầu chứ, em có thể ---”

Anh ngừng lại một chút, ngón tay thon dài vòng lấy eo tôi, kéo tôi lại gần anh.

“Tới ngủ với anh.”

Mặt tôi như đít khỉ, giãy dụa 2 lần, ngược lại anh còn siết chặt hơn.

“Giang Chính Sơ, giữ liêm sỉ đi. Chúng ta vẫn đang là học sinh cấp 3 đấy.”

“Xì.”

Anh ung dung đáp trả, cầm một lọn tóc tôi.

“Bé yêu, em chưa nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp 3 à? Sao có thể vẫn là học sinh cấp 3 chứ?”

Sao tới giờ tôi mới phát hiện anh không biết xấu hổ như này nhỉ.

“Rốt cục anh muốn gì? Sao anh không giống trước kia thế.”

Tình huống bây giờ có hơi thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Tư thế trong hẻm nhỏ của chúng tôi cực kỳ ám muội.

Hồi cấp 3, dù tôi từng cùng bạn cùng bàn thảo luận chuyện đại sự đời người, tôi cùng từng ăn nói ngông cuồng với Giang Chính Sơ.

Nhưng đột nhiên thực chiến không kịp chuẩn bị như này, là lần đầu tiên của tôi.

Hiện tại anh như một yêu tinh nhanh nhẹn, trái gọi bé yêu, phải thì trêu chọc tôi.

Tôi bị anh trêu tới mức mặt đỏ tới mang tai.

“Không giống nhau hửm? Có phải em nghĩ sai rồi không, anh chưa từng thay đổi mà.”

Hít sâu một hơi, tôi đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu thành khẩn.

“Chấm dứt đi, tôi đang tích tiền hoc phí. Tôi thực sự rất cần tiền, anh đừng làm khó tôi nữa.”

Giang Chính Sơ khoanh tay, vẻ mặt ung dung.

“Được, chúng ta quay lại, anh không quấy em nữa.”

Tôi không nhịn được nổi 3 vạch đen trên đầu.

“Tôi đã nói với anh rất rõ rồi, tôi không có tiền. Yêu đương thì chúng ta chỉ có thể cùng nhau uống gió tây bắc thôi. Chẳng nhẽ anh hy vọng tôi lén lái xe nuôi anh à?”

“Nhưng Hà Minh Phỉ, là em trêu chọc anh trước.”

Tôi thục sự phải quỳ cái tên thông minh này rồi.

Trước đây sao tôi không biết anh là loại cuồng yêu đương nhỉ?

Hay đột nhiên anh phát hiện anh rất yêu tôi?

Tôi trầm mặc nhìn anh.

“Được được được. Tôi thẳng thắn cho anh biết.”

Tôi thở dài trong lòng, hít sâu một hơi.

“Nhà tôi phá sản. Nghèo tới mức sắp đói meo, nên tôi không phong hoa tuyết nguyệt nổi. Cứ cho là quay lại đi, tôi cũng không có tiền đi hẹn hò. Hơn nữa tôi thi đậu đại học A, tôi phải kiếm tiền học phí anh trai ơi.”

Nói xong lời cuối, thậm chí tôi còn hơi tan vỡ.

Giang Chính Sơ nghe tôi nói xong, nắm chặt eo tôi, nhìn thẳng tôi.

“Chỉ vì chuyện này?”

Hả?

Có ý gì?

Nhà tôi phá sản đó?

“Cái gì gọi là chuyện này?” Tôi nhíu mày.

“Anh có thể nuôi em.” Giang Chính Sơ lần nữa ôm tôi vào lòng.

“Em cần bao nhiêu, em cứ nói. Chỉ cần chúng ta đừng chia tay là được.”

Đợi tí?

Tiết tấu gì đây?

Tôi trong ngực anh giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm mê người của anh, có hơi kinh ngạc.

“Giang Chính Sơ, anh có tiền á?”

Anh nhìn tôi, hờ hững nói: “Cũng được. Cái cửa hàng lần trước em ship đơn hàng tới là một phần sản nghiệp nhà anh.”

.................

Tôi trầm mặc nhìn anh.

Anh bị tôi nhìn tới mức hơi khó chịu.

“Sao thế?”

“Trước đây tôi theo đuổi anh, lúc tôi mua bữa sáng, tặng quà, mua này mua kia cho anh, anh đang lén lút cười thầm trong lòng đúng không?”

Tôi tức giận nói.

Anh có tiền thế mà dám nói “cũng được”?

Anh có tiền thế mà còn dám làm khó dễ một người đi làm công như tôi?

Anh có lương tâm không thế?

Anh chột dạ sờ sờ mũi.

“Bé yêu, thực ra anh cũng rất thích em. Chỉ là thầy cô trong trường học có vài người là camera ngầm của cha mẹ anh. Anh không muốn liên lụy em, ảnh hưởng em học tập.”

Đột nhiên, manh mối lóe lên trong đầu tôi.

“Vậy nên hồi khai giảng lớp 10, đôi vợ chồng quyên góp tòa nhà thần bí kia là cha mẹ anh?”

“Ừ.”

Anh nhún vai.

“Vì anh thích bên này, nên cha mẹ anh bỏ ra ít tiền cho anh tới đây học.”

Cái này gọi là bỏ ra ít tiền ấy hả?

Hiện tại tôi giống hệt một con ngốc.

Trước đây tôi cứ tưởng tôi bỏ tiền ra theo đuổi một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo.

Bây giờ mới biết, đây căn bản không phải một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo.

Mà một bông hoa phú quý im lìm dưới trần gian.

Tôi theo đuổi anh 3 năm, ba năm anh nhìn tôi biểu diễn như khỉ.

Sau khi chia tay còn gây khó dễ với tôi.

Gây khó dễ với một đứa làm công như tôi!

Tôi nén lại lửa giận trong mắt.

“Giang Chính Sơ, cái đồ chó này.”

5.

Tôi sửa nguyện vọng, chạy tới đại học S học.

Nghĩ tới Giang Chính Sơ dùng gương mặt yêu nghiệt kia lừa tôi 3 năm, còn ngăn tôi kiếm tiền học phí, tôi cũng rất đau lòng.

Tình huống trong nhà, tôi có thể miêu tả như này.

Tiền đập vào một hạng mục, không rút ra được, người đầu tư còn ôm tiền chạy mất.

Vậy nên họ chỉ có thể đập nồi bán sắt trụ tiếp, hai ba năm tới sẽ rất khó khăn.

Tôi nghe xong gật gù, không nói hai lời chạy đi tìm vay trường học.

Đại học S là một trường dạy kỹ thuật lâu năm, tuy rằng tài trợ rất nhiều, nhưng ở chỗ tôi lại không được coi trọng lắm.

Nên khi tôi nghe nói năm nay đại học S nhận được một khoản tài trợ từ công ty tư nhân, còn chỉ rõ khoản tiền này muốn tài trợ cho tân sinh viên, tôi vui vẻ mất mấy ngày.

Dù sao, khoản vay nhất định phải trả, tài trợ thì không cần trả nữa.

Chắc ông trời cũng đang chiếu cố tôi đó.

“Thế nên, vì một tên thổ hào nào đó vung tiền như rác, không hiểu sao cậu lại có một khoản tiền?”

Tôi gật gù, nhìn bạn thân kiêm bạn cùng bàn hồi cấp 3 - Phó Mẫn Tuệ, cắn cái đùi gà trong tay một cái, hài lòng gật gù.

“Đúng thế. Thế mới nói tớ may ghê. Nếu không đổi nguyện vọng, chắc tớ sẽ không tới đại học S, cũng không gặp được chuyện tốt như vậy.”

Ánh mắt Phó Mẫn Tuệ lóe lóe.

“Nói đến vụ đổi nguyện vọng, tớ nghĩ tới một chuyện. Cậu biết gần đây Giang Chính Sơ như nào không?”

Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt tò mò.

Trước kia, lúc tôi và Giang Chính Sơ bên nhau, không ai biết cả. Thậm chí còn chưa kịp tuyên bố với bạn bè.

Thế nên trong mắt người ngoài, tôi vẫn là người đang theo đuổi anh.

Tôi giãn lông mày, cười haha.

“Không biết. Cậu biết tình hình của tớ rồi đó, hiện tại tớ không có tâm tư nghĩ cái này.”

Phố Mẫn Tuệ từ ngồi đối diện chuyển sang ngồi cạnh tôi, ghé sát tai tôi, thần thần bí bí.

“Thi đại học xong cậu ta liền về nhà, không tham gia tiệc tốt nghiệp. Thế nhưng tối hôm đó, cậu ta nhắn vào group nam, nói hai ngày sau sẽ dẫn bạn gái tới gặp chúng ta. Là tiểu đội trưởng lén lút mật báo cho tớ. Tớ sợ cậu sẽ buồn, nên mới không nói cậu biết. Dù sao lúc đó chúng ta đều biết, cậu ---”

Tôi hơi run run nháy mắt.

“Sau đó thì sao?”

Trên mặt tôi bình tĩnh như nước, trong tâm nổi lên cơn sóng lớn.

Không nghĩ Giang Chính Sơ còn có ý nghĩ này.

Phó Mẫn Tuệ thấy vẻ mặt tôi như thường, tiếp tục nói: “Lúc đó không phải cậu nói trong nhà có chút chuyện nên không tới được sao. Đúng lúc tớ cũng không muốn tới, nên cũng không thấy họ ân ái nhau.”

Tôi ừ một tiếng.

“Nhưng không biết tại sao, sau đó Giang Chính Sơ đột nhiên nói chia tay không tới. Cứ như đùa giỡn ấy. Sau đó nữa nghe bảo cậu ta đỗ đại học A, tháng đầu đã chuyển trường rồi.”

Trong lòng tôi kinh ngạc.

Anh chuyển trường rồi à?

Sao lại thế ----

“Phải không? Hóa ra cậu ấy có thể lăn tới lăn lui vậy luôn á?”

Tôi cười hehe.

“Đúng đó. Tớ cũng thấy cậu ta không đơn giản. Cậu nghĩ xem, học khóa chính quy, thế mà nói chuyển trường liền chuyển trường. 3 năm cấp 3, chúng ta cũng không biết gia cảnh cậu ta, lúc nào cũng thần thần bí bí.”

Anh ấy đâu chỉ không đơn giản.

Nói không chừng nhà anh còn có quặng mỏ đấy.

Thế nên mới nhàn rỗi, không có chuyện gì nên gạt tôi chơi chơi.

Còn gây khó dễ người làm công kiếm tiền đóng học phí như tôi.

Vừa nhắc tới anh, tôi đột nhiên cảm thấy đùi gà trong tay hết thơm rồi.

“Thôi mà, đừng nhắc tới cậu ta nữa. Đi thôi, tớ dẫn cậu đi dạo trường tớ.”

6.

Sân trường đại học S cực kỳ đẹp.

Với lại gần đây trường học đang khua chuông gõ mõ chuẩn bị hội thể thao mỗi năm một lần, cộng thêm lễ kỉ niệm thành lập trường.

Chỉ cần có chứng minh thư, sẽ không hạn chế người ngoài vào trường.

Thế nên trong trường cực kỳ náo nhiệt.

Tôi kéo Phó Mẫn Tuệ đi dạo khắp trường.

“Ở đây nhiều soái ca quá đi. Má ơi, con mắt tớ sắp không nhìn hết được nữa rồi. Trường kỹ thuật cũng thơm quá đi.”

Trong miệng Phó Mẫn Tuệ vẫn đang lẩm bẩm, kéo tay tôi líu ra líu ríu.

“Cẩn thận chút, đừng đụng phải người khác.”

Tôi nhìn cô ấy nhảy nhót, không nhịn được nhắc nhở.

“Biết rồi biết rồi.”

Sau đó thi thoảng tôi lại cúi đầu nhìn điện thoại, cùng phụ huynh của đứa bé tôi nhận dạy thêm nói chuyện.

Đột nhiên, cô ấy dừng bước.

“Sao thế?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Minh Phỉ, là tớ cận nặng hơn, hay tớ gặp ảo giác thế? Cái người kia có phải Giang Chính Sơ không?”

Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ.

Đối diện.

Chàng trai mặt không thay đổi bước tới, cô gái bên cạnh chạy đuổi theo anh, bĩu môi nói gì đó.

Anh quay đầu liếc nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lùng.

Cô gái kia mặc váy ngắn, tóc đen, da trắng, môi hồng.

Chàng trai với mái tóc ngắn gọn gàng, vai rộng, vẻ mặt khinh người.

Đại học phía nam, chỉ cần xuất hiện một chàng trai cao to, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Huống chi bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.

Thế nên, người qua đường dồn dập quay lại nhìn hai người họ.

Khuôn mặt chàng trai, tôi quá quen thuộc.

Tôi theo đuổi 3 năm, còn nhìn chưa đủ.

Lòng tôi đột nhiên run rẩy một hồi.

Ở phía xa xa, anh cũng đơ người một lúc.

Thật giống như cũng nhìn thấy tôi.

Tôi có chút hoang mang.

Chúng tôi yêu nhau 1 ngày.

Một ngày kia, chúng tôi yêu nhau qua điện thoại.

Một ngày kia, cách anh ấy gọi tôi, từ “bạn học Hà Minh Phỉ” đã biến thành “ bé yêu”.

Một ngày kia, tôi ôm điện thoại lăn lộn trên giường.

Kết quả, ngày hôm sau liền chia tay.

Còn chia tay khó coi như vậy.

Cứu mạng.

Ai tới cứu tôi cái.

Tôi nhanh trí cầm tay Phó Mẫn Tuệ, quay đầu đi về hướng khác.

“Mẫn Tuệ, tự dưng tớ nhớ tớ quên mang đồ, cậu về kí túc xá với tớ đi.”

Đúng như dự đoán, phía sau truyền tới một thanh âm trầm trầm.

“Hà Minh Phỉ.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, đi nhanh hơn.

Giang Chính Sơ hình như biết tôi muốn trốn, đôi chân thon dài bước hai ba bước tới trước mặt tôi.

Cô gái bên cạnh bước theo sau.

“Hà Minh Phỉ!”

Một bóng người chắn trước mặt tôi.

Tôi bị ép dừng lại.

“Đúng là cậu rồi, Giang Chính Sơ.”

Phó Mẫn Tuệ không rõ vì sao, lên tiếng chào hỏi.

“Tớ còn tưởng tớ nhìn nhầm cơ.”

“Nghe bảo cậu chuyển trường, hóa ra là chuyển tới đây hả?”

Giang Chính Sơ nhìn tôi, không nói lời nào.

Phó Mẫn Tuệ tiếp tục líu ra líu ríu nói tiếp.

Không có phát hiện bầu không khí giữa chúng tôi sai sai.

“Chính Sơ, cô ấy là ai thế?”

Cô gái kia mở miệng, thanh âm dễ nghe.

Giang Chính Sơ cười khẽ, gằn từng câu từng chữ.

“Bạn - gái - cũ.”

Phó Mẫn Tuệ và cô gái kia đồng thời nhìn tôi, ánh mắt không tin được.

Phó Mẫn Tuệ: “Cái gì cơ?”

Chết thì chết vậy.

Chỉ cần tôi không xấu hổ, người lúng túng sẽ không phải tôi.

Quay đầu, tôi nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

“Bạn học Giang, đã lâu không gặp. Trùng hợp quá, lại gặp cậu ở đây.”

Không chờ anh trả lời, tôi quay ra nhìn cô gái bên cạnh anh.

“Chào cậu, tớ tên Hà Minh Phỉ.”

Cô gái nhìn tôi, vừa liếc nhìn Giang Chính Sơ, cười sâu xa.

“Chào chị, em tên Giang Chính Nguyệt, em họ anh ấy. Em học lớp 12 ở trường cấp 3 bên cạnh.”

“Chị là cô bạn gái cũ kia ạ?”

Có ý gì?

Cô bạn gái cũ kia?

Giang Chính Sơ nói gì sau lưng tôi?

Sao em họ anh lại biết tôi?

Trong lúc nhất thời, trong đầu tôi một đống suy nghĩ linh tinh.

Nhưng sao cũng được, dù sao cũng qua rồi.

Tôi lễ phép cười: “Đều là chuyện đã qua. Nếu không có chuyện gì, chúng tớ đi trước nhé. Gặp lại sau.”

Tôi nhấc chân định đi.

Anh đứng tại chỗ, giọng điệu lạnh lùng: “Em không muốn nhìn thấy anh tới vậy sao?”

Tôi dừng bước, quay người, nhìn anh mỉm cười.

“Không phải. Nhưng tớ bận thật. Cậu cũng biết tình huống của tớ mà đúng không?”

Ai.

Đột nhiên anh phát hiện không thể thiếu tôi hả?

Thế sao trước đây lại không nói tôi biết?

..........

“Anh họ, quên đi, người cũng đi rồi, chị ấy căn bản không hề thích anh.”

Giang Chính Sơ nhìn bóng lưng tôi rời đi, có chút cô đơn.

“Anh họ, từ nhỏ Qúy Như đã thích anh, hơn nữa chị ấy còn không kém gì chị gái này. Nếu chị ấy là chị dâu em, em sẽ rất vui vẻ.”

Giang Chính Sơ hồi thần, vẻ mặt lạnh lùng trở lại.

“Anh tìm vợ như nào không liên quan gì tới em.”

Giang Chính Nguyệt không phục bĩu môi, không dám nhiều lời.

7.

Không biết Giang Chính Nguyệt lấy số điện thoại tôi từ đâu, hẹn gặp mặt tôi.

Lòng tôi nghi hoặc, cuối cùng vẫn tới.

Nhìn Giang Chính Nguyệt và cô gái ngồi cạnh, tôi uống một ngụm cafe.

“Xin hỏi, em tìm chị có việc gì?”

“Chị, cậu ấy là Trần Qúy Như, là bạn học kiêm bạn thân em. Cậu ấy rất thích anh họ em.”

Giang Chính Nguyệt chỉ cô gái bên cạnh.

Cô gái kia nghe vậy ngại ngùng cười, cũng không phủ nhận.

Tôi có chút không hiểu chuyện gì.

Hả?

Tôi không nói lời nào, im lặng nhìn.

Giang Chính Nguyệt cảm thấy lúng túng.

“Là thế này. Em muốn biết rốt cục giữa chị và anh Chính Sơ đã xảy ra chuyện gì. Em muốn theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy từ chối em. Em chỉ biết anh ấy đã từng công khai, muốn dẫn bạn gái ra mắt bạn học cũ, sau đó đột nhiên chia tay. Em muốn biết lúc đó xảy ra chuyện gì, chị nói em biết được không? Vì em thực sự rất thích anh Chính Sơ.”

Trần Qúy Như nhẹ nhàng vui vẻ nói, cười lên như gió xuân ấm áp.

Cô ấy muốn theo đuổi Giang Chính Sơ, anh ấy có thích không?

Hình như tôi chưa bao giờ biết anh thích người con gái như nào.

Ban đầu, lúc mới bên nhau, tôi như nhặt được báu vật, chỉ sợ là một giấc mộng, sợ anh đổi ý.

Ngay cả dũng khí hỏi hình mẫu lý tưởng của anh, tôi cũng không có.

Trong lòng tôi sững lại.

“Chị không biết, em nên hỏi cậu ấy.”

Hai người đối diện hai mặt nhìn nhau.

“Chị, không phải chị chia tay anh họ em sao? Không thể nói được nguyên nhân ạ? Hay là chị vẫn còn thích anh ấy?”

Giang Chính Nguyệt lại mở miệng, giọng điệu chất vấn.

Tôi nhíu nhíu mày.

“Đây là việc riêng của chị. Chị thấy chị không cần thiết phải nói em biết.”

Giang Chính Nguyệt nghiêng đầu, lườm tôi một cái, dáng vẻ không muốn lo chuyện bao đồng.

“Em biết. Nhưng em muốn hiểu anh Chính Sơ hơn. Chị giúp em được không?”

Trần Qúy Như bên cạnh đáp lời, sắc mặt bình tĩnh, trước sau như một.

Suy nghĩ một lúc, tôi thở dài.

“Bọn chị chỉ yêu nhau 1 ngày. Chị thực sự không biết.”

“Một ngày?”

“Một ngày?”

Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như trăm miệng một lời, không tin nổi.

“Đúng vậy. Chỉ yêu nhau một ngày. Sau đó nhà chị có chút chuyện, chị chỉ có thể chia tay cậu ấy. Chị thực sự cũng không biết nguyên nhân.”

“Cái này ----”

Trần Qúy Như do dự một hồi, vẫn nói ra:

“Vậy em muốn theo đuổi anh Chính Sơ, chị không phản đối chứ?”

“Đương nhiên là không, chị và cậu ấy sớm đã chia tay. Theo đuổi hay không là quyền tự do của em.”

“Ngại quá, chị còn có việc. Chị đi trước đây.”

Nói xong, tôi liền đứng dậy rời khỏi quán cafe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


8.

Tối thứ 6, tôi đang bận rộn chuẩn bị bài, sửa PPT.

Một lời mời kết bạn được gửi tới.

| JZC: Anh là Giang Chính Sơ.|

Tôi cầm điện thoại lên nhìn, lại thả xuống.

Ngày mai phải dạy thêm cho đứa bé bên khu nhà giàu.

Đứa bé vừa lên lớp 3, tiếng anh hơi yếu, tôi dự định dạy bé ngữ pháp.

Tôi mở web, bắt đầu tìm ảnh và ví dụ phù hợp.

Màn hình điện thoại lại sáng lên lần 2.

| JZC: Em không muốn thấy anh tới vậy sao?|

Tôi úp điện thoại xuống.

Trong lòng hơi buồn bực.

Không phải có người mới theo đuổi rồi à?

Cái em Trần Qúy Như kia...

Chỉ chốc lát, chuông điện thoại vang lên.

Là một dãy số lạ.

“Alo? Ai thế ạ?”

“Là anh.”

Giang Chính Sơ.

Tôi trầm mặc.

“Hà Minh Phỉ...”

Anh ngừng trong chốc lát.

Tôi có chút bất đắc dĩ.

“Có gì thì nói. Không có thì tôi cúp.”

“Chúng ta chỉ có thể như này sao? Không thể tha thứ cho anh tới vậy à?”

“Giang Chính Sơ, anh lừa tôi 3 năm. Anh nói xem?”

Tôi hạ thấp giọng, trong lòng có chút cảm xúc không tên.

Xế chiều hôm nay, Trần Qúy Như bình tĩnh nói cho tôi biết, cô ta muốn theo đuổi anh.

Để tôi nhớ tới tôi của quá khứ.

Giang Chính Sơ thích người chủ động như vậy hả?

Giống hệt tôi lúc trước.

Chưa kể, Trần Qúy Như nhìn cũng rất có tiền.

Nói không chừng, gia thế nhà cô ta và Giang Chính Sơ tương đương nhau.

Trai tài gái sắc đó.

Trong lòng tôi ê ẩm.

Còn không chờ tôi buồn xong, đầu bên kia điện thoại lại lên tiếng.

“Hà Minh Phỉ, em nói đạo lý chút đi. Em chưa từng hỏi về gia đình anh, em muốn theo đuổi anh, tặng quà anh. Chẳng nhẽ anh không được nhận à?”

Cẩn thận nghĩ lại.

Đúng thế.

Cũng không tính là lừa tôi.

Là tôi đơn phương theo đuổi anh, đơn phương muốn tặng quà anh.

Bởi vì anh độc lai độc vãng, về nhà cũng đi một mình.

Đồ mặc trên người, cặp sách anh dùng, đều trông rất mộc mạc.

Thế nên ngay cả gia cảnh anh tôi cũng chưa từng hỏi, lại ngầm thừa nhận anh rất nghèo.

Tôi không hỏi.

Anh không nói.

Tôi chủ quan hiểu lầm, dựa theo phương thức của mình đối xử tốt với anh.

Anh tiếp nhận, bị động chấp nhận để tôi làm chủ.

Nghĩ vậy, đúng là tôi oan uổng anh.

“Bé yêu, anh thề, sau này anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa. Được không?”

Giang Chính Sơ thấy tôi không nói gì, cũng không cúp điện thoại, anh hạ giọng, mang theo chút bất đắc dĩ.

Sao đột nhiên tôi lại thấy anh cực kỳ tốt.

Nghĩ lại, đúng là tôi có chỗ không đúng.

Anh cứ luôn xin lỗi, chưa từng nói tôi cũng sai.

Tôi thở dài.

“Nói sau đi, hiện tại tôi rất bận.”

Sau khi ngắt máy, tôi chấp nhận lời mời kết bạn của anh.

9.

Anh bắt đầu báo hết mọi chuyện lớn nhỏ cho tôi, chủ động để tôi tham gia vào cuộc sống anh.

Tới giờ, điện thoại tôi vang lên không ngừng.

“Cô giáo, bạn trai cô hả? Anh ấy dính người nhỉ. Vẫn liên tục nhắn tin cho cô.”

Đứa nhỏ ngồi đối diện một mặt toàn dấu chấm hỏi nói một câu xúc động.

“Không phải, là quảng cáo rác đó. Em làm bài nhanh lên, kiến thức hôm nay em phải nắm chắc mới được.”

Tôi vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ, giục bé mau làm bài tập.

Sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại.

Tin nhắn 30+

Tôi mở khóa, nhìn một chút.

| Bé yêu, sáng sớm hôm nay anh tới nhà ăn.|

| Có người xin wechat anh, anh không cho.| cộng thêm icon vẻ mặt ngoan ngoãn.

| Anh định về kí túc xá ngủ một giấc.|

| Trường học nhiều người quá. Lại có gái xin wechat anh, anh vẫn không cho.|

|....|

| Hôm nay em họ anh lại tới, còn dẫn theo 1 cô gái.|

| Hai người họ định đi dạo phố, để anh xách túi. Anh không đi.|

| Giang Chính Nguyệt hết cách, nó gọi mẹ anh, tạo áp lực cho anh.|

| Nó nói nó gặp em.|

| Bé yêu, anh ra ngoài chút nhé.|

Tin nhắn dừng ở đây.

Tôi nghi hoặc.

Nhắn trả lời.

| Gặp tôi làm sao cơ?|

Không thấy rep lại.

Tôi để điện thoại xuống, bắt đầu giảng bài cho đứa nhỏ.

Đang nói, một cuộc gọi gọi tới.

Là Giang Chính Sơ.

Tôi để đứa nhỏ tự mình ngẫm nghĩ chút, đi sang một bên nghe điện thoại.

“Là em.”

Giọng Trần Qúy Như truyền vào tai tôi.

“Em có chuyện gì không?”

Tôi giả bộ bình tĩnh, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

Sao điện thoại anh lại trong tay Trần Qúy Như?

Không phải hôm nay anh đi gặp Giang Chính Nguyệt à?

Trần Qúy Như cũng đi theo?

“Em và anh Chính Sơ đang trong phòng khách.”

Trong lòng tôi càng nghi hoặc.

“Có chuyện gì?”

“Hà Minh Phỉ, chị đừng quấn lấy anh ấy nữa. Anh ấy nên có cuộc sống mới rồi.”

Tôi nghẹn lời.

Cái tình huống quái gì đây?

“Nếu chị là một người bạn gái cũ đàng hoàng, chị nên xóa hết phương thức liên lạc của anh ấy đi.”

Trần Qúy Như bên kia điện thoại, cứ như biến thành một người khác.

Ngữ khí cay nghiệt, lạnh lùng.

Lẽ nào đây là bộ mặt thật của cô ta?

Mấy đứa nhỏ bây giờ lớn nhanh thế hả?

“Em biết giờ chị rất khó khăn, nhưng người giống chị không nên ở bên Giang Chính Sơ.”

“Gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận chị. Chị hiểu em nó gì mà đúng không?”

“Nếu chị thức thời, hy vọng chị có thể rời khỏi cuộc đời anh ấy.”

Tôi không nhịn được ngắt lời cô ta.

“Em tìm chị có việc gì?”

Trần Qúy Như khẽ cười.

“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói cho chị biết, chị đừng quấn lấy Giang Chính Sơ nữa. 2 người không thể đâu.”

Tôi nhịn nhịn, nuốt ba chữ “đồ thần kinh” lại.

Cúp điện thoại.

Một giây sau, một tấm hình được gửi tới.

Trần Qúy Như tựa vào người Giang Chính Sơ, dịu dàng cười.

Như lần đầu tiên tôi thấy cô ta vậy.

Mà Giang Chính Sơ lại nhắm mắt, như đã ngủ thiếp đi.

| Hà Minh Phỉ, em với anh ấy mới là một đôi trời sinh. Chị đừng quấn lấy anh ấy nữa. Xóa nhau đi.|

10.

Tôi rep lại, một dấu chấm than màu đỏ để tôi im lặng.

Hiện tại tôi mới nhớ tới, tôi không biết Giang Chính Sơ học hệ nào, học ngành gì.

Vẫn luôn là anh tới tìm tôi, một lần rồi lại một lần.

Tôi không hiểu gì về anh cả.

Sao Trần Qúy Như lại đi cùng anh?

Giang Chính Nguyệt biết không?

Nên hôm nay đến lên mặt với tôi à?

Mấy đứa nhỏ giờ rảnh thế cơ hả?

Không phải lớp 12 à?

Bài tập không đủ đúng không?

Tôi đang không hiểu chuyện gì, có hơi tức giận, những nghĩ nghĩ chút, chắc không có chuyện gì đâu.

Dù sao Giang Chính Nguyệt cũng là em họ anh.

Tuy Trần Qúy Như trong ngoài bất nhất, nhưng nếu cô ta thực sự yêu quý Giang Chính Sơ, cũng sẽ không làm gì xấu với anh.

Cùng lắm cũng chỉ là mấy hành vi ấu trĩ của trẻ con mà thôi.

Nghĩ vậy, tôi an tâm buông điện thoại xuống.

Ngày hôm sau, giờ tan học.

Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới căng tin ăn cơm.

Giang Chính Sơ xuất hiện ở cửa.

Cả lớp sôi sục.

Các bạn học còn chưa đi tụm năm tụm ba, kích động bàn tán.

“Mẹ ơi, anh này đẹp trai vãi.”

“Đây là ai? Sao tớ không biết khoa mình còn có người đẹp trai như vậy chớ?”

“Hình như khoa tài chính bên cạnh đó. Tớ thấy qua ảnh rồi.”

“Là học sinh mới chuyển tới kia hả?”

............

Giang Chính Sơ khoanh tay đứng ở cửa.

Không hổ là chàng trai đã khiến vô số bạn nữ say mê hồi cấp 3.

Không nghĩ tới lên đại học vẫn yêu nghiệt thế.

Anh liếc một vòng, nhìn thấy tôi.

“Bạn học Hà Minh Phỉ, phiền bạn ra đây chút. Mình có việc tìm bạn.”

Anh cười ngoan ngoãn, hiền lành.

Tôi vừa vui vì đóa hoa cao ngạo lạnh lùng là do tôi hái, vừa lúng túng.

Anh không sợ tôi ngại chếc hả.

Đây là tình tiết Mary Sue gì thế!

Cảm giác trải qua chân thực khiến người ta lúng túng gần chếc đây.

Các bạn học quay đầu lại nhìn tôi.

Để tránh vị vây xem, tôi không thể làm gì khác, đành nhắm mắt đi ra ngoài.

“Bé yêu, sao em lại block anh?”

Dưới bóng cây xanh mát, anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt oan ức.

“Anh khiến em chán ghét tới vậy sao?”

“Em nói anh đừng che giấu em, nên anh chia sẻ từng chuyện lớn bé trong cuộc sống với em.”

“Bé yêu, anh sai chỗ nào rồi?”

Tôi nhìn anh, trong ánh mắt cún con phản chiếu hình ảnh tôi.

Để tránh chìm đắm vào vẻ đẹp của anh, tôi nỗ lực dời tầm mắt, tìm lại chút lý trí.

Giang Chính Sơ nhìn tôi, suy nghĩ một hồi:

“Giang Chính Nguyệt hẹn anh ra ngoài, anh không đi. Nó gọi mách mẹ anh, mẹ anh gọi anh, anh vẫn không đi. Sau đó Giang Chính Nguyệt nói nó từng gặp em, nói vài chuyện rất quan trọng, nên anh mới đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Giang Chính Nguyệt nói, trừ phi làm nó vui vẻ, nếu không nó sẽ không nói anh biết. Có một cô gái cũng đi cùng. Hai đứa lôi kéo anh đi dạo phố, đi ăn, còn đi Karaoke.”

“Sau đó anh uống rượu?”

Giang Chính Sơ ngớ người.

“Bé yêu, em đỉnh thế.”

“Giang Chính Nguyệt vừa uống vừa tâm sự, nên rót cho anh chút rượu. Anh say, cuối cùng ngủ thiếp đi. Hai đứa đưa anh về kí túc xá. Sau khi tỉnh lại, anh phát hiện anh bị em block rồi.”

“Cuối cùng em ấy nói gì với anh? Cô gái đi cùng là ai?”

Giang Chính Sơ lắc đầu, vẻ mặt hoang mang.

“Cô ta nói từ nhỏ đã gặp anh, cũng thích anh. Nhưng hồi đó anh còn đang học cấp 3, chưa tốt nghiệp, sợ làm lỡ việc học của anh, nên chờ tới giờ mới xuất hiện. Ấn tượng của anh về cô ta rất mơ hồ, lại còn rất xấu.”

Tôi há miệng.

Tiếp tục hỏi có vẻ giống đang quản chuyện không đâu.

Tôi chuyển đề tài.

“Giang Chính Sơ, sau này không được dễ dàng uống rượu bên ngoài, biết chưa?”

Tuy không biết Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như nghĩ gì, nhưng nếu đã thích anh ấy, chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu.

Hy vọng sau này đừng tới phiền tôi nữa.

Anh gật đầu.

“Bé yêu, em kết bạn lại với anh lần nữa nha? Anh còn không biết sao lại bị em xóa cơ. Có phải anh say rượu rồi làm gì không?”

Tôi thở dài.

Hôm qua, chắc là Trần Qúy Như nhân cơ hội cầm điện thoại của anh.

Đúng là tâm tư của đứa trẻ con.

Cũng rất ấu trĩ.

Tôi quyết định không tính toán với cô ta.

“Không có. Chắc do điện thoại lỗi đó.”

Tôi lấy điện thoại ra, thêm bạn lại.

“Được rồi.”

“Sau này nhớ uống rượu ít thôi, không được rời xa điện thoại đâu đó.”

Giang Chính Sơ cong miệng cười, liên tục dạ dạ vài tiếng, ngoan như cún con.

“Bé yêu, cùng đi ăn cơm đi.”

Tôi nghĩ tới khuôn mặt nổi bật của anh, tôi từ chối.

“Không được. Hội thể thao sắp diễn ra, hội học sinh còn nhiều việc phải làm, em đi trước đây.”

11.

Những ngày sau đó, tôi và Giang Chính Sơ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh vẫn như cũ, ngày nào cũng gửi tôi rất nhiều tin nhắn, tôi vẫn như cũ, lâu lâu trả lời một lượt.

Chúng tôi như hoán đổi thân phận.

Hồi cấp 3, tôi theo đuổi anh, lâu lâu anh lại ngoắc tay với tôi.

Hiện tại, anh theo đuổi tôi, dù tôi có rep 1 icon, anh cũng vẫn vui vẻ.

Anh nói anh không muốn gạt tôi nữa.

Nên mỗi ngày văn hay ý tốt miêu tả 360 góc cạnh cuộc sống của mình.

Tôi có chút dở khóc dở cười.

Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng này xem ra cũng không cao ngạo lạnh lùng lắm.

Ngày tháng trôi qua rất bình yên.

Nhưng không nghĩ lại xảy ra một chuyện.

Ngày đầu của hội thể thao, tôi được xếp vị trí duy trì trật tự.

Người vào trong sân vận động rất nhiều.

Tôi vội vàng duy trì trật tự, còn phải đưa nước cho vận động viên.

Đột nhiên có ai gọi tên tôi.

Tôi quay đầu, thấy Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như ngồi trên chỗ của người chủ trì.

Bên cạnh còn có hội trưởng hội học sinh - Lý Nghiêm.

Tôi quay đầu lại.

Gỉa bộ không nhìn thấy.

Tôi không muốn để ý.

Giang Chính Nguyệt lại gọi tên tôi, cười cười ngoắc tay với tôi.

Tôi không muốn gây sự chú ý, nên đành đi tới.

“Chị, hóa ra chị là thành viên hội sinh viên à.”

Giang Chính Nguyệt đung đưa hai chân, uống đồ uống, giọng nói mang chút nghiền ngẫm.

Tôi gật đầu.

“Có chuyện gì không? Trên sân còn có việc cần làm.”

“Anh Chính Sơ đâu? Không phải anh ấy cũng tham gia thi đấu ạ?”

Tôi sửng sốt một chút.

Anh cũng phải thi đấu à?

Sao lại không nói tôi biết?

Anh chỉ hỏi tôi đưa nước cho vận động viên ở chỗ nào.

Sau đó còn thần thần bí bí, nói hy vọng tôi cũng có thể phục vụ anh.

Tôi còn mắng anh một trận.

Thế nên hóa ra anh muốn tôi đưa nước, nên anh tham gia thi đấu?

“Chị không biết, anh không nói với chị.”

“A, là em lắm mồm. Chị là người yêu cũ mà, anh ấy nói với chị làm gì chứ.”

Giang Chính Nguyệt nói xong, liếc nhìn Trần Qúy Như.

Có thể ngừng mấy hành vi ấu trĩ của học sinh tiểu học này không thế?

Tôi im lặng.

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Trần Qúy Như bên cạnh thấy thế, nhìn tôi một chút, lập tức quay đầu nhẹ nhàng nói với Lý Nghiêm: “Anh Nghiêm, sau này nhớ chăm sóc tốt chị Minh Phỉ của em nha. Trời nắng vậy, đừng để chị ấy chạy tới chạy lui ạ.”

Lý Nghiêm chân chó cười.

“Em Qúy đều ra mặt rồi, sau này anh nhất định sẽ chiếu cố.”

Trần Qúy Nhiên đối phó đàn ông đúng là có chút tài năng đấy.

Một lời đã sắp xếp ngày hôm nay của tôi.

Tôi có chút khó chịu không tên.

Tôi vừa định mở miệng nói gì.

Lý Nghiêm đã gọi cho phó hội trưởng.

Bàn bạc một lúc, sắp xếp nhiệm vụ mới cho tôi.

Trực giác nói cho tôi biết, không nên tiếp xúc nhiều với Trần Qúy Như và Giang Chính Nguyệt.

Hai người họ thực sự rất thích làm con thiêu thân.

Tôi thở dài, nhận lệnh, ngồi vào khu nghỉ ngơi trông đồ.

12.

Tôi mở điện thọai, đang định hỏi Giang Chính Sơ một chút.

Đột nhiên một thanh viên chạy tới chỗ tôi, giọng điệu lo lắng.

“Hà Minh Phỉ, có một bạn học ngất. Mau tới hỗ trợ.”

Tôi để điện thoại ở khu nghỉ ngơi, vội vàng qua hỗ trợ.

Nghe nói người ngất là một bạn học năm 2.

Đang chạy 3000m, thể lực không chống đỡ được.

Tôi và thành viên từng bước đỡ bạn học đó tới phòng y tế.

Trùng hợp, thành viên nhận được một tin nhắn.

Cậu ta liếc nhìn điện thoại, dặn tôi chăm sóc bạn học.

Sau đó rời đi.

Tôi ở trong phòng y tế, chờ giáo viên tới.

Hôm nay người ngoài tới rất nhiều, chưa kể là ngày đầu của hội thể thao, thế nên thầy cô đều tới sân vận động hết.

Phòng y tế chỉ có tôi và bạn học bị ngất kia.

Tôi sờ túi, nhớ tới điện thoại còn đang để ơ khu nghỉ ngơi.

Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Đột nhiên bạn học trên giường mở mắt ra.

“Hà Minh Phỉ.”

Cậu ta bước về phía tôi.

Tôi có dự cảm không tốt, bắt đầu lùi về sau.

“Bạn học, không cậu bạn ngất à?”

“Đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô chọc sai người ấy.”

“Cậu đang nói cái gì thế?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã vọt tới trước mặt tôi, lấy khăn che mũi miệng tôi.

Tôi mất ý thức.

Chuyện này là sao?

Có thể bình tĩnh nói chuyện không đại ca?

Sao lại bắt chuyện kiểu này chứ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


13.

Trên bãi tập đại học S.

Giang Chính Sơ đang vận động làm nóng người.

Anh liếc bốn phía nhiều lần cũng không thấy bóng dáng tôi.

Đang định lấy điện thoại ra.

Trần Qúy Như và Giang Chính Sơ ung dung lượn lờ về phía anh.

“Anh họ.”

“Anh Chính Sơ.”

Giang Chính Sơ qua loa liếc hai người trước mặt, ừ một tiếng.

“Anh họ, chị Minh Phỉ không ở đây ạ?”

“Đúng thế, anh Chính Sơ. Em đang tìm chị ấy nè. Thật vất vả mới tới đây một chuyến, em muốn gặp chị ấy.”

Thực ra anh vẫn hoài nghi hôm đó Giang Chính Nguyệt hẹn anh ra ngoài uống rượu là có âm mưu.

Hai người bọn họ rất khả nghi.

Bởi vì anh tuyệt đối không thể xóa wechat tôi.

Hôm sau lại phát hiện trong danh sách bạn bè không có tôi.

Khả năng lớn nhất là hai người này đã làm gì đó.

Nhưng không có chứng cứ.

Vừa nghĩ tới đây, Giang Chính Sơ không nhịn được cau mày.

Trên khuôn mặt đẹp trai có chút không kiên nhẫn.

“Hai đứa tìm cô ấy làm gì? Học thì không học, chạy tới đại học hóng hớt làm gì?”

Giang Chính Sơ và Trần Qúy Như hai mặt nhìn nhau.

Trần Qúy Như cắn môi, bộ dáng oan ức.

“Anh Chính Sơ, em vốn định nói, vừa nãy em thấy một người rất giống chị Minh Phỉ, đang ôm một bạn nam tới phòng y tế...”

“Cô nói cái gì?”

Giang Chính Sơ mới nghe vậy, mặt biến sắc.

“Đi đâu rồi?”

Anh nắm lấy tay Trần Qúy Như, ánh mắt có chút sợ hãi.

Trần Qúy Như bị đau, hốc mắt ầng ậng nước, thấy mà yêu.

Lý Nghiêm ở xa xa đã thấy Trần Qúy Như.

Lần đầu tiên hắn thấy Trần Qúy Như là mấy ngày trước, lúc đó hắn đã thích cô.

Thế nên lúc thấy cô bị Giang Chính Sơ cầm tay, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được, liền buông tư liệu trong tay xuống, đi về phía này.

“Anh Chính Sơ, anh... anh làm đau em.”

“Tôi hỏi cô, cô ấy đi đâu rồi?”

Giang Chính Sơ không nhịn được tiến lại gần, gào lên.

“Bạn học Giang, cậu buông em ấy ra. Đây là nơi công cộng, cậu đang làm gì thế?”

Lý Nghiêm bước nhanh tới trước mặt anh.

Đưa tay nỗ lực gỡ tay Trần Qúy Như ra.

Nhưng Giang Chính Sơ ngoảnh mặt nằm ngơ.

Một ánh mắt cũng không cho hắn.

Anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ:

“Tôi hỏi cô lần nữa, cô ấy đi đâu rồi?”

Trần Qúy Như thấy tình hình nghiêm trọng, không thể làm gì khác ngoài việc thút tha thút thít nói: “ Y- Phòng y tế ạ.”

Giang Chính Sơ lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như.

“Nếu các người gạt tôi, tôi bảo đảm hai người sẽ không gặp may mắn như hồi bé đâu.”

Anh thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng y tế.

Lý Nghiêm thấy người đẹp chịu khổ, muốn giả bộ trước mặt cô ta, làm anh hùng cứu mĩ nhân.

“Giang Chính Sơ, nếu giờ cậu rời đi, tôi sẽ hủy tư cách thi của cậu, tới lúc thi, tôi sẽ báo lên trên.”

Giang Chính Sơ bật cười, cũng không quay đầu lại.

14.

Chờ tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Một bóng người cao lớn ngồi đưa lưng về phía tôi.

Tôi ngồi dậy, thấy bạn học nam kia đang co rúc trong góc, mặt mày sưng vù, trên mặt tím bầm.

Đầu vẫn có chút choáng.

Tôi không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Bóng người xoay người, vẻ mặt thân thiết.

Là Giang Chính Sơ.

“Bé yêu, em tỉnh rồi.”

Trong mắt anh kinh ngạc, nhìn thấy tôi tỉnh lại, không nhịn được ôm tôi.

“Em sao thế?”

Tay trái anh nhẹ vỗ đầu tôi, tay phải ôm vai tôi, suýt nữa tôi không thở nổi.

Tôi có chút tức giận.

“Giang Chính Sơ, anh nói chuyện cho cẩn thận. Không cần nhân cơ hội mưu sát em.”

Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, tôi có thể cảm nhận được, lồ ng ngực anh đang run rẩy.

“Biết đùa tức là không sao rồi.”

Anh chỉ bạn học trong góc, giọng điệu lạnh lùng.

“Ê, cậu nói đi.”

Bạn học trong góc run rẩy.

Cậu ta nhớ tới ánh mắt tàn nhẫn của Giang Chính Sơ, không nhịn được rụt cổ một cái.

“T- Tôi xin lỗi. Tôi thiếu tiền quá nên mới vậy. Cầu xin cậu đừng báo cảnh sát, tôi sẽ phải ngồi tù mất.”

Tôi nghe tới mức đầu óc mơ hồ.

Giang Chính Sơ đứng lên, bóng người thon dài đi vào góc, tàn nhẫn đạp một cước vào bụng cậu ta, giọng điệu càng thêm lạnh lùng.

“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ 2.”

Dưới sự uy hiếp của anh ấy, bạn học kia nói ra mọi chuyện.

Cậu ta không phải người trong trường học, chỉ là giả bộ vận động viên để lẻn vào.

Là Giang Chính Nguyệt cho cậu ta một khoản tiền, để cậu ta tới chuốc mê tôi.

Giang Chính Nguyệt sai hắn chụp ảnh nóng của tôi, đăng lên diễn đàn trường.

Như vậy sẽ khiến tôi thân danh bại liệt.

Bởi vì không phải người trong trường, tới lúc đó cậu ta chỉ cần biến mất.

Tới khi đó, người bị chỉ trỏ chính là tôi.

Nhưng Giang Chính Nguyệt chỉ thanh toán nửa tiền, phần còn lại phải nhận được ảnh mới thanh toán.

Cả người tôi lạnh ngắt, tôi vừa khổ sở, vừa khiếp sợ.

“Sao con bé phải đối xử với em vậy chứ?”

Giang Chính Sơ ôm tôi, trong mắt có chút đau lòng.

Anh lấy điện thoại ra, cấp tốc báo cảnh sát.

“Bé yêu, chờ cảnh sát tới rồi nói tiếp.”

Chỉ trong chốc lát, hai xe cảnh sát tiến vào sân trường.

Mọi chuyện phát triển rất nhanh, chỉ trong chốc lát, Giang Chính Nguyệt bị tóm ở ngay cửa phía tây sân vân động.

Lúc đó, có rất nhiều người đã thi xong, đang chuẩn bị tới nhà ăn.

Vậy nên tất cả mọi người đều vây gần cửa phía tây hóng hớt.

Giang Chính Sơ đứng cạnh tôi, lạnh lùng nhìn tôi.

“Anh họ, em bị oan! Em căn bản không biết hắn là ai! Là hắn vay tiền em, em không hề biết hắn muốn hại chị Minh Phỉ.”

“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Trần Qúy Như, con mẹ nó, cậu mở mồm ra đi. Cậu cũng có phần, cậu cũng có phần mà!”

Trần Qúy Như ở một bên, im lặng không lên tiếng, co rúm lại trong ngực Lý Nghiêm.

Tình cờ nhìn tôi một chút, ánh mắt kia cứ như tôi có độc.

“Giang Chính Nguyệt, anh nói rồi, anh sẽ không tốt như hồi bé đâu. Em nên trả giá cho hành vi của mình.”

Hồi bé?

Hồi bé anh xảy ra việc gì?

Tôi đột nhiên rất tò mò.

Liền nghiêng đầu nhìn anh một chút.

Chỉ thấy anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Tên yêu nghiệt này biết làm người khác thông cảm quá đi.

Tôi bất đắc dĩ bĩu môi.

Được được được, sau này rảnh thì hỏi sau.

“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em. Việc này không liên quan gì tới anh, em không trách anh.”

Nghe vậy, anh mỉm cười, đôi mắt trong suốt tràn đầy sự cưng chiều.

“Bé yêu, sao em lại tốt vậy chứ. Anh thực sự rất thích em.” 13.

Trên bãi tập đại học S.

Giang Chính Sơ đang vận động làm nóng người.

Anh liếc 4 phía nhiều lần cũng không thấy bóng dáng tôi.

Đang định lấy điện thoại ra.

Trần Qúy Như và Giang Chính Sơ ung dung lượn lờ về phía anh.

“Anh họ.”

“Anh Chính Sơ.”

Giang Chính Sơ qua loa liếc hai người trước mặt, ừ một tiếng.

“Anh họ, chị Minh Phỉ không ở đây ạ?”

“Đúng thế, anh Chính Sơ. Em đang tìm chị ấy nè. Thật vất vả mới tới đây một chuyến, em muốn gặp chị ấy.”

Thực ra anh vẫn hoài nghi hôm đó Giang Chính Nguyệt hẹn anh ra ngoài uống rượu là có âm mưu.

Hai người bọn họ rất khả nghi.

Bởi vì anh tuyệt đối không thể xóa wechat tôi.

Hôm sau lại phát hiện trong danh sách bạn bè không có tôi.

Khả năng lớn nhất là hai người này đã làm gì đó.

Nhưng không có chứng cứ.

Vừa nghĩ tới đây, Giang Chính Sơ không nhịn được cau mày.

Trên khuôn mặt đẹp trai có chút không kiên nhẫn.

“Hai đứa tìm cô ấy làm gì? Học thì không học, chạy tới đại học hóng hớt làm gì?”

Giang Chính Sơ và Trần Qúy Như hai mặt nhìn nhau.

Trần Qúy Như cắn môi, bộ dáng oan ức.

“Anh Chính Sơ, em vốn định nói, vừa nãy em thấy một người rất giống chị Minh Phỉ, đang ôm một bạn nam tới phòng y tế...”

“Cô nói cái gì?”

Giang Chính Sơ mới nghe vậy, mặt biến sắc.

“Đi đâu rồi?”

Anh nắm lấy tay Trần Qúy Như, ánh mắt có chút sợ hãi.

Trần Qúy Như bị đau, hốc mắt ầng ậng nước, thấy mà yêu.

Lý Nghiêm ở xa xa đã thấy Trần Qúy Như.

Lần đầu tiên hắn thấy Trần Qúy Như là mấy ngày trước, lúc đó hắn đã thích cô.

Thế nên lúc thấy cô bị Giang Chính Sơ cầm tay, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được, liền buông tư liệu trong tay xuống, đi về phía này.

“Anh Chính Sơ, anh... anh làm đau em.”

“Tôi hỏi cô, cô ấy đi đâu rồi?”

Giang Chính Sơ không nhịn được tiến lại gần, gào lên.

“Bạn học Giang, cậu buông em ấy ra. Đây là nơi công cộng, cậu đang làm gì thế?”

Lý Nghiêm bước nhanh tới trước mặt anh.

Đưa tay nỗ lực gỡ tay Trần Qúy Như ra.

Nhưng Giang Chính Sơ ngoảnh mặt nằm ngơ.

Một ánh mắt cũng không cho hắn.

Anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ:

“Tôi hỏi cô lần nữa, cô ấy đi đâu rồi?”

Trần Qúy Như thấy tình hình nghiêm trọng, không thể làm gì khác ngoài việc thút tha thút thít nói: “ Y- Phòng y tế ạ.”

Giang Chính Sơ lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như.

“Nếu các người gạt tôi, tôi bảo đảm hai người sẽ không gặp may mắn như hồi bé đâu.”

Anh thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng y tế.

Lý Nghiêm thấy người đẹp chịu khổ, muốn giả bộ trước mặt cô ta, làm anh hùng cứu mĩ nhân.

“Giang Chính Sơ, nếu giờ cậu rời đi, tôi sẽ hủy tư cách thi của cậu, tới lúc thi, tôi sẽ báo lên trên.”

Giang Chính Sơ bật cười, cũng không quay đầu lại.

14.

Chờ tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Một bóng người cao lớn ngồi đưa lưng về phía tôi.

Tôi ngồi dậy, thấy bạn học nam kia đang co rúc trong góc, mặt mày sưng vù, trên mặt tím bầm.

Đầu vẫn có chút choáng.

Tôi không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Bóng người xoay người, vẻ mặt thân thiết.

Là Giang Chính Sơ.

“Bé yêu, em tỉnh rồi.”

Trong mắt anh kinh ngạc, nhìn thấy tôi tỉnh lại, không nhịn được ôm tôi.

“Em sao thế?”

Tay trái anh nhẹ vỗ đầu tôi, tay phải ôm vai tôi, suýt nữa tôi không thở nổi.

Tôi có chút tức giận.

“Giang Chính Sơ, anh nói chuyện cho cẩn thận. Không cần nhân cơ hội mưu sát em.”

Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, tôi có thể cảm nhận được, lồ ng ngực anh đang run rẩy.

“Biết đùa tức là không sao rồi.”

Anh chỉ bạn học trong góc, giọng điệu lạnh lùng.

“Ê, cậu nói đi.”

Bạn học trong góc run rẩy.

Cậu ta nhớ tới ánh mắt tàn nhẫn của Giang Chính Sơ, không nhịn được rụt cổ một cái.

“T- Tôi xin lỗi. Tôi thiếu tiền quá nên mới vậy. Cầu xin cậu đừng báo cảnh sát, tôi sẽ phải ngồi tù mất.”

Tôi nghe tới mức đầu óc mơ hồ.

Giang Chính Sơ đứng lên, bóng người thon dài đi vào góc, tàn nhẫn đạp một cước vào bụng cậu ta, giọng điệu càng thêm lạnh lùng.

“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ 2.”

Dưới sự uy hiếp của anh ấy, bạn học kia nói ra mọi chuyện.

Cậu ta không phải người trong trường học, chỉ là giả bộ vận động viên để lẻn vào.

Là Giang Chính Nguyệt cho cậu ta một khoản tiền, để cậu ta tới chuốc mê tôi.

Giang Chính Nguyệt sai hắn chụp ảnh nóng của tôi, đăng lên diễn đàn trường.

Như vậy sẽ khiến tôi thân danh bại liệt.

Bởi vì không phải người trong trường, tới lúc đó cậu ta chỉ cần biến mất.

Tới khi đó, người bị chỉ trỏ chính là tôi.

Nhưng Giang Chính Nguyệt chỉ thanh toán nửa tiền, phần còn lại phải nhận được ảnh mới thanh toán.

Cả người tôi lạnh ngắt, tôi vừa khổ sở, vừa khiếp sợ.

“Sao con bé phải đối xử với em vậy chứ?”

Giang Chính Sơ ôm tôi, trong mắt có chút đau lòng.

Anh lấy điện thoại ra, cấp tốc báo cảnh sát.

“Bé yêu, chờ cảnh sát tới rồi nói tiếp.”

Chỉ trong chốc lát, hai xe cảnh sát tiến vào sân trường.

Mọi chuyện phát triển rất nhanh, chỉ trong chốc lát, Giang Chính Sơ bị tóm ở ngay cửa phía tây sân vân động.

Lúc đó, có rất nhiều người đã thi xong, đang chuẩn bị tới nhà ăn.

Vậy nên tất cả mọi người đều vây gần cửa phía tây hóng hớt.

Giang Chính Sơ đứng cạnh tôi, lạnh lùng nhìn tôi.

“Anh họ, em bị oan! Em căn bản không biết hắn là ai! Là hắn vay tiền em, em không hề biết hắn muốn hại chị Minh Phỉ.”

“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Trần Qúy Như, con mẹ nó, cậu mở mồm ra đi. Cậu cũng có phần, cậu cũng có phần mà!”

Trần Qúy Như ở một bên, im lặng không lên tiếng, co rúm lại trong ngực Lý Nghiêm.

Tình cờ nhìn tôi một chút, ánh mắt kia cứ như tôi có độc.

“Giang Chính Nguyệt, anh nói rồi, anh sẽ không tốt như hồi bé đâu. Em nên trả giá cho hành vi của mình.”

Hồi bé?

Hồi bé anh xảy ra việc gì?

Tôi đột nhiên rất tò mò.

Liền nghiêng đầu nhìn anh một chút.

Chỉ thấy anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Tên yêu nghiệt này biết làm người khác thông cảm quá đi.

Tôi bất đắc dĩ bĩu môi.

Được được được, sau này rảnh thì hỏi sau.

“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em. Việc này không liên quan gì tới anh, em không trách anh.”

Nghe vậy, anh mỉm cười, đôi mắt trong suốt tràn đầy sự cưng chiều.

“Bé yêu, sao em lại tốt vậy chứ. Anh thực sự rất thích em.”

15.

Sự việc phát triển nằm ngoài dự đoán của tôi. Cộng với ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể dục thể thao khiến tôi thực sự mệt mỏi.

Ngày hôm sau tôi liền xin nghỉ học, ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.

Trần Quý Như gửi cho tôi một tin nhắn: “Hà Minh Phỉ, nếu cô muốn biết chân tướng sự việc thì đến cửa sau trường học.”

Tôi đặt điện thoại sang một bên, cũng không có ý định để ý tới.

Người này đã vượt qua phạm vi nhận thức của tôi.

Tôi vốn tưởng rằng cùng lắm các nữ sinh trung học chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ nhen để có được người mà mình thích.

Tôi không nghĩ rằng, cô ta lại dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng mọi người.

Bây giờ tôi vừa phải học tập vừa phải kiếm tiền trả khoản vay. Đâu còn tâm tư xem cô ta trình diễn cái gì.

Đúng lúc đó…

Giang Chính Nguyệt cũng gửi một tin nhắn tới.

“Hà Minh Phỉ, em là Giang Chính Nguyệt.”

Sau khi nhìn thấy tin nhắn cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức biến mất.

Em ấy... Em ấy được thả ra rồi à?

“Cô muốn gì?”

“Em không muốn gì cả. Em chỉ muốn nói sự thật.”

“Chuyện anh cô với Trần Quý Như ở một chỗ à?”

‘Cô ta? Cô ta còn không xứng đáng xách giày cho anh em.”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao em ấy được thả ra nhanh như vậy?

Em ấy và Trần Quý Như đoạn tuyệt?

Vì Giang Chính Sơ?

Tôi có thể tin những gì em ấy nói không?

Có phải em ấy lại muốn giở thủ đoạn gì hãm hại tôi đúng không?

Có lẽ không đi chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Tôi đặt điện thoại xuống và không định để ý tới nữa.

Một tin nhắn lại báo đến.

‘Về chuyện hồi nhỏ Giang Chính Sơ nhắc tới, nếu chị cảm thấy hứng thú thì đến, còn không có hứng thú coi như em chưa nói gì.”

“Đi. Chờ chị chút.”

Vì vậy, tôi ngay lập tức ngồi dậy rời khỏi giường, luống cuống tay chân mặc quần áo.

Mặc kệ em ấy xuất phát từ mục đích gì, tôi đối với chuyện hồi nhỏ của Giang Chính Sơ, quả thật rất tò mò.

Em ấy đã thắng khi đề cập tới chuyện này.

15 phút sau.

Tôi và Giang Chính Nguyệt ngồi đối diện nhau.

Em ấy trông hơi tiều tụy.

"Chị. Có phải chị muốn hỏi tại sao em lại được thả ra nhanh vậy không?"

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào em ấy.

Em ấy mỉm cười tự giễu.

"Gia đình em có một số mối quan hệ, em bị phê bình giáo dục, bị giữ ở lại trường để xem xét."

Tôi vẫn im lặng.

Đây không phải là trọng tâm của mối quan tâm của tôi.

"Em gọi chị ra..."

Tôi nhắc nhở em ấy.

Em ấy gật đầu.

"Chị gái, có một số việc em muốn nói cho chị biết."

"Em không biết vì sao chị với anh họ lại chia tay." Nhưng anh ấy thật sự rất thích chị."

Em ấy nhìn tôi trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Thông qua lời kể của em ấy, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Giang Chính Sơ lại giấu diếm gia thế của mình.

Thì ra, khi em ấy còn nhỏ ba mẹ Giang Chính Nguyệt đã xuất ngoại, em ấy ở nhờ nhà Giang Chính Sơ.

Trần Quý Như và Giang Chính Sơ là hàng xóm, cho nên ba người từ nhỏ đã quen biết nhau.

Từ bé Giang Chính Nguyệt và Trần Quý Như đã rất thích anh, thường xuyên vì ai làm cô dâu của anh mà ghen tuông.

Khi còn bé không có suy nghĩ gì, ầm ĩ xong cũng sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng khi còn bé, Giang Chính Sơ rất cô độc, không thích nói chuyện.

Có một lần, vì hai người muốn hẹn Giang Chính Sơ cùng đi chơi công viên giải trí đã lừa anh rằng cha mẹ ở công viên giải trí chờ anh.

Giang Chính Sơ liền ngây ngốc đi đến đó.

Kết quả là, cả hai đến nhầm chỗ.

Anh ấy đi đến một công viên giải trí khác và bị bắt cóc ở đó.

Những kẻ bắt cóc đòi rất nhiều tiền chuộc.

Ba mẹ Giang đưa tiền cho họ, ba ngày sau Giang Chính Sơ được thả về.

Nhưng anh ấy bị thương và gặp chướng ngại tâm lý trở nên thu mình hơn.

Phải mất một thời gian dài để thích nghi mới coi như trở lại bình thường.

Nhưng anh ấy vẫn không thể gần gũi với mọi người.

Khi đó hai cô còn quá nhỏ, hơn nữa gia đình Giang Chính Nguyệt vẫn là họ hàng cho nên cũng không truy cứu trách nhiệm của hai người họ.

Gia đình Giang Chính Sơ cũng dọn đi khỏi đó, cho nên bọn họ không gặp nhau nữa.

Sau này khi gặp lại nhau, anh ấy chọn quên đi ký ức đó.

Cho nên mới mơ hồ nhớ rõ rằng. khi còn bé có quen biết, nhưng lại nhớ không ra.

"Chị gái, anh ấy không nói ra gia thế của mình với chị, chuyện này thật sự không thể trách anh ấy."

Bởi vì anh ấy không tin tưởng mọi người, từ khi còn rất nhỏ anh ấy đã học được cách che giấu bản thân và tự chăm sóc bản thân.

Anh ấy vẫn tự nấu cơm ăn, ngay cả dì quét dọn cũng là thừa dịp anh không có ở nhà để quyét dọn.

“Chị biết không? Anh ấy đã bị sốt sau khi chị chia tay với anh ấy. Trước đây anh ấy không bao giờ gọi đồ ăn mang đến nhưng lần trước là lần đầu tiên em thấy anh ấy gọi đồ ăn mang đến mà vui vẻ như vây. So với trước đây thì anh ấy vui vẻ hơn rất nhiều, cũng đồng ý mở lòng giao tiếp với người khác, nhưng chung quy đối với người khác vẫn không nóng không lạnh.”

"Chuyện giữa hai người em biết không nhiều lắm."

“Chỉ biết anh ấy vì muốn cùng chị học chung một trường đại học mà đi tìm cô chú giúp anh ấy làm thủ tục chuyển trường.”

“Cô chú phải quyên góp một tòa nhà, trường học mới đồng ý tiếp nhận.”

“Kỳ thật điểm số của anh ấy hoàn toàn có thể làm theo thủ tục bình thường. nhưng anh ấy muốn mau chóng ở bên cạnh chị, cho nên mới dùng phương pháp này.”

"Chị, ngay từ đầu, em cảm thấy chị không xứng với anh ấy."

“Khi còn bé em và Trần Quý Như đã đi theo anh ấy lâu như vậy, kể cả mấy năm trước sau khi chúng em liên lạc lại, em phát hiện hai chúng em lại thích anh ấy hơn. Nhưng trong lòng anh ấy chỉ có hình bóng của chị. Em đã từng nghĩ chị dựa vào cái gì? Ngoại trừ khuôn mặt ra, những thứ còn lại chị không thể so được với chúng em, vì vậy chúng em rất tức giận.”

"Trần Quý Như xúi giục em, nói chỉ cần chị biến mất, chúng em mới có cơ hội. Vì vậy, mới xảy ra chuyện hôm trước. Chị ơi, em muốn xin lỗi chị. Là do em mà thiếu chút nữa hại chị. Trong tình cảm vốn không quan trong đến trước hay đến sau.”

"Mặc dù là anh họ yêu cầu em đến xin lỗi, nhưng chính em cũng muốn tới xin lỗi. Thật sự xin lỗi chị."

Sau khi nghe xong, đáy lòng tôi có chút xúc động.

Trong lúc nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đối với em ấy.

Dường như em ấy biết tôi đang nghĩ gì.

"Chị."

“Anh họ đồng ý dỡ bỏ phòng bị của mình, hết lần này đến lần khác cố gắng tiếp cận chị, bất chấp mọi khó khăn để ở bên chị, em cảm thấy anh ấy thật sự rất thích chị.”

“Với lại chị biết gì không? Học bổng của chị là do nhà anh họ tài trợ. Vì để có thể tài trợ cho chị nên mới lấy danh nghĩa nhà trường quyên góp số tiền này.”

Tôi hơi choáng váng.

Có vẻ như có điều gì đó đã bị tôi bỏ qua.

"Vì sao em lại nói cho chị biết những thứ này?"

Em ấy cười khổ.

"Bởi vì ngày hôm qua Trần Quý Như muốn thừa dịp em ở trại tạm giam đến đồn cảnh sát vạch trần em, cô ta muốn đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu em. Lúc đó em mới phát hiện ra rằng nhiều năm em luôn bị cô ta coi như một con rối.”

“Sau ngày hôm nay em cũng không ở đây nữa. Em cũng sẽ không nhúng tay vào bất cứ điều gì giữa hai người nữa. Em chỉ muốn nhắc nhở chị hãy trân trọng anh họ của em, và sau đó …”

"Cẩn thận Trần Quý Như."

Tôi nhìn chằm chằm vào em ấy, trong một thời gian dài tôi không biết phải nói gì.

Bây giờ tôi vẫn còn thời gian ở đây để nghe lời thú tội của em ấy là vì Giang Chính Sơ.

Chính Giang Chính Sơ đã ngăn cản bi kịch xảy ra.

Nếu ngày hôm qua Giang Chính Sơ đến chậm một bước, hiện tại có lẽ tôi…

Hậu quả không thể tưởng tượng được.

Bây giờ lại muốn tôi tha thứ cho hành động của em ấy, có phải là quá vô lý không.

Giang Chính Nguyệt thấy tôi không nói gì, cười tự giễu.

"Chị không tha thứ cho em cũng là đúng."

“Hy vọng chị và anh họ hạnh phúc."

Một lúc lâu sau, tôi mở miệng nói hai chữ: "Bảo trọng."

Em ấy nhìn tôi rồi gật đầu rời đi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn người đến người đi, đăm chiêu.

16

Sau chuyện đó, tôi không còn thấy Giang Chính Nguyệt xuất hiện ở đại học S.

Ngược lại thường xuyên nhìn thấy Trần Quý Như và Lý Nghiêm xuất hiện cạnh nhau.

Tôi nghe nói hai người họ đã ở bên nhau.

Khi tôi nói chuyện này cho Giang Chính Sơ nghe, anh ấy đang ngồi ăn cơm đối diện với tôi.

Anh ấy cẩn thận gỡ bỏ xương của đùi gà và đặt nó vào trong bát của tôi.

"Hai người họ ở cùng một chỗ có liên quan gì đến chúng ta. Anh chỉ muốn biết vì lý do gì khiến em không thể quay lại với anh."

Tôi liếc nhìn anh ấy.

"Giang Chính Sơ, anh xem lại mặt mũi của mình đi. Chỉ gỡ xương gà cho em xong liền muốn quay lại, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy."

"Vậy mỗi ngày anh đón em đi học, xách túi cho em, múc nước đưa cơm cho em. Những gì bạn trai nên làm anh cũng đã làm."

Anh bĩu môi, gương mặt trong trẻo lạnh lùng có chút dận dỗi, trên mặt thiếu mỗi tờ giấy viết hai chữ không vui.

Tôi cười khúc khích.

"Cho nên anh đây là đang tranh công?"

Anh nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

"Không dám."

Thật ra trong lòng tôi đã sớm tha thứ cho Giang Chính Sơ.

Chẳng qua có một số việc phải tự mình nói ra như vậy, tôi vẫn có chút ngại ngùng.

Nhưng, sẽ vì một số người mà dũng cảm một lần.

Vì vậy, tôi hắng giọng.

"Khụ khụ, cái kia."

“Bạn học Giang Chính Sơ, cuối tuần sau rảnh không?"

Anh nhìn tôi có chút mơ màng, đột nhiên đôi mắt sáng lên.

“Bé yêu, em..."

Tôi xấu hổ sờ mũi, một chút ngại ngùng.

"Dù sao cuối tuần sau cũng là em hẹn anh. Anh không thể từ chối."

"Không từ chối. Cho dù ngày đó có có bão anh cũng sẽ đi."

“Bé yêu, anh rốt cuộc cũng giữ được Vân Khai kiến Nguyệt Minh sao? Ngày hôm đó chúng ta đi đâu. Nếu như quá muộn, nếu không chúng ta liền..."

"Giang Chính Sơ, anh giữ lại chút mặt mũi đi. Đây là nơi công cộng.”

Tôi chặn lời Giang Chính Sơ muốn nói, trên mặt xuất hiện vạch đen.

Anh cười nhẹ vài tiếng cả người run rẩy.

"Bé yêu, anh chỉ nói ngày đó ra ngoài chơi quá trễ thì bắt taxi trở về. Anh chưa nói cái gì nha."

Anh chớp chớp mắt bộ dáng vô tội nhìn tôi với một khuôn mặt trong sáng.

Tôi nghi ngờ anh ta đang giở trò, nhưng không có bằng chứng.

"Tốt nhất là anh nghĩ như vậy."

"Đương nhiên là anh nghĩ như vậy!"

17

Cuộc sống trôi qua nhanh chóng.

Cuối tuần tới là sinh nhật Giang Chính Sơ.

Tôi đã đặt một phòng riêng từ lâu.

Có một số chuyện cần phải nói rõ trước khi quay lại.

Tôi hy vọng tôi và Giang Chính Sơ sẽ có một kết quả tốt.

Vì vậy, ngày hôm trước tôi nhắc nhở anh ấy không được đến muộn vào ngày hôm sau.

Nhưng ngày hôm sau tôi ở trong phòng riêng chờ rất lâu cũng không đợi được Giang Chính Sơ.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong một thời gian dài.

Cho nên.

Anh ấy cho tôi leo cây à?

Ting.

Một số lạ gửi cho tôi một tin nhắn.

"Chị gái, hôm nay là sinh nhật anh Chính Sơ, sao chị không tới?"

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn.

Giọng nói này.

Nó làm tôi nhớ đến một người đàn ông.

Tôi nhanh chóng trả lời: "Địa chỉ."

Đối phương nhanh chóng gửi cho tôi một địa chỉ.

Khi tôi đến, tôi phát hiện ra đó là một nhà kho.

Tôi có một linh cảm xấu.

Tôi vẫn không thể liên lạc được với Giang Chính Sơ vì vậy tôi đã gửi một tin nhắn cho Phó Mẫn Tuệ.

Tôi và Phó Mẫn Tuệ không chỉ là bạn cùng lớp trung học, em ấy còn là nhân chứng tình yêu của tôi.

Cho nên hôm nay tôi còn gọi em ấy đến cùng nhau chúc mừng sinh nhật Giang Chính Sơ.

Lúc này, điện thoại di động của tôi đúng lúc không có tín hiệu.

Tôi cảm thấy bản thân thật thê thảm.

Đồng thời lại cảm thấy buồn cười.

Trước kia xem phim truyền hình mỗi lần nhìn thấy tình tiết này tôi lại không nhịn được tạm dừng cùng Mẫn Tuệ mắng hai câu.

"Cái gì mà phim truyền hình máu chó, tớ không tin đúng lúc lại vừa vặn không có tín hiệu như vậy!

"Cơ sở hạ tầng của Trung Quốc đều bị chơi nát rồi đúng không? “

“Động một chút cũng không có tín hiệu, cậu tưởng vẫn là thời kì hoang sơ hả!”

"Nếu tớ di chuyển tôi sẽ tạo cho nó một cơn sóng, một sản nghiệp lớn như vậy thế mà lại không có tín hiệu, cậu lừa ai đây!"

Bây giờ thì tốt rồi.

Tôi đã chứng minh bằng kinh nghiệm cá nhân của tôi, rằng nó thực sự sẽ không có tín hiệu.

Chỉ là không biết tôi có cơ hội đi ra ngoài nói hay không.

Khóc.

Trong khi tôi đang lo lắng suy nghĩ lung tung, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Hà Minh Phỉ."

Tôi ngẩng đầu nhìn một chút, một bóng dáng thướt tha đi về phía tôi.

Là Trần Quý Như.

Lúc này cô ta ăn mặc giống một chị đại giang hồ, cả người mặc một chiếc áo da báo bó sát, khuôn mặt trang điểm đậm, không còn là dáng vẻ một cô gái hoạt bát.

Tôi không thể không nhìn cô ta bằng nửa con mắt.

"Trần Quý Như, cô không có bài tập về nhà sao? Rất nhàn rỗi có phải không?"

Cô ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới tôi lại không theo lẽ thường.

Sắc mặt trong nháy mắt đen xì.

"Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi muốn đều có thể đến tay, thậm chí chỉ cần tôi đồng ý, Giang Chính Nguyệt cũng có thể trở thành chó của tôi, ngoại trừ Giang Chính Sơ."

Trần Quý Như đột nhiên trở nên liều lĩnh.

“Nhưng anh ấy thậm chí không nhớ rõ tôi! Dựa vào cái gì!"

Tôi đỡ trán.

"Khi còn bé cô khuyến khích Giang Chính Nguyệt đi trêu chọc Giang Chính Sơ, khiến anh ấy bị bắt cóc. Cứu trở về lựa chọn quên đi cô, điều này có khó hiểu sao?”

“Hay là cô hy vọng anh ấy nhớ rõ cô, sau đó cùng cô oan oan tương báo đến khi nào?"

Trần Quý Như trở nên điên cuồng.

"Cô nói bậy." Lần đầu tiên anh ấy gặp tôi nói tôi rất quen mắt, làm thế nào anh ấy có thể quên tôi?”

“Là do cô! Là do cô nửa đường nhảy ra cướp anh ấy khỏi tôi!"

Nói xong cô ta nhào về phía tôi.

Thái quá.

Tôi vốn tưởng Trần Quý Như là con gà con ngây thơ.

Không nghĩ tới bé học sinh này lại kinh khủng như vậy.

Cô ta không biết lấy một con dao từ đâu.

Nhằm thẳng về phía tôi.

Nhưng tôi đã được học võ từ khi còn nhỏ.

Còn từng cứu được một cô bé gầy gò.

Sự xúc động này của cô ta đương nhiên không cần phải nói.

Chẳng bao lâu cô ta đã bị tôi hạ gục.

Xe cảnh sát cũng đã đến.

Đang làm ghi chép tại hiện trường, tôi thấy Giang Chính Sơ vội vàng đi về phía tôi.

Phó Mẫn Tuệ chạy theo phía sau.

"Minh Phỉ, may mà tìm được cậu!"

Giang Chính Sơ đi tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi, ôm rất chặt.

Giọng nói lo lắng kèm theo chút hối hận từ đỉnh đầu truyền đến: "Bé yêu, là Trần Quý Như."

Tôi suýt nữa bị ngạt chết.

Ra khỏi vòng tay Giang Chính Sơ, tôi vỗ ngực.

"Em biết. Khụ khụ khụ..."

Giang Chính Sơ luống cuống tay chân.

"Thật xin lỗi, lại làm em đau."

Hả?

Lời này của anh rất dễ khiến người ta hiểu lầm được không?

Tôi định nói hai câu với anh ấy thì Phó Mẫn Tuệ cũng chạy tới.

Em ấy không thở nổi, trông rất có thật.

Tôi vừa vỗ lưng em ấy vừa nói.: "Chậm một chút, không cần sốt ruột."

“Là Giang Chính Nguyệt... Đưa chúng tớ đến đây. Em ấy... Em ấy phát hiện ra... Trần Quý... Như vừa mua dao vừa... Mua dây thừng... Cho nên đã báo cảnh sát."

Tôi gật đầu.

"Mình biết rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi."

Tôi đang nói thì Giang Chính Nguyệt đi về phía chúng tôi.

"Chị. Chị không sao chứ?"

Em ấy nắm lấy tôi với một khuôn mặt ân cần, dáng vẻ quen thuộc.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên liền rút tay.

"Không có việc gì không có việc gì. Chị đây vẫn đứng ở đây không phải sao."

"Em có một người bạn là bạn cùng phòng với Trần Quý Như.”

“Cậu ấy thấy Trần Quý Như gần đây có chút khác thường, thường xuyên đi ra ngoài một mình, lại còn thần thần bí bí gọi điện thoại nói cái gì đó. Cậu ấy bèn để ý một chút. Không ngờ cô ta lại lớn mật như vậy. Em biết điều đó từ hóa đơn siêu thị mà cô ta vô tình làm rơi. Vừa mua dao vừa mua dây thừng, quá dọa người."

Giang Chính Nguyệt nói xong trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Em vốn đã từ bỏ anh họ, bởi vì người thân không thể kết hôn. Sức khỏe em không tốt lắm, gần đây mới bắt đầu bù đắp. Hơn nữa người anh họ thích là chị, cho nên em cảm thấy chuyện này không cần thiết.”

"Nhưng em không nghĩ tới chấp niệm của Trần Quý Như lại sâu như vậy."

Tôi chịu đựng cơn xúc động muốn cười, vẻ mặt không chút thay đổi giáo dục em ấy.

"Hiện tại biết sai cũng không muộn." Em phải hảo hảo học tập, tranh thủ thi đậu đại học S, chị dâu mời em ăn cơm."

Giang Chính Sơ nghe vậy nhếch môi cười.

Hiển nhiên hai chữ chị dâu này làm cho tâm trạng của anh vô cùng sung sướng.

"Chị dâu mời em ăn cơm, vậy anh họ mua quà tặng cho em.”

Tôi liếc Giang Chính Sơ một cái.

"Giang Chính Sơ, hiện tại em rất đói bụng."

Giang Chính Sơ giơ tay lên, ôm lấy bả vai tôi.

"Vậy đi thôi. Sau khi lấy lời khai xong chúng ta đi ăn tối. Bé yêu muốn ăn cái gì cũng được."

Sau đó, anh nhẹ nhàng ghé vào tai tôi nói: "Bao gồm cả anh."

Trong nháy mắt mặt tôi đỏ đến tận mang tai: "Giang Chính Sơ anh không cần mặt mũi nữa à? Em họ anh còn ở đây!"

Giang Chính Nguyệt: "Cái gì! Em… Em không nghe thấy gì hết!"

Trong nhà kho Tây Sơn lớn như vậy, vang lên tiếng cười đùa đánh chửi của một đám thanh niên.

Đây mới là thanh xuân!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom