Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Jill ngạc nhiên khi thấy Wesker tự nhiên ngưng nói và gục xuống sàn và rồi cô thấy Barry đang nhìn Wesker với ánh mắt căm thù, tay anh vẫn còn lăm lăm khẩu Colt.

Jill cúi xuống gỡ khẩu Beretta khỏi tay Wesker rồi giắt vào bao súng ở thắt lưng.

Barry xoay sang nhìn Jill, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự xin lỗi và xấu hổ:

“Jill, tôi thành thật xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên tin lời của Wesker.”

Jill nhìn Barry một lúc rồi nghĩ về hai đứa con gái của anh. Chúng cũng trạc tuổi của hai đứa trẻ nhà McGee….

“Không sao đâu”. Cuối cùng Jill cũng nói. “Anh đã trở lại là mình, điều đó mới quan trọng.”

Barry trả lại Jill vũ khí của cô rồi cả hai cùng nhìn xuống Wesker đang nằm trên sàn. Hắn vẫn còn sống nhưng đã bất tỉnh.

Barry hỏi Jill: “Chắc cô không có cái còng nào đâu nhỉ?”

Jill lắc đầu trả lời: “Chắc chúng ta nên vào trong phòng thí nghiệm xem thử, có lẽ sẽ có vài đoạn dây điện hay dây cáp nào đó xài được. Ngoài ra em cũng tò mò muốn biết xem thứ vũ khí tuyệt vời mà hắn nói đến là gì.…”

Jill xoay người sang rồi bấm nút mở cửa, cô thấy có dấu hiệu cảnh báo có vi trùng ngay dưới chân. Hai cánh cửa mở ra và cả hai bước vào

“Wow…”

Cả hai vừa bước vào một căn phòng lớn với trần nhà cao vút, trong phòng là cả đống bảng điều khiển và hệ thống dây nối chằng chịt giữa các thùng hình ống bằng thủy tinh. Có tám cái thùng ngay giữa phòng, tuy rỗng nhưng mỗi cái đủ lớn để có thể chứa một người trưởng thành bên trong.

Barry cúi xuống cắt một mớ dây cáp trong khi Jill đi vòng quanh phòng để xem xét các thiết bị kỹ thuật - và cô khựng lại, xém chút nữa là đã há hốc mồm ra.

Ở cuối phòng là một cái thùng lớn hơn cả, cao gần 3m, có một cái bảng điều khiển ở trước và bên trong có một vật cũng cao khoảng đó. Đó là một con quái vật.

“Jill, tôi lấy đủ dây rồi nè. Tôi…”

Barry dừng lại bên Jill, câu nói của anh ta ngập ngừng khi nhìn thấy cái vật kinh tởm bên trong cái thùng. Cả hai không cưỡng lại được sự tò mò nên cùng bước lại gần hơn để xem xét.

Con quái vật cao nhưng thân hình rất cân đối, ít ra là qua thân hình đầy cơ bắp và đôi chân dài của nó, nó có vẻ bề ngoài của một con người. Một bên tay của nó bị biến đổi thành một cái móng lớn và dài quá đầu gối, cánh tay còn lại tuy bình thường nhưng cũng to gấp mấy lần người thường. Tại vị trí của quả tim của nó có một khối u nhô ra, và Jill nhận ra rằng đó chính là tim của nó. Quả tim đang phồng ra rồi xẹp xuống theo một nhịp chậm.

Jill dừng lại trước tấm kính, thấy kinh tởm về con quái vật. Cô có thể thấy vô số những sẹo lớn ở trên tay chân nó, những vết sẹo của những cuộc phẫu thuật. Bộ phận sinh dục của nó đã bị cắt. Jill ngước lên nhìn vào mặt nó và thấy vài khúc thịt đã bị cắt mất. Môi của nó cũng bị cắt nên trông nó như đang nhe răng cười với cô vậy.

“Tyrant”, Barry nói thì thầm.

Jill quay sang nhìn Barry và thấy anh ta đang cúi nhìn cái bảng điều khiển đang nối với cái thùng bằng một đống dây nhợ.

Jill quay sang nhìn con Tyrant một lần nữa, cảm thấy ghê tởm và đáng tiếc. Cho dù bây giờ nó là cái gì đi nữa thì nó cũng đã từng là một người đàn ông. Và Umbrella đã biến anh ta trở thành một thứ đáng sợ như thế này.

“Chúng ta không thể để nó như vậy được”, Jill nói khẽ và Barry gật đầu.

Jill cúi xuống nhìn lại vào vô số những nút bấm và cần gạt trên bảng điều khiển. Phải có một nút nào đó để chấm dứt sự sống của nó.

Có một hàng sáu cái cần gạt màu đỏ ở cuối bảng điều khiển và Barry gạt thử một cái. Chằng có gì xảy ra cả, Barry quay sang nhìn Jill và cô gật đầu. Barry dùng cả bàn tay gạt luôn năm cái còn lại xuống.

Bỗng một tiếng ầm vang lên.

Cả hai quay ra nhìn xung quanh và thấy con Tyrant đang dùng cánh tay người của nó đập vào lớp kính lần nữa. Những vết nứt xuất hiện ngay chỗ nó đấm và lan rộng ra mặc dù tấm kính phải dày đến vài ly.

“Thôi chết rồi.”

Barry kéo tay Jill khi con Tyrant khom người xuống chuẩn bị húc vào tấm kính.

“Chạy!”, Barry la lên.

Và cả hai cùng chạy, Jill tự trách mình rằng sao không cản Barry đừng gạt mấy cái nút đó. Barry đập mạnh tay vào nút mở cửa và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Đằng sau lưng hai người tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng.

Hai người chạy vào hành lang, cảm thấy khiếp sợ. Barry đập vào nút bấm để cửa đóng lại.

Và Jill thấy Wesker đã biến mất.

Wesker di chuyển một cách khó nhọc về phía phòng phát điện, đầu hắn đau như búa bổ, hắn cảm thấy tay chân mình yếu ớt như không còn chút sức lực nào cả.

“Thằng Barry khốn kiếp… Bọn chúng đã lấy súng của mình.”

Wesker tỉnh lại khi Jill và Barry vừa bước vào phòng. Hắn vừa đi một cách khó nhọc về phía thang máy vừa nguyền rủa Jill và Barry, vừa nguyền rủa tập đoàn Umbrella vì để xảy ra một mớ hỗn độn thế này, vừa tự nguyền rủa chính bản thân hắn sao không giết phứt hết bọn S.T.A.R.S trong khi hắn có thể.

“Chuyện này chưa kết thúc đâu, tao vẫn còn kiểm soát mọi chuyện, đây là cuộc chơi của tao....”

Cái va ly chứa các mẫu vật thí nghiệm đã bị hai đứa nó lấy đi, và giờ này chắc chúng đã tiêu hủy nó rồi. Cả Tyrant cũng vậy. Sinh vật tuyệt vời đó sẽ trở nên yếu ớt và chết một khi việc bơm adrenaline bị ngừng lại. Còn không thì bọn chúng cũng bắn vào tim nó, và nó sẽ chết ngay tức khắc mà chưa hề ra trận một lần nào…

Wesker lần mò đến cánh cửa dẫn vào phòng phát điện rồi đứng dựa vào nó thở dốc. Máu từ tai hắn chảy xuống cằm, hắn lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại.

Tuy hắn không còn các mẫu thí nghiệm nhưng hắn vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đó là một chuyện hết sức quan trọng đối với hắn, chỉ vì đây là cuộc chơi của hắn và hắn phải thắng bằng mọi giá.

“…hệ thống tự hủy, cẩn thận bọn khỉ…”

Hắn cần phải cẩn trọng với bọn Ma2 này. Wesker mở cửa và lần mò tiến về phía trước. Đầu hắn vẫn còn đau, nền nhà như đang chuyển động xiêu vẹo qua lại. Wesker lần theo thanh vịn và tiến về phía phòng trong. Những cái máy này như đang giễu cợt hắn bằng những tiếng hơi nước thoát ra nghe xè xè. Hắn cố đi thật nhanh nhưng xem ra chân hắn không hoạt động như mong muốn.

Một cái móng vuốt quạt xuống đầu hắn và xén đi mất một mớ tóc của Wesker. Hắn cảm thấy một dung dịch nóng đang chảy xuống sau cổ và cơn đau ở đầu như tăng thêm lên.

“Lấy súng của tao, hai đứa khốn nạn đã lấy mất súng của tao…”

Wesker đến được bên cánh cửa và vừa mở nó ra thì có một cái gì đó nặng đập vào lưng hắn làm hắn ngã vào căn phòng bên trong. Hắn ngã xuống sàn nhà lót sắt lạnh ngắt và nghe thấy một tiếng rít điếc tai vang lên. Những cái móng vuốt dày cui đâm vào lưng Wesker và hắn quay lại tát mạnh vào mặt con vật đang muốn giết hắn.

Hắn dùng hết sức đấm mạnh vào mồm con khỉ làm nó nhảy về phía sau rồi nhảy trở lại lên trần nhà.

Wesker cố gắng đứng dậy, từng cơn đau mới ập vào hắn làm hắn muốn nôn mửa. Bầu không khí trong này quá nóng, những cái tua bin chạy liên tục không ngơi nghỉ nhưng cuối cùng thì hắn cũng thấy được cánh cửa dẫn ra phòng sau, cánh cửa dẫn đến sự kết thúc nhiệm vụ của hắn.

“Tất cả bọn S.T.A.R.S sẽ chết, bị thổi tung thành từng mảnh trong khi ta bay đi chỗ khác và trở thành một người giàu có…”.

Wesker mở cửa và lê bước đến cái bàn điều khiển đang phát sáng ở cuối góc phòng. Ở đây yên tĩnh và cũng mát hơn ở ngoài kia. Những cái máy lớn trong này như đang ngân nga với hắn vì chúng có công dụng khác với những cái máy ngoài kia. Những chiếc máy này sẽ giúp hắn giành lại vị trí điều khiển của hắn.

Tiếng động từ cánh cửa đang mở đằng sau lưng hắn như biến mất khi hắn đến gần bàn điều khiển. Mấy ngón tay của Wesker như tê dại đi khi hắn chạm vào vào bàn phím trên bàn.

Wesker lần mò ra những chiếc chìa khóa cần thiết, mật mã nhanh chóng hiện lên màn hình màu xanh sau một vài sai sót nhỏ của hắn. Một giọng nữ mượt mà vang lên thông báo với hắn quá trình đếm ngược sẽ bắt đầu sau 30 giây nữa. Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Wesker cố gắng nhớ lại cách thay đổi hệ thống hẹn giờ. Toàn bộ chỗ này sẽ tự động nổ trong năm phút nhưng hắn phải thay đổi nó để có đủ thời gian mà chạy khỏi đây.

Bỗng sau lưng hắn có tiếng kêu rít lên.

Wesker xoay người lại, cảm thấy sững sờ, bốn con khỉ biến dạng lao vào hắn. Chúng vụt những cánh tay ra khi đến gần hắn. Một cơn đau thấu xương xuyên qua chân hắn làm hắn ngã xuống sàn sắt giá lạnh.

“Chuyện này không thể xảy ra được.”

Một con khỉ nhảy lên ngực hắn và bỗng nhiên Wesker cả thấy khó thở, và không nhấc nổi tay lên để đẩy nó ra. Một cơn đau nữa ở chân trái hắn, một con khỉ đã phạt đi cả một khúc thịt của hắn bằng cái móng của nó. Hai con còn lại cứ chạy vòng quanh hắn như hai đứa trẻ với một nỗi hân hoan man dại.

Bỗng nhiên Wesker thấy như có máu trong mắt của hắn, mọi vật xung quanh bỗng đỏ rực, quay cuồng và trở nên mờ ảo, đầu óc hắn.

“Tyrant đã đến.”

Wesker có thể cảm thấy điều đó, có thể cảm thấy có vật gì đó lớn và đầy uy lực chạm vào hắn. Hắn bật cười man dại qua cơn đau đớn, hắn cố gắng mở mắt nhìn nhưng chỉ thấy một màu đỏ rực, hắn muốn nhìn thấy cảnh những con khỉ bị tàn sát từng con một nhưng Wesker chỉ có thể cảm thấy được một cái bóng to lớn bao phủ lấy hắn và xuyên qua hắn. Hắn có thể tưởng tượng thấy cảnh Tyrant đang cúi xuống nhấc hắn lên khỏi cơn đau này.

“Ta vẫn đang điều khiển mọi việc, để ta thấyyyyy.”

Nhưng bóng tối bỗng bao phủ mắt hắn và Wesker không còn nghĩ ngợi gì nữa.

“…S.T.A.R.S đội Alpha, đội Bravo, có ai không nếu các bạn không trả lời được thì hãy làm dấu hiệu gì đó đi! Trực thăng đang bắt đầu hết nhiên liệu rồi đây, có ai nghe được không? Đây là Brad. Nhắc lại đội Alpha…”

Rebecca bấm nút điện đàm rồi nói nhanh: “Brad! Có một bãi đáp trực thăng tại ngôi biệt thự của Spencer, cậu phải đến đó ngay! Brad, cậu nghe không.”

Có một tiếng trả lời eo éo nhưng bị lạc mất vì sóng vô tuyến. Rebecca chỉ nghe được chữ “Nghe” còn khúc còn lại bị lạc mất.

“Tôi nghe?”, hay là, “Có ai nghe thấy không?”

Chẳng có cách nào để biết được. Bối rối và lo lắng, Rebecca vừa nắm chặt cái điện đàm vừa hy vọng rằng Brad đã nghe được.

Đột nhiên tiếng chuông báo động vang lên khắp phòng từ những chiếc loa bí mật giấu đâu đó trên trần nhà, làm Rebecca nhảy dựng lên trong căn phòng lạnh lẽo này. Bỗng có một tiếng click ở cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng. Rebecca chụp lấy tay nắm và xoay mạnh nó, cánh cửa bật mở, nó đã được mở khóa.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, nói chậm và rõ ràng trong khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang đến chói tai.

“Hệ thống tự hủy đã được khỏi động. Tất cả các nhân viên tiến hành di tản ngay lập tức hoặc khóa hệ thống tự hủy lại. Các bạn có năm phút. Hệ thống tự hủy đã được khỏi động.”

Rebecca đứng cạnh chiếc cửa dẫn ra bãi đáp mà mắt cửa nhìn vào cái cầu thang leo đợi Chris trong khi mẩu tin trên được đọc đi đọc lại. Cô đợi anh chui lên.

Tuy Chris vừa mới đi có vài phút thôi nhưng họ không còn thời gian nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Jill và Barry vụt chạy từ thang máy ra trở lại tiền sảnh của tầng B3, giọng nói mượt mà vẫn vang lên cho họ biết còn bốn phút ba mươi giây nữa tất cả nơi này sẽ nổ tung. Cả hai chạy thục mạng đến góc hành lang và thấy Chris Redfield đang chạy lên được phân nữa cái cầu thang bộ.

“Chris!”, Jill la lên.

Chris quay lại và mặt anh sáng lên khi thấy Jill và Barry đang chạy bổ nhào về phía mình.

“Nhanh lên! Có một bãi đáp trực thăng ở tầng B1!”, Chris hét lớn.

“Cám ơn Trời!”

Chris đợi cho đến khi hai người đến chân cầu thang rồi anh mới chạy tiếp. Chris chạy nhanh đến và giữ cho cánh cửa dẫn ra chiếc thang để leo lên trên mở sẵn. Jill và Barry cũng vừa lên tới và chạy ào qua cửa. Hệ thống cảnh báo cho biết họ còn bốn phút mười lăm giây nữa.

Barry leo lên thang trước rồi đến Jill và sau cùng là Chris. Cả ba cùng leo lên tầng B1 và Jill thấy Rebecca Chambers đang đứng đợi ở cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng, khuôn mặt non trẻ của cô ta trông rất căng thẳng.

Chris hối thúc cô ta chạy và cả bốn người cùng chạy xuyên qua cái hành lang bằng bê tông dẫn ra bãi đáp, Jill cầu trời cho họ có đủ thời gian để thoát khỏi đây.

“Cầu cho mày chết ở đây luôn đi Wesker.”

Có một cái thang máy lớn ở cuối hành lang, Barry nhanh chóng mở cửa và cả bốn người cùng chạy vào. Họ còn đúng bốn phút nữa.

Cái thang máy có vẻ như đang chạy lên và Jill nhìn đồng hồ đếm từng giây một trôi qua.

“Không kịp rồi, chúng ta không thể nào chạy kịp rồi.”

Cái thang máy chậm lại rồi dừng hẳn. Chris kéo mạnh cái cửa mở ra, và không khí mát mẻ của bầu trời lúc sáng sớm ùa vào - cả tiếng ngọt ngào của động cơ của một chiếc trực thăng đang vang lên ở phía trên đầu họ.

“Anh ta đã nghe được!”, Rebecca la lên. Jill mỉm cười và cô bỗng cảm thấy mến người lính mới này.

Bãi đáp trực thăng này rất rộng, được trải nhựa đường bằng phẳng và được bao phủ bằng những bức tường cao vút. Một vòng tròn màu vàng được sơn trên cái sân này và Brad đang từ từ hạ xuống. Chris và Barry đang vẫy tay như điên ra hiệu cho viên phi công phải nhanh lên trong khi đó Jill nhìn đồng hồ một lần nữa. Còn khoảng hơn ba phút ba mười giây nữa, dư sức qua cầu rồi.

Ầm!

Jill quay sang nhìn và thấy ở phía Tây Bắc bãi đáp một mớ những mảnh bê tông đang văng lên trời. Một cái móng khổng lồ đang giơ lên từ cái lỗ lởm chởm đó và con Tyrant to lớn và tái ngắt nhảy lên từ cái hố đó. Nó đứng dậy và bắt đầu đi về phía bốn người.

“Cái quái gì đây?”

Nó phải cao trên hai mét rưỡi, những bộ phận trên cơ thể đầy những vết sẹo từ việc mổ xẻ để biến đổi thân hình nó. Cái khuôn mặt như đang cười vì mất môi của nó hướng về phía bốn người khi nó từ từ đứng dậy. Nó đi chầm chậm về phía họ, cái móng vuốt khổng lồ bên tay trái của nó cong gập lại.

“Không còn thời gian nữa, Brad không thể đáp xuống được rồi.”

Chris nhắm vào cục bướu mà đen trên ngực nó rồi bắn năm phát liên tục. Ba biên đạn bay trúng đích, còn hai viên thì lệch sang bên phải cái cục đỏ đang đập đó một chút và nó vẫn tiến từ từ về phía bọn họ, chẳng chậm lại chút nào cả.

“Tản ra”, Barry hét lên.

Jill kéo tay Rebecca chạy về góc bãi đáp xa con quái vật nhất, Chris chạy vòng quanh về phía Nam bức tường còn Barry đứng tại chỗ giương khẩu Colt về phía con quái đang từ từ tiến tới.

Ba phát đạn 357 bay vào bụng con quái, tiếng súng vang vọng giữa các bức tường nghe điếc cả tai.

Con Tyrant bất ngờ tăng tốc chạy về phía Barry, cái móng vuốt của nó đưa về phía sau và Barry nhảy qua một bên né nó, con Tyrant trượt ra phía sau anh trong tư thế chạy cúi người như là nó đang chơi ném bowling vậy. Cái móng của nó cào một đường dài trên lớp nhựa đường như thể đó là một lớp kem.

Vừa trượt qua Barry con quái liền dừng chạy, nó quay lại nhìn Barry đang bật dậy và bắn vào nó một phát nữa.

Viên đạn thổi bay một miếng thịt trên vai phải của nó. Máu từ vai nó phụt ra rồi chảy xuống ngực rồi hòa vào cái lỗ đang chảy máu toang hoác ở ngay bao tử.

Ở trên đầu chiếc trực thăng của đội Alpha vẫn đang xoay vòng vì không thể nào đáp xuống được. Vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy con Tyrant có vẻ xuống sức. Nó bắt đầu chạy tiếp về phía Barry, cái móng vuốt lại buông thõng xuống ngay khi Barry vừa bắn đến viên đạn cuối cùng trong ổ.

Barry bỏ chạy và con Tyrant lại tiếp tục chuyển hướng rượt theo. Chiếc móng của nó quạt trúng một bên người Barry, hất anh ngã xuống sàn.

“Barry!”

Chris vừa chạy về phía con Tyrant vừa bắn vào lưng nó trong khi nó đang cúi xuống định túm lấy Barry. Barry nhanh chóng bò người lui lại phía sau, cái áo chống đạn của anh rách te tua, vẻ khiếp sợ lộ ra trong mắt Barry. Có lẽ con Tyrant thấy ngứa vì mấy phát đạn của Chris nên nó quay về phía anh, trong khi đó Barry đã bật dậy được và lê bước khập khiễng đi chỗ khác.

“Chúng ta không còn thời gian nữa!”

Chris bắn sạch băng đạn trong súng. Vài viên cuối trúng vào mặt nó làm mấy cái răng văng ra rớt xuống sàn bãi đáp trong khi máu tuôn ra xối xả. Con Tyrant dường như không để ý gì đến mấy vết thương, nó tiếp tục chạy về phía Chris với một tốc độ nhanh như chớp.

Cả Jill và Rebecca cùng bắn về phía nó, miệng không ngừng la hét để dụ con quái chuyển hướng khỏi Chris. Nhưng có vẻ con Tyrant đang lưu luyến anh nên nó vẫn chạy về phía Chrirs, cái móng của nó lại đưa ra phía sau.

“Đợi nó tới gần đã.”

Chris nhảy về một bên khi con quái vật vừa áp sát anh làm nó mất đà trượt ra phía sau. Con quái liền dừng lai với cái móng vuốt dính đầy nhựa đường.

Chris bỏ chạy và một nỗi sợ dâng lên trong anh khi từng giây đang trôi qua và chắc chắn họ không kịp giết nó trước khi nơi này nổ tung.

Barry cảm thấy máu đang chảy từ đùi của mình, một mảng da ngay đùi của anh đã bị vạt mất khi bị con Tyrant quạt cho một cái hồi nãy. Nỗi đau về thể xác còn chịu đựng được nhưng ý nghĩ rằng mình sẽ bị thổi tung lên trời thì …

“Chúng ta sẽ bị nổ tung nếu như không lên trực thăng kịp.”

Con Tyrant chuyển hướng sang Jill và Rebecca trong khi hai cô tiếp tục bắn vào nó, nhưng vô ích, con quái này dường như là bất tử vậy. Nó lại bắt đầu những bước đi êm ái về phía họ, không màng đến những vết thương trên người. Những phát shotgun của Jill bắn trúng chân và ngực của nó trong khi những viên đạn 9mm của Rebecca đục từng lỗ lốm đốm trên người nó, và nó vẫn không đi chậm lại chút nào.

Gió bỗng thổi bạt xuống đầu Barry trong khi tiếng cánh quạt trực thăng bỗng nhiên lớn hơn. Anh nghe thấy có tiếng hét ở trên đầu.

“Đón lấy nè!”

Barry nhìn về phía chiếc trực thăng đang bay rất thấp, chỉ cách mặt bãi đậu khoảng sáu mét và thấy một vật màu đen bay ra khỏi cánh cửa hông rớt xuống sàn nghe một cái Bịch.

Chris đang ở gần đó nhất nên anh chạy về phía vật đó.

Con Tyrant đã đến rất gần Jill và Rebecca nên hai cô tách ra hai hướng, và con Tyrant quay sang hướng Jill không một chút do dự. Mắt nó nhìn đăm đăm về phía cô.

“Jill chạy lại đây!”, Chris hét lên.

Barry xoay sang và thấy Chris đang vác một khẩu súng phóng rocket lớn trên vai.

“Rõ.”

Jill vừa hét lên trả lời vừa chạy về phía Chris. Con Tyrant đang ở gần sau lưng cô.

“Tránh khỏi đường đạn!”

Jill nhảy sang một bên và Chris liền khai hỏa. Tiếng Chíu của viên rocket bay ra khỏi nòng súng gần như bị át bởi tiếng cánh quạt trực thăng.

Viên đạn bay thẳng vào ngực con Tyrant và xé nó ra thành hàng triệu mảnh vụn sau một tiếng Bùm.

Trong khi những mảnh thịt và xương vụn của con Tyrant vẫn còn đang rơi lả tả thì Brad hạ thấp trực thăng xuống, bốn người liền chạy về phía ấy. Jill nhảy lên trực thăng khi hai thanh đáp vẫn còn chưa chạm đất rồi đến Chris, Rebecca và cuối cùng là Barry.

“Đi mau Brad, đi!”, Jill la lớn.

Chiếc trực thăng lao vút lên bầu trời rồi tăng tốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Giọng nói thông báo của máy tính chỉ còn vang bên lỗ tai của những kẻ không còn là người nữa.

“Các bạn còn 5 giây, 3, 2, 1. Hệ thống khởi động.”

Ngay lập tức hệ thống truyền lệnh tự hủy đến khắp các nơi trong phạm vi ngôi biệt thự.

Và một tiếng nổ long trời vang lên làm rung chuyển cả mặt đất, ngôi biệt thự của Spencer nổ tung. Những quả bom được đặt sẵn nổ tung ở khu tầng hầm của ngôi biệt thự, ở dưới hệ thống dẫn nước, ở đằng sau cái lò sưởi trong phòng lính gác và ở tầng ngầm thứ ba của khu vực thí nghiệm. Những bức tường bằng đá cẩm thạch đổ sụp xuống sàn của ngôi biệt thự cũ. Đá ở dưới đường hầm cũng sụp xuống và những hành lang bê tông chỉ còn là những đống bụi đen. Một quả cầu lửa sáng rực phát lên bầu trời vào buổi sương sớm này và bốn người có thể nhìn thấy nó dù đang ở cách xa hàng dặm.

Và sau tiếng nổ khủng khiếp đó cái đống đổ nát ở ngôi biệt thự bắt đầu bốc cháy.

...OoO...

Phần Kết

Cả bốn người cũng như Brad đều giữ im trong khi Brad lái chiếc trực thăng bay trở về thành phố. Chris và Jill nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía đám cháy đang bắt đầu lan rộng ra ở khu biệt thự, nét mặt của họ có vẻ hơi nghiêm nghị. Barry ngồi dựa vào thành trực thăng nhìn xuống đôi tay của như thể là anh chưa bao giờ thấy nó vậy. Rebecca đi qua lại giữa ba người giúp họ băng bó các vết thương, và cô cũng không nói lời nào.

Brad thì giữ im lặng vì anh cảm thấy xấu hổ khi đã bỏ cả nhóm lại dưới kia hồi tối. Anh đã cảm thấy căng thẳng cực độ suốt cả đêm khi cứ phải bay vòng vòng trên khu rừng để tìm mọi người.

“Và rồi con quái vật đó.”

Brad nhún vai một cái. Cho dù nó là cái gì đi nữa thì anh cũng mừng là nó đã chết. Hồi nãy Brad đã rụng rời tay chân khi nhìn thấy nó và xém chút nưã anh đã không thể nhấc được chiếc trực thăng này lên. Và anh đã cố gắng lắm mới đá cái ống phóng rocket đó xuống được.

Brad quay lại nhìn bốn người và tự hỏi có nên cho họ biết về cuộc gọi kỳ lạ tối qua không. Ngay sau khi giọng của Rebecca hét lên về cái gì đó như là bãi đáp trực thăng trong tiếng xè xè của radio là một tín hiệu rõ ràng và một giọng đàn ông vang lên chỉ cho anh toạ độ chính xác của bãi đáp đó. Tuy lạ nhưng từ việc hắn ta biết chỗ đó rõ đến nỗi hướng dẫn cả toạ độ và hướng bay làm Brad cảm thấy bắt đầu sợ.

Brad cau mày, cố nhớ lại tên của người đàn ông kỳ lạ đó. Tên là Thad? Hay Terrence nhỉ?

“Trent, nhớ rồi, ông ta nói ông ta tên Trent.”

Brad quyết định anh sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ anh chỉ muốn về nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom