Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Cuộc Sống Mới 2


Lý Văn Kiều: “Tôi ở Tô Châu!”Tạ Vũ Hiên: “Em ở Nghê Hồng.”“Không tệ không tệ, có phải các chị gái ở Nghê Hồng đều rất đẹp không?”A Khải vội vã truy hỏi.Hỏi một vòng xong, thì ra mọi người đều đến từ khắp nơi ở Trung Quốc, chỉ có Lữ Thanh, A Khải, Phạm Hoàn và anh cả là sống trong cùng một thành phố.

Xem ra tạm thời không thể gặp nhau ở ngoài hiện thực được rồi, mọi người chỉ có thể đi ngủ, sau đó gặp nhau ở trong Không Gian.Lữ Thanh tiếp tục hỏi: “Cuộc sống bây giờ của mọi người có bị ảnh hưởng không?”Câu hỏi của hắn lập tức gợi ra một cuộc thảo luận sôi nổi.“Đương nhiên có rồi, bệnh viện chúng tôi có nhiều ca mổ lắm, công việc thì nặng nhọc.

Qua đợt này tôi đã lao tâm lao lực quá độ rồi.

Lúc trước tôi còn từng làm một ca phẫu thuật xuyên đêm, nhưng giờ vì Không Gian mà tôi không thể không xin nghỉ.


Do tôi đã dời mấy ca phẫu thuật nên lãnh đạo đã có ý kiến với tôi.” Phạm Hoàn bộc bạch nỗi khổ của mình.Hàng Quang: “Vì để toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ, tôi đã không đi tìm việc làm.

Bây giờ đang viết bài tự do, lúc không có chuyện gì làm thì nhận vài bài, cũng tự nuôi sống bản thân được.”Những người khác cũng phàn nàn đủ điều.

Người chịu ảnh hưởng nhỏ nhất là Dương Đình, Lý Văn Kiều và Tạ Vũ Hiên.

Vì họ không có công ăn việc làm, nên trọng trách trên vai cũng sẽ nhẹ hơn một chút.

Sau đó, Từ Chân nhắc nhở mọi người là bình thường nhất định phải chăm chỉ rèn luyện, nỗ lực tăng cường tố chất cơ thể của mình một lần nữa.Tiếp theo, mọi người lại nói sang những chuyện khác, đồng thời cũng chia sẻ nhiệm vụ mình từng thực hiện.Mấy giờ nhanh chóng trôi qua.Lữ Thanh đứng dậy rời giường, đánh răng rửa mặt rồi xuống tầng dưới ăn sáng, sau đó hắn chen chúc trong tàu điện ngầm đến công ty.

Do dùng máy vi tính trong thời gian dài, hơn nữa lại thức dậy sớm nên không bao lâu sau thì Lữ Thanh cảm thấy hơi buồn ngủ.“Lữ Thanh, ngoài kia có người tìm.” Một đồng nghiệp tốt bụng đẩy Lữ Thanh vài cái, gọi hắn dậy.“A Khải, sao lại là mày?” Lúc Lữ Thanh nhìn thấy người ngoài cửa thì cũng phải giật mìnhA Khải thoải mái đi đến, miệng thì nói: “Anh Thanh, sáng sớm nay em đã gọi điện thoại cho quản lí xin nghỉ hẳn rồi! Nếu bây giờ chúng ta đã rơi vào tình trạng như vậy rồi thì mạng quan trọng hay là tiền lương quan trọng đây? Anh nhìn lại anh đi, trông mệt rũ luôn kìa, nếu cứ tiếp tục thế này chẳng phải sẽ mệt chết hay sao? Anh cũng đừng làm nữa, từ chức đi.”“Cái con khỉ! Mạng quan trọng, tiền đương nhiên cũng quan trọng! Ông nội ơi, nhà mày có tiền không lo ăn lo mặc, tao làm sao mà so sánh với mày được.”Đừng thấy Đới Thời Khải cà lơ phất phơ mà lầm, thật ra điều kiện gia đình của cậu ta rất dư dả.

Lúc đầu cha mẹ cậu chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, mở một nhà hàng nhỏ, sau đó làm ăn càng ngày càng phát đạt, cái nhà hàng nhỏ ngày xưa bây giờ đã là một chuỗi nhà hàng rồi.

Cha mẹ của cậu ta đặt kỳ vọng rất lớn vào con trai, nhưng ai ngờ cái tên không có chí tiến thủ này lại dồn hết tâm tư vào game, thậm chí còn muốn đi thi đấu chuyên nghiệp.


Đương nhiên, chắn chắn họ sẽ không cho phép con trai mình “u mê” như thế, nên sau khi cãi nhau một trận với người trong nhà đến mức bị cắt tiền, cuối cùng A Khải cũng chịu thỏa hiệp.

Nhưng sau đó cậu ta lại giận gia đình, chạy ra ngoài tìm một công ty nhỏ để làm nhân viên quèn.“Năm đó ở quán thịt nướng, mày khóc lóc nức nở nói với tao kiếp sự nghiệp của mày còn chưa bắt đầu đã chết yểu, tao thật sự không đành lòng nên mới từ chối lời mời vào chiến đội.

Kết quả, sau này tao mới biết thì ra nhà mày lại có nhiều tiền vậy! Nếu không phải vì mày, thì giờ bố đã nghỉ thi đấu đi bán bánh nướng nhân thịt rồi, sao lại phải ở chỗ này làm công cho người ta!” Lữ Thanh nói đến đây thì tức muốn nổ phổi.

“Thất nghiệp thì tao chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi! Nhà mày thì có bố mẹ mở công ty nuôi, tao thì lấy ai nuôi tao!”“Không phải có bồi thường của Không Gian à...!Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ cho anh rồi.” A Khải nhìn ánh mắt như sắp ăn thịt người của Lữ Thanh mà thấy hơi chột dạ.Suy nghĩ một lúc, cậu lại đưa ra một quyết định.

A Khải bắt lấy cánh tay của Lữ Thanh, cười gian nịnh nọt (ở trong mắt Lữ Thanh thì nó là như vậy): “Được rồi! Đúng lúc mấy hôm trước bố mẹ em có mua cho em một căn nhà mới, vốn định để cho sau này em cưới vợ thì ở.


Nhưng giờ em nghĩ là nếu cho thuê hai căn nhà cũ của chúng ta thì tiền kiếm được sẽ cao hơn lương hàng tháng của hai đứa nhiều.

Nhà mới của em khá rộng rãi, hay anh cũng chuyển đến đó ở với em đi!”“...!Được thôi, giờ cũng không còn cách nào khác.” Lữ Thanh cũng không khách sáo với cậu nữa, đương nhiên hắn cũng có quyết định của riêng mình.Cha mẹ hắn qua đời sớm, chỉ để lại cho hắn một căn nhà cũ ở đây.

Lữ Thanh định sẽ cho thuê căn nhà đó sau khi từ chức, dù nhà cửa đã cũ nhưng ăn tiền ở chỗ đường xá thuận tiện, bản thân xem như có được một khoản thu nhập không tồi.“Tao không khách sáo với mày nữa đâu, đây là mày bồi thường cho giấc mơ chuyên nghiệp đã bị chôn vùi của tao.”“Hì hì, tất nhiên rồi.”A Khải đắc ý quàng vai Lữ Thanh, nói:“Đi thôi, em đi từ chức với anh, từ chức xong thì mời anh ăn một bữa ngon.”Lúc làm thủ tục nghỉ việc, cô em nhân sự còn mỉm cười đầy mờ ám với hai người: “Xong rồi, đây là giấy xác nhận nghỉ việc của anh.

Chúc hai người hạnh phúc nhé.”Lữ Thanh: “Cô nghe tôi giải thích, tôi không...!Tôi không có...”Kể từ giây phút này, đường ray vận mệnh của hai người bọn họ cũng bắt đầu chệch hướng.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Cô Dâu Chết Oan 1


Từ khi Lữ Thanh và A Khải trải qua đời sống “sống chung” không chút ngại ngùng, hai người đều chú trọng vào việc rèn luyện thân thể.

Lữ Thanh cho thuê nhà và thu được số tiền thuê không nhỏ, sau đó hai người đã đăng ký mở thẻ ở phòng tập gym gần nhà, mỗi ngày họ đều ngâm mình trong phòng tập gym đến quên ăn quên ngủ.

Đến khuya về nhà thì sẽ chọn mấy bộ phim kinh dị để xem, rồi nhờ vào đó mà rèn luyện lòng can đảm.Cứ như vậy, ăn, rèn luyện, xem phim ma chính là chuỗi cuộc sống hằng ngày của hai người.

Trong lúc Tạ Vũ Hiên đang thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai của mình, cậu bé trở về Không Gian trong kinh sợ mà không bị nguy hiểm trong sự chờ đợi trong lo lắng của mọi người.


Trừ lần đó ra thì những người khác đều không nhận được nhiệm vụ mới, thời gian trôi vụt qua rất nhanh, loáng cái đã qua một tháng.Mấy ngày nay, tâm trạng của Tiền Vệ Quốc cực kỳ tốt, vì trước đó ông đã tốn không ít tiền để mua một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi xinh đẹp từ trong tay bọn buôn người.

Thôn Xuất Vân của họ hoang vu hẻo lánh, bị núi hoang trùng điệp bao vây lại, mà những ngọn núi ở xung quanh cũng không có cái nào nổi tiếng, nên không thể nhờ vào đó mà thu hút khách du lịch phát triển thôn như những thôn khác.Thôn Xuất Vân, nghe tên rất có ý thơ, nhưng thực tế lại là một thôn nhỏ rách nát lạc hậu.

Mấy năm trước nhờ có sự giúp đỡ của nhà nước nên mới xây được cái đập thủy điện, toàn bộ người trong thôn không có mấy ai là người làm công tác văn hoá có ăn có học.

Hơn nữa, ngoại trừ dòng suối nhỏ ở phía sau thôn còn có chút tôm cá, thì người dân ở nơi này chỉ có thể dựa vào mấy cây nông nghiệp mà sống tạm bợ cho qua ngày.

Nếu rừng núi xung quanh màu mỡ tươi tốt thì còn dễ, nhưng núi rừng ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, đến cả con gà rừng cũng chẳng tìm thấy.Tuy nhiên bên trên truyền tin xuống, chính sách xoá đói giảm nghèo của nhà nước chính thức được thông qua, từ tháng sau sẽ có người tới thôn sửa đường.

Lần này còn sửa đường cái thông ra ngoài, để về sau người trong thôn ai muốn đến trấn, thì cũng không cần trèo non lội suối nữa.Tiền Vệ Quốc là trưởng thôn, nên điều kiện của ông tốt hơn nhiều những người người trong thôn.

Không giống với những nhà ngói vỡ của các gia đình khác, nhà trưởng thôn vừa lớn vừa rộng rãi, nhà ngói chỉnh chu, không nứt vỡ chút nào.


Ông có đứa con trai độc nhất là Tiền Nhất Vĩ, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ.

Theo lẽ thường thì người dân trong thôn đều muốn gả con gái nhà mình cho nhà trưởng thôn, nhưng sự thực lại không phải như vậy.

Bởi vì đầu óc Tiền Nhất Vĩ không được bình thường, nói khó nghe là khuyết tật trí tuệ.

Không chỉ có vậy, cậu ta còn có khuynh hướng bạo lực, nói một câu không lọt tai là động tay động chân.

Vậy nên bình thường mọi người đều kiêng dè cậu ta, thì tất nhiên càng không muốn gả con gái nhà mình qua đó chịu khổ.Mắt thấy con trai từng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, Tiền Vệ Quốc và bà xã Lý Tố của mình rầu đến bạc cả tóc.“Bao giờ tôi mới có thể ẵm cháu trai đây? Con dâu nhà họ Lưu ở đầu thôn tháng trước đã sinh đứa thứ ba rồi.” Buổi tối, lúc đi ngủ trên giường đất, Lý Tố lại không kiềm được mà than vãn với Tiền Vệ Quốc.“Phiền chết lắm rồi, giục giục giục, bà cũng không nhìn lại xem, với cái đức hạnh như thế của con trai nhà mình thì con gái nhà nào dám gả?”“Vậy làm thế nào giờ? Ông nói xem, sao cái số tôi khổ thế này...”“Được rồi, bà im miệng đi!! Trước tôi có nghe người ta nói, hình như cô vợ ngốc của nhà họ Trương là được mua về...!Thế hay là chúng ta cũng mua một đứa về cho con trai?”“Vậy thì cũng đừng mua đứa ngu! Mua một đứa khỏe mạnh ấy, tốt nhất là có ăn có học, thì con sinh ra chắc chắn sẽ bình thường.” Lý Tố nói thêm.Cuối cùng hai ông bà quyết định nhờ người mua một nữ sinh viên về để nối dõi tông đường.


Lúc cô gái bị lừa gạt đến nhà ông, không ít người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt.

Dựa theo bàn giao của tên buôn kia, cô gái này tên là Tiểu Tuyết, vẫn còn đang học đại học.

Tối mấy hôm trước khi Tiểu Tuyết vừa bước ra khỏi trạm xe lửa thì bị bọn buôn người lừa gạt dẫn đi.“Thế nào, ông anh? Vừa đẹp, lại có học vấn, quan trọng lại còn là gái mới lớn chưa chồng...”“Được, được, được...!Anh nói giá bao nhiêu?” Tiền Vệ Quốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như lê hoa đái vũ kia của Tiểu Tuyết, mà nở nụ cười hài lòng.Cuối cùng hai người thống nhất mua bán với giá 8000 nhân dân tệ.“Tuy hơi đắt chút, nhưng đứa con gái này có tư chất tốt, có thể cưới cho con trai tôi một người vợ xinh đẹp, rất đáng giá!” Lý Tố bày tỏ sự vô cùng hài lòng với con dâu tương lai..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Cô Dâu Chết Oan 2


“Chú, dì, cháu xin hai người, hãy bỏ qua cho cháu với! Hu hu hu...!Cháu có thể bảo trong nhà cho hai người tiền.” Lời của Tiểu Tuyết gần như là cầu xin mà vẫn không có chút tác dụng nào.

Hai người nhốt cô ta vào phòng bếp.

Tiền Vệ Quốc và Lý Tố đã sớm chuẩn bị xong xuôi đồ kết hôn rồi, hai người lo liệu mọi việc với tâm trạng cao hứng bừng bừng.Tiền Nhất Vĩ nhìn Tiểu Tuyết xinh đẹp mà ch ảy nước miếng: “Oa, cưới vợ, mình có bà xã xinh đẹp rồi!”Sau ba ngày cô gái bị bọn họ bỏ đói, thì không còn sức lực mà gào khóc.Tiền Vệ Quốc thấy thời gian gần tới, liền chuẩn bị các thứ để đêm nay con trai mình cưới vợ.

Ông đi khắp làng, đến từng nhà mời người trong thôn tới uống rượu mừng.

Tuy người trong thôn cảm thấy có chút thương cảm cho Tiểu Tuyết, nhưng họ không được học hành thì nào có cái gì mà ý thức pháp luật, hơn nữa điều kiện của nhà trưởng thôn rất tốt, nên gả qua đó không bao lâu sau sẽ không gây náo loạn nữa.


Huống chi, trưởng thôn còn nói, rượu mừng buổi tối nay còn có thịt ăn.

Ở nơi thôn quê lạc hậu như thế này, ngoại trừ lễ mừng năm mới, thì những gia đình bình thường vốn chẳng có thịt để ăn.

Vì vậy đám người trong thôn vẫn đến tiệc cưới với vẻ hết sức phấn khởi.Buổi tối, do Tiền Vệ Quốc rất hài lòng, lại cùng mọi người trong thôn uống nhiều rượu nên ông bị chóng mặt.

Tiệc rượu nhanh chóng thì tàn cuộc, tất cả mọi người đều vui vẻ trở về nhà.Tiền Nhất Vĩ dưới sự thúc giục mấy người thanh niên trong thôn, đã để đám người chuẩn bị gây náo động đêm động phòng của mình.

Do sợ Tiểu Tuyết thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, sau khi Lý Tố thay trang phục tân nương cho cô ta, bà đã trói cô ta trên giường bằng sợi dây thừng.

Khi Tiền Nhất Vĩ vén khăn đội đầu của cô dâu lên, đám thanh niên kia đều nhìn thấy đầu tóc Tiểu Tuyết rối bời, đang lê hoa đái vũ mà khóc, thì không khỏi đứng núi này trông núi nọ.

Vì không nhà ai trong thôn lại có cô nữ sinh viên xinh đẹp mượt mà như nước như thế này cả!Vương Thiết Trụ nuốt một ngụm nước miếng, cười đểu hỏi Tiền Nhất Vĩ: “Nhóc con mày, biết động phòng như thế nào không?”“Làm mô á?”Dù sao Tiền Nhất Vĩ cũng chỉ là một kẻ ngu si, nên vốn không hiểu những chuyện nam nữ kia.Những người khác thì ngay lập tức hiểu ý tứ của hắn ta.

Cả đám vừa nhìn Tiểu Tuyết nheo nheo mắt vừa nói với Tiền Nhất Vĩ: “Vậy để các anh đây dạy dỗ mày...!Ha ha ha ha!”Bọn họ sợ tiếng thét chói tai của Tiểu Tuyết dẫn đến sự chú ý của Tiền Vệ Quốc, nên Lưu Tứ cầm đầu bịt miệng cô gái lại.

Những người khác thấy thế, thì vội ba chân bốn cẳng tiến lên xé rách quần áo của cô gái...!Cô gái càng giãy dụa kịch liệt thì càng k1ch thích d*c vọng của bọn chúng, cả lũ cầm thú đè ép chen lấn nhau mà thoả thích phát ti3t ở trên người Tiểu Tuyết...!Lúc Vương Thiết Trụ là người cuối cùng rời khỏi người Tiểu Tuyết, trời đã tảng sáng rồi.Tiểu Tuyết nằm ở trên giường, trên cơ thể trắng như tuyết kia đầy những vết xanh tím, mắt trợn tròn chết lặng, như thể là người đã chết không nhúc nhích chút nào.


Mấy tên đàn ông cười đùa rời khỏi nhà trưởng thôn thì trên đường đi vẫn còn thảo luận vì chưa đã cơn thèm.

Trong phòng, nhìn Tiền Nhất Vĩ ngủ như lợn chết ở bên cạnh, Tiểu Tuyết giùng giằng bò dậy từ trên giường.

Vì để tiện bạo dâm, mấy gã lưu manh đã cởi hết dây trói trên người Tiểu Thuyết xuống.Tiểu Tuyết lảo đảo đi tới chỗ dưới gốc cây trong sân nhà trưởng thôn kia, cật lực đứng ở mép miệng giếng, rồi vắt dây thừng trói mình vòng qua cành cây, quyết định dứt khoát kiên quyết mình phải chết.

Mang theo thù hận vô tận với nơi này, cô ta nhẹ nhàng nhảy một cái, cứ như vậy mà kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của chính mình.

Sợi dây thừng chịu trọng lượng của cô ta, nên chợt giật thẳng xuống, khiến cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt trào l3n đỉnh đầu cô gái, sắc mặt Tiểu Tuyết tím lại, tay ra sức cạy sợi dây siết ở cổ ra.

Sức lực của cô ta rất lớn, tới mức móng tay cũng bị gãy, máu đỏ thấm ướt sợi dây, điều này lại càng khiến sợi dây thừng càng chắc thêm.


Cực hận, tôi cực kỳ hận nơi đây...!Tôi muốn giết sạch các người...!Mấy phút sau, cô ta không có động tĩnh gì nữa.

Tí tách, tí tách, máu đỏ chảy dọc theo tay cô ta, từng giọt rơi xuống giếng.Lý Tố cố ý dậy thật sớm, vì muốn đi xem tình hình trong phòng con trai ra sao.

Nhưng khi bà đẩy cửa ra, lại chợt thấy một thi thể nữ treo trên cây trong sân! Đó chính là Tiểu Tuyết chết không nhắm mắt.

Lý Tố thét lên chói tai rồi chạy bò vào trong phòng gọi Tiền Vệ Quốc dậy.

Tiền Vệ Quốc vì say rượu mà đau đầu, nên lúc này bị Lý Tố làm tỉnh ngủ, thì vô cùng cáu bẳn: “Bà già thối tha, sáng sớm gào thét ma quỷ cái gì!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Có Nhiệm Vụ Mới 1


“Chết...!Chết người rồi! Cái cô gái kia treo cổ trên cây rồi!”“Cái gì?” Tiền Vệ Quốc hoang mang rối loạn vội khoác cái áo xuống giường, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy xác nữ treo trên cây trong sân.Khuôn mặt của Tiểu Tuyết căng lên xanh tím, hai mắt đang trừng lên nhìn chòng chọc vào Tiền Vệ Quốc và Lý Tố, dáng vẻ của cô ta vô cùng đáng sợ.

Mười ngón tay của xác nữ thì máu thịt be bét, đây là vết tích giãy giụa trong đau khổ trước khi chết của cô gái.

Lý Tố sợ đến nỗi ngã uỵch ra đất mà không hề hay biết.

Hôn lễ đang yên đang lành, nhưng tân nương vừa qua cửa đã đột tử! Hơn nữa lúc chết còn mặc áo đỏ tự sát, vậy nếu nói theo cách mê tín thì đây chính là điềm cực xấu!“Vệ Quốc, ông nói...!phải, phải làm sao?” Lý Tố bị dọa sợ đến mức nói năng lắp bắp.Đầu óc Tiền Vệ Quốc trống rỗng, ông nhìn thi thể Tiểu Tuyết mà nói: “Trước tiên lấy thi thể nó xuống, không thể để người khác biết chúng ta làm chết người được! Bằng không sẽ có điềm xấu, con trai chúng ta về sau sẽ không thể cưới vợ được nữa.”Đã đến lúc này, mà Tiền Vệ Quốc còn ích kỷ chỉ nghĩ đến chuyện phải cưới vợ cho con trai.Hai người thương lượng xong, thì cố nén sợ hãi tìm cách lấy thi thể Tiểu Tuyết xuống khỏi cây.


Thừa dịp sắc trời còn sớm, bọn họ tranh thủ giấu thi thể đi, tuyên bố với bên ngoài là tân nương chạy trốn.

Tiền Vệ Quốc nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa chính phủ sẽ cử người tới đây khảo sát, nên lo sợ chuyện bị bại lộ liền bắt đầu đi hối lộ mọi người trong thôn, để mọi người không đề cập tới chuyện rước dâu nhà mình, cũng cảnh cáo mọi người rằng một khi chuyện bị lộ, danh tiếng của thôn bị phá hủy, thì nhà nước sẽ không cho sửa đường nữa.Mọi người trong thôn nhận lễ xong, suy nghĩ đến chuyện sau này thì đều đồng loạt đáp ứng yêu cầu của trưởng thôn.

Nhưng không một ai biết vì một cô gái không quen không biết, mà họ đã mang đá tự đập chân của mình.

Bọn họ cũng không hề biết, mầm móng kinh khủng, chính từ lúc đó đã bắt đầu chôn xuống...Hai tháng đã trôi qua, hôm nay Lữ Thanh đang chạy bộ ở phòng tập gym thì trong đầu bỗng hiện lên dòng chữ bằng máu: Nhiệm vụ mới đã có, vui lòng đến Không Gian Quỷ Mộng lúc 00:00 đêm nay để xem nội dung nhiệm vụ.“A Khải, tao có nhiệm vụ mới!”“Cái gì? Anh đã có thông báo nhiệm vụ rồi á? Em có thấy đâu!” A Khải tạm dừng chạy bộ, hai người vội vàng mở điện thoại ra gửi tin.Lữ Thanh: “Tôi vừa mới nhận được nhiệm vụ mới, có ai giống vậy không?”Phạm Hoàn: “Tôi cũng nhận được.”Hàng Quang: “Em cũng vậy!”Lý Văn Kiều: “Người ta cũng vậy nè.”Dương Đình: “Cả em nữa.”...Thành viên trong khu thứ ba tham gia nhiệm vụ lần này có năm người.

Từ Chân gửi tin: “Lần này là nhiệm vụ lần thứ hai của mọi người, đừng lo lắng nhiều.

Đợi buổi tối gặp mặt nói rõ rồi tính tiếp.

Lữ Thanh, hy vọng em có thể dẫn dắt mọi người thành công trở về.


Cố gắng lên nhé!”Ban đêm, sau khi Lữ Thanh và A Khải trở lại phòng của mỗi người, vừa nằm xuống không bao lâu thì đã tiến vào mộng đẹp.

Chẳng bao lâu sau, cơ thể của hai người đã bị một lớp sương mù đen dày đặc bao trùm.“Chào mọi người!”“Anh Thanh, A Khải, hai người mau tới đây.

Sắp thông báo nhiệm vụ rồi!” Dưới sự thúc giục của Dương Đình, hai người tò mò đi tới trước tivi.“Ơ? Tôi cứ tưởng thông báo nhiệm vụ sẽ là bức tường máu kia chứ.

Giờ lại biến thành đẳng cấp thông báo trên tivi, lạ thế.” A Khải tò mò hỏi Từ Chân.“Bức tường và máu đỏ kia là cách chơi xấu của Không Gian, bình thường nó được dùng để dằn mặt người mới trong nhiệm vụ đầu tiên.

Sau khi kết thúc vòng chơi, nó sẽ không xuất hiện nữa.


Sau này nhiệm vụ của chúng ta đều hiện lên tivi này.”“Lẽ nào Không Gian phát triển theo từng thời kỳ, cách nó thông báo nhiệm vụ cũng đang thay đổi?” Lời nói của Lữ Thanh làm cho mọi người sởn cả tóc gáy.“Ý cậu là cái Không Gian này đã tồn tại từ trước đây rất lâu rồi?” Quý Thành Huy chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện.“Đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi thôi.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng này, có thể trước chúng ta cũng từng có rất nhiều người bị kéo đến đây để làm nhiệm vụ, nói không chừng đã có người thành công rời khỏi rồi cũng nên.” Câu này của Lữ Thanh quả nhiên đã mang đến hy vọng cho mọi người.“Nhiệm vụ tới rồi kìa!” Hàng Quang nhìn thấy tivi sáng lên, không khỏi căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng.

Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, màn hình tivi chuyển thành màu trắng lóa như tuyết, một dòng chữ đỏ tươi hiện ra:Kẻ Phá Mộng, chào mừng đến với Không Gian Quỷ Mộng.

Sau đây, các vị Kẻ Phá Mộng hãy dùng thân phận chuyên viên khai phá của nhà nước đến thôn Xuất Vân.Yêu cầu của nhiệm vụ: Tìm ra nơi giấu xác của cô dâu Miêu Ngọc Tuyết đã đột tử trong vòng 5 ngày thì nhiệm vụ thành công..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Có Nhiệm Vụ Mới 2


Lưu ý: Trong nhiệm vụ lần này, số lượng Kẻ Phá Mộng thiệt mạng không được vượt quá ba người, nếu không sẽ xem như nhiệm vụ thất bại!Từ Chân xem xong: “Nhìn mặt chữ thì nhiệm vụ lần này là loại tìm kiếm và giải mã điển hình.

Thời gian nhiệm vụ đã cho cũng không ít, cộng thêm lần này đều là người mới chỉ chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nên cũng không đến nỗi quá khó.”Lời của anh ta làm cho mấy người tham gia nhiệm vụ thở phào nhẹ nhõm.Lữ Thanh bổ sung: “Đáng lưu ý chính là điều kiện kèm theo: số lượng Kẻ Phá Mộng thiệt mạng không được vượt quá ba người, nên chúng ta không chỉ phải tự bảo vệ bản thân mà còn phải đoàn kết.

Nếu như số người chết vượt quá quy định thì đồng nghĩa với việc bị xóa bỏ.”Từ Chân nói: “Tôi đề nghị mọi ngưỡi hãy để Lữ Thanh làm đội trưởng trong nhiệm vụ lần này.”Đám người Phạm Hoàn đều tán thành với biểu hiện của Lữ Thanh ở nhiệm vụ trước, nên tất cả mọi người đều đồng ý với lời đề nghị của Từ Chân.“Nhiệm vụ lần này nhờ cả vào anh đấy nhé ~” Lý Văn Kiều làm động tác hôn gió với Lữ Thanh.“Anh Thanh, mấy lời buồn nôn quá thì em không cần nói, anh hiểu đấy!” A Khải đấm một cú vào ngực Lữ Thanh.“Yên tâm, chờ tao trở lại!”Nhiệm vụ sắp bắt đầu, tiếp theo sẽ bắt đầu dịch chuyển...!Màn hình tivi biến thành màu đen, đoàn người Lữ Thanh cũng theo đó mà biến mất ngay tại chỗ.Lúc 5 người mở mắt ra lần nữa thì bọn họ đã bị Không Gian đưa đến một dốc núi nhỏ vắng vẻ, cách thôn Xuất Vân vài cây số.

Điều khiến Lữ Thanh cảm thấy kinh ngạc chính là có thêm hai người mới trong nhiệm vụ lần này.


Đó là một nam một nữ đang ngủ say, thoạt nhìn có vẻ khá trẻ.

Sau khi bị Lữ Thanh đánh thức thì cả hai hoảng sợ ôm lấy nhau.Người đàn ông run rẩy hỏi: “Mấy người là ai? Chúng tôi không muốn làm cái nhiệm vụ quỷ quái gì đó đâu, xin các người thả tôi và vợ tôi về đi! Tôi có thể cho các người tiền...” Xem ra người mới lần này là một đôi vợ chồng, hơn nữa họ cũng đã nhận được gợi ý của nhiệm vụ.

Người phụ nữ nép trong ngực chồng run lên bần bật, cô không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.Lữ Thanh hiểu rõ tâm trạng của hai người, vì người bình thường mà gặp phải tình huống không thể tưởng tượng nổi như vậy, đều sẽ cảm thấy khủng hoảng.

Vì vậy hắn tiến lên giải thích cho họ: “Chúng tôi cũng giống hai người, cũng bị Không Gian cưỡng chế kéo vào đây tham gia nhiệm vụ.

Vừa rồi chắc hai người đã được Không Gian nhắc nhở rồi nhỉ? Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng vậy thì hẳn hai người cũng hiểu đây không phải do con người làm, mà là đến từ loại sức mạnh kỳ lạ nào đó.”Hiển nhiên, người chồng vẫn không thể chấp nhận được tất cả thông tin, nhưng người vợ ở bên cạnh anh thì lấy lại bình tĩnh trước.

Người phụ nữ bước lên, nói với mọi người: “Chúng tôi là vợ chồng mới cưới, tối hôm qua đi ngủ sớm như mọi ngày, nhưng ai biết vừa mở mắt đã thấy mình nằm ở chỗ này với các cậu.

Hai chúng tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị kéo vào trong bóng tối rồi nhìn thấy bức tường máu kia, lại còn thông báo nhiệm vụ thứ nhất cho chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải hoàn thành trong vòng 5 ngày.”Cô vợ xinh đẹp đoan trang này đã để lại ấn tượng không tồi cho Lữ Thanh, hắn còn tưởng phụ nữ sau khi tỉnh lại sẽ bị dọa sợ, nhưng không ngờ tố chất của người phụ nữ trước mắt này cũng không tệ lắm.Dương Đình thấy người phụ nữ vẫn còn căng thẳng trong khi nói chuyện thì đứng ra an ủi cô: “Chị đừng lo lắng quá.


Chúng em đều là Kẻ Phá Mộng bị Không Gian Quỷ Mộng chọn trúng.

Trong nhiệm vụ lần này, anh Thanh đã phân tích là độ khó cũng không cao lắm.

Chỉ cần chúng ta có thể đoàn kết thì em nghĩ là có thể an toàn vượt qua nhiệm vụ.”Sau đó đám người Dương Đình và Phạm Hoàn bắt đầu giải thích cho hai người về một vài vấn đề có liên quan tới Không Gian.

Sau khi hai người kia nghe xong, cuối cùng cũng hoàn toàn tin tưởng, bắt đầu giới thiệu bản thân với cả nhóm.

Người chồng tên Ngụy Miện, là một cổ cồn trắng, cô vợ Đường Thi Vũ là đồng nghiệp của anh ta, hai người mới vừa kết hôn không được bao lâu.Thấy tâm trạng của cả hai đã ổn định, Lữ Thanh đứng ra nói: “Tôi thấy trong túi có một tấm bản đồ về thôn Xuất Vân, từ nơi này đi về phía Đông hai cây số là đến thôn Xuất Vân.


Mọi người phải nhớ kỹ, thân phận mà Không Gian sắp xếp cho chúng ta là công chức nhà nước.

Dựa theo những gì trong tài liệu này viết thì chắc là chính phủ đã cho ra chính sách mở đường cho thôn này, còn chúng ta được phái tới để khảo sát địa hình.

Mọi người tuyệt đối đừng để bị lộ, vì một khi thân phận bị hoài nghi, thậm chí bại lộ thì sẽ bị Không Gian xóa sổ! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ lên đường đi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Vào Thôn Xuất Vân 1


Đám người Dương Đình gật đầu tỏ ý tán thành.

Đường Thi Vũ thì sùng bái ra mặt: “Đội trưởng tính toán rất chu đáo, may mà nhiệm vụ lần này có anh ở đây!”Đường Thi Vũ là một người thông minh, sau khi quan sát cô đã phát hiện Lữ Thanh là người có địa vị cực cao trong những người ở đây, là thủ lĩnh của cả đội này.

Cô lặng lẽ nói với anh chồng Ngụy Miện của mình: “Xem ra người thanh niên tên Lữ Thanh này cũng có chút bản lĩnh nên mới có thể khiến người khác nghe theo anh ta như thế.

Sau này chúng ta cũng phải nghe theo sự chỉ huy của anh ta đấy.”“Được rồi, Thi Vũ.

Em cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em! Chúng ta nhất định có thể sống sót rời khỏi nơi này!” Ngụy Miện nắm tay của vợ thật chặt.Sau một giờ đi bộ, cuối cùng mọi người cũng tới được thôn Xuất Vân.


Thật ra đi bộ hai cây số với đoạn đường bình thường thì chỉ cần hơn 20 phút là đến.

Thế nhưng địa hình sườn núi rừng cây xung quanh thôn Xuất Vân rất phức tạp, làm đám người Lữ Thanh phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm được đường đi.”Cái thôn này đúng là ngăn cách với đời! Chân của người ta bị trầy cả da rồi đây nè.”Nhìn vào đã biết Lý Văn Kiều là kiểu yếu ớt, nên chuyến đi đường núi lần này khiến cô than vãn không ngớt.

Nhưng hai cô nàng Dương Đình và Đường Thi Vũ thì chỉ thở gấp thôi chứ không than vãn câu nào.Phạm Hoàn nói với Lữ Thanh: “Nếu cô dâu trong nhiệm vụ kia mà bị chôn xác trên núi thì chẳng phải chúng ta sẽ khó mà tìm ra thi thể của cô ta sao?”Lữ Thanh lắc đầu bác bỏ suy đoán của anh: “Nếu đúng là như vậy thì độ khó của nhiệm vụ lại quá lớn, gần như không thể hoàn thành.

Chắc là nhiệm vụ lần này không bi3n thái đến vậy đâu, nên tôi kết luận, thi thể nhất định đã bị giấu ở đâu đó trong thôn.”Lời nói của Lữ Thanh đã nhận được sự đồng tình của mấy người khác.

Mọi người lại tiếp tục đi về phía trước thêm mấy trăm mét thì thấy một đám người đứng ở cửa thôn.Trưởng thôn Tiền Vệ Quốc đã sắp xếp người trong thôn đứng ở cửa nghênh đón nhân viên chính phủ từ sớm.

Lần này ông nhất định phải hầu hạ mấy vị tổ tông này cho tốt! Vì một khi hạng mục được chính phủ thông qua, chi tiền xuống thực hiện thì sau này người trong thôn muốn đi ra ngoài cũng dễ dàng hơn, thôn cũng có thể cải thiện vẻ ngoài nghèo khó lạc hậu.Đương nhiên không chỉ có như vậy, làm trưởng thôn như ông còn có thể âm thầm chấm mút chút lợi lộc từ đó.

Nghĩ đến đây, Tiền Vệ Quốc lại cười toét miệng.Lúc đoàn người Lữ Thanh đi tới cửa thôn, Tiền Vệ Quốc là người đầu tiên bước lên nghênh đón.“Hoan nghênh, hoan nghênh! Các đồng chí vất vả rồi! Tôi là trưởng thôn Tiền Vệ Quốc của thôn Xuất Vân.

Hôm nay, tôi xin thay mặt thôn Xuất Vân cảm ơn sự hỗ trợ của nhà nước!”Lữ Thanh mỉm cười đáp lại: “Đâu có, đây đều là phận sự của chúng tôi.


Lần này, tôi và các đồng nghiệp đại diện chính phủ tới đây để khảo sát địa hình trong thôn, đồng thời thực hiện quy hoạch.

Chờ sau khi chúng tôi trở về sẽ báo cáo lên trên, lúc đó chính phủ sẽ tăng số người tới thôn để tiến hành hạng mục mở đường.”Hàng Quang cũng phụ họa theo: “Có đường lớn rồi, bà con lên trấn cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”Những người dân khác nghe đám người Lữ Thanh nói xong thì như thấy được hy vọng thoát khỏi cảnh nghèo khó, làm giàu, ai nấy cũng kích động không thôi.

Vì vậy, đám người Lữ Thanh ở trong mắt họ bây giờ chẳng khác gì Bồ Tát sống!“Đến đây nào, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện mãi thế.

Các vị đồng chí tới nhà của tôi ăn một bữa cơm, uống miếng nước rồi nghỉ ngơi một chút.

Thôn chúng tôi tương đối đơn sơ, mong các đồng chí bỏ qua cho!” Tiền Vệ Quốc vừa nói vừa dẫn mọi người đi về nhà mình.Đám người Lữ Thanh vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh trong thôn: Thôn Xuất Vân quả thực rất lạc hậu, hầu hết người ở đây vẫn còn ở nhà ngói, nhìn vào là thấy lụp xụp.

Người hơi giàu có một chút cũng không khá hơn là mấy, cùng lắm chỉ nuôi mấy con gà ở trong sân.

Nhưng cả nhóm đều không biết, ở trong thôn này thì như vậy đã là khá giả lắm rồi, vì phần lớn các gia đình bình thường ngay cả trứng gà cũng tiếc không dám ăn.Nhà trưởng thôn được xây ở ven con sông cuối thôn.


Tuy cũng là nhà ngói, nhưng nhà ông lớn hơn nhà của những người trong thôn rất nhiều, nhìn vào là thấy vừa cổ xưa vừa ngăn nắp sạch sẽ.

Cấu trúc nhà ông có hình chữ “Hồi” (回), phía đông và phía tây là phòng khách, phía bắc là nhà chính.

Giữa sân nhà có một cây cổ thụ, dưới tàng cây cổ thụ là một cái giếng cổ.

Do bóng cây che trời, nên khiến cho nhà trưởng thôn vô cùng mát mẻ.Nhưng khi Lữ Thanh vừa bước vào cửa nhà trưởng thôn, một luồng khí âm u lạnh lẽo đáng sợ bất ngờ ập tới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Vào Thôn Xuất Vân 2


Không chỉ Lữ Thanh, mấy người khác cũng có cảm nhận tương tự.

Loại cảm giác này...!rất giống với điềm báo lệ quỷ sắp xuất hiện!“Sao vậy? Có phải do đi đường quá mệt mỏi không? Sao sắc mặt của các đồng chí lại đột nhiên khó coi thế?” Tiền Vệ Quốc quay đầu lại thì thấy đám người Lữ Thanh đứng ở cửa mãi không chịu tiến vào, ông lấy làm thắc mắc.“À, không có việc gì, không có việc gì.

Trưởng thôn, ông có thể chuẩn bị chút nước cho chúng tôi không? Chắc là mọi người đi đường xa dưới nắng nóng gay gắt nên giờ bị cảm nắng ấy mà.” Lữ Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần.“Đương nhiên không thành vấn đề, đến đây nào, mọi người vào phòng ngồi đi, khách sáo đứng hết ở ngoài cửa làm gì.”Lữ Thanh gật đầu với mọi người, làm người thứ nhất đi vào nhà trưởng thôn.

Những người khác thấy thế cũng nối ghép đi theo.


Sau khi vào nhà trưởng thôn, luống khí âm u lạnh lẽo kia cũng nhanh chóng biến mất.Tuy Tiền Vệ Quốc cảm thấy mấy người này có gì đó không đúng lắm, nhưng nghĩ lại, có thể là do dân thành phố nên yếu ớt nên ông cũng không để trong lòng nữa.

Ông ta quay vào gọi người ở trong phòng: “Bà nó ơi, người của chính phủ tới nhà chúng ta này! Nấu cơm xong chưa?”“Xong rồi đây! Ông mời các đồng chí ngồi nghỉ ngơi một lát đi!” Ngửi thấy mùi thức ăn truyền ra từ trong phòng, nhưng mọi người đều không muốn ăn chút nào, vì trong đầu họ đều đang nghĩ về luồng hơi lạnh đáng sợ vừa rồi.“Các đồng chí ngồi đây nghỉ đã nhé, để tôi đi lấy nước.”Sau khi Tiền Vệ Quốc rời đi, Hàng Quang căng thẳng hỏi Lữ Thanh: “Anh Thanh, luồng khí lạnh vừa rồi...!là lệ quỷ sao?”Lý Văn Kiều vỗ bộ ngực khủng của mình, nói với vẻ sợ hãi: “Làm tôi sợ muốn chết.

Có phải cái nhà này có quỷ không vậy?”Dương Đình cũng gật đầu tán thành: “Anh Thanh, xem ra nhà trưởng thôn có manh mối gì đó!”Lữ Thanh: “Không sai, đây chính là gợi ý.

Xem ra tân nương chết oan có quan hệ trực tiếp với nhà trưởng thôn.

Chúng ta có thể bắt tay vào điều tra từ đây.

Hiện tại mọi người đừng nên nóng vội mà hãy hành sự tùy theo hoàn cảnh.”Đôi vợ chồng kia thì do đây là nhiệm vụ lần đầu, nên chỉ ngồi một bên lắng nghe phân tích của những người khác chứ không nói chen vào.“Cơm đã nấu xong rồi! Mọi người cùng qua đây dùng cơm đi!” Lý Tố bưng đồ ăn ra mời mọi người tới phòng khách.Có thể thấy trưởng thôn vì quan tâm tới mọi người mà tốn không ít tâm tư.

Trên bàn đặt hơn mười món, có món kho có xào, có cá có thịt.

Vì để cho mọi người ăn uống thoải mái, Tiền Vệ Quốc đã phải hạ quyết tâm làm thịt toàn bộ gà mái quý giá trong nhà để hầm canh.Phải biết rằng trong cái thôn này, không ít gia đình năm hết tết đến cũng không có cơ hội được ăn uống thịnh soạn như vậy: Trứng chiên hẹ, thịt xông khói, đậu phụ, cá hấp, khoai tây xào, gà hầm...!Tuy đây đều là mấy món bình thường, nhưng ăn điểm ở chỗ đều là nguyên liệu tươi ngon, cộng thêm tài nấu nướng của Lý Tố, nên đã khiến mọi người ăn như hổ đói.“Cô Lý, tay nghề này của cô đỉnh thật đấy!” Dương Đình uống canh xong, không kềm được mà khen ngợi.“Ha ha ha ha, mọi người không chê là được.


Ăn đi, ăn nhiều vào!” Lý Tố khiêm tốn xua xua tay.“Nói thật, đồ cô nấu ăn ngon quá!” Phạm Hoàn cũng phụ họa theo.Tiền Vệ Quốc cười nói: “Bà nhà tôi hồi còn trẻ đã từng làm ở một khách sạn lớn ở trên trấn, tay nghề cũng khá lắm.

Các đồng chí ăn thấy ngon là tốt rồi!”Lữ Thanh cười nói với trưởng thôn: “Ông quá khách khí, đừng gọi chúng tôi là đồng chí, tôi là Lữ Thanh, những người này đều là đồng nghiệp của tôi...”Vừa dứt lời, hắn lần lượt giới thiệu tên của những người khác.

Sau khi ăn xong, trưởng thôn nhiệt tình sắp xếp nơi ở cho mọi người.

Tuy mọi người vẫn còn sợ hãi luồng khí lạnh lẽo âm u ở nhà trưởng thôn, nhưng dưới sự kiên trì của Lữ Thanh, mọi người vẫn ở lại nhà trưởng thôn.

Đương nhiên, cũng vì nhà của những người trong thôn khác không thể sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.Tiền Vệ Quốc và Lý Tố ở gian nhà phía đông, hai căn phòng khách phía tây thì phân cho đám người Lữ Thanh.


Ba cô gái Lý Văn Kiều, Dương Đình và Đường Thi Vũ ở một phòng.

Bốn chàng trai Lữ Thanh, Phạm Hoàn, Hàng Quang và Ngụy Miện cùng chung một phòng.

Lữ Thanh nói với trưởng thôn, do mình và đồng nghiệp mới đến lần đầu lại lặn lội đường xa nên hơi mệt, muốn ngủ trưa một lúc.

Trưởng thôn ngầm hiểu và cam đoan sẽ không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.Trong phòng, mọi người tập hợp lại với nhau cùng nhỏ giọng thảo luận.“Đội trưởng, anh nói xem, liệu có thể nào thi thể giấu ở nhà trưởng thôn không?” Dương Đình mở miệng đầu tiên.“Tôi thấy chắc đến 80% rồi! Gợi ý rõ ràng như vậy, nhà trưởng thôn có liên quan rất lớn với cái chết của Miêu Ngọc Tuyết!” Phạm Hoàn nói tiếp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Nghi Ngờ Chồng Chất 1


Hàng Quang: “Tôi tán thành với ý kiến của Phạm Hoàn!”Lý Văn Kiều cũng gật đầu theo.

Đường Thi Vũ và chồng Ngụy Miện thì không nói gì, luôn giữ im lặng từ đầu tới cuối.Sau khi Lữ Thanh nghe phân tích của mọi người xong thì mới mở miệng nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc được.

Sau khi chúng ta tới thôn chỉ tiếp xúc với nhà trưởng thôn, những nơi khác còn cần tìm hiểu thêm.

Nhưng mọi người nói cũng không sai, trưởng thôn và nhiệm vụ lần này nhất định có liên quan với nhau.

Ngụy Miện, Đường Thi Vũ, hai người có gì muốn nói không?”Trong nhiệm vụ đầu tiên, Lữ Thanh đã từng được Từ Chân trợ giúp, nên cũng hiểu rõ chắc chắn phải rèn luyện người mới, không thể để họ quá lệ thuộc vào người cũ được.Nghe Lữ Thanh hỏi vậy, hai người đều lấy làm kinh ngạc.


Ngụy Miện ngây ra một lúc mà vẫn không biết phải nói cái gì.“Tôi cảm thấy đội trưởng nói rất đúng.

Tuy trưởng thôn là đối tượng hoài nghi chính, nhưng chúng ta cũng nên bắt đầu điều tra từ những người khác trong thôn.” Đường Thi Vũ cất tiếng phá tan sự lặng im.Lữ Thanh gật đầu: “Thi Vũ nói đúng.

Nhưng chúng ta là người ngoài, nếu vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề thì khó tránh khỏi đường đột, có thể sẽ khiến người ở đây nghi ngờ! Cho nên, tiếp theo chúng ta phải cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với dân ở đây, tranh thủ moi ra tin tức hữu dụng.

Tôi phân nhóm như thế này: Tôi, Đường Thi Vũ và Ngụy Miện làm một nhóm.

Phạm Hoàn, Hàng Quang, Dương Đình và Lý Văn Kiều là một nhóm.

Mọi người ghi nhớ kỹ: Tuy thời gian khá gấp rút, nhưng an toàn luôn là số một! Hai người nam phải bảo vệ cho người nữ trong đội mình.

Nếu như có gì đó không ổn thì nhất định phải nhanh chóng rút lui!”Lữ Thanh phân nhóm vô cùng công bằng, những người khác cũng không có ý kiến gì.

Trong lòng hai người mới thì mang đầy cảm kích với kết quả phân nhóm này.

Có Lữ Thanh trong đội sẽ cho người ta có cảm giác an toàn hơn hẳn.Vì Lữ Thanh không phân mình vào cùng nhóm nên trong lòng Lý Văn Kiều khá khó chịu.

Cô đứng lên đầu tiên, giơ tay ra vặn người, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì bất ngờ phát hiện ra có một đôi mắt vẫn đang dõi theo bọn họ!“Á! Ma...” Lý Văn Kiều hoảng sợ hét toáng lên.


Nhìn theo hướng tay của cô, mọi người cũng phát hiện đôi mắt kia.“Khà khà khà...!Người đẹp, của tui, vợ của tui...” Lúc Lữ Thanh ra mở cửa sổ, Tiền Nhất Vĩ ở ngoài cửa sổ cứ thế mà chui vào.Lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra bên ngoài cửa sổ là người sống chứ không phải là quỷ hồn.“Nhất Vĩ! Mày đang làm cái gì đấy?” Tiền Vệ Quốc nghe phong thanh chạy đến thì vừa sợ vừa giận, ông vội gọi Lý Tố tới rồi kéo thằng con trai ngốc rời khỏi phòng của mấy người Lữ Thanh.“Khà khà khà, con đi tìm vợ...”“A Vĩ! Mày nói bậy bạ gì đó! Mau, về với mẹ đi.” Lý Tố lắp bắp.“Còn không đưa nó đi mau!” Tiền Vệ Quốc bối rối, tức giận quát tháo vài câu.“Xin lỗi các vị.

Đây là con trai Tiền Nhất Vĩ của tôi, đầu óc của nó từ nhỏ đã có chút vấn đề, mọi người đừng để ở trong lòng...” Ông vội vàng xin lỗi nhóm người Lữ Thanh, sợ con trai ngốc nhà mình đắc tội với mấy vi tổ tông này.

Mà từ “vợ” trong miệng Tiền Nhất Vĩ, lẫn phản ứng hốt hoảng của Tiền Vệ Quốc và Lý Tố sau khi nghe con trai thốt ra cái từ đó cũng bị đám người Lữ Thanh nhìn ra manh mối.“Trưởng thôn, không sao đâu.

Đồng nghiệp của tôi hơi nhát gan nên chỉ hoảng sợ một chút mà thôi.” Phạm Hoàn vội lên tiếng giảng hòa.“Không sao không sao, chúng tôi vừa định họp bàn một lát rồi mới nghỉ ngơi.

Do tinh thần của nữ đồng nghiệp này khá căng thẳng cho nên mới bị cậu ta dọa sợ một phen.” Lữ Thanh tìm đại một cái cớ, ngay sau đó thì lập tức tiễn Tiền Vệ Quốc đi.Đợi Tiền Vệ Quốc đi ra, Lữ Thanh đóng cửa lại, rồi nghiêm túc nói với mọi người: “Bây giờ tôi có thể chắc rằng, tân nương đột tử trong nhiệm vụ lần này ở trong nhà trưởng thôn.

Mà con ông ta, Tiền Nhất Vĩ, có thể xem là điểm mấu chốt quan trọng!”Sau khi mọi người trở về phòng thì đều lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc.


Ở nông thôn đều dùng giường đất thô sơ, Tiền Vệ Quốc và Lý Tố đã sắp xếp giường chiếu ổn thỏa.

Nhưng mọi người không có tâm trạng mà chú ý tới, chỉ cởi giày rồi lên giường nằm song song với nhau.

Lữ Thanh cho rằng thời gian của nhiệm vụ này coi như dư dả, nên lúc này cần để mọi người nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần đối mặt với những tình huống tiếp theo.

Huống hồ nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, chắc chắn phải có một thời kỳ an toàn chuyển tiếp.

Mà phòng nam với phòng nữ của các đội viên cách nhau khá gần, gần tới mức chỉ cần nói lớn tiếng một chút là phòng sát vách có thể nghe thấy.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Nghi Ngờ Chồng Chất 2


Điều này cũng khiến cho mọi người yên tâm không ít, vì một khi có gió thổi cỏ lay, mọi người cũng tiện giúp đỡ nhau.

Do mất một giờ đi đường núi, mọi người đã thấm mệt, nên vừa đặt lưng nằm xuống là tất cả đều tiến vào mộng đẹp...Trong phòng phía đông của Tiền Vệ Quốc.Lý Tố lo âu nói với Tiền Vệ Quốc: “Vệ Quốc, chuyện kia sẽ không bị lộ chứ? Tôi chỉ sợ Nhất Vĩ lỡ miệng nói...”Tiền Vệ Quốc rút điếu thuốc lá ra, hơi rầu rĩ đáp: “Vậy nhốt lại, mấy ngày nay trông chừng nó cẩn thận một chút, đừng để nó tiếp xúc với đám người kia.

Tôi làm việc đó là đã phạm pháp rồi, huống gì lại còn là một mạng người!” Nói đến đây, hai người lại sợ hãi nhìn xung quanh.Lý Tố ôm lấy cánh tay, nói: “Tôi đã đưa Nhất Vĩ vào trong phòng rồi, nhưng từ sau khi cô gái kia chết, tôi cứ hay mơ thấy cô ta muốn trở về đòi mạng...!Mấy ngày nay tôi ngủ không yên ổn chút nào, luôn có cảm giác hình như có người ở chỗ nào đó đang nhìn chằm chằm mình...”Tiền Vệ Quốc dụi mạnh điếu thuốc: “Chết cũng đã chết rồi, còn sợ cái gì nữa? Bà đừng có tự mình dọa mình, mấy ngày nay trước tiên cứ hầu hạ đám tổ tông này cho tốt đã.

Chờ hạng mục của nhà nước giải quyết xong, lấy được một khoản tiền, sau đó chúng ta sẽ chuyển lên trấn trên ở.


Tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả, mấy năm nay cũng tích góp được kha khá tiền.

Đến lúc đó, tôi sẽ cầm tiền lên trấn trên mở một quán ăn nhỏ, rời xa cái chỗ nghèo khổ này.”“Ừ, vẫn là ông suy tính chu đáo.” Lý Tố nghe chồng nói xong thì cười như trút được gánh nặng.Lữ Thanh đặt báo thức lúc một giờ, sau khi tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên, hắn thức dậy rồi đánh thức ba người bên cạnh.

Một lát sau, mọi người chia làm hai nhóm rồi phân công nhau xuất phát.Do nhà của Tiền Vệ Quốc ở cuối thôn, nên mọi người buộc lòng phải đi về trước.

Lữ Thanh dẫn Đường Thi Vũ và Ngụy Miện đi khảo sát địa hình, còn Phạm Hoàn thì phụ trách dẫn dắt Dương Đình, Lý Văn Kiều, Hàng Quang đi làm quen với người trong thôn.Trên đường đi, mọi người trong thôn đều nhiệt tình chào hỏi họ, Dương Đình thấy vậy thì nói nhỏ bên tai Phạm Hoàn: “Tuy nơi đây bần cùng, nhưng thái độ của người dân ở đây đều thành thật chất phác.

Bà con đều rất hoan nghênh chúng ta!”“Đó là đương nhiên, vì ở trong mắt bọn họ chúng ta đều là thần tài, tương lai thoát nghèo làm giàu của họ dựa hết vào mấy người chúng ta cả, sao có thể không nịnh bợ chứ? Em gái à, em đừng có dễ dàng bị mặt ngoài của họ lừa gạt thế.

Tục ngữ đã nói rồi, vùng khỉ ho cò gáy gáy ra dân “gian”, nếu không phải vì thân phận này của em gái thì không chừng đã bị bọn họ bắt về làm vợ rồi.” Lý Văn Kiều tạt cho cô một chậu nước lạnh.Mà đúng là trên đường đi có không ít đàn ông nheo nheo mắt len lén đánh giá cô, khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.Kỳ thật Lý Văn Kiều nói rất có lý, nhưng do giọng điệu châm chọc của cô khiến Dương Đình có chút tức giận.

“Chị có ý gì hả?”“Được rồi, mọi người đừng ầm ĩ nữa! Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.


thật ra Văn Kiều nói cũng không sai.

Dù sao nhiệm vụ lần này chính là truy xét về thi thể của cô gái, những người ở đây rất có thể là đồng phạm, dù sao chúng ta cũng không thể qua loa được.” Hàng Quang nói chen vào một câu.Phạm Hoàn gật đầu: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Dương Đình, cô mới ra đời không lâu, đừng dễ dàng bị vẻ ngoài của người khác lừa gạt như thế.

Muốn sống sót trong Không Gian, trừ bạn đồng hành ra thì không nên tin bất kỳ ai khác hết.

Chúng ta nhất định phải đoàn kết để thực hiện nhiệm vụ lần này.”Sau khi Dương Đình nghe xong thì không nói thêm gì, cô áy náy xin lỗi Lý Văn Kiều: “Vừa rồi đã khó chịu với chị, xin lỗi nhé.”Lý Văn Kiều sững sờ, sau đó lại lúng túng nói: “Nói chung...!Những người đàn ông kia không phải loại tốt đẹp gì.

Tôi chỉ hy vọng cô cẩn thận một chút thôi.”“Vâng, cảm ơn chị Kiều.”“Đừng có gọi tôi là chị được không? Năm nay tôi mới 18 thôi, đâu có hơn cô bao nhiêu tuổi đâu.”“Úi, cậu mới có 18 thôi á, trưởng thành sớm thế ~ mình hâm mộ bộ ng ực lớn của cậu quá...” Dương Đình nhìn ngực Lý Văn Kiều đầy hâm mộ.


Lý Văn Kiều xấu hổ đỏ mặt.

Không ngờ nhìn bề ngoài nóng bóng tràn trề của Lý Văn Kiều thế mà lại ẩn giấu tâm tư thiếu nữ dễ thẹn thùng.

Con gái đúng là còn nhanh hơn cả lật sách, một giây trước còn sắp cãi vã đến nơi mà giờ đã hòa bình được ngay rồi.Phạm Hoàn buồn cười nhìn hai người: “Nếu hiểu lầm đã được giải trừ thì chúng ta tìm mấy người trong thôn hỏi thăm thử trước đã.

Nhất định phải thống nhất hành động, không thể tự ý rời khỏi đội!”“Được!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Ngày Thứ Nhất


Bốn người nhanh chóng tập trung mục tiêu là hai ông bà cụ đang ngồi hóng mát dưới tán cây.“Cháu chào hai ông bà ạ! Chúng cháu là người được nhà nước cử đến để khảo sát tình hình trong thôn.”Do thường xuyên phải làm việc nặng nhọc, nên hai người già này ai cũng rất khỏe mạnh, tai tỏ mắt sáng.“Ôi, chào các cháu, chào các cháu.

Nghe trưởng thôn nói các cháu là được cấp trên phái tới đúng không? Sự phát triển sau này của thôn chúng tôi đều nhờ vào các cháu cả!” Ông cụ kích động bắt lấy tay Phạm Hoàn.Mọi người kiên nhẫn trò chuyện với họ, thậm chí Phạm Hoàn còn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm thuốc cho ông cụ hút.Bà cụ thì cười híp mắt nhìn Dương Đình và Lý Văn Kiều nói: “Mấy cô gái trong thành phố đúng là đẹp thật! Ai cũng trắng trẻo xinh đẹp!”Ông cụ ở bên cạnh nghe thấy lời của bà thì nhả điếu thuốc ra rồi cười nói: “Cô gái lần trước nhìn cũng không tệ, dù sao cũng là dân thành phố...”Nhưng ông cụ còn chưa nói hết thì đã bị bà cụ đập thật mạnh vào người.

Sau đó ông cụ như nhớ ra cái gì, lập tức lại không nói nữa.“Cô gái? Ông đang nói tới ai vậy?” Hai mắt mọi người như sáng bừng lên, vội vã hỏi đến cùng.Vẻ mặt của hai người già có phần bối rối, bà cụ cười nói: “Ông nhà bà lớn tuổi rồi, hứng lên là nói sảng.

Ha ha, các cháu đừng để trong lòng nhé! Giờ cũng không còn sớm nữa, ông bà phải về đây.”Nói xong, bà cụ vội vã kéo ông cụ đi mất.Quả nhiên có manh mối! Nhìn bóng lưng của hai bà rời đi, nhóm người Phạm Hoàn không ngừng kích động.“Anh Phạm, có vẻ như người dân trong thôn thật sự biết chuyện gì đó!” Hàng Quang kích động nói.“Chúng ta tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa.” Được cổ vũ khiến mọi người lên tinh thần, tiếp tục đi đến các nhà khác trong thôn hỏi thăm tình hình.Bên kia, đám người Lữ Thanh, Ngụy Miện và Đường Thi Vũ cẩn thận dò xét quanh thôn một vòng, sau đó đi tới vườn rau.


Diện tích của thôn Xuất Vân cũng không lớn, rải rác khoảng năm mươi hộ gia đình.

Sau thôn có một con sông nhỏ, người dân đều lấy nước sinh hoạt ở chỗ bên.

Bên kia sông là một rừng trúc rậm rạp, ngày thường rất ít người đi vào trong đó.

Vườn rau đối diện với các nhà dân, thu hoạch ở đây cũng không nhiều, nhưng cũng đủ dân trong thôn miễn cưỡng sống tạm.Sau khi xem tình hình trong thôn, Đường Thi Vũ nói với Lữ Thanh: “Có vẻ như trưởng thôn thật sự rất để tâm đến việc chiêu đãi chúng ta.

Mức độ nghèo nàn của thôn này còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.”Ba người dạo quanh vườn rau một vòng, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, một trận tranh chấp đã hấp dẫn sự chú ý của cả nhóm.

Nghe giọng nói thì hình như là Tiền Vệ Quốc, ông ta đang cãi nhau dữ dội với người nào đó.Ba người Lữ Thanh men theo âm thanh lò mò đi tới, sau đó vội vàng trốn sau đống cỏ khô.“Trưởng thôn, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, muốn tôi câm miệng thì ông phải cho tôi thêm một ít tiền.


Tôi không ngốc như những người khác, nghe ông nói mấy câu đã bị lừa đâu."“Vương Thiết Trụ! Tao cảnh cáo mày, đừng có quá đáng!” Nghe giọng Tiền Vệ Quốc có vẻ rất tức giận.

Nhưng mà những lời tiếp theo của Vương Thiết Trụ lại làm ông ta chết lặng.“Trưởng thôn, thật không dám giấu gì, cái đêm ông cho con trai ông lấy vợ ấy, mấy anh em chúng tôi đã lăn lộn với cô dâu kia một đêm.

Hề hề, nói ra thì cô ta vẫn còn trinh trắng! Hương vị kia đúng là, chậc chậc...!Sau khi chúng tôi chơi xong, cô ta đã không còn sức để xuống giường nữa.

Ông nói xem, cô ta chạy trốn bằng cách nào?”“Mày… đồ súc sinh! Chẳng trách cô gái kia...” Tiền Vệ Quốc đang nói thì đột nhiên im bặt.“Cô ta làm sao? Cô ta sẽ không cương liệt đến mức đi tìm cáI chết đấy chứ?” Vương Thiết Trụ hỏi.Đối mặt với sự nghi ngờ của gã, Tiền Vệ Quốc không phản bác gì.

Sau khi Vương Thiết Trụ nhìn sắc mặt của ông ta, trong lòng không khỏi suy nghĩ.


Nhưng điều làm người ta cảm thấy căm phẫn nhất chính là gã cũng chẳng hề áy náy chút nào, mà còn nhân cơ hội tống tiền: “Chẳng trách ông không cho người trong thôn nói chuyện này, nếu để phía trên biết.

Chậc chậc, ông sẽ có chuyện lớn đấy!”“Mày muốn gì?” Tiền Vệ Quốc gằng giọng hỏi lại.“Ha ha, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tiền… Chỉ cần ông đưa đủ tiền, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” Vương Thiết Trụ nhếch miệng cười, lộ ra sắc mặt nịnh nọt ghê tởm.“Mày đợi đi, giờ tao trở về lấy tiền đưa cho mày.

Hai ngàn đồng! Đủ chưa?”“Hì hì, đủ rồi đủ rồi...”“Ban ngày tao không tiện đưa cho mày, chờ đến 11 giờ tối, đợi mọi người đi ngủ hết thì chúng ta sẽ gặp ở nơi này.

Sau khi tao đưa tiền thì mày hãy câm cái miệng vào!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Lệ Quỷ Xuất Hiện 1


“Hì hì, được! Tôi là người rất biết giữ lời mà.” Hai người nhanh chóng rời khỏi vườn rau.

Vương Thiết Trụ vừa đi vừa hát ngêu ngao, cho nên gã không nhìn thấy, Tiền Vệ Quốc ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy sát ý.“Đúng là một đám cầm thú điên rồ!” Đường Thi Vũ bước ra từ sau ụ cỏ khô, tức giận bất bình nói.

Lữ Thanh đã biết nguyên nhân cái chết của cô gái, ba người quyết định về nhà trưởng thôn trước, sau đó chia sẻ thông tin quan trọng này với những người khác.Lúc mọi người trở lại nhà trưởng thôn đã là 5 giờ 30 phút chiều, Lý Tố đang nấu cơm ở trong bếp, còn Tiền Vệ Quốc thì ở bên cạnh giúp đỡ.

Lúc trước, bởi vì muốn lấy lòng nhóm người Lữ Thanh nên ông ta đã bỏ ra một ngàn đồng mua đồ ăn.Thừa dịp hai vợ chồng Tiền Vệ Quốc đang bận rộn, mọi người trở về phòng bắt đầu thảo luận.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hàng Quang chủ động đứng ở bên cửa sổ canh gác.

Phạm Hoàn mở miệng đầu tiên: “Hôm nay chúng tôi lấy được manh mối từ trong miệng một người, quả thật có một cô gái thành phố đã tới đây trước chúng ta.


Kết hợp với tin tức từ trong miệng Tiền Nhất Vĩ lúc sáng, tôi cho rằng rất có thể Miêu Ngọc Tuyết bị lừa bán! Trưởng thôn đã mua cô ấy về làm vợ cho đứa con trai ngốc của mình.

Nhưng người dân trong thôn rất kín miệng, mặc kệ chúng tôi hỏi như thế nào cũng không lấy được thông tin gì.

Vì không để cho bọn họ hoài nghi, chúng tôi không thể tiếp tục hỏi thăm nữa.” Lời nói của anh đều được mọi người nhất trí tán đồng.Dương Đình: “Hơn nữa nhà trưởng thôn có danh tiếng tốt, các người dân đều khen ông ta không dứt miệng.

Nói ông ta không chỉ giúp thôn phát triển, còn cảm thương với gia đình nghèo khó, ngày thường hay đi thăm hỏi mọi người.

Bà Lý Tố còn thường xuyên nấu cơm đi thăm người già trong thôn.

Về phần con trai thiểu năng của ông ta thì chẳng ra sao cả.

Ỷ có cha là trưởng thôn nên thường xuyên bắt nạt người khác.”Lữ Thanh tiếp tục nói: “Bên chúng tôi có phát hiện lớn, Ngụy Miện, Đường Thi Vũ, hai người nói đi.”Ngụy Miện và Đường Thi Vũ luôn sợ không thể hòa nhập vào đội ngũ, sẽ bị đội viên khác xa lánh.

Hiện tại hành động Lữ Thanh đã cho bọn họ cơ hội thể hiện.

Hai người vô cùng biết ơn Lữ Thanh, Ngụy Miện sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Chúng tôi nhìn thấy trưởng thôn cãi vã với một người dân khác ở trong vườn rau.

Người kia tên là Vương Thiết Trụ, gã đã nắm được điểm yếu của trưởng thôn nên muốn tống tiền ông ta.”Đường Thi Vũ tiếp tục nói: “Hóa ra lúc trước trưởng thôn đã tổ chức tiệc cưới cho con trai ông ta, còn tên súc sinh Vương Thiết Trụ kia thì cùng với mấy tên đồng lõa kia làm nhục cô dâu ngay đêm tân hôn.


Sau đó cô gái bị làm nhục kia không chịu nổi nên đã tự sát.

Vương Thiết Trụ lấy chuyện này để uy hiếp trưởng thôn, hai người sẽ giao dịch ở vườn rau lúc 11 giờ đêm nay."“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Không ngờ trưởng thôn lại làm ra những chuyện thế này!” Hàng Quang tức giận nói.Lữ Thanh bổ sung: “Trưởng thôn chắc hẳn đã lừa gạt người dân, để bọn họ không tiết lộ mấy tin tức này cho chúng ta.

Nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thôn, cho nên mọi người đều ngậm miệng không nói tới.

Hiện tại chúng ta đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cô dâu, mấy ngày còn lại chỉ cần đi tìm thi thể của cô ấy.

Mà nhà trưởng thôn chính là đối tượng hoài nghi hàng đầu của chúng ta!”Vừa nghĩ đến chuyện có khả năng thi thể của cô gái đó đang ở trong nhà trưởng thôn, kết hợp với luồng oán niệm âm lãnh đã cảm nhận được trước khi vào cửa, mọi người đều cảm thấy rùng mình.Lý Tố nhanh chóng nấu cơm xong rồi mời mọi người ra ăn.

Tuy đồ ăn rất ngon, nhưng bữa cơm này ai cũng có tâm sự nặng nề.

Tiền Vệ Quốc thoạt nhìn chất phác trung hậu, lúc này ở trong mắt mọi người lại có vẻ đặc biệt đáng ghét.

Tuy trong lòng Lữ Thanh cũng rất căm hận Tiền Vệ Quốc, nhưng vì nhiệm vụ, hắn chỉ có thể đón ý hùa theo.Sau khi ăn xong bữa cơm này, Tiền Vệ Quốc cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết mấy người này bị gì.


Buổi sáng còn mỉm cười thân thiết, hiện tại cả đám đều ít nói ít cười.

Đặc biệt là ba cô gái kia, ánh mắt của họ nhìn ông ta đầy vẻ căm ghét.

Chẳng lẽ bọn họ còn tức giận chuyện Nhất Vĩ lúc sáng sao? Nhưng ông ta không còn lòng dạ để nghĩ nhiều, buổi tối còn phải giải quyết chuyện Vương Thiết Trụ kia nữa.Cuộc sống ở nông thôn vô cùng đơn giản và nhàm chán, người dân dậy sớm làm việc và đi ngủ cũng sớm, hầu hết mọi người ăn cơm tối xong sẽ tắt đèn đi ngủ.

Dưới màn đêm, thôn Xuất Vân càng thêm đáng sợ.

Sau khi nhóm người Lữ Thanh ăn cơm xong thì lập tức trở về phòng, rửa mặt rồi rối rít đi ngủ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom