Cập nhật mới

Dịch Quỷ Đế Cuồng Thê: Tà Y Học Cách Yêu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: 100: Lão Sư Bất Đắc Dĩ


Bộ dạng ngạc nhiên của hắn khiến Thanh Nhã Như cũng ngẩn người.

Mày cô hơi nhăn lại, lập tức khó chịu ra mặt.

Thấy vậy Bạch Dạ liền đứng ra nói "Trễ giờ rồi! Đừng đứng đây nói nhảm nữa." nói xong liền xoay người rời khỏi, nàng đi đằng sau Thanh Nhã Như, nhưng con ngươi vẫn hơi liếc về phía Triệu Dao.

Triệu Dao lúc này không thể nói được gì, hắn yên bất động tại chỗ.

Sau khi Bạch Dạ và Thanh Nhã Như rời đi thì trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Những học sinh được chọn tới từ các học viện khác đều được an bài và bố trí ký túc xá riêng để tránh bất đồng với học sinh của Nhất Tinh.
Riêng Bạch Dạ là trường hợp đặc biệt.

Vì là lão sư nên đáng lý ra nàng sẽ ở nơi của lão sư nhưng nàng lại lựa chọn ở một mình.

Vốn dĩ cho rằng chỉ cần ở yên một chỗ sẽ không gây ra chuyện gì.

Nhưng cuộc đời không cho Bạch Dạ cơ hội đó...

"Lên lớp ư?"
Hồ lão sư gật đầu "Phải!"
"Tại sao phải là ta? Chẳng lẽ ở Nhất Tinh đến lão sư cũng thiếu đến như vậy sao?" Bạch Dạ bất mãn nói.
"Lúc trước thì không nhưng cơ hồ hiện giờ thì có." Hồ lão sư giải thích "Đây cũng không phải một lớp bình thường, mà là lớp hội tụ đủ các con em thế gia có quyền lực nhất trên đại lục.

Chỉ khổ nỗi là bọn chúng không lo học hành, ngày nào cũng tìm cách bày trò chọc phá các lão sư, bọn ta cũng sắp phát điên đến nơi rồi."
Nghe đến đây Bạch Dạ liền cau mày "Cả một học viện rộng lớn như thế, lại không có đến nổi một người dạy dỗ được đám nhóc đó sao? Trình độ của học viện Nhất Tinh hóa ra cũng chỉ thế?"
Cách ăn nói và trò chuyện của Bạch Dạ quả thực quá ngông cuồng và tùy tiện.

Nếu là một học sinh bình thường, chắc chắn Hồ lão sư sẽ chẳng để chuyện này xảy ra.

Nhưng mà tên trước mặt ông này còn có thể là học sinh bình thường sao?
Hồ lão sư thở dài đối với Bạch Dạ nói "Để chế ngự bọn chúng đâu phải là không có cách! Bọn ta tuy không thể mạnh bằng cậu nhưng kinh nghiệm bao năm chẳng lẽ để làm cảnh ư? Đương nhiên phải có lý do!"
"Lí do gì chứ?"
"Cậu cũng biết! Học viện Nhất Tinh xưa nay nổi danh và có uy tín nhất định.

Thế nhưng có một số thế lực vẫn là không thể đụng đến được."
Bạch Dạ khó hiểu "Chẳng lẽ ngoài những gia tộc quyền lực như Thanh gia còn có thế lực nào khác hơn nữa sao?"
Hồ lão sư nhìn nàng bất đắc dĩ "Quả nhiên cậu không biết chuyện này.
Thường thì các thế lực cũng chia ra giống như tu luyện giả vậy: trong tối và ngoài sáng.

Những thế lực ngoài sáng thường được mọi người biết tới nhiều, họ công khai tất thảy mọi thứ bao gồm cả cách làm ăn buôn bán và quyền lực của họ.

Chính là những gia tộc lớn.

Nhưng điều này cũng dễ bị điều tra.

Khác với các gia tộc lớn đó, nhưng thế lực trong tối lại cố tình ẩn đi thân phận và quyền lực của họ.

Dù trông như thế nào thì các thế lực trong tối đó lại càng không dám đắc tội hơn nhiều.


Họ có kha khá mối quan hệ cũng như ẩn giấu nhiều bí mật mà người ngoài không thể biết."
Ngón tay xinh đẹp của Bạch Dạ khẽ vuốt lấy cằm, đôi mắt hơi hẹp lại, đắm chìm vào suy tư.

"Vậy bọn nhóc đó đến từ các thế lực đó sao?"
Hồ lão sư cười gượng "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt.

Đám học sinh đó có một số chính là người thừa kế duy nhất trong gia tộc.

Đắc tội thì đúng là chẳng có lợi gì đối với Nhất Tinh cả."
À, hiểu rồi! Đây là trường hợp các cậu ấm cô chiêu quyền lực bậc nhất đây mà!
Bạch Dạ hỏi "Vậy tại sao ngài lại muốn ta trở thành lão sư của một lớp như vậy?"
"Đương nhiên là có lý do cả chứ!" Hồ lão sư phấn khích vỗ vai nàng nói "Lý do bọn ta không thể ra mặt là vì Nhất Tinh đã quá nổi danh trong mắt mọi người nên đương nhiên các thế lực đó dễ dàng nắm thóp được.

Cậu vốn không có lai lịch gì (ở đây) nên họ muốn điều tra cũng khó."
Lúc này Bạch Dạ đột nhiên cười "Hiệu trưởng, ngài quên rồi sao? Ta đã là lão sư danh chính ngôn thuận của học viện Nhất Tinh.

Nếu họ không thể điều tra ra ta, dĩ nhiên sẽ trút giận lên học viện.

Ngài không nghĩ tới điều đó à?"
Đáy mắt nàng dần hiện lên một tia ngoan độc.

Theo suy tính của nàng, nếu như nàng có lỡ đắc tội những thế lực kia, đám người này nhất định sẽ đẩy mọi tội lỗi lên nàng.


Vừa có thể để học viện tránh được sự tức giận từ họ, cũng vừa không ảnh hưởng đến uy tín của học viện.
Nàng xuất thân từ học viện Lục Tinh, đến với tư cách lão sư nhưng thực chất cũng không có quá nhiều mối liên hệ với Nhất Tinh.

Nếu trút giận, chắc chắn sẽ là Lục Tinh chịu đầu tiên.
Nếu thực sự đám người này có kế hoạch như vậy thì chắc chắn nàng sẽ rời đi mà không do dự.
Hồ lão sư lắc đầu "Không phải là chưa từng nghĩ tới! Bọn ta đương nhiên biết rõ điều đó nhưng đồng thời cũng tin tưởng vào khả năng của cậu."
"Tin tưởng vào ta?" Bạch Dạ mỉa mai cười "Hiệu trưởng, ngài có đánh giá ta cao quá không? Ta cũng chỉ có hơn một vài người.

Sao có thể dám đắc tội với vô số thế lực lớn như thế kia?"
Hồ lão sư không ngần ngại mà cười lớn "Nếu là người khác thì không, nhưng riêng cậu thì có thể.

Chỉ cần 1 năm thôi, sau đó ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu."
Điều kiện được bày ra trước mắt khiến Bạch Dạ có chút động tâm.

Bởi vì thứ nàng cần tìm quả thật là nằm trong tay Hồ lão sư.
Chần chừ một lúc, cuối cùng nàng quyết định "Được! Ta sẽ làm như lời Hiệu trưởng nói."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: 101: Đối Với Ta Các Ngươi Vẫn Mãi Là Cục Bông Nhỏ


Trong phòng đương chỉ có một mình Bạch Dạ.

Sau khi ra khỏi Không gian Linh thú, nàng liền gọi "Hắc Nhất!"
Hắc Nhất xuất hiện vô thanh vô thức đáp lại "Có thuộc hạ!"
Hắn ngẩng đầu lên thấy Bạch Dạ có vẻ như đang suy tư điều gì, cũng nhanh chóng hỏi "Không biết chuyện gì khiến Đại tiểu thư lo lắng như vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Dạ liếc nhìn Hắc Nhất, trầm ngâm một lúc rất lâu rồi mới đối với Hắc Nhất dò hỏi "Ngươi mạnh hơn ta?"
Nếu là một tu luyện giả nào đó, nhất định sẽ có câu trả lời ngay lập tức.

Thế nhưng, đối diện với câu hỏi này của Bạch Dạ, Hắc Nhất tựa hồ trở nên khó khăn.
Cuối cùng, hắn đáp "Nếu so với chủ nhân, thuộc hạ đương nhiên kĩ không bằng người."
"Được!" Bạch Dạ nói "Nhưng vẫn thiếu!"
Hắc Nhất thập phần khó hiểu "Ý của Đại tiểu thư là...?"
"Ta cần một người nữa mạnh ngang ngươi!"
Trong đầu Hắc Nhất lúc này đang hoang mang.

Hắn nghĩ có thể Đại tiểu thư muốn hắn đi thủ tiêu ai đó!
Lúc này, giống như Hắc Nhất, một tên lạ mặt bỗng xuất hiện trước mặt Bạch Dạ.


Hắn quỳ một chân xuống đáp "Thuộc hạ Diệp Tu bái kiến Đại tiểu thư!"
"Ngươi là ai? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi!" nàng lạnh lùng dò hỏi.
Diệp Tu không ngẩng đầu lên, mà chỉ nhàn nhạt đáp "Thuộc hạ là người của Đại tiểu thư!"
Bạch Dạ liếc nhìn Diệp Tu, rồi lại thấy biểu hiện của Hắc Nhất không lấy gì làm lạ thường, liền cũng hiểu ra vấn đề.

"Được rồi! Ta cần hai ngươi bày kết giới cho ta!"
Kết giới?
Nàng giải thích "Ta cảm nhận được, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chuẩn bị thức tỉnh.

Mùi ma thú dĩ nhiên sẽ không thể tránh khỏi đám người khác tới săn lùng.

Sức mạnh của ta không đủ."
Nghe đến đây, Hắc Nhất và Diệp Tu đồng thanh đáp "Đã rõ!"
Buổi sáng hôm ấy, một tầng kết giới mạnh mẽ được gây dựng lên tại khu viện của Bạch Dạ.

Với tầng kết giới này, có là Linh Hoàng cũng chưa chắc phá vỡ được.
Tại Không gian Linh thú, hai quả trứng đã ngủ rất lâu bỗng nhẹ nhàng rung chuyển, giống như có thứ gì đó từ bên trong sắp chui ra.

Quả trứng được khắc bởi hoa văn uốn lượn màu đen xen kẽ với màu hoàng kim.
Nhưng chiếc vỏ bên ngoài dường như rất chắc chắn, dù cố gắng như thế nào vẫn không thể làm nó vỡ ra.

Hệ [hỏa] bên trong cơ thể nàng như đang thôi thúc.
Bạch Dạ sử dụng sức mạnh của mình, truyền năng lượng vào hai quả trứng.
Một lúc rất lâu sau, cuối cùng ta đã có thể nghe thấy tiếng vỏ đang dần bị nứt ra.

Ánh sáng mạnh mẽ từ bên trong tỏa ra vô cùng chói mắt.

Hai quả trứng rung lắc rất mạnh.
"Nó sẽ nổ sao?"

Không! Nó chỉ là hiện tượng thôi!
Bạch Dạ thu hồi năng lượng lại, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng kia.
Làn khói tan đi, nhưng có thứ gì đó vừa bay lên khỏi tầm mắt của Bạch Dạ.

Chúng rất đẹp! Đẹp đến vô thường!
Nàng nhẹ giọng gọi "Tiểu Hắc? Tiểu Bạch?"
Hai con thú dường như nghe được tiếng vang quen thuộc của chủ nhân, như thức dậy sau hàng trăm năm, từ trên cao đáp xuống đất, đứng trước mặt nàng.
Chúng cũng đáp lại nàng "Chủ nhân!"
Rõ ràng lúc trước chỉ là hai cục kẹo bông nhỏ nằm gọn trong vòng tay nàng, giờ đây lại trưởng thành, to lớn đến mức khiến nàng phải ngước mắt lên để ngắm nhìn.
Ra khỏi Không gian Linh thú, ngay cả Hắc Nhất và Diệp Tu cũng phải sửng sốt trước bề ngoài lộng lẫy của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Oách thật!
Bạch Dạ nhìn cả hai con thú mà khó hiểu hỏi "Sao các ngươi chẳng giống nhau chút nào vậy?"
Tiểu Bạch bất đắc dĩ đáp lại "Làm sao có thể giống nhau được! Vốn dĩ bọn ta là hai loài khác nhau mà."
Nàng khẽ nhìn sang Diệp Tu cầu cứu ánh mắt.

Hắn cũng nhiệt tình giải đáp "Hai ma thú này là Đặng Long và Long Mã! Chúng rất mạnh đấy."
Hai con thú được khen liền phổng mũi tự hào, ra biểu hiện gật gật đầu.
"Đều là Long (rồng) sao?"
Diệp Tu lắc đầu "Không phải đâu tiểu thư! Dù đều mang tên Long nhưng Tiểu Hắc mới là Long, còn Tiểu Bạch là Mã.

So với những loài ma thú khác, chúng cao quý và dòng tộc cũng hiếm hơn rất nhiều."

"Thật rắc rối! Ta vẫn nên gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thuận miệng hơn rất nhiều!"
Hắc Nhất tiến lại gần hai con thú, thở dài nói "Nhưng tiểu thư vẫn nên cẩn trọng thì hơn, trước khi đạt được sức mạnh tuyệt đối, tránh để bọn chúng lộ diện trước mặt người khác.

Sự xuất hiện của ma thú sẽ làm náo loạn cả đại lục.

Lúc đó tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm."
"Ta biết rồi!" Bạch Dạ ừm một cái nói.
Nhưng trong lòng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lại bất mãn.

Bọn chúng muốn tất cả mọi người chiêm ngưỡng dáng vẻ tuyệt đẹp này của chúng.
Nhưng vì không muốn chủ nhân gặp nguy hiểm nên chỉ khẽ liếc mắt nhau mà thở dài.

Đành đợi khi nào chủ nhân đã có đủ sức mạnh rồi thì mới dám tùy tiện.
Hắc Nhất như hiểu trong đầu con thú đang nghĩ gì, bàn tay vỗ vài người chúng, cười hắc hắc nói "Đã là ma thú trưởng thành rồi mà suy nghĩ vẫn chẳng lớn lên được...Oái!" còn chưa kịp nói xong, hắn đã bị Tiểu Hắc dùng miệng gắp cổ áo lên, lay qua lay lại chơi đùa.
Diệp Tu đứng một bên khoanh tay nhìn bằng hữu đau khổ mà cười không ngớt.
"Đối với ta, các ngươi vẫn mãi là cục bông nhỏ!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: 102: Thanh Y Ban


Nhất Tinh nội môn...
Khác so với những lớp học khác đều là tràn ngập yên tĩnh, chỉ có thấy tiếng giảng dạy của lão sư, thì cũng nằm trong nội môn học viện, một căn phòng cư nhiên lại nghe ra đều là tiếng bàn ghế xộc xệch, tiếng sách vỡ, đồ vật rơi đầy xuống mặt đất.
Nhưng chẳng có mấy ai quan tâm đến, tựa hồ như cảnh tượng này đã quen thuộc đến mức họ chỉ biết thở dài ngao ngán.
Một lúc lâu sau, một lão sư từ trong phòng bị ném mạnh ra, đầu đụng phải cái cột mà kêu lên đau đớn.

Trông vẻ mặt ông ta có lẽ đã gặp phải chuyện gì đáng sợ mà trở nên nhăn nhúm, hốt hoảng.
"Tiểu gia nói cho ngươi biết!" một thiếu niên đi ra khỏi phòng, gương mặt giương giương tự đắc đối với lão sư cảnh cáo "Trở về và nói với Hiệu trưởng nhà ngươi, đừng có nghĩ tùy tiện đem một vài lũ sâu bọ đến là có thể dạy dỗ tiểu gia ta!"
Đi theo sau thiếu niên còn có rất nhiều học sinh, chúng đồng loạt hô lên "Biến đi! Mau biến đi!"
Lão sư sợ đến nỗi tái xanh mặt mày, lập tức co giò bỏ chạy khỏi nơi tựa địa ngục này.
Một học sinh trong số đó cười rộ lên "Thủ Thao! Lần này lại bày trò hay thật đấy, ta thấy hắn sợ đến mức quần cũng ướt rồi kìa! Hahaha..."
Thiếu niên tên Thủ Thao cười hì hì nói "Ai bảo hắn ngu quá làm chi, rơi vào bẫy của ta mà không biết."
Học sinh khác lại phản bác lại "Nhưng công lao vẫn phải thuộc về Cảnh thiếu.


Nếu không dọa hắn sợ ngây người, làm sao có thể dễ dàng rơi vào bẫy của Thủ Thao đến thế?"
"Phải phải! Hắn cũng là một lão sư, đương nhiên là nhìn ra mấy chiêu trò vặt vãnh đó rồi."
Người tên Cảnh thiếu được nhắc thì nhìn một đám phụ họa mà cười đến khinh bỉ "Lão sư gì chứ? Còn không phải vẫn bại dưới tay tiểu gia ta sao?"
Nữ tử ngồi ở một góc bàn hứng thú nói "Không biết lần sau lại đem đến cho chúng ta cái gì nữa ha! Hồi hộp ghê!"
____
Tại phòng riêng của Bạch Dạ, lúc này nàng đã mặc tốt quần áo, đầu tóc gọn gàng, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Thấy vậy Tiểu Bạch trong Không gian Linh thú tò mò hỏi [Chủ nhân tính đi đâu vậy?]
Bạch Dạ khẽ câu môi cười "Đi đâu? Đương nhiên là tới gặp học trò!"
Toàn bộ Nhất Tinh nội môn, chỉ có Thanh Y Ban là một cái đặc thù tồn tại.
Bọn họ không được phân rõ ràng Linh viện, Dược viện hay Đan viện.

Giống như tổng hợp những thể loại học sinh cá biệt vào một chỗ chứ phải bất kì cái viện nội môn nào.
Lí do để họ có thể tùy ý làm gì thì làm cũng một phần nhờ vào thế lực hùng hậu sau lưng.

Các lão sư hay học sinh khác đều không có gan đi động đến.
Rất nhiều lần Hồ lão sư đã cử đi một số người đến dạy dỗ, để thử xem liệu bọn chúng có thể ngoan ngoãn học tập hay không.

Nhưng kết quả, mỗi lần cử đi vị lão sư nào, không thương tích thì cũng là mang theo tâm lý sợ hãi mà trở về.
Chưa biết thực lực ra sao nhưng nghe tới những quỷ kế của đám học sinh Thanh Y Ban này lại khiến Bạch Dạ hứng thú hơn bao giờ hết.

[Đám nhóc này lắm mưu nhiều kế như vậy, chủ nhân sẽ không sao chứ?]
"Nếu luận về tuổi tác, ta kém bọn chúng rất nhiều.

Chắc chắn chúng sẽ không chấp nhận một đứa kém tuổi hơn trở thành lão sư của chúng." Bạch Dạ phán đoán.

[Đó chẳng khác nào sỉ nhục.

Lão hiệu trưởng này cố tình?]
[Nhưng như vậy sẽ ổn chứ?]
Bạch Dạ tự tin đáp "Đương nhiên! Ngươi không biết rằng [Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ]* hay sao?"
*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: câu này gần giống với câu thành ngữ "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư" của VN và mang ý nghĩa: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Học ai dù chỉ một ngày cũng phải tôn kính người ấy như cha suốt đời.
[Vậy chủ nhân tính dạy bọn chúng cái gì?].
[Đám này cứng dẻo mềm không ăn.

Có thể học được gì chứ?]
"Dạy cái gì ư? Đầu tiên phải là đạo làm trò!"
Hai con thú Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn nhau.

Lúc chủ nhân làm đệ tử ở Lục Tinh học viện, đâu có thấy tỏ ra đạo làm trò chút nào đâu?
Hầy! Chung quy lại thì vẫn cứ là ai mạnh hơn thì người đó làm thầy!

Tiếng cười rôm rả bên trong Thanh Y Ban bỗng im bặt vì tiếng gõ cửa truyền tới.

Bọn họ không hề ngạc nhiên, ngược lại còn giả bộ tử tế đáp lại "Cửa không khóa đâu! Mời lão sư vào!"
Cánh cửa vừa mở ra, còn chưa kịp thấy mặt lão sư, đám học sinh đã mỉm cười toe toét và nham hiểm.
Một thùng nước lạnh buốt từ trên cánh cửa đổ xuống một cách xối xả.

Thế nhưng, cánh cửa mở ra lại không thấy có bóng dáng ai bước vào khiến đám học sinh thất vọng một hồi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, thanh âm từ bên ngoài cửa phòng đã vọng vào "Mới gặp nhau đã chào hỏi kiểu này làm lão sư ta đây có chút bất ngờ nha!"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bên trong nhìn nhau cười.
[Mấy cái trò vặt vãnh này cũng đòi tổn hại chủ nhân]
[Xem ra ta đã đánh giá quá cao đám nhóc Thanh Y Ban này rồi]
"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đã ra trận thì không nên xem thường bất kì kẻ nào.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: 103: Buổi Học Đáng Nhớ Của Thanh Y Ban 1


Đằng sau cánh cửa ấy, vừa bước chân vào, là thiếu niên với dung mạo như câu hồn đoạt phách, ngũ quan bàn bàn nhập họa, mi tự tân nguyệt.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làn da trắng nõn, tuyết phu hoa mạo, lại phảng phất có chút mị hoặc.
Đa phần những học sinh ở đó đều phải tròn mắt ngơ ngác ngắm nhìn, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
Đám thiếu niên có chút tỉnh táo hơn, bọn chúng nhìn này một tên da trắng mặt đẹp, lại người nhỏ con liền không nghĩ là lão sư, hỏi "Ngươi này là từ nơi nào đến Thanh Y Ban?"
Nữ tử ngồi ở góc bàn long lanh mắt vội vàng lên tiếng "Có phải cũng là học sinh mới chuyển tới?"
Bạch Dạ không nói gì, nàng bước thật chậm rãi tới bên bàn lão sư trên kia, mỉm cười thật xán lạn đáp "Ta kêu Bạch Dạ, được phân bổ nhiệm trở thành lão sư của Thanh Y Ban."
Hả?!
Xong rồi, một màn này thật sự là chấn kinh đại gia ở đó.
Cảnh thiếu ngay lập tức nhăn mày lại, tức giận quát khẽ "Đám lão già đó đây là đang coi khinh chúng ta sao? Để một thằng nhóc con tới đây làm lão sư?"
Tiểu Hắc quan sát một lượt, nói [Nhìn bộ dạng này, rất có thể hắn chính là trùm đại ca ở đây.]
Tiểu Bạch hoảng sợ [Hắn tức giận rồi, lỡ đâu gây bất lợi cho chủ nhân thì sao?]

"Phải đó, có hay không là ngươi lừa gạt chúng ta?" một đám thiếu niên nháo nhào cả lên, hận không thể ngay lập tức để Bạch Dạ cho bọn chúng một cái câu trả lời.
Bạch Dạ đối mặt với cảnh tượng này không hề sợ hãi, ngược lại rất đỗi bình thản đưa ra thẻ bài lúc trước Hồ lão sư đưa cho nàng "Ta không có lừa các ngươi.

Hiện tại là ngày đầu ta lên lớp, thỉnh các ngươi giữ trật tự trong giờ học."
Một thiếu niên quay sang nhìn Cảnh thiếu đang tức giận hỏi "Cảnh thiếu, hắn ta thực sự là lão sư được phân công tới.

Giờ phải làm gì?"
"Làm gì?" Cảnh thiếu âm hiểm cười "Không phải chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thôi sao? Những chiêu trò trước đây của các ngươi đâu, mau mang ra làm đại lễ mừng lão sư mới."
"Chắc chắn rồi, Cảnh thiếu!"
Bạch Dạ quay lưng lên trên bục giảng, cầm phấn viết bài như không có chuyện gì xảy ra.
[Chủ nhân, khả năng bọn chúng sẽ bày trò]
[Không biết ra sao nhưng mấy lão sư trước kia đều không trụ được thì chủ nhân vẫn nên cẩn trọng]
Bạch Dạ bật cười "Bọn họ không trụ được là do đầu óc quá ngu muội."
Trong lúc đang viết bài giảng, tiếng xột xoạt không ngừng ở bên dưới nhưng Bạch Dạ lại làm lơ đi, coi như không nghe thấy gì.
Một lúc sau, một học sinh cất giọng gọi "Thưa lão sư, đệ tử muốn đặt câu hỏi."
Bạch Dạ quay lưng ra đằng sau, bất ngờ bị một quả bóng bay thẳng vào mặt, nhưng nàng động tác nhanh nhẹn hơn, nhanh chóng bắt được nó.
Nàng nhìn xuống phía dưới, biết rằng đám học sinh đang bày trò nhưng đều giả bộ như không có chuyện gì.

Chúng không đợi được nữa, nhanh chóng cả một đám đứng phắt dậy, trên tay ai cũng cầm những đồ vật khác nhau nhắm về phía nàng.

[Quả nhiên là không sợ trời không sợ đất mà].
Bạch Dạ nhếch khẽ khóe môi lên cười "Nhưng sẽ nhanh thôi, chúng sẽ phải sợ ta."
Những sợi dây màu đỏ trong tay Bạch Dạ bất ngờ xông ra, hất văng tất cả chúng ngược trở lại xuống dưới.


Tốc độ nhanh quá!
Có những học sinh bị đồ vật mình phóng ra bị ném trở về, nhất thời tức giận nhưng bị Cảnh thiếu chèn ép xuống.
Bạch Dạ thu hồi sợi dây trong tay lại, tiếp tục giảng bài "Hôm nay chúng ta sẽ học một về một loại thảo dược, có thể gây ra tình trạng ảo giác..."
"Lão sư!"
Một nữ tử gương mặt thanh tú, trong sáng đi tới trước mặt nàng, nở nụ cười rất tươi nói "Nãy giờ lão sư giảng chắc cũng đã thấm mệt rồi! Đây là chút lòng thành của đệ tử."
"Học trò có lòng!" Bạch Dạ xoa xoa đầu nữ tử rồi uống lên ly nước, sau đó tiếp tục quay sang giảng.
Đám thiếu niên ở dưới cười hì hì "Chậc, quả nhiên anh hùng sao thoát qua ải mỹ nhân!"
"Biết bao nhiêu lão già đã ngã xuống vì thuốc của Tịnh Thư rồi! Tên này cũng không ngoại lệ."
Nhưng áng chừng nửa canh giờ sau, Bạch Dạ vẫn bình an vô sự, tựa như chưa từng uống ly nước đó.
"Sao tên đó vẫn chưa ngã xuống vậy?"
Có học sinh còn quay sang hỏi Tịnh Thư "Ngươi đã bỏ thuốc vào chưa vậy?"
Tịnh Thư cắn chặt răng nói "Thậm chí liều lượng còn nhiều hơn bình thường, tại sao lại..."
Giọng của Bạch Dạ vẫn vang vọng "...các trò nên nhớ, Bạch Thương Thảo sẽ mất tác dụng đối với Lục Diệp.

Nên khi gặp trúng loại thảo dược này, hãy nhanh chóng tìm thấy Lục Diệp để ngăn ngừa độc tố lan vào cơ thể."

"CÁI GÌ?" Tịnh Thư không thể tin vào tai mình, ngạc nhiên đứng phắt dậy.

Bạch Dạ giả bộ không biết hỏi "Có chuyện gì sao?"
Ngay cả đám học sinh trong lớp cũng khó hiểu trước hành động của Tịnh Thư.

"Trò thấy có gì không đúng với bài giảng của ta sao?" trong đáy mắt Bạch Dạ ẩn hiện tia ý cười khiến Tịnh Thư tức giận.
Ngay cả Cảnh thiếu cũng dần ngờ vực với điều này.

Trình độ dược liệu của Tịnh Thư trong Thanh Y Ban ai cũng biết và nể phục.

Để khiến cho Tịnh Thư hốt hoảng và tức tối như vậy, chắc chắn loại dược ban nãy đã bị hóa giải rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: 104: Buổi Học Đáng Nhớ Của Thanh Y Ban 2


Tịnh Thư tức nghẹn đến nỗi không nói thành lời, nhưng lại càng không thể làm gì được Bạch Dạ.

Cô liếc sang phía Cảnh thiếu thấy hắn không phản ứng, liền cố gắng nuốt trôi cơn giận, lắc đầu ngồi xuống "Không có gì!"
Tiểu Bạch thắc mắc [Cô ta làm sao vậy?]
Bạch Dạ dùng thanh âm truyền lại "Còn sao nữa? Sự tự tin bị đánh hỏng, đương nhiên tức giận."
Phát La, thiếu niên ngồi gần Cảnh thiếu thấy hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, liền hỏi "Cảnh thiếu, ngài đang nghĩ gì sao?"
"Tên đó không đơn giản đâu!"
Phát La nhăn mày "Tên nhóc đó ư?"
Cảnh thiếu nói "Ta ở cứ tổng cảm thấy, tên này có chút quen mắt, nhưng không làm sao nhớ ra nổi."
Câu này hoàn toàn khiến Phát La ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cảnh thiếu coi trọng một người đến như vậy.
Bên đằng cánh trái, một thiếu niên tên Bảo Lăng cũng chen chân vào nói "Cảnh thiếu nhắc mới để ý, hình như ta cũng đã từng gặp hắn rồi." mãi một lúc sau, Bảo Lăng mới tá hỏa lên "Nhớ ra rồi! Đại gia mau quên! Tên này chính là người đã đánh bại Vân Trình ở đại hội tỷ võ vừa xong."
"Hả?" mọi người lần lượt thi nhau xì xào bàn tán.
"Là người này ư?"
"Không ngờ trẻ tuổi vậy luôn!"
"Vậy chứng tỏ hắn thực sự rất mạnh sao?"
"...."
Phát La không khỏi cau mày "Ngươi rảnh rỗi đi tới đó xem ư?"

Bảo Lăng khoanh tay ưỡn ngực tự hào "Ta đây là người rất xem trọng nhân tài, được chứ?"
Ở giữa hai bên, dĩ nhiên Cảnh thiếu cũng cảm thấy phiền hà bởi Phát La và Bảo Lăng, nhưng chuyện vừa rồi Bảo Lăng nói lại làm hắn để tâm hơn rất nhiều.

Đánh bại được cả Vân Trình ư?
Xem ra tên này cũng coi như là có chút tài năng.
Bên dưới vì ồn ào nên một tiếng đập bàn thật mạnh mẽ vang lên.

Bạch Dạ quát "Đang trong giờ học, đề nghị trật tự!" nàng nhìn xuống thấy có một vài học sinh đang tụ tập lại một chỗ để nói chuyện, ngay lập tức nàng tỏ ra khó chịu "Giờ này không phải là giờ để các trò nói chuyện riêng.

Nếu muốn thì đợi kết thúc buổi học."
Nhưng Thanh Y Ban là nơi nào, há dễ để bọn họ cúi đầu nhận thua một tên nhóc mới được bổ nhiệm.

Đương nhiên đối với Bạch Dạ lời nói không hề để tâm, ngược lại còn ngạo mạn, tức giận hơn trước.

Cảnh thiếu híp mắt nhìn nàng, ra hiệu một tên học sinh ở gần đó, nhỏ giọng vào tai hắn không biết điều gì.

Chỉ thấy cả hai đều mang theo ý cười nhè nhẹ.
Để xem lần này ngươi thoát kiểu gì!
Giảng bài được một lúc, bên dưới một học sinh bèn giơ tay lên, cao giọng "Lão sư! Chỗ này đệ tử không hiểu, phiền lão sư đi xuống chỉ dạy."
[Bọn này lại có ý đồ gì đây?]
[Sao ngươi lại nghĩ vậy? Lỡ đâu bọn chúng thực sự cải tà quy chính?]
Tiểu Hắc đối Tiểu Bạch bất đắc dĩ [Chúng cho mi ăn bùa mê gì à? Nhìn kiểu gì cũng ra có vấn đề.]
Tiểu Bạch ngây thơ nói [Vấn đề gì chứ?]
[Mi đúng là cái đồ ngốc.

Mi nghĩ chúng là ai? Thanh Y Ban nổi tiếng là nơi quy tụ đám học sinh ngạo mạn, lắm chiêu trò nhất học viện.

Bao nhiêu lão sư vào tay chúng nếu không phải bị thương nặng cũng thành tâm lý bất ổn.

Chắc chắn thủ đoạn không hề tầm thường.


Chủ nhân mới ngày đầu nhận lớp, chưa tiếp xúc quá phận.

Chẳng lẽ chỉ vì vài lần thua thiệt mà chúng chịu ngoan ngoãn cúi đầu?]
Tiểu Bạch bĩu môi [Nhưng ngươi không thấy ban nãy chúng bàn tán cái gì sao? Rõ ràng biết thân phận của chủ nhân.

Quay đầu cũng là chuyện thường thôi.]
Ý nào cũng thấy đúng, còn lại Bạch Dạ chỉ biết cười khẽ đáp "Muốn biết thực hư, thì phải trực tiếp qua đối."
Nàng vẫn một biểu hiện lạnh nhạt, bước từng bước xuống chỗ học sinh đó ngồi.

Con mắt mọi người trong phòng vẫn đưa theo bóng dáng của nàng mà đi.

Quả thực, đôi con ngươi tím đó của nàng rất hấp dẫn người khác, cộng thêm gương mặt đẹp như tạc tượng khiến ai nấy cũng phải một phen rung động.
Bạch Dạ cất giọng "Chỗ nào không rõ?"
Chưa kịp đợi nàng đến gần, một bàn tay từ đằng sau đã toan tính dùng lực rất mạnh đẩy ngã nàng.

Không chỉ vậy, những học sinh ở đó cũng đồng lõa ngáng chân khiến Bạch Dạ bị xô người vào một học sinh ngồi ở bàn cuối.
Hai thân thể đụng vào nhau, nàng không khỏi mắng một tiếng đau đớn.

Dù là nàng không cố ý né tránh, nhưng vẫn đủ khơi dậy cơn tức giận trong lòng nàng.
Thế nhưng, thay vào đó, thái độ của các học sinh càng làm Bạch Dạ ngờ vực hơn.


Ngoài sự chế giễu xen lẫn muốn xem trò vui, còn có vài người tỏ ra lo sợ.

"Quả này xong thật rồi!"
"Lão sư này số cũng không khỏi đen đến thế đi?"
"Đụng vào người đó thì chỉ có chết chắc."
"Trò này hẳn là Cảnh thiếu này ra rồi."
"...."
Bạch Dạ khẽ liếc nhìn thiếu niên mình vừa cụng đầu vào, trong ánh mắt không khỏi cảm thán một phen.

Ngũ quan của thiếu niên không được coi là hài hòa, thậm chí là có phần đẹp mắt.

Đặc biệt là con ngươi sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.
Khí lạnh sượt qua, một cảm giác sởn gai ốc khi Bạch Dạ đến gần thiếu niên xuất hiện.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: 105: Bài Tập Về Nhà


Ánh mắt thiếu niên dừng trên người Bạch Dạ, nhưng không quá lâu, vì bị đánh thức giấc ngủ mà trở nên giận dữ, lập tức đẩy nàng ra không chút do dự.
Giọng thiếu niên trầm thấp vang lên "Ngươi là ai?"
Bạch Dạ có chút thất thố, nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh nói "Ta là lão sư mới đến nhận lớp, hôm nay là ngày đầu giảng dạy ở Thanh Y Ban."
Nàng cũng chú ý đến nhất cử nhất động của đám học sinh xung quanh, đa phần tất cả đều trở nên kì lạ, lại có phần e ngại đối với thiếu niên này.
Nhưng ngay từ đầu bước chân vào, nàng không hề chú ý đến cậu ta.

Nói đúng hơn là, nàng không hề nhận ra được sự hiện diện của hắn trong lớp.
"Lão sư?" thiếu niên cười một cách thâm trầm, lại hơi có phần dọa người "Trông ta có giống đồ ngốc hay không? Một tiểu tử da trắng mặt đẹp như ngươi cũng dám tự xưng lão sư trước mặt ta?"
Hắn rất cơ trí, nhìn ngó xung quanh cũng thừa hiểu chắc hẳn đám Cảnh thiếu muốn bày trò đối với tiểu tử này.
Bạch Dạ lạnh mặt không nói gì.
Phát La ở gần đó, tiến tới ghé nhỏ vào tai thiếu niên nói "Hắn ta đúng là lão sư đến dạy đấy Trình thiếu!"
Thiếu niên được gọi là Trình thiếu nghe Phát La nói, hắn giương con mắt đằng đằng sát khí lên đối diện với Bạch Dạ, ngầm đánh giá nàng.
Dù Bạch Dạ không biểu hiện bất kì điều gì nhưng tâm thần nàng có phần hoang mang.

Tổng không hiểu vì sao, hắn mang lại cho nàng cảm giác rất lạ.
Thanh âm trong Không gian vang lên.
[Chủ nhân cẩn thận.


Hắn không đơn giản đâu.]
[Mùi gì vậy?]
[Sao vậy Tiểu Hắc?]
[Ngươi không nhận thấy sao? Hình như có mùi gì đó!]
[Mùi? Ta có thấy đâu? Ngươi gặp ảo giác ư?]
[Thật vậy sao?]
[Ta cảm nhận được Linh Khí trong cơ thể hắn rất hỗn loạn.

Giống như đã gặp ở đâu rồi.]
[Nên tránh đụng mặt thì hơn]
[Ta cũng nghĩ thế! Chúng ta chưa xác định được]
Quả nhiên ngay cả Tiểu Hắc lẫn Tiểu Bạch cũng không nhìn ra được.
"Lại chiêu trò mới của lão Hiệu trưởng à?"
Bạch Dạ không tính toán với hắn, nói "Ta nhận lời của Hiệu trưởng, sẽ đảm nhiệm lớp trong một thời gian.

Có vấn đề gì thì lên gặp trực tiếp ông ấy, ta không có nghĩa vụ giải đáp quá nhiều thắc mắc." ngữ khí của nàng rất bình tĩnh và lạnh lùng.
"Buổi học hôm nay đến đây thôi! Bài tập ta đã giao, cố gắng mà làm cho tốt!" nàng xoay người rời đi, để lại đám học sinh biểu hiện hoang mang rối bời.
Phát La nhìn bóng dáng Bạch Dạ rời đi, trong lòng thầm mắng "Tên đó là cái gì vậy chứ? Thật đáng ghét!"
Nhưng càng nhiều hơn là mọi người để ý đến biểu hiện của Trình thiếu, chỉ thấy hắn im lặng một lúc rất lâu.

Đại gia thầm thở phào một hơi, điều đó chứng tỏ Trình thiếu không cảm thấy khó chịu bởi những việc họ làm.
Cảnh thiếu rất lạ với hành động của Trình thiếu, lại gần hắn hỏi "Nay ngươi làm sao vậy Minh Thành? Mọi khi ngươi đâu có dễ tính như thế? Ta không tin ngươi bị nhan sắc của hắn mê hoặc." quen biết với Trình thiếu đã lâu, dĩ nhiên Cảnh thiếu khẳng định rất hiểu Trình thiếu.
Nhưng Trình thiếu lại biểu thị rất khó hiểu, hắn đáp lại rất nhẹ nhàng "Không biết nữa."
Đợi đến khi Bạch Dạ đã đi được một lúc lâu, trong đám học sinh có một vài người kêu lên một cách kì lạ.
"A, ngứa quá! Ngứa quá!"
"Bị gì thế này?"
"Có chuyện gì xảy ra với ta vậy?"
Đám học sinh đột nhiên cả người ngứa ran, đỏ ửng, không ngừng gãi như điên trong phòng.
Cảnh thiếu nói "Bọn họ làm sao vậy?"
Phát La nói "Không biết nữa Cảnh thiếu."
Hắn cảm thấy rất lạ, đây rõ ràng là có người cố tình gài bẫy bọn họ.

Nhưng tại sao chỉ có một vài người?

Tịnh Thư ngay lập tức được kêu tới, cô là người thạo về y dược nhất lớp.

Sau khi xem xét tình hình, cô quay sang lắc đầu với Cảnh thiếu "Triệu chứng này là lần đầu ta gặp."
"Không phải phát ban thông thường ư?"
"Không! Ta ngửi thấy có một mùi hương đặc biệt.

Khả năng là có người ám toán."
Cảnh thiếu hỏi "Ngươi có thể bào chế thuốc giải?"
Tịnh Thư tỏ vẻ bất lực "Xin lỗi! Ta không thể bào chế khi chưa biết họ trúng phải thứ gì."
Phát La tức giận mắng người "Rốt cuộc là kẻ nào đã gài bẫy chúng ta?"
Trong khi đó, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết "hung thủ".
"Ngươi biết rồi đúng không?" Cảnh thiếu rất bình tĩnh đối Trình thiếu hỏi.
Trình thiếu nhếch khóe miệng cười, hắn đưa tay "Một, hai, ba, bốn người này, ngươi chắc cũng nhận ra, ngoài bọn họ thì cả Thanh Y Ban không một ai có triệu chứng giống như thế.

Vậy ngươi có từng thử hỏi tại sao?"
"Ta đương nhiên cũng có.

Nhưng không tài nào hiểu nổi."
Trình thiếu tiếp tục "Hung thủ nhất định không thể là người ngoài, vì nếu có, chúng ta sẽ nhận ra ngay lập tức.

Vì vậy, hắn chắc chắn đã ở trong lớp.

Hơn nữa, ngươi không cảm thấy bốn người họ có điểm gì chung sao?"
"Điểm chung gì..." chưa nói hết câu, Cảnh thiếu đã ngay lập tức nhận ra.


Bốn người đó đều là người cố tình hại tên tiểu tử kia, khiến hắn chạm mặt với Minh Thành.
Bốn người họ bị như vậy, đều là một màn báo thù.
"Nhưng ta không hiểu, rõ ràng ta và một số học sinh khác cũng tham gia, mặc dù không phải trực tiếp."
"Hahaha!" Trình thiếu đột nhiên bật cười một cách lạ lùng.
Rất lâu rồi Cảnh thiếu mới thấy hắn cười như vậy.
"Tên đó rất thông minh! Một kẻ thú vị!"
Cảnh thiếu căm giận "Chẳng qua là một tên nhát gan mà thôi.

Chơi trò tiểu nhân bỉ ổi này, cũng dám tự xưng là lão sư."
Tịnh Thư ở gần đó nghe vậy, phản bác "E là không phải như vậy đâu Cảnh thiếu."
"Hử?"
"Nhìn trên bảng đi!"
Đại gia đồng loạt nhìn lên.

Ai ai cũng phải há hốc mồm trước dòng chữ rất lớn được ghi trên đó.
"Nhận ra rồi thì làm bài tập cho đàng hoàng! Không thì tự mà gánh chịu hậu quả!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: 106: Không Dễ Bắt Nạt


Đi dọc theo hành lang, Tiểu Hắc rất sảng khoái cười [Chủ nhân thật tàn ác.

Đám tiểu quỷ này quả nhiên phải dùng chiêu hiểm mới chịu ngoan ngoãn.]
Tiểu Bạch liếc mắt nói [Nhỡ đâu chúng nhờ sự trợ giúp của các y sư thì sao? Dù quậy phá là thế nhưng sẽ có mấy ai từ chối một đám có gia cảnh chứ?]
Đối với câu của Tiểu Bạch, Bạch Dạ lại tự tin đắc ý đáp "Vậy thì bọn chúng cứ việc.

Cái danh Tà y của ta đâu phải để trang trí!"
[Nhưng mà chủ nhân, tại sao người lại cố tình chỉ ám toán bốn người đó mà không phải cả Thanh Y Ban?] Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Bạch Dạ cười "Bởi vì bọn chúng chọc vào ta."
[Kẻ chọc vào người đâu có thiếu?]
[Không phải chủ nhân muốn dạy dỗ đám nhóc đó sao?]
"Không!" Nàng thâm trầm đáp lại "Ta muốn thăm dò!"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn nhau [Thăm dò? Là ai chứ? Có phải tên thiếu niên bí ẩn đó?]
Bạch Dạ không hề phủ nhận gật đầu "Tên đó không đơn giản, ta hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của hắn.

Theo như phản ứng của những người khác, chắc chắn sự việc hôm nay xảy ra không phải lần đầu, chỉ là thái độ của ta lại nằm ngoài dự kiến của tên đó mà thôi.
Nếu hắn là một người thông minh, dĩ nhiên sẽ nhìn ra chiêu trò của ta."
[Là sao?]

"Ta muốn đánh một cái phủ đầu, rằng ta khác so với các lão sư trước kia, THƯỞNG PHẠT PHÂN MINH."
Tiểu Hắc ồ lên, ngay lập tức hiểu ra vấn đề [Trước đó chủ nhân cũng trở thành nạn nhân của đám Cảnh thiếu nhưng đã đáp trả, coi như là bỏ qua.

Còn vụ việc đối với thiếu niên thì chưa hề có điều đó.]
Tiểu Bạch không hiểu [Nhưng kẻ gián tiếp và chủ mưu đằng sau mới là Cảnh thiếu.]
Tiểu Hắc nói [Đám Cảnh thiếu đứng sau nhưng thế lực hùng hậu, nếu ra tay chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

Nay gặp họa là người khác, hắn cũng chỉ tức giận.

Thêm nữa, đủ nhìn ra Cảnh thiếu là kẻ bình tĩnh, nếu hắn muốn cứu chữa cho đồng đội thì nhất định sẽ tìm cách chứ không tìm chủ nhân.]
[Ta hiểu rồi! Đây gọi là dạy dỗ, để chúng thấy chủ nhân là một người công chính liêm minh, không phải là quả hồng mềm tùy ý chà đạp.]
"Ngoài ra." Bạch Dạ nói "Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc trong lớp đó có bao nhiêu thành phần giống như Cảnh thiếu và thiếu niên kia."
[Tại sao?]
"Lão Hiệu trưởng không hề đưa cho ta danh sách các học sinh cũng như bối cảnh sau lưng từng người.

Nên sự xuất hiện của thiếu niên khiến ta càng cần phải cảnh giác với cái lớp đó.

Để mà khiến các lão sư không thể trụ nổi, chỉ dựa vào mấy chiêu trò vặt vãnh như vậy của chúng là hoàn toàn không thể."
[Bột phấn đó chỉ có tác dụng làm kích ứng da và ngứa ran trong vài ngày, nhỡ bọn chúng không chịu tìm giải dược, mà đợi chủ nhân tới rồi chỉ trích thì sao?]
Đáy mắt nàng hạ xuống, cười một cách xảo quyệt "Yên tâm đi! Sẽ có kẻ thức thời hơn các ngươi nghĩ đấy."
Lượn quanh một vòng sân trường, Bạch Dạ mới để ý nơi đây không giống Lục Tinh học viện.

Rõ ràng có sự phân hóa rất cao trong năng lực của học sinh.

Những lớp có học sinh tu vi thấp và năng lực kém, đều không được quá quan tâm đến.

Ngược lại, học sinh xuất sắc hơn thì được các lão sư chuyên tâm dạy dỗ, ban phát nhiều tài nguyên địa bảo.
Họ được người người ngưỡng mộ, có thể gặp chắc cũng chỉ ở những dịp đặc biệt, còn lại đa phần là theo lão sư đi tu luyện.

Một điều mà khiến Bạch Dạ rất không hài lòng, đó là sự bài xích tột độ của học sinh Nhất Tinh với các học viện khác.
Dù họ có mạnh đến mức nào, trong mắt Nhất Tinh, họ mãi mãi thấp kém hơn.

Vừa dứt dòng suy nghĩ, một cuộc ẩu đả đã thu hút sự chú ý của nàng.
"Chỉ là một tên ngoại lai ở Nhị Tinh mà dám lên mặt với tiểu gia ta?"

"Ngươi nói ai là ngoại lai?".

Truyện Xuyên Không
Tên đồ tể ở Nhất Tinh kiêu ngạo, cười khinh bỉ chỉ thẳng vào thiếu niên đối diện nói "Ta nói ngươi chứ nói ai.

Dựa vào một chút may mắn mà tưởng bản thân có thể đứng vững ở Nhất Tinh hay sao?" sau đó hắn cùng vài học sinh khác thay nhau chế nhạo "Haha, tưởng Nhị Tinh mạnh thế nào, hóa ra cũng thua cả một học viện nhỏ bé như Lục Tinh."
Thiếu niên ở Nhị Tinh trong nháy mắt tức giận, tay nắm chặt thành quyền, sát khí không chút che dấu.
Tên học sinh ở Nhất Tinh dĩ nhiên chú ý đến sự tức giận của thiếu niên, càng được đà khiêu khích "Sao? Ngươi muốn đánh ta ư? Nên nhớ ngươi đang đứng trên địa bàn của Nhất Tinh.

Không nói đến việc ngươi mạnh hay không, chỉ cần một chút hành động, ngươi sẽ ngay lập tức bị đuổi cổ.

Hahaha..."
Thiếu niên không nói được gì.

Dù lời tên đó có cay nghiệt ra sao, thì những lời hắn nói hoàn toàn có lý.

Nên thiếu niên chỉ biết nhẫn nhịn.
Bạch Dạ vô tình đi ngang qua nghe được, vẫn lạnh một gương mặt không thể hiện thái độ hay cảm xúc.
[Tên kia thật đáng ghét]
[Nhưng sao tên ở Nhị Tinh lại để yên cho hắn ngông cuồng vậy? Nhìn là biết tu vi ai hơn ai.]
Không biết Bạch Dạ có suy nghĩ gì, chỉ đạm đạm giải thích "Hắn phải chịu thiệt thôi.

Dù sao quy tắc của học viện Nhất Tinh là không để xảy ra đánh nhau.


Hơn nữa phía Nhị Tinh duy chỉ có mình hắn, các lão sư nếu ra mặt giải quyết, sợ là cũng chẳng đâu vào đâu."
[Chẳng lẽ họ còn thiên vị như vậy?]
"Cũng không hẳn.

Hắn là người duy nhất ở Nhị Tinh đến đây với tư cách được Hiệu trưởng mời tới giống như ta.

Nếu để bên phía Nhị Tinh biết được hắn ở nơi này chịu thiệt, dễ gì để yên cho Nhất Tinh.

Mà nếu lão sư có bênh vực hắn, cũng sẽ không tránh khỏi đàm tiếu.

Nên cách tốt nhất là làm ngơ thôi."
[Dù có theo bên nào cũng khó xử.

Vậy thì đặt ra quy tắc để làm gì? Cứ để bọn họ thỏa sức đánh nhau không phải là xong sao?] Tiểu Hắc bất mãn nói.
Bạch Dạ híp con mắt lại cười "Quy tắc chung quy vẫn không thể trái.

Thế nhưng, cho dù có bị phán định là những kẻ ngoại lai thì bọn ta có thể dùng các kĩ năng khác nhau để chứng minh bọn ta không phải là người để bọn chúng chà đạp.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,310
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: 107: Bạch Lão Sư Ra Mặt


Bạch Dạ triệu hồi Tiểu Bạch ra, mang hình dáng là một con thú nhỏ rồi nói với nó "Tới gặp Hiệu trưởng, nói rằng ta có việc cần nhờ."
Dù Tiểu Bạch không hiểu gì nhưng vẫn là ngoan ngoãn làm theo.

Động tác nhanh lẹ, thoáng cái đã không thấy tăm hơi nữa.
Trong lúc đó, Bạch Dạ lấy ra từ túi chiếc lệnh bài, vô cùng đắc ý cài vào bên hông, sau đó nghênh ngang tiến tới phía trước.
Vì trận cãi nhau rất lớn nên thu hút vô số học sinh vây lại xem nhưng hầu hết bọn họ đều chỉ cười nhạo thiếu niên đến từ Nhị Tinh.

Cảm giác toàn bộ xung quanh chế nhạo, đây là lần đầu tiên thiếu niên được cảm nhận, hắn vô cùng dồn nén sự tức giận, nhưng trong đáy mắt chỉ hận không thể đem tất cả đi lột da rút xương.
Bầu không khí nhanh chóng bị phá vỡ bởi một giọng nói lạ "Có chuyện gì ở đây sao?"
Sự xuất hiện cua Bạch Dạ làm tất cả đều đồ dồn ánh mắt vào nàng, ai nấy cũng phải xuýt xoa vì nhan sắc phong hoa tuyệt đại của nàng.

Chỉ một phút giây mà trái tim họ cứ như đã bị đánh cắp, suýt nữa thì trầm mê không dứt.
"Ta từ bên kia thấy tụ tập đông đúc, không biết là có vụ gì xảy ra hay sao?" ngay cả tông giọng cũng rất thảnh thơi và nhàn nhã, không khác gì một công tử phong lưu.
Đang lúc muốn tra hỏi Bạch Dạ là ai thì tên đồ tể ở Nhất Tinh đã nhìn thấy ngay lệnh bài lão sư được treo bên hông của nàng, nhất thời tức giận "Ngươi ở đâu dám giả danh lão sư của Nhất Tinh bọn ta?"

Đám đông cũng theo đó mà bàn tán xôn xao.
"Lão sư ư?"
"Không biết! Nhưng rõ ràng là hắn có lệnh bài mà."
"Học viện chúng ta có lão sư trẻ như vậy sao?"
"Có phải là mạo danh?"
"...."
Bạch Dạ rất bình tĩnh đáp lại "Ngươi không biết ta cũng phải thôi.

Ta là Bạch lão sư, mới được bổ nhiệm vào Nhất Tinh."
Dù nói như vậy nhưng xem ra đám học sinh vẫn nửa tin nửa ngờ.
Cùng thời gian đó, Cảnh thiếu và Trình thiếu đi ngang qua, liếc mắt chú ý tới đám đông đang tụ tập lại.

Nếu như thông thường ắt hẳn bọn họ sẽ chẳng để tâm tới nhưng có vẻ như bóng dáng quen thuộc đã khiến hai người phải dừng lại.
"Ngươi nhìn kìa Minh Thành! Đó có phải là tên nhóc lão sư ở Thanh Y Ban chúng ta không?" Cảnh thiếu chỉ tay về phía đám đông.
Trình thiếu theo hướng đó nhìn đến, xác định người chính là Bạch Dạ.
Cảnh thiếu nhíu mày "Hắn làm gì ở đó vậy?"
Khác với Cảnh thiếu, Trình thiếu rất nhanh đã quan sát được sự việc, hắn cười "Có vẻ như có ai đó muốn quản chuyện bao đồng rồi!"
Hai người không tiếp tục đi mà rất phấn khởi đứng đó xem trò vui.

Một học sinh đứng cạnh tên đồ tể nói nhỏ vào tai hắn "Có vẻ như là lão sư thật đó Thủ Thao."
Hồi Thủ Thao không hề nể nang, hắn vẫn giữ thái độ khinh thường nói "Lão sư thì sao chứ? Chỉ là một tên nhóc mới vào nghề thôi mà."
Thiếu niên ở Nhị Tinh để ý tới Bạch Dạ, dù cảm thấy nàng rất quen thuộc nhưng vẫn lịch sự đáp "Lão sư, ta là học sinh đến từ Nhị Tinh học viện, vốn trước nay không chung đụng nhưng bọn họ nhiều lần cố tình làm khó ta, thậm chí phát ngôn rất cay nghiệt.

Thỉnh lão sư làm chủ!"
Bạch Dạ ồ lên một tiếng, sau đó quay sang hỏi đám người Hồi Thủ Thao "Có thật là như vậy không?"
Hồi Thủ Thao ánh mắt ác độc đáp lại "Chỉ là một vài chiêu trò của học sinh với nhau thôi.


Ngay cả lão sư cũng muốn quản sao?"
[Tên này quả nhiên nên đem miệng của hắn đi cho chó gặm.]
Khóe miệng Bạch Dạ vẫn dãn ra, cười tươi nói "Đương nhiên là không rồi! Học sinh với nhau, có đánh mới trở thành bạn tốt, không phải sao?"
[Chủ nhân?]
Nàng tiếp tục "Thế nhưng, hắn nói ngươi đã dùng những từ ngữ cay nghiệt đối với hắn, có đúng không?" nàng quay sang hỏi thiếu niên "Nói những gì?"
Thiếu niên thuật lại "Hắn mắng ta là đồ ngoại lai, và sỉ nhục ta từ trận quyết đấu với Lục Tinh học viện."
Nàng tặng cái lườm về phía Hồi Thủ Thao.
Nhưng hắn vẫn cứng họng "Như thế thì đã sao chứ? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Bọn họ rõ ràng là thua kém đến mức không đánh lại Lục Tinh còn gì?"
Lúc này, biểu hiện trên gương mặt Bạch Dạ bình thường trở lại, giọng nàng vang lên với thái độ đanh thép "Những lời nói quả nhiên là cay nghiệt." từ chỗ một học sinh, nàng biết được tên hắn, rồi nói "Hồi Thủ Thao, ta lấy danh nghĩa lão sư, yêu cầu ngươi xin lỗi ngay lập tức."
"Vì cái gì? Dựa vào cái gì bắt ta phải xin lỗi tên ngoại lai này?"
Bạch Dạ rất không vừa lòng "Theo như mọi năm, học sinh từ các học viện khác nhau sẽ được Hiệu trưởng Nhất Tinh chọn lựa, sau đó rèn luyện tại Nhất Tinh.

Vì thế, cậu ta không được coi là học sinh chính thức của Nhất Tinh.

Những lời lẽ và hành động của ngươi đều có khả năng gây ra sự bất hòa giữa hai học viện.

Là một bất lợi lớn mà có lẽ Hiệu trưởng sẽ không muốn điều này.

Thêm nữa, thay vì giận dữ mà đánh người, cậu ta đã cố gắng nhẫn nhịn để không làm trái quy tắc.

Ngược lại, Hồi Thủ Thao ngươi lại không tiếc lăng nhục cậu ta.

Đây là thái độ không tôn trọng đối với học viện khác.

Ngươi nghĩ xem, có đáng phạt không?"
Hồi Thủ Thao đối với lời của Bạch Dạ vô cùng bất mãn, hắn không ngừng la lên "Ngươi có biết ta là ai không mà dám nói điều đó? Ta chính là cháu ruột của muội muội Đằng lão sư, chỉ cần ta lên tiếng, ngươi sẽ bị đuổi ngay lập tức.

Cái thứ giả mạo lão sư..."
"Ai dám chất vấn lão phu?"
Từ trên nền trời xanh thẳm, hình bóng cao lớn của Hiệu trưởng xuất hiện, vô cùng uy nghi và điềm tĩnh.
Tất cả mọi người ngoại trừ Bạch Dạ nhanh chóng quỳ gối dập đầu "Ra mắt ngài Hiệu trưởng.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom