Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Chương 47





“Vào hồi 7 giờ sáng nay, có người dân phát hiện ba thi thể ở tiểu khu bỏ hoang phía Bắc thành phố.

Hung thủ đã lột da nạn nhân một cách cực kì tàn nhẫn, diễn biến của vụ án sẽ được chúng tôi cập nhật liên tục……”
Giữa trưa, biên tập viên xinh đẹp trên TV đang nghiêm mặt đưa tin về vụ án giết người, những thực khách trong tiệm cơm nghe được cảm thấy thật xót xa.
“Tên hung thủ này biến thái thật, giết người chưa đủ còn lột da của người ta xuống, tâm lí như thế nào mới có thể làm ra hành động như thế?”
“Đúng đấy, cũng không biết khi nào cảnh sát mới phá được án.

Chỉ cần tưởng tượng có một tên biến thái đang luẩn quẩn quanh đây là tôi lại thấy rợn da gà.”
“Hy vọng Cục Cảnh Sát mau chóng phá được án!”
……
Mà lúc này tại Cục Cảnh Sát phía Bắc, không khí có thể nói là cực kì trầm.

Dân chúng đặt rất nhiều niềm tin vào Cục Cảnh Sát, còn cánh phóng viên thì giống như mèo thấy cá, luôn trực chờ bên ngoài Cục Cảnh Sát để săn tin.
Nhưng đối diện với niềm tin to lớn đó, Cục Cảnh Sát lại chỉ cảm thấy đau đầu, nguyên nhân đơn giản là bọn họ không hề có manh mối gì về vụ án này.
Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, cái chết của nạn là một cái chết không tưởng, ngoài lớp da ra, những bộ phận khác hoàn toàn biến mất.

Dường như mọi thứ thuộc về nạn nhân còn tồn tại trên đời chỉ là tấm da người này vậy.
Cảnh sát Lâm thở dài, ông cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi kể từ khi nhận phụ trách vụ án này.

Từ ngày án mạng đầu tiên xảy ra đã hơn một tháng, nhưng bọn họ không thể tìm ra một chút manh mối nào.
Là người phụ trách chính, cảnh sát Lâm cũng thừa nhận mình rất áp lực.
“…… Tiểu Phương đâu, sao hai ngày này không thấy cậu ta đi làm?” Cảnh sát Lâm nhìn lướt qua thì phát hiện thiếu một người.
“Đúng vậy, hai ngày nay không thấy tên nhóc Tiểu Phương đâu nhỉ? Chẳng lẽ là cảm thấy Cục Cảnh Sát chúng ta vất vả quá nên định xin rút?”
Tiểu Phương là cảnh sát vừa nhậm chức, thường ngày là một người rất sôi nổi.

Nhưng do là người mới nên chỉ được giao xử lí những việc lặt vặt.

Lần trước cùng Trịnh Tiên đi điều tra vụ án mất tích đã là vụ án lớn nhất cậu ta từng tham gia rồi.
Nói đến đây, cảnh sát Lâm liền hỏi Trịnh Tiên “Vụ mất tích kia thế nào rồi?”
Trịnh Tiên lắc đầu, nói “Vẫn là không có tiến triển gì, ngày đó cô Trương và con trai đều về nhà mẹ đẻ, đến khi quay lại mới phát hiện anh Ngô không ở nhà.

Lúc ấy bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lại không ngờ tới ngày hôm sau vẫn liên tục không thấy tung tích của anh Ngô kia.”
Nói xong ông thở dài, nói “Lạ ở chỗ, truy xuất camera cũng không thấy anh Ngô kia đi ra ngoài lần nào, hệt như một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất ấy.”
Anh Ngô này cũng đã mất tích hơn nửa tháng nhưng bọn họ vẫn không có bất luận tin tức gì về anh ta.

Trông có vẻ anh ta lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà việc Trịnh Tiên lo lắng nhất không phải là vụ án này mà là Tiểu Phương.

“Cảnh sát Lâm, Tiểu Phương đã biến mất ba ngày rồi.” Sau một hồi do dự, ông vẫn ngẩng đầu nói với cảnh sát Lâm.
Cảnh sát Lâm liền nghiêm mặt hỏi “Biến mất ba ngày rồi ư?”
Trịnh Tiên đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, do dự “Tôi nghĩ sẽ không dừng ở 3 ngày đâu.

Lần cuối tôi gặp cậu ta là khi chúng tôi cùng nhau đi điều tra vụ án mất tích của anh Ngô, đó là thứ sáu.

Thứ hai đi làm thì không thấy cậu ta đi làm, gọi điện cũng không bắt máy.

Sau đó cho tới bây giờ, tôi vẫn không liên lạc được với cậu ta.”
Nói đến này, Trịnh Tiên trên mặt có chút mỏi mệt, hắn nói “Ta cho hắn cha mẹ gọi điện thoại, hắn là j tỉnh người, cha mẹ đều ở j tỉnh, Tiểu Phương cũng không có liên hệ bọn họ, bọn họ càng là không biết hắn rốt cuộc đi đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt người của Cục Cảnh Sát tức khắc biến đổi.
Một người bặt vô âm tín năm ngày liền không thể không khiến bọn họ phải suy nghĩ.
Có người liền nhịn không được nói “Tiểu Phương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cảnh sát Lâm nhíu mày, nói “Các cậu đừng nghĩ lung tung, chưa chắc Tiểu Phương đã gặp chuyện gì, nói không chừng cậu ấy có việc gấp.”
Lời này nói ra đến bản thân ông cũng cảm thấy khó tin.
“Lão Trịnh, anh tả cho tôi nghe về cảnh tượng lần cuối gặp Tiểu Phương đi.” Ông nói với Trịnh Tiên.
Trịnh Tiên gật đầu thuật lại sự việc ngày hôm đó.

Từ đầu tới cuối đều không nhìn ra ngày ấy Tiểu Phương có gì bất thường.

Việc bất thường duy nhất đó chính việc họ Diệp Mạn.
“Hình như Tiểu Phương rất thích cô Diệp Mạn kia.” Ông nói.
Cảnh sát Lâm nhíu mày, ông từng điều tra rất nhiều vụ án, đôi khi còn có trực giác khi phá án, mà loại trực giác này đôi khi cực kì nhạy bén.

Lúc này trực giác đang nói cho ông biết việc Tiểu Phương mất tích rất có khả năng có liên quan đến cô Diệp đó.
“Anh dẫn người đến nhà cô Diệp Mạn điều tra xem Tiểu Phương có từng đến tìm cô ta hay không.”
Trịnh Tiên nghiêm mặt gật gật đầu, vừa là đồng nghiệm lại kiêm trưởng bối, ông không hy vọng Tiểu Phương xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát Lâm nhìn lướt qua, cuối cùng chỉ vào một thanh niên nói “Tiểu Cổ, cậu đi cùng lão Trịnh đi.”
Thanh niên tên Tiểu Cổ ngẩng đầu lên, lập tức "A" một tiếng.
Sắp xếp xong xuôi, đám người cảnh sát Lâm liền bận tối mặt tối mũi.

Hiện tại lại thêm vụ mất tích của Tiểu Phương càng làm cho bọn họ đau đầu.
Chỉ hy vọng Tiểu Phương không có việc gì!
Trịnh Tiên và Tiểu Cổ rời khỏi Cục Cảnh Sát đến tiểu khu nơi Diệp Mạn ở.

Rất nhanh, họ đã đứng ở dưới lầu.
Lúc lên lầu, Trịnh Tiên nhìn mặt dây chuyền Tiểu Cổ đang nghịch trong tay, nhịn không được hỏi “Đây là bùa bình an mà ngày đó cậu mất mười hai vạn để mua đúng không?”
Ngày đó Cục Cảnh Sát nhận được báo án có lưu manh gây chuyện, Tiểu Cổ cùng hai người khác đi xem.


Khi bọn bọ quay về, ngoài mang về một đám thiếu niên bất lương còn có mấy lá bùa trên người Tiểu Cổ.
Đồng nghiệp đi cùng nói cho những người khác là cậu ta đã tốn mười hai vạn để mua khiến người ta vô cùng sửng sốt —— đây là có tiền không chỗ tiêu nên phải tiêu vào thấy thứ như này sao?
“Cao nhân đó lợi hại lắm, bùa của cô ấy dán trên trán lập tức khiến cho người không thể động đậy, thần kỳ cực!”
Tiểu Cổ mở miệng cao nhân, đóng miệng cũng cao nhân, có vẻ cậu ta cực kì tôn sùng cô gái đó.

Hơn nữa cậu ta còn đem bùa đưa cho cha mẹ và chị em nhà mình.
Đáng tiếc ở trong mắt các đồng nghiệp, cao nhân gì đó kia nhất định chính là thần côn lừa đảo mà thôi, chỉ dùng chút thủ thuật lừa bịp vậy mà Tiểu Cổ còn tin.
Trịnh Tiên cũng nghĩ như các đồng nghiệp khác, cho rằng Tiểu Cổ bị một tên thần côn lừa.

Ở Cục Cảnh Sát nhiều năm cũng điều tra không ít vụ án, ông không có hảo cảm với mấy người mạo danh thần thánh như vậy.
Lúc này thấy Tiểu Cổ lại còn đeo bùa trên cổ trân trọng như bảo bối như vậy, ông liền nhịn không được nói “Tại sao một sinh viên như cậu còn tin mấy thứ này? Mấy thứ như bùa hộ mệnh có thể bảo vệ bản thân tôi thấy chỉ là bịa đặt mà thôi, cậu bị lừa rồi!”
Nghe vậy, Tiểu Cổ có chút không phục, cậu ta nói “Người đó chắc chắn là cao nhân, cháu đã tự thể nghiệm rồi.

Chú Trịnh à, cháu biết phải tin vào khoa học nhưng cháu cũng tin cao nhân, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
Trịnh Tiên “……”
“Ting!” Thang máy vang lên một tiếng, ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì ra đã tới rồi.

Ông vừa đi khỏi thang máy vừa nói với Tiểu Cổ “Thắng nhóc này, nói cậu bị lừa mà cậu còn không tin.

Đợi sau này mới sáng mắt ra nhé.”
Tiểu Cổ nhăn mũi, tuy rằng không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn thật sự không phục.
Bọn họ chưa gặp qua cao nhân có bản lĩnh nên tất nhiên sẽ cảm thấy cao nhân là kẻ lừa đảo.

Nhưng bọn họ chưa được chứng kiến sự lợi hại của cao nhân nên họ mới suy nghĩ như vậy.
Cậu ta cũng biết có nhiều người không tin cho nên không cùng Trịnh Tiên cãi cọ nữa.
Hai người đứng ở trước cửa, Trịnh Tiên ấn chuông thì rất mau đã có người ra mở cửa.
Diệp Mạn đứng ở phía sau cửa khi nhìn thấy đám người Tiểu Cổ, biểu cảm dường như có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cười nói “…… Thì ra là cảnh sát Trịnh à, các anh đến vì vụ án của anh Ngô sao? Các anh vào đi.”
Nói đến vụ án của anh Ngô, biểu cảm của cô ta cực kì thản nhiên, Trịnh Tiên cẩn thận quan sát cũng không nhìn ra được điều gì.
Chờ hai người đi vào, Diệp Mạn đi vào phòng bếp pha cho bọn họ tách trà.
Tiểu Cổ cùng Trịnh Tiên ngồi ở trên sô pha, Tiểu Cổ hưng phấn nói với Trịnh Tiên “Oa, cô Diệp đúng là một đại mỹ nhân.

Cô xinh đẹp như vậy, chẳng trách ai cũng yêu quý, là đại minh tinh.”
Sự cảnh giác của con người luôn biến mất khi gặp người xinh đẹp, thậm chí lòng còn sinh hảo cảm.
Trịnh Tiên nhìn cậu ta một cái, nói “Chúng ta tới là vì vụ án chứ không phải mấy chuyện ngoài lề đấy.”
Tiểu Cổ gật đầu, nói “Rõ! Cháu là một người rất có đạo đức nghề nghiệp.


Cháu sẽ không vì người đẹp mà quên chính sự đâu.”
Thấy cậu ta như vậy, trong lòng Trịnh Tiên thầm vui mừng.

Biểu hiện của Tiểu Cổ có thể nói là tốt hơn nhiều so với Tiểu Phương.

Lần trước khi Tiểu Phương nhìn thấy người ta mê hoặc đến mức suýt chút nữa đi không nổi.
Nghĩ vậy, Trịnh Tiên hơi sầu não, không biết Tiểu Phương đã gặp chuyện gì.

Chỉ hy vọng cậu ta bận việc nên mới không thể liên lạc với mọi người, bằng không……
Diệp Mạn đặt tách trà ngon lên bàn, đánh gãy những suy nghĩ miên man của ông.

Cô ta cười nói “Không biết các vị thích uống cái gì nên tôi cứ pha chút trà nhé.”
Sau khi ngồi xuống cô ta liền hỏi “Không biết hôm nay hai vị đến đây là muốn hỏi việc gì.”
Trịnh Tiên nói “Cô Diệp đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cô đã nhớ ra chuyện gì về anh Ngô không thôi.”
Nghe vậy, Diệp Mạn xin lỗi cười “Chuyện này thì tôi không giúp gì hơn được rồi.

Trước đây tôi cũng đã nói tôi rất bận, lại bởi vì là người của công chúng nên tôi không thân thiết với hàng xóm cả.

Vị họ Ngô kia tôi còn chưa thấy mặt bao giờ.”
Trịnh Tiên gật đầu, nói “Thật ra ngoài anh Ngô ra tôi còn muốn hỏi cô Diệp một chuyện……”
Lời chưa nói hết thì điện thoại di động đặt trên bàn trà của Diệp Mạn đột nhiên vang lên, cô ta tạ lỗi với hai người Trịnh Tiên, xoay người đi đến bên ban công nhấc máy.
“Cái cô Diệp này nhìn qua thì có vẻ không có vấn đề gì, tuy nhiên cũng không chắc là cô ta không nói dối.” Tiểu Cổ ra dáng nói, giọng điệu kia cực kỳ giống cảnh sát Lâm.
Dừng một chút cậu ta lại nói thêm “Cảnh sát Lâm từng nói bất cứ nhân vật nào có liên quan đến vụ án đều có thể là hung thủ, cho nên mình vẫn phải giữ nguyên sự nghi ngờ.”
Trịnh Tiên nhìn cậu ta một cái, nói “Những lời này cậu nhớ kĩ thật đấy.”
Nói đến đây, khóe mắt ông đột nhiên liếc được một thứ, Trịnh Tiên đứng dậy từ từ tiến lại nơi đó, sau đó dựa lưng vào từng rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt một thứ kẹt giữa khe của tấm thảm.
Tiểu Cổ đi theo phía sau ông, lúc này nhìn đồ vật nằm trong tay ông, lẩm bẩm nói “Đây là……”
Đó là một cúc áo màu trắng còn vương sợi chỉ trông không khác gì cúc của những chiếc áo bình thường.
Chính chiếc cúc này gợi lên hình ảnh Tiểu Phương trong đầu Trịnh Tiên.
Ngày ấy khi đến đây, Tiểu Phương mặc áo sơ mi màu trắng.

Trịnh Tiên nhớ rất rõ ràng chiếc cúc thứ hai cũng giống hệt như vậy, chỉ cần hơi dùng lực là lập tức đứt rời.
Chẳng lẽ nó rơi ra khi Tiểu Phương tới nơi này hôm đó sao?
Trịnh Tiên khẽ nhíu mày lại ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Bởi vì ngày ấy, Tiểu Phương và ông luôn ngồi ở sô pha đằng kia nên chuyện này không có khả năng.
Đương nhiên, còn có một cái khả năng nữa đó là đây không phải là cúc áo của Tiểu Phương.
Ban công bên kia loáng thoáng tiếng trò chuyện, hình như là quản lí của Diệp Mạn gọi tới để hỏi về tình hình công việc.
Trịnh Tiên quay đầu nhìn chăm chú sườn mặt tinh xảo của Diệp Mạn.

Ngày ấy ông nói những lời kia với Tiểu Phương là có nguyên nhân, bởi vì ông cảm thấy trên người người phụ nữ xinh đẹp này toát ra một sự nguy hiểm, cho nên ông muốn khuyên Tiểu Phương nên tránh xa ra.
Bây giờ, Tiểu Phương đã mất tích……
……
Trong điện thoại truyền đến giọng nói gay gắt của quản lí, đối phương đang hỏi vì sao cô đột nhiên muốn nghỉ 2 ngày, đặc biệt là bây giờ đang quay những cảnh cuối của《 Thịnh Thế 》rồi.


Mà đúng lúc này, Diệp Mạn lại phủi tay không làm khiến cư dân mạng đang mắng chửi cô ta.
Diệp Mạn nói “Em đã nói rồi mà! Em mệt.”
Người quản lí nói “Cư dân mạng không quan tâm em có mệt hay không đâu, bọn họ chỉ biết em từ chối lịch quay của《 Thịnh Thế 》mà thôi.

Em nói đi, bao giờ thân thể em mới khỏe đây?”
Nghĩ đến những biểu hiện gần đây của Diệp Mạn, chị ta suy đoán.
“Chẳng lẽ nhan sắc của em có vấn đề?”
Nghe vậy, Diệp Mạn lập tức nói “Không phải! Mặt em có vấn đề gì đâu.”
Tuy nói vậy nhưng âm điệu của cô ta bén nhọn như mèo dẫm phải đuôi lại càng khiến người quản lí khẳng định suy đoán của bản thân.
Người quản lí nói “Đúng là mặt em có vấn đề thật.”
Diệp Mạn hơi tức tối, cô ta quay đầu nhìn về phía hai người cũng đang ở trong nhà, trong mắt hiện lên ánh sáng màu tím đen.
“Mặt của em sẽ không sao đâu.” Cô ta nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo vài phần quỷ dị ôn nhu.
Phía sau cổ của cô ta hiện lên một con nhện màu tím đang bám vào làn da trắng, lúc này con nhện kia đột nhiên giật giật, mắt mở to.

Nó tựa như sống lại và giây tiếp theo sẽ vồ lấy người ta vậy.
Trong phòng.
Tiểu Cổ đột nhiên cảm thấy phía dưới cổ nóng bỏng, cậu ta thò tay vào sờ sờ cái túi đeo đang đeo.
Trong túi đựng là bùa bình an mà cậu ta vừa mua, lúc này nó đang nóng bỏng tay tựa như muốn báo hiệu điều gì đó.
“Sao tự nhiên nóng thế nhỉ?”
Phía sau có tiếng động, cậu ta quay đầu lại thì thấy Diệp Mạn từ ban công đi đến.

Tiểu Cổ không hiểu có phải do mình gặp ảo giác hay không mà cậu ta thấy gương mặt của Diệp Mạn dường như không đẹp như vừa nãy nữa.
Không, không phải ảo giác!
Tiểu Cổ trợn mắt nhìn nhan sắc của Diệp Mạn biến già nua trong chớp mắt làm người ta nghĩ đây chỉ là ảo giác.
“Cô…… Mặt cô……” Tiểu Cổ chỉ vào cô ta lắp bắp nói.
Diệp Mạn duỗi tay sờ mặt mình, nói bằng giọng quỷ quái “Mặt tôi làm sao cơ? Khuôn mặt của tôi là đẹp nhất thế giới đấy……”
Chỉ cần ăn hai người kia thì gương mặt của cô ta sẽ trở nên xinh đẹp một lần nữa.
Lúc này, hai người đều đã nhận ra nguy hiểm.
Chuyện vừa mới xảy ra trên khuôn mặt của Diệp quá quỷ dị, làm sao một người từ xinh đẹp biến thành già nua được?
Trịnh Tiên đứng dậy, nói “Cô Diệp, trong cục còn có việc.

Chúng tôi xin phép ra về nhé.”
Hai người sốt ruột rời đi, Diệp Mạn lại cười nhẹ, ngọt ngào nói “Sao đi nhanh thế? Không phải các anh đến để tìm anh ta hay sao?”
Ban đầu hai người Trịnh Tiên tưởng rằng người cô ta đang nhắc đến là anh Ngô nhưng sau đó lại nghe thấy cô ta nói tiếp “Phương Văn, tên của anh ta đúng không?”
Nghe vậy, Trịnh Tiên ngạc nhiên nhìn cô ta và nói “Sao cô biết tên của Phương Văn?”
Ngày đó, Phương Văn không hề giới thiệu tên với cô ta.
“…… Là cô, có phải chuyện Phương Văn mất tích liên quan đến cô đúng không?” Ông truy vấn nói, biểu cảm vừa áp lực vừa phẫn nộ.
Diệp Mạn cười khẽ, cô ta nói “Không vội, để tôi đưa các anh đi gặp anh ta nhé.

Chỉ cần ăn các anh thì nhất định tôi sẽ càng thêm xinh đẹp.”
Ăn các anh?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Chương 47-2


Nghe thấy mấy chữ này, mặt Tiểu Cổ lập tức tái mét, sau đó cậu ta nghe thấy một âm thanh cực kì nhỏ.

Nó giống như thứ nào đó bị sắc nhọn chọc thủng, nhỏ đến nỗi phải lắng tai mới nghe thấy.
Giây tiếp theo, cậu ta thấy hai bên mạn sườn của Diệp Mạn mọc ra bốn cái chân nhện màu tím đầy lông lá.
Bốn chân này xé rách lớp áo mà cô ta đang mặc để lộ ra thân thể trắng tinh không tì vết.

Sắc đẹp tuyệt trần và những cái chân nhện kết hợp với nhau tạo nên một hình tượng cực rùng rợn.
Ở sân thượng của tòa nhà đối diện có người nhìn thấy cảnh biến thân của Diệp Mạn cũng ngã nhào xuống đất.
Anh ta run run nói “Đó là cái gì thế?”
Có phải anh ta của thấy Diệp Mạn biến thành một con nhện không?
Anh ta cách đo xa như vậy mà còn cảm thấy sợ hãi, đừng nói đám người Tiểu Cổ đang phải chứng kiến trực tiếp còn choáng váng hơn nhiều.
Đây, đây vẫn còn là người sao?
Tứ chi của Diệp Mạn cũng biến thành bốn cái chân nhện, chúng chống trên mặt đất, còn thân thể của cô ta ở trên không trung, nhìn qua giống như một con nhện mặt người vậy.
Cô ta dùng ánh mắt tham lam khát khao nhìn hai người Tiểu Cổ, trong mắt có nước dãi nhỏ giọt xuống “Ăn, ăn chúng mày!”
Nói xong, cô ta trực tiếp nhào về phía hai người.
Trịnh Tiên kéo Tiểu Cổ né được công kích của cô ta đồng thời hét to nhằm kéo cậu ta ra khỏi trạng thái đờ đẫn “Đi mau! Cậu còn ngây ra đấy làm gì?”
Tiểu Cổ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, dùng cả tay chân bò dậy rồi lại ngã oạch xuống.
“Chân, chân cháu nhũn cả ra rồi……” Cậu ta khóc ròng nói.
Trịnh Tiên thở dài một tiếng xong lôi cậu ta đi nhưng chân ông đột nhiên bị thứ gì đó kéo lại.
Ông quay đầu nhìn lại thì thấy tơ nhện màu trắng đang quấn lấy chân mình.
Trong chớp mắt, Diệp Mạn đã đi tới.

Tám cái chân của cô ta không ngừng chuyển động đến trước mặt Tiểu Cổ.
Lúc này khuôn mặt của cô ta biến thành già nua xấu xí, trên da mặt còn hiện lên hình con nhện màu tím.

Con nhện này nhìn như đang sống, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng nó đang chuyển động.
Trịnh Tiên chú ý con nhện trên mặt cô ta có khoảng đậm khoảng nhạt.
Diệp Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Cổ, hai chân nhện chực đâm xuống.
So với Trịnh Tiên cô ta càng thích thân thể của Tiểu Cổ, người trẻ huyết khí cường thịnh nên hương vị sẽ càng thêm tuyệt mỹ.
“A!” Tiểu Cổ sợ tới mức hét lên một tiếng, bưng kín đầu và nhắm tịt mặt lại.

Nhưng cậu ta nhắm mắt một lúc lâu cũng không cảm thấy đau đớn gì cả.

Sao lại thế?
Cẩn thận mở mắt ra, cậu ta lập tức thấy hai cái chân lông lá đang gần trong gang tấc làm cậu ta sợ tới mức suýt ngất.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cậu ta đã phát hiện dù nó rất gần mình nhưng không thể chạm vào người mình, đơn giản là ở trên người cậu ta có một màn hào quang màu vàng đang ngăn chặn công kích của Diệp Mạn.
“Xèo xèo xèo!”
Một tràng âm thanh bị ăn mòn, Tiểu Cổ trừng mắt nhìn cái chân đang tấn công màn hào quang lại bị thứ này ăn mòn ngược lại.
Diệp Mạn bị đau nên nhanh chóng thu chân lại, cô ta trừng mắt với Tiểu Cổ và giận dữ nói “Thứ này là gì?”
Từ khi bắt đầu ăn thịt người, cô ta chưa từng thấy thứ gì quỷ dị như vậy, lập tức trong lòng vừa kinh vừa giận.
Tiểu Cổ nắm chặt đồ vật trong tay theo bản năng thì thấy nóng bỏng tay, cậu ta cúi đầu thì thấy hà bao.
Khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, anh vô thức nắm chặt hà bao đang dần nóng lên.

Đương nhiên, nói đúng hơn là thứ trong hà bao.
Nghĩ vậy, hai mắt Tiểu Cổ tỏa sáng, cậu ta mở túi tiền lôi lá bùa từ bên trong ra.
Vừa nhìn thấy nó, Diệp Mạn lập tức lui một bước, trong mắt lộ ra vài phần kinh sợ —— cô ta cảm nhận bên trong thứ này ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố làm cô ta hoảng sợ.
Thấy vậy Tiểu Cổ thầm mừng như điên.
Cậu ta dùng tứ chi bò đến bên cạnh Trịnh Tiên, giơ lá bùa được gấp gọn thành hình tam giác và nói “Chú Trịnh, chú nhìn lá bùa mà cao nhân cho cháu đi.

Cháu đã nói với chú cô ấy là người lợi hại nhất rồi mà! Vừa rồi chính nó đã cứu cháu một mạng đấy.”
Nghe vậy, Trịnh Tiên nhịn không được liếc nhìn lá bùa một cái.
Trên là bùa được ánh sáng thánh khiết bao trùm trông qua đã thấy là vật bất phàm.
“Thứ này vậy mà lại hữu dụng thật……” Trịnh Tiên không thể tin được mà lẩm bẩm.
Đến loại yêu quái đầu người thân nhện như Diệp Mạn còn xuất hiện vậy thế gian này có tồn tại những cao nhân có thể hàng yêu có lẽ cũng không phải là không thể nhỉ?
Diệp Mạn nôn nóng đi lòng vòng trong phòng, trong miệng rì rầm thanh âm gì đó phải ngôn ngữ của loài người, nghe cực kì quái dị.
Cô ta muốn ăn Tiểu Cổ và Trịnh Tiên ngay lập tức nhưng lại kiêng dè lá bùa trong tay Tiểu Cổ nên chỉ có thể không cam lòng nhìn chằm chằm hai người họ bằng ánh mắt tham lam.
Tiểu Cổ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Trịnh Tiên “Chú Trịnh, cô ta còn là người nữa không?”
Trịnh Tiên lắc đầu, nói “Chú không biết.

Nhưng nhìn tròng mắt của cô ta không còn chút nhân tính nào nữa rời.”
Trong đó không chỉ có tàn nhẫn và thú tính mà còn có sự thèm thuồng máu thịt.
Tiểu Cổ nhìn thoáng qua lá bùa trong tay, nói “Chú Trịnh, có bùa ở đây rồi nên tạm thời cô ta sẽ không làm hại chúng ta được.

Có nên nhân cơ hội này chạy trốn không?”
Hiện giờ không thử thì còn làm gì nữa? Bọn họ cũng không thể ngồi đây chờ chết đúng không?

Tiểu Cổ và Trịnh Tiên đứng dậy, Trịnh Tiên giật giật chân, trên mặt tứa ra mồ hôi lạnh.
Ông nói “Không được rồi, giật không ra!”
Chân ông đang bị tơ nhện quấn chặt, loại tơ nhện này cực kì dẻo dai, cho dù có dùng hết sức cũng giật không ra.
Bên kia Diệp Mạn chú ý tới hành động của bọn họ thì nhanh chóng lao đến dùng cái chân lông lá đâm đến.

Đương nhiên, công kích của cô ta không có tác dụng gì vì chân cô ta hoàn toàn bị một màn hào quang trong suốt chặn lại, thậm chí màn hào quang còn đang ăn mòn thân thể của cô ta.
Diệp Mạn đảo mắt, cô ta đột nhiên nhìn về phía Trịnh Tiên, trong mắt hiện lên ánh sáng tím quỷ dị, nói “Giết hắn! Giết hắn!”
Trong mắt cô ta trở nên mơ màng, Tiểu Cổ lơ đãng nhìn thoáng qua liền cảm thấy choáng váng.

Cũng may, lúc này lá bùa trong tay cậu ta lóe lên nóng bỏng tay mới khiến cậu ta tỉnh táo ngay lập tức.
Tuy nhiên chỉ có cậu ta có bùa, Trịnh Tiên lại không có nên đã trúng chiêu.

Ánh sáng trong mắt ông tối đi, đôi mắt vô hồn nhìn Tiểu Cổ, sau đó duỗi tay bóp lấy cổ cậu.
“Khụ khụ khụ! Chú Trịnh ơi!”
Trước mắt tối sầm lại, Tiểu Cổ trừng mắt vì không thở được, đôi mắt của cậu ta phủ kín tơ máu dường như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.

Hai tay vô lực chới với trong không trung, sau đó cầm lá bùa áp thẳng lên người Trịnh Tiên.
Mau tỉnh lại đi chú Trịnh!
Tiểu Cổ nghĩ lá bùa này có thể làm mình tỉnh táo thì nhất định cũng có thể giúp chú Trịnh thoát khỏi sự khống chế.
Vừa chạm vào lá bùa nóng bỏng, mắt Trịnh Tiên tối sầm lại, cả người giống như đột nhiên mất toàn bộ sức lực, thân thể mềm oặt ngã xuống đất nhưng ý thức lại tỉnh táo trở lại.
“Đừng nhìn vào mắt của cô ta, bị thôi miên đấy!” Ông thều thào nói.
Thấy một màn này, Diệp Mạn lại kêu lên giận dữ, sau đó cô ta đột nhiên phun ra rất nhiều tơ nhện về phía họ.

Tơ nhện nháy mắt đã bị màn hào quang chặn lại, nhưng Diệp Mạn không dừng lại mà tiếp tục bắn ra càng nhiều tơ nhện bọc lấy bọn họ như một quả bóng.
Tơ nhện bị màn hào quang ăn mòn bốc lên mùi hôi thối, tuy nhiên cứ một lớp tơ nhện bị ăn mòn thì lại có một tầng khác phủ lên.
Thấy thế, Trịnh Tiên biến sắc, ông cúi đầu nhìn về phía Tiểu Cổ trên tay phù, nói “Cô ta đang dùng tơ nhện để mài mòn sức mạnh của lá bùa!”
Trong khi màn hào quang ăn mòn tơ nhện thì đồng thời nó cũng đang tiêu hao sức mạnh của màn hào quang.

Chờ khi tơ nhện ăn mòn hết sức mạnh của lá bùa, bọn họ sẽ hoàn toàn không còn sức phản kháng, chính là thức ăn đã lên mâm của cô ta.
Nghĩ vậy, mặt Tiểu Cổ méo xệch, cậu ta sốt ruột nói “Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Trịnh Tiên cười khổ, nói “Nhưng mà chú cảm thấy, chúng ta sẽ chết vì thiếu oxy trước khi màn hào quang bị ăn mòn mất.”
Tơ nhện đan thành một cái kén kín mít cũng ngăn cách không khí lọt vào.

Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể có oxy cho bọn họ hô hấp.
Sắc mặt Tiểu Cổ trắng bệch, cậu ta nói “Chúng ta sẽ chết sao?”
Trịnh Tiên vẫn còn nắm chặt cúc áo vừa nhặt được trong tay, thở dài “Có lẽ Tiểu Phương cũng dữ nhiều lành ít rồi.”
Ông đã đoán được đại khái Tiểu Phương từng gặp chuyện gì, từ biểu hiện ngày đó của cậu ta có thể nhận ra cậu ta rất thích Diệp Mạn.

Nếu Diệp Mạn mời thì chắc chắn cậu ta sẽ đến.

Nhưng Diệp Mạn lại không phải người, Tiểu Phương sẽ đối mặt với tình huống gì là không cần phải nghĩ.
Trong không gian chật chội, không khí càng ngày càng ít, bởi vì thiếu không khí nên phổi của bọn họ đều xuất hiện xuất hiện tình trạng bỏng rát.
Tiểu Cổ có chút hoảng hốt, cậu ta lẩm bẩm “Được, chết vì thiếu oxy còn hơn là bị ăn thịt.”
Việc này cũng coi như là sự an ủi lớn nhất đi!
Trong lúc đang hoảng hốt, cậu ta dường như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như còn nghe thấy tiếng thét chói tai của Diệp Mạn.
Bên ngoài.
Cố Mông dùng chân đá văng cửa căn hộ, một cú đá này suýt làm cánh thật sự đổ sập xuống, vừa đi vào cô đã nhăn mũi phàn nàn “Thối quá!”
Cái mùi tanh tưởi bốc lên từ linh hồn sa đọa khiến người ta khó mà chịu được.
Tiếng vang cực lớn khiến người trong phòng đồng loạt nhìn lại, thân thể khổng lồ xấu xí của Diệp Mạn đang lộn ngược, bốn cái chân màu tím lông lá chống đỡ thân thể khiến cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả gương mặt kia cũng xấu xí kinh khủng, thậm chí trên mặt còn có con nhện an vị.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Tề Thanh lập tức bị dọa lui mấy bước.

Cho đến khi anh thấy quần áo trên người Diệp Mạn mới lẩm bẩm tự nói với mình “Đây là…… Diệp Mạn?”
Anh nhìn Diệp Mạn, khó mà liên tưởng ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ả trước đây.
Diệp Mạn có làn da tuyết nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người lại càng thướt tha.

Thứ trước mặt cũng có làn da trắng nhưng từ phía sau lưng ả có bốn cái chân lông lá vươn ra, ngay cả gương mặt kia cũng không giống Diệp Mạn chút nào.
Trông cô ta hệt như một con quái vật!
Cố Mông chú ý tới con nhện trên mặt cô ta, nói “Cô ta và con nhện sắp dung hợp hoàn toàn vào nhau rồi.”
Cho nên con nhện trên mặt mới càng ngày càng hoàn chỉnh, ban đầu là một nửa đến bây giờ đã là toàn bộ.
Thấy bộ dạng này của ả, Cố Mông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thời gian gần đây cô ta đã ăn thịt bao nhiêu người.
“Tề Thanh!” Diệp Mạn mở miệng ra vẫn là giọng nói ngọt ngào ngày xưa.
Tề Thanh cả kinh nói “Cô đúng là Diệp Mạn sao?”
Nghĩ đến cảnh mình ôm hôn cái thứ trước mắt này, anh lập tức có một cảm giác buồn nôn.
Diệp Mạn tham lam nhìn anh “Em muốn ăn thịt anh lâu rồi, chẳng qua là anh luôn tránh thoát được.

Bây giờ anh lại tự động dâng đến cửa, đúng là ông trời giúp em rồi!”
Ả có chút hưng phấn, biểu cảm vặn vẹo mà điên cuồng, lẩm bẩm tự nói gì đó “Ăn anh xong, em nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn ngày xưa.”

Nước miếng trong miệng cô ta nhỏ giọt xuống, nhịn không nổi mà nhào về phía Tề Thanh với bộ dạng tham lam.
Sau đó, cô ta cảm nhận cơn đau từ cánh tay truyền đến, trong mắt có chất lỏng màu đỏ, thậm chị còn bắn lên mặt.
“Bùm!”
Một con vật lông lá rơi xuống đất, Diệp Mạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dao gọt hoa quả trong tay lóe lên, Cố Mông lắc đầu nói “Trông xấu xí như vậy chắc ăn không ngon đâu.”
Cô thật sự là một người kén ăn.
Diệp Mạn bình tĩnh lại mới nhận ra một chân của mình đã bị chém đứt, cô ta phẫn nộ rống lên và nhìn Cố Mông bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ta có tổng cộng tám cái chân, không đúng, sau khi bị Cố Mông chém đứt một chân thì còn bảy cái nhưng tốc độ của cô ta vẫn rất nhanh.
Ngoài lông tơ ra, chân của cô ta còn có những gai nhọn sắc bén như dao.

Nhờ nó mà cô ta có thể dễ dàng đâm thủng cơ thể của con người, thậm chí là hút máu thịt của con mồi.
Hiện giờ những gai nhọn đó đang đâm đến chỗ Cố Mông, khí thế là vậy nhưng lại lần nữa bị Cố Mông nhẹ nhàng chặt đứt.
Dao trong tay cô tuy chỉ là con dao gọt hoa quả bình thường nhưng lại chém đứt chân của cô ta dễ như trở bàn tay.
Đối với Cố Mông, cô ta thật giống như là châu chấu đá xe, sự chênh lệch quá lớn.
Diệp Mạn nhận thấy sự tình không ổn nên sáu cái chân còn lại co giò muốn rời đi.
“Ầm!”.

ngôn tình sủng
Cố Mông một chân đạp lên lưng dẫm cơ thể cô ta dưới đất, sau đó duỗi tay vuốt ve cổ ả.

Trong chớp mắt, con nhện màu tím đang yên vị trên mảng da bóng loáng của Diệp Mạn đột nhiên há miệng cắn.
Cố Mông rụt tay lại, cô cúi đầu nhìn lại chỉ thấy con nhện màu tím dường như chưa từng động đậy.

Tuy trông nó giống như vật sống nhưng trên thực tế nó chỉ là một cái hình xăm quá chân thật mà thôi.
Cười khẽ một tiếng, Cố Mông đặt tay lên phần da trên cổ Diệp Mạn rồi đột nhiên nắm tay thành nắm đấm như vừa tóm được thứ gì đó, sau đó cô dùng sức vung nó ra.
“A!”
Diệp Mạn đột nhiên kêu lên thảm thiết và giãy giụa cực kì thống khổ.

Dường như động tác đơn giản của rồi của Cố Mông đã khiến cơ thể của cô ta chịu nỗi đau khủng khiếp, cô ta co người lại run rẩy, biểu cảm trên mặt lại cực kì dữ tợn.
Cô ta hoảng sợ kêu to “Đừng, đừng mà!”
Có thứ gì đó đang từ từ bị rút ra khỏi thân thể đồng thời Diệp Mạn cũng biến đổi.

Da thịt trên người ả trở nên nhăn nheo, hình con nhện trên mặt cũng càng ngày càng nhạt đi, còn nhan sắc thì càng thêm xấu xí.
Việc này giống như phép thuật trên cơ thể cô ta biến mất kéo theo nhan sắc cũng dần phai tàn.
Đối với Diệp Mạn, đây chính là sự đau khổ bậc nhất.
Không, không! Cô ta không thể xấu xí như ban đầu được!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Chương 48


Cố Mông từ từ rút thứ nằm trong cơ thể Diệp Mạn trong tiếng kêu gào thống khổ của ả.
Cơ thể của cô ta gần như dung hợp hoàn toàn với thứ đó, giờ đem nó rút ra tương đương với cơ thể bị xé toạc, đau đớn là khỏi phải bàn cãi.
Nhưng trong tiếng kêu của cô ta có vài phần sợ hãi nhiều hơn là đau đớn.

Bởi vì cô ta vô cùng rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu thứ trong người mình bị rút ra.

Đối với cô ta, nó còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Đừng mà!” Cô ta cầu xin Cố Mông bằng gương mặt già nua, xấu xí, biểu cảm vừa đáng thương lại sầu thảm.
Đáp lại lời khẩn cầu của ả, Cố Mông làm như mắt điếc tai ngơ, thẳng tay rút thứ đó ra khỏi cơ thể cô ta.
Nó là một con nhện màu tím, sau khi rời khỏi người Diệp Mạn thì kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cả người nó xìu xuống.
Ở phần da sau cổ khuất tầm mắt của Diệp Mạn, hình con nhện đột nhiên sống dậy, nó đong đưa tám cái chân muốn nhanh chóng tẩu thoát.
“Bẹp!”
Một bàn chân dẫm xuống, thậm chí mũi chân còn di đi di lại.


Lúc nhấc chân lên chỉ thấy con nhện kia đã sớm biến thành một đống nát bét.
Tề Thanh ngồi xổm xuống nhìn ngó, kinh ngạc nói “Thứ núp trong cơ thể của Diệp Mạn chính là thứ này à?”
Cố Mông gật đầu, nói “Thứ này khai trí một chút rồi nên cũng coi như là một loại yêu vật, nhưng có vài phần tà tính.”
Không tà tính thì sẽ không khiến Diệp Mạn làm ra những chuyện điên rồ như thế.
Diệp Mạn ngã dưới đất chậm rãi ngẩng đầu lên, cô ta sờ khuôn mặt của mình, biểu cảm vô cùng hoảng sợ, lẩm bẩm “Mặt của mình, nhan sắc của mình……”
Cô ta cúi đầu thì thấy bàn tay mình nhăn nheo, vàng vọt trông như tay của người già vậy.
Ả bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào toilet, ngay lập tức trong toilet truyền ra tiếng thét chói tai.
Khuôn mặt trong gương kia vừa xấu xí vừa già nua, giống như sức sống của da bị rút cạn khiến chúng trở nên nhăn nheo, chảy xệ.

Mà dáng dấp lại càng xấu xí hơn, không thể nhìn ra mỹ mạo vốn có của cô ta.
“Không! Không! Đây không phải gương mặt của mình!”
Diệp Mạn thét chói tai, đồng thời đập vỡ nát tấm gương trong toilet.
Đã không còn con nhện tồn tại nên cô ta lập tức bị đánh về nguyên hình.

Không, nói đúng hơn là trông còn xấu xí hơn bộ dạng trước đó nữa.
Cô ta không muốn nhìn, thậm chí không muốn thừa nhận người trong gương chính là mình.
Không thể nào, mình là đại minh tinh nổi tiếng nhất giới giải trí, nhan sắc của mình là đẹp nhất, người kia không phải mình!
Nghe động tĩnh bên trong, Tề Thanh cười khổ không dám tin đó là một Diệp Mạn từng được vạn người mê.

Hiện giờ trông cô ta già cả xấu xí như thể đã đến tuổi xế chiều.
Cố Mông nói “Sắc đẹp của cô ta vốn không hề tồn tại, con nhện kia mang đến vẻ đẹp nhưng đổi lại cô ta phải cung cấp cho nó thật nhiều máu tươi.

Con nhện biến mất, cơ thể cô ta tất nhiên sẽ gặp phản phệ.”
Tề Thanh trầm ngâm, thân là bạn trai cũ của Diệp Mạn anh thật sự không biết nói gì cho phải.

Bên trong Toilet truyền ra tiếng khóc của Diệp Mạn, dường như cô ta không thể chấp nhận nổi nhan sắc hiện tại của mình.
Trong phòng thành bãi chiến trường, Cố Mông đi đến cạnh một cái kén nhện khổng lồ màu trắng, vẻ mặt có vẻ suy tư.
Lúc vừa bước vào đây, cô đã nhận ra khí tức lá bùa của mình, ngoài ra còn có hai tiếng tim đập cực kì mỏng manh.

Nếu không sớm cứu người ra thì họ sẽ chết mất.
Nghĩ vậy, Cố Mông cầm con dao gọt hoa quả trong tay không chút do dự vung lên, thân dao lóe lên ánh sáng hắc ám kèm theo những văn tự thần bì.
Tơ nhện cứng đến mức dao bình thường cũng không cắt đứt, nhưng con dao trong tay nàng chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã khứa rách kén kia.
Sau đó, bên trong lăn ra hai người suýt mất mạng vì thiếu oxy.
Tề Thanh giật mình nói “Sao nơi này lại có người nhỉ?”
Lúc mới đến đây, anh cũng có để ý đến hai cái kén trắng muốt đó, nhưng anh trăm ngàn lần không ngờ trong đó lại có người.
“Khụ khụ khụ!”
Vừa được hít thở không khí một lần nữa, Tiểu Cổ nhịn không được ho sặc sụa, đồng thời hít lấy hít để.
Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy được hít thở là chuyện tuyệt vời đến vậy.

Sau đó, cậu nhìn thấy Cố Mông đang đứng bên cạnh thì lập tức sáng mắt, thậm chí còn xúc động phát khóc.
“Đại sư!” Cậu ta la lớn.
Cố Mông lục lọi trí nhớ một hồi mới nói “Anh là…… Anh cảnh sát mua bùa của tôi đúng không?”

Đối với Tiểu Cổ, Cố Mông vẫn có chút ấn tượng, người này ra tay hào phóng cho nên ấn tượng của cô về anh ta cũng khá tốt.
Cho nên, lúc này Cố Mông dùng lời lẽ ôn tồn, nhỏ nhẹ để nói với anh ta, tuy rằng gương mặt kia không nhìn ra có bao nhiêu dịu dàng.
Thấy cô ấy còn nhớ mình, Tiểu Cổ hưng phấn gật đầu như gà con mổ thóc, nói “Đại sư, không ngờ ngài còn nhớ tôi.”
Tề Thanh chỉ Tiểu Cổ, rồi lại trỏ Trịnh Tiên vẫn đang hôn mê, nghi hoặc hỏi “Sao các anh lại có mặt ở đây?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Cổ liền cảm thấy kinh hãi, cậu ta nói “Chúng tôi tới đây để tra án…… Ai ngờ cái cô Diệp Mạn này không phải con người.

Đột nhiên cô ta biến thành một con quái vật mình người chân nhện, dọa chúng tôi nhũn cả người.”
Cậu ta kể tóm tắt lại sự tình, cuối cùng kích động nhìn Cố Mông, nói “May mà có bùa của đại sư, bằng không tôi và chú Trịnh đều phải chết ở chỗ này.”
Hơn nữa, nếu hai người Cố Mông không tới, chắc chắn hai người họ sẽ lành ít dữ nhiều.
“Nói như vậy đại sư đã cứu chúng tôi hai lần đấy!” Tiểu Cổ vươn hai ngón tay.
Lúc này Trịnh Tiên cũng từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh là ông lập tức ho khan, phổi dường như vẫn còn cảm giác cháy bỏng vì thiếu oxy ban nãy.
Tiểu Cổ vội vàng đến kiểm tra tình trạng “Chú Trịnh, chú tỉnh rồi à!”
Trịnh Tiên ngồi dậy, ông cúi đầu nhìn tay mình, ngơ ngác nói “Tiểu Cổ, chúng ta…… Chúng ta chưa chết sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Chương 48-2


“CHưa, chúng ta đều còn sống chú Trịnh à.” Tiểu Cổ lắc đầu, vừa nói vừa nhìn về phía Cố Mông, nói “Nhờ đại sư đã cứu chúng ta…… Chú Trịnh, đây là đại sư đã bán bùa cho cháu.

Lần này may có cô ấy, bằng không chúng ta đã chết lâu rồi.”
Trịnh Tiên nhìn về phía Cố Mông với biểu cảm kinh ngạc, bởi vì cô gái trước mặt dường như chỉ mới đôi mươi, đây là đại sư trong miệng của Tiểu Cổ? Ông còn tưởng người đó phải lớn tuổi chứ.
Dù nhỏ tuổi, nhưng đây thật sự là người có bản lĩnh.

Trải qua sự việc lần này, Trịnh Tiên không dám có nửa phần coi thường Cố Mông nữa.
Ho nhẹ một tiếng, ông ngượng ngịu nói “Cảm ơn…… Đại sư.”
Gọi một cô gái trẻ là đại sư đúng là có hơi mất tự nhiên.
Trịnh Tiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt đảo quanh phòng, cảnh giác hỏi “Diệp Mạn đâu?”
Tề Thanh duỗi tay chỉ toilet, nói “Ở bên trong ấy, cô ta không chấp nhận được vẻ ngoài xấu xí của mình.”
Nghe vậy, Trịnh Tiên trầm mặt nói “Tôi phải gọi điện về cục, vị Diệp tiểu thư này quái dị như vậy nhất định có liên quan đến vụ mất tích của Tiểu Phương và Ngô tiên sinh ở cách vách.”
……
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã xuất hiện đem Diệp Mạn đang hồn siêu phách tán áp giải về cục.

Người dân ở gần tiểu khu thấy động tĩnh liền vây quanh tòa nhà thầm thảo luận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này thấy Diệp Mạn bị cảnh sát áp giải ra, mọi người đều không nhận ra cô diễn viên xinh đẹp thường xuất hiện trên TV kia.
Một nhóm cảnh sát đem Diệp Mạn mang về cục, một nhóm người ở lại nhà Diệp Mạn khám nghiệm hiện trường xem còn manh mối gì nữa không.

Khi vào hiện trường, các cảnh sát đều cảm thấy kinh hãi vì phòng khách này thật sự quá quỷ dị.

Ở góc phòng, sô pha và trên sàn nhà đều được phủ một tầng tơ nhện, bọn họ tưởng như đang lạc vào "Động Bàn Tơ".
Các cảnh sát cẩn thận thu thập vật chứng, sau một hồi lục soát, họ cũng tìm ra hai tấm da người.

Hai tấm da cực kì hoàn chỉnh, trông giống hệt tấm da trong "Án da người" trước đây.
Từ khi tìm ra hai tấm da này, thái độ của cảnh sát càng thêm nghiêm túc.
Vốn tưởng rằng Diệp Mạn chỉ liên quan đến vụ án mất tích của Ngô tiên sinh và Tiểu Phương mà thôi, giờ xem ra cô ta còn liên quan đến “Án da người” trước đây.
Hai tấm da người bị mang đi khám nghiệm, rất nhanh sau đó thân phận của người bị hại đã được chứng thực.

Không ngoài dự kiến, một người là Ngô tiên sinh - hàng xóm sát vách của Diệp Mạn, một người còn lại chính là Tiểu Phương.
Nghe được tin tức này, người của Cục Cảnh Sát đều trầm mặc.

Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, bọn họ không ngờ Tiểu Phương lại có kết cục bi thảm như thế.
…….

Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ trum truyeЛ.VN ++
“Án da người” có thể nói là một vụ án gây xôn xao dư luận, đến khi Cục Cảnh Sát công bố danh tính của hung thủ, trên mạng lại được một phen dậy sóng.

Bọn họ không ngờ Diệp Mạn lại chính là hung thủ giết người.
“Không thể nào! Diệp Mạn sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”
“Có phải cảnh sát nhầm lẫn không, Mạn Mạn yếu đuối đến mức gà còn không dám giết? Sao lại có thể giết người?”
“Tôi không tin, nhất định Mạn Mạn bị oan uổng.”
……
Fan của Diệp Mạn lập tức nhốn nháo trên mạng, rất nhiều người không muốn tin tưởng sự thật này.

Ở trong lòng họ, Diệp Mạn xinh đẹp lại yếu đuối, sao có thể làm ra chuyện như giết người được?
Giữa lúc khắp cõi mạng đang xôn xao, một người nổi tiếng trong giới giải trí đã lên tiếng, ý của người đó rằng Diệp Mạn giết người thực ra là để lấy máu tươi tẩm bổ cho dung mạo của mình.
“Mọi người cho rằng Diệp Mạn trở nên đẹp như vậy là do đâu, còn không phải bởi vì cô ta dùng tà thuật hay sao? Diệp Mạn muốn duy trì dung mạo của mình nên mới phải liên tục giết người……”
Người này nói chắc như chém đinh chặt sắt, hơn nữa còn gửi 3 bức ảnh phân tích sự đối lập về nhan sắc của Diệp Mạn.
Trong 3 bức, một bức là ảnh chụp Diệp Mạn rất lâu về trước, một bức là thời cô ta còn xinh đẹp, còn tấm cuối cùng là bộ dạng của cô ta thời điểm hiện tại.
Vốn dĩ Diệp Mạn cũng không xấu, mi thanh mục tú, cũng coi như là một tiểu mỹ nhân.


Nhưng mà giới giải trí không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhan sắc tự nhiên của cô ta hoàn toàn không gây ra chút ấn tượng nào.
Nhưng không biết từ khi nào, khuôn mặt ấy như được phù phép trở nên ngày càng xinh đẹp, thậm chí trở thành đại mỹ nhân của giới giải.
Tuy nhiên, nhan sắc này cực kì tự nhiên, không hề giống đã đụng dao kéo, bởi vì nó đẹp đến nỗi không kĩ thuật nào có thể chỉnh được.
Hóng đến đây, cư dân mạng cũng đã tin tưởng phần nào.
Trong tấm ảnh thứ ba, bộ dạng Diệp Mạn hiện tại vô cùng già cả, xấu xí.

Đôi mắt lập loè sự điên cuồng và không cam lòng khiến ai nhìn thấy cũng bị dọa hết hồn.
“Đây là Diệp Mạn á? Trời đất, đừng gạt nhau chứ.

Tôi không tin đây là Diệp Mạn?”
“…… Tôi lại hơi tin đấy, Diệp Mạn gặp tà thuật phản phệ sao? Trông thật kinh khủng.”
“Trước kia cô ta xinh đẹp bao nhiêu thì hiện tại xấu xí bấy nhiêu.

Tôi không ngờ cô ta vì muốn trở nên xinh đẹp mà đi giết người, chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy rợn cả tóc gáy.”
“Rợn người thật, người đàn bà này điên cuồng thật!”
……
Đại bộ phận cư dân mạng đều có vài phần tin người đó, thật sự lí lẽ mà đối phương đưa ra rất sắc bén.

Bọn họ cũng không ngờ Diệp Mạn vì muốn trở nên mỹ lệ mà làm ra chuyện điên rồ như vậy, thậm chí còn lột da người ta ra.
Chỉ mới nghĩ đến là họ đã cảm thấy run rẩy.
Còn có một số người đi lần lại khoảng thời gian Diệp Mạn bắt đầu trở nên xinh đẹp, cuối cùng tìm được một gameshow thực tế trong rừng.
Chính lúc kết thúc show truyền hình này, cứ mỗi lần Diệp Mạn xuất hiện trước công chúng là lại càng đẹp, càng ngày càng làm người ta không rời mắt được.
Mà Diệp Mạn đúng là dung hợp với con nhện từ gameshow đó.


Chính cô ta cũng không biết con nhện kia đã chui vào cơ thể mình từ khi nào, đến khi cô ý thức được chuyện này thì gương mặt đã có sự thay đổi.
Gương mặt này dường như trở nên càng xinh đẹp, càng thêm mê hoặc.
Chính lúc này, trong lòng cô ta có một loại cảm giác mơ hồ ——mình sẽ trở nên càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đẹp.
Mà sự thật cũng là như thế, sau đó mỗi ngày soi gương cô ta đều phát hiện khuôn mặt của mình lại càng trở nên xinh đẹp.

Lúc này, cô ta mới cảm nhận được cái đẹp thực thụ.
Đối với một phái nữ, đặc biệt là một cô gái lăn lộn trong giới giải trí, một vẻ ngoài đẹp đẽ cực kì quan trọng.
Sau khi hưởng những đãi ngộ mà nhan sắc xinh đẹp mang lại, bảo cô ta trở về bộ dạng ban đầu thì cô ta không chịu nổi.
Một ngày nọ, cô ta soi gương và phát hiện hình như mình xấu xí đi một chút.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy thật sự khủng hoảng, cô ta không muốn quay về làm Diệp Mạn xấu xí như trước kia nữa.
Sau đó, cô ta nghe thấy có giọng nói vang lên trong người rằng: Chỉ cần cô dùng máu thịt tẩm bổ thì cô sẽ ngày càng xinh đẹp.
Cô ta không chống lại cám dỗ nên đã từng bước dấn thân vào tội ác.

Cứ từng bước, từng bước phạm sai lầm cho đến tận khi cái thiện và nhân tính của con người bị nuốt chửng.
Hiện tại cô ta đã sớm không còn là người nữa rồi, có chăng cũng chỉ là quái vật đội lốt người mà thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Chương 49


Sau khi biết thời gian “Mất tích” của Ngô tiên sinh, Tề Thanh liền kinh hãi.
Hôm đó cũng chính là ngày anh gặp Cố Mông ở sảnh khách của văn phòng giao dịch nhà đất, Diệp Mạn đã hẹn anh ăn tối.
Ngày đó nếu không phải Cố Mông nhắc nhở anh không được ra ngoài thì chắc chắn người mất tích không phải tên “Ngô tiên sinh” mà là “Tề tiên sinh”.
Nghĩ thôi Tề Thanh đã cảm thấy run lập cập, ánh mắt nhìn Cố Mông lại mang theo vài phần sùng bái, không hề cảm thấy Cố Mông là một tên thần côn chuyên lừa bịp nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Mông Mông nhà mình lại biết mấy thứ này nhỉ?
Dù rất sùng bái nhưng Tề Thanh cũng có chút nghi hoặc.

Cố Mông trong ấn tượng của anh là một người tính tình quái gở, với anh cũng không thân thiết, cũng chưa từng thể hiện ra năng lực đặc biệt gì, càng đừng nói là bản lĩnh trừ yêu, diệt ma.
“Xem ra vẫn do mình chưa đủ quan tâm Mông Mông.” Tề Thanh thở dài, kỳ thật trước kia anh không ở cạnh Cố Mông nên không mấy thân thiết thì làm sao có thể hiểu rõ về con người của con bé được?
Nghĩ vậy anh lại cảm thấy hối hận, nhìn Cố Mông bằng ánh mắt tràn ngập thương xót, nói: “Mông Mông, sau này anh sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”
Cố Mông ngơ ngác nhìn anh không hiểu vì sao anh lại đột nhiên thốt ra câu này.
“Cô Cố, Đa Tiền nhà chúng tôi đã uống thuốc theo đúng chỉ dẫn của cô trong tuần vừa rồi.” Kim phu nhân mở miệng, cẩn thận nhìn Cố Mông hỏi: “Ngài xem hiện tại có thể bổ sung hành Kim cho nó được chưa?”
Trong tuần qua, mỗi ngày, Kim Đa Tiền đều uống thuốc theo dặn dò của Cố Mông.

Thuốc này thật sự thần kỳ, trước kia anh luôn ngủ không ngon, luôn nằm mơ, nhưng kể từ khi uống thuốc này thì chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tốt.
Cho nên bây giờ anh vô cùng tin tưởng và sùng bái Cố Mông, anh cảm thấy đối phương nhất định sẽ giải quyết vấn đề của mình thật hoàn mỹ.
Cố Mông nói: “Trước kia ngũ hành của anh không đủ nên cực kì thu hút âm tà quấn thân khiến bản thân thường xuyên gặp ác mộng dẫn đến thân thể cũng sẽ không khỏe.

Đợi sau này cơ thể anh được bổ sung đầy đủ ngũ hành thì tự nhiên sẽ không sao nữa.”
Cô liếc nhìn Kim Đa Tiền một cái thì thấy ngay đúng là mỗi ngày anh ta đều uống thuốc đều đặn thật, hành Thổ dường như ngập tràn cơ thể rồi.
Thổ sinh Kim, cơ thể anh ta đã đủ khả năng nuôi dưỡng hành Kim sinh sôi nảy nở, mà thân thể đủ Ngũ Hành thì sẽ không yểu mệnh.


Về sau lại giữ gìn sức khỏe thì nói không chừng còn có thể sống lâu trăm tuổi.
Sau khi chắc chắn anh ta đã ổn, Cố Mông liền gật gật đầu, nói: “Đúng là có thể.”
Nghe vậy, người nhà họ Kim lập tức kích động.
Chuyện này với Kim Đa Tiền chính là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng cả đời của anh, cho nên cha Kim và Kim Dao đều không đi làm mà ở nhà săn sóc Kim Đa Tiền.
So với nhà khác luôn tranh đấu trong ngoài thì gia đình họ có thể nói là cực kì hòa thuận.
Kim Dao thật cẩn thận hỏi: “Vậy, vậy bây giờ có thể bắt đầu luôn chưa ạ? Làm thế nào để sinh Kim?”
Cố Mông nhìn dáng vẻ khẩn trương của họ, đáp: “Thật ra muốn sinh Kim rất đơn giản.”
Rất đơn giản sao?
Người nhà họ Kim lại không thấy vậy, nếu thật sự đơn giản thì sao Kim Đa Tiền lại có thể tuyệt vọng đến mức này?
Ngũ Hành sinh ra vạn vật, Ngũ Hành trong cơ thể con người lại càng huyền diệu, nếu thiếu một cái thôi cũng khiến người ta đau đầu, không thể tự bổ khuyết được.
Nhưng mà đó là với những người khác, còn với Cố Mông, chuyện này chỉ bằng một cái phẩy tay.

Đừng nói chỉ thiếu một hành, chỉ cần có một hành cô cũng có thể sinh ra bốn hành còn lại.
“Đưa tay ra đây.” Cô ra lệnh cho Kim Đa Tiền.
Nghe vậy, Kim Đa Tiền lập tức đưa tay ra, Cố Mông dùng hai đầu ngón tay ấn lên mạch chỗ cổ tay của anh ta.
Một chút sinh khí từ mạch lặng lẽ chui vào cơ thể anh, hành Thổ vốn đang ngập tràn trong cơ thể được điểm chút sinh khí tẩm bổ này liền lập tức sinh ra hành Kim.
Nó như hạt giống vùi trong đất đang chậm rãi nảy mầm sinh sôi.

Chỉ trong chớp mắt, trong cơ thể của Kim Đa Tiền đã sinh ra một chút “Hành Kim”.

Cho dù chỉ là một chút hành Kim nhưng đối với Kim Đa Tiền, lúc này Ngũ Hành trong cơ thể của anh ta đã hoàn chỉnh.

Cố Mông thu hồi sinh khí về, nói: “Xong rồi, anh tiếp tục uống phương thuốc kia trong vòng một tháng là khỏe.”
Người nhà họ Kim vẫn luôn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, lúc này nghe vậy liền thấy mờ mịt.
“…… Vậy là xong rồi hả? Không cần làm gì nữa sao?”
Cố Mông chớp chớp mắt, nói: “Ừ vậy thôi, giờ Ngũ Hành trong người anh ấy đã đủ cả rồi.

Vậy nên anh ấy không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Chỉ vậy mà…… mà đã đầy đủ Ngũ Hành?
Biểu cảm của người nhà họ Kim càng thêm ngơ ngác, bọn họ chỉ thấy Cố Mông bắt lấy cổ tay của Kim Đa Tiền một chút thôi mà, đã xong rồi sao?
Nếu đúng như vậy thì cũng quá đơn giản đi.

Nhưng đơn giản như vậy liệu có được việc không nhỉ?
Trong lòng người nhà họ Kim không tránh được có chút chột dạ, còn có vài phần sầu lo.
Động tác của Cố Mông quá đơn giản khiến những người khác không tin tưởng nhưng chỉ có chính bản thân Kim Đa Tiền mới biết cơ thể mình có thay đổi như thế nào.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình khỏe như lúc này.
Thời điểm sinh khí đi vào người, Kim Đa Tiền liền có một cảm giác cực kì thoải mái, nhẹ nhàng.

Cả người như đang ngâm trong nước ấm, sự thoải mái này khiến anh ta muốn rên rỉ sung sướng.
Lúc này nghe Cố Mông nói như vậy, hai mắt anh ta sáng lên, nhìn đôi tay mình rồi tự lẩm bẩm: “Mình sẽ không phải chết nữa sao?”
Nói rồi hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Kim phu nhân vội vàng hỏi: “Đa Tiền, con thấy thế nào rồi?”

Bà cảm thấy mơ hồ, vấn đề trên người Đa Tiền đã được giải quyết rồi sao? Chuyện này cũng quá sức tưởng tượng đi?
Kim Đa Tiền nhếch miệng cười nhẹ và nói: “Mẹ, hiện tại còn cảm thấy khỏe lắm…… Con cũng không biết tả như thế nào, đại khái giống như là Thoát thai hoán cốt trong truyền thuyết ấy.”
Nghe vậy, Kim phu nhân tức khắc mừng phát khóc, vừa khóc vừa cười nói: “Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi.”
Nhiều năm qua Kim Đa Tiền không khỏe, người làm cha mẹ, làm chị như bọn họ sao có thể không đau lòng?
Thấy vậy Kim Đa Tiền cũng không chịu nổi, anh nói: “Mẹ, sau này mẹ không phải lo lắng cho con nữa.

Mẹ xem này, con đã khỏe rồi mà.”
Kim phu nhân liền rơi nước mắt tuy nhiên nước mắt này lại là nước mắt của sự hạnh phúc.
“Cố tiểu thư, cảm tạ ngài đã cứu Đa Tiền nhà chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào!” Cha Kim mở miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe trông cũng rất kích động nhưng là một người đàn ông, một người cha nên ông nội liễm hơn nhiều.
Ông nhìn Cố Mông ngần ngừ mãi mới lôi ra tấm thẻ từ trong túi và nói: “Đây là 500 vạn thù lao vì ngài đã cứu Đa Tiền.”
500 vạn!
Cố Mông chớp chớp đôi mắt sáng rực.
Ban đầu cha Kim còn do dự bởi vì ông nghe người ta nói người của Huyền môn đều rất cổ quái.

Tuy rằng Kim Đa Tiền vẫn luôn nói chỉ cần đưa tiền là vị Cố tiểu thư sẽ rất vui, tuy vậy ông vẫn có chút chột dạ.
Nghĩ vậy là cha Kim thầm cân nhắc xem mình đưa thẳng tiền như thế này có tục tằng quá không, liệu người ta có thích không, hay là mình biếu đồ vật khác nhỉ?
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của người ta, cha Kim liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, ông lại cảm thấy Cố Mông có thêm vài phần tinh nghịch —— đúng là vẫn còn trẻ con.
*
Người mà bị cha Kim cho là trẻ con vẫn đang cực kì vui sướng với khoản thù lao mình vừa nhận được, cô biết ở thế giới này, tiền là trên hết.
Do mới nợ ngập đầu vì mua căn hộ, Cố Mông đã thấm nhuần đạo lí Có tiền bạc là có tất cả.
Từ nhà họ Kim ra, Cố Mông liền ném tấm thẻ cho Tề Thanh, nói: “Em có tiền rồi, trả anh này!”
Cố Mông vẫn nhớ Tề Thanh đã trả phần tiền nhà còn thiếu của mình, cô không muốn nợ nần ai.
Tề Thanh buồn cười nhìn tấm thẻ trước mắt, tay vẫn nhận lấy.


Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, anh cũng coi như hiểu về tính cách của Cố Mông vừa cố chấp lại nghiêm túc.

Nếu nói phải trả tiền thì nhất định phải trả.
Anh nhận thẻ nhét vào trong túi, sau đó hỏi: “Lần trước em và bạn học có bàn cách kiếm tiền, các em đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Nói đến chuyện này, Cố Mông lập tức đau đầu.
Cô thành thật nói: “Hứa Tâm Như nói bọn em có thể mở cửa hàng bán buà online nhưng mà đến giờ vẫn chưa có đơn hàng nào.”
Nghe vậy, Tề Thanh nhướng mày vừa lấy di động ra, vừa hỏi: “Cửa hàng của các em tên là gì? Để anh xem.”
Cố Mông đáp: “Huyền trai!”
Tề Thanh gõ cụm từ để tìm kiếm và hỏi: “Huyền trai? Tên này có sự tích gì không?”
Cố Mông lắc đầu: “Không có, tên là Hứa Tâm Như đặt.

Cậu ấy bảo lấy tên như vậy mới giống cửa hàng bán bùa cao cấp, mấy người mê tín nhìn một cái là muốn mua ngay.”
Tề Thanh: “……”
Trên mạng mà đặt tên cửa hàng như vậy lại còn bán đồ mê tín rất dễ bị bỏ qua.
Tề Thanh nhấn vào thì thấy shop online này khá hoàn thiện, tuy hơi ít sản phẩm nhưng ít nhất những cái nên có đều có, tính toán đâu ra đấy.

Gian hàng có bảy tám mặt hàng đều là bùa chú.
“Mặt hàng vẫn chưa được phong phú.” Tề Thanh nói: “Các em bán thế này sợ là không nhiều người mua, mà lại còn bán bùa chú nữa.”
Nói rồi anh lắc đầu.

Thời buổi tôn sùng khoa học như bây giờ, những thứ như bùa chú mê tín này còn có mấy người tin? Hơn nữa cho dù có người tin cũng sẽ không mua trên mạng.
Nói tóm lại, cửa hàng của Cố Mông có lẽ sẽ không kinh doanh nổi.
Cố Mông lộ ra nét mặt buồn rầu, cô nói: “Đúng, em cũng lo như vậy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Chương 49-2


Tề Thanh phân vân một lát mới nói: “Em đừng vội, đợi anh nghĩ cách đã.

Trong tiệm ngoài bùa chú ra cũng có thể bán những mặt hàng khác…… Thí dụ mấy món trang sức đã được khai quang chẳng hạn.”
Cố Mông nghi hoặc: “Trang sức đã được khai quang?”
“Không sai!” Tề Thanh gật đầu, nói rồi trong đầu lại có linh cảm: “Em có hiểu khai quang là gì không? Là thứ có công năng y hệt như bùa chú nhưng có thể dùng làm trang sức đấy.”
Nghe vậy, Cố Mông hiểu ra ngay, nói: “Cái này em biết, đơn giản lắm.”
Yểm bùa vào trang sức thật ra cũng tương tự như viết bùa trên giấy, chỉ là có hơi phiền toái một chút thôi.
Nghe vậy, Tề Thanh lại cảm thấy yên tâm —— Cố Mông nói rất đơn giản chính là thật sự rất đơn giản!
“…… Anh sẽ tìm nguồn phôi trang sức, vừa hay nhà chúng ta có một cửa hàng trang sức.”
Nói đến đây, Tề Thanh suy tư: “Anh nhớ là hình như cửa hàng đó cũng bán online, hơn nữa cũng khá hot.

À như vậy đi, em cứ đề biển cửa hàng của em là chi nhánh của cửa hàng bên đó thì sẽ có nhiều người ghé xem hơn.”
Cố Mông không hiểu mấy việc kinh doanh này cho nên cũng chỉ có thể gật đầu, dùng đôi mắt ngậm nước đen láy ngoan ngoãn nhìn Tề Thanh, nhìn đến độ Tề Thanh không dằn lòng được mà xoa đầu em gái.
Đương nhiên là anh không dám.

Cứ nghĩ đến cảnh Cố Mông chém đứt chân nhện của Diệp Mạn cực kì lưu loát là anh lại cảm thấy rùng mình.
Đương nhiên, trên thực tế Cố Mông trông có vẻ không ngoan hiền gì.

Từ trước đến nay, trên mặt cô hiếm khi để lộ cảm xúc mà nhan sắc lại không xinh nên nhìn thế nào cũng không thấy ngoan ngoãn, hơn nữa khí chất lại khí chất, ngược lại nhìn có hơi đáng sợ.
Nhưng trong mắt của người anh trai như Tề Thanh, Mông Mông chẳng những ngoan ngoãn mà còn cực kì đáng yêu.
*
Tề Thanh nói chuyện này giao cho mình thì rất để tâm đến, anh không giao việc này cho người khác mà đích thân xử lý.

Trước tiên, anh cho người đem một số món trang sức đến để Cố Mông khai quang.

Đó đều có chất liệu từ vàng, bạc, ngọc thạch chất lượng tốt.
“Ngoài khai quang, chúng ta còn có thể…… Thí dụ như cái lắc tay mà hồng nhạt này, em xem có thể cho nó công dụng tìm người yêu được không.”
Tề Thanh tỏ vẻ nói: “Hiện tại nam nữ độc thân rất nhiều, ai cũng đều muốn tìm kiếm người yêu nên bán sẽ rất chạy.”
Cố Mông nhận chuỗi ngọc từ tay anh, đó là một chuỗi lắc tay bằng ngọc, từng viên ngọc màu hồng nhạt được mài giũa cực kỳ mượt mà, đáng yêu.

Cái màu hồng nhàn nhạt này khiến người ta tưởng tượng đeo lên tay sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Cố Mông lẩm bẩm: “Tìm người yêu à……Đúng là em có biết vài cách.”
Cô hoàn thành xong mẫu trang sức này, cuối cùng lôi ra một cái vòng cổ bằng ngọc.

Chất ngọc lục bảo quý giá, nếu bán ra có thể hơn một ngàn vạn, hơn trăm triệu đi, giá trị cực kì xa xỉ.
“Cái này được này.” Cố Mông nói, hạt châu trên vòng cổ mang theo linh khí bức người, cầm vào là cô cảm thấy thật vui vẻ.
Thấy thứ nằm trong tay cô, Tề Thanh tức giận nói: “Thứ này đương nhiên là được rồi, đây chính là bảo vậy đáy hòm của nhà ta đấy, giá bán 9999 vạn.

Anh định để trong tiệm của em.”
Có cái vòng cổ này ít nhất có thể hấp dẫn không ít đôi mắt của kẻ sưu tầm.

Lại nói tiếp, Tề Thanh đặt nhiều tâm tư vào cửa hàng này của Cố Mông.
Cố Mông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có mấy loại ngọc chất lượng kém không?”
Tề Thanh nhướng mày, hỏi: “Em cần ngọc chất lượng kém làm gì?”
Cố Mông trả lời: “Em muốn dùng để bày trận pháp, không thể dùng linh khí của bản thân chế tác nhiều đồ như vậy được, dùng trận pháp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.


Chờ bày trận pháp xong, đem mấy thứ này đặt bên trong sẽ tự khắc được trận pháp tẩm bổ.”
Nghe vậy, Tề Thanh liền hiểu ý tưởng của cô: “Vậy để anh đi kiếm cho em nhé.”
Anh cũng không biết Cố Mông định dùng bao nhiêu ngọc để bày trận, anh kêu người mang hết những mẩu ngọc thừa đến, dù sao thừa còn hơn thiếu.

Những vật liệu thừa này để không cũng chẳng làm gì, chẳng bằng đem cho Cố Mông xem có dùng được vào việc gì không.
Sau khi nhận nguyên liệu, Cố Mông không trì hoãn nữa, lập tức bày một trận pháp.

Đầu tiên cô bày một cái Tụ Linh Trận bằng loại ngọc thạch tốt nhất.
Trận pháp bày xong thì trong phòng bỗng có cơn gió trong lành thổi đến, trong nháy mắt Tề Thanh lập tức cảm thấy khác lạ, đó là cảm giác thoải mái khi được hít thở không khí tươi mát.
Đồ vật trong nhà cũng có sự biến hóa, bình hoa khô héo trên bàn bỗng trở nên tươi tốt, cành lá nảy mầm, thậm chí còn hé ra nụ hoa trông tràn đầy sức sống.
Tề Thanh líu lưỡi, nói: “Đây là Tụ Linh Trận sao? Cảm giác thật là lợi hại.”
Cố Mông cũng rất vừa lòng, rất nhiều đồ vật của con người đều làm cô hài lòng ngoại trừ không khí ở nơi đây.
Trong trí nhớ của cô, rõ ràng không khí luôn xen lẫn linh khí và hơi thở hoang sơ.

Còn không khí bây giờ, vừa không có linh khí lại ô nhiễm nhiều tạp chất nên cực kì khó ngửi.
Bày một Tụ Linh Trận trong phòng là thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bày xong Tụ Linh Trận, Cố Mông lựa mấy khối vật liệu thừa sau đó bày một Đào Hoa trận nho nhỏ rồi đặt trang sức màu hồng kia vào.
Những món trang sức còn lại thì khai quang.
Theo hiểu biết của Cố Mông, thật ra khai quang không phải khắc bùa chú lên món đồ mà trì chú nguồn năng lượng vào trong đó làm cho nó có năng lực trừ tà.

Cố Mông khoanh chân ngồi xuống, đặt trang sức còn lại xung quanh mình.
Mặt sàn có trải một lớp thảm mềm mại, nhờ có Tụ Linh Trận mà trong phòng vẫn duy trì độ ấm nhất định.
Tề Thanh đi đến bên cạnh cô, thắc mắc: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Mông nói: “Em định truyền năng lượng của em vào số trang sức này, như vậy chúng nó sẽ có năng lực bảo vệ.”
Tề Thanh ù ù cạc cạc gật gật đầu.
Cố Mông nhắm mắt lại, linh khí trong phòng cuồn cuộn chảy về phía cô, bị cô hút vào trong cơ thể sau đó được cô tinh luyện.

Mà linh khí được tinh luyện sau khi đi ra ngoài lại càng thêm thuần khiết.
Tề Thanh không hiểu cái gì là linh khí nhưng anh có thể cảm nhận được sau khi bày Tụ Linh Trận, không khí trong ngôi nhà cực kì thoải mái.
Cảm giác thoải mái này càng ở gần Cố Mông càng mạnh, cho nên tuy là nhàm chán nhưng anh vẫn ngồi bên cạnh Cố Mông nghịch di động.

Không biết qua bao lâu, anh từ ngồi đã chuyển sang nằm ngủ luôn rồi.
Thời gian thấm thoắt, trăng đã treo đầu cành.
Thời buổi này ở những thành phố lớn, mọi người rất ít khi thấy bầu trời đêm quang đãng, càng đừng nói là thấy rõ trăng sao, họa hoằn lắm một năm mới thấy được vài lần.
Mà hôm nay, không biết vì sao ánh trăng lại sáng như thế, ánh trắng óng ánh tựa như muốn trút hết xuống nhân gian.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại kia, Tề Thanh còn tưởng rằng trời đã sáng, bởi vì toàn bộ căn phòng đều được ánh sáng trắng trong trẻo lại pha chút lạnh lẽo bao trùm.
“Có…… Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tề Thanh hoàn toàn sửng sốt.
Anh vươn tay hứng lấy ánh sáng, sau đó nó liền biến thành chất lỏng trong suốt.
Ánh sáng biến thành nước?
Tề Thanh ngây người không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh thoáng quay đầu nhìn qua Cố Mông, đối phương vẫn đang ngồi thiền, trên người đang có hào quang bao bọc lấy.

Luồng hào quang này rất sáng nhưng không hề chói mắt mà chỉ mang theo chút lạnh lẽo.
Đứng dậy, Tề Thanh mở cửa ban công nhìn ra bên ngoài, sau đó liền ngạc nhiên.
Anh phát hiện, hào quang trắng này lại chính là ánh trăng —— ánh trắng trên bầu trời trút xuống xuống ban công rồi nhanh chóng chảy vào trong phòng.
Tề Thanh vươn tay ra hứng thì ánh trăng lập tức biến thành chất lỏng màu trắng ngà sóng sánh trong lòng bàn ta.

Lúc này, tại một số nơi trong thành phố S có vài đôi mắt đang nhìn về phía này —— ánh trăng biến thành dịch, đó là nguyệt hoa!
Trong mắt người thường, ánh trăng đêm nay chỉ sáng hơn một chút thôi, không có gì ghê gớm.

Nhưng ở trong mắt của người Huyền môn, thứ bọn họ thấy lại là bầu trời với ánh trăng cuồn cuộn chảy xuống chiếu sáng nhân gian.
Cảnh tượng này cực kỳ giống sách cổ Nguyệt Hoa ký lục từng miêu ta.

Có sách cổ ghi lại rằng: Yêu quái hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt sẽ có thể nói chuyện được, trong đó nguyệt tinh hoa gọi là nguyệt hoa, đó là sức mạnh thuần tịnh nhất.
Tuy vậy hiện giờ Huyền môn suy thoái nên không còn ai từng nhìn thấy cảnh nguyệt hoa lan tràn như thế này.
Vậy mà giờ đây, cảnh tượng trong truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mắt họ.
Trong khoảnh khắc đó, vài bóng người xuyên màn đêm bay đến nơi nguyệt hoa đang chảy về.
Tuy nhiên chưa đợi bọn họ đến nơi đã thấy ánh trăng trở nên ảm đạm xuống, tất cả dị tượng đều biến mất chỉ còn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
“Mẹ kiếp!” Trông thấy nguyệt hoa biến mất, có người nhịn không được mắng ra tiếng.
Nhưng cũng có người vẫn duy trì bình tĩnh, âm thầm suy nghĩ.
“Nguyệt hoa rơi xuống chắc chắn có để lại ân trạch với động thực vật xung quanh.

Chỉ cần có ân trạch thì nhất định lưu lại dấu vết!”
Mà chỉ cần có dấu vết, bọn họ có thể tìm được, rốt cuộc là người nào có thể làm nguyệt hoa dâng trào dẫn đến dị tượng như vậy.
Đương nhiên, cũng có một vài thứ mò đến tiểu khu của Cố Mông như yêu quái đội lốt người và ma quỷ đang rình rập xung quanh.

Bọn họ thấy nguyệt hoa dâng trào, cũng thấy đại đa số nguyệt hoa trút về nơi nào.
Bọn họ nấn ná ở đó nên cũng được hưởng ân trạch, lập tức cảm thấy thực lực tăng lên mấy lần.
“Chẳng trách trong sách cổ nói rằng nguyệt hoa là thứ tốt, chỉ một hai giọt là có thể tăng tu vi nhiều như vậy, nếu mình ở trong căn phòng kia thì sẽ mạnh lên đến mức nào nữa?”
Bọn họ đứng ở ngoài nên chỉ hứng được một hai giọt nguyệt hoa, nhưng vừa rồi họ thấy rõ ràng nguyệt hoa dường như dâng trào hàng ngàn, hàng vạn giọt chảy vào căn phòng kia.
Nghĩ vậy, những người đã bình tĩnh lại cảm thấy điên cuồng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Chương 50


Mặt trời vừa ló dạng, ánh mặt trời óng ánh chiếu xuống.

Trong phòng xuất hiện vài giọt chất lỏng màu vàng kim tựa như một đóa hoa đáp xuống người Cố Mông.
Nguyệt hoa thì lạnh lẽo nhưng nhật hoa lại ấm nóng, nó vừa tiến vào cơ thể liền khiến cô thoải mái đến mức ngón chân cuộn tròn lại.
Nhật hoa giống như nước ấm chảy trong cơ thể, sức mạnh thuần khiết gột rửa tử khí khiến cơ thể cô có thêm nhựa sống.
Tuy sức mạnh của nhật hoa tinh thuần mà ấm áp nhưng tử khí lại là thứ khó trừ khử nhất trên thế gian, chút sinh cơ mà nhật hoa này nhỏ như đốm lửa sắp bị dập tắt.
Tinh hỏa tuy nhỏ nhưng tích tụ lại tạo thành một dòng sông nhỏ chảy xuôi trong cơ thể.
Thoải mái quá!
Cố Mông nhịn không được thở ra một hơi, cơ mặt cũng giãn ra.
Thời điểm mới nhập vào thân thể này, cô đã rót vào đây chút sự sống nhưng nhiêu đó cũng chỉ để đảm bảo mình không chết mà không thể khiến nó trở nên ấm áp hơn.
Cho nên chân tay cô mới luôn lạnh lẽo như vậy.

Tuy nhiên, sau khi hấp thu nhật hoa, cô có thể cảm nhận được tay chân mình ấm áp lên, thoải mái miễn bàn.
So với nguyệt hoa, cô vẫn thích nhật hoa hơn đấy.
Cố Mông nghĩ vậy, mắt từ từ mở ra thì thấy gương mặt của Tề Thanh.

Đối phương ngồi xổm trước mặt mình với vẻ mặt nghiêm túc, như là đang thắc mắc chuyện gì to tát lắm.
“Làm sao vậy?” Cố Mông hỏi.
Nghe thấy giọng nói của cô, Tề Thanh đột nhiên tỉnh lại, buột miệng nói: “Em tỉnh rồi à, Mông Mông.”
Sau đó liền nghĩ đến yêu cầu của Cố Mông, vẻ mặt của anh trở nên khác lạ, trỏ những thứ trên đỉnh đầu và hỏi: “Mông Mông, những thứ này là gì vậy?”
Cố Mông ngẩng đầu nhìn thì thấy những giọt chất lỏng màu vàng kim cực kì tinh khiết, thuần tịnh đang bay là là trên không trung, thỉnh thoảng chúng tụ lại tạo thành những đóa hoa.
Bông hoa nhỏ phiêu đãng, lặng lẽ đáp lên bình hoa, sau đó trong chớp mắt chúng nở rộ và tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
“Cái này á……” Cố Mông nhìn thoáng qua bên ngoài, mặt trời mới ló dạng, ánh mặt trời lúc này thanh thuần nhất, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào liền hóa thành từng giọt chất lỏng màu vàng kim bay lơ lửng.
Cố Mông duỗi tay tiếp được một giọt nhật hoa, nhật hoa giống như là một giọt rượu lóng lánh trông cực kì mê người.
Cô nói với Tề Thanh: “Đây là nhật hoa.

Nó ẩn chứa sức mạnh của mặt trời, đối với người trong Huyền môn một giọt nhật hoa có thể so với Quỳnh Tương*.

Tuy nhiên đối với người thường, thứ này cũng chẳng có tác dụng gì nhiều ngoài kéo dài tuổi thọ.”
*Quỳnh tương Lấy từ Quỳnh tương ngọc dịch.

Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng.


Thành ngữ này có nghĩa là "rượu làm bằng ngọc đẹp." Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên.

Quỳnh tương vì thế chỉ loại rượu rất quý.

Cre: https://cadao.me
Nói rồi cô đẩy nhật hoa trong tay lên người Tề Thanh, chất lỏng màu vàng kim lập tức ngấm vào cơ thể anh,ngay lập tức, cảm giác ấm áp thuộc về ánh mặt trời đã dâng tràn.
Tề Thanh đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, hiện giờ anh cảm giác như mình đang nằm dưới ánh mặt trời mùa xuân thì đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới khiến anh ngáp dài một cái.
Thật là thoải mái quá!
Tề Thanh cảm thán trong bụng, lại nghĩ tới chuyện tối qua: “Đúng rồi, em biết không, đêm qua anh tỉnh dậy thì phát hiện cả gian nhà đều bị ánh trăng chiếu sáng, còn có rất nhiều giọt nước màu trắng bay lơ lửng trên không trung nữa……”
Cảnh tượng kia không khác gì cảnh tượng bây giờ, chỉ khác là chất lỏng kia màu trắng mà thôi.
Nếu chiếu theo lời Cố Mông nói giọt này là nhật hoa, vậy chất lỏng màu trắng tối hôm qua……
“Là nguyệt hoa?” Tề Thanh đoán.
Cố Mông gật đầu: “Tinh hoa của nhật nguyệt đều là món quà mà trời cao ban tặng nên tất nhiên con người có thể sử dụng.

Rất nhiều yêu quái ngâm mình trong tinh hoa nhật nguyệt sau nhiều năm đã khai trí.”
Chỉ cần khai trí là sẽ tự biết cách tu luyện, thứ chờ đợi bọn chúng ở phía sau không phải là sinh mệnh ngắn ngủi mà là hành trình dài cô độc.
Tề Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhật hoa đang bay lững lờ trong phòng, thứ này màu vàng kim thuần khiết trông thật sự rất đẹp.
“Vậy chúng ta phải làm sao với những thứ này?” Anh hỏi, chẳng lẽ cứ để chúng bay như vậy?
Cố Mông không thèm để tâm: “Một lát nữa chúng sẽ tự tan thôi, thật ra nhật nguyệt hoa thích những nơi có nhiều hoa cỏ hơn.

Ở những nơi như vậy, anh sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy nhật hoa, nguyệt hoa đang bay nhảy trên cành cây ngọn cỏ……”
Vừa nói, trong đầu tự động hiện ra một cảnh tượng bầu trời đêm hè quang đãng, bên dưới là cánh rừng lập lòe ánh sáng xanh từ lũ đom đóm, nguyệt hoa từ trên trời rơi xuống lăn trên từng phiến lá như sương sớm.
Sáng sớm hôm sau lại là một cảnh tượng khác, nhật hoa vàng óng ánh đọng trên cỏ nhuộm cả cánh rừng một màu vàng lấp lánh.
Phong cảnh đó thật sự rất tuyệt mỹ!
Nghĩ vậy, Cố Mông nhịn không được cười vui sướng, đôi mắt dường như tỏa sáng.
“Tối hôm qua, em dùng linh lực của chính mình truyền vào những trang sức này, hiện giờ chúng đều mang linh lực của em nên chúng đều có năng lực trừ tà tiêu tai……”
Đương nhiên, đối với một số lệ quỷ lợi hại, những trang sức này cũng không mấy hiệu quả.
Vừa nói, Cố Mông vừa lật xem những món trang sức này.
Trước đây chúng có thượng vàng có hạ cám, chất lượng không đồng đều, có tốt có xấu, có cao có thấp, nhưng sau một đêm tẩm bổ, tất cả những món trang sức này đều biến thành hàng thượng đẳng, bên trên thậm chí còn hào quang lấp lánh trông cực kì bắt mắt.
“Con mẹ nó!”
Nhìn màn này, Tề Thanh trợn mắt thở ra một câu thô tục.


Anh duỗi tay cầm lấy một cái vòng cổ, cảm giác nhẵn nhụi, sáng bóng, bên trên tỏa ánh sáng nhàn nhạt mang theo sự giản dị mà xa hoa.
Từ hắn ngâm nga thưởng thức trăm loại muôn vàn vàng bạc ngọc thạch ánh mắt tới nói, này đó trang sức phẩm chất hoàn toàn đều là đứng đầu cái loại này, càng đừng nói bên trên chớp động linh quang.

Liền nói đương bình thường trang sức đi bán, kia giá cả cũng là xa xỉ.
Hai mắt Tề Thanh sáng quắc lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mông, hỏi: “Chất lượng của những món trang sức này đều được nâng cao đúng không?”
Cố Mông nói với giọng đương nhiên: “Trong phòng có Tụ Linh Trận nên không khí dồi dào linh khí cộng thêm nhật nguyệt tinh hoa tẩm bộ thì tất nhiên chất lượng của chúng được nâng cao rồi.”
Nói rồi cô nhặt lên một cái vòng tay màu trắng ngà, nói với giọng hơi có chút bắt bẻ: “Những trang sức này tuy đẹp nhưng qua quá trình xử lí của thợ khiến chúng mất đi linh tính biến thành vật chết.

Vậy nên em cần phải tu bổ thì mới có thể bán được không phải sao?”
Tề Thanh: “……”
Những trang sức anh cho người đưa sang đây hầu hết đều là ngọc thạch, mấy món làm từ vàng bạc lại tương đối ít.

So với các món ngọc lấp lánh kia, chúng dường như vẫn như cũ không hề thay đổi.
Cố Mông giải thích nói: “Vàng bạc không giống ngọc thạch, ngọc thạch có thể hấp thụ linh khí trong trời đất nhưng vàng bạc thì không.

Cho nên, linh khí không có tác dụng với vàng bạc, tinh hoa nhật nguyệt cũng không thể hấp thụ.”
Tề Thanh nhìn trang sức bằng ngọc nằm la liệt, mỗi cái đều sáng lấp lánh khiến người ta nhìn đến say mê.

Nếu đổi thành một cô gái đứng đây, sợ là sẽ nhịn không được hét lên mất.
“…… Linh khí tẩm bổ có thể làm tăng chất lượng của ngọc thạch……” Tề Thanh lẩm bẩm.

Sau khi tiêu hóa ý nghĩa sâu xa trong câu nói này, anh nhìn không nổi mà nuốt nước miếng.
Có thể tăng chất lượng ngọc thạch nghĩa là gì chứ?
Cố Mông không hiểu nhưng sao anh có thể không hiểu được? Đó chính là tiền tài như nước.

Anh có thể nhập hàng kém chất lượng về, sau đó biến nó thành hàng cao cấp và bán chúng ra.
Giá cả của chất ngọc thường và cao cấp cứ như khoảng cách giữa trời với đất vậy, tính ra lợi nhuận đã khiến người ta kích động đến đỏ mắt.
“…… Ơ, cái này được đấy.” Cố Mông cảm thán một câu, duỗi tay cầm lấy một con Tì Hưu màu vàng.
Chất ngọc dùng để khắc nên con Tì Hưu rất bình thường, sau một đêm được tẩm bổ đã biến thành chất ngọc thượng hạng nhất, vẻ ngoài đẹp long lanh trông là biết có nhiều tiền của.
Màu vàng kim vốn là màu của tài vận, lại điêu khắc thành Tì Hưu cho nên thứ này tượng trưng cho tiền tài nhiều như nước.


Nếu bán nó đi nhất định sẽ được giá rất cao!
Tề Thanh nhìn, bản năng của người kinh doanh trỗi dậy, trong đầu trải ra một bàn tính, còn hai con mắt thì suýt nữa biến thành kí hiệu nhân dân tệ.
“Thứ này đúng là may mắn.” Cố Mông cảm thấy thú vị.
Thấy thế, Tề Thanh có chút tò mò, hỏi: “Nó gì đặc biệt sao?”
Cố Mông khẽ gật đầu: “Khối ngọc này vốn có vài phần linh tính, có lẽ không lâu nữa sẽ khai trí.

Nhưng xui cho nó là đã bị mấy người các anh đào được lại còn điêu khắc thành thế này khiến linh khí thâm hụt và bị thương……”
Với tình trạng này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì linh khí của tảng đá sẽ dần dần xói mòn, cuối cùng biến thành một cục đá tầm thường.

Tuy nhiên trời xui đất khiến thế nào nó lại rơi vào tay Cố Mông, sau một đêm tẩm bổ, nó đã được bù đắp phần linh khí bị xói mòn kia.
Hơn nữa, cục đá này còn rất nỗ lực hấp thu nhật hoa, chút nhật hoa này chính là vật đại bổ với nó, chỉ ngần ấy cũng đủ để nó tu luyện một thời gian dài.
Cố Mông nói: “Đại khái là hấp thụ càng nhiều nhật hoa sẽ càng sớm khai linh trí.”
“Khai trí?” Tề Thanh có chút tò mò hỏi: “Là biến thành yêu quái hả”
Cố Mông suy nghĩ một lát mới nói: “Yêu quái đá cũng khá hiếm đấy.”
Giữa vạn vật trên thế gian này, con người được yêu chiều nhất, cũng là dễ tu luyện nhất, xếp sau đó mới là những sinh mệnh khác thí dụ như hoa cỏ, cây cối, chim chóc.

Còn loại đá thành tinh như thế này chắc trăm ngàn năm mới thấy một lần.
Những sự vật không có sinh mệnh muốn tu luyện sẽ cực kì khó khăn.

Cho nên, cục đá hình Tì Hưu trước mặt này cực kì quý giá.
Cố Mông đưa khối Tì Hưu cho Tề Thanh, nói: “Anh cầm lấy đi, Tì Hưu có thể chiêu tài mà tảng đá này có linh tính, ai đeo vào sẽ rất may măn trong kinh doanh.”
Nghe vậy, hai măt Tề Thanh sáng ngời, nhận nó mà lòng vui rạo rực.

Tuy nhiên anh lại hơi chút do dự, nói: “Chẳng phải nó muốn khai trí hay sao, anh cầm theo có được không vậy?”
Cố Mông nói: “Không sao, số nhật hoa nó vừa hấp thu đã đủ cho nó tiêu hóa rất lâu rồi.

Đợi khi nào nó tiêu hóa hết thì lại mang nó về đây, có lẽ chẳng bao lâu nữa nó sẽ khai trí mà thôi.”
Nghe cô nói như vậy, Tề Thanh mới cảm thấy yên tâm một chút: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Mông lại lục lọi tìm ra một ít trang sức, nói: “Mấy món này chất lượng khá ổn, lại hấp thụ kha khá nhật hoa cùng nguyệt hoa nên chúng rất hiệu quả trong việc bồi bổ cơ thể.”
Kiểm tra xong đống trang sức, cô lại đến xem món trang sức đang đặt trong đào hoa trận.

Sau khi được đào hoa trận tẩm bổ, màu hồng của nó lại càng thêm kiều diễm, ướt át.
“Đẹp quá!” Tề Thanh nhịn không được khen một câu.
Trang sức đẹp đẽ như vậy lại thêm công dụng chiêu dụ tình yêu nữa thì nhất định sẽ được yêu thích, nhất là mấy cô gái trẻ.
Kiểm kê hết một loạt trang sức xong, Tề Thanh chào Cố Mông một tiếng rồi mang theo con Tì Hưu bằng vàng kia đi mất.
Về việc kinh doanh của Cố Mông, ban đầu anh nghĩ nên đi theo phân khúc bình dân.


Nhưng sau khi chứng kiến sự việc hôm nay, anh lại nghĩ có lẽ chúng ta nên hướng đến phân khúc cao cấp mới phải.
Tuy nhiên đây mới chỉ là ý tưởng, phần còn lại cần anh đi kiểm chứng rồi mới có thể lên kế hoạch được.
Đương nhiên, mấy chuyện này Cố Mông không hiểu lắm, cô chỉ cần chỗ có thể ăn, có thể ngủ là được.

Còn chuyện kiếm tiền cô không hề có hứng thú.
Vừa nghịch vòng tay, cô vừa đi ra ban công.

Một con chim nhỏ màu vàng nhạt đậu lên vai cô, phía sau đó còn có cả đám chim chóc đang đậu lên ban công và hót inh ỏi.
So với những con chim khác, con chim nhỏ đang đậu trên vai Cố Mông có dáng vẻ mượt mà hơn, hơn nữa nó có bộ lông xù xù mà nếu nhìn từ xa ai cũng ngỡ là cục bông màu vàng nhạt.
Nó theo Cố Mông từ tiểu khu nhà họ Cố đến đây, tên nhóc này thật sự ở lại ăn vạ.

Nó thấy cô dọn ra khỏi nhà họ Cố thì liền nhắm mắt, nhắm mũi theo đuôi cô.
Cố Mông vươn tay đưa tới một giọt nhật hoa cho chim nhỏ uống.

Kim sắc nhật hoa dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh, dường như còn tỏa ra một mùi hương dịu ngọt.
“Mày chỉ có thể uống một giọt thôi, uống nhiều quá không tốt đâu.” Cố Mông nói.

Ánh mắt lại không nhìn chú chim mà đang nhìn xuống dưới lầu, sau đó ánh mắt dừng lại ở một điểm vài giây.
Dưới lầu có hai bóng người lén lút nấp sau cây cổ thụ.
“Có phải cô ta phát hiện ra chúng ta rồi không?" Người đàn ông gầy gò run rẩy hỏi.
Nghe vậy, một bóng người béo lùn lập tức nói: “Không thế nào, công phu bế khí của hai chúng ta Huyền môn này không ai sánh bằng.

Người đó chỉ là một cô gái trẻ, sao bằng mấy lão cáo già của Huyền môn được.

Vậy mà anh còn sợ rúm người lại như vậy?”
Tuy hắn nói như vậy nhưng người có vóc dáng gầy gò vẫn cứ hoảng sợ, trong đầu không ngừng liên tưởng đến cái liếc mắt vừa rồi của Cố Mông.
“…… Lão béo, hay là chúng ta về đi?” Tên gầy nhịn không được nói.
“Lão Lục này, sao lá gan của anh lại bé như thế hả? Hơi chút là bị dọa chết khiếp.

Đó chẳng qua là một cô gái thôi mà, có gì mà phải sợ? Không biết con bé đó dùng cách gì để tạo ra nhật nguyệt tinh hoa nhỉ!”
Nói đến bốn chữ nhật nguyệt tinh hoa, tên béo liền cảm thấy kích động.
Đối với người trong Huyền môn như bọn họ, nhật nguyệt tinh hoa chỉ được nhắc đến trong những cuốn sách cổ, nghe nói thứ này cực kì có ích với người tu hành lẫn yêu quái.
Nhưng thời nay, không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, Huyền môn suy thoái, đừng nói nhật nguyệt tinh hoa, ngay cả linh khí đều tiêu tán gần hết rồi.

Mà thứ như nhật nguyệt tinh hoa, đối với bọn họ chỉ còn là truyền thuyết.
Cho nên, sau khi thấy có người có thể tạo ra nhật nguyệt tinh hoa, những người trong Huyền môn này sao có thể ngồi yên được?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom