Cập nhật mới

Dịch Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng
Tác giả: Niết Ghế
Tình trạng: Đang cập nhật




Một con người chưa từng trải nữ sắc tài dục, một con người chém giết lấy mua vui, một loại đạo mang hai chữ PHÀM NHÂN nhưng bất phàm tục, chỉ có suy nghĩ điên rồ duy nhất luôn ẩn hiện.

Trong đầu chỉ có hai chữ TÀN SÁT, đạo tâm hiện lên hai chữ TUYỆT DIỆT, hiện rõ trong một con người máu lạnh, vô tâm vô nhân tính. HẮN KHÔNG PHẢI NGƯỜI, HẮN KHÔNG PHẢI LÀ QUỶ, HẮN LÀ SỰ DIỆT VONG CỦA NHÂN LOẠI, LÀ MỐI THÙ DẤY LÊN ĐẾN TỘT ĐỘ!

Hắn không có người thân, không có bạn bè. Hắn không một ai ủng hộ không ai quan tâm, hắn tồn tại trên cõi đời chỉ để trả thù. Chỉ mình hắn bước đi, mình hắn trải nghiệm, mình hắn khiến cả thế giới chao đảo, lấy máu tươi làm mực, đầu thế nhân làm cọ vẽ, viết lên hai chữ PHÀM NHÂN!

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Phàm Nhân: Tiểu Đạo Vĩnh Hằng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Đứa trẻ của sự thất bại


Năm 2156, công nghệ phát triển tới mức vượt qua tưởng tượng, tới một trình độ đủ để con người du hành vũ trụ và những sự sống nhân tạo, lúc đó họ bắt đầu lấn sau vào thứ gọi là dị năng.

Để thực hiện điều đó họ cần những nhân tài trẻ tuổi và những con chuột bạch tuyệt vời, lúc đó chính là thời điểm khan hiếm vật thí nghiệm, họ quyết đinh mang những đứa trẻ ra làm vật thí nghiệm.

- Thật sự phải làm như vậy ư, bọn chúng mới có mười tuổi mà?

Một vị bác sĩ già đầu tóc bạc phơ nói với một nhà khoa học trẻ trong một phòng bệnh, nơi mà những đứa trẻ còn đang hấp hối ở trên giường trong tình trạng nguy kịch.

Nhà khoa học trẻ ấy đặt tay lên thành giường bệnh, ánh mắt nhìn những đứa trẻ yếu ớt ấy, nhẹ nói:

- Những đứa trẻ này dù gì cũng phải chết, nhưng mấy người đó muốn dùng chúng để cống hiến cho khoa học đi, dù mấy đứa trẻ chết bởi thuốc thì đó cũng là cống hiến, nếu may mắn thì có thể qua những loại thuốc này chữa được bệnh tình.

Vị bác sĩ đó cũng không thể phản bác lại, đây cũng là lệnh của cấp trên nên ông cũng khó có thể làm trái lại. Nếu có thể như lời nhà khoa học trẻ đó nói, ông muốn cứu dù chỉ duy nhất một đứa trẻ cũng được, tất cả đều cược vào nó.

Trên giường bệnh có một đứa trẻ tiềm thức vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể hoàn toàn mất cảm nhận, yếu dần đi. Cùng lúc đó nghe được lời đối thoại giữa hai người kia, trong đầu bắt đầu suy nghĩ:

"Mình sắp chết rồi ư? Lại mang đi làm thí nghiệm? Nó đau không? Họ tại sao không để cho mọi người ra đi thanh thản mà lại làm vậy? Tại sao?"

Đứa trẻ đó cơ thể từ bé đã sống trong bóng tối, sinh ra đôi mắt bị mù lòa, lại bị suy tim, sống giờ cũng chẳng khác gì chết cả.

Nhưng khi nghe tới bị mang đi thí nghiệm lại mang cảm giác sợ hãi, sợ vì bị thí nghiệm? Sợ vì sắp chết trong đau đớn? Tất cả đều không phải, thứ nó sợ chính là được cứu sống, sẽ lại phải tiếp tục sống với cái bệnh tật này, vậy sống có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu cứu sống được vậy bệnh tim và mắt cũng được chữa thì sao, như vậy hắn có thể nhìn thấy ánh sáng, được sống một cuộc sống của một đứa trẻ bình thường?

"Ánh sáng của mặt trời màu gì nhỉ?"

Suy nghĩ của một đứa trẻ ngây thơ tới vậy, cũng chỉ là để giấu đi cái kết không mấy có hậu phía sau, một cái chết đầy đau đớn.

Tới với những cuộc thí nghiệm, nào là tiêm chủng, chuốc thuốc, thậm chí là ghép adn, cấy vào cơ thể những dị vật kì lạ mà dẫn tới thái hóa, suy kiệt thậm chí là đột tử.

Có một vài thí nghiệm thành công thì lại trở thành quái vật hay là chuốc thêm bệnh vào người. Một số khác thì khỏi bệnh, được đưa đến trại trẻ "đặc biệt" để nuôi nấng.

Còn về phần đứa trẻ mù kia, quả nhiên không được, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể, đặc biệt hơn nó được những nhà khoa học "ưu ái" dùng tất cả các phương pháp thí nghiệm vào một cơ thể, lại đều là những vật thí nghiệm tốt nhất, ấy vậy mà nó cũng không qua khỏi.

Đứa trẻ đó cơ thể trở thành phân liệt hoàn toàn, chỉ có phần não là còn hoạt động, thần kinh vẫn cảm nhận được tiếp xúc. Lúc đó đứa trẻ chỉ nghe được mang máng tiếng nói của mấy người lúc đó, nhiều giọng nói xen lẫn vào nhau:

- Thật là uổng phí nguyên liệu.

- Ta đã bảo rồi, một cơ thể không thể tiếp nhận được nhiều nguồn năng lượng lớn tới vậy đâu, coi như các ngươi lấy cái này làm bài học đi.

- Được rồi, quay lại công việc nào mọi người. Việt Quang, ngươi mang xác 1059 vào phòng xác đi, còn mười phút nữa là bắt đầu ca thứ năm rồi đấy.

Đứa trẻ lúc đó cảm nhận được đôi tay lạnh toát chạm vào da thịt, mang cơ thể vào một nơi nào đó, ném bụp xuống một cái hố đầy những đứa trẻ cơ thể đều lạnh toát.

Những đứa trẻ đó đều nằm im mặc cho đứa trẻ kia đang nằm đè lên chúng, im re như liệt vậy, điều đó lại khiến đứa trẻ kia tưởng rằng những đứa trẻ đó đều đồng cảnh ngộ với nó.

Thực hư, những đứa trẻ kia đều đã chết từ lâu, cơ thể tím tái đã lạnh ngắt. Bọn chúng đều là những sản phẩm thí nghiệm lỗi, cho đến giờ tổng đã gần hai trăm đứa trẻ lớn bé.

Bỗng có tiếng người nói vang vọng trong căn phòng, lặp đi lặp lại một câu nói:

- Quá trình thiêu hủy sẽ bắt đầu trong ít phút nữa...

Đứa trẻ kia nằm trên đống xác không hiểu được chuyện gì cả, nhưng nghe được chữ thiêu hủy thì sợ tái cả mặt, trong đầu suy nghĩ bấn loạn cả lên:

"Cái gì!? Thiêu hủy? Đừng mà, đừng làm vậy, có ai không cứu với! Cháu không muốn chết, có ai không!"

Những lời đứa trẻ ấy nghĩ đều không tài nào truyền tải thành tiếng nói, đều chỉ là cầu cứu trong bất lực và sợ hãi, trong căn phòng khi ấy chỉ còn vang vọng thứ giọng nói kì lạ:

- Quá trình thiêu hủy bắt đầu đếm ngược...5...4...3.....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Bắt đầu thảm họa


Ở dưới mặt sàn, từ một màu kim loại bỗng trở nên trong suốt, lộ ra bóng dàng của một cỗ máy kì lạ, cùng với ánh sáng đỏ rực chiếu lên khiến không khí xung quanh như bị đốt cháy, đến nỗi mà đứa trẻ xui xẻo còn sống ấy không thể thở được, cơ thể co giật như kẻ động kinh, dần trên thân hiện lên những vết bầm tím, sưng phồng.

Một luồng ánh sáng đỏ rực chiếu qua từng ngóc ngách của từng cái xác chết, dần tăng nhiệt độ dẫn tới bốc hỏa, cháy rụi từng phần trên cơ thể.

Đứa trẻ xui xẻo nằm ngay trên cùng, đồng loạt bị cả tá lửa từ những xác chết kia đốt cùng một lúc, đau đớn đến từng thớ thịt. Miệng không thể hét, cơ thể không cử động, cứ thể chịu đau đớn co quặt cơ thể.

"Đau quá, mình không muốn chết! AAA!!! Dừng lại đi, đau quá!"

Tiếng nói kì lạ một lần nữa lại vang lên:

- Bước cuối, dọn tro cốt.

Luồng sáng bên dưới ngày càng sáng hơn, cho đến một mức độ, cơ thể đứa trẻ ấy từ một cái xác khô quặt, qua ánh sáng chớp nhoáng liền biến mất, cứ như là đã hóa hư vô.

"Mình...đã chết rồi sao...?"

Đứa trẻ trong đầu suy nghĩ, bỗng ánh sáng của ánh trăng chói rọi vào con mắt, khiến nó như tỉnh giấc, bật dậy trong bỡ ngỡ.

Xung quanh là một căn phòng tối tăm, vương vấn mùi cháy khét trên mặt sàn, tiếng nói cũ lại vang lên:

- Tro cốt đã được dọn sạch, đợt dọn dẹp tiếp theo sẽ diễn ra trong 6 giờ nữa...

Đứa trẻ sợ hãi giọng nói ấy, bắt đầu có hơi hoảng loạn, chạy xung quanh phòng để tìm cách ra ngoài. Bỗng nó tìm thấy một cái màn hình, trên đó hiện lên những kí tự phát sáng, nhưng hoàn toàn không có thứ gì hiểu được.

Đứa trẻ bấm liên tục vào màn hình, rồi thậm chí đập mạnh, nó cũng không mở, cũng không có chút động tĩnh, chỉ vang lên tiếng nói:

- Mật khẩu sai, vui lòng nhập lại.

Ở phía trung tâm, một thông báo được gửi tới phòng điều khiển:

- Phòng thiêu hủy xác có người nhập sai mật khẩu.

Điều đó khiến một người trông coi quan tâm, tiến lại gần xem rốt cuộc là ai lại có thể nhập sai được mật khẩu.

Hắn đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống, nhanh chóng mở camera ở phòng phân hủy, thấy được một cảnh tượng hãi hùng. Hắn vừa nhìn vừa không tin vào mắt mình, cả cơ thể cứ run lên bần bật trong sợ hãi, nói:

- N...nó rốt cuộc là cái giống gì...

Trước mắt hắn, một cái xác nhỏ đã cháy khô, đang đứng ở trước cửa bấm phá màn hình. Hắn hãi quá, liền bấm nút báo động, rút bộ đàm lên thông báo:

- Phòng điều khiển thông báo, ở nhà xác đang có một con quái vật không xác định, được trông thấy là một cái xác đứa trẻ đang di chuyển, cầu chi viện tới tiêu diệt mau chóng, hết.

Mọi giáo sư tiến sĩ đều lo lắng mà chạy tới nơi trú ẩn, còn những bảo vệ thì mặc trên mình bộ giáp tối tân nhất, chạy tới phòng thiêu hủy xác, tạo tên tiếng bước chân dồn dập như tiếng động cơ tàu hỏa.

Bọn họ đứng trước cánh cửa, nhập mật khẩu một cách nhanh chóng, sau đó những người phía sau liền chĩa súng về phía cánh cửa.

Mật khẩu nhập hoàn tất, cánh cửa dần mở ra, phía bên trong đứa bé kia nhìn thấy ánh sáng, như nhìn thấy hi vọng, bước ra bên ngoài.

"Bùm bùm bùm bùm!!!"

Một loạt tiếng súng vang lên như tiếng bom, nã thẳng vào cái xác trước mặt, một trào đạn bay xối xả tới như mưa. Ánh sáng do thuốc nổ phát ra, to như cái tô cơm phóng những viên đạn đồng to bằng quả xoài tới.

Đứa trẻ kia vừa mới ra đã ăn trào đạn này, sự đau đớn phải chịu chắc chả ai thấu, điều đó khiến cho đám ngươi kia yên tâm sấy một băng đạn, được một lúc hết đạn thì dừng lại.

Khói thuốc súng tỏa mịt mù, những kẻ kia ngừng bắn, chỉ huy của họ rút bộ đàm ra định thông báo. Bỗng từ trong khói thuốc, một bóng dáng nhỏ bé vẫn đang tới gần, bước qua làn khói mà ra ngoài.

Tất cả những tên ở đó đều há hốc mồm, không tin vào mắt mình, trước mắt bọn hắn cái xác này không còn là quái vật bình thường, nó đã phát triển thành một siêu quái vật.

Một thí nghiệm trước đây từng đặt ra, một con chuột bạch khi được thí nghiệm, một là tiến hóa trở thành một giống loài cao cấp hơn, hai là trở thành một con quái vật điên loạn.

Tất nhiên là quái vật cũng có mức phát triển của nó, họ đặt ra từng cấp bậc quái vật: Không thể phát triển - Vượt trội - Phát triển vượt bậc - Siêu tiến hóa - Thảm họa - Diệt vong.

Mà trước mặt bọn họ, một cái xác chết vậy mà lại có ý thức, hấp thụ hoàn toàn những thứ vửa chạm vào nó, cứ như hơn ngàn viên đạn hoàn toàn hóa hư vô.

Đứa trẻ ấy bước tới gần tên chỉ huy, thấy bộ giáp hắn mặc trên người quả là đẹp đẽ, chạy tới sờ.

"Bộ giáp này đẹp quá!"

Vừa mới chạm tay vào lớp áo giáp, bùm một cái tên chỉ huy hóa thành vũng máu, bắn tung tóe ra xung quanh, khiến cho những người khác ở đó thấy được, hãi hùng mà chạy mất, vừa chạy vừa la lên:

- Là...là thảm họa, quái vật thảm họa!

Đứa trẻ kia vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy vũng nước màu đỏ đặc sệt trên giáp, người đàn ông kia cũng biến mất. Nó bỏ bộ giáp xuống đất, bắt đầu đi lang thang quanh khu đó.

Ở trong phòng điều khiển, một tên đang ngồi trong phòng run cầm cập, ngồi trong góc sợ hãi nói:

- Hết rồi...hết thật rồi....có ai không....cứu với....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chuẩn bị cho chuyến di cư


Đứa trẻ cơ thể cháy rụi trần trụi đi lang thang, cho đến một khu lạ, tại nơi đó chứa bao nhiêu là mẫu vật, đều đóng trong những chiếc hộp kim loại kia, đặt trong những ô kệ trên tường.

Lúc này đứa trẻ như cảm nhận được một luồng ngoại lực thu hút lấy tâm trí nó, dẫn nó tới gần những mẫu vật. Cơ thể bé nhỏ không tài nào với tới, liền dẫn động những mẫu vật ở trong hộp kim loại bay tới.

Hộp kim loại lại bị những mẫu vật ở bên trong nhấc lên bay về phía đứa trẻ. Đứa trẻ đó thấy kì lạ, chạm nhẹ ngón tay vào chiếc hộp gần nhất.

Chiếc hộp bị chạm vào như tan chảy, kim loại chạm xuống nền đất liền hóa rắn lập tức, cứ như đứa trẻ đó trở thành một vị thánh vậy, biến đổi vạn vật chỉ bằng cái chạm tay.

Những mẫu vật kia ra khỏi chiếc hộp với hình thù của một miếng thiên thạch, tự động muốn hòa nhập với cơ thể đứa trẻ kia, nó chui thẳng vào ngực tạo thành một lỗ hổng, nhưng sau đó cái lỗ cũng tự hồi phục lại.

Cơ thế đứa trẻ ấy bỗng tỏa khói từ những lỗ chân lông vốn đã co lại sau khi bị tia sáng đỏ kia chiếu qua, dần trở nên to ra, những miếng cơ phình ra lộ những lớp da hồng hào.

Đứa trẻ ngạc nhiên, sờ lấy cái cơ thể đã cháy khô của mình, chớp mắt một cái cơ thể như đã được hồi sinh.

"Á! Đã xảy ra chuyện gì?"

Đứa trẻ sờ khắp người, không biết rằng đó mới chính là cơ thể ban đầu của bản thân, cứ nghĩ đã được thứ mẫu vật kì lạ kia đúc kết một cơ thể đặc biệt.

Nó tiếp tục hấp thu hết mẫu vật, trong vòng vài phút đã hoàn toàn thu hết vào cơ thể, nhưng ngoại hình lại không có gì thay đổi, thứ duy nhất thấy được chỉ có một đứa trẻ với khuôn mặt nhăn nhó bước ra.

Đứa trẻ đó ôm chặt lấy cơ thể quằn quại trong đau đớn, liên tục lăn lộn dưới đất, cắn chặt răng ken két. Được một lúc thì đứa trẻ cũng không giữ được ý thức, ngất đi trong tình trạng cơ thể phồng to lên, rồi lại teo nhỏ liên tục.

Khoảng chừng 1 tiếng sau, bắt đầu mấy người tiến sĩ giáo sư kia không thấy động tĩnh gì trong thời gian dài như vậy, dần ra khỏi nơi trú ẩn. Đi tới phòng chứa để kiểm tra mẫu vật.

Trên đường tới đó, họ thấy được một đứa trẻ trần truồng nằm la liệt dưới đất, liền lại gần xem thử.

- Đây...đây chả phải là đứa trẻ thí nghiệm thất bại đã bị ném vào trong phòng phân hủy sao? Nó lại vẫn ở đây?

Một tiến sĩ trẻ bước tới, đặt tay trước mũi đứa trẻ, sau đó cầm tay lên bắt mạch. Vị tiến sĩ trẻ đó ngạc nhiên, thốt lên:

- Đ...đứa trẻ này lại còn sống, vậy...vậy mà lại không có chút dị năng lượng nào hoạt động trong cơ thể!?

Tất cả mọi người đều xúm vào xem vị tiến sĩ kia đang kiểm tra cơ thể đứa trẻ đó. Mọi bộ phận cơ thể đều không có vấn đề như trước đây, tất cả đã được hồi phục hoàn toàn.

- Có lẽ đứa trẻ này lúc trước không hồi phục do quá nhiều mẫu vật được cấy vào nên chúng ta mới bị nhầm lẫn là đứa trẻ đã thất bại?

- Nhưng kì lạ thay nhiều mẫu vật đến thế mà chỉ khiến đứa trẻ này hồi phục cơ thể? Thật là kì lạ, chẳng nhẽ dị năng lượng chúng tự triệt tiêu nhau?

Bàn luận được một khoảng, bọn họ đưa đứa trẻ trở về phòng dưỡng sức mà quên kiểm tra lại số mẫu vật kia. Để lại những vị tiến sĩ khác đi tìm xem còn đứa trẻ nào cũng đang bị ngất xỉu như nó không.

Họ đông là vậy, nhưng lại không hề nhớ rằng bản thân chưa kiểm tra phòng chứa mẫu vật, khiến những lần sau đó ai cũng nghi ngờ việc có người đã trộm lấy số mẫu vật kia.

Từ lúc đó khiến cho hơn vài tháng sau hoàn toàn không có lấy một cuộc thí nghiệm nào xảy ra, điều đó khiến cho công cuộc con người tìm được một dị năng hoàn chỉnh bị khựng lại.

Cũng vì dị năng giả xuất hiện quá muộn, dẫn tới việc không đủ dị nhân thực hiện khả năng cung cấp năng lượng cho lò nhiệt địa hạch, dẫn tới việc trái đất cạn kiệt năng lượng.

Lúc đó là thời điểm của 22 ngày sau, lúc ấy là lúc con người di cư tới một hành tinh mới. Lúc đó chỉ thiếu còn chút dị năng lượng nữa, nhưng không đủ khiến cỗ máy hoạt động bình thường, khiến nó quá tải rồi xảy ra trục trặc.

Lúc đó đã hết cách, toàn quốc thông báo di cư đều được gửi tới từng cá nhân, đi tới hành tinh Alpha Earth - 11945 để sinh sống, nơi đó cũng là nơi tốt nhất hiện tại.

Tại sân bay hàng không vũ trụ của Liên hợp quốc, những người dân đều mang theo đồ đạc, phương tiện giao thông thu nhỏ và một số thực phẩm. Tất cả không lấy một hiện tượng chen lấn, đi theo hàng dài vào trong con tàu khổng lồ to bằng hàng chục ngàn con cá voi xanh gộp thành.

Đó là còn chưa kể đến việc ở đây có hàng chục chiếc như vậy, mỗi chiếc tàu là một thứ công nghệ siêu tiên tiến, bên trong cũng không kém cạnh.

Đứa trẻ của sở thí nghiệm kia, cùng với những đứa trẻ thức tỉnh giả, cùng ở chung một căn phòng của khoang tàu. Căn phòng ấy không những to lớn, lại vô cùng tiện nghi, dù cho đa phần những đứa trẻ ở đây đều chỉ thức tỉnh đến một mức độ vừa phải.

Những đứa trẻ bị mẫu vật kia phá hủy tâm trí khiến điên loạn đều bị nhốt ở trong "bình chứa".

Đứa trẻ đó nhìn qua của sổ bên ngoài, thấy được các tiến sĩ cũng đang đưa một số loài thú vào, trên đó ghi rõ từng chữ như: "vô hại", "tiến hóa vượt bậc",.....

Nhưng nó không thấy một con quái vật nào có chữ "thảm họa" như lời những người kia nói. Đồng thời đứa trẻ đã gặp lại được người đó, người đã từng gặp ở trước cửa phòng thiêu hủy xác.

Họ nói chuyện một hồi rồi cũng bước vào thuyền khi lũ quái vật vào trong hết. Được một lúc thì có một vị tiến sĩ bước vào, gọi:

- Phàm, con theo ta.

Đó là vị tiến sĩ đã đặt tên cho đứa trẻ ấy, đồng thời là người quản lý toàn bộ khu trẻ em này, Trương Nhất Đức.

Hắn tới đây chính là để giải mối thắc mắc với các vị tiến sĩ kia, vụ án biến mất mẫu vật dị biến và đứa trẻ được hồi sinh.

Khi đưa Phàm đi, lúc đó tàu cũng đã đến thời gian khởi hành, đứa trẻ tên Phàm đó theo sau Đức, nhằm hoàn thành một cuộc thẩm vấn nhằm tra khảo đứa trẻ tên Phàm kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Cội nguồn sự việc


- Phàm, con lại đây.

Đức gọi đứa trẻ ấy lại, bước vào trong một căn phòng thí nghiệm, bên trong là những lồng kính, mỗi cái đều có một đứa trẻ nằm trong. Phàm nhìn xung quanh, sợ hãi bám lấy áo của Đức, không dám thả lỏng lấy một giây.

Một lão giáo sư ngồi trên chiếc ghế đang lơ lửng trên không, cùng với một khuôn mặt không chút biểu cảm, cầm chiếc bảng đen, nói:

- Tới rồi hả, đưa thằng bé nằm lên bàn "mổ" đi.

- Vâng thưa giáo sư...

Đức quay sang chỗ Phàm, bế nó nằm lên trên bàn, đứa trẻ tò mò quay ngang quay dọc.

- Phàm, con nhắm mắt lại đi...

- Vâng ạ!

Đứa trẻ ấy dăm dắp nghe theo lời của Đức, nằm im trên bàn mà nhắm tịt mắt, cơ thể duỗi ra như không biết chuyện gì sắp xảy đến.

Một cảm giác nhói ở tay đứa trẻ, Phàm dần chìm vào giấc ngủ sâu, đến nỗi mà khi tỉnh lại, nó đã nằm ở trên giường ngủ.

Đức đã ngồi bên dưới chờ ở đó, thấy được Phàm dậy liền vui vẻ đứng dậy hỏi:

- Con có sao không, có cảm giác gì không?

Đứa trẻ cảm thấy kì lạ, cơ thể cũng không có gì thay đổi cả, chỉ thấy toàn thân mát mẻ, lại có chút nóng nóng ở trong đầu.

- Dạ không có gì ạ.

Đứa trẻ nhanh nhảu đáp, nó không biết rằng cơ thể đang có một thứ thuốc chảy bên trong, kích thích tế bào của nó nhưng bất thành.

Đức cũng chỉ cười ngẩn ngơ ra, vui mừng vì đứa trẻ hoàn toàn không bị sao cả. Trước đó khi Phàm còn ở phòng thí nghiệm, quả nhiên họ đã làm gì đó với cơ thể nó.

Lão giáo sư lúc ấy ấn ngón tay lên giữa chiếc bảng đen, một loạt những tia sáng bắn ra, những bảng chữ phát quang 4 chiều hiện lên trên đó, đều là một loạt thông tin về một xác chết cấp độ thảm họa đi lại trong viện.

- Đây...đây là...

Đức không thốt lên lời, hình ảnh xác chết ấy từ xa lại vừa khớp với cơ thể của Phàm, cứ như cả 2 là 1 vậy. Ngược lại cái giáp kia lại có chút quen thuộc, nó là giáp của quân đội phòng vệ có thể chống lại được cả quái vật bán thảm họa, vậy mà dưới bộ giáp lại có vũng máu?

- Ngươi cũng thắc mắc về nó đúng không?

Lão giáo sư chạm vào hoạt ảnh ấy, kéo nó về phía của Đức, nói:

- Đứa trẻ này được cho là rất giống con quái vật bắt gặp ở đó, thời điểm lại vô cùng trùng khớp nữa, đứa trẻ ấy rõ là đã chết lại xuất hiện ở hành lang thì liệu có ai tin được không?

- Nhưng thưa giáo sư, đó không thể là...

Đức lo lắng cho đứa trẻ, cố nói nhưng bị ngắt lời, lão giáo sư đã chuẩn bị đồ nghề cả rồi.

- Cậu nên biết rằng khi cậu đưa nó tới đây, thì mọi thứ đều sẵn sàng, tất cả đều vì sự tồn vong của con người thôi.

Cỗ máy này mang cơ chế của một máy mổ vạn năng, có thể kiểm ra ra các nguồn phản xạ lượng tải nhiệt hay bức xạ hai chiều trong cơ thể, thậm chí còn đo được tần xuất áp lực không gian xung quanh.

Nó đích thị là chuyên dùng để kiểm tra năng lực rồi, thêm với cả sự cứng cáp do được làm từ những nguyên liệu chiết xuất từ kim cương, biến những phân tử đó thành động cơ chống lại được cả một vụ nổ bom "thiên diệt" (Bom của tương lai với sức công phá gấp hàng trăm lần bom nguyên tử, dùng để chống lại quái vật cấp độ diệt vong).

- Ngài dùng đến cả thứ này, chẳng nhẽ thằng bé còn có cái gì khiến ngài sợ vậy sao?

Nói đến đây, lão giáo sư kia mồ hôi chảy hồn hột, vừa tiếp tục công việc kiểm tra, vừa nói:

- Đứa trẻ này bị nghi là lý do toàn bộ mẫu vật biến mất, nếu như đứa trẻ này thật sự đã ăn hết nó, thì chẳng khác gì chúng ta đang nuôi một con quái vật cấp độ diệt vong +1 vậy, nếu nó có thể phát triển thành một dạng cao hơn thì thế giới này hoàn toàn hết hi vọng!

Đức nghe tới vậy mặt cũng tái mét, không dám nghĩ tới viễn cảnh tương lai sẽ như thế nào.

Đứa trẻ sau khi kiểm tra hoàn toàn không có một chút dị năng trong cơ thể, cũng như không có dị biến quái vật kí sinh trùng nào. Cả lão giáo sư và Đức đều bất ngờ, điều đó đưa lão giáo sư tới một kết luận:

- Hừm...có thể những dị năng lượng trong cơ thể đứa bé này triệt tiêu lẫn nhau dẫn tới ngất xỉu tạm thời, sau đó năng lượng laze bị con quái vật kia hấp thụ đã giúp đứa trẻ ấy sống sót khỏi cái chết...

Lão tiến sĩ càng đau đầu hơn, không tin lắm về giả thuyết bản thân đứa ra cho lắm.

- Nếu như vậy đứa trẻ bị con quái vật đuổi rồi mệt quá ngất đi, con quái vật ngửi thấy mùi mẫu vật nên đã...mặc kệ đứa trẻ mà vào phòng chứa...vậy con quái vật đó đã đi đâu mới được chứ...

Càng suy luận càng nhức đầu, cuối cùng lão vẫn cho Đức đưa đứa trẻ về nghỉ ngơi, bản thân sẽ cùng các đồng nghiệp tìm hiểu thêm. Trước đó còn tiêm cho đứa trẻ một ống thuốc không rõ là gì nhưng sắc mặt Phàm không có gì thay đổi nên Đức cũng không quan tâm mấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Thịt cá sấu tươi !


Trên tàu, đứa trẻ tên Phàm loạng choạng bước ra từ trong khoang trẻ em, quay đi quay lại không có lấy một bóng người.

Lúc ấy tính theo giờ trái đất thì cũng đã nửa đêm, bên ngoài chắc chỉ còn những binh lính canh gác hoặc là một vài tiến sĩ vẫn còn thức mà thôi.

Phàm tò mò đi xung quanh, đi được một lúc thì tới một khoang nhỏ, đứng trước cửa thì cũng giống như ở khoang trước, nó tự động mở ra mà không cần bất kì tác động nào.

Đứa trẻ bước vào, xung quanh cũng không khác mấy khoang kia mấy, nhưng đặc biệt hơn, ở nơi ấy lại thấy được vũ trụ bao la ngăn cách bởi tấm kính siêu cường lực.

Đứa trẻ lập tức bị thu hút bởi cảnh vật vũ trụ, chạy vội tới tay áp vào tấm kính nhìn ra thế giới bên ngoài. Tất cả khoảng không đen tối, xuất hiện những viên đá to khổng lồ, ngoài ra còn có cả những viên đá tròn trịa, to gấp mấy trăm ngàn lần mấy viên đá kia, được chiếu sáng bởi quả cầu lửa nhỏ xíu nằm ở phía xa xăm.

Bỗng lúc đó cánh cửa khoang mở ra, giọng nói khàn khàn cùng với một mùi đắng ngắt tới gần.

- Hử? Nhóc con, sao ngươi ra được đây?

Phàm ngoảnh đầu lại, bắt gặp lão giáo sư lúc trước, trên tay đang cầm một cái ly tỏa ra khói hương đắng ngắt.

Lão ấy xách Phàm lên, đặt lên chiếc ghế ẩn sau tường, lão cũng ngồi cạnh, uống miếng nước. Đứa trẻ ngồi trên ghế tất nhiên không thể yên được, lại có ý nhảy xuống đất.

Lão thấy thế đưa cho cốc nước, bảo:

- Cà phê đấy, uống thử đi.

Phàm không biết cà phê là gì, mà mùi đắng ngắt khiến đứa trẻ có chút sợ sệt, liền lè lưỡi liếm thử một giọt.

Vị có chút đắng nhưng lại ngọt ngọt, đứa trẻ không còn sợ mà cứ thế uống, lão giáo sư thấy thế cười nhẹ một tiếng, nếp nhăn nhúm lại.

- Thằng nhóc này lại giống ta, thích đồ ngọt nhỉ...phư phư phư, nếu ngươi không vướng vào cái nghi hoặc kia thì có lẽ ta đã nhận ngươi làm cháu nuôi rồi.

Lão nói xong, bỗng nước mắt lão giàn giụa, cơ mặt nhăn nhúm lại, nói nhưng giọng bủn rủn đến khó tả:

- Nhắc tới cháu nuôi...ta nhớ...hức hức...trước đây ta đã từng...là một người ông...hức hức...

Lão lấy từ trong túi một chiếc khăn tay có vẻ như là đồ tự may, trên đó may dòng chữ: "Tặng ông quà sinh nhật -Đứa cháu yêu của ông-"

Lão lau nhẹ khóe mắt, xoa đầu Phàm còn đang nhâm nhi cốc cà phê, cũng bớt được phần nào nỗi nhớ cháu. Lão cứ thế ngồi kể về đứa cháu của mình:

- Thằng nhóc đó ngoan lắm, nó...

Lão cứ kể, cứ kể triền miên, triền miên rồi bất giác ngủ lúc nào không biết, Phàm thấy thế đỡ lão nằm xuống ghế, bản thân để cốc trà dưới đất rồi bỏ đi. Cho đến cuối cùng lão vẫn mơ màng nói lẩm bẩm:

- Nếu không phải vì chiến tranh...

Phàm bước ra khỏi khoang, mọi người đều đã thức giấc mà làm việc bỗng từ phía xa có tiếng chạy tới.

- Ơn trời con đấy rồi, làm ta cứ đi tìm mãi. Sao con lại ở ngoài này?

Đức bế Phàm lên, vội về lại khoang cũ. Đứa trẻ được đặt ngay ở chỗ đám trẻ con đang chơi đồ chơi.

Phàm không hứng thú với mấy trò xếp hình với búp bê, đứng dậy định bỏ đi chỗ khác. Lúc ấy bỗng có cái gì kéo chân nó, là một đứa bé miệng còn đang ngậm núm.

Ánh mắt đứa trẻ ấy long lanh đến đáng sợ, Phàm cũng đành ngồi lại với nó. Lập tức mấy đứa khác cũng thấy, vội chạy ra nhìn người mới.

- Này, cậu là ai?

Đứa trẻ gần đó chập chững nói, nhưng lời ra rất rõ ràng. Phàm thấy thế chỉ nói một câu:

- Phàm.

Nó đáp lại một cách đơn giản, lại càng khiến mấy đứa trẻ xung quanh phấn khích hơn, liên miệng gọi tên:

- Phàm. Phàm. Phàm.

Nó quá ồn ào, Phàm lập tức rời khỏi chỗ đó, chạy tới trước cánh cửa.

"Xì!"

Cách cửa lúc này bỗng dưng tràn ngập khói, mấy đứa trẻ khác thấy thế liền chạy lủi vào một góc. Chỉ riêng Phàm bước ra bên ngoài, ẩn vào trong đám khói bụi.

Một bóng đen vụt qua, thổi bay làn khói tạo thành nhiều lớp gió lốc, cuốn tất cả mà thổi mù mịt khói đen. Phàm nhìn rõ ràng, đó là một con cá sấu chạy bằng hai chân, trông cơ thể đồ sộ hơn hẳn những người nó từng gặp.

"UỲNH!!!"

Một tiếng va phát ra ngay gần đó, con cá sấu ấy đã chạy tông qua cả tường khoang trẻ em, đâm thủng cả bờ tường. Mấy đứa trẻ bu lại một góc tường, nhìn con cá sấu ấy bị mấy tên binh lính cho vào "lồng" lôi đi.

"GÀO! Thả ta ra! Ta phải GIẾT NGƯƠI...giết ngươi..."

Nó cứ gào lên cho tới khi ăn một mũi kim tiêm từ người kia, dần như chìm vào giấc ngủ, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Nhưng điều đó không là gì khi nó nhìn thấy Phàm, hai mắt nó như mở to, con ngươi giãn ra hết cỡ.

"Phoẹt..."

Từ cơ thể con cá sấu đó, mọi lỗ trên cơ thể đều gỉ máu đen, con cá sấu như tràn trề sức mạnh, bật dậy khỏi cái "lồng" mà bắt Phàm chạy đi.

Tới một nơi vắng vẻ, mà không ai tìm thấy được, phòng phân hủy rác thải. Con cá sấu ánh mắt dán vào Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống nó, hàm răng nghiến ken két.

- Mày...chỉ cần tao ăn mày...tao sẽ trả thù được cho con tao...tao sẽ trả đủ cho lũ con người kia...bọn chúng sẽ biết thế nào là địa ngục!

Nó há cái hàm đầy mùi máu và mùi nước dãi, đớp lấy Phàm.

"Cạch...Cờ rắc!...Choẹt..."

Chỉ vài phút sau một đội binh lính đã lần theo vết máu đen mà vào trong phòng phân hủy rác. Lập tức chĩa sẵn nòng súng, mở của từ từ, thứ họ nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ quần áo rách rưới đứng ở đó.

- Một...một đứa trẻ?

Phàm chỉ tay vào cái cửa xả rác, nói:

- Con cá sấu chui ra rồi ạ.

Mấy tên binh lính bước vào, nhìn xung quanh không thấy con cá sấu kia, một phần cũng tin vào lời đứa trẻ ấy, lập tức đưa nó về lại khoang.

Ai ngờ được thứ đang trôi nổi trên vũ trụ kia lại là xác của con quái vật đó, như bị cắt ra từng mảnh, sắc bén chém cơ thể thành từng miếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Gặp phải tiểu "quái vật" !


Trên đường trở về phòng, Phàm cứ dòm ngó xung quanh, chạy toán loạn khiến cho những binh lính vô cùng hốt hoảng sợ đứa trẻ đụng trúng cái gì khiến hệ thống bảo vệ tự động mở thì lại khổ.

Chạy lòng vòng được một lúc thì đứa trẻ tới được một cái khoang trẻ em khác, nhưng bên cạnh dòng chữ đó là: [Năng lực chưa xác định].

Từ trong đó có những đứa trẻ được đưa đi bởi những tiến sĩ trẻ, đứa trẻ nào cũng như có một luồng khí chảy xung quanh cơ thể, tỏa ra vô hình mà chỉ có nó mới thấy.

Mấy người lính kia cũng bước tới, đặt tay lên trán chào một cái, một vị tiến sĩ cũng gật đầu vài cái rồi bước tiếp.

Đặc biệt hơn, lại có một người mặc đồng phục bán trắng đen trông y hệt lão giáo sư mà nó từng gặp, lại trẻ hơn hẳn, trên lưng đang cũng một bé gái tóc nâu dài tới hông đi.

Mấy người lính kia thấy Phàm cứ nhìn chằm chằm vào vị giáo sư đó, liền nói:

- Nhóc biết không, các tiến sĩ đều chỉ mặc áo màu trắng, nhưng khi lên giáo sư thì sẽ có đồng phục trắng đen như vậy, lên chức quản giáo dị năng thì họ sẽ được bồ đồng phục đen toàn thân cùng viền đỏ vô cùng đẹp a.

Phàm nghe vậy càng phấn khích hơn muốn biết được vị quản giáo dị năng quyền thế cao như nào lại được bộ đồng phục khí soái đó.

Mọi chuyện đều không có gì mới mẻ cho đến khi cô nhóc đó quay qua chỗ Phàm, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu vào tóc cô khiến nó như màu bạch kim lóe ra lấp lánh hào quang.

Và đặc biệt hơn, cái luồng khí phát ra từ đứa trẻ này tỏa ra lại lạnh toát, khiến cho Phàm từ trong cơ thể toát ra mồ hôi hột, thở dốc không ngưng.

Càng đáng sợ hơn khi cô nhóc ấy nhìn thẳng vào mắt Phàm, cười nhẹ một cái khiến cho mấy người lính như bị hút hồn, riêng đứa trẻ này lại bị hù cho hai chân run cầm cập, mặt tái xanh mà bám chặt lấy một người lính.

- Tiểu...tiểu dầm rồi!? Này...!

Người lính đó giật mình, Phàm nước mắt vô thức trào ra, cùng với dòng "hoàng kim chi thủy" xả ra ướt đẫm cả quần. Rốt cuộc đứa trẻ ấy đã thấy cái gì? Một con quái vật? Một con quỷ? Không, đó là cảnh tượng mà cả phi thuyền đều là xác chết nằm vất vưởng, máu tươi còn như tỏa ra điên loạn.

- Ọ...Ọe ọe!!

Phàm ói ra tàu, khiến mấy đứa trẻ kia giật mình tránh xa, mấy vị tiến sĩ cũng vội lấy tay bịt lấy mũi, nói:

- Này đứa trẻ này sao thế? Mấy anh có thể đưa nó đi được không?

Mấy người lính kia cũng vội vàng, có lẽ vì chưa từng chăm trẻ nên họ tưởng đứa trẻ đã quá nghịch ngợm nên mới bị áp lực mặt đất của con tàu khiến cho say trọng lực.

Phàm lần này cơ thể như không thể đứng thẳng, đành phải để mấy người lính kia bế lên, trước đó còn nhìn cô nhóc kia một cái.

Không còn lại nụ cười tỏa nắng nữa, thay vào đó ánh mắt có chút quái dị, nhìn chằm chằm lấy Phàm. Thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống nó, khiến Phàm càng ngày hãi càng thêm hãi, hai tay vò đầu như kẻ điên lên cơn, mặt bắt đầu nhăn nhó một cách đáng sợ.

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Phàm bước ra như trở thành con người khác, cứ như bị lấy mất mấy tấc mỡ, cơ thể trở nên yếu ớt. Từ xa tiến sĩ Đức chạy tới, khuôn mặt vô cùng căng thẳng ôm trầm lấy nó.

- Phàm! Con có sao không!? Sao con lại gầy thế này!

Mấy người lính ở gần nghe vị tiến sĩ gọi con con như vậy, cũng qua hỏi han:

- Nó là con nuôi anh hả? Tôi thấy đứa bé không chịu được tác động phía ngoài khoang trẻ em đâu.

- Dạ vâng, cảm ơn anh đã chăm sóc cháu.

Cứ thế rồi Nhất Đức đưa Phàm về lại phòng.

Trong khoang, ngay trên giường ngủ của Phàm, Nhất Đức ngồi cạnh đút cháo nhưng nó không ăn, liền đánh tiếng hỏi:

- Con hôm nay làm sao thế?

Lúc đó bỗng Phàm nhớ lại cảnh tượng ấy, bỗng co rúm lại ôm lấy đầu, cơ thể run bần bật. Nhất Đức thấy vậy cũng lo lắng, liền bỏ ra ngoài.

Lúc ấy Nhất Đức thấy vị giáo sư trước đang chơi cùng với một đứa trẻ liền qua hỏi:

- Giáo sư, sao ngài vẫn ở đây thế ạ?

Vị giáo sư ấy thấy Nhất Đức, liền tạm biệt đứa trẻ rồi lại gần hắn, nói:

- Đứa trẻ ấy không đi cùng ngươi hả? Phàm ấy.

Nhất Đức cũng không tiện nói, liền cùng giáo sư đi tới phòng thí nghiệm nói chuyện.

Tới nơi, Nhất Đức mới kể hết sự việc ra, từ lúc con cá sấu tấn công cho tới lúc gặp được Phàm ở phòng tắm trẻ em, khiến lão giáo sư có chút đau đầu.

- Ngươi nói là từ lúc đi tới khoang trẻ em chưa xác định dị năng thì Phàm nó bắt đầu có biểu hiện kì lạ sao?

Lão suy nghĩ một hồi rồi hỏi:

- Nó...có gặp đứa trẻ tóc hạt dẻ lại dài tới hông không?

Nhất Đức nhớ lại, hình như là cũng có, từ lúc đứa trẻ ấy nhìn mọi người là Phàm bắt đầu bị.

- Dạ có ạ.

Lão giáo sư cũng tin chắc vào suy luận của mình, vội vã kéo Nhất Đức chạy tới khoang trẻ em. Nhất Đức cũng không hiểu cái gì chỉ chăm chăm chạy theo sau lão giáo sư.

Tới được phòng, lão giáo sư xông vào hỏi to khiến cả khoang đều giật thót:

- PHÀM! CHÁU ỔN CHỨ!?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Ảo giác điên cuồng


Trước mắt Nhất Đức là một Phàm đang dãy dụa trong đau đớn, lão giáo sư đó giữ chặt đứa trẻ, không để nó tự làm tổn thương bản thân nữa. Ngay lúc đó một vài vị tiến sĩ từ ngoài tiến vào, hô to:

- Khải Phong giáo sư, có chuyện gì vậy!?

Sau đó họ thấy Phàm, lập tức cho xe đẩy đưa đi khám bệnh, Nhất Đức đứng sững trước cảnh tượng ấy, thật sự do bất cẩn của bản thân mà đứa trẻ hắn coi như con ruột lại phải chịu đau đớn tới vậy.

Từ đằng sau có một cô bé kéo áo của Nhất Đức, hỏi:

- Tiến sĩ, anh ấy có sao không?

Nhất Đức ngạc nhiên, trong đầu luôn nghĩ đó là bạn của Phàm chăng? Bỗng có chút mủi lòng, hắn khuỵu một chân xuống đất, xoa đầu cô bé rồi nói:

- Thằng bé không sao đâu, để con phải lo lắng rồi.

Hắn đứng dậy định đi xem Phàm thế nào, chợt nhớ ra đứa trẻ mà phàm gặp cũng có mái tóc nâu, mà đồng phục cô bé này lại có số hiệu là: 00.0

Nhất Đức vội quay ngoắt lại, đứa trẻ đó đã hoàn toàn biến mất, xung quanh những đứa trẻ khác bỗng ngã xuống một lượt khiến cho hắn giật thót, vội vàng gọi tới đội y tế.

"Chết tiệt, con bé đó là sao chứ!? Nó không còn chỉ đơn thuần là dị năng giả nữa rồi, nó sau này sẽ trở thành nỗi sợ của toàn thế giới, rồi mọi người đều sẽ bị nó giết..."

Hắn đang nghĩ ngợi điên cuồng, bỗng tỉnh lại khi bên kia đường dây có người nhấc máy hỏi:

- Alo, sao vậy ạ, chúng tôi đang tiến hành áp chế dị bệnh trong đứa trẻ tên Phàm rồi ạ!

Lúc ấy cuống quá, hắn nói một mạch liên tục không rõ ràng:

- Có...đứa trẻ mã 00.0 đã trốn ra toàn bộ đứa trẻ đã bị ngất đi con bé này rất nguy hiểm mong mọi người hợp tác chúng ta nên...nên...

- Ngài...ngài bình tĩnh chút đi ạ, chúng tôi sẽ cử người ngay!

Người bên phía đầu dây họ khuyên bảo Nhất Đức, rồi sau đó cúp máy một cách vội vàng.

Nhất Đức thở dài, dựa lưng vào tường mà đánh một giấc, mọi thứ hôm nay đều kinh khủng đối với hắn, một đứa trẻ ranh ma không ai trị được này khiến hắn không an tâm.

Mới nhắm mắt được một lúc, bỗng bên tai hắn có tiếng trẻ con, lại giống y sì đúc giọng 00.0 mà hắn đã gặp.

- Phàm à, thể chất này của ngươi quả là cực phẩm, mong là khi hắc hóa nó sẽ trở nên "ngon" hơn.

Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, cứ thế cho tới hai tiếng sau, hình ảnh đó là không thể diễn tả được.

Lúc đó bỗng dưng ánh sáng như quả bom choáng chiếu vào mắt hắn còn đang nhắm, cùng một người có giọng nói ồm ồm liên tục lay người hắn.

- Tên này dậy đi, ngủ say như chết hay chết thật rồi vậy?

Nhất Đức từ từ mở mắt, người đó giơ tay cho tắt đèn đi, hắn tỉnh dậy là một tên lính đô con cao to đen hôi đang ngồi xổm trước mắt. Hắn ngạc nhiên lùi về sau, hỏi:

- Các...các anh sao lại ở đây.

Lúc này Nhất Đức mới nhận ra, bộ đồng phục nhuốm đầy máu, trên tay đang cầm đầu của một đứa trẻ, máu dưới cổ nhớp nháp rò rỉ ra. Riêng chỉ có con dao là cắm ngay giữa trán, đã rọc rõ một đường đen kịt máu, rõ rệt xương sọ có chút lộ ra.

Nhất Đức hất cái đầu khiến cây kiếm văng ra xa kéo theo một chút mô não rơi bẹt xuống đất. Sợ hãi không tin vào điều đang xảy ra trước mắt, người linh kia vỗ vai hắn, vừa nói vừa đưa hắn đi:

- Ta biết ngươi là người tốt không bao giờ làm vậy, nhưng bằng chứng quá rõ ràng, đến Khải Phong giáo sư cũng không nói giúp ngươi nổi, thôi thì ngồi nhà giam cả đời là phương án tốt nhất rồi.

Nhất Đức như suy sụp, rõ ràng hắn đã thiếp đi, vậy mà cũng không thể dùng làm chứng cứ ngoại phạm sao? Đúng lúc đó người lính kia giơ cái bảng vào mặt hắn, nói:

- Không biết vì sao nhưng ngươi sau khi đứa trẻ, hay gọi là con nuôi của ngươi đi, nó được đưa đi thì ngươi bắt đầu như lên cơn, sau lưng không biết mọc đâu ra con dao nhưng đã dùng nó đâm chết đứa trẻ đó rồi.

- Nếu ngươi hỏi thân của đứa trẻ ấy đâu thì...nó đã hoàn toàn bị ngươi nhai nuốt hết, mọi người không muốn công nhận nhưng buộc ngươi phải bị giam vĩnh viễn để điều trị bệnh.

Cái bảng có một đoạn băng ghi hình, cho thấy khi mấy người kia ra khỏi, hắn đã từ sau lưng móc ra con dao làm bếp, trực tiếp xông tới đứa trẻ đang tới gần hắn rồi đâm liên tục vào cơ thể.

Từ mắt bị đâm nát, tứ chi bị phá hoại đến nỗi tiếng xương gãy vang khắp khoang. Lũ trẻ la hét, khóc thét, nhưng điều kì lạ là không hề có tiếng khóc, dù cho vẻ mặt của những đứa trẻ kia ĐANG KHÓC.

Nhất Đức lúc ấy gật một cánh tay của đứa trẻ kia, máu văng tung tóe, một phần ngực của đứa trẻ ấy cũng bị rách ra, xương sườn trắng toát từng mảnh vụn cắm vào lá phổi còn chút hấp hối đó.

Bắt đầu màn ăn thịt đến kinh tởm....

Đến đoạn đấy Nhất Đức đã không chịu nổi mà ói ra, cảnh tượng hỗn độn ấy còn ghê tởm hơn trong phòng mổ biết bao nhiêu, chỉ nhìn thôi đã tự bản thân cảm nhận chính đau đớn ấy.

Người lính xung quanh không biết làm gì hơn, chỉ chờ hắn "xả" nỗi kinh tởm ra rồi tiếp tục đưa Nhất Đức tới phòng giam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Thảm sát đẫm máu


Tại phòng giam Nhất Đức còn đang ân hận tội lỗi, liền có người vào hỏi thăm hắn.

- Thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn rối não vì chút chuyện cỏn con như vậy sao ?

Đối diện cửa kính của phòng giam là giáo sư Khải Phong với khuôn mặt buồn rầu, khiến cho Nhất Đức tò mò hỏi :

- Có chuyện gì mà trông giáo sư còn sầu bi hơn cả tôi vậy.

Giáo sư thở một hơi dài, đáp :

- Nếu ta nói ra, cậu đừng trách móc ta cũng như mọi người, thực sự lúc đó hết cách rồi...

- Hết cách gì vậy ạ, giáo sư cứ nói.

Trong mắt Nhất Đức dường như không quan trọng hay quá tò mò, đơn giản chỉ là muốn biết thêm một chút trước khi bị đày khỏi tàu mà thôi. Giáo sư thấy thế cũng hết cách, cố nói ra từng lời thận trọng :

- Phàm nó trở thành người thực vật toàn diện rồi.

- !!!

Nhất Đức nghe câu này không khí bỗng trở nên u ám, ánh mắt của hắn mở to ra nhìn lấy giáo sư, như muốn nghĩ rằng điều đó không phải sự thật.

Khải Phong giáo sư thắc mắc trong ánh mắt ấy, rốt cuộc tại sao Nhất Đức lại lo cho đứa trẻ này tới như vậy, hỏi nhỏ một câu :

- Ngươi hi vọng gì ở đứa trẻ ấy.

Giáo sư hỏi như vậy khiến người ta không thể thẳng thắn nói ra, nhưng ngược lại đối với Nhất Đức, hắn nói :

- Nó là đứa con của em gái tôi, vì gia đình khốn khó lại thêm việc người chồng qua đời khiến cho khó khăn chồng chất khó khăn. Mấy tháng sau thằng bé bỗng bộc phát dị tật không rõ nguyên do nên em nó đã bán cho viện nghiên cứu để lấy tiền. Ngược lại năm sau nó lại hối hận cầm lấy đủ số tiền trước đây từng chuộc quay lại nhờ tôi tìm lại đứa trẻ, nhưng đã quá muộn khi mà tôi mới nghe tin thì đứa trẻ đã bị mang đi thiêu rồi.

Vị giáo sư kia nhăn mặt thấy rõ, chần chừ hỏi :

- Vậy...vậy...mẹ của nó thì sao ?

Nghe câu này, Nhất Đức không còn gì níu giữ lấy quá khứ, cứ thế nói ra :

- Chết rồi, nghe tin đứa trẻ bị hỏa thiêu thì nó không tin được, liền chết đứng, cho đến bây giờ, tôi tìm được đứa trẻ nhưng lại khiến nó càng trở nên tàn phế.

Khải Phong giáo sư chua xót cho bọn họ, cũng không muốn đào sâu vào quá khứ, liền đổi chủ đề nhanh chóng.

- Vậy 00.0 là đứa trẻ như thế nào ngươi rõ chứ.

Nhắc đến số 0, những kí ức không mấy vui vẻ lại hiện ra, Nhất Đức cay đắng bản thân không phải dị năng giả hay bất cứ thứ gì có sức mạnh, đối với một con tiểu quỷ bản thân chỉ như một con cờ bị thí ra thôi.

Bỗng lúc đó Nhất Đức nhớ ra lời con bé nói, chính là Đằng Hải làm mục tiêu ! Hắn bật dậy vội nói với giáo sư, khuôn mặt gấp rút.

- Giáo sư mau bảo vệ Đằng Hải, nó là mục tiêu của 00.0 !

Khải Phong nghe được giật mình, mau chóng mở cửa chạy tới. Nhất Đức thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nhắm đôi mắt như đã hoàn thành cuộc đời.

"Xìu..."

Tiếng súng lên nòng ngay bên tai hắn, một người canh gác trên tay là khẩu lục quang chĩa thẳng vào đầu hắn, đôi mắt vô hồn chắc chắn đã bị điều khiển.

Nhất Đức mất công lại thở dài lần hai, ánh mắt như cầu xin bị bắn, nhìn thẳng vào nòng súng.

- 00.0 ngươi có vẻ không chỉ là một đứa trẻ thật rồi, cái sự cáo già này có lẽ đã luyện thành hơn ngàn năm rồi nhỉ.

Tên lính gác cười nhếch mép, các cơ khuôn mặt nhăn nhó như bị bóp bẹp lại, nói :

- Kế hoạch này ta mới lên kế sách có chưa đầy một năm, nói đúng ra là 7749 ngày soạn nên đấy, nói thế đủ rồi vĩnh biệt !

"Chíu !"

Ánh sáng đi qua trán của Nhất Đức làm một cái lỗ, khiến hắn chết không nhắm mắt, nhưng vẫn cười khổ mà ngã bịch xuống đất.

Kết thúc 00.0 điểm chút màu, tự đầu của tên lính canh nổ toác, mô não cùng máu tươi bắn tung tóe khắp phòng, cùng đôi nhãn cầu lăn long lóc dưới đất. Tiếp theo là cái xác lấy máu vẽ lên bức tường những dòng chữ đầy yêu đời, sau đó tự bạo thân thể từ trong, khiến căn phòng vương vãi nội tạng còn tươi sống.

Đối diện cảnh tượng đó tù nhân phòng bên há hốc mồm sợ hãi, bĩnh ra quần trong vô thức, mấy tên không trông thấy nhưng qua biểu cảm kia liền nhận ra bên cạnh phòng là một cảnh tượng kinh hoàng lắm, trước kia từng chém người mà giờ lại thảm hại đến vậy cũng không dám nghĩ đến.

Trong lúc đó thì Khải Phong chạy thẳng lên phòng bệnh, mở cửa ra thì vẫn thấy Đằng Hải nằm trên giường bệnh không có cái gì thay đổi cả, lão thở phù nhẹ nhõm.

Bỗng cảnh tượng trước mắt sụp đổ, xung quanh căn phòng máu chảy từ vách tường ra, trên giường 00.0 đã ngồi bên cạnh Phàm mà ve vỡn, lấy đầu của bác sĩ và y tá làm đèn treo trên giá, cháy rực lên trước mắt Khải Phong.

00.0 nhìn qua phía giáo sư như đang rất tận hưởng sự hỗn loạn này, liền chỉ lên trên bàn rồi nói :

- Đừng có nôn ra đây, mất vệ sinh lắm, làm miếng nước đi.

Lão Khải Phong vừa nhìn qua, đã ngã uỵch xuống đất, cơ thể nhũn ra không đứng nổi lên, trên bàn không phải là cốc nước, là tay của cả y tá và bác sĩ gắn vào để đựng "nước" hay đúng hơn là một cốc trà nhúng nhãn cầu.

- Ngươi ngươi....

00.0 giơ tay ra trước mặt chỉ thẳng vào Khải Phong.

- Phằng !

Lập tức nửa thân trên của lão biến thành vệt máu lớn dính đầy tường, từ trong đó thứ ánh sáng ma mị bay ra, tới chỗ của 00.0 thì bị hấp thu.

- Miếng mồi ngon luôn phải để sau cùng....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Trò chơi đuổi bắt


Chưa đến nửa giờ đồng hồ, hầu hết người trong tàu đều mất kiểm soát, đồng thời liên lạc với các tàu khác đều bị ngắt kết nối. Một vài người và tổ chức thấy vậy liền khởi động những con tàu chạy nạn, mang người, đồ đạc thiết bị và những dị năng giả.

Bọn họ trốn thoát hết rồi, trên tàu chỉ còn những kẻ bị điều khiển như xác sống đi lang thang trên hành lang. Từ trong xác những thứ ánh sáng chui khỏi cơ thể tụ hợp hết ở trên tay của 00.0.

Cô nhóc nhàn nhã tận hưởng, cơ thể như được thanh lọc vô số lần, lại có cảm giác sảng khoải tột độ. Lúc đó cô nhìn qua phía Phàm, đứa trẻ nằm trên giường bệnh tưởng chừng như trở thành một cái thực vật, ai đứa trẻ này vẫn bình thường, nhưng việc đó cũng chỉ đảm bảo cho 00.0 thỏa mãn cái thú vui tao nhã mà thôi.

Phàm lúc này mi mắt có chút lay động, từ từ hiện ra là khung cảnh máu tươi đầy tường, xác thịt rải rác đầy đất. Quá sợ hãi Phàm vội vàng bật khỏi cái con người kế bên, một cô nhóc với một nụ cười hiền hậu mà đầy bí hiểm kia.

- Này Phàm, em làm sao thế ? Chị làm em sợ à, không sao đâu lại đây chị thương.

Lời nói 00.0 nói ra tạo thành một cái sóng truyền tới Phàm, liên tục như vòng lặp vô tận trong đầu nó. Phàm bị một phen sợ hãi liền chạy tới cánh cửa, đáng tiếc lại không thể mở.

00.0 bước xuống giường, khuôn mặt tươi tỉnh như không có gì xảy ra, sau lưng sát khí tỏa lạnh lùng đến đáng sợ.

- Em sợ những thứ này sao ? Chị tưởng lúc em còn ở dưới cái hành tinh kia em đã từng thấy rồi cơ mà.

Nghe câu đó, Phàm chợt nhớ ra cái lần đầu thoát khỏi lò thiêu, khiến nó càng cảm thấy buồn nôn.

00.0 bước tới càng gần, sắc mặt Phàm tím mét, liên tục đập cửa nhưng chắc chắn sẽ không có gì xảy ra. Bỗng cánh cửa ấy thật sự đã mở, như mở ra một tia hi vọng cho đứa trẻ Phàm, nó chạy vội vã ra bên ngoài.

Đối với 00.0, nó như là một trò chơi, và cô nhóc chính là thợ săn, Phàm chính là con mồi.

Phàm chạy khắp nơi, người gặp đều như quái vật, từ hốc mắt đẫm máu chảy xuống, cổ như gãy xuống gập một góc về sau. Tay thì một mất một còn, rõ là tay mất đang bị chèn ở trong miệng.

Bắt gặp Phàm, con quái vật hình người liền đuổi theo, giật mạnh cái khiến da cổ bỗng rách ra, vung cái đầu đầy máu đập mạnh xuống đất nát bét cả não.

Xương đầu lẫn máu bắn tung tóe về phía Phàm, đứa nhóc sợ hãi chạy ngược lại thì xuất hiênm trước mặt nó là 00.0 đang mỉm cười bước tới. Một tay cầm lấy một nhúm tóc lủng lẳng vài cái đầu, một tay là cây kiếm sắt như từ thời trung cổ vẫn còn nhuốm đầy máu.

Phàm càng thêm hãi chạy dẫm lên thi thể đang cố đứng dậy kia, phóng một mạch như bay. 00.0 nhìn thấy vẻ mặt đó, trên khuôn mặt hiện rõ sự sung sướng tột độ, cơ thể run lên sung sướng như vừa có dòng điện chạy qua. (Biến thái vê lờ =_=)

Phàm chạy đến đâu, 00.0 cũng đuổi đến đó, cuộc chơi như vô tận, không cách nào kết thúc.

Phàm trốn chui trốn lủi trong một phòng ngủ tối tăm, chui xuống dưới dưới gầm giường để trốn.

Ấy vậy mà 00.0 vẫn đuổi theo, cứ như đánh hơi được Phàm đang ở đây vậy. Đứa trẻ lập tức nín thở, tim đập nhanh như động cơ, thấy 00.0 đi lại gần giường mà sợ muốn rớt tim ra ngoài.

Cuối cùng thì 00.0 vẫn đi tìm chỗ khác, điều đó khiến Phàm như tìm thấy cơ hội sống sót chạy ra. Chui khỏi gầm giường, bỗng trên đầu nó như có giọt nước rơi xuống liền ngẩng đầu lên.

Trước mắt nó 00.0 ánh mắt như dạ quang nhìn chằm chằm vào Phàm, giọt nước lại là máu tươi dính trên bộ đồ chảy xuống.

Phàm một phen dọa đến phát khiếp la toáng chạy trong hoảng loạn, bước ra tới cửa lại bị một đàn quái vật chặn lại. 00.0 lại gần, đè đứa trẻ kia xuống, nhìn cơ thể Phàm cứ như miếng thịt thơm ngon trước mắt.

Liền lấy con dao gọt trái cây cắm trên người một con quái vật hình người kia, vuốt qua vuốt lại lưỡi dao trên áo. 00.0 cất lên lời ca đầy rùng rợn với một giọng ca tươi tắn :

- Nào ta cùng tập gọt trái cây ~ Đầu tiên lột bỏ lớp vỏ ~

Cây dao như mờ ảo, tạo nên từng đường sắc bén trên quần áo Phàm, rạch vài đường liền bị xé toạc.

- Cắt làm nhiều miếng ~

Con dao đâm thẳng vào cổ tay Phàm khiến nó gào thét trong đau đớn, tay chân đều như mất lực không thể cử động, cứ thế lưỡi dao cắt xoẹt đến vai rồi ngừng.

Phàm như muốn khóc cạn nước mắt, đến nỗi mắt như đẫm máu miệng như rách ra vẫn không thể thấu hết cơn đau này. Từ tay tới chân 00.0 đều không chừa lại cái nào, vui vẻ cắt đến tận sương tủy, phá nát tâm trí Phàm.

- Tiếp đến là bỏ hạt ~ (Công đoạn này chính là moi nội tạng)

Vừa hát dứt lời, bỗng bên ngoài có tiếng súng, một vụ nổ lớn phát ra phía khoang gần đó, một đám người từ thuyền khác tràn vào để cứu trợ.

00.0 thấy tình hình không ổn liền cho đám quái kia ngắn cản, bản thân chọn một chỗ có một lớp kính ngăn, liền tự nó vỡ ra để 00.0 nhảy ra ngoài.

- Chúng ta sẽ còn gặp lại, không lâu đâu ~ Ta sẽ làm tiếp phần còn dang dở...phư phư...

Phàm nằm la liệt dưới đất, nghe câu này khiến nó tim càng đập nhanh, máu trào ra đến nỗi bản thân nó cũng như máy cạn dầu.

Sau vụ đó, cả tàu số người cứu được : 1.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Linh khí


- Đứa trẻ này tỉnh rồi, may quá.

Trong một căn phòng lạ lẫm, đứa trẻ tên Phàm một lần nữa được cứu sống, trước mắt nó lúc này là ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào. Những vị tiến sĩ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi trong đời họ chưa thấy thương tổn nào lớn tới vậy.

Đứa trẻ ấy được đưa tới phòng trẻ em, nhằm khiến nó quên đi cái kí ức không mấy tốt đẹp kia. Nhưng vết thương tâm lý không bao giờ có thể lành lại, bất kể có dùng tiên dược đi chăng nữa. (Sao không tẩy não nó đi là được mà)

Phàm mỗi ngày đều nhìn qua cửa sổ, như kẻ mất hồn vậy. Các tiến sĩ ở đó lại không yên tâm, vì đó có thể là biểu hiện của việc sắp thứ tỉnh thông qua việc trải qua những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí.

Rồi từng ngày từng ngày trôi qua, Phàm đứa trẻ này vẫn không thức tỉnh, các tiến sĩ cũng an tâm phần nào, sau đó tìm một gia đình nhận nuôi nó. Lý do mà những người kia bảo vệ dù chỉ là một đứa trẻ, bởi trái đất đa phần đều là những con người thế hệ cuối, già đến khó tin.

Nếu 100% dân số tổng trong những phi thuyền này thì độ tuổi trên 40 phải chiếm tới 68% toàn bộ nam nữ. Mà thêm sự mất mát của 1 tàu chuyên chứa dị nhân thì quả thực mất mát càng thêm nhiều.

Bây giờ họ đáp xuống cái thứ trái đất kia, sợ rằng bên đó xuất hiện quái thú thì họ cũng khó mà an tâm. Suy nghĩ mọi người đều na ná nhau, nhưng chí hướng đều là muốn sống sót trong thảm cảnh, có lẽ phải ở trên tàu này lâu dài để tạo ra nguồn nhân lực trẻ mới dám khai phá địa cầu mới a.

Trải qua gần 1 tuần, cuối cùng thì họ cũng đã nhìn thấy bóng dáng địa cầu mới, sơ qua đã thấy bóng dáng những cánh rừng trải dài trên bề mặt. Nhưng lại chính vì sự hoang sơ này, càng khiến những vị tiến sĩ giáo sư đầy đặn kinh nghiệm và những người lính đặc công kia thêm sợ hãi.

Khi trái đất thuở sơ khai đã xuất hiện vô số những sinh vật siêu bá đạo không hề có lấy một sức mạnh nguyên tử hay dị năng lượng bên trong, ngược lại trái đất thứ hai này cây cỏ rợp cả 1 vùng đất, chắc chắn cái sự khủng bố đó đã trải dài hơn trăm triệu năm.

Đến lúc đáp rồi, các phi thuyền đã bắt đầu chạm tới lực hấp dẫn, liền đồng loạt cho tàu nghiêng theo chiều quay của trục, thành công đáp xuống được mặt đất, không có thuyền nào gặp sự cố.

Tất cả tàu chạm đất đáp vừa đẹp thành nguyên một hình bao quát một khu vực phía trong, chọn khu vực đó từ giờ xây thành nơi ở. Họ thông báo cho nhau quét rada xung quanh, may mắn bên trong khu vực bao quát chỉ có những con thú bình thường.

[Mọi người không cần ra ngoài vội, đội trinh sát sẽ đi đầu để thăm dò, mong mọi người đừng lo !]

Tiếng loa thông báo từ phòng cục bộ của mỗi thuyền, liền những lính đặc chủng giỏi nhất ra ngoài để do thám. Cùng lúc ấy đứa trẻ Phàm như bừng tỉnh, linh trí như được nâng cấp.

- Đây...đây là...

Mấy đứa trẻ khác lần đầu thấy Phàm nói, cũng hiếu kì chạy tới, Phàm lúc này cảm nhận được linh khí dồi dào ở bên ngoài, vội tìm cách trốn ra. Kì lạ thay, những năng lực trong trí nhớ của nó đều không thể hoạt động, cứ như trong cơ thể hoàn toàn biến mất đi.

Cuối cùng nhờ phương thức di chuyển tinh vi, Phàm đi loạng quạng va vào một giáo sư liền trộm được chiếc thẻ di chuyển, nén không hiểu bằng cách nào thẻ lại quẹt được qua, mở cánh cửa mà ra ngoài.

Mất được một lúc cuối cùng Phàm mới ra "hẳn" bên ngoài, hít được những luồng khí trong lành, tự trong đầu nó nghĩ thứ dễ chịu đó là :

"Linh khí !"

Lúc đấy bỗng có một người lính đặc chủng bị đánh bay ra ngoài bởi "một con lợn rừng" to lớn. Mắt Phàm như sáng lên, con lợn rừng to lớn đã tu luyện 300 năm, linh khí lại tập trung hết bên trong thịt dồi dào khó cưỡng.

Bất chợt nó cảm nhận cơ thể không đủ linh lực hóa thành, không biết hoá thành cái gì nhưng lại khiến nó bất giác nhắm mắt, nói trong vô thức :

- Âm dương bát đồ long mạnh tỏa, quỷ khiếu ma chuyển, thập thập vạn sinh linh ?

Phàm ngạc nhiên nhìn vào cơ thể, một dòng kim tự trải trên cơ thể, vạch áo ra trên ngực một chữ PHÀM. Nó đang loay hoay một lúc, bỗng linh khí xung quanh hơn trăm mẫu đổ dồn về thành một đợt long khuyển cuốn bay đứa trẻ lên.

Con lợn rừng thấy cảnh tượng ấy sợ đến rúm người, mấy người lính đặc công thấy thế cũng ngạc nhiên, cái long khuyển này cũng quá bá đạo đi, như là cảnh thập long tụ hợp, giằng xé nhất huyết long đi.

Con huyết long trên trời kia lại là hóa thân bên ngoài của Phàm, lấy cái thứ máu tạp nham kết thành long, hấp thu lấy thập long khuyển kia. Đứa trẻ Phàm mới tỉnh đã ngậm đầy mồm hành, bị những thứ linh khí kia giằng xé lấy cơ thế mà ngất xỉu tiếp.

Bỗng cơn long khuyển dừng lại, đưa thân xác trần trụi của Phàm rơi xuống thẳng chỗ con lợn rừng. Do không thể hấp thu hết nên những linh khí thừa bao bọc lấy Phàm, rơi xuống chỗ con lợn rừng "UỲNH !" một cái khiến nó chết thảm.

Tất cả người lính vội vàng chạy tới xem tình hình, tiện thể định cho con lợn rừng lên dĩa, ai ngờ con lợn rừng nằm bẹp dí bắn hết nội tạng máu mủ ra ngoài, thịt bị nghiền tới nhão nhoét....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Dị nhân giờ đều nhiều vậy rồi ?


Cuối cùng thì cơ thể Phàm không bị sao cả, thịt cũng được mang đi rửa sạch nên vẫn có thể ăn được, còn phần Phàm thì được giáo sư thiên tài thế giới nghiên cứu. Điều họ bất ngờ chính là thân thể Phàm chỉ như những đứa trẻ bình thường, vẫn có thể bị thương, xét trên máy kiểm duyệt thì không có vẻ gì là dị nhân.

Họ xem qua camera, Phàm đứa trẻ này thông minh kiệt xuất, dù bé nhưng lại không biết làm cách nào có thẻ của một tiến sĩ trông ở đấy, lại dùng để ra ngoài dù cao phải gấp đôi. Điều càng ghê gớm là đứa trẻ lại xuất hiện bên trong cái long khuyển đó đánh xuống, đến con lợn rừng kì lạ kia còn bị đánh nát vậy mà cơ thể nó lại còn nguyên vẹn không vết thương.

Cuối cùng họ cũng không dám dùng để "thí nghiệm" bởi nếu không thành công thì chắc chắn sẽ giết chết một thiên tài, công nghệ bây giờ cũng không thể cứu nổi một đứa trẻ sau khi bị "thí nghiệm" cả.

Họ giao cho một cô gái bậc tiến sĩ đưa Phàm vào khu chăm sóc đặc biệt, phần ngon nhất của con lợn rừng kia đều cho Phàm, phần còn lại trộn với các loại thực phẩm cho lũ trẻ mỗi thuyền, đến họ không ngờ lại chia đủ.

Đến công đoạn nấu nướng, các đầu bếp đều đã mang cho lũ trẻ ăn, Phàm cũng vì mùi đồ ăn mà thức dậy. Mở mắt ra là một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh.

- A nhóc dậy rồi sao, đã thấy đói chưa nào ?

Phàm nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, từng miếng thịt phấp phới linh khí bên trên, quay qua cô gái kia hỏi :

- À dì ơi...

- Sao vậy EM...?

Cái câu cuối không biết do Phàm nghe nhầm hay gì, rõ nó nghe có tiếng nghiến răng, chỉ đành hỏi :

- À chị có biết thịt này từ đâu không ?

Cô gái kia thấy Phàm rất biết điều, liền nói cho nó :

- Thịt á, hình như nhóc được chia phần ngon nhất, còn phần còn lại lũ trẻ của các tàu được chia rồi, tính ra cũng lạ, họ bảo con lợn khổng lồ ấy ẩn dưới đất...Ấy ?

Phàm đã biến mất tăm hơi, chỉ thấy đồng loạt sau lưng có tiếng mở cửa, sau đó trên loa có thông báo khẩn :

"Các tiến sĩ giáo sư lưu ý, khi cho các cháu ăn hãy xem các cháu có vấn đề gì không, có biểu hiện lập tức đưa lên phòng chữa trị tổng bộ ! Xin hết"

Nghe vậy cô gái kia cũng định tới xem thế nào, nhưng tấm thẻ trong túi cô đã mất tăm, vội lấy điện thoại vội gọi :

"Tôi Tô Vân Nhiên đã bị mất thẻ, Phàm đứa trẻ này chắc là đã lấy thẻ của tôi, yêu cầu tổng cục tìm đứa trẻ này !"

Chưa tới nửa phút cô nhận được thông báo :

"Đã thấy đứa trẻ Phàm, hiện nó đang ở phòng chữa trị tổng bộ, cô hãy dùng mã trên điện thoại được gửi để ra ngoài"

Mã được gửi tới, đồng thời cô như ngẩn ra, phòng chữa trị tổng bộ cách đây hơn mấy trăm phòng, không đi đường đặc biệt thì cũng phải hơn nửa tiếng đi ? Cô sợ rằng Phàm đứa trẻ này cũng biết cả phòng ẩn mật của tổng trưởng hiệp hội (*) chứ đùa.

(*) Người đứng đầu các thủ tướng chính phủ ở trái đất lập nên hiệp hội liên quốc gia, có quyền hành cao nhất.

Cô vài phút sau tới nơi, thấy được Phàm đang đứng trước những đứa trẻ bị đưa tới, đang nằm trong khoang chữa trị. Các vị giáo sư đều đứng tụ tập xung quanh, nhìn Phàm tay không chạm vào kính, vậy mà cứu được từng đứa trẻ một.

- Quả nhiên thằng nhóc không chỉ là thiên tài, lại có thể hấp thu sự biến dị này ?

- Không biết vì sao nhưng thằng nhóc kì lạ từ danh tính tới sức mạnh rồi.

Cô cũng ngạc nhiên, đứa bé vừa mới gặp đã tạo cho cô một cái gánh nặng vô hình a, nếu về mảng tri thức cô hoàn toàn có thể trở thành thần tượng trong mắt nó, nhưng qua những thứ này, cô như xấu hổ hết mức.

"Rốt cuộc một đứa bé từ đâu lại có cái sức mạnh quái dị thế này ?"

Một vài vị giáo sư tới chỉ dẫn cô cách dạy mới để không bị áp lực, đối với dị nhân như này chính là phải cẩn thận.

Sau đó không lâu, Phàm đã hấp thu xong, các giáo sư tò mò bu quanh hỏi han, Phàm không đáp gì mà trả lời :

- Những đứa trẻ khác sau khi ăn thịt lợn này đều đã trở thành dị nhân, các vị hãy chăm sóc chúng cho tốt, tạm biệt.

Thái độ này cứ như một vị cao nhân đang nói chuyện vậy, đều khiến cho các giáo sư phục sát đất. Phàm thấy cô gái trước, liền chạy tới bám vào đồng phục, mặt nũng nịu nói :

- Chị ~ Em đói ~

Khí chất kia đều đâu cả rồi ? Lúc này mọi sự chú ý đều tập trung về cô gái kia, không biết thế nào nên đành tức tốc bỏ về. Phàm đang bám lấy chân cô, khiến cái cảm giác trước của cô như ùa về.

Em trai cô....

"Không, không nên nhớ về trước kia nữa, phải nỗ lực hơn thôi"

Phàm như nhìn thấy cái gì trong cô vừa lộ ra, ánh mắt lại đầy mưu mô, dường như trở thành một người khác.

"Thời điểm này rất thích hợp, ngược lại có được cái ký ức của vạn vật, dù mơ hồ nhưng cũng thật đáng sợ, cái chiến tranh lại khiến gần như tất cả mọi người ở đây mang tâm ma khó dời. Lần này lợi dụng họ nâng cao sức mạnh, ả kia dù có mạnh đến đâu ta cũng phải trả bằng được, thù diệt cha, thù diệt sư ta phải trả bằng hết"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Trận tàn sát


Trở về phòng, liền bị cô gái kia lột sạch, tìm ra tấm thẻ của cô. Sau đó cô cũng bỏ qua, mang tới một đĩa cơm thịt đút cho nó ăn. Được một lúc thì cô hỏi :

- Nhóc ăn thứ này không bị như mấy đứa trẻ kia ư ?

Phàm vui vẻ đáp lại :

- Tâm thức không vững, bị chút linh khí như vậy quậy tung bên trong cơ thể, sợ là nếu không tiêu thì sẽ nổ tung ! Chị ăn thử đi.

Nghe Phàm nói khó hiểu vô cùng, suy ra càng không muốn ăn, không bản thân nổ tung sẽ đi tong sự cố gắng cả đời. Liền Phàm lại đẩy một phát cái thìa thịt vào miệng cô, mà vị nó ngon ngọt khiến miệng cô vô thức nhai một cái.

Linh khí từ trong miệng tỏa ra, nuốt xuống bụng liền khiến linh khí tỏa ra toàn cơ thể, khiến cô cảm thấy nóng nực tột độ. Rốt cuộc cảm giác này là sao, mà khiến cơ thể cô co thắt, biến cô như thành con người khác, bề ngoài như tiên nữ giáng lâm, lấp lánh hào quang.

"Lại còn có thể khoa trương đến vậy ?"

Phàm đứa trẻ này cũng không ngờ cô lại có thiên phú như vậy, miếng thịt có ít linh khí thế mà tự cơ thể vô thức thu thập linh khí xung quanh để đột phá.

- Chị thấy cơ thể như nào ?

Phàm thắc mắc, lúc đó bên trong cô tỏa ra một loại lực lượng cháy rực, là Phượng Hoàng Huyết Mạch !? Trong ký ức của Phàm thì tộc này đã tuyệt chủng từ thời thế chiến thứ 3 rồi, vậy mà đến giờ vẫn còn dòng dõi ? Lại là huyết mạch thuần túy trong dòng tộc.

Hóa ra nhờ cái huyết mạch lại có công dụng tới vậy, thảo nào trước đây nó lại khiến Phàm như chết đi sống lại. Cũng không biết đã có đủ các mảnh ký ức chưa, vì có một phần đã bị khuyết do ảnh hưởng từ ả ma nữ trước đây.

- Đây, đây mình đã trở thành dị nhân ?

Cô vẫn bất ngờ trước kết quả, không ngờ có ngày cô lại sở hữu thứ sức mạnh bá đạo như vậy. Ngọn lửa này đối với cô không hề nóng, nhưng ra khỏi phạm vi cơ thể lại thiêu đốt mọi thứ.

- Phàm, em nói xem cần làm cách nào để ngọn lửa này tắt đi đây ?

- Chị chỉ cần nghĩ rằng ngọn lửa phải tắt đi là được.

Sau đó ngọn lửa tắt thật, nếu là dị năng giả bình thường phải mất mấy tiếng kiên trì, cô mới làm cái ngọn lửa liền tắt chứng tỏ huyết mạnh cô vô cùng bá đạo a.

- Chị thấy như nào ? Rất hay phải khôn... Ưm.

Phàm liền bị cô gái đó đút thẳng cái thìa cơm vào miệng, liền bị nhắc nhở :

- Cái này là bí mật giữa hai ta thôi nghe chưa !

- Vâng ạ.

Lúc này Phàm đã nhìn thấy bên trong cô, sự ích kỷ, sự lo sợ, cô chắc chắn sẽ là một con cờ tốt trong tay...

"Bí mật sao ? Phư phư, mọi truyện hay rồi đây"

Bên ngoài cũng có một số người cố chế biến phần nội tạng của con lợn rừng đó, hiếm có thì được vài người thức tỉnh, may mắn thì có thể trở thành trưởng một bộ phận nào đó.

Nhưng mà ai bảo muốn cho đám người này phát triển, Phàm dùng một tia linh khí bắn lên trời, tạo thành sự hỗn độn trong dòng chảy linh khí, vừa đẹp khiến nó hỗn loạn mà tụ tập lại. Những con thú xung quanh khu rừng thấy dòng linh khí hỗn loạn muốn thu về nó, xông tới không ngại xông thẳng vào, khiến cho vài bộ phận của đoàn thuyền bị hỏng hóc nặng.

Bây giờ họ không thể ra ngoài sửa chữa, đơn giản có thể khiến cho họ chết mất xác. Ngược lại cái hỗn loạn linh khí kia quá nhanh tan đi, mà trước mặt Phàm cô gái kia không thể cho biết được ý định.

- Chị ơi, chị tên gì ấy nhỉ ?

Phàm kéo lấy tay áo cô, khuôn mặt lấp la lấp lánh, khiến cô khó lòng mà không trả lời.

- Chị là Tô Vân Nhiên, em có gì muốn nói sao ?

- Chị...chị lấy hộ em một cốc nước mát được không ? Cổ em rát quá.

Vì Phàm đang sống trong một khu tách biệt với đãi ngộ tốt nhất, không đời nào cô lại từ chối cả, cô gái vội mở cửa đi lấy.

Ở trong phòng một mình Phàm lấy hơn ba phần tư linh lực chuyển hóa, tạo thành một cái linh khí cực nồng và hỗn độn nguyên tố, lần này thú đổ tới xuất hiện cả những con quái gần bá đạo bằng con lợn rừng trước, cho thấy linh khí ở thế giới này quan trong đến tầm nào.

Quái thú con nào con nấy cũng hung tàn, trong phút chốc đã phá gần một nửa khu gần phòng thằng nhóc Phàm. Vân Nhiên thấy động đất hỗn loạn, liền tìm chỗ kín để trốn đã biết rằng có gì không đúng, cô còn lấy thêm khẩu súng trong tủ ẩn ở đó.

Trong chưa đầy tiếng, số người dân thường đều đã bị giết trên một nửa, đều hi sinh cho lũ trẻ kia di cư, mà bọn họ cũng chỉ giết được có vài con quái thú là nhiều, không còn cách nào ngoài tự xịt cho bản thân một lọ thuốc ẩn mùi hương rồi chạy trốn trong rừng.

Sau khi cơn cuồng loạn kết thúc, mùi máu nồng nàn khiến những loài thú ăn xác thối tập trung đến. Vân Nhiên ra ngoài thấy cảnh tượng này không chịu được mà nôn ra một bãi. Chạy vội về phòng tìm lấy Phàm.

Phàm thằng nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, căn phòng nhìn không thấy là bị tổn hại gì cả. Dù yên tâm nhưng lúc này mới thực sự khó khăn, giờ họ chỉ còn cách tìm thêm người còn sống quanh những phi thuyền này với hi vọng thêm đồng đội rời khỏi nơi này, hai người quá là nguy hiểm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chúa tể sơn lâm


Xung quanh tìm kiếm cũng chỉ thấy được 3 người đang trốn chui trốn lủi, 1 nam 2 nữ, thôi thà có còn hơn không họ cũng xuất phát đi tìm theo vết của nhóm chạy trốn. Tiếc là đi được một lúc thì mất dấu, họ đành tìm một con suối nhỏ để sinh tồn qua ngày.

Mấy người kia đều được phân nhiệm vụ kiếm thức ăn hết, còn Phàm chỉ việc nhặt cành cây để làm lửa trại.

"Mấy người này sống ở trái đất lâu quá nên lú chăng ? Đốt lửa càng thu hút quái thú, nhất là buổi đêm, bọn chúng may còn chưa mở linh trí như ta, không thì chết rũ xương mất" Phàm trong lúc nhặt củi suy nghĩ vu vơ, mà chẳng ai nghĩ tới việc trên ngọn núi nơi thượng nguồn của con suối này lại có một lão hổ thành tinh.

Phàm thân linh thể chỉ có thể thu hút linh khí tạo hình, hoàn toàn chưa nhập môn thành đạo, đến linh khí kết tinh như nào cũng không biết, đến quái thú bình thường cũng có thể giết chết.

"Rốt cuộc cái thứ khuyển long lúc đầu là gì, và Phàm có ý nghĩa ra sao..."

Được một hồi thì mấy người kia trở về, hái được chút hoa quả và thịt mấy con thỏ, con thỏ bắt được cũng chưa mở linh trí nên không có nguy hiểm, cuối cùng mọi người cũng mổ con thỏ ra lấy thịt.

Hai cô gái kia không dám nhìn, ngồi một chỗ châm lửa còn lại để cho Vân Nhiên và chàng trai kia làm.

"Con thỏ này da lại dày đến thế, thịt cũng thật khó khăn...này nhóc làm gì vậy !?" Phàm lúc ấy chấm lấy máu con thỏ rồi ngậm vào miệng, khiến họ lo lắng thằng nhóc lỡ bị sao thì lại càng khiến họ thêm rắc rối.

Phàm làm như vậy vốn bất cứ thứ gì được nó hấp thu đều bị nó tiêu hóa dưới dạng ký ức, không thì cái sức mạnh nghịch thiên trước đây cũng không mất rồi. Theo như ký ức con thỏ thì xung quanh cái con sông này rất ít quái lởn vởn quanh khu này bởi trên núi lại có một con hổ chúa cực bá đạo, săn mồi như uống nước, chớp mắt giết chết.

"Chết tiệt nó lại ở trên núi ngay trước mặt sao !?" Phàm vội nhìn lên trên núi, không hề có cái hang động nào cả, có lẽ là sai thôi nhỉ...

Hai người kia cũng lạ lùng khồn biết Phàm nhìn lên núi làm gì, vội mang con thỏ đi rửa phòng mùi máu ngừa cho mấy con thú ngửi thấy. Cuối cùng thì họ cũng có một bữa tối ngon lành. Đêm đấy họ bắt đầu ngồi kể chuyện nhằm an ủi bản thân trong tình huống oái oăm này.

"Haha, hóa ra là như vậy"

"Ừ nó đấy"

Đang vui vẻ trò chuyện thì có tiếng gầm gừ phía ngọn núi, khiến mọi người sợ hãi nhìn chằm chằm. Từ trong những tán cây một ánh mắt sáng quắc nhìn lấy bọn họ, lù lù bước ra từ trong rừng, là một con hổ khổng lồ !

Nhìn sơ qua nó lại có sọc trắng chứ không phải sọc đen, ánh mắt đẫm máu nhìn về phía họ, nhe ra răng nanh sắc nhọn còn dính chút máu tươi. Con hổ linh trí đều thức tỉnh đến mức con người, bước gần hỏi :

"Các ngươi đến từ đâu...không biết đây là địa bàn của bổn đại gia sao ?" Con hổ từng tiếng nói đều phát ra sát khí, khiến đám người kia co rụp cả người, có cô gái còn tiểu dầm.

"Co...con hổ...biế...biết nó..nói chuyện kìa..."

Mấy người kia sợ hãi bởi ở trái đất đối với một con quái thú biết nói tiếng người lại là cấp bậc cuối cùng, vậy mà lại xuất hiện ngay trước mặt họ. Con hổ thấy đám người không trả lời, giơ vuốt định giết thẳng tay, Phàm liền ra ngăn cản.

"Ngài hãy tha cho chúng tôi được không, chúng tôi đều có trí khôn, có thể giúp ngài thoát khỏi căn bệnh kia"

"Hửm ? Ngươi biết bệnh của ta ?" Con hổ lúc này mới ngạc nhiên, bệnh tình của nó không ngờ còn có người nhìn được, liền hỏi lại.

"Ngươi nói xem ta đây là bị bệnh gì ?"

Phàm cuối cùng cũng thu được sự chú ý của con hổ này, bình tĩnh đáp :

"Đây là di bệnh của việc đột phá thể chất, nhưng do tu vi không đủ dẫn tới tiến hóa ngược, thay vì chuyển hóa thành bạch hổ lại chỉ khiến vằn từ đen thành trắng, không chữa thì lần đột phá tiếp theo màu vằn sẽ hòa với màu lông, hoàn toàn mất đi khí chất vốn có"

Phàm nói một lèo khiến đám kia họ không hiểu lấy một từ, mà con hổ kia lại hiểu được tất cả, nó gầm gừ một lúc thì nói.

"Được rồi mạng này các ngươi ta tha, còn thằng nhóc này bắt buộc phải chữa cho ta, không thì tất cả đều phải chết. Trong khi nó chữa các ngươi theo ta lên núi, không thì chết tự chịu"

Bọn họ vui mừng theo sau, Vân Nhiên thì lại gần Phàm thì thầm :

"Tại sao em biết rõ vậy ?"

"Chắc là trùng hợp a" Phàm lúc này không thể nói rằng bản thân có ký ức của một con hổ cũng có trường hợp tương tự được, đành nói dối rằng chỉ là suy đoán để che dấu đi sự thật.

Mà nếu chữa cho con hổ xong, nó có giết bọn họ không là điều khó đoán, chỉ biết rằng trong thời gian chữa trị thì một là khiến con hổ phải nằm gọn trong lòng bàn tay, hai là trực tiếp giết chết nó !
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Kẻ ngu dốt lộ diện


Trên núi xác chết xương xẩu đầy rẫy, từ quái thú to lớn tới con người bé nhỏ, nội tạng thừa ra trong này cũng bị thối rữa. Trong hang nồng nặc mùi máu này, lại có một chỏm đất cao, trên đó có một bông bỉ ngạn đỏ rực rỡ trên ánh mặt trời chiếu lên qua khe đất.

"Nơi này cũng đã sắp sụp rồi, khi nào đóa hoa này kết thành hình cũng là lúc ta phải rời đi" Con hổ ôn tồn nói.

Mấy người phía sau thấy, vẻ đẹp của bông hoa khiến họ không tài nào rời mắt, trong lòng quả nhiên nảy chút lòng tham. Chưa gì bọn họ đã nghĩ tới việc, lấy Phàm ra làm khiên đỡ cho bọn họ đánh cắp bông hoa với ước mơ dùng nó để uy hiếp con hổ kia.

Phàm mặt khác hiểu rõ được bọn họ, ánh mắt đầy sự tham lam đã bán đứng tất cả, chỉ có Vân Nhiên là đang bị đe dọa bởi bông hoa. Sự đe dọa đó có lẽ là do ngọn lửa sinh mệnh của phượng hoàng, thứ thúc đẩy tiến trình sinh trưởng của nó.

"Ngài...có thể cho chúng tôi cách xa nó chút, tôi thấy nó không được ổn lắm" Phàm thì thầm vào tai của con hổ, liền khiến nó hiểu ý cho đám người kia cách xa, để Phàm cùng nó vào trong trị thương.

Đám người kia không thể tiến vào, lại ra ngoài nghĩ kế.

"Này các cô có thấy cái cây đó không, chúng ta mà trộm được nó, chẳng phải sẽ đe dọa được nó, trở thành vua một vùng ?"

"Đúng vậy, chúng ta phải khiến cho con mèo xấu xí đó biết được ai mới là vua đất này !"

"Đúng đúng !"

Đám người không hề nghĩ đến hậu quả đó, suy cho cùng cũng sẽ chết thảm dưới tay con hổ. Vân Nhiên cô ta hiểu rõ vấn đề, đứng lên tiến xa họ một chút, để khi họ làm gì đỡ bị vạ lây.

Phàm khi trị thương cho con hổ này, đã nhận ra thứ khiến nó bị tiến hóa ngược là vì sao, nhưng cũng không nói ra âm thầm chờ ngày tiêu diệt. Con hổ nằm liếm lông, trong đầu cũng đã suy tính ăn thịt hết bọn họ, đơn giản vì nó có sức mạnh hơn hết cả.

Cứ thế ngày qua ngày, bọn họ đều chuyên tâm tìm mọi điểm yếu của nhau, mặc lũ người ngoài cuộc tính toán như nào. Cho đến ngày cuối cùng của công cuộc chữa trị...

"Vết thương của ngươi, nghĩ đi nghĩ lại cũng sẽ không bao giờ có thể đột phá, bởi..." Phàm hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng hô hào náo nức.

"Hahaha, từ giờ ta là bá chủ thế giới !!"

Cả Phàm và con hổ kia đều phóng như bay ra xem có chuyện gì, thấy tên tay tên nam nhân kia là bông bỉ ngạn bị ngắt khỏi, lập tức khiến lão hổ tức giận. Nó tiến gần đám người kia, sát khí bừng bừng cùng thái độ tức giận hỏi :

"Các ngươi làm vậy, đã biết kết quả ?"

Tên kia có chút sợ hãi, nhưng cầm bông hoa giơ lên, hắn không biết lấy đâu thêm lá gan để thách thức :

"Cái con mèo rừng đần độn nhà ngươi, ngon thì động vào ta, bông hoa này liền sẽ bị ta vặt chết !"

Con hổ như bị chọc điên lên, nhìn về phía Phàm ánh mắt hình viên đạn, nó chỉ đành lắc đầu chối bỏ trách nhiệm với bọn chúng, trong đầu mắng thầm :

"Lũ ngu dốt này lại dám nhổ bông hoa ra !? Nếu để bông hoa ở lại thì sẽ gây cho con hổ hỗn loạn linh khí khiến nó không thể tiến giai, đây lại nhổ đi trêu chọc nó, tự hủy cực mạnh rồi !"

Kế hoạch của nó thật sự đã đổ sông đổ bể, đáng lẽ từ đầu nó đã có thể nói với con hổ để nó biết bản thân có tri thức về bông hoa, từ đó nó tin tưởng vì nó nghĩ bông hoa này giúp nó tăng tu vi. Ta mới lợi dụng bông hoa cho nó tẩu hỏa nhập ma, như vậy là sống sót rồi !

Bây giờ con hổ vừa có lý do giết tất cả bọn chúng, tu luyện của nó đồng thời sẽ hưng thịnh, như vậy thì làm thịt con hổ này coi như đi vào dĩ vãng rồi !

Sau đó, con hổ một quẹt móng, mặt của tên kia như đứt ra làm đôi, rớt bụp xuống chân núi khiến não xương sọ đều văng tung tóe. Cô gái bên cạnh cũng dính đòn, từ tay lên cổ dứt ra, máu phụt nhuốm đỏ cả móng của con hổ. Kéo theo cả 2 cái xác rơi bụp xuống đất nát tương, nội tạng bay tung tóe theo từng miếng thịt.

Cô gái còn lại sợ đến ngất xỉu mắt trợn ngược, bị con hổ ngoạm một cái chỉ còn nửa thân dưới, dạ dày ruột gan theo nửa trên bị kéo căng ra, bụp một cái tóe máu đầy miệng hổ, gục xuống máu chảy thành dòng.

Con hổ nhai xương thịt rộp rộp trong miệng, nó nhè ra còn đúng cái đầu của cô gái bị răng nó làm vỡ mất một bên xọ, lăn lông lốc rớt cả nhãn cầu ra, mô não tung tóe vẫn còn tươi sống.

Cuối cùng nó tìm nốt Phàm và Vân Nhiên đang trốn loanh quanh trong hang động của nó, nào ngờ Phàm đã vòng ra sau con hổ cùng Vân Nhiên chạy xuống lấy bông bỉ ngạn kia.

Con hổ lập tức cảm nhận được cả hai đã ở dưới chân núi, nhìn xuống với ánh mắt đáng sợ. Miệng nhớp nháp máu kêu một tiếng.

"Ngươi, lần này có chạy bằng trời !"

Tác dạo này bận quá chỉ viết được 1 chap thui mong các độc giả thông cảm
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Sống sót trước cái chết gần kề


Bọn họ chạy xuống chân núi, bên trên đống xác thịt tanh hôi, bông bỉ ngạn vươn lên tươi thắm. Rễ nó như cắm chặt vào thân xác của hai kẻ xấu số, hút lấy hút để số máu còn lại liền tỏa ra cảm giác áp bức rợn người.

"UỲNH!!!" Con hổ từ trên núi tiếp đất không chút xây xát, ánh mắt hung tợn chằm chằm vào Phàm.

Miệng lưỡi nước dãi chảy đầy, có vẻ như máu thịt đã kích thích lấy bản năng hoang dã của nó, trước mắt con hổ thì Phàm và Vân Nhiên như 2 con thỏ yếu ớt chỉ chờ đợi cái chết đến gần.

Phàm cố dứt mạnh bông bỉ ngạn hoa khỏi xác chết, ánh mắt mở to nhìn lấy nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Ăn nó với Phàm là điều không thể, cơ thể sau khi bị những long quyển kia làm tổn thương, những mạch trong người nếu nạp linh khí quá lớn sẽ tự bạo.

"À còn Vân Nhiên !" Đứa trẻ Phàm quay sang cô, biết được trong người cô là phượng hoàng dị năng, nếu cô ta có bị tổn thương thể xác thì hỏa phụng lập tức sẽ hồi phục.

Hỏa phụng có thể hồi phục thương tổn kể cả chí mạng, miễn sự sống không bị chấm dứt, cạn linh lực hoặc mất đi đan điền, cô ta sẽ trở thành một tạo vật bất tử.

Mà lần tự bạo này chỉ khiến cơ bắp bị vò nát đến cực đại, miễn là cô ta duy trì được tinh thần, việc kích động linh khí sẽ khiến con hổ chết mất xác a.

"Chị có tin tưởng em không ?" Phàm đánh tiếng hỏi cô. Vân Nhiên nghe vậy chỉ gật đầu tinh tưởng, chưa kịp phản ứng gì phàm đã nhét bông bỉ ngạn vào miệng cô.

Vừa chạm vào lưỡi, bỉ ngạn hoa tự động mọc rễ bên trong, nếu Vân Nhiên không làm chủ được nó thì mọi chuyện coi như xong. Lúc đó con hổ cũng lao lên, thay vì cắn xé đến chết, nó cắn một cái khiến nửa người cô bị bẹp nát cùng nội tạng.

Phàm thấy thế nhân cơ hội chui vào giữa hai xác chết, lấy một cái che đằng trước một cái che sau lưng.

Con hổ không chần chừ nuốt ực cả người Vân Nhiên đang hấp hối vào trong bụng, tiếp tục định vồ lấy Phàm trong đống xác. Lúc ấy linh khí của bông bỉ ngạn bỗng trào ra như điên, thổi căng cả bụng con hổ.

Liên tiếp những đợt tự bạo liên tục trên từng khúc trên cơ thể con hổ, Vân Nhiên bên trong như muốn gào khóc vì đau đớn. Vụ nổ quá lớn khiến con hổ bay mất phần bụng, còn Vân Nhiên chưa chết, linh khí từ bông bỉ ngạn liên tiếp được hỏa phụng hấp thụ để duy trì sự sống.

Có lẽ cô chỉ cần một lần đả kích nữa dù chỉ nhỏ nhưng cũng đủ giết chết cô, đan điền cô giờ đây như muốn vỡ vụn buộc Phàm phải chữa trị lại, cái xe cấp cứu chạy bằng cơm ai lại chẳng muốn có.

Phàm lần này thu hoạch lớn, dù cho lúc nổ áp lực khiến Phàm bị đánh bay, gãy mất vài khúc xương, nếu không do tính toán thì cơ thể này đã chết rồi.

Sau khi chữa trị và nướng con hổ kia lên, Phàm ngồi xem lại ký ức lúc trước, chính là lý do long quyển tự nhiên bao trùm lấy nó. Lúc này trên người dòng ký tự bỗng phát sáng, đưa tâm thức Phàm vào một không gian trắng bóc, rỗng tuếch.

"Có vẻ như chúng ta lại gặp lại rồi nhỉ" Một giọng nói thanh thoát, lại tỏa ra chút ma mị, một người phụ nữ bước tới, từng bước từng bước khiến không gian bỗng hóa thành màu hắc ám.

Phàm nó nhận ra khuôn mặt ấy, chính là ả nữ nhân điên cuồng, là con quái vật vũ trụ : 00.0 !

Cô ả bước tới gần Phàm, cơ thể nó đều không thể cử động mặc cho có cố gắng đến cỡ nào.

"Oắt con ngươi lại lấy được truyền thừa của lão quái nhân kia, ta lại không thể tìm ra nó nằm ở đâu, may mắn thay khi ta nhìn thấy bóng dáng chữ Phàm kia, nhân lúc chưa thực sự thành một thánh ngôn hoàn chỉnh, ta đã thay đổi biến nó thành một nỗi bất hạnh cho...."

"Câm mồm" Phàm ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt ả quái nhân kia, xung quanh nó tạo thành tầng tầng lớp lớp linh khí ăn lấy ma khí quỷ dị kia.

Lúc này không gian biến dạng như âm dương đang chiếm hữu lẫn nhau, Phàm đã nhận thức được đây là không gian tinh thần của nó và cố gắng lấy lại quyền kiểm soát.

"Cái ấn này thực sự đặc biệt, nhưng nó không thể giết ta ngay lập tức được, nếu ngươi đã thực sự dồn hết sức lực của cái phân thân kia để lưu ấn ký mạnh mẽ tới vậy để hành hạ ta, có vẻ như hai ta cách nhau khá xa đấy nhỉ ?"

Cô ta cảnh giác với Phàm, đứa trẻ này thừa hưởng gần như tất cả ký ức của mọi thực thể quyền lực từng tồn tại trên trái đất, khiến cho chân tâm nó không khác gì một hồ băng không gì khiến nó bị rung động.

"Thế mà ngươi cũng suy ra, đứa trẻ vẫn chỉ là một đứa trẻ, đây chỉ là một trong vô số phân thân của ta nên ngươi yên tâm, ngươi đi đâu ta cũng biết làm gì ta cũng biết, để xem...."

Chưa dứt lời thì Phàm chấm dứt cuộc trò chuyện lại, đóng sầm lại không gian tinh thần rồi thoát ra ngoài, mặc cho cái ấn ký liên tục nhấp nháy như đòi được tự do.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom