Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

Chương 20


NHẬT KÍ # 4
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Mxlc type)


Những người thợ mỏ Milago nhào ra từ trong rừng, bắt đầu tấn công.

Các hiệp sĩ Bedoowan không nao núng. Chúng chờ xem những kẻ quê mùa liều lĩnh này định làm cái trò gì. Hàng thợ mỏ đi đầu dừng lại, nạp tak vào dây ná. Rồi theo lệnh, họ quăng chất nổ vào những người Bedoowan. Những viên tak bay vút qua đồng cỏ, bùng nổ khi gặp phải sự va chạm. Nhưng chúng đã rơi xuống hơi xa hàng phòng thủ của Bedoowan. Muốn gây thương tích cho địch, người Milago phải tiến lên gần hơn nữa, nhưng như vậy họ lại lọt vào tầm nhắm của các xạ thủ Bedoowan.

Phe Bedoowan kinh ngạc vì những tiếng nổ bùm bùm tóe sáng trước mặt. Ngoài vụ con quig bị tan chảy từng mảnh trên đấu trường, họ chưa từng thấy bất cứ thứ gì giống như thế này. Trong hàng ngũ có sự rung động, rục rịch rút lui. Nhưng vị chỉ huy ra lệnh: tất cả phải bám vị trí và đưa thêm những người vác khiên lên phía trước. Những người can đảm này đứng thành hàng ngang như một lá chắn bằng thép và thịt, bảo vệ cho đồng đội. Sau họ, các xạ thủ sẵn sàng giương cung bắn khi những người thợ mỏ lọt vào tầm ngắm.

Nhưng tất cả những chuyện đó sau này mình mới biết. Ngay bây giờ, mình cần phải giải quyết rắc rối của chính mình: Saint Dane. Tụi mình không có lối thoát. Bị kẹt cứng vì hai trận sập hầm do bẫy treo của Figgis gây ra. Chỉ còn đường thoát hiểm duy nhất là qua ống dẫn. Nhưng nó như xa xôi cả dặm đối với tụi mình. Vì lù lù giữa tụi mình và ống dẫn là thằng cha Saint Dane đang đứng. Mình quát lên với hắn:

- Chính mi đem tak tới đây, đúng không?

- Không đâu. Tak là một khoáng chất thiên nhiên của Denduron. Figgis phát hiện ra mạch này từ nhiều năm trước.

Hắn bước lại vách hầm, đưa tay cào lớp bụi trên đá. Khi lớp bụi rơi lả tả xuống, mình thấy bên dưới là màu đỏ rỉ sét quen thuộc của tak. Mình nhìn Loor. Lần đầu tiên kể từ khi tụi mình gặp nhau, cô ta có vẻ sợ. Vì cũng như mình, Loor nhận ra toàn bộ hang động này được làm bằng… chất nổ. Quả bom tụi mình đã hủy trong đấu trường chỉ là một quả pháo xinh xinh nếu so sánh với cái hang toàn chất nổ này… và tụi mình đang đứng ngay giữa hang!

Saint Dane giảng giải:

- Figgis đã nghĩ, thợ mỏ có thể sử dụng tak để giúp họ đào đường hầm trong đá. Nó thật cao thượng. Nhưng là một con buôn, nó cũng phải tính toán như một con buôn. Vừa muốn giúp thợ mỏ, nhưng cũng vừa muốn kiếm lợi.

Tên Lữ khách quỉ sứ tiến lại, thúc chân vào bộ-xương-đã-từng-là-Figgis.

- Ta không trách nó được. Nhưng lòng tham đã hại nó. Đặt bẫy khắp hang để bảo vệ tài sản quí giá. Ai ngờ, gậy ông đập lưng ông.

Hắn đá cái sọ của Figgis lăn long lốc tới chân tụi mình. Mình định đá lại, chỉ là để cái sọ đừng lại gần. Nhưng như vậy nhẫn tâm quá. Mình nói với Saint Dane:

- Vậy là mi tới Denduron, thay vào chỗ lão ta và hướng dẫn thợ mỏ Milago sử dụng tak như một vũ khí?

Saint Dane cười kiêu hãnh:

- Chuyện này ta quả là có lỗi.

Loor nói ngay:

- Nhưng chúng ta đã ngăn chặn mi. Rellin đã không dùng bom.

Hắn trả lời bằng một tràng cười hê hê hê. Mình không sao ưa nổi kiểu cười này. Khi kẻ xấu hê hê, có nghĩa là hắn biết một điều mà bạn không biết. Với giọng tự cao đầy quyền lực, hắn nói:

- Cách đó lại hóa hay. Vì nếu quả bom đó nổ, lại phải mất một thời gian lâu dài nữa mới quy tụ được tụi Milago. Bây giờ, sau chiến thắng nhỏ nhoi đó, chúng sẽ đủ dũng khí để bắt đầu tiến quân khắp Denduron. Ta phải cảm ơn mi về chuyện này, Pendragon.

Ôi trời! Có thể như vậy sao? Tránh cho quả bom đó khỏi nổ bùm lên, mình lại phạm sai lầm tệ hại hơn? Mình hỏi:

- Nếu họ thua và người Bedoowan là kẻ chiến thắng trong trận chiến này thì sao?

Saint Dane cào thêm bụi trên vách dá, làm lộ ra nhiều tak hơn. Hắn nhún vai, nói:

- Không thành vấn đề. Tak còn bao la. Hơi mất thời gian, nhưng tụi Milago sẽ trở lại. Chúng sẽ tìm ra những phương sách mới để sử dụng thứ vũ khí đáng yêu này. Chắc chắn là như vậy đó, Pendragon. Lãnh địa này sẽ mau chóng chìm ngập trong khói lửa chiến tranh. Denduron sẽ hoàn toàn sụp đổ. Và… khi đó sẽ là thời điểm khởi đầu cho sự suy tàn của Halla.

Nữa! Lại là Halla! Tất cả vụ này là vì Halla.

Tại chiến trường trên mặt đất, những người thợ mỏ Milago đã tiến gần các hiệp sĩ Bedoowan hơn. Lúc này họ đã ở trong tầm có thể quăng tak vào hàng phòng thủ bằng khiên. Những người Bedoowan khiếp đảm núp mình sau những tấm khiên khi những viên bom tak chạm khiên, phát nổ. Những đốm lửa tung tóe vào hàng quân đứng sát vào nhau. Nhiều hiệp sĩ Bedoowan chết ngay. Những người khác khôn ngoan hơn, nhận ra không nên chống đỡ bằng khiên. Họ né sang một bên, để viên tak chạm đất và phát nổ.

Đến lúc đó, hàng hiệp sĩ thứ hai bắt đầu bắn tên. Vì quá xa, không thể bắn theo đường thẳng, họ để những mũi tên lượn vòng cung trên không. Những vệt đen vút lên trời, rồi lặng lẽ trút xuống những người thợ mỏ như mưa. Nhiều mũi trúng đích, nhiều mũi rơi trên mặt đất; nhưng cũng đủ làm những người thợ mỏ không còn hoàn toàn chủ động quăng tak sang phe địch được nữa.

Từ một khoảng cách an toàn, những người Bedoowan và Nova đứng ngắm toàn bộ cảnh chiến trường. Trải dài trên bờ dốc rợp cỏ, họ đứng xem như xem một buổi trình diễn được tổ chức để mua vui. Trẻ con chạy nhảy, nhạc công tấu nhạc, món ăn được chuyền tay, y như một lễ hội mùa hè. Chính giữa đám đông, nữ hoàng Kagan đứng trên ngai để nhìn cho rõ.

Trong làng Milago, cậu Press đã tìm gặp Alder. Hai người lại cố thuyết phục dân làng xuống hầm mỏ. Họ quen biết ông, vì vậy không sập cửa trước mũi ông, nhưng lần lượt cũng vẫn chỉ là một câu trả lời giống nhau. Họ – bất kể già trẻ, nam nữ, kẻ bệnh hoạn – ai cũng sẵn sàng chiến đấu với tụi Bedoowan. Không ai sợ chết, không ai sợ kẻ thù. Mối sợ duy nhất của họ là phải tiếp tục sống kiếp đọa đày ghê tởm mà họ đã phải chịu đựng từ khi mới ra đời. Không, những con người này sẽ không chạy trốn. Nếu bọn hiệp sĩ Bedoowan vượt qua những người thợ mỏ, dân làng đã sẵn sàng để chiến đấu.

Không còn hy vọng khuyên nhủ dân làng, cậu Press và Alder hấp tấp chạy tới chiến trường. Mưa tên rào rào trút xuống người Milago trong khi những viên bom tak rải trên tuyến đầu của người Bedoowan. Cậu Press và Alder ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. Hai người muốn Milago chiến thắng, nhưng không bằng chất nổ tak. Kẻ thù thật sự ở đây chính là tak. Nhưng nếu bằng cách nào đó hai người thuyết phục được Milago ngừng sử dụng tak, Bedoowan sẽ lập tức tràn sang tàn sát những người thợ mỏ. Đúng là tình huống nan giải.

Nói đến chuyện nan giải, thì những lời Saint Dane vừa nói làm mình chết khiếp đi được. Hắn bảo, sự sụp đổ của Denduron là khởi đầu cho sự sụp đổ của Halla. Cậu Press đã cho mình biết Halla là tất cả những gì tồn tại. Là mọi nơi, mọi lãnh địa, mọi thời gian hằng có. Nếu Saint Dane thành công trong việc tiêu hủy Halla, toàn thể vũ trụ có bị hủy diệt theo không? Khó lòng lĩnh hội được vấn đề quá lớn lao này. Mình hỏi hắn:

- Vì sao mi muốn tàn phá Halla?

Saint Dane lại hê hê cười. Mình ghét cay ghét đắng giọng cười của hắn.

- Mi còn quá trẻ, Pendragon. Quá nhiều điều mi chưa hiểu nổi. Nhưng ta có thể nói thế này: Khi Halla tan tành từng mảnh, ta sẽ có mặt… nhặt nhạnh những mảnh vụn đó.

- Ta không tin. Làm sao một con người có thể kiểm soát được số phận của toàn thể vũ trụ chứ?

Saint Dane vuốt ve vách hầm tak:

- Giống như một hàng đô-mi-nô được dựng lên. Chỉ đẩy nhẹ quân cờ đầu tiên, quân kế tiếp, rồi kế tiếp, lần lượt sẽ đổ nhào cho tới khi chẳng còn gì ngoài một đống đồ chơi lộn xộn. Denduron là quân cờ đô-mi-nô đầu tiên của ta.

Đúng vậy. Denduron chỉ là bước khởi đầu. Sau đó, Saint Dane sẽ lần lượt nhúng tay vào những lãnh địa khác. Chỉ còn là vấn đề thời gian, trước khi Saint Dane gây tội ác trên lãnh địa Zadaa của Loor và dòm ngó đến quê hương chúng mình. Hai bạn biết rồi đó: Trái Đất Thứ Hai.

Saint Dane nói với Loor:

- Mẹ mi đã chết, nhưng còn họ hàng người thân của mi tại Zadaa thì sao? Mi nữa, Pendragon. Gia đình mi tại Trái Đất Thứ Hai sẽ thế nào? Các bạn mi, tên gì nhỉ, à… Mark và Courtney, đúng không? Khi những quân đô-mi-nô đổ nhào, tất cả bọn chúng sẽ tan tành.

Mình muốn gào lên. Cứ như hắn đọc được hết ý nghĩ của mình. Thằng cha này đúng là quỉ sứ! Hắn nở nụ cười ngọt xớt, nói tiếp:

- Nhưng không nên để chuyện này thành thảm kịch. Hãy coi đây là một cơ hội. Cả hai ngươi đều mạnh mẽ. Hai ngươi có những quyền lực mà hai ngươi đều không thể nào ngờ nổi. Nếu theo ta, ta sẽ dạy cách sử dụng những quyền lực đó. Chống lại ta là điều không tưởng; nhưng theo ta, các ngươi sẽ được những phần thưởng không kể xiết. Hai người vừa bảo vệ được người thân, vừa được ở bên ta, cùng cai trị Halla. Đó là món quà tuyệt vời ta tặng hai ngươi.

Mặt trận phía trên tình hình đang xấu dần, Người Milago đã có thể ngăn chặn Bedoowan, và chỉ bị những vết thương nhẹ. Phía Bedoowan bắt đầu hỗn độn. Lửa cháy khắp nơi, tak cày nát mặt đất. Tuy nhiên phe Bedoowan cũng chỉ có rất ít người bị thương. Hầu hết đều tránh được những viên tak phóng tới. Rồi người chỉ huy của Bedoowan nhận ra những quả bom lửa giảm dần. Phe Milago đang dần cạn kiệt nguồn vũ khí lạ lùng, khủng khiếp của họ.

Từ phía sau hàng khiên phòng thủ, Rellin theo dõi diễn tiến trận đấu. Mối lo sợ nhất của ông đang thành sự thật. Milago đã sử dụng gần hết chất nổ, trong khi Bedoowan vẫn là một đoàn quân hùng hậu. Chẳng bao lâu nữa, tak hoàn toàn không còn và Bedoowan sẽ tràn sang. Hy vọng chiến thắng duy nhất là phải tấn công trước khi các hiệp sĩ kịp trở tay. Rellin cần phải thu hết can đảm để thi hành việc phải làm. Đứng sau những người thợ mỏ, ông nắm cây giáo, gào lên:

- Tự do!

Những người thợ mỏ cũng gào to đầy thách thức, chạy qua đồng cỏ, tiến tới kẻ thù. Viên chỉ huy Bedoowan sững sờ thấy đám nhà quê này dám cả gan thách thức những hiệp sĩ đầy kiêu hãnh của mình. Nhưng nếu thích thì chiều. Hắn ra hiệu cho các kỵ sĩ cầm giáo tiến lên phía trước. Với một cái vẫn tay, tên chỉ huy tung quân xông thẳng vào những người thợ mỏ đang tiến tới.

Cậu Press và Alder khiếp đảm nhìn hai bộ tộc lăn xả vào nhau giữa chiến trường. Mụ nữ hoàng béo ị nhảy loi choi trên ngai vàng, hớn hở cười. Chỉ một điều chắc chắn sắp xảy ra.

Máu sẽ đổ chan hòa đồng cỏ.

Dưới hầm mỏ, Saint Dane chờ đợi hai đứa mình trả lời đề nghị của hắn. Hắn đã yêu cầu tụi mình cùng tham gia một cuộc chinh phục điên rồ, để kiểm soát tất cả những gì tồn tại. Hắn đã hăm dọa, nếu tụi mình từ chối, những người thân sẽ bị chết hết. Hắn nói như chúng mình không còn được lựa chọn nào khác nữa. Thằng cha làm mình phát khiếp. Ghét phải nhìn thấy cái bản mặt của hắn, mình bèn nhìn xuống đất. Và những gì nhìn thấy làm mình bắt đầu suy tính.

Bụi tak bám đầy trên đôi giày Bedoowan mình đang mang. Nhìn quanh, mình thấy bụi tak khắp nơi. Trên sàn, trên tường, thậm chí lơ lửng cả trong không khí.

Mình chợt nghĩ đến một thứ. Một thứ mình mới vô tình làm trước đây. Lúc đó mình không biết sẽ phải dùng tới, không ngờ lại có thể là chìa khóa giải cứu Denduron. Mình gấp rút thầm tính toán: nếu phải hành động, hãy hành động ngay lúc này. Mình không rõ tình hình trên chiến trường ra sao, nhưng sau những lời nói của Saint Dane, trận chiến đó thật sự không thành vấn đề nữa. Đây không còn là chuyện riêng giữa Bedoowan và Milago. Đây là chuyện về thứ vũ khí khủng khiếp có thể làm nát tan cả một lãnh địa yên lành. Nếu cần ngăn chặn, chính là phải ngăn chặn nguồn cung cấp tak.

Thật tình, nghĩ đến những gì sắp làm, mình rất hoảng. Nhưng đâu còn lựa chọn nào khác. Thậm chí mình cũng không chắc nó có đem lại kết quả hay không. Mình có thể bị coi như một thằng ngốc. Nhưng không sao, mình quen bị coi là ngốc rồi. Nhưng nếu việc mình sắp làm có kết quả, chắc chắn mình và Loor đều phải chết. Chưa hẳn kết quả đã hay ho, nhưng rõ ràng mình vẫn phải cố thử.

Ráng giữ giọng khỏi lắp bắp vì sợ, mình nói:

- Saint Dane, ta tin mi.

Loor kinh ngạc nhìn, không biết mình định làm gì. Mình làm ngơ, tiếp tục:

- Ta không hiểu vì sao chúng ta lại là Lữ khách, hay vì sao lại có khả năng vượt qua ống dẫn, hoặc vì sao mi lại làm những việc mi đang làm, nhưng ta đã thấy tất cả những điều đó đều là thật. Ta không biết mi có đủ năng lực để làm sụp đổ vũ trụ, hay Halla, hoặc bất cứ thứ gì theo kiểu gọi của mi không; nhưng ta thật sự tin một điều: chính mi là nguyên nhân gây ra rất nhiều đau khổ. Nếu làm sụp đổ Denduron là phần đầu trong kế hoạch của mi, ta sẽ không để mi làm điều đó.

Mình có thể cảm thấy kế bên mình, Loor đang cứng người. Cô ta hiểu mình đã nghĩ ra điều gì đó và cô ta muốn sẵn sàng để tiếp tay.

Saint Dane ngó mình với nụ cười tự mãn:

- Mi định làm gì để ngăn cản ta?

- Ta không ngăn cản mi. Ta sẽ ngăn chặn nguồn cung cấp tak.

Dứt lời, mình móc túi lấy ra viên tak mình đã ngắt từ cái xe chở đá quí giấu trong đấu trường. Trước khi đóng cửa hầm quig, mình đã bỏ viên tak này vào túi áo. Giờ đây, chút thuốc nổ nhỏ xíu này là hy vọng duy nhất của Denduron. Như mình đã viết, không chắc sẽ thành công. Nhưng điều mình thấy sau đó làm mình tin rất có thể sẽ đạt kết quả. Ngay khi rút viên tak ra, mình đã thấy một điều mình không ngờ tới: Saint Dane chớp mắt.

Nụ cười tự mãn biến mất trên mặt hắn, và ánh mắt hắn làm tim mình đập rộn ràng. Hắn sợ. Cho đến lúc đó, hắn là nhạc trưởng chỉ huy tất cả những gì xảy ra tại Denduron. Nhưng mọi việc sắp đổi thay, và hắn biết điều đó. Sự hốt hoảng trong mắt hắn làm mình thêm tự tin. Mình nhìn Loor. Cô ta gật đầu. Loor biết chuyện gì sẽ xảy ra cho hai đứa, nhưng cô cũng biết chỉ còn một con đường đó thôi. Khoảng cách giữa hai đứa mình với sự cứu rỗi hoặc… ngày tận thế chỉ được tính bằng giây.

Mặt trận bên trên đã chuyển thành cuộc chiến xáp lá cà. Người ngựa cuốn lấy nhau với gậy gỗ, giáo thép. Người Milago chiến đấu bằng ngọn lửa ngùn ngụt căm hờn. Bedoowan với sức mạnh và sự rèn luyện. Một trận đánh ngang ngửa, và có nghĩa là cả hai bên đều sẽ tổn thất rất nặng nề. Điều tệ hại nhất đó của cuộc chiến sắp sửa bắt đầu.

Saint Dane tiến lên, la lớn:

- Đừng!

Nhưng trước khi hắn tiến được bước thứ hai, mình đập ngay viên tak xuống đất. Một tiếng nổ vang lên. Không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm bùng lên ngọn lửa. Ngọn lửa là hy vọng của mình. Ngọn lửa nhỏ châm mồi cho bụi tak trên nền hang. Ngay lập tức, những mẩu tak nhỏ bắt đầu bắt cháy. Nhưng đốm lửa bắn tung lên không như pháo hoa ngày lễ Độc Lập. Nhưng quan trọng hơn, ngọn lửa bắt đầu lan rộng. Mỗi giây trôi qua, những vòng lửa lốp bốp, lèo xòe càng lớn hơn. Từ mặt đất tới trên không có quá nhiều bụi tak làm nhiên liệu cho buổi trình diễn pháo hoa này.

Saint Dane nhảy nhót, tuyệt vọng, cố dập tắt vòng đai lửa lan dần. Hắn căm phẫn nhìn mình gào thét:

- Không! Không thể được!

Với tất cả khả năng từng điều khiển và xô đẩy mọi người vào những công việc xấu xa độc ác, hắn đành bất lực trước ngọn lửa đang lớn dần. Vành đai lửa sẽ cháy lan tới mạch tak khắp mỏ. Khi chuyện đó xảy ra, a ha, cả ba đều sẽ sớm được biết!

Saint Dane đành chịu thua, không thể dập tắt được lửa. Ánh mắt căm ghét của hắn làm máu trong huyết quản mình đông lạnh. Hắn sôi sục:

- Pendragon, đây chưa phải là màn kết thúc đâu.

Mình đáp:

- Đừng buồn, Saint Dane. Chuyện phải thế thôi.

Trông hắn như sắp nổ tung ra vì tức giận. Đôi mắt xanh lạnh ngắt sáng rực căm thù. Loor tưởng hắn sắp tấn công tụi mình, cô sấn tới đầy thách thức. Mình cũng tưởng hắn sẽ xông vào tụi mình, nhưng hắn đảo mắt nhìn ngọn lửa ngùn ngụt, và quyết định tháo lui:

- Hẹn gặp lại mi.

Hắn quay lưng, chạy ra khỏi đường hầm.

Vành đai lửa lớn dần từng giây. Mồi lửa không thể dập tắt đó tiến gần, tiến gần để châm ngòi vào quả bom mẹ vĩ đại nhất. Mình không biết thời gian đó là bao lâu, nhưng nếu còn chút hy vọng nào để sống sót, thì phải vọt khỏi nơi này ngay. Mình kêu lên:

- Ống dẫn.

Mình chạy trước, Loor theo sau. Tụi mình chạy qua đường hầm, tới thẳng cổng đưa vào ống dẫn. Cánh cửa gỗ đã mở, vì Saint Dane cũng có ý định như tụi mình. Hai đứa vừa định bước vào, đã nghe tiếng Saint Dane hét lên từ bên trong ống dẫn:

- Cloral!

Tụi nình chạy vào cánh cửa đúng lúc nhìn thấy ánh sáng lóe lên khi Saint Dane biến mất vào ống dẫn sâu hun hút, đưa hắn đến…

- Cloral là gì?

Loor trả lời mình:

- Chắc là một lãnh địa khác.

- Đừng tới đó. Chúng ta phải đến…

Mình chưa dứt lời, ống dẫn trước mặt chợt lóe sáng và tiếng nhạc nổi lên. Saint Dane trở lại? Khi ánh sáng càng tiến gần hơn, mình nghe một âm thanh thật lạ lùng. Âm thanh giống như tiếng… nước. Tiến lên một bước, mình thấy chẳng có Lữ khách nào chạy về phía hai đứa mình, mà là nước. Nước thật sự, ào ạt trào ra từ ống dẫn. Saint Dane làm gì đây? Hắn định dập tắt lửa?

Không đâu. Hắn đang cố ngăn tụi mình thoát qua đường ống dẫn. Nhưng không chỉ là nước. Trong làn nước cuồn cuộn còn một thứ khác, một thứ có… răng! Bơi băng băng thẳng đến tụi mình, hàm banh ra, là một con cá mập khổng lồ, chắc phải dài tới mười mét. Ở nó có một thứ mình thấy rất quen: đôi mắt vàng khè, hung dữ.

Chưa kịp có phản ứng gì, dòng nước mạnh mẽ xô cả hai đứa mình bật khỏi cửa, ném tụi mình đập mạnh vào vách cuối đường hầm. Nếu chúng mình còn đứng lù lù ngay cửa ống dẫn, chắc chắn đã nằm gọn trong hàm răng của con cá mập rồi. Vội nắm lấy Loor, mình kéo cô ta dạt sang một bên, vừa lúc con vật mắt vàng khổng lồ bị nước đẩy vọt ra khỏi cổng. Cái đầu nặng nề của nó đập mạnh vào vách hầm. Con quái lúc này đúng là… cá ra khỏi nước. Nó vùng vẫy, quẫy lộn, hàm há hốc đớp không khí chỉ… chưa đến một mét ngay trên đầu hai đứa mình. Mình vừa định bò đi, chợt thấy Loor bị ngất, chắc cô đã va đầu vào vách. Mình kéo Loor lùi lại vào đường hầm cho được an toàn.

An toàn ư? Chỉ là xa khỏi hàm cá mập thôi, nhưng ngòi nổ trong mỏ tak vẫn còn đang cháy. Chạy đường nào bây giờ? Con cá khổng lồ nặng ba trăm kí nằm chặn đường vào ống dẫn. Đường hầm nhỏ dẫn tới lâu đài đã bị sập. Chỉ còn con đường duy nhất là đi sâu vào mỏ. Như làm cho tình thế khó khăn thêm, Loor lại còn lăn đùng ra ngất xỉu.

Mình cố lay cô ta. Vô ích. Loor rũ xuống, nặng chình chịch. Không hiểu sao mình vẫn còn đủ tỉnh táo và sức lực để cõng Loor như một lính cứu hỏa cõng người bị ngộp khói. Thời gian quá cấp bách, chậm là tiêu. Mình cố chạy, nhưng với Loor nặng chịch trên lưng, mình không đi xa được. Qua lối vào mỏ tak, mình liếc vào: toàn thể mặt hầm rực cháy. Những đốm lửa tak tung bay như những con đom đóm điên loạn. Mình cắm đầu chạy vào mỏ càng xa càng tốt.

Đúng lúc đó mình thấy cái xe đẩy bằng gỗ. Nếu nó còn hoạt động được, mình sẽ đẩy Loor đi như Alder đã từng đẩy hai đứa mình. Mình đá thử vào xe. Nó di chuyển. Chẳng còn nghĩ gì đến việc nhẹ tay, mình quăng vội Loor vào xe. Trong hoàn cảnh này, nếu có bị bầm dập vài chỗ, chắc cô ta cũng không oán trách gì mình. Nhảy lại phía sau, mình bắt đầu đẩy. Lúc đầu chậm, nhưng rồi những bánh xe nhỏ chuyển động nhanh dần. Chân đạp ra sau, mình đẩy bằng cả hai tay. Mình như bò rạp cả người khi đẩy, rồi bước, rồi… chạy; không biết đường hầm này dẫn tới đâu, nhưng vẫn phải tiến tới.

Mình chợt nghĩ, lỡ đụng phải khúc gãy của đường ray, chiếc xe gỗ này sẽ văng lên vách và vỡ tan tành. Mình cũng lo, lỡ đây là một đường cụt, chạy băng băng kiểu này, cú va chạm vào vách đá sẽ là… một tai nạn với tốc lực tối đa. Hoặc một bánh xe bị rớt ra… Hay là… Hoặc là… Mình nghĩ đến hàng triệu thứ có thể làm hỏng cuộc tẩu thoát này của tụi mình. Nhưng mình vẫn phải chạy đua cùng thời gian. Muốn sống, phải mau ra khỏi mạch tak đang bốc cháy kia. Vấn đề không phải là tính toán thận trọng. Vấn đề là tốc lực.

Rồi mình nghe: lúc đầu là một tiếng ì ầm như tiếng sấm, ngay sau đó tiếng rung mạnh như một trận động đất. Sau lưng mình như có một chuyến tàu chở hàng đang rùng rùng tiến tới, nhưng mình biết đó là cái gì. Đám cháy đã lan tới kho tak khổng lồ. Phản ứng dây chuyền đã bắt đầu. Tiếng rung động là một chuỗi nổ nhỏ, và chuỗi nổ nhỏ châm ngòi cho những tiếng nổ lớn hơn. Lớn hơn, lớn hơn mãi, cho đến khi… BÙM! Một vụ nổ cực lớn sẽ xảy ra! Mình không ngừng nghĩ tới điều đó, bởi nó khiến mình ráng sức đẩy xe chạy nhanh hơn. Mặt đất dưới chân mình rung bần bật. Màn cuối của vụ này chắc chắn sẽ là một vụ nổ lên tới cả ngàn độ Richter.

Trên chiến trường, những người thợ mỏ và người Bedoowan cũng cảm thấy sự rung chuyển đó. Alder kể lại, anh tưởng như mặt đất đang di chuyển dưới chân. Cuộc chiến vẫn tiếp tục cho đến khi cả hai bên đều cảm thấy sự rúng động đó không ngừng lại. Lần lượt từng người buông vũ khí, tách xa nhau. Lúc này họ có chung một kẻ thù khủng khiếp hơn.

Nữ hoàng Kagan đứng trên ngai, điên tiết vì trận đánh chấm dứt. Mụ ta chưa kịp ra lệnh cho cuộc chiến tiếp tục thì mặt đất rung lên, lật nhào ngai vàng. Bà hoàng mập sóng soài trên mặt đất, run như cầy sấy. Toàn thể người Bedoowan và Nova cũng khiếp đảm bò lê trên đất. Cuộc vui đã hạ màn.

Chỉ có cậu Press và Alder là không nhúc nhích. Hai người biết thừa có tìm nơi trú ẩn cũng vô ích, vì vậy họ cùng nhau đứng chờ sự kết thúc. Họ không phải chờ lâu.

Tiếng ầm ầm mãnh liệt hơn. Đang cố hết sức bình sinh đẩy xe, mình bỗng thấy hơi nóng ập tới sau lưng. Mỏ tak lúc này chắc đã thành lò luyện kim. Mình tin con cá mập đã bị nướng thành than rồi. Và toàn thể mỏ này sắp bùng nổ.

Phía trước, đường hầm sáng dần. Tụi mình sắp tới cuối đường. Cúi rạp mình sau xe để đẩy, mình không biết sẽ gặp gì phía trước. Nhưng dù là gì, nguồn sáng đó cũng cho mình hy vọng thoát khỏi đây. Vì vậy, mình ráng sức đạp chân, rướn mình đẩy nhanh hơn. Càng tới gần, đường hầm càng sáng hơn. Sắp đến nơi rồi. Ngay lúc đó đường hầm rung tới nỗi làm mình sợ cái xe văng khỏi đường ray. Nếu không sớm ra khỏi đây, chắc chắn hai đứa mình sẽ chết.

Không hiểu sao, chỉ ba giây, trước khi bị sức éo của tiếng nổ sau lưng quăng ra khỏi đường hầm – có thể do bản năng sinh tồn – mình nhớ lại cách bố trí của những hầm mỏ. Đường ray hai đứa mình đang vù vù vượt qua, nằm song song với đường hầm dưới lâu đài Bedoowan. Mình biết đường hầm đó chấm dứt ở đâu, như vậy có nghĩa đường hầm này cũng sẽ chấm dứt giống vậy. Đây là một ống thông gió dẫn tới vực đá dốc đứng, sát biển. Và chúng mình sắp bị phóng thẳng xuống dại dương. Không trù trừ một giây, mình đẩy xe vọt tới. Giây trước mình đang chạy, giây sau mình đang rơi xuống. Mình lộn tùng phèo, mất kiểm soát, không biết đâu là trên, đâu là dưới. Liều mạng với nước, mình co người giữ tư thế sẵn sàng cho cú va chạm, vì nếu phóng đầu xuống trước, rất dễ bị gảy cổ. Chỉ một giây sau mình đã chạm mặt nước. Hai bạn tin không? Ý nghĩ sau cùng của mình lúc đó là: “Loor không biết bơi!”

Chỉ một từ có thể diễn tả cảm giác khi mình rơi tõm xuống nước với tốc độ đó: Đột ngột! Hoàn toàn đột ngột. Mình đã kịp xoay người, vì vậy mình không bị chúi đầu mà rơi nghiêng xuống nước, nhưng cú chạm mặt nước cũng làm mình ná thở, choáng váng luôn. Lần này còn khiếp hơn khi mình văng ra khỏi cái xe trượt tuyết phóng như điên xuống núi. Nhưng lần này mình không bị ngất. Tốt. Mình không muốn bị chết đuối. Sau tất cả những gì vừa phải trải qua mà lại bị chết đuối thì quá là bất công. Ngoi lên mặt nước, mình nhìn lại lỗ hổng của hầm mỏ. Mình vừa rơi xuống từ một độ cao dễ nể: có lẽ đến hơn muời mét. Nhưng độ cao không làm mình quan tâm lúc đó, vì trước mắt mình toàn thể vách đá dựng đứng đang rung lên. Hãy nhớ, đó là một vách đá. Trông nó như bức tường của một tòa nhà chọc trời. Nếu bức tường khổng lổ này ụp xuống, tụi mình bị chôn sống luôn.

Nhìn quanh, mình bớt lo khi thấy Loor bồng bềnh gần mình. Chắc cô ta văng khỏi xe khi rớt xuống. Bơi lại gần, mình nghe nhịp thở của Loor. Còn sống. Nhưng không biết cô ta bị thương có nặng không. Điều phải làm tức thì là bơi càng xa dốc đá càng tốt. Cái xe bằng gỗ cũng trôi gần tụi mình. Rất may là khi rơi xuống, nó đã không đập trúng đứa nào. Mình nâng lưng Loor, đưa cô ta tới chiếc xe đẩy đang nổi lềnh bềnh và túm lấy nó. Với chiếc thuyền cứu hộ này, tụi mình sẽ có cơ may sống sót hơn là dựa vào kỹ năng bơi lội của một mình mình. Đang lúng túng chưa biết vào xe bằng cách nào thì một đợt sóng ào lên kéo hai đứa mình theo. Hai đứa không bị trôi ra tít ngoài khơi, nhưng rõ ràng là đã xa khỏi hầm mỏ. Quá tốt, vì ngay lúc đó…

BÙMMM!

Dường như cả thế giới bùng nổ. Một âm thanh như tiếng gầm thét của một con quỉ khổng lồ bị mắc bẫy dưới lòng đất, đang vùng vẫy ngoi lên. Một giây sau, miệng tất cả các đường hầm thông gió nổ tung, phun ra những luồng lửa khổng lồ ngay trên đầu tụi mình như những hỏa tiễn phun hết tốc lực. Chắc phải có đến hai mươi miệng hầm. Tất cả đều khè lửa, tuôn trào cả trăm mét trên mặt biển. Nước ngầu bọt, xao động mạnh. Mình phải tìm mọi cách để giữ cho hai đứa nổi trên mặt nước. Dường như mình không còn thấy dốc đá nữa. Ồ, không, nó vẫn còn đó, nhưng vì nó đang run rẩy nứt ra. Một sức mạnh kinh khủng từ bên trong đang xé vách đá ra từng mảnh. Mình nghĩ ngay tới cậu Press và Alder. Họ đang ở trên đó. Nếu đỉnh này bùng nổ như núi lửa, cậu và Alder không thể nào thoát chết.

Hai bạn biết không? Những gì mình nhìn thấy lúc đó sẽ còn ám ảnh mình cho tới khi chết. Sự phun trào đã bắt đầu từ ba mươi giây trước, nhưng những ngọn lửa từ các lỗ hang trên vách núi vẫn tiếp tục phóng ra vô cùng mãnh liệt. Mình có một hy vọng mong manh là tất cả chất nổ kinh khủng của tak sẽ tuôn trào ra hết qua những hầm thông gió này. Có thể những miệng hầm nhân tạo đó sẽ hoạt động như những cái xú-báp xả sức mạnh của chất nổ, trước khi làm nổ tung mặt đất và mọi sinh vật bên trên.

Đúng lúc đó mình nghe tiếng động. Tiếng động khác hẳn với tiếng ầm ầm của những lần nổ trước. Nghe như tiếng răng rắc rạn vỡ. Nếu hai bạn đã nghe âm thanh trong giây phút cuối cùng của một thân cây lớn đổ xuống khi bị đốn ngã, thì âm thanh này giống như vậy đó. Tiếng rít khủng khiếp khi thân cây cố gắng bám víu vào những sợi gân cuối cùng của nó. Mình đang nghe tiếng rít xé tai giống như thế, nhưng phải nhân lên gấp triệu lần.

Mình nhìn sang trái, nơi phát ra tiếng rít đó. Hãy tưởng tượng đến một tòa lâu đài năm tầng đục trong vách đá. Đó là lâu đài của người Bedoowan, và nó sắp sụp đổ. Những tiếng rắc rắc khủng khiếp chính là hơi thở cuối cùng đầy tuyệt vọng của tòa lâu đài đang cố bám víu vào lòng đá. Vô ích. Sức mạnh của tak đang xé nó ra từng mảnh. Toàn thể vách tường lâu đài đá rạn nứt như tấm lưới nhện. Mình tưởng nó sẽ vụn ra hàng tỉ mảnh. Nhưng với một tiếng rên sau cùng, tòa lâu đài đồ sộ tách mình ra khỏi vách đá, từ từ gục tới trước. Một tiếng “rắc” rền vang như sấm, tòa lâu đài lộn nhào xuống biển, cột nước khổng lồ tung lên.

Nếu đợt sóng kéo mình và Loor ra theo một hướng khác, chắc hai đứa mình đã lọt thỏm ngay dưới tòa lâu đài sụp đổ đó rồi. Nhưng dù thoát khỏi tòa lâu đài đổ, tụi mình đâu đã được yên, vì ngay khi tòa nhà khổng lồ chạm mặt nước, nó tạo ra một lượn sóng lớn phát sợ, hướng thẳng về phía hai đứa. Nếu không cưỡi lên, bảo đảm tụi mình sẽ chết đuối. Vì vậy, mình quay lại, đối diện với con sóng đang hùng hổ xông tới như một con quái vật. Mình kéo Loor cưỡi lên vồng nước khổng lồ, vượt qua an toàn. Không như những con sóng bình thường, hiện tượng này chỉ xảy ra vì tòa lâu đài sụp đổ, nên mình không lo ngại có đợt sóng thứ hai.

Qua khỏi cơn nguy hiểm, mình nhìn lại tòa lâu đài. Có lẽ mình nên nói là những gì còn lại của tòa lâu đài thì đúng hơn. Khối kiến trúc khổng lồ đã lộn nhào, toàn bộ một bên sườn nhô lên mặt nước. Nhìn lên vách đá, mình thấy nơi đã từng là tòa lâu đài giờ là một vết hổng loang lổ, chỉ còn trơ lại những trụ đá nặng nề.

Rồi mình nhận ra những hầm thông gió không còn phun lửa nữa. Những tiếng rung chuyển rầm rầm cũng đã ngừng. Vụ nổ đã kết thúc và… tụi mình còn sống! Tất cả những gì phải làm lúc này chỉ là trở lại bờ. Mình kéo cái xe theo, nhưng thấy chỉ thêm phiền toái, nên mình đá nó ra xa, không quên gật đầu cảm ơn nó đã cứu mạng hai đứa mình.

Kéo Loor vào bờ không mấy khó khăn, nhưng khi chân chạm nền cát, mình đứng dậy, xốc Loor lên lưng. Không dễ dàng chút nào. Bao ý chí và sức lực của mình hình như đã cạn kiệt. Vì vậy sau một hồi vất vả vật lộn, mình khuỵu xuống, kéo lên Loor lên bãi cát.

Thế rồi mình sụp xuống. Mình nghĩ ngay sau khi có thể thở lại nổi và Loor tỉnh dậy, tụi mình sẽ tìm cách lên lại vách đá, tìm cậu Press và Alder. Mình rất sợ những gì sẽ tìm thấy ở trên đó, nhưng không còn đủ sức để lo nghĩ nữa. Mình muốn được tận hưởng giây phút sống sót này một lát, vì vậy mình nằm xuống cát, khép mắt rồi ngủ thiếp đi.

Mình nghĩ, mình đáng được hưởng chút thư giãn này.
 
Chương 21


NHẬT KÍ # 4
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Coconut_ptit type)

Chắc mình có thể ngủ li bì suốt mấy tuần trên bờ biển đó, nếu không bị cái gì đó liên tục đập vào chân đánh thức . Trong khi cố ra khỏi giấc ngủ mê mệt, mình nhớ lại con cá mập khổng lồ trong ống dẫn. Một lần nữa mình lại bị đập vào chân, thình lình mình tưởngnhư con cá mập đã sống lại và đang cố ngoạm bàn chân mình. Mình bật dậy, co vội hai chân, thét toáng lên.

Tất nhiên đó không phải là con cá mập. Đó là Loor.

Cô ta đã tỉnh và đang cố đánh thức mình. Loor không ngờ phản ứng của mình “ấn tượng” đến thế, vì vậy khi mình nhảy lên, Loor cũng hết hồn nhảy theo.

Loor bẽn lẽn nói:

-Xin lỗi, Pendragon, Tôi không biết anh có máu nhột.

Trời đất! Nhột nhạt gì? Nhưng mình cũng ngượng, không dám nói sự thật, chỉ bảo:

-Không sao. Cô khỏe chưa?

Loor thoa thoa vết bầm tím trên trán, nhăn nhó nói:

-Tự ái tổn thương hơn cái đầu này.

-Cô có nhớ gì không?

-Một thứ gì đó bổ vào đầu bọn mình trong ống dẫn. Nhưng tôi không nhớ được là gì.

-Đó là một con cá mập. Saint Dane không muốn tụi mình đi theo hắn.

Loor nghĩ ngợi một lúc. Chắc cô ta đang mong cho những gì cô ta nhớ được không phải là một cơn ác mộng.

-Sau đó tôi không nhớ gì nhiều. Nhưng hình như là anh cõng tôi. Đúng không? Hay tôi nắm mơ?

-Không phải mơ đâu.

Loor nhíu mày. Bây giờ không phải lúc cho cô biết từng cho tiết cuộc đáo thoát ”máu lửa” vừa qua. Loor là một chiến binh kiêu hãnh, cô ta sẽ cảm thấy lòng tự ái bị xúc phạm vì để một thằng yếu đuối như mình cứu giúp. Không cần phải xát muối lên vết thương như vậy. Chưa cần. Tin mình đi, mình sẽ tính sổ vụ này, nhưng không phải bây giờ. Loor nói:

-Anh luôn làm tôi ngạc nhiên, Pendragon. Anh đã tự chứng tỏ là một người cam đảm, thông minh. Và bây giờ, sau cùng thì anh đã phản ứng như một chiến binh thực thụ…Cám ơn anh.

Cô ta vừa tán dương mình hết cỡ theo đúng kiểu-của-Loor đó. Trong thâm tâm Loor, mình đã được xếp vào hàng chiến binh cao thủ. Dù chưa chắc mình đã đồng ý với cô ta. Mình chẳng là chiến binh chiến biếc gì ráo. Tất cả những gì mình đã làm, chỉ vì…mình quá sợ. Mình có được suy tính, chọn lựa gì đâu? Thật ra, mình còn mong cô ta đừng coi mình như một chiến binh, vì không muốn cô ta trông chờ thêm bất kỳ hành động hào hùng nào của mình nữa. Những ngày đóng vai trò người hùng Indiana Jones chấm dứt rồi. Nhưng mình không nói ra điều đó với Loor, mình chỉ đơn giản đáp lại lời cảm ơn của cô ta:

-Không có chi.

Mình băn khoăn, không hiểu Loor đã tha lỗi cho mình về cái chết của mẹ cô ta chưa? Loor nhìn ra biển lâu đài Bedoowan chỉ còn là một khối đổ nát nhô trên mặt nuớc, giữa những con song nhỏ dập dờn và những con hải âu lượn lờ vây quanh. Với thời gian, biển cả sẽ xói mòn những tảng đá, và biểu tượng đồ sộ của sức mạnh Bedoowan sẽ tan thành cát. Nhưng ngay lúc này, nó là một gợi nhớ đến sự sụp đổ của một bộ tộc hùng mạnh. Nó là tượng đài hoàn hảo cho sự hủy diệt của họ. Loor hỏi:

-Anh nghĩ có nhiều người Bedoowan bị chết không?

-Không biết, nhưng tôi nghĩ họ đã đến xem cuộc chiến rất đông. Sẽ là một ngạc nhiên lớn khi họ trở lại nhà.

-Buồn quá!

Đúng vậy. Tại đây, Bedoowan có một nền văn hóa khá cao. Họ có thể dùng kiến thức đó để phát triển Denduron, nhưng trái lại, họ đã sử dụng kiến thức và sức mạnh đó để bắt người khác làm nô lệ. Những chuyện này đáng lẽ đã không xảy ra, nếu Bedoowan không hành hạ người Milago. Có thể một phần do Saint Dane thúc đẩy, nhưng Bedoowan đã dọn đường trước nó rồi. Họ đã tự chuốc lấy thảm họa này.

Loor lại hỏi:

-Còn mỏ tak thì sao?

-Tiêu rồi. Mình cá là tất cả đã bùng nổ hết. Không phải lo chuyện người Milago sử dụng tak nữa

Quay lại, nhìn thẳng mắt mình, Loor hỏi:

-Nếu chất nổ lật nhào lâu đài này được, chuyện gì đã xảy ra với làng Milago?

Câu hỏi rất chính xác. Mình nghĩ ngay đến cậu Press và Alder. Họ có sống sót không? Nhìn lên đỉnh dốc đá, mình bảo, dù không muốn chút nào:

-Tụi mình phải leo lên đó.

Mình và Loor tiến lại vách đá, tìm đường leo lên, nhưng vách đá dựng đứng, rất nguy hiểm. Loor đề nghị:

-Tôi có thể leo được. Mình sẽ bện một sợi dây nho, buộc hai đứa vào nhau cho an toàn. Nguy hiểm, nhưng có thể leo lên được.

Vừa chậm rãi nhìn lướt khắp dốc đá, mình vừa hỏi:

-Hay…tụi mình leo lên bằng đường kia?

Loor nhìn theo tay mình chỉ. Đó là một lối đi nhỏ với chục khúc ngoằn ngoèo vì vách đá quá dốc, nhưng đó rõ ràng là một đường mòn. Loor kêu kên:

-Ồ, được đó.

-Được thôi.

Mình mỉm cười nói, và bước về hướng con đường mòn. Loor lặng lẽ theo sau.

Đường lên cũng không đến nỗi gay go lắm. Những lối mòn chữ chi làm con đường bớt dốc, nhưng xa hơn nhiều. hai đứa mình cắm cúi leo, không chuyện trò gì. Mình không biết Loor thì sao, nhưng càng tới gần đỉnh, mình càng lo sợ những gì sắp thấy. Lần cuối, hai đứa mình thấy Bedoowan và Milago là khi họ khởi sự trận đánh. Trận đánh kết thúc chưa? Bộ lạc nào đã thắng? Hay khi lên tới đỉnh, tụi mình chỉ còn thấy vụ nổ tak đã tạo thành một cái hố khổng lồ như đáy một núi lửa? Mình cố gạt những ý nghĩ tồi tệ nhất ra khởi đầu. Cũng sẽ sớm biết được sự thật thôi.

Gần tới đỉnh, mình ngừng lại nhìn Loor, cảm thấy cô ta cũng đang lo lắng cho mình. Không đứa nào nói ra lời, nhưng cả hai đều muốn chờ thêm mấy giây, trước khi phải chứng kiến bất cứ sự hãi hùng nào ở phía trước. Một lúc sau, Loor hít sâu một hơi, rồi gật đầu. Mình cũng gật đầu đồng ý và hai đứa leo thêm mấy mét tới đỉnh dốc đá.

Những gì nhìn thấy chẳng giống chút nào với những gì mình tưởng tượng. Thoạt nhìn, dường như mặt đất vẫn tương đối nguyên vẹn sau vụ nổ. Không có những cái hố giống như miệng núi lửa. Có lẽ những ống thông gió trong mỏ đã tống hết sức mạnh của vụ nổ tak ra ngoài.

Tuy nhiên, cũng có những đổi thay. Hình như tác động dữ dội của vụ nổ trong lòng đất làm mặt đất như mới trải qua một cơn địa chấn. Những nơi trước kia từng khá bằng phẳng, giờ lồi lõm như đường lượn cao tốc. Bãi cỏ lớn, chiến trường của Milago và Bedoowan, bị toạc làm đôi. Rải rác những tảng đá từ đất nhoi lên, đất nứt thành những hố nằm toang hoác. Chất nổ tak đã làm thay đổi diện mạo địa hình nơi này mãi mãi.

Mình bảo Loor:

-Vào làng Milago đi.

Hai đứa lần theo lối cũ vào làng. Dù đất đai như một đồng hỗn độn, nhưng có một điều nổi bật, thật sự làm tụi mình xúc động. Đó là con người. Hàng trăm người vất vưởng, bàng hoàng đi tha thẩn. Trên đường vào làng, tụi mình đã thấy người bedoowan, Nova, hiệp sĩ và thợ mỏ. Tất cả đều sững sờ, ngơ ngác. Không một ai quan tâm đến chuyện mình đang đứng giữa kẻ thù. Hiệp sĩ, thợ mỏ lẳng lặng đi qua nhau. Chẳng ai nói năng, không ai xung đột, không ai sợ sệt. Tất cả đều chỉ…bang hoàng.

Tụi mình cũng thấy những cái xác chết. Không biết đó là những nạn nhân của vụ nổ hay cuộc chiến. Họ đang được chuyển ra khỏi bãi chiến trường, không phân biệt Milago hay Bedoowan, được đặt nằm bên nhau. Mình đã lo sợ, vừa do trận đánh vừa vì chất nổ, tất cả đã bị tiêu diệt. Nhưng bây giờ mình thấy đa số đã sống sót. Bên bãi chiến trường chỉ còn một số ít nạn nhân bất hạnh đang nằm kè lên nhau.

Mình và Loor lặng lẽ nhìn cảnh lạ lùng này, rồi tìm con đường mòn xuyên rừng, nhưng con đường đã biến mất. Cây cối cũng không còn. Chúng mình phải len lỏi qua hàng trăm cây đổ, chồng chất lên nhau.

Rồi mình đứng khựng lại, lom lom nhìn. Một người thợ mỏ bị thương, đầu đầm máu, đang ngồi dựa vào một gốc cây đổ. Một người đàn bà quỳ gối kế bên, săn sóc vết thương cho anh ta. Bà ta nhúng vải vào xô nước, dịu dàng lau vết thương. Không mạnh tay, không vội vàng. Cử chỉ của bà như một người mẹ đang săn sóc đứa con của chính mình. Chắc hai bạn nghĩ chuyện đó có gì là lạ lùng đâu. Có đấy. Vì người đàn bà đang săn sóc cho người thợ mỏ Milago…là một người phụ nữ Bedoowan.

Loor bảo:

-Không thể hiểu nổi. Họ là kẻ thù của nhau mà.

-Có lẽ họ đã tìm thấy một kẻ thù chung.

Qua khu rừng đổ nát, tụi mình tìm đường về làng. Nhiều ngôi lều còn đứng vững, nhưng hầu hết đều hư hại nặng. Có những liều chỉ còn là một đống đất đá vụn. Con đường xuyên qua làng giờ bầy hầy những vết lún, đá tảng, đá vụn. Nhìn vào trung tâm làng, nơi đã diễn ra những buổi lễ Chuyển giao, mình thấy bệ đá vẫn còn đó, nhưng đá đã bị thui đen. Khán đài không còn nữa. Vừa định rủ Loor đi tìm cậu Press và Alder, mình chợt nghe một giọng quen gọi;

-Loor! Pendragon!

Alder! Anh ta còn sống! Chàng hiệp sĩ vụng về to xác lật đật chạy tới tụi mình như một con rối vui vẻ. Nhảy qua một tảng đá, anh ta trượt chân suýt ngã đập mặt vào nếu tụi mình không đỡ kịp. Cú đỡ chuyển thành cái ôm chầm của cả ba đứa. Alder kêu lên:

-Tưởng cả hai đều chết rồi. Làm sao thoát ra khỏi lâu đài vậy?
Mình bảo:

-Chuyện dài lắm. Trên này đã xảy ra những chuyện gì?

-Ôi! Không thể nào tin nổi. Đánh nhau ì xèo. Milago cố chiến thắng Bedoowan bằng tak. Nhưng rồi chất nổ đó bị hết. Hai bên xông vào nhau và…và…chuyện đó xảy ra!

Dù đã quá rõ, Loor vẫn hỏi:

-Chuyện gì?

-Đất sống dậy, quậy đùng đùng như sóng biển. Milago, Bedoowan gì cũng dừng đánh, quay đầu chạy. Nhưng chạy đâu? Cây cối, lều liếc đổ rầm rầm và…cái tiếng…cái tiếng ì ầm ùng ục như sấm rền dưới lòng đât. Rồi là…rồi là lửa…

Anh chỉ tàn tích chảy thành than của khan đài giữa làng:

-Những cột lửa khổng lồ phun ra từ các miệng hàm mỏ. Lửa phun phì phì lên trời như nước phun từ các suối nước nóng. Và rồi…tất cả đều chấm dứt.

Alder im lặng một lúc, đủ để hai đứa mình nhìn một vòng cảnh vật chung quanh, rồi mới hỏi:

-Khi những chuyện đó xảy ra, hai người ở đâu?

Mình nhìn Loor, cô nhún vai, nhường mình trả lời. Mình bèn đáp:

-Lúc đó tụi mình cho nổ mỏ chất tak. Có lẽ đó là một phần gây ra tất cả những xáo trộn trên này.

Alder trừng trừng nhìn tụi mình, miệng há hốc, không thể tin nổi điều mình vừa nói, Mình bảo:

-Khép miệng lại, Alder. Cậu Press đâu?

-À ừ, phải rồi, ông Press. Theo mình.

Alder lật đật đi trước, dẫn hai đứa mình qua những tàn tích của ngôi làng. Tới gần một căn lều gần như còn nguyên vẹn, Alder khẽ “suỵt” một tiếng. Anh ta không muốn tụi mình làm hỏng những gì sắp nhìn thấy. Nép sát tường, Alder lén nhìn lên góc. Mình và Loor cũng nhìn theo.

Cách đó mấy mét là căn lều trước kia từng thuộc về Rellin. Mình còn nhớ, vì trong căn lều đó, ông ta đã yêu cầu mình trở về nhà và cung cấp thêm pin. Nhưng những vách tường đã biến mất. Thật kì cục, mấy người trong đó làm như họ đang ở trong lều, nhưng thật sự họ đang ở…ngoài trời. Và, ba người đó như đang dốc hết nỗi lòng với nhau, rất là thân ái. Mình mừng đến run người, vì một trong ba người chính là cậu Press. Cậu mình còn sống, trông rất khỏe mạnh. Mình vừa định la lên gọi cậu, nhưng thấy cậu đang dở dang một chuyện rất căng, mình đành ngậm miệng.

Người thứ hai-là Rellin, trông như vừa trải qua một cuộc chiến. Mà ông ta vừa trải qua một cuộc chiến thật. Áo quần tơi tả, băng cuốn trên cánh tay đỏ lòm máu khô. Nhưng ông còn sống. Người thứ ba trong lều mới gây sốc bạo cho mình.

Chình là nữ hoàng Kagan. Bà hoàng mập ngồi trên mặt đất, ôm hai đầu gối sát ngực, khóc ti ti như đứa trẻ lên hai. Không nghe rõ họ nói gì với nhau, nhưng mình thấy Rellin đang dịu dàng nói với bà Kagan như một ông bố đang dỗ dành con. Cậu Press không nói gì. Mình đoán cậu có mặt ở đây như một nhà hòa giải.

Đúng lúc đó cậu thấy tụi mình và toác miệng cười. Cậu xin lỗi hai người kia, dang rộng hai tay, chạy tới ôm mình như một con gấu già to lớn. Cậu cười ha hả như trong ngày lễ Giáng Sinh. Mình nghĩ, hình như cậu có khóc nữa. Thú thật lúc đó mình cũng vừa cười vừa khóc…tí ti. Cách cư xử của hai Lữ khách cừ khôi phải tỏ ra đúng cách chứ. Để không làm phiền Rellin và bà hoàng Kagan, cậu kéo bọn mình ra phía sau một lều khác. Rồi cậu cũng vòng tay ôm Loor. Lần đầu tiên từ khi bắt đầu chuyến phiêu lưu này, cậu mới lại là cậu Press của mình. Thật thốt quá, buông tay hai đứa mình ra, cậu nghiêm khắc nhìn cả hai. Mình hỏi:

-Chuyện gì vậy, cậu?

-Có phải chính cháu không? Ý cậu là có phải tất cả chuyện này đều do cháu không?

Cậu chỉ cảnh đổ nát quanh làng và mình hiểu rất rõ cậu muốn hỏi gì. Mình nhìn Loor, cô ta lại nhún vai. Cái nhún vai trở thánh tin hiệu của tụi mình, nghĩa là Loor muốn mình nói. Thì mình nói:

-À…dạ phải.

Cậu Press ha hả cười:

-Cậu bảo cháu hủy quả bom, chứ không bảo cháu cho nổ dưới lòng đất.

-Chúng cháu đâu có cho quả bom đó nổ dưới đất.

Mình tóm tắt tất cả những gì xảy ra từ sau khi ông bỏ lại tụi mình lại đấu trường. Mình nói toàn bộ sự thật, vậy mà thú thật, chính mình cũng cảm thấy khá kỳ lạ. Điều kỳ lạ nhất là tất cả sự đổ vỡ này bắt đầu chỉ với một viên tak bằng hạt đậu mình đã ném ra. Nhớ lại chuyện đẩy nhẹ quân cờ đô-mi-nô đầu tiên. Wow! Quá đã!

Cậu Press chăm chú nghe. Alder cũng vậy. Mình tin chuyện phiêu lưu của hai đứa mình trong mỏ thuốc nổ làm cậu xúc động. Mình biết Alder đang bàng hoàng, vì…miệng anh ta há hốc ra. Cậu Press hỏi:

-Còn Saint Dane?

-Biến rồi. Hắn nhảy vào ống dẫn. Chúng cháu đuổi theo, nhưng hắn thả một con cá mập bự chà bá luôn. Hắn chuồn rồi.

Cậu Press nói, vẻ trầm tư:

-Quái vật cá mập? Vậy là Saint Dane đang ở Cloral.

-Chính xác! Sao cậu biết?

-Vì loài quig tại Cloral là những con quái cá mập khổng lồ.

Câu trả lời đang giản vậy đó. Đáng lẽ mình phải biết quig trên Trái Đất Thứ Hai là quái chó, quig tại Dendoowan là quái gấu, và quig ở Cloral là quái cá mập. Quá đơn giản, ai chả biết. Phải ghi nhớ! Tránh xa Cloral.

Quá oải chuyện mấy con quig, dù chúng thuộc loại quái vật gì đi nữa, mình chỉ về phía Kagan và Rellin, hỏi:

-Chuyện gì đang xảy ra vậy cậu?

Tất cả đều quay lại nhìn hai nhà lãnh đạo vẫn đang say sưa trò chuyện. Cậu Press bảo:

-Trước mắt các cháu là hai con người đang khiếp đảm. Cà hai vừa thoáng thấy ngày tận thế. Rellin suýt mất đến người Milago cuối cùng, còn bà hoàng Kagan đã thấy lâu đài của mình nhào xuống biển. Chẳng còn lại gì, ngoại trừ những con người.

Loor hỏi:

-Họ đang bàn chuyện gì vậy?

-Rất nhiều. Nhưng căn bản là, làm sao để sống chung hòa hợp cùng nhau.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước, ý tưởng Milago và Bedoowan sống chung trong hợp tác là sự khôi hài. Những cố gắng đem lại sự hòa hợp đó qua nhiều thế kỷ điều vô ích.Làm sao đạt được điều đó chỉ trong một buổi chiều. Nhưng rồi mình nhớ lại hình ảnh người phụ nữ Bedoowan săn sóc cho người thợ mỏ Milago. Dù sao, họ vẫn là người. Lâu đài đã sụp đổ, họ gần như cùng chung cảnh ngộ khốn cùng. Cơ hội tốt nhất để sống còn là phải giúp đỡ lẫn nhau. Dường như đó là một đòi hỏi quá lớn đối với hai kẻ thù không đội trời chung , nhưng mình nghĩ một đại thảm họa sắp hủy diệt tất cả mọi sinh vật sẽ làm người ta phải nghĩ lại điều gì quan trọng.

Cậu Press nói tiếp:

-Họ rất có nhiều điều trao đổi với nhau. Bedoowan có sự tiến bộ về kỹ thuật và hóa học, có thể giúp Milago ra khỏi thời kỳ đồ đá. Người Milago thì làm nông và xây dựng. Họ sẽ được lấy lại những gì do công lao vất vả của chính họ.

Alder hỏi:

-Còn những hầm mỏ thì sao?

-Không còn hầm mỏ nữa. Tak đã làm lún sập hết rồi. Phải nhiều thập kỷ nữa mới có thể đào lại được. Người Milago đã thoát khỏi kiếp làm thợ mỏ.

Mình bảo:

-Như vậy là không còn minh thạch nữa.

-Đúng vậy. Bedoowan đã dung minh thạch để trao đổi với những bộ lạc khác. Bây giờ họ sẽ phải tự bươn trải nhiều hơn.

-Sau tất cả những chuyện này, người Nova sẽ ra sao?

-Họ có thể trở về với bộ lạc của mình. Hoặc ở lại giúp tái thiết nơi này. Tùy họ chọn, nhưng cậu nghĩ họ sẽ ở lại.

Alder hỏi:

-Nhưng nếu người Milago cố sử dụng lại tak? Đó là điều Saint Dane mong muốn, đúng không?

Mình quả quyết:

-Không còn tak nữa. Dú có muốn, Rellin cũng không thể tìm đâu ra thứ chất nổ đó.

Cậu Press nói ngay:

-Rellin là một người tốt. Nhưng ông ta mù quáng vì quá lo lắng cho đồng bào của mình. Giờ đây ông ta sẽ khai thác bầu nhiệt huyết đó vào những công việc chính đáng hơn. Ông ta sẽ là một nhà lãnh đạo vĩ đại. Nhưng Rellin sẽ gặp rất nhiều phiền toái với nữ hoàng Kagan.

Dường như biết bọn mình đang bàn tán về ông ta, Rellin ngước lên. Chúng mình nháy mắt với nhau và Rellin nhoẻn miệng cười. Nụ cười cỏn con đó nói lên rất nhiều điều: Rellin là người khiêm tốn, và dù trông rất mệt mỏi, nhưng dường như ông rất an tâm. Cả núi công việc trước mắt, nhưng Rellin đúng là người được dành cho công việc đó.

Cậu Press nói:

-Suốt nhiều thế kỷ, những con người đã phải làm việc trong sự nghi ngờ và lòng thù hận. Bây giờ họ có dịp xây dựng một xã hội công bằng cho tất cả mọi người. Khó mà có được cơ hội thứ hai như vậy nữa.

Nhìn cảnh điêu tàn khắp làng Milago, khó hiểu được hết vì sao điều tốt đẹp nhất có thể đến với những con người này lại là khi thế giới của họ gần kề sự hủy diệt. Nhưng có lẽ cậu Press có lý. Con đường duy nhất để đổi thay, là họ sẽ phải dọn dẹp hết đống đổ nát này và bắt tay làm lại từ đầu. Chắc chắn họ sẽ nắm lấy cơ hội, và mình thật sự mong họ sẽ làm được tất cả điều đó.

Bỗng cậu Press tuyên bố:

-Cậu đói rồi. Loor, cháu và Alder có thể tới lều bệnh xá được không? Họ có đặt một trại tiếp tế đồ ăn tại đó.

Loor và Alder chạy đi ngay. Nhưng mình không nghĩ cậu Press thật sự quan tâm đến vấn đề ăn uống. Câu muốn nòi chuyện riêng với mình. Cậu bảo:

-Cậu cháu ta thả bộ một chút.

Khi hai cậu cháu bước qua làng, cậu hỏi:

-Cháu cảm thấy sao, Bobby?

Câu hỏi đơn giàn, nhưng câu trả lời không đơn giản chút nào. Mình cảm thấy sao ư? Mình cảm thấy cả triệu điều khác nhau. Cảm thấy mệt mỏi. Cảm thấy nhức nhối vì cuộc chạy trốn khỏi chất nổ với Loor và bị quăng xuống biển. Cảm thấy hãnh diện vì đã ngửng cao đầu trong khi tất cả sập đổ chung quanh.

Mình cảm thấy như đã học được vài điều. Như đôi khi cảm thấy mình là kẻ yếu đuối cũng không sao, miễn đừng hành động như một đứa ươn hèn. Mình đã học được, dù có mắc sai lầm cũng không là điều quan trong, miễn sao phải biết thừa nhận sai lầm đó và sẵn lòng lắng nghe những người hiểu biết hơn.

Mình cũng cảm thấy buồn. Buồn cho bà Osa, người mẹ tuyệt vời của Loor. Mình ao ước được tìm hiểu về bà nhiều hơn nữa. Mình buồn cho Loor vì đã mất mẹ. Mình cũng buồn cho những người đã bỏ mạng tại đây. Trong mấy ngày vừa qua mình đã thấy quá nhiều điều tại nơi này, không phải tất cả đều là điều tốt. Mình đã thấy những cách đổi xử ghê tởm giữa con người với nhau. Có lẽ đó là điều đáng buồn nhất. Mình đã thấy sự tham lam, lòng căm phẫn, tội sát nhân và hoàn toàn thiếu quan tâm đến đời sống của con người. Đó là phần xấu xa của tâm hồn con người mà mình đã thấy tại Denduron này. Biết có một nơi u ám như thế đang tồn tại làm mình thật buồn.

Mình cảm thấy sao ư? Mình sợ Saint Dane. Không vì mình nghĩ sẽ bị hắn lùng bắt, mà vì sợ một con người có khả năng như hắn. Hắn đã dùng ảnh hưởng ma quỉ để điều khiển người khác làm những việc kinh tởm. Quyền lực của hắn suýt làm tan nát toàn thế giới. Mình sợ hắn có thể lại ra tay hành động ở một nơi khác, và hy vọng việc mình đã ráng ngăn chặn hắn tại đây sẽ khiến kế hoạch của hắn không thể tiến xa hơn nữa. Nhưng điều mình sợ nhất là: làm một Lữ khách. Mình không muốn lãnh trách nhiệm đó tí xíu nào. Vì, trời ạ, mình chỉ là một thằng nhóc. Nếu có điều gì thật sự làm mình sợ, thì đó chính là tương lai của mình.

Mình còn cảm thấy gì nữa? Mình…hơi hơi vui. Vui vì những con người ở Denduron đã có cơ hội làm lại tất cả. Mình hãnh diện về cậu Press. Mình không chắc biết hết những việc cậu làm, nhưng cậu đã quan tâm giúp đỡ một xã hội tưởng như sắp tan rã được hồi sinh. Mình cũng vui vì được gặp gỡ những người mình đã gặp. Alder có một trái tim đầy nhân ái và mình sẽ mãi nhớ đến anh ta như một người bạn. Có thể Rellin đã sai lầm, nhưng những gì ông ta đã làm đều chỉ vì muốn đem lại điều tốt đẹp cho người dân của ông. Mình khâm phục Rellin vì điều đó. Bây giờ ông ta đã có cơ hội giúp họ bằng một đường lối tích cực hơn. Mình vui vì đã được gặp bà Osa. Không bao giờ mình có thể quên ý chí trầm tĩnh của bà, mình hy vọng phần nào ý chí đó cũng ảnh hưởng tới mình. Mình vui vì có những người bạn tốt như hai bạn, Mark và Courtney. Hai bạn đã giúp mình khi cần thiết nhất. Không bao giờ mình quên.

Nhưng, mình nghĩ, điều vui nhất là mình đã gặp Loor. Cô ta là người tuyệt đối trung thực và sẵn sang hiến thân cho lý tưởng. Loor dũng cảm, ân cần, thông minh và…đẹp tuyệt vời. Nhưng trên hết, còn một điều mình không thể không cảm ơn cô ta. Khi chuyến phiêu lưu này phai mờ trong trí – chắc chắn chuyện đó phải tới thôi – mình vẫn không thể quên ơn Loor đã thúc đẩy mỉnh phải nghĩ đến những gì ngoài thế giới nhỏ bé của mình và phải nhận ra sức mạnh của chính mình.

Vậy thì mình đã cảm thấy những gì? Câu trả lời đầy rắc rối, nhưng mình cũng có một câu trả lời đơn giản thôi. Mình bảo:

-Cậu Press. Cháu cảm thấy…muốn về nhà.

Cậu vừa định tranh luận, mình nói ngay:

-Đừng. Khi yêu cầu cháu đi cùng, cậu đã bảo có những người cần sự giúp đỡ của cậu cháu mình. Cháu đã làm tất cả theo yêu cầu của cậu. Bây giờ, cháu muốn về nhà.

Ông không tỏ ra phản đối. Đúng quá, làm sao phản đối được. Cậu Press ân cần nói:

-Được rồi, Bobby. Cháu nói đúng. Cậu rất hãnh diện về cháu. Ngày mai, cậu sẽ đưa cháu về nhà.

Thế chứ. Đó mới là những lời mình muốn nghe. Và điều đó đã đưa mình tới nơi mình đang ngồi viết những trang nhật ký cuối cùng cho hai bạn đây. Chúng mình qua đêm trong lều bệnh xá. Ngày mai còn phải vượt qua đoạn đường dài lên núi để tới ông dẫn. Vì cánh cổng trong hầm mỏ đã bị vùi lấp dưới hang triệu tấn đá mất rồi. Cậu Press đã đảm bảo là sẽ không quá vất vả vì leo núi đâu. Chúng mình sẽ mượn mấy con ngựa của Bedoowan và mang theo mấy cái còi, phòng khi lọt vào bầy quái quig.

Alder và Loor đang ở cùng mình, và họ cũng đang viết nhật kí. Alder đã kể cho mình nghe tất cả những gì xảy ra trong trận chiến, vì vậy mình mới biết đầy đủ chi tiết trong thời gian mình vắng mặt. Nhật ký này sẽ không gửi cho các bạn qua nhẫn như những lần trước. Mình muốn tự trao tận tay cho hai bạn. Mình đang nóng lòng nhìn vẻ mặt hai bạn khi mình xuất hiện đây.

Mình cũng đang nóng lòng gặp lại gia đình. Chưa biết phải ăn nói sao đây. Chẳng hiểu con Marley có nhớ mình nhiều như mình nhớ nó không ?

Hai bạn ơi, đây là lần cuối mình viết cho hai bồ đó. Cám ơn đã chịu khó đọc. Cám ơn vì đã là bạn của mình. Ngày mai mình sẽ rời khỏi Denduron…lần cuối. Mình đang nóng ruột như điên, chỉ muốn bay ngay về nhà.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ # 4
 
Chương 22


TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@huynh9l type)

Mark đọc xong nhật ký trước Courtney, nhưng nó vẫn ngồi yên cho đến khi cô bé ngửng lên. Hai đứa nhìn Bobby đang nằm ngủ trên giường của Mark. Chúng muốn nói chuyện với Bobby, nhưng không dám đánh thức, vì biết bạn cần nghỉ ngơi. Cảm giác thật lạ. Rõ ràng đây là thằng bạn thân thiết từ ngày ba đứa còn nhỏ xíu. Mọi chuyện bây giờ đã khác. Phải, đây vẫn là Bobby, nhưng không phải là Bobby đã hôn Courtney mấy ngày trước. Liệu mọi chuyện có trở lại như trước được không? Bỗng Bobby thì thầm:

-Mình thức rồi đây.

Mark và Courtney đứng bật dậy, chạy tới nó. Courtney ngồi ghé xuống thành giường. Mark bước tới bước lui. Courtney bảo:

-Vậy là mình có thể đóan cậu an toàn khi vào ống dẫn trên núi.

Bobby cố gượng ngồi dậy. Rõ ràng nó bị ê ẩm. Không đau, chỉ ê ẩm thôi.

-Ừa, tụi mình cưỡi ngựa gần hết đoạn đường.

Mark hỏi:

-Có gặp quig không?

-Không. Nhưng mình đoán chắc tại bão tuyết dữ quá nên chúng không xuất hiện. Coi mặt mình nè, toàn vết cắt. Gió dữ lắm. Lạnh như cắt da vậy. Ồ, xin lỗi Mark, mình làm bẩn hết gối của cậu rồi.

Mark thành thật nói:

-Không sao đâu.

Courtney hỏi:

-Ai trở về cùng bạn? Cậu Press hả?

-Ừa, nhưng hai bạn biết không, kỳ cục lắm. Khi về tới ga tàu điện ngầm, xe mô tô của cậu ấy đã đợi sẵn ngay chỗ cậu ấy đã bỏ lại. Cả mấy cái mũ bảo hộ nữa. Kỳ không?

Kỳ thật. Vì khi Mark và Courtney tới nhà ga đó, có thấychiếc mô tô nào đâu. Phải có ai giữ nó và chờ cậu Press trở lại.

Mark đưa cuộn nhật ký sau cùng lên và bảo Bobby:

-Lạ thật đấy. Nhưng ngay cậu mà còn thấy lạ lùng sao?

Cả ba đứa lom lom nhìn cuộn giấy da, rồi bật cười ha hả. Mark nói đúng. So với những gì Bobby làm tại Denduron, thì chuyện cái mô tô biến mất, rồi hiện trở lại là chuyện nhỏ.

Bobby cảm thấy hạnh phúc vì được ở gần bạn bè, được cười ha hả, nhưng đồng thời nó cũng có cảm giác hơi ngượng ngùng lúng túng, làm cả Courtney và Mark đều e ngại. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Nó đã là một con người khác. Liệu nó có thể trở lại cuộc đời cũ được không?

Courtney hỏi:

-Còn Loor? Cô ta ở lại Denduron sao?

Mark nghĩ, giọng cô bạn hơi hờn lẫy. Bobby ngừng bặt tiếng cười, nói nhỏ:

-Loor cùng lên núi với cậu cháu mình. Nhưng khi vào trong hang có cái cổng đó, cô ta tiến thẳng, nhảy ngay vào ống dẫn. Không chào, không nhìn lại ai. Không xúc động, không gì cả. Tỉnh bơ như tụi mình chưa từng là bạn của nhau.

Thế mới đau. Vì Bobby đã cảm thấy mến Loor, nhưng dường như Loor không hề quan tâm hay mến nó. Cả ba đứa bối rối im lặng một lúc lâu, rồi Mark lên tiếng hỏi một tràng dài những điều mà trong đầu đứa nào cũng đang thắc mắc:

-Bobby, trong nhật ký của cậu có mấy điều làm mình không hiểu. Vụ đối đầu giữa Milago và Bedoowan chỉ là một phần. Nhưng còn chuyện về Lữ khách; rồi ống dẫn phóng cậu qua không gian và thời gian; chuyện những người sống tại các lãnh địa trên toàn vũ trụ; rồi lại còn Halla nữa? Halla là gì? Làm sao mọi nơi, mọi thứ và mọi thời gian vẫn có thể tồn tại? Thằng cha Saint Dane đó là ai? Một ngày nào đó liệu hắn ta có xuất hiện tại đây, và làm những việc như đã làm tại Denduron không? Những gì cậu viết làm mình hoang mang với tất cả những gì chúng mình từng biết và… mình thú thật, làm mình phát hoảng.

-Ước gì mình có thể làm cậu cảm thấy yên tâm hơn. Vì chính mình cũng hoảng. Mình không biết gì hơn những gì mình đã viết trong nhật ký đâu. Mình ước có thể quay ngược kim đồng hồ trở lại đêm hôm đó, để mình bảo cậu Press hãy đi tìm người khác giúp cậu. Nhưng mình không thể. Một phần trong mình cảm thấy có thể chấp nhận chuyện đó. Mình đã học được từ bản thân những điều tốt. Mình cũng phát hiện những điều làm mình đổi thay. Tất cả đều tốt. Nhưng về vụ Lữ khách… chính mình cũng vẫn hoang mang.

Courtney hỏi:

-Vậy bạn định sẽ làm gì?

Bobby nhích khỏi giường, đứng dậy. Hai chân hơi run, nhưng còn đứng nổi. Nó tuyên bố chắc như đinh đóng cột:

-Mình sẽ cố gắng trở lại đời sống bình thường. Nếu lại cần người giúp, cậu Press có thể tìm người khác. Hai bạn cùng về nhà với mình chứ. Có mặt hai bạn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Đây là giây phút Mark và Courtney sợ nhất. Làm sao hai đứa có thể cho Bobby biết gia đình nó biến mất rồi? Sau những gì nó phải trải qua, nó không đáng phải nghe một tin như vậy. Nhưng dù sao nó vẫn cần được biết. Mark bối rối:

-Bo… Bobby, cậu… cần… biết một chuyện…

Courtney cắt ngang:

-Chúng mình đi với bạn, Bobby. Chúng mình muốn ở bên bạn tại đó.

Mark nhìn Courtney, nhưng cô bé làm lơ. Courtney nghĩ, cách duy nhất để Bobby hiểu chuyện gì đã xảy ra là để nó tự nhìn thấy. Vì nếu nghe kể lại, chắc chắn nó vẫn muốn nhìn tận mắt.

Tới nhà Bobby trên đường Linden Place chỉ phải đi bộ một đoạn đường ngắn. Khi qua những vỉa hè quen thuộc trên đường Stony Brook, Bobby tủm tỉm cười nhìn quanh.

Trước đây nó đã từng qua lại con đường này cả ngàn lần, vậy mà cảm giác lúc này thật mới mẻ. Nó đón nhận từng hình ảnh, từng mùi hương, từng cảm xúc. Nó tự bao bọc mình bằng những cảm giác đó như cuốn mình trong một cái mền êm ái, cảm thấy mình lại trọn vẹn là mình. Nó cảm thấy hoàn toàn có thể trở lại cuộc sống bình thường trước đây.

Mark và Courtney biết bạn mình đang nghĩ gì. Tim chúng tan nát vì biết niềm vui trở lại nhà cùa bạn sắp tan tành, đau đớn. Rồi, ngay trước khi rẽ lần cuối để đến số 2 Linden Place – bãi đất trống trước kia là nhà Bobby – Courtney nắm tay Bobby kéo lại. Cô bé ôm vai Bobby, nhìn thẳng mắt bạn, chân thành nói:

-Bobby, bạn cần phải biết một điều: chúng mình có mặt tại đây vì bạn.

-Mình biết mà, Courtney.

Courtney vẫn không buông vai Bobby. Cô biết ngay khi buông tay ra, Bobby sẽ rẽ qua góc phố, và nhìn thấy cuộc sống nó đang quá khao khát trở về đã không còn đó nữa.

Bobby thắc mắc hỏi Courtney:

-Này, bạn không sao chứ?

Courtney gật đầu, buông tay khỏi vai Bobby. Bobby liếc nhìn Mark cố tìm hiểu lý do hạnh động lạ lùng của cô bạn gái, nhưng mặt Mark rầu rĩ không thua gì Courtney. Biết ngay có chuyện không hay, Bobby quay đầu, chạy thẳng về nhà. Courtney và Mark lo lắng nhìn nhau rồi chạy theo.

Vừa qua khỏi góc đường, Mark và Courtney thấy Bobby đang đứng một mình trên hè đường, trừng trừng nhìn bãi đất trống nơi đã từng là nhà của nó. Nó không nhúc nhích, không kêu gào. Trông nó dường như không cả thở. Chỉ đứng đó, trừng trừng nhìn. Courtney và Mark đều im lặng. Chúng cần để Bobby có thời gian đủ để nhận ra những gì đang thấy. Hay đúng hơn là đang không thấy. Bobby tiến lên, bước vào miếng đất từng là mảnh vườn nó đã chơi đùa khi mới chập chững biết đi. Nơi nó từng vật lộn với con chó Marley. Nơi dẫn vào ngôi nhà nó đã gọi là tổ ấm suốt mười bốn năm trời. Tất cả đều đã không còn nữa.

-Đây rồi.

Một giọng quen thuộc vang lên sau ba đứa.

Tất cả quay lại để thấy cậu Press đang đứng trên hè đường. Cậu đã trở lại với chiếc quần jean và cái áo choàng bằng da. Sau lưng cậu là một chiếc xe thể thao màu đen. Một chiếc Porsche. Trông cậu lúc nào cũng đúng điệu Lữ khách. Cậu Press nói rất nhẹ nhàng:

-Ổn rồi, Bobby. Ráng bình tĩnh.

Mark và Courtney lùi xa mấy bước. Dù xảy ra chuyện gì, đó là vấn đề giữa cậu cháu Bobby. Chúng thấy mắt bạn hoe đỏ. Bobby sắp khóc rồi! Nhưng đôi mắt buồn rầu bỗng chuyển thành tức giận khi Bobby nhìn thấy người cậu. Nó nghiến răng hỏi:

-Tất cả đâu rồi? Đừng nói kiểu, chuyện phải thế thôi. Cháu không ưa câu đó đâu.

Cậu Press đáp, giọng dỗ dành:

-Tất cả đều khỏe.

Bobby tiến mấy bước về phía cậu Press. Nó giận, buồn, bối rối và… sợ. Nhưng trên hết, nó muốn được nghe cậu trả lời. Nó hỏi:

-Nếu khỏe, vì sao không còn ai tại đây?

-Đó là vấn đề khó khăn nhất. Khó khăn với cậu, khó khăn với Alder, và… và cả loor cũng vậy. Nhưng rồi chúng ta đều phải vượt qua. Đáng lẽ cậu đã nói với cháu chuyện này từ khi còn ở Denduron, nhưng cháu cần phải tự mình nhìn thấy.

-Thấy gì? Chuyện gì đã xảy ra?

Courtney với tay nắm lấy tay Mark để đỡ hoang mang bối rối. Mark cũng không kháng cự.

-Bobby, gia đình cháu ra đi, vì đã tới thời điểm cháu phải rời bỏ nơi này. Họ đã nuôi dạy cháu thành một người như cháu hiện nay. Nhưng đã đến lúc phải ra đi.

Bobby giật lùi mấy bước, những lời nói đó như một cú đấm mạnh vào nó. Ông ta đang nói gì vậy? Phải chăng chuyện nó tới Denduron đã được sắp đặt từ khi nó mới chào đời? Gia đình nó biết tất cả chuyện này không? Sao có thể như vậy được? Nó đã sống qua những ngày rất… bình thường mà. Rồi nó chợt nhận ra một điều. Nó hỏi:

-Cậu không phải là cậu thật sự của cháu, đúng không?

-Nếu trên tinh thần truyền thống thì không. Nhưng cậu đã và sẽ mãi mãi săn sóc, lo lắng cho cháu.

Bobby quay lại, chạy vào giữa bãi đất trống. Nó muốn tìm một phiến gỗ, một mảnh thủy tinh, thậm chí một quả bóng cũ. Phải có cái gì đó nói lên rằng nó đã từng ở đây. Nhưng chẳng có gì. Rồi nó nghe một giọng nói còn làm nó ngạc nhiên hơn.

-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, Pendragon.

Bobby quay phắt lại. Đứng bên chiếc xe hơi là Loor. Cô ta mặc quần yếm bằng vải jean xanh, áo sơ mi bó không tay màu hồng, để lộ ra hai cánh tay và đôi vai săn chắc. Cô ta còn mang đôi bốt đen hiệu Dr. Marten. Mái tóc đen dài thắt bím tới lưng, cổ đeo một dây chuyền kết bằng những vỏ ốc nhỏ. Trông chẳng khác nào một nữ sinh của trường trung học Stony Brook. Không ai có thể ngờ cô là một chiến binh đến từ một lãnh địa xa xôi.

Courtney nhìn Loor, đánh giá từ đầu tới chân. Mark ghi nhớ, để sau này khi có dịp sẽ chọc Courtney về tật hay ghen. Nhưng không trách Courtney được. Mark nghĩ, Loor còn đẹp “ác liệt” hơn Bobby đã tả nhiều. Có thể cô ta ăn mặc như một cô gái ngoại ô, nhưng cô ta có một dáng vẻ mạnh mẽ của một chiến binh. Sau cùng thì cô nàng Courtney Chetwynde đã gặp một đối thủ đáng gờm.

Bobby tiến lại gần Loor. Chỉ có cô là người có thể cho nó biết sự thật.

-Cô có hiểu những chuyện này không?

-Mới chỉ bắt đầu thôi.

-Mẹ cô thì sao? Bà Osa thật sự có phải là mẹ của cô không?

-Không. Tôi được biết sự thật trước khi tới Denduron. Bà nuôi tôi, dạy tôi tất cả những gì ngày nay tôi hiểu biết. Bà là mẹ tôi trên mọi phương diện, trừ việc bà không sinh ra tôi. Nhưng điều đó không làm tôi giảm tình yêu thương đối với bà.

Bobby cuối đầu, để những lời nói của Loor thấm vào nó. Loor tiếp:

-Trên núi, tôi đã không chào tạm biệt anh, vì tôi còn bận tâm lo một chuyện khác. Thi hài mẹ tôi đã được chuyển về Zadaa, tôi phải trở về để lo tang lễ. Đây là điều khổ tâm của tôi, mong anh thông cảm.

Bobby lắc đầu. Nó đã hiểu rõ tất cả, vì bây giờ nó đã biết mất mẹ là thế nào. Nhìn cậu Press, nó hỏi:

-Thì ra là vậy? Lữ khách không có gia đình? Không có cuộc sống? Chỉ nhảy nhót khắp vũ trụ tìm kiếm những khó khăn?

Cậu Press mỉm cười:

-Bobby, cháu tin cậu, phải không?

Bobby nói, vẻ đầy hoài nghi:

-Cháu nghĩ vậy. Nhưng cháu đang mất niềm tin.

Cậu Press vội nói:

-Đừng. Hãy tin cậu. Cậu hứa, với thời gian cháu sẽ hiểu, cháu sẽ gặp lại gia đình. Gặp lại cha mẹ và em gái Shannon của cháu.

-Còn con Marley?

-Cháu sẽ lại chạy nhảy với con chó của cháu. Nhưng… không phải hôm nay.

-Vậy thì bao giờ?

Press ngẫm nghĩ. Có thể là ông có mọi câu trả lời, nhưng câu hỏi này làm ông phải né tránh:

-Chuyện này cậu không thể trả lời.

Bobby nhìn Loor. Cô ta gật đầu khích lệ. Nó trở lại bãi đất trống, đứng suy nghĩ. Một lúc sau nó mới lên tiếng:

-Trước đây, cậu đã hỏi, cháu cảm thấy thế nào. Cậu có muốn biết, cháu cảm thấy sao lúc này không?

-Cháu cảm thấy sao?

-Cảm thấy như vừa phát hiện ra Ông già Noel không có thật. Một cảm giác chẳng hay ho gì.

-Rồi tất cả sẽ khá hơn.

-Còn bây giờ?

-Bây giờ cháu hãy đi theo chúng ta.

Bobby lại gần Mark và Courtney. Nhìn hai bạn, tất cả kỷ niệm những ngày học tại trường lớp lại tràn ngập trong tâm trí nó. Bobby ước ao quay lại và được thấy ngôi nhà vẫn ở đó, để nó được trở lại đời sống như xưa. Nhưng điều đó là không thể nữa. Bobby nói với hai bạn:

-Mình nghĩ… mình phải đi thôi.

Courtney nói trong nước mắt:

-Tụi mình luôn chờ đợi bạn tại đây.

Bobby vòng tay ôm chặt hai người bạn thân thiết nhất của nó. Nó gồng mình để kềm nước mắt. Bobby không muốn khóc, không muốn khóc trước mặt Loor. Nhưng nó cũng không muốn buông hai bạn ra, vì ngay khi vòng tay nó tách rời họ, hành động sau cùng chỉ là bỏ lại cuộc sống của nó trên trái đất này. Trái Đất Thứ Hai.

Cậu Press nhẹ nhàng nhắc nhở:

-Tới giờ đi rồi, Bobby.

Bobby lùi lại, lẳng lặng nhìn hai bạn. Mark quệt nước mắt, mỉm cười nói:

-Ê, đừng quên viết nghe.

Cả ba đứa đều phì cười. Bobby hỏi Mark:

-Cậu bảo đảm gìn giữ nhật ký của mình chứ?

Mark giơ cao bàn tay đeo chiếc nhẫn bà Osa đã cho, hăm Bobby:

-Nếu cậu gửi cho kẻ nào khác, coi chừng mình.

Bobby cười với bạn, cố ngăn nước mắt, nói:

-Mong sớm gặp lại nhau.

Courtney nói:

-Tạm biệt, Bobby. Chúc may mắn.

Bobby gật, rồi quay mình, tiến thẳng tới xe. Nó dừng lại trước mặt Loor, nhìn cô gái chiến binh, người đồng sự của nó. Loor lên tiếng:

-Pendragon, tôi biết anh không thích nghe câu này. Nhưng… chuyện phải thế thôi.

-Phải, chúng ta cứ chờ xem.

Bobby đáp lại với vẻ hoài nghi. Nó nhìn lại bãi đất từng có ngôi nhà của gia đình nó lần cuối cùng, rồi chui vào băng sau của chiếc Porsche. Loor nhìn Mark và Courtney. Courtney đứng thẳng người hơn một chút. Loor chặc lưỡi rồi cũng chui vào xe. Ông Press bảo Mark và Courtney:

-Giữ an toàn nhật ký của Bobby. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ cần tới chúng.

Mark và Courtney gật đầu hứa. Press đi vòng đầu xe rồi nhảy vào sau tay lái. Tiếng máy rú lên, cái xe thể thao nhỏ bé vọt xuống đường, phóng như bay về… đâu đó.

Mark và Courtney đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn và tiếng máy xe không còn nghe thấy nữa. Chúng cứ đứng mãi đó, chẳng biết phải làm gì… Sau cùng Mark nói:

-Không có ông già Noel thật à?

Cả hai cùng cười lớn. Chúng đều giấu cảm xúc thật của mình. Courtney bảo:

-Nhớ gọi cho mình nếu…

-Sẽ gọi ngay nếu mình nhận được nhật ký.

Ra khỏi bãi đất trống, chúng tách ra để vè nhà. Mark lên ngay phòng ngủ chờ nhật ký của Bobby. Nó hy vọng cái nhẫn sẽ co thắt ngay lập tức. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Nó gần như thức trắng đêm, lom lom nhìn cái nhẫn, ngong ngóng nhẫn chuyển động.

Nhưng cái nhẫn không hề nhúc nhích.

Mỗi ngày Courtney gọi cho Mark hai lần, và câu trả lời luôn là: “Chưa có gì”. Mỗi lần gặp nhau trong trường, Courtney đều nhướng mắt như hỏi Mark: “Có gì không?” Mark chỉ nhún vai, lắc đầu.

Nhiều ngày trôi qua. Rồi nhiều tuần, nhiều tháng trôi qua. Không chút tin tức gì của Bobby. Mark và Courtney thấy không thể lẩn quẩn gần nhau chờ tin của Bobby, vì vậy chúng bắt đầu ít gặp nhau. Ngoài tình bạn của hai đứa đối với Bobby, Mark và Courtney chẳng có điểm nào giống nhau. Courtney trở lại với bóng chuyền, dẫn dắt đội Stony Brook vào chung kết. Tất nhiên là đội nam.

Mark … lại là Mark. Ngốn cả đống cà rốt và vùi đầu vào những chồng sách trong thư viện. Tuy nhiên cuộc đời nó cũng có một thay đổi lớn. Thằng Andy Micheal không còn quậy nó nữa. Courtney đã trở thành thiên thần hộ mạng cho Mark mà chính cô không hề biết. Ít ra, cô là thiên thần hộ mạng cho Mark, đối với… thằng Andy Mitcheal.

Vụ điều tra tìm kiếm gia đình Press không đi tới đâu. Đại úy Hirsch và trung sĩ D’Angelo thỉnh thoảng có gọi cho Mark và Courtney để hỏi xem chúng có nghe thêm được thông tin gì không. Câu trả lời luôn luôn là: Không. Kể cả muốn nói sự thật, chúng cũng không biết phải nói thế nào.

Mark và Courtney không thể nào quên nổi Bobby. Bobby chập chờn trong tâm trí chúng ít nhất mỗi ngày một lần. Nhưng thời gian qua đi, không một lời nhắn tin, hình ảnh của Bobby cũng nhạt nhòa dần. Cũng dễ hiểu thôi, vì cả hai đều bận rộn với những việc riêng. Nhưng khi Mark chơi trò đá banh Nintendo, nó lại nhớ cũng trò này nó đã từng bị Bobby hạ sát ván. Courtney ngồi xem hài kịch ngơ ngẩn trên tivi, ha hả cười, vì cô bé biết nếu Bobby xem, Bobby cũng sẽ cười sằng sặc.

Một lần ngồi xem đấu bóng rổ, Mark đang nhớ lại bạn Bobby của nó mới tuyệt vời làm sao trong môn thể thao này.

Và đó là lúc điều kỳ diệu lại xảy ra. Cái nhẫn… vặn mình.

Lúc đầu Mark không hiểu chuyện gì. Nhưng khi nhìn xuống, nó thấy ánh sáng quen thuộc lóe ra từ mặt đá. Mark suýt tè ra quần vì quá xúc động. Nó bật khỏi ghế, chạy ngang sân đấu, chẳng cần biết đã làm rối đội hình các cầu thủ, và bị la lối om sòm. Phải cấp tốc ra khỏi đó và đi tìm Courtney. Courtney đang giữa buổi tập judo trong phòng kế bên. Chỉ một chút ráng sức, Courtney nâng cao đấu thủ, ném thịch xuống sàn. Ngay khi cô đang giúp bạn đấu đứng dậy, Mark hấp tấp chạy vào, gào lên:

-Courtney!

Tất cả mọi người quay lại nhìn thằng ba trợn. Courtney nhìn Mark và hiểu ngay chuyện gì. Cô vội vàng cúi chào đấu thủ, chạy theo Mark. Không cần trao đổi một lời, chúng biết phải làm gì. Hai đứa lên thẳng pháo đài cô độc của Mark: phòng vệ sinh nam trên lầu ba. Không chút e dè, Courtney xông vào trước Mark. Ngay sau đó, Mark lột nhẫn, đặt xuống sàn. Chiếc nhẫn vặn mình. Ánh sáng trong suốt tỏa ra. Và những diễn tiến quen thuộc bắt đầu. Chiếc nhẫn nhỏ lớn dần, cho đến khi một luồng sáng lóa mắt phụt lên, rồi tất cả chấm dứt.

Trên sàn là một cuộn giấy. Nhưng cuộn giấy này trông không giống những lần trước. Cuộn giấy màu lục nhạt, chứ không vàng ố như những cuộn giấy trước đây. Dây buộc không phải bằng da, mà xanh sẫm như một chất bằng thực vật. Mark tháo dây, thận trọng lật từng trang. Giấy cũng cùng kích cỡ với những trang nhật ký trước, nhưng hình dạng rất kỳ quặc. Không có góc vuông. Mark sờ mặt giấy, và cảm thấy chúng không phải là giấy chút nào. Những trang nhật ký này giống như những chiếc lá khô to lớn và được làm bằng… nhựa cao su… không thấm nước.

Courtney hỏi:

-Cậu sẵn sàng chưa?

Mark đáp:

-Tay mình đang run bắn lên đây này.

Hai đứa chăm chú nhìn xuống những trang nhật ký mới nhất của Bobby.

***
Đọc tiếp Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom