Cập nhật mới

Dịch Nương Nương, Thỉnh Thăng Cấp!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tết Trung Nguyên, tế trời


Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến tết Trung nguyên. Sáng sớm Bạch Tiểu Du đã bị Hương Lăng đánh thức, trang điểm, chọn đồ mặc.

Hôm nay không cần đi thỉnh an hoàng hậu nhưng mà tất cả phi tử hậu cung lại muốn đi theo hoàng đế tới thái miếu cầu phúc, tế trời. Đương nhiên chỉ có một người là hoàng hậu có thể đi vào trong miếu cùng hoàng đế, những phi tử khác phải quỳ ngoài điện dốc lòng cầu nguyện. Bạch Tiểu Du lại xui xẻo là một trong các phi tử đó.

Nghĩ tới điều này, Bạch Tiểu Du muốn thổ huyết, vì sao bọn nàng phải quỳ đến khi hoàng đế ra? Hờ, không biết phải quỳ bao lâu?

“Hương Lăng, thời gian hoàng thượng tế trời là bao nhiêu?”Bạch Tiểu Du để Hương Lăng hầu hạ mặc một váy màu xanh lá sen, cổ áo thêu bách điệp, ống tay áo có hoa lan trắng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Hương Lăng.

Bàn tay nhỏ bé đang chỉnh sửa váy cho Bạch Tiểu Du dừng lại, nghĩ nghĩ mới trả lời: “Tế trời? Lúc tết mới phiền phức, hình như là hai canh giờ. Có điều hôm nay chỉ là tết Trung nguyên, nghi thức tế trời sẽ không phức tạp lắm, chắc khoảng một canh giờ”

Lúc nghe Hương Lăng nói đến hai canh giờ, cả người đều không thoải mái, suýt nữa thì ngã ngồi, về sau nghe được một canh giờ sắc mặt mới dễ nhìn một chút. Haizz, tuy một canh giờ cũng lâu nhưng tốt hơn nhiều hai canh giờ.

Mọi việc đã thỏa đáng, Bạch Tiểu Du mang theo Hương Lăng ra cửa điện, đúng lúc gặp Vũ Chiêu nghi chuẩn bị đi. Hôm nay nàng ấy một thân gấm hồng phấn tươi đẹp, phù hợp với áo choàng đỏ son, dây ruy băng màu vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đầu chải Lăng Vân kế, tôn lên cổ dài nhỏ trắng nõn, làn da trong suốt, cực kì giống tiên tử hạ phàm.

“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp” Vừa thấy, hai mắt Bạch Tiểu Du đã tỏa sáng, mặt mày hớn hở bước về phía trước.

Vũ Chiêu nghi mỉm cười, nắm tay Bạch Tiểu Du: “Hôm nay muội muội cũng rất đẹp”

“Nhưng nào bằng tỷ tỷ, đẹp hệt như người trong tranh, cực kì tuyệt lệ”

“Miệng muội thật ngọt!” Vũ Chiêu nghi bật cười, ngón tay điểm nhẹ trán Bạch Tiểu Du, “Được rồi, không nên tán gẫu nữa, chúng ta tranh thủ thời gian đến thái miếu thôi, đi trễ là bị phạt đấy!”

“Được rồi, được rồi, nào thì đi”Bạch Tiểu Du sờ sờ trán, kéo tay Vũ Chiêu nghi, đi về phía trước. Chợt nghĩ đến Vũ Chiêu nghi ít khi quỳ, hôm nay phải quỳ hai giờ có phải cực kì mệt sao, vì vậy mở miệng: “Tỷ tỷ, hôm nay có khi phải quỳ hồi lâu, tỷ vốn không ưa quỳ, có thể chịu đựng chứ?”

Vũ Chiêu nghi lắc đầu đáp: “Đừng lo, những năm trước tỷ cũng quỳ mà, không quá sức đâu. Huống hồ hôm nay quỳ cũng không lâu lắm, vào ngày Tết, thời gian quỳ còn tăng gấp đôi cơ! Hơn nữa chúng ta quỳ trên nệm êm, muội tưởng là quỳ trên đất hả?”

Bạch Tiểu Du chu cái miệng nhỏ nhắn, vỗ ót: “Đúng ha, quỳ lâu như vậy không có khả năng cho chúng ta quỳ trên đất, đương nhiên là quỳ trên nệm êm! Muội quên mất chuyện này!”

Hai người vừa đi vừa nói ra khỏi điện Thủy Lộ, đi về phía thái miếu, cuối cùng cũng tới nơi. Chỉ thấy bên ngoài miếu đã có một đống người, phía trước là cung phi diễm lệ, tươi đẹp, xuân sắc, phía sau là văn võ bá quan.

Bạch Tiểu Du tùy ý nhìn qua một lượt, theo Vũ Chiêu nghi đến bên cạnh chúng cung phi.

“Vũ Chiêu nghi muội muội tới rồi! Thật hiếm khi thấy muội muội nha!” Hiền Phi đang nói đùa với Huệ Phi thấy Vũ Chiêu nghi khoan thai tới chậm, liền vui vẻ đi tới, những phi tử phẩm cấp thấp hơn đứng dọc đường tự giác tản ra.

“Thỉnh an Huệ Phi nương nương. Hôm nay tỷ tỷ ăn mặc thật lộng lẫy, diễm lệ” Vũ Chiêu nghi dịu dàng phúc thân, cười nói. Bạch Tiểu Du đi phía sau cũng theo đó mà thi lễ.

Huệ Phi vẫn tiếp tục cười, tựa tán dương lại tựa như trào phúng nói: “Tỷ tỷ sao vượt được muội muội linh động, tùy ý nhảy múa đã có thể vượt qua vũ cơ Vân quốc, mê hoặc tâm trí hoàng thượng, làm ngài sủng muội lên trời?”

Bạch Tiểu Du nghe được câu này, trong nội tâm phẫn nộ, đây là ám chỉ Vũ Chiêu nghi thị sủng mà kiêu, không để ý lễ nghi trong cung, chưa bao giờ đi thỉnh an tần phi như nàng ta sao? Á đù! Lại còn lôi vũ cơ ra nói? So sánh Vũ Chiêu nghi tỷ tỷ so sánh với vũ cơ đê tiện à? Thật buồn nôn!

Ngược lại, Vũ Chiêu nghi nghe được những lời này cũng thấy bình thường, nghe nhiều rồi nên quen. Nàng ấy chỉ cười nhạt, cũng không tực giận, dịu dàng nói: “Muội muội ngu dót, cũng chỉ biết múa, nào so được với Huệ phi nương nương tinh thông văn tài vũ lược (ý nói giỏi băn giỏi võ)

Nghe được ý lấy lòng trong lời Vũ Chiêu nghi nói, Huệ Phi che miệng, ra vẻ khiêm tốn đáp: “Ha ha, bổn cung đâu tinh thông, chỉ là tất cả đều hiểu sơ một điểm thôi”

Ọe! Đều hiểu sơ? Vờ lờ! Khoe khoang bản thân mình tài cao? Cũng quá là tự kiêu rồi! Bạch Tiểu Du xem thường nhìn Huệ Phi, bình thường cũng không có cảm xúc gì đặc biệt với nữ nhân này, giờ nghĩ đến là muốn ói mửa!

Nghe Huệ Phi nói, Vũ Chiêu nghi vẫn giữ nụ cười trên môi. Huệ Phi này thích nói xỉa xói, liền kệ nàng ta đi, dù sao bản thân cũng không mất đi miếng thịt nào.

Lại nói hồi lâu nhưng vẫn thấy Vũ Chiêu nghi không cảm xúc, tự nhiên cảm thấy không thú vị, liền nói có việc với Hiền Phi, xoay người rời đi.

Huệ Phi vừa đi, Bạch Tiểu Du rất bất bình cầm tay Vũ Chiêu nghi nói: “Tỷ tỷ, nàng ta nói tỷ như vậy, tỷ không tức giận?”

Vũ Chiêu nghi lắc đầu: “Ta nghe quen rồi, coi như gió thoảng bên tai, thổi qua là hết. Tức giận cũng chỉ làm bản thân không thoải mái, lại còn càng khiến người khác lấn tới”

“Vậy cũng quá ngột ngạt!”

“Muội muội, hậu cung là thế, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, không nhịn vạn kiếp bất phục. Về sau ngươi phải nhớ kĩ lấy câu này: có thể không cần đắc tội liền đừng chọc vào”

Bạch Tiểu Du gật đầu nhưng vẫn mang bộ dáng thập phần phiền muộn. Vũ Chiêu nghi thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười.

Đợi ước chừng nửa nén hương, hoàng đế và hoàng hậu mới xuất hiện. Đều là một thân long bào phượng trang vàng sáng, càng uy nghiêm hơn ngày thường, cũng nhiều thêm vài phần khí thế đế vương, đế hậu.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Sau khi hoàng đế xuất hiện, chúng cung phi, đủ loại quan lại nhao nhao quỳ xuống. Toàn bộ trước thái miếu cũng chỉ có đế hậu là đứng.

Im lặng một ít mới nói: “Các khanh bình thân!”

“Tạ ân điển ngô hoàng!”

Chúng cung phi cùng các quan lúc này mới tạ ơn đứng dậy, tự giác thối lui sang hai bên, lộ ra đường đến thái miếu.

Hoàng đế lập tức dắt hoàng hậu đi tới trước thái miếu, Tiếu công công đi theo sau, còn có một hàng dài cung nữ thái giám bưng đủ loại tế phẩm.

Đợi đế hậu bước vào trong, thì có một công công phụ trách quá trình lễ nghi tế trời gào to trước điện.

“Hoàng thượng, hoàng hậu cầu phúc tế trời trong thái miếu, chúng cung phi, quan lại mau quỳ cùng tế!”

Công công kia vừa nói xong tất cả mọi người đều đi về phía nệm êm đã sớm chuẩn bị, theo thứ tự quỳ xuống. Bên phải là của cung phi, trái là quan lại.

Bởi vì theo phân vị đã xếp sẵn cho nên Bạch Tiểu DU chỉ có thê rngoan ngoãn quỳ một chỗ với các Quý nhân còn lại, bề ngoài bộ dạng thành kính, kì thực trong lòng không ngừng đếm: một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê…

Đếm đến khi bản thân càng ngày càng buồn ngủ, lắc lặc đầu, nháy mắt mấy cái, trừng to mắt để ban thân thanh tỉnh. Haizz, mới quỳ được 10′ nàng đã buồn ngủ rồi, phải quỳ hai canh giờ chắc chết quá!

Bạch Tiểu Du vụng trộm giương mắt nhìn phi tử khác, thấy họ cơ hồ đều là chắp tay trước ngực, cúi đầu nhắm mặt, trong miệng đều nói lẩm bẩm, lại không nghe được đang niệm cái gì. Chợt cảm thấy chán đành rầu rĩ quay lại. Chợt trong đầu lóe lên, nàng cũng có thể học theo từ từ nhắm hai mắt ngủ, còn có thể thuận tiện thay ngựa đực ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn!

Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Du giả vờ giả vịt làm bộ dạng cầu phúc, nhắm mắt dưỡng thần, miệng mấp máy. Hoàng đế ngựa đực, nô tì chúc ngài sớm ngày thay đổi giới tính, trở thành nô dịch làm trâu làm ngựa để chuộc tội; cha ngựa đực à, chúc ngài ở âm tào địa phủ cũng biến thành nô dịch; bố của cha ngựa đực à, chúc ngài sớm thăng thiên, từ đó về sau thanh tâm quả dục, gặp nữ bất lực…

Cứ thế Bạch Tiểu Du tự làm bản thân hôn mê bởi không biết nói đến ông nào rồi, đành phải dừng lại, ngoan ngoãn ngủ quỳ, đương nhiên chỉ có thể chợp mắt, nếu thật ngủ, e là ngày mai nàng có thể ngắm nghía thi thể mình rồi.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, vào lúc Bạch Tiểu Du say giấc thì nghe được tiếng hét to của thái giám, sợ tới mức nàng giật mình một cái, suýt ngã sấp xuống.

“Hoàng thượng tế xong, các khanh bình thân, dời đến điện Khánh Hoan!”

Nghe được câu này, tất cả đều lần lượt đứng dậy. Bạch Tiểu Du nhẹ nhàng hở ra, chập choạng đứng dậy, cuối cùng cũng xong! Vừa định đứng dậy giãn gân cốt không ngờ chân nàng đã tê rần, căn bản dậy không nổi.

Nguyên một đám phi tử lần lượt đi ra, trong Quý nhân rất nhanh chỉ còn Bạch Tiểu Du đang quỳ. Nàng cảm thấy khổ quá, thật vất vả đợi đến lúc thoát nạn thì đứng không được…

Vũ Chiêu nghi bên kia thản nhiên đứng dậy, quay đầu muốn tìm bóng dáng Bạch Tiểu Du lại thấy nàng vẫn quỳ ở nơi đó, vẻ mặt thống khổ. Lập tức hiểu nàng quỳ lâu nên chân tê rần, vì vậy không nhịn được bật cười.

“Ha ha, không phải muội ngoan ngoãn một mực quỳ nên giờ tê chân?”

“Đúng vậy!” Bạch Tiểu Du gắng đứng dậy, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, “Cái gì gọi là ngoan ngoãn quỳ? Chẳng lẽ quỳ mỏi còn có thể đứng dậy hoạt động?”

“Đương nhiên khong phải, nhưng tuy không thể đứng nhưng ngẫu nhiên duỗi chân một ít thì được, cũng không ai trách tội. Nếu chúng ta thật quỳ một canh giờ thì ai mà đứng dậy cho nổi?”

Bạch Tiểu Du méo miệng: “Haizz, muội quên mất không duỗi chân với cả không ngủ gật đã tốt lắm rồi”

Vũ Chiêu nghi lắc đầu cười: “Được rồi! Tranh thủ thời gian đi thôi, chúng ta còn phải đến điện Khánh Hoan” Nói xong vươn tay đỡ Bạch Tiểu Du, chậm rãi đuổi theo đám đông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Cung yến đêm Nguyên Tiêu


Đến điện Khánh Hoan, thức ăn đã được bày sẵn. Mọi người đợi đế hậu ngồi trên ghế xong mới nhao nhao tìm ghế tương ứng ngồi xuống.

Bạch Tiểu Du vốn tưởng rằng cung yến Tết Nguyên tiêu này chỉ cần bày yến buổi trưa coi như chấm dứt. Kết quả hỏi Vũ Chiêu nghi mới biết được, đây chỉ là bữa cơm trưa bình thường, buổi tối mới là cung yến thật sự.

Cũng bởi vì thế, mọi người rất nhanh đã dùng bữa xong, hoàng đế cũng không ở lại lâu, lời ong tiếng ve vài câu rồi để ai về chỗ nấy. Bạch Tiểu Du và Vũ Chiêu nghi lưu ra, trực tiếp về điện Thủy Lộ.

“Muội muội, chúng ta lại tập một lần, miễn cho đến tội lại phạm sai lầm”

Bạch Tiểu Du gật đầu đáp: “Được được, tốt!”

Hai người đến điện Thủy Lộ, nghỉ ngơi một lúc rồi phân phó tiểu thái giám đi tìm nhạc sư tới. Sau đó hai người vào lầu tập luyện ca múa một lần, sau khi xác định không có lỗi, cả hai mới mang một thân mồ hôi đầm đìa quay về thay quần áo nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Du trở về thay quần áo, rửa mắt sau đó ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại đã qua phân nửa giờ Thân, vội vàng gọi Hương Lăng tới thay quần áo, trang điểm.

Xiêm y xanh da trời buổi sáng mặc đã đẫm mồ hôi không thể mặc lại, lại vì buổi tối phải lên hiến ca nên mặc cung trang màu hồng nhạt, để phối hợp với y phục này, Hương Lăng còn cố ý sơ Tâm Kế, chọn thêm một ít trang sức trang nhã, nhìn vừa đoan trang lãi không mất phần đáng yêu.

Đi ra ngoài liền trực tiếp tìm Vũ Chiêu nghi, lúc này nàng ấy vẫn đang trang điểm. Trên người đã đổi một kiện váy dài tím sậm, còn choàng dây tơ lục tím nhạt nơi cánh tay, cổ trắng noãn nhiều thêm một sợi dây ngọc bích, một vị mama đang chải tóc cho nàng, có vẻ lại là Lăng Vân Kế giống buổi sáng.

Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du đã đến, vội cho nàng ngồi một bên: “Muội muội nhanh như vậy đã tới rồi, trước muội ngồi đây một chút, tỷ rất nhanh là xong thôi”

Bạch Tiểu Du cũng không khách khí ngồi xuống: “Muội chờ một lát cũng không sao, tỷ tỷ cứ từ từ thôi”

Nháy mắt, nhìn bộ dạng Vũ Chiêu nghi trang điểm, cảm thán: Đây mới thực là mĩ nữ cổ đại! Nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, xem thế nào cũng không chán, chẳng trách hoàng đế ngựa đực sủng ái!

Trong chốc lát, Vũ Chiêu nghi đã trang điểm xong. Vừa quay người lại thì thấy Bạch Tiểu Du nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt, trên mặt không khỏi đỏ lên.

“Muội muội, sao cứ nhìn chằm chằm tỷ như vậy?”

Bạch TIểu Du chưa suy nghĩ đã đáp: “Thật xinh đẹp!”

“Miệng lưỡi thật ngọt!” Vũ Chiêu nghi trừng Bạch Tiểu Du, nói thêm, “Được rồi, đi thôi. Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đến điện Khánh Hoan”

“Được được! Đi thôi!” Bạch Tiểu Du lập tức đứng lên, đến cạnh Vũ Chiêu nghi, khoác cánh tay nàng ấy gật gật đầu.

Vũ Chiêu nghi nhìn động tác tiểu hài tử kai chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, kéo nàng đi ra cửa điện.

Đến điện Khánh Hoan, hai người cũng không tính là đến muộn, bên trong tuy đã có không ít cung phi, một vài viên quan nhưng cũng không nhiều như buổi sáng.

Có thể nhìn ra điện Khánh Hoan đã được tỉ mỉ trang trí, càng thêm tráng lệ hơn yến tiệc hồi trưa, trong đại điện còn dựng lên một sân khấu, chắc dùng để biểu diễn tối nay.

Tùy ý tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm.

Lại qua thời gian nửa nén hương, mới thấy ở đại điện đột nhiên náo nhiệt lên. Hai người không khỏi giương mắt nhìn, hóa ra là Quý phi, Hiền Phi, Huệ Phi đến. Mà những gia quyến quan viên và một ít phi tử phẩm cấp khá thấp đều vây quanh bọn họ nịnh nọt lấy lòng.

Bạch Tiểu Du quay ra nhìn, thu ánh mắt về. Hừ, lại là một đám nịnh hót!

“Dạ tiệc đến bao giờ thì bắt đầu đây? Ta đói bụng lắm rồi” Sờ sờ bụng, vẻ mặt Bạch Tiểu Du đáng thương hề hề nói.

Vũ Chiêu nghi cười cười: “Chờ thêm chút nữa, bắt đầu bây giờ đấy”

“Mong là thế” Bạch Tiểu Du lầu bầu một tiếng, hiển nhiên là không ôm bất cứ tia tin tưởng nào.

Lúc này, chợt nghe một tiếng gào quen thuộc, lần đầu tiên để cho Bạch Tiểu DU cảm thấy thế giới có bao nhiêu tốt đẹp.

“Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mọi người ngay ngắn quỳ xuống, lần nữa cung nghênh.

“Bình thân!” Vân Khinh Ngạo mang theo hoàng hậu đi tới, ngồi xuống, mới nói một câu.

“Tạ hoàng thượng!” Lúc này mọi người mới đứng dậy, từng người trở về trên ghế của mình.

Bạch Tiểu Du cũng theo Vũ Chiêu nghi ngồi xuống đằng sau một phi tử, may mắn ở tiệc lần này, bởi vì Bạch Tiểu Du và Vũ Chiêu nghi phải cùng nhau lên đài biểu diễn cho nên ngoại lệ ngồi bên cạnh Vũ Chiêu nghi.

Mọi người vừa ngồi xuống, chưa kịp uống cái gì đã nghe thấy tiếng thái giám hô to ngoài điện.

“Sứ giả Phong quốc đến! Ba thủ lĩnh thảo nguyên Bắc đô đến!”

“Cho mời!” Vân Khính Ngạo phất tay, công công truyền lời liền đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa điện, hồi lâu mới thấy ba nam tử mãng bào đen thô kệch đi vào. Sau đó là sứ thần Phong Quốc, thủ hạ sau lưng còn cầm đồ vật che vải bố.

“Mục Yết Kha Nhật (Lan Đồ Thấm Da) ( Mân Hòa Luật Thân) khấu kiến Vân hoàng, chúc ngài an khang, vĩnh thọ!” Ba người đặt tay trái lên ngực, cúi người thi lễ.

“Sứ thần Phong Quốc Lâm Du (Chu Hợp Toàn) bái kiến Vân hoàng, Vân hoàng vạn tuế kim an!” Hai sứ thần Phong Quốc cùng toàn bộ thủ hạ đi theo cũng quỳ xuống.

Vân Khinh Ngạo cười, vội nói: “Ha ha! Làm phiền hai vị sứ thần và ba vị thủ lĩnh từ xa đến Vân Quốc, mau mau bình thân!”

“Tạ Vân hoàng!” Ba thủ lĩnh và nhóm sứ thần đồng loạt tạ ân rồi đứng dậy.

Lúc này, một sứ thần Phong Quốc phất tay với thủ hạ, tức thì có hai người bê tráp tiến lên.

“Vân hoàng bệ hạ, đây là lễ vật của nước thần dâng lên bệ hạ biểu tỏ tâm ý!” Nói xong, nhấc vải bố che lên, lộ ra ngọc bích trơn bóng không tì vết, còn có một rặng san hô được điêu khắc diễm lệ.

Mọi người thấy không khỏi mở to mắt nhìn, mỗi đồ vật này đều là bảo vật giá trị liên thành, hiếm có, hoàng đế Phong Quốc quả là người hào phóng. Trong tâm Bạch Tiểu Du cảm thán: Cổ đại thật lắm bảo vật!

Vân Khinh Ngạo hình như rất ưa thích hai món lễ vật này, cười nói: “Ha ha, tốt tốt! Sứ thần trở về nhớ thay trẫm đa tạ Phong Đế bệ hạ! Nào, mời sứ thần Phong Quốc ngồi!”

Vừa dứt lời, sứ thần Phong Quốc ”dạ” một tiếng, sau đó theo công công dẫn đường, ngồi xuống.

Sứ thần Phong Quốc vừa ngồi, ba thủ lĩnh kia mới ôm quyền nói: “Bệ hạ, ba người chúng ta chỉ dẫn theo mãnh thú thảo nguyên hiếm thấy đến cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thưởng thức, có điều mãnh thú rất to, không tiện mang đến, đặt trong lồng ở ngoài điện. Hi vọng bệ hạ không chê!”

Vân Khinh Ngạo gật đầu, nụ cười vẫn duy trì trên môi: “Được được! Làm phiền ba vị thủ lĩnh rồi, cũng mau ngồi đi!”

Đợi tất cả đều đã an tọa, Vân Khinh Ngạo mới quay đầu ra lệnh Tiếu công công bắt đầu tiệc tối.

Tiếu công công khom người gật đầu, sau đó tiến lên vài bước, hô to: “Chúng tân(*) đã đủ, cung yến Nguyên tiêu bắt đầu!”

(*) Tân có nghĩa là khách

Tiếu công công vừa nói xong, tiếng đàn sáo dễ nghe truyền tới tai mọi người, ngoài cửa điện các vũ cơ dần đi vào.

Những vũ cơ này đều một thân áo múa hồng nhạt nhẹ nhàng, tay áo không dài lộ ra cánh tay ngọc ngà trơn bóng, trên người có buộc chuông bạc phát ra tiếng kêu đinh đang, vừa khai triển vũ điệu nhẹ nhàng vừa đi vào trong đại điện. Ban đầu đi quanh chỗ ngồi của quan khách một vòng mới tới giữa sân khấu, bắt đầu nhảy múa. Nhịp điệu đều đều, vũ điệu linh hoạt biến hóa, thân hình nhỏ nhắn múa linh hoạt, vũ y phiêu miểu tung bay; tiếng nhạc trong trẻo kết hợp với tiếng chuông leng keng, cũng là có một phong vị riêng biệt.

Có người chăm chú nhìn múa, cũng có người uống rượu, nói chuyện phiếm với người bên cạnh. Trong một lúc, trên yến hội là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Bạch Tiểu Du vừa ngậm điểm tâm, vừa nhìn vũ cơ khiêu vũ trên đài. Không ngờ tốp múa cổ đại lại đẹp mắt như thế, không thua kém gì hiện đại đâu, nhưng mà âm nhạc thì tụt lại nhiều, nếu đổi thành nhạc máy tính, đoán chừng có thể tốt hơn, tiếc là…

Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du chỉ ăn điểm tâm, cười trêu ghẹo: “Muội muội, muội cũng đừng ăn nhiều đồ quá, lát nữa còn phải hát đấy ăn như vậy hát kiểu gì chứ?”

“Ôi, muội quên mất!” Bạch Tiểu Du được Vũ Chiêu nghi nhắc nhở mới nhớ bản thân còn phải hát, cuống họng không thể không giữ gìn. Vì vậy liền vội vàng đặt điểm tâm trong tay xuống, cầm trà uống một hơi để nhuận hầu.

“Này, uống chậm chút, cũng không ai đoạt đâu” Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du uống nhanh, khuyên nhủ.

Lúc này, Bạch Tiểu Du mới buông ly trà xuống, thè lưỡi. Vũ Chiêu nghi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“A đúng rồi, tỷ tỷ, có phải những vũ cơ này đi xuống là đến lượt chúng ta lên biểu diễn?” Bạch Tiểu Du chợt nghĩ đến vấn đề bao giờ biểu diễn, kéo Vũ Chiêu nghi hỏi.

Vũ Chiêu nghi suy nghĩ một chốc mới trả lời: “Chắc là không phải đâu, chúng ta đại khái là lúc sắp hệt tiệc kia, đến lúc đó sẽ có công công tới nhắc”

“Ồ, vậy là tốt rồi, giờ muội vẫn chưa chuẩn bị tốt đây này. Sao các vũ cơ này mãi không xuống? Không thể nào?”

“Hì hì! Muội nghĩ cái gì thế? Làm sao mà bọn họ cứ nhảy mãi. Đợi chút nữa sẽ có phi tử khác lên đài biểu diễn, còn có một ít gia quyến quan viên cũng sẽ biểu diễn một hai tiết mục để tạ ân. Đương nhiên, nếu có con gái đại thần tài hoa xuất chúng trổ tài ở đây, có thể sẽ được hoàng thượng nhìn trúng. Một khi ân sủng, có thể phong phi tấn vị cũng có khả năng”

Lúc này Bạch Tiểu Du mới gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Xem ra đây cũng không kém lịch sử cổ đại bao nhiêu, cung yến đều là phi tử và gia quyến quan viên biểu diễn. Cái gọi là tạ ân cũng chỉ là một hình thức thật ra là gián tiếp tiếp cận hoàng đế, nhét thêm nữ nhân vào hậu cung, sau đó lại thêm một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (*)

(*) Một người được vinh sủng cả dòng họ cũng ”ăn theo”

Haizz, cũng không biết đêm nay có nữ tử chưa gả nào biểu diễn không, ngược lại nàng lại rất muốn xem những phi tử kia có tài cán gì hay chỉ là hoàng đế nhìn trúng mỹ mạo của bọn họ mà thôi?

Lắc lắc đầu, Bạch Tiểu Du không muốn suy nghĩ những vấn đề lộn xộn kia, bắt đầu chuyên chú xem biểu diễn. Sau đó thi thoảng sẽ nhét mấy khối hoa quả vào miệng, đợi đến lúc thấy đói bụng, nàng sẽ gắp mấy miếng thịt, uống vài ngụm súp lấp tạm bao tử, không dám chạm vào mấy khối điểm tâm kia nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom