Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nói Thay Lời Người Chết

Chương 40: 40: Thi Thể Thiếu Nữ Không Mặt


"Khi giết chết Chung Dật San, hung thủ đã lên kế hoạch cụ thể, lựa chọn địa điểm khuất nhất trong rừng cây ở công viên, tập kích gây mê Chung Dật San, có đeo găng tay, buộc chặt nạn nhân, bắt đầu hành hạ đến chết.

Thậm chí có thể đàn chó hoang kia cũng là một bộ phận trong kế hoạch của cô bé.

Còn đối với vụ sát hại Mã Khả Khả, có lẽ là do cảm xúc bộc phát.

Vậy nên trên dây giày dùng để siết cổ Mã Khả Khả có DNA của cô bé, đồng thời giữa kẽ móng tay của Mã Khả Khả cũng thu được mảnh da của Vương Du.

Kết hợp với cỏ khô, cành khô và bật lửa còn sót lại ở hiện trường, tôi suy đoán cô bé muốn châm lửa thiêu thi thể, vì nếu bị cảnh sát phát hiện ra hiện trường vụ này thì cô bé sẽ bại lộ, nhưng sự xuất hiện của bảo vệ làm cô bé hoảng sợ.


Để tìm kiếm chứng cứ, hôm nay chúng tôi đã kiểm tra thi thể của Chung Dật San một lần nữa, phát hiện ra được một sợi tóc giữa cục máu đông trong miệng của cô bé.""Đồng thời, ở mặt ngoài của vết xuất huyết dưới da phía sau lưng Chung Dật San, thu được DNA của Vương Du.

Có lẽ để lại khi cô bé dùng đầu gối đè lưng nạn nhân lại để tiến hành ngược đãi.

Về phần động cơ mà Vương Du sát hại Chung Dật San và Mã Khả Khả, theo tôi phân tích thì có liên quan đến Trương Dương.

Mã Khả Khả có quan hệ thể xác với Trương Dương, tự nhận là bạn gái của cậu bé, nhưng Trương Dương không hề thừa nhận.

Chung Dật San thích Trương Dương, dường như Trương Dương cũng rất bênh vực cô bé, dẫn đến Vương Du muốn sát hại cô bé, có thể là Mã Khả Khả uy hiếp Vương Du cho nên mới bị diệt khẩu.


Tôi nói hết rồi, bây giờ chỉ biết được đến vậy thôi."Lưu Đại nhìn đội trưởng Vương: "Được rồi, điều tra viên đã tra được tình trạng gia đình của Vương Du chưa?"Đội trưởng Vương mở nhật ký công việc: "Rồi, ngày 23 tháng 6 là sinh nhật âm lịch của bà ngoại cô bé, trước đó việc này làm lệch hướng điều tra.

Vì sinh nhật vào đúng cuối tuần, cả nhà tụ họp bên nhau cũng chẳng sai.

Nhưng camera ở tiểu khu của Vương Du vào ngày 22 tháng 6 không hề có lịch sử ra vào của cô bé, hoặc là Vương Du về nhà vào chạng vạng ngày 22, hoặc là ở nhà không hề ra ngoài, đương nhiên cũng có thể là ngụy trang mà chúng ta không hề phát hiện.

Nhưng hôm nay đã có chứng cứ, không sợ gì nữa!"Lưu Đại vỗ bàn một cái: "Bây giờ đi thẩm vấn ngay lập tức, lần này ghi công đầu cho Chu Hải!"Đội trưởng Vương mang người đi thẩm vấn, Chu Hải co mình lại trên ghế, từ từ nhắm mắt lại.Cơn đau từ mắt trái làm hắn đầu váng mắt hoa, trong lúc chỉnh lý lại ảnh chụp và báo cáo, nhân lúc người ta không để ý mà uống hai viên thuốc an thần.Bàn Tử là một kiểm tra viên đủ tư cách, vô cùng tỉ mỉ, thấy mọi người xung quanh không chú ý, cậu ta cũng không vạch trần, chỉ đứng dậy rót cho Chu Hải một cốc nước lạnh.Chu Hải uống nước xong nghỉ một lúc, nói lời cảm ơn, Bàn Tử ngồi cạnh hắn thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"Chu Hải liếc mắt nhìn cậu ta, bĩu môi một cái rồi nở nụ cười: "Không có gì đâu! Chỉ là tập trung cao độ nên thần kinh căng thẳng, đau đầu thôi."Bàn Tử tin."Nếu cậu đỡ hơn rồi thì chúng ta đi nghe thẩm vấn đi!"Ba người cùng đi đến phòng bên cạnh phòng thẩm vấn.Lưu Đại đang ở bên trong chờ tin xét xử, dù sao cũng là hai vụ giết người ác tính liên hoàn, cục cảnh sát thành phố cũng rất xem trọng.Vỗ vai Chu Hải, Lưu Đại cười nói như trút được gánh nặng: "Ha ha! Các cậu đến rồi đấy à! Không ngờ là thuận lợi đến vậy, Vương Du vừa vào là khai báo hết mọi việc.

Chu pháp y đoán hoàn toàn đúng! Cô bé bảo Mã Khả Khả hẹn Chung Dật San, Mã Khả Khả không hề nghĩ nhiều.

Vương Du gọi xe đi đón Chung Dật San, nói là bọn họ đến bờ biển trước, Trần Thu Thật và Trương Dương đi đón Mã Khả Khả.".

 
Chương 41: 41: Thi Thể Thiếu Nữ Không Mặt


Chu Hải vừa nghe Lưu Đại nói tình hình, vừa nhìn vào trong, trên bàn phòng thẩm vấn là một ba lô hai quai, vật phẩm bên trong rơi ra lộn xộn.Một túi đậu phộng nướng đã mở và một chai nước khoáng xuất hiện giữa đống sách vở, trông kỳ lạ vô cùng.Chu Hải lắc lắc cổ, nhíu chặt mày, bước nhanh về phía tấm kính hai mặt.Vương Du như trút được gánh nặng, không đóng vai cô bé ngoan ngoãn nữa, khuôn mặt treo một nụ cười khinh thường, nói chuyện với Vương chi đội một cách đĩnh đạc, sao người này lại thay đổi nhiều đến thế?Cô bé đang khinh thường ai?Nghĩ thông rồi?Hay là..."...!Cuối cùng, Mã Khả Khả không còn giãy giụa nữa, tôi biết nó đã chết rồi.

Sau đó, tôi nhặt lá thông và cành khô, chuẩn bị thiêu thi thể, nhưng mà ánh sáng từ đèn flash di động của tôi bị bảo vệ phát hiện, tôi tranh thủ trốn sau tường thấp, tên bảo vệ kia đã chạy đến, nhìn thấy thi thể của Mã Khả Khả, bắt đầu hoảng sợ, nhưng lại không rời khỏi, mà gọi luôn cho cảnh sát.


Vậy đấy, tiến trình là như thế, tôi kể xong rồi."Vương Du ngồi trên ghế, thần thái vô cùng thản nhiên.Không biết vì mới khóc hay là vì lý do gì, Vương Du hô hấp có vẻ không thuận, mí mắt và gò má hơi sưng đỏ.Chu Hải ngẩn ra, nhanh chóng xoay người lại, giọng nói mang vẻ cương quyết."Người nhà của Vương Du đang ở đâu?"Lưu Đại nghiêng đầu, nhìn về phía một viên cảnh sát, người đó nhanh chóng đáp."Dưới lầu! Đang ở với đội trưởng Hoàng!""Nhanh, gọi điện cho đội trưởng Hoàng đi!"Viên cảnh sát kia ngây ra, Lưu Đại vỗ lên mũ của anh ta."Gọi điện thoại nhanh lên đi, ngẩn ra làm cái gì."Hai giây sau điện thoại nhấc máy, Chu Hải nghe điện thoại."Đội trưởng Hoàng, đưa điện thoại cho người nhà Vương Du nhanh.""...A lô?""Tôi là pháp y.

Vương Du nhà cô có dị ứng đậu phộng hay hen suyễn hay không?""Hả? Có, Vương Du có hen suyễn, cũng dị ứng đậu phộng.


Sao vậy...""..."Chu Hải liếc nhìn Lưu Đại: "Trước khi đến, có lẽ Vương Du đã ăn đậu phộng, cô bé muốn chết.

Vậy nên mới bình tĩnh nói ra hết mọi chuyện như vậy, nhanh đưa đến bệnh viện đi!"Lưu Đại gật đầu, vừa định gọi người thì Vương Du bên phòng kia đã ôm cổ trừng to mắt, trông có vẻ cực kỳ khó thở."Đưa đi bệnh viện nhanh!"Nói xong Lưu Đại mở rộng cửa, vọt vào đầu tiên.Chu Hải mở ba lô của mình ra, lục tìm hộp cấp cứu, lấy một cây adrenalin ra rồi chạy vào theo.Nhân lúc những người kia còn bận mở còng tay, Chu Hải giơ bút adrenalin lên chọc vào đùi của Vương Du.Đội trưởng Vương dẫn người đưa Vương Du đến bệnh viện.Mẹ của Vương Du đang chờ ở dưới lầu, thấy Vương Du bị khiêng xuống thì ngây ngẩn lặp đi lặp lại."Con bé bị làm sao thế? Làm sao thế?""Cô bé giết người, trước khi bị bắt thì ăn đậu phộng, muốn tự sát trốn tội.

Lẽ nào bà không biết ư?"Chu Hải lạnh lùng hỏi.Mẹ của Vương Du tay chân luống cuống nhìn mọi người, không ngừng lắc đầu rơi lệ.Dáng vẻ này trông rất giống hình tượng cô con gái ngoan ngoãn của Vương Du lúc trước, xem ra đây chính là hình tượng mà cô bé bắt chước.Một cảnh sát kéo tay bà ta lên một chiếc xe cảnh sát, chạy theo đến bệnh viện.Bàn Tử quay người liếc nhìn Chu Hải bên cạnh."Pháp...!à ừm! Ờ, cái thuốc chích cứu người kia đắt lắm nhỉ?"Vừa nãy Bàn Tử suýt nữa đã lỡ miệng gọi biệt danh của Chu Hải, cậu ta toát cả mồ hôi."..."Chu Hải không hiểu, nhìn chằm chằm Bàn Tử.“Ôi chà! Chính là cây bút mà ban nãy cậu móc ra ấy!”Chu Hải nhìn về phía Bàn Tử đứng bên cạnh, khẽ gật đầu.“Rất đắt, hơn ba trăm USD.”Bàn Tử bĩu môi.“Thứ gì phá của vậy, đắt đến vậy mà chích phát là hết, cơ quan có chi trả khoản này không nhỉ? Chờ tôi đi tìm người làm đơn xin trả tiền! Lưu Đại, Lưu Đại chờ một chút!”…3 giờ chiều ngày 27 tháng 6Chu Hải đang giơ một khúc xương ống chân để giảng giải cho Tiểu Lương làm sao để xác định tuổi tác thông qua tổ hợp xương mu..

 
Chương 42: 42: Thi Thể Thiếu Nữ Không Mặt


Nghe thấy điện thoại trên bàn reo, ra hiệu cho Bàn Tử bắt máy.

Nói hết những lời cuối, Chu Hải theo Bàn Tử ra sân hút thuốc.

Bàn Tử phun ra một hơi khói, nặng nề nói: “Đội trưởng Vương gọi đến, Vương Du đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, vừa khai báo toàn bộ tiến trình sự việc.

Thêm rất nhiều chi tiết so với lần trước…”Thì ra cha mẹ của Vương Du và Chung Dật San là đồng nghiệp, đều là nhân viên công vụ của cục quản lý đất đai và cục xây dựng.

Nhưng mà quan vận của cha Vương Du lại hanh thông hơn, nhảy liên tiếp ba cấp thành phó lãnh đạo.

Vậy nên ông ta bắt đầu sa đọa, cặp kè với mấy người phụ nữ cùng lúc, có những quan hệ khó mà nói thành lời.

Mẹ của Vương Du thực sự không thể nhịn nổi nữa, hai năm trước đã ly hôn với ông ta.

Nhưng để không ảnh hưởng đến việc thi cấp ba của Vương Du, hai người không hề công khai.


Mỗi khi Vương Du ở nhà, bọn họ luôn diễn vai vợ chồng hạnh phúc.

Bình thường thì hai người ở riêng, ai cũng có tình mới.

Vương Du khá là mẫn cảm, đã phát hiện ra chuyện này từ lâu.

Có lẽ được thừa kế thiên phú giỏi ngụy trang tình cảm từ mẹ, cô bé phối hợp với cha mẹ để diễn vở kịch gia đình.

Đồng thời cũng là vì mặt mũi, cô bé không vạch trần.

Nếu thực sự vạch trần thì lớp ngụy trang cuối cùng của họ cũng sẽ biến mất.

Giữa cha mẹ của năm người bạn tốt có mối quan hệ tiền quyền khó nói, trong đó cha mẹ của Chung Dật San và cha mẹ của cô bé thân nhất.

Trong một lần đi chơi, Chung Dật San đã hỏi thẳng mặt Vương Du: “Vương Du, cha cậu đang theo đuổi một sinh viên nữ mới được phân đến cục xây dựng, cậu không biết à?”Câu nói nhẹ như lông hồng này dường như làm Vương Du càng trở nên tự ti.

Nhìn Chung Dật San cười cười trông có vẻ vô hại, hạt giống thù hận chầm chậm nảy mầm trong lòng Vương Du.

Ba cô gái nhỏ đều rất thích Trương Dương.

Mã Khả Khả bị cha mẹ ép buộc, chủ động hiến thân.

Trương Dương cũng không quá thích nhưng công cụ ấm giường miễn phí, đâu cần phải từ chối.

Mà Chung Dật San là người luôn được Trương Dương bảo vệ.

Có lẽ Chung Dật San là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Trương Dương.

Cao quý không thể xâm phạm, cũng không nên chạm tới.


Mà Chung Dật San lại chưa từng thể hiện vẻ thích Trương Dương với người ngoài.

Việc bảo vệ đặc biệt này làm cô bé trở thành tình địch của tất cả nữ sinh ở Nhất Trung.

Ghen ghét là thứ vô cùng đáng sợ.

Một khi nảy mầm là sẽ mọc rễ đâm chồi.

Từ năm lớp 10, Vương Du đã cho rằng Mã Khả Khả và Chung Dật San cố tình khoe mẽ trước mặt cô bé.

Họ có gia đình hạnh phúc, cha mẹ chiều chuộng, còn cộng thêm địa vị của mỗi người ở trong lòng của Trương Dương.

Mà khi Vương Du lấy hết can đảm để thổ lộ với Trương Dương, lại bị cậu ta cười cười cho qua.

Tất cả, tất cả những việc trên trở thành một cái gai trong lòng của Vương Du, thường xuyên làm cô bé đau đớn.

Đúng ngay lúc này, Vương Du bị bệnh, cô bé được chẩn đoán dị ứng đậu phộng, cộng thêm dấu hiệu dị ứng nghiêm trọng với hơn hai mươi loại đồ ăn khác nữa.

Thân thể mang bệnh khiến cô bé phải nghỉ ngơi một thời gian.


Quan hệ giữa cô bé với bốn người kia cũng trở nên xa cách.

Đến tận lúc này, cô bé bắt đầu lên kế hoạch cụ thể, cô bé muốn giết chết Chung Dật San.

Đương nhiên cuối cùng còn định tuẫn tình với Trương Dương.

4 giờ 30 phút chiều ngày 22 tháng 6Vương Du nói với người nhà muốn sang nhà Mã Khả Khả một chuyến.

Cô bé chui vào hàng rào ở một góc chết của camera, đi ra khỏi tiểu khu.

Sau đó bảo Mã Khả Khả hẹn Chung Dật San, nói là cô bé sẽ nói thay Mã Khả Khả, khuyên Chung Dật San rời xa Trương Dương.

Đương nhiên là Mã Khả Khả đồng ý, Vương Du mặt dưa không dễ gì mà đồng ý làm việc này, huống hồ để cô bé nói ra chuyện này là hợp lý nhất.

.

 
Chương 43: 43: Thi Thể Thiếu Nữ Không Mặt


Cho nên Mã Khả Khả lên QQ hẹn Chung Dật San.

Mà Chung Dật San sợ cha mẹ nhận ra rằng cô bé không đến trường học ngay, cho nên kéo theo vali ra ngoài, gửi ở một siêu thị bên ngoài tiểu khu, chờ Vương Du ở cửa đông, hai người đi một chiếc xe đen ra bờ biển.

Trước đó Vương Du đã ám chỉ với Chung Dật San, cũng bởi vì sắp đến sinh nhật của Chung Dật San rồi, có lẽ Trương Dương và Trần Thu Thật sẽ cho cô bé một bất ngờ.

Cho nên Chung Dật San không hề từ chối, đi theo Vương Du đến bờ biển.

Vương Du dùng một chiếc khăn lụa che mắt Chung Dật San lại, bảo Chung Dật San nắm lấy một dải lụa sặc sỡ màu xanh biển.

Thấy Vương Du chuẩn bị đầy đủ, lại còn thần bí như vậy, Chung Dật San không hề phản kháng, mà ngược lại còn vô cùng nghe lời, theo Vương Du đi về phía rừng cây.

Lúc này, Vương Du đeo găng tay cao su, lấy một con dao dài ra từ trong ba lô, vừa nói chuyện vừa buộc dải lụa màu lam kia vào cổ tay của Chung Dật San.

Vương Du xoay người, đẩy vào lưng của Chung Dật San, dùng đầu gối đè lên lưng của cô bé, kéo tay của Chung Dật San đặt lên đỉnh đầu.

Cho đến lúc này, Chung Dật San vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa định hỏi vì sao thì dao của Vương Du đã bổ xuống.


Một dao cắt qua gò má của Chung Dật San, dải lụa kia cũng bị chém đứt ngay sau đó.

Động tác vô cùng nhanh chóng, Chung Dật San chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thấy máu bắn tung tóe, vẻ mặt của cô bé trở nên hoảng hốt, không ngừng thét chói tai.

Vương Du bỗng cảm thấy hưng phấn vô cùng, dường như tiếng thét chói tai kia đang chữa lành tâm hồn cô bé.

Bản năng sống sót làm Chung Dật San liều mình quay người cướp dao, liên tục hỏi Vương Du vì sao.

Vương Du rống lên, kể những điều đố kỵ trong suốt mấy năm nay.

Sau đó, cho dù Chung Dật San xin tha như thế nào, Vương Du cũng không hề dừng tay.

Nửa giờ sau, Chung Dật San đã bị chém 132 nhát, sau đó cô bé ngã vào vũng máu, không còn nhúc nhích nữa.

Vương Du vẫn không yên tâm, dùng dao cắt quần áo của Chung Dật San, ném hết vào trong rừng, sau đó cầm dao đâm vào âm đạo của Chung Dật San, thấy cô bé không còn bất kỳ phản ứng gì mới bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Cô bé cầm di động và túi tiền của Chung Dật San đi luôn, tạo thành hiện trường vụ án giết người cướp của.

Ngửi được mùi máu tươi, chó hoang xung quanh không ngừng tập trung đến hiện trường.

Đi ra khỏi rừng cây, Vương Du thay một bộ quần áo khác, đốt hết toàn bộ bao tay và váy áo ngay trên bãi biển, nhìn nước biển liếm hết đống tro tàn đã cháy hết.

Vương Du cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, mọi việc vô cùng hoàn hảo.

Sau đó cô bé tìm ra chiếc xe đạp đã giấu từ trước để đi về nhà, tổng cộng dùng hết một tiếng rưỡi.

Cha mẹ cũng từng hỏi sao cô bé lại đi lâu đến vậy, cô bé nói có đề toán mà Mã Khả Khả không biết làm, cho nên mới về muộn.

Người nhà cũng không nghĩ nhiều, cũng vì hình tượng ngoan ngoãn hiền lành của Vương Du quá thành công.

Nhưng mà ngay ngày hôm sau cảnh sát đã phát hiện ra thi thể, còn nhanh chóng kết luận đó là Chung Dật San.

Mã Khả Khả biết được thì vô cùng nôn nóng, kéo Trương Dương vọt tới trung tâm giải phẫu pháp y để xác nhận.

Sau đó về trường tìm Vương Du, nhưng lại không thấy cô bé.


Hôm sau ngày được cảnh sát tra hỏi, đêm đó Mã Khả Khả tiếp tục đi tìm Vương Du, chất vấn có phải cô bé tìm người ra tay hay không.

Vương Du sợ hãi bảo cô bé nhỏ giọng đi một chút, nói là hẹn bốn giờ sáng ra rừng cây ở mạn tây ký túc xá để nói chuyện.

Khoảng bốn giờ hai mươi rạng sáng ngày 25, hai người có mặt ở rừng cây.

Mã Khả Khả không hề để phòng Vương Du, dù sao thì cô bé cũng gầy yếu, ngoan ngoãn lành tính như vậy, chỉ nghi ngờ có người ngoài trường đã giúp cô bé ra tay.

Vương Du nhút nhát chỉ vào chân của Mã Khả Khả, nói lấy lòng: “Khả Khả, dây giày của cậu lỏng kìa.

”Sau đó nhét điện thoại di động vào tay của Mã Khả Khả, nhờ cô bé chiếu sáng cho mình, Vương Du ngồi xuống buộc dây giày cho bạn.

Mã Khả Khả vốn còn đang giận dữ lặp đi lặp lại, thấy dáng vẻ này của Vương Du, lại phân vân không biết có nên tiếp tục nghi ngờ cô bé hay không.

Đợi được một lúc, Mã Khả Khả lên tiếng thúc giục: “Xong chưa vậy?”Vương Du đứng dậy: “Được rồi, xem xem như này có đẹp không?”Nhân lúc Mã Khả Khả khom lưng nhìn giày, đột nhiên Vương Du dùng dây giày trong tay siết chặt cổ của nạn nhân từ phía sau.

Hai tay dùng sức siết chặt cổ của Mã Khả Khả, Mã Khả Khả ngửa người ra sau, hai chân tách khỏi mặt đất, mất đi điểm tựa.

Không đến hai phút sau, Mã Khả Khả không còn giãy giụa nữa.

Sau đó sợ cô bé chưa chết, Vương Du lại đổi chỗ khác, tiếp tục siết cổ Mã Khả Khả.

Cuối cùng buộc Mã Khả Khả vào một thân cây, tạo thành dáng ngồi hình chữ M, kéo băng đô da trên tóc cô bé ra, che đi biểu cảm chói mắt kia.

Ngay khi chuẩn bị đốt cháy cành khô, tiếng hét của bảo vệ làm cô bé giật mình, Vương Du nhanh chóng chạy đến chỗ tường thấp để núp vào.


Bàn Tử kể xong diễn biến sự việc, hai người im lặng một lúc lâu.

Một thiếu nữ xuân xanh, vì ghen tức mà giết hai người liên tiếp, còn có thể bình tĩnh như thế để xử lý thi thể.

Bây giờ ba gia đình bởi vậy mà hủy hoại.

Không biết nên truy cứu chất lượng giáo dục hiện hành hay nên chất vấn phụ huynh của cô bé, hoặc là chủ nghĩa tôn thờ, theo đuổi vật chất nữa.

Nhưng hai sinh mạng non nớt kia đã không thể cứu vãn được nữa.

Bàn Tử dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá.

“Tháng trước Vương Du vừa tròn mười sáu tuổi, hai vụ án tàn nhẫn như thế, có lẽ sẽ bị phán tù không thời hạn đấy.

”Chu Hải không nói gì, con người phải chịu trách nhiệm cho hành động của chính bản thân.

Nếu không kịp tìm ra hung thủ là cô bé, Trương Dương và chính bản thân cô bé cũng sẽ chết oan uổng.

.

 
Chương 44: 44: Thi Thể Thiếu Nữ Không Mặt


Cho nên Mã Khả Khả lên QQ hẹn Chung Dật San.

Mà Chung Dật San sợ cha mẹ nhận ra rằng cô bé không đến trường học ngay, cho nên kéo theo vali ra ngoài, gửi ở một siêu thị bên ngoài tiểu khu, chờ Vương Du ở cửa đông, hai người đi một chiếc xe đen ra bờ biển.

Trước đó Vương Du đã ám chỉ với Chung Dật San, cũng bởi vì sắp đến sinh nhật của Chung Dật San rồi, có lẽ Trương Dương và Trần Thu Thật sẽ cho cô bé một bất ngờ.

Cho nên Chung Dật San không hề từ chối, đi theo Vương Du đến bờ biển.

Vương Du dùng một chiếc khăn lụa che mắt Chung Dật San lại, bảo Chung Dật San nắm lấy một dải lụa sặc sỡ màu xanh biển.

Thấy Vương Du chuẩn bị đầy đủ, lại còn thần bí như vậy, Chung Dật San không hề phản kháng, mà ngược lại còn vô cùng nghe lời, theo Vương Du đi về phía rừng cây.

Lúc này, Vương Du đeo găng tay cao su, lấy một con dao dài ra từ trong ba lô, vừa nói chuyện vừa buộc dải lụa màu lam kia vào cổ tay của Chung Dật San.

Vương Du xoay người, đẩy vào lưng của Chung Dật San, dùng đầu gối đè lên lưng của cô bé, kéo tay của Chung Dật San đặt lên đỉnh đầu.

Cho đến lúc này, Chung Dật San vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa định hỏi vì sao thì dao của Vương Du đã bổ xuống.


Một dao cắt qua gò má của Chung Dật San, dải lụa kia cũng bị chém đứt ngay sau đó.

Động tác vô cùng nhanh chóng, Chung Dật San chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thấy máu bắn tung tóe, vẻ mặt của cô bé trở nên hoảng hốt, không ngừng thét chói tai.

Vương Du bỗng cảm thấy hưng phấn vô cùng, dường như tiếng thét chói tai kia đang chữa lành tâm hồn cô bé.

Bản năng sống sót làm Chung Dật San liều mình quay người cướp dao, liên tục hỏi Vương Du vì sao.

Vương Du rống lên, kể những điều đố kỵ trong suốt mấy năm nay.

Sau đó, cho dù Chung Dật San xin tha như thế nào, Vương Du cũng không hề dừng tay.

Nửa giờ sau, Chung Dật San đã bị chém 132 nhát, sau đó cô bé ngã vào vũng máu, không còn nhúc nhích nữa.

Vương Du vẫn không yên tâm, dùng dao cắt quần áo của Chung Dật San, ném hết vào trong rừng, sau đó cầm dao đâm vào âm đạo của Chung Dật San, thấy cô bé không còn bất kỳ phản ứng gì mới bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Cô bé cầm di động và túi tiền của Chung Dật San đi luôn, tạo thành hiện trường vụ án giết người cướp của.

Ngửi được mùi máu tươi, chó hoang xung quanh không ngừng tập trung đến hiện trường.

Đi ra khỏi rừng cây, Vương Du thay một bộ quần áo khác, đốt hết toàn bộ bao tay và váy áo ngay trên bãi biển, nhìn nước biển liếm hết đống tro tàn đã cháy hết.

Vương Du cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, mọi việc vô cùng hoàn hảo.

Sau đó cô bé tìm ra chiếc xe đạp đã giấu từ trước để đi về nhà, tổng cộng dùng hết một tiếng rưỡi.

Cha mẹ cũng từng hỏi sao cô bé lại đi lâu đến vậy, cô bé nói có đề toán mà Mã Khả Khả không biết làm, cho nên mới về muộn.

Người nhà cũng không nghĩ nhiều, cũng vì hình tượng ngoan ngoãn hiền lành của Vương Du quá thành công.

Nhưng mà ngay ngày hôm sau cảnh sát đã phát hiện ra thi thể, còn nhanh chóng kết luận đó là Chung Dật San.

Mã Khả Khả biết được thì vô cùng nôn nóng, kéo Trương Dương vọt tới trung tâm giải phẫu pháp y để xác nhận.

Sau đó về trường tìm Vương Du, nhưng lại không thấy cô bé.


Hôm sau ngày được cảnh sát tra hỏi, đêm đó Mã Khả Khả tiếp tục đi tìm Vương Du, chất vấn có phải cô bé tìm người ra tay hay không.

Vương Du sợ hãi bảo cô bé nhỏ giọng đi một chút, nói là hẹn bốn giờ sáng ra rừng cây ở mạn tây ký túc xá để nói chuyện.

Khoảng bốn giờ hai mươi rạng sáng ngày 25, hai người có mặt ở rừng cây.

Mã Khả Khả không hề để phòng Vương Du, dù sao thì cô bé cũng gầy yếu, ngoan ngoãn lành tính như vậy, chỉ nghi ngờ có người ngoài trường đã giúp cô bé ra tay.

Vương Du nhút nhát chỉ vào chân của Mã Khả Khả, nói lấy lòng: “Khả Khả, dây giày của cậu lỏng kìa.

”Sau đó nhét điện thoại di động vào tay của Mã Khả Khả, nhờ cô bé chiếu sáng cho mình, Vương Du ngồi xuống buộc dây giày cho bạn.

Mã Khả Khả vốn còn đang giận dữ lặp đi lặp lại, thấy dáng vẻ này của Vương Du, lại phân vân không biết có nên tiếp tục nghi ngờ cô bé hay không.

Đợi được một lúc, Mã Khả Khả lên tiếng thúc giục: “Xong chưa vậy?”Vương Du đứng dậy: “Được rồi, xem xem như này có đẹp không?”Nhân lúc Mã Khả Khả khom lưng nhìn giày, đột nhiên Vương Du dùng dây giày trong tay siết chặt cổ của nạn nhân từ phía sau.

Hai tay dùng sức siết chặt cổ của Mã Khả Khả, Mã Khả Khả ngửa người ra sau, hai chân tách khỏi mặt đất, mất đi điểm tựa.

Không đến hai phút sau, Mã Khả Khả không còn giãy giụa nữa.

Sau đó sợ cô bé chưa chết, Vương Du lại đổi chỗ khác, tiếp tục siết cổ Mã Khả Khả.

Cuối cùng buộc Mã Khả Khả vào một thân cây, tạo thành dáng ngồi hình chữ M, kéo băng đô da trên tóc cô bé ra, che đi biểu cảm chói mắt kia.

Ngay khi chuẩn bị đốt cháy cành khô, tiếng hét của bảo vệ làm cô bé giật mình, Vương Du nhanh chóng chạy đến chỗ tường thấp để núp vào.


Bàn Tử kể xong diễn biến sự việc, hai người im lặng một lúc lâu.

Một thiếu nữ xuân xanh, vì ghen tức mà giết hai người liên tiếp, còn có thể bình tĩnh như thế để xử lý thi thể.

Bây giờ ba gia đình bởi vậy mà hủy hoại.

Không biết nên truy cứu chất lượng giáo dục hiện hành hay nên chất vấn phụ huynh của cô bé, hoặc là chủ nghĩa tôn thờ, theo đuổi vật chất nữa.

Nhưng hai sinh mạng non nớt kia đã không thể cứu vãn được nữa.

Bàn Tử dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá.

“Tháng trước Vương Du vừa tròn mười sáu tuổi, hai vụ án tàn nhẫn như thế, có lẽ sẽ bị phán tù không thời hạn đấy.

”Chu Hải không nói gì, con người phải chịu trách nhiệm cho hành động của chính bản thân.

Nếu không kịp tìm ra hung thủ là cô bé, Trương Dương và chính bản thân cô bé cũng sẽ chết oan uổng.

.

 
Chương 45: 45: Xác Chết Trương Phình


Thứ hai ngày 28 tháng 7 năm 20142 giờ 15 chiềuCái nóng tập kích thành phố Đông Nam, nhiệt độ cao trên 40 độ suốt ba ngày liên tiếp.

Lá cây ngoài cửa sổ dường như cũng trở nên mất nước nhăn nheo.

Điều hoà phát ra tiếng ù ù, nhiệt độ trong văn phòng cũng coi như là thoải mái.

Chủ nhiệm Bàng Quốc Khánh của trung tâm phân cho tổ hai của Chu Hải phụ trách việc thẩm tra đối chiếu các vụ tai nạn giao thông trong vòng một tháng, sau đó sẽ có pháp y Lưu Kiến Quân của tổ một làm tiếp.

Bởi vì số lượng người sở hữu xe gia tăng, tai nạn giao thông cũng theo đó mà tăng vọt, rất nhiều kết quả giám định được cho ra từ các phòng pháp y tư nhân nhỏ lẻ, từ đây sẽ có một số kẽ hở sai lệch, cho nên có một số vụ án cần bọn họ tiến hành thẩm tra đối chiếu định kỳ.

Trong tình hình bình thường, liên tục có từng đám người vừa tranh cãi ầm ĩ vừa đi đến, mong muốn nhân viên pháp y chuyên nghiệp xét nghiệm vết thương cho bọn họ.

Làm những việc vụn vặt nhưng phức tạp như thế làm Bàn Tử sắp điên mất rồi.

Cao pháp y của tổ ba sinh bệnh nằm viện, mà tổ bốn, tổ năm còn đang đi kiến tập ở tỉnh khác, phải đến đầu tháng chín mới về được.

Bất đắc dĩ, tổ một và tổ hai của bọn họ phải thay phiên làm việc, nhưng tổ một có đến sáu người, áp lực công việc bé hơn rất nhiều.


Lúc này, vấn đề lớn nhất mà trung tâm gặp phải chính là không đủ nhân viên.

Dù sao thì những người chọn làm nhân viên xét nghiệm tử thi cũng không nhiều, mặc dù có người học chuyên ngành này nhưng họ cũng đi làm trái nghề.

Cho nên những người mới tới thực tập này có ở lại hay không cũng khó mà nói trước.

Chu Hải nhìn văn bản chữ "Tổng kết công tác nửa đầu năm 2014" trên màn hình vi tính, hơi nhíu mày.

Báo cáo nửa năm, chỉ có một tháng công tác thì viết thế nào?Ngoại trừ hội nghị chuyên án như đốt củi hun khói, thứ làm Chu Hải khó chịu tiếp theo là không thoát nổi hội nghị và báo cáo tổng kết này.

Tổng kết cái gì? Tổ chúng tôi năm nay giải phẫu bao nhiêu thi thể, đến bao nhiêu hiện trường, hoàn thành bao nhiêu phần trăm kế hoạch sáu tháng cuối năm? Hoàn thành vượt mức bao nhiêu phần trăm? Báo cáo thống kê công tác này có ý nghĩa gì?Dù sao thì bình thường trong hệ thống máy tính cũng đã thu thập báo cáo thống kê kết quả công tác, hơn nữa bây giờ còn tự động gửi lên tỉnh, tự động xếp thành các loại bảng, báo cáo phân tích, vừa xem là hiểu ngay.

Nếu là những trọng án thì vẫn cần phải tiến hành phân tích tổng kết, nhưng viết toàn bộ chi tiết từng vụ vào báo cáo thì chắc chủ nhiệm Bàng sẽ giết chết hắn mất.

Suy nghĩ và hiện thực vẫn có khác biệt, đây là cách làm việc của nước mình, hợp thì ở lại, không hợp thì cút, còn nhiều người đang nhìn chằm chằm hắn để chờ được chế giễu nữa, chủ nhiệm Bàng sẽ là người đầu tiên vỗ tay khen hay.


Thở dài một tiếng, hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ báo cáo.

Chuôi dao giải phẫu bay lượn trên các đốt ngón tay của hắn, biểu cảm không chút thay đổi.

Bàn Tử đã miễn dịch với kiểu khoe ngầm kỹ năng này của hắn rồi, liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm.

Qua hơn nửa buổi, Chu Hải không nói lời nào, suy nghĩ đã bay xa vạn dặm, cầm bút viết những thứ văn vẻ như thế này quá tốn tế bào não.

Bàn Tử thoải mái ngồi dưới điều hòa, uống nước trà, viết xong báo cáo tổng kết cuối cùng, vui vẻ lẩm bẩm hát, lắc lư cái bụng phệ.

Tiểu Lương nhịn không được mà cười trộm.

“Anh Từ buồn cười thật đấy, mới rảnh được nửa ngày đã bắt đầu hát hò rồi.

”Bàn Tử rung đùi đắc ý gật đầu.

“Đúng vậy! Cậu nói xem sao mấy tên như Lưu Kiến Quân ở tổ một lại may mắn như vậy, chịu trách nhiệm ở đây suốt một tháng mà chẳng có án mạng nào xảy ra.

”Chu Hải liếc nhìn Bản Tử một cái, tiếp tục nhìn trang văn bản, Tiểu Lương rụt cổ lại.

.

 
Chương 46: 46: Xác Chết Trương Phình


“Không có án mạng là tốt còn gì, chứng minh thành phố Đông Nam an ninh tốt mà!”Bàn Tử bĩu môi, vươn một ngón tay lắc qua lắc lại.“Đông Nam là vùng thành thị duyên hải, xây dựng, kinh tế phát triển mạnh, dân cư ngoại lại đông đảo, thành phố như vậy dù có trị an tốt đến như thế nào cũng không ngăn nổi những sự việc ác liệt xảy ra.

Càng yên lặng, lại càng có khả năng có trọng án xảy ra.

Cái chết của hai nữ sinh lần trước đấy, yên lặng lâu dần là sẽ có chuyện lớn.


Ui trời! Không thể nhắc đi nhắc lại việc này! Phì phì phì! Chuyện xấu không linh! Chuyện xấu không linh!”Bàn Tử chắp tay lạy bốn phía như thật.Tiểu Lương muốn nói lại thôi, cầm một tờ giấy xoay hai vòng bên cạnh Từ Bưu.Bàn Tử nheo mắt: “Nói đi, cậu có âm mưu gì?”Tiểu Lương đưa giấy trong tay cho Bàn Tử, thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh Từ, nếu mai không có chuyện gì quan trọng thì tôi muốn xin nghỉ.

Anh nói xem anh Hải có đồng ý không?”Bàn Tử cười đến đáng khinh, vươn tay kéo lấy cổ tay của Tiểu Lương.“Đi đâu đấy? Thằng nhãi cậu yêu đương có đúng không?”Tiểu Lương xấu hổ cười mỉm.“À thì ngày mai bạn gái tôi tới thành phố Đông Nam, mọi người đừng hiểu lầm.

Cô ấy phải đến bệnh viện nhân dân của thành phố để thực tập nên muốn đến đây làm quen trước.


Hơn nữa lâu rồi chúng tôi không gặp nhau…”Bàn Tử chọc chọc Tiểu Lương: “Không cần giải thích, đi nói với Chu Hải ấy! Cậu ấy không thích nói nhiều thôi chứ tốt bụng lắm.

Với cả chúng tôi là hai thằng ế U30, không thèm hâm mộ mấy đứa học sinh có bạn thuở nhỏ như các cậu.”Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cái tên hiện lên chính là chủ nhiệm của trung tâm, Bàng Quốc Khánh.Bàn Tử thấy thế thì nhanh chóng nhấc điện thoại: “Chào chủ nhiệm Bàng!”“Tiểu Từ, báo cho Chu Hải, tổ hai các cậu nhanh chóng xuống lầu, đội trưởng Hoàng đang phái người đến đón các cậu, trong một hồ tưới nước ở thị trấn Tích Phúc, người ta phát hiện được một xác chết trôi, nhớ mang dụng cụ bảo hộ mới nhận được.”Bàn Tử run rẩy cả người, môi cũng mấp máy, vâng dạ cúp điện thoại.Chủ nhiệm có “lòng tốt” nhắc nhở bọn họ mang các dụng cụ phòng hộ, việc này tượng trưng cho hiện trường thê thảm khôn cùng, khí trời này, không phải xác chết trương phồng đấy chứ!Chu Hải đóng văn bản, nhấc mắt nhìn về phía Bàn Tử.“Có vụ án à?”Biểu cảm của Bàn Tử như cầu xin: “Ừ, trong một hồ nước ở thị trấn Tích Phúc có một cái xác chết trôi.

Nhiệt độ này với hồ nước ngoài trời, hung thủ này muốn gây chuyện à.

Phì phì phì! Cái mồm ăn mắm ăn muối của tôi!”Cậu ta vươn tay vỗ miệng mình hai cái.Chu Hải làm như không nghe thấy, cầm hòm khám nghiệm lên dặn Tiểu Lương: “Cầm theo mặt nạ phòng độc kiểu mới vừa nhận được, chúng ta xuất phát!”…15 giờ 7 phút chiều ngày 28 tháng 7Ba người đến thị trấn Tích Phúc.Gió nóng ẩm ướt dính nhớp tát vào mặt, giờ này nền xi măng ngoài trời không có mái che có thể nóng đến 73 độ.Cái nóng thiêu đốt dường như làm bỏng rát cả đường hô hấp, mùi hôi thối hỗn loạn cùng cực theo gió đánh úp lại như trời sụp đất nứt.Cảm giác quen thuộc thế này làm cho dây thần kinh đang nhảy nhót của Chu Hải càng thêm hưng phấn.Đeo khẩu trang than hoạt tính lên trước, sau đó lại đeo thêm mặt nạ phòng độc.Dưới sự bảo vệ hai lớp, dường như mùi hôi thối cũng giảm đi rất nhiều.Chu Hải thay trang phục điều tra thực địa một mảnh, mang hai lớp găng tay cao su, đi giày khảo sát hiện trường đặc dụng, xách rương liếc nhìn hai người kia.“Thay đi, nóng chút cũng không sao, nếu không mùi thối của tử thi ám cơ thể suốt ba ngày đấy.”Tiểu Lương và Bàn Tử run người, học theo Chu Hải mà làm.Vượt qua dây cảnh giới, đi về phía bờ hồ nước.Vách tường ngăn cách hồ nước nghiêng về phía hồ 40 độ, trải đá vụn toàn bộ, chỉ có phía Đông Nam có bậc thang kéo dài đến mặt nước..

 
Chương 47: 47: Xác Chết Trương Phình


Điều tra viên đến trước đã lên thuyền đi xuống, chi đội trưởng Hoàng ở dưới vẫy tay.Bên tai Chu Hải toàn là tiếng hít thở của mình, không đeo được mặt nạ phòng độc cảm giác rất khó chịu, đi dọc theo thềm đá rộng 50cm xuống phía dưới hồ nước.Đội trưởng Hoàng tháo khẩu trang ra, mồ hôi đã làm áo trên của hắn ta ướt sũng, xoay người vỗ vai Chu Hải.“Chu pháp y, tổ hai các cậu lại vất vả rồi.”Chu Hải gật đầu: “Nói sơ qua tình hình đi.”“Một giờ trước, dân địa phương Chu Đại Dân báo án, khô hạn kéo dài liên tục nhiều ngày, thôn dân muốn bơm nước tưới bắp, anh ta mới bơm nước được hơn một giờ đã thấy hết nước, nhanh chóng chạy sang đây xem thì thấy một bọc to màu trắng bạc được gói chắc trôi nổi trên mặt nước, vừa vặn chặn đứng đầu hút nước.


Đồng thời, mùi tanh tưới cùng cực làm người ta hít thở không thông toả ra, thôn dân đi vài bước về phía này thì thấy bọc màu trắng bạc kia lòi ra một bên chân người, anh ta sợ tới mức bò lên gọi điện thoại báo cảnh sát.”Chu Hải gật đầu: “Tôi xuống xem thế nào! Đã tìm người nhái đến thăm dò địa hình chưa?”Đội trưởng Hoàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ.“Sắp tới rồi đấy, đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi.”Còn chưa nói xong thì đột nhiên có một tiếng phanh gấp vang lên, Chu Hải biết người nhái đã đến."Đội trưởng Hoàng, anh cứ đi làm việc trước còn tôi đi xem người chết một chút."Chu Hải mang theo hòm khám nghiệm cồng kềnh đi xuống bậc thềm đá.Chỗ này cách mép ao sâu khoảng chừng tám mét, càng gần mặt nước thì mùi của xác chết càng rõ ràng.Bàn Tử bị viêm họng nên mùi hôi thối như vậy làm cho cậu ta không ngừng ho lớn.Tuy đã ngậm kẹo bạc hà cũng có hơi khó có thể chịu đựng được nhưng mà cậu ta vẫn kiên trì đi theo Chu Hải xuống.Đi đến mép nước, sợi vải chống thấm nước màu trắng bạc bọc dây thừng trên đó bị buộc vào bên cạnh máy bơm để ngăn bị trôi đi còn Chu Hải mở một góc của vải không thấm nước bị vỡ ra nhìn.Bên ngoài bao bì vải chống thấm nước nhiều hơn hai lớp, kết cấu chắc chắn với lại dây thừng buộc cũng là dây an toàn ngoài trời màu đỏ và xanh, trên đầu dây thừng có một vòng tròn hình trái tim con gà.Đây là một sợi dây thừng khá chắc rất khó để mài mòn.Nhưng ở cuối dây thừng trôi trong nước dần dần trôi ra.

Chu Hải đưa tay kéo lên là một cái dây thừng hình vòng, phía dưới không có một vật gì."Có lẽ phía dưới là mấy vật giống như là hòn đá được ném xuống nhưng mà trong quá trình bơm nước đã tạo thành một cái kéo, dây thừng và vật thể rơi xuống tách ra.

Cũng bởi vì cái này mà thi thể mới được hút lên.”Bàn chân của thi thể đã trương phình lênHơn nữa Chu Hải xốc một tấm vải chống thấm nước lên thì mùi thối của thi thể kia càng nồng hơn, Chu Hải nhìn trạng thái dây thừng được buộc lại rồi không hành động nữa.“Bàn Tử, cậu gọi người vận chuyển quay lại đây để giải phẫu đi, giải phẫu tại chỗ này luôn vì cũng không có cách nào để vận chuyển về."Bàn Tử đã làm việc được ba năm nên tiếp xúc với chuyện “trôi sông”, “trôi biển”, “nhầm đường” cũng có rất nhiều rất nhiều.Dù sao Đông Nam cũng là thành phố thuộc diện gần biển, có rất nhiều người nghĩ luẩn quẩn nên đã nhảy sông nhảy biển tự sát.Nếu như có thể thì hắn thật muốn đi lan truyền kiến thức một chút vì người chết trong nước, lúc được phát hiện bình thường đều thảm vô cùng cho nên ngàn vạn lần đừng lựa chọn cái chết này.Tuy nhiên, cái quan điểm thối nát của một “xác chết trương phình” như vậy là cực kỳ hiếm.


Mặc dù Chu Hải không nói nhưng hắn cũng biết chắc chắn chỗ này không phải là hiện trường đầu tiên.Tất cả các dấu vết trong nước đều đang chờ tiến triển của thợ lặn.Bàn Tử nhịn cảm giác lúc nào cũng có thể nôn ra, dùng sức gật đầu."Tôi sẽ đi tìm người.

Đúng rồi đội trưởng Hoàng, lát nữa tôi gửi đến điện thoại di động của anh hai tấm ảnh chụp của vết bánh xe.


Nó vừa được phát hiện trên bãi cỏ bên cạnh ao, thời gian từ năm đến bảy ngày.”.

 
Chương 48: 48: Xác Chết Trương Phình


Đội trưởng Hoàng xua tay, ngăn lại động tác của Bàn Tử.Anh ta đã sớm liên lạc với xe vận chuyển thi thể của nhà tang lễ, dù sao công việc này cũng không ai nguyện ý làm.

Cho dù đã bọc như thế nào thì ít nhất không xe nào muốn chở.Cái mùi thối rữa của thi thể này có thể xâm nhập tất cả đối tượng, không có chỗ tránh.Chu Hải không nói nhiều nữa mà trực tiếp nói thẳng với đội trưởng Hoàng."Có lẽ nơi này là hiện trường vụ ném xác.

Sẽ không có quá nhiều chứng cứ, chờ có kết quả của thợ lặn thì hãy nói cho tôi biết.


Đối với ảnh chụp thì chúng tôi đã đi so sánh với cả hai khía cạnh.”Đội trưởng Hoàng ngăn Chu Hải lại."Tôi muốn đi xem giải phẫu cùng với hai cậu, chờ ở đây có kết quả thì hãy thông báo cho tôi trước tiên."Mấy người nhanh chóng quay về trung tâm thay quần áo chuyên nghiệp.Chu Hải đóng góp một chai dầu bạc hà có độ tinh khiết cao mà được hắn mang về từ nước ngoài.Mấy người bôi lên phía dưới mũi, cảm giác lạnh lẽo chói mũi kia không tính là dễ chịu nhưng mà so với mùi thối rữa của thi thể thì quả thực là cảm giác như đến thiên đường.Thi thể đã được vận chuyển tới đây.Cái mùi vị này lại có thể thối ra đến tám trăm dặm, thật sự là làm cho da đầu người ta tê dại.Chưa đến một phút đồng hồ nhân viên vận chuyển đã đặt thi thể xuống, đưa đến phòng giải phẫu thứ tư chuyên dụng cho thi thể thối rữa cao.Bên trong đại sảnh nhân viên mở hết cửa trước sau, dùng vỏ giấy quạt hy vọng mùi vị này sẽ nhanh chóng tản đi.Ngay cả khi thiết bị khử mùi phòng giải phẫu cũng đầy đủ nhưng mùi này thực sự rất khó chịu.Bàn Tử giơ máy ảnh SLR lên tiến hành chụp từ đầu đến cuối cả cái bọc bao bên ngoài và dây thừng của thi thể còn Tiểu Lương ở bên cạnh giúp cậu ta dán thước.Nhưng mà Chu Hải phát hiện thế mà mặt nạ phòng độc của Tiểu Lương lại đeo trên cổ."Tiểu Lương, vì sao cậu không đeo mặt nạ phòng độc?"Tiểu Lương lúng túng ngẩng đầu."Anh Hải! Tôi bị viêm mũi nặng nên không ngửi thấy mùi hôi thối nhưng đeo mặt nạ thì khó thở.”Sắc mặt Chu Hải lập tức trầm xuống."Cậu nghĩ là tôi đang đùa với cậu ư.

Đây là công việc thực chiến nên không phải là lớp học có thể thảo luận, hơn nữa vấn đề hôi thối đều là thứ yếu.


Bên trong mùi hôi thối có rất nhiều độc tố đeo mặt nạ có thể tiến hành bảo vệ thích hợp.

Điều này còn phải được giải thích cho cậu sao?”Trong nháy mắt Tiểu Lương trợn tròn mắt, Chu Hải chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy làm cho cậu ta sợ tới mức nhanh nhẹn đeo mặt nạ.Lúc này Chu Hải mới quay lại bàn giải phẫu, cắt đứt dây thừng rồi cố gắng dựa theo nếp gấp đóng gói, tháo bỏ vải chống thấm nước bọc bên ngoài.Khi lớp vải chống thấm màu trắng bạc ngoài cùng tháo ra, Chu Hải mới phát hiện ra một chuyện."Sao cái này lại giống như một cái lều trại?"Bàn Tử gật đầu."Giống để tôi xem có logo thương hiệu nào không."Nói xong cậu ta lấy vải chống thấm nước đóng gói ra bên ngoài, trải lên một cái bàn thao tác bên cạnh, nghiêm túc kiểm tra.Đáng tiếc là toàn bộ mép vải chống thấm nước đã được cắt qua, kích thước và hình dạng vừa vặn phù hợp để bọc xác chết.Bàn Tử nhíu mày vẫn chưa từ bỏ ý định.Dùng thuốc thử Hydelin phun vào bên trong vải chống thấm nước, một lúc lâu sau xung quanh thật sự xuất hiện mấy bàn tay và dấu vân tay không trọn vẹn.Tuy không đủ rõ nhưng lại làm khiến cho Bàn Tử vô cùng vui vẻ.Không nói nhảm, cậu ta nhanh chóng trích xuất và chụp ảnh.Xử lý xong bên này thì Chu Hải đã tháo bỏ được lớp vải chống thấm nước bọc tầng thứ hai, lớp vải chống thấm này tháo bỏ.

Trong nháy mắt đội trưởng Hoàng muốn nôn ra.Mặt nạ phòng độc có thể ngăn ngừa khí độc hại nhưng không thể phòng được mùi hôi thối.Cho dù nơi này có thiết bị thông gió tốt cỡ nào nhưng cũng chỉ một chữ thối: "Tiểu Lương, mở hệ thống thông gió lớn hơn một bậc!".

 
Chương 49: 49: Xác Chết Trương Phình


"Vâng."Bàn Tử vội vàng phối hợp chụp ảnh thi thể.Lúc này mọi người mới phát hiện trên người nạn nhân mặc một cái áo thu màu đen cùng với một chiếc áo len cổ cao màu xanh ngọc, phía dưới là một chiếc quần thu cùng màu và quần leo núi màu đen.Thắt lưng đã bị đứt, toàn bộ áo khoác đều đẩy lên nách.

Quần trượt ra đến háng, nơi đó to như quả bóng.

Bụng to như phụ nữ mang thai, mạng lưới tĩnh mạch màu xanh đậm dưới bụng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.Dường như Chu Hải không có bất kỳ quấy nhiễu nào, loại bỏ quần áo của nạn nhân cùng Tiểu Lương.Nhưng mà xúc cảm lên tay làm cho cả người Tiểu Lương run một trận.Trên người nạn nhân như bôi một lớp mỡ nên mềm mại rất trơn nhẵn, hơi dùng sức là đã lột ra một miếng da thịt.Chu Hải tiếp tục cúi người rồi nghiêm túc quan sát thi thể, vừa nói vừa bảo Tiểu Lương ghi chép."Người chết là đàn ông, cao 1m75, không có bất kỳ giấy tờ tùy thân và dấu hiệu nào trên cơ thể, không có vết thương rõ ràng trên bề mặt cơ thể, cơ thể nhạt màu.

Tuy nhiên ở háng bên phải của người chết đã tìm thấy một vết sẹo, được cho là trong vòng năm tuổi đã trải qua phẫu thuật bệnh sa nang, trên đó xăm một số chữ cái.

Đôi mắt của nạn nhân mở to, lưỡi nhô ra, miệng và mũi đầy chất nôn mửa, găng tay chết đuối và bao chân tạo hình rõ ràng, trực tràng trào ra ngoài, cơ thể bị phân hủy rất cao.


Bây giờ nhiệt độ ngoài trời thì ban ngày có thể đạt 40 độ cộng thêm nhiệt độ vào ban đêm tối thiểu cũng không thấp hơn 29 độ.

Nhiệt độ trong nước thấp hơn một chút nhưng còn tùy thuộc vào mức độ phân hủy của xác chết.

Ước tính thời gian bị ném xác vào trong nước, trong khoảng năm đến bảy ngày.”Tay Tiểu Lương hơi dừng lại, Chu Hải nói đến thời gian ném xác mà không phải nói thời gian tử vong.Chu Hải không giương mắt lên, nói tiếp."Dựa trên nhiệt độ trung bình ở phía đông nam và trang phục của người chết để phân tích.

Lúc người chết có lẽ là vào cuối mùa đông đầu mùa xuân, hoặc vào cuối mùa thu và đầu mùa đông.”Mắt đội trưởng Hoàng sáng lên."Chu pháp y, ý của cậu là người chết đã từng bị đông lạnh cất giữ.


Chỉ là 5-7 ngày trước mới bị ném xác xuống ao này?”Chu Hải gật đầu."Có thể dựa theo khoảng thời gian này điều chỉnh giám sát xung quanh, dù sao cái ao này có vị trí địa lý vô cùng bí ẩn.

Nếu không phải là người dân địa phương hoặc không phải là một người đã từng đến đây rất khó để tìm thấy.

Dựa theo quán tính hung thủ ném xa chôn gần, hung thủ nhận định không ai có thể nghi ngờ hắn ta cho nên mới quyết định ném thi thể ở đây.”Bàn Tử ở bên cạnh tiến lại gần, dùng kính lúp soi một nhãn hiệu bên trong cổ áo người chết."Chiếc áo len trên người nạn nhân là một chiếc BURBERRY kiểu mới vào mùa xuân năm 2014, có giá khoảng 400 USD.

Logo trên áo thu, không biết.”Ba người tiến lại gần, quả nhiên là như thế."Đây là tiếng Pháp, nhìn trên chữ e có hai dấu chấm.

Có vẻ như điều kiện kinh tế của người chết là tốt nên có thể đi đến Châu u để mua quần áo.”Chu Hải phất tay để cho mấy người lui về phía sau.Một đao cắt đứt bụng nạn nhân, trong nháy mắt mùi hôi thối của cả phòng giải phẫu tăng lên một cấp còn đội trưởng Hoàng thì trực tiếp chạy về phía cửa.Anh ta buồn nôn đến mức nước mắt cũng chảy ra, lao ra khỏi phòng giải phẫu nôn mửa trong phòng vệ sinh.Chu Hải và Bàn Tử trốn ở cửa thoát gió.Nơi này là nơi có gió bên ngoài nên mùi hôi thối ít nhất.Tiểu Lương vẫn đứng bên cạnh giường giải phẫu, Chu Hải đều vô cùng bội phục.

Thể chất ngạt mùi như vậy, thật sự là cực phẩm.Mười phút sau, đội trưởng Hoàng Chi lại trở lại phòng giải phẫu, gật đầu với bọn Chu Hải."Xin lỗi, vừa rồi...""Không có việc gì, đây là phản ứng bình thường của con người.".

 
Chương 50: 50: Xác Chết Trương Phình


Chu Hải xua tay rồi bắt đầu giải phẫu.

Nạn nhân không tìm thấy chấn thương ở xương họng và cổ đồng nghĩa cho thấy anh ta không bị siết cổ đến chết.

Cắt khí quản của nạn nhân, trong đường hô hấp có rất nhiều bọt, đây là dịch đuối nước.

Đao của Chu Hải hơi dừng lại một chút.

Hắn luôn nghĩ rằng người chết đã bị giết và sau đó là được cất đông rồi ném xác chết, nhưng hắn phát hiện của dịch đuối làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ.

Tiếp tục kiểm tra phổi của nạn nhân, toàn bộ phổi đầy bọt, phù phổi rõ ràng, lấy mô phổi cắt lát, còn có máu trong tim, đưa cho Tiểu Lương đi xét nghiệm.

Không có dịch đuối trong đường tiêu hóa vì bị phân hủy nghiêm trọng nên tất cả các nội tạng trong dạ dày được ép ra khỏi miệng từ đường tiêu hóa.


Vết sẹo phẫu thuật bệnh sa nang của nạn nhân đã được chụp lại.

Hơn nữa từ bên cạnh tiến hành kiểm tra cắt tuy bụng thi thể bị phân hủy nghiêm trọng nhưng vẫn để cho Chu Hải tìm được một mảnh vá thoát vị lượn sóng ở háng nạn nhân.

Sau khi rửa sạch, nhanh chóng đưa đến kính lúp có bội số cao gấp đôi.

Chu Hải cẩn thận quan sát, đoán chừng lúc trước người chết đã phình rất to, kích thước của tấm vá cũng khác với người thường còn nhìn kết cấu thì có lẽ là viên thuốc bổ sung polytetrafluoroethylene.

Vì để chứng minh suy đoán của mình nên Chu Hải bảo ba người giúp mình lật thi thể lại, cái xúc cảm dính dính xốp kia thật sự làm cho cả đời người ta khó quên.

Đội trưởng Hoàng lại xông ra ngoài lần nữa.

Quả nhiên, dưới da sau tai nạn nhân phát hiện hai mảng lốm đốm màu xanh đậm.

"Tiểu Lương, chụp phần bị xuất huyết dưới da này.

"Sau một loạt tiếng đèn flash tách tách rồi Chu Hải quét qua một tuần, tất cả mọi người đều kiên nhẫn đến cực hạn nhưng mà còn phải tiến hành kiểm tra sọ não.

Cái hộp sọ của xác chết trương phình này thực sự làm cho mọi người không thể chịu đựng được, mô não bị phân hủy cao, không thể sử dụng từ ngữ để mô tả mức độ kinh tởm của nó.

Hít sâu hai hơi, điều chỉnh trạng thái của mình, Chu Hải bắt đầu nghiêm túc chạm vào đầu nạn nhân.

Do bị phân hủy nên toàn bộ đầu của nạn nhân trở nên cực kỳ to, mặt và trán bị sưng lên nên rất khó để phát hiện chấn thương.


Không có cách nào chỉ có thể loại bỏ tóc đầu tiên.

Nghề cạo đầu này là một trong những kỹ năng cần thiết của pháp y, nhìn động tác cạo đầu nhanh nhẹn của Chu Hải.

Đám người Tiểu Lương mở to hai mắt, cạo đầu trên da đầu mềm mại dễ vỡ như thế, cơ bản giống như cắt dưa chuột trên đậu phụ vậy.

Cạo trọc tóc, gối đầu bên trái của người đã chết xuất hiện một phần phù nề màu tím đen trong tầm mắt, lớp biểu bì đã bị bong tróc.

Màu sắc phù nề rỗng cực kỳ rõ ràng, đây là một chấn thương điển hình trong cơ học.

Từ hình thái mà phán đoán, thậm chí có thể thấy hung khí là một cây gậy với chất liệu là gỗ, nếu là gậy kim loại thì da đầu sẽ không còn nữa.

Bàn Tử vội chụp ảnh lại phát hiện như vậy làm cho tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Cắt bỏ các mô dưới da, các bộ phận tương ứng của hộp sọ xuất hiện để tạo thành một "thuyền" lõm gãy xương.

Sau khi mở hộp sọ, toàn bộ mô não đã trở thành bột nhão nhưng mô não gối bên trái, vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ sậm đã thay đổi.


Tiểu Lương lấy mô não ra, ở vị trí cực thái dương và mặt dưới thùy thái dương lại phát hiện màu đỏ sẫm đã thay đổi.

Rõ ràng chỗ này là vị trí đầu bị thương.

Lần thứ hai giải phẫu các cơ quan nội tạng khác không thấy bất thường gì, Chu Hải đã có luận án.

Nạn nhân bị người ta dùng gậy đánh ngất xỉu từ phía sau sau đó ngâm mình xuống nước và chết đuối, vì vậy trên người không có vết thương kháng cự và vết thương hạn chế.

Nhìn đôi găng tay của nạn nhân đã tróc da, Tiểu Lương giơ mực lấy dấu vân tay nhưng vẻ mặt không biết làm sao.

.

 
Chương 51: 51: Xác Chết Trương Phình


.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom