Cập nhật mới

Dịch Full Nội Tâm Của Quý Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nội Tâm Của Quý Phi

Nội Tâm Của Quý Phi
Tác giả: Tiên Nữ Mạnh Mẽ
Tình trạng: Đã hoàn thành




NỘI TÂM CỦA QUÝ PHI

Tác giả: Tiên Nữ Mạnh Mẽ 仙女大力

Editor: Vee

Văn án:

Sau khi tái sinh, toàn bộ hậu cung có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.
[Nam nhân chẳng có gì tốt lành cả, ngày mai phải đi ôm đùi Hoàng Hậu mới được.]
Hoàng Hậu: "Muội muội thân ái, ta tới rồi đâyyy!!"
[Sao Thục phi nương nương lại dâng bánh trung thu nhân ngũ cốc cho Thái Hậu chứ? Người có biết rằng Thái Hậu bị dị ứng với ngũ cốc không vậy?]
Thục Phi: "Ân nhân!!!! Ân nhân cíu mạng của ta huhuhuhu!!!"
[Ngày mai bệ hạ muốn giế.c Dung tần á.]
Dung tần: "Sao lại muốn giế.c ta chứ? Ta mặc kệ. Cứ chạy trước đã!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Nói một cách văn vẻ thì ta và cẩu Hoàng đế là thanh mai trúc mã, còn nói trắng ra thì là yêu sớm.

Nhưng sau khi hắn đăng cơ đã thành thân với nữ nhi của nhà "Tam Triều Nguyên Lão"* và lập nàng làm Hoàng hậu.

(*三朝元老 Tam triều nguyên lão: đại thần trong ba triều đại)

Ta tức tới nỗi mười lăm ngày không thèm đếm xỉa tới hắn.

Khi ta tiến cung, tuy rằng phân vị chỉ là một Quý phi.

Nhưng đãi ngộ không khác gì so với Hoàng hậu, có khi còn hơn, ở trong cung lớn nhất, dùng những món đồ quý giá nhất.

Còn cẩu Hoàng đế thì đêm nào cũng ngủ trong tẩm điện của ta.

Như này chẳng phải khiến người khác ganh ghé/c sao?

Chẳng trách đời trước Hoàng hậu luôn nhắm vào ta như vậy.

Vì vậy ta cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, đá văng tên cẩu Hoàng đế đang ôm ta ngủ ngon lành ra: "Mau về Cần Chính điện của ngài đi!"

Hôm sau tỉnh dậy, ta vừa cắn hạt dưa vừa tính toán:

[Nam nhân chẳng phải thứ tốt lành gì, ngày mai ta phải đi ôm đùi Hoàng hậu mới được."

Nào ngờ chưa tới nửa canh giờ, Hoàng hậu lại xuất hiện ở tẩm điện của ta.

"Muội muội thân ái, ta tới rồi đây!"

3.

Ta và Hoàng hậu nhìn nhau.

Nàng nhìn hạt dưa trong tay ta, hỏi: "Muội muội thân ái không mời ta chút sao?"

[Ai là muội muội thân ái của Người chứ! Nói thì có thể nói loạn nhưng mà đừng có nhận vơ họ hàng như vậy chứ!"

Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài mặt ta vẫn cười hì hì, bốc một nắm hạt dưa đưa cho nàng: "Ngần này đủ chưa nương nương?"

"Đủ rồi. Nếu chưa đủ thì ta tự lấy thêm." Hoàng hậu ngồi bên cạnh ta, bắt đầu cắm đầu cắn hạt dưa.

[Ấy từ đã, rốt cuộc Người tới đây để làm gì chứ!]

Bỗng nhiên Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn ta: "Không phải là muội muốn ôm đùi ta sao? Ta đến rồi, muội ôm nhanh đi."

Ta khờ luôn rồi, sao nàng lại biết mấy lời trong lòng ta?

"Ai nói ta muốn ôm đùi của nương nương chứ?"

"Đây, đây, đây và cả kia nữa." Hoàng hậu vừa cắn hạt dưa vừa chỉ vào đám cung nữ thái giám đứng sau lưng ta.

Vì thế ta thử một chút, nói trong lòng:

[Đừng nói đây đều là người của Hoàng hậu nhé?]

Đám cung nữ thái giám đồng thời quỳ xuống: "Tuy rằng chúng nô tỳ là người của Hoàng hậu nương nương, nhưng trong thâm tâm, chúng ta đã coi mình là người của Quý phi nương nương rồi! Chúng nô tỳ chỉ muốn giúp Quý phi nương nương hoàn thành tâm nguyện mà thôi!"

Không ổn rồi, quả nhiên bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.

4.

Ta liền nói thẳng: "Vậy Người cho ta ôm đùi thật sao?"

"Cho chứ." Hoàng hậu duỗi một chân ra, "Mau ôm đi."

Ta ngượng ngùng ôm lấy đùi mảnh khảnh của Hoàng hậu.

[Ta ôm đùi của Người rồi thì sau này người không thể gây khó dễ cho ta nữa.]

[Các nương nương khác mà bắt n/ạt ta thì Hoàng hậu nhớ che cho ta đó.]

Vẻ mặt Hoàng hậu phức tạp, nhìn nhìn ta: "Diêu Thu Nhi, muội là Quý phi, là Quý phi mà còn bị người khác bắ/t nạt sao? Ngoài ta ra thì ai có thể bắt n/ạt muội chứ?"

Ồ, suýt chút nữa là quên mất thân phận của mình luôn rồi.

Hoàng hậu ôm theo bình hạt dưa của ta đi rồi. Trước khi đi còn mời ta tới chỗ của nàng vào giờ Mão để bàn bạc về yến tiệc Trung thu.

Xin hỏi là nương nương tốt nhà ai mà lại họp mặt vào giờ Mão vậy?

(*giờ Mão: 5-7 giờ sáng)

Cuộc họp mặt này cũng khá long trọng, không ít người tham dự.

Sau khi cẩu Hoàng đế đăng cơ đã cưới một đống phi tần để lấy lòng các đại thần!

Đến lúc chớ/t ta mới ngẫm ra điều này.

5.

Thục phi ngồi đối diện còn ngáp to hơn cả ta nữa.

Hoàng hậu nói gì thì nàng đều gật điêng cuồng: "Thần thiếp thấy Hoàng hậu nương nương nói rất đúng!"

Ta hoài nghi có phải là nàng đang muốn nhanh nhanh chóng chóng để về ngủ bù hay không.

Sau khi bàn bạc xem ăn món gì, trình tự ra sao, Hoàng hậu nương nương còn nói:

"Ngự thư phòng đã chuẩn bị bánh trung thu rồi, mỗi người cầm một phần về nhé. À Thục phi, muội ở gần cung của Thái hậu nương nương nhất, muội giúp ta đưa cho Thái hậu nương nương nhé."

Thục phi cười rất chân thành: "Vâng. Ta cam đoan sẽ đưa tới tận nơi."

Hoàng hậu nhíu mày: "Ta nên tặng Thái hậu nương nương bánh trung thu nhân gì đây nhỉ..."

Thục phi xung phong nhận việc: "Ngũ cốc đi ạ, ngũ cốc rất thơm."

Cuối cùng ta cũng biết lý do vì sao mà Thục phi lại bị Thái hậu cấm túc trong Trung thu yến đó rồi.

[Sao Thục phi nương nương lại dâng bánh trung thu nhân ngũ cốc cho Thái Hậu chứ? Người có biết rằng Thái Hậu bị dị ứng với ngũ cốc không vậy?]

[Chán sống rồi hay sao! Có phải muốn bị cấm túc không thế? Mau đổi cái khác đi!]

Thục phi run lên, bật người dậy đổi bánh trung thu nhân ngũ cốc thành nhân lòng đỏ trứng muối.

Khi bốn bề vắng lặng, nàng còn ôm ta khóc lớn: "Ân nhân!!!! Ân nhân cíu mạng của ta huhuhuhu!!!"

6.

Trong yến tiệc đêm Trung thu, Thục phi được sắp xếp ngồi bên cạnh Thái hậu nương nương, rất được sủng ái.

Bởi vì bánh trung thu nhân trứng muối của nàng đã khơi gợi lên ký ức thời thơ ấu của Thái hậu.

Nhìn những phi tần đang cố gắng nịnh nọt Thái hậu.

Ta khinh thường.

[Tặng cao dưỡng nhan là sao? Da của Thái hậu còn đẹp hơn da của ta nữa, trông có giống người đang cần dùng món đồ này không?]

[Còn Thái hậu nữa, sao mà dung mạo đó giờ của Người vẫn không có gì khác thế? Ta chưa từng thấy ai đẹp hơn Thái hậu nương nương cả.]

[Haiz... khi nào ta mới có thể trở nên xuất sắc như Thái hậu đây.]

"Thu Nhi, tới đây ngồi bên cạnh ai gia." Thái hậu cười vẫy vẫy tay với ta.

Ta và Thục phi ngồi một trái một phải, trông y hệt như hai con ch/ó săn đủ tư cách.

Mãi cho đến khi lúc chia lễ vật ta mới biết ngồi bên cạnh Thái hậu thật sự tốt đến nhường nào.

Người vung tay quá mạnh, cái gì cũng chia cho ta và Thục phi.

[Ta yêu Thái hậu nương nương cả đời wuwuwuwuw]

Thái hậu lại nhét vào tay ta một đống vàng bạc.

7.

Cấu Hoàng đế tỏ vẻ bất mãn trước dáng vẻ nịnh hót Thái hậu rồi phớt lờ hắn của ta.

Đêm đó, hắn dày vò, lăn qua lăn lại ta không biết bao lần, mãi cho đến khi ta nói ta sẽ yêu hắn mười đời thì hắn mới buông tha cho ta.

Ta trợn mắt nhìn lên trần nhà.

[Vì sao hắn không tới chỗ mấy phi tần khác, có phải là do "không được" hay không?]

Cẩu hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắp phát ra lửa: "Trẫm không được?"

Chớt rồi, ta quên mất người này cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của mình.

Đêm dài đằng đẵng....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Bảy ngày sau, cuối cùng ta cũng sống lại.

Hoàng hậu mời ta tham gia buổi tiệc trà trong cung của nàng.

Không mang theo lễ vật thì nghe có vẻ ta keo kiệt quá, còn mang thì giống như đang khoe khoang.

Vì thế ta đã chu đáo mang 24 bông hoa cúc khô tới.

Tính cả Hoàng hậu thì trong hậu cung có tổng cộng 12 phi tần, mỗi người cầm hai bông hoa, vừa đẹp.

8.

Tới nơi ta mới biết được rằng hóa ra mình là người duy nhất mang lễ vật tới.

Được lắm, mọi người đều tới đây ăn chùa luôn.

"Bệ hạ đúng là rất quan tâm tới Quý phi nương nương mà, hoa cúc mà Ba Tư cống nạp chỉ có tổng ba mươi đóa, thì hai mươi chín bông đều là cho nương nương rồi."

Lý mỹ nhân vừa mới tiến cung che miệng cười.

[Lý Thúy Thúy đừng tưởng ta không biết người đang cố tình gây chuyện, đừng có mà cười nữa.]

Lý mỹ nhân không cười nổi nữa, có lẽ là do trời sinh không thích cười ha.

Hoàng hậu lên tiếng giảng hòa, sai người bưng đ ĩa trái cây vào, mọi người cười cười nói nói.

Thục Phi thần bí cười nói: "Haiz mọi người nghe chuyện chưa, Thất vương gia và Thất vương phi lại hòa ly rồi."

"Đây là lần thứ bảy trong tháng này nhỉ?" Dung tần phụ họa nói.

Ta bình tĩnh nhấm ngụm trà.

[Mấy cái này đều là chuyện xưa xửa xừa xưa hết rồi, ta còn biết là cháu trai của Định Viễn hầu là sản phẩm của chính hắn và con dâu sinh ra, con trai của hắn là hảo Long Dương* nữa cơ.]

(*hảo Long Dương 好龙阳: chỉ sự đồng tính luyến ái giữa nam giới)

Nhìn những khuôn mặt sửng sốt, còn cả khuôn mặt khiếp sợ của Dung tần nữa.

Ta lại nhớ tới một chuyện.

[Ngày mai bệ hạ sẽ giế.t Dung tần á.]

Dung tần run rẩy: "Vì sao lại muốn giế.c ta??? Ta mặc kệ! Cứ chạy trước đã rồi tính sau."

[Khoan đã, ta nhớ nhầm, ngày mai bệ hạ không phải là giế.c Dung tần, mà là ai nhỉ?]

Tất cả mọi người trong căn phòng đều đồng loạt nhìn về phía ta.

9.

[Sao lại nhìn chằm chằm ta thế? Chẳng lẽ mọi người phát hiện hôm nay ta chỉ dùng son bách hoa mà cả nước chỉ có một thôi sao?]

Sắc mặt của mọi người lại khôi phục như thường.

Dung tần đã không cần phải chế.c nữa rồi, tinh thần cũng phấn chấn hẳn: "Lần này làm sao mà Thất vương gia và Thất vương phi lại hòa ly vậy?"

Thục phi hắng giọng: "Chuyện này nói ra thì cũng hơi dài...."

Ta đảo mắt quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lan phi luôn im ắng.

[Ta nhớ ra rồi! Người bị giế.c là Lan phi!]

Lan phi trợn mắt há hốc mồm, rồi co giò bỏ chạy.

Đống hạt dưa trong tay nàng cũng vung thẳng vào mặt Thục phi đang ngồi bên cạnh.

Vừa chạy vừa hỏi: "Vì sao lại là ta chứ! Ta vừa mới tiến cung hôm qua thôi màaa!!"

[À quên, không phải là Lan phi đâu, ta lại nhớ nhầm rồi.]

Lan phi vốn đã chạy tới cửa, vừa mới nâng chân trái lên, người chợt cứng đờ, xoay người lại.

Sao đó vấp phải ngưỡng cửa.

[Ta không thể nhớ ra nổi, có thể về ngủ không nhỉ?]

Hoàng hậu hỏa tốc sai người đóng cửa lại.

Sau đó, tất cả phi tần đều phải ở lại trong cung của Hoàng hậu.

Mục đích là để coi ai sẽ là người phải chớ/t.

Nhưng sai hết rồi.

10.

Tới trưa ngày hôm sau, tất cả mọi người đều sống sót bình an vô sự.

Ai nấy đều nở nụ cười như vừa mới từ cõi chớt đi ra.

Cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra-----

Ánh nắng chói chang chiếu vào, kéo theo đó là khuôn mặt âm u của cẩu Hoàng đế.

[Sao hắn lại không cười? Chẳng lẽ muốn giế.c người sao?]

[Các tỷ muội chạy mauuuu!]

Căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn, Liễu chiêu nghi và Vương mỹ nhân chạy trối chớt còn va thẳng vào nhau.

Cẩu Hoàng đế hít sâu một hơi, giận dữ hét lên: "Diêu Thu Nhi! Nàng mau lăn tới đây!"

Được thôi, tới thì tới chứ sợ gì.

Khi ta chỉ còn cách cẩu Hoàng đế nửa bước chân nữa, hắn không chờ nổi rồi.

Liền đưa tay ra kéo ta vào lòng, "Đêm qua nàng không về ngủ với trẫm, sáng nay cũng không ăn sáng với trẫm, tới trưa cũng không thấy về ăn cơm với trẫm, vậy là ý gì chứ? Không thương yêu nhau nữa rồi?"

"Bệ hạ nói linh tinh gì vậy chứ, có lúc nào mà thần thiếp không nhớ tới bệ hạ đâu!"

[Ăn ngủ nghỉ đều cần người ở bên cạnh! Sao ngươi không bảo ta cùng vào triều hay cùng đi nhà xí với ngươi cho rồi!]

Cánh tay đang ôm sau thắt lưng của ta bỗng siết chặt, nghiêm túc nói: "Cũng không phải là không được."

Chúng phi tần đang chạy trối chớt cũng dừng lại, mấy chục con mắt đang nhìn về phía ta và cẩu Hoàng đế: "Còn diễn ân ái nữa là chúng ta báo quan đó."

[Thật là lo quá đi, rốt cuộc là hắn muốn giế.c ai chứ.]

[Là Hoàng hậu, hay Thục phi, hay là Lan phi, hay là Dung tần, hay là....]

"Là Dung tần!"

Dung tần xỉu ngang.

11.

Ánh mắt của cẩu Hoàng đế chợt hung dữ hơn: "Trẫm muốn giế.c Dung tần."

Dung tần đang té xỉu trên đất cũng run rẩy.

"Hộ bộ thị lang Vinh Bình, tên cẩu quan này, trẫm kêu hắn đi cứu trợ Nam Châu đang gặp thiên tai, vậy mà hắn dám biển thủ hai mươi vạn lượng! Là hai mươi vạn lượng đó!"

"Trẫm không chỉ muốn giế.c hắn! Mà còn muốn ló/c da của hắn ra để chia cho người tị nạn cơ!"

[Ồ, hóa ra là Vinh Bình này sao, vậy không sao rồi.]

(Dung tần - 容嫔 róngpín, Vinh Bình - 荣平 róngpíng. chốt lại là chị Thu Nhi bị lãng tai:)))))))

Cẩu Hoàng đế oán giận.

Dung tần từ từ đứng lên, vờ như chưa có gì xảy ra, vỗ vỗ mấy vỏ hạt dưa bị dính lên y phục: "Thần thiếp cảm thấy bệ hạ thật sự là anh minh thần võ!"

Cẩu Hoàng đế rất thích nghe người khác khen hắn.

Hắn lập tức vung tay: "Tấn Dung tần lên làm Dung phi!"

[Dung phi cũng hay, Dung phi thì không còn bị nhầm với tên của người khác nữa rồi.]

[Mà ngày nào ta đây cũng hết nước hết cái khen ngươi mà sao không thấy người tấn ta lên nữa?]

[Sao mà phân biệ.t đối xử thế? Tiêu chuẩn kép đấy à? Không yêu thương gì nhau nữa đúng không?]

Ta đã là Quý phi rồi, còn tấn lên nữa thì cũng chỉ còn mỗi chức vị Hoàng hậu.

Ánh mắt cẩu Hoàng đế nặng nề nhìn ta, rồi lại quay qua nhìn Hoàng hậu: "Cũng không phải là không đượ...."

"Thần thiếp vẫn còn chín mươi chín việc vặt trong hậu cung chưa xử lý." Hoàng hậu liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi nói.

[Hóa ra làm Hoàng hậu lại bận rộn như vậy sao, không ổn không ổn, ta không làm đượccc]

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, cẩu Hoàng đế cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


12.

Đã qua giờ cơm mà ta vẫn còn chưa được ăn nữa.

Bụng ta kêu gào từng đợt.

[Không phải ta, ta không có đói, không hề đói tí nào luôn.]

Bụng lại réo lên.

Hoàng hậu cười cười sai ngự thiện phòng mang hai mươi tám món lên, nhiệt tình mởi mọi người ở lại dùng bữa.

Cẩu Hoàng đế không ăn, cũng không cho ta ăn, ôm ta đi về phía cửa: "Nhanh hồi cung với trẫm, cung của trẫm vô cùng hiu quạnh, cần ái phi sưởi ấm."

Ta quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, điêng cuồng giãy dụa: "Ăn xong rồi đi! Ở đây nhiều người lắm không sợ quạnh quẽ gì đâu!"

Cẩu Hoàng đế mỉm cười: "Chỗ này nhiều người quá, trẫm không thở nổi."

[Không hề có tinh thần đoàn kết gì cả, như này ra ngoài thì sét sẽ đánh ngươi đầu tiên đấy!]

"Thần thiếp muốn ăn."

"Nàng không muốn ăn đâu."

Cẩu Hoàng đế liền vác ta lên vai, bước đi như bay: "Trẫm sẽ sai người làm cho nàng món phô mai hấp đường, canh mận, tôm nõn xào, chả cá cuộn sốt cà chua, măng rừng om dầu, sườn kho rượu..."

(*tên các món đã được vietsub:>>)

"Vậy thần thiếp đành miễn cưỡng dùng bữa với bệ hạ."

[Hí hí đây đều là những món mà ta thích.]

[Tạm biệt bạn vịt quay, ta thay lòng đổi dạ đây.]

13.

Cẩu Hoàng đế tới vội nên không ngồi kiệu.

Hắn vác ta trên vai suốt cả một quãng đường.

Vất vả lắm chân mới được chạm đất, vừa ngồi xuống bàn ăn, còn chưa nóng mô*g lại bị buồn nôn.

Cẩu Hoàng đế nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh: "Không phải là ái phi đã mang thai đứa nhỏ của trẫm sao? Là công chúa hay hoàng tử? Trẫm thích con gái hơn, nhưng mà con trai thì cũng tạm được, dù sao trong nhà vẫn còn cái ngai vàng cũng cần người thừa kế."

Ta nhịn không nổi mà trợn mắt nhìn hắn: "Bệ hạ thật sự có tư duy thật độc đáo đó."

[Ngươi thử bị vác suốt cả một quãng đường như ta xem! Dạ dày có cuộn lên như ta không!]

Cẩu Hoàng đế trầm tư một lát: "Lần sau trẫm sẽ cõng nàng vậy."

"Vậy vừa rồi thì sao?"

"Nãy trẫm quên."

[Haha, nếu không cần dùng tới não thì mang đi quyên góp dùm.]

[Mà thôi, chắc cũng chẳng ai cần bộ não này đâu.]

Cẩu Hoàng đế cúi đầu ăn một miếng rau, rồi gắp hai miếng vào bát ta: "Ái phi cố gắng ăn nhiều chút nhé, dạo này thấy nàng gầy đi rồi."

Đồ ăn trong miệng ta chặt cứng, nước mắt cũng lưng tròng.

Cẩu Hoàng đế nhìn ta đầy vui vẻ: "Ái phi cảm động đến phát khóc luôn sao? Thật sự nàng không cần như vậy đâu, làm quen dần là được."

[Xương.... Xương mắc trong họng ta rồi!!!]

[Mau mau mau!!! Cíu taaa!! Nghẹn chớt mất!! Nếu ta mà chớt như này, truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm huhuu.]

Sắc mặt cẩu Hoàng đế thay đổi, chạy tới vỗ vỗ cho ta.

Sợ qué.

Sống lại rồi.

14.

Ta vừa uống nước vừa nhìn Chưởng thị đang ghi chép lại cuộc sống hàng ngày ở bên cạnh.

[Tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi ghi lại chuyện Quý phi bị hóc xương vào đây.]

Tay cầm bút của Chưởng thị run lên, vuốt mồ hôi trên trán rồi giả vờ bình tĩnh.

Chưa viết xong đã vội lấy cớ để chuồn đi.

Bốn bề vắng lặng, cẩu Hoàng đế nhất quyết đòi ôm ta, rồi đút cho ta ăn: "Ái phi tự ăn lại bị hóc xương nữa thì sao, tốt nhất cứ để trẫm giúp nàng."

Ta ôm cổ hắn, cười: "Bệ hạ ân cần quá đi."

[Cẩu Đăng Tây, cái xương mà ta bị hóc là do ngươi gắp cho ta đấy.]

Nhưng mà chẳng mấy chốc ta đã không còn cười nổi.

"Ái phi ăn xong rồi hả?" Cẩu Hoàng đế lấy khăn để lau tay, móng vuốt thì cứ chạy lung tung trên lưng ta.

Ta cảnh giác nhìn hắn, cứ có cảm giác là tên này không có ý định tốt lành gì.

Quả nhiên, cẩu Hoàng đế bế ta đi qua tầng tầng lớp lớp mành che bị gió thổi bay: "Vậy tới lượt trẫm rồi."

Mấy canh giờ sau, ta vùi đầu vào gối, giống như con thuyền nhỏ bị ném ra giữa biển khơi mênh mông, gợn sóng cuồn cuộn.

Nhấp nhô lên xuống, trôi nổi đó đây, không ngừng nghỉ.

[Hậu cung nhiều mỹ nhân phi tần như vậy, sao ngươi cứ ngượ/c đã/i mỗi ta chứuuu?]

Cẩu Hoàng đế hôn lên khóe mắt đẫm lệ của ta: "Trẫm không thích các nàng ta. Cả mạng sống của trẫm chỉ thuộc về ái phi mà thôi."

[Không thích mà lại thành thân với họ.]

[Mạng sống cũng là của ta, vậy bây giờ ngươi đang làm gì thế? Ngươi đang muốn lấy mạ/ng của ta!!]

"Trẫm cảm nhận được là ái phi vẫn chưa có mang thai là do trẫm chưa đủ cố gắng, cho nên trẫm đang kiểm điểm lại lỗi lầm của chính mình."

Vâng, một cuộc kiểm điểm gió mưa dữ dội.

15.

Cẩu Hoàng đế yêu cầu ta chuyển tới Cần Chính điện để ở cạnh hắn.

"Chỉ cần cách xa ái phi nửa canh giờ thôi là trẫm lại không có chút tinh thần nào cả, như bị bệnh vậy."

Ta dùng những lời lẽ chính nghĩa để giáo dục hắn: "Nào có chuyện Quý phi ở Cần Chính điện chứ. Lỡ có người biết chuyện này rồi đồn đãi rằng ta đây hồng nhan họa thủy, tham gia vào chính sự thì làm sao?"

[Đừng có tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.]

[Ta chuyển tới đây để tiện cho ngươi ra tay lúc nào cũng được chứ gì!]

[Ta nói cho mà biết! Đừng! Có! Mơ!]

Làm gì có Hoàng đế nhà ai mà lại dính người như vậy chứ! Không thể chịu nổi.

"Ái phi nói đúng." Trên mặt cẩu Hoàng đế đều ghi hai chữ "sáng suốt".

Ta cứ tưởng rằng hắn bỏ cuộc, không ngờ hắn lại chuyển luôn cả ngự án* tới, cắm rễ ở cung của ta.

(*ngự án 御案 yù àn: chiếc bàn dành riêng cho vua/ hoàng đế)

Hoàng hậu sai người tới mời ta cùng đi xem kịch.

Người của nàng vừa mới bước chân vào cửa đã bị cẩu Hoàng đế đuổi đi: "Các ngươi gọi đó là xem kịch sao? Không biết tìm đâu ra được nhiều tên tiểu bạch kiểm như vậy, trong mắt ái phi chỉ cần có một nam nhân duy nhất là trẫm là đủ rồi!"

Phê duyệt tấu chương mệt mỏi, hắn cũng phải hôn nhẹ ta một cái.

Cãi nhau với đại thần, miệng khô, cũng đòi ôm hôn ta.

Sủng phi thần sự không phải là người bình thường có thể làm được, vì vậy ta bắt đầu cố tình gây sự, chiến tranh lạnh với cẩu Hoàng đế.

16.

"Thần thiếp không quan trọng bằng đống tấu chương này sao? Vì sao bệ hạ phê tấu chương mà không phê thần thiếp chứ?"

Nói xong, ta dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía cẩu Hoàng đế.

[Nhanh nhanh nhanh! Mau khiển trách ta nặng vào! Sau đó vung tay áo bỏ đi đi!]

[Ngày mai ta có thể hẹn Hoàng hậu đi xem kịch rồi.]

"Ái phi." Cẩu Hoàng đế buông ngự bút, kéo ta ngồi vào lòng, gác cằm lên hõm cổ ta, thổi hơi nóng vào tai: "Nàng đừng có mơ nữa."

Ta giả ngu: "Gì chứ? Mơ tưởng tới bệ hạ cũng không được sao?"

Cẩu Hoàng đế rất thích bộ dáng này của ta, nhưng mà ta không diễn nổi nữa rồi.

Vì vậy, ta đá bay cẩu Hoàng đế: "Mau quay về Cần Chính điện của ngài đi!"

Cẩu Hoàng đế cú/t rồi, nhưng nửa đêm lại trèo cửa sổ vào.

[Ai đó tới ngăn hắn lại dùm ta với!]

[Ông trời ơi!! Thiên lý ở đâu chứ!]

Cẩu Hoàng đế hài lòng ôm lấy ta: "Ái phi, trẫm vừa mới đổi tên rồi, giờ tên trẫm là Thiên Lý."

Ông trời thật tốt quá đi.

Cầu được ước thấy luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


17.

Nhân lúc cẩu Hoàng đế thượng triều, ta chạy tới cung của Hoàng hậu.

Chạy nhanh quá nên cũng bị hụt hơi.

Hoàng hậu nhìn ta từ trên xuống dưới rồi thở dài một tiếng: "Muội muội thân ái, ta cảm thấy muội cần rèn luyện đó. Từ ngày mai chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng ở Ngự hoa viên nhé."

Mắt ta tối sầm lại: "Không cần đâu!! Thần thiếp không làm được!!"

Ký ức của đời trước đột nhiên ùa về trong tâm trí ta.

Cẩu Hoàng đế cũng như bây giờ, ngày nào cũng lảng vảng không chịu rời cung của ta.

Hoàng hậu cũng gai mắt, không chỉ kêu ta tới Ngự hoa viên để chạy cùng, mà còn kêu ta đá cầu, tập chống đẩy, luyện Bát đoạn cẩm*, thậm chí còn yêu cầu Lan phi - nhi nữ nhà võ quan tới kèm cặp cho ta.

(*Bát đoạn cẩm: là một bài tập dưỡng sinh từ lâu đời của Trung, gồm 8 thế tập luyện, được ví như là 8 đoạn vải gấm)

Mấu chốt là cả hậu cung lớn như vậy mà chỉ có mỗi mình ta có đãi ngộ này!

[Đừng có nhắm vào nhau rõ ràng như thế chứ Thẩm Kim Hoa!]

[Cẩu Hoàng đế bắ/t nạ/t ta rồi mà giờ ngươi cũng bắ/t na/t ta!]

[Lúc nào cũng muội muội thân ái lên muội muội thân ái xuống, mà không thèm quan tâm tới mạng sống của nhau luôn.]

[Ta phải làm ầm ĩ chuyện này lên mới được!]

Hoàng hậu đặt hạt dưa lại vào hũ, rồi đưa tay bóp lấy cánh tay ta.

Vì sao ta lại nhìn ra sự ghét bỏ trên mặt của nàng nhỉ?

"Diệp Thu Nhi, cả ngày trong đầu muội toàn nghĩ cái gì thế, tính ra thì muội cũng là bảo bối trong tay cẩu Hoàng.... à nhầm bệ hạ, mà nhìn cái cơ thể gầy gò ốm yếu này của muội xem, ta e là một ngày nào đó muội bị tên Tạ Tư Thẩm kia quăng một phát là vỡ tan ngay."

Hóa ra là nàng đang quan tâm tới ta, huhu.

Nhưng mà ta không muốn tập đâu, đời này ta không thể rèn luyện được, ta chỉ đành nhận tấm lòng của nàng thôi.

Xem ra sau này ta cũng nên ít ghé qua cung của Hoàng hậu thì tốt hơn.

18.

Từ khi trời vào thu, chứng bệnh lười biếng của ta ngày càng nặng hơn.

Ngày nào cũng ôm túi sưởi nằm cuộn tròn trên trường kỉ, quấn tấm chăn gấm rồi xem những cuốn thoại dạo gần đây khá nổi tiếng trong kinh thành.

Là của Tiên Nữ Mạnh Mẽ viết đó, hay quá đi.

"Ái phi, trẫm về rồi đây, lúc không có trẫm ở đây có phải ái phi rất nhớ trẫm không?"

Cẩu Hoàng đế còn chưa bước chân vào cửa mà tiếng đã vang vọng tới rồi.

Ta cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào quyển sách: "Thần thiếp lúc nào cũng nghĩ tới bệ hạ."

[Nghĩ xem có cách nào khiến ngươi đêm đến đừng dính vào ta nữa.]

[Ta tự hỏi rằng không biết ngươi có thể cách xa ta một chút không?]

Hắn bước lại đây, ôm lấy ta vào lòng: "Bên ngoài lạnh lắm, trẫm cũng lạnh, mau để trẫm ôm một cái."

[Nói thế nghe có vô lý quá không? Túi sưởi trên tay ngươi còn nóng hơn của ta nữa.]

Ta chuẩn bị đẩy cẩu Hoàng đế ra, lại nghe thấy hắn nói: "Hôm nay trẫm không bận, ta đưa nàng ra ngoài đi dạo nhé?"

Chỉ cần nói điều này ra thôi là ta lại phấn khích.

Bật người dậy hôn lên má hắn.

"Bệ hạ, thần thiếp yêu người chớt mất."

Thế mà cẩu Hoàng đế lại ngại ngùng tới đỏ cả mặt.

19.

Lần cuối cùng mà ta và cẩu Hoàng đế cùng nhau dạo phố.

Là khi hắn vẫn chưa phải là Hoàng đế, ta cũng chưa phải là Quý phi.

Cẩu Thái tử chỉ vào chuỗi cửa hàng trên đường Chu Tước, vô cùng hào hùng, dùng tay vẽ một vòng tròn to rồi nói: "Chờ cô làm Hoàng đế, tất cả những cái này đều là của Thu Nhi! Thu Nhi thích gì cô đều sẽ mua cho nàng!"

Làm gì có Thái tử nhà ai mà cứ mở miệng ra là đòi làm Hoàng đế giữa thanh thiên bạch nhật như này chứ.

Cũng may Tiên đế chỉ có mỗi đứa con bảo bối là hắn, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện truyền ngôi cho hắn rồi chạy trốn.

Nếu mà là nhà đế vương khác thì đêm nào hắn cũng sẽ bị ám sá/t.

Sau đó cẩu Thái tử trở thành cẩu Hoàng đế, ngày nào cũng bề bộn việc chính vụ.

Sau khi ta tiến cung làm Quý phi thì cũng không ra ngoài dạo phố nữa.

Haiz, nhắc lại chuyện quá khứ làm ta rơm rớm nước mắt.

Cẩu Hoàng đế lại cứ muốn nắm tay ta: "Trẫm.... Ta thấy phu quân nhà người ta đưa nương tử đi dạo phố đều làm vậy hết á."

"Mối quan hệ này của chúng ta chưa phải là phu quân và nương tử đâu."

Ta cố ý chọc giận hắn, trừng mắt lên nhìn: "Ta chỉ là thiếp thất của phu quân mà thôi."

Cẩu Hoàng đế cứng đờ.

Nhỏ giọng hỏi ta: "Thu Nhi thật sự để ý chuyện này sao? Tính mạng và trái tim phu quân đều là của Thu Nhi mà."

Ta giả cười: "Ta không để ý, sao mà ta phải để ý chứ."

[Ta để ý chớt đi được! Nghe thấy không hả!]

[Nhưng mà Hoàng hậu là tỷ muội tốt của ta, nên thôi vậy.]

20.

Các cửa hàng trong kinh thành đều là những món đồ đẹp nhất đang lưu hành hiện nay.

Cẩu Hoàng đế hỏi ta thích cái nào.

[Cái nào cũng thích, cái nào cũng muốn.]

[Nhưng mà ta không nói đấy, ngươi phải chủ động mua cho ta cơ.]

Cẩu Hoàng đế kiêu ngạo lấy một xấp ngân phiếu: "Ta mua hết!"

Chưởng quầy vừa tính tiền, vừa tít mắt cười đến nỗi sắp rách cả miệng: "Công tử đối xử với phu nhân tốt thật đó."

Cẩu Hoàng đế còn đắc ý, nhướng mày với ta.

Ta làm bộ nhu nhược dựa vào người hắn, che nửa mặt nói: "Tỷ phu đưa mỗi ta ra ngoài chứ chưa bao giờ đưa tỷ tỷ đi dạo cả. Nếu tỷ tỷ mà biết được chắc chắn sẽ phạt ta mất."

Tay chưởng quầy đang đếm ngân phiếu cũng run lên.

Có lẽ là không lường trước được rằng sẽ gặp phải tình huống trắng trợn mà vô liê/m sỉ tới vậy.

Suýt chút nữa ta cũng bật cười thành tiếng, diễn tới nghiê/n luôn rồi: "Ta thật sự muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, để ta có thể mãi ở bên cạnh tỷ phu như vậy."

Không ngờ cẩu Hoàng đế lại ôm chặt ta vào lòng, cúi xuống nói bên tai ta: "Tỷ phu mãi mãi là của nàng."

Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe được.

Ai nấy đều dựng thẳng lỗ tai lên để hóng, nhưng vẫn phải giả vờ là không để ý tới.

Cẩu Hoàng đế sai người lấy hết những món đồ đã mua, trước khi rời khỏi cửa hàng còn nói một câu:

"Khi về nhà, tỷ phi sẽ hưu* tỷ tỷ nàng, rồi sẽ lấy nàng có được không?"

(*hưu 休: bỏ vợ/ chồng; hưu thư 休書: ngày xưa chỉ tờ giấy li dị với vợ/chồng)

"Vậy ta đây tiêu nhiều tiền của tỷ phu cũng không phải là chuyện quá đáng đúng không?"

Vì vậy ta kéo tỷ phu tới tất cả các cửa hàng trên đường Chu Tước.

Cửa hàng nào cũng để lại hình ảnh tỷ phu đang vung ti/ền.

21.

Sau khi dạo phố xong, cẩu Hoàng đế kéo ta tới Quan Hải Lâu để ăn cừu nướng nguyên con.

Trước đây chỗ này không phải tên là Quan Hải Lâu, ông chủ đã đào một cái ao ở đằng sau Quan Hải Lâu.

Trên đó cũng cắm một cái biển, ghi "Hải".

Lúc bấy giờ nơi này mới được gọi là Quan Hải Lâu.

Quan Hải Lâu là ba chữ mà cẩu Hoàng đế này tự mình đặt, người bình thường nhìn sẽ không hiểu.

Cẩu Hoàng đế tao nhã gặm một chiếc chân cừu nướng, ánh mắt mê ly nhìn về phía ta.

Hắn nói hắn đang nhớ lại quá khứ: "Nhớ lại lần đầu ta gặp nàng là ở chỗ này."

Đúng vậy, khi đó ta bốn tuổi còn cẩu Hoàng đế năm tuổi.

Ta đang gặm chân cừu, còn hắn thì nhìn ta gặp chân cừu.

Ngày hôm sau hắn liền dùng quyền thế của mình kêu ta tiến cung làm bồi độc với hắn.

(*bồi độc 陪读: cùng học)

Vốn dĩ ta không muốn đi, nhưng hắn gạt ta, nói thịt cừu nướng trong cung còn ngon hơn nhiều.

Sau khi tiến cung ta mới phát hiện ra là căn bản trong cung không có thịt cừu nướng.

Ngay từ nhỏ tên cẩu Hoàng đế này đã biết lừa người rồi!

Ta trừng hắn: "Nếu biết sẽ gặp phải người ở đây, thì dù thế nào đi nữa ta cũng không tới đây ăn chân cừu nướng đâu."

[Ăn được mỗi cái chân cừu mà lại phải dùng tấm thân này để trả giá.]

[Sao mà ta lại thiệt thòi vậy chứ.]

Nhưng mà ta quên mất, cẩu Hoàng đế cũng nghe được tiếng lòng của ta.

Khi ngồi trên xe ngựa để hồi cung, cẩu Hoàng đế ôm ta, trán kề trán một hồi lâu, rồi nói: "Ái phi, trẫm sẽ không để nàng chịu thiệt đâu."

[Được thôi. Cảm ơn, nhưng mà thả ta xuống trước có được không?]

22.

Cung nhân đã mở sẵn cửa cho ta và cẩu Hoàng đế.

Nhưng mà tên cẩu Hoàng đế này lại không đi, thích thể hiện võ nghê cao cường, kéo ta cùng trèo tường vào.

Đã thế còn đụng phải đám thị vệ đang đi tuần tra ở đó.

Nếu không phải thị vệ kịp tay rút lại trường thương kịp thời thì giờ ta và cẩu Hoàng đế đã bị xâu như thịt xiên nướng rồi.

Lòng ta sợ hãi, ta tóm lấy tai của hắn để kéo linh hồn đang treo ngược của hắn về mặt đất.

Đi tới đi lui mới thấy có gì đó sai sai. Lạc đường rồi!

Mới vừa rồi cẩu Hoàng đế còn kêu ám vệ về nghỉ ngơi đi, lúc này lại đứng trước một ngã tư, rơi vào trầm tư.

"Trẫm nhớ đi con đường rải đầy đá cuội này thì phải..."

"Bệ hạ nói đúng thì chắc chắn là đúng." Ta mỉm cười.

[Ngươi chỉ nhớ mỗi đường từ Cần Chính điện tới điện của ta thôi sao?]

[Nếu không nhớ được đường thì sao không nhét một tấm bản đồ lên người nhỉ?]

Nghe vậy, cẩu Hoàng đế lại còn thật sự cúi đầu nhìn nhìn y phục của mình.

Nửa giờ sau, ta và cẩu Hoàng đế đi qua ngã rẽ này lần thứ ba, lại tiếp tục đứng giữa ngã tư, rơi vào trầm tư.

"Bệ hạ, đi con đường gạch đỏ này đi."

[Màu đỏ may mắn, liều một phen vậy.]

Cẩu Hoàng đế gật gật đầu, kéo tay ta đi về phía con đường lát gạch đỏ.

Nhưng mà không ai nói với chúng ta rằng cuối con đường lát gạch đỏ này lại là màu xanh lục....

"Thôi Sơn ca ca, người ta rất nhớ chàng đó."

Một giọng nữ quyến rũ vang lên vừa chòi nghỉ bên hồ.

Ta và cẩu Hoàng đế nhìn nhau, đồng tử cùng run lên, tiếng nói này....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


"Thôi Sơn ca ca, người ta rất nhớ chàng đó."

Một giọng nữ quyến rũ vang lên vừa chòi nghỉ bên hồ.

Ta và cẩu Hoàng đế nhìn nhau, đồng tử cùng run lên, tiếng nói này....

23.

Là Liễu chiêu nghi!

24.

Ai ngờ lại k1ch thích tới thế.

Đêm hôm khuya khoắt, ta lại chứng kiến được khoảnh khắc cẩu Hoàng đế bị đội nón xanh.

Ta lén nhìn cẩu Hoàng đế: "Bệ hạ, mắt thần thiếp đột nhiên mù rồi, không có nhìn thấy cái gì hết."

[Tiêu rồi, lỡ biết bí mật của hoàng thất rồi.]

[Chẳng lẽ ta sắp bị diệt khẩu sao?]

Những âm thanh thưa thớt truyền đến từ chòi nghỉ, hình như có người đi ra.

Tại thời khắc mấu chốt, cẩu Hoàng đế ôm ta xoay người vọt tới sau hòn non bộ.

[Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.]

[Cơ mà lúc nãy nhìn cẩu Hoàng đế cũng đẹp trai phết.]

Ta và hắn lén lút trốn sau hòn non bộ, thấy Liễu chiêu nghi và nam nhân tên Thôi Sơn kia chàng chàng thiếp thiếp một hồi lâu, rồi mới lưu luyến tách nhau ra.

Thôi Sơn đi được ba bước lại quay đầu lại, nước mắt của Liêu chiêu nghi cũng lăn dài trên má.

[Thật là cảm động. Hai người cố gắng ăn uống cho tốt nhé, chỉ còn vài ngày nữa thôi.]

Tâm trạng của cẩu Hoàng đế lại vô cùng tốt.

Bị đội nón xanh ngay trước mặt như thế, hắn vẫn bình tĩnh nắm tay ta về cung.

Đúng vậy, nhờ có Liễu chiêu nghi mà chúng ta cũng tìm được đường về rồi.

25.

Có lẽ là bị Liễu chiêu nghi làm tổn thương.

Cẩu Hoàng đế lại không thèm làm người nữa, đắm chìm giày vò ta.

Còn không quên hỏi ta, "Ái phi, nàng yêu trẫm không?"

Ta cũng không hiểu sao mà hắn lại cứ cố chấp với cái vấn đề này như vậy.

Nhưng thân là một Quý phí, ta vẫn có những tốt chất cơ bản: "Thần thiếp yêu người tới chớt."

[Yêu màu xanh lá mơn mởn trên đầu ngươi.]

[Yêu ngươi ngày nào cũng tự lừa mình dối người.]

Mắt hắn tối sầm lại, ta đang gặp nguy hiểm!!

Lại thêm một ngày ta không thể duỗi thẳng lưng.

Ban đêm ta mơ thấy mình biến thành một con chó nhỏ tội nghiệp, còn cẩu Hoàng đế lại biến thành một con chó to lớn hung dữ.

Đuổi theo ta suốt mười con phố rồi cuối cùng đưa ta về ổ của hắn.

Rồi sau nửa đêm, ta lại mơ thấy Liễu chiêu nghi nắm tay Thôi Sơn đến trước mặt cẩu Hoàng đế, lớn tiếng nói: "Thần thiếp đã hồng hạnh vượt tường! Ta khuyên bệ hạ đừng có không biết tốt xấu, mau mau thành toàn cho chúng ta."

Cẩu Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, rút một con d/ao găm từ đế giày, phóng thẳng tới chỗ bọn họ đứng.

Ta cũng vì vậy mà tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, bỗng nhiên ta nghĩ tới chuyện đời trước Liễu chiêu nghi đã chớt bất đắc kỳ tử trước khi ta chớt.

Chẳng lẽ là cẩu Hoàng đến giếc người diệt khẩu đấy chứ?

Không được, Liễu chiêu nghi là tỷ muội tốt của ta.

Ta phải cứu nàng thôi!

26.

Nhưng mà cứu như thế nào cũng là một vấn đề.

Cuối cùng ta chọn cách đơn giản thô bạo nhất, đó là lặng lẽ đưa nàng rời cung!

Đến lúc đó nhất định cẩu Hoàng đế sẽ không tiếc tiền để cho người tìm kiếm nàng.

Trời Nam đất Bắc rộng lớn như vậy biết đâu mà tìm!

Vì thế ta lại nhân lúc cẩu Hoàng đế thượng triều, lẻ vào tư khố của hắn để trộ/m một xấp ngân phiếu dày cộp.

Nói gì thì nói, cũng đâu thể để tỷ muội tốt của mình chịu khổ được.

Khi ta lao vào cung của Liễu chiêu nghi, thấy nàng và cung nủ đang ngồi xổm quanh cái bếp lửa nhỏ để nướng khoai.

Mùi hương này đã lập tức lôi cuốn ta.

Liễu chiêu nghi vẫy tay gọi ta: "Thu à, vào đây ăn cùng đi."

Ta lau nước miếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, ôm củ khoai mật lấp lánh ánh kim, bắt đầu nhấm nháp.

"Thu à, nếu bây giờ ta mà gặp được chân ái đời mình thì phải làm sao bây giờ?" Liễu chiêu nghi ăn xong, kiếm chuyện để nói.

"Còn làm sao nữa, đương nhiên là - phải nắm bắt rồi!"

Liễu chiêu nghi trầm ngâm gật đầu: "Không hổ danh là tỷ muội của ta, nói rất hợp lý, à ngươi cũng yên tâm, người ta thích không phải là tên cẩu tử Tạ Tư Thẩm kia đâu, trừ ngươi ra thì làm gì có ai vừa mắt hắn đâu."

[Ta biết, ngươi để mắt tới Thôi Sơn chứ gì.]

[Tuy nhìn thì hơi kém cẩu Hoàng đế một chút, nhưng cũng coi là một mỹ nam.]

Lúc này Liễu chiêu nghi cũng không thuận theo ta nữa, mà cứ cãi qua cãi lại rằng Thôi Sơn đẹp trai hơn.

Ta với nàng cũng có một cuộc chiến nảy lửa.

"Bệ hạ giá lâm----" cung nữ nhìn về phía sau chúng ta, điêng cuồng nháy mắt ra hiệu.

27.

Thôi xong!

Ta sợ quá, vội vàng rút ngân phiếu ra đưa cho Liễu chiêu nghi: "Xuân Hà, chạy mau!"

Là tỷ muội thì những lúc nguy cấp cũng tin tưởng nhau tuyệt đối, không thèm hỏi gì thêm mà nhanh chân bỏ chạy luôn.

Nhưng mà nàng chạy nhầm hướng rồi, đụng phải cẩu Hoàng đế vừa mới vào cửa.

Cẩu Hoàng đế dường như không nhìn thấy Liễu chiêu nghi, lập tức đi tới trước mặt ta, ôm chặt: "Mới sáng ngày ra mà không thấy ái phi đâu, lòng của trẫm luôn cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác rất trống rỗng."

Vất vả lắm ta mới chui đầu ra khỏi vòng tay của cẩu Hoàng đế.

Thấy Liễu chiêu nghi vẫn còn đứng ngây ra đó, da đầu ta tê dại.

[Xuân Hà đừng có dừng lại! Chạy đi! Nếu không chạy thì cũng không còn mạng đâu!]

[Cẩu Hoàng đế đã biết chuyện của ngươi và Thôi Sơn rồi!!!]

Liễu chiêu nghi mở to mắt ra nhìn, ta nghĩ cuối cùng nàng ta cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề rồi nên tính bỏ chạy.

Kết quả, nàng lại phủi phủi tay rồi quay về, tiếp tục ngồi xổm bên bếp lửa để nướng khoai.

Ta lo, ta thực sự lo lắng lắm luôn, nên hét thẳng ra:

"Liễu Xuân Hà ngươi không muốn sống nữa có đúng không!"

Liễu chiêu nghi nhìn ta rồi lại nhìn cẩu Hoàng đế: "Cẩu.... à nhầm, Bệ hạ, người mau nói với Diêu Thu Nhi đi, dù sao Thôi Sơn cũng là do ngài giới thiệu cho ta mà."

Lần này đến lượt ta khờ, đây là kịch bản gì thế?

[Các ngươi chơi vui ghê luôn á.]

28.

Cẩu Hoàng đế cũng gia nhập hội ngồi xổm nướng khoai.

Chẳng qua khoai hắn nướng đều chui hết vào bụng ta mà thôi.

Liễu chiêu nghi dùng đôi mắt mong chờ nhìn vào củ khoai nướng trong tay ta, quay đầu hỏi cẩu Hoàng đế: "Có thể cho ta một củ không? Tốt xấu gì ta cũng là chiêu nghi, bệ hạ không thể bên nặng bên nhẹ như này được."

Cẩu Hoàng đế ngườm nàng ta một cái: "Ta cứ thích bên nặng này đấy, tự đi mà lột vỏ, không thì kêu Thôi Sơn lột vỏ cho."

Liễu chiêu nghi tức giận đem hết chỗ khoai nướng đi.

Ta ăn no, bắt đầu tò mò: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

[Nếu không nói cho ta biết thì ta sẽ nghẹn chớt cho mà coi.]

Liễu chiêu nghi chỉ vào cẩu Hoàng đế: "Ngươi hỏi người này ấy."

Cẩu Hoàng đế chậm rãi lau tay: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."

"Thì nói ngắn ngắn thôi."

[Mười từ có xong không?]

Nghe xong, ta cũng không hiểu lắm đâu nhưng mà rất cảm động.

Hậu cung của cẩu Hoàng đế, ngoại trừ ta ra thì toàn bộ ai nấy đều có mối.

Từ Hoàng hậu cho tới Chiêu nghi hay Mỹ nhân, đều được thương lượng đàng hoàng về phân vị và giá cả, sau đó thả người ở trong cung cho ăn no uống say, rồi sau đó mới lợi dụng thế lực gia tộc sau lưng họ.

Trong các loài chóa thì cẩu Hoàng đế đúng là đồ chóa nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,838
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Hoàn


29.

Liễu chiêu nghi nói, các nàng chỉ đơn giản là bị cuộc sống hưu trí giản dị nơi hậu cung này hấp dẫn mà thôi.

Còn chuyện khổ cực như yêu đương với cẩu Hoàng đế thì chỉ mình ta là đủ rồi.

Cẩu Hoàng đế còn đồng ý với các nàng, nếu có người trong lòng thì muốn rời cung lúc nào cũng được.

Hắn đã mua cho Liễu chiêu nghi và Thôi Sơn một tòa nhà lớn ở Giang Nam, ban thưởng mười vạn hai hoàng kim, coi như là quà cưới.

Ta nhanh tay lanh mắt lấy lại xấp ngân phiếu trong tay Liễu chiêu nghi: "Ta hối hận rồi, không cho nữa."

[Chuyện tốt như này không biết khi nào mới rơi xuống đầu ta đây nhỉ.]

Cẩu Hoàng đế ôm lấy eo ta, nói: "Nghĩ hay nhỉ, trẫm khuyên nàng đừng có tưởng tượng nữa."

Chưa tới vài ngày, quả thực Liễu chiêu nghi chớt bất đắc kỳ tử.

Ở cửa cung, ta lưu luyến chia tay Liễu chiêu nghi đang mặc đồ của thái giám, nội tâm thì cảm thán:

[Cẩu Hoàng đế này sao lại làm việc hiệu quả thế.]

[Liễu Xuân Hà đi rồi thì ai nướng khoai cho ta đây huhuhu.]

30.

Sau khi Liễu chiêu nghi rời đi, Lý mỹ nhân và Vương mỹ nhân cũng chớt bất đắc kỳ tử.

Lý mỹ nhân nói nàng đã tìm được người mà nàng muốn ở bên cả đời.

Vương mỹ nhân thì kể rằng có một tửu lâu ở Nhạc Thành mời nàng tới làm đầu bếp.

Tư khố của cẩu Hoàng đế lại thêm vài khoảng trống.

Ngày nào cũng ôm ta khóc lóc: "Trẫm hết tiề/n rồi, trẫm thật sự không còn đồng nào hết."

Sau đó lại cấp tốc đưa ra thêm quy định cho hậu cung:

Cấp Phi muốn rời cung phải báo trước sáu tháng, còn từ cấp Tần trở xuống thì phải báo trước ba tháng rồi mới được rời cung.

Ta nghi hoặc: "Sao lại không có Hoàng hậu?"

Cẩu Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Chờ tới khi tất cả mọi người trong cung rời đi thì Hoàng hậu mới rời được. Nếu không thì ai quản lý cả cái hậu cung này? Ái phi à? Trẫm lại không đành lòng để ái phi chịu khổ chịu mệt như vậy."

Lần này ta gật đầu cái rụp: "Bệ hạ nói chí phải, cứ để Hoàng hậu tiếp tục công việc này đi."

[Việc chuyên môn thì nên giao cho người có chuyên môn lo!]

[Quý phi chỉ là ph/ế vật mà thôi!]

31.

Khi mùa xuân bắt đầu, sứ giả nước chư hầu mang quýt của họ tới.

Hình như tới hơi sớm thì phải.

Ta vẫn nhớ rõ, đời trước ta ăn cua rồi ăn quýt, sau bị ngỏm là chuyện của năm thứ năm từ khi cẩu Hoàng đế đăng cơ.

Bây giờ còn quá sớm.

Phải chăng ông trời đang ám chỉ rằng ta chuẩn bị phải chớt thêm lần nữa sao....

Ta mặc kệ, ta phải tránh xa đống quýt này mới được.

Lần này nước chư hầu tới là muốn xin che chở, quốc vương của bọn họ muốn nhận cẩu Hoàng đế làm đại ca.

Để khoe khoang thực lực của mình trước mặt tiểu đệ, cẩu Hoàng đế mời mười hai đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi về cung để trổ tài.

Thiết yến để đãi sứ giả nước chư hầu chưa từng được ăn những món ngon.

Hoàng hậu hỏi ta vì sao lại chỉ mời có mười hai đầu bếp, nàng muốn ăn đồ ăn của phương Bắc, mà ở đây lại không có đầu bếp phương Bắc nào cả.

Ta nghĩ nghĩ: "Có lẽ là do ẩm thực phương Bắc không tinh tế bằng các món của Giang Nam ha."

[Còn vì sao được nữa chứ, vì nghèo đó.]

[Phương Bắc xa kinh thành như vậy, mời đầu bếp tới đây cũng tốn không ít phí đi đường.]

[Mấy hôm trước, khi Dung phi rời cung đã giáng một đòn mạnh lên cẩu Hoàng đế.]

[Tư khố của cẩu Hoàng đế gần như rỗng tuếch rồi còn đâu nữa.]

Hoàng hậu trầm mặc, không nói gì thêm.

32.

Sứ giả nước chư hầu tỏ vẻ bọn họ chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.

Vừa ăn vừa khen ngợi cẩu Hoàng đế trị quốc giỏi, nhận hắn làm đại ca đúng là vô cùng hợp lý.

Cẩu Hoàng đế cũng khiêm tốn: "Cũng tàm tạm thôi, có lẽ trẫm sinh ra là để làm Hoàng đế, đây là ý trời."

[Đúng là ngươi sinh ra là để làm Hoàng đế đấy.]

[Tiên đế và Tiên hậu chỉ sinh ra mỗi đứa con là ngươi thôi mà.]

Cẩu Hoàng đế liếc mắt trừng ta một cái.

Ta cười hì hì, lấy cho hắn một bát canh gà măng đông cho hắn: "Ăn nhiều măng vào."

Cẩu Hoàng đế dùng âm lượng mà chỉ ta và hắn nghe được, nói: "Ái phi, nàng phải nói là mời bệ hạ dùng canh."

"Có ăn hay không, không thì để ta." Không thể nuông chiều nam nhân được.

Cẩu Hoàng đế giành lấy bát, ngoan ngoãn ăn.

Sứ giả chư hầu khen mãi cũng mệt rồi, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ số quýt mà hắn mang tới.

"Hoàng đế bệ hạ tôn quý có muốn nếm thử quýt mà Quốc vương chúng ta tự trồng không, không ngọt không lấy tiề/n."

Cẩu Hoàng đế bây giờ vô cùng nhạy cảm với từ "tiề/n": "Quýt này.... vẫn... cần trả tiề/n à?"

Sứ giả chư hầu lắc lắc đầu: "Không cần trà tiề/n không cần trả tiề/n. Chỉ là thần thấy mấy dân buôn trong kinh thành đều nói mấy câu như vậy thôi."

[Học tốt lắm, lần sau đừng học nữa.]

Cẩu Hoàng đế vừa nghe không cần trả tiề/n, "Nếu là quýt mà tự tay Quốc vương trồng thì đương nhiên trẫm phải nếm thử chút."

Hắn bóc vỏ quýt xong, đưa cho ta múi quýt đầu tiên một cách vô cùng tự nhiên.

Đời trước ta vì quýt mà mất mạn/g, vẻ mặt kinh hoàng.

[Đừng có đưa cho ta! Ta không ăn! Đời trước chính thứ này đã giế/c chớt ta!]

Sắc mặt cẩu Hoàng đế thay đổi, đập tay xuống bàn: "Bắt tên sứ giả chư hầu này lại cho trẫm!"

33.

Một ám vệ từ đâu bỗng nhiên nhảy ra.

Đè chặt sứ giả chư hầu.

Sứ giả mê mang trong sự việc diễn ra quá bất ngờ này.

Ta run rẩy nắm lấy tay áo cẩu Hoàng đế: "Bệ hạ, chuyện đó...."

"Ái phi, đừng sợ, có trẫm ở đây thì không ai có thể làm hại nàng cả!"

Cẩu Hoàng đế ôm chặt ta vào ngực, không thèm nghe ta giải thích.

Hắn sai người đưa quýt cho bên Thái y viện: "Kiểm tra cẩn thận từng quả một cho trẫm!"

Chỉ chốc lát sau, thái y cầm quả quýt vội vàng chạy qua.

Quỳ gối trước mặt cẩu Hoàng đế, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, quýt này có độc!"

Ta chớt lặng, trợn mắt há hốc mồm.

Thái y còn nói: "Để giữ nguyên hương vị của quýt khiến không ai có thể phát hiện, nên lượng độc trong mỗi quả quýt cũng không nhiều lắm, nhưng nếu như ăn thêm vài quả thì nhất định sẽ bị nhiễm độc mà chớt."

Cho nên, là ta đã hiểu nhầm mấy bạn cua sao?

Không phải vì ăn cua cùng quýt mà ta bị ngộ độc thực phẩm.

Mà ta lại bị đầu độc chớt á?!!

Đúng là đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác mà!

34.

Sử giả chư hầu tới chớt cũng không nghĩ ra nổi.

Bọn họ tự cho là kế hoạch ám sá/t bằng quýt tuyệt vời này của họ sẽ không thể nào bị cẩu Hoàng đế phát hiện được.

Bọn họ đâu lường trước được rằng hắn sẽ nghe thấy tiếng lòng ta.

Cẩu Hoàng đế giận dữ, phái binh tấn công nước chư hầu.

Chưa tới ba tháng, nước chư hầu đã trở thành Phiên Châu thành.

Sau khi biết đời trước ta bị hạ độc chớt, cẩu Hoàng đế đã tự nhốt mình trong Cần Chính điện, khóc lên khóc xuống.

Hắn nói hắn thật đáng chớt, đang yên đang lành mà kêu ta ăn quýt làm gì chứ.

Cuối cùng ta đành mặc bộ y phục của cung nữ, tự mình tới Cần Chính điện để cho hắn uống chút canh ngọt, tay run rẩy bón canh, chân lại nhũn ra ngã vào vòng tay của hắn, vất vả lắm mới dỗ được hắn.

Sau đó, cẩu Hoàng đế còn kêu ta bắt chước lại cải trang đêm đó của ta, nhưng ta nghiêm khắc cự tuyệt.

Làm gì có ai rảnh rỗi mà tìm đường chớt đâu.

35.

Lại Trung thu của một năm sau.

Phi tần trong cung chỉ còn lại mỗi ta và Hoàng hậu.

Vào ngày biết mình có thai, Hoàng hậu liền giao hết phượng ấn và kim sách cho ta: "Muội muội thân ái, trong cung này ngày càng ít người, cũng không có thách thức nào cả, ta đã liên hệ với một thương hội ở Giang Nam rồi, có hàng ngàn người đang kêu gào chờ ta tới quản lý. Ngày mai ta lên đường, không cần tiễn đâu, chỉ cần đưa thêm tiề/n cho ta là được."

Vì vậy....

Tư khố của cẩu Hoàng đế hoàn toàn trống rỗng.

Chẳng còn lại xu nào.

Cẩu Hoàng đế nghèo khổ, thất vọng, ngày nào cũng tới cung ta để bán thảm:

"Nương tử, bây giờ phu quân chẳng còn gì nữa rồi, chỉ còn mỗi nàng thôi!"

"Nương tử, trăng đêm nay đẹp quá, nàng có muốn ngủ với phu quân không?"

"Nương tử, kiếp sau nàng tiếp tục yêu ta có được không?"

Ta nghe mà phiền, liền túm cổ áo của hắn rồi hôn lên môi hắn.

"Sao mà chỉ cầu mỗi kiếp sau thế? Sao không đòi thêm mấy kiếp nữa?"

(Hết triện gòiiiiiii~~~~~)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom