Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Nhật Ký Yêu Thầm Của Sếp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhật Ký Yêu Thầm Của Sếp

Nhật Ký Yêu Thầm Của Sếp
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[ZHIHU] NHẬT KÝ YÊU THẦM CỦA SẾP
Tác giả: 小呆呆菜鸡
Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

Trích đoạn:

Tôi là một thư ký nghèo khổ.

Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác.

Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào.

Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?”

Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác.

Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại.

Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ.

Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm.

So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này.

Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm.

Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công.

Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả.
 
Chương 1


1.

Tôi là một thư ký nghèo khổ.

Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác.

Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào.

Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?”

Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác.

Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại.

Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ.

Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm.

So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này.

Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm.

Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công.

Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả.

“Này, đứa mới tới kia thật sự rất biết nịnh đầm đấy.”

“E là đã thích sếp?”

Hai đồng nghiệp nam nghĩ rằng trong văn phòng lúc tám giờ tối chỉ có hai người họ, nói chuyện càng ngày càng tùy tiện.

Tôi cố gắng tăng ca tranh thủ giành được ấn tượng của sếp, lặng lẽ rúc lại trong bàn làm việc của mình, cẩn thận từng li từng tí, gõ phím soạn bản thảo không có lấy một tiếng động nào.

Hơi muốn khóc.

Ngày hôm sau, tôi mang theo hai mươi lăm cốc cà phê thở hồng hộc đi lên lầu, cách cửa kính, nhảy lên nhảy xuống cà thẻ ra vào vào máy cảm ứng.

Có người nhìn thấy nhưng làm như không thấy, quay người nháy mắt với mấy người xung quanh, khóe miệng vểnh lên, nhếch miệng.

Trong thế giới của người trưởng thành, sự chế giễu đều xảy ra trong im lặng.

Giống như cây kim, đâm khiến bạn hoảng sợ, đâm vào khiến bạn ứa máu.

Nhưng một khi bị chọc giận, căn bản lại không bắt được dấu vết.

Thực ra tôi thấy được nhưng giả vờ không thấy.

Tôi cố rướn người, nín thở lấy thẻ để sát máy cảm ứng, đồng thời phải chú ý để cà phê ở cánh tay đang ê ẩm không bị đổ ra.

Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cảm thấy động tác hiện tại của bản thân vặn vẹo, đoán chừng càng giống một chú chó cỏ hơn, nở nụ cười tìm niềm vui trong sự đau khổ.

“Sao cô lại nhìn vào cửa kính rồi nhảy múa thế?” Bỗng nhiên có người lạnh lùng hỏi ngay phía sau lưng.

Tôi vội vàng nhường đường, lúc xoay người mới phát hiện là sếp lớn của công ty bọn tôi.

Sếp lớn mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp màu đen, kiểu tóc tinh tế và khuôn mặt điển trai.

Anh đi nhanh như gió, quét mở cửa kính, không thèm nhìn lại đi thẳng về phía trước.

Tôi vội vàng duỗi chiếc chân dài của mình đi chắn cửa.

Không ngờ, cú đá quét sàn này đã chuẩn xác và hung hăng đá sếp lớn ngã sõng soài trên đất.

Chiếc kính râm đen rơi lạch lạch về phía xa.

Những nhân viên bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, co giò giả ch.ết.

Phút chốc, cả văn phòng rơi vào im lặng.

Sếp lớn nằm trên đất, âm thầm đếm đến ba giây nhưng vẫn không có ai đỡ anh dậy.

Tôi ôm chặt cà phê trong ngực, giọng nói run rẩy khẽ thương lượng, “Sếp…sếp à, em xin lỗi, nhưng trong tay em còn có 25 cốc cà phê, mấy trăm tệ đó, sợ rơi mất.”

Thế là, sếp quật cường xua tay của những nhân viên khác, tự mình đứng dậy, cắn quai hàm, nhìn thẳng tôi.

Anh híp mắt, “Tôi nhớ cô rồi.”

Từ ánh mắt anh ấy, hẳn là không phải ấn tượng tốt gì cả.

Càng giống như đang nhìn một tên bi3n thái anh đã từng gặp, dùng ánh mắt nóng bỏng quan sát anh từ trên xuống dưới.

Sếp ngẩng đầu lên hỏi: “Cà phê mấy trăm tệ không nỡ buông tay, thế cô nghĩ rằng nếu tôi ngã sẽ tổn thất bao nhiêu tiền?”

Tôi dè dặt thốt ra lời nịnh bợ đầu tiên trong đời: “Ít nhất phải 5 vạn.”

Sếp cười.

Người nhân viên bên cạnh lén lấy cốc cà phê trong tay tôi, đưa cho tôi chiếc kính râm, mở khẩu hình miệng điên cuồng gào thét: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi vội vàng lấy vạt áo của mình xoa xoa mắt kính, ngoan ngoãn trình cho sếp.

Sếp cầm lấy kính mắt hỏi tôi một chuyện.

“Cô có biết chiếc kính này giá bao nhiêu không?”

Tôi ngoan ngoãn lắc đầu.

Sếp lạnh lùng, “Đáng giá bằng 2 người như tôi.”

Anh nói xong bèn sải bước rời đi.

Tôi đứng tại chỗ, tiêu hóa một lúc, cuối cùng mới nhận ra, tôi nịnh đầm sai rồi.
 
Chương 2


(tên truyện được đặt theo tên ngoại truyện ạ do tui lười nghĩ tên wa)

(trong truyện tác giả dùng từ 太太 để gọi tác giả, mình tra thì từ này dùng để gọi các tác giả nữ như kiểu dùng Ms/Mrs còn tác giả nam gọi là 大大, nên mình gọi là chị gái trong này nha.)

2.

Tôi nịnh đầm không đúng chỗ đang vô cùng hoảng sợ, hơn nữa, dù vô tình hay cố ý đã lấy lòng được anh ấy.

Mặc dù đến nay, không nhìn thấy có chuyển biến tốt hơn nào.

Nhưng, trời không phụ lòng người.

Sau 6 tháng, cuối cùng tôi đã thành công trở thành nhân viên chính thức, trở thành một thành viên của tổ thư ký.

Tuần tôi được chuyển lên làm nhân viên chính thức, cuối tuần tôi tự cho phép bản thân xả hơi thoải mái, đặc biệt vung tay vô cùng hào phóng nạp 50 tệ đọc truyện, quyết định thức thâu đêm đọc hết tất cả các truyện của tác giả mình yêu thích nhất.

Tác giả của tôi, ánh sáng trong đời tôi, ngọn lửa khát khao của tôi.

Tôi nằm nghiêng trên giường, bật đèn ngủ, điện thoại sạc đầy pin.

Đọc không sót một chữ từ chương một, nhìn thấy dòng “Tác giả có lời muốn nói” ở chương cuối cùng.

Ngoài chính văn, tôi còn vào weibo của tác giả, lưu ảnh ngoại truyện, bản sao, lướt lên lướt xuống, quay ngược cả điện thoại.

Ánh sáng trắng thuần không tì vết của điện thoại rọi chiếu sự kích động rạng rỡ tỏa ra từ trong mắt tôi.

Aaa~~~

Đây mới là cuộc sống chứ.

Món ăn tinh thần tác giả cho tôi thật sự rất tuyệt.

Tôi bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím, ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một bình luận dài 100 ký tự.

“shhh aaa shhh aaa ~ [biểu tình sắc quỷ] α đây là alpha, β là Beta, γ là gamma, Δ là delta, з là cái miệng nhỏ của tác giả thân yêu ~chị à, chị dẫn em theo với! Không có chị em sống thế nào! Xa chị em giống như cá xa nước, moa moa moa ~ thêm chút nữa đi ~ nữa đi, bọn em rất thích đọc hihihi [biểu cảm rất háo sắc]”

—- “Cô Đản Đản(*), cô tới rồi.”

*nickname của nữ chính trên weibo, cũng có nghĩa là trứng

—- “Nếu như hiệu sách mà không có tác phẩm của cô Đản Đản, nên đáng bị dẹp tiệm.”

—– “Lầu trên nói đúng, nếu như hiệu sách mà không có tác phẩm của cô Đản Đản và vợ của “uống nhiều nước ấm”(*), nên đáng bị dẹp tiệm.”

(*) nickname của tác giả aka sếp

Tôi vui vẻ chào hỏi những người cùng sở thích với mình. Vừa nửa đùa nửa thật trả lời người cuối cùng:

“Huhuhu mọi người đừng quá trớn, mọi người cứ lần lượt quấy rối vợ tui, trước đây không nói là vì không muốn công khai thân phận của mình gây ra phiền nhiễu với cô ấy, nhưng với tư cách là chồng của cô ấy, tôi không thể nào nhịn được nữa, tôi mới là chồng của cô Nước ấm(*) [rơi lệ]”.

(*)nickname của sếp

“Uống nhiều nước ấm(*): (⊙o⊙) Hình như mọi người hiểu nhầm rồi! Tôi là con trai.”

“Uống nhiều nước ấm: Hơn nữa, tôi tôi tôi muốn chia sẻ cho mọi người một chuyện. Hình như tôi có người mình thích rồi! ⁽⁽ ଘ ( ˊᵕˋ) ଓ ⁾⁾Sau này sẽ “hoàn lương”, chỉ viết truyện trong sáng thôi!”

Không muốn đâu!!! Tôi chợt bật dậy khỏi giường, đầu đụng mạnh vào tủ đầu giường.

Trượt tay gửi đi một loạt [biểu cảm háo sắc] (˘❥˘), vô cùng nổi bật giữa một hàng bình luận chúc phúc, “cố gắng lên”, “sớm thoát FA”.

“Uống nhiều nước ấm: Đản Đản, (•̀⌓•) シ, thân thể của tui chỉ thuộc về người tui thích thôi, người khác không được chạm vào đâu nhóa ~”

Tôi bất lực ngửa đầu nằm liệt trên giường, hận không còn gì để nói, khóc ngàn dòng sông.

Chị gái yêu thích nhất của tôi.

Chị gái ngây thơ được độc giả khen cũng rất ngại ngùng.

Chị gái vô cùng đáng yêu.

Lại là con trai.

Trong đầu tôi không ngừng phác họa ra hình tượng của anh ấy.

À, chắc là kiểu con trai mặc áo khoác lông dê mềm mại, đeo kính cận màu đen, tóc mái che kín lông mày, thậm chí là chàng trai trắng nõn.

Người chơi hệ ăn cỏ(*).

*nhút nhát, thụ động trong tình yêu.

Chắc chắn là người chơi hệ ăn cỏ.

Tôi miêu tả, càng nghĩ càng thấy hình tượng của “tác giả uống nhiều nước ấm” với thực tập sinh mới tới trùng khớp với nhau.

Mấy hôm nay có thực tập sinh mới đến, học năm ba, hơi ngốc nghếch, ít nói, khi tôi dạy cậu ta cách dùng máy photocopy, vô tình đụng phải mu bàn tay cậu ấy, cậu ấy lặng lẽ xấu hổ.

Giống, quá giống.

Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, điện thoại chợt rung lên.

“Uống nhiều nước ấm: @ hai quả trứng mới đủ(*), Đản Đản, tôi có thể mượn dùng bình luận hôm nay của bạn không?•ᴗ•”

(*) nickname dài của nữ chính, gọi tắt là Đản Đản =)))

“Hai quả trứng mới đủ: Bạn cứ thoải mái! Chị… à xin lỗi, thầy “nước ấm” cứ dùng thoải mái.”

Tôi tiếc nuối sờ avatar của thầy nước ấm.

Có lẽ đây chính là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng tôi.

Huhu

3.

Thứ hai đi làm tôi hơi mất tinh thần.

Đây là ngày đầu tiên tôi chính thức làm thư ký quèn trong tổ thư ký.

Thư ký trưởng cẩn thận bàn giao công việc cho tôi.

“Tổng giám đốc Tiết uống cà phê Ameriacano, 20% đường, sếp ấy yêu cầu quán cà phê cao cấp ở tầng dưới, nhưng—”

Thư ký trưởng lặng lẽ cúi người xuống, nét mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Khi cô bận, lấy hai gói cà phê nestle lừa gạt cũng được, mồm miệng sếp kém lắm, uống không phát hiện đâu.”

Tôi trợn tròn hai mắt.

Thư ký trưởng đứng thằng người, nói tiếp: “Tài liệu của tổng giám đốc Tiết phải được sắp xếp ngăn nắp, tài liệu màu đỏ là tài liệu cần giải quyết gấp, màu xanh da trời là bình thường, màu xanh lá cây thì đọc hay không cũng được nhưng…”

Anh ta tiếp tục nói nhỏ: “Nếu như cô phân loại sai cũng không sao, cứ nói tài liệu màu nào đó không có, tổng giám đốc Tiết không trách đâu.”

Tôi lại trợn tròn hai mắt.

Vị thư ký già dặn am hiểu sâu sắc chuyện giở trò xấu nơi công sở thở dài một hơi: “Tôi sắp nghỉ hưu rồi, từ sếp Tiết lớn đến sếp Tiết nhỏ cũng xem như là chăm sóc suốt chặng đường. Cô đừng thấy sếp Tiết nhỏ bây giờ nói năng thận trọng, mấy năm trước thật sự rất phản nghịch, còn giấu giếm sếp Tiết lớn viết mấy cái kỳ quái…”

“Khụ!” Từ trong phòng phát ra tiếng ho khan.

Thư ký trưởng im lặng.

“Đi đi, bài học nghiệp vụ thứ nhất, tôn trọng sếp nhưng đừng sợ sếp!” Chú ấy đưa văn kiện cho tôi, ra hiệu cho tôi đi vào.

Tôi đẩy cửa vào.

Ánh mắt Tiết Nghễ Văn hơi động.

Hôm tôi bất cẩn đá sếp ngã, mặc dù tôi đã làm rơi kính râm của sếp, nhưng không nhìn kĩ.

Bây giờ nhìn lại, hóa ra Tiết Nghễ Văn là con lai, mặt mũi như tạc tượng, rất đẹp trai, đôi mắt xám tro thiên màu bạc.

Anh ấy nhìn tôi.

Sau đó gương mặt lạnh lùng, bắt đầu run chân.

Theo lý thuyết, run chân để xoa dịu sự căng thẳng.

Tuy nhiên Tống Nghễ Văn lại giữ khuôn mặt kiêu ngạo, cực kỳ lạnh lùng, nhếch miệng nhìn tôi, càng giống như đang run chân, sẵn sàng xông lên đánh nhau với tôi bất kỳ lúc nào.

Tôi run rẩy đặt tài liệu xuống.

Tống Nghễ Văn từ từ đưa ra một quả đấm.

Tôi khiếp sợ nhìn chằm chằm anh.

Anh ấy cố hết sức đè nắm đấm lên đầu gối của mình.

Chân, cuối cùng cũng không run nữa.

Anh im lặng không hề lên tiếng đẩy tờ giấy trắng qua, “Đây là cái gì?”

Tôi xích lại gần nhìn ký tự vẽ trên giấy: “Alpha.”

Anh ấy lại viết một chữ, “Kia thì sao?”

“Beta.”



“Gama.”

“Delta.”

Tôi không thể nghĩ ra, nhưng vẫn nhận biết từng cái một giống như trả lời câu hỏi thời cấp ba.

Nhận biết đến cái cuối cùng, đã học được cách cướp lời.

Sau khi Tống Nghễ Văn vẽ xong, hai chân lại bắt đầu run, anh ấy hít một hơi thật sâu, chỉ ký hiệu trên giấy, mặt không cảm xúc, lạnh như băng, run lẩy bẩy, khó khăn mở miệng: “Tôi muốn nói, đây là…”

3.

Tôi cướp lời đáp: “Đây là Epsilon. Đôi khi nó được dùng để thể hiện các đại lượng biến thiên ngẫu nhiên trong toán học.”

Tiết Nghễ Văn nhìn tôi không nói gì.

Tôi kiêu căng nhìn anh, đầy tự hào và mang theo vẻ mặt tranh công, “Sếp à, hồi thi đại học, môn toán của em được 140 điểm, không thể nào nói sai được.”

Tiết Nghễ Văn nhìn tôi, đôi mắt màu xám tro đờ đẫn, giống như một vũng nước đọng.

Cuối cùng tôi đã hiểu, chẳng lẽ Tống Nghễ Văn không muốn nghe câu trả lời này sao?

Tôi có cảm giác kỳ quái, chậm rãi mở miêng, “Sếp…sếp, sao anh đột nhiên muốn hỏi em chuyện này?”

Tiết Nghễ Văn im lặng nhìn tôi, “khụ” một tiếng, sau đó lạnh lùng nói, “Hôm nay tình cờ nghe được cậu thực tập sinh nói bèn tùy tiện hỏi xem.”

Tôi ngơ ngác đi ra khỏi phòng làm việc.

Có gì đó sai sai.

Tôi đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua tác giả “nước ấm” mượn lời tỏ tình sến sẩm của tôi, chính là câu này.

Khoan khoan…

Sẽ không trùng hợp thế chứ.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ!

Tim tôi bỗng đập nhanh, đôi mắt sáng lên.

Chẳng lẽ thực tập sinh mới đến là tác giả mà tôi rất thích, “uống nhiều nước ấm”???
 
Chương 3


4.

Tôi híp mắt lén nhìn bạn thực tập sinh đó.

Cậu ấy cúi đầu, nghiêm túc gõ bàn phím, đầu ngón tay hồng hồng, nhưng không giống với biểu cảm hướng nội, ngượng ngùng trước giờ, tốc độ gõ phím của anh bạn này rất nhanh.

Động tác của thực tập sinh Bạch Nặc chợt dừng lại, sau đó dè dặt nghiêng đầu, giống như sau đầu có đôi mắt vậy, quay lại nhìn tôi.

Cậu ta nhếch miệng, nở nụ cười nghi ngờ mà lễ phép.

Tôi chợt quay đầu, động tác xoay người quá mạnh, khiến cho chiếc ghế phát ra tiếng cót két vang dội.

“Dư Văn Văn, cô đang chơi đu ngựa quay trên ghế à?”

Trên bàn làm việc của tôi có ai đó giơ ngón trỏ và ngón giữa lên rồi gõ nhẹ.

Tôi ngước lên, sếp lớn trong bộ vest xa xỉ đang khom người, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Anh ấy nhìn tôi, bỗng nhiên nghiêng đầu, giống như một siêu mẫu đang cáu kỉnh, một động tác tùy tiện nhưng cũng giống như đang pose dáng chụp.

“Hình như cô rất kích động.”

“Không…Không ạ.” Tôi lắp ba lắp bắp, há miệng, lại ngửi thấy mùi nước hoa hương đàn hương trên người Tiết Nghễ Văn.

Tiết Nghễ Văn híp mắt, bỗng nghiêng đầu nhìn về hướng mà tôi vừa nhìn.

Sau đó không hiểu sao “hừ” một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Không biết tại sao, tôi cảm giác bóng lưng của sếp mang theo chút gì đó ưu buồn.

Tôi mơ màng quay đầu lại, Bạch Nặc vừa gõ chữ chẳng biết từ bao giờ đã gửi tài liệu cho sếp, sau đó tay phải khẽ xoa bóp gáy, cả người giống như con mèo đang duỗi lưng, khẽ ngáp một tiếng.

Khóe mắt còn chút ngái ngủ mang theo một tầng hơi nước ửng hồng.

Cậu ấy chợt sững người, nhận ra tôi đang nhìn mình, ngượng ngùng cố nén tiếng ngáp, hai gò má đỏ bừng lắc đầu nhìn tôi, như tiếng “suỵt”, rồi lập tức quay người, gõ bàn phím phát ra tia lửa.

—-Đừng nói với người khác tôi đang chơi trộm trong giờ.

Nhìn từ vẻ mặt của cậu ta, và kinh nghiệm làm trâu làm ngựa cho công ty, vừa nãy Bạch Nặc hẳn là có ý này.

Không hiểu sao, tôi nhớ tới gói biểu tượng cảm xúc mà “Uống nhiều nước nóng” rất hay dùng ——”( ˃̣̣̥o˂̣̣̥)

Tôi mỉm cười, thông báo điện thoại vang lên, trạng thái mới nhất của “Uống nhiều nước nóng”:

“Huhuhuhu – hôm nay nói chuyện với cô ấy, rất căng thẳng. Nhưng mà, cô ấy sẽ không có người mình thích rồi chứ,( ˃̣̣̥o˂̣̣̥).”

Bình luận phía dưới toàn là những lời cổ vũ của độc giả.

“Tác giả ơi, lấy dũng khí bình thường anh viết fanfiction đi! Hễ vận dụng thủ đoạn quyến rũ người ta trong truyện của anh chắc chắn sẽ thành công.”

“Tác giả, cố lên!”

Tôi vừa muốn trả lời, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình nghe thấy tiếng cót két kỳ lạ đâu đó.

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phòng làm việc của sếp.

Cửa kính lờ mờ che gần hết tầm nhìn của tôi, tôi thấy Tiết Nghễ Văn hình như nằm thượt ra trên ghế, một chân chạm vào thảm, buồn bực mà cáu kỉnh ngồi trên ghế xoay vòng vòng.

Tôi dụi mắt, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi.

Nhưng mà cái đỉnh đầu quen thuộc một vòng rồi lại một vòng, lượn quanh theo chuyển động của bánh xe ghế.

Không khống chế được, trong đầu tôi bổ sung một hình ảnh, ông chủ cao lớn, lực lưỡng, khí thế mạnh mẽ nhìn trần nhà, dẩu môi ngồi trên ghế xoay vòng vòng.

Không biết tại sao, giống như một bé mèo yếu đuối từ từ giẫm nhẹ lên chỗ nhạy cảm nhất trong tim tôi.

Mặt tôi lạnh lùng, ra sức vỗ vỗ vào mặt mình.

Dư Văn Văn, công việc, công việc là quan trọng.

5.

Tối hôm đó, “Uống nhiều nước nóng” đào hố mới, là thể loại truyện trong sáng.

Nữ chính là một cô gái thẳng thắn, mạnh mẽ, ngây thơ đến ngốc nghếch.

Cô ấy có một cấp trên, người chơi hệ ăn cỏ*, rất thẹn thùng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ giống với “Uống nhiều nước nóng.”

*ngại ngùng trong tình yêu.

Sếp trùm trong chăn lăn lộn suốt một đêm, lấy hết can đảm khen cô hôm nay xinh quá.

Nữ chính ngớ mặt ra, nói trước lối vào ga tàu điện ngầm có dịch vụ trang điểm miễn phí, cô ấy đi thử, nhưng hóa ra người ta là nhân viên bán sản phẩm, sau khi trang điểm nửa khuôn mặt, không mua hàng thì không trang điểm nữa vậy nên cô ấy mang gương mặt được trang điểm một nửa đi làm.

Cấp trên “Ồ” một tiếng, lạnh lùng quay trở lại văn phòng hối hận không thôi đánh mạnh vào ghế xoay.

Mình thật đáng ch.ết! Hết lần này đến lần khác cứ nói chuyện không nên nói, trang điểm nửa mặt gì chứ, hẳn là chuyện rất lúng túng với con gái, kết quả mình còn khiến cô ấy nói ra.

Anh ấy ôm cái ghế, sốt ruột, điên cuồng xoay hồi lâu, hối hận đã làm sai.

Cuối cùng vừa ló đầu ra thì nữ chính đã chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, bây giờ đang vừa gõ văn bản vừa lén cúi xuống gầm bàn ăn bánh rán cho bữa sáng, mỗi một miếng, trên mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của phận trâu ngựa làm công câu cá(*) trong giờ.

(*)làm việc riêng, chơi trong giờ làm

Sau khi tan làm, cấp trên chạy tới trung tâm thương mại mua đồ trang điểm cho nữ chính.

Về đến nhà, vừa tưởng tượng xa vời về sự cảm kích ngượng ngùng của nữ chính vào ngày mai, vừa nghĩ về cuộc sống tình yêu tốt đẹp của bọn họ trong tương lai, vừa đứng trên giường, vui vẻ đánh quyền về phía hư không.

Anh nhìn hộp quà trang điểm, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt mình.

Kết quả là ngày hôm sau.

Khi anh đưa hộp quà mỹ phẩm cho nữ chính, nữ chính đang đứng trên đôi giày cao gót, chăm chú đi theo anh, báo cáo sắp xếp lộ trình, thuận tay ôm hộp quà rồi tiếp tục báo cáo.

Sếp nhìn cô ấy, nhìn rất đáng thương.

Nữ chính rất có năng lực quan sát, ngừng việc báo cáo, nhưng lại không có năng lực cân nhắc món quà, “Sếp ơi, quà này gửi cho khách hàng nào đây? Gửi chuyển phát qua SF hay là tự mình đưa đến tặng?”

Sếp lắp ba lắp bắp há miệng, mặt ửng đỏ.

Vừa định nói gì đó, đã thấy nữ chính cúi đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt thông minh nhưng không thông minh lắm, cười nịnh nọt nói: “Ánh mắt của sếp thật tinh tường, hộp quà bánh trung thu rất đẹp, còn là nhập khẩu.”

Sếp mang gương mặt lạnh lùng, “Gửi SF về nhà tôi.”

Anh quay trở lại văn phòng, rồi lặng lẽ đấm vào lưng ghế mềm mại của ghế xoay. Ghế sếp giống như chiếc bụng đựng phiền não, tủi thân đón nhận trận đòn.

Mình thật đáng chế.t! Rõ ràng biết cô ấy không giỏi tiếng Anh, sao lại cứ tặng cô ấy món đồ này chứ!

Sếp ngồi xổm trên ghế, che mặt nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, sao cô ấy chưa bao giờ thấy đồ xịn gì cả, sau này mình sẽ cho cô ấy nhìn kĩ hết một lượt.

Sếp không nản lòng, càng đánh càng dũng cảm.

Anh sắp đặt bữa tối dưới ánh nến, nữ chính lo lắng nhắc nhở anh, cẩn thận xảy ra hỏa hoạn trong văn phòng.

Anh nói bóng nói gió thừa một vé xem ca nhạc, nữ chính thành thật đề nghị anh có thể bán lại trên trang Ngư gì đó (app xianyu).

Anh ôm đầu bảo hôm nay anh bị ốm, nữ chính nói có gần gọi 120 không, còn nói hay là tự lái xe đến bệnh viện đi, gọi xe cứu thương phải tốn tiền.



Tôi đọc truyện mới, vui ơi là vui, cười haha.

Haha, nữ chính này ngu ngốc thật, haha.

Hahaha…nụ cười của tôi chợt tắt, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Ơ, sao tôi cảm thấy lạ, hình như tôi có chút gì đó, một chút xíu thôi giống với nữ chính nhỉ.

Ngay khi tôi đang nghi ngờ, điện thoại chợt nhận được tin nhắn.

“Giám đốc Tiết: Tiểu Dư, giúp tôi hoãn lịch trình ngày mai, hình như tôi bị sốt.”

Tôi vội vàng trả lời, đang định mở máy tính thì Tiết Nghễ Văn lại nhắn: “Chuyện này mai làm cũng được, không gấp, giờ tan làm không phải tăng ca.”

Tôi vốn định gõ một đoạn dài để cảm ơn và nịnh hót sếp, nhưng gõ được một nửa chợt nhớ tới truyện của “Uống nhiều nước nóng”, do dự chốc lát hỏi: “Sếp ơi, em có thể giúp gì cho anh không?”

Tôi cũng không thể giống như nữ chính của “Uống nhiều nước nóng”, đề nghị sếp lái xe tới bệnh viện để khám.

Mặc dù tôi đồng ý với quan điểm của cô ấy, quả thật gọi xe cứu thương sẽ tốn tiền.

Tiết Nghễ Văn im lặng một lúc, sau đó nhắn lại: “Không sao, đợi lát nữa tôi gọi bác sĩ riêng tới.”

Tôi nghĩ một chút, rất thông minh bổ sung một câu, nhằm bày tỏ sự quan tâm của tôi đối với sếp: “Sếp à, em đến thăm sếp một chút, em đã mua cho anh một vòng hoa.”

Tiết Nghễ Văn im lặng.
 
Chương 4


6.

Tôi có chút mong chờ lời cảm ơn của sếp, sau đó nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, đầu óc thức suốt đêm đến nỗi hồ đồ chợt từ từ tỉnh táo lại.

Cái đồ gì nhỉ, đồ vật thường mua khi đến bệnh viện thăm bệnh nhân tên là gì?



Hình như gọi là bó hoa.

Thế tôi đã gửi gì cho Tiết Nghễ Văn nhỉ? Tôi ôm chút tâm lý may mắn cuối cùng, run rẩy nhìn lại, “Vòng hoa”.

Hai chữ này đập vào mắt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, định thu hồi.

Không thu hồi được.

Tôi quỳ trên giường, tìm chỗ đẹp để treo cổ, sau đó điên cuồng gửi tin nhắn cho Tiết Nghễ Văn, “Sếp ơi, vừa nãy em gõ nhầm, ý em là, em muốn tặng bó hoa cho anh mà không phải loại vòng hoa đó đâu, em không có ý trù anh chế.t. Đương nhiên cũng không phải là em muốn trù anh chế.t là anh sẽ chế.t, vậy nên anh đừng sợ, cái này là đồ vật tồn tại mang tính khách quan…”

Sau hồi lâu, Tiết Nghễ Văn nhắn: “Không sao.”

Không sao của sếp chính là có sao.

Tôi nghĩ đến tiền lương của mình, nghĩ đến công việc chính thức tôi phải vất vả mới có được, khẽ cắn răng, xách túi đến cửa hỏi thăm, đi đến xin tạ tội với anh.

Tiết Nghễ Văn mở cửa, thấy tôi.

Thở hổn hển, vừa định cúi đầu 90 độ với anh, lại thấy gương mặt vô cảm của Tiết Nghễ Văn bắt đầu run rẩy, run run, gương mặt đẹp trai bí hiểm, từ từ chống tay lên khung cửa sau đó cả người từ từ tiến sát lại gần khung cửa.

Anh đứng nghiêng nghiêng, chỉ nhìn vào tư thế này, rất giống như bị người ta đánh một phát, hoặc là người đã chịu đựng sự đả kích gì đó mạnh mẽ, mệt mỏi dựa vào tường,

Nhưng mà, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn đời bằng nửa con mắt của Tiết Nghễ Văn, cảm thấy khí thế của anh càng giống như đang bày tỏ sự kiêu căng:

“Đây là?”

Tiết Nghễ Văn khẽ hít một hơi, “Em chờ chút”.

Sau đó chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi màu đen, nhét giấy vào mũi, giống như một u hồn, yếu ớt đóng cửa.

Khoảnh khắc đóng cửa, tôi ảo giác nghe thấy tiếng giẫm chân mạnh mẽ như bay của vận động viên quốc gia chạy cự ly ngắn đang gấp rút về đích.

Mấy phút sau, Tiết Nghễ Văn mặc áo sơ mi và quần tây ra mở cửa.

Anh hỏi tôi tới làm gì.

Tôi nói trong lòng mình lo lắng cho sếp, sự an nguy của sếp chính là sự an nguy của công ty, sự an nguy của công ty chính là sự an nguy của tôi.

Tiết Nghễ Văn ngồi trên ghế sô pha và lại bắt đầu rung chân, tôi chỉ có thể nhìn từ đôi mắt lộ ra của anh ấy rằng có lẽ anh đang cười nhưng cũng có khả năng anh đang cong mắt, im lặng ngáp một tiếng.

Tiết Nghễ Văn đặt hai nắm đấm lên đầu gối, nói nhẹ nhàng: “Muộn thế này rồi, mau về đi, con gái ở nhà người khác không hay lắm, tôi không giận em, gõ nhầm chữ mà thôi, rất bình thường.”

Tôi nhìn Tiết Nghễ Văn, trong lòng khẽ chảy một dòng nước ấm áp.

Thật ra tôi biết anh ấy là người tốt, cho dù lần đầu tiên gặp anh, tôi đã ngáng chân khiến anh ngã sấp mặt ngay trước mặt mọi người trong ba giây, sau đó anh cũng không hề trách móc tôi cũng không truy cứu chuyện này.

Anh là người sếp tốt.

Tôi từ từ suy nghĩ tới mấy quy luật câu cá* mà bác thư ký đã nói với tôi, có lẽ Tiết Nghễ Văn đã biết từ lâu, nhưng anh ấy cảm thấy không quan trọng mà thôi. Mặc dù trông anh rất lạnh lùng, nhưng đối đãi với cấp dưới vô cùng khoan dung, rộng lượng.

*lười biếng trong thời gian làm việc

Ai mà không thích sếp như vậy chứ?

Trong lòng tôi cảm thán, nhưng đang cảm thán lông mi run run chớp mắt, không biết tại sao khi nghĩ đến hai chữ “thích”, tim tôi không khỏi đập nhanh.

(喜欢: thích trong tiếng Trung là 2 chữ)

Không thể nào…

Tiết Nghễ Văn đeo khẩu trang, đúng lúc đẩy đ ĩa trái cây về phía tôi, “Nào, ăn đi.”

Tôi hé miệng, nhìn Tiết Nghễ Văn.

Hàng lông mày rậm của anh đẹp như thanh kiếm lóa mắt và đôi mắt sâu thẳm dưới xương mày giống như hồ nước lạnh lẽo màu xám.

Tôi nhìn anh ấy, vô thức đặt tay lên lồ ng ngực, định đè ép nhịp tim đập nhanh loạn xạ không sao giải thích được.

Tiết Nghễ Văn không nghĩ ra nhìn tôi, sau đó chợt tỉnh ngộ.

Tôi hoảng hốt cúi đầu xuống.

Anh thông minh như vậy, không lẽ phát hiện rồi ư.

Tiết Nghễ Văn nói: “À, anh đã test rồi, chỉ là cảm thông thường thôi.”

7.

Mặc dù tôi là gái thẳng, không có năng lực phân biệt cảm tình lắm.

Nhưng mà lần này, hình như rất thật.

Bởi vì……

Ngày hôm sau, tôi buồn khổ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời một cách mệt mỏi và cay đắng.

Tôi nằm mơ, mơ thấy Tiết Nghễ Văn.

Trong mơ, anh mặc chiếc quần đùi đen đó, nằm trên chiếc ghế sô pha màu trắng cực rộng và cực dài trong nhà, nhướng mày, giống như mấy anh chàng con lai đẹp trai đang chụp chân dung quảng cáo vừa kiêu căng lại vừa có ý câu dẫn rõ ràng.

“Anh sốt rồi.”

Trong giấc mơ, tôi đến gần anh ấy và ngồi xổm xuống.

Anh ngẩng đầu lên, ngón tay quấy lấy tóc của tôi, dọc theo ngọn tóc sờ tới cằm tôi, vị cấp trên chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng lại tỏ vẻ không hài lòng làm nũng như thú cưng vậy.

“Anh sốt rồi.” Anh ấy lặp lại lần nữa.

Trong mơ tôi chơi rất bạo, động tác mượt như lụa, tôi cười nắm tay Tiết Nghễ Văn, “Để em xem nào.”

Sau đó, tôi chống một tay lên lưng sofa, một chân để trên ghế sofa, hơi cúi người xuống.

Tiết Nghễ Văn tay dài chân dài, không còn nhiều chỗ cho tôi nữa, chen chen chúc chúc, gần như nằm trên người anh.

Tôi hôn anh, đầu lưỡi đo nhiệt độ trong miệng anh.

Ừm, quả nhiên nóng thật.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nằm lặng lặng trên giường, không còn gì để lưu luyến này nữa, gắng sức ôm lấy đầu mình.

Tôi thật đáng chế.t! Tại sao tôi lại nảy sinh mơ mộng xấu xa với đấng cha mẹ, cơm áo đáng kính, dễ gần của mình.
 
Chương 5


Tôi hôn anh, đầu lưỡi đo nhiệt độ trong miệng anh.

Ừm, quả nhiên nóng thật.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nằm lặng lặng trên giường, không còn gì để lưu luyến này nữa, gắng sức ôm lấy đầu mình.

Tôi thật đáng chế.t! Tại sao tôi lại nảy sinh mơ mộng xấu xa với đấng cha mẹ, cơm áo đáng kính, dễ gần của mình.

Nhưng mà, trước đây tôi chỉ biết cổ vũ “Uống nhiều nước ấm” cố gắng hơn, hình như cuối cùng cũng hiểu tai sao anh ấy lại xoắn xuýt, căng thẳng như vậy.

Yêu thầm không dễ gì.

Trong lòng tôi buồn rầu gửi cho anh ấy một tin nhắn riêng.

Uống nhiều nước nóng nhắn lại rất nhanh, “(×_×) Yêu thầm không dễ dàng gì, Đản Đản à, bạn biết không, hôm qua tôi đứng rất gần cô ấy, tôi cảm thấy mình muốn ch.ết tới nơi rồi.”

Tôi thở dài nói: “Anh bạn à, tôi cũng hoàn toàn đồng cảm, hôm qua, tôi cách anh ấy rất gần, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh muốn ch.ết.”

Hai chúng tôi là kẻ hoạn nạn cùng chung đề tài, trò chuyện thân thiết trong chốc lát, bỗng nhiên tôi có một cách, “Ông à, hai đứa mình giúp nhau đi, ông nghĩ mà xem, ông là con trai chắc chắn hiểu rõ con trai hơn, còn tôi là con gái chắc chắn có thể giúp ông theo đuổi bạn gái.”

Uống nhiều nước ấm tán thưởng nói: “Đúng thế! Đản Đản bà biết nhiều câu thả thính sến sẩm như thế, chắc chắn là cao thủ tình trường!”

Tôi khiêm tốn nói: “Hay quá. Hợp tác cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”

Hôm đó đi làm tôi tràn đầy khí thế.

Mới vừa vào công ty, đã rất hào hứng vẫy tay chào Bạch Nặc. Tôi không muốn quấy rầy quá nhiều đến cuộc sống thực tại của Uống nhiều nước ấm. Thế là lúc mua cà phê cho Tiết Nghễ Văn, khéo léo mua thêm cho cậu ấy một cốc.

“Cùng nhau cố gắng nhé!” Tôi khẽ nói.

Bạch Nặc ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngẩn ngơ, sau đó nó lại đỏ mặt, cậu ấy ôm ly cà phê cười ngại ngùng, “Ừm, cùng nhau cố gắng.”

Tôi cũng cười.

“Dư Văn Văn.”

Tôi quay đầu lại,Tiết Nghễ Văn đứng ở cửa phòng làm việc, anh ấy nhìn tôi không hề chớp mắt, lại nhìn Bạch Nặc, nắm chốt cửa, siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.

Anh ấy hẳn đang khát lắm, không chờ nổi nữa.

Tôi vội vàng chạy tới, “Sếp à, uống cà phê đi ạ.”

Gương mặt Tiết Nghễ Văn lạnh lùng nhìn tôi.

Không biết tại sao, mặc dù không có cảm xúc gì, nhưng ma xui quỷ khiến tôi nhìn thấy có chút tủi thân trên gương mặt anh.

Anh ấy im lặng ôm ly cà phê, “Uống không ngon.”

Anh xoay người định về phòng làm việc của mình.

Tôi nhếch miệng, hơi luống cuống lại nhớ đến cách mà “uống nhiều nước ấm” dạy tôi, vô tình hay cố ý tạo ra cơ hội tiếp xúc tay chân.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy can đảm vỗ bả vai Tiết Nghễ Văn.

Kết quả, chân anh dài quá, thời gian một hai bước cũng không theo kịp.

Tôi lấy sức, sải bước vọt qua…

Sau đó thành công giẫm rơi giày của Tiết Nghễ Văn.

Tống Nghễ Văn bưng cà phê, hai mắt trừng to, ý thức phản ứng còn sót lại khiến anh nhảy một chân lên, sau đó tiếng “ầm” vang lên không hề bất ngờ lảo đảo ngã quỵ trên đất.

Tôi nhìn về bóng lưng anh ấy, nhìn ly cà phê lộc cộc và đôi giày lạch cạch lăn ra xa.

Tôi nhìn về cửa phòng làm việc lần nữa.

Hay lắm, không đóng, đều nhìn thấy hết được.

8.

Áo sơ mi của Tiết Nghễ Văn ướt.

Anh không trách tôi, chỉ lẳng lặng làm bộ mặt lạnh lùng, đi về phòng thay đồ.

Phòng làm việc của Tiết Nghễ Văn có một cánh cửa bí mật, thông với phòng nghỉ và phòng thay đồ.

Trong lúc sếp thay quần áo, tôi vô cùng đau đớn nhắn tin cho đồng minh: “Nước ấm à, tôi thật đáng ch.ết.”

Uống nhiều nước ấm hỏi sao thế.

Tôi do dự, rất sợ mất mặt, không nói kĩ càng, chỉ nói mình làm sai ít chuyện, khiến người mình thích bị thương.

Đằng ấy suy nghĩ một lúc nói: “Dỗ anh ta đi, đàn ông rất thích khoản này.”

Vì vậy tôi ấp a ấp úng hồi lâu nhìn về phía Tiết Nghễ Văn vừa thay bộ âu phục mới, “Sếp à, bộ vest này trông rất đẹp.”

Tiết Nghễ Văn “ừ” một tiếng đầy nhạt nhẽo, chân đột nhiên giống như giẫm phải máy may, run mấy cái rất nhanh, anh ấy nhanh tay lẹ mắt, lập tức đặt tay xuống cặp đùi đang không an phận, sau đó nhìn tôi nói: “Cảm ơn, hôm nay em mặc đồ cũng xinh lắm.”

Tôi ngơ ngác nhìn sếp.

Cùng nhau đi ra khỏi cửa, đi được vài bước đột nhiên nhớ đến mình còn chưa đáp lời, quay người lại, thành thật trả lời: “Cảm ơn sếp ạ, thật ra áo sơ mi này em mua giá 30 tệ ở Pinduoduo.”

Sếp đỡ đầu, hai ngón tay uể oải sờ quai hàm, ánh nắng từ ngoài cửa sổ sát đất rọi vào gò má hơi ửng đỏ của anh, khóe miệng nhếch lên, hốc mắt hơi đỏ, giọng nói trầm thấp nhưng rất nghiêm túc.

“Thế cũng xinh.”

Tôi gh.ét cay gh.ét đắng nhắm mắt lại, nhét tai nghe bluetooth vào niệm Nam mô A di đà phật.

Tôi cũng thích cái này! A! Tôi thật sự đáng ch.ết!

Sự hợp tác giúp đỡ lẫn nhau của tôi và “uống nhiều nước ấm” bước đầu đã có thành công.

Uống nhiều nước ấm giống như một người đang chìm sâu vào tình yêu, tối nào cũng bám lấy tôi, cùng tôi xem xét những tiến bộ và thiếu sót của ngày hôm nay.

Anh ấy mang theo sự khoe khoang tiết lộ với tôi, “Hôm nay tôi đi ăn ở nhà ăn nhân viên, ngồi phía sau cô ấy, chỉ cách có ba bàn thôi.”

Tôi càng khoe mẽ hơn nói với anh: “Hôm nay lúc tôi đưa tài liệu còn chạm vào tay anh ấy.”

Uống nhiều nước nóng vô cùng hâm mộ: “( ˃̣̣̥o˂̣̣̥)”

Anh ấy hỏi tôi con gái thích quà gì nhất.

Tôi suy nghĩ kĩ càng hồi lâu sau đó nghiêm túc nói với anh: “Tôi thấy thẻ mua hàng siêu thị là tốt nhất, bởi vì đưa tiền thì quá trực tiếp, tặng quà khác chưa chắc đã thích nhưng thẻ mua hàng siêu thị, ai mà không thích đi siêu thị mua đồ chứ?”

Uống nước ấm suy tư chốc lát, “Thẻ mua hàng? Là cái gì?”

Mấy chục phút sau, qua một hồi tìm tòi, anh ấy lại hỏi tôi: “Tại sao hạn mức cao nhất của thẻ mua hàng chỉ có một nghìn tệ?”

Tôi thẫn thờ nhìn câu hỏi của anh.

Oa! Chẳng lẽ anh ấy còn là thổ hào ư, đỉnh chóp quá, nhà giàu thích viết truyện fanfic!

Nước ấm khiêm tốn nói, “Bình thường thôi, tôi vừa mua một xấp thẻ, Đản Đản bà đã giúp tôi việc lớn, bà cho tôi xin địa chỉ, tôi cũng gửi qua cho bà.”

Tôi oa oa khen ngợi: “Ông đỉnh quá!”

“Nói mới nhớ, con trai thích quà gì nhất?”

Nước ấm suy nghĩ, “Đồ handmande.”

“Giống như đồ gì?”

Nước ấm đau khổ nói: “Không nghĩ ra. Vì tôi chưa được nhận bao giờ. Tôi chỉ cảm thấy nhận được gì cũng vui thôi. Nếu như tôi có thể nhận được đồ cô ấy tặng cho dù là mô hình bánh bằng đất sét, tôi sẽ không hề do dự bày ở trên tủ sách.”

Hôm đó sau khi tan làm, tôi xoắn xuýt suy tính hồi lâu, thật ra tôi có nghĩ đến làm con búp bê bằng đất sét tặng sếp nhưng bây giờ tôi đã là người đi làm, đồ này chắc hẳn trông rất ngây thơ nhỉ.

Hơn nữa, tôi có một khuyết điểm, làm gì cũng trông giống bánh.

Tôi quyết định nướng một ít bánh quy.

Ngày hôm sau, Tiết Nghễ Văn đến rất sớm, trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh thậm chí còn hiện lên một chút mong đợi khó thấy.

Anh ta sờ túi quần, nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi sờ túi quần.

Tôi cúi đầu lén nhìn những chiếc bánh quy giấu trong chiếc túi vải nhỏ của mình, tôi phí rất nhiều công sức mới khiến cho giấy bóng kính dùng để gói trông bớt giống quả cầu giấy bị đánh sau đó bị vò mạnh mẽ.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó run run đặt bánh quy vào trong khay cùng một chỗ với cà phê mà tôi đem cho Tiết Nghễ Văn, sau đó đi về phía phòng làm việc.

“Nghễ Văn.”

Đột nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên, một cô gái mặc váy đỏ bước nhanh qua tôi, không hề do dự, quen cửa quen nẻo đi vào phòng làm việc của Tiết Nghễ Văn.

Tôi sững người, nói theo bản năng: Thưa cô, thật xin lỗi, cô có thể đăng ký với tôi trước…”

Cô gái kia nhìn tôi kì quái.

Tôi nhìn Tiết Nghễ Văn, gương mặt trước giờ không có chút cảm xúc nào lại mang theo vẻ bất đắc dĩ cười nói, “Không sao, để cô ấy vào đi.”

Tôi nhìn đôi trai tài gái sắc đẹp như ngọc, bọn họ rất đẹp giống như châu báu đã được dày công đánh bóng, trời sinh phù hợp sống trong giàu sang phú quý.

Tôi giữ chặt khay, nhắm mắt, im lặng lùi ra.

Thật ra thì bất kể về xuất thân, bối cảnh hay là vẻ ngoài, sếp và cô gái này trông rất xứng đôi.

Tôi yên lặng mở máy tính, xử lý công việc, đầu óc ngây ngốc, suy nghĩ vẩn vơ.

Thảo nào lần trước sếp mua quà, hóa ra là tặng cho cô ấy.

Thảo nào sếp thắp nên trong phòng làm việc, hoa ra là luyện tập cách cùng cô ăn tối dưới ánh nến.

Thảo nào sếp thừa một tấm vé biểu diễn, hoa ra là cô ấy tạm thời có việc, lỡ hẹn.

Thảo nào…

Tôi nhớ lại các chi tiết đã xảy ra, càng nghĩ càng cảm thấy chính xác.

Lần đầu yêu thầm một người không ngờ lại kết thúc nhanh thế.
 
Chương 6: Hoàn chính văn


9.

Tôi đau khổ muốn tìm đồng minh tâm sự.

Buổi trưa, tôi bưng khay cơm ngồi đối diện với Bạch Nặc, mấy ngày qua, tôi và Bạch Nặc ở ngoài đời cũng rất quen thuộc.

“Bạch Nặc, gần đây cậu tiến triển ra sao rồi?” Tôi hỏi.

Bạch Nặc dừng đũa, nuốt từng ngụm nhỏ thức ăn trong miệng, sau đó cười nói: “Cũng ổn, nhiệm vụ mà cấp trên giao về cơ bản tôi đều hoàn thành đúng hạn.”

“Thế là tốt.” Tôi nói lẩm bẩm.

Ít nhất trong liên minh yêu thầm của chúng tôi có một người không quá tệ, cũng xem như ổn.

“Chị Văn Văn, chị thì sao? Dạo này vẫn hòa hợp với giám đốc Tiết chứ?”

“Thật ra…” Tôi thở dài bới khay thức ăn, lắc đầu một cái, “Không ổn lắm, tôi cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.”

Bạch Nặc mở to hai mắt, lo lắng nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chị muốn từ chức sao?”

Tôi há miệng, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì….Bạch Nặc, tôi biết thân phận trên mạng của cậu, bọn mình còn rất thân thuộc, tôi biết ở ngoài đời nói chuyện này không hay lắm nhưng tôi gặp chuyện rất buồn, không nhịn được muốn trò chuyện với cậu, cho nên…”

Bạch Nặc đực mặt ra nhìn tôi, hơi kinh ngạc, lỗ tai đỏ lên rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp, “Chị Văn Văn, chị chị chị, sao chị biết được thế?”

Cậu ta há miệng run rẩy giơ điện thoại ra, tên trên mạng và hoạt động của cậu ấy có thể thấy rõ ràng trên giao diện của nền tảng xã hội.

Tôi liếc mắt, sững người, xác nhận lặp đi lặp lại trong đầu những gì tôi vừa thấy, sau đó không thể tin nổi ngước mắt lên nhìn.

Nickname ID của Bạch Nặc là “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu”.

Hoạt động đầu tiên là nhật ký phát sóng trực tiếp.

Trong video, phần tóc mái mềm mại của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng tinh và đôi mắt lạnh lùng, đeo khẩu trang và mang headphone. Cả người khinh thường dựa vào trên ghế, tốc độ tay rất nhanh, đang điên cuồng múa phím phát ra những lời rác rưởi công kích tâm lý kẻ địch.

“Gà vãi.” Cậu nhướng mày, nhìn thông báo siêu thần trên màn hình, cười lạnh.

Mặt tôi cứng đờ, nhìn kẻ phách lối trong màn hình, xem ra chàng trai lạnh lùng này rất thiếu đòn rồi sau đó quay đầu nhìn Bạch Nặc đang cúi dầu xấu hổ, ngượng ngùng.

Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm vào ID “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu” 5 giây.

“Chị Văn Văn, chị là fan nào vậy? Khi quay về em sẽ cho chị vào phòng, được không?”

Tôi yếu ớt xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn.”

Bạch Nặc nhìn tôi, tôi nhìn Bạch Nặc.

Cậu ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hề nể nang vạch trần, “Chị Văn Văn, không lẽ chị nhận nhầm em thành người khác ư.”

Trẻ con bây giờ đúng là không nể mặt người ta.

Tôi che mặt.

Lúng túng ch.ết đi được, mười năm sau, tôi sẽ xấu hổ đến mức không ngủ được vì nửa đêm nằm mơ thấy đoạn ký ức này.

Bạch Nặc cúi đầu, không nhịn được cười đến nỗi bả vai rung lên, cậu ta rất nể mặt tôi, không cười thành tiếng, tôi đành bất đắc dĩ nhìn cậu ta mỉm cười.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng “cót két”.

Có người thô lỗ đứng dậy và sải bước ra ngoài.

Tôi nhìn sang theo bản năng, nhận ra bóng dáng Tiết Nghễ Văn vội vàng xẹt qua.

Vừa nãy anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi! Cách tôi 3 cái bàn.

Chẳng qua là người đẹp có hẹn, tôi cứ tưởng trưa nay anh sẽ đi ăn cơm cùng cô ta.

10.

Uống nhiều nước nóng hôm nay có trạng thái cảm xúc khóc.

Hình như anh ấy thất tình.

Bình luận bên dưới đều an ủi anh ấy.

Là một người cũng đang thất tình, trong lòng tôi cảm thán khéo quá, nhưng một câu “không sao đâu” cứ rề rà mãi không gõ ra.

Giống như, rõ ràng là muốn an ủi “Uống nhiều nước nóng”, nhưng lại không nhịn được đặt chuyện này lên người mình.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Không muốn kết thúc như vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu, như nói với “Uống nhiều nước nóng” lại như đang nói với chính bản thân mình, “Ông à, thử lại lần nữa đi. Nói cho cô ấy biết tấm lòng của ông, cho dù bị từ chối ít nhất cũng không nuối tiếc.”

Uống nhiều nước nóng hồi lâu không trả lời, phía trên màn hình hiển thị dòng chữ đang nhập, anh ấy nói với tôi, “Được”.

Vài phút sau, anh ấy nói trong khu vực bình luận “≧◇≦, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi tôi tôi quyết định dũng cảm một lần, đi tỏ tình!!! >_
 
Chương 7: Ngoại truyện 1


Ngoại truyện

Ngày X tháng X năm 20X2

Tôi cảm thấy thư ký mới đến thích mình.

Cô ấy luôn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm đến nỗi mặt tôi căng thẳng.

Tôi có việc gì, vừa mở miệng cô ấy đã giơ tay lên, hăng hái tích cực nói: “Sếp, em, em đi, em làm được!”

Cô ấy cũng hay khen tôi, nói gì mà… “Quần áo của sếp đẹp quá”, “quyết sách của sếp thật cao siêu”, “Em cần phải học tập sếp nhiều hơn”…

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này.

Có lẽ là do khi còn học đại học, tôi dành thời gian rảnh rỗi để viết fanfic và đọc tiểu thuyết, xem anime, rất ít khi giao du với các bạn nữ, tôi không biết nên xử trí thế nào.

Nếu từ chối trực tiếp sẽ khiến trái tim cô ấy bị tổn thương.

Nhưng, nếu như không từ chối, cứ tạo ra sự mập mờ gì đó cảm giác rất khốn nạn.

Haiz, đau đầu ghê.

Nhưng mà, cà phê cô ấy pha rất ngon, cuối cùng cũng không phải uống cà phê nestle 2 tệ một gói mà ông chú già pha cho tôi nữa.

Hạnh phúc.

Ngày X tháng X năm 20X2.

Tôi nói chuyện thư ký mới thích mình với em gái, hy vọng con bé có thể cho tôi một biện pháp.

Con em tôi cứ cười mãi, vui muốn chớt, sau đó nói, “Anh ơi, chẳng phải chị ấy còn đang trong thời gian thử việc à, không sao đâu, qua kỳ thử việc chị ấy sẽ đi thôi, đến lúc đó sẽ không còn ai làm phiền anh nữa đâu.”

Nghe câu này, tôi thật sự có chút không vui.

Có lẽ bởi vì tôi cảm thấy thư ký rất cố gắng, không nên bị sa thải.

Tất nhiên, chắc chắn không phải vì tôi thực sự thích cô ấy làm thư ký của mình.

Ngày X tháng X năm 20X2.

Phòng làm việc của tôi là kính một chiều, có thể nhìn thấy vị trí làm việc của các nhân viên bên ngoài.

Hôm nay mọi người đều rất bận rộn, tôi thấy thư ký cứ chạy lên chạy xuống suốt.

Hình như tôi cứ nhìn trộm cô ấy liên tục.

Tôi không thể nhìn cô ấy nữa.

Từ mai trở đi, cắt đứt tình yêu.

Không đúng.

Tôi đối với cô ấy không có tình, không có yêu, cắt đứt đâu ra chứ.

Bỏ đi…

Ngày X tháng X năm 20X2

Hôm nay công ty họp hội đồng quản trị, họp xong tôi thấy có người vẫy tay gọi cô thư ký nhỏ đi chuyển tài liệu.

Giám đốc đó là một ông già hói đầu, khó ưa.

Ấy vậy mà cô thư ký nghiêm túc nhìn ông ta với vẻ mặt thường ngày nhìn tôi.

Còn khen phần phát biểu của ông ta rất sâu sắc, cần phải học hỏi ông ấy nhiều hơn.

Ha.

Học hỏi.

Học cái khỉ gì.

Rõ ràng là một lão già thối tha chỉ biết giơ tay bỏ phiếu, gió chiều nào theo chiều nấy, có gì đáng để dạy cho cô ấy chứ.

Khó chịu.

Ngày X tháng X năm 20X2

Thời gian thử việc của thư ký nhỏ đã kết thúc, cô thành công lên làm chính thức.

Thật lòng vui thay cô ấy.

Ngày X tháng X năm 20X2

Cô ấy dường như không còn nhìn tôi với ánh mắt nhiệt tình như trước nữa.

Mặc dù vẫn thường khen tôi.

Nhưng cảm giác có gì đó khang khác.

Giống như cô ấy không có h@m muốn với tôi nữa.

Ngày X tháng X năm 20X2

Em gái đòi tôi một bữa cơm, giải đáp các vấn đề của tôi.

Con bé cứ cười hô hố suốt, cười như đứa ngốc, ăn nói cũng không lưu loát.

Em tôi cười haha nói, “Nghễ Văn ơi, Nghễ Văn à, Nghễ Văn thân yêu của em, hahaha, anh nghĩ nhầm rồi, đoán chừng người ta không thích anh, chỉ vì lấy lòng anh cho qua thời gian thử việc mà thôi, hahaha, cười chết mất.”

Hóa ra là tôi hiểu nhầm.

Thư ký nhỏ vốn không thích tôi chút nào.

Tôi hẳn nên thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì không ai muốn bị đồng nghiệp yêu thầm mình chốn công sở.

Vậy nên tôi rất vui.

Thật đó.

Rất vui…

Ngày X tháng X năm 20X2

Không biết tại sao.

Dạo này tôi hơi buồn.

Ngày X tháng X năm 20X2

Để chuyển hướng sự chú ý, tôi đã cập nhật truyện mới.

Một số độc giả cũ đã để lại bình luận cho tôi.

Trong đó có một bạn đọc tên là “Hai quả trứng mới đủ”, tôi rất quen bạn ấy*

*tác giả chưa biết giới tính của nữ chính nên dùng từ 他, mình sẽ dịch là bạn ấy nha.

Bởi vì bình luận của bạn ấy rất thú dzị, toàn là mấy câu thả thính sến súa.

Tôi cảm thấy “bạn ấy” hẳn là cao thủ tình trường.

Là kiểu lãng tử rất hoạt bát, miệng sẽ ngậm một đóa hồng, hai chân trượt từ bên trái sàn sang bên phải sàn, mê hoặc hàng ngàn cô gái.

Tôi có thể giống bạn ấy thì tốt.

Người như vậy, cho dù thích ai, tỏ tình sẽ thành công nhỉ.

Đúng rồi, sao tôi phải tỏ tình, tôi chưa có người mình thích.

Ngày X tháng X năm 20X2

Cô thư ký nhỏ hôm nay có vẻ rất vui, như thể cô ấy đã làm gì tối qua, nạp đầy năng lượng.

Thấy cô vui như thế.

Tôi cũng vui vẻ một cách khó hiểu.
 
Chương 8: Ngoại truyện 2


Ngày X tháng X năm 20X2

Hôm nay em gái tôi tới công ty.

Thư ký nhỏ hôm nay đi ra ngoài làm việc.

Tôi nhìn chỗ làm của cô ấy theo thói quen.

Em tôi nói, “Anh xong rồi, anh thích thư ký của mình.”

Tôi nói, “Không hề.”

Em gái tôi ngang ngược chỉ trỏ, “Nghễ Văn, anh đỏ mặt! Hơn nữa vừa nãy chỉ trong 10 phút mà anh đã nhìn cái ghế trống kia 5 lần, anh không đúng lắm, không hề đúng chút nào!”

Tôi lớn giọng, “Anh không hề.”

10 phút nhìn năm lần…

Thật sự thường xuyên như vậy sao?

Sao bình thường tôi không để ý nhỉ.

Ngày X tháng X năm 20X2

Cô thư ký nhỏ hôm nay lại khen tôi.

Khen cà vạt của tôi đẹp.

Hơi vui vui.

Tôi kích động run cả chân.

Thư ký nhỏ chu đáo hỏi tôi, chân của tôi bị chuột rút phải không.

Cô ấy quan tâm tôi này.

Vui ghê.

Ngày X tháng X năm 20X2

Gần đây, tôi chợt phát hiện, hóa ra thời gian tan làm mỗi ngày đều sớm như vậy.

Sau khi về nhà không được nhìn thấy cô ấy nữa.

Phải đợi mười mấy tiếng mới được gặp cô ấy.

Hôm nay ở nhà không có việc gì làm, tự pha cho mình một ly cà phê.

Tay nghề của tôi hình như không thạo lắm.

Không ngon như cô ấy pha.

Ngày X tháng X năm 20X2

Tôi nhận ra hình như tôi thật sự thích cô thư ký nhỏ của mình mất rồi.

Ngày X tháng X năm 20X2

Hôm nay tôi không nói chuyện với cô thư ký nhỏ.

Công ty có thực tập sinh mới tới.

Thư ký nhỏ bận rộn dạy cậu ta cách sử dụng đồ dùng trong văn phòng.

Giữa chừng tôi tìm cơ hội đi ra ngoài một phen.

Rõ ràng lướt qua bên cạnh cô ấy, từ hành lang đi qua nhưng thư ký nhỏ không nhìn thấy tôi.

Tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô ấy khen thực tập sinh, “Thật thông minh, học nhanh lắm.”

Haiz.

Có gì to tát chứ.

Mấy cái máy in này chẳng phải có tay là xong sao?

Bực ghê.

Ngày X tháng X năm 20X2

Hôm qua nằm mơ.

Nằm mơ thấy thư ký nhỏ.

Trong mơ, cô ấy nắm tay tôi dạy tôi cách dùng máy in.

Giỏi ghê.

Ngày X tháng X năm 20X2

Thích, rất thích cô ấy.

Ngày X tháng X năm 20X2

Học được từ Đản Đản, ngày mai sẽ lấy can đảm đi bắt chuyện với cô ấy!

Ngày X tháng X năm 20X2

Bắt chuyện thất bại.

Quá căng thẳng.

Giá như tôi có thể mạnh dạn như Đản Đản.

Haiz.

Ngày X tháng X năm 20X2

Tôi mở hố mới.

Viết nữa viết mãi, không hiểu ra sao, nữ chính càng ngày càng giống cô thư ký nhỏ.

Tôi cứ mong ước xa vời thế, cẩn thận từng tí ghép cô ấy với một nam chính có tính cách giống tôi.

Hy vọng cuối cùng họ có thể hạnh phúc ở bên nhau.

Ngày X tháng X năm 20X2

Tôi luôn cảm thấy gần đây thư ký nhỏ thường hay nói chuyện với thực tập sinh kia.

Lẽ nào…

Cô ấy có thiện cảm với cậu ta sao?

Cũng chẳng trách.

Dù sao thực tập sinh trẻ hơn tôi.

Thư ký nhỏ hẳn là thích mẫu bạn trai cún con nhỉ.

Soi gương.

Toang rồi, căn bản tôi không tài nào cún con nổi.

Ngày X tháng X năm 20X2

Có lẽ dạo này thức đêm ra truyện mới nên hình như tôi phát sốt rồi.

Vốn muốn sáng mai thức dậy thật sớm, đi gặp thư ký nhỏ.

Ngày mai không gặp được cô ấy.

Buồn quá.

Ngày X tháng X năm 20X2

Cô thư ký nhỏ đã đến thăm tôi.

Tôi chỉ mặc mỗi cái quần đùi, trong lỗ mũi còn nhét giấy.

Sau khi cô ấy đi, tôi cứ nhìn vào gương.

Bởi vì tôi lo lắng – Gần đây tôi không đến phòng tập thể hình, đường cong cơ bắp hình như không đẹp lắm.

Ngày X tháng X năm 20X2

Dạo này nói chuyện với Đản Đản.

Không ngờ cao thủ tình trường trong lòng tôi cũng đang yêu thầm người khác.

Nhưng mà Đản Đản lại nói bạn ấy là con gái.

Anh chàng bảnh bao trong bộ vest lướt qua lướt lại trên sàn với bông hồng ngậm trong miệng bỗng thay hình đổi dạng.

Đản Đản nói chúng tôi cùng nhau cố gắng.

Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới!

Hy vọng hôm nay sẽ trò chuyện được quá ba lần với cô ấy!
 
Chương 9: Ngoại truyện 3 - Hoàn toàn văn


Ngày X tháng X năm 20X2

Tôi biết, hôm nay tôi đã viết nhật ký rồi, nhưng…

Thư ký nhỏ mua cà phê cho thực tập sinh.

Rõ ràng cô ấy là thư ký nhỏ của tôi, rõ ràng chỉ có nghĩa vụ mua cà phê cho tôi.

Hơi hơi buồn.

Sau khi thư ký nhỏ đưa cà phê còn cười rất xinh với bạn thực tập kia.

Càng buồn hơn là.

Tôi không nhịn được gọi cô ấy một tiếng, phá vỡ bầu không khí ngày càng thân mật giữa họ.

Tôi biết, tôi rất xấu xa.

Tôi là tên sếp xấu xa.

Biết rõ mình không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của nhân viên, nhưng tôi đã phá hủy cơ hội phát triển tình cảm đang ấp ủ giữa họ.

Thực tế, khi thư ký nhỏ nghe tiếng gọi, tôi hơi không dám nhìn cô ấy.

Sợ cô ấy phát hiện ra suy nghĩ bé nhỏ của tôi.

Nhưng thư ký nhỏ không phát hiện ra.

Cô ấy còn chủ động kéo tay tôi lại khi tôi ngã xuống.

Cô ấy còn khen bộ vest của tôi rất đẹp.

Thư ký nhỏ thật tốt.

Mỗi ngày tôi lại thích cô thư ký nhỏ hơn ngày hôm trước.

Ngày X tháng X năm 20X2

Đản Đản nói rằng thẻ mua hàng siêu thị rất thích hợp làm quà tặng cho con gái.

Tối hôm qua tôi chạy đến hai siêu thị, mua hết thẻ mua hàng.

Thật ra tôi vẫn còn hơi nghi ngờ

Hóa ra một ít tiền như thế có thể dỗ được bạn gái vui vẻ sao.

Như vậy thì ngày nào tôi cũng có thể tặng thư ký nhỏ rất nhiều rất nhiều món quà thế này.

Chuyện tôi mua thẻ mua sắm bị em gái biết được, không biết tại sao con nhóc này cười rất to, dù cách điện thoại mà vẫn nghe được tiếng nó đang gọi xe.

Con bé nói nhất định phải đến công ty tôi chứng kiến cảnh tôi tặng món quà ngu ngốc này cho bạn gái.

Haiz.

Con bé này biết gì chứ.

Chắc chắn nó không hiểu biết nhiều như cao thủ tình trường Đản Đản được.

Em tôi tới sớm,

Em gái tôi đến sớm, khi con bé vào văn phòng, tôi vẫn ở đó, mân mê thẻ mua hàng trong túi quần, âm thầm cổ vũ bản thân.

Tôi trừng mắt nhìn đôi mắt như phát sáng của em gái tôi đảo đi đảo lại trên người cô thư ký, vội vàng gọi nó vào.

Chết mất.

Thật sự sợ nó không giữ mồm giữ miệng, nói mấy bí mật của tôi ra.

Ví dụ như lén xem mấy bộ phim tổng tài Hàn xẻng, bắt chước lời thoại của nam chính trong phim, cách xưng hô với nữ chính sẽ đổi thành thư ký nhỏ.

Hay như lúc ăn cơm với gia đình, trong lúc ngẩn người đã buột miệng thốt lên “muốn yêu đương quá”, kết quả khiến bố mẹ tôi kinh hoảng một phen.



Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể để con bé nói với thư ký nhỏ những chuyện mất mặt này!

Ngày X tháng X năm 20X2

Mấy ngày nay tôi không viết nhật ký.

Lý do là tôi phải nhập viện.

Chắc là do dạ dày yếu quá.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là——

Tôi và Văn Văn đang hẹn hò!

La la la la la!!!

Ngày X tháng X năm 20X2

Không ngờ Đản Đản là thư ký nhỏ.

Chắc hẳn trước đây tôi không viết mấy thứ kỳ quái nhỉ.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui mấy thứ trước đây tôi viết đều là tiểu thuyết tiêu chuẩn.

Bây giờ tâm trạng tôi rất phức tạp.

Ngược lại thư ký nhỏ đón nhận rất nhanh, cô ấy còn phát hiện sự thật sớm hơn tôi.

Bây giờ cô ấy đang cười hì hì nằm trên ghế sofa nhà tôi, đọc chương mới nhất tôi vừa viết.

“Đây là lần đầu tiên em đọc truyện nóng hổi mới ra lò thế này đấy. Còn là truyện VIP bản word nữa. Là em nhìn tận mắt đọc truyện gõ ra từ bàn phím.” Trong miệng cô ấy cứ lẩm bẩm mấy câu này.

Tôi cảm thấy chắc là cô ấy đang vui.

Văn Văn vui tôi cũng vui lây.

Ngày X tháng X năm 20X2

Văn Văn không bao giờ làm bánh quy cho tôi nữa.

Thật xui xẻo.

Thật ra cô ấy làm rất ngon, có chút vị muối biển nhưng khi nếm kỹ lại có vị sô cô la, còn có chút cay kèm vị chua và đắng.

Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh quy với nhiều lớp hương vị phong phú như vậy.

Tôi cảm thấy ăn rất ngon.

Ngoại trừ hình dáng nó hơi giống bánh ngô ra thì không có khuyết điểm gì.

Hôm nay tôi cứ nhìn lén Văn Văn.

Nhìn đến lần thứ 10, cuối cùng Văn Văn cũng không nhịn được nữa nhượng bộ, “Quên chuyện làm bánh quy đi, em nấu canh cho anh được không?”

Tôi nói “OK~”

Cô ấy lẩm bẩm, “Có lẽ là trong nước sôi cho ít muối mà thôi, lúc này ăn chắc cũng không chết được.”

Tôi không nhịn được cười.

Cô thư ký nhỏ của tôi làm cái gì cũng giỏi, chỉ là đôi khi cô ấy không tự tin vào bản thân cho lắm.

Sau này tôi sẽ khích lệ cô ấy nhiều hơn.

Có nhật ký yêu thầm của tôi làm chứng.

À không đúng.

Phải đổi thành nhật ký tình yêu chứ!!

Ngày X tháng X năm 20X2

Hai ngày nay tôi không viết nhật ký.

Dạo này nhập viện.

Có lẽ là bị cảm.

Hai hôm trước vừa ăn canh xong đã mất đi ý thức.

Tiếc quá, ngất không đúng lúc, chưa ăn hết canh Văn Văn nấu cho tôi.

Văn Văn nhân lúc không có ai lén chạy tới thăm tôi.

Quỳ xuống cuối giường tôi, vô cùng đau lòng thề rằng cô ấy sẽ không bao giờ nấu cho tôi bất cứ món gì nữa.

Tôi hơi buồn.

Văn Văn khẽ nói, “Cho anh ăn cái khác, xem như bồi thường được không.”

Tôi không kịp phản ứng, hỏi cô ấy, “Gì cơ?”

Văn Văn ôm mặt tôi, hôn một cái.

Tôi kịp phản ứng lại nói, “Đói quá, ăn chưa no.”

Thế là hôm nay Dư Văn Văn hôn tôi 15 cái.

Sau chừng đó lần thì đếm không nổi nữa.

Dù sao, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi cũng không muốn để cô ấy đói bụng.

PS

Hôm nay khi chị y tá đến xem điện tâm đồ của tôi, cô ấy hỏi tôi tại sao tim tôi đập nhanh như vậy từ 6 đến 7 giờ tối? Chập chờn đập nhanh như thế.

Tôi hơi xấu hổ.

Lại P.S.

Tôi nảy ra một ý hay – chỉ cần khiến cho tim lúc nào cũng đập nhanh như vậy, chẳng phải sẽ không để người khác nhận ra điểm kỳ lạ sao

Vì vậy, ngày mai sẽ lấy lý do này để hôn Văn Văn cả ngày ~ 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom