Cập nhật mới

Dịch Nhắm Mắt 2: Bóng Tối

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


Bạc Cận Ngôn hiếm khi có cảm giác không mở mồm được, không khí hơi gượng gạo. Tay anh khẽ xoẹt qua mặt bàn vài cái, như thể thản nhiên mở miệng: “Hiện tại kĩ năng của em đã lợi hại như vậy?”

Giản Dao đáp: “Đúng vậy.”

Trong lòng Bạc Cận Ngôn suy xét một chút, hỏi: “Có thể cho anh biết lợi hại tới trình độ nào không?”

Giọng nói của Giản Dao càng lạnh nhạt: “Phương Thanh nói hiện tại có lẽ em tương đương với nửa Phương Thanh.”

Bạc Cận Ngôn nhất thời im lặng.

Bởi vì một năm trước, Bạc Cận Ngôn từng giao chiến với Phương Thanh, kết quả không cần phải nói cũng biết. Khi đó Phương Thanh đánh giá: Bạc Cận Ngôn chỉ bằng 1/10 Phương Thanh.

Giản Dao hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện này, cười nói: “Việc luyện tập kĩ năng cũng không phải là quá trình tăng trưởng thần tốc. Khi mới nhập môn, một người bình thường chỉ có thể bằng 1/10 Phương Thanh, nhưng khi đã luyện vào rồi, không phải từ 1/10 lên 1/5, mà trực tiếp lên 1/4, 1/2.”

May mà trong hai vợ chồng bọn họ có một người đã trải qua quá trình rèn luyện học tập đạt được kĩ năng như vậy. Bạc Cận Ngôn vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận giải thích này.

“Có sẵn lòng thử không?” Bạc Cận Ngôn đột nhiên hỏi.

Giản Dao nhìn thân hình gầy gò của anh, trong lòng hơi khó chịu, vốn định từ chối, anh lại cầm tay cô: “Đã một năm rồi còn chưa thành công chế ngự vợ anh.”

Trong phòng tập luyện của đội cảnh sát, ở phía cuối hành lang yên lặng vắng vẻ. Lúc này bên trong không có người khác, Bạc Cận Ngôn khóa trái cửa phòng, cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi, xắn tay áo. Anh đứng dưới ngọn đèn, trên mặt có nụ cười rất khẽ.

Giản Dao cũng cởi áo khoác, thực ra trong lòng cô hơi ngỡ ngàng. Trước kia ở nhà, khi rảnh rỗi cô cũng sẽ “động tay động chân” với Bạc Cận Ngôn. Đương nhiên với hai con người kĩ năng đều kém cỏi thì Bạc Cận Ngôn vẫn còn chút ưu thế về thể lực, chiều cao, mỗi khi chế ngự được cô, sẽ đưa ra một ít yêu cầu “không yên phận” với vợ, quả thực là không biết xấu hổ.

Nhưng hiện tại, cô đã không còn là con người mới lúc trước, còn anh thì gầy hơn so với một năm trước, chiếc kính râm che đôi mắt vĩnh viễn nhắm chặt.

Cô đấm một cú qua, động tác rất chậm, Bạc Cận Ngôn rõ ràng nghe được tiếng động, một tay bắt lấy tay cô, sau đó nghiêng người muốn đè ngã cô. Cô vô cùng linh hoạt, ngược lại chế ngự được lưng anh, muốn đấm xuống lại dừng lại. Anh dường như thực sự bẻ tay cô, muốn đẩy cô ngã, nhưng lại bị cô né thoát thân.

“Chậc, hiện tại em linh hoạt giống như thỏ vậy.” Anh cảm thán nói.

Cảm xúc ấm áp mà thân mật xuất hiện trong lòng Giản Dao. Cô dường như không nhịn được mỉm cười, sau đó tiến lên vỗ vai anh. Anh không bắt được, Giản Dao lại vỗ lần thứ hai, kết quả bị anh bắt được tay, tay còn để lên vai cô. Giản Dao lùi về sau thoát thân, hiện tại Bạc Cận Ngôn sao có thể là đối thủ của Giản Dao? Cô xoay người, đi ra phía sau anh, muốn chế ngự anh. Ai ngờ anh phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người lại, ôm cô vào lòng.

Giản Dao cũng dang hai tay, ôm chặt lấy anh.

Dưới ngọn đèn, không ai nhúc nhích.

Giản Dao bỗng nhiên hơi thất thần. Bởi vì tay cô chạm vào khớp xương trên lưng anh. Khớp xương cứng như vỏ rùa, giống Trầm Mặc.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, sao con người này nuôi mãi mà không mập? Sẽ luôn gầy nhanh như vậy, nửa đời người đều như thế.

Hốc mắt Giản Dao bỗng nhiên ẩm ướt.

Trong phút chốc trời đất quay cuồng, Bạc Cận Ngôn đã ôm cô nằm xuống đất. Cô nằm trên đệm, hai tay bị anh giữ chặt, cơ thể cũng vậy. Anh cúi đầu mỉm cười với cô, giống như một đứa trẻ thắng được một trận đánh nhau vô nghĩa.

Anh nói: “Giản Dao, xem ra là anh thắng rồi, em không đánh lại anh. Cho nên em không thể đi mạo hiểm theo anh.”

Trong lòng Giản Dao chấn động, sự lạnh lẽo trong tim bị kích thích, cô đột nhiên dốc sức, đẩy Bạc Cận Ngôn ra, không đợi anh có phản ứng cô đã rướn người lên, dùng một ít kĩ năng vật lộn Phương Thanh dạy, lập tức vật ngã anh xuống đất. Giống như bức tranh gáo hồ lô, chế ngự hai tay và cơ thể anh.

Anh nằm im, không hé răng.

Giản Dao nói: “Cận Ngôn, anh đừng cố chấp.”

Bạc Cận Ngôn im lặng. Một lát sau, anh vươn tay ôm lấy eo cô. Giản Dao bỗng nhiên như mất hết sức lực, nằm dưới ngực anh, cúi đầu, lại tháo kính râm của anh xuống, dùng mặt khẽ cọ mặt anh. Hai người im lặng hôn nhau.

“Anh không nhìn thấy, sau này sẽ đến lượt em chủ động hôn anh.” Giản Dao thấp giọng nói, “Mỗi 10 phút em sẽ hôn anh một lần, sẽ cùng anh đi làm bất cứ chuyện nguy hiểm nào trên đời này.”

Nước mắt Giản Dao chảy xuống.

Lông mi Bạc Cận Ngôn cũng hơi ẩm ướt. Bờ môi anh giật giật, sau đó thấp giọng nói: “Cô gái cố chấp… cô vợ cố chấp của anh…”

Người vợ anh yêu mến nhất.

Không còn bất cứ tiếng động nào nữa.

Chỉ có hai người bọn họ ôm nhau trong căn phòng yên tĩnh, có ngọn đèn làm bạn, hơi thở làm chứng.

Tựa như nghĩ tới mỗi khoảnh khắc chúng ta yêu nhau, nhớ tới rất nhiều lãng mạn và vui vẻ khiến người ta si mê, nhớ tới người bạn chân thành đã rời khỏi chúng ta.

Cũng nhớ tới ngày ấy tháng ấy năm ấy, ở trong núi tịch mịch, vô tình gặp gỡ nhau.

Anh từng rời khỏi cô.

Anh kiêu ngạo và cô độc hơn bất cứ ai trên đời này.

Anh không bao giờ muốn rời xa cô nữa.

Mặt chiều ngả về tây, Giản Dao mới kéo tay Bạc Cận Ngôn rời khỏi phòng luyện tập. Cô không nghĩ tới, hai người cứ thế mà ngủ. Một bên mặt Bạc Cận Ngôn còn có vết đỏ do cô đè vào. Áo sơ mi cũng lộn xộn.

“Xin lỗi, có bị đè đau không?” Cô hỏi.

“Dựa vào kinh nghiệm mà nói, thế này không tính là gì.” Anh đáp.

Giản Dao không nhịn được mỉm cười, chỉ cầm tay anh, không nói gì.

Ngoài cửa, Phương Thanh từ đầu kia hành lang đi tới, nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ, tinh mắt xoay người.

Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên, Giản Dao cũng vậy.

Phương Thanh: “… Phùng Duyệt Hề bị tìm thấy rồi.”

Giản Dao còn chưa để ý, Bạc Cận Ngôn đã hơi nhíu mày, bởi vì Phương Thanh dùng câu bị động.

“Tôi nghĩ chúng ta nên lập tức đi qua xem.” Phương Thanh nói.

Nơi kia cũng không kín đáo.

Rừng cây bên quốc lộ, dân cư thưa thớt, kéo dài, nhưng nếu ra tay vào lúc nửa đêm cũng khó bị người phát hiện.

Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và một đám cảnh sát, vẻ mặt nghiêm nghị đi tới nơi. Đi vào trong rừng hơn mười phút, đột nhiên di động của Phương Thanh vang lên. Anh ta bắt máy, là do Thạch Bằng vừa thẩm vấn ban ngày gọi tới.

“Có chuyện gì?” Phương Thanh vội hỏi.

“A lô, cảnh sát Phương.” Giọng nói của Thạch Bằng hơi do dự, “Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Trước đây hình như tôi và Trần Cẩn đã từng cùng nhìn thấy hình vẽ cơn bướm. Không biết nó có tác dụng gì cho việc điều tra của các anh không.”

Phương Thanh sửng sốt, lập tức hỏi: “Nhìn thấy ở đâu?”

“Ngay ở trên núi quê nhà chúng tôi, trong một cái hang. Thời gian đã lâu, nên tôi quên mất. Hôm qua anh cho tôi xem ảnh, sau đó tôi mới nhớ ra.”

Lúc này, mọi người đã đi lên một sườn dốc, người được treo ngay trên cây đối diện.

Trong lòng Phương Thanh chấn động, di động cũng bỏ xuống.

Cả người Phùng Duyệt Hề không mặc gì, tóc dài rối tung. Chỉ có trên hai chân vẫn còn đôi giày cao gót màu đỏ hàng hiệu, treo lơ lửng giữa không trung. Lúc này hoàng hôn buông xuống, trong rừng có chút sương mù. Bởi vậy hình ảnh này càng thêm đáng sợ.

Cô ta bị “đóng đinh” trên cây, đinh phải dài đến một tấc, đóng vào đầu, chân tay, bên hông… thủ đoạn của hung thủ vô cùng thành thạo, những chỗ đóng đinh không hề thối rữa. Có máu chảy từ vết thương, dọc theo cơ thể và tay chân cô ta, nhìn vào giống như một bức tranh đẫm máu tuyệt đẹp.

Cánh của cơn bướm ở phía sau cô ta.

So với bức tranh “bướm phượng đuôi dài” đơn giản dịu dàng của Trần Cẩn, con bướm này rõ ràng hung tàn cao quý hơn nhiều. Mắt kép rất lớn mà nổi bật, hoa văn màu đen trải rộng trên cánh, tạo thành một cái lưới rậm rạp. Màu cam lan tràn đuôi cánh.

Con bướm này là bức tranh trên cây, nhưng trên vỏ cây gồ ghề, bạn sẽ cảm thấy bức tranh này cực kì sinh động, đó là họa sĩ xuất sắc tạo ra. Giống một con bướm khép cánh nằm trên cây, còn cơ thể trắng như tuyết của Phùng Duyệt Hề bị máu tươi nhuộm dần, chính là con kí sinh trùng màu trắng mềm mại. Con người là bướm, con bướm chính là người.

Tất cả cảnh sát đều im lặng.

Trần Cẩn đã bị bắt về quy án, thú nhận tất cả hành vi phạm tội. Dựa vào những thứ lục soát được ở nhà gã, bằng chứng như núi chứng minh gã là thủ phạm của hai vụ án kia.

Nhưng tất cả trước mắt lại như sự khiêu khích không có tiếng động.

Giống như có người nói với bọn họ:

Các người nghĩ mình đã thực sự nhìn thấy con bướm sao?

Đây mới thực sự là sát thủ hồ điệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Vào lúc này, tin tức sát thủ hồ điệp cũng đã truyền khắp cả nước, bao gồm cả Bắc Kinh.

Khi Kim Hiểu Triết nhìn thấy tin tức này, đang bận quay phim. Ánh đèn chói mắt, đám người vây xung quanh. Cô ngồi trong xe quản lý, bên ngoài nhốn nháo.

Đúng lúc chiếc TV truyền đến tin tức này. Cô biết hết từng vụ án do tổ chuyên án kia tham gia. Trên màn hình thậm chí còn đảo qua nhóm cảnh sát trên hiện trường, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cao gầy, lạnh lùng, nhưng không xác định được có phải anh hay không.

Không, chắc chắn là anh rồi.

Cô làm sao nhìn lầm bóng dáng anh được.

Kim Hiểu Triết khẽ thở dài, ôm chặt chiếc chăn quấn trên người. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hơi mất mát. “Rầm” một tiếng, cửa xe bị mở ra, trợ lý bưng một chén trà nhuận họng cho cô: “Chị Kim, nhân lúc còn nóng chị uống đi, vừa rồi diễn cảnh khóc đến mức khản cả giọng rồi.”

Kim Hiểu Triết nhận lấy, uống một ngụm lớn.

Một lát sau, đạo diễn gọi quay tiếp. Kim Hiểu Triết bỏ chăn xuống đứng lên. Xường xám xinh đẹp, dáng người thướt tha lả lướt, cô hít sâu một hơi, giẫm lên giày cao gót đi về phía ống kính.

Anh có chiến trường của anh, cô cũng vậy.

Hai người đều tự bảo trọng.

Cùng lúc đó, Phương Thanh đang đứng dưới gốc cây đại thụ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm thi thể trên cây. Trời đã tối, nhưng tất cả dấu vết vẫn khắc sâu vào mắt các cảnh sát.

“Chỗ này có phát hiện.” Anh ta cất cao giọng.

Bọn Bạc Cận Ngôn đi qua.

“Đây là…” An Nham do dự.

“J…” Giản Dao lôi kéo tay Bạc Cận Ngôn, khẽ chạm vào nét vẽ trên vỏ cây, anh lên tiếng, “Là chữ cái J?”

Giản Dao sửng sốt.

Ngay trên cái cây Phùng Duyệt Hề bị “đóng đinh” dùng máu tạo ra hình vẽ này, quan sát cẩn thận, quả nhiên giống chữ cái J.

“Đây là ý gì?” Tất cả mọi người nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.

Chỉ dựa vào một chữ cái này chắc chắn không giải thích được. Bạc Cận Ngôn cười lạnh, nói: “Biết tại sao hắn muốn lưu lại dấu hiệu này không? Bởi vì hắn không khống chế được. Hắn vốn gây án vì bản thân mình, nếu lúc này đã mất kiểm soát, vậy thì không còn ý nghĩa gì.”

Phương Thanh hơi do dự: “Có thể là cố ý lưu lại manh mối này khiến chúng ta đi sai phương hướng không?”

Bạc Cận Ngôn đáp: “Người như Trần Cẩn có lẽ sẽ làm vậy. Đạt tới trình độ, liều lĩnh lão luyện như hắn, căn bản khinh thườnglàm như vậy. Anh cho là hắn sẽ quan tâm chúng ta nhìn hắn như thế nào sao?”

An Nham đột nhiên lên tiếng: “Trong vụ án sinh đôi báo thù ở khu công nghiệp hoạt hình, Kha Thiển cũng bị đóng đinh. Có liên quan đến vụ này không?”

Phương Thanh nói: “Thủ pháp tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”

Bạc Cận Ngôn nói: “Đóng đinh thông thường có ý nghĩa trừng phạt và sỉ nhục. Trong lịch sử phạm tội cũng không hiếm gặp. Hành vi kí hiệu chủ yếu của bọn họ không giống nhau, hung thủ này say mê con bướm, nhóm sát thủ mặt nạ thì không. Có liên quan hay không thì chưa thể kết luận được.”

Mọi người lại im lặng, chỉ có Giản Dao có cảm giác Bạc Cận Ngôn rõ ràng hơi hưng phấn, cho nên ngữ điệu cũng nhanh hơn. Tâm trạng Giản Dao vốn căng thẳng áp lực, nhưng nhờ sự đắc ý nhỏ của anh, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy ấm áp hẳn lên. Cô dường như có thể phân tích được hoạt động tâm lý hiện tại của Bạc Cận Ngôn: Chậc, rốt cuộc là dạng sát thủ liên hoàn gì đây. Chỉ là hiện tại anh đã không còn vô tâm vô phê nói toạc ra như trước.

Không có chứng cứ.

Không có vân tay và dấu vết ADN.

Cũng không có băng ghi hình.

Thi thể ở hiện trường phạm tội vô cùng tàn ác, những góc khác ở hiện trường lại sạch sẽ như chưa có người chạm qua.

Cho dù là cảnh sát mới vào nghề, cũng đoán được đây là một cao thủ phạm tội tỉ mỉ có kĩ năng.

Hắn mới xứng với tên gọi sát thủ hồ điệp.

Cảnh sát lại tra hỏi Thạch Bằng lần nữa.

Thạch Bằng kể cho bọn họ một câu chuyện ngắn gọn, mơ hồ mà thần bí.

Khi đó, anh ta, Trần Cần, Phùng Duyệt Hề mới mười mấy tuổi, thường xuyên lên núi chơi. Có một lần lên ngọn núi hoang chưa bao giờ đến.

Bọn họ chia nhau ra.

Chờ khi Thạch bằng và Phùng Duyệt Hề tìm được Trần Cẩn, phát hiện gã ngủ ngoài một cái hang. Bọn họ nhanh chóng đánh thức gã, nhưng Trần Cẩn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì: “Hình như lúc chạy từ trên núi xuống, đụng vào chỗ nào đó…”

Thạch Bằng bình thường coi trời bằng vung, đánh lộn gây rối, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện, anh ta cẩn thận hơn nhiều so với Trần Cẩn và Phùng Duyệt Hề.

“Chúng ta trở về đi.” Thạch Bằng nói, cũng không vào hang xem xét, Trần Cẩn vẫn còn hoảng hốt, tuy Phùng Duyệt Hề tò mò, nhưng cũng nghe lời.

Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Cẩn lại thích con bướm. Các loại tiêu bản bướm, các bức tranh con bướm… nhưng gã không quá đam mê, vì thế mọi người chỉ coi đó là một sở thích nghiên cứu sinh vật thôi. Về phần ngày đó ở trên núi, đoạn thời gian ngắn ngủi gã rời khỏi đám bạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã không thể nhớ nổi, ngoài việc trên gáy bị sưng lên hơn mười mấy ngày mới biến mất.

Sau đó Thạch Bằng trưởng thành cũng quên mất chuyện này. Cho đến khi Phương Thanh cho anh ta nhìn thấy bức tranh hiện trường phạm tội của Trần Cẩn, anh ta mới khiếp sợ, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Về nhà suy nghĩ, nhớ tới cái hang kia, mơ hồ nhìn thấy hình vẽ con bướm.

Chuyện này có liên quan đến việc Trần Cẩn phạm tội, cái chết của Phùng Duyệt Hề sao? Thạch Bằng không thể nào biết được.

Cảnh sát lại thẩm vấn Trần Cẩn, cũng vô dụng. Bởi vì Trần Cẩn phát điên rồi.

Đám người Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi nhìn gã, một người đàn ông từng có địa vị cao như vậy, lại giống như một đứa trẻ trốn tránh trong góc nhà tù, nơm nớp lo sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng ăn tôi… Đừng ăn tôi… A Bằng, Duyệt Hề, cứu tôi…” Không biết là thấy con bướm hay là thấy gì.

Còn khi cảnh sát nhắc tới “con bướm”, “cái hang”, gã lại chỉ biểu lộ vẻ mặt mờ mịt, hỏi như thế nào cũng không mở miệng.

“Trí nhớ là một thứ thú vị.” Bạc Cận ngôn nói, “Hắn nghĩ mình đã quên rồi, hắn nghĩ chưa từng trải qua, nhưng trên thực tế nó luôn ở trong đầu hắn.”

Trên xe đến vùng núi Thạch bằng chỉ, Bạc Cận Ngôn nói như thế.

“Anh để ý Trần Cẩn từng nhắc tới con bướm nhiều lần trong lời khai:

Khi hắn còn niên thiếu, nhìn thấy con bướm trong núi, bị sự tự do xinh đẹp của nó làm rung động, từ đó si mê.

Trước khi giết người, hắn nằm mơ thấy một thiếu niên cầm dao đứng thẳng. Con bướm đậu trên vai hắn.

Hắn luôn nhìn thấy một con bướm đang ngóng nhìn hắn…

Có lẽ con bướm hắn nhìn thấy thời niên thiếu không phải là con bướm thực sự, mà là hình vẽ con bướm như lời Thạch Bằng nói.

Thiếu niên cầm dao kia, trước đó chúng ta nghĩ đến phép ẩn dụ là hắn, song có lẽ không phải mà là trước đó hắn đã nhìn thấy một người khác.”

Đám Phương Thanh đều giật mình: “Thiếu niên? Ý cậu là Trần Cẩn từng nhìn thấy sát thủ hồ điệp thực sự?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạc Cận Ngôn chậm rãi gật đầu: “Tôi nghi ngờ thậm chí hắn còn nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn, ví dụ như hung án. Không phải hắn ngất xỉu ở cửa hang sao? Gáy còn sưng lên. Có lẽ là quá sợ hãi lại bị người đánh, dẫn đến mất trí nhớ, nhưng trí nhớ này cũng không thật sự mất đi, mà ở sâu trong đầu hắn, sâu trong tâm linh. Khi hắn cảm thấy mờ mịt với tương lai, khi tâm linh của hắn bị mất phương hướng, trí nhớ này thức tỉnh ngay trong tiềm thức hắn, thức tỉnh ở trong mơ, còn gã lại nghĩ đến đó là con bướm ám chỉ hắn đi giết người.”

Bầu không khí trên đường núi lành lạnh phả vào mặt. Tất cả mọi người suy nghĩ về lời nói của Bạc Cận Ngôn. Nhưng suy đoán này không phải không có lý, đây cũng giải thích cho tâm lý vừa hận vừa yêu của Trần Cẩn đối với con bướm, cùng với sự xuất hiện thật sự của sát thủ hồ điệp.

“Anh xác định ‘hắn’ chính là sát thủ liên hoàn sao?” Giản Dao hỏi, “Vậy hắn im lặng nhiều năm như vậy, hơn nữa vụ án của chưa bao giờ bị người ngoài phát hiện, hiện tại vì sao lại xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát?”

Bạc Cận Ngôn cân nhắc một lúc, đáp: “Nếu trí nhớ của Trần Cẩn là chuẩn xác, vậy năm đó hắn đại khái 15-20 tuổi, hiện tại ở trong độ tuổi 35- 40.

Phùng Duyệt Hề luôn tránh né sự truy đuổi của cảnh sát, còn hắn dưới tình huống không kinh động gì đến cảnh sát, thành công  săn bắt được Phùng Duyệt Hề, cũng tiến hành sát hại, chứng tỏ sức quan sát nhạy bén, kế hoạch ổn định và khả năng thực hiện.

Ở hiện trường phạm tội của hắn thể hiện sự tra tấn thành thạo, kĩ năng giết người, hiện trường phạm tội xử lý vô cùng sạch sẽ, ý thức phản điều tra mạnh mẽ. Phải là người gây án kinh nghiệm phong phú mới làm được.

Hắn đã vẽ con bướm rất nhiều lần, luyện tập rất nhiều lần mới có thể trong thời gian có hạn tạo ra bức tranh giống như in như vậy.

Con bướm trong bức tranh của hắn đã được nhà sinh vật học chứng thực rất giống với “bướm hestina’ (*), nếu mọi người suy nghĩ cẩn thận so sánh sẽ phát hiện bức tranh “bướm phượng đuôi dài” của Trần Cẩn khá tương tự, cho nên chúng ta nghi ngờ hai người này có liên hệ. Trần Cẩn rất có thể đã từng nhìn thấy bướm hestina, nhìn thấy quá trình gây án của hắn, sau đó tiềm thức thúc đẩy Trần Cẩn, giống như bức tranh hồ lô, tạo ra vụ án “con bướm giết người” giống mà không giống.

(*) Bướm hestina

[Diendantruyen.Com] Nhắm Mắt 2: Bóng Tối


Vụ án này gây ra chấn động toàn tỉnh, trong tin tức cũng đưa tin, ‘hắn’ biết được vụ án này cũng không có gì kì lạ. Còn Phùng Duyệt Hề được cho là đồng lõa của Trần Cẩn, cảnh sát đang truy lùng. Hắn có thể biết được điều này chứng minh hắn ở ngay gần chúng ta, thậm chí còn phân tích. Còn Phùng Duyệt Hề bị giết có thể dựa vào hai loại tâm lý. Một loại là trả thù: Bởi vì Trần Cẩn bắt chước hắn gây án, đã bị cảnh sát bắt được, không thể trừng trị, cho nên hắn trừng trị đồng lõa của Trần Cẩn; loại thứ hai là chúng ta không thể loại bỏ “cái ác”, hắn cho rằng Phùng Duyệt Hề cùng tội với Trần Cẩn, cho nên tự mình chấp hành pháp luật. Song dù dựa vào loại thái độ nào, hắn lựa chọn một loại hình thức đẳng cấp hơn xuất hiện trước mắt cảnh sát, tất nhiên là bị thứ nào đó kích thích, hắn không muốn ấn núp nữa, không muốn tiếp tục im lặng. Sát thủ hồ điệp lộ mặt.”

Đến vùng núi kia đã là buổi chiều. Mặt trời mùa thu chiếu sáng cả khu rừng xanh um, có loại hơi thở yên tĩnh mà sâu xa.

Năm này tháng nọ, Thạch Bằng chỉ nhớ rõ là vùng núi, cụ thể ngọn núi nào, vị trí nào lại không nhớ nổi được. Vì thế sau khi Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh thương lượng, quyết định tạm thời ở lại đồn cảnh sát dưới chân núi. Sáng hôm sau mới bắt đầu lục soát.

Vùng phía nam phần lớn là núi. Giản Dao ở trong nhà khách, mở di động ra tìm kiếm mới phát hiện nơi này cách thành phố Đồng quê cô rất gần. Hai thành phố vốn tiếp giáp nhau, nơi này tuy thuộc thành phố Tuân, nhưng chỉ vượt qua một ngọn núi là đến nội thành của thành phố Đồng, về vị trí địa lý thực ra gần thành phố Đồng hơn.

Cách nhà gần như vậy luốn khiến trong lòng người đi xa có chút mờ mịt và khát vọng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh và đám người An Nham đang thương lượng phương án tìm kiếm ngày mai. Cô đi sang một góc, lấy di động ra gọi điện về nhà.

Nghe điện, chưa nói được mấy câu, mắt đã ướt nhòe.

Mẹ cô đang nhặt rau nấu bữa tối cho bà và Giản Huyên. Gần Trung thu, Giản Huyên cũng đã từ trường trở về, chỉ có cô không ở đó.

Con gái lấy chồng gặp phải đại nạn, tính cách Giản Dao vốn hướng nội, mẹ cô là người hiểu được tính cách người khác, từ sau khi nghe được tin tức, ngoài việc lúc đầu an ủi cô mấy lần, sau đó cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô, hôm nay cũng vậy. Mẹ hỏi cô: “Đang bận à? Sợ quấy rầy con điều tra án, cũng không dám gọi điện nhiều cho con. Dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”

Giản Dao ngắt lời: “Vâng, mẹ, không có việc gì đâu, sức khỏe con tốt lắm.”

Mẹ cô cười bên đầu kia, nói: “Vậy là tốt rồi. Có tin tức của Cận Ngôn không?”

Giản Dao bật khóc: “Mẹ, hiện tại anh ấy đang ở chung với con, nhưng mắt vẫn chưa tốt. Hiện tại tâm trạng của anh ấy không quá tốt, chờ thêm thời gian nữa con dẫn anh ấy về. Mẹ, con muốn về nhà một chuyến. Con đang ở ngay thành phố Tuân, cách nhà rất gần.”

Cúp máy, Giản Dao ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đã đi vào không biết từ lúc nào, đứng trước mặt cô. Cửa cũng đã bị anh đóng lại.

Hiện tại thính giác của anh vô cùng nhạy.

Giản Dao cúi đầu, im lặng.

Anh chạm vào tay cô, nói: “Trở về thăm mẹ một chuyến đi, thay anh hỏi han và tạ lỗi với mẹ.”

“Vâng.” Cô đáp, “Không cần giải thích đâu. Mẹ em hiểu mà. Hôm nay sau khi ăn tối xong em sẽ quay về, sẽ không ảnh hưởng đến buổi tìm kiếm ngày mai.”

Anh im lặng một lát, nói: “Giản Dao, tâm trạng anh đã trở lại bình thường rồi. Ban đầu có một đoạn thời gian, lúc đó anh thực sự còn không cảm nhận được tâm trạng mình… nhưng hiện tại anh đã chấp nhận được sự thật là Tử Ngộ đã rời đi rồi. Giống như mặt trời cũng có lúc lặn xuống, đó là sự chia ly mà chúng ta phải đón nhận trong cuộc sống. Anh tự nói với bản thân, mỗi ngày phải quý trọng gấp đôi sự sống. Có lẽ em không biết hiện tại anh đang sống thay cho hai người.”

Giản Dao vươn tay ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào: “Nếu quý trọng, tại sao còn không trở về?”

Anh cũng ôm lấy cô, im lặng một lúc, đáp: “Bởi vì mỗi khi anh tới gần em thì trái tim không thể cứng rắn được.”

Lúc mặt trời lặn, Giản Dao về đến nhà. Bởi vì có tin tức tốt, bầu không khí trong nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mẹ và Giản Huyên hỏi han mấy câu về tình hình gần đây của Bạc Cận Ngôn, nhưng cũng không truy hỏi gắt gao, miễn làm cho Giản Dao khó xử. Chuẩn bị một đống lớn đồ dặn Giản Dao mang theo. Ví dụ như loại trà Bạc Cận Ngôn thích, ví dụ như cả một túi cá khô, ví dụ như đế lót giày làm bằng tay mẹ cô mua ở chợ…

Sau khi Giản Dao xem xong, cười nói: “Phần lớn mọi thứ đều cho anh ấy, mẹ à, mẹ bất công quá đấy.”

Mẹ cô cười nói: “Đương nhiên rồi, con rể chính là một nửa con trai, không thương nó thì thương ai. Con chăm sóc nó cho tốt, hiện tại nó không nhìn thấy, lại là đứa kiêu ngạo. Con là vợ nó, cũng coi như là ánh mắt của nó, tất cả mọi thứ trong nhà phải để ý cẩn thận, đừng để nó vấp ngã, cũng đừng làm nó mất mặt, hiểu không?”

“Mẹ yên tâm, con hiểu mà.”

Giản Huyên ở bên cạnh yên lặng nói: “Đại thần mù cũng vẫn là đại thần. Kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện, ánh mắt của anh ấy nhất định sẽ sáng trở lại. Đây mới là cách thức tạo ra truyền kì thực sự, em tin vào điều này.”

Giản Dao cười không nói gì.

Nhưng trong lòng sự ấm áp im lặng bao phủ mọi nỗi đau, cô hiểu rõ hạnh phúc đang bên mình ngày càng gần.

Cơm nước xong, bà Giản ở nhà rửa bát, hai chị em đi dạo trong tiểu khu một chút rồi Giản Dao sẽ quay về. Lúc này bóng tối lan tràn, ngọn đèn yếu ớt, khí hậu mát mẻ. Hai chị em đứng bên chiếc cầu nhỏ trong vườn hoa, sau lưng là một gốc cây cao lớn.

“Chị, sao trong lòng chị vẫn nhiều tâm sự như vậy?” Giản Huyên hỏi.

Giản Dao im lặng. Em gái cô là người bình thường, có cuộc sống yên ổn, có rất nhiều chuyện không thể kể ra cho con bé. Tuy nhóm sát thủ mặt nạ đã mai danh ẩn tích nhưng vẫn còn tồn tại, Bạc Cận Ngôn khăng khăng rời đi, sát thủ hồ điệp đột nhiên xuất hiện, còn có sát thủ hồ điệp dường như có liên hệ nào đó với vụ án của Kha Thiển… Cô luôn cảm thấy như có một cái lưới lớn vô hình giăng trên đỉnh đầu bọn họ. Khi cô ngẩng đầu lại tạm thời chỉ có thể nhìn thấy sao trời lờ mờ. Kẻ địch rốt cuộc ẩn giấu ở nơi nào, có bao nhiêu người.

“Nói thật…” Giản Huyên nói, “Trước đó anh rể rời đi, tuy em biết nghĩ vậy là không nên, nhưng anh Lạc Lang luôn chăm sóc chị. Em còn nghĩ nếu anh rể không trở lại, sau này chị có thể ở bên anh ấy nữa kìa.”

Giản Dao đáp: “Sao có thể chứ? Sao anh ấy có thể so được với Cận Ngôn chứ? Anh ấy chỉ là một người bạn của chị thôi, sau này em không được phép nói như thế.”

Giản Huyên: “Vâng.”

Một lát sau, Giản Huyên lại thở dài nói: “Thực ra trong khoảng thời gian này mẹ không nói gì, nhưng thực ra mẹ rất lo lắng cho hai người. Dù sao chị cũng làm cảnh sát giống cha. Cái chết của cha, ông và bà nội năm đó luôn là tâm bệnh của mẹ, nhiều năm cũng không quên được. Mẹ vô cùng sợ hãi chị xảy ra chuyện.”

Năm đó Giản Huyên còn nhỏ, cho nên vụ án thảm sát cả nhà, tuy khiến cô bé đau khổ nhưng không có ấn tượng và trí nhớ, còn Giản Dao thì khác, năm đó cô đã thấy toàn bộ vụ án xảy ra.

Giản Dao im lặng một lúc lâu, đáp: “Hiện tại sau khi từ hiện trường trở về, thỉnh thoảng khi nhắm mắt lại, chị vẫn còn nhớ đến cái chết của mọi người. Đã qua lâu rồi, nhưng chị vẫn còn nhớ rõ. Sau đó chị tự nói với bản thân, hiện tại chị phải cố gắng đem những kẻ giết chết cha, giết chết Phó Tử Ngộ, làm tổn thương Cận Ngôn… đám cầm thú đó ra ngoài pháp luật. Chị vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những kẻ đó, đó là ý nghĩa lớn nhất trong quãng đời còn lại của chị.”

Giản Huyên nghe thấy mà rung động, im lặng một lúc lâu, chỉ cầm tay chị gái.

“Chị thật sự thay đổi rồi.” Cô bé nói, suy nghĩ xem nên hình dung thế nào, sau đó nói tiếp, “Hiện tại chị giống y như anh rể đại thần đều lấp lánh tỏa sáng.”

Giản Dao vì câu nói đùa của em gái nở nụ cười, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn chỉ thấy ánh trăng thấp thoáng, bóng cây lay động, như thể có người vừa đi qua, rồi lại giống như chỉ là gió thổi, thế giới phía sau yên tĩnh, bình thản như lúc ban đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


Giản Dao trở lại nhà khách dưới chân núi thì đêm đã khuya.

Cô đẩy cửa đi vào, người nọ ngủ trên giường vẫn không nhúc nhích. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, bóng dáng anh mơ hồ. Trước kia giấc ngủ của anh rất tốt, có lẽ những người tâm tình đơn giản đều như thế. Thỉnh thoảng thậm chí Giản Dao cảm thấy hâm mộ, bởi vì nhìn thấy anh ngủ thì cảm giác được đối với anh mà nói giấc ngủ giống như một loại hưởng thụ.

Hiện tại cũng như vậy, anh nằm thẳng tắp, đắp chăn che kín người, giống như một cái cây. Đêm nay khuôn mặt anh bình thản.

Giản Dao nhẹ nhàng đi rửa mặt, thay đồ ngủ, xốc chăn lên lặng lẽ nằm xuống.

Trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, vụ án sát thủ hồ điệp, hai người không nghỉ ở cục thì cũng đều tự trở về ngủ, nghĩ đến mà đã cách một năm rồi đây mới là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối.

Chung chăn chung gối.

Trước kia không cảm thấy cụm từ này có gì đặc biệt, nhưng hôm nay cẩn thận nghiền ngẫm, trong lòng lại bi thương.

Cũng thoáng tiếc hận… Tối nay anh lại ngủ trước, nhưng anh đã không còn nhìn thấy, thế là cũng đủ rồi…

Cô nhìn mặt anh, vẫn là khuôn mặt trắng mà gầy, dung mạo tuấn tú, mũi cao chứng tỏ ý chí kiên định, tóc dán trên trán.

Giản Dao không nhịn được vươn người qua, hôn anh một cái.

Qua mấy giây, anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm thật chặt, trái tim Giản Dao đập loạn nhịp, cả người cũng dán sát vào người anh.

Anh cúi đầu xuống, cả người dường như còn chưa tỉnh, tóc đen trên trán che ánh mắt anh, nhưng tay anh lại như hoàn toàn tỉnh táo, với vào trong áo ngủ cô.

“Bà Bạc… Anh chờ em đã lâu rồi.” Anh nói.

Trái tim Giản Dao càng đập nhanh hơn, nhưng một suy nghĩ liều lĩnh khác lại xuất hiện trong đầu, cô cúi đầu, cọ trong ngực anh giống như ngày trước, nói: “Trừ khi anh đồng ý từ nay về sau để cho em đi theo anh.”

Bạc Cận Ngôn im lặng.

Giản Dao khẽ nói: “Được không?”

Anh bỗng nhiên thở dài: “Em trở nên xấu rồi.” Nếu giống như lúc trước thì anh muốn làm gì thì làm.

Giản Dao ôm anh nói: “Em chỉ là biết rõ mình muốn gì.”

Anh không nói lời nào, cũng không chịu bỏ tay ra. Giản Dao nghe tiếng tim anh đập thình thịch, cũng hơi mềm lòng.

Song cơ thể anh không có chiều hướng buông ra. Một lát sau, lại nghe thấy anh khẽ thở dài, sau đó dùng thân thể cọ vào từng vị trí trên người cô.

Máu toàn thân Giản Dao đều phải vọt hết lên mặt, nhưng anh chỉ im lặng, không thỏa hiệp, không ngừng cọ. Giản Dao biết mình xong đời rồi, vốn muốn nhân lúc ý chí anh yếu ớt nhất mượn cơ hội đàm phán, hiện tại phòng tuyến của cô hoàn toàn bị sự mờ ám thẳng thắn lại vô sỉ của anh công phá. Dù sao đã cách một năm, cơ thể của cô đều đã ngứa ngáy rồi…

Trong bóng đêm, tay Giản Dao từ từ dịch chuyển xuống phía dưới.

Cơ thể anh lập tức dừng lại.

Cổ họng Giản Dao cũng hơi khô, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, động tác cũng coi như thành thạo, huống hồ cô cực kì hiểu rõ cơ thể anh, đây là anh thích nhất…

Đột nhiên anh quay đầu về phía cô, trong bóng đêm, cô dường như nhìn thấy anh mở mắt, nhưng bên trong không có ánh sáng.

Anh cầm cổ tay cô, nhưng không ngăn cản động tác trên tay cô, dường như dung túng.

“Anh rất nhớ em.” Một câu nói hai tầng nghĩa.

Giản Dao đáp: “Em cũng vậy.”

“Tiếp tục, đừng ngừng.” Anh tựa khuôn mặt hơi nóng vào trong hõm vai cô.

“Vâng…”

“Giản Dao, có một số chuyện hiện tại anh không thể nói với em. Xin em nhất định tin tưởng anh.”

“Vâng, chuyện gì em cũng nghe anh… đều nghe anh hết, ngoại trừ…””

“Anh hy vọng em luôn luôn mỉm cười. Hiện tại em rất ít khi cười, chỉ có tiếng cười của em mới có thể làm cho anh có linh cảm, ý chí chiến đấu sục sôi.”

Trong bóng đêm, Giản Dao ngẩng đầu, giữ lấy mặt anh, muốn nhìn thẳng vào anh. Anh cũng đã cúi đầu, hoàn toàn che kín miệng cô.

Anh chạm vào cơ thể cô, anh quen thuộc với bóng tối, cởi hết quần áo cô ra, cơ thể anh áp sát phía trên. Hai cơ thể cố chấp sưởi ấm cho nhau.

“Anh… có thể tìm được không?” Cô không nhịn được khẽ hỏi.

“Người lái xe già không cần nhìn bản đồ cũng lái xe được.” Anh thản nhiên nói.

Trong lòng Giản Dao thầm mắng An Nham, cắn môi không nói.

Một lát sau, anh quả nhiên dùng hành động chứng minh lời nói của mình, còn không quên thản nhiên hỏi: “Bà Bạc còn nghi ngờ không?”

“Không, không còn…”

Sáng hôm sau.

Có đám người Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, Phương Thanh chỉ dẫn, rất nhiều cảnh sát đi theo chờ sai phái, tìm kiếm khắp vùng núi.

Trí nhớ của Thạch Bằng mơ hồ, đoàn người đi mấy tiếng, đi vào lưng chừng núi. Nếu bạn đã từng đến phía Nam Trung Quốc đương nhiên sẽ biết núi non trùng trùng điệp điệp, hoang tàn vắng vẻ, rất nhiều thôn xóm, các ngôi nhà cách nhau hai ngọn núi. Cho nên bọn họ đi đến nơi này, phía trên đã không còn đường.

“Tiếp theo đi như thế nào đây?” Một tổ trưởng phụ trách đội tìm kiếm hỏi, “Tiếp tục đi lên trên hay là dọc theo đường xuống núi, đi sang vùng núi bên cạnh?”

Phương Thanh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát ánh mặt trời và địa hình. Bạc Cận Ngôn nghe Giản Dao thấp giọng miêu tả hoàn cảnh xung quanh, quyết đoán nói: “Lên núi.”

Phương Thanh cũng gật đầu đồng ý: “Lên núi.”

An Nham: “Tại sao?”

Bạc Cận Ngôn đáp: “Hắn không chỉ có suy nghĩ tinh tế, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, tội phạm IQ cao vẫn là tội phạm. Trên núi có thể che giấu rất tốt, vượt mọi chông gai đối với hắn mà nói không tính là gì hết. Huống chi hơn mười năm trước, khu rừng núi này có lẽ không rậm rạp như hiện tại, đối với mấy đứa trẻ như Thạch Bằng, Trần Cẩn, thám hiểm trên núi cũng có sức hấp dẫn.”

Phương Thanh nói: “Tôi có dựa vào địa hình trên núi, không phải là hoàn toàn không thể trèo lên được. Tôi đồng ý lên núi.”

Anh Nham gõ máy tính trong tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Dựa vào ảnh mây vệ tinh, trên ngọn núi này có hơn mười cấu tạo địa chất, có thể tồn tại hang động. Có một số ở trên vách núi cao và dốc, không dễ tìm đâu.”

Bạc Cận Ngôn: “Chúng ta còn chờ gì nữa, chờ đợi kì tích xảy ra sao? Lên đường!”

Phương Thanh mỉm cười, Giản Dao nhìn thấy anh ta và An Nham nhìn nhau cười, sau đó cùng nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Trong ánh mắt như thể đang nói: Chậc, tên độc miệng này đã trở lại rồi.

Giản Dao đi bên cạnh Bạc Cận Ngôn, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh che giấu tài năng, lại nhớ tới ngày xưa, tổ vụ án đặc biệt vô cùng ăn ý, mỗi người đều tài giỏi.

Đúng vậy, chính là từ Bạc Cận Ngôn từng nói: cứng rắn.

Anh nói ở bên cạnh cô, trái tim anh không thể cứng rắn được.

Không, cô không đồng ý. Rõ ràng cả hai bọn họ đều rất cứng rắn, nhưng giữa bọn họ có sự liên hệ ấm áp.

Giản Dao bước nhanh mấy bước hỏi Bạc Cận Ngôn: “Anh cảm thấy chúng ta sẽ phát hiện được gì?”

Bạc Cận Ngôn đáp: “Có lẽ sẽ vạch trần được một đoạn lịch sử đã phủ bụi.”

Thú vị nhất là đi được một đoạn trên núi lại có đường, nhưng cũng không phải là con đường rõ ràng, cỏ dại bị giẫm nát, đường nhỏ thưa thớt, do con người đi lại mà thành. Đội tìm kiếm men theo con đường nhỏ tiếp tục tiến lên, rất nhanh lại tới một lối rẽ.

Đó là một bụi cây, nhìn dấu vết trên mặt đất thì bên cạnh đều có người đi qua.

Phương Thanh ngồi xổm xuống nhìn một lát, nói: “Bên phải có dấu giày vải mơ hồ của đàn ông, size 42. Chiều cao trong khoảng 160-165 cm, xem ra là người già. Ra sức dùng gót, mài mòn nghiêm trọng, giữa giày có một ít phân bò, có thể là nông dân địa phương. Cỏ bên trái đã khô, đường nhỏ cũng không rõ ràng, chứng tỏ đã lâu không có người đi qua.”

Bạc Cận Ngôn nghiêng tai lắng nghe hai con đường, sau đó ra quyết định: “Đi bên trái. Con đường bên phải cách quốc lộ rất gần. Hắn sẽ không lựa chọn vị trí như vậy.”

Cảnh sát: “Phía trước đi thế nào đây, một bên là sườn núi đón ánh mặt trời, một bên khuất bóng.”

Phương Thanh nhìn một lát nói: “Đi bên khuất bóng trước. Bởi vì ánh mặt trời chiếu sáng sẽ càng dễ bại lộ chính mình.”

Bạc Cận Ngôn: “Đồng ý.”

“Trên vách núi quả nhiên có hang!” An Nham vui vẻ nói.

Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Không cần xem, lãng phí sức lực.”

“Tại sao?”

Phương Thanh thản nhiên “bắt nạt” An Nham một chút về việc chỉ có IQ về IT: “Bởi vì vận chuyện thi thể quá khó, dễ dàng rơi xuống khe núi, để lại dấu vết. Hơn nữa năm đó bọn trẻ cũng không trèo cao được.”

Cảnh sát Trung Quốc am hiểu “chiến thuật biển người” (*), hơn nữa cũng dựa vào trình độ điều tra tuyệt vời, quyết tâm kiên trì, cùng chiến thuật biển người tạo nên thành quả “Án mạng tất phá”, nhưng trước mặt vùng núi lớn như vậy, nếu tìm từng tấc một, sợ là phải phái đến 500 cảnh sát, tìm liên tục mấy ngày mới có thu hoạch.

(*)Chiến thuật biển người là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng áp đảo của mình tấn công ào ạt đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn. Do vậy chiến thuật này thường chỉ được áp dụng với những nước có dân số hùng hậu nhưng thiếu phương tiện cơ giới, như các quân đội trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, quân Nhật trong Chiến tranh thế giới thứ hai hay Trung Quốc trong Chiến tranh Triều Tiên. (wiki)

Nhưng hôm nay Bạc Cận Ngôn chỉ mang theo có một đội này, có hơn một trăm cảnh sát, mới mất một ngày đã tìm được như vậy. Sắc trời dần tối, khu vực mục tiêu dần thu nhỏ lại. Bọn họ dường như cách chân tướng càng ngày càng gần.

Trời cũng đã sắp tối, tìm kiếm sẽ càng ngày càng khó.

Trước mắt họ là một khu rừng.

Khu rừng này chiếm 3/4 diện tích sườn núi, cách quốc lộ rất xa, dường như không có dấu vết của con người. Địa chất cứng, không thể gieo trồng cây nông nghiệp có giá trị, nhưng không khó đến mức không thể đi được. Tuy nhìn trên bản đồ cách quốc lộ rất xa, nhưng Phương Thanh phát hiện, bên mặt trái của khu rừng nhìn tưởng toàn dốc núi dựng đứng, thực ra lại là núi đá san sát, có rất nhiều đường tắt, nếu đi từ giữa, từ quốc lộ đến khu rừng này cũng chỉ mất một tiếng.

Không tìm thì không biết, có thể nói nơi này là một địa điểm giấu kín được thiên nhiên ưu đãi.

“Có phát hiện!” Có cảnh sát hô lên.

Đám người Giản Dao nhìn lại theo tiếng hô, trong ánh sáng đèn pin lung lay, chiếu rọi màn đên, có một loạt thứ gì đó được dựng sâu trong rừng.

Người cảnh sát đứng gần nhất thấy rõ: “Là lưới sắt!”

Tất cả mọi người đều phấn chấn, trong vùng núi hoang tàn vắng vẻ này xuất hiện lưới sắt do con người tạo ra, còn không khiến người ta kích động sao?

Mấy cảnh sát đứng gần nhất đã bước nhanh qua: “Bên trong hình như thật sự có hang!”

Hắn dùng lưới sắt vây hang lại?

Đám Giản Dao theo sát phía sau. Đúng lúc này, lỗ tai Bạc Cận Ngôn nhạy bén, nghe tiếng gió tiếng người, lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận!” Nhưng đã chậm rồi, người cảnh sát đầu tiên xông vào đã mất đà rơi xuống. Dưới lùm cỏ chất đống lá cây không ngờ lại có bẫy. Chỉ nghe thấy cảnh sát kia hét thảm một tiếng, Phương Thanh vọt lên đằng trước, chiếc bẫy chỉ sâu một mét, nhưng bên trong đầy cọc gỗ nhọn dựng đứng, cũng may cọc gỗ không quá dài, đâm vào cũng không sâu, người cảnh sát kia bị đâm trúng lưng và đùi, chảy rất nhiều máu, nhưng thoạt nhìn cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Người cảnh sát khác lập tức cẩn thận dìu anh ta khỏi bẫy, phái người đưa xuống núi điều trị.

“Là đề phòng dã thú và ngộ nhỡ có người xâm nhập.” Phương Thanh nói.

Bạc Cận Ngôn gật đầu.

Nhóm cảnh sát tránh khỏi bẫy, đi vào trước lưới sắt, Phương Thanh lấy đồ trong túi ra, cắt lưới. Đúng lúc này, An Nham nhìn chằm chằm lưới sát, chợt sửng sốt.

Bởi vì cậu nhìn thấy trên lưới sắt có một trang bị nhỏ, trong khoảnh khắc có ánh sáng hiện lên.

Cậu kéo tay Bạc Cận Ngôn, nói: “Lão đại, em nghĩ có thể chúng ta đã kinh động đến hắn rồi. Hắn sẽ biết chúng ta đến đây, trên lưới sắt có trang bị máy phát tín hiệu.”

Bạc Cận Ngôn lại đáp: “Chuyện nằm trong dự liệu. Nếu hắn cẩn thận chu đáo chặt chẽ như vậy, sao có thể không bố trí thiết bị báo động trước lưới chứ? Hơn nữa nếu hắn đã xuất hiện gây án, thì đã quyết định buông tay, không màng đến hậu quả.” Giản Dao dìu anh đi qua lưới sắt.

Trời đã hoàn toàn tối đen.

Hang này rất sâu, đen mà khô ráo, đá lởm chởm trên vách hang.

Lúc đầu, chỗ đèn pin chiếu xuống không phát hiện ra được gì, nhưng rõ ràng khá bằng, chứng tỏ đã có người động tay. Có mấy chỗ trên vách đá còn có nến, chất lỏng từ nến chảy ra.

Sau đó ở trên hốc vách tường và mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu vết lâu năm. Từng chút tích lại, càng ngày càng nhiều…

Đi đến chỗ sâu nhất trong hang, trước mắt sáng rực, đó là một căn phòng đá ngầm tròn tự nhiên. Trên vách hang toàn bộ đều là người.

Không nói chính xác là xương trắng và xác chết.

Có cái còn hình người, có cái đã thành xương trắng. Có nam, có nữ, có thiếu niên, có người già.

Có người giống như Phùng Duyệt Hề bị đóng đính thành con bướm treo trên tường.

Có những hình vẽ năm này tháng nọ phía sau, đã mơ hồ, nhưng hai tay hai chân giống như con bướm đang con quắp gò bó.

Tổng cộng có 12 thi thể, đó là 12 con bướm, chôn dấu theo năm tháng trong vùng núi sâu này.

Cả người Giản Dao đều ớn lạnh, cầm chặt tay Bạc Cận Ngôn.

Cái hang to như vậy, mười mấy cảnh sát, nhưng không có một người nào phát ra tiếng động.

Bạn biết đấy sát thủ hồ điệp thực sự còn kinh khủng hơn kẻ bắt chước nhiều, im lặng đứng xa, vô cùng ác độc. Mạng người ở trong tay hắn chỉ như con nhộng tằm, chớp mắt là thành bột phấn.

Nửa đời lún sâu, nửa đời thống khổ.

Không ai có thể hiểu, không ai tha thứ, không ai cứu giúp.

Còn nay hắn đã không thể chịu đựng nổi sự tối tăm tra tấn lâu dài kia, sắp phá kén thành bướm bay đi dưới ánh mặt trời.

Sau đó cam tâm tình nguyện chết trong cực lạc ngắn ngủi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom