Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,577
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu

Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu
Tác giả: Cửu Cửu
Tình trạng: Đã hoàn thành




NGƯỜI CÁ SA MẠC

Tên gốc: 沙漠人鱼

Tác giả: 久久

Thể loại: Truyện ngắn, hiện đại, tình cảm gia đình, xuyên không, nhẹ nhàng, HE

Editor: Team Fukamidori

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Tôi nhặt được một người cá ở sa mạc, nó nói nó xuyên không tới đây.

Nó là con của tôi.

Nó nói: "Mẹ ơi, sau khi mẹ sinh ra con thì đã qua đời, cha cũng tuẫn tình. Con chỉ là một con cá, thực sự quá gian nan."
 
Chương 1


1.

Tôi đến sa mạc để làm việc.

Không ngờ lại nhìn thấy một người cá trong làn nước ở ốc đảo.

Một người cá có dáng vẻ thiếu niên, tóc vàng mắt xanh.

"Mẹ! Mẹ ơi!"

Tôi làm rơi chai nước xuống đất, ngơ ngác nhìn quanh.

Mơ sao?

Đuôi của người cá có màu vàng kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt. Thằng bé nằm sấp bên bờ hồ, chống tay trên lớp cát mịn, khó khăn bò về phía tôi.

Giọng của thằng bé vang lên rõ ràng: "Mẹ ơi!"

Tôi lùi lại vài bước: "Ai là mẹ cậu? Tôi mới 20 thôi!"

Thậm chí còn chưa từng yêu đương lần nào!

"Là mẹ! Mẹ tên Trình Hoan Hoan đúng không? Con là con trai của mẹ, con đã xuyên không đến đây, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…"

Thằng bé bò đến trước mặt tôi, cái đuôi người cá khô đi vì cái nóng của sa mạc.

Đôi mắt thằng bé đỏ hoe, ngấn đầy nước: "Mẹ ơi, mẹ giống y hệt trong bức ảnh."

Tôi đứng đơ người.

Người cá giơ cánh tay lên, trên cổ tay là một chuỗi vòng san hô, y hệt cái mà tôi đang đeo.

Thằng bé nhìn tôi đầy lưu luyến.

Thằng bé nói: "Mẹ, đây là thứ mẹ để lại cho con trước khi mẹ qua đời."

2.

Tôi giấu người cá trong căn nhà gỗ.

Trụ sở giữa sa mạc không có nhiều người, tôi làm việc cùng chú út của mình. Ông ấy đã ra ngoài khảo sát dữ liệu rồi, phải hai tuần nữa mới trở về.

Ở đây chỉ có tôi, và một... con cá.

Người cá tóc vàng nói, thằng bé tên là Sam Sam, ba của thằng bé tên Hải Trừng.

Thằng bé kể rằng, 5 năm sau, tôi qua đời vì khó sinh khi sinh ra thằng bé. Một năm sau, Hải Trừng tự sát theo tôi. Thằng bé lớn lên cô độc dưới đáy biển, trong một cung điện mục nát dưới lòng đại dương.

"Ông cá voi nói rằng, có thể cho con xuyên không trở về, được gặp hai người một lần." Sam Sam nói, mái tóc vàng của thằng bé còn ẩm nước.

Tôi trầm ngâm rất lâu, nhìn vào chuỗi vòng san hô trên cổ tay thằng bé.

Trên đó có khắc chữ, giống hệt chuỗi tôi đang đeo.

Ngũ quan của thằng bé có vài phần giống tôi.

Tôi khẽ nói: "Vậy chồng của mẹ là một người cá đuôi đen sao? 5 năm nữa mẹ sẽ chết ư?"

Sam Sam gật đầu.

Thấy tôi nhíu mày, thằng bé lại nói: "Ba con là người cá lợi hại nhất dưới đáy đại dương! Ông ấy có thể gọi gió, hô mưa, triệu tập đàn cá voi. Gọi ông ấy là Hải Thần cũng không quá đâu!"

Khi thằng bé nói điều này, vẻ mặt đầy tự hào, ngẩng cao cằm, trông rất oai phong.

Đây là đứa con của tôi.

5 năm nữa, tôi sẽ chết.

Vì thằng bé mà chết.

Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy xót xa.

Tôi chạm vào vết thương trên mặt thằng bé, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi mẹ chết, con sống ổn không?"

Thiếu niên người cá sững người, không nói thêm gì.

Tim tôi đau nhói, thật tội nghiệp cho thằng bé.

Nhưng thằng bé lại nói: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ chết. Lần này con đến đây, chính là muốn nói với mẹ, đừng ở bên ba con, đừng sinh con ra."

Vừa nói, thằng bé vừa bật khóc.

Thiếu niên người cá khóc nức nở, tôi phải dỗ dành thằng bé rất lâu.

3.

Tôi quyết định đi gặp người cá đuôi đen.

Sam Sam rất vui mừng.

Thực ra, thằng bé chưa bao giờ gặp tôi và ba của thằng bé, chỉ từng thấy hình và nghe những con cá dưới đáy biển kể chuyện.

Tôi cảm thấy rất lạ lẫm.

Nghe thằng bé kể về cuộc sống của mình, về thế giới dưới lòng đại dương.

Sau khi gọi điện báo cho chú út, tôi lái chiếc xe địa hình rời khỏi sa mạc.

Sam Sam không ngừng uống nước: "Đợi khi con lớn, con cũng có thể biến hóa thành người, mọc ra chân và đi trên mặt đất."

Sam Sam ngừng lại, rồi như chợt nhận ra điều gì: "À không đúng… con sẽ không lớn được nữa. Mẹ ơi, con phải đi tìm ba để nói với ba, hai người đừng sinh con ra."

Thằng bé lẩm bẩm không ngừng, có chút mất mát, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ nói tiếp: "Dù hai người không sinh con, nhưng nhất định phải chuẩn bị cho con một căn phòng. Con không thể không có phòng được."

Cái gì thế này…

Trên đường đi, tôi vừa lái xe vừa nghe thằng bé nói lảm nhảm như vậy. Hơn một tháng trời, cuối cùng tôi cũng từ sa mạc đến thành phố, rồi đến một bãi biển vắng người.

Tôi đỡ người cá tóc vàng, đưa thằng bé xuống biển.

Thằng bé thở phào thoải mái: "Wow, trong biển vẫn dễ chịu hơn."

Tôi vừa định nói gì đó thì thằng bé đã lặn ngay xuống nước: "Con đi tìm ba!"

Tôi đứng bên bờ biển, nhìn những gợn sóng lấp lánh ánh mặt trời.

Chẳng bao lâu sau, người cá tóc vàng nổi lên, thằng bé cười toe toét vẫy tay với tôi rồi bơi về phía tôi.

Khoảng cách chỉ còn chừng 10m.

Tôi mỉm cười, thấy thằng bé vui vẻ, lòng tôi cũng ấm áp.

Nhưng rồi, biến cố xảy ra quá nhanh.

Một bóng đen lao tới, đè người cá tóc vàng xuống đáy biển!

Thằng bé vùng vẫy, lúc nổi lên lúc chìm xuống, hét lớn: "Mẹ ơi cứu con!"

Tôi bơi khá giỏi, chẳng kịp suy nghĩ gì đã lao xuống nước.

Khi đến gần, tôi thấy hai người cá đang quấn lấy nhau.

Người cá tóc vàng cố gắng thoát ra, đưa tay về phía tôi, hoảng hốt kêu lên: "Mẹ ơi, ba đánh con!"

Người cá đuôi đen, mái tóc dài xanh đậm, ngũ quan anh tuấn nhưng lạnh lùng, đang bóp chặt cổ Sam Sam, như muốn xé thằng bé ra từng mảnh!

Tôi nheo mắt lại, bơi đến, túm lấy mái tóc dài của người cá đuôi đen, dùng hết sức kéo thằng bé ra!

Sau đó lập tức trồi lên mặt nước để thở, miệng không nhịn được chửi:

"Cút mẹ mày đi!"

Vừa dứt lời.

Người cá đuôi đen thoát khỏi tay tôi, cũng trồi lên mặt nước, đôi mắt âm u nhìn tôi chằm chằm!

Ánh mắt đầy sát khí!

Tôi lập tức cảm thấy sợ hãi, run giọng hỏi: "Hải Trừng?"

Người cá đuôi đen trầm giọng: "Các người là ai? Muốn đến giết ta?"

Tôi im lặng.

Làm sao tôi lại có thể kết hôn với một con cá bị hoang tưởng nặng như này chứ?

Sam Sam tức giận, chắn trước mặt tôi.

"Ba, ba bị bệnh à!" Thằng bé cũng chửi.

Thói quen nói năng chẳng khác gì tôi.

Người cá đuôi đen nhíu mày, trông có vẻ khó hiểu: "Bị bệnh à?"

Tôi cạn lời.

Cái này không phải trọng điểm, anh bạn ạ!

Vấn đề là thằng bé gọi anh là ba đấy!

4.

Hải Trừng nhìn tôi rất lâu, gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối.

Tôi im lặng, không nói gì.

Sam Sam dùng đuôi cá cào một vết trên cánh tay, máu đỏ tươi rơi xuống nước.

Thằng bé cẩn thận đưa cánh tay về phía Hải Trừng: "Ba, con thật sự là con của ba."

Hải Trừng nếm một chút máu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Rồi ánh mắt quay sang nhìn tôi trở nên sắc bén như dao!

Tôi lùi lại hai bước.

Hải Trừng quẫy đuôi, ngay lập tức lao đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi: "Loài người?"

Tôi ngơ ngác gật đầu.

Tôi ngửi thấy trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt, khó diễn tả, như mê hoặc tâm trí người khác.

Nghe nói tộc người cá đẹp đến mức yêu mị, có thể mê hoặc lòng người, cực kỳ nguy hiểm.

Có vẻ như lời đồn là thật.

Hải Trừng nghiêng đầu nhìn Sam Sam: "Cô ấy là vợ của ta?"

"Đúng đúng đúng, là mẹ của con!"

Hải Trừng cau mày: "Ta không thích con người."

Tôi mỉm cười: "Tôi cũng không thích người cá đầy mùi tanh."

5.

Sam Sam rất vội vàng.

Thằng bé không ngờ rằng tôi và Hải Trừng lại không ưa nhau.

"Ba, mẹ, hai người nghe con nói trước đã."

Trong hang đá bên bờ biển, tôi và Hải Trừng ngồi cách nhau vài chục mét.

Nửa người của Sam Sam ngâm trong nước, vẻ mặt lo lắng: "Điều quan trọng nhất bây giờ là tránh bị đàn cá voi tấn công."

"Đàn cá voi?"

Lúc đến đây không ai nói gì về việc có đàn cá voi sẽ tấn công tôi cả!

Hải Trừng không mấy bận tâm, trầm giọng nói: "Không cần sợ bọn chúng."

"Phải sợ đấy!"

"Ba, lần này ba lơ là sẽ bị trọng thương, mất đi một cánh tay!"

Tôi giật mình, nhìn về phía cánh tay trắng trẻo, thô khỏe của Hải Trừng.

Hải Trừng đã biết Sam Sam là người xuyên không đến, nên đương nhiên tin lời thằng bé.

Sắc mặt anh trở nên âm trầm, u ám nói: "Ý của ngươi là, sau này ta sẽ trở thành kẻ tàn phế mất một cánh tay?"

Sự im lặng của Sam Sam chính là câu trả lời.
 
Chương 2


6.

Hải Trừng và Sam Sam bí mật bàn bạc rất lâu.

Tôi dựa vào vách đá trong hang mà ngủ thiếp đi.

Tôi mơ một giấc mơ.

Trong căn phòng trống trải, tôi yếu ớt nằm trên giường.

Trần nhà có màu xám đậm, một vài mảng tường bong tróc. Cánh cửa phòng bật mở, tiếng bước chân nặng nề của một người đàn ông ngày càng gần.

Là Hải Trừng.

Mái tóc dài màu xanh đậm của anh buông xuống trước ngực, gương mặt lạnh lùng mà tuấn tú mang theo sự lạnh giá, đôi mày vẫn nhíu chặt.

Anh đã mất một cánh tay.

Đuôi cá biến thành hai chân.

Tay trái anh nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, giọng khàn khàn nói: "Đừng khóc nữa."

Bàn tay anh rất lạnh, lạnh đến mức khiến tôi run rẩy.

Ở cửa, một người cá nhỏ với mái tóc vàng và chiếc đuôi vàng, trông chỉ chừng 5 đến 6 tuổi, bé xíu, đang khó khăn bò ở mép cửa, ánh mắt sâu thẳm.

Đó không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.

Hải Trừng phát hiện ra người cá tóc vàng, quay đầu quát lớn.

"Cút!"

7.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi nhìn Sam Sam rất lâu.

Thằng bé nhìn tôi, cười hiền hòa và lấy lòng, hoàn toàn khác với dáng vẻ âm trầm trong mơ.

"Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi."

"Nhà?"

"Nhà của mẹ, nhà trên đất liền ấy."

Sam Sam đầy hứng thú: "Như vậy chúng ta có thể tránh được đàn cá voi, con cũng có thể xem nơi mẹ từng sống, ba đã trưởng thành, đuôi cá có thể biến thành hai chân, con thì không tiện lắm, nhưng ba mẹ sẽ không bỏ rơi con đúng không?"

Thằng bé nhìn tôi, rồi lại nhìn Hải Trừng.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt có năm phần giống mình.

Rốt cuộc không nhịn được nữa.

Thử hỏi dò: "Sam Sam, có phải mẹ vừa sinh con xong thì đã qua đời không?"

Sam Sam nghiêng đầu, ngây thơ đáp: "Đúng ạ."

Nói dối.

Tôi khẽ vỗ trán, chắc chắn rằng người cá nhỏ với chiếc đuôi vàng trong giấc mơ chính là Sam Sam.

"Mẹ sợ à? Đừng sợ, chỉ cần mẹ không sinh con ra, mẹ sẽ không chết đâu."

Sam Sam bơi trong nước, nụ cười ngọt ngào nở trên môi.

8.

Tôi đưa cả Hải Trừng và Sam Sam về nhà.

Ba mẹ tôi đã mất sớm, tôi theo chú út ra ngoài làm việc, căn nhà này đã lâu không có ai ở.

Sam Sam nằm bò ra sàn phòng tắm, cầm vòi hoa sen chơi: "Chúng ta mua một cái bồn tắm đi! Con muốn ngủ trong đó!"

Tôi đứng ở cửa phòng tắm.

Ống thoát nước trong phòng tắm bị tắc, nước đọng thành một lớp trên sàn, từ từ tràn ra ngoài cửa.

Sam Sam chơi rất vui.

Tôi lấy khăn lấp ở cửa phòng tắm: "Sam Sam, từ nhỏ con sống dưới đáy biển, chưa từng lên đất liền sao?"

"Chưa đâu."

"Thế dưới đáy biển con chơi gì? Đọc sách à?"

"Không đọc, không có sách, mỗi ngày con chơi với cá."

Tôi đáp hờ hững: "Nếu vậy, làm sao con biết được bồn tắm là cái gì?"

Sam Sam khựng lại, nắm chặt vòi hoa sen, không trả lời nữa.

Tôi không hỏi thêm.

Sam Sam rất quen thuộc với bố cục của ngôi nhà này.

Từ lúc bước vào đến giờ, tôi chưa từng chủ động giới thiệu nhưng thằng bé đã quen đường quen lối đi đến phòng tắm, còn mở tủ lạnh tìm đồ uống.

Còn Hải Trừng, vào nhà xong lại ngồi co ro trên ghế sofa.

Vừa thấy tôi, anh liền nói: "Tôi không thích cô."

"Trùng hợp thật, tôi cũng không thích anh."

"Nhưng Sam Sam là một người thừa kế không tồi."

9.

Câu đó khiến tôi rất khó chịu.

"Hừ, người thừa kế, nhà anh có ngai vàng cần truyền lại chắc?" Tôi ngán ngẩm.

Thời đại nào rồi mà còn bày trò này.

Hải Trừng nghiêm mặt nói: "Tất cả các vùng biển đều thuộc về tôi, Sam Sam đương nhiên cũng có thể kế thừa lãnh địa của tôi."

"Đều là của anh? Đã ghi tên anh chưa?"

"Cô vô lý quá."

"Anh không biết tôn trọng người khác!"

Tôi trừng mắt nhìn Hải Trừng: "Mở miệng ngậm miệng đều bảo không thích tôi, tôi nói tôi thích anh chưa? Phiền quá!"

"Xin lỗi, tôi…"

"Tôi cái gì mà tôi?"

"Tôi sợ cô nghĩ nhiều."

Ý anh là sợ tôi tự đa tình.

Tôi chẳng buồn quan tâm, dứt khoát nói rõ với anh:

"Sam Sam đã nói, tôi sẽ vì sinh ra thằng bé mà mất mạng, còn thằng bé cũng không muốn tôi chết. Rất tốt, chúng ta không hợp nhau, không ở bên nhau thì có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Còn Sam Sam... nhân lúc thằng bé còn ở đây, chúng ta hãy đối xử tốt với thằng bé, dù gì cũng là con của chúng ta."

Sam Sam nói, thằng bé xuyên tới đây, thời gian có thể lưu lại chỉ có hai tháng.

Mà trên đường từ sa mạc đến bờ biển, chúng tôi đã mất một tháng.

Còn lại một tháng.

Tôi hy vọng trong tháng cuối cùng của cuộc đời mình, thằng bé có thể sống vui vẻ.

Hải Trừng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của tôi.

10.

Tôi tự nhiên có được một đứa con trai lớn.

Lần đầu làm mẹ, tôi quyết định bộc lộ tình mẫu tử.

Sáng sớm, tôi làm bữa sáng đầy ắp yêu thương cho Sam Sam nhưng hương vị lại chẳng ra gì.

Sam Sam ăn rất miễn cưỡng: "Con không thích trứng chiên."

"Vậy mai ăn trứng luộc."

Sam Sam quay đầu, nhìn Hải Trừng: "Ba ơi, con muốn đồ ăn ngon."

Hải Trừng mặc áo thun đen, quần công nhân màu đen, mái tóc dài ngang eo xõa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.

Một túi cá tôm còn sống được đặt lên bàn.

Sam Sam mắt sáng rỡ, chộp lấy con tôm sống nhét vào miệng.

Tôi quay đầu đi, không chịu nổi, kéo Hải Trừng vào phòng.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ăn cá tôm sống, không vệ sinh, có ký sinh trùng!"

"Nó là người cá, không phải con người."

"Nhưng dù sao một nửa cũng là người!"

Hải Trừng không nói thêm.

Tôi mỉm cười: "Phần trên của thằng bé là người, dạ dày cũng giống con người, cần ăn đồ chín."

Hải Trừng lạnh lùng nhìn tôi: "Nó chỉ trông giống người thôi."

"Ý anh là sao?"

"Nó rất nguy hiểm."

11.

Hải Trừng không thể ra biển vì sẽ bị bầy cá voi đuổi theo.

Sam Sam rất ngoan ngoãn và biết nghe lời, thằng bé nói chỉ cần ở trên đất liền vài ngày là có thể cứu được cánh tay của Hải Trừng.

Mỗi ngày thằng bé đều ngồi trên ghế sofa xem tivi chiếu phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’.

Hải Trừng hóa ra đôi chân, dần dần thích nghi với cuộc sống của con người.

Anh không thể ngừng tay, luôn bận rộn trước sau.

Nếu không dọn dẹp nhà vệ sinh thì cũng loay hoay trong bếp, cũng xem như là đã ngoan hơn, không còn trực tiếp nhét cá sống hay tôm tươi cho Sam Sam nữa mà học theo video ngắn làm thành sashimi.

Thức ăn thì vẫn vậy, chỉ là trông đẹp mắt hơn một chút.

Ba chúng tôi sống cùng nhau và bằng một cách kỳ lạ nó lại rất hòa hợp.



Ánh mắt của Hải Trừng nhìn tôi dần dần thay đổi.

Mà trong đầu tôi thỉnh thoảng cũng hiện lên vài hình ảnh.

Chẳng hạn như cảnh tượng Hải Trừng mạnh tay tát vào mặt Sam Sam một người cá nhỏ đuôi vàng ngã lăn ra đất.

Tiếng gầm của thằng bé xen lẫn tuyệt vọng: “Tại sao người chết không phải là ông!”

Chú cá nhỏ đuôi vàng siết chặt nắm đấm, căm hận đến tột cùng: “Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ giết ông!”

Hoặc chẳng hạn như tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà màu xám xịt, Hải Trừng bước vào.

Tôi khóc lóc van xin anh: “Thả em ra, xin anh, Hải Trừng, em chịu đủ rồi.”

Hải Trừng dùng một tay ôm chặt lấy tôi, im lặng không nói gì.

Anh lúc nào cũng kiệm lời như vậy.

12.

Những hình ảnh đó là tương lai mà tôi chưa từng trải qua.

Khi những cảnh tượng đó hiện lên trong đầu tôi ngày càng nhiều, sự phòng bị của tôi đối với Hải Trừng và Sam Sam cũng ngày càng lớn hơn.

Tôi chợt phát hiện ra, trần nhà của ngôi nhà cũ mà chúng tôi đang ở hiện tại có màu xám xịt giống như giấc mơ của tôi.

Có vẻ Hải Trừng cũng đã nhận ra điều gì đó.

Anh ngày càng quan tâm đến tôi nhiều hơn, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm và nóng bỏng.

Anh muốn bắt chuyện với tôi nhưng tôi đều làm ngơ.

Muốn ngồi cùng tôi thì tôi lại né tránh.

Tôi chỉ muốn tránh xa anh.

Còn Sam Sam dường như vẫn chưa hay biết chuyện gì, mỗi ngày thằng bé đều cuộn mình trong bể cá lớn ở phòng khách để xem tivi.

Thằng bé nằm bò bên cạnh bể cá, chiếc đuôi cá vàng óng ngâm trong nước, đôi mắt chăm chú dõi theo hình ảnh ‘Cậu bé Bọt Biển’ chạy tới chạy lui trên màn hình tivi.

Dưới vẻ ngoài bình yên và ấm áp của cuộc sống này, từng đợt sóng ngầm đang dần trỗi dậy.

3 tuần sau, Sam Sam nở nụ cười híp mắt, vui vẻ nhìn tôi: "Mẹ, đợi con xem xong cái kết của ‘Cậu bé Bọt Biển’ rồi chúng ta ra biển nhé, con muốn trở về."

Tôi mím môi: “Cậu bé Bọt Biển không có hồi kết đâu."

Đôi mắt Sam Sam mở lớn, sau vài giây thằng bé buồn bã nói: "Không có hồi kết sao..."

"Ừm." Tôi không nỡ nhìn thằng bé buồn bã, bèn an ủi: "Nhưng trên mạng có rất nhiều hồi kết mà người khác viết."

"Tại sao lại không có hồi kết ạ?"

"Hình như là vì người tạo ra ‘Cậu bé Bọt Biển’ đã qua đời rồi."

"Chết rồi à..."

Tôi định an ủi thằng bé nhưng Sam Sam lại mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.

Sau khi buồn bã một chút, thằng bé nhanh chóng phấn chấn lại: "Vậy con không xem nữa, chúng ta ra biển thôi, bầy cá voi đi rồi!"

Thằng bé hào hứng vô cùng.

Còn Hải Trừng thì nhìn tôi, chờ đợi quyết định tôi đưa ra.

Tôi đành gật đầu nhưng trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
 
Chương 3


13.

Chúng tôi trở lại hang động bên bờ biển.

Tôi đã mang đủ hết tất cả nhu yếu phẩm hằng ngày và thức ăn để ở đây trong vòng một tuần.

Một tuần nữa, Sam Sam sẽ quay ngược thời gian.

Hay nói cách khác là sẽ chết.

Tôi luôn nằm mơ thấy một số hình ảnh dư thừa xuất hiện trong đầu tôi.

Phần lớn là hình ảnh trần nhà màu xám xịt, đôi mắt u ám đầy đau thương của Hải Trừng và dáng vẻ rụt rè của người cá nhỏ đuôi vàng.

Hải Trừng tìm cá sống rồi nướng lên cho chúng tôi ăn.

Còn Sam Sam thì bơi lội trong vũng nước ở hang động.

Sóng biển ngày càng dữ dội đập mạnh vào vách đá, bầu trời âm u kéo đến một trận mưa lớn.

Nguy hiểm đang tiến đến gần hơn.

Tôi ngồi trong hang động nhìn Sam Sam bơi về phía cửa hang, thằng bé vẫy tay về phía tôi: “Mẹ, bên ngoài trời đang mưa to, vui lắm.”

Tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa hang, đưa tay hứng mưa. Đột nhiên, một bàn tay từ trong nước vươn ra kéo mạnh tôi xuống!

Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận cổ tay bị siết chặt kéo thẳng về phía đáy biển sâu thẳm!

Tôi cố gắng nín thở, cảm giác thiếu oxy và nước lạnh đột ngột xộc vào khoang mũi khiến tôi vô cùng khó chịu.

Tất cả như thể tôi sắp chết.

Lúc tôi mở mắt ra, nhìn thấy một người cá với mái tóc và chiếc đuôi đều cùng một màu vàng óng ả, không chút do dự mà lôi tôi xuống dưới đáy biển.

Cho dù tôi giãy giụa thế nào thì nó vẫn không buông tay tôi ra.

Nó muốn giết tôi.

14.

Tôi được Hải Trừng cứu lên.

Tôi ngồi trong hang động thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

Cách đó không xa, người cá đuôi vàng và người cá đuôi đen đang lao vào đánh nhau kịch liệt.

"Khụ khụ!"

Tôi chợt nhớ đến lời Hải Trừng từng nói.

"Nó rất nguy hiểm."

Người cá đuôi vàng gầm lên đầy căm hận: "Tôi nhất định sẽ giết ông!"

Lẽ nào Sam Sam xuyên đến đây là để giết tôi và Hải Trừng sao?

Tôi giương mắt nhìn ra mặt biển mịt mù đầy mưa gió.

Người cá đuôi đen dễ dàng áp đảo được người cá đuôi vàng, hai bên quấn lấy nhau trong trận chiến, chưa đầy vài phút đã phân cao thấp.

Tuy nhiên, không để tôi kịp tiến đến kiểm tra tình hình.

Những bóng đen dưới làn nước xanh thẫm dần xuất hiện, chúng trông to lớn, nguy hiểm và ngày càng đông.

Chúng dần dần bao vây lấy Hải Trừng và Sam Sam.

Tôi nhìn thấy vây lưng của cá mập trồi lên trên mặt nước, bầy cá mập đã tạo thành một vòng tròn rồi giam họ ở giữa.

Giọng nói của Sam Sam vang lên xé toạc màn mưa đầy điên cuồng:

"Các người không phải muốn giết ông ta sao? Đến đi! Ta giúp các người!"

15.

Người cá đuôi vàng gào thét vùng vẫy lật người, dồn hết sức lực đè chặt người cá đuôi đen.

Nó gần như phát cuồng, vòng ra phía sau khóa chặt hai tay của Hải Trừng rồi cắn chặt răng không buông.

Hải Trừng giãy giụa vài lần, ánh mắt anh dừng lại nơi chuỗi hạt san hô trên cổ tay mình rồi bỗng chốc bất động.

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi.

Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua màn mưa dày đặc, tràn đầy yêu thương mãnh liệt.

Tim tôi chợt lỡ một nhịp vội hét lớn gọi Sam Sam: "Con đang làm gì vậy?"

Trong lòng tôi đầy hoang mang: "Tại sao? Tại sao lại muốn giết chúng ta?"

Người cá tóc vàng quay đầu nhìn lại, gương mặt đã không còn vẻ ngây ngô, vệt máu loang lổ trên gương mặt nó, khóe miệng nhếch lên để lộ răng nanh sắc bén như loài thú. Mái tóc vàng ướt đẫm dính sát vào khuôn mặt nhợt nhạt.

“Mẹ, con không muốn giết mẹ, chính là ông ta đáng chết, lẽ ra mẹ nên nhớ điều đó.”

“Giết ông ta là mong muốn của mẹ.”

“Con chỉ đang giúp mẹ mà thôi!”

16.

Tôi không thể nhớ ra!

Những hình ảnh đó thật sự không thể nối lại thành một câu chuyện được.

Tôi run rẩy nhìn vào đôi mắt của Hải Trừng, đôi mắt đó giống hệt trong cơn ác mộng kia.

Trong đôi mắt đó vốn là những cảm xúc nhẹ nhàng, không biết từ lúc nào đã đắm chìm trong sự cuồng nhiệt.

"Đừng như vậy, Sam Sam, mẹ không nhớ gì cả, đừng như vậy..."

Tôi cố gắng ngăn lại một cách vô ích.

Nhưng Sam Sam lại kéo mạnh Hải Trừng về phía hang động như bị ma ám: "Mẹ ơi, con sẽ hoàn thành tâm nguyện của mẹ, để mẹ tận mắt nhìn thấy hắn chết."

Cuối cùng nó còn cười với tôi: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."

Những con cá mập và đàn cá voi bắt đầu tấn công bọn họ, bóng đen dưới biển tụ lại với nhau, hỗn loạn đến mức không thể nhìn rõ.

Tôi đứng trên mặt đá lạnh lẽo của hang động, cơn mưa lớn như trút nước đập vào mặt tôi.

Những vệt máu đỏ giống như hoa nở, từ đáy biển dần dần nổi lên.

Nở rộ.

Tôi liên tục hít thở sâu, đôi chân yếu đến mức quỳ xuống đất.

Hải Trừng…

Sam Sam…

Từng cảnh tượng như một cuốn phim chiếu trong đầu tôi.

Tôi ôm đầu, đập mạnh trán xuống đất —

"Em yêu anh! Em yêu anh!"

Trong căn phòng với trần nhà màu xám xịt đó, tôi ôm Hải Trừng khóc và nói yêu anh.

Tôi nắm chặt cánh tay còn lại của anh, vừa khóc vừa nói: “Em yêu anh, đừng như vậy, làm ơn..."

Hải Trừng đau lòng lau nước mắt cho tôi, nhắm mắt lại đầy đau khổ: “Anh không thể kiểm soát được mình..."

"Không sao! Em có thể chấp nhận!"

"Hoan Hoan... đừng khóc nữa."

17.

Tôi đã nhớ lại tất cả rồi.

18.

Nếu như Sam Sam không đến, tôi sẽ hoàn thành công việc trong hai tháng, từ sa mạc đến bờ biển cứu lấy người cá đứt cánh tay trái, chính là Hải Trừng.

Có lẽ vì mất đi một tay nên trông anh rất u ám, luôn chìm trong tâm trạng nặng nề.

Tôi rất tò mò về anh và giữ anh ở nhà.

Dần dần, tôi đã nảy sinh tình cảm với anh.

Một người cá tật nguyền thiếu tự tin ấy luôn cảm thấy không an toàn.

Anh luôn hỏi tôi:

"Vai của anh, chỗ này trống rỗng thì có xấu xí lắm không?"

"Hoan Hoan, em sẽ bỏ anh đi sao?"

"Đừng rời bỏ anh."

Tính tình anh tuy u sầu nhưng thực sự yêu tôi.

Anh hóa ra đôi chân, cố gắng sống ở thế giới loài người, sau kiếm được một số tiền nhờ làm việc chăm chỉ, chúng tôi cùng nhau mua một ngôi nhà nhỏ trên bãi biển.

Lẽ ra cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Đến lúc tôi mang thai.

Hải Trừng là người cá, tôi lo lắng khi sinh không biết liệu đứa con sinh ra có phải là người không, hay chỉ là một con cá, hoặc là một người cá, thậm chí là một quả trứng.

Vì thế, tôi kiên quyết sinh ở nhà.

Hải Trừng không thể thuyết phục tôi, anh cùng tôi xem nhiều sách y học, học được không ít kiến thức chuyên môn và chuẩn bị rất nhiều dụng cụ có thể mua được.

Chúng tôi háo hức đón chờ đứa con đầu lòng chào đời.

Nhưng rõ ràng, việc sinh con không được thuận lợi.

Tôi chỉ kịp giữ lại một mạng sống, còn cơ thể hoàn toàn suy sụp.

19.

Sam Sam là một đứa trẻ đáng yêu.

Tôi tặng cho thằng bé chuỗi san hô gia truyền, ôm thằng bé vào lòng kể chuyện.

Nhưng sức khỏe của tôi ngày càng yếu, đến mức không thể rời khỏi giường. Hải Trừng vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất đi cánh tay mà giờ anh lại phải đối mặt với việc sắp mất tôi.

Nỗi đau càng lúc càng dồn nén khiến tinh thần anh ngày càng bất ổn.

Anh sợ mất tôi.

Không hiểu sao, anh lại bắt đầu ghét Sam Sam và càng ghét chính mình hơn.

Anh nghĩ rằng tất cả là lỗi của anh và Sam Sam đã khiến tuổi thọ của tôi trở nên ngắn ngủi.

Khi nhận ra trạng thái tinh thần của Hải Trừng không thể kiểm soát, tôi đã nằm liệt giường, ngay cả ngồi dậy cũng không thể.

Hải Trừng hung hăng chửi bới với chú cá đuôi vàng nhỏ đang trốn ngoài cửa.

Khoảnh khắc ấy, anh dường như biến thành một người khác, đột nhiên giận dữ rồi lại đột nhiên hoảng loạn.

Anh lặn xuống biển cố tìm về mọi vật quý hiếm nhất mong cứu sống được tôi nhưng tất cả đều vô ích.

Nhìn anh căng thẳng cực độ, tôi chỉ có thể cầu xin anh buông bỏ cũng như buông tha cho tôi.

Cứ để tôi chết đi cho xong.

Hải Trừng ôm lấy tôi, người đang dần cạn kiệt sự sống, khóc lóc cầu xin tôi hãy sống tiếp.

Anh đau đớn.

Sam Sam còn đau đớn hơn nữa.

Thằng bé không làm gì sai.

Nhưng lại phải sống trong một gia đình bất ổn, ngay cả việc thằng bé ra đời cũng trở thành một lỗi lầm.

Những lúc Hải Trừng tỉnh táo, anh nhớ lại những lời nói, những việc làm của mình trong cơn hoảng loạn với Sam Sam.

Anh cảm thấy hối hận vô cùng.

Anh nói anh thấy được sự căm ghét trong ánh mắt Sam Sam dành cho mình và anh cũng căm ghét chính bản thân, anh hận vì áp lực tinh thần đã khiến anh mất kiểm soát, làm tổn thương những người anh yêu thương.

"Không thể tiếp tục như thế này nữa, Sam Sam sẽ bị anh hủy hoại mất."

"Hoan Hoan, hãy dẫn anh đi, anh sẽ đi cùng em."

"Đi" ở đây, là cùng tôi xuống Hoàng Tuyền.

Tôi nói rằng tôi yêu anh, cầu xin anh đừng từ bỏ bản thân bởi nếu anh chết, sau này Sam Sam biết sống ra sao?

Hải Trừng yêu Sam Sam nhưng cũng vì việc sống chết của tôi mà bế tắc. Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại thì tình yêu anh dành cho Sam Sam vẫn luôn sâu đậm.

Nhưng cuối cùng, Hải Trừng không trả lời tôi.

Tôi qua đời khi Sam Sam sáu tuổi. Trước lúc tôi mất, họ vẫn còn cãi nhau.

Hải Trừng không kiểm soát được, nói những lời cay độc với thằng bé: “Tại sao người chết không phải là mày!”

Sam Sam phẫn nộ gào lên: “Tôi sẽ giết ông!”

Tôi nhắm mắt vẫn không yên lòng.
 
Chương 4


20.

Biển đã dịu lại.

Mặt nước trước mắt tôi nhuộm một màu đỏ nhạt.

Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, vừa khóc vừa nhìn ra biển.

“Tại sao ông không chống cự!”

Trong làn nước biển, Sam Sam tóm chặt lấy Hải Trừng đang đầy thương tích trên người và giận dữ quát tháo.

Hải Trừng thì cuối đầu, người cá duy nhất có đuôi đen nhắm mắt, hai hàng chân mày nhăn lại.

Anh vẫn thế, vẫn luôn cau mày.

Tôi run rẩy gọi tên anh: “Hải Trừng.”

Sam Sam quay lại nhìn tôi, khóe miệng dính đẫm máu nở nụ cười tà ác: “Ông ta sắp chết rồi.”

Tôi đưa tay chạm vào gò má lạnh buốt của Sam Sam.

“Con yêu, con lớn rồi.”

Chú cá đuôi vàng nhỏ nhắn thích nằm cạnh giường tôi, thích chơi trong bồn tắm, thằng bé cứ luôn miệng gọi tôi là mẹ cũng đã lớn rồi.

Đôi mắt tròn xoe ấy không còn ngây ngô nữa, ý định giết người lộ rõ trong đáy mắt.

Sam Sam dụi má vào tay tôi một cách âu yếm: “Mẹ ơi, đừng sợ, con sẽ giết ông ta, ông ta sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ được nữa.”

21.

Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu tại sao Sam Sam lại muốn giết Hải Trừng.

Thằng bé thẳng thắn nói: “Nếu không có ông tta, mẹ sẽ không mang thai con, cũng không vì con mà chết. Ông ta đáng chết, con cũng vậy.”

Tôi đau lòng đến mức không thở được.

“Không, không phải. Sam Sam, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rằng việc mẹ chết không phải do con, con không làm gì sai cả!”

Sam Sam ngoan cố nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ bướng bỉnh.

Điểm này thằng bé rất giống Hải Trừng, cả hai đều ngang bướng, luôn tự dằn vặt mình.

Tôi kéo cơ thể Hải Trừng đang dần tắt thở vào trong hang động, ôm chặt lấy anh.

Tôi gọi tên anh rất lâu, cuối cùng anh cũng mở mắt yếu ớt mỉm cười với tôi: "Hoan Hoan, khi cánh tay anh vẫn còn, có phải trông anh rất đẹp trai không?"

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, ôm anh chặt hơn.

Hải Trừng quay sang nhìn Sam Sam.

Đôi mắt anh dịu dàng như một dòng suối: "Con yêu, ba xin lỗi. Ba sẽ lấy mạng mình để bù đắp cho con."

Người cá đuôi vàng run rẩy toàn thân, lớn tiếng mắng: "Ông đáng chết!"

"Ba xin lỗi."

"Ông đã mắng chửi tôi, còn đánh đập tôi!"

"Đó là lỗi của ba, ba xin lỗi..."

Giọng nói của Hải Trừng càng lúc càng nhỏ, nước mắt tôi rơi như mưa.

Tôi đã cố gắng hòa giải những vấn đề giữa họ nhưng không có tác dụng gì.

Bây giờ, có vẻ như mâu thuẫn đang dần được hóa giải.

Nhưng cái giá phải trả là cả hai sẽ rời xa tôi.

"Đừng chết... Hải Trừng, đừng chết."

Tôi ôm chặt lấy anh, ngoài cầu xin ra tôi chẳng thể làm được gì khác.

22.

Hải Trừng yên lặng nằm trong vòng tay tôi.

Sam Sam bò vào trong hang động rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc đuôi vàng óng của thằng bé đập nhẹ lên mặt nước biển. Thằng bé cúi đầu trầm tư hồi lâu.

Thằng bé an ủi: "Đừng khóc nữa, mẹ.”

Tôi nức nở nhìn thằng bé.

Người cá tóc vàng hỏi tôi: "Mẹ có hận con vì đã giết ông ta không?"

"Không."

"Thật sự không hận sao? Thực ra ngay từ đầu con đã muốn tìm ông ta rồi giết ông ta. Nhưng con không thắng được, chỉ có thể tính toán thời gian để tìm người giúp đỡ. Mẹ à, mẹ xem, con thực sự rất tệ. Như vậy mà mẹ cũng không hận con sao?"

Đây là mớ tơ vò không cách nào gỡ rối, chỉ có tiếc nuối và hối hận, không có hận thù.

Tôi nhìn Sam Sam: "Xin lỗi, mẹ đã không bảo vệ được con."

Sinh thằng bé ra nhưng lại không thể cho thằng bé một gia đình hạnh phúc, không cho thằng bé đủ tình yêu ấm áp.

Hiện thực tàn nhẫn đã biến thiên thần đáng yêu của tôi thành một kẻ đáng thương bị cơn giận dữ và hận thù chi phối.

Sam Sam lại rơi vào im lặng.

Tôi siết chặt cổ tay của Hải Trừng, cố gắng cảm nhận nhịp đập yếu ớt của anh.

Tôi hít một hơi thật sâu, hướng ánh mắt về phía xa.

Cơn mưa bão đã dừng, nơi đường chân trời trải dài vô tận, ánh chiều tà chỉ còn sót lại một tia sáng cuối cùng.

23.

Sam Sam sắp đi rồi.

Thân thể của thằng bé dần trở nên trong suốt, ngón tay tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt trưởng thành đẹp đẽ của thằng bé.

Thì ra thằng bé lớn lên lại mang dáng vẻ thế này.

Thằng bé gọi tôi: "Mẹ, hình như con không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi."

Tôi nghẹn ngào không thốt nên lời.

Sam Sam lại bất chợt thở dài: "Còn một điều, nếu được xem cái kết của phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’ thì tốt biết mấy."

Phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’ không có cái kết.

Dù có thì dường như thằng bé cũng chẳng còn cơ hội để xem nữa.

Cuối cùng, Sam Sam để lại cho tôi một địa chỉ, bảo tôi tìm một người tên Long Vân.

"Người đó có thể cứu ba. Mẹ, con không muốn ba chết."

Người cá tóc vàng ôm chặt lấy tôi: "Đừng sinh con ra thêm lần nào nữa."

Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy thằng bé, cố gắng giữ lấy mái tóc vàng rực ấy mà không chịu buông tay.

Người cá đuôi vàng tan biến trong vòng tay tôi.

"Mẹ, con yêu mẹ."

...

Tôi làm theo lời Sam Sam đến núi Linh Vân.

Phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa Hải Trừng lên núi.

Tại nhà nghỉ trên núi, tôi hỏi thăm địa chỉ của Long Vân. Chủ nhà nghỉ lập tức đưa người đến gặp tôi.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mang vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt vàng kim rực rỡ.

Do dự vài giây tôi mới nói ra mật khẩu mà Sam Sam để lại:

"Ngôn tình tổng tài muôn năm?"

24.

Trên núi Linh Vân toàn là linh thú.

Rắn, báo, sói, thậm chí có cả rồng.

Long Vân chính là con rồng vàng ấy, hắn ta đã cứu Hải Trừng.

Trong suối nước nóng trên đỉnh núi, Hải Trừng ngủ một giấc rất lâu.

Tôi tò mò không biết Sam Sam đã quen biết những người này bằng cách nào, từ sau khi tôi nói câu mật khẩu, Long Vân ngay lập tức lặng lẽ bắt tay vào cứu người.

Tôi trò chuyện với bà chủ nhà nghỉ và vợ của Long Vân, sau đó đọc sách, ngắm cảnh.

Lần này, tôi tự hứa với bản thân nhất định sẽ sinh Sam Sam ra một cách bình an.

Tôi sẽ cho thằng bé một gia đình ấm áp và khỏe mạnh.

25.

Hải Trừng tỉnh lại sau nửa năm.

Anh sống cùng tôi trên núi, môi trường tốt và những linh thú nơi đây đã giúp tâm trạng anh cải thiện rất nhiều, đặc biệt là cây hòe ngàn năm trên đỉnh núi – một yêu quái đầy kiến thức.

Khi Hải Trừng trò chuyện với cây hòe về Sam Sam thì cây hòe già mỉm cười, sau đó thần bí nói: "Đứa trẻ của các người rất có duyên với ta."

Sau nhiều lần tôi gặng hỏi, cây hòe già mới tiết lộ rằng sau này Sam Sam của tôi sẽ gặp con của Long Vân bên bờ biển, con của Long Vân sẽ dẫn Sam Sam tìm đến cây hòe và cây hòe đã dạy cho thằng bé cách trở về quá khứ.

Còn chuyện Sam Sam từng nhắc đến ông nội cá voi là để lừa chúng tôi.

Còn tại sao phải lừa?

Tôi cũng không biết. Cây hòe già chỉ thở dài nói rằng Hải Trừng là một người đáng thương.

Anh là vua của người cá nhưng lại là người cá đuôi đen duy nhất, từ nhỏ đã bị các người cá khác truy sát để thách thức vị trí của mình.

Anh lớn lên trong các cuộc tàn sát và cũng vì thế mà vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

"Đừng nhìn hắn ta là yêu quái, ta cũng sẽ có vấn đề tâm lý." Cây hòe già nói tiếp.

"Vậy phải làm sao đây?"

"Nuôi dưỡng, đối tốt với hắn ta là được."

Lúc ấy, tôi bỗng hiểu rõ hoàn toàn sự u ám của Hải Trừng sau khi mất đi cánh tay.

Đó là cảm giác tuyệt vọng khi sống sót từ trong cõi chết.

Mất đi cánh tay, sức chiến đấu giảm mạnh, ngay cả cảm giác an toàn của bản thân cũng gần như không còn.

Sau khi hỏi ý kiến cây hòe già, tôi bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch và thực hiện nó vào 3 năm sau.

26.

3 năm sau.

Sau khi chuẩn bị thật kỹ lưỡng và được các linh thú trên núi Linh Vân bảo vệ, tôi đã sinh ra một chú cá đuôi vàng bé nhỏ.

Lần này tôi không vì sinh nở mà suy kiệt sức khỏe.

Tôi đã làm tất cả những gì có thể, đảm bảo đến 90% mình có thể sinh Sam Sam một cách khỏe mạnh rồi sau đó sẽ cho thằng bé một gia đình ấm áp trước khi đón thằng bé trở lại.

Hải Trừng ôm lấy Sam Sam.

Thằng bé có một đôi mắt xanh, không giống Hải Trừng cho lắm.

Hải Trừng mỉm cười dịu dàng: "Bảo bối, đã lâu không gặp."

Anh ôm Sam Sam dỗ dành hồi lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường và ôm lấy tôi.

Thằng bé vừa phun bong bóng vừa ngọ nguậy trong vòng tay tôi làm cho lòng tôi vui sướng không nói nên lời.

Hải Trừng thì thầm bên tai tôi:

"Anh yêu cả hai người."
 
Chương 5: Ngoại truyện


NGOẠI TRUYỆN

1.

Chúng tôi sống trên núi Linh Vân.

Sam Sam cũng lớn lên trên đỉnh núi, không ngờ thằng bé thích nghi rất tốt với cuộc sống trên đỉnh núi này, đặc biệt thích ngâm mình trong suối nước nóng trên đỉnh núi.

Giống như cây hoè già đã nói, mối quan hệ giữa Sam Sam và con trai của Long Vân rất thân thiết.

Bọn chúng lớn lên cùng nhau.

Sam Sam đi lại trên mặt đất có chút không thuận tiện, nên người bạn thân Tiểu Kim Long đã tìm một chiếc xe lăn, đẩy thằng bé đi khắp nơi.

Lúc Sam Sam được 5 tuổi đã nói: “Mẹ ơi! Đợi đến khi con trưởng thành, có thể hóa ra đôi chân, con sẽ đi khắp nơi để ngắm nhìn!”

Hải Trừng đối xử với Sam Sam rất tốt.

Hàng ngày, anh đều xuống núi, ra chợ hải sản hoặc vội vàng ra biển, để tìm cá và tôm tươi.

Sam Sam rất thích những món này.

Miệng của nhóc con này rất ngọt, mỗi khi được ăn món cá tôm ngon, đôi mắt lập tức cong lên, lớn tiếng khen ngợi và bày tỏ tình cảm:

“Ngon quá đi! Con thích ba nhất!”

Tôi trêu chọc thằng bé: “Thế còn mẹ thì sao? Không yêu mẹ à?”

“Yêu yêu yêu, con yêu hết!”

2.

Sam Sam lớn lên trong tình yêu thương của chúng tôi.

Khi hơn 10 tuổi, thằng bé mơ thấy một cơn ác mộng.

Nửa đêm chạy vào phòng chúng tôi.

“Ba, mẹ, con mơ thấy ác mộng…”

Thằng bé trèo ra khỏi bể cá nhỏ ở ngoài phòng, rồi chui vào trong lòng tôi.

Thằng bé được chúng tôi nuông chiều mà lớn lên, cho nên rất dính người.

Tôi xoa trán thằng bé: "Con mơ thấy gì vậy?"

"Con mơ thấy mẹ nằm trên giường không thể thức dậy, ba rất buồn, lúc nào cũng mắng con…" Sam Sam oán hận trong lòng nhìn Hải Trừng với ánh mắt trầm mặc: "Còn đánh con nữa."

Vẻ mặt Hải Trừng buồn bã, chân thành xin lỗi: "Ba xin lỗi, con yêu."

Sam Sam nằm trong lòng tôi, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Ba không cần xin lỗi đâu, con chỉ mơ thôi mà."

Thằng bé rất dễ ngủ, chẳng bao lâu lại thiếp đi.

Tôi nắm chặt tay Hải Trừng, mỉm cười với anh: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ thôi."
 
Chương 6: Ngoại truyện: Hải Trừng


NGOẠI TRUYỆN: HẢI TRỪNG

1.

Người cá đuôi đen đã được định sẵn là cô độc.

Màu sắc của đuôi chứng tỏ anh sẽ là vua của biển cả.

Cho nên Hải Trừng vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, hoặc cũng có thể nói là đưa ra bên ngoài để rèn luyện.

Đuôi đen đã mang đến cho anh không ít tai họa.

Người cá gặp được anh đều muốn khiêu chiến.

Những sinh vật dưới đáy biển thấy anh đều muốn cắn nuốt.

Anh lớn lên ở dưới đáy biển, dần dần trở nên cường tráng và mạnh mẽ, không ai có thể đấu lại được.

Người cá và những sinh vật dưới đáy biển đều sợ anh.

Nhưng mà biển cả quá rộng lớn, anh lo không xuể nhiều thứ như vậy, cũng không quản được nhiều tâm tư như vậy.

Hải Trừng bị ẩu đả tập thể, dưới sự bất cẩn mà mất đi cánh tay trái.

Có đôi lúc anh cũng suy nghĩ, dựa vào đâu chứ? Đuôi đen có thể đại diện cho cái gì, bởi vì chiếc đuôi này, cho nên anh cần phải rèn luyện chịu khổ, không được cha mẹ yêu thương sao?

Anh thề, chờ đến khi có con, mặc kệ có phải đuôi đen hay không thì anh cũng sẽ không bỏ rơi con mình.

2.

Đứa nhỏ là đuôi màu vàng.

Diện mạo không giống anh.

Giống vợ của anh, anh rất thích đứa nhỏ này.

Nhưng mà mỗi khi tinh thần không ổn định, vẫn làm tổn thương đến tâm can bảo bối mà anh luôn nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau khi vợ qua đời, Hải Trừng quyết định tuẫn tình theo.

Lúc mà vợ chết, anh điên loạn mà cãi nhau inh ỏi với đứa con.

Sau khi xong việc, anh cực kỳ hối hận mà xin lỗi: "Con yêu, xin lỗi."

Đứa con tuổi còn nhỏ căm ghét nhìn anh: "Ông lúc nào cũng nói xin lỗi xong rồi lại mắng tôi, tôi hận ông! Tôi muốn giết ông! Ông chết đi!"

Anh quả thật đã tìm đến cái chết.

Anh đã mang lại cho đứa con sự tổn thương tâm lý không thể xóa nhòa, anh không muốn lại làm tổn thương con của mình nữa.

Sau khi giao Sam Sam cho người bạn mà mình tín nhiệm dưới đáy biển, Hải Trừng tự kết liễu đời mình, xuống suối vàng tìm kiếm người vợ thân yêu của mình. Xin lỗi, con yêu.

Cuối cùng, anh đã nghĩ như vậy.
 
Chương 7: Ngoại truyện: Sam Sam trước khi xuyên không (Hoàn)


NGOẠI TRUYỆN: SAM SAM TRƯỚC KHI XUYÊN KHÔNG

Sam Sam là một người cá đuôi vàng.

Ngày nào thằng bé cũng không vui, cha mẹ qua đời đã trở thành một cái gai không thể gỡ bỏ trong lòng thằng bé.

Thằng bé ngồi trên đá ngầm, nhìn về phương xa.

Thiếu niên tóc đen bơi đến bên cạnh thằng bé: "Người cá?"

Sam Sam cúi đầu, nhìn thiếu niên tóc đen trong nước, nhún nhún chóp mũi, có chút nghi hoặc.

"Ngươi không phải người?"

"Đúng, ta là một con rồng, một con rồng vàng lợi hại."

"À."

"Trông ngươi không mấy gì vui, chuyện gì ta cũng có thể làm được, ngươi có thể nói cho ta chuyện khiến ngươi buồn lòng và tâm nguyện của ngươi hay không?"

Giọng điệu của thiếu niên nghe vô cùng nhẹ nhàng.

Sam Sam không thích để ý đến người khác, nhưng ngày đó thằng bé nhịn không được kể khổ với một con rồng vàng xa lạ.

Cuối cùng thằng bé nói: "Ta muốn bọn họ đừng sinh ta ra."

Cuộc sống cô độc cũng không tốt.

Thiếu niên cười ha ha rồi búng tay một cái.

"Chuyện này ta có thể làm được, ta dẫn ngươi đi tìm một ông lão, ông ấy có thể giúp ngươi!"

(Hết.)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top