Cập nhật mới

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1718


Chương 1718

Giận đến mức muốn móc tròng mắt của mấy người không có mắt đó ral Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ rời đi, Cung Trí Cương không phối hợp nhận phỏng vấn nữa, đám phóng viên chỉ đành rời đi tứ tán.

Có điều, hôm nay bọn họ thực sự rất rất vui mừng, trong thoáng chốc đào ra được nhiều thứ như thế, có thể không vui saol Bọn họ cảm thấy, năm nay thật đúng là một năm hài hoà may mắn, Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh vừa tổ chức xong một đám cưới thịnh thế, tiếp theo đây lại có Cậu hai Lưu và Cung Tư Mỹ, cậu Cung với Nhan Nhã Tịnh, Vân Hải có chuyện náo nhiệt rồi!

Mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh ngược lại không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương cũ chưa lành hẳn, lại không cẩn thận bị trật ngã lần nữa nên mới đau như thế.

Cô về sau chỉ cần đừng để bị trật nữa, không làm vận động mạnh, liền sẽ không có việc gì.

Cô rất cảm kích Cung Trí Cương đã diễn kịch cùng cô, có điều, cô cũng đã nói rõ với anh ta, giữa bọn họ là chuyện không thể.

Cung Trí Cương ngược lại không tranh luận với cô, bởi vì trong lòng anh ta hiểu rõ, bây giờ anh ta từng bước ép sát cô còn chẳng bằng ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ cần Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ kết hôn rồi, sớm muộn có một ngày, cô sẽ rơi vào vòng tay anh thôi.

Buổi tối Nhan Nhã Tịnh ở Nhân Gian tăng ca thêm một hồi, sau khi kiểm tra một lượt trang phục dự thi mà Lê Mặc đã làm gấp cho kịp, cô liền lái xe về thẳng Tầm Viên.

Cô thấy có người đang đứng trước cổng, liền vội vàng đạp phanh, xuống xe, một bóng đen liền lao tới trên người cô, nặng nề ấn cô lên thân xe, hung hăng mà hôn.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang bao bọc khắp người cô, không cần nhìn mặt anh, Nhan Nhã Tịnh cũng biết, người hôn cô, là người yêu trong lòng cô.

Nhưng cô không hiểu, hai người bọn họ đều đã đi đến bước này rồi, anh và Cung Tư Mỹ ngay lập tức liền phải kết hôn rồi, sao anh lại còn muốn hôn cô như vậy.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Thời gian trôi qua dài dằng dặc như cả một thế kỷ, Lưu Thiên Hàn mới buông cô ra.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của anh đỏ rực một mảnh, giống như con thú dữ bị ép tới đường cùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gấy cổ cô.

“Anh hai…”

Dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn khiến Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ từ tận đáy lòng, tất cả những gì cô làm đều là vì để anh được thoải mái, cô còn thực không biết cô rốt cuộc lại có chỗ nào không cẩn thận chọc đến anh rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, em thật giỏi lắm!”

“Anh hai, anh cũng rất giỏi.’ Nhan Nhã Tịnh Có Sao nói vậy.

Ngay cả cốt nhục thân sinh của mình anh đều nhân tâm gi ết chết, anh có thể không giỏi sao?

Càng nghĩ trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng bi thương, khoé môi cô không khỏi nhếch lên một nụ cười thê lương, “Anh hai, anh bây giờ đang làm gì thế này? Chơi trò dây dưa không rõ với bạn gái cũ trước khi kết hôn?”

“Anh hai, là anh buông tay trước, là anh bảo em cút. Em đã làm như mong muốn của anh, phá bỏ đứa bé đó rồi, xin anh về sau bỏ qua cho em đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, em nói cái gì?!”

Con người Lưu Thiên Hàn đột nhiên co rút, cái gì gọi là làm theo mong muốn của anh, phá bỏ đứa bé đó rồi?! Chẳng lẽ, cô thật sự đã có thai?!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1719


Chương 1719

‘Anh hai, em đã phá bỏ đứa bé của chúng ta, cho nên, về sau giữa chúng ta, không có quan hệ gì nữal”

“Em sẽ sống tốt với Cung Trí Cương, em sẽ điều dưỡng thân thể mình cho tốt, phải, ban ngày hôm nay ở bệnh viện em cũng đã nói qua, em sẽ làm tốt công tác chuẩn bị mang thai. Anh hai, như anh mong muốn, về sau, chúng ta đường ai nấy đi!”

“Anh hai, Cung Tư Mỹ có thai con của anh, em thừa nhận, em thật sự rất khó chịu, nhưng mà bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần anh vui là được. Anh hai, lúc ban ngày, em đã chúc phúc anh và Cung Tư Mỹ, anh còn chưa chúc phúc cho em, chúc phúc em bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới đâu!”

Cái miệng nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, vẫn luôn cử động không ngừng, cô lải nhải không ngừng nói rất nhiều.

Phía sau cô lại nói gì đó, anh đều không nghe rõ, bây giờ, trong đầu anh cứ vang vọng lặp đi lặp lại, chỉ có một câu.

Cô đã phá bỏ đứa bé của bọn họ!

Cô đích thực đã có thai, rồi lại phá bỏ đứa bé của bọn họI Cô vì muốn sánh đôi với Cung Trí Cương, tàn nhãn phá bỏ đi đứa bé của bọn họ!

Lưu Thiên Hàn ra sức ôm lấy lồ ng ngực mình, nơi này của anh, đang bị người dùng dao cùn cắt xẻo từng chút từng chút một, mà người cầm dao, chính là cái người phụ nữ không có trái tim này!

Trong lòng cô quả thật không có Lưu Gia Thành anh một chút xíu nào! Cô coi anh là thế thân thì cũng thôi đi, cô ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng từ bỏ!

Sao cô có thể ác như vậy!

“Nhan Nhã Tịnh!”

“Anh hai, anh không tin lời em nói đúng không? Anh hai, anh không cần không tin, em có chứng cứ.”

Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh liền tìm phiếu phá thai mà cô đã nguy tạo từ trong túi xách ra, cô châm biếm cười một tiếng, đoạn đập mạnh tờ phiếu đó lên mặt anh.

“Anh hai, đây là phiếu đăng ký phá thai của eml Em đã phá bỏ đứa bé đó rồi, cho nên, không cần phiền anh phải đích thân ra tay!”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ý đến Lưu Thiên Hàn nữa, cô sợ, cô còn ở lại đây thêm nửa phút nữa thôi, cô sẽ nhịn không được mà sụp đổ phát điên.

Cô sợ mình sẽ nhịn không được cuồng loạn gào lên, anh hai, đó là cốt nhục thân sinh của anh, sao anh lại tàn nhãn như đến như vậy, nhất định phải dồn nó vào chỗ chết!

Cô sợ, sẽ triệt để mất đi chính mình, bất chấp tất cả mà quỳ mọp xuống bên chân anh, khẩn cầu anh, anh hai, em thật sự rất thích anh, anh đừng cưới Cung Tư Mỹ, trở về bên cạnh em có được không?

Anh không thể nào trở lại bên cô, Cung Tư Mỹ còn mang thai đứa bé của anh, anh chỉ muốn cùng mẹ con bọn họ ở bên nhau, cho nên, mọi níu kéo của cô thực sự đều là †ự rước lấy nhục.

Lưu Thiên Hàn ngay lúc đó không nói gì, tờ phiếu đăng ký phá thai mỏng manh đập lên mặt anh, lại khiến thân hình cao lớn của anh nhịn không được lảo đảo.

Tờ giấy đó, từ trước mắt anh, từng chút từng chút bay xuống, cuối cùng rơi xuống bên chân anh.

Anh cứng ngắc cong eo, đem tờ giấy dưới đất nhặt lên.

Vì đầu ngón tay anh vô cùng run rẩy, anh phải ra sức tóm mấy lần mới nhặt được tờ giấy đó lên.

Anh từng chút từng chút một, tỉ mỉ vuốt phẳng tờ giấy, chính là tờ giấy này, đã †uyên cáo cái chết thảm của con anh.

Lúc anh và cô ở bên nhau, có dùng biện pháp an toàn, anh thực không ngờ cô sẽ có thai.

Anh nói, đừng nói cô chưa có thai, cho dù cô có thai rồi, anh cũng sẽ không để đứa bé đó sống.

Lời này, anh nói đến nghiến răng nghiến lợi, thực ra, anh rất rất muốn Nhan Nhã Tịnh mang thai con của anh, nằm mơ đều muốn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1720


Chương 1720

Nhưng mà, cô thật sự có thai rồi, cô lại tàn nhãn phá bỏ đứa bé đói Cho dù anh chỉ là một kẻ thế thân, nhưng trên người đứa bé đó, cũng chảy dòng máu của cô mà, sao cô có thể ác như vậy chứ!

“Anh hai, bây giờ anh chắc hẳn đã tin em đã phá thai rồi đi?”

Không đợi Lưu Thiên Hàn nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp, “Anh hai, đứa bé đã không còn, em cũng cần bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, chúng ta về sau, đừng gặp mặt nữa thôi.”

Ít nhất, là trước khi đứa bé trong bụng cô an lành đến được với thế giới này, đừng gặp mặt nữa, cô không muốn con mình có bất cứ sơ suất gì.

Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, thần trí bị rút mất của Lưu Thiên Hàn mới từng từng từng chút một thu hồi lại.

Đừng gặp mặt nữa a…

Đúng thôi, cô ngay cả cốt nhục thân sinh của mình của không để ý, chẳng qua chính là muốn triệt để rũ bỏ anh, nhào vào vòng †ay của Cung Trí Cương!

Cô có phải hay không cũng đã đem tờ giấy này cho Cung Trí Cương xem, bày tỏ lòng trung với anh ta, nói cô không cần con của Lưu Gia Thành anh, chỉ sinh con cho anh ta?!

Nghĩ tới cô trăm phương ngàn kế lấy lòng Cung Trí Cương, Lưu Thiên Hàn hận đến hai mắt cơ hồ muốn ứa máu.

Anh bóp chặt lấy vai cô, hận không thể bóp vụn nó, để cô hiểu rằng, đời này, cô đừng hòng rũ bỏ Lưu Gia Thành anh.

Nhưng cho dù có hận đến trái tim máu chảy đầm đìa, anh như cũ vẫn không nỡ tổn thương cô dù chỉ một chút.

Anh cảm thấy bản thân mình đáng cười vô cùng, cô tuyệt tình đến mức ngay cả đứa bé của bọn họ cũng có thể phá bỏ, anh lại vấn còn lo lắng sự điên cuồng của anh sẽ làm tổn thương cô.

Lưu Gia Thành anh, đáng buồn làm sao al “Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn đột nhiên siết lấy cổ Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh, sóng lớn cuồn cuộn, dường như muốn đem linh hồn người ta nuốt chửng.

Đối diện với một mảnh đỏ rực màu máu trong mắt của Lưu Thiên Hàn, trái tim của Nhan Nhã Tịnh nhịn không được điên cuồng đập mấy hồi.

Cô không hiểu, cô đều đã đem giấy xác nhận phá thai cho anh xem rồi, anh tại sao còn phấn nộ như vậy.

Chẳng lẽ, cho dù cô đã giả bộ phá bỏ đứa bé rồi, anh vẫn chưa hài lòng?

Có phải hay không chỉ có cô chết đi rồi, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn được một chút?

Lưu Thiên Hàn vừa nghĩ tới con của anh chết thảm trong tay Nhan Nhã Tịnh, anh liền hận không thể bẻ gấy cổ cô.

Nhưng anh vừa nghĩ tới cô sẽ bị đau, mọi tàn bạo của anh đều không có chỗ phát ti3t.

Anh buông mạnh cổ của Nhan Nhan Nhã Tịnh ra, nhanh chóng thối lui mấy bước, để bản thân mình đừng xúc động như vậy nữa, tránh làm hại đến Nhan Nhã Tịnh.

Anh nhìn cô, từng chữ như nhỏ máu, “Nhan Nhã Tịnh, sau này… sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sợ, tôi sẽ giết côi”

Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ thối lui, trái tim vốn dĩ độ ấm đã không cao, càng tấc tấc †rở nên nguội lạnh.

Hoá ra, anh thực sự đã động sát tâm với co.

Người đàn ông cô yêu nhất, đã nghĩ muốn giết côi Nhưng biết làm sao được, cho dù anh nghĩ muốn giết cô, cô vẫn không thể không yêu anh.

Cô lại còn hèn mọn đến mức, nghĩ muốn ôm ôm anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1721


Chương 1721

Sợ cô tiến tới, anh sẽ chán ghét đẩy cô ra, tổn thương đứa bé trong bụng cô, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc không có can đảm ôm ôm anh.

Cô chỉ có thể cứng ngắc kéo kéo môi, cố găng bày ra dáng vẻ không sao cả, “Anh hai, anh yên tâm, em về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh làm anh chướng mắt nữa. Về sau, chúng ta, ai lo phận nấy.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh nhanh như chớp trở về trong chiếc Beatle của mình, đạp chân ga, phóng về phía biệt thự.

Vào khoảnh khắc thu lại tầm mắt từ trên người anh đó, cô vấn không nhịn được đỏ mãt.

Thì ra, dáng vẻ đau khổ nhất của tình yêu, chính là người từng yêu nhất cuối cùng trở thành người qua đường.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, thật lâu sau Lưu Thiên Hàn vần chưa tỉnh hồn, anh giống như kẻ ngây ngốc, năm chặt cứng tờ giấy đó trong tay.

Anh nghĩ, anh cuối cùng đã hiểu ra, cái gì gọi và vạn tiễn xuyên tim.

Anh đã yêu phải người phụ nữ lạnh lùng vô tình nhất trên thế giới này, hết thảy đau đớn, đều là anh đáng đời!

Người, vào lúc đau khổ nhất, đều thích mượn rượu giải sầu, Lưu Thiên Hàn có xuất sắc hơn nữa cũng chẳng qua là một người thường thôi, anh cũng chạy không khỏi lời nguyền này.

Anh uống nguyên một thùng rượu, lúc trời sắp sáng, mới mê mê man man ngủ thiếp đi.

Lúc anh tỉnh dậy, mặt trời đã lên ba sào.

Nhìn dấu vết nhếch nhác khắp sàn, anh không khỏi cười khổ một tiếng.

Người phụ nữ kia vội vàng muốn vui vẻ sánh đôi bên niềm vui mới của cô, anh lại ở nơi không thấy ánh mặt trời này mượn rượu giải sầu, đáng buồn mà lại đáng cười.

Anh không muốn mình trông vào quá nhếch nhác, khắp người từ trên xuống dưới đều toả ra hơi thở đau thương bị người đá, anh tắm một cái, thay một bộ quần áo, mới ra khỏi phòng.

Vừa đi đến đầu cầu thang, anh liền nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngồi trên sofa phòng khách.

Hai đứa hiển nhiên đã đợi ở đây rất lâu, vừa nhìn thấy anh, trong mắt hai đứa đều thoắt cái toả sáng.

“Bác hai, cháu có lời muốn nói với bác.”

Nhan An Bảo đây mặt nghiêm túc, gương mặt thiếu niên nho nhỏ, giống ra đúc ra từ một khuôn với anh, nhìn gương mặt thiếu niên nho nhỏ trước mặt, Lưu Thiên Hàn nhịn không được lại nghĩ tới đứa bé trong bụng Nhan Nhã Tịnh.

Đứa bé của bọn họ, nhất định sẽ đáng yêu giống như hai nhóc này, nhưng mà đứa bé đáng yêu như vậy, đã triệt để cáo biệt với thế giới này rồi.

“Chuyện gì?” Lưu Thiên Hàn bi thương tràn ngập cõi lòng, anh mặt không biểu cảm nhìn Nhan An Bảo nói.

“Bác hai, nghe nói bác muốn kết hôn cùng bà thím Cung?! Bác không thể kết hôn cùng thím ấy!”

Nhan An Bối cũng đầy mặt bất mãn, ‘Bác hai, cháu cũng xem tin tức rồi, mọi người đều nói, mùng một tháng sau bác muốn cùng bà thím Cung kết hôn. Sao bác có thể kết hôn với thím ấy chứ? Bác từng nhận lời với cháu và anh, sẽ chăm sóc tốt cho mamil Bác hai, bác như vậy là không chịu trách nhiệm!”

“An Bảo, An Mỹ, bác đã nói với các cháu rồi, bác và mami các cháu đã chia tay rồi.”

“Bác hai, tại sao bác lại chia tay với mami?

Rõ ràng bác từng nói là bác rất thích mami mài Thích thì phải ở bên nhau, trẻ con như bọn cháu đều hiểu được đạo lý này, người lớn các bác sao lại không hiểu chứ!” Nhan An Mỹ tức tối dậm chân, “Bác hai, dù sao bác cũng không được kết hôn với bà thím Cung! Nếu bác kết hôn với thím ấy, cháu sẽ ghét bác cả đời!”

“Bác hai, nếu bác bắt nạt mami cháu, cháu cũng sẽ ghét bác cả đời!” Nhan An Bảo giương khuôn mặt như khắc từ một khuôn với anh mà ra, vô cùng nghiêm túc nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1722


Chương 1722

Lưu Thiên Hàn cười tự giễu một tiếng, anh còn thực không biết nên giải thích thế nào với hai đứa nhóc còn này.

Bọn chúng cảm thấy, là anh đã ức hiếp Nhan Nhã Tịnh, thực ra, người thua chân chính, mới là anh.

Cái người đã thua mất trái tim, sao có thể ức hiếp được người phụ nữ đã chơi đùa anh quay vòng vòng chứ!

Cái người phụ nữ không có trái tim đóI Lưu Thiên Hàn trước giờ không sợ sự uy hiếp của bất kỳ người nào, nhưng anh lại sợ sẽ bị hai đứa nhóc con này chán ghét cả đời.

Trâm mặc trong chốc lát, anh vẫn là quyết định đơn giản giải thích một chút.

“An Bảo, An Mỹ, bác và mami các cháu chia tay, là vì trong tim cô ấy không có bác, bất kể bác có thích cô ấy bao nhiêu, đều không thể làm thế thân của daddy các cháu được.”

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không thể nhịn thêm được nữa, “Bác hai, mami không có coi bác là thế thân, bác vốn dĩ chính là daddy của bọn cháu!”

Nói xong lời này, Nhan An Bảo mới ý thức được bản thân mình lỡ lời mất rồi, cô bé vội vàng bụm miệng.

Cô bé biết, daddy nhận định rằng mình là bác hai, người ghét nhất là bị người khác coi là thế thân, cô bé nói lời này, daddy nhất định sẽ cảm thấy là cô bé coi bác ấy là thế thân của daddy.

Người nhất định là sẽ càng tức giận càng tức giận hơn rồi!

Qủa nhiên, nghe thấy lời này của Nhan An Mỹ, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoät cái lạnh xuống, mắt mi anh đông kết, từng câu từng chữ nói, ‘An Mỹ, bác không phải là daddy của các cháu, bác là bác hai của các cháu, Lưu Gia Thành.”

Nhan An Mỹ len lén le le lưỡi, có điều, lời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, cũng không thể nào thu lại được nữa, cô bé hướng Nhan An Bảo nháy nháy mắt, dứt khoát khởi động kế hoạch B.

Tối hôm qua, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã vạch ra kế hoạch quấn quýt dây dưa để khiến Lưu Thiên Hàn hồi tâm chuyển ý, cũng vạch sẵn kế hoạch B là dùng khổ nhục kế để khiến anh cam tâm tình nguyện làm giám định ADN với bọn chúng.

Để thực hiện khổ nhục kế, thật quá khó.

Có điều, lần này, ngay cả ông trời cũng đang giúp bọn chúng, sáng sớm này, Nhan An Mỹ phát hiện, cô bé bị sốt rồi.

Bị sốt phải nói cho mami trước mới là bé ngoan, nhưng vì để thực hiện khổ nhục kế của bọn chúng, Nhan An Mỹ cứng rắn không nói cho Nhan Nhã Tịnh biết, ngay cả thuốc hạ sốt cũng không uống.

Cô bé bụm miệng, khó chịu đến ho ra một tiếng, gương mặt nhỏ cũng bị sốt đến đỏ bừng.

Cô bé thấy tiếng ho của mình đã thu hút được sự chú ý của Lưu Thiên Hàn, tiếp tục bắt chước Tây Thi ôm ngực, vừa nhăn nhíu hàng lông mày nhỏ, vừa đáng thương tội nghiệp miệng run run.

Nhan An Bảo thấy Nhan An Mỹ đã bắt đầu xuất ra kỹ năng diễn kịch, liền vội phối hợp theo.

Cậu bé vươn tay, quan tâm sờ trán cô bé một cái, tiếp đó vẻ mặt lo lắng nói, ‘An Mỹ, sao trán em lại nóng như vậy! Anh đưa em đi khám bác sĩ!”

Nghe thấy lời nói của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn cũng sờ thử trán của Nhan An Mỹ một cái, quả nhiên, nóng bỏng đáng SỢ.

Không cho giải thích mà ôm cô bé lên, “An Mỹ, bác đưa cháu đi bệnh viện!”

“Cháu không đi!” Nhan An Mỹ ra sức vung vẩy hai cái chân nhỏ, “Cháu không đi bệnh viện, cháu càng không muốn uống thuốc!

Bác hai, muốn cháu đi khám bệnh, trừ khi bác đáp ứng một yêu cầu của cháu! Bằng không, bác liền để cháu sốt đến chết cho rồi!”

Lo sợ Lưu Thiên Hàn sẽ không đồng ý, Nhan An Mỹ vội vàng nói thêm một câu, “Bác yên tâm, yêu cầu của cháu không phải là không cho bác với bà thím Cung kết hôn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1723


Chương 1723

Thấy anh mãi mà chưa chịu nhận lời, Nhan An Mỹ tiếp tục đau khổ ôm ngực co rụt từng cơn, ‘Khó chịu quát Cháu chắc là sắp sốt chết mất! Bác hai, bác đừng để ý đến cháu nữa, cứ để cháu sốt chết cho rồi!

Dù sao, cháu cũng là đứa bé không có ai thương!”

Nói đoạn, Nhan An Mỹ còn như đúng rồi mà nhỏ một giọt nước mắt.

Lưu Thiên Hàn lòng như gương sáng, đương nhiên có thể nhìn ra, Nhan An Mỹ bị sốt là thật, nhưng cô bé tỏ ra khó chịu như vậy, nhất định là có phần diễn kịch.

Nhưng cho dù là như vậy, anh vần lo lắng không thôi, đặc biệt là nghe thấy cô bé nói cô bé là đứa bé không có người thương, trong lòng anh càng là đau nhói từng cơn.

Trái tim lạnh lùng cứng rắn đó, trong giọt nước mắt này của Nhan An Mỹ, thoát cái mềm mại đến không còn hình dạng, anh cũng không lo nghĩ đến chuyện cô bé liệu sẽ đưa ra yêu cầu vô lý nào không, vội vàng nhận lời nói, ‘An Mỹ, nghe lời, đi bệnh viện! Yêu cầu của cháu, bác sẽ đồng ý!”

Có được lời hứa của anh, khoé môi Nhan An Mỹ thoắt cái cong lên một nụ cười giảo hoạt giống như con hồ ly Thực ra, trẻ con sốt cao cũng thật sự không khó chịu đến vậy, Nhan An Mỹ đạt được mục đích, cũng không tiếp tục giả bộ yếu ớt nữa, “Bác hai, nếu bác đã nhận lời với cháu, cháu đồng ý uống thuốc. Bác nói bác sĩ gia đình kê cho cháu ít thuốc hạ sốt là được rồi.”

“Bác hai, cháu đồng ý ngoan ngoãn uống thuốc, bây giờ cháu có thể nói với bác yêu cầu của cháu chưa?”

“Ừ” Lưu Thiên Hàn hời hợt đáp lại, anh trước giờ yêu chiều con nhóc này, cho dù biết cô bé đang giả bộ đáng thương, nhưng thoả mãn một chút yêu cầu của cô bé thì đã saol “Bác hai, bác với cháu và anh trai làm giám định ADN một lần có được không?”

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoắt cái lạnh xuống một mảnh, anh nói rõ lại lân nữa, “An Mỹ, bác là Lưu Gia Thành, bác hai của các cháu.”

Thấy cuộc đàm phán sắp tiêu tùng mất, Nhan An Mỹ vội vàng quăng ánh mắt cầu cứu cho Nhan An Bảo.

Nhan An Bảo ăn ý ngầm hiểu, cậu là nam tử hán đại trượng phu, ghét nhất là giả bộ đáng thương gì đó, nhưng vì để đạt được mục đích của mình, cậu vẫn quyết định tạm thời không làm nam tử hán nữa.

Trước kia, sợ chọc giận daddy bọn chúng mới không dám ép anh làm giám định ADN, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, anh đều sắp phải kết hôn với người khác luôn rồi, bọn chúng chỉ có thể đi một bước đi mạo hiểm mà thôi.

“Bác hai, cháu với An Mỹ đều biết bác là bác hai của bọn cháu.”

Nhan An Bảo cố gắng làm cho gương mặt núi băng nhỏ của mình nhìn vào có vẻ đáng thương tội nghiệp một chút, cậu còn uất uất ức ức chớp mắt một cái với Lưu Thiên Hàn.

Nhìn biểu cảm đáng yêu lại ngốc manh trên mặt anh trai nhà mình, Nhan An Mỹ xém chút phì cười.

Thật muốn lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ làm nũng bán manh giả bộ đáng thương của anh trai, cầm đi cho các bạn nữ trong lớp xem, bọn họ chắc chắn sẽ mê mẩn đến điên mất!

“Bác hai, cháu cũng biết, bác ghét nhất bị người khác coi là thế thân của daddy cháu.

Nhưng mà bác hai, cháu thật sự rất nhớ daddy.”

“Thời gian mà cháu với mami còn có An Mỹ ở cùng daddy thực sự rất rất ngắn ngủi, cháu còn chưa hưởng thụ được mấy Sự quan tâm yêu thương của daddy, liền mất đi daddy rồi. Có lúc, cháu nhớ daddy đến phát điên, tưởng tượng người vẫn còn sống, nhưng mà cháu biết, daddy không cần cháu nữa rồi.”

“Bác hai, cầu xin bác, cùng bọn cháu làm giám định ADN một lần có được không?

Nếu kết quả giám định ADN thật sự hiển thị rằng bác chỉ là bác hai của bọn cháu, cháu và An Mỹ liền có thể triệt để hết hy vọng rồi. Bọn cháu, sẽ không bao giờ hy vọng xa vời rằng daddy còn có thể trở lại, bọn cháu sẽ chỉ đem daddy đặt ở trong tận đáy lòng, tưởng nhớ một đời.”

Đón nhận biểu cảm cổ vũ khích lệ của Nhan An Mỹ, Nhan An Bảo dốc hết sức lực †ừ thuở hồng hoang, mới nặn ra được một giọt nước mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1724


Chương 1724

Nhan An Mỹ cũng chớp chớp đôi mắt âng ậng nước, “Bác hai, cứ coi như là bác thương hại cháu với anh đi, cùng bọn cháu làm giám định ADN một lần có được không? Bác hai, bác cứ xem như thương hại cháu đứa bé không có daddy này một chút đi, hu hu…”

Nhan An Bảo co rút khoé môi, nhưng vẫn căng da đầu, ‘Bác hai, đứa bé không có daddy đáng thương lắm, hu hu…

Lưu Thiên Hàn không biết dỗ trẻ con, đối diện với tiếng khóc một đợt lại một đợt của hai đứa nhóc này, đột nhiên có chút cảm giác tay chân lóng ngóng không biết phải làm sao.

Cuối cùng, anh thất bại lại bất đắc dĩ mở miệng, “Được, bác cùng các cháu làm giám định ADN.”

Cũng tốt, làm giám định ADN với bọn chúng, để những người có ý đồ đem anh coi thành thế thân của Thiên Hàn triệt để hết hy vọng!

Lấy mẫu tóc, cùng Lưu Thiên Hàn đi đến cơ quan giám định mà anh tìm, trên mặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều lộ ra nụ cười trút được gánh nặng.

Thực ra, trước kia bọn chúng đã từng âm thâm làm qua giám định ADN với anh, chỉ có điều, phần kết quả giám định đó anh sẽ không tin, chỉ có để anh sắp xếp người làm giám định cho bọn họ, anh mới tin kết quả đó là thật.

Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành là song sinh cùng trứng, giám định ADN thông thường, cho dù là Lưu Gia Thành, kết quả giám định ADN của anh ta cùng với hai nhóc cũng sẽ cho độ tương thích cha con ruột là trên chín mươi phần trăm.

Chỉ có làm thêm một bước giám định ADN nữa, mới có thể xác định hai nhóc và anh rốt cuộc có phải là quan hệ cha con ruột hay không.

Kết quả giám định ADN thêm một bước ít nhất phải sau 72 giờ hoặc thậm chí phải lâu hơn mới có, hai nhóc có chút sốt ruột, 72 giờ sau, là ngay sát đám cưới của Lưu Thiên Hàn với Cung Tư Mỹ rồi, hai đứa âm thâm cầu nguyện, hy vọng có thế lấy được kết quả giám định ADN trước đám cưới của bọn họ.

Chỉ cân chứng minh được bọn họ là quan hệ cha con ruột, daddy của bọn chúng liền có thể trở lại rồi!

Vụ việc Tinh Tỉnh đã chứng minh được Nhan Nhã Tịnh với Lê Mặc là vô tội.

Lý Ngọc khởi tố Tôn Đại Sơn, đồng thời đề nghị ly hôn.

Tinh Tinh chân thành xin lỗi Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, cô gái nhỏ khép khép nép nép nọ, đã trở nên càng lúc càng dũng cảm hơn, mặc dù sự ngược đãi của Tôn Đại Sơn với cô bé, đã để lại bóng ma không thể xoá bỏ trong tâm lý của cô bé, nhưng người chỉ cần mạnh mẽ lên, hết thảy đều sẽ trở nên càng ngày càng tốt.

Nhìn thấy trên mặt Tinh Tinh lại lần nữa nở nụ cười tự tin mà lạc quan, Nhan Nhã Tình mừng cho cô bé từ tận đáy lòng.

Lê Mặc nếu đã là vô tội, liền cũng không cần phải bị ép rút lui khỏi cuộc thi nữa, buổi chiều ngày thi hôm đó, anh ta quỳ trước di ảnh của cha mẹ anh ta, trịnh trọng dập đầu ba cái vang dội.

Có những món nợ, cuối cùng cũng phải đòi lại, Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ, khiến cha mẹ anh ta chết không rõ ràng ở xứ người, thù này không đội trời chung, anh ta không báo, không xứng phận làm conl Nhiều năm như vậy, anh ta người không ra người ma không ra ma bị giam cầm, kẻ đầu sỏ gây tội anh ta cũng không thể buông tha!

Tối nay, hết thảy thù hằn, hết thảy oán hận, cùng tính một lượt!

Bởi vì tối nay đội lên trình diễn trang phục thiết kế đầu tiên là đội của Cung Đình, Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ đến sớm hơn một chút.

Trên mặt Cung Tư Mỹ hơi có chút thấp thỏm, dù sao đi nữa, thực lực của Lê Mặc cũng không thể xem nhẹ, Lưu lão phu nhân rất chú ý đến cuộc thi lần này, cô ta tuyệt đối không thể bị Nhan Nhã Tịnh đè đầu, để Lưu lão phu nhân cảm thấy năng lực của cô ta không bằng Nhan Nhã Tịnh!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1725


Chương 1725

Cao Chí Minh lại là đây mặt chắc thắng, nhìn ra được sự căng thẳng của Cung Tư Mỹ, hắn ta cười nhẹ xán đến trước mặt Cung Tư Mỹ, đè thấp giọng nói, “Cô Cung, cô yên tâm, tối nay, Lê Mặc thua chắc không nghi ngờ! Không chỉ có thế, hắn ta còn phải gánh chịu tiếng xấu sao chép, suốt đời suốt kiếp không thể lật người!”

“Tự tin như vậy sao? ” Cung Tư Mỹ nhướn mày, bất an trên mặt dần rút đi, chỉ còn lại Sự ung dung của người chiến thắng.

Cô ta hiểu Cao Chí Minh, con người anh ta hơi âm ngoan một chút nhưng anh ta luôn ổn thỏa và cận thận trong bất cứ việc gì, anh ta có thể tự tin nói ra lời như thế này thì tất nhiên là đã có một kế hoạch hoàn hảo để đẩy Lê Mặc vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Cao Chí Minh không có đáp lại ngay lập tức, tâm mắt của anh ta từng chút bay xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, giống như là rơi vào trong một ảo tưởng tốt đẹp nào đó.

Cứ nghĩ đến Lê Mặc bị tất cả mọi người cho răng là anh ăn cắp ý tưởng, bị người người chửi đánh thi trong lòng anh ta liền cảm thấy vui vẻ không sao tả được.

Nhớ đến Cung Tư Mỹ còn đang chờ câu trả lời của mình, anh ta mới chậm dãi thu hồi lại suy nghĩ của mình.

“Cô Cung, cô biết tác phẩm dự thi lần này của Lê Mặc là gì không? “

“Là gì? ” Cung Tư phản ứng có điều kiện mà hỏi lại.

Gần đây cô ta bận bịu tẩy trắng cho mình trong vụ việc của Tỉnh Tinh, cộng thêm cả bận chuyện kết hôn nữa, nên cô ta cũng không quan tâm được đến chuyện nghĩ cách đi thăm dò chỉ tiết về tác phẩm dự thi của Lê Mặc.

Vừa nghĩ đến chuyện hôn lễ thì cả người Cung Tư Mỹ đều không khó chịu.

Rõ ràng đây là hôn lễ của cô và Lưu Thiên Hàn hai người nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm đ ến, thậm chí anh còn lười cả đi thử đồ cưới, anh thật sự là hoàn toàn không để ý đến cô.

Có điều như vậy thì có sao chứ! Cho dù là trong lòng anh không có chỗ cho cô thì cô vấn là Lưu phu nhân danh chính ngôn thuận, ai cùng đừng hòng cướp người đàn ông của cô!

“Là…Khuynh quốc khuynh thành” Cao Chí Minh kéo dài giọng nói: ” Giống hệt với tác phẩm dự thi ‘Khuynh quốc khuynh thành”

của chúng tai “

“Cái gì?! ” Cung Tư Mỹ sửng sốt, cô không sao ngờ được Lê Mặc vậy mà lại dám dùng “Khuynh quốc khuynh thành” để tham dự vòng chung kết.

Nếu như tác phẩm dự thi của Lê Mặc và Cao Chí Minh giống hệt nhau thì tất nhiên không phải là linh cảm giống nhau được, ban giám khảo và khán giả chắc chắn sẽ cho răng một trong hai người ăn cắp ý tưởng!

Nếu như Cao Chí Minh bị phán là ăn cắp ý tưởng thì bọn họ chắc chắn sẽ mất tất cải Nhìn ra được sự lo lắng trong lòng Cung Tư Mỹ, Cao Chí Minh nở một nụ cười sâu xa khó hiểu: “Lê Mặc dám dùng “Khuynh quốc khuynh thành” tham dự cuộc thi quả thực là đáng khâm phục sự dũng cảm của anh ta! Anh ta muốn tìm đường chết thì tôi sẽ cho anh ta mãn nguyện! “

“Lỡ như…

“Không có lỡ như gì cả! ” Không đợi Cung Tư Mỹ nói xong, Cao Chí Minh đã đánh gãy lời cô ta.

“Chỉ cần tôi cắn chặt rằng “Khuynh quốc khuynh thành: là tác phẩm của tôi thì người ăn cắp ý tưởng chắc chắn là Lê Mặc!

Tôi có chứng cứ, tôi đảm bảo lần này mình chắc chắn có thể hạ gục Nhân Gian! “

Nói xong lời này, Cao Chí Minh lại nói thâm mấy câu vào tai Cung Tư Mỹ, trên khuôn mặt xinh đẹp như tình đầu của cô ta lập tức rạng rỡ hắn lên.

Nhân Gian, Nhan Nhã Tịnh, Lê Mặc, Tô Thu Quỳnh, mấy người không xuống địa ngục thì còn ai xuống địa ngục nữa!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1726


Chương 1726

“khuynh quốc khuynh thành’ giống với những bộ sưu tập tham dự các vòng thi trước, bao gồm hai bộ trang phục.

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh thay đồ xong liền ngồi ở phòng nghỉ, chờ một lúc nữa sẽ lên sân khấu.

Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình cuốc thi thông qua màn hình LCD trong phòng chờ.

Năm vị giám khảo đều đã đến, ông Hans vần luôn nói chuyện nhiệt tình với Daniel ngồi kế bên, ông Hàn thỉnh thoảng cũng nói vài câu với Phí Nam Châu, chỉ có Lưu Thiên Hàn ngồi ở vị trí trung tâm ban giám khảo là mặt mày âm trầm ngồi ở đó khong nói một lời.

Dường như tối nay anh đến đây không phải để làm ban giám khảo mà là làm một cái tủ lạnh, muốn khiến cho cả hội trường cuộc thi đông thành mọt khối băng.

Trước cuộc thi một ngày, vòng chung kết đã đổi quy tắc tính điểm. Để cho công băng, quy tắc tính điểm của vòng chung kết địa chia thành hai phần: ban giám khảo chấm điểm và khán giả ở hiện trường chấm điểm.

Điểm trung bình gồm có điểm của ban giám khảo chiếm 80 phần trăm và điểm của khán giả chiếm 20 phần trăm.

Việc thay đổi quy tắc tính điểm là có lợi đối với Cung Đình, hơn một nửa khán giả ở hiện trường là thủy quân do bọn họ mua.

Hơn nữa Lê Mặc tối nay chắc chắn sẽ bị coi là ăn cắp ý tưởng, Cung Đình bọn họ dành chiến thắng đã là chuyện không nghi ngờ gì rồi!

Cách thời gian bắt đầu vòng chung kết chỉ còn vài phút, Cung Tư Mỹ đẩy của phòng nghỉ cách vách ra, như môt con công kiêu ngạo đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh v à Tô Thu Quỳnh.

Tâm mắt của cô ta quét qua khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh một cách chế giêu.

Cô ta thừa nhận, hai người này quả thực đẹp hơn người mẫu mà Cung Đình đang dùng, mặc một thân trang phục này lại càng kinh diễm hơn, nhưng có kinh diễm hơn nữa thì sao chứ! Nhân Gian bị chứng thực là ăn cắp ý tưởng, bọn họ còn không phải chỉ là trò cười sao!

Cung Tư Mỹ khoan thai tự đắc thu lại tâm mắt trên mặt Tô Thu Quỳnh, cô ta lấy một tấm thiếp cưới từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, chắc cô cũng biết rồi, hai ngày nữa là hôn lễ của tôi và anh Gia Thành, hoan nghênh cô đến dự! “

Nhìn thiếp cưới mạ vàng trước mặt, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy tay của mình bị bỏng một cái, bọn họ ngày kia đã kết hôn rồi sao…

Tay cô run một cái, suýt chút nữa đã không cầm chắc tấm thiếp cưới kia.

Nhìn thấy tay Nhan Nhã Tịnh run lên, nụ cười trên khóe môi Cung Tư Mỹ lại càng sâu hơn.

“Ồ, Nhan Nhã Tịnh, tôi còn phải phiền cô giúp tôi một việc. Bà nội nói ngày mai cô đi thử váy cưới với tôi. ” Cung Tư Mỹ khoe khoang mà lắc lắc chiếc vòng ngọc trên tay, Nhan Nhã Tịnh nhận ra chiếc vòng ngọc này, đây là chiếc vòng mà bà nội Lưu vần luôn đeo bên người, bà ấy cho Cung Tư Mỹ chiếc vòng này cũng chính là bà thừa nhận đứa cháu dâu này.

Hóa ra có nhiều người mong chờ Cung Tư Mỹ gả vào nhà họ Lưu như vậy saol Còn có, thử váy cưới…

Nghĩ đến cảnh hai người họ mặc đồ cưới châu bích liên hợp, trai tài gái sắc thì trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng đắng chát đến hít thở không thông.

Cung Tư Mỹ rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấu sự chật vật trong lòng Nhan Nhã Tịnh thì trong lòng cô ta lại càng không kiềm chế được vui mừng.

“Nhan Nhã Tịnh, cô không thể không cùng tôi đi thử váy cưới được đâu đó! Đây là do bà nội dặn dò, cô cũng không thể không giữ mặt mũi cho bà nội được chứ?! “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1727


Chương 1727

Tô Thu Quỳnh thực sự nhìn nhìn được cảnh Cung Tư Mỹ đắc ý trước mặt Nhan Nhã Tịnh như vậy: “Cung Tư Mỹ, cô thật đúng là không biết xấu hổ, cưới chồng của người khác còn có thể tự tin như vậy, da mặt cô làm bằng sắt sao? “

“Cung Tư Mỹ, nếu như tôi mà là cô, làm nhiều chuyện xấu xa như vậy thì tôi chắc phải giấu mình đi thật kỹ, tránh ra đường dọa người khác! Mà cô thì sao? Cô thì tốt rồi, hận không thể cho cả thế giới này thấy cô ghê tởm ra saol “

“Cung Tư Mỹ, cô nói cô có thể đắc ý cái gì chứ? Tôi không tin cậu Lưu cả đời này đều không nhớ lại được! Đợi đến khi anh ấy hồi phục lại trí nhớ rồi thì tôi phải xem xem cô còn đắc ý kiểu gì được nữal “

“Còn có, giấy đăng ký kết hôn của cô sau này sẽ ghi tên Lưu Gia Thành, ngày ngày ở cùng anh ấy trên một cuốn sổ, chẳng lẽ cô không sợ anh ấy quay về đòi mạng cô sao?l “

Nghe lời này của Tô Thu Quỳnh, khuôn mặt của Cung Tư Mỹ lập tức trắng như tờ giấy, nhưng trong chớp mắt cô ta đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có ở đây mà ăn nói lung tung! Anh Gia Thành vẫn còn sống bình yên đó, tôi đã mang thai con của anh ấy, chúng tôi sắp sửa kết hôn rồi, anh ấy sao có thể tìm tôi đòi mạng. cái gì được chứt”

Cô ta không thèm để ý Tô Thu Quỳnh nữa mà quay mặt sang nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tám giờ sáng ngày mai chúng ta không gặp không về! nếu như cô thật sự không định chừa mặt mũi cho bà nội thì cũng đừng nói với tôi, trực tiếp nói với bà ấy! “

Loại hành vi dùng bà nội Lưu để ép người này thật sự rất ghê tởm.

Nhan Nhã Tịnh không thể để cô ta cứ làm mình ghê tởm mãi được, vậy nên cô phải phản kích lại.

Cho dù trong lòng có chật vật thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để Cung Tư Mỹ kiêu căng như vậy.

Cô nhấc mí mắt lên, trên khuôn mặt là sự chế giêu không thèm che giấu: ‘Cung Tư Mỹ, thực ra tôi khá khâm phục dũng khí của co đó, vậy mà dám đến tìm tôi đi thử Váy cưới cùng cô. “

“Nhan Nhã Tịnh, lời này của cô là có ý gì? “

Cung Tư Mỹ cảm thấy, mình là người thắng cuộc thì không nên có loại cảm xúc bất an như thế này, nhưng không biết vì sao mà khi nghe Nhan Nhã Tịnh nói lời này, trong lòng cô ta không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm giác hoang loạn.

“Làm gì có ý gì đâu, tôi chỉ là đơn thuần khâm phục dũng khí của cô mà thôi. “

Nhan Nhã Tịnh không nhanh không chậm mở miệng, trong mắt cô là ánh sáng lấp lánh bất tận, không khiến người khác cảm thấy khó chịu hay ngạo mạn gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy phải ngước nhìn.

“Cung Tư Mỹ, kết hôn thì nên chọn những cái may mắn. nếu như tôi là cô thì tôi nhaats định hy vọng buổi hôn lễ này không xảy ra bất kỳ sai sót gì, sẽ không tự tìm nhục nhã vào người. “

“Hình như cô đã quên mất, trước đây tôi đã từng đi thử váy cưới với cô. Ồ, đó có lẽ là lúc cô đính hôn. Tôi thảo mãn tâm nguyện của cô cùng cô đi thử lễ phục. Kết quả thì sao? Buổi lễ đính hôn cô ngày ngày mong chờ lại bị hủy mất rồi. “

“Cung Tư Mỹ, hiện giờ cô còn trăm phương ngàn kế bắt tôi đi thử váy cưới cùng cô, cô không sợ buổi hôn lễ mà cô dùng hết cách cầu lại được này cũng sẽ bị hủy mất sao?!

“Nhan Nhã Tịnh, cô! ” Nghĩ đến lần đính hôn mà cô bắt Nhan Nhã Tịnh đi thử lễ phục cùng mình đó, cuối cùng tâm tư của Lưu Thiên Hàn lại bị Nhan Nhã Tịnh hút đi hết thì cô ta lại hận đến ngứa răng.

Chỉ sợ lần này để Nhan Nhã Tịnh đi thử váy cưới cùng cô, cô không những không làm nhục Nhan Nhã Tịnh được mà cuối cùng còn tự chuốc lấy nhục nhã!

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang tiếp tục vang lên: “Cung Tư Mỹ, chuyện thử váy cưới này không phải nên là người đàn ông của cô đi cùng với cô sao?

Người đàn ông của cô không muốn gặp cô đến mức nào mà chuyện này còn rơi vào đầu tôi vậy? “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1728


Chương 1728

“Cô! ” Bị Nhan Nhã Tịnh nói trúng chỗ đau, trên mặt Cung Tư Mỹ không còn có thể duy trì bộ dáng ưu nhã cao cao tại thượng được nữa.

Khuôn mặt cô ta hung dữ, suýt chút nữa đã vứt bỏ hết tất cả giáo dưỡng của một tiểu thư nhà giàu, biến thành một người đàn bà chợ búa đanh đá mà xé nát mặt Nhan Nhã Tịnh.

Nhưng cô ta lại để ý mặt mũi nhất, cho dù rong lòng có tức giận thế nào thì ở nơi công cộng cô ta cũng chỉ có thể là một danh môn thục nữ được vô số người theo đuổi.

“Cung Tư Mỹ, một lúc nữa tôi phải lên sân khấu rồi, tôi rất bận, không có thời gian nói mấy lời thừa thãi với cô, mời cô ra ngoài đi!

Bị Nhan Nhã Tịnh ra lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, sắc mặt Cung Tư Mỹ không khỏi tối sầm lại, nhưng nhìn thấy bộ tranh phục trên người cô và Tô Thu Quỳnh thì tất cả bực tức trên mặt cô ta liền lập tức biến mất, chỉ còn lại sự khinh bỉ cao cao tại thượng.

Cô ta tiến lại gân Nhan Nhã Tịnh, còn giật giật góc áo của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, miệng lưỡi cô thắng được tôi thì rất đắc ý có đúng không? Anh Gia Thành nói muốn tổ chức một lễ cưới hoành tránh cho tôi, cô nói xem, cô nên tặng món quà gì cho tôi mới tốt đây? “

“Không bằng, cô liền tặng chiếc cúp quán quân tối nay cho chúng tôi đi, như vậy thì cũng được coi là chuyện tốt đi đôi! “

Nói xong, Cung Tư Mỹ liền giãm đôi giày cao gót đế to đắc ý mà quay người rời đì.

Hai vòng thi trước Cung Đình đều thua Nhân Gian, Nhan Nhã Tịnh quả thực không biết Cung Tư Mỹ lấy tự tin ở đâu ra vòng chung kết này cô ta phải ôm cúp quán quân về cho Lưu Thiên Hàn.

Cho đến khi cuộc thi bắt đầu, hai người mâu của Cung Đình lên sân khấu thì cô mới hiểu được sự khinh bỉ trong mắt Cung Tư Mỹ là có ý gì.

Tác phẩm dự thi của Cung Đình vậy mà cũng là ‘Khuynh quốc khuynh thành”!

Hai người mẫu của Cung Đình vừa lên sân khấu thì hiện trường liền không ngừng nổi lên tiếng xít xoa khen ngợi, đó là sự kinh diễm không thể kiềm chế được.

Đến cả các vị giám khảo đã nhìn mòn đủ loại tác phẩm lộng lẫy rồi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu trên mặt.

Ông Hans trực tiếp không nhịn được mà buột ra một câu tiếng trung không chuẩn: “Ông trời của tôi ơi! Thật sự là đẹp quá đi mất! “

100 điểm!

Daniel nhìn người mẫu đang chậm rãi đi đến, trong mắt cũng lộ ra sự tán thưởng rõ ràng, anh nhẹ nhàng gật đầu, cho dù Lâm Tiêu là ông chủ của anh nhưng với tư cách là một nhà nghệ thuật theo đuổi cái đẹp đích thực, anh vẫn là không nhịn được viết một số điểm cao 99 điểm vào bảng cho điểm trước mặt.

Một điểm trừ đó là trừ vào trên người người mẫu.

Bộ tranh phục quá hoàn mỹ, mặc dù hai người mẫu này rất xinh đẹp nhưng quả thực không xứng với lười ca ngợi khuynh quốc khuynh thành.

Thông qua mấy vòng thi trước, ông Hàn có ấn tượng khá tốt với Cao Chí Minh, nhưng ông cũng không ngờ đến rằng anh ta vậy mà lại có thể thiết kế ra được tác phẩm kinh diễm như vậy.

Ông ta vẫn luôn lo lắng, ngành thiết kế thời trang không có người kế tục, nhưng bây giờ, có Phí Nam Châu, lại còn có Cao Chí Minh ưu tú như vậy, ông yên tâm rồi!

Cầm chiếc bút bên cạnh lên, ông Hàn không do dự mà viết 100 điểm lên bảng.

Nhìn người mẫu đi trên sàn catwalk, Phí Nam Châu không nhịn được mà nhăn mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1729


Chương 1729

Anh và Cao Chí Minh đã từng gặp gỡ vài lần, anh có thể nhìn ra được tâm tư của người đó không đủ trong sáng, anh quả thực không dám nghĩ môt người có nội †âm u ám như vậy mà lại có thể thiết kế ra một tác phẩm vẻ thuần túy nhất mà lại thành kính linh hồn như thế này.

Anh không thích Cao Chí Minh, càng chán ghét Cung Tư Mỹ, tất nhiên là anh hy vọng Nhân Gian có thể giành được quán quân.

Nhưng cho dù có chán ghét một người như thế nào thì ở trước mặt nghệ thuật, anh đều sẽ không để ý tới việc ngoài lề, anh sợ Lưu Đào sẽ thất vọng về anh, anh muốn trở thành nhà thiết kế thời trang giỏi nhất trong lòng cô.

Giữ mí mắt xuống, Phí Nam Châu công bằng mà viết 100 điểm xuống bảng ghi điểm.

Lưu Thiên Hàn vấn lạnh lẽo cả người, ánh đèn màu đỏ chói mắt trên sàn catwalk khiến anh không nhịn được mà nghĩ đến máu của con anh.

Khi con của anh chết thảm thì có lẽ cũng là một mảnh đỏ chói mắt như thế này.

Màu đỏ che trời lấp đất.

Nỗi hận trong lòng anh mang theo cả sự lạnh lẽo nông đầm đang lan tràn ra trong lòng anh, không sót một tấc.

Anh biết Nhan Nhã Tịnh coi trọng cuộc thi này ra sao, nếu như anh muốn khiến cho Nhan Nhã Tịnh khó chịu thì cách tốt nhất chính là chấm cho tác phầm của Cung Đình điểm tuyệt đối, chấm cho Nhân Gian không điểm, ngược người phụ nữ không tim không phổi kia đến mức muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, nhưng nghĩ đến bộ dáng hốc mắt đỏ bừng của cô thì anh lại không nhịn được mà đau lòng.

Nực cười biết bao, cô giết con của anh mà anh lại còn sợ cô sẽ thất vọng, sẽ đau buồn.

Lưu Gia Thành, mày thật đáng thương đói Lạnh nhạt nhấc mí mắt lên, Lưu Thiên Hàn chậm rãi nhìn lướt qua hai người mẫu trên sàn catwalk.

Bởi vì đó không phải là Nhan Nhã Tịnh, anh nhìn sao cũng thấy chướng mắt.

Trang điểm quá đậm, làn da quá đen, thân hình quá gầy, còn có hai cái hoa tai lông vũ đeo trên tai là cái quái gì vậy?

Lông gà sao?

Trang phục không tồi, không có gì để chê cả, chẳng qua ở hiện trường đã có bốn vị giám khảo công chính rồi, anh có thiên vị cũng không sao.

Hừ, Nhan Nhã Tịnh, em đừng đắc ý, hiện giờ em ở trong lòng Lưu Thiên Hàn tôi đến răm cũng không bằng!

Người đàn ông kiêu ngạo vung bút lên một cái, số điểm viết ra lại không phải là số điểm tuyệt đối để ngược đãi Nhan Nhã Tịnh đến rắm cũng không phải kia, mà là 94 điểm.

Công bằng mà nói, số điểm này của Lưu Thiên Hàn quả thực có chút khắt khe rồi, dù sao thì “Khuynh quốc khuynh thành”

cho dù là về thiết kế hay là cách may đều không có chỗ nào để chê.

Nghe phần diễn giảng của Cao Chí Minh về ý tưởng thiết kế, hiện trường vang lên tiếng võ tay như sấm.

Không có bất cứ nghi ngờ gì, khán giả ở hiện trường đa phần đều hài lòng với điểm Số này.

Đặt micro xuống, Cao Chí Minh ưốn ngực đi xuống khỏi sân khấu, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lê Mặc, mang vẻ đắc ý không tốt lành gì.

“Nhà thiết kế Lê danh tiếng, tác phẩm của Cung Đình chúng tôi hôm nay thế nài? Có thể lọt vào mắt xanh của ngài không đây?!

Thấy Lê Mặc tức đến đỏ cả mắt, Cao Chí Minh cười rạng rỡ: “Nhà thiết kế Lê à, muốn khóc thì khóc nhanh lên, nếu không thì đợi lát nữa người mẫu của anh lên sân khấu rồi thì anh có muốn khóc cũng khóc không ra đâu! “

“Cao Chí Minh, ‘Khuynh quốc khuynh thành rõ ràng là tác phẩm của tôi, anh đây là đang ăn cắp! ” Lê Mặc mắt đỏ ngầu hét lên với Cao Chí Minh, một bộ nhãn nhịn đến cực điểm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1730


Chương 1730

“Hai! Tác phẩm của anh? “

Cao Chí Minh đắc ý cười lạnh: “Lê Mặc, anh có thể chứng minh “Khuynh quốc khuynh thành là tác phẩm của anh sao?

Anh không chứng minh được có đúng không?”

Ngất lời, trong giọng nói của Cao Chí Minh. liền nhuốm lên một vẻ sắc bén hung hăng dọa người: “Nhưng tôi có thể chứng minh “Khuynh quốc khuynh thành là tác phẩm của tôi! Tôi có thể chứng minh Lê Mặc anh dùng thủ đoạn không chính đáng ăn cắp tác phẩm của tôi! Đấu với tôi anh chỉ có thể thua cả ván cờ mà thôi! “

“Lê Mặc, cả đời này của anh cũng chỉ có thể là bại tướng dưới tay Cao Chí Minh tôi đây thôi! Một lát nữa anh đi mà ôm lấy tác phẩm ăn cắp của anh khóc đi, khóc thật lớn lên! “

“Cao Chí Minh, anh thực sự cảm thấy anh có thể đắc ý cả một đời sao?! Cho dù là †ôi thua ở vòng chung kết này, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày anh cũng sẽ bị người đời bêu xấu! “

Sắc mặt của Lê Mặc vẫn có chút khó coi nhưng khí nói ra lời này, trên khuôn mặt non nớt sức sống ngời ngời của anh mang một sự kiên định không cách nào phá hủy được, vậy mà lại khiến Cao Chí Minh không nhịn được mà lùi về sau một chút.

Nhưng nghĩ đến một lát nữa thì hành vi ăn cắp của Lê Mặc bị phơi này ra, trở thành con chuột ngoài đường bị người người mắng chửi thì anh ta lại không khỏi ưỡn thẳng lưng lên, mang theo sự cuồng ngạo mà không ai bì nổi.

“Cao Chí Minh, những tác phẩm tôi thiết kế hồi trước chắc anh sắp dùng hết rồi có đúng không? “

Lê Mặc cong khóe môi cười nhạt một cái: “Sau khi dùng hết những thiết kế trước đây của tôi, Cao Chí Minh à, những bộ tranh phục mà tự anh thiết kế kia anh còn có mặt mũi mà lôi chúng ra sao? “

““Giành được quán quân vòng chung kết này thì có sao chứ! Sau này anh không thiết kế ra được tác phẩm nào đủ kinh diễm nữa thì còn không bị người ta cảm thán một câu văn nhân hết thời sao?! “

Lê Mặc tiến đến gần Cao Chí Minh, trong giọng nói mang theo sự ác ý chọc người tức chết mà không đền mạng: “Cao Chí Minh, tôi nhìn anh bước lên đài cao, nhìn anh lên thiên đàng, tôi cũng sẽ đợi anh rơi xuống địa ngục! “

Rơi xuống địa ngục…

Nghe lời này của Lê Mặc, trong lòng Cao Chí Minh càng thấp thỏm hơn. Nhưng chẳng qua trong chớp mắt anh ta đã lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Sự giấy giụa trước khi chết này của Lê Mặc, miệng lưỡi lanh lẻo, nhưng anh ta thật sự không thèm để vào trong mắt.

Chỉ cần anh giành được quán quân của vòng chung kết thì tiền tài, danh tiếng anh không muốn cũng khó.

Còn về văn nhân hết thời gì đó lại càng không cần lo lắng. Anh có thể lặp lại chiêu cũ, lại tìm một nhà thiết kế tài hoa hơn người sau đó chiếm tất cả thiết kế của người ta thành của mình!

Cao Chí Minh thản nhiên ngồi vắt chéo hai chân, cười đến vô cùng khiếp người: ‘Đáng tiếc, Lê Mặc, cả đời này của anh cũng không có cơ hội được nhìn thấy một màn này nữa rồi! “

Cao Chí Minh vừa dứt lời thì tiếng nhạc du dương kéo dài lại vang lên tại hiện trường cuộc thi.

Ánh đèn chiếu xuống, sàn catwalk vừa chìm trong bóng tối ngay lập tức lại rực rỡ ánh sáng.

Băng khô lượn lờ trên sân khấu giống như một vùng tiên cảnh mây khói bao phủ, mà cửu thiên tiên nữ từ trong tiên cảnh bước đến nhân gian.

Thật đẹp!

Gần như là trong tâm trí tất cả mọi người đều hiện lên hai chữ này khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi trên sàn catwalk.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1731


Chương 1731

Sau đó điều tràn ngập trong tâm trí chính là khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.

Hai bộ tranh phục trong bộ sưu tập “khuynh quốc khuynh thành” này đều dùng màu đỏ làm màu chủ đạo.

Bộ trang phục trên người Nhan Nhã Tịnh dùng thiết kế ôm ngực, nửa thân trên của bộ trang phục thiết kế rất đơn giản, thậm chí đến cả điểm xuyết một bông hoa thêu cũng không có, chỉ là phần ôm ngực phía trước có thiết kế xẻ hình tam giác, khiến cho bộ tranh phục càng ôm lấy vòng ngực hơn, càng khiến cho dáng người của Nhan Nhã Tịnh càng thêm lung linh tinh tế.

Khi chưa mở đèn thì tà váy của bộ trang phục cũng chỉ là một màu đỏ đơn giản, trừ những đường cắt độc đáo ta thì không nhìn ra được bất cứ điểm nổi bật nào.

Nhưng khi ánh đèn chiếu lên người thì tà váy bình thường lập tức trăm hoa nở rộ.

Hàn mai kiêu hãnh, đào hoa sáng rực, anh đào lộng lẫy…

Nhiều đóa hoa như vậy nhưng lại không khiến người xem cảm thấy thẩm mỹ mệt mỏi, àm chỉ khiến người ta không kiềm chế được mà đắm chìm vào trong đó.

Ngàn hoa khao khát quyến rũ đôi mắt con người…

Dường như, trên sàn catwalk còn vang lên tiếng vó ngựa dồn dập và cuồng nhiệt.

Sau đó tất cả mọi người im lặng mói nhận ra đó không phải là tiếng vó ngựa, mà là tiếng giày cao gót giãm trên nền đất phát ra tiếng như vậy.

Vốn dĩ mọi người cho rằng trên tà váy đã là trăm hoa đua nở rồi, nhưng khi Nhan Nhã Tịnh vừa bước lên một bước thì tất cả khán giả đều sững sờ khi lại nhìn thấy một cảnh đẹp khác, một vùng hoa nở rộ khác.

Hoa văn in chìm trong tà váy từ góc nhìn khác nhau, ánh đèn khác nhau thì lại có hình dạng khác nhau, nhìn bông này nối tiếp bông kia nở rộ trên tà váy của Nhan Nhã Tịnh, mọi người mới hiểu ra đây không phải và trăm hoa đua nở, mà là ngàn hoa nở rội Bộ váy này, không phải là một màu đỏ rát th ô tục ở trên đời mà nó bao gồm tất cả màu sắc trên thế giới này!

Đỏ tươi, trăm hoa, đây rõ ràng đều là những nguyên tố rất lòe loẹt, nhưng khi chúng hòa quyện lại với nhau thì lại hài hòa và quý phái đến lạ lùng.

Mặc ở trên người Nhan Nhã Tịnh lại càng giống như là tỉnh linh từ trên trời rơi xuống phàm trần, sau khi trải qua vô số chuyện cuối cùng cũng hiểu được mùi vị của thế giới phàm trân, muốn bay theo những bông hoa, tỏa hương khắp nơi.

Tô Thu Quỳnh cũng mặc một bộ váy đỏ thắm, khác với Nhan Nhã Tịnh, yếu tố chúng được thêu trên bộ váy là chim.

Mỗi bước của cô thì trên tà váy đều bay lên mấy chú chim như là muốn phá vỡ xiềng xích trên chiếc váy này mà bay lên trời cao.

Tầng tầng lớp lớp, trên tà váy chấm đất, từ góc nhìn khác nhau mà có thể nhìn thấy những chú chim khác nhau, cuối cùng, vạn điểu quy phượng, tất cả đều bay về hướng một con phượng hỏa rực lửa ở sau lưng Tô Thu Quỳnh.

Phượng hoàng lửa bay quanh, quấn lấy vai trái của Tô Thu Quỳnh, thiết kế lệch một bên, nhẹ nhàng mà sáng sủa, còn mang theo cả sự sang trọng quý phải của vua các loài chim, đẹp không sao tả xiết.

Quần áo đẹp, đương nhiên là phải dành cho người đẹp mặc.

Bộ trang phục tuyệt đẹp như thế này cũng chỉ có mặc trên người mỹ nhân điên đảo chúng sinh mới xứng đáng với danh xưng khuynh quốc khuynh thành.

Đẹp đến rung động lòng người.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh trên sàn catwalk, khuôn mặt anh tuấn của Lưu Thiên Hàn tức đến xì khói.

Người phụ nữ này câu dẫn đàn ông đến nghiện rồi có đúng không?! Ai bảo em ấy mặc như thế này ra đường chứ?!

Cô có biết là ở hiện trường có rất nhiều đàn ông không, bọn họ nhìn cô đến mắt phát sáng luôn rồi!

Nghĩ đến về sau mỗi ngày cô sẽ cho Cung Trí Cương thấy được vẻ đẹp nhất của mình, anh lại tức đến muốn giết người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1732


Chương 1732

Muốn giấu cô đi.

Tốt nhất là khóa cô vào trong lồ ng, chỉ có mình anh mới được nhìn, được đến gần co.

Nhưng nghĩ đến sự tàn nhân của cô đối với mình thì anh lại không làm được, chỉ có thể quay mặt sang hướng khác không nhìn cô, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Ban đầu khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi lên sân khấu, trong mắt mọi người đều là kinh diễm không kiềm chế được.

Nhan Nhã Tịnh linh động, Tô Thu Quỳnh quyến rũ mà tự nhiên, người đẹp đều có vẻ đẹp khác nhau nhưng lại đều quyến rũ động lòng người.

Chỉ là sau khi kinh diễm qua đi, tất cả mọi người mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Bộ trang phục trên người Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh và bộ tranh phục mà người mẫu của Cung Đình vừa mới mặc hoàn toàn giống nhau!

Linh cảm gặp nhau cũng không thể nào giống đến không khác nhau một chút nào như vậy.

Hai tác phẩm giống nhau như vậy, chính xác mà nói chính là hai tác phẩm này là một, chắc chắn một trong hai người đã ăn cắp ý tưởng.

Lê Mặc và Cao Chí Minh, rốt cuộc ai ăn cắp ý tưởng của ai đây?!

“Chuyện này là sao? Tác phẩm dự thi của Nhân Gian và Cung Đình sao lại giống hệt nhau vậy chứ? “

“Đúng vậy, chuyện này cũng trùng hợp quá đi thôi! Đến cả hoa trên tà váy cũng không khác gì nhau cải “

“Trùng hợp cái gì chứ! Đây rõ ràng là ăn cắp ý tưởng! Chỉ là không biết ai ăn cắp của ail “

“Còn phải nói sao, nhất định là Nhân Gian ăn cắp ý tưởng của Cung Đình rồi! Lúc nấy là người mẫu của Cung Đình lên sân khấu trước mài Khán giả tại hiện trường tranh luận sôi nổi, sắc mặt của các vị giám khảo cũng rất khó Coi.

Trong tiềm thức của con người đều luôn nhận định rằng cái gì trước thì cái đó là đúng, rõ ràng là Cao Chí Minh ăn cắp của Lê Mặc, nhưng chỉ vì người mẫu của Cung Đình lên sân khấu trình diễn trước nên mọi người đều phản ứng có điều kiện mà cho rằng là Lê Mặc ăn cắp của Cao Chí Minh.

Trong các vị ban giám khả hiện giờ thì người có sắc mặt khó coi nhất có lẽ là Lưu Thiên Hàn.

Sắc mặt anh đen như vậy không phải là vì thất vọng về người ăn cắp ý tưởng, mà là anh cảm thấy nếu như Nhân Gian bị nhận định là ăn cắp ý tưởng thì Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ rất buồn.

Anh thật sự cảm thấy bản thân mình có vấn đề, người đàn ông b ị bỏ rơi là anh đây vậy mà lại còn quan tâm đ ến người phụ nữ không tim không phổi kia sẽ buồn đau.

Lưu Thiên Hàn muốn cạy não mình ra xem xem bên trong rốt cuộc là chứa mất thứ bột nhão gì.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh v à Tô Thu Quỳnh đứng trên sân khấu, Cao Chí Minh không khỏi đắc ý đến hếch cằm cao lên tận trời, anh ta quay mặt sang nhìn khuôn mặt trăng bệch của Lê Mặc: “Thấy sao? Trận thi đấu tối nay có phải là rát thú vị đúng không? “

“Cao Chí Minh, loại người như anh căn bản là không xứng đáng làm nhà thiết kết “

Cao Chí Minh hoàn toàn không đặt lời của Lê Mặc vào trong lòng, trên mặt anh ta là vẻ tự mãn khó phai: ‘Lê Mặc, tôi và anh, rốt cuộc là ai không xứng làm nhà thiết kế, rất nhanh liền sẽ có câu trả lời thôi! Một con chó ăn cắp căn bản là không xứng đứng trên sân khấu này! “

Nghe Cao Chí Minh nói lời này mà mặt không đỏ tim không đập, Lê Mặc tức đến muốn cười.

Chó ăn cắp sao?

Rốt cuộc thì ai mới là chó ăn cắp chứ?I Lê Mặc thật sự muốn xé nát khuôn mặt đạo đức giả lại còn tự đắc này của Cao Chí Minh Cao Chí Minh nói xong lời này cũng không thèm để ý đến Lê Mặc nữa, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm dãi giành lấy micro trên tay người dẫn chương trình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1733


Chương 1733

“Tôi có lời muốn nói! “

Giọng nói của Cao Chí Minh lập tức khiến cho hiện trường ồn ào trở nên vô cùng an tĩnh: “Tôi muốn tố Nhân Gian ăn cắp ý tưởng! “

“Thật sự là Nhân Gian ăn cắp ý tưởng sao?! Tôi biết ngay là Nhân Gian ăn cắp mài “

“Thật sự là mất mặt quá đi thôi, trực tiếp copy paste luôn! Loại chó ăn cắp này sao lại còn có mặt mũi đi tham dự cuộc thi vậy chứt “

“Nhà thiết kế Cao ngầu lắm! trực tiếp bóc phốt chó ăn cắp ngay tại hiện trường, thật là khiến người ta hài lòng!

“Loại chó ăn cắp như Lê Mặc nên biến khỏi giới thiết kết “Không chỉ là Lê Mặc, Nhân Giân cũng nên đóng cửa! Cút ra khỏi Vân Hairm cút ra khỏi tâm mắt của chúng tai “

Giọng nói của đám người thủy quân mà Cung Tư Mỹ mời đến đặc biệt kích động, bộ dạng đó giống như là hận không thể trực tiếp xông lên xé nát chó ăn cắp Lê Mặc vậy.

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng chú ý đến sự khác thường dưới sân khấu, không ít người đều hét lên kêu bọn họ cút xuống sân khấu, chó ăn cắp không xứng xuất hiện trên sân khấu này, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, không để ý tiếng ồn ào dưới sân khấu mà từng bước đi hết sàn catwalk.

Hôm nay, không phải là trận chiến của một mình Lê Mặc, hai người bọn họ cũng sẽ đồng hành cùng anh, đối mặt với tất cả sự nghi ngờ, không sợ sự đàm tiếu, đòi lại một cái công đạo cho Nhân Gian cũng như Lê Mặc!

“Cút xuống! Cút xuống đi! “

Tiếng măng chửi dưới khán đài càng ngày càng kịch liệt, Lâm Tiêu thấy có người vậy dám măng bảo bối Tô Thu Quỳnh của anh, anh đều muốn hoạt động gân cốt một chút rồi, nhưng nhớ đến lời dặn dò của cô thì anh lại phải cố gắng nhịn xuống tính khí hung bạo của mình.

Lưu Thiên Hàn ngồi im không động trên ghế, trên mặt anh đen như bị tạt hết chậu mực này đến chậu mực khác vậy.

Mấy vị khán giả sau lưng anh đã bắt đầu mắng Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, khi anh quay mặt sang, mấy người đó bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cho không dám mở miệng nữa.

Cao Chí Minh thấy có nhiều người ủng hộ mình như vậy, tự tin trong lòng anh ta càng lớn thêm, anh ta lại lặp lại lời lúc nấy một lần nữa: “Tôi muốn tố Lê Mặc ăn cắp ý tưởng! “

Khuynh quốc khuynh thành là tác phầm của tôi, Lê Mặc đã ăn cắp ý tưởng ‘Khuynh quốc khuynh thành của tôi! Anh ta đã vi phạm quy tắc của cuộc thi này, càng là vi phạm đến nguyên tắc của một nhà thiết kế, tôi muốn các vị giám khảo cho tôi một cái công đạo, loại Lê Mặc ra khỏi cuộc thil Cao Chí Minh từng chữ vang lên, dường như thật sự là Lê Mặc ăn cắp thiết kế của anh ta vậy, anh ta là người chính nghĩ, chỉ muốn trả lại cho thế giới này sự trong sạch.

“Lê Mặc ăn cắp ý tưởng của anh sao? “

Daniel thờ ơ liếc nhìn bảng chấm diếm trong tay mình: “Chuyện gì thì cũng phải có chứng cứ! Đều là tác phẩm hoàn toàn giống nhau, Lê Mặc cũng có thể nói là anh ăn cắp ý tưởng của người tai “

“Chúng tôi sẽ không thiên vị bất kỳ ai, cũng sẽ không đổ oan cho ai, Cao Chí Minh, anh nói Lê Mặc ăn cắp thiết kế của anh, vậy anh có chứng cứ không?! ” Khác với Cao Chí Minh, ông Hàn càng coi trọng tài năng của Lê Mặc hơn, ông ấy cũng không nhịn được mở miệng nói.

Nghe câu hỏi của ông Hàn và Daniel, Cao Chí Minh cũng không có chút hoảng loạn nào, anh ta nắm chặt micro rành mạch nói: “Tôi có chứng cứ chứng minh Lê Mặc ăn cắp thiết kế của tôi! “

Phí Nam Châu vấn luôn không nói gì, anh không tin là Lê Mặc ăn cắp ý tưởng, nhưng trong cái vòng này thì thật sự không có sạch sẽ như vậy, có đôi khi cho dù bạn có không thẹn với lương tâm ra sao thì sau khi bị bắt một bãi nước bẩn lên người, muốn rửa cũng rửa không trôi vết nhơ trên người mình.

Nếu như ngày hôm nay Cao Chí Minh thật sự có thể lấy ra chứng cứ chứng minh Lê Mặc ăn cắp thì cho dù anh có vô tội đến đâu đi chăng nữa, đời này của anh cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Cao Chí Minh nói xong lời này liền vẫy tay xuống dưới khán đài, trợ lý của anh ta lập tức ôm máy tính của anh ta lên sân khấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1734


Chương 1734

Mở máy đã mở sẵn, anh ta kết nối máy tính của mình với màn hình LCD ở hiện †rường cuộc thi, trên màn hình lớn có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trên máy tính của anh ta.

“Khuynh quốc khuynh thành là tác phẩm tôi thiết kế ba năm trước. “

Cao Chí Minh vừa nói vừa thao tác trên máy tính, trên màn hình lớn lạp tức hiện ta bản thảo thiết kế ít nhiều có đem theo dấu vết của thời gian.

“Những thứ này đều là bản thiết kế của tôi, từ thời gian mọi người đều có thể nhìn thấy được đây là thiết kế ba năm về trước của tôi. Lê Mặc là bọn học của tôi, chúng tôi đã từng làm việc với nhau, anh ta có xem qua bản thảo thiết kế của tôi, tôi cũng đã từng chia sẻ với anh ta ý tưởng thiết kế của mình. Tôi coi anh ta như người bạn tốt nhất của mình, chỉ là không ngờ đến anh ta lại ăn cắp tác phẩm của tôi! “

‘Lê Mặc, chúng ta đã từng nói phải cùng nhau cố găng để trở thành nhà thiết kế thời trang giỏi nhất! Tại sao anh lại biến thành như vậy chứ? Vì thắng cuộc thi, vì để thành danh mà không từ thủ đoạn sao?! “

Thời gian lưu trữ bản thảo thiết kế trên máy tính không làm giả được, nếu như Lê Mặc không thể chứng minh anh đã thiết kế ra ‘Khuynh quốc khuynh thành’ từ lúc sớm hơn thế nữa thì cả đời này anh cũng không thể tẩy đi được tội danh ăn cắp!

Mà trong lòng Cao Chí Minh hiểu rõ, Lê Mặc không thể cung cấp chứng cứ nào được cả, bởi vì bản thảo thiết kế trước đây, thậm chí đến cả máy tính của anh ta cũng đã bị mình chiếm mất rồi!

Khi Lê Mặc chạy trốn khỏi tầng hầm không có đem theo bất cứ thứ gì!

Anh không thể chứng minh mình trong sạch, và chỉ có thể đem theo Nhân Gian cùng nhau xuống địa ngục!

Hôm nay Thịnh Vân Hiên đến đây là để cổ vũ trợ uy cho Nhan Nhã Tịnh, bà không sao ngờ đến sẽ xảy ra một màn như vậy.

Bà nội Lưu cũng cùng đến đây, ánh mắt sáng ngời lạnh lùng của bà rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh, trong mắt là sự bất mãn không thèm che giấu, trong lòng Cung Tư Mỹ càng vui vẻ thêm mấy phần.

Bà nội Lưu võ nhẹ lên mu bàn tay Cung Tư Mỹ: “Vẫn là Tiểu Thành của chúng ta có mắt nhìn người, có thể cưới được cô gái tốt như Tiểu Mỹ cháu đây! “

Lời này của bà nội Lưu rõ ràng là đang nói Lưu Thiên Hàn không có mắt nhìn, Nhan Nhã Tịnh không tốt, Thịnh Vân Hiên vô thức muốn nói đỡ cho Nhan Nhã Tịnh vài câu, nhưng phía Nhan Nhã Tịnh hôm nay đã tẩy không sạch tội danh ăn cắp này nữa rồi, bà giúp cô nói đỡ sẽ chỉ khiến ấn tượng của mình trong mắt bà nội Lưu càng trở nên xấu hơn.

“Bà nội, bà cứ khen cháu như vậy cháu ngại lắm. ” Cung Tư Mỹ dịu dàng đỏ mặt, bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép khiến bà nội Lưu càng thích hơn.

“Tiểu Mỹ, bà nội nói đều là lòng thật lòng, có thể cưới được cháu là phúc của Tiểu Thành nhà chúng tai “

Bà nội Lưu biết Thịnh Vân Hiên không ủng hộ Cung Tư Mỹ gả vào nhà họ Lưu, lúc bà nói lời này còn cố ý nhìn Thịnh Vân Hiên một cái: ‘Nếu như Tiểu Thành nhà chúng †a cưới người khác thì cho dù bà có xuống dưới kia cũng không yên lòng được! “

“Bà nội, bà đừng nói như vậy! Sức khỏe bà vần tốt lắm, đứa trẻ trong bụng cháu còn muốn lớn lên bên cạnh bà nữa cơi “

Nghe lời này của Cung Tư Mỹ, bà nội Lưu không nhịn được mà cười nhẹ thành tiếng: “Thế thì không phải bà thành yêu quái già rồi à! Đến lúc đó mấy người các người chắc chắn sẽ ghét bỏ bà lão này đây thôi!

‘Bà nội, bà nói gì kỳ vậy! Nhà có người già thì như có báu vật, nhìn người bọn cháu thích còn không kịp nữa là, sao có thể ghét bỏ được chứ! ” Cung Tư Mỹ ngoan ngoấn dựa ôm lấy cánh tay dựa sát vào người bà nội Lưu giống như là một bé gái đáng yêu làm nũng với bà nội nhà mình vậy.

Càng nhìn bộ dáng này của Cung Tư Mỹ, bà nội Lưu lại càng hài lòng, lại nhìn Nhan Nhã Tịnh thì bà lại không nhịn được mà cau mày.

Cho dù Tiểu Hàn đã không còn nữa nhưng Nhan Nhã Tịnh dù sao cũng là con dâu nhà họ Lưu, Nhân Gian của cô đi ăn cắp cũng là đang làm nhục nhà họ Lưu bọn họ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1735


Chương 1735

“Bà nội, bà đừng tức giận với Nhan Nhã Tịnh nữa! Cháu không trách bọn họ ăn cắp thiết kế của Cung Đình bọn cháu đâu, cháu có thể hiểu được cô ấy, cô ấy chỉ muốn giành được thành tích tốt trong vòng chung kết mà thôi. Bà nội, bà thật sự đừng tức giận nữa, đến lúc ảnh hưởng đến sức khỏe thì bọn cháu đau lòng lắm đói! “

Bà nội Lưu vốn dĩ đã rất không thích Nhan Nhã Tịnh rồi, nghe lời này của Cung Tư Mỹ, bà không chỉ không nguôi giận mà bất mãn với Nhan Nhã Tịnh còn tăng lên không ít.

Trong lòng Thịnh Vân Hiên thì lại hiểu rõ, trước đây bà thiên vị Cung Tư Mỹ, coi cô như con gái ruột của mình mà đối đãi, vẫn luôn không thích Nhan Nhã Tịnh. Hiện tại, sau khi lòng đã bình tĩnh lại thì bà càng ngày càng cảm thấy tâm tư của Cung Tư Mỹ thực sự không đơn thuần chút nào.

Lời vừa nấy của cô, nào có phải là nói đỡ cho Nhan Nhã Tịnh đâu! Rõ ràng là thừa nước đục thả câu, thêm mắm dặm muối!

Thịnh Vân Hiên kính trọng bà nội Lưu nhưng tính tình bà thẳng thắn, không chịu được Cung Tư Mỹ vòng vo như vậy, bà i không nhịn được mà mở miệng: “Tiểu Mỹ, mọi chuyện còn chưa có kết quả gì, sao đã thành Tiểu Tịnh bọn nó ăn cắp rồi! “

“Vân Hiên, mẹ biết con yêu thích Nhan Nhã Tịnh, nhưng đúng là đúng, sai là sai! Nhân Gian của bọn họ ăn cắp thì chính là nó sail Bà nội Lưu một bộ nghiêm nghị, bà dẫn mạnh cây gậy chống trong tay xuống đất: “Nếu như bọn họ thật sự không có ăn cắp thì sao lại không biết phàn bác lại!? Bọn họ cứ im lặng như vậy chính là chôt dại “

Bà nội Lưu vừa dứt lời thì tại hiện trường liền vang lên giọng nói già nua mà lại hữu lức của ông Hàn: “Lê Mặc, hiện tại anh có còn gì để nói không?! “

Lời này của ông Hàn nghe có vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng trên thực tế ông đây là đang cho Lê Mặc một cơ hội giải thích.

Lê Mặc nhìn Cao Chí Minh dương dương tự đắc một cái, cũng cầm lấy micro lên sân khấu: “Tôi quả thực không thể dùng bản thảo thiết kế để chứng minh mình không có ăn cắp! “

Nghe lời này của Lê Mặc, hiện trường lập †ức xôn xao.

Tất cả mọi người đều biết, cách duy nhất để Lê Mặc có thể chứng minh bản thân không có ăn cắp chính là mang máy tính ra để cho mọi người thấy, thời gian bản thảo thiết kế của anh sớm hơn Cao Chí Minh.

Nhưng hiện tại anh lại nói anh không thế dùng bản thảo thiết kế chứng minh mình †rong sạch. Đây gân như đã là thừa nhận bản thân anh đã ăn cắp ý tưởng!

Cung Tư Mỹ cố gắng nén xuống tia đắc ý trên khuôn mặt mình, cô bày ra bộ dáng đáng thương nhìn bà nội Lưu nói: “Thực ra con không để ý nhường Nhan Nhã Tịnh thắng đâu, chỉ cần cô ấy dùng thủ đoạn quang minh chính đại thì có thua cũng là thua một cách tâm phục khẩu phục. Chỉ là không ngờ rằng…”

Cho dù lời phía sau Cung Tư Mỹ không nói ra khỏi miệng thì trong lòng bà nội Lưu cũng hiểu rõ, tầm mắt của bà lạnh lùng rơi trên mặt Thịnh Vân Hiên: “Vân Hiên, con cái nhà họ Lưu chúng ta không thể rơi vào †ay một đứa ăn cắp được! Cho dù là Tiểu Hàn không còn nữa thì cô ta cũng không có tư cách nuôi dưỡng đứa trẻ nhà họ Lưu chúng tai “

Trái tim Thịnh Vân Hiên đập mạnh một cái, bà nội Lưu đây là muốn bà cưới quyền nuôi dưỡng An Bảo và An Mỹ về tay mình sao?l “Mẹ, đây nhất định chỉ là hiểu lầm, tâm tư của Tiểu Tịnh rất đơn thuần hiền lành, con bé tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như vậy được, con bé…”

“Đủ rồi! ” Thịnh Vân Hiên còn chưa nói hết lời thì đã bị bà nội Lưu lạnh lùng đánh gấy: “Vân Hiên, chuyện này nếu như con không muốn làm thì để ta tự mình ra tay! Ta tuyệt đối sẽ không để đứa trẻ nhà họ Lưu bị cô †a dạy thành loại không đứng đăn! “

Thịnh Vân Hiên trước nay luôn mạnh mẽ và kiến quyết, nhưng bà vẫn luôn bị người mẹ chồng lời hại này của mình chèn ép, bà biết nếu như bà nội Lưu tự mình ra tay thì chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ bị ép càng thảm hơn, thậm chí đừng mơ đến việc ở Vân Hải lập nghiệp nữa.

Trong lòng bà rất bi thương, Nhan Nhã Tịnh đã không còn chồng bên cạnh nữa, nếu như lại mất đi con của mình thì cô làm sao mà sống được đây?!

Mà bà lại đấu không thắng bà nội Lưu, cho dù là muốn giúp Nhan Nhã Tịnh thì cũng là có tâm mà không có sức!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,790
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1736


Chương 1736

Ngày kia chính là hôn lễ của Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ rồi, nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh còn phải trơ mắt nhìn chồng của mình đi cưới người phụ nữ khác thì trong lòng Thịnh Vân Hiên càng khó chịu hơn.

Bà có lôi với Nhan Nhã Tịnh nhưng lại không biết giúp cô thế nào, bà chỉ có thể hy vọng Tiểu Hàn của bà có thể sớm ngày hồi phục ký ức.

Nhưng trong lòng bà cũng hiểu rõ, cho dù là Tiểu Hàn có hồi phục ký ức thì trong bụng Cung Tư Mỹ cũng có con của anh, anh và Nhan Nhã Tịnh cũng không thể nào quay lại như lúc ban đầu được.

“Lê Mặc, ý của anh là anh thừa nhận mình ăn cắp sao? ” Cao Chí Minh không cao bằng Lê Mặc, nhưng bởi vì trong lòng chứa đấy sự đắc ý của người thắng cuộc, anh ta dùng mũi nhìn Lê Mặc vần là một bộ cao cao tại thượng.

Lê Mặc không có nói chuyện, Cao Chí Minh liền coi như là anh đã thừa nhận rồi, tầm mắt của anh từng chút lạnh xuống, nếu như nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy được vẻ âm ngoan như rắn độc trong mắt anh ta.

“Lê Mặc, tôi muốn anh xin lỗi tôi! Khi anh không có đồng nào trên người, là do tôi tìm việc giúp anh! Khi linh cảm của anh cạn kiệt, là tôi dân dắt anh, giúp đỡ anh tìm lại linh cảm! Tôi thật lòng coi anh như anh em, còn anh thì sao?! “

“Lê Mặc, tôi giúp anh không phải vì muốn nhận được báo đáp gì, nhưng cũng không muốn anh ăn cắp thiết kế của tôi rồi trở thành chó ăn cắp mà mọi người chửi măng! Lê Mặc, xin lỗi tôi! Anh nợ tôi một lời xin lõi!”

“Xin lôi! Xin lỗi nhà thiết kế Cao đi! “

“Chó ăn cắp, xin lỗi! Mau xin lỗi đi! “

Hiện trường không ngừng vang lên tiếng nói yêu cầu Lê Mặc xin lỗi Cao Chí Minh, bà nội Lưu để ý mặt mũi nhất, nghe âm thanh này, bà dường như nghe thấy người khác đang bắt Nhan Nhã Tịnh xin lỗi, chửi con dâu nhà họ Lưu là chó ăn cắp không biết xấu hổ.

Bà nội Lưu không thể nghe nổi nữa, bà †a lạnh lùng liếc Thịnh Vân Hiên một cái: “Vân Hiên, ngày mai ta sẽ để luật sư đi gặp Nhan Nhã Tịnh! Con khong cần nói giúp cho nó nữa, làm chuyện mất mặt như vậy thì đây chính là hậu quả mà nó phải chịu!

Nhà họ Lưu chúng ta không thể để mất mật như vậy được! “

Nói xong lời này, bà nội Lưu không thể nào tiếp tục ở lại hiện trường được nữa, bà đứng dậy liền muốn dời đi.

“Bà nội, bà còn chưa nhìn thấy con lên sân khấu nhận giải thưởng nữa cơ mài “

Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng nắm lấy tay bà nội Lưu, hiện tại Lê Mặc chắc chắn đã bị nhận định là ăn cắp ý tưởng rồi, nhưng Nhan Nhã Tịnh còn chưa bị bêu xấu trước mặc công chúng, màn đặc sắc nhất còn chưa đến thì sao cô có thể để bà nội Lưu rời đi được!

Mặc dù Lê Mặc là nhà thiết kế thạm dự cuộc thi lần này, nhưng Nhan Nhã Tịnh là một trong những người thành lập nên Nhân Gian, một lát nữa đợi sau khi ban giám khảo cũng nhận định là Lê Mặc ăn cắp ý tưởng thì Nhan Nhã Tịnh cũng phải xin lỗi mọi người đó!

Cô đợi Nhan Nhã Tịnh thừa nhận là bọn họ ăn cắp tác phẩm của Cung Đình, cô đợi nhìn bọ họ trở thành con chuột bẩn thỉu bị người người mắng chửi.

“Bà nội, cháu là tổng giám đốc của Cung Đình, đợi lát nữa bọn cháu giành được thăng lợi rồi thì cháu và Cao Chí Minh phải lên sân khấu nhận giải đó, cháu hy vọng bà nội có thể cổ vũ cho cháu! “

Cung Tư Mỹ hơi cụp mí mắt xuống, trên mặt mang sự xấu hổ và thấp thỏm như mọt cô bé: ‘Bà nội, thực ra cháu có chút căng thẳng, nhìn thấy bà nội thì trên người cháu mới có thể mạnh mẽ lên được! “

“Cái con bé này! ” Bà nội Lưu sủng nịnh nhìn Cung Tư Mỹ một cái rồi lại ngồi về trên ghế, đợi đứa cháu dâu mà bà đắc ý nhất lên sân khấu nhận giải.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom