Cập nhật mới

Dịch Full Nàng Ngốc, Ta Liệt, Vừa Khéo Xứng Đôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nàng Ngốc, Ta Liệt, Vừa Khéo Xứng Đôi

Nàng Ngốc, Ta Liệt, Vừa Khéo Xứng Đôi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Nàng ngốc, ta liệt, vừa khéo xứng đôi

(Tên do editor đặt)

Tác giả: 虽则如云

Editor: Tuyết Vũ @ Hoa Lạc sơn cư

Trích đoạn:

1

Ta là một nhỏ ngốc, nhưng bản thân ta lại không nghĩ vậy.

Ta cảm thấy mình rất bình thường. 

Chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu cứ nói ta ngốc.

Thôi thì ta đành làm nhỏ ngốc vậy.

Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.

Phụ hoàng đã hứa gả ta cho một người tốt, là hoàng tử của nước láng giềng.

Nghe có vẻ là một chức quan rất lớn.

Lòng ta đầy mong đợi được gả qua đó.

2.

Ta hết sức phấn khởi chuẩn bị xuất giá, nhưng a hoàn theo hầu ta lại không vui.

Nàng nói ta ngốc nên mới vui mừng, cái này gọi là hòa thân.

Hoàng tử đó bị liệt nằm trên giường mấy năm rồi, chỉ có nhỏ ngốc mới bằng lòng gả qua.

Hòa thân là gì?

Ai là nhỏ ngốc?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ta là một nhỏ ngốc, nhưng bản thân ta lại không nghĩ vậy.

Ta cảm thấy mình rất bình thường. 

Chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu cứ nói ta ngốc.

Thôi thì ta đành làm nhỏ ngốc vậy.

Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.

Phụ hoàng đã hứa gả ta cho một người tốt, là hoàng tử của nước láng giềng.

Nghe có vẻ là một chức quan rất lớn.

Lòng ta đầy mong đợi được gả qua đó.

2.

Ta hết sức phấn khởi chuẩn bị xuất giá, nhưng a hoàn theo hầu ta lại không vui.

Nàng nói ta ngốc nên mới vui mừng, cái này gọi là hòa thân.

Hoàng tử đó bị liệt nằm trên giường mấy năm rồi, chỉ có nhỏ ngốc mới bằng lòng gả qua.

Hòa thân là gì?

Ai là nhỏ ngốc?

3.

Trên đường xuất giá, mọi người đều muốn thấy ta khóc.

Tại sao ta phải khóc?

Ta cười nhiều đến nỗi không rơi được một giọt lệ nào.

Ta lại nghe họ nói, quả nhiên là một nhỏ ngốc.

Bị đuổi đi hòa thân mà tưởng được gả cho một người tốt thật hả?

Tại sao mọi người cứ bảo ta ngốc? Ta cũng không biết nữa.

Sau khi bái lạy phụ hoàng và mẫu hậu, ta bắt đầu lên đường.

4.

Trước khi ta xuất giá, ma ma trong cung đã dạy ta vài điều.

Gặp nam nhân cưới ta thì phải ngọt ngào gọi một tiếng phu quân.

Ta hỏi ma ma thế nào mới là ngọt ngào.

Ma ma nghẹn lời, nói ta gỗ mục không thể đẽo.

Không nói thì thôi, sao còn gọi người ta là khúc gỗ?

Nhưng ma ma đã dạy thì ta đều ghi nhớ.

Gọi phu quân, c ởi quần áo rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Dễ ợt, ta chắc chắn có thể làm được hai chuyện này!

Trên đường xuất giá, trong đầu ta không ngừng nghĩ đến chúng.

Gọi phu quân, c ởi quần áo.

Xem ra việc lấy chồng không hề khó!

5.

Lần đầu tiên ta ra mắt phu quân tương lai, chàng đang ngồi trên giường.

Nhìn người này còn đẹp hơn tranh nữa đó.

Đây là lần đầu tiên ta thấy một người đẹp như vậy.

Nhìn chăm chú thêm vài lần nữa, nhưng mà…

Tại sao một người trưởng thành to lớn như vậy lại không đứng lên?

Có lẽ ta ngốc, còn chàng thì lười chăng!

Ta ngốc nghếch nhìn chàng.

Nhưng trông chàng không vui chút nào.

Lông mày của chàng gần như nhíu lại với nhau.

“Lăn* ra ngoài.”

(*từ gốc 滚, vừa có nghĩa là lăn vừa có nghĩa là cút)

Đây là câu đầu tiên chàng nói với ta.

Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng ta không phải như vậy.

Bảo ta lăn thì ta lăn thôi.

Ta thật sự lăn ra ngoài, vừa lăn vừa hỏi: “Phu quân, lăn như vầy đúng không?”

6.

Từ ngày gả đến đây, ta chỉ gặp qua phu quân một lần.

Nhưng ta cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở trong cung nhiều.

Hồi còn ở trong cung, mọi người đều nói ta ngốc ngay trước mặt ta, còn người ở đây thì nói sau lưng ta.

Người dân ở đây thật là nhã nhặn!

Nghe nói thân thể của phu quân không tốt, chân không đi được.

Thật là đáng thương!

7.

Ta hỏi a hoàn theo hầu, làm thế nào để khiến người khác hài lòng?

Nàng giả vờ không nghe thấy.

Ta hỏi làm sao mới có thể gặp được phu quân.

Nàng trợn mắt, nói ta không hiểu rõ tình thế, cứ thành thành thật thật sống tiếp là tốt rồi.

Không lo ăn mặc, chẳng ai quan tâm, sống như thế cả đời chẳng phải rất tốt sao?

A hoàn của ta là người ăn ngay nói thẳng, nhưng được cái đối xử với ta rất tốt.

Ví dụ như, cung nữ nào cười nhạo ta là nhỏ ngốc, nàng sẽ đến đánh kẻ đó, sau đó nói với ta: “Công chúa, lần sau người phải hung dữ lên, phạt họ thật nặng vào, như vậy họ sẽ không dám nữa.”

Ta bày ra biểu cảm thế này đã đủ hung dữ chưa?

Chỉ thấy xấu thôi!

Cái này thì sao?

… Thôi quên đi, cứ giả vờ chưa nghe thấy nô tỳ nói gì cả!

Gọi ta là nhỏ ngốc cũng chẳng sao, ta không quan tâm đâu mà.

Lão sư dạy ta đọc sách khen ta rất thông minh.

Ta không làm theo những lời nàng nói.

Ta quyết định sẽ khiến phu quân hài lòng theo cách của riêng mình.

Ma ma đã dạy ta, gọi phu quân, c ởi quần áo, ta không tin mình không thể hạ gục được chàng!

8.

Không biết có phải vì ta ngốc mà các tiểu đồng, thị vệ, a hoàn trong phủ đều xem ta như người vô hình hay không.

Nhưng như vậy cũng tốt, thuận tiện cho ta lấy lòng phu quân.

Đêm khuya, tranh thủ lúc mọi người đã ngủ, ta nhón chân rón rén đi vào phòng của phu quân.

Lần trước từng đến một lần, lẽ ra ta phải nhớ mới đúng!

Nhưng tại sao trong phủ lại có nhiều phòng giống nhau như vậy?

Đúng! Chính là phòng này!

Ta mở cửa, dò dẫm trong bóng tối đến chỗ giường nằm.

C ởi quần áo, gọi phu quân.

Ta nhớ rất rõ hai việc này.

Nhưng ta chưa kịp gọi phu quân thì đã có người hét lên trước.

“Cứu mạng! Có thích khách!”

Hả? Ai là thích khách?

Một đám đông xông vào phòng.

Nến được thắp lên, lúc này ta mới nhìn rõ người trên giường.

Không khéo vậy chứ?

Giống như ta, trên giường cũng là nữ, vậy phu quân của ta đâu? 

Chuyện này thật xấu hổ quá!

Mặc dù ta ngốc nhưng ta cũng cảm thấy mất mặt.

Dẫu sao bây giờ bọn ta cũng đang khỏa thân, mỹ nữ đối diện chắc cũng không mặc gì, may là có bức rèm che lại.

9.

Phu quân của ta đến, ngồi trên xe lăn.

Hóa ra không phải chàng lười ra khỏi giường mà là bị liệt.

“Mặc quần áo vào rồi lăn khỏi đây!”

Đó là câu thứ hai phu quân nói với ta.

Ta nhanh chóng mặc quần áo, chỉ là ta không hiểu tại sao chàng cứ bảo người ta lăn đi?

Lăn thật sự cũng cần kỹ năng, lần trước lăn hại ta bị đau hết mấy ngày.

“Không lăn có được không?” Ta hỏi.

Phu quân không nói gì.

Tức giận rồi sao? Được rồi, ta lăn là được chứ gì.

Ta cuộn tròn người lại, chuẩn bị lăn xuống giường thì được phu quân đỡ lấy.

Oa, phu quân thật lợi hại, dù bị liệt nhưng vẫn đỡ được ta.

Mỹ nữ trên giường đỏ mặt, có lẽ là đang xấu hổ.

Phu quân hỏi ta đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy lên giường trắc phi của chàng làm gì.

Ta ăn ngay nói thật: “Ta đến tìm chàng.”

“Tìm ta làm gì?”

Giọng điệu của phu quân gắt gỏng, ta không biết tại sao chàng lại hung dữ như vậy.

Gọi chàng là phu quân…

Ta nhớ mà!

Rồi sau đó?

C ởi quần áo…

Ma ma nên khen ta có trí nhớ tốt nha!

???

Sắc mặt của phu quân tái xanh.

Mấy thị vệ phía sau cười trộm.

“Lăn!”

Sao lại bắt ta lăn nữa rồi?

Lăn thì lăn, có lẽ người ở đây thích lăn đi.

Thế là ta thuận lợi lăn đi.

Lăn được nửa đường thì ta chợt nhớ ra, hét to.

“Phu quân! Hai ta vẫn chưa viên phòng!”

…… Hoàn toàn yên tĩnh.

Bị liệt nên không thể đi quanh giường*?

(*圆房: viên phòng, 圆床: viên sàng, chắc nữ chính không hiểu viên phòng là gì nên nghĩ cả hai đều là đi vòng quanh.)

10.

Đúng lúc có một nhóm người đi tới, nói muốn trang điểm thật đẹp cho ta để ta tiếp kiến hoàng đế.

Gặp phụ hoàng của ta?

A hoàn của ta nói đó là phụ hoàng của phu quân ta.

Vậy ta phải biểu hiện thật tốt.

Trước đây, mẫu hậu và phụ hoàng dường như không thích ta, không bao giờ chủ động gặp mặt hay nói chuyện với ta.

Không biết vị hoàng thượng này có thích ta hay không.

Phu quân đến gặp ta, bảo ta lúc gặp phụ hoàng thì đừng nói gì cả.

Phu quân đe dọa, nếu ta dám nói bừa thì sẽ không cho ta ăn cơm.

Như vậy không được đâu.

Bị bỏ đói mấy ngày, mùi vị không dễ chịu chút nào.

Ta thỏa hiệp, không nói thì không nói!

Không cho nói thì ta ra dấu cũng được.

Ta thông minh lắm, tại sao ai cũng nói ta ngốc?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


11.

Đây là lần đầu tiên ta được mặc đẹp như vậy. Nhìn vào gương, suýt chút nữa ta không nhận ra mình.

A hoàn của ta luôn nói ta rất đẹp, nếu không bị ngốc thì tốt biết mấy.

Ta và phu quân cùng ngồi trên xe ngựa.

Phu quân không đọc sách thì nhắm mắt ngủ, dù thế nào cũng không nhìn ta.

“Trông ta khó coi lắm hả?” Ta hỏi nhưng chàng không trả lời.

Tiếng rao hàng bên ngoài rất lớn.

Ta không nhịn được vén rèm xe ngựa lên.

Thứ màu đỏ rực, sáng bóng kia là kẹo hồ lô?

Ta muốn ăn nhưng ngặt nỗi không có tiền.

Ta dè dặt cẩn thận: “Có thể cho ta một xâu được không?”

Có chút xấu hổ… nhưng món này nhìn ngon quá!

Người bán hàng bên ngoài xe ngựa có lẽ cũng không ngờ tới, một cỗ xe ngựa sang trọng, một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, thế mà hỏi xin hắn một xâu kẹo hồ lô.

“Tiểu thư, nàng… nàng vừa nói gì?”

Ta nhìn người bán hàng càng lúc càng đi xa, hét to: “Cho ta một xâu!”

Sau khi hét to, ta lập tức hối hận vì phu quân đang trừng mắt nhìn ta chằm chằm.

Ta cúi đầu nhưng rất muốn ăn.

Một lúc sau, người bán kẹo hồ lô bị bắt tới cạnh xe.

Phu quân đưa cho hắn một túi tiền.

Kẹo hồ lô đều thuộc về ta.

Phu quân của ta thật là giàu có!

Ta ăn kẹo hồ lô, món này ngon quá đi!

Trước đây ta từng thấy mấy công chúa khác ăn qua, ta cũng muốn ăn, nhưng họ không cho ta, còn gọi ta là nhỏ ngốc.

Phu quân thật tốt!

“Nàng chưa từng ăn thứ này à?”

Đây là câu đầu tiên phu quân nói với ta hôm nay.

Ta lắc đầu rồi lại gật đầu.

“Hoàng tỷ không cho ta ăn, ta lén ăn một miếng đồ thừa của nàng, không ngon bằng cái này.”

Ta thấy rõ mấy ngón tay của phu quân siết chặt quyển sách.

“Sau này ta mua cho nàng.”

Đây là câu thứ hai phu quân nói với ta hôm nay.

Có chồng thật tốt!

12.

Ban đầu ta còn tưởng mình sẽ lo lắng khi gặp cha ruột của phu quân, vậy mà không ngờ ông ấy dễ gần hơn phụ hoàng của ta nhiều.

Cho ta ngồi, cho ta ăn kẹo, còn cười vui vẻ nữa.

Mọi người ở đây thật tốt bụng!

“Phụ hoàng chớ nuông chiều nàng!” Phu quân lên tiếng.

Có ý gì? Ta liền nhả viên kẹo trong miệng ra, an phận đứng lên, không dám cử động.

Lúc trước ở trong cung, một khi phạm lỗi thì sẽ bị phạt, ta run rẩy đưa hai tay ra…

Chờ bàn tay bị đánh.

Một nắm kẹo đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, là phu quân đưa cho ta.

“Mang về phủ ăn.”

Lần đầu tiên đưa tay mà không bị đánh, ngược lại còn có kẹo. Quay về ta nhất định sẽ kể cho các hoàng tỷ nghe!

Trước khi ta xuất giá, bọn họ đều cười nhạo ta, nói ta gả qua chắc chắn sẽ bị ức hiếp.

Giờ nhìn xem, ở đây không có ai ức hiếp ta cả!

Phụ hoàng của phu quân liên tục hỏi han ta, nhưng ta nhớ những lời phu quân đã dặn, nghe lời giữ im lặng.

Nhưng ta có thể ra dấu bằng tay.

Chỉ nghe phụ hoàng hỏi: “Đứa nhỏ này bị câm à?”

Ta lắc đầu khua tay… chỉ vào phu quân rồi lại chỉ vào miệng mình.

Phu quân chậm rãi lên tiếng: “Nói chuyện đi.”

Phù, nghẹn chết ta rồi!

13.

Phu quân gọi a hoàn theo hầu ta vào nhưng lại không cho ta vào.

Ta đành ngồi chờ ngoài cửa.

Ma ma nói, trai đơn gái chiếc ở riêng một chỗ tức là người nam đang sủng ái người nữ.

Phu quân sủng ái Tiểu Đào ư?

A hoàn theo hầu ta vốn không phải tên này, nhưng vì ta cứ nhớ nhầm nên nàng đành thỏa hiệp, chấp nhận cái tên Tiểu Đào.

Chờ hồi lâu cũng không thấy hai người họ xuất hiện.

Ta thật sự không thể chờ tiếp nên dùng ngón tay chọc một cái lỗ để nhìn vào trong.

Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nói gì mà khóc sướt mướt.

Trong trí nhớ của ta, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.

Phu quân bắt nạt Tiểu Đào hả?

Ta đập mạnh vào cửa, gào to: “Phu quân, chàng sủng ái Tiểu Đào xong chưa? Ta muốn đi vào.”

Cả sân đều nghe thấy cái giọng này của ta.

Ta thấy rõ mặt của phu quân trở nên sa sầm.

“Lăn vào đây!”

Được thôi, người dân ở đây khỏe thật, cứ lăn tới lăn lui, đúng là phiền phức.

14.

Tiểu Đào nói mệnh của ta vừa tốt lại vừa không tốt.

Ta không hiểu ý của nàng.

Mệnh tốt hay không tốt, nàng vừa giúp ta thu dọn đồ đạc vừa lẩm bẩm một mình.

Ta không hiểu hầu hết những lời nàng lẩm bẩm.

Nhưng ta nghe hiểu nàng nói phu quân đã hỏi nàng rất nhiều chuyện về ta.

Tiêu rồi…

“Ngươi cũng nói luôn chuyện ta nhổ đuôi công trong vườn chim rồi hả?”

Tiểu Đào gật đầu.

Ta không biết lúc đó mình bao nhiêu tuổi.

Hoàng tỷ nói ta có thể nhổ được cọng lông đẹp nhất trên đuôi công thì sẽ chơi với ta.

Ta bị con công đó mổ không ít, cuối cùng cũng nhổ được một cọng lông của nó, kết quả bị mẫu hậu phạt quỳ gối mấy ngày.

“Ta… ta đi đào củ sen trong hồ Ngự Hoa Viên, ngươi cũng nói rồi?”

Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.

Ta sắp sụp đổ đến nơi.

Năm đó hoàng tỷ nói thích ăn củ sen, muốn ta đào một ít trong hồ, ai mà biết mùa đông không có củ sen.

Ta trèo khỏi hồ, cả người run rẩy vì lạnh, các tỷ muội trên bờ đã giải tán từ lâu.

Phụ hoàng biết chuyện này đã phạt ta ba tháng không được ra khỏi cửa.

“Vậy chuyện ta… ta và con trai của lão đầu ở Hàn Lâm Viện thì sao?”

Tấm màn che cuối cùng…

Tiểu Đào không đổi sắc mặt, gật đầu.

Ta còn nhớ chuyện này.

Nửa năm trước khi ta xuất giá, con trai của Lâm lão đầu ở Hàn Lâm Viện vào cung.

Lâm Thù Nguyên vừa đẹp trai vừa thông minh.

Từ nhỏ hắn đã làm thư đồng trong cung, nhưng sau mười sáu tuổi thì rất ít khi vào cung.

Hắn nói trước đây hắn có hôn ước với ta, nhưng sau này vì ta ngốc nên hôn ước bị hủy.

Sau khi ta biết tin, hoàng tỷ bảo ta đi cầu xin Lâm công tử đừng hủy bỏ hôn ước.

Ta vừa gặp Lâm Thù Nguyên, chưa nói gì đã vấp chân bổ nhào vào lòng người ta.

Ờ… Lâm Thù Nguyên trực tiếp đẩy ta ra, hại ta ngã ngồi trên đất.

Lúc đó Tiểu Đào còn nói may là ta ngốc, nếu không chắc sẽ xấu hổ đến mức không dám gặp ai.

“Sao ngươi lại nói hết ra vậy!” Ta chán nản ngồi trên giường.

Xong đời rồi, phu quân chắc sẽ chán ghét ta hơn nữa!

Tiểu Đào lại không để tâm: “Hoàng tử là người tốt, sau này người sẽ được hưởng phúc.”

Chẳng phải bây giờ ta đang hưởng phúc rồi sao?

Không phải lo ăn lo mặc, cũng không bị người khác gọi là nhỏ ngốc.

15.

Ta cứ canh cánh trong lòng về chuyện không thể viên phòng cùng phu quân.

Ta định âm thầm hỏi trắc phi của chàng.

Thật không ngờ chuyện này khiến ta kinh ngạc đến phát ngốc.

Viên phòng là miệng đối miệng? Không mặc quần áo?

Cái này… xấu hổ quá!

Người này còn bước xuống giường của trắc phi…

Thật sự đã bước xuống!

Chân của phu quân khỏe rồi? Không bị liệt nữa?

Ta kích động hét lên: “Phu quân chàng đi được rồi? Hết bị liệt rồi?”

Kết quả, đây chỉ là trò đùa ư?

Vốn dĩ đó không phải là phu quân của ta.

Ám vệ lần nữa vây quanh căn phòng, có vẻ như ta lại gây họa rồi.

Lần này phu quân đến, ta thấy rõ chàng rất tức giận.

Ta sợ đến mức nằm luôn dưới đất, co người lại như quả cầu, tự giác lăn đến chỗ phu quân: “Ta thật sự không cố ý!”

Phu quân sa sầm mặt mày, ta có thể cảm giác được chàng muốn giết người.

Không phải chàng muốn giết ta chứ!

Ta rùng mình sợ hãi.

Phu quân sai người đưa ta đi.

Thôi hết rồi, phu quân không muốn gặp ta nữa.

16.

Tiểu Đào nói ta ngốc có phúc của người ngốc.

Trong phủ chỉ có một trắc phi, con mèo mù ta đây đụng phải một con chuột chết còn hèn nhát quay đầu bỏ chạy.

Ta không có!

Ta đến để xin chỉ bảo mà!

Trắc phi, cô nương vừa xinh đẹp vừa yểu điệu đó biến mất rồi.

Cả phủ không ai dám nhắc đến chuyện này.

Tiểu Đào nói với ta, vị trắc phi đó lén lút qua lại với người khác, bị hưu* rồi.

(*hưu: đuổi, bỏ)

Ta hỏi Tiểu Đào bị hưu có nghĩa là gì.

Tiểu Đào trợn mắt: “Rốt cuộc người từ đâu đến, cái đó cũng không biết?”

Giờ đây mỗi ngày ta còn có thêm một mối lo nữa.

Ta sợ bị hưu.

Tiểu Đào trông còn giống người ngốc hơn ta, cứ luôn miệng nói người ngốc có phúc của người ngốc.

17.

Phu quân muốn gặp ta, nhưng ta không dám.

Cuối cùng là chàng đẩy xe lăn tới, xuất hiện trước mặt ta.

Chàng nói ta không ra dáng công chúa gì cả. Không có công chúa nào lại lăn đi gặp người. Còn hỏi ta tại sao lại nghĩ việc lăn đi gặp người là bình thường.

Ta có vài lời muốn nói về chuyện này.

Hồi nhỏ ta thường đến gặp các  hoàng tỷ, hoàng muội giống như vậy.

Các nàng nói thế mới là lịch sự.

Chờ ta lớn, phụ hoàng và mẫu hậu phát hiện ra, không cho ta làm như vậy nữa, nhưng cũng không phạt các hoàng tỷ, hoàng muội.

Tôi nói thêm một câu, phu quân lại siết chặt nắm tay thêm một chút.

Ta cười nói: “Lúc lăn có hơi đau. Nhưng chỉ cần thành thạo các thao tác là được!”

Sau đó ta biểu diễn cho chàng xem.

Chàng nhìn ta, ta có thể nhìn thấy chính mình trong mắt chàng.

Khoảnh khắc đó, ta không biết là mắt chàng đẹp hay là bản thân ta đẹp nữa.

Phu quân vô cùng tức giận: “Sau này, dù ai bảo nàng lăn thì nàng cũng đừng lăn!”

“Chàng bảo ta lăn thì sao?”

Ta không dám nói câu tiếp theo, chỉ có chàng bảo ta lăn thôi.

“Sẽ không như vậy nữa.”

18.

Phu quân không thể đi lại, thật là đáng thương.

Ta chạy loạn trong sân, còn chàng ngồi trên xe lăn nhìn ta.

Ta nhìn ra được chàng khao khát có thể bước đi.

Giống như lúc ta nhìn thấy các hoàng tỷ, hoàng muội làm thơ được phụ hoàng và mẫu hậu khen ngợi, ta cũng muốn làm được như vậy.

Nhưng phu quân không giống ta.

Ta là nhỏ ngốc, còn chàng thì không!

Bệnh ngốc không thể chữa, nhưng tàn tật có thể trị được.

Ta hỏi Tiểu Đào, tại sao không có đại phu nào chữa bệnh cho phu quân?

Tiểu Đào nói từ khi phu quân bị liệt, chàng không chịu gặp đại phu nào cả.

Ai khuyên cũng không nghe, thậm chí còn nổi giận.

Ta không sợ phu quân nổi giận.

Tiểu Đào nói ta ngốc, một người ngốc, một người bị liệt, vừa khéo xứng đôi.

Nếu chàng có thể đi lại, còn là hoàng tử, chắc chắn chàng sẽ không cần ta.

Nhắc đến chuyện này, ta có chút sợ hãi.

Tiểu Đào nói, đất nước nhỏ bé của bọn ta chẳng là gì so với phu quân. Bọn ta chỉ là một nước chư hầu của Đại Uyên.

Còn phu quân là tam hoàng tử của Đại Uyên, văn võ đều giỏi, bao nhiêu người tranh nhau được gả cho chàng.

“Vậy tại sao còn cần ta đến hòa thân, sao chuyện tốt như vậy có thể rơi trúng đầu ta?”

Tiểu Đào trợn mắt: “Còn không phải do người ta bị liệt hay sao. Khi hoàng đế Đại Uyên chọn tranh vẽ chân dung, người là đẹp mắt nhất, hoàng đế vẫy tay một cái liền chọn người, nào biết người là một nhỏ ngốc. Lời vua đã nói ra, sao có thể thu hồi?”

Tiểu Đào tiếp tục nói: “Vì vậy tốt nhất người nên thắp hương cầu khẩn mong tam hoàng tử có thể khỏi bệnh, đợi khỏi rồi thì trước tiên sẽ hưu người.”

Ta biết Tiểu Đào chỉ đang muốn tốt cho ta.

Nhưng ta rất muốn đôi chân của phu quân được lành lặn.

Chỉ như vậy chàng mới không phải ngưỡng mộ người khác vì họ có thể đi lại hay cưỡi ngựa.

19.

Ta hỏi quản gia trong phủ xem có thể tìm đại phu giỏi ở đâu.

Bình thường ta hiếm khi gặp được ông ấy. Lần này khó khăn lắm mới đón được người, ta nắm chặt tay áo của ông ấy không chịu buông.

Quản gia nghe nói ta muốn chữa bệnh cho phu quân thì nước mắt giàn giụa.

Bảy tám đại phu lập tức được gọi đến.

Ta dẫn đại phu tới gặp phu quân, nhưng chàng không tiếp.

Ta cãi nhau với chàng, ngồi trước cửa phòng chàng, chàng không chịu gặp thì ta sẽ không ăn cơm.

Đừng so khả năng nhịn ăn với ta.

Trước đây ở trong cung, ta có thể nhịn ăn ba bốn ngày mà không hề hấn gì.

Ngày đầu tiên, ta không ăn, phu quân đọc sách phớt lờ ta.

Ngày thứ hai, ta không ăn, phu quân trừng mắt dọa ta không ăn sẽ bị chết đói.

Ta không ăn, lờ đi, bảo toàn thể lực.

Ngày thứ ba, ta không ăn, phu quân nổi nóng, tức giận ném sách.

Nhìn nhìn nhìn, không xong rồi!

Ta đứng dậy, cả người lung lay, không ăn là không được rồi!

Quả nhiên, sống qua nhiều ngày tốt đẹp, mới nhịn ăn ba ngày đã không trụ được!

Toàn thân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Trước khi ngất đi, ta thấy phu quân có vẻ lo lắng, định lao tới đỡ ta nhưng không ngờ lại ngã phịch xuống đất.

Kể từ hôm đó, phu quân không cười nữa.

Không đỡ được ta cũng không sao, ta đâu có tức giận, người gì mà thật kỳ quái.

20.

Trong phủ đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.

Tam hoàng tử cuối cùng cũng bằng lòng khám đại phu.

Ta mở mắt ra thì thấy phu quân đang ngồi ở đầu giường, mặt đầy hối hận.

Ta không nghĩ ra được đây là chuyện gì?

“Nàng có trách ta vì ta không đỡ được nàng hay không?”

Ta trách chàng làm gì, ta ngất vì đói mà.

Hơn nữa chàng không thể đi lại, làm sao đỡ ta?

Ta có chút bối rối, ba ngày không ăn dẫn đến bị ngất là chuyện bình thường mà.

Ta liều mạng lắc đầu.

“Sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”

“Vậy chúng ta sẽ viên phòng chứ?”

Câu đầu tiên ta nói sau khi tỉnh dậy khiến phu quân sợ tới mức ho sặc sụa.

Không chỉ ho mà mặt còn đỏ bừng.

21.

Đại phu xem bệnh cho phu quân thì thôi, tại sao còn xem cho ta?

Ta có chỗ nào không ổn sao?

Đại phu bắt mạch cho ta xong, sau đó lại vén mí mắt của ta lên xem, cuối cùng đưa ra kết luận: “Không phải ngu ngốc mà là bị mất tâm trí.”

Ta nghe không hiểu, có ý gì vậy?

Phu quân cũng không hiểu, liên tục hỏi rõ sự tình.

Đại phu nói tiếp: “Lúc nhỏ não bị tổn thương nghiêm trọng, máu ứ trong não vẫn chưa tiêu tan. Buộc phải tán máu, may mắn thì sẽ khôi phục bình thường, bằng không thì cả đời ngu ngốc, thậm chí còn có thể mất mạng.”

Hở… Ta nghe xong hoảng hốt một phen.

Ta không cho rằng mình ngu ngốc, nhưng mọi người đều nghĩ ngược lại.

Phu quân cũng nghĩ ta ngốc sao?

Ta thà chịu ngốc còn hơn chịu chết.

Ta bật khóc: “Phu quân, không thì chàng hưu ta rồi đưa ta về nhà, ta không muốn chết!”

Phu quân trợn mắt, khoát tay với đại phu.

Đại phu mở miệng nói một câu thế này: “Mặc dù hoàng phi không thông minh nhưng lại có tấm lòng trong sáng ngây thơ như trẻ nhỏ, thật là hiếm có.”

Đây là lời khen ta, nhưng sao nghe không giống nhỉ!

Ông ấy đang mắng ta là nhỏ ngốc?

Sao ta nghe không hiểu hàm ý tốt xấu trong đó vậy.

22. 

Bệnh của ta không trị được, nhưng chân của phu quân thì có thể.

Ta nhìn vào chân phu quân, chúng thật dọa người, chằng chịt vết sẹo to nhỏ, trông có vẻ rất đau.

Phu quân thật là dũng cảm.

Chàng không phải bị liệt bẩm sinh, là do lúc dẫn quân đánh trận bị rơi xuống vách đá nên chân bị gãy.

Muốn chữa chân cho tốt thì phải bẻ gãy rồi nối lại, từ từ an dưỡng.

Ta nghe xong lập tức lo lắng, đây là chữa bệnh hay giết người vậy.

Cưỡng ép làm chân gãy sẽ đau đớn biết bao!

Phu quân kéo ta sang một bên rồi gật đầu với đại phu. 

Phu quân thật là kiên cường!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


23.

Chân phu quân bị gãy phải băng bó lại, nhưng chàng không kêu r3n một tiếng nào cả.

Nếu là ta, chắc đã lăn lộn trên sàn từ lâu.

Trong thời gian dưỡng xương, phu quân phải nằm bất động trên giường.

Chàng muốn ta kể chuyện cho chàng nghe, nhưng ta chẳng có câu chuyện nào để kể.

Phu quân muốn nghe chuyện lúc nhỏ của ta.

Vậy ta sẽ kể vài chuyện hài để trêu chọc chàng.

Lúc ta tám tuổi.

Phiên bang có tặng một con chó lớn.

Ta bí mật nới lỏng dây xích chó, chó lớn đuổi đám phi tử của phụ hoàng chạy loạn khắp nơi, còn cắn rách quần áo của họ.

Phu quân nhìn ta: “Ai bảo nàng đi kéo xích chó?”

Phu quân thật thông minh, làm sao chàng biết ta không phải là người chủ động đi kéo xích chó?

“Là hoàng tỷ bảo ta làm vậy.”

“Bị phạt thế nào?” Chàng hỏi.

Ta duỗi mấy ngón tay: “Cấm ăn ba ngày, trâu bò chưa!”

Ta cảm thấy phu quân lại tức giận rồi.

Nhưng ta không biết tại sao chàng lại tức giận.

Phu quân nhìn ta, cau mày hồi lâu mới lên tiếng: “Sao nàng lại trở nên ngốc như vậy?”

Tại sao ư, ta thật sự không nhớ nổi.

Không biết lúc đó ta mấy tuổi, chỉ nhớ hoàng tỷ đưa ta đi cưỡi ngựa. Ngựa bị kinh sợ, lập tức hất văng ta. Sau khi ta tỉnh lại, mọi người đều nói ta bị ngốc rồi.

Ta suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Chàng có nghĩ ta ngu ngốc không?”

Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng ghét bỏ ta là nhỏ ngốc, huống hồ chi là chàng.

Nghe người trong cung nói, thế gia vọng tộc đều muốn tìm cô nương thông minh, còn ta thật sự không được xem là thông minh.

“Nàng có ghét bỏ ta vì ta bị liệt hay không?”

Ta lắc đầu thật mạnh!

“Vậy là được rồi, nàng ngốc, ta liệt, vừa khéo xứng đôi!”

Nghe qua có vẻ kỳ lạ.

“Nàng biết ta tên gì không?”

Thật ngại quá, quen nhau đã lâu nhưng ta thật sự không biết.

“Tiêu Khể Hoàn.”

Ồ… Ta cũng không biết viết ba chữ này.

“Còn nàng?”

Tên của ta à! Lâu lắm rồi không có ai gọi tên ta.

“Khánh Dương. Nhưng lâu rồi không có ai gọi ta như vậy cả.”

Các hoàng tỷ, hoàng muội đều gọi ta là nhỏ ngốc.

Khánh Dương nghe rất hay, hay hơn nhiều hai chữ nhỏ ngốc.

Tiểu Đào đứng ngoài cửa muốn châm chọc một chút.

Hai người họ sống chung gần ba tháng, nhưng không biết người kia tên gì, chuyện quái quỷ gì thế kia.

24.

Chân của phu quân thật không dễ mới lành lại, đại phu nói cần tiếp tục luyện tập, đi lại nhiều hơn, tản bộ quanh sân ít nhất năm vòng mỗi ngày.

Nhưng chân của phu quân có thể đi được nửa vòng đã là khá tốt.

Nếu là ta, nửa vòng thôi cũng lười, thà lăn qua lăn lại trên mặt đất còn hơn.

Thật may phu quân là người kiên cường, đau đớn, vất vả chừng ấy, từng giọt mồ hôi trên trán lăn dài xuống má, cưỡng ép bản thân phải đi bằng được năm vòng.

Phu quân thật lợi hại! Cũng thật nghiêm khắc với bản thân!

Ta hỏi phu quân sao phải nôn nóng như vậy.

Chàng nói hai tháng nữa là tới sinh nhật ta.

Tiểu Đào nói chen vào, theo phong tục của bọn ta, phụ nữ sau khi lập gia đình sẽ về thăm nhà mẹ đẻ vào sinh nhật năm mười sáu tuổi.

Ta không có hứng thú. Ta cảm thấy ở đây rất thoải mái, không muốn quay về làm gì.

25.

Lần thứ hai ta gặp phụ hoàng của phu quân.

Lần trước chàng ngồi xe lăn đến, lần này là tự mình bước vào, mặc dù còn khập khiễng nhưng đã có thể tự đi.

Đại phu nói qua một đoạn thời gian, việc đi lại sẽ không còn vấn đề, nhưng tập võ thì không thể.

Ta đi theo sau, ta rất thích vị phụ hoàng này. Ông ấy không ghét bỏ ta ngốc, còn cho ta kẹo, không giống phụ hoàng của ta chút nào.

Phụ hoàng thấy phu quân khập khiễng bước vào, như sắp khóc tới nơi, vỗ vai phu quân, rồi vỗ nhẹ vai ta, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt lắm.”

Nói thật lòng thì ngài có thể vỗ nhẹ hơn một chút được không, tay khỏe thật đấy.

Trong lúc phu quân nói chuyện với phụ hoàng thì ta ngồi bên ngoài ăn kẹo.

Một viên, hai viên, ba viên…

Ăn thêm nữa chắc ngọt chết mất.

Ta ăn đến viên thứ năm thì phu quân bước ra.

Chàng nhìn mớ kẹo trước mặt ta, giơ tay lấy một nắm rồi nhét vào túi của ta.

“Về nhà ăn.”

Nhà? Nhà ư?

26.

Tin phu quân có thể đi lại lập tức được lan truyền khắp Đại Uyên.

Tiểu Đào nói với ta, sau này ta phải bận lòng nhiều thứ rồi.

Tại sao vậy?

Tiểu Đào trợn mắt: “Chân của tam hoàng tử khỏi rồi, có vô số người muốn gả cho ngài ấy. Người là cọng hành nào*, nói không chừng tam hoàng tử quay đầu sẽ quên mất người đó.”

(*哪根葱: cọng hành nào, trong một bó hành, cọng nào cũng như cọng nào, câu này ý là người nghĩ mình là ai)

“Người biết đọc không?”

Ta lắc đầu.

“Người biết viết không?”

Ta tiếp tục lắc đầu.

“Cầm kỳ thi họa, thơ từ sáng tác, nhảy múa ca hát, người biết được món nào?”

Ma ma không nói phải biết những thứ này thì mới có thể gả chồng.

Ta nhăn mặt, tiêu rồi.

Tiểu Đào trợn mắt: “Người thấy hối hận chưa, chân của ngài ấy tốt lên có lợi gì cho người đâu.”

Ta biết Tiểu Đào là vì muốn tốt cho ta.

Ta lắc đầu, phu quân có thể đi lại, kỳ thật ta rất vui.

Phu quân khác với ta. Ta đã quen bị gọi là nhỏ ngốc, còn chàng có lẽ không quen bị gọi là kẻ bại liệt.

Tiểu Đào thở dài, lẩm bẩm nói: “Ngốc rồi thì ngốc triệt để luôn đi, nửa ngốc nửa si* rồi sau này sẽ phải chịu khổ.”

(*si: si mê)

27.

Đột nhiên trong phủ xuất hiện rất nhiều cô nương xinh đẹp, nào là khuê nữ của các đại thần, nào là công chúa của phiên bang.

Tiểu Đào hỏi ta cảm thấy khủng hoảng rồi chứ.

Tối nay trong cung tổ chức yến tiệc. Ta và phu quân sẽ vào cung.

Một là khi ta giả qua không có cử hành hôn lễ vì phu quân bị liệt, không muốn tiếp khách, nay để ta ra mắt mọi người.

Hai là mừng cho chân của phu quân bình phục.

Ba là phu quân được phong vương, hôm nay nhận chỉ.

Tiểu Đào nói chuyện thứ hai và thứ ba quan trọng hơn.

Nàng vừa nói vừa giúp ta chải chuốt trang điểm.

Ở trong phủ, ta chưa bao giờ chưng diện cho đẹp cả, lúc đầu là sợ phải lăn qua lăn lại, Tiểu Đào nói chải chuốt chi cho phí công. Sau này ta lười quá, Tiểu Đào lại nói, tam hoàng tử nhìn bộ dạng của ta như vậy quen rồi.

Sao hôm nay lại long trọng thế?

Tiểu Đào nói, đây gọi là thua người không thua trận.

Ta không hiểu, Tiểu Đào lại nói: “Người đừng nói, cũng đừng làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được. Người có làm được không?”

Ta gật đầu, việc này đơn giản thôi mà, ta có thể!

28.

Đây là lần đầu tiên ta thấy phu quân có biểu cảm kinh ngạc như vậy.

Ta biết mình xinh đẹp vì các hoàng tỷ, hoàng muội hay nói sao nhỏ ngốc này lại xinh đẹp đến thế.

Ngay cả cung nữ trong cung cũng thì thầm, thật tiếc cho tam công chúa, bề ngoài xinh đẹp vậy mà.

Nói chung là ta xinh đẹp nha.

Nhưng hôm nay ta mặc trang phục và đội mão nặng quá, cổ ta gần như cứng đờ.

Ta ngẩng đầu nhìn phu quân, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy chàng có tinh thần như vậy.

Lúc trước chàng nằm trên giường như con ma ốm, sắc mặt cũng khó coi. Hôm nay nhìn chàng đẹp quá, còn rất có tinh thần. Chẳng trách có nhiều người muốn gả cho phu quân.

29.

Đây là lần đầu tiên ta tham gia yến tiệc lớn đến vậy.

Lúc trước ở trong cung, phụ hoàng sợ ta làm chuyện ngu ngốc khiến người mất thể diện, không cho ta tham gia yến tiệc.

Ta cải trang thành cung nữ lén lút đi xem, kết quả bị phạt đánh tay.

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, nhớ lại những gì Tiểu Đào đã nói.

Không ăn, không uống, không cử động thừa thãi, không nói chuyện.

Nhiều người đến kính rượu phu quân, người thì chúc mừng thân thể chàng bình phục, người thì chúc mừng chàng được phong vương.

Yến tiệc diễn ra tốt đẹp, còn có cô nương yểu điệu nhảy múa nữa.

Trước đây ta cũng từng nhảy qua, chỉ là phụ hoàng hiếm khi gọi đến ta.

Cô nương yêu kiều đó nhảy đẹp quá, nếu không phải vì ta không được tự do cử động thì ta nhất định sẽ vỗ tay thật to.

Cô nương ấy nhảy xong, quỳ xuống và nói rất nhiều thứ với phụ hoàng. Ta nghe chẳng hiểu gì cả.

Một lúc sau, nàng ấy cầm rượu đến kính phu quân: “Điệu nhảy hôm nay là để chúc mừng Cần Vương bình phục.”

Cô nương ấy đẹp quá.

“Mỹ nhân kính rượu, tam đệ không thể lạnh nhạt với người ta như vậy nha.”

Ta không biết người này, có lẽ là huynh trưởng của phu quân.

Nói thật lòng, cùng một cha nhưng sao lại khác nhau đến vậy?

“Bản vương có hãn thê*, sợ uống ly rượu này về nhà sẽ không được yên.”

(*hãn thê: người vợ hung dữ)

Hãn thê là gì?

Sao lại nhìn ta?

Ta thật sự không lén ăn gì cả, không tin thì nghe bụng ta đang sôi ùng ục đây nè.

“Cần Vương còn sợ người khác sao?”

“Không tin, không tin nha.”

Người trong yến tiệc nói chuyện rôm rả.

Phu quân chỉ cười không nói gì, ngược lại cô nương đang quỳ có vẻ không vui.

Ta kéo nhẹ góc áo của phu quân. Nói thật là ta đang rất đói.

“Phu quân gắp cho ta ít rau với, ta chỉ ăn một ít thôi.”

Chàng gắp, ta ăn, mọi người đều kinh ngạc.

Tam hoàng tử là người quyết đoán đánh giết quân giặc, văn võ đều giỏi, tiêu diệt địch không chớp mắt, vậy mà lại biết chăm sóc người khác.

Tôm kìa! Ta thích lắm!

Nhưng Tiểu Đào không cho ta ăn, nói ta bóc vỏ tôm không tao nhã.

Ta nhìn chằm chằm đ ĩa tôm này đã lâu.

“Mở miệng nào.”

Phu quân đối xử với ta thật sự rất tốt.

Miệng ta đầy tôm, thật sự thỏa mãn.

30.

Ta ăn, còn phu quân bóc vỏ.

Cung nữ bên cạnh thấy thế hoảng sợ, chắc là phu quân đã giành mất việc của nàng.

Phu quân lại nói không sao đâu.

Ta ăn uống thỏa chí, nhưng cô nương yêu kiều kia lại có vẻ không vui, đột nhiên quỳ xuống.

“Từ lâu đã nghe danh công chúa nước Chu giỏi ca múa, tinh thông cầm kỳ thi họa. Thần nữ bất tài, muốn so tài một phen với công chúa.”

À… nước Chu là mẫu quốc của ta.

Ta hiểu câu này, nàng ấy muốn so tài với ta.

Từ nhỏ ta đã hiểu đạo lý, ta có thể mất mặt nhưng không được để đất nước của mình mất thể diện.

Ta dù ngốc nhưng cũng là một công chúa.

Phụ hoàng khó xử nhìn ta, có lẽ ông ấy nghĩ ta chỉ biết ăn kẹo. Lúc quan trọng này còn phải xem thái độ của phu quân ta.

“Con gái của Liễu thượng thư, tại sao ngươi không gọi Khánh Dương là vương phi?”

Câu này hung dữ quá, ta nghe ra được phu quân hiện đang rất tức giận.

“Bản vương bị tàn tật, các ngươi liền không xem trọng phép tắc nữa ư?”

Cô nương yêu kiều này ăn nói uyển chuyển ẩn ý, giờ thì ta nghe hiểu rồi.

Ý nàng muốn nói bọn ta không có tổ chức hôn lễ.

Nàng nói đúng, không sai gì cả.

Ma ma nói, tổ chức hôn lễ rồi đưa vào động phòng mới là phu thê.

Ta ngược lại muốn viên phòng trước nhưng phu quân không chịu.

31.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Phụ hoàng cũng rất khó xử.

Công chúa đến từ nước Chu là một nhỏ ngốc.

Mặc dù không nói rõ nhưng ta đoán mọi người đều biết cả rồi. Hiện tại có người khiêu chiến mà lại không dám ứng chiến, thật quá mất thể diện.

Phu quân chăm chú nhìn ta. Dường như ta đã bị chàng nhìn thấu.

Ta muốn nhận lời nhưng sợ mất mặt.

Kỳ thật ta đã tập nhảy múa từ lâu. Tiểu Đào nói ta nhảy đẹp hơn đám hoàng tỷ rất nhiều.

Ta đã nói với phụ hoàng nhiều lần nhưng ông ấy không tin, còn đuổi ta đi, bảo ta đừng làm chuyện bẽ mặt.

Ta cũng không biết khả năng nhảy múa của mình đạt tới mức nào.

“Nàng thấy được không?”

Phu quân dịu dàng hỏi ý kiến ta.

“Nếu nàng không thích thì cứ mặc kệ nàng ta.”

Có lẽ lo ta sợ sệt nên chàng nói thêm một câu.

Chàng nói xong câu đó, ta thấy rõ mặt của cô nương kia tái nhợt.

“Chàng không sợ bị ta làm cho mất mặt hả?”

Ta dè dặt hỏi, tiếng cực kỳ nhỏ.

Tiểu Đào dặn rồi, nói càng ít, giọng càng nhỏ càng tốt.

Trước đây ở trong cung, phụ hoàng không cho ta tiếp khách, mẫu hậu không thích ta, đám hoàng tỷ cũng không muốn chơi chung với ta.

Ta biết bọn họ ghét bỏ ta ngốc, nhưng ta rất nghe lời.

Phu quân không sợ mất mặt vì ta sao?

“Đừng sợ, ta sẽ không cười chê nàng.”

Một câu nói này khiến lòng ta sôi sục, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay lên, cũng muốn làm ra vẻ.

Phu quân đỡ trán: “Nàng cứ lên đi, giơ tay làm gì?”

? Ngại quá ngại quá, phản xạ có điều kiện.

32.

Mặc dù ta ngốc nhưng cũng học qua lễ nghi cung đình hơn mười năm. Không thể nói là xuất sắc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thiên kim của một hộ nhỏ.

“Ta hơi ngốc, có thể so tài nhảy múa được không?”

Ta không muốn thừa nhận nhưng chẳng còn cách nào khác.

Mọi người đều nghĩ như thế, vậy ta chính là một nhỏ ngốc thật rồi.

Làm nhỏ ngốc thì trên người cũng phải có sức nặng nha.

Nghe ta nói vậy, các hoàng tử, công chúa, đại thần đang ngồi đều sửng sốt.

Nghe đồn là một chuyện, tự chính chủ thừa nhận lại là chuyện khác.

Ai lại vô duyên vô cớ tự nhận mình là người ngốc. Xem ra Cần vương phi ngốc thật.

Ta nói xong, cô nương kia có vẻ xấu hổ.

Ta đoán nàng cũng không biết phải xử lý tình huống này ra sao.

Ngươi không thể quá so đo với một người ngốc đúng không? Ta đắc ý, ta thông minh lắm nha.

Đột nhiên ta nhớ tới lời của Tiểu Đào, đừng tự nhận mình ngốc.

Phu quân bị ta làm mất mặt rồi.

Ai lại muốn một người vợ ngốc cơ chứ…

Ta không dám nhìn chàng.

Cô nương kia lại lên tiếng: “Công chúa hẳn là mượn cớ từ chối…”

? Cô nương này… não có bệnh à?

“Ta nói ta ngốc là ngốc thật, tại sao cô nương không tin?”

Toi rồi, càng nói càng lộ, ta càng chột dạ, không dám nhìn phu quân.

“Khánh Dương quả thật tâm trí không đầy đủ.” Phu quân lên tiếng, mọi người xôn xao một phen.

Đây… thật sự là một nhỏ ngốc?

Cần Vương vậy mà cưới một nhỏ ngốc?

“Theo lời Khánh Dương, chỉ so nhảy múa.”

Phụ hoàng đã lên tiếng, không ai dám phản đối.

“Người nào thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng.”

Oa, có thưởng! Ta phải nhảy thật đẹp mới được.

33.

Cô nương kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: “Thần nữ chỉ có một tâm nguyện là được ở bên cạnh Cần Vương, xin bệ hạ tác thành.”

? Không phải thưởng cho người chiến thắng ư?

Sao nàng ta lại giở trò bịp bợm như vậy?

Ta kháng nghị: “Còn chưa so tài, sao cô nương muốn gì cũng được.”

Phu quân cười thích thú, không giấu được vui vẻ, nói nhỏ: “Nàng ta thắng rồi cũng không được như ý nguyện đâu. Nàng không cần lo.”

?? Chàng lớn hay hoàng thượng lớn?  Chàng nói là được hả? 

Ta đảo mắt, những người khác chắc không nghe thấy phu quân nói gì.

Phụ hoàng phất tay, chính thức bắt đầu so tài.

Cô nương kia nhảy trước, quả thật rất đẹp.

Ta nhìn không chớp mắt, mỹ nữ nhảy múa nhìn đều đẹp cả.

Điệu nhảy kết thúc, mọi người đều vỗ tay, chỉ có mỗi phu quân ngồi im.

“Khánh Dương, cứ nhảy như bình thường, đừng căng thẳng.”

Phụ hoàng nói, chắc sợ ta sẽ xấu hổ.

Ai cũng đánh giá thấp ta, ta sẽ cho mọi người được mở rộng tầm mắt!

Ta nhờ phụ hoàng chuẩn bị cho một cái yêu cổ*.

(*yêu cổ: vũ điệu dân gian, đeo trống ngang thắt lưng, vừa múa vừa gõ trống)

Nước Chu thịnh hành nhảy múa, vũ công cũng giỏi nhất, có thể múa với yêu cổ.

Trước đây ta nghe hoàng tỷ nói, múa với yêu cổ sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu vui vẻ. Ta đã tập cùng Tiểu Đào hơn mười năm.

Trong mười năm qua, ta ngã không biết bao nhiêu lần, Tiểu Đào còn nói sẽ không tập nữa, nhưng ta không nghe. Người ngốc một khi nghiêm túc thì sẽ cố chấp hơn người bình thường.

Ai nấy nhìn ta cũng đều sửng sốt. Ai mà ngờ một nhỏ ngốc lại có thể nhảy múa, thật kỳ lạ làm sao.

Ta nhón chân nhảy trên điệu trống.

Ta tập nó hơn mười năm, cuối cùng cũng có thể biểu diễn trước người ngoài.

Ta nhìn phu quân, qua ánh mắt muốn hỏi chàng ta nhảy thế nào.

Nhưng ánh mắt của phu quân sao lại trơ ra thế kia?

Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long.*

(*nằm trong “Lạc thần phú”, ý là hình dáng của nàng bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mỹ miều như dáng vẻ du long)

Điệu nhảy kết thúc, đại điện chìm vào im lặng.

Sao lại như vậy, ta tập hơn mười năm, uổng phí cả rồi.

Vừa nãy còn có tiếng vỗ tay, tại sao đến lượt ta lại không có gì.

“Không ngờ Khánh Dương còn có bản lĩnh này, giỏi lắm, giỏi lắm!”

Phụ hoàng dẫn đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay vang vọng không ngớt khắp đại điện.

Thắng bại đã phân, ta thắng rồi!

Đừng xem thường người ngốc, người ngốc cũng biết nhảy múa đó nha.

“Khánh Dương, con muốn gì, phụ hoàng sẽ cho con.”

Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra.

“Con muốn viên phòng với phu quân!”

Khí tụ đan điền, giọng vang rất to.

Ta thấy nụ cười của phụ hoàng đông cứng lại.

Phu quân có vẻ choáng váng, ngã xuống đất cũng không nhận ra.

Mọi người trong đại điện đều có biểu cảm kỳ lạ.

Viên phòng đáng sợ lắm hả? Mọi người bị gì vậy?

“……”

Rốt cuộc phụ hoàng không nói gì cả. Ông ấy cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu và nhiều món đồ hiếm lạ.

Tiểu Đào nói ta không biết xấu hổ. Sao ta có thể nói chuyện viên phòng ở chốn đông người như vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


34.

Phu quân muốn đưa ta trở về nước Chu.

Ta không muốn quay về, nhưng Tiểu Đào lại rất hào hứng. Nàng nói nàng muốn quay về để rửa sạch nỗi nhục trước đây.

Ta không hiểu nàng có ý gì.

Đội ngũ trở về nước Chu rất rầm rộ.

Ta không biết tại sao phu quân lại mang theo nhiều hành lý như vậy, phải dùng tới ba mươi chiếc xe ngựa mới chở được hết.

Quả nhiên hết liệt rồi thì khí phách cũng thăng lên.

Đến nước Chu, là hoàng huynh của ta và Lâm Thù Nguyên tiếp đón.

Hai người này nhìn thấy ta, mặt đầy vẻ khó tin. Thấy phu quân dìu ta, họ không vui nổi.

Không thể trách ta nha!

Tiểu Đào một hai nhất định phải cho ta ăn mặc thật đẹp.

Trên đầu đeo một đống trang sức, vừa xuống xe ta liền bị ngã. Mặt mũi lấm lem, quần áo bị hỏng, mắt cá chân bị trẹo. Sau khi thay quần áo,  ta không thể đi được nếu không có phu quân dìu đỡ.

Ta rất vui khi được gặp hoàng huynh. Huynh ấy là người duy nhất không gọi ta là nhỏ ngốc. Nhưng huynh ấy không thân với ta, cũng không thân với các hoàng tỷ, hoàng muội trong hậu cung.

Chẳng qua năm ta tám tuổi bị rơi xuống hồ, là hoàng huynh đi ngang qua gọi người kéo ta lên.

“Hoàng huynh!” Ta rụt rè gọi.

Hoàng huynh khẽ gật đầu xem như đáp lại rồi nói với phu quân: “Vẫn luôn nghe đến đại danh của Cần Vương, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.”

Phu quân gật đầu, đáp lại vài câu, mỉm cười đầy thâm ý.

Trở về hoàng cung khiến ta cảm thấy không vui.

Ta và phu quân ở trong một biệt viện.

Tối nay phụ hoàng sẽ mở tiệc chiêu đãi ta và phu quân.

Ta sống ở đây nhiều năm, đây là lần đầu tiên được tham dự một bữa tiệc như thế. Ta có chút lo lắng nhưng Tiểu Đào thì không.

Tiểu Đào nói với ta, lần này ta trở về cùng Cần Vương, đừng nói ta ngốc, dù ta nổi điên trong bữa tiệc cũng không một ai dám lên tiếng.

Ta hỏi tại sao, nàng nói ta thật là đầu gỗ.

Nước Chu là chư hầu của Đại Uyên. Cho dù phụ hoàng của ta là quốc vương, còn Cần Vương chỉ là thân vương*, nhưng chàng không cần phải hành đại lễ với phụ hoàng.

(*thân vương: hoàng thân, thân thích của vua)

Ta là người của Cần Vương, dĩ nhiên được thơm lây.

35.

Phu quân nói tối nay ta không cần chưng diện. Nhưng Tiểu Đào đã nói đây là cơ hội để ta nổi bật giữa đám đông.

Nàng ra sức trang điểm cho ta.

Nói thật là ta đã kinh ngạc đến phát ngốc khi nhìn vào gương. Thật sự đẹp quá!

Tiểu Đào nói bề ngoài của ta thuộc kiểu tươi sáng, uy nghi, mang đến cảm giác cao quý, đặt giữa đám đông, dù là nhỏ ngốc thì cũng có thể toát ra vẻ tôn quý độc đáo hút mắt từ cái nhìn đầu tiên.

Trang điểm xong, ta theo sát phía sau phu quân.

Tuy ta chưa từng dự tiệc nhưng ta biết phụ nữ phải ở sau đàn ông.

Dù cho mẫu hậu tôn quý đến mấy, bình thường đều ở phía sau phụ hoàng.

Ta thật sự muốn ở cùng một chỗ với phu quân.

Dường như chàng đọc được suy nghĩ của ta, đưa tay nắm chặt tay ta, song song bước vào đại điện.

Đây là lần đầu tiên ta chính thức bước vào đại điện.

Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi phía trên đại điện. Hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh ngồi ở bên.

Phía dưới là chỗ ngồi của nhiều văn võ bá quan.

Phụ hoàng và mẫu hậu nói đúng, ta thật sự không thích hợp đến đây, có quá nhiều người.

36.

Tư thế của phu quân thẳng tắp, ta cảm thấy hơi chột dạ.

Phải rồi! Cáo mượn oai hùm chính là như thế này.

“Gặp qua Chu Vương, Chu Vương hậu.”

Phu quân không cần hành đại lễ, cúi nhẹ đầu xem như hành lễ.

Ta vừa định quỳ lạy thì phu quân vội đỡ ta lên.

“Vương phi cũng giống như bản vương, phu thê một thể, tuy nàng là công chúa nước Chu nhưng cũng là vương phi của Đại Uyên ta, lễ này có thể miễn.”

Không… không cần quỳ?

Điều này thật tuyệt, chẳng trách Tiểu Đào nói ta có phúc.

“Cần Vương nói chí phải.”

Phụ hoàng mỉm cười với phu quân nhưng chưa bao giờ mỉm cười với ta.

“Khánh Dương ở bên Đại Uyên hết thảy thế nào?”

Phụ hoàng hỏi ta, nhưng lâu rồi không nghe phụ hoàng gọi ta là Khánh Dương nên ta có chút mông lung.

“Tốt chứ! Ăn ngon mặc đẹp! Không có người đánh tay, không có người phạt quỳ, cũng không có người gọi nàng là nhỏ ngốc.” Phu quân lạnh lùng đáp.

“Đúng đó, tốt lắm nha! Phụ hoàng còn cho con kẹo.”

Nghe ta gọi phụ hoàng, sắc mặt phụ hoàng của ta không được tốt.

Cảnh tượng khá là lúng túng, hoàng huynh phải đứng ra giải vây, dẫn theo văn võ bá quan đến hành lễ với phu quân.

Ta có cảm giác lần này phu quân đến đơn thuần chỉ vì muốn tính sổ.

“Bản vương và vương phi, phu thê một thể, tại sao các ngươi không hành lễ với vương phi?”

? Để hoàng huynh và hoàng tỷ hành lễ với ta?

Ta lắc đầu thật mạnh, xua tay, chuyện này là không thể!

Nhìn hoàng tỷ có vẻ không vui, mặt còn lạnh lùng, hoàng huynh thì cung kính hành lễ với ta và phu quân.

Ta lập tức đỡ hoàng huynh đứng lên.

Thấy hoàng huynh hành lễ với ta, các hoàng tỷ, hoàng muội cũng miễn cưỡng hành lễ.

“Tham kiến Cần Vương, Cần Vương phi.”

Ta định đi qua đỡ hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội đứng lên, nhưng phu quân nắm chặt tay ta, ta không đi được, đành ngồi nhìn bọn họ hành lễ với mình.

Bọn họ hành lễ xong thì tới lượt các văn võ bá quan, thân vương và quận vương theo sau.

Làm ta thấy ngại ngùng quá!

37.

Bữa tiệc bắt đầu.

Ta chăm chú nhìn các vũ công trong cung. Họ nhảy thật sự rất đẹp.

Ta vui vẻ ăn đồ phu quân gắp cho, không để ý tới hoàng tỷ đang trừng mắt nhìn ta, cũng không thấy ánh mắt đầy hứng thú của phu quân lướt qua người hoàng tỷ. 

Phụ hoàng không ngừng giới thiệu với phu quân, nhưng ta thấy phu quân chỉ đang diễn cho có lệ.

Điệu nhảy kết thúc.

Phu quân không có hứng thú, vừa bóc vỏ tôm cho ta vừa nói: “Nhảy không đẹp bằng nàng.”

Cuối cùng cũng lộ ra mục đích đến đây.

Tiểu Đào nói trường hợp của ta gọi là hòa thân, tức là hoàng đế Đại Uyên chỉ vung tay một cái, ta được chọn gả vào Đại Uyên.

Phụ hoàng và mẫu hậu của ta căn bản không có tư cách để từ chối.

Tuy nhiên, danh phận của ta vẫn chưa được định, hôn lễ chưa được cử hành, thuộc diện ở tạm.

Mặc dù lúc đó tam hoàng tử bị liệt, nhưng ta vẫn thuộc dạng trèo cao.

Chẳng qua phu quân lên tiếng đã trực tiếp nâng cao địa vị của ta lên nhiều.

“Đại Uyên Tiêu Khể Hoàn xin hỏi cưới công chúa Khánh Dương của nước Chu.”

Phu quân đứng lên, nắm lấy tay ta, mặc dù là hỏi xin nhưng không có một chút ý tứ cầu xin nào cả.

Phu quân nói vậy là muốn viên phòng với ta? Sau này sẽ không hưu ta nữa?

Phụ hoàng và mẫu hậu có vẻ kinh hãi, một mực không nói gì. 

Ta có chút lo lắng vội giơ tay lên, sợ phu quân hối hận.

“Con, con gả!”

Phu quân nhìn ta, lần đầu tiên cười rạng rỡ như vậy.

Mọi người đang có mặt, chỉ cần không ngu ngốc thì đều có thể nghe ra ý tứ của Cần Vương.

Cần Vương đến cửa hỏi cưới, chính thê vương phi chắc chắn là vị này. Nếu trong tương lai Cần Vương trở thành vua của Đại Uyên, sợ rằng vị này sẽ là vương hậu.

Đây… vua Đại Uyên đồng ý thật sao?

Nước Chu chỉ là nước nhỏ, công chúa còn là một nhỏ ngốc…

Phụ hoàng và mẫu hậu đều không dám lên tiếng.

Phu quân nói tiếp: “Lần này đến, một là vì mừng sinh nhật thứ mười sáu của Khánh Dương, hai là vì hỏi cưới.”

Nói xong, ba mươi rương quà được khiêng vào đại điện.

Thì ra là vậy, ba mươi rương này là dành cho ta.

Ta không nhịn được muốn mắng phu quân ngốc.

Dọc đường đi mang theo ba mươi rương đồ rất vất vả. Dù sao tất cả đều dành cho ta, để lại Đại Uyên không phải tốt hơn sao, mang theo đi đường rắc rối biết bao!

Tiểu Đào không khỏi mắng ta, người ngốc có phúc của người ngốc.

Cuối cùng phụ hoàng cũng lên tiếng.

“Cần Vương có thành ý như vậy,  viên ngọc quý trên tay bản vương liền giao cho Cần Vương rồi. Từ nhỏ Khánh Dương đã nghịch ngợm, mong Cần Vương đừng chê bai.”

Ta là viên ngọc quý trong tay phụ hoàng khi nào vậy? Ta luôn cho rằng đám hoàng tỷ, hoàng muội mới đúng.

38.

Sinh nhật thứ mười sáu của ta vô cùng hoành tráng, còn hơn cả hoàng tỷ.

Lần đầu tiên ta nhận được nhiều quà như vậy. Ta rất hưng phấn. 

Ngoài việc cho ta ba mươi rương đồ không rõ chứa gì bên trong, phu quân còn chuẩn bị một hộp nhỏ để mừng sinh nhật ta.

Đồ hiếm lạ gì vậy?

Ta mở ra xem, bên trong là kẹo ta thường hay ăn.

Ta vui vẻ ăn kẹo rồi lên giường nằm.

May là những lần sinh nhật trước đây đều tùy tiện trôi qua, nếu mọi thứ giống như hôm nay, phải tiếp nhiều người như vậy chắc mệt chết mất.

Tối nay còn có tiệc gia đình.

Ta thật sự không hiểu tại sao lại có nhiều tiệc như vậy.

Phu quân còn đặc biệt bàn với phụ hoàng tổ chức tiệc tối nay ở Ngự Hoa Viên.

Ngắm hoa, ngắm trăng, uống rượu. Nghe thì hay đó, nhưng ta sợ nhất là Ngự Hoa Viên. Bị chim công mổ, rơi xuống hồ sen, bị chó cắn. Tại sao mọi chuyện xui xẻo đều xảy ra ở Ngự Hoa Viên?

Ta khiếp sợ ngồi cạnh phu quân, trong khi chàng nói chuyện vô cùng thoải mái.

Ánh mắt của hoàng tỷ, hoàng muội nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

Ta hơi sợ, co rúm lại phía sau phu quân.

Chàng mỉm cười kéo ta ra: “Ở nhà mình còn sợ cái gì?”

Chàng lại quay sang nói chuyện với phụ hoàng.

“Hôm nay là sinh nhật của Khánh Dương, bản vương muốn tặng cho nàng một món quà, xin bệ hạ đồng ý.”

Lời này khiến mọi người không hiểu ra sao.

Ngươi muốn tặng cứ tặng, hà cớ gì ngươi tặng quà còn muốn người khác trả tiền!

Phụ hoàng đồng ý.

Phu quân thản nhiên nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tặng cho Khánh Dương một chiếc quạt lông công để nàng giải nhiệt trong những ngày nóng bức.”

Mọi người vẫn chưa hiểu ý của chàng, nhưng sắc mặt của hoàng tỷ đã trở nên lạnh lùng, tỷ ấy hiểu rồi.

Ta túm lấy áo của phu quân, chớp mắt ý bảo ta không nóng!

Chàng phớt lờ ta, nói tiếp: “Bản vương biết trong Ngự Hoa Viên có một con công, là vật cưng của vương hậu, mong vương hậu đồng ý.”

Mọi người hiểu rồi, ý Cần Vương chính là: Khánh Dương sợ nóng, ta muốn tặng cho nàng một chiếc quạt, ta thấy con công được vương hậu nuôi không tồi.

Con công mổ ta trong Ngự Hoa Viên là vật mà mẫu hậu yêu thích nhất.

Lúc ta bị công mổ, mẫu hậu đau lòng một đoạn thời gian vì mấy cọng lông công bị ta nhổ.

Phu quân không sợ mất mạng, dám đánh chủ ý lên con công của mẫu hậu!

Ta quên mất, trong mắt phu quân, phụ hoàng và mẫu có lẽ chẳng là gì cả!

“Ta, ta không cần quạt!” Ta vội vàng nói.

Phu quân quay đầu lại: “Hả? Canh hầm thì sao ư?”

Ta choáng, ban đầu chỉ là nhổ lông, hiện tại trực tiếp thành thức ăn luôn rồi?

Lần đầu tiên ta phát hiện ra miệng lưỡi của phu quân còn trơn tru hơn cả phụ hoàng và mẫu hậu.

Dù mẫu hậu có thích con công kia đến mấy, phu quân nói xong vẫn sai người bắt lấy nó.

39.

Kẻ thù giáp mặt lườm đến đỏ mắt.

Không biết con công này có nhận ra ta hay không mà cứ đi đi lại lại quanh lồ ng.

Ta thấy nó cũng rất tức giận, mổ người cũng đau lắm chứ.

Phu quân chán ghét nhìn nó như thể nhìn thấy thứ gì kinh tởm lắm.

Con công trông rất đẹp, sao phu quân lại không thích nó?

Mẫu hậu đau lòng nhìn nó, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy ắt có cảm tình.

Phu quân lấy ra một cây châm bạc, đưa qua đưa lại, mỉm cười với ta.

“Ngự y trong phủ nói, dùng châm bạc tẩm thuốc châm vào, dù là người hay động vật cũng sẽ hôn mê. Chẳng phải nàng thích nhổ lông công sao? Cho nàng nhổ thỏa thích!”

? Nhổ thỏa thích?

Ta giật mình.

Phụ hoàng và mẫu hậu cũng giật mình.

Ngoại trừ ta, mọi người cuối cùng cũng hiểu.

Mục đích chuyến đi này của Cần Vương là để chống lưng, trút giận thay cho nhỏ ngốc là ta!

Ta ngơ ngác nhìn dáng vẻ đau lòng của mẫu hậu.

Ta kéo mạnh góc áo của phu quân: “Nhổ hết lông, nó sẽ tr@n trụi xấu xí lắm.”

Phu quân không kiêng nể gì hết: “Nó mổ nàng. Chẳng phải nàng từng nói sớm muộn gì cũng sẽ nhổ trụi lông của nó hay sao?”

? Hả? Ta kể cho chàng vui thôi mà, chỉ là nói giỡn. Ta là nhỏ ngốc, không đến mức so đo với một con công.

Hoàng huynh tiến lên một bước, cầu xin thay cho con công: “Hoàng muội, mẫu hậu nuôi nó suốt bảy tám năm, cũng có tình cảm. Nếu muội thích quạt lông công, hoàng huynh sẽ tìm cho muội một chiếc thật đẹp.”

Đây là lần đầu tiên hoàng huynh nói với ta nhiều lời như vậy.

Ta còn chưa lên tiếng thì phu quân đã lạnh nhạt từ chối.

“Một con vật nuôi bảy tám năm đã nảy sinh tình cảm, không biết tình cảm mẹ con hơn mười năm của vương hậu đối với Khánh Dương có bằng tình cảm dành cho con súc sinh này không.”

Sắc mặt của phụ hoàng và mẫu hậu đều không tốt.

Cần Vương chính là người thích bao che khuyết điểm.

Phụ hoàng biết mình đuối lý, không dám nói nhiều nhưng vẫn nhìn ta.

Đây là muốn ta ra mặt?

Ta nhìn phu quân.

Không ngờ phu quân lại ấu trĩ như vậy, còn so ta với một con công.

“Nó là chim, ta nhổ lông nó, đương nhiên nó sẽ mổ lại rồi!”

“Nàng không giận?”

Ta lắc đầu: “Ta nhổ lông nó, nó mổ ta, đạo lý hiển nhiên. Mẫu hậu có nhiều con gái. Ta vừa hiền vừa ngốc, người không yêu thương chăm sóc ta bằng những đứa con khác, đó là chuyện đương nhiên. Dù ta không vui nhưng cũng không oán hận.”

Phu quân mỉm cười lắc đầu, nói ta thật sự ngốc quá. 

Dù nói ta ngốc, nhưng ta nghe ra trong đó không có ý mắng nhiếc ta.

Con công của mẫu hậu được cứu, nhưng phu quân vẫn đích thân nhổ một cọng lông đưa cho ta. Tất nhiên là bị mổ rồi.

Phụ hoàng và mẫu hậu kinh hãi không ít.

Phu quân đưa lông công cho ta, dịu dàng nói với ta: “Ta nhổ lông nó, nó mổ ta. Dù ta là hoàng tử vương gia hay là dân thường, dù ta ngốc hay bị liệt, nó đều sẽ mổ ta. Vậy nên nó mổ nàng không phải vì nàng ngốc.”

Ta nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như có thứ gì đó tan chảy.

Năm đó sau khi ta nhổ lông công, mọi người vụng trộm nói vì ta là nhỏ ngốc nên con công mới mổ ta.

Hóa ra con công không chỉ mổ ta mà còn mổ phu quân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


40.

Bọn ta ở lại nước Chu nửa tháng.

Hoàng cung bây giờ không giống với hoàng cung mà ta từng sống hơn mười năm qua.

Không ai dám gọi ta là nhỏ ngốc. Mọi người sẽ hành lễ với ta, gọi ta là công chúa. Ngay cả hoàng huynh cũng bắt đầu nói chuyện với ta nhiều hơn.

Còn có Ngự Hoa Viên, còn có hồ sen, đều không giống trước đây.

Phu quân nói trước khi đi, chàng muốn ngắm hoa sen trong hồ.

Nhưng mùa đông lạnh lẽo làm gì có hoa sen.

Chưa kể phu quân còn muốn ăn củ sen tươi.

Hoàng tỷ run như cầy sấy kể từ khi phu quân muốn nhổ lông con công. Hễ thấy ta là tỷ ấy tránh mặt, giống như nhìn thấy ôn thần vậy.

Ta không biết tại sao lại như thế, còn đặc biệt đi hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào nói: “Đó gọi là có tật giật mình, công chúa sợ bị vương gia chỉnh đốn.”

Ta kinh ngạc: “Tỷ ấy là hoàng tỷ của ta, tại sao phu quân lại muốn chỉnh đốn tỷ ấy?”

Tiểu Đào tỏ vẻ bất lực nhìn ta rồi nói: “Hay là đi tìm danh y kiểm tra não cho người được không.”

Đứng trước hồ sen, ta được bọc trong áo khoác lớn giống như một con gấu to.

Ta sợ lạnh, lúc nhỏ bị rơi xuống hồ, ốm một trận. Ta ngược lại không để ý chuyện này lắm, chỉ cần mặc thêm áo là được.

Nhưng phu quân nghe thấy, đột ngột dùng sức bóp nát chén trà.

Phu quân thật là mạnh mẽ!

Nhìn trong hồ sen, đừng nói hoa sen, ngay cả một gốc cỏ cũng không có.

Phu quân nói chuyện với phụ hoàng và mẫu hậu: “Phụ hoàng của ta thích ăn củ sen ngày đông, bản vương đã tìm khắp cả nước nhưng không có. Nghe vương phi nói, hồ sen ở nước Chu có thể mọc ra củ sen vào mùa đông, thật là thần kỳ.”

Phụ hoàng có vẻ xấu hổ.

Củ sen mọc trong hồ vào mùa đông chẳng phải là chuyện kể vớ vẩn ư?

Sao ta không biết phụ hoàng thích ăn củ sen nhỉ?

Nhưng tìm củ sen dưới hồ vào mùa đông là việc vô cùng khó khăn. Lúc nhỏ ta chưa từng tìm thấy!

Hoàng tỷ run rẩy như cái sàng.

Lạnh hả? Ta cởi áo khoác định đưa cho hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ, nếu thấy lạnh thì mặc thêm áo vào, sẽ không phát run nữa.”

Hoàng tỷ còn chưa đưa tay ra nhận thì phu quân đã lấy lại áo khoác, quấn chặt nó quanh cơ thể ta.

“Nghe nói công chúa Khánh Vân biết bí mật về củ sen dưới đáy hồ, không biết có thể làm phiền công chúa xuống hồ tìm giúp bản vương hay không?”

Hoàng tỷ tiếp tục run rẩy, nhìn phụ hoàng cầu cứu.

“Thân thể Khánh Vân yếu đuối…”

Phụ hoàng còn chưa nói xong, phu quân đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Khánh Dương khi đó chưa đến mười tuổi đã xuống hồ tìm củ sen, từ đó mắc chứng sợ lạnh. Công chúa Khánh Vân năm nay đã tròn mười tám, thân thể khỏe mạnh, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Ai nói Cần Vương đến để chúc mừng sinh nhật công chúa Khánh Dương? Rõ ràng là đến để tính nợ!

Bao che khuyết điểm đến tột độ mà. Ngay cả con công mổ công chúa Khánh Dương cũng không tha. 

Trong lúc nhất thời, lòng người hoảng loạn.

Hoàng tỷ nghe nói mình phải xuống hồ, không chỉ run rẩy mà còn rơi nước mắt lã chã.

Chuyện này đến đây được rồi, không thì để ta xuống hồ vậy.

“Phụ hoàng thích ăn củ sen, để ta xuống hồ tìm cho.”

Ta giơ tay, ta từng xuống đó rồi, chỉ hơi lạnh thôi.

“Nàng không phải là con gái ruột của phụ hoàng, nàng vẫn nguyện ý xuống hồ tìm củ sen cho ông ấy sao?”

Ta gật đầu thật mạnh, phụ hoàng đối xử với ta rất tốt, cho ta kẹo, chưa bao giờ hung dữ với ta.

Thấy ta gật đầu, phu quân rất vui vẻ.

Nhưng chàng chỉ cười với ta, đối với những người còn lại trên bờ hồ, giọng điệu của chàng không được tốt lắm.

“Công chúa Khánh Vân tròn mười tám tuổi, nhìn thấy đáy hồ đóng băng đã hết sức kinh sợ. Không biết Khánh Dương năm tám tuổi rơi xuống hồ đã có tâm trạng thế nào.”

Trên bờ hồ sen, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu còn có hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh và một số đại thần thân cận, trong đó có cả Lâm Thù Nguyên.

Lòng dạ của Cần Vương quả là hẹp hòi.

Cuối cùng ta cũng hiểu, phu quân là đang nhắc đến chuyện lúc nhỏ ta bị rơi xuống hồ.

Người rõ là cao lớn nhưng sao lòng dạ hẹp hòi như vậy, đã qua nhiều năm, ta quên từ lâu rồi.

“Chàng người lớn, sao cứ chấp nhặt chuyện cũ mãi thế!” Ta kéo lấy góc áo của phu quân, “Phụ hoàng thích ăn của sen, để ta xuống tìm cho, sao chàng cứ kêu hoàng tỷ hoài vậy! Dưới đó lạnh lắm!”

Phu quân tiếp tục bị ta chọc cười.

Giúp nhỏ ngốc trút giận khó lắm chẳng đùa.

Thôi bỏ đi, nàng thấy vui là được.

Phu quân nói phụ hoàng không ăn củ sen nữa, hoàng tỷ không cần phải xuống hồ.

Nhưng chàng vẫy tay một cái, kiến nghị với phụ hoàng lấp hồ sen đi.

Phụ hoàng vậy mà đồng ý…

Nói nghe thử tại sao lại phải lấp hồ. Ngày hè, hoa sen trong hồ nở rất đẹp mà.

Tiểu Đào nói: “Đây gọi là giết một người răn đe trăm họ. Con công bắt nạt người đã bị nhổ lông, hồ sen chỗ người rơi xuống trực tiếp bị san lấp. Bây giờ ai dám gây sự với người!”

41.

Phu quân có rất nhiều thủ đoạn.

Phụ hoàng rất cưng chiều hoàng tỷ, tỷ ấy muốn làm gì cũng được.

Cưỡi ngựa trong lâm viên hoàng gia.

Điều khiến ta khó chịu nhất chính là con ngựa.

Sau khi bị ngã ngựa, mọi người nói ta bị ngốc rồi.

Vì vậy đã nhiều năm ta không đến lâm viên hoàng gia, cũng không cưỡi ngựa nữa.

Phu quân cưỡi ngựa đẹp trai quá, ta nhìn không rời mắt.

Chàng nhảy xuống ngựa.

Phụ hoàng khen ngợi kỹ năng cưỡi ngựa của chàng rất tốt.

Phu quân xua tay, nói bản lĩnh học được trên chiến trường tự nhiên nhìn đẹp mắt hơn mấy kỹ năng mang tính hình thức.

Khi nhắc đến ai là người cưỡi ngựa giỏi nhất, hoàng tỷ của ta chắc chắn là người đứng đầu.

Phu quân đề nghị muốn xem hoàng tỷ biểu diễn kỹ năng cưỡi ngựa.

Phụ hoàng đồng ý, nhưng hoàng tỷ có vẻ rất hoảng sợ.

Chẳng lẽ tỷ ấy cũng sợ ngã?

Hoàng tỷ lên lưng ngựa, cưỡi ngựa quả thật không tồi, ước gì ta cũng có thể cưỡi ngựa giỏi như vậy.

Nhưng cả người hoàng tỷ cứ run lên như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Hoàng tỷ đang định xuống ngựa thì nghe phu quân lạnh lùng nói: “Công chúa Khánh Vân cẩn thận, đừng để bị ngã ngựa giống Khánh Dương!”

Chạm vào nỗi đau rồi, kỹ thuật của ta đâu có cùng đẳng cấp với hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ của ta rất lợi hại! Chàng biết cái rắm!”

Ta đang châm chọc chàng, không ngờ hoàng tỷ lại không nhận nổi lời khen.

Nghe phu quân nói vậy, tỷ ấy nhất thời mất tập trung, con ngựa phát điên lên, hất văng tỷ ấy xuống ngựa.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thù Nguyên lao đến đón được hoàng tỷ.

May mắn quá, mọi người đều bị dọa sợ một phen.

Phu quân nhìn Lâm Thù Nguyên, nâng cằm lên.

“Là hắn đẩy nàng phải không?”

Ta gật đầu, cú đẩy đó rất mạnh, hại ta ngã phịch mông xuống đất.

Dựa theo tính cách hẹp hòi của phu quân, lẽ ra chàng đã dạy dỗ Lâm Thù Nguyên từ lâu, tại sao đến giờ vẫn chưa có hành động gì?

Những lời trên là của Tiểu Đào nói với ta.

Ta cau mày, hắn chỉ đẩy ta ngã đau mông thôi mà, có gì phải dạy dỗ chứ?

Muốn ta đẩy hắn ngã ngồi trên đất hay gì?

Lúc nhỏ có lẽ ta sẽ làm như vậy, nhưng từ sau mười tuổi, ta không còn như thế nữa.

Hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên nhận lỗi, nói mình nhất thời mất tập trung khiến con ngựa bị kinh sợ, hại ta và phu quân hú hồn một phen.

Phu quân cười nhạt, nhìn đánh giá Lâm Thù Nguyên, sau đó mắng ánh mắt của ta quá kém.

“Công chúa Khánh Vân vẫn còn may mắn, hôm nay ngựa chỉ bị kinh sợ, lại có người giải cứu.”

Chàng liếc mắt qua Lâm Thù Nguyên, ánh mắt chứa đầy ý định giết người.

Vị hôn phu? Nghe chướng tai thật.

Ta kháng nghị, sao phu quân có thể cười trên nỗi đau của người khác như vậy!

“Hoàng tỷ suýt bị ngã, chàng còn nói lời châm chọc.”

Ta nổi giận đùng đùng, nhưng không dám đi lên nói chuyện với hoàng tỷ.

Tỷ ấy không thích ta, ta ngốc cũng cảm nhận được.

Phu quân bất lực nhìn ta, muốn trút giận thay ta khó quá. Nếu người khác gặp phải những chuyện này, chỉ cần có cơ hội thì đã trả thù theo cách của mình từ lâu. Ta lại ngốc quá, bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền.

Vương phi của mình, ta còn có thể làm gì, thôi thì để ta cưng chiều nàng vậy.

“Được được được, ta không nói nữa.”

Mọi người đều phát hiện, Cần Vương nói chuyện với người khác đều xưng “bản vương”, nói chuyện với ta thì xưng “ta”. Chẳng qua ta không nhận ra điều này.

Hôm nay cưỡi ngựa xong, bọn ta quay về thu xếp hành lý chuẩn bị trở về Đại Uyên.

Sau khi tạm biệt phụ hoàng và mẫu hậu, mới đi được vài bước, phu quân lại quay lại.

Chàng nhìn Lâm Thù Nguyên. Hắn đang ôm hành lý quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.

Phu quân lên tiếng: “Có một số người nhìn nhầm ngọc quý ra mắt cá, ngu xuẩn.”

Nói xong, chàng rời đi cùng ta.

Đi rồi ta mới đeo bám hỏi chàng, Lâm Thù Nguyên nhầm ngọc quý nào ra mắt cá? Mua đồ cổ bị lừa sao?

Phu quân chỉ cười chứ không trả lời.

Ta và phu quân đi rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Lâm Thù Nguyên nhìn theo bóng lưng hai người hồi lâu mà chưa lấy lại được tinh thần.

Lúc nhỏ hắn có quan hệ rất tốt với công chúa Khánh Dương. Nhưng từ khi nàng bị ngốc, hai người chưa từng gặp nhau.

Lúc gặp lại, nàng bổ nhào vào lòng hắn. Quần áo nhếch nhác, mặt mũi đầy bụi, nhìn chẳng ra dáng một công chúa chút nào.

Hắn theo bản năng đẩy ra, không ngờ ở đây tụ tập nhiều người như vậy. Sau đó hắn muốn xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

42.

Cuối cùng ta và phu quân cũng quay về Đại Uyên.

Tiểu Đào nói chuyến đi về nước Chu lần này chính là để rửa nhục.

Ta chỉ hiểu, hóa ra những gì phu quân làm ở hoàng cung là vì muốn trút giận cho ta.

Ai ui, ta bị con công mổ, chàng bắt nó.

Ta bị rơi xuống hồ, chàng lấp hồ.

Ta bị hoàng tỷ bắt nạt, chàng bắt nạt lại tỷ ấy.

Lâm Thù Nguyên đẩy ta, chàng mỉa mai hắn.

Trời ơi, phu quân của ta thật là nhỏ mọn, sau này ta phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được đắc tội với chàng!

Trên đường về, phu quân hỏi ta tại sao không hận hoàng tỷ, phụ hoàng và mẫu hậu?

Ta suy nghĩ rồi đáp: “Mọi người không thích chàng, chàng lại cứ ép buộc người ta thích chàng, nào có đạo lý như vậy?

Lúc đầu phu quân còn ngẩn ngơ, im lặng vài giây rồi cười.

Ta hỏi sao chàng lại cười.

Chàng nói may là chàng không nhìn nhầm ngọc quý ra mắt cá.

Lại tỏ ra thần bí, gì mà ngọc quý không phải ngọc quý, mắt cá không phải mắt cá.

Tại sao người có học lại thích khoe khoang như vậy!

43.

Vài ngày sau khi trở về Đại Uyên, ta và phu quân chuyển chỗ ở.

Phu quân hỏi ta thích nơi như thế nào, ta suy nghĩ rất lâu mới trả lời được: “Nơi có hoa, có cây, có sông, có núi.”

Phu quân gật đầu đồng ý, hứa sẽ đưa ta đến một nơi như vậy.

Ta thầm nói trong lòng, phu quân thật sự cho rằng ta ngốc sao?

Vương gia không thể rời khỏi kinh thành. Vậy mà vẫn muốn lừa gạt ta!

Nhưng không ngờ mấy ngày sau, bọn ta thật sự thu dọn mọi thứ, một đường xuôi về phương nam. Đi theo còn có Tiểu Đào và ám vệ của phu quân.

Ám vệ của phu quân nhìn có vẻ không dễ chọc, mặt lạnh tanh, gọi là Thập Nhất, hắn và Tiểu Đào cưỡi ngựa bên ngoài, còn ta và phu quân ở trong xe ngựa. Ta ăn, phu quân đọc sách.

Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào nói ta thật may mắn. Vương gia không cần ngai vàng, chỉ muốn nhỏ ngốc là ta.

Ta không hiểu, Tiểu Đào cẩn thận giải thích với ta.

“Vương thượng ưu ái vương gia, nếu sau này vương gia lên ngôi, vương hậu không thể là một nhỏ ngốc. Người đã hiểu chưa?” Tiểu Đào hỏi ta.

Ta lắc đầu.

Tiểu Đào tức giận thở gấp, mắng ta sao ngốc quá!

“Vì người mà vương gia không muốn làm hoàng đế nữa đó!”

“Hả? Vì ta?” Ta hết sức kinh hãi.

Tiểu Đào gật đầu, nói tiếp: “Nhị hoàng tử và vương gia có cùng một mẹ, quan hệ rất tốt. Hiện tại xem ra ngai vàng sẽ được truyền lại cho nhị hoàng tử.”

Ta mải mê suy nghĩ về những gì Tiểu Đào đã nói, thậm chí không để ý phu quân đang đến gần, lúc tỉnh táo lại thì phu quân đã lấy mất quả đào ta đang ăn dở hai miếng. Chàng đưa nó lên miệng cắn thêm miếng nữa.

“Ngọt thật.”

Ta nhìn quả đào, lại nhìn phu quân, cuối cùng hỏi: “Phu quân, chàng không thích làm hoàng đế hả?”

“Nàng muốn làm hoàng hậu không?” Phu quân hỏi ngược lại ta.

Ta vội vã lắc đầu.

Chàng cười khẽ: “Nàng không muốn làm hoàng hậu, vậy ta làm hoàng đế làm gì?”

Ơ… Nói nghe cũng đúng.

Nhìn bộ dạng mông lung của ta, phu quân cười lớn: “Nhỏ ngốc nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa!”

44.

Phu quân kể lúc chàng bị liệt, nhiều người đến thăm chàng, trong ánh mắt thương xót còn ẩn giấu sự hả hê trước nỗi đau của người khác.

Ta ngắt lời phu quân: “Tại sao lại hả hê?”

Phu quân tỏ vẻ bất lực, ánh mắt như muốn nói “Nàng để ta kể hết được không?”

“À à à, chàng kể tiếp đi!”

Phu quân nói tiếp, khoảng thời gian đó chàng rất ngờ nghệch vô tri. Nghĩ đến sau này chân khỏe lên, chàng sẽ đi khắp nơi, du ngoạn núi non sông nước, không vì quốc gia, chỉ sống cho mình.

Ta lại ngắt lời chàng: “Ý chàng là gì?”

Phu quân không nhịn được trợn mắt: “Chính là muốn đưa nàng đi chơi khắp nơi!”

Ta hiểu câu này, cũng hết sức đồng ý, gật đầu như điên.

45.

Thoắt cái ba năm trôi qua.

Cần Vương của Đại Uyên đã biến mất ba năm.

Có người nói Cần Vương qua đời vì bệnh, vương phi ngốc cũng đi theo.

Có người lại nói Cần Vương và vương phi ngốc sống ẩn cư rồi.

Vô số lời đồn đại nhưng không ai biết bọn họ thật sự ở đâu.

Quán trà.

Người kể chuyện kể lại những chiến tích anh hùng năm đó của Cần Vương.

“Nhớ lại những năm tháng ấy, Cần Vương dẫn theo ba ngàn quân tinh  nhuệ tiêu diệt đội quân năm mươi ngàn người của địch…”

Người kể chuyện kể đến đoạn cao trào còn vỗ mạnh xuống bàn.

Một cô nương xinh đẹp có đuôi mày cong cong giơ tay lên.

“Thật, thật sự lợi hại như vậy?”

Người kể chuyện nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, có chút lơ đễnh.

Ở nơi thôn quê này lại có một cô nương xinh đẹp đến thế.

“Đó là đương nhiên, Cần Vương là kỳ tài dẫn binh kia mà!”

Cô nương xinh đẹp còn muốn hỏi gì đó thì bị một người đàn ông vô cùng tuấn tú, khí thế hiên ngang bắt lấy.

“Mới không để ý một chút mà nàng đã trốn đi rồi?”

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, còn có chút cưng chiều.

“Ta sai rồi, phu quân ơi ~”

“Đi thôi ~ về nhà ăn cơm.” Giọng điệu bất lực nhưng đong đầy yêu thương.

Người đàn ông đang xách một chiếc giỏ nhỏ đựng rau và cá.

Hai người dần dần đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói như chuông bạc của cô nương đó.

“Phu quân, hôm nay ăn cá à? Thích quá!”

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom