Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mưu Kế Thứ Nữ - Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Mưu Kế Thứ Nữ - Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,440
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Mưu Kế Thứ Nữ - Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm

Mưu Kế Thứ Nữ - Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm
Tác giả: Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm
Tình trạng: Đã hoàn thành




Đám tang của Đích mẫu, phụ thân lại dắt về một đứa con gái riêng.

Cả phủ chìm trong sắc trắng tang tóc, chỉ có ả ta là phấn son lòe loẹt, váy áo hồng tươi.

Tỷ tỷ nhìn ả với ánh mắt sắc lẹm, dọa cho ả ta sợ hãi rúc sau lưng phụ thân, nước mắt lưng tròng, ra vẻ đáng thương vô cùng.

Phụ thân nắm lấy tay ả, giọng điệu cưng chiều: "Đừng sợ, đây là tỷ tỷ con, sau này đây chính là nhà con, đợi thêm một thời gian nữa, cha sẽ đón cả nương con đến đây."

Đứng bên cạnh, ta nhìn mà thầm cười khẩy.

Hai người này, sao mà dám thế chứ?

Tỷ tỷ ta là người trọng sinh đấy!
 
Chương 1: Người xuyên không


Ta tên là Thẩm Vân Như, là Nhị tiểu thư thứ xuất của phủ Trung Dũng Bá.

Phụ thân Thẩm Tri Chương xuất thân từ một gia đình thế gia sa sút, nhờ có tài văn chương hơn người, trong hội thơ Nguyên Tiêu được Đoan Dương Quận chúa để mắt, trở thành Quận mã, được đặc cách phong tước Bá, từ đó sống những ngày tháng an nhàn sung sướng suốt hai mươi năm.

Nương ta, Lâm thị, vốn là nha hoàn hồi môn của Đoan Dương Quận chúa, bởi vì tình cảm chị em thân thiết không nỡ để bà ấy rời phủ, nên đã được nâng lên làm di nương.

Đoan Dương Quận chúa là người mạnh mẽ, quyết đoán, nương ta lại không có ý tranh giành sủng ái, trong phủ từ trên xuống dưới luôn phân biệt tôn ti trật tự, hòa thuận sống chung.

Bà ấy cứ ngỡ mình đã quản thúc được phụ thân ta ngoan ngoãn nghe lời, cho đến khi bà ấy đột ngột qua đời vì bạo bệnh, cũng không hề biết rằng, kỳ thực phụ thân ta từ trước khi cưới đã có một mối tình thanh mai trúc mã là Giang Ấu Vi, nuôi ở bên ngoài hơn mười năm, sinh ra một đứa con gái chỉ nhỏ hơn tỷ tỷ ta có một tháng.

Đích mẫu vừa mới mất, ngay cả thời gian để tang cũng chưa qua, phụ thân ta đã vội vàng dẫn đứa con riêng Thẩm Vận Chi vào cửa.

Kiếp trước, Thẩm Vận Chi kia khóc lóc đáng thương, tỷ tỷ Thẩm Ngạo Tuyết lại thiện lương đơn thuần, cho phép ả ta và người mẹ ngoại thất kia vào phủ.

Ai ngờ Thẩm Vận Chi cùng với mẹ ả ta tuy bề ngoài yếu đuối, không thể tự lo liệu, nhưng nội tâm lại nham hiểm độc ác.

Tỷ tỷ ta bị bọn họ hãm hại đến mức mất trinh trước khi cưới, hủy hoại hôn sự với Thái tử, bất đắc dĩ phải gả cho vị hôn phu của Thẩm Vận Chi là An Vương Nam Cung Tuân.

Thẩm Vận Chi lại chiếm đoạt vị trí của tỷ tỷ, thay thế tỷ tỷ gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.

Sau này, Nam Cung Tuân tạo phản đoạt vị, lên ngôi Hoàng đế, lại muốn lập Thẩm Vận Chi làm Hoàng hậu.

Tỷ tỷ đang mang thai tám tháng, lại bị Nam Cung Tuân lấy cớ làm thuốc dẫn cho Thẩm Vận Chi, m.ổ b.ụ.n.g lấy con, ôm hận mà chết.

Còn gia đình ngoại tổ của nàng, cả ngàn người, đều bị Nam Cung Tuân g.i.ế.c sạch.



Kiếp này, nàng mang theo thù hận trở về, gặp thần g.i.ế.c thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật, thề phải khiến cho đôi gian phu dâm phụ kia trả giá!

Ồ, ngươi hỏi ta làm sao mà biết được những chuyện này ư?

Bởi vì ta là người xuyên không.

Đây là một cuốn tiểu thuyết trọng sinh, báo thù, nghịch tập, vả mặt mà ta đã từng đọc.

Trong cốt truyện nền của kiếp trước, ta là một pháo hôi, không lâu sau đã bị mẹ con ả ta hại chết.

Trong cốt truyện kiếp này, ta là một người qua đường ăn dưa, ăn dưa, ăn dưa...

Nghe được những lời nói trơ trẽn của hai cha con kia, tỷ tỷ mặc áo tang, trên đầu cài hoa trắng, phất tay áo đứng dậy, khí thế vô cùng sắc bén.

Đằng sau, một đám nha hoàn, người hầu hùng hổ đi theo, ta vội vàng cũng bước theo.

Nàng lạnh lùng nhìn Thẩm Vận Chi đang đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy sự cao ngạo và khinh thường: "Con nha đầu hoang dã từ đâu đến, không biết phép tắc như vậy?

"Mẫu thân ta, Đoan Dương Quận chúa vừa mới qua đời, còn đang trong thời gian để tang, vậy mà ngươi dám ăn mặc như thế này xuất hiện ở linh đường của bà, là đang coi thường uy nghiêm của Hoàng tộc sao?"

Thẩm Vận Chi bị dọa đến mức vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt long lanh như ngọc trai lăn dài trên má, bám chặt lấy cánh tay của lão cha cặn bã phụ thân, bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Tỷ tỷ, Chi Nhi không cố ý, Chi nhi chỉ nghĩ rằng, lần đầu tiên về phủ, nên ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể thất lễ..."

Tỷ tỷ không đợi ả ta nói xong, tiến lên "Chát" một cái cho ả ta một cái tát tai thật mạnh.


"Câm miệng! Ai là tỷ tỷ của ngươi?

"Ngươi là con hoang dã từ đâu chui ra, cũng xứng gọi ta là tỷ tỷ?"

Thẩm Vận Chi bị đánh cho loạng choạng, nếu không có lão cha cặn bã phụ thân đỡ lấy, thì đã ngã lăn ra đất rồi.

Lão cha cặn bã tức giận đến mức mặt đỏ tía tai: "Ngươi! Ngươi thật quá quắt!

"Đây là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể ra tay đánh nó?"

Ta nhìn mà thấy hả hê, lúc đọc truyện, ta ghét nhất là nữ phụ ác độc Thẩm Vận Chi này.

Thấy ả ta bị đánh, ta còn vui hơn cả tự mình ra tay.

Ta bước đến bên cạnh, đỡ lấy tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ bớt giận, đừng làm tổn hại đến sức khỏe."

Lão cha cặn bã tức đến run cả người: "Vân Như, ngay cả con cũng..."

Ta vội vàng rụt người về phía sau tỷ tỷ.

Thiết lập nhân vật của ta là một thứ nữ nhút nhát, sợ sệt, nhu nhược, không thể phá hỏng thiết lập này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ta gây chuyện.

Tỷ tỷ thấy vậy, quả nhiên đau lòng cho ta.

Nàng vỗ nhẹ tay ta, an ủi: "Vân Như đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây!"
 
Chương 2: Lén lút ăn dưa


Sau đó quay sang nói với lão cha cặn bã: "Phụ thân có phải đã quên rồi không, người là Quận mã, muốn nạp thiếp phải được sự đồng ý của mẫu thân, phải qua trình tự của Tông Chính phủ.

"Ả ta bất quá chỉ là con của ngoại thất, không danh không phận, dựa vào đâu mà vào phủ?"

Lão cha cặn bã bị tỷ tỷ phản bác đến mức không nói nên lời, lắp bắp nói:

"Ngươi... ngươi thật quá quắt, ta là cha ngươi!

"Mẹ ngươi đã mất, chuyện trong phủ này còn chưa đến lượt ngươi làm chủ!"

Tỷ tỷ tức giận nói: "Người mới là người quá quắt! Mẫu thân qua đời, ta là đích trưởng nữ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đương nhiên do ta quản lý.

"Mẫu thân ta là Đoan Dương Quận chúa, em gái ruột của Hoàng thượng, người dám để bà ấy ra đi không yên lòng sao?

"Tin hay không ta sẽ viết một lá đơn gửi lên Hoàng thượng, tố cáo người tội tư cách đạo đức bại hoại, coi thường Hoàng tộc?"

Nói xong, không thèm nói nhảm với bọn họ nữa, nàng hét lớn: "Người đâu! Đem con nha đầu không rõ lai lịch này đuổi ra ngoài cho ta!

"Nếu Bá gia không muốn ở lại trong phủ, thì cũng ném ra ngoài luôn!"

Lão cha cặn bã ăn bám mười mấy năm, được bảo vệ quá kỹ.

Cứ tưởng mình thanh cao, là do Đích mẫu dựa vào thân phận Quận chúa ép buộc ông ta, bao nhiêu năm nay, tuy ông ta sống sung sướng, tiêu tiền như nước, nhưng ông ta không hề vui vẻ.

Bây giờ Đích mẫu đã chết, con gái ruột của ông ta vậy mà lại không cho ông ta đón bạch nguyệt quang và con gái riêng vào phủ.

Thực sự là đại nghịch bất đạo, đại bất hiếu!



Vì vậy, hơn bốn trăm tháng tuổi, chưa đến bốn mươi tuổi, ông ta uất ức ngồi trước cửa khóc lóc:

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi bất hiếu!”

"Ngươi coi thường luân thường đạo lý, vậy mà dám đối xử với cha mình như vậy!”

"Ta và nương của Chi nhi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nếu không phải mẹ ngươi ép ta làm Quận mã, thì Chi nhi và nương nó mới là chính thất và đích nữ của ta!”

"Bao nhiêu năm nay, trong lòng ta luôn áy náy với mẹ con bọn họ, vất vả lắm mới đợi được mẹ ngươi qua đời, muốn đón bọn họ về để bù đắp cho bọn họ, không ngờ ngươi lại không cho phép!”

"Ngươi là con gái ta, ta là cha ngươi! Ngươi dựa vào đâu mà không cho phép?”

"Ngươi có biết, bao nhiêu năm qua, mẹ con bọn họ đã chịu bao nhiêu uất ức không?"

Giang Ấu Vi và Thẩm Vận Chi đã chịu bao nhiêu uất ức, ta không biết, nhưng lão cha cặn bã phụ thân kia thì đúng là rất uất ức.

Đường đường là Trung Dũng Bá, vậy mà không màng đến thể diện, ngồi trước cửa nhà mình khóc lóc, khiến cho người qua đường vây xem, chỉ trỏ bàn tán.

Nếu không phải là "tình yêu đích thực", ta tuyệt đối không tin.

"Kia chẳng phải là Trung Dũng Bá Thẩm Tri Chương sao? Sao lại bị đuổi ra khỏi phủ rồi?"

"Đáng đời! Ai đời chính thất vừa mới mất, còn đang trong thời gian để tang, đã vội vàng dẫn con riêng của ngoại thất vào cửa chứ?"

"Đại tiểu thư trong phủ tức giận, liền đuổi cả Trung Dũng Bá và đứa con riêng kia ra ngoài."

"Hừ! Tính tình cũng thật là ghê gớm, sau này e rằng chẳng có nhà nào dám cưới."

"Chuyện này thì không cần ngươi phải lo lắng, Thẩm đại tiểu thư sắp đính hôn với Thái tử điện hạ rồi, người ta là Thái tử phi tương lai đấy!"


Vị bằng hữu ăn dưa này, tin tức rất chuẩn xác.

Thẩm Vận Chi trà xanh kia, mặt sưng vù, ngồi phịch xuống bên cạnh lão cha cặn bã, trong mắt tràn đầy ghen tị và oán hận.

Thấy ta nhìn ả, liền lập tức khôi phục lại bộ dạng bông hoa nhỏ bé yếu đuối, ngây thơ vô tội, ủy khuất cúi đầu xuống.

Ta nhỏ giọng nói bên tai tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, phụ thân nói như vậy, truyền vào trong cung, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ biết được, có thể sẽ hiểu lầm đấy?"

Thái tử Nam Cung Lăng chính là nam chính của câu chuyện này.

Trong cốt truyện kiếp trước, hắn yêu sâu đậm tỷ tỷ Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết bị hãm hại mất trinh với An Vương, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu phải gả cho em trai mình, bị ép cưới Thẩm Vận Chi làm vợ.

Nhưng trong suốt một năm hắn và Thẩm Vận Chi thành hôn, chưa từng chạm vào Thẩm Vận Chi một ngón tay.

Ngược lại, Thẩm Vận Chi luôn lén lút qua lại với Nam Cung Tuân.

Cuối cùng, ả ta còn cấu kết với Nam Cung Tuân, lấy Thẩm Ngạo Tuyết và đứa con trong bụng nàng ra uy hiếp, hại c.h.ế.t Nam Cung Lăng.

Lúc đọc truyện, ta rất thích cặp đôi oan gia này.

Tuy biết kiếp này hai người sẽ đến được với nhau, nhưng ta nhớ mẫu thân của Thái tử là Hoàng hậu nương nương hình như không thích tỷ tỷ lắm.

Là một fan CP, ta cảm thấy mình cần phải nhắc nhở nàng ấy một chút.

Tỷ tỷ nghe vậy liền nhìn ta, khẽ cười: "Muội muội bị rơi xuống nước bệnh một trận, hình như trở nên thông minh hơn rất nhiều."

Vẻ mặt hóng hớt của ta lập tức cứng đờ, kéo khóe miệng cười gượng.
 
Chương 3: Muốn ôm ôm


"Vân Như chẳng qua chỉ là quan tâm tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không thích, sau này Vân Như sẽ không nói nhiều nữa..."

Không ngờ tỷ tỷ chỉ cười, xoa đầu ta: "Thông minh hơn, là chuyện tốt."

Ư! Tỷ tỷ thật ấm áp, muốn ôm tỷ tỷ ghê!

Nhưng mà, nàng ấy sẽ không phát hiện ra ta đã thay đổi linh hồn chứ?

Lão cha cặn bã và trà xanh nhỏ thích mất mặt, tỷ tỷ thì không chiều theo bọn họ.

Ngay trước mặt hai người, đóng sập cửa phủ lại.

Thấy khóc lóc, đập cửa cũng vô dụng, lão cha cặn bã chỉ đành xấu hổ đứng dậy, lau nước mắt, dẫn theo trà xanh nhỏ trở về căn nhà nhỏ ở Vi Thủy hạng mà ông ta mua cho Giang Ấu Vi.

Giang Ấu Vi kỳ thực ban đầu cũng xuất thân từ gia đình quan lại, chỉ tiếc phụ thân ả ta vì tham ô mà bị cách chức, ả ta cũng lưu lạc chốn phong trần, trở thành ca kỹ.

Nhưng ả ta số may, chưa hát được mấy ngày đã liên lạc được với lão cha cặn bã, được lão cha cặn bã chuộc thân, nuôi ở một căn nhà hai gian trong Vi Thủy hạng.

Lão cha cặn bã là con trai thứ xuất của phủ Vũ An Hầu, tuy sa sút, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, trong nhà sẽ không đồng ý để một người con gái xuất thân kỹ nữ như vậy gả vào.

Huống chi lão cha cặn bã còn nhất quyết muốn cưới ả ta làm chính thất, ông nội biết được, đánh cho ông ta một trận, đuổi ra khỏi nhà.

Lão cha cặn bã ở bên Giang Ấu Vi, cũng tiêu d.a.o khoái lạc được một thời gian.

Nhưng rất nhanh, tiền tài trong tay đã bị bọn họ tiêu xài hết sạch.

Lúc này, Đoan Dương Quận chúa, vị đại gia bị hại xuất hiện!



Bà ấy nhìn trúng lão cha cặn bã, chiêu ông ta làm Quận mã, cho ông ta cuộc sống giàu sang phú quý, chức quan tước vị, nuôi ông ta béo tốt, cơm bưng nước rót.

Nhưng lão cha cặn bã, bề ngoài thì cung kính nghe lời bà ấy, sau lưng lại lén lút với Giang Ấu Vi, cùng nhau hút m.á.u bà ấy.

Cái gì mà bị ép cưới? Phì! Rõ ràng là ông ta tự nguyện!

Bây giờ ăn no rồi lại chê cơm nguội, đồ khốn nạn!

Nguyên chủ của thân thể này, kiếp trước chính là vì nhìn thấy Thẩm Vận Chi tư thông với An Vương mà bị đẩy xuống nước c.h.ế.t đuối.

Còn Lâm di nương, chỉ vì phát giác ra sự thật, muốn đòi lại công bằng cho con gái, đã bị Giang Ấu Vi vu oan thông dâm với quản gia, bị lão cha cặn bã đánh chết.

Những chuyện này tuy chỉ là phông nền, nhưng ta, người đã trở thành Thẩm Vân Như, đã sớm cảm nhận được nỗi đau của nguyên chủ.

Ta muốn xem, Thẩm Vận Chi trà xanh này kiếp này sẽ bị ngược đãi thành cái dạng gì.

Đoan Dương Quận chúa qua đời, Lâm di nương đau lòng sinh bệnh.

Vì vậy, bà ấy không chứng kiến cảnh lão cha cặn bã dẫn trà xanh nhỏ đến gây sự hôm nay.

Biết được tỷ tỷ đã đuổi hai cha con vô liêm sỉ kia ra khỏi cửa, bà ấy liền khen: "Làm tốt lắm!”

"Quận chúa vừa mới qua đời, còn chưa qua bảy ngày, lão gia vậy mà dám dẫn con hoang kia đến linh đường của Quận chúa gây rối!”

"Không ngờ, ông ta lại dám giấu Quận chúa làm ra chuyện như vậy, lừa gạt cả trên dưới phủ chúng ta..."


Ai nói không phải chứ?

Nói thật, lão cha cặn bã kia, ngoại trừ khuôn mặt còn tạm được, biết làm ra vẻ có chút tài văn chương, thì chỗ nào cũng không ra gì.

Đoan Dương Quận chúa là một người phụ nữ mạnh mẽ, nếu bà ấy không chết, chắc chắn sẽ có quả ngon để dành cho ngoại thất, con riêng và cả lão cha cặn bã kia.

Chỉ tiếc là bà ấy ra đi quá sớm, kiếp trước tỷ tỷ lại được bảo vệ quá kỹ, mới để cho mẹ con ả ta cướp mất gia đình.

Lâm di nương nắm tay ta, dặn dò:

"Vân Như, Quận chúa đối xử với ta ân trọng như núi, bà ấy ra đi đột ngột, trong lòng tỷ tỷ con chắc chắn rất đau khổ.

"Con là muội muội duy nhất của nó, lúc này nhất định phải đứng về phía nó, cùng nó đồng lòng, con hiểu chưa?"

Ta cảm nhận được tình cảm của Lâm di nương dành cho Đoan Dương Quận chúa, gật đầu đồng ý.

Tuy Lâm di nương là nha hoàn hồi môn của Quận chúa, sau đó được nâng lên làm di nương, nhưng hai người luôn duy trì mối quan hệ chủ tớ tình thâm.

Đoan Dương Quận chúa cũng không dùng xuất thân của Lâm di nương để chèn ép bà ấy, còn trả lại giấy bán thân, xóa bỏ thân phận tiện tịch của bà ấy.

Cho nên thân phận của bà ấy là lương thiếp, có thể được nâng lên làm chính thất, khác hẳn với những tỳ thiếp và tiện thiếp thông thường.

Bởi vì Lâm di nương và Đoan Dương Quận chúa đồng lòng, nên lão cha cặn bã cũng không thích Lâm di nương, sau khi có ta rồi, ông ta cũng ít khi đến phòng bà ấy.

May mà Lâm di nương cũng không có tình cảm gì với lão cha cặn bã, chỉ chuyên tâm đóng cửa phòng lại, dạy dỗ ta mà thôi.

Tỷ tỷ nghe lời nhắc nhở của ta, quả nhiên không chậm trễ, ngày hôm sau liền mang theo đơn kiện, đến cửa cung kêu oan.
 
Chương 4: Cứ thế mà chết luôn sao?


Đoan Dương Quận chúa xuất thân từ Vương phủ Hằng thân vương, là em gái ruột của đương kim Hoàng thượng, tuy Hằng thân vương đã qua đời, nhưng mấy người anh trai của bà ấy vẫn còn đó.

Cũng là người được cả nhà cưng chiều từ nhỏ, mấy người cậu của tỷ tỷ đều làm quan trong triều, biết được trong đám tang của muội muội vậy mà lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, liền nhảy ra, tham gia tố cáo lão cha cặn bã.

Vì vậy, lão cha cặn bã không chỉ bị khiển trách, mà còn bị cách chức.

Ban đầu còn có một chức quan nhàn tản là Tán kỵ tướng quân, bây giờ ngay cả chút bổng lộc ít ỏi này cũng không còn.

Bây giờ tỷ tỷ làm chủ gia đình, không thể nào cho lão cha cặn bã một đồng nào.

Lão cha cặn bã và bạch nguyệt quang cùng cô con gái rượu của ông ta sống ở bên ngoài một tháng không ai quản thúc, liền không chịu nổi nữa.

Trước đây, ông ta tiêu xài hoang phí bên ngoài, đều là ghi nợ, sau đó sai người mang hóa đơn đến phủ để quản gia thanh toán.

Nhưng tỷ tỷ đã cắt đứt chi tiêu của ông ta, những cửa hàng đó không nhận được tiền, cũng không cho ông ta ghi nợ nữa.

Lẽ ra, Giang Ấu Vi ở bên ông ta hơn mười năm, ruộng vườn, đất đai, bạc tiền chắc chắn đã vơ vét được không ít.

Nhưng Giang Ấu Vi làm sao có thể bỏ tiền ra chứ?

Mới hơn một tháng, đã bắt đầu khóc than nghèo khổ, nói rằng trong nhà không còn tiền tiêu, lại nói tỷ tỷ nhắm vào ả ta.

Dắt theo Thẩm Vận Chi và lão cha cặn bã đến cổng phủ Trung Dũng Bá đập cửa.

"Đại tiểu thư hận ta thì thôi, nhưng Chi nhi là con ruột của lão gia mà! Sao ngay cả em gái ruột của mình cũng không dung thứ được?

"Ta đúng là xuất thân kỹ nữ thấp hèn, nhưng trước đây cũng xuất thân từ gia đình quan lại, lưu lạc chốn phong trần không phải là do ta tự nguyện, rõ ràng là ta và Bá gia ở bên nhau trước, là Quận chúa chen chân vào..."



Quả nhiên là xuất thân ca kỹ, có chút kỹ năng diễn xuất, ả ta tuy đã luống tuổi, nhưng vẫn khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, khiến lão cha cặn bã đau lòng muốn chết:

"Vi nương! Nàng đừng nói như vậy!”

"Đều là do đứa con gái bất hiếu này, ngay cả ta là cha nó mà nó cũng dám cãi lại!”

"Thẩm Ngạo Tuyết! Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã dặn dò quản gia không cho chúng ta thanh toán tiền không? Đây là phủ Trung Dũng Bá, ta là cha ngươi! Ta mới là chủ gia đình!"

Tỷ tỷ nghe vậy liền cười.

"Phụ thân, người oan uổng con gái rồi.

"Không phải con gái keo kiệt, không cho quản gia thanh toán cho người, mà là trên sổ sách của người, căn bản chẳng có đồng nào cả!

Nhớ năm đó, khi mẫu thân gả cho người, người chẳng có gì trong tay, nếu không phải Bệ hạ ban tước Bá, lại xây phủ Bá, người đã phải ở rể Vương phủ Hằng thân vương rồi.

Chi tiêu trong ngoài phủ bấy lâu nay, đều dựa vào của hồi môn của mẫu thân, bổng lộc và thuế má ít ỏi của người đã bù vào cho ngoại thất và con gái ngoan của người rồi.

Thế mà vẫn không đủ, hàng năm mẫu thân còn phải bù lỗ cho người thêm mấy vạn lượng.

Những chuyện này, đều có sổ sách ghi chép rõ ràng.

Ta là con gái duy nhất của mẫu thân, theo luật pháp Đại Ngụy, của hồi môn của nữ tử sau khi qua đời sẽ do con cái thừa kế.

Người là cha, chẳng lẽ lại để con gái lấy của hồi môn và tiền riêng của mình, nuôi người cùng ngoại thất và con gái riêng của người sao?"

Tỷ tỷ nói những lời này, là ở ngay trước cửa phủ.

Trên đường người qua kẻ lại, đều nghe thấy cả.


Từng người từng người đều chỉ trỏ lão cha cặn bã này.

"Trung Dũng Bá đúng là mặt dày, ăn bám mà còn vênh váo, lần đầu tiên thấy đấy.

Ngoại thất và con gái của ả ta mới là kẻ vô liêm sỉ đến cùng cực, đáng tiếc Đoan Dương Quận chúa đến c.h.ế.t vẫn bị che mắt.

Này, đừng nói nữa, đôi mẹ con này trông cũng xinh đấy chứ, nếu treo biển ở Phi Tiên Các, ta nhất định sẽ đến ủng hộ..."

Lời bàn tán của đám đông, đều lọt vào tai ba người.

Lão cha cặn bã và Giang Ấu Vi tức đến mặt mày xanh mét.

Nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn hơn, da mặt dày hơn, ngoài việc trừng mắt nhìn chúng ta đầy giận dữ, cũng chẳng làm được gì.

Thẩm Vận Chi lại chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nước mắt lưng tròng, nhìn tỷ tỷ đầy căm hận, rồi đ.â.m đầu vào cổng phủ.

Không biết là nàng ta tức giận đến mức mất trí, hay thật sự không chịu nổi sự sỉ nhục này, muốn c.h.ế.t quách cho xong.

Lực đạo và tốc độ đó, e rằng thần tiên cũng khó cứu.

Ta vội vã chui vào lòng tỷ tỷ, cả người run lên không ngừng.

Không phải sợ hãi, mà là run lên vì kích động.

Tiểu trà xanh chẳng lẽ cứ thế mà c.h.ế.t luôn rồi sao?

Thật vui quá!
 
Chương 5: Nam nữ thụ thụ bất thân


Nhưng điều tôi không ngờ tới là, ngay trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người đột nhiên xuất hiện, bay đến chắn trước mặt Thẩm Vận Chi, rồi ôm lấy nàng ta, ngã sang một bên rồi âu yếm hỏi: "Cô nương, cô không sao chứ?"

Thẩm Vận Chi khóc đến nước mắt lưng tròng, mơ màng mở mắt, nhìn thấy nam tử trước mặt thì sững người.

"Là ngươi?"

Rồi lại giãy nảy lên: "Sao ngươi lại cứu ta? Để ta c.h.ế.t đi! Để ta c.h.ế.t đi!"

Ta nhìn rõ tướng mạo của nam nhân trước mặt, lập tức hít một hơi lạnh.

Phát ra ngôn ngữ loài người tuyệt mỹ: "Đệt!"

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là lão chồng cặn bã kiếp trước của tỷ tỷ, An Vương Nam Cung Tuân sao?

Bọn họ vậy mà đã quen biết nhau từ trước khi Thẩm Vận Chi vào phủ?

Ta biết Nam Cung Tuân, dù sao trong những tư liệu ta tiếp nhận được, nguyên chủ chính là vì nhìn thấy hắn và Thẩm Vận Chi tư thông, bị Nam Cung Tuân tự tay ném vào trong nước cho c.h.ế.t đuối.

Tỷ tỷ càng không xa lạ gì hắn, kiếp trước chính là tên nam nhân này, tự tay m.ổ b.ụ.n.g nàng ấy, móc ra đứa con còn chưa ra đời, làm thuốc dẫn cho Thẩm Vận Chi.

Tỷ tỷ bị bọn họ hành hạ đến mức trọng sinh, lúc này nhìn thấy tên cặn bã Nam Cung Tuân, tay ôm ta siết chặt, hận ý trong mắt bùng phát.

"An Vương điện hạ?"

Nam Cung Tuân ôm Thẩm Vận Chi, vẻ mặt quan tâm và đau lòng, ánh mắt nhìn tỷ tỷ lại lạnh hơn băng.

"Biết là bản vương, còn không hành lễ?

Đại tiểu thư phủ Trung Dũng Bá thật uy phong, giữa ban ngày ban mặt, dám coi thường mạng người, trong mắt ngươi còn vương pháp sao?"



Tên cặn bã này, hắn đang sủa cái gì vậy?

Tỷ tỷ chắc không ngờ sẽ gặp Nam Cung Tuân ở đây, hơi thở có chút bất ổn.

Ta ôm tay tỷ tỷ, tựa vào lòng nàng, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Tỷ tỷ, sao An Vương điện hạ lại ôm Vận Chi? Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ thật là không biết xấu hổ..."

Lời nói của ta, đã thành công mở rộng phạm vi câu chuyện.

Mọi người đều nhìn hai người với ánh mắt tò mò.

Thẩm Vận Chi dường như lúc này mới phát hiện, cả người nàng ta đều bị Nam Cung Tuân ôm trong lòng, bàn tay to của Nam Cung Tuân áp sát eo thon của nàng ta, hai người kề sát nhau không một kẽ hở.

Thẩm Vận Chi kinh hô một tiếng, rồi đỏ mặt, đẩy Nam Cung Tuân ra.

Tỷ tỷ nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tuân và Thẩm Vận Chi.

"An Vương điện hạ và Thẩm Vận Chi là quan hệ gì? Giữa ban ngày ban mặt, ôm ấp nàng ta, còn ra thể thống gì?"

Nam Cung Tuân không ngờ tỷ tỷ sẽ trực tiếp chất vấn hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống:

"Ta và cô nương này chỉ gặp qua một lần, vừa rồi thấy nàng ta muốn tìm đến cái chết, nhất thời tình thế cấp bách mới... Ngươi đừng có ngụy biện!"

Ta liếc hắn một cái, bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "An Vương điện hạ thật là không biết lý lẽ, sao người nói tỷ tỷ ta được, tỷ tỷ ta lại không nói người được?"

Chó hai mặt, cút xéo!!!

Tỷ tỷ vỗ nhẹ mu bàn tay ta, giao ta cho đại nha hoàn Hải Đường của nàng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh hành lễ với Nam Cung Tuân.



Trực tiếp chất vấn: "Điện hạ mắt nào thấy ta coi thường mạng người?

Nữ tử này, tự nhiên không lý do gì lại muốn đ.â.m đầu vào cổng phủ Trung Dũng Bá nhà ta, ta còn chưa chê nàng ta làm ô uế cửa nhà ta, nàng ta có gì mà phải ấm ức?"

Lúc này, hộ vệ của An Vương đã đi dò la xung quanh.

Nghe vậy liền ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Điện hạ, cô nương này là con gái của Trung Dũng Bá và ngoại thất, chủ mẫu Đoan Dương Quận chúa đầu thất chưa qua, Thẩm bá gia đã vội vàng muốn đón người vào phủ, đại tiểu thư đương nhiên không chịu...

Hơn nữa, Bệ hạ có ý định gả Thẩm đại tiểu thư cho Thái tử điện hạ, chúng ta tốt nhất đừng nên đắc tội."

Câu nói đầu tiên của hắn, quả thực khiến Nam Cung Tuân bình tĩnh lại.

Chuyện như vậy, đặt ở bất kỳ gia đình quyền quý nào, đều không thể dung thứ.

Nhưng câu nói sau, lại khiến hắn lập tức nổi giận.

Lập tức hừ lạnh một tiếng: "Vị hôn thê của Thái tử thì sao? Vương tử phạm pháp còn xử như thứ dân, ngươi là con gái, bá đạo ác độc, bất hiếu bất kính, đuổi cha ruột ra khỏi phủ, để cốt nhục của cha lưu lạc bên ngoài!

Đức hạnh như vậy, sao làm Thái tử phi, sau này sao làm mẫu nghi thiên hạ?"

Lời này, rõ ràng là không phân biệt đúng sai mà nhắm vào tỷ tỷ!

Tỷ tỷ lập tức nổi giận: "Luật pháp Đại Ngụy điều nào quy định, nhất định phải để ngoại thất và con gái của ngoại thất vào phủ?

Hơn nữa, mẫu thân đầu thất chưa qua, cho dù cha muốn nạp thiếp, cũng phải đợi thêm một thời gian mới phải chứ?

Chuyện dung túng cha nạp ca nữ tiện tịch làm thiếp, ta là con gái không dám làm.

Truyền ra ngoài, xem thử có vị khuê nữ nào, bằng lòng gả cho ngươi làm kế thất!"
 
Chương 6: Thêm dầu vào lửa


Lời nói của tỷ tỷ, khiến lão cha cặn bã và Giang Ấu Vi đều sững sờ.

"Ai nói ta muốn nạp Vi nương làm thiếp?"

Tỷ tỷ một câu phản bác lại: "Chẳng lẽ, cha còn muốn lập ả ta làm chính thất???

Vậy con gái thà c.h.ế.t trước cửa phủ này còn hơn!

Phủ Trung Dũng Bá chúng ta dù sao cũng là gia đình quyền quý, nếu cha cưới một ca nữ tiện tịch làm chính thất, truyền ra ngoài, ta và muội muội còn mặt mũi nào mà sống trên đời này?"

Ta vội vàng lau nước mắt khóc lóc:

"Quá mất mặt, nếu người ta biết, người ta sẽ nói gì về phủ Trung Dũng Bá chúng ta, tỷ tỷ, ta không muốn sống nữa!

Chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây, để bảo toàn danh tiết!

An Vương điện hạ, người giúp đôi mẹ con này bức tử tỷ muội chúng ta, xem người ăn nói thế nào với Bệ hạ!"

Tục ngữ nói, kẻ hung dữ sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng.

Giang Vận Chi là một mình đ.â.m đầu, chúng ta là hai người đ.â.m đầu.

Tỷ tỷ là đích nữ phủ Trung Dũng Bá, cháu gái họ của đương kim Thánh thượng.

Nam Cung Tuân chỉ là một hoàng tử thứ xuất, chuyện lớn như vậy, chỉ cần hắn có não, cũng không dám gây ra.

Nhưng điều ta không ngờ tới là, Nam Cung Tuân thật sự không có não.

Nghe thấy lời của chúng ta, còn lên tiếng khiêu khích:

"Tìm c.h.ế.t tìm sống để dọa bản vương? Được! Các ngươi cứ thử đ.â.m đầu xem!

Bản vương không tin các ngươi thật sự dám đâm..."

Lời hắn còn chưa dứt, một đội nhân mã vội vàng chạy về phía bên này, bao vây bên ngoài phủ Trung Dũng Bá.



Thái tử Nam Cung Lăng mặc áo giáp bạc, sau lưng khoác áo choàng đỏ như máu, từ trên tuấn mã nhảy xuống, chạy đến trước mặt tỷ tỷ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?"

Ồ! Nam chính cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

CP ta ship là thật!

Hải Đường quả nhiên là đại nha hoàn của tỷ tỷ, kiếp trước nàng ấy vì bảo vệ tỷ tỷ, đã bị Nam Cung Tuân b.ắ.n tên thành cái sàng.

Lúc này liền chạy ra, tố cáo tội ác của Nam Cung Tuân:

"Thái tử điện hạ, người đến rồi.

An Vương điện hạ thật độc ác, Quận chúa nhà chúng ta vừa mới qua đời, hắn liền giúp đỡ ngoại thất và con gái riêng này, muốn bức tử tiểu thư và nhị tiểu thư nhà chúng ta!"

Ta cũng vừa khóc vừa tố cáo: "Thái tử điện hạ! An Vương điện hạ vậy mà nói tỷ tỷ ta bá đạo độc ác! Còn nói tỷ ấy không xứng làm Thái tử phi của người.

Tỷ tỷ ta nổi tiếng ôn nhu hiền thục, rõ ràng là bị bọn họ bức thành ra nông nỗi này!"

Nam Cung Lăng quả nhiên rất tức giận, trừng mắt nhìn Nam Cung Tuân: "Từ khi nào, Thái tử phi của cô là ai, lại đến lượt lục hoàng đệ ngươi làm chủ rồi?"

Nam Cung Lăng là đích tử của Hoàng hậu, là vị vua tương lai.

Hơn nữa hắn không chỉ là Thái tử, còn có chiến công và binh quyền.

Nam Cung Tuân chỉ là một hoàng tử, vừa mở miệng đã là quân thần khác biệt rồi.

Kiếp trước, nếu không phải Nam Cung Tuân và Thẩm Vận Chi lấy tính mạng của tỷ tỷ ra uy hiếp, nam chính căn bản sẽ không thua!

Nam Cung Tuân tên tiểu nhân này, cút xéo!!!

Quả nhiên, Nam Cung Lăng vừa nói xong, Nam Cung Tuân lập tức không dám kiêu ngạo nữa:

"Thái tử điện hạ bớt giận, thần đệ không dám!"



Ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, vừa sụt sịt vừa khóc lóc tố cáo:

"An Vương điện hạ nói mình không dám, tiểu nữ thấy An Vương điện hạ dám lắm đấy chứ!

Vì con gái của một ca nữ tiện tịch, mà muốn bức tử tỷ muội chúng ta.

Thái tử điện hạ, người phải làm chủ cho ta và tỷ tỷ!"

Nam Cung Lăng và tỷ tỷ thanh mai trúc mã, tỷ tỷ lại yêu thương ta, nên Nam Cung Lăng luôn coi ta như em gái ruột.

Thấy ta khóc đến mức đáng thương như vậy, lập tức nổi trận lôi đình:

"Lục đệ, ngươi ỷ vào thân phận hoàng tử của mình, vậy mà dám uy h.i.ế.p hoàng thân quốc thích?

Đoan Dương Quận chúa là đường muội của phụ hoàng, xét về thân phận, Tuyết Nhi và Như Nhi đều phải gọi ngươi một tiếng biểu ca!"

Nam Cung Tuân bị mắng đến m.á.u chó đầy đầu, có chút không phục:

"Vậy... Thẩm cô nương cũng là con gái của Trung Dũng Bá, nàng ấy cũng là biểu muội của ta..."

Nam Cung Lăng suýt nữa bị hắn làm cho tức chết.

"Con gái của ngoại thất, không danh không phận, cũng xứng so sánh với Tuyết Nhi sao?

Ta thấy ngươi bị nữ nhân này làm cho hồ đồ rồi, ngay cả đích thứ, tôn ti trật tự cũng không phân biệt được nữa!"

Thấy Nam Cung Tuân còn muốn mở miệng, liền trực tiếp quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau về phủ, đóng cửa tự kiểm điểm?"

"Chuyện hôm nay, cô sẽ tâu lên phụ hoàng!"

Nam Cung Tuân phẫn nộ, trừng mắt nhìn ta một cái, lại nhìn Thẩm Vận Chi, luyến tiếc rời đi.

Thẩm Vận Chi thấy Nam Cung Tuân đi rồi, không còn ai chống lưng cho mình nữa, quá kích động nên ngất xỉu.

Giang Ấu Vi và lão cha cặn bã ôm nàng ta khóc lóc om sòm, cứ như nàng ta đã c.h.ế.t vậy.
 
Chương 7: Thổ lộ


Ta vội vàng kéo mọi người vào phủ, nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, mau vào trong đóng cửa lại.

Đây là nàng ta tự ngất, không ai chạm vào nàng ta, cẩn thận quay lại lại đổ tội cho chúng ta!"

Lão cha cặn bã xưa nay không coi trọng ta - nhị nữ nhi này, lần đầu tiên gào to tên đầy đủ của ta:

"Thẩm Vân Như!"

Ta không nói hai lời, đóng sầm cửa lại.

Cấm quân của Nam Cung Lăng canh giữ bên ngoài, lão cha cặn bã và ba người kia có khóc c.h.ế.t cũng không vào được.

Người vây xem ngày càng đông, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, chỉ đành khiêng Thẩm Vận Chi, lủi thủi bỏ chạy.

Nam Cung Lăng thắp hương cho Đoan Dương Quận chúa, đứng nói chuyện với tỷ tỷ ở dưới mái hiên.

Ta và Hải Đường nắm tay nhau, đứng sau hóng hớt CP.

Hải Đường: "Thái tử điện hạ thật anh minh thần võ, thật xứng đôi vừa lứa với tiểu thư."

Ta: "Đúng vậy đúng vậy."

Hải Đường: "Tiểu thư số khổ, may mà có Thái tử điện hạ ở bên, nếu không ngoại thất và đứa con hoang kia không chừng đã vào cửa rồi!"

Ta: "Ai nói không phải chứ?"

Hải Đường nghe thấy lời của ta, kỳ quái quay đầu nhìn ta, còn mang theo chút ghét bỏ.

"Nhị tiểu thư, người có thể tự mình nói được hai câu không?"

Ta: "Hai người họ khi nào thì thành thân? Thôi cứ động phòng luôn đi!

Ta muốn xem, sinh con! Sinh con!"

Hải Đường sợ hãi bịt miệng ta lại.

"Nhị tiểu thư, người vẫn nên ít nói thôi.

Quận chúa còn đang trong thời gian chịu tang mà!"

Lời này của Hải Đường, quả thực đã nhắc nhở ta.



Kiếp trước, tỷ tỷ chính là vì phải chịu tang Đoan Dương Quận chúa ba năm, mới để cho đôi mẹ con kia có cơ hội.

Lần này ta phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự của hai người, tránh đêm dài lắm mộng.

Nghĩ vậy, ta vội vàng chạy về phía tỷ tỷ và Nam Cung Lăng.

Tỷ tỷ có chút kinh ngạc nhìn ta: "Như Nhi, chạy vội như vậy làm gì, xảy ra chuyện gì sao?"

Ta quỳ xuống trước mặt Nam Cung Lăng: "Thái tử điện hạ, cầu xin người sớm cưới tỷ tỷ ta đi!"

Tỷ tỷ sững người: "Muội nói gì vậy, mẫu thân còn đang trong thời gian chịu tang..."

Ta giải thích: "Như Nhi biết, theo lý mà nói, đích mẫu qua đời tỷ tỷ phải chịu tang đích mẫu ba năm.

Nhưng chẳng phải cũng có quy củ trong vòng trăm ngày chịu tang, có thể tự do kết hôn sao?

Thái tử điện hạ đã hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ nỡ lòng để người đợi ba năm?

Như Nhi còn nhỏ, thay đích mẫu chịu tang ba năm cũng mới mười bảy tuổi.

Tỷ tỷ gả đi đi, để Như Nhi thay tỷ chịu tang!"

Lời nói của ta, khiến tỷ tỷ đỏ mặt, cũng đỏ cả hốc mắt.

Nam Cung Lăng tán thành nhìn ta.

"Tuyết Nhi, cô thấy muội muội nàng nói có lý, cô sẽ lập tức hồi cung, nói chuyện hôn sự của chúng ta với phụ hoàng, nàng chờ cô!"

Tỷ tỷ có chút do dự: "Nhưng mà..."

Ta nhanh chóng ghé vào tai nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Sản nghiệp trong phủ này đều là của hồi môn của đích mẫu, tỷ nếu xuất giá, là phải mang theo toàn bộ của hồi môn đi đấy.

Đến lúc đó, cho dù cha có cứng rắn đón đôi mẹ con kia vào phủ, cũng chẳng vớt vát được gì!

Tỷ mau gả đi đi!"

Tỷ tỷ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng cũng không nói gì.

Nam Cung Lăng ở lại một lúc rồi cáo từ, lúc đi để lại cho tỷ tỷ mười hộ vệ.



Những hộ vệ đó như thần giữ cửa đứng canh bên ngoài phủ Trung Dũng Bá, ngay cả một con ruồi cũng không dám bay vào phủ.

Ta vừa nghĩ, quay về nói tin tốt này cho Lâm di nương, liền bị tỷ tỷ gọi vào phòng.

Ta có chút bất an bước vào phòng, liền thấy tỷ tỷ mặt không cảm xúc ngồi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Ta không hiểu sao trong lòng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống.

"Tỷ tỷ, gọi Như Nhi đến có chuyện gì?

Có phải Như Nhi làm sai gì không?"

Tỷ tỷ nhìn ta chằm chằm hồi lâu, rồi bật khóc.

Ôm lấy mặt ta, đau lòng nói: "Như Nhi, là muội... trở về rồi sao?"

Ta ngẩn người, không hiểu ý của tỷ tỷ.

Nàng hạ giọng, nói bên tai ta: "Có phải muội cũng... c.h.ế.t đi sống lại rồi không?"

Ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tỷ tỷ:

Chương 15

"Tỷ tỷ, tỷ..."

Trưởng tỷ ôm đầu ta, nói: "Muội không cần nói, tỷ tỷ đều biết, bởi vì tỷ tỷ cũng giống như muội.

Muội có biết, tỷ tỷ nhìn thấy muội bị người ta từ trong nước vớt lên, trong lòng đau đớn đến nhường nào không?

Còn cả di nương nữa, người tốt như vậy, thế mà lại...

Là tỷ tỷ vô dụng, không bảo vệ được các muội!"

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trưởng tỷ cho rằng ta cũng trọng sinh?

Thật là trùng hợp!

Ta lập tức nói: "Tỷ tỷ, Như Nhi đều nhìn thấy.

Như Nhi tận mắt nhìn thấy các người từng người một đều c.h.ế.t thảm dưới tay An Vương và mẹ con Thẩm Vận Chi! Như Nhi hận lắm, cho nên Như Nhi đã quay trở lại!"
 
Chương 8: Tiết lộ cốt truyện


Trưởng tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đáy mắt tràn đầy đau khổ: "Nhiều năm qua, tỷ tỷ vẫn luôn cảm thấy cái c.h.ế.t năm đó của muội rất kỳ lạ, muội nói cho tỷ tỷ biết, rốt cuộc muội c.h.ế.t như thế nào."

Ta cắn răng, căm hận nói: "Muội là bởi vì nhìn thấy Thẩm Vận Chi tư hội với An Vương trong phủ, bị bọn họ phát hiện, sau đó bị An Vương tự tay nhấn c.h.ế.t trong hồ sen sau vườn.

Tỷ tỷ, tỷ đừng gả cho An Vương được không.

Chuyện năm đó của tỷ và An Vương, căn bản là do hai mẹ con kia bày mưu tính kế, mục đích chính là để cướp đi vị trí Thái tử phi của tỷ.

Thái tử điện hạ cũng là vì cứu tỷ, bị bọn họ uy h.i.ế.p mới chết.

Như Nhi muốn bảo vệ tỷ tỷ và di nương, không muốn để chuyện kiếp trước xảy ra nữa!"

Là một fan nguyên tác + xuyên việt cẩu, ta điên cuồng tiết lộ cốt truyện.

Quả nhiên khiến trưởng tỷ hạ quyết tâm, sớm ngày mang theo của hồi môn của đích mẫu đi lấy chồng, một đồng cũng không để cho lão cha, Giang Ấu Vi và Thẩm Vận Chi chiếm tiện nghi.

Hôn sự của trưởng tỷ và Nam Cung Lăng như nước chảy thành sông.

Là nữ nhi duy nhất đời này của phủ Hằng thân vương, nàng ấy có ba cậu, tám anh họ, hơn nữa người nào cũng địa vị cao cả.

Môn đăng hộ đối, mới xứng đôi vừa lứa.

Còn tên Nam Cung Tuân kia, vì chuyện lần trước bị Hoàng đế mắng cho một trận, bị bãi chức, đuổi đi hoàng lăng thủ hiếu.

Lão cha cặn bã và Giang Ấu Vi không biết đang âm mưu chuyện gì, thế mà chủ động quay về, chỉ nói nữ nhi xuất giá, ông ta là cha không thể không quản.

Tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đón Giang Ấu Vi và mẹ con Thẩm Vận Chi vào phủ.



Trưởng tỷ sắp đại hôn, nếu lão cha cặn bã không muốn chết, trưởng tỷ tự nhiên không có lý do gì động đến ong ta.

Huống chi hôn sự vội vàng, vốn đã có một đống việc.

May mà Nam Cung Lăng chu đáo, sớm đã phái người từ trong cung đến giúp đỡ, một hai tháng, cũng chuẩn bị tạm ổn.

Còn ta, vì có công tác hợp hôn sự của trưởng tỷ và Nam Cung Lăng, trên dưới trong phủ đều đối xử với ta rất tốt.

Ngoại trừ việc ta phải giữ hiếu cho Đoan Dương Quận chúa, ăn uống thanh đạm, ăn mặc giản dị, kỳ thực cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.

Hôm đó ta ở Phật đường tụng kinh cho Đoan Dương Quận chúa xong, mang theo điểm tâm muốn đi thăm Lâm di nương, từ xa thế mà lại nhìn thấy lão cha cặn bã lén lút lẻn vào phòng Lâm di nương.

Trong phòng rất nhanh liền truyền ra tiếng nói phẫn uất của Lâm di nương:

"Đây đều là Quận chúa lúc còn sống ban thưởng cho thiếp, là để dành cho Như Nhi sau này làm của hồi môn, Bá gia bây giờ ngay cả tiền riêng của thiếp thân và của hồi môn của nữ nhi cũng muốn lấy đi sao?"

Lão cha cặn bã một câu "Nguyệt Nương" hai câu "Nguyệt Nương" dỗ dành: "Nguyệt Nương, ta cũng là bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này.

Lòng người đều là thịt, nàng cũng là người có con gái, nàng nhẫn tâm nhìn Vi Nương cùng con gái của nàng ta chịu đói chịu rét sao?

Nàng hãy nể mặt ta..."

Ta vừa nghe, lập tức hiểu ra.

Ta nói lão cha cặn bã gần đây sao lại an phận thủ thường như vậy, có chút không giống hắn, hóa ra là muốn thừa dịp trưởng tỷ bận rộn chuyện hôn sự, lén lút ăn trộm?

Thược Dược, nha hoàn bên cạnh ta là do Đoan Dương Quận chúa đích thân dạy dỗ, là chị em ruột với Hải Đường, làm việc rất đắc lực.



Thấy ta ra hiệu với mình, nàng ấy liền nhanh chóng hiểu ý, quay người chạy đi gọi người.

Ta lén lút nghe, càng nghe càng cảm thấy lão cha cặn bã người này thật sự quá đáng đến cực điểm.

May mà Lâm di nương tuy là thiếp thất của hắn, nhưng trong lòng căn bản không ủng hộ hắn.

Nghe vậy cười lạnh nói: "Hầu gia muốn nuôi ngoại thất, thì nên dùng tiền của mình mà nuôi, tính toán tiền của hồi môn của thiếp thất và nữ nhi là sao?

Như Nhi không giống như Đại tiểu thư, có ngoại tổ gia chống lưng, cũng không có hôn sự tốt như Thái tử điện hạ, cha nàng ta lại là người không đáng tin cậy, chỉ có ta là di nương, phải sớm tính toán cho nó."

Lão cha cặn bã nghe được lời của Lâm di nương, không giả vờ được nữa, vẻ mặt cũng trở nên méo mó:

"Ngươi! Ngươi là tiện nhân này, ngươi có đưa hay không?

Ngày xưa lúc Quận chúa còn sống, ta cái gì cũng phải nhìn sắc mặt bà ta, bây giờ bà ta không còn nữa, còn phải nghe ngươi giáo huấn?

Biết điều thì mau đưa tiền ra, nếu không đừng trách ta tùy tiện kéo Như Nhi ra ngoài gả cho tên ăn mày! Đồ tể!

Xem lúc đó ngươi khóc thế nào!

Nó cũng đâu có làm thân thích của Hoàng đế, ta là cha nó, chẳng lẽ ta muốn làm gì thì làm sao?"

Lâm di nương bị lời nói của hắn làm cho run rẩy, hai tay ôm chặt lấy hộp đựng tiền.

"Hôm nay ngươi nói gì, ta cũng sẽ không đưa tiền cho ngươi!"

Lão cha cặn bã thấy Lâm di nương không đưa, thế mà còn muốn động thủ cướp.
 
Chương 9: Lão cha cặn bã


Ta vừa nhìn, thế này thì còn được nữa, lập tức nhảy ra hét lớn: "Cha! Người đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ người đang cướp tiền của di nương, là muốn lấy đi cho đôi mẫu nữ kia sao?

Cha, con và di nương cũng là thiếp thất và nữ nhi của người, người sao có thể nhẫn tâm như vậy!~"

Lão cha cặn bã vốn định lặng lẽ đến cướp tiền rồi bỏ đi.

Lúc trước hắn đã bàn bạc với Giang Ấu Vi, nội ứng ngoại hợp, lão cha cặn bã trong phủ kiếm tiền, các nàng ở ngoài tiếp ứng.

Đợi kiếm được tiền, bọn họ liền hưởng thụ một thời gian.

Không ngờ trưởng tỷ bên kia quản lý phòng thu chi nghiêm ngặt, ông ta mới nghĩ đến Lâm di nương.

Tội ác bị ta vạch trần trước mặt mọi người, mặt lão cha cặn bã lập tức xanh mét, chỉ vào ta mắng: "Ngươi là đồ nghịch nữ! Ngươi nói bậy bạ gì vậy?

Đừng tưởng ta không biết, rất nhiều chuyện đều là do ngươi xúi giục!"

Nói xong thế mà cởi giày ra, đuổi theo muốn đánh ta.

Chuyện khác ta không dám tự phụ, nhưng chạy trốn ta rất giỏi.

Hồi nhỏ thi không đạt, mẹ ta đuổi theo đánh ta, còn hung dữ hơn lão cha cặn bã nhiều.

Chỉ bằng cái thân thể bị tửu sắc móc sạch của ông ta, còn muốn đuổi kịp ta?

Quả nhiên, chưa đuổi được mấy bước đã thở hổn hển như trâu, mặt mày tái mét.

Ta sợ ông ta đuổi không kịp, liền cố ý chậm lại, để ông ta tưởng mình lại khỏe rồi.

Còn không quên tự tạo hình tượng cho mình.

"Cha! Người thật nhẫn tâm!

Con gái chỉ là không muốn nhìn thấy cha bị đôi mẫu nữ kia mê hoặc thôi, chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?

Vậy cha đánh c.h.ế.t con gái đi!"

Lão cha cặn bã tức giận đến mức đầu óc ong ong: "Vậy ngươi đứng lại đó, để lão tử đánh c.h.ế.t ngươi đi!"



Cười chết, chỉ nói thôi mà, ông ta còn tưởng thật.

Ta vừa định mở miệng, lại kích thích hắn một chút, liền nhìn thấy trưởng tỷ dẫn theo một đám gia đinh hộ viện đi về phía này.

Ta lập tức giả vờ ngã xuống đất, kêu lên "Ai da" một tiếng.

Lão cha cặn bã tưởng mình có cơ hội, xách theo đế giày định đánh ta.

Trưởng tỷ chạy như bay đến, đẩy ông ta ra: "Cha muốn làm gì!!!"

Ta lập tức ngấn lệ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nhìn về phía trưởng tỷ.

"Tỷ tỷ, chân Như Nhi đau...

Cha muốn cướp tiền riêng của di nương, bị muội nhìn thấy, người liền nói muốn đánh c.h.ế.t muội..."

Sắc mặt trưởng tỷ lập tức trầm xuống, đau lòng đến đỡ ta:

"Cha! Cha điên rồi sao? Sao cha có thể đối xử với Như Nhi như vậy?"

Lão cha cặn bã lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức

"Là nó tự ngã, ta căn bản không động đến một ngón tay của nó..."

Ta không đợi ông ta nói xong, liền òa khóc:

"Tỷ tỷ, đau quá, Như Nhi có phải sẽ thành người què không?"

Lão cha cặn bã bị chúng ta dọa sợ rồi, nhìn thấy ánh mắt trách móc của trưởng tỷ, tức giận chỉ vào mũi chúng ta mắng:

"Được được được! Hai tỷ muội các ngươi tình thâm, đều không coi ta là cha ra gì!

Ta đi! Cái phủ này ta một ngày cũng không ở nổi nữa!"

Sau đó xỏ giày vào, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn ông ta đi xa, trưởng tỷ và ta nhìn nhau.

Trưởng tỷ: "Ông ta thật sự đi rồi?"



Ta: "Sẽ quay lại chứ?"

Lão cha cặn bã quả nhiên lại quay lại, mới đi chưa được mấy canh giờ, đã bị người ta khiêng về.

Nghe nói là tức giận đến quán rượu uống rượu giải sầu, uống xong không có tiền trả, bị chưởng quầy và tiểu nhị đuổi theo đòi tiền, chạy ra đường bị xe ngựa tông.

Lão cha cặn bã bị tông lần này, có thể nói là rất nghiêm trọng.

Trực tiếp bị liệt nửa người, tàn phế.

Nằm trên giường miệng méo mắt lệch, không cử động được, cũng không nói được, hoàn toàn dựa vào người khác chăm sóc.

Tiểu tư bẩm báo, lão cha cặn bã sau khi bị tông được đưa đến chỗ Giang Ấu Vi và Thẩm Vận Chi đầu tiên, biết lão cha cặn bã không thể khỏi, hai người không nói hai lời liền bảo xe ngựa đưa người về.

Trưởng tỷ nhìn ta, hạ giọng nói: "Như Nhi, chẳng lẽ là muội tìm người..."

Ta lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Chẳng lẽ là tỷ tỷ sao?"

Trưởng tỷ: "Không phải không phải."

Chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là lão cha cặn bã gieo gió gặt bão, người xấu tự có trời phạt!

Lâm di nương biết chuyện, nhìn lão cha cặn bã nằm trên giường thở dài một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao không tông c.h.ế.t hắn đi? Cứ sống dở c.h.ế.t dở như vậy, còn không bằng xuống dưới hầu hạ Quận chúa..."

Ai mà nói không phải chứ? Thật xui xẻo!

Dù sao cũng là nhạc phụ tương lai của Thái tử điện hạ, lại là Trung Dũng Bá, bị người ta tông không thể cứ thế bỏ qua.

Đại Lý Tự trải qua nhiều lần điều tra, cuối cùng đã tìm ra hung thủ.

Thế mà lại là An Vương Nam Cung Tuân bị phạt đi thủ lăng.

Hắn vì tư hội với Thẩm Vận Chi, đã tự ý hồi kinh.

Sau khi tông người, vì không muốn bại lộ thân phận, liền bỏ đi.

Lão cha cặn bã vì không được cứu chữa kịp thời, cho nên mới thành tàn phế.
 
Chương 10: Toàn văn hoàn


Trách nhiệm này, Nam Cung Tuân phải gánh chịu!

Hắn không muốn gánh, Nam Cung Lăng và Hoàng đế cũng phải bắt hắn gánh!

Vì vậy, hắn không cần thủ lăng nữa, nhưng vì là hoàng thân quốc thích, hơn nữa tính chất sự việc là gây tai nạn rồi bỏ trốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn, là lão cha cặn bã tự mình uống say đ.â.m vào.

Cho nên Nam Cung Tuân bị phạt cấm túc, bị nhốt trong phủ không được ra ngoài.

Biết được Nam Cung Tuân bị cấm túc, Thẩm Vận Chi khóc đến ruột gan đứt từng khúc, ngày ngày ở ngoài phủ An Vương, tay cầm khăn, muốn nói lại thôi, nước mắt lưng tròng.

Còn Giang Ấu Vi thì ở ngoài cửa phủ Bá gào thét.

Nói ả là ngoại thất của lão cha cặn bã, lão cha cặn bã xảy ra chuyện, trưởng tỷ không thể không quan tâm ả.

Trưởng tỷ thay đổi thái độ ngày xưa, nhiệt tình kéo Giang Ấu Vi vào phủ.

Nói với ả, nàng sắp xuất giá rồi, ta, Lâm di nương và của hồi môn của Đoan Dương Quận chúa nàng đều sẽ mang đi, sau này phủ Trung Dũng Bá không còn nữa, ả đến chăm sóc lão cha cặn bã là tốt nhất.

Giang Ấu Vi nhìn lão cha cặn bã đang nằm trên giường chảy nước miếng, lại nhìn tòa nhà lớn đã được dọn dẹp sắp xếp gần xong.

Tức giận mắng: "Phì! Ai thèm chăm sóc tên tàn phế này chứ?

Thẩm Ngạo Tuyết, ngay cả cha ruột ngươi cũng hại, ngươi sẽ không c.h.ế.t tử tế được đâu!"

Dậm chân, bỏ lại lão cha cặn bã không cam lòng bỏ chạy.

Lão cha cặn bã nhìn thấy "chân ái" của mình thế mà bỏ rơi ông ta, còn mắng ông ta là tàn phế, tức giận đến mức chỉ biết chảy nước miếng, nằm trên giường "a a a..." không ngừng.

Lâm di nương vội vàng dùng khăn lau miệng cho ông ta:

"Lão gia, đừng kích động, giữ gìn thân thể.

Sau này thiếp và Như Nhi theo Đại tiểu thư đến Thái tử phủ, trong nhà chỉ còn lại một mình người."

Lão cha cặn bã nghe được lời này, oán hận liếc chúng ta một cái, sau đó trợn trắng mắt, ngất xỉu.

Lão cha cặn bã đương nhiên là không c.h.ế.t được, cả đời còn lại của ông ta đều phải sống dở c.h.ế.t dở như vậy.

Trưởng tỷ lại xuất giá rồi.

Ngày nàng xuất giá, cả kinh thành đều giăng đèn kết hoa, chúc mừng nàng và Thái tử điện hạ.

Dải lụa đỏ trải dài từ phủ Trung Dũng Bá đến Đông cung.

Vì không có cha mẹ tham dự hôn lễ, các cậu mợ của trưởng tỷ đều đến, tám anh họ càng là tự mình hộ tống, cảnh tượng vô cùng long trọng.

Ta dẫn theo Hải Đường và Thược Dược tận mắt chứng kiến CP, uống say thậm chí còn làm loạn đến tận phòng tân hôn, muốn xem trưởng tỷ và Nam Cung Lăng hôn nhau một cái cho ta xem.

Trưởng tỷ thẹn thùng đỏ mặt, bảo người mau chóng đưa ta xuống, không cho ta làm loạn nữa.

Không ngờ, ngủ một giấc dậy, ta lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, tay chân đều bị trói, trước mắt là một người đàn ông trông rất biến thái, đang hung hăng nhìn chằm chằm ta:



"Thẩm Vân Như, bản vương không động đến tỷ tỷ ngươi được, nhưng động đến ngươi thì được chứ?

Tiện nhân, hại bản vương thê thảm như vậy, bản vương sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"

Ta: "Hả???"

Ta vạn vạn không ngờ, Nam Cung Tuân thế mà lại có bản lĩnh này, bắt cóc ta từ Thái tử phủ ra.

Càng không ngờ hơn là, hắn lại có gan lớn như vậy.

Dù sao cũng là một mình đối mặt với tên biến thái, trong lòng ta hoảng sợ vô cùng.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi đừng lại đây!"

Nam Cung Tuân vừa cởi dây lưng, vừa cười nham hiểm đi về phía ta.

"Ngươi nói bản vương muốn làm gì?"

A! Hắn thật dơ bẩn!

Mạng ta dơ bẩn chứ ta không dơ bẩn trời ạ!

Ta vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường: "Chẳng phải ngươi đối với Thẩm Vận Chi nhất kiến chung tình sao? Không sợ ả ta biết chuyện à?

Hơn nữa, Thái tử điện hạ và tỷ tỷ ta biết được, sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Nam Cung Tuân cười lớn: "Bản vương gạo nấu thành cơm với ngươi trước, cho dù tỷ tỷ ngươi và Thái tử biết được, thì có thể làm gì bản vương?

Đến lúc đó chuyện đến tai phụ hoàng, bản vương sẽ miễn cưỡng, đại phát từ bi nạp ngươi làm thiếp!

Đợi ngươi rơi vào tay bản vương, bản vương muốn tra tấn ngươi thế nào thì tra tấn!"

Ta bừng tỉnh đại ngộ: "À, hóa ra ngươi là nghĩ vậy...

Vậy thì đừng trách ta!"

Ta đã sớm dùng d.a.o găm giấu bên mình cởi trói tay, nhân lúc hắn nhào về phía ta, tay cầm d.a.o hạ xuống.

Xoẹt cho hắn một phát.

Bên dưới, không còn.

Nam Cung Lăng kêu thảm thiết một tiếng, than khóc không ngừng: "Ngươi! Đồ độc phụ!!!

Bản vương... bản vương muốn mạng của ngươi!"

Ta kinh hãi nhìn hắn, mở to đôi mắt xinh đẹp trong veo vô tội của ta:



"An Vương điện hạ, người không sao chứ?

Như Nhi không cố ý, Như Nhi đi gọi đại phu cho người..."

Sau đó quay người bỏ chạy.

Nam Cung Tuân tức giận muốn bắt ta, nhưng hắn không còn gì bên dưới nữa, m.á.u chảy không ngừng, rất nhanh liền ngất xỉu.

Ta một đường chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.

Nơi này thế mà lại là phủ An Vương, đám thị vệ trong phủ đều không biết ta bị Nam Cung Tuân bắt đến, nghe thấy tiếng động liền chạy tới.

"Ngươi là ai? Sao lại chạy ra từ phòng Vương gia chúng ta?"

Ta lập tức khóc như hoa lê đẫm mưa.

"Ta là muội muội của Thái tử phi, là Vương gia các ngươi bắt cóc ta từ hôn lễ của Thái tử và tỷ tỷ ta, hắn muốn cưỡng bức ta, sau đó thì..."

Đám thị vệ nghe được lời ta nói, kinh hãi đến cực điểm, quay đầu chạy đi xem Nam Cung Tuân, nhìn thấy hắn đã ngất xỉu, biết chuyện lớn rồi.

Vừa lúc người của Thái tử phủ phát hiện ta mất tích, lần theo dấu vết tìm đến, lập tức bao vây phủ An Vương, bắt Nam Cung Tuân lại.

Bắt cóc, cưỡng bức, tuy cuối cùng không thành công, hắn còn bị thương.

Nhưng ta là nạn nhân! Ta là tự vệ chính đáng!

Cho nên cuối cùng tất cả tội danh đều do một mình Nam Cung Tuân gánh chịu.

Đương nhiên, ta cũng không phải là không có chút biểu hiện nào.

Dù sao thì nhát d.a.o kia của ta cũng đã khiến hắn ta mất đi cái đó rồi, dù gì ta cũng phải giữ đạo hiếu cho Đoan Dương Quận chúa ba năm, chi bằng tự phạt mình đến Phật đường tụng kinh niệm Phật, coi như sám hối cho "tội lỗi" của mình vậy.

Ta thật là hiểu chuyện phải không, ngay cả Hoàng đế cũng không nỡ trách phạt.

Trái lại Nam Cung Tuân, sau khi mất đi cái đó, giọng nói trở nên ẻo lả, suốt ngày ở An Vương phủ chửi rủa ta, câu nào cũng cay độc.

Giang Ấu Vi vì vinh hoa phú quý, đã đem Thẩm Vận Chi gả cho Nam Cung Diễn làm thiếp.

Ban đầu Nam Cung Diễn còn rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Thẩm Vận Chi, lập tức nổi giận, trong cơn tức giận đã đưa Giang Ấu Vi và Thẩm Vận Chi đến Phi Tiên Các tiếp khách.

Thậm chí, còn đứng bên cạnh xem các nàng tiếp khách.

Ta vừa biết được tin này, vội vàng gõ mõ tụng niệm, tiếng mõ vang lên từng hồi.

"Ôi, thật là đáng sợ quá đi!"

 

 

-Hết-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top