Cập nhật mới

Dịch Full Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Buổi đêm yên tĩnh.

Khi tỉnh lại, bên cạnh Ôn Tố đã không còn độ ấm, dường như Khương Lâm Quyện đã ra ngoài làm việc. Ôn Tố kéo chăn che mặt lại, cả người cô đóng bừng lên, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm qua.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ kia lần theo váy ngủ của cô lên bóp chặt lấy eo cô. Lòng bàn tay cứ vuốt ve làn da trắng nõn của cô một cách nhè nhẹ. Lúc đó Ôn Tố như bị điện giật, cô run rẩy rúc vào trong ngực anh, gần như chưa ra trận đã buông vũ khí đầu hàng.

Khương Lâm Quyện luôn dịu dàng và lịch sự, dù cho anh lạnh nhạt nhưng cũng không làm người ta cảm thấy anh là người vô cảm, anh như ánh trăng sáng chiếu vào lòng người khác. Nhưng ánh mắt lúc ấy của anh tạo cho người ta cảm giác như cơn mưa lớn rơi xuống làm bầu không khí ban đêm ẩm ướt, như mây đen dày đặc che khuất ánh trăng sáng.

Ôn Tố không hề thấy lạnh, cả người cô nóng bừng lên như bị sốt.

Đang lúc mơ mơ màng màng, cô túm lấy tay Khương Lâm Quyện ném ra ngoài, nhưng người đàn ông đã nhịn rất lâu rồi, làm sao anh tha cho cô được cơ chứ?

Ôn Tố cảm nhận được rõ chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo trên tay anh chạm vào. Đây là chiếc nhẫn do cô tự tay chọn, mặt trong còn khắc tên cô. Cô nhắm hai mắt lại, dường như cô ngửi được mùi biển trên người Khương Lâm Quyện, giống y như mùi hương cô ngửi được vào ngày đầu gặp anh. Cô như bị biển rộng màu xanh lam bao lấy, chỉ có thể tùy ý thả trôi cơ thể mình theo dòng nước, trên người cô đầy mồ hôi.

Cô nhớ rõ chiếc áo ngủ màu trắng trên người Khương Lâm Quyện bị cô làm bẩn, bên trên dính đầy mùi hương của cô. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ôn Tố xốc chăn dậy, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng. Kem đánh răng vị bạch đào nhanh chóng tạo bọt. Cô ngẩng đầu lên súc miệng, cuối cùng nhổ hết nước ra. Sau khi rửa mặt xong, Ôn Tố tỉnh táo hơn nhiều. Lúc cô chuẩn bị bôi mỹ phẩm dưỡng da thì phát hiện trên cổ mình loang lổ đầy vết.

Là Khương Lâm Quyện để lại. Cô kéo cổ áo ra, những dấu vết mờ ám cho thấy hôm qua người nào đó hung dữ như nào.

Nhìn qua trông anh thanh cao vậy, thật ra anh cũng như một con thú dữ thôi.

Ôn Tố thay quần áo xong, lúc cầm điện thoại lên cô mới thấy tin nhắn Khương Lâm Quyện gửi cho cô trước khi rời đi, “Có chuyện gì nhớ gọi anh.”

Ôn Tố ra ngoài ăn trưa. Nhân lúc Khương Lâm Quyện đi làm, cô đi dạo xung quanh một chút. Nam Thành có phố cũ, bên trong có đủ đồ ăn vặt với mấy thứ thú vị để chơi.

Chơi xong, Ôn Tố thấy hơi mệt. Cô cố ý tắm rửa xong trước, chờ lúc Khương Lâm Quyện về, cô đã nằm lên giường ngủ.

Biểu hiện hôm nay của cô đúng là khác một trời một vực so với hôm qua, rõ ràng cô đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Khương Lâm Quyện không nói gì cả. Sau khi tắm rửa xong, anh ngồi lên giường làm việc. Anh tìm mấy tài liệu để đọc, quay đầu lại thì thấy Ôn Tố vẫn quay lưng về phía anh, cô không định nói chuyện với anh.

Anh cũng chưa làm gì cô, chỉ lấy tay trêu cô mà thôi, thế mà người nào đó còn vừa khóc vừa kêu mệt. Anh còn chưa kịp làm gì thì kẻ địch đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi. Đúng là về khoản hành động thì cô gái của anh dễ ngại hơn bất cứ ai khác.

Lúc làm thật thì phải làm thế nào bây giờ?

Trước mắt anh lại hiện ra dáng vẻ tối qua của Ôn Tố. Cánh môi cô hơi cong lên, mặt phiếm hồng, vô cùng mê người. Mắt cô thì ngơ ngác nhìn anh. Chỉ cần nhớ lại chút thôi, dã thú trong lòng anh lại có ý định thoát khỏi xiềng xích để thỏa mãn dụ/c vọng rồi.

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút. Quả nhiên chỉ cần cô ở cạnh thì anh không thể không bị cô ảnh hưởng.

Bên người có tiếng động vang lên, Ôn Tố nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Một lúc lâu sau cô mới quay người nhìn. Cô vốn nghĩ Khương Lâm Quyện đi vệ sinh, nhưng một lát sau cô nghe thấy tiếng nước chảy. Rõ ràng anh đang tắm.

Không phải anh vừa tắm à? Sao lại tắm tiếp thế?

Ôn Tố nằm tiếp. Không biết bao lâu sau cô lại cảm nhận được bên cạnh giường lún xuống. Anh đã về. Khương Lâm Quyện làm việc thêm một lát rồi mới nằm xuống nghỉ. Anh không giữ khoảng cách với Ôn Tố như hôm qua mà cánh tay dài của anh mở ra, trực tiếp ôm Ôn Tố vào trong ngực mình.

Ôn Tố vẫn giả ngủ. Bởi vậy đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị Khương Lâm Quyện phát hiện.

Ôn Tố vẫn còn nhớ tới chuyện hôm qua, sao mà ngại thế cơ chứ? Chỉ là dùng tay thôi. Đều tại Khương Lâm Quyện. Anh xấu tính, lại còn đưa kính cho cô cầm, một hai đòi cô cầm lấy.



Ở Nam Thành ngây ngốc hai ngày, về cơ bản thì Ôn Tố cứ tự chơi phần mình để tránh ảnh hưởng tới công việc của Khương Lâm Quyện. Trùng hợp là khi cô đi quán ăn được người nổi tiếng giới thiệu thì gặp Giản Hàm. Cô nàng thay đổi rất nhiều, nếu không phải cô ấy gọi Ôn Tố thì Ôn Tố cũng chẳng nhận ra.

Ngày trước Giản Hàm rất nhát, gần như chẳng nói chuyện được với người khác hai câu. Không ngờ sau khi tốt nghiệp, nhìn qua cô nàng trông vừa tự tin vừa xinh đẹp. Lúc đối mặt với Ôn Tố, Giản Hàm không còn đỏ mặt như trước nữa.

Ôn Tố nhìn Giản Hàm vài giây mới gọi tên đối phương. Giản Hàm dịu dàng cười, “Tớ tưởng cậu quên tớ rồi cơ.”

“Sao thế được?”

Lúc ấy, Giản Hàm được coi như một số ít bạn đối xử với Ôn Tố thật lòng, làm sao Ôn Tố quên cho được?

Lúc ấy tính tình các cô còn trẻ con, còn ngây thơ, lại còn thích cậy mạnh nữa. Rõ ràng một người bị phạt là được rồi, thế mà hai người còn lại khăng khăng đòi đi ra ngoài. Lúc bị lão Khương mắng mỏ thì ai cũng nhận sai về mình.

Đời này rất khó gặp lại tình cảm đơn thuần như vậy.

Ôn Tố và Giản Hàm ăn một bữa đơn giản với nhau, hai người kể chuyện mấy năm nay cho nhau nghe. Dường như mấy năm nay Giản Hàm chịu không ít thiệt thòi, cô nàng dần vứt bỏ sự tự ti của mình lại phía sau. Ôn Tố chống má, “Cậu còn nhớ hồi ấy cậu yêu thầm Lục Căng Sinh rồi bị mấy bạn nam trong lớp dọa không?”

Giản Hàm cười, nói, “Tớ nhớ. Thế còn cậu, lúc ấy, chuyện cậu theo đuổi Khương Lâm Quyện được cả khối biết. Hồi ý tớ hâm mộ sự dũng cảm của cậu lắm!”

Ôn Tố nghĩ, cô cũng không dũng cảm đến vậy. Ít nhất cô không có sự dũng cảm như Khương Lâm Quyện.

Còn chưa kịp đáp lời, điện thoại trên bàn vang lên. Ôn Tố nhìn thoáng qua tên Khương Lâm Quyện, “Tớ đang có việc, lần sau chúng ta hẹn nhau tiếp nhé!”

“Được.”

Rời khỏi quán ăn, Khương Lâm Quyện đón Ôn Tố lên xe, Ôn Tố hỏi, “Chúng ta đi đâu?”

“Đi mua chút đồ.”

Đến nơi, Ôn Tố nhìn váy cưới từ một tủ kính pha lê từ xa, cô thấy có chỗ nào đó sai sai, “Có phải tiến độ hơi nhanh quá rồi không?”

Khương Lâm Quyện hơi nghiêng đầu, anh không hiểu Ôn Tố đang nói gì.

Sau khi đi vào, Ôn Tố mới phát hiện ra mình hiểu lầm. Tầng một chỗ này bán váy cưới, nhưng tầng hai lại là chỗ bán lễ phục. Khương Lâm Quyện quen với chủ cửa hàng, sau khi vào trong, anh gật đầu chào hỏi rồi bảo Ôn Tố chọn đồ, “Mai có bữa tiệc, em đi với anh đi.”

Những bộ lễ phục rực rỡ sắc màu được treo thành một hàng, trông khá khó lựa chọn. Ôn Tố chọn vài bộ mình khá thích sau đó thử từng bộ một. Cuối cùng khi cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, cô thấy rõ sự ngỡ ngàng trong mắt Khương Lâm Quyện.

Xem ra cái này trông đẹp.

“Em lấy cái này à?”

Khương Lâm Quyện lên trước, tay anh đỡ lấy eo Ôn Tố, cằm anh đặt lên vai cô. Anh mặc áo vest màu đen, bóng hai người chồng lên nhau, trông vô cùng xứng đôi, “Đẹp lắm.”

Ôn Tố cười tủm tỉm, “Anh xem, chúng ta có tướng phu thê nhỉ?”

Sau khi ở bên nhau, dáng vẻ khi cười của hai người trông chẳng khác gì nhau cả. Khương Lâm Quyện cảm thấy khá kỳ diệu, anh nhìn gương một lúc lâu.

Ôn Tố nhân lúc anh không để ý, đột nhiên cô nghiêng người hôn một cái lên má anh. Khương Lâm Quyện từ từ lấy lại tinh thần, anh nghiêng người ôm cô vào trong ngực kéo dài nụ hôn này…

Chỉ đi chọn quần áo thôi mà hai người tốn tận một tiếng.

Sau khi chọn đồ xong, chủ cửa hàng dựa theo dáng người Ôn Tố mà chỉnh đồ, Ôn Tố mặc vào càng vừa người hơn.

Hôm sau, bữa tiệc diễn ra trên một du thuyền.

Để có mối làm ăn, không thể không đi bắt nối quan hệ. Hơn nữa, ngôi sao mới nổi hai năm nay trong giới khoa học kỹ thuật chính là sự tồn tại mà nhiều người muốn hướng tới. Chỉ một lát thôi mà đã có rất nhiều người tới bắt chuyện rồi.

Khương Lâm Quyện lúc nào cũng bình thản, vẻ mặt anh lạnh nhạt. Sợ Ôn Tố không quen, anh cúi đầu, dịu dàng nói với cô, “Nếu em không muốn ở chỗ này thì đi chỗ khác chơi cũng được.”

“Vâng.”

Anh hơi không yên tâm, dặn cô thêm, “Em nhớ đừng uống rượu.”

Với tửu lượng của Ôn Tố, Khương Lâm Quyện sợ cô uống vài giọt rồi bị người ta bắt cóc.

Lúc buông tay anh ra, Ôn Tố nghe thấy tiếng người bên cạnh hỏi Khương Lâm Quyện, “Khương tổng, bạn gái anh à?”

Hiếm khi trên mặt Khương Lâm Quyện mang ý cười, “Vợ chưa cưới của tôi.”

Ôn Tố hơi dừng một chút. Nghe được xưng hô ấy, trái tim cô đập bình bịch. Không hiểu sao ba chữ “vợ chưa cưới” này nghe càng nghiêm túc và lãng mạn hơn từ “bạn gái”. Tuy rằng cảm động nhưng Ôn Tố vẫn không nhịn được phàn nàn trong lòng, “Còn chưa cầu hôn đâu. Ai là vợ chưa cưới của anh chứ?”

Cô đi ra boong tàu đứng một lát, gió biển ướt át thổi vào làm người ta cảm thấy thoải mái.

Đột nhiên có giọng nữ vang lên đằng sau, “Cô là vợ chưa cưới của Lâm Quyện?”

Trong đầu Ôn Tố lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo. Đột nhiên tìm tới chỗ cô, còn gọi Khương Lâm Quyện thân mật như vậy thì chỉ có thể là tình địch của cô. Ôn Tố không hề rụt rè, cô hơi nghiêng người, “Hả?”

“Không biết cô là con gái của nhà nào có tiền, hình như tôi chưa nghe tên cô bao giờ.” Cô gái kia mặc một bộ đồ màu đỏ rực rỡ, ngoài giọng điệu cô ta làm Ôn Tố không thích ra thì Ôn Tố khá thích cách ăn mặc của cô ta.

Ôn Tố nghe được sự mỉa mai trong lời nói của đối phương, đối phương chỉ đơn giản muốn tới cười nhạo cô thôi, “Thế cô là con nhà giàu nào mà gọi chồng chưa cưới của tôi thân thiết vậy?”

Cố Tình vô cùng thản nhiên, “Là đối tác làm ăn, gọi thân thiết một chút thì sao? Dù sao chúng tôi cũng quen nhau lâu lắm rồi.”

Đúng là cô ta thích Khương Lâm Quyện thật, cô ta vẫn luôn nghĩ rằng anh chỉ giả vờ bảo mình có người trong lòng thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật. Vì thế cô ta cho rằng Ôn Tố với Khương Lâm Quyện chưa quen nhau được bao lâu.

Ôn Tố nghe được người kia đang cố ý so thời gian quen Khương Lâm Quyện với cô, “Ngưỡng mộ thật đấy. Tôi với A Quyện cũng chỉ mới quen nhau mười năm, chắc chưa lâu bằng cô nhỉ?”

“……”

Cố Tình cứng họng, không biết nên nói gì tiếp. Cô ta vừa dùng thời gian định để ra oai với Ôn Tố, lúc này cũng không thể nói rằng thời gian dài ngắn chẳng có ý nghĩa gì.

Lúc này, một người phục vụ bưng rượu qua. Cố Tình bưng hai ly rượu lên, đưa một ly rượu vang đỏ cho Ôn Tố, “Cô biết uống rượu không?”

Ôn Tố do dự hai giây rồi nhận lấy.

“Rượu này đắt lắm, cô uống thử đi. Người bình thường không mua nổi đâu.”

Ôn Tố làm như không hiểu lời của cô ta, cô uống một ngụm, “Thế cô uống nhiều chút không lần sau không được uống nữa đâu.”

“Cô…” Cố Tình nghiến răng, “Nói đùa rồi.”

Ôn Tố đứng một lát. Không lâu sau men say đã từ từ xuất hiện. Cô hoảng hốt nhớ tới lời Khương Lâm Quyện dặn không được uống rượu. Cô nâng tay lên, muốn dùng mu bàn tay hơi lạnh của mình để làm giảm độ nóng trên mặt.

“Em uống rượu à?”

Một giọng nói quen thuộc và dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô. Ôn Tố ngước mắt lên, cô còn chưa kịp nói gì thì đã được áo vest đầy mùi của Khương Lâm Quyện khoác lên người, bọc kín người cô lại.

Cố Tình thấy Khương Lâm Quyện, cô ta vốn định chào anh một tiếng, nhưng thấy anh lạnh lùng, làm như không thấy cô ta. Một tay Khương Lâm Quyện ôm Ôn Tố vào trong ngực, lúc anh cúi đầu anh lại mang dáng vẻ khác, sự dịu dàng trong mắt như tràn ra ngoài, “Sao lại hư như này hả?”

Ra là anh không phải một người lạnh lùng trời sinh. Tất cả sự dịu dàng và nhiệt tình của anh chỉ đều dành cho một người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Khương Lâm Quyện bế Ôn Tố vào trong phòng nghỉ. Anh vẫn còn nhớ lần trước sau khi uống say Ôn Tố buông thả như nào. May là anh tìm được cô kịp lúc, nếu không nhỡ cô gặp người xấu thì làm sao bây giờ?

“Em khó chịu à?”

Ôn Tố quay mặt đi. Cô uống nhiều thì cô chỉ hơi hưng phấn hơn so với bình thường một chút thôi chứ không đồng nghĩa với việc cô mất đi khả năng suy nghĩ. Ôn Tố là người thù dai, cô duỗi tay túm chặt lấy cà vạt của Khương Lâm Quyện, “Anh mới hư ý, bình thường đối tác nữ của anh đều gọi anh là Lâm Quyện à?”

Khương Lâm Quyện híp mắt, anh nhớ ra hình như vừa rồi có người đứng cạnh Ôn Tố, có lẽ người đó nói gì với Ôn Tố. Anh rũ mắt, hôn lên đôi mắt ướt át của cô, “Làm gì có chuyện đó? Bọn họ đều gọi anh như bình thường thôi!”

Ôn Tố nhìn anh vài giây. Cô từ từ buông tay ra, hừ một tiếng.

Sau khi uống say cô sẽ làm nũng nhiều hơn ngày thường một chút. Cô rất không vui, “Em cũng còn chưa gọi anh như vậy. Các cô ấy không, không được gọi anh như thế!”

“Được, chỉ cho em gọi thôi!” Khương Lâm Quyện kiên nhẫn dỗ cô, “Em muốn gọi anh là gì cũng được.”

Thế nghe còn tạm được.

Ôn Tố từ từ ngồi xuống cạnh Khương Lâm Quyện. Cô ngẩng đầu hôn anh, cắn nhẹ vào môi anh, “Thế gọi anh là chồng được không?”

Khương Lâm Quyện hơi ngửa người ra sau, người anh cứng đờ lại, cứ như chỉ đụng nhẹ thôi cũng vỡ luôn vậy.

Chứng cứ duy nhất cho thấy Khương Lâm Quyện độ.ng tình, thứ không chịu sự kiểm soát của lý trí anh chính là yết hầu đang lên xuống của anh. Giọng anh khàn khàn, “Tố Tố, đang ở ngoài.”

Vì thế em ngoan một chút đi.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Khương Lâm Quyện bế Ôn Tố lên ghế sau, anh kéo tấm kính chắn lên, biến ghế sau thành không gian riêng tư. Anh vốn nghĩ Ôn Tố chơi mệt rồi thì sẽ ngồi ngoan hơn một chút, ai ngờ cô còn làm loạn hơn trước nữa.

Thậm chí cô còn duỗi tay túm áo sơ mi của anh, “Cơ bụng anh đâu cho em sờ với!”

Tính háo sắc của Ôn Tố lại nổi lên, cô vẫn nhớ tới việc dùng mồm mép để làm hành động của mình hợp tình hợp lý, “Anh chọc hoa đào, vì thế anh phải bồi thường cho em!”

Chờ khi về đến khách sạn, cả người Khương Lâm Quyện bị Ôn Tố chọc cho nóng bừng lên, nhưng anh vẫn nhịn ngọn lửa dưới đáy lòng xuống mà dỗ cô, “Em có đau đầu không? Lên giường nằm nghỉ một lát đi!”

“Không đau.” Dưới tác dụng của cồn, mặt Ôn Tố dày hơn rất nhiều. Cô nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó chưa làm xong mà lấy tay sờ so/ạng Khương Lâm Quyện, sờ tới nơi dọa người.

Mắt cô ươn ướt, “Thế anh có đau không?”

Chỉ một chút ngòi nổ vậy thôi mà phòng tuyến Khương Lâm Quyện vất vả xây nên đã đổ không còn một mảnh.



Ôn Tố thấy mình như một con thuyền nhỏ phiêu bạc trên biển rộng, sóng biển mãnh liệt đột nhiên ập tới đẩy cô đi xa. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Khương Lâm Quyện dữ như vậy, cô muốn trốn anh lại túm cô về, gần như cô chẳng thể trốn khỏi chỗ anh.

Cô nghe được âm thanh làm người ta đỏ mặt do mình phát ra. Ôn Tố lấy tay che miệng nhưng lại bị Khương Lâm Quyện bỏ ra.

“Anh là ai?” Anh hỏi.

Ôn Tố nghĩ thầm, anh nghĩ em là đứa ngốc à? Cô thở hổn hển, “Anh là chồng em.”

Ôn Tố nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng anh xé một cái túi nhỏ.

Như là cơn mưa to đột ngột rơi vào một đêm mùa xuân tưởng chừng như rất nhẹ nhàng. Cánh hoa xinh đẹp bị nước mưa xối mạnh mẽ, không còn dáng vẻ ban đầu. Chỉ cần Ôn Tố duỗi tay ra là cảm nhận được sự ướt át, lông mi cô như dính sương sớm mùa xuân.

Dường như cô nhớ tới rất lâu trước đó, khi ấy thế giới của cô tối tăm chẳng có chút ánh sáng. Cô từng nghĩ đến việc mãi mãi sống trong vũng bùn ấy, nhưng lại có người vươn tay về phía cô.

Hai người đứng trên sân thể dục, đến cả nắm tay thôi cũng đỏ mặt rồi.

Còn bây giờ…

Khương Lâm Quyện khẽ thở dài một cái. Dường như những suy nghĩ đen tối từ nhiều năm trước với cô cuối cùng cũng được thỏa mãn. Anh đã muốn thấy dáng vẻ này của cô từ lâu rồi.

Tiếc là Ôn Tố nhắm chặt hai mắt, nếu không cô sẽ thấy được sự chiếm hữu mạnh mẽ trong mắt Khương Lâm Quyện.



Lúc tỉnh lại, Ôn Tố thấy người mình như mới bị xe đè qua, chỗ nào cũng đau nhức. Cô định đi rửa mặt nhưng động một chút thôi là nhức hết chân rồi. Cô quyết định nằm lại giường. Vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện ra những hình ảnh giới hạn độ tuổi.

Cái đó…

Sao mà người trông hiền lành lịch sự lại hung dữ vậy chứ? Hơn nữa thể lực anh cũng hơi tốt quá rồi đấy! May là thể lực cô cũng không kém.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Ôn Tố nhìn người vào. Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng anh.

“Em sao thế?” Đuôi mắt Khương Lâm Quyện mang theo sự thỏa mãn, nhìn qua tâm trạng anh rất tốt.

Hừ, đồ đàn ông chó má!

Dường như nghe được sự lên án của cô, Khương Lâm Quyện mím môi, “Lần sau em còn nghịch nữa không?”

Một câu nhẹ nhàng như đang nhắc Ôn Tố tự làm tự chịu. Ôn Tố há miệng, cô vừa định nói chữ “Em” thì ho mấy tiếng, cổ họng cô không phát ra tiếng.

Lúc này Khương Lâm Quyện mới lộ ra vẻ áy náy, “Chắc em đói rồi, anh đưa em xuống ăn nhé?”

Anh vừa nói vậy, Ôn Tố liền cảm thấy đói. Làm sao không đói được cơ chứ? Từ đêm qua về đến tận giờ, ngoài Khương Lâm Quyện thì cô chưa ăn gì hết. Cô vươn tay, “Anh mặc quần áo cho em đi!”

Khương Lâm Quyện chịu thương chịu khó, chỉ kém nước bế Ôn Tố xuống tầng.

Phải nói là kỳ nghỉ này quá đặc sắc.

Sau khi về, Ôn Tố nhận được tin nhắn của Khương Lâm Quyện. Cô mở ra thì thấy rất nhiều ảnh, nhìn mà cô ngây ngốc. Chờ khi xem xong hết, kết hợp với lời nói của Khương Lâm Quyện cô mới nhận ra hình như Khương Lâm Quyện đang giải thích chuyện cô gái lần trước.

Trong lịch sử trò chuyện, ngoài công việc ra thì chẳng có cái gì. Anh không muốn cô nghĩ nhiều.

Thật ra Ôn Tố tin anh, cô biết Khương Lâm Quyện là người như nào. Nhưng thấy anh quan tâm đến cảm xúc của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Đến cả cô cũng sắp quên luôn rồi.

Từng tờ lịch treo tường được xé đi, rất nhanh đã đến tháng 12. Bầu không khí Giáng sinh ngày càng nhộn nhịp hơn, đi trên đường chỗ nào cũng thấy trang trí cho ngày lễ. Mỗi lần đến dịp này, Ôn Tố lại nhớ tới sinh nhật của Khương Lâm Quyện.

Thậm chí cô còn nhớ lại “ngày tận thế” năm 2012. Hôm ấy lớp mất điện, cô chỉ cần gần anh hơn chút là có thể hôn lên làn da trắng nõn của anh rồi.

Ôn Tố định đặt một cái bánh kem, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cô muốn cửa hàng bánh kem làm theo yêu cầu trong ảnh cô gửi, nhưng đến hôm lấy bánh cô mới phát hiện việc làm bánh kem bị thất bại, nó chẳng liên quan gì đến yêu cầu của cô.

Vốn dĩ là một ngày sinh nhật vui vẻ, nhưng vì một cái bánh kem mà Ôn Tố thấy hơi giận. Bánh kem này không thể dùng được, cô chỉ có thể đi mua tạm một cái bánh khác. May là lúc đính hoa lên không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Hoa hồng màu hồng xinh đẹp nhìn trông rất ngọt ngào. 

Mãi cho đến khi tới nhà hàng, nhìn qua trông Ôn Tố không vui chút nào. Khương Lâm Quyện không hiểu sao, cho đến khi cắt bánh kem, Ôn Tố mới nhỏ giọng bảo bánh kem cô đặt xảy ra vấn đề. Khương Lâm Quyện còn tưởng cô làm sao, nghe vậy mặt anh thả lỏng, “Chỉ thế thôi hả?”

“Nhưng đó là bánh sinh nhật một năm chỉ được ăn một lần thôi đó!”

Thấy cô nghiêm túc vậy, nếp gấp trên ngực Khương Lâm Quyện như được cái gì đó nhẹ nhàng vuốt phẳng, “Chỉ là một cái bánh kem thôi, không sao đâu!”

Ôn Tố phồng má, “Đây là sinh nhật đầu tiên em ở bên anh sau khi chúng ta trưởng thành!”

Lúc này Khương Lâm Quyện mới hiểu, ra là còn lý do này.

Khương Lâm Quyện giơ tay cắm nến trên bánh kem, anh nhẹ giọng an ủi cô, “Về sau chúng ta còn rất nhiều sinh nhật với nhau nữa, anh không thấy buồn đâu.”

Tiếng bật lửa vang lên, một ngọn lửa xuất hiện, thắp lửa lên ngọn nến. Ánh nến chiếu lên gương mặt anh, không hiểu sao trông vô cùng đẹp. Khương Lâm Quyện nhắm mắt lại, anh không tham mà chỉ ước đúng một điều.

Anh hy vọng từ nay về sau Ôn Tố sẽ không rời khỏi anh nữa.

Ngọn nến được thổi tắt. Khương Lâm Quyện mở mắt ra, không biết anh đang nghĩ gì. Đang lúc anh ngơ ngác thì kem lạnh được bôi lên mặt anh. Khương Lâm Quyện ngẩng đầu thì thấy Ôn Tố đang sung sướng.

Anh không bôi lại cô, ngược lại, anh yên lặng cưng chiều cô.

Chờ cô chơi chán rồi, Khương Lâm Quyện nhẹ nhàng hỏi, “Em vui không?”

Ý cười trên mặt Ôn Tố phai đi. Mắt cô ươn ướt, sao Khương Lâm Quyện lại tốt vậy được nhỉ?

Anh cầm lấy dao cắt bánh kem, miếng đầu tiên anh đưa cho Ôn Tố. Thật ra ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ngon lắm, nhưng lần nào đến sinh nhật cũng phải ăn để tạo cảm giác nghi thức, dường như không có bánh kem thì sinh nhật sẽ không trọn vẹn vậy!

Ôn Tố hỏi, “Năm ấy em không ăn sinh nhật cùng anh, anh có giận không?”

“Có.” Khương Lâm Quyện thật thà trả lời.

Ôn Tố hơi ngây ngốc. Lâu vậy rồi, từ đó đến tận giờ cô vẫn luôn cảm thấy tiếc vì sinh nhật năm đó không ở bên anh hẳn hoi, không tạm biệt anh một cách chính thức. Cô càng cảm thấy tiếc cho thanh xuân của hai người chưa đặt một dấu chấm câu trọn vẹn.

“Vì thế…” Khương Lâm Quyện nói tiếp, “Về sau em đừng thất hứa nữa.”

Anh chưa từng nói với Ôn Tố rằng mùa đông năm ấy, anh chờ từ sáng sớm đến tận tối muộn cũng không chờ được lời chúc của cô. Cứ như một trận tuyết rơi, tất cả hy vọng bị tuyết phủ hết, chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng anh cũng vụt tắt, cuối cùng mọi thứ chìm vào bóng đêm.

Nhưng dù vậy, chỉ cần bây giờ cô ở bên anh, trong lòng anh đã có một mùa xuân chiến thắng rồi.

Đây là sinh nhật mà Khương Lâm Quyện vui nhất trong suốt mấy năm gần đây. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Khương Lâm Quyện nhận được điện thoại của Kiều Phức, “A Quyện, sinh nhật vui vẻ nhé! Con ăn bánh kem chưa?”

“Rồi ạ, Tố Tố mua cho con.”

Kiều Phức có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lời nói của con mình. Mặt bà nở ra, “Thế hai đứa ăn sinh nhật vui vẻ nhé, nhớ nhận lì xì của mẹ, đừng nghĩ mình lớn rồi mà không lấy tiền mẹ. Dù cho con 50, 60 tuổi, con vẫn là con của mẹ.”

Khương Lâm Quyện là một người sống rất lý trí, nhưng nghe được lời này, anh vẫn dừng chân lại.

Đôi khi giữa ba mẹ và con cái tồn tại một chút khoảng cách, điều này dẫn tơi rất nhiều tình yêu không thể thể hiện ra. Bình thường Khương Lâm Quyện rất hiếm khi nghe được những lời mùi mẫn như vậy, nhưng đột nhiên lúc này nghe được, mắt anh hơi đỏ lên.

Anh mở điện thoại ra nhận lấy lì xì mà Kiều Phức gửi cho. Ôn Tố nhìn lướt qua, “Cô tốt thật đó, cò tặng lì xì cho anh nữa.”

Ôn Tố hơi ngưỡng mộ, “Nếu em cũng…”

Nói được một nửa, cô dừng lại. Không bao giờ, đến cả sinh nhật cô người đó cũng chẳng nhớ.

Khương Lâm Quyện nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Ôn Tố. Anh ôm cô vào lòng, “Về sau mẹ anh cũng là mẹ em, vì thế em không cần ngưỡng mộ đâu!”

“……” Mặt Ôn Tố nóng bừng lên, cô đồng ý cưới anh lúc nào cơ chứ?

Anh nói tiếp, “Năm mới đến nhà anh, chắc chắn em cũng sẽ được nhận lì xì.”

“Năm nào cô cũng cho nhưng em ngại nhận.”

“Năm nay phải nhận.”

“Tại sao?” Ôn Tố hỏi.

Khương Lâm Quyện giơ tay xoa vành tai cô, “Em quên rồi à? Theo như tục ở chỗ chúng mình, lần đầu tiên con dâu tương lai tới cửa thì phải đưa lì xì!”

Mặt Ôn Tố đỏ như trái cà chua, cô vốn định mạnh miệng cãi tiếp nhưng cuối cùng cô không nói gì thêm mà ngầm thừa nhận.

Thôi, coi như cô nể mặt bao lì xì!

Khương Lâm Quyện mở cửa ghế sau ra, tay anh đặt lên phần trên của cửa để Ôn Tố không bị đụng đầu vào. Chờ cô ngồi xong anh mới vào. Ôn Tố thấy chán nên kéo bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ra để ngắm.

Ôn Tố đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đề nghị, “Lần sau sinh nhật chúng ta ngắm sương đi, không phải anh thích sao?”

“Hả?” Khương Lâm Quyện rũ mắt, “Anh thích à?”

“Anh không thích thế sao tên nick anh lại là “Hạt Sương” vậy?”

Bàn tay vừa rồi đang được Ôn Tố thưởng thức chiếm vị trí làm chủ, anh túm tay cô qua, viết hai chữ “WS”* trong lòng bàn tay cô.

*hạt sương tiếng Trung phiên âm là wùsōng, còn Ôn Tố tiếng Trung phiên âm là wēnsù. Hai chữ đều viết tắt theo Pinyin là WS nha mọi người!

“Anh không thích hạt sương.”

“Hả?” Nghe xong câu đó của anh, Ôn Tố mới nhận ra hai chữ viết tắt của “Hạt Sương” lại trùng với hai chữ Ôn Tố.

Từ trước đến nay anh không thích hạt sương, mà anh thích Ôn Tố.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Đột nhiên Ôn Tố thấy cô hơi ngốc một chút.

Nhưng nghĩ cẩn thận thì hình như đây không phải lỗi cô, mà do Khương Lâm Quyện thích giấu những điều nhỏ nhặt làm cô không thể tìm được.

Lòng bàn tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác ngưa ngứa. Sau khi cô ngơ ngác vài giây, cô nhìn hướng ô tô đi, đột nhiên cô túm lấy góc áo anh, “A Quyện…”

Khương Lâm Quyện quay sang, “Sao thế?” 

Ôn Tố nhỏ giọng nói một câu, không nghe cẩn thận thì không nghe rõ được. Vì thế Khương Lâm Quyện tới gần chỗ cô hơn, anh nghe được giọng nói hút hồn người của cô, “Đêm nay em về nhà với anh được không?”

Cảnh bên ngoài nhanh chóng chạy qua khung cửa sổ. Chỉ vì một câu này thôi mà không khí xung quanh như bị châm lửa. Khương Lâm Quyện hiểu ý ám chỉ của Ôn Tố, “Em chắc chứ?”

Cứ như anh đang hỏi cô: Em có biết đi là sẽ có chuyện gì xảy ra không?

Ôn Tố tiến đến bên tai anh nói câu gì đó, mắt Khương Lâm Quyện tối đen, anh nhịn lắm mới quay mặt đi chỗ khác được. Trên đường đi, Khương Lâm Quyện dừng xe lại. Chân dài của anh bước xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi rồi mua một túi đồ về.

Đến tận cửa nhà, Khương Lâm Quyện vẫn còn nhịn. Cho đến tận khi mở cửa ra, đột nhiên Ôn Tố bị anh đè vào cửa mà hôn. Một tay anh khảy túi đồ phòng hộ trong túi, có rất nhiều loại khác nhau, “Em thích cái nào?”

Ôn Tố lười nhìn, trả lời lấy lệ, “Thử mỗi loại một cái đi.”



Cho đến khi hai chân run run không đứng thẳng nổi, Ôn Tố mới thấy hối hận. Làm sao cô ngờ được Khương Lâm Quyện lại mua nhiều hộp đến thế? Cô quay mặt đi rồi lại bị Khương Lâm Quyện lấy tay quay mặt lại để hôn tiếp với anh.

Khương Lâm Quyện lạnh lùng lại lịch sự, nhưng trên giường anh vô cùng bá đạo, chẳng cho Ôn Tố phân tâm chút nào.

Cửa phòng vệ sinh được mở ra. Ôn Tố nhìn bản thân trong gương, mặt cô đã đỏ bừng lên rồi. Người đàn ông chống lấy cô ở phía sau, nhìn qua trông anh không phải người đam mê với những chuyện này, nhưng thật ra anh “sắc” như một vũ khí chuẩn bị lấy ra khỏi vỏ. Ôn Tố muốn chơi xấu nhưng Khương Lâm Quyện không cho. Người anh ướt đẫm, dán chặt lấy người cô, nói từng chữ một, “Không phải em bảo thử mỗi loại một cái à?”

Ôn Tố thấy hơi hối hận vì đến nhà Khương Lâm Quyện. Bây giờ có nhiều chỗ trong nhà anh mà cô không thể nhìn thẳng nổi nữa, chỉ có chỗ tốt duy nhất là cô có thể sai Khương Lâm Quyện đi làm đồ ăn cho cô, hơn nữa cô còn dùng lý do vô cùng chính đáng…

“Tiêu hao thể lực nhiều như thế thì phải bổ sung hẳn hoi!”

Khương Lâm Quyện nhìn thực đơn, anh dành hai giờ để làm cho cô canh sườn hầm.

Ôn Tố sung sướng uống một ngụm, trong lòng cô tặng cho Khương Lâm Quyện vị trí top 1 trong cuộc thi đầu bếp, “Lần sau em phải ăn tiếp món này mới được!”

Khương Lâm Quyện cố nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi, “Lần sau ý là sau khi tiêu hao thể lực nữa à?”

“?”

Đồ không đứng đắn.

Năm mới.

Khương Lâm Quyện đến chào hỏi bà nội Ôn Tố trước, có lẽ do anh cảm thấy nhà trai tới trước sẽ làm cho nhà gái cảm thấy được coi trọng hơn. Đến lượt Ôn Tố sang nhà Khương Lâm Quyện, cô thấy hơi căng thẳng một chút.

Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp Khương Nham với Kiều Phức nhưng cô vẫn thấy hơi lo lắng. Có lẽ do lần này cô dùng thân phận bạn gái của Khương Lâm Quyện chính thức đi gặp mặt ba mẹ anh. Ôn Tố đi trung tâm mua sắm mua đồ nhưng hơi sợ ba mẹ Khương Lâm Quyện không thích.

Khương Lâm Quyện an ủi cô, “Mẹ anh bảo em mang gì đến mẹ anh cũng thích, còn ba anh có thích không thì cũng chẳng ai quan tâm đâu. Thế nên em mang người em đi là được rồi.”

Ôn Tố không khỏi phì cười. Lão Khương có biết mình có thằng con có hiếu như vậy không?

Cuối cùng Ôn Tố chọn một bộ trang điểm cùng ghế mát xa cho Kiều Phức, còn Khương Nham thì cô mua trà và đồ pha trà cho ông. Cả quá trình, Khương Lâm Quyện đi cạnh cô giúp cô cầm đồ. Cho đến tận cửa nhà anh mới đưa cô. Dù sao cũng phải để ba mẹ anh biết những tấm lòng này là của Ôn Tố.

Kiều Phức vừa ra mở cửa đã sướng đến mức cười không khép được miệng, “Tố Tố đến rồi à?”

“Cô ơi, đây là quà cháu mua cho cô chú!” Ôn Tố cười ngọt ngào.

“Đến là được rồi, quà cáp gì chứ?” Kiều Phức quay đầu lại, nói với Khương Nham bên trong, “Anh không ra ngoài còn ở trong làm gì nữa? Cần người khác vào mời anh ra à?”

Nói xong, Khương Nham cũng không tiện trốn nữa, ông đi ra ngoài. Biểu cảm ông không được tự nhiên cho lắm nhưng ông vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Ôn Tố cũng giữ nguyên nụ cười xã giao. Dù sao ông cũng là người lớn, vừa là thầy cô vừa là ba ruột của bạn trai cô, cô vẫn phải giữ sự lịch sự tối thiểu bên ngoài. Hơn nữa về sau hai người rất có khả năng sẽ làm người một nhà.

“Tố Tố, con cứ coi đây là nhà con đi.”

Thậm chí đầu tiên Kiều Phức còn quan tâm đi lấy dép cho Ôn Tố nữa, bà hoàn toàn coi cô là người trong nhà mình. Bà còn hỏi trước Khương Lâm Quyện trước Ôn Tố thích ăn gì, vì thế buổi trưa, trên bàn đầy những món Ôn Tố thích ăn.

Khương Lâm Quyện bóc mấy con tôm để vào trong bát Ôn Tố. Còn Kiều Phức thì cứ luôn miệng hỏi Ôn Tố có ăn món này món kia không. Tuy rằng Khương Nham chưa nói câu nào nhưng ông cũng thường liếc mắt nhìn cô, rõ ràng ông cũng quan tâm đến cảm nhận của cô.

Đột nhiên mắt Ôn Tố hơi cay cay.

Cô nhớ trước kia, lúc cô ở nhà Khương Lâm Quyện, cô đã từng hâm mộ anh có một gia đình ấm áp như vậy. Nhưng hình như về sau cô không cần phải hâm mộ anh nữa rồi.

Vì giờ phút này, những lỗ hổng trong tim gia đình để lại trong cô đã được lấp đầy.

Từ nay về sau, ngoài bà nội, cô còn những người thân khác nữa.

“Cô chú cũng ăn đi ạ.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Kiều Phức còn đưa Ôn Tố lì xì. Ôn Tố thấy lì xì rất dày, như bình thường cô sẽ từ chối. Nhưng dù sao tương lai cũng là người một nhà, vì thế cô nhận lấy.

Trong bao lì xì, Kiều Phức đưa cho Ôn Tố một vạn lẻ một tệ, ngụ ý là ngàn dặm mới tìm được một người.

Từ khi ra khỏi cửa, khóe môi Ôn Tố chưa từng hạ xuống. Khương Lâm Quyện cũng bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, khóe môi anh cũng mang ý cười. Lúc đưa Ôn Tố đi, hai người đi qua trường trung học phổ thông số 1 ở Hòe Thành. Bảng hiệu ngoài cửa đã được thay cái mới, nhìn trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trường không đóng cửa, Ôn Tố túm tay Khương Lâm Quyện dắt anh đi vào. Vì là đang trong kỳ nghỉ đông nên cửa sắt ở dưới mỗi dãy nhà đều bị khóa, không thể vào trong được. Ôn Tố chỉ có thể ngắm từ bên ngoài. Trong phòng, mọi thứ vẫn được bày biện như cũ làm người ta dễ dàng nhớ tới quãng thời gian thanh xuân của mình.

Nếu lúc ấy không có những chuyện đó xảy ra, có lẽ hai người đã yêu nhau từ hồi cấp ba rồi.

Có lẽ vào giờ nghỉ trưa, họ sẽ lặng lẽ hôn nhau, hoặc có lẽ họ sẽ trộm làm một số động tác mờ ám dưới mí mắt Khương Nham.



Đi qua phòng học đi về phía trước, sân thể dục đã được sửa chữa và nâng cấp lại một lần. Những phương tiện trên đó đều rất mới. Khi đó, có rất nhiều cặp yêu sớm thích cùng nhau đi qua đường băng trên sân thể dục, cứ như show tình cảm, rải cơm chó ra vậy.

Ôn Tố đi dọc theo bức tường của trường, tuy rằng cô không tìm được chỗ lúc trước mình dùng để trốn học, nhưng cô lại tìm được lỗ hổng mới ở chỗ khác. Khương Lâm Quyện nhướng mày, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự chê bai và từ chối như lúc trước, cứ như đang nói…

“Em chắc là giờ chúng ta sẽ lại qua đó tiếp?”

Khi đó trốn học thì không thể ra bằng cổng chính, nhưng giờ đi cổng chính bình thường được rồi còn gì?

Ôn Tố chớp mắt nhìn anh, “Trải nghiệm cảm giác thanh xuân đi.”

Khương Lâm Quyện cạn lời, nhưng anh vẫn đi theo sau Ôn Tố. Ôn Tố định xuống thì tay cô được nắm lấy, “Hả?”

“Anh xuống trước.”

Khương Lâm Quyện khá cao, anh xuống không khó. Gần như anh chỉ nhảy nhẹ một cái đã ra được rồi. Sau khi xuống xong, anh giơ tay đón Ôn Tố. Anh đứng ở đó, vững chân đỡ được cô vào trong lòng, “Em vui không?”

“Em vui lắm!”

Xung quanh yên lặng. Ôn Tố nhón chân hôn anh. Khương Lâm Quyện làm việc mà từ rất lâu rồi anh đã từng ấp ủ. Anh xoay người ấn Ôn Tố lên hàng rào màu xanh lục, giống như học sinh hư trốn học cùng cô rồi yêu sớm.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Ôn Tố cởi áo khoác của anh ra, cả người cô chui vào trong ngực anh cho ấm.

Cô nghĩ. Trước đó cô gặp được anh quá muộn, có lẽ mọi thứ đang tạo phông nền cho anh xuất hiện. Anh dạy cô cách yêu bản thân, cũng dạy cô cách yêu người khác.

Mùa đông này, cuối cùng cũng không dài đến vậy!

– HOÀN CHÍNH TRUYỆN –

Editor có lời muốn nói: Vậy là chúng ta đã đi hết 62 chương chính truyện bộ “Mùa xuân nở rộ trong lòng” rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cún trong thời gian này! Ngoại truyện sẽ được mình đăng lên sau. Hy vọng mọi người sẽ thích món quà cuối năm 2023 này của mình!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom