Cập nhật mới

Dịch Mê Án Đường Triều

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: 120: Hai Lần Nhường Ngôi Ba Lần Đăng Cơ


Hóa ra trời đã sáng rồi.

Trần Cẩn Phong nhắm hờ hai mắt, sau khi dần thích ứng được với ánh sáng thì mở mắt ra.
"Đây là đâu?" Trần Cẩn Phong bước ra khỏi cửa hang, nghi hoặc nhìn xung quanh.

Xem chừng đây là một căn phòng chứa đồ, các dụng cụ được sắp xếp một cách ngăn nắp, rổ giá, gầu hót xếp đầy dưới đất.
Trần Cẩn Phong bước đến cửa, lấy ngón tay lau một lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài.
Ngoài kia là một viện tự rộng lớn, sân vườn rộng rãi, tường bao quanh viện cao cao, phía đối diện mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy sương phòng, ở phía bên phải hẳn là một tòa kiến trúc tương đối lớn nhưng từ vị trí này chỉ có thể nhìn thấy một góc của nó.

Có thể đoán định rằng người sống ở đây không phải người bình thường.
"Sao ta cảm giác chỗ này mình từng đến rồi nhỉ?" Trần Cẩn Phong thắc mắc, chàng cố gắng hồi tưởng lại nhưng mãi vẫn không nhớ ra được gì.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng hét kinh thiên, ngay sau đó là tiếng ngựa hí vang.

Một nam tử đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy người đó, Trần Cẩn Phong lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.

Nam tử có hàng mày kiếm, mắt sáng như sao, trang phục chỉnh tề, chiếc trường sam màu trăng non càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của người này.

"Phụ vương." Nam tử vừa vào cửa đã cất cao giọng gọi, giọng nói không rõ là vui sướng hay bối rối.
"Man Nhi." Người được gọi là phụ vương nhanh chóng đi về phía cổng.

Cảnh này đã lọt vào tầm mắt Trần Cẩn Phong.
"Phụ vương." Nam tử ban nãy quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất.
"Man Nhi, mau đứng dậy đi." Nam tử ra đón vội đỡ người con trai tên Man Nhi dậy.
"Phụ vương, hôm nay Man Nhi đến đây là muốn thỉnh tội với người.

Man Nhi tự ý giấu phụ vương dẫn đầu Ngự lâm quân tiêu diệt Vi Hoàng hậu.

Sáng sớm hôm nay Man Nhi đã hạ lệnh phong tỏa cổng cung và cổng thành Trường An, sai quân đi điều tra và bắt giam đồng đảng của Vi thị, tiêu diệt hết thảy bọn chúng rồi ạ." Lý Long Cơ nói xong lại định quỳ xuống.
Tương vương nhanh chóng ôm lấy Lý Long Cơ, ông rơi nước mắt: "Nguy nan của quốc gia may mà có con trai ta mới được diệt trừ, vận mệnh của bách tính nhờ có con mới được bình yên, con nào có tội, con chính là công thần."
Ai mà người được hai nam nhân trưởng thành, một người khoảng năm mươi tuổi, sống một đời nho nhã, một người vừa trải qua gió tanh mưa máy lại đứng trong phủ Tương vương ôm chầm lấy nhau khóc lớn.

Trần Cẩn Phong đứng trong phòng chứa đồ nhìn thấy cảnh ấy cũng không kiềm được nỗi xúc động.
* * *
Điện Tuyên Chính cung Đại Minh.
Khi ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu vào trong điện, các đại thần vội vã tới đứng sẵn ở điện chờ đợi buổi triều sáng.


Sau biến cố phát sinh đêm qua, Thái Bình công chúa đã đích thân đến nhà một vài trọng thần để thông tin, do đó buổi triều sớm nay được bao trùm bởi không khí rất khác thường.
Lý Trọng Mậu hoàn toàn không biết gì về biến cố, y ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười ngồi lên ngai vàng, tham gia buổi triều sáng như thường lệ.

Thấy vị tiểu Hoàng đế vào vị trí, quần thần lập tức nhìn nhau, không biết có nên quỳ hay không.
Đương lúc đang chần chừ thì một nữ tữ có dáng người mập mạp, gương mặt đoan trang bước vào đại điện.

Thái Bình công chúa nhìn Lý Trọng Mậu một cái, cười khẩy rồi nói lớn: "Tự quân chuẩn bị nhường ngôi cho thúc phụ, các vị đại thần có ý kiến gì không?"
"Hoàng thượng băng hà, theo lý nên lập con trường."
"Hoàng vị này vốn dĩ thuộc về Tương vương."
"Lần này trả lại cho ngài ấy, là thuận theo ý trời."
Ngay lập tức trong triều vang lên những tiếng phụ họa.
Nhẹ kéo cung sa, Thái Bình công chúa mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt Lý Trọng Mậu, nhìn chằm chằm y, nói: "Lòng người đều đã hướng về Tương vương, đây không còn là chỗ của đứa trẻ con như ngươi đâu, mau xuống đi."
Trước nay vẻ mạnh mẽ của Thái Bình công chúa luôn khiến Lý Trọng Mậu kiêng dè vô cùng, lúc này lại bị giáo huấn một phen trước mặt các triều thần khiến Lý Trọng Mậu trẻ tuổi càng luống cuống sợ hãi hơn.

Chỉ thấy y run lẩy bẩy, mở to mắt bất lực nhìn các thần tử phía dưới, không biết phải làm thế nào.
"Còn không mau cút." Thái Bình công chúa tức giận nhìn Lý Trọng Mậu rồi quát lên giận dữ.


Lý Trọng Mậu xét cho cùng cũng chưa trải sự đời, lúc này chứng kiến vị cống chúa vốn ôn hòa giáo huấn mình thì đã sợ đến mức không biết làm gì.

Y sợ hãi nhìn Thái Bình công chúa, ngay lập tức hai mắt nhoè đi, dòng lệ nóng ứa ra.

Y sững sờ ngồi yên tại chỗ, hoảng loạn đến ngây người.
Thấy Lý Trọng Mậu không đứng dậy mà cứ trưng ra dáng vẻ đờ đẫn, Thái Bình công chúa cười nhạt, không chần chừ mà tiến lên phía trước, vươn cánh tay túm lấy vạt áo của Lý Trọng Mậu, cướng ép kéo y khỏi ngai vàng.
Lại nói về Lý Trọng Mậu, tuổi tác còn nhỏ, bất lực mà không dám phản kháng.

Y hoàn toàn không ngờ rằng biến cố xảy ra đêm qua ở độ tuổi này y khó lòng tưởng tượng nổi.
"Cung nghênh Tương vương lên nắm Hoàng vị." Thái Bình công chúa nói lớn.
Lời vừa dứt, tiếng nhạc trang trọng thâm trầm vang lên, tại cửa đại điện, một nam nhân chạc năm mươi tuổi, trên mặt nuôi một chòm râu đen, đầu đội mão vua, thân khoác ngự y đang chậm rãi bước vào.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Mọi người thấy vậy cùng đồng loạt quỳ xuống, cúi rạp đầu xuống đất.
Tương vương bước từng bước lại gần với ngôi báu, cảm giác nặng nề, đứng trên vạn người đột nhiên lại quay lại với ông, chỉ có đời năm tháng qua đi, người đã từng trải hơn xưa.

Nhẹ nhàng ngồi lên ngai càng, xoa tay vào tay vịn, vẫn thân thuộc mà cũng thật xa lạ.

Chỉnh trang lại mũ áo, nhìn quần thần dưới điện, ông nhẹ nhàng nói mấy chữ: "Chúng khanh bình thân." Nhưng giọng nói lại không có tình cảm.
Từ đây, một vị quân chủ quan trọng trong sử sách đã ra đời.
Về phần Lý Trọng Mậu, sau khi bị Thái Bình công chúa cưỡng ép từ bỏ Hoàng vị, y không biết phải xử trí ra sao.

Dù sao mười sáu tuổi cũng vẫn còn nhỏ, y chỉ biết rơi nước mắt rồi đi xuống.

Tương vương Lý đán quay lại ngôi báu, ngồi trên ngai vàng đã từng ngồi.

Ông thở dài một hơi, có lẽ trong lịch sử cũng không có vị Hoàng đế nào như ông, hai lần nhường ngôi, ba lần đăng cơ.
"Lần tiêu diệt đồng đảng Vi thị này đều phải dựa vào chúng ái khanh.

Chúng thần nghe chỉ." Lý Đán tuyên chiếu thư đầu tiên sau khi đăng cơ: "Do có công trừ gian diệt ác, đặc biệt tấn phong Lâm Tri vương Lý Long Cơ làm Bình vương, Tả giám môn vệ Đại tướng quân Tiết Sùng Giản phong làm Lập Tiết quận vương, Ngự lâm tổng giám Chung Thiệu Kinh phong làm Trung thư thị lang, Tiền triều Ấp uý Lưu U Cầu phong làm Trung thư Xá nhân, Lợi Nhân phủ Chiết Xung Ma Tư Tông và Vạn Kị quả nghị Cát Phúc Thuận, Lý Tiên Phù cùng thăng một cấpm được tham gia việc triều chính."
Quần thần cùng tạ ân.
"Cát Phúc Thuận, phòng Tiếu vương làm phản, ngươi đến Vận Châu hội kiến Lý Trọng Phúc, đưa danh thiếp, dẫn năm trăm người ngựa, một trăm mảnh tơ lụa, một trăm hòm châu báu đến thăm hỏi hắn."
"Dương Châu gặp nạn, châu chấu gây hại tứ phương, Lưu U Cầu, ta phái ngươi nhanh chóng cầm theo ba mươi vạn lượng bạc trắng đến Dương Châu, phối hợp với tri phủ Dương Châu là Lý Kính Dư để chủ trì công việc khắc phục thiệt hại."
"Tri phủ Quý Châu là Mã Cổ tham ô vơ vét cùng Châu Lợi Dụng, Võ Tam Tư, An Lạc công chúa, biển thủ ba muoi vạn lượng bạc cứu trợ.

Trẫm hạ chỉ bãi nhiệm chức quan của những kẻ trên, chém đầu thị chúng."
Mấy ngày sau, thiên hạ thái bình, nguyên tiểu Hoàng đế Lý Trọng Mậu ban bố chiếu thư, chiếu cáo thiên hạ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết..

thúc phụ Tương vương, Cao tông chi tử, trước vì thiên hạ mà nhường ngôi cho Tiên đế.

Tiên đế khi xưa đã có chỉ lập đại đệ làm phó quân, mời thúc phụ Tương vương lên nắm Hoàng vị.

Trẫm lui về cai quản chốn này.."
Ngay sau đó lại có một chiếu thư khác viết: "Lý Trọng Mậu phong làm Ôn vương, Bình vương Lý Long Cơ lập làm Thái tử.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: 121: Mùi Hương Bất Thường


Phủ Lâm Tri vương.
Đứng trong hoa viên phủ Lâm Tri vương, tận hưởng ánh nắng mùa hạ, hít thở bầu không khí trong lành, Trần Cẩn Phong vô cùng xúc động: "Không ngờ ta vẫn có thể ở lại kinh thành."
Nhã Lâm đứng kế bên bật cười, đôi mắt mơ màng của nàng sáng lên: "Phong ca ca, có phải ước hẹn vườn đào của chúng ta phải huỷ bỏ rồi không?"
Trần Cẩn Phong quay đầu lại, nhìn mỹ nhân trước mặt, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng chàng: "Sao lại thế chứ, chỉ cần muội đồng ý thì ta thế nào cũng được."
Một cảm xúc khó nói ánh lên trong mắt Nhã Lâm.

Nàng chậm rãi quay người lại, mái tóc đen hướng về phía Trần Cẩn Phong.
"Có phải muội lại nhớ cha mẹ không?" Thấy Nhã Lâm như vậy, tim Trần Cẩn Phong nhói đau.
Nhã Lâm quay qua nhìn Trần Cẩn Phong, cố gắng nở một nụ cười: "Không có gì, đã hứa với huynh, muội nhất định sẽ làm được."
"Cẩn Phong, Cẩn Phong." Từ đằng xa có một người chạy tới.

Người này mày kiếm mắt sáng, phong lưu phóng khoáng.

Lý Long Cơ đi tới trước mặt Trần Cẩn Phong, liếc mắt nhìn Nhã Lâm, sau đó hỏi Trần Cẩn Phong: "Bản vương tìm được một chỗ tốt lắm, chúng ta đi uống rượu nhé?"
Đã lâu rồi không được ra ngoài, Trần Cẩn Phong vung cánh tay tê mỏi của mình rồi gật đầu đồng ý.
"Đệ muội cũng đi cùng đi." Lý Long Cơ đề nghị.
"Đây là chuyện của nam nhân mấy ngài, tiểu nữ không tham gia." Nói đoạn, Nhã Lâm cúi đầu định rời đi.
"Nhã Lâm, hiếm khi được dịp ra ngoài, đừng làm mọi người mất hứng." Trần Cẩn Phong khẽ kéo Nhã Lâm lại, mỉm cười nói.
Nhã Lâm ngẩng đầu, thấy Trần Cẩn Phong đang hào hứng như một đứa trẻ nên cũng không tiện chối từ.
* * *
Trong kinh thành có vô số quán rượu, ba người chọn một quán rượu khá vắng vẻ rồi bước vào.
Nơi này được bài trí vô cùng trang nhã, ngoài đại sảnh được xếp rất nhiều ghế đơn ra thì tầng hai bố trí vài căn phòng riêng.
Ba người chọn một phòng để ngồi.

"Tiểu nhị, mang lại rượu ngon nhất trong quán lên đây, làm thêm mấy món ăn hấp dẫn nữa." Lý Long Cơ dặn dò.
"Có ngay.

Quan khách xin chờ một chút." Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau đồ ăn và rượu ngon đã được mang lên, cả hình thức và mùi vị đều rất hấp dẫn khiến Lý Long Cơ khen không ngớt lời.

Anh nhấc đũa lên định gắp đồ ăn nhưng lại thấy Trần Cẩn Phong ngồi yên.

Ngẩng lên nhìn, thấy chàng đang lặng người chăm chú quan sát bên ngoài.
Bàn ăn được xếp cạnh cửa sổ, ngồi ở cạnh bàn có thể nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt ở bên dưới.

Lúc này, Trần Cẩn Phong đang bị thu hút bởi dòng người đông đúc ồn ào trên đường phố.
"Này, nhìn gì mà tập trung thế?" Lý Long Cơ tò mò nhìn theo tầm mắt Trần Cẩn Phong.
Dưới cửa sổ, một người mẹ trẻ đang ôm hai đứa con quỳ dưới đất, đưa mắt nhìn dòng người qua lại.

Hai đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc dính rơm rạ, quần áo trên người rách nát.

Người mẹ cũng ăn vận bẩn thỉu, nhìn không có chút thần sắc nào.
"Ra là đang bán con." Lý Long Cơ nói: "Bây giờ thiên hạ thái bình, sao lại vẫn còn xảy ra chuyện như này chứ."
Trần Cẩn Phong gật đầu: "Với cách trị vì của đương kim Hoàng thượng thì hẳn sẽ không để xảy ra những chuyện thế này." Chàng quan sát tỉ mỉ ba người rồi chợt phát hiện ra một hiện tượng kì lạ.
"Thái tử, ngài xem, có người đến hỏi giá nhưng người phụ nữ kia lại không nói gì mà chỉ ra hiệu, có phải là bị câm rồi không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Cuộc nói chuyện của hai người thu hút được sự chú ý của Nhã Lâm.

Nàng ấy tò mò nhìn ra bên ngoài, thực sự nhìn thấy ba người kia.
"Đáng thương quá, hay là chúng ta cho họ chút tiền để họ đi đi." Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ cùng gật đầu đồng ý.

đam mỹ hài
Ba người xuống dưới, đi đến trước mặt người phụ nữ.

Nhã Lâm lấy từ trong túi hương bên người ra một ít bạc vụn rồi đưa cho người đó.

Người phụ nữ bất lực nhìn xung quanh chỉ biết cúi đầu, dùng tay ấn đầu hai đứa trẻ xuống để chúng lạy.

Kế đó người ấy kéo hai đứa trẻ đứng dậy, đẩy về phía Nhã Lâm.
Nhã Lâm đón lấy hai đứa trẻ rồi xua tay: "Ta không muốn hai đứa con của cô, cô cầm lấy bạc rồi về nhà sống đi." Nói xong, Nhã Lâm lại đẩy hai đứa trẻ lại.
Người phụ nữ thấy con mình bị trả lại thì vội vàng lấy tay ra hiệu, đồng thời cũng miệng cũng nói điều gì đó.
"Cô ấy hỏi có phải cô muốn mua cả cô ấy luôn không?" Khi mọi người còn đang bối rối thì một người hóng chuyện bên cạnh bỗng lên tiếng.
Nhã Lâm liền quay sang hỏi: "Cô ấy nói tiếng gì vậy, không phải người bản địa sao."
"Tiếng Đột Quyết." Người đó đáp.
"Tiếng Đột Quyết?" Trần Cẩn Phong ngạc nhiên, tại sao trong kinh thành lại có một người phụ nữ Đột Quyết bán con.

"Huynh hỏi thử xem sao cô ấy lại tới kinh thành?"

Sau một hồi nói chuyện với người phụ nữ, người đó đáp: "Cô ấy nói phu quân cô ấy là một tên ham bài bạc, thua hết cả gia sản vào tay một người đàn ông tan Mặc Hãn, sau đó còn nợ nần chồng chết.

Phu quân còn định lấy cô ấy làm đồ thua cược để gán cho Mặc Hãn, sau đó cô ấy tìm được cơ hội đem hai đứa con bỏ trốn rồi ba người dọc đường làm ăn xin đến tận đây.

Do bây giờ đã hết sạch tiền để nuôi con nên mới muốn tìm người tốt để cho con mình đi."
"Ra là vậy, huynh hỏi cô ấy xem không phải Mặc Xuyết đang chiêu binh đánh trận sao, sao phu quân cô ấy vẫn nhàn rỗi ở nhà bài bạc được?"
Trao đổi một hồi, người đó dịch lại: "Cô ấy nói Mặc Xuyết không chiêu binh nên phu quân mới có thời gian nhàn rỗi đi đánh bạc."
Cái gì? Trần Cẩn Phong kinh ngạc, trong đầu chàng không người hiện lên những hình ảnh vụn vặt, chẳng lẽ, chẳng lẽ chàng sai rồi sao?
* * *
Mật thất số một phủ Lâm Tri vương.
Trần Cẩn Phong lặng lẽ nằm xuống giường, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện liên quan đến Đột Quyết, một suy đoán hình thành trong đầu chàng.

Nghĩ đến đây, chàng ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi mật thất.
Lúc này đã là đêm muộn nhưng không khí vẫn oi bức.

Có lẽ ra ngoài hóng gió có thể khiến suy nghĩ của mình được thông suốt hơn.

Men theo con đường đá, Trần Cẩn Phong thong dong bước đi, không ngờ lại đến bên cạnh thư phòng Lý Long Cơ.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, hai bóng người trong phòng thu hút sự chú ý của chàng.

Đã muộn như vậy rồi chẳng trách Thải tử không có trong phòng, hóa ra ngài ấy ở đây đọc sách.

Nhưng chiếc bóng còn lại thì chàng nhìn mãi không nhận ra là ai.
"Cộc cộc cộc." Trần Cẩn Phong gõ cửa thư phòng.

"
" Ai đấy? "Trong phòng truyền ra tiếng Lý Long Cơ.
" Thái tử điện hạ, là thần, Cẩn Phong đây.

"

Một lát sau Lý Long Cơ mở cửa ra:" Cẩn Phong, đệ vẫn chưa ngủ sao, tìm bản vương có việc gì không? "
Một mùi hương nhức mũi xộc lên, Trần Cẩn Phong hơi nhíu mày:" Không có gì, chỉ là không ngủ được, thấy đèn vẫn còn sáng thì qua đây thôi.

"Nói đoạn, Trần Cẩn Phong nhìn vào trong theo phản xạ, thấy một nam tử mắt sâu mũi cao đang đứng bên trong." Ra là Võ Dương huynh cũng ở đây.

"
" Đúng thế.

"Võ Dương mỉm cười:" Ta cũng nhàn nhã không có việc gì làm nên đến đây làm phiền điện hạ.

"
" Vào đi.

"Lý Long Cơ nghiêng người cho Trần Cẩn Phong đi vào.
Trần Cẩn Phong bước vào trong, mùi hương đó lại càng nồng hơn.

Chàng nhìn ngang ngó dọc theo phản xạ, không tìm được nguồn gốc của mùi hương bèn đổi chủ đề:" Muộn thế này rồi mà Thái tử điện hạ vẫn ở thư phòng, thật là chăm chỉ.

"
" Nào có, trời nóng bức quá, ta không ngủ được.

"Lý Long Cơ dường như nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Trần Cẩn Phong, anh mỉm cười nói:" Có phải có mùi gì bất thường đúng không?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: 122: Dự Tính Trước


Trần Cẩn Phong gật đầu.
"Nói ra thì buồn cười lắm." Lý Long Cơ giải thích: "Võ Dương nhìn thì là một đại nam nhi nhưng lại cực kì yêu thích hương liệu.

Nước láng giềng vừa mới tiến cống hương liệu là hắn liền đánh hơi ra được ngay như chó vậy, cứ bám riết lấy ta muốn xin một ít.

Ta mới bảo hắn nữ tính quá, cố tình trêu hắn rồi giằng qua giằng lại, không may làm rơi vào giá cắm nến, cháy mất một ít."
Võ Dương cười ngượng ngập, mặt lập tức đỏ gay: "Cẩn Phong huynh biết được chuyện này thì cũng đừng nói cho người khác nhé, nếu không ta, ta không còn mặt mũi nào nữa đâu."
Lập tức Trần Cẩn Phong cảm thấy rất buồn cười, chàng cố nén tiếng cười rồi gật đầu.
"Đúng rồi, nếu không ai có việc gì thì chúng ta cùng như uống trà, có được không?" Lý Long Cơ đề nghị.
"Ý kiến hay đấy." Võ Dương tán thành.
"Được.

Hai người đợu nhé, ta về phòng lấy mấy món trà cụ quý đang được cất giữ cẩn thận." Nói đoạn, Lý Long Cơ bước ra khỏi thư phòng.
Võ Dương cười lớn: "Để thần đi giúp Thái tử." Nói xong, anh cùng theo ra ngoài.
Từ phòng ngủ đến thư phòng mất một đoạn.

Trần Cẩn Phong đi đi lại lại trong thư phòng cho bớt nhàm chán, chàng nhẹ nhàng ngồi trước án kỉ, trông thấy một quyển sách đặt trên mặt án kỉ.
Hẳn là quyển sách này đã được đọc rất lâu rồi.

Trần Cẩn Phong khẽ nâng quyển sách lên lắc nhẹ, sách tự động mở ra một trang.


Chàng bắt đầu hào hứng đọc, khi đang đọc đến đoạn hay thì chàng thất vọng ngẩng đầu lên.

Thì ra đây là một cuốn sách cũ, trang tự động mở ra này bị thiếu mất một phần.

Đúng lúc này Lý Long Cơ và Võ Dương bưng trà cụ đi vào.

Ba người nhìn nhau, hồi lâu sau Lý Long Cơ mới bình tĩnh nói: "À, đây là cuốn sách phụ vương tặng cho ta." Nói xong, anh bước lên trước, đặt trà cụ xuống rồi lấy lại cuốn sách từ trong tay Trần Cẩn Phong.

"Không có việc gì thì mở ra xem thôi."
* * *
Quay lại mật thất số một, Trần Cẩn Phong không chợp mắt được.

Mấy lần liền Lý Long Cơ muốn chàng chuyển khỏi chỗ này nhưng chàng lấy lý do ở quen rồi để ở lại.
"Bây giờ đã đến lúc phát huy công dụng rồi." Trần Cẩn Phong tự lẩm bẩm một mình.
Mấy ngày nay không biết vì lý do gì mà mỗi lần Lý Long Cơ nhìn thấy Trần Cẩn Phong trông chàng đều vui vẻ.

Có lúc chàng đi ra ngoài một lát, có những ngày lại chỉ ở trong nhà.
"Đệ bị sao vậy?" Lý Long Cơ nhìn Trần Cẩn Phong như thể chàng bị bệnh.
"Không biết nữa." Trần Cẩn Phong đáp: "Cả ngày chẳng muốn làm gì, chỉ buồn ngủ thôi."
"Đệ phải chú ý sức khoẻ đấy." Lý Long Cơ ân cần dặn dò: "Đã đi khám đại phu chưa? Không được thì ta xin phụ hoàng cho thái y đến."
"Đa tạ điện hạ." Trần Cẩn Phong trưng ra dáng vẻ mệt mỏi: "Đã để đại phu xem bệnh rồi, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, qua vài ngày là khỏi."
Quả nhiên mấy ngày sau Trần Cẩn Phong dần khôi phục lại trạng thái khoẻ mạnh, vẻ mệt mỏi hoàn toàn tan biến.
"Đệ hồi phục nhanh nhỉ." Lý Long Cơ trêu Trần Cẩn Phong.
"Thần đã nói mà, chỉ là vấn đề nhỏ thôi." Trần Cẩn Phong đáp lấy lệ.
"Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi." Lý Long Cơ mỉm cười, lại chợt thấy nét mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm túc: "Đệ sao thế?"
"Không có gì." Trần Cẩn Phong bình tĩnh lại, khoé miệng cong lên: "Thái tử điện hạ, hôm nay có thể uống trà của ngài không?"
"Hóa ra đệ đang nghĩ cái này à." Lý Long Cơ bật cười: "Đương nhiên là được chứ, ta đi lấy trà cụ đây."
"Không cần đâu." Trần Cẩn Phong đáp: "Hay là chúng ta vào cung cùng thưởng trà với Hoàng thượng nhé?"
"Sao tự nhiên lại nhớ đến phụ hoàng vậy?" Lý Long Cơ cảm thấy mơ hồ.
"Đến lúc đó ngài sẽ biết thôi." Trần Cẩn Phong chỉ cười: "Nhưng mà trước khi chúng ta đi, thần muốn gặp Nhã Lâm cái đã."
"Đệ làm sao thế, không gặp một lúc là không được." Lý Long Cơ lắc đầu bất lực.
* * *
Hoa viên sau phủ Lâm Tri vương
Trần Cẩn Phong lặng lẽ ngắm nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa trước mặt.

Nàng đẹp đến mức khiến người khác mê mẩn, chỉ một cái chớp mắt cũng khiến bao người say mê.

"Nhã Lâm." Trần Cẩn Phong khẽ gọi, nắm lấy tay Nhã Lâm.

Đôi tay ấy thật đẹp, ngày còn nhỏ chàng cũng từng được nắm rồi.

Nhẹ vén sợi tóc rối ra sau tai Nhã Lâm, tay chàng không rời khỏi gương mặt tuyệt mĩ của nàng.

Sự dịu dàng ấm áp ánh lên trong đôi mắt đen tựa hắc trân châu.

Suốt bao năm nhung nhớ cuối cùng cũng có thể gặp lại, nhưng giây phút trùng phùng cũng là phút giây biệt ly.

Đã từng nghĩ đến bãi bể nương dâu, đã từng mơ đến một đời bên nhau, vậy mà hôm nay Phong ca ca không thể không nói một tiếng xin lỗi với Nhã Lâm.
Khẽ nhắm hai mắt lại, để mặc cho cảm xúc chảy trôi, chàng đặt môi mình lên môi Nhã Lâm, nước mắt không ngừng lã chã rơi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của Phong ca ca, cũng là nụ hôn cuối cùng, từ nay về sau sẽ không một người con gái nào có thể chiếm được trái tim chàng nữa.

Chàng mở mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc của Nhã Lâm cùng với hàng mi chợp nhẹ và hai gò má ửng hồng càng khiến nàng thêm phần kiều diễm.
Trần Cẩn Phong ôm chặt Nhã Lâm trong lòng, không muốn buông tay.

Thực sự không muốn, nếu như thời gian có thể ngừng trôi thì thật tốt biết bao.

"Nhã Lâm." Chàng khẽ gọi tên Nhã Lâm bên tai nàng: "Sau khi ta đi, muội hãy lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này càng xa càng tốt."
"Cái gì?" Nhã Lâm giãy dụa muốn đẩy chàng ra nhưng Trần Cẩn Phong vẫn ôm chặt khiến nàng không cử động được: "Sao huynh lại nói thế?"
"Đừng hỏi nhiều, muội chỉ cần biết lần này ta đi sợ là sẽ mãi mãi không thể trở về nữa." Trần Cẩn Phong nói, mắt chàng nhìn về phía xa xắm: "Nghe lời ta, rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại nữa."
* * *
Ngự thư phòng cung Đại Minh.
Sau khi thượng triều xong, Lý Đán quay lại thư phòng – nơi yêu thích nhất của ông.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử cầu kiến ạ." Thị vệ thông báo.
"Truyền." Lý Đán hơi nhíu mày lại, đáp.
Một lát sau, Lý Long Cơ dẫn Trần Cẩn Phong cùng bước vào thư phòng.
"Hài nhi tham kiến phụ hoàng."
"Thần Trần Cẩn Phong tham kiến Hoàng thượng."
Hai người cùng quỳ dưới đất, được Lý Đán đỡ dậy.
"Hai người đến đây tìm trẫm có việc gì sao?" Lý Đán mỉm cười nhìn hai nam tử anh tuấn trước mặt.
"Là thế này ạ." Lý Long Cơ cười đáp: "Hôm nay đột nhiên con nổi hứng muốn cùng thưởng trà với phụ hoàng."
"Ồ vậy sao? Được thôi." Lý Đán bật cười: "Xem ra con đã vào nghề rồi, có hứng thú với trà đạo, không uổng công vi phụ dạy con."
"Tất cả trà kĩ nhi thần học được đều do phụ hoàng chỉ bảo, phụ hoàng đừng trêu nhi thần." Lý Long Cơ mỉm cười.
Trần Cẩn Phong tiếp lời: "Ngoài việc luận trà đạo ra còn cần làm rõ một việc nữa ạ."
"Chuyện gì?" Lý Đán vừa ra hiệu cho hai người ngồi xuống vừa hỏi.
Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ cùng ngồi xuống bên cạnh án kỉ, đối diện với Lý Đán.

Chàng chậm rãi nói: "Thần chỉ muốn hỏi ngài một câu, có phải kế hoạch tiêu diệt Vi thị đã được ngài dự tính từ lâu rồi không?"
Lời vừa dứt, hai cha con Lý Đán đều kinh ngạc.

Lý Long Cơ vội nói: "Cẩn Phong, đệ không được nói linh tinh."
"Nói linh tinh sao?" Trần Cẩn Phong cười nhạt: "Ai ai cũng nói Tương vương có tấm lòng nhân hậu nhưng đều không biết trong bụng ông ấy chứa đầy âm mưu.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom