Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Germain đón Logicielle ở ga Libourne.

Họ tán đủ mọi thứ chuyện trên con đường giờ đã quen thuộc với cô: trong đêm tối, bóng dáng những tòa lâu đài và những thửa ruộng nho vẽ nên một khung cảnh làng quê ngăn nắp và yên bình.

Họ ăn tối qua loa rồi đi ngủ sớm.

Germain đánh thức Logicielle lúc bình minh; ông muốn đi sớm để tránh nóng.

Tránh đi qua Bergerac, ông thanh tra đi theo đường Eymet, khi lâu đài Monbazillac vừa xuất hiện thì chiếc xe rẽ luôn sang một con đường mòn nhỏ trong làng. Sau hai ki lô mét đường quanh co, họ lên tới đỉnh một ngọn đồi và Logicielle cố kìm không reo lên kinh ngạc.

- Ấn tượng quá, phải không? Germain nói. Đây là lâu đài Grimoire.

Dựa lưng vào vách núi dựng đứng bên rìa thung lũng xanh ngắt, tòa lâu đài trông thật uy nghi. Trông hệt như lâu đài Logicielle thấy trong trò chơi TTCT. Germain đỗ xe lại trước cổng sắt đã được khóa lại bằng một ổ khóa lớn.

- Cháu không biết tấm biển này, Logicielle nhận xét.

Tấm biển móc vào chấn song đề: Sở hữu cá nhân, cấm vào. Germain chỉ cho cô đồng nghiệp mấy tấm biển khác gắn trên tường bao.

- Cháu nhìn thấy không, khắp nơi chỗ nào cũng có...

Một số ghi là: Nguy hiểm, số khác ghi là: Chú ý, có bẫy!

- Cảnh báo vô ích, Germain lẩm bẩm. Lâu đài đã bị cuỗm sạch từ lâu. Tường bị đổ ở phía bên này.

- Vâng, cháu biết.

Logicielle nhận ra hoa viên ngay lập tức. Nó ở tình trạng còn tệ hơn trong trò chơi; nơi này, các bụi rậm có vẻ mọc cao và dày hơn, và sự hư hại nghiêm trọng hơn. Cô chỉ một lùm cây rậm rạp đằng sau lấp ló một hình thù kỳ dị tối sẫm.

- Ở đó, cô nói, là lối vào một cái hang có thể đi xuống tầng ngầm của lâu đài.

Ông thanh tra tỏ ra vô cùng ấn tượng.

- Quả đúng là thế đấy, chính xác. Chí ít ra là nó từng như thế; vì đã xảy ra một vụ sập hang nghiêm trọng, từ đó trở đi không thể vào theo lối đó được nữa. Có thể đó là biện pháp bảo vệ có chủ ý: lòng hang thông với một miệng hố trở thành nguyên nhân của nhiều tai nạn. Giờ thì cái hang đã được xây tường bao, để ngăn những kẻ thiếu cẩn trọng.

- Nói cho cháu biết đi, bác Germain, bác có vẻ biết nhiều nhỉ?

- Quả thế, bác nghĩ là cháu biết cũng chẳng kém gì bác đâu! Khi cháu gọi điện cho bác chiều thứ Hai tuần trước, bác đã đọc tài liệu về tòa lâu đài này cùng lịch sử của nó. Hơn nữa, chúng ta sẽ ăn trưa với người quản lý của ủy ban bảo vệ lâu đài Grimoire. Bà ta sẽ cho cháu biết nhiều hơn bác. Ờ... mà cháu rành đường nhỉ? Logicielle đã đi sang con đường mòn hẹp.

- Quả là, Logicielle thừa nhận, nó ít hiểm trở hơn so với những gì cháu đã lo sợ.

- Ờ, phải tập luyện một chút mới trèo qua tường được. Nhưng nhìn này: bác qua chẳng chút khó khăn nào.

Bức tường dốc gần giống với những gì trong trí nhớ của Logicielle; nhưng phần gờ thì dễ bám và nhiều hơn.

Trong trò chơi đó, Pyrrha đã phóng đại và nhân bội mức khó khăn lên; nếu không sẽ có rất nhiều người dần dần mở rộng con đường mòn và có thể leo qua bức tường thành giống như leo cầu thang.

Bằng động tác rướn mình chống tay lên lần cuối cùng, họ đã leo lên được bức tường bao. Họ đang ở trong sân của lâu đài. Logicielle nhận ra cầu thang lớn bằng đá.

- Ở đây từng có cả những bức tượng cơ mà! Cô vừa khẳng định vừa chỉ lên những bệ đá trống trơn.

- Đúng thế. Nhưng chúng đã bị đánh cắp từ lâu lắm rồi! Bây giờ có lẽ sẽ tìm thấy chúng tại một tiệm đồ cổ ở Côte d’Azur hoặc tại nhà riêng của một ngôi sao nào đó.

Logicielle đi về phía cửa vào, tim cô thắt lại: những bức hoành ở cửa đã bị gỡ mất, bản lề cửa bằng đồng cũng bị nhổ đi. Những ô cửa sổ giờ chỉ còn trơ khung đá. Logicielle nhớ nó đã được điểm tô bằng những khung kính màu; giờ đây gió lùa qua những ô cửa há hốc trơ trọi mà cây cối dần phủ kín.

Quả là một cảnh tượng sầu thảm.

- Nhưng... bất cứ ai cũng có thể vào đây được ư?

- Bất cứ ai cũng đã vào được, bác Germain chỉnh lại.

Họ đi vào trong sảnh lớn. Tất cả đồ vật, tranh và thậm chí cả cánh cửa cũng đã biến mất. Một ô sáng hình chữ nhật trên tường chứng tỏ nơi này khi xưa là vị trí của lò sưởi đã bị bọn trộm dỡ ra từng viên đá một. Sàn nhà đầy vụn thạch cao, những viên đá lát bằng cẩm thạch cũng không còn nữa, tất cả đã bị lột sạch trong một vụ trộm có hệ thống.

Ở những gian phòng khác, Logicielle nhận thấy chiếc giường có tán che bằng gỗ dát và gỗ sồi cũng đã bị dỡ mất. Đọn trộm cũng đã lột và cuỗm đi cả những phiến gỗ hay thanh sắt tạo hình ở tay vịn cầu thang.

- Logicielle? Cháu ở đâu đấy?

- Trong nhà nguyện.

Lẽ ra cô có thể nhắm mắt mà đi vào trong lâu đài này; nhưng cô không ngăn nổi nỗi thất vọng và cả những giọt nước mắt. Chừng đó dã tâm trong những vụ trộm khiến cô thấy ghê tởm. Đây không phải là những kẻ nổi dậy giận dữ muốn tranh lấy chút phần cho mình mà là những tên trộm có tổ chức, có phương pháp và là những kẻ phá hoại máu lạnh.

Nhà nguyện cũng lâm vào tình cảnh tương tự: chẳng còn bức tượng nào, ngay cả một ô kính màu cũng chẳng còn. Chậu nước thánh đã bị cắt bằng máy xẻ và giờ chỉ còn bệ đỡ bằng đá. Những chiếc ghế đơn, hàng ghế dài, bục thú tội và ghế mục sư, tất cả đều biến mất.

- Vụ trộm không phải mới xảy ra hôm qua chứ, Logicielle hỏi.

- Nó xảy ra nhiều năm rồi, sao cháu lại hỏi vậy?

- Vì trò chơi TTCT vừa mới được lưu hành. Nó được lập trình sau khi loạt máy tính có khả năng chạy được phần mềm này xuất hiện trên thị trường.

- Chính thế! Sao nữa?

- Vậy thì, Logicielle nói tiếp, có cái gì đó không ăn khớp! Những kẻ đã khoắng sạch lâu đài Grimoire không thể là những người đã chơi TTCT.

- Quả nhiên, cháu có lý! Germain nói, mặt nghệt ra.

Họ quay trở lại sảnh lớn rồi đi ra sân. Logicielle lại gần một miệng giếng đá bị dây thường xuân che lấp; cái giếng bị bịt kín bằng một tấm lưới.

Cô ngó xuống, nhận ra ánh lấp lánh của làn nước chỉ cách mặt đất khoảng mười hoặc mười hai mét.

- Nhưng mà đúng, Germain nói, lâu đài đã bị khoắng trước khi trò chơi TTCT được tung ra! Vậy trong trường hợp này cháu giải thích thế nào nhỉ...?

- Người có tên là Pyrrha ấy biết rất rõ về lâu đài Grimoire. Hẳn là hắn từng đến thăm nó thời nó còn nguyên vẹn. Đó là lý do tại sao trò chơi đó có thể tái hiện lại một cách chính xác nội thất của tòa lâu đài.

- Đồng ý. Nhưng để làm gì, vì...

- Đợi đã, bác Germain: vì bận tâm về những điều có bề ngoài giống thực tế. Để chứng tỏ với những người biết đến Grimoire là hắn không chế nhạo họ. Để thuyết phục và cám dỗ họ...

- Bác hiểu rồi! Germain nói. Hắn muốn bẫy mấy tên trộm!

- Đúng. Hoàn toàn bị thuyết phục trước những hiểu biết của Pyrrha, những người chơi TTCT - nhưng chỉ những kẻ đã khoắng đồ trong lâu đài Grimoire! - bị mắc lừa về Kho Báu.

- Kho Báu, vậy ra cháu không tin nó có à?

- Kho Báu là cái chết đó, Logicielle vừa đáp vừa cố nén cơn rùng mình. Đó là phần thưởng Pyrrha muốn dành cho lũ đã cướp phá lâu đài này.

- Thế sao hắn khẳng định là khi tìm thấy Kho Báu, người chơi có thể đột nhập một lâu đài khác.

- Hắn nói dối, Logicielle nói. Lâu đài Grimoire là mồi nhử. Những kẻ cắn câu là những kẻ thực sự biết ngày xưa lâu đài đã có những gì.

- Họ còn phải học cách chơi trò chơi, phải đoán cách nhìn ra hình ảnh không gian ba chiều.

- ... và họ cũng phải biết đường xuống tầng hầm của lâu đài! Logicielle tiếp lời. Đường mà cho đến tận giờ cháu vẫn không biết mặc dù cháu đã đến rất gần Kho Báu nổi tiếng đó.

- Cháu nói gì thế? Germain hỏi giọng thất thần.

- Vì Pyrrha đã ngăn không cho cháu tiến thêm vài mét cuối cùng nữa. Như thể ông ta muốn tránh cho cháu điều tồi tệ nhất vào phút chót.

- Nhưng... tại sao ông ta lại muốn tránh cho cháu?

- Vì cháu không thuộc đám người ông ta muốn khử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Trong quán ăn trang trại nơi họ đặt bàn ăn trưa, Germain giới thiệu Logicielle với bà Lafoucrière, chủ tịch ủy ban bảo vệ lâu đài Grimoire. Vị khách mời diện quần áo rất đẹp; dù trời nóng nhưng bà vẫn mặc bộ âu phục lịch sự như thể được mời đi gặp bộ trưởng Bộ Văn hóa.

- Ồ, thưa cô, bà vừa nói vừa siết chặt tay cô thanh tra trẻ, nếu cô muốn biết lịch sử của tòa lâu đài này thì không phải là hai giờ đâu mà phải là hai tháng...

- Đồng nghiệp của tôi chỉ muốn nghe tóm tắt sơ về giai đoạn gần đây của lâu đài, Germain nói.

Bà Lafoucrière sinh ra ở vùng này, mảnh đất bà yêu quý và hiểu rất rõ. Bà không tiếc thời gian cung cấp cho Logicielle toàn bộ lịch sử của lâu đài Grimoire, trong đó có cả những giai đoạn cổ xưa nhất vào khoảng thế kỷ XII, XIII; tòa lâu đài đã được xây dựng lại và được hoàn thiện dưới thời Phục hưng, giai đoạn mà Montaigne và Henri IV tranh chấp vùng Guyenne vì những lý do tôn giáo có, chính trị có, tình yêu cũng có.

- Sau năm 1950, bà kể nốt, lâu đài được ông Chiron, người chủ cuối cùng, tiếp nhận và cai quản trong hơn ba mươi năm. Tôi biết rất rõ ông ấy. Đó là một người đàn ông phong nhã; của cải không phải là thứ quan trọng với ông ấy. Tiếc thay, ông ấy không lấy vợ và đã mất đi mà không có đứa con nào nối dõi. Những người thừa hưởng tài sản của ông ấy chỉ có mấy đứa cháu trai và cháu gái. Không đủ khả năng tài chính để thanh toán các chi phí duy tu và bảo dưỡng lâu đài, họ đã quyết định bán nó. Một nhà công nghiệp giàu có ở Dakar đã mua lại nó; nhưng chẳng bao giờ thấy ông ta đến chiêm ngưỡng khối tài sản này!

- Đợi đã, Logicielle nói. Ông ta thậm chí chưa từng thăm Grimoire sao?

- Đúng vậy. Ông ta bị những tấm ảnh chụp lâu đài và đặc biệt là cái giá của nó quyến rũ. Dưới con mắt của ông ta, lâu đài này chắc chắn là một khoản đầu tư tốt. Điểm mấu chốt duy nhất trong chuyện này là: đám người xấu đã nhanh chóng nắm được thông tin lâu đài không có người ở. Ngày xưa cũng có một người gác cổng, nhưng cô nhìn thấy rồi đấy, lâu đài quá rộng lớn. Rồi một ngày, người gác cổng không nhận được tiền công hằng tháng nữa nên cũng bỏ đi. Lâu đài đã bị khoắng sạch: đầu tiên là đồ đạc và những bức họa, rồi sau đó là các ô kính, các bức tượng và cả lò sưởi...

- Tôi có thấy, Logicielle nói. Chẳng còn cái gì nữa.

Bà Lafoucrière nhăn nhó rồi nói tiếp:

- Dân trong vùng này cũng bất bình khi nhìn thấy lâu đài Grimoire cứ bị đục khoét dần và do không được bảo trì, nó ngày càng hoang phế. Một ủy ban bảo vệ được thành lập. Tất nhiên, chúng tôi đã thông báo cho chủ lâu đài rồi, ông ta thậm chí còn không thèm trả lời chúng tôi. Chúng tôi cũng gửi cấp báo đến ủy ban Lâu đài Pháp, hoàn thiện thủ tục pháp lý để xếp hạng lâu đài và đạt được quyền ưu tiên mua lại lâu đài. Tất nhiên, bây giờ phải cần tới hàng triệu euro để đưa nó trở về nguyên trạng. Lâu đài này là một trong những di sản của chúng tôi, cô ạ.

- Thưa bà, vừa rồi, Logicielle nói, bà khẳng định là ông Chiron đã chết mà không có con nối dõi... Bà nghe thông tin này ở đâu ạ?

Bà Lafoucrière nở một nụ cười đầy hoài niệm.

- Ồ, cũng có thể là ông Chiron có con nối dõi! Chí ít thì dân tình vẫn đồn đại thế đấy, cách đây hai mươi năm. Tuy nhiên chẳng có ai biết thực hư chuyện này như thế nào. Chẳng dễ gì tìm ra người thừa kế bí hiểm đó đâu!

- Đây không hẳn là người thừa kế, Logicielle nói, ông ta không có bất kỳ quyền hợp pháp nào liên quan đến việc sở hữu lâu đài Grimoire.

- Và hơn nữa, Germain nói thêm, ta tự hỏi hắn sẽ phải làm gì với lâu đài trong hiện trạng bây giờ.

Khi họ bắt đầu vào tỉnh lộ Bergerac đã gần ba giờ chiều, Logicielle lôi từ trong túi ra một tờ giấy.

- Bác Germain này, bác có biết đại lộ Maine-de-Brian không?

- Tất nhiên rồi. Cháu có muốn chúng ta đến đó ngay bây giờ không?

- Có chứ, phiền bác ạ. Ở đó có một cửa hàng tin học.

- Cháu muốn mua phụ kiện cho cái OMNIA 3 của mình à?

- Không. Cháu chỉ muốn tìm dấu vết của Pyrrha.

- Và cháu tin là...?

- Vâng. Chuyện này rất rõ ràng: Pyrrha là bậc thầy trong phần mềm chỉnh sửa ảnh CAO. Chứng tỏ hắn thường xuyên lui tới các cửa hàng tin học ở Bergerac và vùng này. Theo cháu thì họ sẽ biết hắn.

- Thế nhỡ hắn sống ở Paris hay Bordeaux thì sao?

- Trong trường hợp đó, hắn sẽ không thể xây dựng một trò chơi với các chi tiết giống hệt lâu đài Grimoire như thế. Bác đừng quên, bác Germain à, rằng các nạn nhân cũng đều ở vùng này. Cháu chắc chắn kẻ giết người không ở xa đây. Và nữa là, cháu không hiểu tại sao... nhưng dù sao cháu cũng thấy có sự liên hệ giữa cái tên Pyrrha và tên của ông Chiron. Trong cửa hàng ở đại lộ Maine-de-Biran, người bán hàng thú nhận với họ là chỉ vừa mới chuyển đến.

- Có lẽ là các bạn sẽ biết được nhiều hơn ở cửa hàng Informatic Center trên phố Elisée-Reclus, ông ta chân thành khuyên. Chắc là các bạn sẽ nhanh chóng tìm ra vấn đề: vùng này chỉ có bốn cửa hàng tin học thôi mà.

Informatic Center chỉ nằm cách đó hai trăm mét ngay gần nơi người ta đặt tượng Cyrano. Cửa hàng có vẻ rất nhộn nhịp, có một đám thanh niên đang chạy thử chương trình mới.

- Cảnh sát à? Thật hả? Mời đi lối này... Chủ cửa hàng là một người đàn ông cỡ ba mươi tuổi, để râu và đeo kính, dẫn họ vào một gian cách biệt với cửa hàng.

- Không có gì nghiêm trọng chứ, tôi hy vọng thế?

- Không, Logicielle nói. Chúng tôi chỉ muốn biết liệu trong số những khách hàng của anh có người nào đặc biệt giỏi về giả lập thực tại, người có thể lập trình một trò chơi tuyệt đỉnh...

- Tất nhiên, người kia đáp rồi chỉ ra cửa hàng. Ở đây chúng tôi có đến chục người có khả năng làm việc đó!

- Không. Anh hiểu sai ý tôi rồi. Ý tôi là một người thực sự tài năng. Một thần đồng ấy. Người nào đó có thể viết chương trình nặng nhiều Gb. Một phần mềm chỉ chạy trên máy OMNIA 3.

Người chủ cửa hàng suy nghĩ. Rồi anh ta nói:

- Ngày xưa ở đây có cậu Vidal. Phải rồi, cái cậu này, bọn tôi chẳng phải dạy cậu ấy cái gì. Cậu ấy có sẵn gen công nghệ trong người rồi.

- Cậu Vidal?

- Vâng. Một chàng trai tôi thuê trông coi cửa hàng cách đây đã năm hay sáu năm gì đấy. Ngày ấy, cậu ấy chưa đến hai mươi tuổi! Tôi không quan tâm lắm đến điều ấy. Cậu ấy không có khiếu kinh doanh. Tuy nhiên cậu ta đúng là thần đồng đấy, quả vậy! Vả lại cậu ấy cũng có quay về thăm tôi hồi năm ngoái. Cậu ấy làm việc ở NCF, cô biết không, Neuronic...

- ... Computer France, Logicielle tiếp lời, tim đập mạnh. Có, chúng tôi có biết. Nói cho tôi biết là tên cậu ta là gì? Cậu ta sống ở đâu? Rất quan trọng đấy!

- Quả là, người kia vừa đáp vừa trông chừng khách trong cửa hàng, tôi nghĩ là mình chưa bao giờ biết tên cậu ta. Ở đây, tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Vidal! Nhưng tôi sẽ tìm thấy tên cho quý vị nhanh thôi, tôi để tập tài liệu ở nhà, tôi rất ngăn nắp, quý vị biết đấy!

- Chúng tôi không nghi ngờ điều đó, Germain nói. Nhưng anh thấy đó, vụ này rất khẩn cấp.

- Tôi không biết giờ cậu ta làm cái gì rồi; cậu ta có thể cũng thay đổi địa chỉ... Nghe này, tôi sẽ gọi cho quý vị tối nay, được chứ?

Anh ta chỉ đám khách hàng trong cửa hàng, lúng túng giải thích:

- Thứ Bảy mà, tôi đông khách lắm!

- Hãy gọi cho chúng tôi ngay khi anh tìm được thông tin đó nhé, Logicielle nói. Kể cả muộn, đừng ngại.

Cô đưa cho anh ta số máy cầm tay của mình.

Khi họ ra khỏi cửa hàng, Logicielle run lên vì phấn khích, cô đang ở trong trạng thái kích thích cực độ. Đến nỗi Germain phải ép cô ngồi tạm ở sân hiên một quán cà phê.

- Bình tĩnh đi, xin cháu đấy! Có chuyện gì xảy ra thế?

- Chính là hắn, cô thì thầm. Chính hắn, chắc chắn đấy! Chúng ta phải khẩn trương, bác Germain, chúng ta phải khẩn trương...

- Đừng có đi khỏi chỗ này đấy. Bác đã gọi hai cốc chanh ép và bác phải tìm trên Minitel một chút. Sẽ chỉ mất một phút thôi.

- Tìm trên Minitel?

- Ừ. Bác muốn biết xem có bao nhiêu cậu Vidal ở Bergerac.

Cô đồng ý rồi lôi điện thoại ra.

- Còn cháu, cô nói, cháu sẽ tìm xem Chiron và Pyrrha có điểm gì liên kết không...

Đầu dây bên kia nhấc máy ngay lập tức.

- Max à? Logicielle đây. Em gọi từ Bergerac.

- Cái vụ này dễ thương ghê cơ!

- Không. Em có việc cần nhờ anh đây. Em muốn anh tra hộ từ điển bách khoa, Maxime ạ. Em muốn biết điểm liên quan giữa Pyrrha và Chiron...

- Cái gì? Nhưng em muốn anh tìm một quyển từ điển trong buổi chiều thứ Bảy ở đâu bây giờ?

- Anh không có một quyển ở nhà à? Anh chỉ có trọn bộ video của James Bond thôi chứ gì?

- Đừng có coi thường anh: anh có một quyển từ điển tốt đấy nhé. Và anh đang tra cho em rồi đây, đây rồi: ờ... chả có gì liên quan đến Pyrrha. Còn Chiron là một con nhân mã trong thần thoại Hy Lạp.

- Chỉ có thế thôi á? Nghe này, Max, anh có thể nhảy lên mô tô rồi phóng đến sở cảnh sát không? Trong ngăn kéo giữa bàn làm việc của em, anh sẽ tìm thấy chùm chìa khóa phụ căn hộ em đang ở.

- Căn hộ của em hả?

- Vâng. Khi anh đến nhà, anh mở OMNIA 3 ra nhé. Ở bên cạnh máy vi tính, anh sẽ thấy rất nhiều từ điển bách khoa dạng DVD-Rom. Ngay khi anh tìm được thông tin thì nhớ gọi em nhé.

Cô tắt điện thoại cầm tay đúng lúc Germain quay lại ngồi đối diện với cô.

- Có đến tám Vidal ở Bergerac, ông nói. Cháu có muốn đi qua nhà họ không?

- Vô ích thôi. Chờ người chủ Informatic Center gọi lại cho chúng ta vậy.

Tiếng sấm ầm ầm xa xa khiến họ giật mình. Germain chỉ lên bầu trời đầy những đám mây đen đang dồn đống lại.

- Cuối cùng, ông nói, trời cũng sắp vỡ ra đấy! Chúng ta đã chờ mưa bao tuần nay rồi.

Ngồi ở sân hiên quán cà phê, họ quan sát thấy những tia chớp tím ngắt đầu tiên ở phía Tây. Bất thình lình, điện thoại di động của Logicielle đổ chuông.

- SuperMax đây! Anh đang ở nhà em, ngồi trước cái máy OMNIA 3. Em muốn lưu ý vào cái gì ấy nhỉ? Cái tên Pyrrha và Chiron dẫn anh đến cái tên Achille. Em nghe anh nói đấy chứ? Đây: “Achille, người anh hùng kỳ lạ được miêu tả là dũng sĩ can đảm và chiến binh khỏe nhấttrong cuộc vây hãm thành Troie. Chàng được một nhân mã tên là Chiron nuôi dạy”. Anh nói tiếp nhé?

- Tiếp đi, Logicielle nói.

- “Tiên đoán được số mệnh của con trai, để tránh cho chàng bị chết trong cuộc chiến thành Troie, bà mẹ gửi chàng đến chỗ vua Lycomède nơi chàng giả trang thành nữ dưới cái tên giả là Pyrrha.”

- Vậy ra Pyrrha có nghĩa là Achille! Logicielle thì thầm. Achille che giấu thân phận dưới cái tên mượn đó! Achille được nhân mã Chiron nuôi lớn...

Cô nhíu mày, như thể để lục lại một ký ức khác. Max nói tiếp:

- “Trong cuộc vây hãm thành Troie, chàng là kẻ bất khả chiến bại. Vì giận Agamemnon cướp mất nàng nô lệ xinh đẹp Briséis, Achille từ chối tiếp tục cuộc chiến và quay về căn lều của mình. Cơn giận dữ của Achille là một trong những chương nổi tiếng nhất của sử thi IIiade.” Logicielle nhớ lại ngay lập tức hoa văn trang trí chính trên chiếc rương thời Phục hưng ở sảnh lớn của lâu đài Grimoire: người chiến binh Hy Lạp đang bước vào lều chính là Achille! Achille đã quay trở lại chiến trận và chết vì một vết thương ờ gót chân, điểm yếu duy nhất của chàng.

- Cảm ơn, Max, cô nói với anh. Em biết phần tiếp theo rồi!

Cô gác máy, thì thầm như nói với chính bản thân mình:

- Achille... Hình như cháu đã nhìn thấy tên này ở đâu đó rồi, nhưng ở đâu nhỉ?

- Dù có là Pyrrha hay Achille thì chúng ta hầu như chẳng tiến triển gì mấy!

- Chúng ta có thể quay trở về nhà bác không, bác Germain? Cháu muốn kiểm tra lại một vài thông tin trong tài liệu.

Khi họ rời Bergerac, những hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi xuống. Mười lăm phút sau, họ đã về đến nhà ông thanh tra. Logicielle kiểm tra những ghi chú mà cô mang theo. Cô tìm thấy một danh sách trên đó có rất nhiều tên, họ và cả những con số.

Cô bỗng giật mình:

- Bác Germain, nhìn này, ở đây này! Germaine Vidal 14/10/63... Jean-Michel 19/02/90... Achille 26/06/80...

- Tờ giấy này là sao? Ông thanh tra thắc mắc.

- Liệt kê tên, họ và ngày sinh của cha mẹ, họ hàng và người thân của Jean Boulazac. Một yêu cầu nho nhỏ đối với bà vợ của ông ta. Cháu đã hy vọng sẽ tìm ra được mật khẩu truy cập OMNIA 3 của nạn nhân. Thực ra, mật khẩu lại chính là tên của liều thuốc mà Boulazac đã dùng, thuốc Modiol.

- Nhưng Achille... là ai mới được? Germain hỏi.

- Con trai cả của bà Boulazac! Họ thời con gái của bà Boulazac là Vidal.

Trong căn nhà rộng lớn ở Périgord của thanh tra Germain, ánh chiều tà đang tràn ngập khắp nơi; cơn mưa to và đều như phá tan đám cỏ trong vườn.

- Rồi, thế đấy, ông thì thầm. Vậy là cháu chắc chắn sẽ tóm được tên thủ phạm, Logicielle. Bây giờ chỉ còn mỗi việc là quay về nhà bà Boulazac ở Saint-Ouen nữa thôi. Và hỏi xem con trai bà ta đang ở đâu. Rồi xin lệnh thẩm vấn Achille từ thẩm phán để biết làm cách nào cậu ta lại có thể viết ra cái thứ chương trình quỷ quái như thế. Cháu có đầy đủ chứng cứ để có thể bắt giam cậu ta ngay lập tức được rồi.

- Bắt giam cậu ta ấy hả? Việc đó e là khó khăn đấy, Logicielle nói rồi thở dài.

- Sao vậy?

- Vì Achille đã chết hồi cuối năm ngoái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Đường cao tốc A10, hay còn gọi là đường Aquitaine, gần như vắng ngắt buổi tối thứ Bảy hôm đó. Từng cơn gió lốc quất vào chiếc xe khiến Germain phải giảm tốc độ. Ông càu nhàu:

- Khi bác nghĩ là tốc độ bị hạn chế xuống còn trăm mười thì bác lại chạy với tốc độ tám mươi! Với cái kiểu thời tiết điên cuồng này, chúng ta sẽ không thể đến Paris trước mười một giờ đêm đâu...

- Chuyện đó không quan trọng mà, Logicielle nói. Bà Boulazac khẳng định sẽ đợi chúng ta, ngay cả khi bà ấy không hiểu tại sao chúng ta lại muốn qua thăm bà ấy. Ngược lại, bác Germain, thực là bác không cần phải đưa cháu đi một đoạn đường dài như thế này: sẽ tiện hơn nếu cháu quay về bằng tàu hỏa.

- Kệ thôi, cái chuyến đi chớp nhoáng này sẽ tạo điều kiện cho bác gặp gỡ cậu Maxime!

- Chuyến đi chớp nhoáng, quả là thế đấy, Logicielle nói.

Trên đầu họ, cơn dông ngày càng dữ dội. Khi Germain vừa vào đến đường cao tốc ở Saintes, cơn mưa như trút nước ập xuống họ.

- Chắc là chỉ ở vùng này thôi, thanh tra khẳng định rồi chỉ vào chiếc radio trên xe. Ở Paris, có vẻ như trời đã tạnh.

Nhưng cơn dông lại di chuyển cùng hướng và cũng cùng tốc độ với họ.

Điện thoại di động của Logicielle đổ chuông. Đó là từ ông chủ cửa hàng Intormatic Center.

- Tôi có thông tin cho cô rồi đây! Cậu Vidal tên là...

- Achille, Logicielle nói luôn.

- Ờ đúng? Cô đã biết rồi hả? Và cách đây năm năm, khi tôi thuê cậu ấy, cậu ta không sống ở Bergerac mà...

- Sigoulès, một thị trấn cách đó mười hai ki lô mét về phía Nam.

Người chủ cửa hàng im lặng hồi lâu.

- Nếu cô đã biết như thế, tôi có thể cung cấp cho cô thông tin gì nữa đây?

- Lý do cậu ta không cho anh biết tên họ.

- Quả thật tôi chịu, người chủ hiệu trả lời. Tôi nghĩ đó là cái tên khó gọi. Đặc biệt là khi làm việc trong một cửa hàng như của tôi.

Khi Logicielle cúp máy, Germain quay lại phía cô.

- Đó là một cái tên buồn cười, quả vậy, ông lẩm bẩm. Bác biết trong vùng có nhiều kiểu tên lạ lắm, có Onésime, Elisée... Nhưng Achille thì sao?

Điện thoại của Logicielle lại đổ chuông. Cô áp điện thoại vào tai.

- Vâng?... Nói to lên, tôi không nghe thấy anh nói gì!

Tiếng ro ro của động cơ ô tô xen lẫn thêm tiếng ầm vang của sẩm càng làm khó nghe hơn.

- Anh MAXIME đây! Anh muốn thông báo cho em biết, Logicielle: anh tin là đã tìm thấy rồi!

- Chúng tôi cũng thế, chúng tôi cũng tóm được thủ phạm rồi! Cô nói.

- Anh ấy, Max nói tiếp, anh tìm thấy đường đến Kho Báu rồi. Anh tin chắc đấy là cái giếng?

- Cái giếng?

- Ừ. Em đã quên không chỉ trên bản đồ được hiển thị ngay cạnh máy vi tính của em. Chính lúc đi dạo ở sảnh lâu đài anh đã nhìn thấy nó. Chỉ cần kích chuột lên hàng rào sắt đang khóa là nó sẽ tự mở ra. Sau đó, ta có thể leo xuống dễ dàng bằng thang. Khoảng ba mét trước khi xuống đến đáy, ta sẽ khám phá ra một đường hầm dài dẫn thẳng đến lâu đài! Theo anh, đường hầm này sẽ dẫn đến tầng hầm. Logicielle không hiểu gì hết.

- Chờ đã... Anh gọi từ đâu thế Max?

- Coi nào, tất nhiên là từ nhà em rồi! Anh không thể bỏ đi mà không ghé thăm cậu bạn Pyrrha của chúng ta.

- Anh đã khởi động OMNIA 3 à?

- Ê này, chính em yêu cầu anh đấy nhé! Thôi nhé, hẹn sớm gặp lại. Anh phải đi thám hiểm bóng tối đây, anh sẽ cập nhật tin tức thường xuyên cho em.

- Max này, đừng có làm gì dại dột nhé... Max?

Anh chàng đã cúp máy. Logicielle cảm thấy lo lắng trào dâng: nếu Max đúng thì sao? Nếu anh ta tìm thấy Kho Báu thì sao nhỉ?

- Bác Germain, cô quay sang viên thanh tra đang lái xe, bác có thể chạy nhanh hơn chút nữa được không?

Khi họ chạy tới địa phận Paris, đã gần nửa đêm. Chiếc ô tô đi sâu vào thành phố dọc theo bờ sông Seine. Đại lộ trông như một con sông liên tục được tiếp nước từ cơn mưa như trút. Điện thoại di động của Logicielle đổ chuông. Bà Boulazac gọi điện hỏi xem liệu bà có phải tiếp tục chờ họ nữa không.

- Vâng, tầm mười lăm phút nữa thôi chúng tôi sẽ tới đến nhà bà, cô khẳng định với bà ta.

Họ đã đến được khu Saint-Ouen. Logicielle nghĩ đến Max; cô gọi cho anh ta. Giọng của chính cô vang lên chào đón cô. Cô lầm bầm:

- Tên đó đã bật máy trả lời tự động của cháu! Chắc là hắn không muốn bị làm phiền đây.

- Hẳn là người ta sẽ tự hỏi không biết cái thời trước khi có điện thoại di động nhân loại đã sống như thế nào, Germain vừa lẩm bẩm vừa chỉ tay vào chiếc điện thoại.

- Thưa bà, Logicielle nói nhẹ nhàng, bà có thể kể cho chúng tôi nghe về cậu con trai Achille của bà không.

Bà Boulazac bối rối, nhíu mày tỏ ý không hiểu; bà quay sang nhìn Germain như thể bà ngờ sự xuất hiện của ông là nguyên nhân khiến bóng ma thức dậy.

Ba người ngồi trên tràng kỷ trong phòng khách nhỏ. Họ nghe thấy tiếng ti vi vọng ra từ căn phòng kế bên của Jean-Mi.

- Tôi chắc đây là một chủ đề khiến bà đau buồn thưa bà, Logicielle nhấn mạnh. Achille mới mất cách đây không lâu phải không?

- Tháng Mười một năm ngoái, khoảng bảy tháng trước. Nó bị nhiễm... một căn bệnh hiểm nghèo. Nó mới hai tư tuổi.

Có vẻ như kỷ niệm đau buồn này khiến bà xúc động hơn cả cái chết vừa mới đây của ông chồng. Đà dùng khăn mùi soa thấm nước mắt. Bà Boulazac chỉ mới ngoài bốn mươi một chút, nhưng trong chốc lát, bà như già đi nhanh chóng.

- Jean-Mi và tôi ngày nào cũng phải trốn đi thăm nó. Đó là một thời kỳ khó khăn...

- Trốn ư? Ý bà là: trốn chồng bà?

- Vâng. Con trai tôi và ông ấy không hợp nhau. Họ... luôn có những chuyện khó chịu giữa họ. Cô phải biết là khi sinh Achille, tôi chưa tròn mười bảy tuổi. Phải rất lâu sau đó tôi mới gặp người chồng tương lai. Khi tôi lấy Jean, Achille đã năm tuổi. Rồi nhanh chóng, từ đó là những cuộc xung đột không ngừng. Jean-Mi ra đời cũng không làm mọi sự tốt đẹp hơn, ngay cả khi hai anh em nó rất hợp nhau. Tuy nhiên, chồng tôi, ông ấy phủ nhận sự tồn tại của Achille. Năm mười lăm tuổi, Achille đã ra ở riêng. Tôi phải xoay xở cho nó vào ở trong ký túc xá. Nó rất đam mê tin học. Nó có đủ trình độ hứa hẹn một tương lai xán lạn...

Logicielle để bà Boulazac thổn thức một lúc. Rồi bằng giọng nhỏ nhẹ, cô hỏi:

- Thưa bà... chồng bà có biết là Achille là con đẻ của ông Chiron không?

Trên khuôn mặt đẫm nước mắt là nỗi kinh ngạc và sự sững sờ tột đỉnh, bà Boulazac đỏ bừng mặt rồi ấp úng:

- Nhưng tôi... cái gì cho phép cô nghĩ là...?

- Tên của cậu ấy. Đó là ý tưởng của bà hay của ông Chiron? Và bà có nghĩ là chồng bà hờ hững đến độ không biết truyền thuyết ấy hoặc không ngờ vực chút nào không?

Bà nhìn về phía căn phòng của Jean-Mi đầy lo lắng; rồi bà cúi đầu xuống, thì thầm:

- Tôi nghĩ là không ai có thể biết được điều này.

- Có đấy, là Achille, Logicielle nói. Khi lớn lên, cậu ấy đã đoán ra sự thật. Cho đến khi năm tuổi, cậu ấy hay qua lâu đài chơi lắm phải không?

- Đúng, bà Boulazac thú nhận. Nó vẫn tiếp tục qua đó kể cả khi ông Chiron đã chết. Cũng dễ thôi vì nơi đấy không xa Sigoulès. Còn tôi, tôi không bao giờ quay lại đó nữa...

Im lặng bao trùm trong giây lát, người ta nghe thấy tiếng rì rầm từ ti vi và từng cơn sấm ầm ì.

- Tôi có thể biết làm thế nào cô biết hết chuyện này không? Bà Boulazac hỏi. Và có gì liên quan giữa danh tính con trai cả và cái chết của chồng tôi?

- Mối liên quan, đó là lòng thù hận, Logicielle nói. Lòng thù hận đã ngăn cách chồng bà và Achille. Nói cho tôi biết khi lấy bà, chồng bà đã đi buôn cổ vật chưa?

- Ồ chưa đâu. Thời ấy, chồng tôi vẫn thất nghiệp và chúng tôi gặp nhiều khó khăn về tài chính. Sau đó, tự nhiên một cơ hội đến: mấy người bạn của ông ấy mang gửi sang nhà một vài đồ đạc và ông ấy đã bán lại được với khoản lời cực lớn. Chính từ cơ duyên may mắn ban đầu ấy, ông ấy đã mở cửa hàng đồ cổ.

- Mấy người bạn à? Có phải họ tên là Carrier, Maruani, Sauzon, Bron, Lavigne?

- Vâng, có thể đúng. Cô biết đấy, chồng tôi không cho tôi biết ông ấy đang có phi vụ gì đâu. Đó là những người bạn thuở nhỏ, hoặc là thanh niên trong vùng.

- Bà không nhận ra là, Logicielle vừa nói vừa chỉ vào đồ đạc trong phòng, mấy thứ đồ cổ này là từ lâu đài của ông Chiron?

- Ồ, có chứ, tôi được biết là chồng tôi mua mấy món đồ cổ của lâu đài Grimoire từ những tay buôn đồ cũ vùng lân cận. Ông ấy đã mua mấy món đấy với giá rẻ như bèo. Chắc là người ta đã ăn trộm những món đồ ấy.

- Nhưng bà biết nguồn gốc của những món ấy? Germain nói. Đấy cũng là tội chứa chấp đấy.

Bà Boulazac đồng tình; nhưng bà ta không tỏ ra quá lúng túng.

- Những món đồ ấy, bà phản biện, chồng tôi đã mua chúng! Nếu không phải là ông ấy mua thì những người khác cũng mua thôi! Hơn nữa, người ta cũng không rõ là hiện nay ai sở hữu lâu đài đó!

- Chồng bà, Logicielle hỏi, biết rõ lâu đài Grimoire chứ?

- Ồ, trong vùng này tất cả mọi người đều rõ!

- Tôi chân thành cám ơn bà, thưa bà, Logicielle nói.

Cô tiến về phía căn phòng kế bên, gõ gõ rồi hơi hé cửa. Jean-Mi nhận ra Logicielle, cậu mỉm cười và cho tiếng ti vi bé lại.

- Jean-Mi, cô muốn cháu cho cô biết... Ngày xưa anh Achille có dẫn cháu đến lâu đài Grimoire chơi không?

- Có chứ, tất nhiên rồi! Anh ấy còn dẫn cháu đi thăm cả những cái hang xung quanh. Nhưng lâu đài vẫn là chỗ dạo chơi yêu thích nhất của hai anh em cháu!

- Hồi đó lâu đài đã không còn đồ đạc gì rồi đúng không?

- Quả là như thế. Và anh Achille buồn bã khi dẫn cháu đi thăm các phòng của lâu đài. Anh ấy hồi tưởng lại cái thời lâu đài còn là một viện bảo tàng thực sự!

- Mẹ không biết bọn cháu qua chơi ở Grimoire đúng không?

- Không: lâu đài có treo biển cấm vào mà. Cháu vẫn biết là phải luôn dè chừng những cái bẫy sập.

Logicielle tiến lại phía tủ sách của Jean- Mi. Cô lôi ra một tập sách mà cô nhận ra phần gáy: Ảnh tương tác 3D.

- Cái đó là sách của ba cháu.

Logicielle biết chắc điều đó vì trong lúc lục lọi tủ sách của những nạn nhân khác, cô cũng tìm thấy quyển sách tương tự; những kẻ tòng phạm hẳn là phải thông tin cho nhau.

- Nói cho cô biết, Jean-Mi, cháu có biết đường hầm ở lâu đài Grimoire không?

- Có. Bọn cháu đột nhập vào lâu đài qua đường đó mà.

- Leo xuống cái hố nằm giữa hang trong hoa viên hả?

Jean-Mi ngẩng lên nhìn Logicielle đầy thú vị: làm sao mà một người hoàn toàn xa lạ với vùng này lại có thể biết rõ nơi đó?

- Không, cậu nói khe khẽ như không muốn tiết lộ bí mật. Theo đường cái giếng chứ! Nó có bậc thang và một đường hầm ở giữa chừng. Anh Achille đã khẳng định với cháu sau khi lâu đài bị bán rằng đó là cách duy nhất vào được bên trong lâu đài mà không làm chuông báo động kêu. À, nếu mà mẹ cháu biết được những nguy cơ mà bọn cháu phải đối mặt thì...

- Cái giếng à! Logicielle nhắc lại giọng lạc hẳn đi.

Cô tái xanh mặt rồi tiến vội về phía phòng khách.

- Bác Germain? Chúng ta phải đi thôi! Bà Boulazac, chúng tôi cảm ơn rất nhiều vì những thông tin của bà.

Lo lắng, Jean-Mi đi ra căn phòng ngoài với bà mẹ, Logicielle nói thêm:

- Bà và cháu có thể tin là chúng tôi sẽ giữ miệng.

Giữ miệng ở đây phải hiểu theo hai nghĩa; vì Logicielle cũng không muốn cho bà mẹ Achille biết chính đứa con trai riêng là thủ phạm giết hại chồng mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Màn mưa trắng xóa ập xuống đầu Logicielle và Germain khi họ ra khỏi căn hộ. Dông gió ầm ầm, dữ dội gấp đôi. Chạy hết hai mươi mét đến chỗ đậu xe ô tô thì họ đã ướt sũng.

- Bác Germain, nhanh lên! Đến nhà cháu ở Epinay: Max đang gặp nguy hiểm!

Cầu Saint-Denis đang bị chặn lại: có một vụ tai nạn vì thời tiết xấu, họ buộc phải chờ sau một hàng dài xe cộ.

- Như vậy là, Germain hỏi, cháu đã biết tất cả mọi chuyện?

- Đơn giản lắm, Logicielle trả lời: Achille là con đẻ của ông Chiron nên luôn thấy lâu đài Grimoire như là nhà mình. Ký ức thuở ấu thơ của cậu ta đã lưu giữ những kỷ niệm sâu sắc về lâu đài. Chắc chắn cậu ta đã cảm thấy rất đau đớn khi ông Chiron mất: Achille mất đi người bố thực sự của mình - ngay cả khi ông ấy không hề biết điều đó! Cậu ta hẳn đã lờ mờ đoán ra là lâu đài sẽ bị đóng cửa. Thực ra, nhờ có người gác cổng nên cậu ta vẫn có thể tiếp tục đến thăm lâu đài, ngay cả sau khi nó bị bán... Tuy nhiên từ khi mẹ cậu ta lấy chồng, Achille phải chịu niềm hận thù của Jean Boulazac khi ông ta không muốn thừa nhận đứa con của một người đàn ông khác. Hẳn là địa ngục lắm... Rẽ phải, bác Germain, đằng sau cái đèn giao thông, rẽ phải!

Đèn chuyển sang vàng, tuy nhiên Germain vẫn cứ vượt qua.

- Tất nhiên, Logicielle nói tiếp, Jean Boulazac cũng biết về lâu đài và lối vào thông qua cái giếng. Chắc là ông ta cũng đột nhập vào bên trong qua đường đó nên không làm chuông báo động kêu và dần dần tuồn đồ ra ngoài.

- Nhưng những người khác? Germain hỏi. Còn Sauzon, Lavigne...

- Có thể một trong số những tên đó đã bắt đầu vụ trộm lâu đài? Thử hình dung một chút nhé: sau khi thâm nhập trái phép, Boulazac lại tình cờ gặp một vị khách không mời khác của lâu đài, cũng đang có ý định thó đồ. Hoặc ngược lại. Bọn họ đều lo sợ bị kẻ khác tố cáo... Tình huống của bà Boulazac nghe cũng chấp nhận được: Bron, Maruani hoặc tay ngư ông đắc lợi nào đó bỗng một ngày dừng lại trước cửa hàng bán đồ cổ. Hắn nhận ra đồ vật trưng bày trong tủ kính là tài sản của lâu đài Grimoire! Hắn hiểu ra ngay đồ vật đó là đồ ăn cắp và đe dọa sẽ tố cáo người bán hàng. Nhưng lại đe dọa rất khéo léo...

- Đồng ý, Germain công nhận. Những kẻ đó đã biết nhau từ lâu. Từ khi là trẻ con cho đến thời thanh niên, hẳn là bọn chúng đã thám hiểm kỹ càng lâu đài Grimoire, hệt như Achille!

- Bằng cách này hay cách khác, những kẻ biết lối vào bí mật của lâu đài Grimoire đã nhanh chóng thống nhất một thỏa thuận: bọn chúng quyết định kín miệng và chia nhau chiến lợi phẩm.

- Tuy nhiên, phải loại trừ con trai của ông Chiron chứ...

- Đúng. Ngày Achille phát hiện ra lâu đài mà cậu vẫn coi như di sản tinh thần của mình đã bị rút ruột một cách trắng trợn như thế, hẳn là cậu ta đã rất giận dữ. Cậu ta đã thề sẽ trả thù. Cậu ta nghi ngờ cha dượng của mình. Ngược lại với mẹ mình, cậu ta không dễ bị lừa khi nhìn thấy đồ vật của lâu đài Grimoire hiện hữu trong nhà mình. Và hẳn là cậu ta biết Jean Boulazac không phải là thủ phạm duy nhất trong vụ cướp phá đó. Tuy nhiên cậu ta lại không có cách nào để xác định danh tính của những thủ phạm còn lại...

- Và cậu ta đã tìm ra mẹo để nhận diện chúng, Germain nói, là phần mềm TTCT!

- Đúng, Achille đã xây dựng chương trình đó như một cái bẫy thực sự. Cậu ta đã rắc thính nhử những kẻ ăn cắp khi xưa nhưng cũng tạo ra chướng ngại vật để ngăn cản những kẻ ngoài cuộc không tiếp tục phá hoại lâu đài Grimoire.

- Thế mà, Germain nói trong khi đỗ xe lại gần cửa tòa nhà nơi Logicielle đang ở, Achille lại chết vào tháng Mười một năm ngoái! Vậy thì làm sao cậu ta lại có thể đăng tin trên nhật báo địa phương và các tờ báo chuyên ngành hồi đầu năm? Làm thế nào bóng ma ấy có thể cho phép tải chương trình TTCT lên Internet chứ?

- Có thể là cậu ta đã để lại hướng dẫn cho một người bạn. Một người bạn không cần biết đến nội dung bên trong những cái phong bì cũng như không cần biết chương trình mà cậu ta gửi cho người khác! Đừng quên, bác Germain ạ, mạng Internet là một không gian gặp gỡ rộng lớn; có thể có hàng nghìn đồng phạm...

- Và chỉ một vài tháng sau khi Achille chết, Germain thì thầm, vòng tròn dần khép lại: những nạn nhân được chỉ định sẽ rơi vào cái bẫy đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó. Chỉ có họ mới biết cái giếng là lối đi bí mật vào lâu đài. Ê, Logicielle?

Cô đã lao ra khỏi xe và đang chạy dưới cơn mưa.

- Chờ bác với! Germain hét lên vì cô đã vội vã chạy đến tiền sảnh tòa nhà.

Ngay lúc đó, cô đã leo thang bộ bốn bậc một, tim đập thình thịch. Từ căn hộ nhỏ của cô phát ra tiếng nhạc lạ kỳ, điệu nhạc ma quái cứ mạnh dần và giật lên từng hồi.

- Max! Cô hét lên. Max!

Cô vội mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: ngồi trước OMNIA 3 với màn hình lộn xộn những đốm màu chuyển động, Max như đang chết ngạt, người cứng đờ vẻ đau đớn cùng cực, miệng há hốc, mắt lồi ra như trong trạng thái bị thôi miên.

- Max!

Cô vội vã tiến về phía anh đúng lúc một tia sáng lóe lên từ màn hình lẫn với với tia chớp từ cơn dông. Cô ôm ngang lưng Max, xô đổ chiếc ghế. Họ ngã nhào xuống đất. Đột nhiên, tiếng nhạc im bặt và màn hình tự động tắt.

- Max, trả lời em đi, em xin anh đấy!

Có tiếng rên khe khẽ từ cổ họng của anh chàng đồng nghiệp đang nằm sõng soài trên đất, như thể anh ta vừa lấy lại được hơi sau khi ngừng thở mất một lúc lâu. Anh chàng khó nhọc ngóc đầu dậy, gượng mở mắt và khó khăn lắm mới hoàn hồn được. Anh chàng lắp bắp, giọng khản đặc:

- Logicielle?... Là em hả?

- Vâng. Em đây. Max, xảy ra chuyện gì thế?

Cô đưa anh chàng lại gần giường; anh ngồi yên, người lả đi rồi thì thầm:

- Thực là... thực là kinh khủng! Anh đã đi lang thang hàng giờ dưới hầm ngầm. Anh bị rơi xuống hầm sập rồi lạc lối trong mê cung, rất nhiều lần đi vào đường cụt hoặc đụng phải tẩm lưới chắn... Cuối cùng, anh cũng tìm thấy Kho Báu! Pyrrha đã hướng dẫn anh hoặc chính xác hơn là tiếng nhạc mỗi lúc một nhanh đã hướng dẫn anh đi đúng. Nhịp tim rồi cả nhịp anh thở rốt cuộc cũng hoàn toàn bị cái âm điệu ấy chi phối. Khi đến chỗ ngôi mộ; anh vẫn tự biết là đã đến lúc ngắt kết nối rồi; mở cái mộ ấy ra thế nào cũng gặp nguy hiểm. Nhưng anh không thể cưỡng lại được...

- Anh đã mở ngôi mộ ra hả? Logicielle nói.

- Ừ. Thế nên anh đã thực sự biết đến nỗi khiếp sợ kinh hoàng.

Cơ thể của anh đột nhiên run lẩy bẩy không thể kiểm soát nổi, Max đưa hai tay ôm đầu.

- Đó là ảo ảnh của một cơn ác mộng, Logicielle ạ! Anh sẽ không bao giờ có thể quên được...

Cô đặt tay lên vai anh rồi nhẹ nhàng an ủi:

- Con quái vật không ăn tươi nuốt sống anh được, Max ạ. Nó đã phải tránh anh ra đấy thôi.

Max ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn, người thì bất động như thể đang có một bóng ma thực sự xuất hiện trước mặt.

- Này, tôi không phải con quái vật đâu! Một giọng nói quen thuộc vang lên. Logicielle quay đầu lại. Thanh tra Germain đang đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân. Ông đóng cửa lại rồi nhìn họ.

- Bác Germain, Logicielle nói, giới thiệu với bác, đây là Max.

- Không nghi ngờ gì nữa, Logicielle nhận định trong lúc di chuột. Phần mềm TTCT vẫn luôn ở đây. Em đã mong là thấy một khoảng trống tám mươi ba Gb, giống hệt sáu vụ tai nạn trước. Nhưng hẳn là anh đã nhắm mắt và tự ngắt kết nối vào phút cuối cùng.

- Nói một cách khác, anh đã thoát nạn?

- Không. Em nghĩ là anh sẽ không thể chết được, Max: trước tiên, anh trẻ và sức chịu đựng tốt. Thêm vào đó, anh đã lần ra được đầu mối mà không mắc nhiều sai lầm, anh chỉ ngồi máy khoảng bảy tiếng, điều này khiến cơ thể anh không rơi vào trạng thái tồi tệ lý tưởng để dễ bị sốc. Cuối cùng là anh không dùng amphetamin.

- Thế mà, Germain nói thêm, bác cứ tưởng là đã nhìn thấy tia sáng mạnh đấy...

- Đúng thế, Logicielle trả lời. Đó là dạng sáng do phóng điện. Một phát súng ân huệ dành cho người dùng phần mềm. Luồng sáng sẽ khiến dây thần kinh thị giác bị choáng trước khi gây những tổn thương nặng nề cho não. Vì nạn nhân tương lai đang bị giày vò bởi nỗi sợ hãi, sự thôi miên và tình trạng nghẹt thở...

Cô lại gần cửa sổ căn hộ nhỏ của mình và nhận thấy giữa hai đám mây đang lững lờ trôi là ánh sáng nhợt nhạt và quen thuộc của mặt trăng.

- Cơn dông tan rồi đấy, Germain thì thầm. Nhưng nó thực sự ghê gớm quá.

- Quả đúng vậy, hai người đi từ Bergerac à? Max hỏi, cổ họng nghẹn lại. Mọi người đã băng qua cơn dông suốt đêm để cứu tôi?

- Đừng nói quá thế chứ, Logicielle nói. Do em muốn thẩm vấn bà Boulazac ở Saint-Ouen. Hơn nữa, bác Germain lại muốn gặp anh nên đã tình nguyện đưa em về đây bằng xe ô tô.

- Ồ, thành thật chút đi, ông thanh tra chỉnh. Logicielle cũng có chút lo lắng cho mạng sống của anh đấy.

- Chà, thật vậy sao? Max thốt lên.

- Ồ, Logicielle bao biện, em và bác Germain thấy phải tóm tắt ngay cho anh nghe kết quả cuộc điều tra. Vì trong lúc anh còn đang say sưa chơi trò TTCT thì bọn em đã tìm thấy thủ phạm.

- Thật hả? Max vừa đứng dậy vừa thốt lên. Mọi người kể lại ngay đi! Lúc này, tôi đã tràn trề sinh lực rồi đây.

- Anh hả, có thể. Nhưng bác Germain và em vừa vượt qua những 600 ki lô mét đấy. Và giờ đã ba giờ sáng rồi.

Rồi cô chỉ vào cái giường duy nhất trong căn phòng nơi anh chàng đồng nghiệp đang ngồi.

- Anh thấy không, Max, em sẽ rất sung sướng nếu được ngủ một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Logicielle giật mình tỉnh giác. Hóa ra tia sáng chết người mà cô thấy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ lại là ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ vắt ngang giường nơi cô đang nằm.

Cô ngồi dậy, vươn vai quay sang nhìn chiếc đồng hồ báo thức.

Đã gần trưa. Cô nhớ ra hôm nay là Chủ nhật.

Ngày hôm qua, chính xác hơn là sáng sớm nay, bác Germain đã đi theo Max về nhà vì anh chàng này đề nghị thu xếp chỗ nghỉ tạm cho ông. Logicielle tủm tỉm cười khi nghĩ đến cảnh cả hai đang ngồi ăn sáng đối diện nhau. Cô nghĩ chắc họ sẽ hợp nhau lắm; họ có hàng nghìn chuyện để tâm sự.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô sẽ đến nhà Max tìm bọn họ. Rồi cô lại từ bỏ ngay ý định: cô sợ mình sẽ cắt ngang câu chuyện thân tình hẳn đã hình thành, giờ nó đã là cầu nối giữa hai người.

Sau một vài giây lưỡng lự, cô bật OMNIA 3 lên.

- Pyrrha? Tôi biết cậu là ai. Pyrrrha? Tại sao cậu không trả lời tôi?

Khi vào đến sảnh tiếp khách, cô quan sát kỹ chiếc rương thời Phục hưng. Cô chắc chắn chiếc rương này không hề có thực. Nó được tạo riêng cho phần mềm TTCT này. Khuôn mặt chiến binh Hy Lạp kia chắc chắn không phải khuôn mặt thực của Achille Boulazac mà chỉ là những nét cậu ta chọn thể hiện. Logicielle chắc chắn không bao giờ có thể biết được tên tội phạm dưới hình dạng nào khác với vẻ bề ngoài này.

- Tôi biết cậu là Achille. Achille Vidal.

Thật kỳ lạ, Pyrrha vẫn lặng câm, như thể việc gọi ra tên thật của cậu đã làm cả chương trình bị tắc lại vậy.

- Tôi biết hết, Achille. Hiện giờ chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ về tội ác của cậu. Nhưng tôi cũng cần lời thú tội cuối cùng của cậu.

Logicielle di chuyển từ phòng khách ra tiền sảnh; sau khi mất vài phút đi lòng vòng, cô đã vào được bên trong nhà nguyện.

Ngày hôm qua, cô còn lang thang ở tòa lâu đài thực sự. Khung cảnh này, Logicielle nghĩ, còn đẹp hơn cả thực nữa; và nó sẽ còn tồn tại vĩnh viễn hoặc gần như là thế: nhờ vào sự kỳ diệu của tin học, Achille đã tái tạo tòa lâu đài với những hiện vật đẹp đẽ chẳng bao giờ bị đánh cắp, một bảo tàng giả lập sống mãi với thời gian.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở gian phòng thú tội. Cô lại gần và thất vọng nhận thấy nó hoàn toàn trống rỗng. Một trực cảm phi lý lướt qua tâm trí cô. Thay vì đi về chỗ ngồi dành cho con chiên, cô lại nhìn về phía cánh cửa. Cô tập trung nhìn vào ổ khóa trong giây lát, tấm gỗ nặng nề khẽ kêu kèn kẹt từ từ mở ra. Cô đi vào phía bóng tối và chợt nhận ra mình đang ở nơi dành cho mục sư. Cô có thể quan sát nhà nguyện từ những lỗ khoét chữ thập trên cánh cửa.

Cô không phải đợi lâu: ngay tức thì, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Có ai đó đang vào trong nhà nguyện. Qua dáng hình, cô đoán đó là một thanh niên; những tia sáng hắt từ ô cửa kính ở trên cao khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Ngay khi anh ta quỳ gối trước mặt cô, ở phía bên kia phòng xưng tội, cô tiếc là không thể nhìn thấy anh ta một cách rõ ràng vì bóng của phòng xưng tội hắt lên che khuất khiến khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối. Tuy nhiên, cô ngỡ mình nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh ta. Anh ta giờ đã ở rất gần cô.

- Achille, Logicielle thì thầm. Achille... Sao cậu lại làm thế?

Chỉ có tiếng thở dài đáp lại.

- Sáu nạn nhân! Cậu có ý thức được mức độ kinh khủng của tội ác do mình gây ra không, Achille?

- Tôi muốn báo thù, Logicielle, giọng một thanh niên vang lên thì thầm - bởi giờ không phải là tiếng của Pyrrha nữa. Không chỉ muốn trả thù bố dượng tôi, mà trả thù tất thảy những kẻ đã phá hủy tuổi thơ của tôi.

Bầu không khí yên lặng bao trùm; nhưng không còn do sợ hãi hay căng thẳng nữa mà là sự im lặng dễ chịu, gần như tĩnh tại.

- Những di sản của quá khứ ấy xứng đáng được tôn trọng và bảo vệ, Logicielle ạ. Những tác phẩm nghệ thuật cũng như cuộc sống: kẻ nào đem ra mặc cả, buôn bán hay xà xẻo thật đáng hổ thẹn!

Đó quả là những động cơ kỳ lạ. Giọng nói của Achille lại tiếp tục, như thể đang tìm kiếm lòng khoan dung của ban bồi thẩm:

- Tôi đã sử dụng công nghệ cho phép sáng tạo dưới hình thức mới. Tôi đã cố gắng xây dựng. Xây dựng và biến nó thành tuyệt tác. Còn những kẻ khác thì sao, Logicielle, chúng tìm cách phá hoại và ăn cắp. Cô không nghĩ là lẽ ra chúng mới phải ở vị trí của tôi ngày hôm nay sao?

- Họ đã chết cả. Cậu không có chút ăn năn nào ư?

- Có chứ. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi đã khóc trên đống đổ nát và trên cái đẹp đã mất. Tôi cũng đã khóc vì sự cướp phá trắng trợn và lòng tham vô đáy. Thực sự, tôi thậm chí cũng đã khóc vì cả những kẻ mà tôi cố gắng loại bỏ, vì chắc chắn chúng còn có thể làm khác đi trong cuộc đời. Logicielle thầm nghĩ màn thú tội này là giả tạo, vì hẳn là nó đã được ghi lại trước khi thực hiện tội ác. Liệu có bao nhiêu phần ăn năn thực sự trước khi tiến hành một tội ác?

- Nhưng đặc biệt là, Achille hạ giọng tiếp tục, tôi muốn được một ngày tồn tại! Vì tôi chưa bao giờ thực sự tồn tại cả, Logicielle ạ. Ngay khi mẹ tôi lấy chồng, tôi liên tiếp bị chối bỏ: cha đẻ không thừa nhận vì đã chết mà không nhận mặt tôi, rồi bị bỏ mặc bởi một bà mẹ bị biến thành nô lệ của một tên khốn kiếp, và bị một kẻ gia trưởng căm ghét nữa... Khi biết rằng mình sẽ chết mà để lại bao nhiêu điều bất công như thế, tôi đã muốn tạo ra một Achille khác. Vì cô thấy đấy; Logicielle, ở trong phần mềm này tôi được là chính mình nhiều hơn ngoài đời thực.

Vì Logicielle vẫn im lặng, cậu ta nói tiếp:

- Tôi phần nào nhẹ nhõm vì những lời thú tội này, Logicielle. Từ bây giờ, chương trình sẽ chạy theo một hướng khác.

- Cậu muốn nói gì? Giải thích cho tôi đi! Achille đứng dậy. Hay đúng hơn, hình ảnh mà qua đó Achille muốn trở nên bất tử rời khỏi chỗ xưng tội. Bóng của cậu ta tiến ra phía cửa nhà nguyện. Ngập trong ánh sáng từ những khung cửa kính, chiếc bóng mờ đi rồi biến mất, như một bóng ma.

Rồi Logicielle nhận ra đó là một bóng ma thực sự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


- Thú vị nhỉ, Delumeau nói rồi đặt tập báo cáo của Logicielle xuống bàn. Nhưng ai có thể chứng minh rằng TTCT sẽ không gây ra bất kỳ một cái chết nào nữa? Theo những gì tôi hiểu, phần mềm hiện vẫn còn lưu hành.

- Đúng, tất nhiên là nó vẫn còn tồn tại, thưa cảnh sát trưởng. Mọi công nghệ mới đều có những nguy cơ và mặt thái quá của nó. Tuy nhiên, từ bây giờ những người sử dụng phần mềm lậu sẽ biết được những nguy cơ mình phải đối mặt: thư điện tử sẽ được gửi để thông báo sự nguy hiểm của chương trình này. Truyền hình và báo chí cũng sẽ đăng tải tin này. Cô chỉ tờ báo vừa ra tối qua - chính tờ báo, chỉ tháng trước thôi, đã kết tội OMNIA 3. Cô nói thêm:

- Vụ này, ngoài việc xua đi những mối nghi ngờ từng bao trùm lên loại máy tính này, còn là chiêu quảng cáo tuyệt vời cho NCF. Báo chí sẽ không tiếc lời ca ngợi sức mạnh và chất lượng của OMNIA 3!

- Cô nghĩ là đã hết nguy hiểm rồi hả?

- Đúng. Achille đã trừ khử những kẻ mà cậu ta kết tội. Thực ra, cậu ta chẳng giết ai cả: TTCT, phương tiện gây án, mới chính là đối tượng thực hiện! Những nạn nhân đó vội vàng tự chui đầu vào cái bẫy giăng ra đúng như cậu ta dự đoán. Theo tôi, sẽ không có thêm nạn nhân nào nữa đâu thưa cảnh sát trưởng; Achille chỉ lập trình để giết sáu người thôi. Không thêm một người nào nữa đâu.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Logicielle lại thấy chiếc xe tải nhỏ đậu gần nhà cô. Cô nhận ra logo của NCF. Cô cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Kostovitch đang sải bước trên vỉa hè ngay dưới tòa nhà. Người đàn ông vội tiến về phía cô.

- Thưa cô, tôi muốn gửi tới cô lời cảm ơn chân thành và sự ngưỡng mộ sâu sắc.

- Ồ, không có gì đâu. Ông đi cùng tôi chứ? Tôi nghĩ là, cô vừa nói vừa chỉ chiếc xe tải nhỏ, ông đến lấy lại chiếc OMNIA 3?

- Sao cơ? Lấy lại cái gì cơ?

- Chiếc máy vi tính ông cho tôi mượn để điều tra.

- À, máy tính sát thủ ấy hả? Ông ta đáp lại với nụ cười mỉa mai. Cô đùa tôi phải không, thưa cô! Tôi không gửi cho cô cái gì hết, đó là một công cụ làm việc. Và cô đã sử dụng nó thật xuất sắc. Không có chuyện chúng tôi lấy lại đâu, bất kể lý do gì chăng nữa. Hơn nữa, tôi chắc là nó còn có ích trong trường hợp... rốt cuộc, dĩ nhiên, tôi hy vọng là những vụ kiểu như thế này sẽ không xảy ra nữa.

Trong khi Logicielle còn đang cố gắng tìm một vài lý lẽ để từ chối món quà đắt đỏ này thì Kosto phác một cử chỉ thân mật rồi đi mất.

Khi bước vào trong căn hộ của mình, Logicielle có cảm giác ai đó đã ở đây chờ cô. Dĩ nhiên là chẳng có ai cả. Khi nhìn chiếc OMINA 3 cô mới chợt hiểu ra.

Cô đang tiến lại gần máy tính thì chuông điện thoại vang lên.

- Logicielle à? Bác Germain đây. Xong rồi: nhờ tấm bản đồ Max đã đưa, một đội chuyên gia về hang động và gỡ mìn đã khám phá ra nấm mồ trong mê cung tầng hầm lâu đài Grimoire...

- Rồi sao nữa?

- Nó đã được gài mìn. Chúng tôi đã cho nổ, đảm bảo với cháu là không có thêm bất kỳ một nạn nhân nào nữa. Chúng tôi đã đặt những cảnh báo cần thiết. Hiển nhiên là nấm mồ đó che giấu một cái bẫy! Achille đã tính đủ cả: nếu người chơi TTCT thoát khỏi máy tính sát thủ hắn sẽ đi tìm kho báu tại thực địa...

- Cái chết mà Achille dành cho hắn ta sẽ kém phần độc đáo.

- Kể từ bây giờ, tất cả lối vào tầng hầm đều bị chặn, cái giếng sẽ được rào lưới. Chính quyền địa phương sẽ thiết lập một vành đai bảo vệ xung quanh lâu đài Grimoire...

- Cũng đến lúc rồi, Logicielle thì thầm.

- Bác mừng là cháu đã đến. Vụ này đã tạo điều kiện để chúng ta có thể đi thăm lâu đài cùng nhau! Trước khi lâu đài được trùng tu và mở cửa cho công chúng, có lẽ sẽ phải đợi nhiều năm nữa... Cháu sẽ nhớ tới lâu đài Grimoire chứ Logicielle: có lẽ là cháu chưa sẵn sàng để thăm lại nó.

Hồi kết

Thế đấy, thế là đã kết thúc! Logicielle nghĩ.

Cô ngồi một mình trong căn phòng của mình. Mặc dù đã muộn, ánh mặt trời vẫn tràn ngập đại lộ. Vào tháng Sáu, ngày dường như không bao giờ kết thúc. Liệu cô có nên đi nghỉ ở Périgord như Germain đã đề nghị? Hay cô sẽ đồng ý đi cùng Max đến Auvergne? Cứ nghĩ đến một hành trình dài trên xe máy, cô lại thấy rùng mình. Rồi cô lại nghĩ cả hai kế hoạch đi nghỉ này đều không thích hợp.

Chuông điện thoại lại vang lên. Max gọi để mời cô đi ăn tối. Cô từ chối.

- Cái gì cơ? Nhưng không thể như thế được! Hơn nữa là anh đã chuẩn bị rất nhiều màn ảo thuật để trình diễn cho em xem!

Logicielle mỉm cười rồi trả lời điềm đạm:

- Nghe này Max, anh vừa phải thôi chứ: chúng ta vừa ăn trưa cùng nhau còn gì. Em đã hứa là sẽ đi chơi cuối tuần với anh. Em không muốn anh sớm nhận ra một thực tế là đôi khi em có thể trở thành một kẻ phiền phức...

- Vậy có nghĩa là không à? Em chắc chứ?

- Tối nay, Max ạ, em rất mệt. Và biết đâu đấy, em có thể có cuộc hẹn với ai khác nữa thì sao!

- Em có muốn anh nói điều này không Logicielle? Anh chả tin bất kỳ lời nào em nói cả.

- Đâu cần lúc nào cũng phải luôn chắc chắn về chính mình hả Max. Mai nhé, tạm biệt anh.

Ngay khi vừa cúp máy, cô đi ra chiếc OMNIA 3. Rồi cô lại cảm thấy đôi chút lưỡng lự; nhưng dường như ánh mặt trời phản chiếu trên màn hình đang ra hiệu với cô.

Cô ngồi xuống rồi bật máy vi tính lên.

- Xin chào Logicielle. Hôm nay cô muốn làm gì?

- Sử dụng phần mềm TTCT, cô trả lời.

Rất nhanh chóng, cô thấy mình đứng trước cổng sắt dẫn vào hoa viên lâu đài Grimoire.

Cô đi vào.

Cảnh vật chẳng có gì thay đổi. Lối đi vẫn ngập tràn cỏ dại và thường xuân leo kín đám cây cổ thụ. Chiếc cầu thang lớn vẫn đây, vẫn được canh giữ cẩn thận bởi những bức tượng đá cẩm thạch đứng trên bệ đỡ.

Logicielle leo lên cầu thang. Khi vào đến sân trong, cô đi dạo một lát. Ở trên cao, những ngọn tháp của tòa lâu đài đổ bóng xuống thung lũng. Trời đã tối, hệt như thế giới thực; mặt trời lặn tỏa ánh sáng chênh chếch rọi qua những tấm kính màu của cửa sổ.

Logicielle nhìn chăm chú vào ổ khóa trên cửa chính để mở cửa. Cô dừng lại trước ngưỡng cửa sảnh lớn: cô cảm thấy vô cùng ấn tượng và xúc động trước những đồ vật và cả những bức tường phản ánh bao thế kỷ lịch sử.

Cô ngạc nhiên nhận ra chiếc rương thời Phục hưng vẫn luôn ở đó; tuy nhiên họa tiết trang trí có vẻ không còn như trước. Giờ đây nó phác họa một khung cảnh yên bình của đồng quê. Tất nhiên vẫn là một cảnh trong thần thoại. Có thể đấy là cuộc gặp gỡ giữa Daphnis và Chloé. Hoặc là cảnh của một đôi lứa đoàn tụ trước khi khởi hành đi Cythère.

Vì một lý do nào đó, cô không dám cử động. Đúng lúc đó, ở cuối gian phòng, một cánh cửa bật mở.

Ai đó đang tiến vào, lại gần cô và mỉm cười với cô. Là một chàng trai. Dù chưa gặp cậu ta bao giờ nhưng cô biết chắc đó là Achille.

Phác một cử chỉ, cậu ta mời cô vào trong. Và vì thấy cô còn lưỡng lự, cậu ta nói:

- Chào mừng cô đến đây, Logicielle. Đi thôi, tôi chờ cô lâu rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom