Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu Thư

Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu Thư

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu Thư

Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu Thư
Tác giả: Sập Cao Tiểu Thư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Mẫu thân ta là một kỹ nữ mù lòa.

Huyện thái gia chuộc bà về, nhưng lại dựa vào sự nhu nhược, ngoan ngoãn của bà mà đưa bà đến khắp các phủ đệ quyền quý để hành hạ.

Khi ta lên bảy, mẫu thân qua đời vào một mùa hè đầy ruồi nhặng không ngớt.

Ta dùng tấm chiếu bọc lấy thân thể vốn không còn mảnh da thịt nào lành lặn của bà, sau đó quay lưng, tự làm mù đôi mắt của chính mình.

Ba ngày sau, ở Xuân Lan Các xuất hiện thêm một tiểu mỹ nhân mù lòa, ngoan ngoãn đến tận cùng.
 
Chương 1


Hóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh.

Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt.

Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình.

Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các.

Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình.

Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở Xuân Lan Các tuy mù nhưng trên giường lại đầy mê hoặc, đúng là hiếm có.

Mà số ta dường như lại có chút may mắn. Dù thân phận bà thấp hèn, nhưng ta lại là cốt nhục của Huyện thái gia. Dù sao thì hắn cũng đã nhận phải quả báo không có con trai, nên đành cắn răng chuộc mẫu thân ta ra khỏi Xuân Lan Các, sắp xếp bà ở ngoại viện.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà chẳng thể giữ lấy mạng sống, chỉ hạ sinh được ta, một đứa con gái vô dụng.

Suốt ba năm sau khi ta ra đời, bà không còn sinh nở nữa, khiến Huyện thái gia mất hết kiên nhẫn.

Thế nhưng, mẫu thân ta dung mạo đoan trang, tài hoa hơn người, lại nhu nhược cam chịu, như một con vật bị dắt mũi. Mà lạ thay, trong thành, người ta lại chuộng nữ kỹ mù, điều đó đã trở thành một trào lưu.

Thế là Huyện thái gia sinh ra ý đồ xấu, biến mẫu thân ta thành món hàng thấp hèn nhưng đầy giá trị, dùng để lấy lòng các quý nhân.

Trong ký ức tuổi thơ của ta, Huyện thái gia hiếm khi xuất hiện, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng chỉ cả tháng mới về viện một lần.

Dù trở về, bà cũng chẳng ở lại lâu, chưa đầy mười ngày nửa tháng lại bị một cỗ kiệu nhỏ đón đi vội vã.

Nhưng mỗi lần trở về, bà luôn mang theo cho ta một gói bánh đậu đỏ, một sợi dây buộc tóc, hoặc một đôi giày thêu, hay một bộ y phục.

Đôi khi ta không đợi được, tự mình trèo qua bức tường để ra ngoài, luôn nghe người ta đàm tiếu rằng bà dơ bẩn, bần tiện, cả người đầy ô uế.

Ta chẳng hiểu, rõ ràng mẫu thân ta lúc nào cũng thơm tho, vậy thì làm sao mà bẩn thỉu? Làm sao lại đầy ô uế?

Mặc dù trong lòng tự hỏi như thế, nhưng ta chưa bao giờ tranh luận với họ, chỉ tròn mắt lắng nghe, đôi khi nghe đến chỗ buồn cười còn vỗ tay cười lớn cùng họ.

Mỗi lần như thế, ta lại bị bà lão giúp việc kéo áo lôi về.

Dần dà, hàng xóm láng giềng bắt đầu lén lút nói xấu sau lưng ta. Có người chửi ta là kẻ ngu ngốc. Lại có kẻ bảo rằng ta sinh ra đã xui xẻo, nhìn ta mà khiến người ta run rẩy, chẳng giống trẻ con bình thường.

Về sau, có lẽ họ nhận ra ta thực sự ngu ngốc, cũng chẳng tránh né gì nữa, mắng thì cứ mắng, thích thì chỉ trỏ, chẳng còn kiêng dè, như thể chỉ cần chỉ thẳng vào ta là có thể chạm đến mẫu thân ta.

Nghe mãi thành quen, ta cũng hiểu ra rằng đời này mẫu thân ta chẳng bao giờ được người ta yêu thích. Ở thế gian này, bà còn không được xem là một con người.

Ta nhai mấy viên kẹo hồ lô mua trộm, cảm thấy chúng đỏ rực, ngọt lịm. Những lời của bọn họ nghe nhức nhối, như móng tay dài cào vào miếng sắt, khiến tai ta đau nhói.

Trời nóng đến ngột ngạt, cảm giác như bị bao quanh bởi những lớp bông dày đặc, che kín cả tai, mũi, miệng. Ta ngồi dựa vào góc tường lắng nghe, đột nhiên thấy mất hứng, tiện tay ném cây kẹo hồ lô chưa ăn xong xuống đất.

Một tiểu ăn mày ngồi chồm hổm ở góc tường không xa, đôi mắt sáng rực lên khi thấy kẹo rơi, lập tức lăn xả tới.

Ngay khi nó sắp chạm vào cây kẹo, ta thò chân ra, giẫm nát kẹo hồ lô dưới chân. Lớp đường vàng óng nhanh chóng dính đầy bùn đất, cả cây kẹo bị ta nghiền nát bét.

Tiểu ăn mày lườm ta đầy oán hận, nhưng ta chỉ cười lớn.

Nó cũng chỉ dám nhìn ta như thế thôi.

Chẳng có gì thú vị, ta buông chân ra.

Kẹo hồ lô có quý, nhưng cũng chẳng phải thứ hiếm có. Mấy đồng xu mua kẹo này là do ta trộm trong túi tiền của mẫu thân.

Dù sao bà cũng là một kẻ mù.

Dù sao bà cũng chẳng thấy được gì.

Có lúc ta tự hỏi, sao bà mặc lụa là, đeo ngọc ngà mà lại nghèo khổ đến thế, ngay cả mấy đồng bạc vụn cũng thiếu thốn.

Mãi sau này ta mới ngộ ra –

Những thứ lụa là, ngọc ngà kia chỉ là để bà lấy lòng người khác. Mẫu thân ta ngu ngốc như thế, hẳn chẳng ai chịu bỏ thêm tiền cho bà nữa.

Nghĩ đến việc bà phải dựa vào thân mình để kiếm chút bạc vụn nuôi ta, ta chỉ thấy buồn cười đến cùng cực.  
 
Chương 2


Viện không lớn, ngoài mẫu thân ra, chỉ còn ta và bà lão giúp việc.

Bà lão ấy đối tốt với mẫu thân, nhưng lại chẳng ưa ta.

Giống như những người ngoài kia, bà khinh ghét ta, chán ghét và lo sợ ta.

Bà biết ta không giống những đứa trẻ khác.

Từ khi mới chập chững biết đi, ta đã biết trêu đùa mẫu thân mù lòa của mình.

Ta đi theo sau bà, kêu la thảm thiết, khiến bà hoảng hốt không phân biệt được phương hướng, rồi nhìn bà đ.â.m đầu vào gốc cây mơ trong sân, ta liền bật cười khúc khích, để bà nước mắt thấm ướt khăn lụa.

Khi ta còn chưa nói sõi, thế mà ta đã biết cách dùng lời lẽ để làm tổn thương người khác.

Bà lão giúp việc là một góa phụ, con trai bà thì đã chec khi tuổi trung niên, bị ta không ít lần đ.â.m vào vết thương cũ.

Có lần ta tranh giành một con chồn hoang với lũ trẻ khác, bà lão lo ta gây họa nên bênh ta.

Ta nhẫn tâm ném mạnh con chồn trắng xuống đất, khiến m.á.u thịt văng tứ tung. Đứa trẻ kia hoảng sợ đến nỗi tiểu ra quần, gào khóc đòi mẹ.

Bà lão cho rằng ta độc ác, không biết cách đối nhân xử thế.

Bà thường nói với mẫu thân rằng, ta sinh ra đã chẳng phải là đứa trẻ lương thiện, tính cách hoang dã không thể dạy dỗ.

Mẫu thân ta chỉ nhẹ nhàng lau tay bằng khăn lụa, rồi âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, lắc đầu nói: "Con ta thông minh, rất tốt, như thế rất tốt."

Ta không hiểu bà thấy có gì mà tốt.

Cổ bà trắng như bánh dày, nhưng đầy những vết đỏ, vậy mà bà vẫn còn tâm trạng nói về điều tốt hay không tốt.

Ta cười khẩy trong lòng, rồi rút từ thắt lưng bà chiếc túi nhỏ màu xanh.

Bên trong chẳng có mấy đồng bạc vụn, chỉ còn ba đến năm đồng xu.

Ta cau mày, không vui, bóp nát chiếc túi.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta nhận ra đôi tay mềm mại của bà đang tháo búi tóc nhỏ của ta ra, rồi buộc lại thành hai b.í.m tóc hoa nhỏ.

Dải lụa hồng buông xuống có thêu hai hạt ngọc trai nhỏ xíu, nhìn không đẹp đẽ gì, chỉ toát lên vẻ rẻ mạt khó tả.

Ta nghĩ trong lòng, chẳng trách ngày càng nghèo túng, chỉ toàn là mấy món đồ vô dụng như thế này.

Ta đã biết từ lâu rồi.

Ta không giống mẫu thân ta.

Ngoài việc đẹp đẽ, bà chẳng có chút ích lợi gì, yếu đuối như bông hoa chỉ cần một cú đạp là nát.

Ta khinh ghét bà.

Nhưng rồi bà chec.

Chec trong cái mùa hè oi bức mà ta cũng căm ghét không kém.

Khi ta tìm thấy t.h.i t.h.ểcủa bà, bà đã bị vứt bỏ nơi hẻm tối suốt mấy ngày liền, ruồi nhặng vây quanh, hình hài bà chẳng còn ra con người.

Ta không biết trước khi chec bà đã trải qua những gì, chỉ biết khi ta trở về từ bãi tha ma hoang với tấm chiếu rách nát trên lưng, mới phát hiện rằng da thịt trên lưng bà đã dính chặt vào mặt đất.

Không thể gỡ ra nổi, cả người bà chẳng còn lấy một mảnh da nào nguyên vẹn, m.á.u khô lại từng mảng, chỗ đỏ, chỗ đen, thịt nhão nhoẹt, thối rữa.

Ta nhặt một tấm ván gỗ, từ từ cạo từng chút từng chút da thịt đã dính chặt, ráp chúng lại với nhau, mẫu thân ta như một cây kẹo hồ lô bị giẫm nát.

Ta cuộn bà lại, kéo lê suốt cả đêm, ruồi nhặng cũng bám theo ta suốt đêm, vo ve không ngừng bên tai.

Khi tấm chiếu đã hoàn toàn rách nát thì cũng đến nơi.

Ta đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cơn chua từ dạ dày trào lên khiến ta chỉ có thể nôn khan.

Ta nôn không biết bao lâu, cả người rã rời.

Ta tựa vào tấm chiếu rách nát ấy, ngồi đến tận khi trời sáng.

Trời đã sáng.

Ta đứng dậy, phủi bụi đất, quay đầu bước đi.

Đi được nửa đường, ta chợt nhìn thấy chiếc túi màu xanh thêu hình con cá, dơ bẩn lăn ra từ tấm chiếu không biết từ lúc nào.

Ta nhặt nó lên, lục lọi bên trong.

Bên trong có đôi bông tai bạc nhỏ xíu.

Rất nhỏ, nhưng cũng đủ đổi lấy ít tiền, ta đem chúng đổi lấy một gói thuốc, vuốt phẳng chiếc túi rỗng, rồi nhét vào n.g.ự.c áo.

Gió đêm từ sông thổi tới.

Ta đứng trên cây cầu gần Xuân Lan Các, nhìn rất lâu.

Nhìn đủ loại người qua lại, bao nhiêu nữ tử giống mẫu thân ta, bao nhiêu nam nhân giống Huyện thái gia.

Nhìn những bộ xương hồng phấn dùng khăn lụa che mặt, những tên ác quỷ mặt xanh đeo gông xiềng.

Nhìn cảnh phong trần vùi dập thân xác, tiếng ca tiếng nhạc xa hoa trụy lạc.

Rồi ta quay đầu, tự đ.â.m mù mắt mình.

Ta được nhặt vào Xuân Lan Các vào một buổi sáng sớm, không khí còn phảng phất hơi ẩm lạnh, tai ta nghe thấy tiếng người ra vào xôn xao.

Mụ tú bà đặt cho ta cái tên Nhạn Châu.

Bà ta vui mừng, quay quanh ta mấy vòng, rồi bật cười lớn: “Mỹ nhân đẹp từ trong trứng thế này, lại còn mù bẩm sinh, đúng là trời định cho chén cơm này rồi!”

Ta chỉ biết rụt rè, cắn môi, bối rối xoắn lấy ống tay áo.

Ta ngoan ngoãn đến mức giống như một con búp bê làm bằng sứ.

Tú bà hài lòng với ta vô cùng.  
 
Chương 3


 


Dù không thấy được gì, nhưng ta thông minh trời phú, chuyện phong trần vừa học đã hiểu, sáu tài nghệ của lầu xanh chẳng có gì làm khó được ta.

Điều khiến bà ta càng hài lòng hơn nữa là, ta khác với những nữ tử khác.

Dường như ngay từ khi sinh ra, ta đã chẳng có chút liêm sỉ nào.

Sinh ra đã thuộc về Xuân Lan Các.

Tiếng tăm của ta dần lan rộng, nhiều người đều biết ở Xuân Lan Các có một tiểu mỹ nhân mù, dù tuổi còn non nhưng dung mạo đã lộ rõ nét yêu kiều.

Tính tình ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thương cảm vô cùng.

Ta chưa từng một lần trái lời mụ tú bà, câu bà ta hay nói nhất với những cô gái khác trong Xuân Lan Các là phải ngoan ngoãn như ta.

Tú bà rất cẩn thận, ai nấy đều nghĩ rằng ta giống như một con cừu non chờ bị làm thịt.

Nhưng dường như bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Thật nực cười, mụ tú bà vốn là phụ nữ, chuyên hành hạ những phụ nữ khác, mắng nhiếc rằng họ chẳng có chút liêm sỉ, nhưng lại chẳng dám tin rằng thật sự có người phụ nữ không có liêm sỉ.

Với một kẻ như ta, kẻ tựa như măng non mọc lên giữa Xuân Lan Các, bà ta vẫn giữ một chút nghi ngờ.

Bà ta không tin ta.

Ngày tháng chẳng ngắn chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua.

Suốt năm năm, mụ tú bà vẫn thử thách ta, bắt ta làm những việc nhục nhã tột cùng.

Bà ta để ta khoác lên người một tấm lụa mỏng như cánh ve, múa sau bức bình phong trước bao người. Ngay khoảnh khắc tấm bình phong đổ xuống, bà ta chăm chú quan sát xem trên mặt ta có lộ vẻ bối rối hay không.

Ta biết, ta đều biết cả.

Vậy nên, nụ cười trên môi ta chưa bao giờ tắt, ngay cả khi thân thể trần trụi như không hề có thứ gì che đậy, ta vẫn mềm mại như một nụ hoa đẫm sương khẽ lay trong gió.

Ánh mắt của bà ta thường dừng lại trên mặt ta rất lâu.

Có lẽ bà ta rất hài lòng, nên thường gửi tới cho ta một hộp trang sức vào buổi tối.

Bà ta cũng để ta hầu hạ khi các cô nương hạng nhất tiếp khách, cho ta bưng khay đứng ngoài cửa hương phòng, chờ lệnh bất cứ lúc nào, dù ta chỉ là một cô gái mù vướng chân vướng tay.

Bà ta vỗ vào mặt ta, giả vờ dịu dàng: “Các cô nương đều mệt mỏi lắm rồi, Nhạn Châu à, ở đây không nuôi kẻ vô dụng đâu.”

Ta chỉ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Mặc cho tiếng động bên trong có nhơ nhớp đến mức nào, dù là một cô gái chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tim đập, còn ta vẫn như một con búp bê sứ tinh xảo, không hề lay động.

Bà ta cười khoái trá, rồi lấy chiếc khăn tay đẫm mùi phấn son đập mạnh vào mặt ta trước khi quay đi.

Những hành động ấy của mụ tú bà khiến các cô gái trong lầu xanh chú ý đến ta nhiều hơn.

Có những ánh mắt rõ ràng và cả những ánh mắt kín đáo, luôn dõi theo ta.

Nhưng ta chưa bao giờ để tâm, ta chỉ làm những gì cần làm.

Chẳng bao lâu sau, ta nhận ra có ai đó đã động vào chiếc túi thêu hình con cá dưới gối của ta.

Ta ngồi bên mép giường, vuốt ve từng mũi chỉ thô kệch trên túi, hình như thêu vài bông hoa.

Đây không phải là túi của ta.

Sau một lúc lâu, ngón tay ta khẽ động.

Ta giả vờ như không biết gì, rồi lại nhét chiếc túi trở lại dưới gối.

Cởi áo, đắp chăn, nằm ngửa mà ngủ.

Cả đêm, ta mở mắt trừng trừng.



Cô nương hạng nhất có ba loại.

Loại thứ nhất là hoa khôi, chỉ chọn một người.

Loại thứ hai là hoa tiên, chọn hai người.

Loại thứ ba là hoa yêu, chọn ba người.

Liễu Nhứ cô nương không mắc phải bệnh phong lưu, nhưng lại nhiễm bệnh đậu mùa, vừa rồi đã bị khiêng ra ngoài, bỏ trống vị trí hoa yêu.

Các cô nương trong lầu xanh bắt đầu đấu đá lẫn nhau, bởi được làm hoa yêu nghĩa là địa vị tăng lên, có thể chọn khách, do đó việc tranh giành rất quyết liệt. Người có triển vọng nhất là Phấn Đào cô nương và Thúy Hạnh cô nương.

Nghe nói Phấn Đào có tên như vậy vì làn da trắng mịn như trái đào, nàng hồn nhiên đáng yêu.

Thúy Hạnh thì thanh tú mảnh mai, mang nét đẹp yếu ớt như Tây Thi.

Vốn dĩ mụ tú bà đã quyết định chọn Thúy Hạnh, nhưng không ngờ hôm sau lại có tin đồn rằng nàng mắc bệnh hoa liễu, trên mặt xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, m.á.u chảy ròng ròng.

Thậm chí đêm trước nàng còn tặng cho mụ tú bà một bộ y phục và khăn thêu mới, khiến bà ta kinh hãi, uống liền mấy thang thuốc, rồi đốt hết mọi đồ vật mà Thúy Hạnh tặng cùng tất cả những thứ trong phòng nàng thành tro. Bà ta còn bắt nàng uống một bụng thuốc độc.

Thúy Hạnh trước khi chec vẫn rên rỉ rằng mình không bị bệnh.

Cuối cùng, Phấn Đào được chọn làm hoa yêu.  
 
Chương 4


Nhưng Thúy Hạnh quả thực không hề mắc bệnh hoa liễu.

Đêm ấy, ta vuốt ve túi thêu hình cá, mũi chỉ nay đã tinh tế, đây mới thực sự là túi của ta.

Ta ngửi thấy mùi m.á.u đã nhạt, thoang thoảng mùi hoa nhài, cuối cùng ta nhớ lại mẫu thân ta và mãn nguyện nhắm mắt ngủ.

Một giấc ngủ ngon suốt cả đêm.

Trong Xuân Lan Các, chẳng thiếu những cô gái trẻ trung, tài mạo xuất chúng. Hoa khôi mới tuyển tên là Lan Tâm, vừa tròn mười lăm tuổi, dung nhan kiều diễm, đẹp như tiên nữ giáng trần, trắng nõn như Hằng Nga, thanh khiết như hoa sen giữa sa mạc.

Chỉ vì có một vị khách nói rằng nàng kiêu ngạo, mụ tú bà đã nảy sinh ý định biến nàng thành kỹ nữ mù. Ý nghĩ này vừa lóe lên, bà ta liền nghĩ ngay đến ta.

Cơn nắng cuối thu gay gắt, trời nóng như đổ lửa, mụ tú bà trở mình mãi không ngủ được, bèn gọi ta đến hầu hạ.

Ta loạng choạng rót trà, bà ta đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Nhạn Châu, con sinh ra xinh đẹp như thế, đáng tiếc là lại bị mù, chẳng thể tự nhìn mình trong gương."

"Nhưng thế này cũng tốt, tuy con không nhìn thấy chính mình, nhưng lại có càng nhiều người muốn ngắm con."

"—Nhạn Châu, con thật sự bị mù bẩm sinh sao?"

Đây là lần đầu ta muốn nhíu mày, cắn mạnh vào lưỡi mới cố kìm được, rồi mím môi, nhẹ nhàng đáp: "Ma ma à, Nhạn Châu không biết."

Mụ tú bà gặm hạt dưa, nghe vậy liền cười: "Không biết?"

Ta khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ là từ khi Nhạn Châu có trí nhớ, trước mắt đã chẳng thấy gì."

Trong phòng vốn đã ngột ngạt, lưng ta hơi ướt. Ta mường tượng lại vị trí của ấm trà trong đầu.

Ta nghĩ, không cần phải sợ, câu trả lời này không có gì sai cả.

Quả nhiên, mụ tú bà bỏ qua chuyện đó: "Nhạn Châu, ma ma chỉ là chưa từng gặp ai mù bẩm sinh mà lại có dung mạo đẹp đến vậy."

Bà ta chạm vào mặt ta, bàn tay dính dính nhớp nháp, giống như vảy của một con rắn độc, lạnh lẽo khiến người ta rùng mình. Bà ta chậm rãi nói: "Vậy nên trong Xuân Lan Các, những kỹ nữ mù—đều do ta tự tay đ.â.m mù mắt."

Ta lặng lẽ không nhúc nhích.

Mụ tú bà đột nhiên cười: "Hoa khôi mới, con không nhìn thấy được, nhưng nàng ấy xinh đẹp lắm, dung nhan xuất sắc bậc nhất. Thế mà nàng ta không biết trời cao đất rộng, nghĩ mình là vàng bạc, dám tỏ thái độ với các quan khách quyền quý—" Bà ta bất ngờ siết chặt mặt ta: "Con nói xem, làm sao ma ma có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn như con đây?"

Ta mấp máy môi, hàng mi khẽ run, rồi nhỏ giọng đáp: "Người ta đều nói Lan Tâm tỷ tỷ có đôi mắt như mặt hồ mùa thu…"

Ngón tay mụ tú bà gõ nhẹ lên chiếc chén.

Ta lại vụng về rót thêm trà cho bà ta, chỉ nghe bà ta ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khẽ: "Ta nhớ là nàng ta không đối xử tốt với con thì phải?"

Ta đẩy tách trà lên trước, mỉm cười: "Ma ma ơi, mùa đông không còn xa. Dù mắt có đẹp như nước hồ thu, đến lúc ấy cũng sẽ bị nhìn đến nhàm chán thôi."

Mụ tú bà thoáng ngẩn ra, rồi bật cười rũ rượi.



Vừa bước ra khỏi cửa, ta suýt bị ai đó kéo ngã.

Một mùi hương lan nhẹ phả vào mũi.

Ta khom lưng, nhẹ giọng: "Lan Tâm tỷ tỷ."

Lan Tâm kéo ta vào hương phòng của nàng, rồi tát mạnh vào mặt ta. Những móng tay sắc nhọn cào rát da mặt ta, chắc hẳn đã rách da rồi.

Ta nhẹ nhàng đưa tay lên che mặt, nàng đẩy ta ngã nhào xuống đất, rồi nắm chặt cằm ta, nói gay gắt: "Đồ tiện nhân, sao lòng dạ ngươi lại độc ác thế? Ngươi dám xúi giục ma ma làm những chuyện bỉ ổi đó, ngươi đã mù thì thôi, còn muốn hại người khác mù theo mới vừa lòng sao?"

Ta cắn môi, lắc đầu: "Lan Tâm tỷ tỷ, sao lại nghĩ oan cho Nhạn Châu như vậy?"

"Oan?" Lan Tâm dùng ngón tay ấn lên vết xước trên mặt ta, cười lạnh: "Ngươi còn gì để biện minh?"

Ta đột nhiên bật cười, khẽ cúi mắt đáp: "Nếu không phải Nhạn Châu nói thế, e là đôi mắt của tỷ đã chẳng còn giữ được mấy ngày nữa. Nhạn Châu chỉ muốn kéo dài thời gian cho tỷ, vậy mà tỷ lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta, thật khiến người ta đau lòng."

Lan Tâm cười khinh miệt, ngồi xuống với giọng điệu chua chát: "Nói vậy ta còn phải cảm ơn ngươi sao?"

Ta mỉm cười: "Nhạn Châu không dám nhận."

Lan Tâm ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy theo ý ngươi, ta nên làm gì đây?"

Ta cố tình tỏ vẻ hoảng sợ, khó xử nói: "Lan Tâm tỷ tỷ, Nhạn Châu thật sự không biết…"

"Không biết?" Nàng đột nhiên bật cười lớn, kèm theo chút chế giễu: "Nhạn Châu, ta đã sớm thấy ngươi rất quái lạ. Ngươi đang suy tính điều gì, muốn làm gì, vì sao lại đến Xuân Lan Các, những điều đó ta có thể không để tâm, nhưng nếu ngươi không giúp ta, thì đừng trách ta cùng ngươi đồng quy vu tận!"  
 
Chương 5


Ta im lặng một lúc, rồi đáp: "Tha lỗi cho Nhạn Châu thực sự không hiểu tỷ tỷ đang nói gì."

Lan Tâm lập tức kéo ta lại gần: "Ta đã thấy rồi. Ta thấy ngươi lén lút vào phòng Thúy Hạnh lấy lại chiếc túi của ngươi sau khi nàng ta chec. Ngươi đã hại chec nàng ta, đúng không?"

Ta không nói gì, khuôn mặt nàng áp sát vào ta, hơi thở thơm mùi hoa lan, ngào ngạt mà chec chóc.

"Nhưng chuyện này không phải lỗi của ngươi," Lan Tâm thả lỏng tay, giả vờ tiếc nuối thở dài: "Chỉ trách nàng ta đụng phải kẻ lòng dạ ác độc như ngươi. Dù bề ngoài có vẻ hiền lành, ngươi vẫn tàn nhẫn, nhưng điều đó chứng tỏ rằng dáng vẻ này của ngươi là giả tạo. Vậy để ta đoán xem, ngươi đang giả bộ cho ai xem đây?"

— "Là tú bà sao?"

Lông mi ta khẽ rung, ta lại cười: "Lan Tâm tỷ tỷ, tỷ nói đùa gì vậy? Có gì cứ việc sai bảo Nhạn Châu là được."

Lan Tâm mỉm cười hài lòng.

Đêm đó, nàng tìm một cái cớ, xin tú bà cho ta về hầu hạ mình.

Nhưng nàng không biết rằng, ta cũng rất hài lòng với điều này.

Chẳng bao lâu, danh tiếng của Lan Tâm vang xa, những nam nhân mê đắm nàng xếp hàng dài từ Xuân Lan Các đến tận Cựu Khiếm Giang.

Đừng nói là mùa đông, dù có ba mùa đông trôi qua, chắc chắn vẫn sẽ có người muốn ngắm đôi mắt hồ thu của nàng, không bao giờ chán vẻ đẹp đa tình ấy.

Mụ tú bà từ đó không hề nhắc đến chuyện móc mắt nàng nữa, cứ như chưa từng có ý định biến nàng thành kỹ nữ mù.

Cho đến tết Thượng Nguyên, mặc cho tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, Lan Tâm không có tâm trạng đi ngắm đèn hoa. Nàng đặt bát bánh trôi xuống, để ta hầu hạ đi nghỉ sớm.

Khi ta đang tháo khuyên tai cho nàng, mụ tú bà bỗng vén rèm bước vào.

Ta nghe giọng bà ta hạ xuống, ngọt ngào: "Ôi chao, cô nương ngoan của ta, bên ngoài có đèn hoa đẹp như vậy, không đi cùng vị quý nhân nào sao?"

Lan Tâm bật cười lạnh lùng: "Họ muốn ta đi cùng thì ta phải đi sao? Ta rẻ mạt đến vậy à?"

Dù không nhìn, ta cũng biết mụ tú bà chắc hẳn sắc mặt đã biến đổi.

Nhưng Lan Tâm hiện giờ là cây hái ra tiền của bà ta, nên bà ta đành nuốt giận, tiếp tục cười giả lả: "Có giai nhân đi cùng ngày lễ, những vị khách kia ai chẳng muốn có được thể diện. Giờ đây họ đang đấu giá bên dưới, nếu cô nương hôm nay chịu cùng ai đi ngắm đèn, chẳng chừng…"

Lan Tâm giận dữ ngắt lời: "Ta không đi! Thì sao?"

"Mỹ nhân của ta, con…"

Chưa kịp nói hết lời, mụ tú bà đã phải chứng kiến cảnh Lan Tâm hất cả hộp trang sức xuống đất, tiếng đồ vật rơi xuống đất khiến tim người ta giật thót.

Chẳng mấy chốc, mụ tú bà nhận ra tình thế, không nói thêm gì, liền quay đi.

Nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng thở nặng nề của bà ta, hiển nhiên là rất tức giận.

Ta cúi xuống, lần mò nhặt hết số trang sức rơi vãi trên đất, rồi tiếp tục tháo trâm cài tóc cho Lan Tâm, nhẹ nhàng dùng lược chải tóc nàng, khẽ nói: "Chỉ là đi ngắm đèn hoa thôi, tỷ tỷ hà tất phải giận làm gì."

Lan Tâm gạt tay ta ra, giận dữ nói: "Ngươi hiểu gì chứ? Mụ tú bà đó muốn vắt kiệt ta, để ta kiếm thêm cho bà ta ít tiền, rồi sẽ móc mắt ta thôi!"

"Đừng tưởng ngươi có chút tác dụng với ta mà có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta, Nhạn Châu, ngươi nhớ lấy, ngươi còn xa mới đủ tư cách!"

Tay ta có chút sưng đau.

Ta chỉ đáp một tiếng "vâng," rồi im lặng.

Tiếp tục dùng lược chải tóc nàng.

Lan Tâm hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy vết đỏ trên tay ta, bất ngờ nắm lấy tay ta, ngăn lại: "Ngươi lui xuống nghỉ đi, gọi Lục Huân vào hầu hạ."

Ta lặng lẽ gật đầu, "vâng."

...

"Nhạn Châu," nhưng khi ta vừa quay lưng định đi, nàng bỗng ôm lấy ta từ phía sau: "Nhạn Châu, lúc nãy ta không cố ý, ngươi hiểu mà đúng không?"

Ta kéo nhẹ khóe môi, nở một nụ cười: "Đương nhiên, tỷ tỷ tốt, ngoài Nhạn Châu ra còn ai thật sự thương tỷ nữa đâu?"

Mắt ta trống rỗng, không nhìn thấy gì.

Nhưng ta nắm chặt đôi tay đang quấn quanh eo mình của Lan Tâm.

Ta cảm nhận được nhiệt độ từ tay nàng, cố giữ chặt hơn, như muốn xua đi cái lạnh từ tay nàng, nhưng tứ chi ta vốn cũng lạnh lẽo bẩm sinh, liệu có thể sưởi ấm cho ai được chứ.

Ta cảm nhận thấy vạt áo sau lưng mình ướt đẫm, Lan Tâm dựa vào lưng ta, giọng khàn khàn: "Nhạn Châu, nơi này thật khó sống, ta chỉ còn mỗi ngươi thôi."

Ta siết nhẹ cổ tay mảnh mai của nàng: "Nhạn Châu hiểu mà."

Giọng điệu của Lan Tâm đầy sự lệ thuộc, nhưng ta biết rất rõ, nàng chỉ tạm thời không thể rời xa ta.

Quả nhiên, Lan Tâm rất nhanh liền hỏi: "Nhạn Châu, gần đây sao lượng tiêu cốt tán lại ít dần vậy?"

Tiêu cốt tán.

Thực ra chỉ là một loại xuân dược mạnh, nhưng loại này có hiệu lực hơn, có thể gây nghiện.  
 
Chương 6


Triều đình từ lâu đã cấm loại dược này, bất cứ thanh lâu hay kỹ viện nào cũng đều là mục tiêu trọng điểm bị khám xét, mỗi năm đều có người đến kiểm tra kỹ càng. Ta cũng không biết Thúy Hạnh lại lấy được thứ này từ đâu.

Đáng tiếc, nàng chưa kịp dùng thì đã bị chuốc thuốc độc mà chec.

Ta lấy được nó khi đến phòng Thúy Hạnh lấy lại chiếc túi của mình.

Khi biết thứ bột này là gì, ta không khỏi có những suy tính khác trong đầu.

Ta hít sâu, trấn an Lan Tâm, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, tuy rằng loại bột này khó chế, nhưng gần đây ta tìm được chút nguyên liệu, tỷ tỷ đợi sẽ có thôi. Chỉ có điều—"

Ta tỏ vẻ khó xử, Lan Tâm sốt sắng kéo ta quay lại: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Thở dài một tiếng, ta mới đáp: "Dù có thể chế ra thêm ít nữa, nhưng đây không phải là cách lâu dài. Tỷ tỷ, tỷ phải nghĩ đến cách khác thôi."

Bằng không, khi tiêu cốt tán hết, không còn những nam nhân say mê nàng nữa, dù là hoa khôi, nàng cũng sẽ có ngày bị người ta chán ghét.

Khi ấy, chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ riêng thái độ của nàng đối với mụ tú bà suốt thời gian qua cũng đủ khiến hậu quả khó lường.

Lan Tâm hoảng hốt đến phát khóc, nàng lay mạnh vai ta: "Ta không quan tâm, Nhạn Châu, ngươi phải giúp ta! Ngươi không thể không giúp ta!"

Ta bóp chặt chiếc khăn trong tay, giữ lấy tay nàng: "Đương nhiên rồi, thực ra ta đã có sẵn một kế hoạch, tỷ tỷ gần đây…"

Lan Tâm ghé tai lại gần, ta không nhịn được nở nụ cười.

Cuối cùng ta cũng nói cho nàng nghe một cách.

Năm thứ sáu ta ở Xuân Lan Các, bà lão giúp việc tìm đến.

Bà ta cười nói, năn nỉ mụ tú bà, chỉ bảo là đến tìm một cô bé mù.

Không biết bà ta gom được ít bạc vụn từ đâu, cầu xin mụ tú bà rủ lòng thương để chuộc ta về.

Khi mụ tú bà gọi ta lên lầu hai, ta vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.

Mụ tú bà cầm mấy đồng tiền trên bàn, vừa gặm hạt dưa vừa bước tới gần ta, phun vỏ hạt vào mặt ta, rồi cười nhạt: "Nhạn Châu, người bà lão này tìm đúng là ngươi nhỉ? Ta cho ngươi một nén nhang, tự lo liệu mà giải quyết chuyện này."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, mụ tú bà liền quay lưng bỏ đi.

Ta nghe thấy bà ta lẩm bẩm chửi: "Mấy đồng cỏn con mà muốn chuộc người khỏi tay ta, gặp mặt thôi đã thấy lỗ vốn rồi."

...

Tiếng bước chân dần xa, ta biết mụ tú bà thật sự đã rời khỏi.

Bà ta nghĩ rằng, một lão bà và một cô bé mù yếu ớt thì có thể làm gì nên chuyện.

Bà lão vội vàng bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta có thể cảm nhận ánh mắt bà ta đang gắt gao dõi theo đôi mắt mù của ta.

Cuối cùng, bà ta giơ tay tát ta một cái.

Ta hơi nghiêng mặt, cảm thấy đau buốt, nhưng lại chẳng sinh lòng oán hận.

Bà lão nói: "Ta thương ngươi còn nhỏ dại, không trách ngươi. Nhanh lên, theo ta đi, ta đưa ngươi đi báo quan, bà ta không làm gì được chúng ta đâu. Ngươi vẫn trong sạch, đi mau..."

Bà ta kéo mạnh tay ta, nhưng ta không hề nhúc nhích.

Ta chỉ đứng đó, thản nhiên gạt tay bà ta ra: "Ta không hiểu bà có ý gì. Bà đã lớn tuổi rồi, mất sáu năm trời để tìm ta thật quá hoang đường. Dù cho có chút tình nghĩa chủ tớ, thì bà cũng chẳng phải là chủ của ta, thậm chí cũng chẳng phải là của mẫu thân ta. Huống hồ bà chẳng thích ta, mà ta cũng không thích bà, vậy nên không cần bà phải làm đến mức này."

Giọng nói già nua của bà lão run rẩy: "Lạc Du, bà biết đã trách lầm ngươi rồi. Bà lẽ ra phải nghe lời mẫu thân ngươi. Bà biết Lạc Du không phải đứa trẻ hư..."

Ta cười khẩy: "Bà nói ta không hư? Ta thấy bà sống đến già nên đã lẩm cẩm mất trí à? Mắt ta mù, nhưng tâm bà mới thực sự mù lòa!"

Ta cười nhạt, nét mặt lạnh lùng như băng.

Bà lão lại khóc: "Con ơi, sao con cứ phải nói những lời tổn thương người khác như vậy? Sao con lại tự đẩy mình vào chốn sa đoạ này? Mẫu thân con đặt tên cho con là Lạc Du, là muốn con đừng bước vào con đường đau khổ của bà ấy, nhưng con đã làm gì? Tội nghiệt, đúng là tội nghiệt!"

Bà ta khóc nức nở, dùng đôi tay già nua đầy nếp nhăn vuốt nhẹ lên đôi mắt của ta, nước mắt rơi lã chã: "Đều là lỗi của ta, lỗi của ta không trông nom được con…"

Ta không tránh, bởi vì có nhiều việc không cần suy nghĩ cũng đã biết khó khăn ra sao.

Giống như một người hầu đã bị ép bán làm nô lệ nhưng lại được thả rông. Những năm qua bà ta sống ra sao, làm thế nào để gom góp được chút bạc đó đến Xuân Lan Các.

Dù bà ta có từng thích ta hay không, giờ đây cũng chẳng còn quan trọng nữa. Một lão bà đã qua tuổi ngũ tuần, bao năm qua phải tuyệt vọng thế nào mới đặt hy vọng vào một thanh lâu.

Nhưng ta chỉ có thể cho bà ta một đáp án càng tuyệt vọng hơn.

Ta nói: "Bà đi đi."

Bà lão hỏi ta: "Ta biết đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần đừng đến tìm ta nữa là được."

"Bà phải làm sao đây…"

Bà ta phải làm sao đây…

Ngày hôm sau, bà lão treo cổ trước cổng Xuân Lan Các.  
 
Chương 7


Mụ tú bà thức dậy từ sáng sớm, mắng suốt ba canh giờ, làm không ít người trong Xuân Lan Các phải bị đánh thức vì tiếng chửi rủa inh ỏi. Sau khi chửi đã miệng, bà ta phun mấy ngụm nước bọt, rồi mạnh tay bấm vào huyệt thái dương của ta, như thể vẫn chưa hết giận, mụ lại tiếp tục chửi ta thêm một tràng.

Những lời lẽ khó nghe khiến ta chỉ cúi đầu, im lặng không đáp.

Mụ tú bà ra lệnh cho tiểu tư trong viện tháo xác bà lão giúp việc xuống, mau chóng mang đi chôn ở nơi nào ít người qua lại, tránh làm ảnh hưởng đến việc làm ăn.

Ta tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, lặng lẽ nhét vào tay tiểu tư.

Ta nói: "Xin ngươi, lo cho bà ấy một cỗ quan tài mỏng mà chôn cất tử tế."

Tiểu tư gật đầu đồng ý, nhưng ta biết một khi ta rời đi, hắn có thể sẽ chẳng làm theo lời ta.

Dù sao ta cũng chẳng có cách nào khác.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mơ hồ.

Sao bà ấy lại chec như vậy?

Sao bà ấy lại tìm đến đây chứ?

Lại là một mùa hè đáng ghét, lũ ruồi nhặng vo ve quanh những hoa quả thối rữa từ hôm qua, âm thanh khiến ta càng thêm buồn nôn.

Ta như phát điên, vung tay loạn xạ trước mặt, cố sức đập những con ruồi đang bay tán loạn.

Lan Tâm nghe tiếng động ta gây ra thì giật mình, bước đến bên cạnh, dường như đã hiểu ý ta, nàng dùng khăn tay đập chec hết những con ruồi buồn nôn đang bu quanh hoa quả.

Ta mới dần trấn tĩnh lại.

Lan Tâm nghi hoặc: "Sao phản ứng của ngươi lại dữ dội như vậy? Ta chưa bao giờ thấy ngươi mất bình tĩnh thế này."

Ta gượng cười, khóe môi nhếch lên: "Ai cũng có điều mình ghét, Lan Tâm tỷ tỷ vẫn chưa hiểu điều đó sao?"

Lan Tâm như hiểu ra điều gì, ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Ngươi nói cũng có lý."

"—Theo lời ngươi, quả nhiên Huyện thái gia đã đến phòng ta ba đêm liền. Nhưng Nhạn Châu à, ngươi chắc cách này có hiệu quả chứ?"

Biết nàng còn do dự, ta mỉm cười: "Tỷ cứ yên tâm, nếu Huyện thái gia đã nằm trong tay tỷ rồi, thì Xuân Lan Các này cũng không còn giữ được tỷ đâu. Tỷ còn cần phải e ngại mụ tú bà nữa sao? Sợ rằng bà ta sẽ có ngày xuống tay tàn nhẫn với tỷ à?"

Lan Tâm ừ một tiếng, như thể đã hạ quyết tâm.

Đúng vậy, đây là con đường ta chỉ cho nàng.

Xuân Lan Các nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chỉ là ở trong huyện Vân Cư này thôi, dù lớn hơn cũng không thể vượt qua được Huyện thái gia.

Ta nói với nàng rằng, chi bằng giữ lại số tiêu cốt tán còn lại, dứt khoát dùng nó cho Huyện thái gia.

Ông ta hoang dâm vô độ mà không có con trai, chẳng phải đã từng chuộc vài kỹ nữ về làm thiếp rồi sao?

Dù gì cũng không phải là chưa có tiền lệ.

Quả nhiên ông ta trúng kế, suốt mấy đêm liền cứ lăn lộn trong Xuân Lan Các, ra vào đầy vẻ đắc ý.

Đợi đến khi phương thuốc giả thai ta tìm cho Lan Tâm phát huy tác dụng, nàng dùng mọi cách để khẩn khoản, năn nỉ Huyện thái gia cho hai mẹ con nàng một con đường sống.

Huyện thái gia bắt đầu lưỡng lự.

Thậm chí còn trốn tránh Lan Tâm, nhiều ngày liền không đến Xuân Lan Các nữa.

Ta nghĩ hẳn là ông ta nhớ đến mẫu thân ta.

Nhớ đến người đàn bà mù mà ông ta đã chuộc về nhưng chỉ sinh được một đứa con gái, cuối cùng lại bị tra tấn đến chec.

Trong những đêm khuya, không biết ông ta có sợ hãi, có lo lắng bị oan hồn đòi mạng, sợ quả báo hay không.

Lan Tâm ngày càng sốt ruột, nàng thường ngồi tựa cằm nhìn xuống dưới lầu, đôi mắt hồ thu ấy cứ mong ngóng từng ngày bóng dáng của Huyện thái gia.

Ta nghĩ có lẽ cần thêm một liều thuốc mạnh nữa.

Ta bảo Lan Tâm đưa cho ta ít tiền riêng, rồi tìm một thầy bói chuyên lừa đảo.

Huyện thái gia khao khát có con trai, thường mời những kẻ tà đạo đến xem tướng, cầu tự, nên ta đã nhắm vào điểm này. Ta để người thầy bói đó đến trước mặt Huyện thái gia, nói vài lời nịnh nọt.

Khi hắn gặp được Huyện thái gia, lập tức khẳng định rằng hương hỏa nhà ông ta sẽ không bị dứt, hắn sắp có con trai, chẳng bao lâu nữa là có thể chào đời.

Huyện thái gia suy nghĩ mãi, cân nhắc hồi lâu.

Sau khi loại trừ các thiếp thất trong phủ không ai mang thai, ông ta cuối cùng cũng nhớ đến Lan Tâm ở Xuân Lan Các.

Hôm sau, ông ta chuộc thân cho Lan Tâm.

Lan Tâm vừa khóc vừa đòi đưa ta theo, nhưng mụ tú bà nhất quyết không chịu, giọng bà ta sắc lạnh: "Lan Tâm, ma ma cho ngươi đi là nể mặt Huyện thái gia. Ngươi nghĩ với chút sức lực của ngươi mà có thể lấy người từ tay ta sao?"

Ta đã dự đoán trước kết quả này.  
 
Chương 8


Nuôi ta bao nhiêu năm, mụ tú bà cuối cùng cũng đợi được đến ngày ta trưởng thành, đủ tuổi để mang ra bán. Bà ta nhất định sẽ không buông tha cho cây tiền mới của mình.

Vậy nên, ta siết c.h.ặ.t t.a.y Lan Tâm, nở nụ cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ tốt của ta, lòng tốt của tỷ, Nhạn Châu xin ghi nhận. Nhưng ta nào dám rời khỏi Xuân Lan Các, ma ma đối với ta có ân tái sinh, sao ta có thể không báo đáp ân tình này?"

Mụ tú bà nghe ta nói thế, cười đến không khép được miệng: "Nhạn Châu, Nhạn Châu, con bé này từ nhỏ đã được ma ma yêu thương!"

Ta mím môi cười nhẹ, nhân lúc thuận lợi, đề nghị muốn nói vài lời riêng tư với Lan Tâm. Mụ tú bà chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.

Lan Tâm kéo ta đến một chỗ yên tĩnh.

Nàng có chút tức giận: "Nhạn Châu, nếu vừa rồi ngươi cứng rắn hơn, lấy cái chec ra uy hiếp, ta không tin bà ta sẽ không thả ngươi!"

Nàng nói cũng có lý, vì nếu Lan Tâm muốn mang ta theo, cũng sẽ phải trả không ít tiền bạc. Nếu ta tỏ thái độ quyết liệt, lấy cái chec ra đe dọa, mụ tú bà chắc chắn sẽ không muốn giữ lại một cái xác.

Nhưng ta không thể đi.

Ta vuốt nhẹ ống tay áo của Lan Tâm, nhét vào trong đó một gói đồ, cười nói: "Lan Tâm tỷ tỷ, tạm thời ta không thể đi theo tỷ, nhưng sau này... Thôi, không nói chuyện này nữa. Tỷ tỷ cũng đừng lo, lòng Nhạn Châu mãi mãi cùng một chỗ với tỷ. Tiêu cốt tán ta sẽ nhờ người đưa đến tay tỷ mỗi năm ngày một lần, còn đứa bé trong bụng... Tỷ ghé tai lại đây."

...

Khi Lan Tâm rời đi, tâm trạng nàng đã khá hơn nhiều. Trước khi lên xe ngựa rời khỏi Xuân Lan Các, nàng còn cười nói với mụ tú bà vài câu xã giao.

Mụ tú bà ngoài mặt cười tươi, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ không biết ta đã nói gì với Lan Tâm.

Vì thế bà ta có vài lần dò hỏi, nhưng ta đều lảng tránh khéo léo.

Những ngày sau khi Lan Tâm rời đi, dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi.

Chỉ có điều, hoa khôi mới vẫn chưa được chọn ra.

Trong Xuân Lan Các, tranh đấu ngầm càng ngày càng nhiều, sóng ngầm cuộn trào.

Mụ tú bà nghĩ ngợi rất lâu, sợ mất lòng khách làng chơi, liền bất ngờ quyết định cho ta bắt đầu tiếp khách, đẩy ta lên vị trí cao hơn, biến ta thành tấm biển mới của Xuân Lan Các.

Ta ngoan ngoãn cúi đầu nhận lệnh.

Đêm đó, ta đến phòng mụ tú bà.

Ta khoác lên mình chiếc váy lụa mỏng manh, để lộ da thịt, đó là y phục do mụ tú bà sai người may riêng cho ta.

Dưới ánh mắt của bà ta, ta bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.

Trong lúc ta xoay người, tấm lụa che mắt rơi xuống đất.

Sắc mặt mụ tú bà lập tức thay đổi, bà ta ra lệnh dừng lại, rồi bước tới gần ta, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt ta rất lâu.

Ta khẽ mỉm cười.

Thực ra ta vốn không cần che mắt.

Bởi vì ta không giống những kỹ nữ mù khác trong lầu xanh này. Ta dám tự nhận mình là kẻ mù bẩm sinh, bởi vì dù mắt ta không thể nhìn thấy, có thể không có thần thái, có thể lạnh nhạt, nhưng vẫn không có gì biến dạng hay hư hại.

Đó vẫn là một đôi mắt đẹp.

Tất cả là nhờ ta cắn răng chịu đựng nỗi đau do chất độc gây ra mà không hề chớp mắt, nên mới giữ được đôi mắt nguyên vẹn.

Gần đây, ta thường che mắt mình lại.

Giống như những kỹ nữ mù khác trong lầu xanh.

Mụ tú bà thật đúng là một kẻ ngu xuẩn.

Chợt bà ta trầm ngâm: "Con nói xem, sao ma ma lại chưa sớm nhận ra nhỉ, Nhạn Châu trông rất giống một người."

Ta khẽ "ồ" một tiếng, khóe miệng thoáng qua nét cười giễu cợt.

Rồi ta nở nụ cười vô hại: "Ma ma đang nói ai vậy?"

Mụ tú bà ngưng lời, chợt trở nên cảnh giác.

Bà ta đột nhiên lớn tiếng: "Nhạn Châu, nói cho ta biết, Tiểu Thu Tiên là gì của ngươi?!"

Ta tiến vài bước về phía bà ta, giọng nói không kìm được niềm phấn khích: "Tiểu Thu Tiên? Thì ra—"

"Ma ma vẫn nhớ đến bà ấy."

Ta cứ tưởng ma ma đã quên rồi chứ.

Tốt lắm.

Thật là tốt.

Giữa những tiếng chửi rủa, ta rút từ sau lưng ra một con d.a.o nhỏ cùn và chỉ trong nháy mắt, ta đ.â.m mù con mắt trái của bà ta!

M.á.u b.ắ.n tung tóe lên mặt ta, ta giống như một ác quỷ đòi mạng.

Ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.

Từ khi tiễn Lan Tâm rời khỏi Xuân Lan Các, ta đã chọn một ngày đẹp như hôm nay.

Cuối cùng, ta cũng chờ được. Ta không kìm được mà cười điên dại, rồi nhanh chóng đ.â.m mù nốt mắt phải của bà ta.

Đúng vậy, ta là kẻ mù.

Nhưng từ nhỏ ta đã có thính lực tuyệt vời, lại thường bắt chước mẫu thân giả mù. Hơn nữa, sống trong Xuân Lan Các nhiều năm, ta luyện tập không ngừng mỗi đêm, chỉ để không khác gì người thường. Đã như vậy thì làm sao thấy bất tiện trong hành động được.

Ta luôn chờ đợi, chỉ để có một ngày, khi bà ta không đề phòng, ta có thể nhanh, chuẩn và hiểm mà cắn trúng yết hầu của bà ta.  
 
Chương 9


Ta cảm nhận được nhiệt độ của m.á.u trong lòng bàn tay mình.

Như một con ác quỷ, ta thì thầm bên tai bà ta: "Ngươi có la hét thế nào cũng vô ích thôi, hôm nay các cô nương đều tụ tập với khách dưới lầu rồi. Bọn họ từ lâu đã chỉ nghe lời ta."

Ta ngồi lên người bà ta, dùng d.a.o nhỏ chọc vào cổ bà ta, cười điên dại: "Cũng là phụ nữ cả, ma ma à, nhưng ngươi thật là thông minh, ngươi nghĩ ra cách nào mà chế ra được loại kỹ nữ mù thời thượng như vậy?"

Phụ nữ vốn đã khổ, vậy mà ngươi còn không quên làm cho họ khổ thêm.

Mụ tú bà nói bà ta không phải là người đầu tiên làm vậy.

Bà ta chỉ là bị lòng tham làm mờ mắt.

Bà ta hít thở đầy hoảng loạn: "Tha cho ta, Nhạn Châu, tha cho ta!"

Ta thở dài, rồi dùng d.a.o đ.â.m xuyên qua mu bàn tay bà ta: "Đôi tay này của ma ma nhuốm quá nhiều m.á.u rồi, thực ra ta rất thích những kẻ tàn nhẫn."

"Vậy nên, ma ma à, hãy giao đôi tay này cho Nhạn Châu, được không?"

...

Mụ tú bà trở thành một kẻ câm lặng, không còn hình người.

Ta trao lại khế ước bán thân cho các cô gái trong Xuân Lan Các, để họ rời đi. Ai có thể đi thì đi, tranh thủ trời chưa sáng mà rời khỏi huyện Vân Cư này.

Nhưng cuối cùng vẫn có hơn mười kỹ nữ mù ở lại.

Họ suy nghĩ một lúc, rồi nói với ta rằng họ sẽ không đi, không còn nơi nào để đi nữa.

Họ nói rằng hãy để mụ tú bà lại cho họ.

Họ bảo sẽ cho ta ba ngày.

Bất kể ta muốn làm gì, họ sẽ cho ta ba ngày.

Khi ta tìm thấy Lan Tâm, ta bảo nàng dùng cái thai trong bụng để ép buộc, cầu xin Huyện thái gia qua đêm ở chỗ nàng.

Đêm khuya ẩm ướt, ta và Lan Tâm hợp lực, đưa người đàn ông đang ngủ say trên giường vào phòng kín.

Thực ra, ngày Lan Tâm rời Xuân Lan Các, ta đã nói với nàng rằng có một cách để nàng giả như bị sảy thai.

Nhưng bây giờ, ta nói cho nàng biết, trên đời này không hề có cách đó.

Và đứa con trong bụng nàng không phải là giả, sớm muộn gì nó cũng sẽ chec.

Lan Tâm sợ hãi đến tột cùng.

Nàng chỉ có thể nghe theo lời ta, hoàn toàn tùy ta định đoạt.

Khi Huyện thái gia tỉnh dậy, ông ta sợ hãi đến mức tiểu tiện ngay tại chỗ, nhìn ta với khuôn mặt lộ rõ hoảng loạn, lời nói lắp bắp. Ta mất hết kiên nhẫn, quyết định giải thích cho ông ta sớm hơn. Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào ông ta: "Phụ thân à~"

Phụ thân.

Phụ thân của ta.

Lan Tâm thoáng sững người, nàng định nói gì đó nhưng rất nhanh lại im lặng.

Lúc này, hẳn Huyện thái gia cũng đã nhớ ra, vừa đe dọa vừa cầu xin: "Ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu... Ta là phụ thân ngươi! Ngươi sẽ bị trời phạt đấy... Con ngoan, ta sai rồi, là phụ thân sai rồi! Con tên... con tên là gì, mau thả phụ thân ra..."

Tên là gì ư?

Tiếng mẫu thân ta hát ru bỗng vang lên bên tai.

"Đi về phía tây ba trăm bảy mươi dặm, có ngọn núi tên là Lạc Du. Nước đào từ đó chảy ra, xuôi về phía tây rồi đổ vào đầm Tắc, nơi đầy những khối ngọc trắng..."

Mẫu thân đặt tên cho ta là Lạc Du.

Hai chữ Lạc Du ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu kỳ vọng của bà.

Nhưng ngươi lại hỏi ta tên gì?

Thật là mỉa mai đến cực điểm, nụ cười trên môi ta càng lúc càng sâu.

Đàn ông sinh ra đã yếu đuối hơn phụ nữ.

Ta chỉ dùng một vài cách tra tấn mà ta từng chứng kiến ở Xuân Lan Các, những cách thường được áp dụng lên các cô gái, vậy mà nỗi sợ hãi tột cùng đã khiến Huyện thái gia khóc lóc thảm thương, van xin như một con chó, cuối cùng cũng giao ra một cuốn sổ danh sách.

Trong cuốn sổ đó, ghi lại toàn bộ những quan lớn mà hắn đã dùng mẫu thân ta để lấy lòng.

Ta cười, yêu cầu hắn viết cho từng người một lá thư tay, rồi mới từ từ cắt đứt cổ họng hắn.

Lan Tâm bảo rằng, hắn chec mà mắt vẫn không nhắm lại.

Ta nói, có biết bao kẻ chec mà không thể nhắm mắt được.

Hắn chẳng đáng là gì cả.

...

Ngày thứ ba, ta tiễn Lan Tâm rời khỏi thành.

Sau đó, ta sai người gửi từng lá thư cho những vị quan lớn ấy—

Giờ Hợi, tụ họp tại Xuân Lan Các.

...

Ta nghĩ rằng có những món nợ nhân quả nhất định phải trả.

Không ai được phép thoát khỏi.

Chỉ có như vậy mới công bằng.

Chỉ tiếc rằng, đôi mắt mù lòa của ta rốt cuộc vẫn là một trở ngại.

Đêm đó, lửa bùng lên, Xuân Lan Các chìm trong biển lửa.

Ta chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng ngút trời.

Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này.

Thật đáng tiếc, nhưng cũng thật đáng mừng.

Ngày hôm sau, cả thành náo động.

Lửa lớn thiêu rụi Xuân Lan Các, trên mặt đất chất đầy mấy chục t.h.i t.h.ểcháy đen.

Nhìn lên đài quan sát, thấy mười hai bộ xương của các kỹ nữ mù, hình thù khác nhau, được gọi là "Tủng Nhân Cốt." (Những bộ xương đáng sợ)

Từ đó, kỹ nữ mù trở thành điều cấm kỵ, được ghi chép trong dã chí*.

(*)"Dã chí" ở đây ám chỉ những ghi chép ngoài chính sử, thường liên quan đến những điều kỳ lạ hoặc câu chuyện rùng rợn, có tính chất dân gian.  
 
Chương 10: Ngoại truyện


Ngoại truyện (1):

Ta không có tên, từ khi có trí nhớ, ta đã lớn lên trong Xuân Lan Các.

Mụ tú bà gọi ta là "Tiểu Thu Tiên."

Bà ta nói ta có dung mạo đẹp, tính tình hiền lành, là một cô nương tốt khó tìm trên đời.

Bà ta dạy ta biết chữ, đọc sách, rèn ta thành thạo những kỹ năng của nữ giới.

Trước khi biết chữ, ta cứ ngỡ rằng phụ nữ sinh ra là để hầu hạ đàn ông, phụ nữ sinh ra phải ngoan ngoãn như súc vật, thì mới mong có được một kết cục tốt đẹp hơn.

Ta luôn cẩn thận, chu toàn, hoàn thành bổn phận của một nữ nhân.

Mãi sau này ta mới hiểu, thứ ta làm tốt chính là bổn phận của một kỹ nữ.

Chỉ đến khi đọc qua những truyện tình ái, chuyện trong các gia đình quyền quý, ta mới thấy những cô gái bình thường cũng chẳng khá hơn kỹ nữ bao nhiêu.

Đều trở thành đồ chơi trong ngòi bút của người đời, thế nên mới có lầu xanh, mới có những cô gái trở thành kỹ nữ.

Cuối cùng, từ trang giấy bước ra đời thật.

Có lẽ điều này thật đáng buồn, nhưng ta lại chẳng đủ sức để vùng vẫy.

Từ khi có trí nhớ, ta đã là một con chim bị bẻ gãy cánh, là con cá bị rời khỏi nước, bị giam cầm trong cái chốn say sưa chec lặng này.

Mắt thấy toàn những thứ không nên thấy, tai nghe toàn những lời không nên nghe.

Vậy nên, khi mụ tú bà đâm mù đôi mắt ta, ta không hề oán trách, chỉ thấy lòng thanh thản.

Chỉ là ta không ngờ rằng, sau khi mù mắt, ta còn chẳng bằng loài cầm thú.

Bởi vì mù, ta càng không nhìn thấy sự dơ bẩn của chúng.

Chúng càng trở nên bạo tàn, nhục mạ ta đủ đường.

Có lẽ ta từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Dù sao, những ngày tháng như thế này đúng là chẳng khác nào sống không bằng chec.

Nhưng điều khiến ta kinh hoàng hơn là ta đã quen với cuộc sống này, quen đến mức ngấm vào xương tủy, đã mục nát từng chút một.

Vậy nên, ta không chec.

Giống như xương cốt của ta đã bị lũ dòi bám vào, ghê tởm, có thể rút ngắn mạng sống, nhưng lại không thể lấy đi sinh mệnh.

Ta chưa từng muốn vùng vẫy.

Ta sinh ra dường như đã không quá hiểu thấu nhân tình, cảm xúc cũng luôn lạnh nhạt. Thực ra, đối với ta, dù hiểu rõ nỗi đau, nó cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.

Nỗi đau mà ta cảm nhận, chưa bao giờ bằng với những gì người khác thấy.

Vì vậy, ai ai cũng bảo ta có tính tình nhu mì.

Chẳng hề sinh ra chút phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn tuân theo.

Cho đến một ngày, ngay cả ta cũng không ngờ rằng—

Ta mang thai.

Ta thậm chí không dám chạm vào bụng mình.

Ta không thể tưởng tượng được một sinh mệnh sống đang lớn dần trong đó, không dám nghĩ rằng ta cũng có cơ hội làm mẹ…

Lần đầu tiên, ta cảm nhận rõ rệt cảm xúc của mình, ta biết rằng mình không muốn mất đi đứa con này.

Dù rằng Xuân Lan Các tuyệt đối sẽ không cho phép đứa trẻ này tồn tại.

Không, không thể được.

Ta nhất định phải giữ nó lại.

Người đàn ông đó bỏ ra một số tiền lớn để mua ta trong ba tháng. Đêm đêm, ta chiều chuộng dưới thân hắn, dốc lòng hầu hạ, cuối cùng cũng khiến hắn bằng lòng chuộc thân cho ta.

Với tất cả sự mong đợi, ta chờ đợi đứa con của mình chào đời.

Từ đó, ta có một điều duy nhất để vướng bận.

Ta yêu thương con, lo lắng cho con, cầu nguyện và hân hoan vì con.

Ta đầy lo âu về tương lai của con, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Ta không thể tận mắt nhìn thấy con, nhưng có thể nghe tiếng cười của con, có thể cảm nhận nhịp thở nhẹ nhàng của con, cảm nhận từng cử động nhỏ nhặt của con.

Ta chạm vào chiếc mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ của con, đôi môi xinh xắn, cảm xúc dưới đầu ngón tay chân thực đến mức khiến ta tin rằng sau này con nhất định sẽ xinh đẹp hơn ta.

Con sẽ không giống như ta. Con sẽ thay ta nhìn thấy những nơi mà ta không thể thấy.

Con không cần phải bị giam cầm trong cái thế giới bẩn thỉu này.

Con không cần phải khom lưng để sinh tồn.

Ta hy vọng con sẽ có một đôi mắt sáng, mang theo thân phận tự do quý giá này, trở thành một con cá tung tăng bơi lội, tự do và không bị ràng buộc, sống một cuộc đời thoải mái và hạnh phúc.

Con sẽ đi khắp sông núi, thưởng ngoạn ngũ hồ tứ hải.

Nghe nhiều, thấy nhiều, mọi việc đều gặp may mắn.

Vậy nên mẫu thân sẽ gọi con là "Lạc Du."

Lạc Du, Lạc Du, mẫu thân có chút tài hoa, nhưng chỉ khiến bản thân thêm phiền muộn, nhưng mẫu thân chưa bao giờ báng bổ cuộc đời này. Mẫu thân tin rằng thế gian này vẫn còn nhiều điều đáng để khao khát.

Con phải dùng mắt để nhìn, dùng lòng để cảm nhận.

Con gái của mẫu thân, Lạc Du, con gái của ta...

Ngoại truyện (2)

Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ác như vậy.

Lại còn là một bé gái.

Mới ba tuổi đã trêu chọc mẫu thân mình, năm tuổi đã giec chồn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác, không ai biết trong bụng nó chứa bao nhiêu âm mưu thâm độc.

Nó dường như sinh ra đã không có cảm xúc của con người.

Nó là một con thú nhỏ không biết đồng cảm, chuyên ăn trộm, lừa gạt, lại khéo đâm thẳng vào tim gan người khác.

Ai đối xử tệ với nó, nó trả thù gấp bội.

Ai đối xử tốt với nó, cũng chẳng nhận được một chút hồi đáp nào.

Người phụ nữ khốn khổ ấy chỉ có đứa trẻ này là m.á.u mủ duy nhất, bà ta yêu thương nó vô cùng.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy rằng, tình yêu của bà chỉ đổi lại sự ghét bỏ vô tận của nó.

Ta đã tận mắt thấy nó cười giễu khi tiễn mẫu thân nó lên kiệu.

Ta đã tận mắt thấy nó đập vỡ chiếc trâm cài bằng ngọc trai mà mẫu thân nó chắt chiu dành dụm mới mua được.

Ta đã tận mắt thấy nó đối xử tàn nhẫn với mẫu thân mình, lừa dối bà, giễu cợt bà, ghét bỏ và làm tổn thương bà.

Ta thực sự rất ghét đứa trẻ không giống trẻ con này.

Ta đã thử dạy dỗ nó, nhưng vô ích.

Ta tức giận vô cùng, nhưng người phụ nữ đó luôn nói rằng đứa trẻ này là một đứa con ngoan, ta chỉ cảm thấy bà ta đã mất trí.

Cho đến khi người phụ nữ đó không bao giờ trở về nữa.

Và đứa trẻ cũng không quay lại.

Sự biến mất của hai người chẳng hề gây nên một chút sóng gió nào, Huyện thái gia biết chuyện cũng chỉ phất tay cho qua.

Ta đột nhiên muốn cười, họ cũng giống như ta, một lão nô tì chẳng được chủ nhân coi trọng, chẳng là gì cả.

Ta ngẩn ngơ trở về tiểu viện của mình.

Ngày thứ ba sau khi Lạc Du mất tích, ta nhận được hai tin tức cùng lúc.

Cái chec của người thiếp thấp kém mà Huyện thái gia nuôi bên ngoài.

Và Xuân Lan Các có thêm một tiểu mỹ nhân bị mù bẩm sinh.

Khi ta cảm thấy lạnh trên mặt, ta mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã rơi nước mắt.

Ta bỗng dưng thấy lạnh, cổ họng ta bắt đầu nghẹn lại.

Ta lảo đảo trở về tiểu viện, trên đường mua ít tiền giấy, rồi dọn dẹp lại di vật của người phụ nữ ấy.

Phu quân ta mất khi ta còn rất trẻ, đến trung niên ta lại mất con.

Bóng dáng hiền lành như nước của bà ấy, giống hệt đứa con đoản mệnh của ta.

Con gái của ta mệnh khổ, đầu thai vào bụng ta.

Giống như ta, cũng là thân nô lệ.

Bị Huyện thái gia để mắt tới, nâng lên làm thiếp thông phòng, chưa đầy hai năm đã hương tiêu ngọc vẫn.

Vậy nên, lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này, ta đã thương xót bà ấy.

Dù biết rõ xuất thân của bà, ta vẫn chẳng nảy sinh chút oán ghét nào.

Ta đốt hết quần áo của bà ấy.

Ta đốt luôn cả cây đàn của bà.

Nhưng khi đến cuối cùng, khi mở hộp sách của bà ra, ta lại thấy một xấp giấy mỏng.

Trên mỗi trang chỉ có vài chữ, nét chữ của một người mù, dĩ nhiên không đẹp, nhưng ta vẫn có thể nhận ra từng chữ.

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên trách ta không đấu tranh, thương ta bất hạnh】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên gây sự, khiến hàng xóm gặp tai họa】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên không nỡ nhận, ghét bỏ những gì ta trao】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên hận ta sâu sắc, mà ta chẳng hiểu được lòng con】

Ta ngẩn người ra.

Không biết bao lâu trôi qua, chợt một đứa trẻ nhà hàng xóm leo lên tường từ lúc nào không hay, dùng ná bắn trúng mu bàn tay ta.

Mất thăng bằng, tờ giấy trên tay rơi vào đống lửa, trong chốc lát đã cháy thành tro bụi.

Trong lòng ta bỗng trào dâng nỗi buồn khó tả, còn đứa trẻ thì cười lớn.

Nó hét lên: "Đúng là mụ già yêu quái sống cùng với con bé ti tiện! Mụ đốt giấy cho ai vậy! Ta biết hết rồi! Con bé ti tiện đó và người mẫu thân làm kỹ nữ của nó đều chec cả rồi đúng không! Sao mụ không chec theo họ đi!"

"Này! Ta hỏi mụ đấy!"

"Sáng mai ta sẽ bắt chồn hoang về cắn chec mụ! Lần này không có con bé ti tiện đó cản nữa đâu!"

Tiếng la hét của đứa trẻ sắc bén, rồi ta nghe thấy tiếng nó bị người lớn trong nhà kéo xuống, văng vẳng có tiếng trách mắng vọng lại.

"Con cái nhà ai mà đi chọc vào loại người đó chứ... Thật là xui xẻo..."

Ta bị gió thổi vào mắt, khóe mắt bỗng thấy ươn ướt. Tuổi già rồi, có lẽ nếp nhăn sâu trên mặt khiến ta lau mãi không khô.

Thôi vậy, thôi vậy...



Ta biết Lạc Du sẽ không chec.

Ta đã tìm kiếm rất lâu.

Rất lâu, rất lâu...

Cho đến một ngày, ta bắt đầu ho ra máu, cảm thấy mình chẳng còn sống được bao lâu.

Ta đột nhiên buông xuôi, quyết định đi xem cho rõ.

Đi xem kết quả tồi tệ nhất.

Ta cầm theo số tiền tiết kiệm cả đời mình, khóa cánh cửa đã lâu không còn nguyên vẹn của tiểu viện.

Khóa chặt rồi, đi chưa được bao xa, ta đã nghe thấy tiếng xì xào sau lưng ngày một nhiều hơn.

Có một gã ăn mày ngồi xổm ở góc tường không xa, chế giễu, chỉ trỏ vào tiểu viện với mấy đứa trẻ ăn xin bên cạnh, nói rằng nơi đó từng có một kỹ nữ mù.

Sinh ra đã lẳng lơ, cực kỳ dâm đãng.

Còn sinh ra một đứa con nhỏ cũng lẳng lơ không kém.

Kỹ nữ mù đó eo thon chỉ bằng một vòng tay, chắc chắn là do uốn éo dưới thân đàn ông.

Kỹ nữ mù đó...

Từng lời từng chữ đều khó nghe. Ta cau mày, bước thêm vài bước, đột nhiên bị vấp phải cây kẹo hồ lô lấm bùn, một nửa viên kẹo bị ta giẫm nát.

Ta chợt nhớ đến Lạc Du.

Con bé luôn lén lấy mấy đồng bạc lẻ mà người phụ nữ cố tình để lại trong túi để đi mua kẹo hồ lô ăn.

Rốt cuộc, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Sao ta lại quên mất?

Quên mất vì sao ban đầu ta không ưa con bé nhiều đến vậy?

Ta đến Xuân Lan Các.

Nói rằng ta đang tìm một cô bé mù.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy người được gọi là Nhạn Châu, mắt nàng đã bị che kín bởi lớp lụa trắng.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nhận ra đó chính là Lạc Du.

Con bé rất giống mẫu thân nó, đặc biệt là đôi mắt đẹp mất hồn phía sau tấm lụa trắng đó.

Ta nhìn thấy đôi đồng tử đẹp đẽ của nó trống rỗng, không có tiêu điểm.

Ta run rẩy giơ tay tát mạnh vào mặt con bé.

Không phải ta chưa từng có linh cảm, nhưng ta không dám tin.

Khi sự thật đẫm m.á.u phơi bày trước mắt, ta không còn cách nào tự lừa dối mình được nữa.

Ta bảo con bé đi theo ta.

Nhưng nó không chịu.

Ta biết, ta biết nó đang định làm một việc vô cùng khó khăn.

Ta vô cùng hối hận, hối hận vì sự nhu nhược của ta đã đến quá muộn.

Ta tự trách mình, oán giận bản thân.

Nếu ngày xưa ta chịu nghe vài lời của mẫu thân Lạc Du, có lẽ ta đã sớm tìm ra tung tích của con bé, biết đâu vẫn còn kịp ngăn nó lại.

Nhưng cuối cùng, ta đã già, già rồi chẳng còn ích gì nữa.

Nhiều chuyện giờ đây đã không thể cứu vãn.

Ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Mà con đường Lạc Du định đi lại quá đỗi gian nan.

Lạc Du à, Lạc Du.

Con biết phải làm thế nào đây.

...

Lạc Du, Lạc Du, mụ già này thực sự cũng muốn nói rằng Lạc Du không phải đứa trẻ xấu.

Con chính là đứa trẻ tốt nhất trên đời.

Hết.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top