Cập nhật mới

Dịch Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Chương 60


Kết thúc câu nói này, Hứa Hiên Trạch không cho Cung Ân Tố cơ hội tiếp ứng, anh xoay người cô lại, một bàn tay đặt sau gáy nhỏ của cô, bàn tay khác thì ôm lấy cái eo nhỏ, anh mạnh mẽ kéo sát người cô vào gần cơ thể cứng cáp của chính mình.
Đầu cúi thấp, môi mỏng hồng hồng, mang chút hơi lạnh đáp xuống đôi môi đỏ mộng ấm áp.

Cuối cùng quả anh đào hấp dẫn được treo trên cây đã bị anh nông dân chất phác hái xuống.
Hứa Hiên Trạch mang theo thế chủ động có quyền lực, anh đắc ý rồi háo thắng như muốn nuốt trọn bờ môi hồng của Cung Ân Tố.

Từng chút nhấp nháp hương vị thơm ngọt kia.
Cung Ân Tố giống như bị ai kia chèn ép, ngay cả hít thở còn khó khăn, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng hừ hừ, nhẹ như muốn cào vào lòng người.
Nụ hôn kéo dài gần một phút, cô mới có thể chầm chậm thích nghi nụ hôn bão táp nhưng đầy tình nồng ý mật của Hứa Hiên Trạch.
Thay thế cho tiếng hừ hừ khó thở, âm thanh chùn chụt, chóp chép của nước bọt kêu nhẹ lên giữa căn phòng mờ ảo.

Ánh nến trên bàn dập dìu toả sáng nhẹ nhàng, đối lập bên ngoài phủ đầy tuyết trắng xoá, nhưng dù thế vẫn không làm giảm đi sự nóng nhiệt của hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau kia.
Cung Ân Tố mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt rưng rưng chút lệ.

Hứa Hiên Trạch thì lại khác biệt, ánh mắt của anh đỏ ngầu, dường như bản thân đang kiềm chế một điều gì đó rất khó khăn.
Buông môi mềm ra, Hứa Hiên Trạch đối diện với đôi mắt lim dim đắm chìm trong mê ly của đối phương, tựa như bầu trời đầy sao lộng lẫy, sáng rực.
Hứa Hiên Trạch duỗi tay vào bên trong váy Cung Ân Tố, bàn tay mang theo hơi nóng dần dần lướt trên da thịt trắng mịn và mát lạnh, tựa như xúc giác này quá thoải mái, anh cứ vuốt ve lên xuống không ngừng ở rãnh lưng sâu hút.
Cung Ân Tố híp mắt tận hưởng cảm giác vừa mát vừa nóng, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, Cung Ân Tố cười cười đối mắt với Hứa Hiên Trạch, anh cũng cúi thấp đầu xuống nhìn cô đầy yêu thương.
Xung quanh bên tai chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở dốc đầy ái muội, không chút tạp âm nào có thể chen lẫn vào được.
- Chúng ta cùng tập hít thở khi hôn nha em...
Cung Ân Tố đỏ mặt, mắt cười híp lại, tạo nên đường nét tựa như nữa vầng trăng cong cong, vừa diễm lệ lại ngây ngô lạ thường.
Cô nhẹ gật đầu, đón nhận lời đề nghị đúng ý của cô:
- Vâng ạ.
Hứa Hiên Trạch di chuyển yết hầu lên xuống liên tục, thầm nghĩ sao cô lại ngoan đến như vậy, thật muốn làm người khác bắt nạt.
Nghĩ là làm, anh di chuyển bàn tay nóng rực, vuốt ve đi từ sườn eo sau lưng Cung Ân Tố, di đến khối màn thầu nhỏ phía đằng trước.
Lồi lõm có đủ, không dư thừa, anh càng say mê, càng đắm chìm mà tận hưởng khối ngọc mịn màng này.
Động tác mân mê tuy nhẹ nhàng, nhưng sức lực khi nắm lấy màn thầu đặc biệt dùng sức, anh chỉ hận không thể bóp chặt hơn nữa, chỉ tiếc rằng sợ Cung Ân Tố bị đau nhói.
Bàn tay Hứa Hiên Trạch không làm đau cô, chỉ là có chút bất ngờ, Cung Ân Tố rít lên một hơi, hai má đỏ hầy hầy, âm thanh kiều nhuyễn phát ra từ cuống họng, ngân nga khẽ rên:
- Haaa...!aaa...
- Mềm quá!
Hứa Hiên Trạch thu gom mọi giác quan vào lòng bàn tay của chính mình, xúc cảm phía dưới thật làm lòng anh trở nên xao xuyến khó diễn tả.

Mềm mại có đủ, to tròn vừa đủ lòng bàn tay, càng sờ càng thoải mái mà vuốt ve.
Bên tai ngân nga vài tiếng khẽ hừ hừ, thật kích thích thính giác.

Hứa Hiên Trạch như được cổ vũ, bàn tay càng dùng sức xoa, xoa đến mức ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tựa như nước, mềm oặt trong lòng anh.

Cung Ân Tố ngoại trừ thở dốc, khắp cơ thể như có một nguồn nhiệt toả ra, rồi lại hội tụ vào điểm riêng tư ở phía dưới.

Dù thế cũng khó bỏ qua nguồn nhiệt nóng rực trên ngực bên phải.
Cô không gạt bỏ sự xoa bóp của anh, có điều cô đứng thật sự không nổi nữa rồi, cả thể ngã vào người trong lòng, bàn tay đang xoa nắn kia cũng dừng lại, mùi hương ngọt ngào thơm mát nào đấy khẽ quấn quýt bên mũi cô, đôi môi bị ngậm lấy, thiếu điều muốn nuốt trọn cả cô vào trong.
Trời đất quay cuồng, cô ngã xuống giường nệm êm ái, khác biết sự đối lập cứng rắn đang đè ép trên cơ thể mình.
Hứa Hiên Trạch hơn 30 năm ôn hoà, nho nhã, đến khắc này vẫn phải khẽ mắng một câu:
- Mẹ kiếp, sao em có thể ngọt đến như vậy.
Cung Ân Tố mơ mơ màng màng, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, nào nghe rõ câu chữ mà anh đã nói ra.

Thoáng cái cơ thể chợt lạnh, lúc này mới phát hiện bản thân như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta lột vảy.
Cùng lúc nhận sự xâm nhập ướt nồng bên môi, bên ngực trái được xoa nắn tỉ mỉ, bên ngực phải được dỗ dành trước đó hồi lâu không còn được vỗ về nữa, bỗng cảm giác trống vắng làm sao, lại thêm nhiệt độ se se ngoài không khí, nụ hoa nhỏ phía trên run rẩy đáng thương.
Hứa Hiên Trạch mắt đỏ ngầu, dẹp bỏ mọi sự kiềm nén của chính mình, mặc kệ bản thân đã từng là người ôn nhu, hay mang vẻ cấm dục ra sao, tay còn lại đưa ra khẩy khẩy nụ hoa, trêu đùa thích thú, giây sau lại trườn xuống nơi riêng mật, lướt nhẹ qua đồng cỏ non mượt mà, ngứa ngáy cả lòng bàn tay.
Cả cơ thể như không còn là của mình, mặc cho anh chơi đùa vân vê.

Chỉ còn mỗi âm thanh là thuộc về mình, không chút e ngại ngân nga vài câu nỉ non.
Ngón tay thon dài thường ngày cầm bút xử lý các đơn kiện, nay như những con rắn hăng hái chen vào u cốc.

Hứa Hiên Trạch vuốt nhẹ chồi non ở giữa, thích thú xoa vòng vòng xung quanh, anh xem nhẹ cơ thể ngọc ngà đang lắc nhẹ người ở dưới thân mình, lại nghe âm thanh mềm mại, như chất xúc tác càng làm anh hăng say chơi đùa chồi non đang cứng rắn nhô lên cao.

Ngón trỏ di chuyển vòng quanh điểm nhô lên, còn ngón tay giữa mò mẫn theo khe sâu di đến hang động nhỏ nhỏ.
Trong đầu nghĩ sao, miệng liền nói ra như thế:
- Tại sao em lại ướt, lại ấm áp như vậy...?
- Trạch...!Đừng trêu em nữa..

Aaa..
Cung Ân Tố vặn mình, mông muốn dịch ra đằng sau, nhưng lại bị bàn tay khác của anh kiềm chặt giữ lấy.

Cô ngước mắt nhìn Hứa Hiên Trạch, đôi mắt lờ mờ chỉ có thể mơ hồ thấy hình bóng ngược sáng của anh.
Còn anh thì khác, hai chân chen giữa vào hai bắp đùi Cung Ân Tố, cả người quỳ gối ngồi thẳng, ánh sáng trong phòng sáng rực rỡ, mọi ngóc ngách trong cơ thể Cung Ân Tố đều được anh nhìn rõ ràng.
Cúi nhìn hang động bị ngón tay mình đùa nghịch, nước suối không ngừng tuôn trào, tựa như muốn thấm ướt cả ga nệm.
Thật lãng phí!!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Chương 61


Cung Ân Tố mê mang nhìn từng hành động của anh, đến khi đôi mắt trở nên rõ ràng, cô muốn ngắm nhìn khuôn mặt động tình của anh, thế nhưng chưa quá hai giây lại thấy anh cúi gập người xuống, hai bên mông bị anh bóp chặt nâng lên cao.
Nơi riêng tư hơn 18 năm chưa từng ai đụng hay nhìn qua, thế mà giờ khắc này liền bị người đàn ông tưởng chừng phong nhã nhìn thấu hết mọi thứ, cô còn cảm nhận sự mềm mại, nóng rực của chiếc lưỡi to dày.
Cả người lâng lâng, ưỡn ngực cao lên, miệng liên tục ngân nga, tận hưởng khoái lạc xa lạ nhưng hạnh phúc này.
Hứa Hiên Trạch nhìn biểu hiện của cô, như được động viên mà tiếp sức dùng lưỡi khuấy động bên trong hang vách.

Từng vách trong lẫn vách ngoài đều được lấn lướt quệt qua.
- Ngứa...!Em khó chịu...
Mang chút âm mũi, khác nào như đang cầu hoan, Cung Ân Tố cũng không nghĩ giọng nói của mình có thể kiều diễm đến như vậy.
- Sẽ nhanh thôi.
Hứa Hiên Trạch không chịu tách môi ra khỏi hố sâu mê người này, khi lên tiếng, hơi nóng thổi bay vào bên trong, càng tạo thêm sự kích thích cho cô.

Đôi môi mỏng hồng nhẹ, dính chút nước trên xung quanh vành môi, như thể anh vừa uống được một chén canh thơm ngào ngạt cực phẩm, xung quanh điểm thêm chút óng ánh tựa như những giọt dầu tự nhiên.
Phút chốc một dòng nước bắn ra ngoài, nhiễm đầy trên khuôn mặt điển trai, Hứa Hiên Trạch đạt được ý muốn, nỗ lực hút cạn từng giọt nước, chỉ sợ lãng phí tinh túy mà rơi vãi trên ga nệm.
Cô gái dưới thân mềm mại, hệt như cơ thể làm bằng nước, vừa mát, vừa ngọt ngào, chỉ cần đụng nhẹ liền tựa như giọt nước hoà tan thấm vào từng thớ da thịt.
Đợi qua cơn cao trào tầm một phút, nơi hàng động đã trở nên mẫn cảm lạ thường, Cung Ân Tố cảm nhận ngón tay Hứa Hiên Trạch đang cố gắng len lỏi vào sâu bên trong, từng chút từng chút lấn át chiếm khoảng trống bên trong.
Nơi chưa từng được ai khai phá, giây phút này lại trở nên bất lực bị chú thợ mỏ siêng năng đục đẻo vào trong.


Hang nhỏ chỉ mới bị một cây đục vào đã căng trướng khó chịu.
Cung Ân Tố vừa đau nhói lại vừa khoái lạc đắm chìm.

Cô không biết bản thân đang cảm giác như nào, chỉ biết người đang cần cù đục đẽo cơ thể cô, là người mà cô yêu nhất, tin tưởng nhất.
Cảm xúc hoá thành nước, hai bên vách ngăn mềm mại, bên trong càng vào càng ra dòng suối ngọt.

Hứa Hiên Trạch cắn răng, ẫn nhẫn chịu đựng nơi trướng đau nào đó của mình, anh cố gắng giúp Cung Ân Tố nới lỏng, chỉ sợ phút lơ là liền làm cô đau đớn.
Từ một ngón đã khó khăn, Hứa Hiên Trạch lại chen thêm ngón thứ hai, Cung Ân Tố giật nảy mình, nơi đó căng trướng khó nuốt.

Đợi vài giây khuấy động, cô lại ăn thêm ngón thứ ba, thật sự hết cỡ thật rồi.
Cô nhăn mày, miệng liên tục hít thở tìm không khí, hai màn thầu phập phồng lên xuống, khác nào dụ dỗ anh đến ăn nó, chỉ tiếc anh đang cố gắng chịu đựng cơn đói của mình, tiếp tục chăm chỉ cày cấy ra vào nơi mềm mại.
Mềm đến mức khiến tim tan chảy, nhưng cũng thật biết cách cắn chặt người khác, càng làm anh trở nên mất tự chủ.
Động tác quan hệ như nào, tay anh liền làm như thế, theo tần suất ra ra vào vào, bít kín cả đường đi vào hang nhỏ ẩm ướt.

Đến khi ngón giữa vào sâu nhất, chạm lên vách trên một chỗ nhám nhám, anh đụng mạnh vào nó, bất ngờ Cung Ân Tố rùng mình ưỡn ngực lên cao, anh biết, đây là điểm G của cô, vì thế lại ra sức ma sát nơi đấy, đến khi có thêm một dòng nước phủ đầy các đầu ngón tay của anh, lại làm thấm ướt cả một lòng bàn tay.
Cô cảm nhận những ngón tay của anh được rút ra ngoài, bên trong tưởng được giải thoát, thế nhưng lại cảm thấy trống vắng cực kỳ, chỉ muốn anh tiếp tục lấp đầy cô thêm lần nữa.
Một đại tiểu thư sống trong nhung lụa, từ nhỏ học được lễ nghi, phép tắc, phải học cách nhận biết thế nào là yểu điệu thục nữ, thế mà ở trên giường lại trở nên phóng túng, ham muốn như thế này.

Nhưng cô biết, tất cả biểu hiện này của cô đều là vì anh, chỉ có anh mới có thể khiến cô bộc lộ ra mọi thứ.

Cô yêu anh, rất yêu anh, chỉ muốn anh ôm cô, hôn cô, cả hai cùng tận hưởng khoái lạc đời người.
Không để cô phải tự mình nỉ non cầu xin, Hứa Hiên Trạch chẳng biết tốc độ nhanh ra sao, mà lôi ra ** *** khổng lồ, cỡ một cẳng tay em bé một tuổi.

Phía đầu trên như cái đầu nấm, hồng đậm xinh xắn, nhưng thân cây lại nổi gân đầy dữ tợn.
Cung Ân Tố thoáng giật mình, mắt nghiêng sang nơi khác, không dám thừa nhận sức quyến rũ chết người này của anh.
Giây phút ngẩn người, Hứa Hiên Trạch lại tiến sát vào giữa hai đùi trong của cô, ** *** được anh cầm chắc trên tay, thế nhưng lúc di chuyển lại ngã nghiêng qua hai bên, vừa to, vừa dài, nặng nề mà rũ gục xuống dưới.
Anh đem thứ hung dữ ấy tiến sát vào nơi mềm ẩm của cô, trên cây hung khí đã đeo theo một lớp bảo hộ màu vàng nhạt, màng bảo hộ bị căng đến mức gần như trong suốt, vẫn có thể cảm nhận được những đường gân nổi lên.
Cô hít một hơi thật sâu, chờ đợi anh tiến vào.
- Em thả lỏng ra nào, bé ngoan.

Giọng nói trầm khàn phá vỡ bầu không khí mịt mù.

Cung Ân Tố như bé ngoan, vâng lời thả lỏng cơ thể.


Hai tay trống vắng tìm điểm tựa, một tay đặt trên ngực trái của anh, tay khác lại đặt lên bờ vai săn chắc, làn da tiếp xúc nhận được nguồn nhiệt nóng rực, chẳng biết là do tay cô đã nóng sẵn, hay là cơ thể anh tản ra hơi nhiệt.

Nhưng dù thế nào, cô vẫn tận hưởng sự tiếp xúc này, ấm áp và thoải mái cực kỳ.
Phía bên dưới, ** *** thô dài tiến sát vào, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, nhưng chỉ mới có đầu nấm tiến vào thì bị dừng lại, bên trong cắn chặt không buông, rút không được mà tiến vào cũng không xong.
Hứa Hiên Trạch hừ hừ vài tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, liên tục khuyên nhủ cô hãy thả lỏng, đừng cắn chặt đến thế.
Chả biết do anh nói câu này có gì sai, hay là do cô hư hỏng, mà càng ra sức cắn chặt, bên trong như có hàng trăm cái miệng vừa cắn vừa mút.
Anh hít sâu một hơi, rồi cúi đầu ngậm lấy trái anh đào đỏ tươi như nằm trên vùng tuyết trắng.

Cung Ân Tố mất tập trung, mơ hồ đón nhận sự nhiệt tình phía trên, bất ngờ nơi dưới liền bị đâm mạnh một cái vào trong, gần như là lút cả cán.
Tấm màng nhỏ bị xé rách, cô rùng người, cắn chặt răng chịu đau, không dám la lên, cũng chẳng dám bấu vào da thịt của anh, chỉ sợ làm anh giảm hứng thú.
Nhưng cô nào biết, việc hành hạ chính mình khác nào như cô đâm một dao vào tim anh, anh đau đớn nhìn cô nhăn mày, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Tại sao khi nhận sự đau đớn, cô vẫn ngoan ngoãn và làm người khác thương tâm đến thế.

Thà chịu đau chứ không muốn làm đau người khác.
Tim anh như bị ai cắn xé, anh bỏ qua cơn đau bị cắn muốn đứt gẫy ở nơi kia, anh cố gắng nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô gái trong lòng.
- Bé ngoan, đừng cắn môi mình nữa, hãy cắn anh đi, là do anh sai, anh hư hỏng.

Ngoan nào, đừng khóc...
Cung Ân Tố xụt xịt mũi nhỏ, mắt ươn ướt ngước lên nhìn anh:
- Hôn em đi anh...

Được chỉ dẫn, Hứa Hiên Trạch tận tâm cúi sát người kề môi bên đôi môi đỏ mộng.

Nụ hôn không chút bão táp, lại nhẹ nhàng tựa khói sương, đầu lưỡi len lỏi chầm chậm tiến vào trong khoang miệng thơm ngát kia, anh cố gắng đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia và cuốn lấy nó.
Mãi một lúc đắm chìm trong nụ hôn, bên dưới cũng không còn đau đớn như ban đầu, Cung Ân Tố nhìn anh, rồi gật nhẹ đầu.
Được sự cho phép, Hứa Hiên Trạch chậm rãi tiến thêm vào sâu, Cung Ân Tố ưm a vài câu, rồi lại để anh tiếp tục càn quấy trong cơ thể mình.
Một lần tiến, một lần ra, một âm thanh run rẩy, một tiếng thở dốc, cứ thế liên tục luân phiên nhau từng đợt, từng đợt.

Từ nhẹ nhàng cho đến vũ bão.
Hứa Hiên Trạch ra sức đâm mạnh vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, cô gái dưới thân cũng đón nhận từng cú thúc của anh, miệng ngân nga thoải mái.
Bên trong cô vừa ấm, vừa mềm, vừa nhiều nước, anh mê say tiến sâu vào, hận không thể nhét hai hai quả táo của mình vào bên trong, chỉ muốn cô sưởi ấm luôn cả chúng nó.

Chúng nó bị bỏ rơi bên ngoài đáng thương, chỉ có thể đập bạch bạch vào mông cô gái nhỏ, coi như được an ủi phần nào.
Thoáng nghe nói, chẳng phải lần đầu được khai trai sẽ nhạy cảm lắm sao? Thế mà tại sao Hứa Hiên Trạch lại lâu như vậy?
Cung Ân Tố chẳng còn biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hay cô đã cao trào bao nhiêu lần.

Cô chỉ biết một điều, tại sao Hứa Hiên Trạch anh lại chưa bắn ra một lần nào cả??
Cô muốn hét lên thật, muốn hỏi tại sao lại lâu như thế, anh như muốn nghiền chết cô vậy.
Chỉ tiếc bản thân chưa kịp hét lên đã bị anh vùi dập liên tục, đến khi mơ hồ muốn ngất đi mới cảm giác được anh khẽ rên ra tiếng, bắn đầy dòng sữa đặc vào đầy bao bảo hộ.
Đôi mắt cô mơ hồ muốn nhắm lại, bên tai chỉ mang theo tiếng thở dốc của cả hai, cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô cảm nhận được cái ấm áp ở trên trán, rồi di xuống bên má, và cuối cùng là đôi môi sưng đỏ của mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Chương 62


Sáng hôm sau, Cung Ân Tố tuy bị hành cả đêm nhưng cô lại là người tỉnh giấc đầu tiên.
Mắt nheo nheo tránh đi ánh sáng ngoài cửa sổ.

Đêm qua có tuyết đầu mùa, nên bầu trời hôm nay trong xanh, không có nắng chói.
Cung Ân Tố lờ đờ mở mắt, đưa tay lên dụi hai bên, ngón tay quệt đi những cặn ghèn có xót lại trong đôi mắt.
Tay vừa đụng vào liền cảm giác đau xót, hoá ra cặp mắt của cô đã sưng phồng lên rất nhiều.

Nhớ lại đêm qua, mặc dù ban đầu Hứa Hiên Trạch rất dịu dàng nhưng càng về sau anh lại hung hăng đáng sợ, mặc cho cô khóc lóc cầu xin.
Chỉ tiếc bản thân yếu thế, càng khóc anh càng hăng, thâm chí còn ra tay đánh mông cô vài cái.

Bây giờ đụng vào còn cảm giác nóng ran khó tả.

Cung Ân Tố nhớ đến đây liền cảm giác vừa tủi thân, vừa bất phục.
Cô xoay đầu nghiêng sang bên cạnh, đối diện với khuôn mặt điển trai đầy quyến rũ.

Có ai có thể nói cho cô biết, cảm giác vừa thức dậy liền gặp được mỹ nam thì phải hành động gì không???
Trái tim cô đập liên hồi, cảm giác như thể lơ là một chút nó liền nhảy ra khỏi cơ thể của cô.
Trong đầu thầm nghĩ phải tìm cách ép khổ Hứa Hiên Trạch, để anh nếm trải những đau đớn mà cô trải qua ở đêm vừa rồi.
Nghĩ là hành động, Cung Ân Tố di ngón tay trỏ dọc theo hai bên chân mày của Hứa Hiên Trạch, chân mày anh rậm rạp nhưng không hề lộn xộn, cảm giác được cắt tỉa rất sạch gọn.
Trêu chọc chân mày rậm của đàn ông xong, Cung Ân Tố tiếp tục dọc ngón tay đi xuống sóng mũi cao vút, sau đó cô chọt chọt lên chóp mũi của anh, cười khúc khích đùa giỡn.
Phát hiện chân mày của anh khẽ động, cô biết anh đã tỉnh giấc, trong đầu chớt loé ý tưởng, hai ngón tay đang trêu chọc chóp mũi liền nhanh nhóng chuyển sang hai bên cánh mũi, rồi bóp chặt lại.
Một giây, hai giây, liên tiếp tới giây thứ mười, Hứa Hiên Trạch mở mắt, bàn tay giấu dưới chăn di đến ôm vòng eo thon nhỏ của cô gái trong ngực.
Anh nhéo nhẹ lên vùng da mát lạnh mềm mại.
Cung Ân Tố bị nhột cười ra tiếng, tay cũng buông khỏi mũi Hứa Hiên Trạch, đang cười vui vẻ thì nụ cười chợt tắt, Cung Ân Tố mắt rưng rưng ngước lên nhìn Hứa Hiên Trạch, khuôn miệng mếu máo nói:
- Đừng mà, tha cho em đi...
Bàn tay giấu dưới chăn xấu xa mò mẫn xuống bờ mông căng mịn, khẽ nhéo nhẹ lên lớp da trắng trẻo.

Không cần nhìn thấy cũng biết, hẳn là trên đó đã lưu lại được một vết hồng mờ nhạt.
Sợ Hứa Hiên Trạch tiếp tục biến hình tàn nhẫn hành hạ mình, Cung Ân Tố giãy giũa tách ra khỏi tay anh, sau đó luồn lách đi xuống giường, tay cũng không quên lôi kéo tấm chăn duy nhất trên giường.
Chân vừa đứng xuống nền sàn liền run lên dữ dội, may mà cô vốn sức khoẻ cũng tốt, cũng siêng chạy bộ nên là chân chắc khoẻ mới đứng vững được.
Cung Ân Tố cố gắng trốn thoát khỏi Hứa Hiên Trạch, chạy hối hả vào phòng vệ sinh, khi đi ngang qua giường, cô lỡ liếc mắt thấy cơ thể bóng loãng trần trụi của anh.
Mũi nóng nóng, thiếu điều muốn chạy máu đỏ ra.


Cảnh xuân quá xuất sắc nha!!!!
Dẫu sao cũng chỉ là thiếu nữ mới vừa trải sự đời, Cung Ân Tố e thẹn cúi đầu, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Người đàn ông vừa mới được khai trai kia ngồi trên giường cười thoả mãn, chân mày khẽ nhếch lên, hai tay khoanh lại, ngón tay chậm nhịp đều đặn lên xuống, gõ gõ ngay phần khuỷu tay.
Miệng anh lẩm nhẩm bắt đầu đếm từng giây.

Đúng 10 giây sau, bên trong phòng tắm kêu cạch một tiếng, lấp ló ra cái đầu nhỏ đáng yêu, chổm người nhìn ra ngoài.
Đôi mắt chớp chớp đầy e thẹn của Cung Ân Tô, cô nhấp nhấp môi nói:
- Anh Trạch, lấy quần áo giúp em với ạ.
Như dự đoán, Hứa Hiên Trạch lén cười sau lưng cô, cả thân không một mảnh vải hiên ngang đi vào phòng tắm, bên tay cầm sẵn một bộ đồ lót mới toanh.
Là do anh đêm qua dự đoán mọi chuyện sẽ phát sinh, thế nên đã tự mình đi lựa chọn và mua cho cô.

Kích cỡ cũng là do anh tự đo được.
Mở cửa đi vào, Cung Ân Tố chỉ choàng một cái khăn tắm nhỏ, lưng quay lại phía anh, nghe được tiếng mở cửa liền quay lại nhìn, ai ngờ anh táo bạo đến vậy, nghênh đón cô một cách sảng khoái đến vậy.
Nhìn vóc dáng cân chuẩn, đường nhân ngư chạy dọc xuống hai bên eo, nhìn săn chắc vô cùng, xuống tiếp thì cô thoáng giật mình, mắt trừng trừng cái mũi voi sừng sững kiêu ngạo kia.


Xung quanh là khu rừng rậm rạp, nhưng vốn không thể che được con voi vừa to đáng sợ vừa đáng yêu kia.
Cung Ân Tố nhìn chằm chằm, giây sau nuốt nước miếng, miệng chóp chép, chỉ sợ nước dãi bất cẩn chảy ra ngoài miệng.
Đoán được suy nghĩ của ai kia, Hứa Hiên Trạch không ngần ngại để bộ đồ lót nhỏ sang một bên, sau đó hai tay giang rộng ra.
Chớp mắt Cung Ân Tố cũng bỏ cái khăn tắm xuống, chạy bổ ào vào người anh, hai chân đu lên eo của anh, đầu voi đâm thẳng áp lên bụng cô, một cỗ nhiệt nóng hổi làm cô không khỏi giật mình.
Và rồi mọi thứ lại tiếp tục tiếp diễn, chỉ là lần này người thật sự nắm quyền chủ động là Cung Ân Tố.
Cô hôn anh một cách nồng nhiệt, hệt như chính mình đóng vai làm một tên lưu manh, mạnh mẽ chiếm đoạt ông chú ngốc nghếch, đáng yêu.
Còn ông chú lưu manh đêm qua bây giờ đổi vai với cô, biến thành ông chú nhỏ vừa khai trai, mặc cho cô gái kia mãnh liệt hôn lên hôn xuống.
Nhưng chưa được quá 3 phút, cô gái nào đó mềm nhũn tựa vào lồng ngực của ông chú, mệt mỏi thở dốc, bên tai vương vấn tiếng cười bất đắc dĩ của ông chú nhỏ.
Cung Ân Tố thầm khóc trong lòng, không ngờ mình bản thân phản công thất bại, cần phải học tập chăm chỉ thêm chút nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Chương 63


Trước giao thừa 1 ngày, Cung Ân Tố và Cung Ngọc soạn sẵn đồ đạc chuẩn bị về quê nhà tảo mộ cha và mẹ.

Đi cùng còn có Hứa Hiên Trạch, kiêm bạn trai cô và kiêm luôn cả tài xế lái xe.
Cha cô - Cung Nhâm, sau lễ 49 ngày, cũng tức là trước ngày lễ Giáng Sinh, Cung Ân Tố đã đem ông trở về quê nhà, dựng mộ ở phần trống bên cạnh mộ mẹ cô.
Cô biết hai người chưa bao giờ muốn tách lìa nhau, chỉ tiếc khi đó là do số phân chia cách âm dương, nhưng bây giờ có lẽ cả hai đã được cùng nhau lên thiên đàng, vậy nên cô liền thành toàn giúp họ.
Khi đến tảo mộ, Cung Ân Tố và Cung Ngọc đứng trước hai phần mộ nhỏ, bên trên khắc tên và hình của Hương Mạn và Cung Nhâm.
Cung Ngọc tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết nhận mặt người, Cung Nhâm thì đã quá quen thuộc với cậu, nhưng khi nhìn thấy Hương Mạn, cậu chớp đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Cung Ân Tố, cậu lay nhẹ bàn tay đang nắm của cô:
- Chị, đây là mẹ của chị đúng không ạ? Dì ấy đẹp quá, có thể làm mẹ của Ngọc Ngọc được không ạ?
Nghe thấy Cung Ngọc ngây thơ hỏi Cung Ân Tố, cô nhoẻn miệng cười, quỳ gối xuống cho ngang bằng với cậu, bàn tay trống rỗng bên trái đưa lên phủ trên má cậu, một hơi ấm áp:
- Được, mẹ của chị cũng là mẹ của em.

Cung Ân Tố cười cười, khắc sau liền nghe thấy Cung Ngọc phấn khích nói tiếp, âm giọng lanh lảnh vui tai và tràn đầy sức sống:
- Tuyệt quá, vậy là ngày mốt lớn lên, em cũng sẽ trở nên xinh đẹp giống chị có đúng không?
Nghe cậu nói, Cung Ân Tố đứng kế bên cười phụ hoạ, người đàn ông phía sau đi đến cạnh bên Cung Ngọc, anh cũng ngồi quỳ thấp xuống, vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu và nói tiếp:
- Về sau em sẽ trở thành một người cực kỳ đẹp trai và tài giỏi.
- Được ạ, em muốn lớn lên thật mau, kiếm thật là nhiều tiền để có thể mua hết mọi thứ cho chị Ân Tố.
Dứt lời, Cung Ngọc quay sang phía Cung Ân Tố, cậu bổ nhào vào lòng cô, phấn khích nói:
- Chị ơi, khi lớn lên, em sẽ nuôi chị thật tốt.
- Được, trăm sự nhờ em trai nhỏ nha.
Cung Ân Tố không phản bác ý trí quyết tâm của cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu, tựa như cậu là nguồn sưởi ấm trái tim cô.
Có điều Hứa Hiên Trạch sắc mặt không tốt lắm, cần phải vạch rõ vấn đề cho Cung Ngọc hiểu, hiện tại và tương lai về sau đã có anh chăm lo cho Cung Ân Tố, còn Cung Ngọc tuy có lòng thật đấy, nhưng vẫn là nên tiết kiệm tiền cưới vợ đi.
Mãi ngẫm nghĩ để lựa lời mà nói với trẻ nhỏ Cung Ngọc, Cung Ân Tố đã nhạy bén với thái độ thay đổi của anh, cô cũng tự mình hiểu được nguyên do.

Vậy nên không để anh phải khó xử, cô liền nói với Cung Ngọc:
- Ngọc Ngọc, chị cảm ơn em nha, nhưng mà nếu sau này có tiền đồ, ngoài trừ lo cho chị thì em cũng nên nghĩ đến vợ tương lai của em nữa đấy, không được để người con gái của em chịu khổ.

Còn chị thì sẽ có chồng, tức người yêu thương chị chăm lo.
Cung Ngọc vẫn còn nhỏ, cái hiểu cái không, nhưng cuối cùng vẫn dõng dạt gật đầu nói:
- Dạ vâng ạ!!!
Khi đi bộ dọc đường về lại khu nhà nhỏ dưới quê, từ đây cách khu mộ khá gần, cho nên cả ba người quyết định tản bộ cùng nhau.
Cung Ngọc phấn khích vì lần đầu được về làng quê, cậu chạy lon ton nhìn khắp nơi, hai bên đường là đồng ruộng khô cằn vì thời tiết, đi thêm đoạn nữa mới có lác đác vài căn nhà nhỏ.

Khi đi ngang qua một ngôi nhà cỡ trung, trước sân có mấy bạn trẻ cỡ tuổi Cung Ngọc đùa giỡn chạy vòng quanh sân, Cung Ngọc thích thú muốn đi chơi theo, nhưng lại nghĩ để chị mình và "chú nhỏ kiêm anh rể" ở lại thì không hay cho lắm.

Sau hồi đắn đo, chốt lại vẫn là ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ đi theo Cung Ân Tố và Hứa Hiên Trạch.
Động thái nhỏ đáng yêu của cậu vốn không thể qua mắt được hai người lớn kia.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cười khẽ, Hứa Hiên Trạch choàng tay ôm lấy bả vai Cung Ân Tố, cô cũng thuận theo ôm eo của anh.
Hứa Hiên Trạch nhìn sang Cung Ngọc nói:
- Ngọc Ngọc, em đi chơi với các bạn đi, nhớ về sớm ăn cơm đấy.
Cung Ngọc đứng yên, đôi mắt chờ mong nhìn nhìn, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi:
- Em được đi chơi sao ạ?
- Được đó, mau đi đi nào.
Cung Ân Tố vẫy tay nói với cậu.


Mới dứt lời, cậu nhóc sôi động chạy bạch bạch vào sân nhà của các bạn, người dưới quê vốn dĩ luôn hoà đồng, chất phác, thấy có thêm bạn mới liền xôn xao đùa vui.
Tiếng cười trẻ con cười khà khà khắp sân chơi, phá vỡ cái tĩnh lặng xung quanh.
Phụ huynh của mấy trẻ nhỏ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy đôi kim đồng ngọc nữ, nam thanh nữ tú đứng trước cổng sân, phụ huynh đi lại hỏi thăm thì mới biết Cung Ân Tố là con ruột của Hương Mạn và Cung Nhâm, dù sao cũng là làng quê nhỏ, ở đây có bao nhiêu người hàng xóm họ đều biết cả.
Họ vội vàng mời cả hai vào nhà ngồi uống nước, sẵn dịp mọi người cùng đón giao thừa với nhau.
Nông thôn chính là như vậy, các hộ gia đình xung quanh luôn thân thiện hỗ trợ lẫn nhau, nhiệt tình lại chất phác vô cùng.
Cung Ân Tố vào nhà ngồi trước, còn Hứa Hiên Trạch xin phép có việc phải rời đi, một lát sau mới có thể ghé qua.

Thực chất anh chính là muốn chạy về nhà để mang sang bên họ ít quà biếu Tết, dẫu sao cả nhà anh cũng là được mời một bữa cơm đầm ấm.
Chủ nhà cười khanh khách không để ý nhiều, chỉ nói anh nhất định phải ghé qua ăn một bữa cơm.
Cung Ân Tố hiểu ý anh, gật nhẹ đầu chào anh rồi cùng đi theo chủ nhà đi vào trong, còn Cung Ngọc thì vẫn nô đùa chơi ở ngoài sân.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Chương 64


Hôm nay là một ngày đặc biệt, Cung Ân Tố ăn mặc chỉnh tề, áo len mỏng cổ cao màu kem vani, chân váy đen dài gần tới mắt cá chân, bên ngoài khoác cái áo len mỏng màu đen, cả người toát lên khí chất trang nhã, thanh lịch vô cùng.
Chuẩn bị xong tất cả, Cung Ân Tố đứng trước bàn trang điểm, tay cầm lên khung ảnh gia đình nhỏ, trong hình có đầy đủ cô và cha mẹ, là bức hình khi cô mới tròn 7 tuổi, cha mẹ trong hình cũng còn rất trẻ, nét mặt hiền hoà, chỉ một bức ảnh cũng có thể hình dung được cảm xúc của một gia đình hạnh phúc lúc đó.
Cung Ân Tố vuốt nhẹ lên khuôn mặt cha mẹ, trong lòng một trận rối bời:
- Cha mẹ, con nhất định sẽ khiến bà ta nhận được cái giá thích đáng.
Nói xong, cửa phòng bị gõ lên kêu Cốc Cốc.
Cung Ân Tô nhanh chóng buông khung ảnh xuống, đặt lại ngay ngắn vị trí ban đầu.

Cô xoay người nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
Hứa Hiên Trạch mặc tây trang màu xám lông chuột, cà vạt trắng sọc, cộng thêm cái kính gọng vàng càng làm cho anh trở nên tao nhã, nhưng cũng đầy sự uy nghiêm.
Anh đưa tay lên vuốt một bên má Cung Ân Tố, nhẹ giọng nói:
- Em sẵn sàng rồi chứ?
- Dạ rồi ạ.


Chúng ta mau đi thôi.
Cung Ân Tố cười cười, nắm tay anh rồi cùng đi ra ngoài sân để xe trước nhà.
Trước khi ra ngoài, cô cũng không quên nhắc nhở Cung Ngọc phải ở nhà ngoan ngoãn, không được phá phách vú nuôi.
Cậu bé gật gật đầu, sau đó ngồi dưới tấm thảm lông trải ở ngay phòng khách, vui vẻ ngồi chơi tàu vũ trụ của mình.
Chiếc xe đen sang trọng, chầm chậm di chuyển trên đường lớn, không khí còn se se hơi lạnh, mặt đường ẩm ướt nên khá trơn trượt, vì vậy tốc độ xe chạy vừa phải.
Trong xe, Hứa Hiên Trạch ngồi cùng với Cung Ân Tố ở hàng ghế sau, anh nắm lấy tay cô và kéo lại đặt lên đùi mình.
Ngón tay cái vươn ra vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô.
- Em yên tâm, hôm nay anh sẽ giải quyết tất cả.

Ngọc Mỹ Liên giờ không còn đường lui nữa đâu.
Nghe anh nói, trái tim treo lủng lẳng từ nãy giờ của mình cuối cùng cũng được buông lỏng xuống, cô lo lắng, sợ sệt Ngọc Mỹ Liên sẽ tiếp tục tái phạm lỗi lầm điên loạn kia.

Được anh trợ giúp về mặt tình thần, Cung Ân Tố thở ra một hơi, an lòng gục đầu lên vai trái của anh.
Hứa Hiên Trạch cười mỉm, tay đưa lên vỗ vỗ cái đầu đáng yêu của cô.
Sau khi qua Tết, toà án cũng bắt đầu mở ra phiên toà xét xử tội danh của Ngọc Mỹ Liên, trước đó đã dính không ít tội, bây giờ càng thêm tội nặng là cố ý sát hại 2 cán bộ nhà nước và công dân Cung Ân Tố.
Ngồi trong phiên toà, Cung Ân Tố dõi mắt nhìn người đàn ông của mình hiên ngang, khí thế ngồi ở phía trước.

Anh là đại diện luật sư xử lý vụ án của Ngọc Mỹ Liên.
Đến giờ diễn ra phiên toà, phía cửa bên trong mở ra, Ngọc Mỹ Liên gương mặt bơ phờ, cặp mắt đã từng nhìn người khác bằng vẻ kiêu ngạo, giây phút này chỉ còn lại mỗi hai vết quầng thâm rõ to dưới đáy mắt.
Dáng người bà ta gầy đến mức trơ xương, làn da vàng xanh xao, tóc cột rối loạn trên đầu, từ xa nhìn đến cũng thấy rõ, tóc bà ta ít đi rất nhiều, một vài mảng trên da đầu trống rỗng.
Cung Ân Tố nheo mắt khó tin, đúng là đời người, ác giả ác báo.

Cũng may Cung Ngọc chưa nhìn đến được dáng vẻ tệ hại này của bà ta.


Thẩm phán gõ búa trật tự, bắt đầu diễn ra phiên toà.
Hứa Hiên Trạch đứng lên dõng dạc đưa ra các bằng chứng chứng minh Ngọc Mỹ Liên có cấu kết với một vị sĩ quan trong ngục giam, nhờ vậy bà ta mới có được con dao và xảy ra án hành hung.
Vị sĩ quan kia cũng sớm bị tạm giam trong quá trình điều tra, trước đó cũng chỉ là đối tượng bị tình nghi, nhưng hiện giờ đã có đầy đủ bằng chứng, tên sĩ quan kia cũng bị kéo ra giữa phiên toà, đứng bên cạnh Ngọc Mỹ Liên.
Khoảng thời gian ở trong tù, Ngọc Mỹ Liên tuy rằng không được ăn mặc chỉn chu, nhưng được cái vốn dĩ bà ta đã biết chăm sóc bản thân, sắc mặt trắng trẻo, làn da căng mộng.
Nhân lúc kiếm cớ bệnh khó thở để được đi khám, bà ta liếc nhìn vị sĩ quan kế bên, cố tình lượn lờ trước mặt ông ta, sau đó giở trò khiêu khích ham muốn của tên đàn ông đó.
Nam nhân khó qua ải mỹ nhân, đợi đến khi bác sĩ đi ra ngoài lấy giấy xét nghiệm, hai người lén lúc gian díu cùng nhau, sau đó Ngọc Mỹ Liên nũng nịu muốn anh ta chu cấp cho mình con dao, và lấy lý do trẻ con nhất, bà ta muốn cắt gọn mái tóc của mình.
Tên sĩ quan kia mơ hồ đồng ý với vẻ mặt thoả mãn khi vừa mới được giải quyết nhu cầu xong.

Ngọc Mỹ Liên cười cười lấy lòng, ngã tựa vào lồng ngực ông ta, đến khi bác sĩ quay trở lại, cả hai liền nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khi có được những đoạn ghi băng ở trong bệnh viên, và trong khu tạm giam, mọi người có mặt ở phiên toà ngỡ ngàng khó tin.
Tên sĩ quan kia đã có vợ con đuề huề, nhưng ngay giây phút cấu kết với Ngọc Mỹ Liên đã tự tay phá tan đi cái gia đình ấm êm đó.
Vợ của tên căn bã kia khóc lóc nhốn nháo tại phiên trường, bà vợ đau đớn khó tả, tim như nghẹn lại, cuối cùng là ngất xỉu tại chỗ.
Các vị cảnh sát nữ gần đó nhanh chóng tiến tới hỗ trợ bà ấy, sau đó dìu bà đi ra ngoài.
Còn tên kia đứng nhìn người vợ bên gối 25 năm từ từ khuất khỏi phiên toà.


Ông ta hối hận đã quá muộn, cả người run rẩy không đứng nổi, nước mắt nước mũi chảy nhoè nhoẹt trên khuôn mặt.

Bản thân cũng chẳng còn hơi sức mà liếc hận Ngọc Mỹ Liên.
Cung Ân Tố im lặng chứng kiến từng đoạn video bằng chứng được đưa ra, sắc mặt lạnh lùng, bản thân muốn cười mỉa mai cũng chẳng nổi, không ngờ bà ta còn nhiều chiêu trò đến như vậy.
Ánh mắt nhìn chăm chăm vào người Ngọc Mỹ Liên, chỉ hận không thể lao tới xe xác bà ta ra, để xem thử bà ta rốt cuộc là yêu tinh nào hiện hữu bên trong.
Tại sao bà ta có thể yêu thích việc âm mưu phá hoại hạnh phúc nhà người ta, lại còn từng tự cao sống vui vẻ đến như vậy.
Đến cuối buổi xét xử, Ngọc Mỹ Liên tạm giam tù chung thân, nhưng xét về mặt tinh thần, bà ta lãnh được án treo nhưng về sau cả đời cũng sẽ bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần.
Kết thúc, Hứa Hiên Trạch tiến tới chỗ ngồi của Cung Ân Tố, anh ôm chặt cô vào lòng, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ:
- Xong cả rồi, chúng ta về nhà nào.
Cung Ân Tố ôm chặt lấy anh, mặt cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn anh, vùi sâu vào bộ áo tây trang thẳng phiu ấy, gật gật đầu nói:
- Vâng ạ, về nhà của chúng ta.
Cả hai nhanh chóng sánh bước ra bên ngoài, tâm trạng thoải mái trở về ngôi nhà ấm êm của riêng họ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Chương 65


Kể từ sau khi Ngọc Mỹ Liên bị tạm giam trong bệnh viện tâm thần, cuộc sống của Cung Ân Tố và Cung Ngọc đều trải qua những điều vui vẻ và hạnh phúc.

Từ giờ hai người họ sẽ không còn phải lo sợ Ngọc Mỹ Liên tìm cách hãm hại nữa.

Số cổ phần còn lại thuộc Cung Thị đã rơi hoàn toàn vào tay Cung Ân Tố.

Quả nhiên đúng cho câu nói "Cái gì là của mình cùng mãi sẽ là của mình, dù cho có bị lạc hướng đi thì rồi cũng sẽ quay về và thuộc bên ta."
Thời gian cứ dần trôi, đến lúc Cung Ân Tố chuẩn bị thi tuyển sinh Đại Học.

Cô gấp rút ôn bài.

Nhà trường hỗ trợ kề vai sát cánh cùng các thí sinh, liên tục hơn 50 ngày, từ sáng 7h30 đến 10h tối.

Trong thời khắc này, chẳng ai dám lơ là, cũng chẳng có em học sinh nào than phiền vì phải học quá nhiều.

Có lẽ áp lực tạo nên sức mạnh phi thường.
Học sinh lớp 12 trường Nhất Trung hoàn toàn rơi vào trạng thái học tập điên cuồng.

Ngay cả Diệp Nhi và lớp trưởng Thanh Thanh cũng chăm chỉ học, không còn kết bè kết phái trêu chọc Cung Ân Tố.


Còn Cung Ân Tố càng ra sức học tập hơn.

Cô yếu nhất là môn Tiếng Anh.

Mỗi lần học trên trường về, thím Hai thường nấu cho cô mấy món bổ dưỡng, lúc thì lê hấp đường phèn, lúc thì gà nấu nhân sâm, canh cá hạt sen,....
Lúc tẩm bổ xong, Cung Ân Tố liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đi qua phòng Cung Ngọc, hôn chúc ngủ ngon cậu một cái.

Xong xuôi liền bước chân vội vàng đứng trước cửa thư phòng Hứa Hiên Trạch.

Cốc....!Cốc....
Chưa tới hai giây, cửa kêu cạch và mở ra.

Hứa Hiên Trạch mặc bộ đồ ngủ dài tay làm bằng chất liệu lụa mát.

Anh nhanh tay cầm lấy sấp tài liệu trên tay Cung Ân Tố, tay khác ôm eo cô kéo vào bên trong phòng.

Trước khi đóng cửa phòng thì đã anh đã đóng dấu lên môi Cung Ân Tố một cái "Chốc".

Cửa còn đang mở, Cung Ân Tố xấu hổ mắng giận dỗi vài câu, hai má đỏ như tứa ra máu.

Tuy cả hai người đã công khai, người trong nhà hiện tại đều biết mối quan hệ yêu đương của họ, chỉ có điều nếu lỡ để người khác nhìn thấy anh hôn cô như thế, thì rất là ngại.

Mà lần nào đến cửa thư phòng tìm Hứa Hiên Trạch, anh đều trêu ghẹo cô như vậy.

Mặc kệ anh còn đang ôm eo mình, Cung Ân Tố bĩu môi gạt tay anh ra, chân nhanh nhảu chạy đến bàn làm việc của anh.

Lần đầu tới đây, Cung Ân Tố thấy bàn làm việc này rất to, nhưng trước đó cũng chỉ có một cái ghế.

Kể từ lúc cô tìm tới anh để nhờ anh kèm môn Tiếng Anh, thì ở đây mới xuất hiện thêm cái ghế cố định khác.

Ghế còn đặc biệt lót thêm tấm nệm êm ái thoải mái vô cùng.

Hứa Hiên Trạch nhín bộ dáng lẽo đẽo chạy trốn kia liền cười ra tiếng, vui vẻ đóng cửa phòng lại.

Đôi chân dài thoăn thoắt đi tới bàn làm việc, anh ngồi sát cạnh bên Cung Ân Tố.


Tiếp đến cả hai người cùng nhau tiến vào việc chính, Cung Ân Tố mở sấp đề cương bài tập Tiếng Anh ra, rồi chỉ cho Hứa Hứa Trạch mấy câu mình đã đánh dấu lại vì không biết làm.

Hứa Hiên Trạch nhanh chóng nhìn sơ qua một lượt và bắt đầu giảng giải bài tập cho cô.

Giọng nói của anh ấm áp, âm điệu nhè nhẹ, hai người cúi đầu tựa sát vào nhau, cho nên khi Hứa Hiên Trạch giảng bài cho Cung Ân Tố, có một làn hơi nóng rót vào tai phải của cô.

Ban đầu có hơi nhột nhột, cô liền tục cười khẽ, nhưng càng cười anh càng nói nhiều hơn nữa, như là cố ý truyền hơi nóng vào tai cô.

Cung Ân Tố quay sang, môi kề sát với môi anh, cô tức giận cắn mạnh lên một cái, sau đó liền nói:
- Anh còn trêu em như thế nữa, là em sẽ không cho anh hôn nữa đâu!
Chàng luật sư ngay thẳng ngồi kế bên, ngày thường oai phong ngồi trên ghế quan toà mặt không biến sắc, thế mà giờ lại cứng người, ánh mắt thể hiện rõ sự lúng túng, sau đó lại nheo mắt chịu đựng.

Bàn tay to lớn của anh vuốt nhẹ bên eo Cung Ân Tố, giọng nói dịu dàng khi nãy liền thay bằng sự trầm thấp khàn khàn:
- Là anh trêu em? Hay là em đang trêu anh? Hửm...?
Môi anh kề sát bên tai cô lần nữa, âm cuối phát ra thổi tất cả hơi nóng vào trong tai cô, khiến một bên tai trở nên tê dại, mảng đỏ rực hiện rõ trên nền da trắng như tuyết.

Chỉ sợ đêm nay khó ôn được bài Tiếng Anh...!
Như dự đoán, Cung Ân Tố chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Hiên Trạch ôm trở lại phòng ngủ của anh.

Đợi đến lúc nằm trên giường mệt mỏi thở dốc, cô mới nhận ra là mình còn chưa làm xong bài tập nữa, nhưng nhìn thời gian thì đã tới 2h sáng, cả người mệt mỏi không chút sức lực.

Mắt khẽ mở, hướng sang người ngồi bên cạnh, trên tay anh đang cầm sấp đề cương học của cô, kế bên là cái Ipad nhỏ sáng đèn vừa phải.

Phát hiện động tĩnh của cô gái nhỏ, Hứa Hiên Trạch nhìn sang, anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói:

- Có sáng đèn quá không?
- Dạ ...k-không...
Cuống họng Cung Ân Tố khô rát khó chịu, giây sau có cốc nước ấm đưa đến bên môi, Hứa Hiên Trạch đỡ nhẹ cô dậy, giúp cô uống chút nước rồi lại đặt cô nằm lại trên giường.

Cô gái nhỏ được chăm sóc ân cần thoải mái, mắt híp lại rồi ngủ say giấc.

Cung Ân Tố ngoan ngoãn đặt hai tay lên vùng bụng, nằm thẳng người mà ngủ.

Hứa Hiên Trạch nhìn thấy liền bật cười, anh tiếp tục hôn lên môi cô chúc ngủ ngon.

Sau đó bản thân nhanh chóng giải đề giúp cho cô, may mắn ngày mai là Chủ Nhật, Cung Ân Tố không cần phải đi học, cho nên mai anh sẽ giảng lại cho cô, giờ trước tiên ghi đáp án ra trước và soạn bài giúp cô.

Đợi đến khi làm xong thì cũng đã hơn 3h sáng, Hứa Hiên Trạch tắt Ipad, mắt nhẹ nhàng nhìn sang cô gái nhỏ hô hấp đều đặn, anh chậm rãi chỉnh chăn cho cô và nằm xuống, cánh tay lớn vòng sang ôm tiểu kiều thê vào lồng ngực ấm áp.

Cung Ân Tố tìm được hơi ấm liền xoay người sang ôm chặt lấy vòng eo của anh.

Cả hai người cùng chìm vào giấc mộng tươi đẹp, tuy không thể biết được đối phương mơ gì, nhưng nhìn nét mặt cũng có thể đoán cả hai chắc hắn là đều mơ thấy nhau.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom