Cập nhật mới

Dịch Lão Tổ Xuất Quan

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Nhanh như chớp


"Tha mạng cho các ngươi cũng không phải là không được."

Từ Phương chỉ thản nhiên nói ra câu nói này nhưng mà khi mấy lời này khi vào tai của bọn họ thì không khác gì tiếng Phật vang lên vậy.

"Cảm ơn tiền bối, cám ơn tiền bối."

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cung cung kính kính dập đầu lia lịa trước mặt Từ Phương, xem Từ Phương như cha mẹ tái sinh của bọn họ vậy.

"Ta còn chưa nói xong, các ngươi vội gì chứ hả."

Từ Phương thản nhiên nói, khóe miệng nhếch lên cười chế giễu.

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vừa mới thả lỏng một chút vậy mà giờ nghe thấy Từ Phương nói vậy thì bây giờ lại quắn đít căng thẳng nhìn Từ Phương.

"Các người muốn sống, cũng được thôi, đánh thắng đồ đệ của ta trước đi đã." Từ Phương chỉ về phía Lăng Thanh Thù nói.

Tu vi của hai người này Từ Phương đều nắm rõ, mặc dù đều là tu giả Nguyên Anh Kỳ nhưng một người là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ nhất, người kia là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ hai, đều là thuộc Nguyên Anh Kỳ tiền kỳ.

Mà tu vi của Lăng Thanh Thù là Kim Đan Kỳ tầng thứ tám, thuộc Kim Đan Kỳ hậu kỳ.

Mặc dù giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ cũng có một khoảng cách chiến đấu không thể vượt qua, Kim Đan Kỳ cơ bản không có cơ hội đánh thắng được Nguyên Anh Kỳ.

Nhưng mà Lăng Thanh Thù là đồ đệ do một tay Từ Phương đào tạo ra, chiến đấu vượt cấp mặc dù khá gian nan nhưng cũng không phải là không thắng được!

"Tiền bối, chuyện này..."

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ ngoảnh mặt nhìn nhau mà muốn đổ lệ.

Mặc dù, tu vi của Lăng Thanh Thù chỉ là Kim Đan Kỳ bình thường.

Nhưng mà tu giả Nguyên Anh Kỳ nếu như đánh bại một tu giả Kim Đan Kỳ thì bọn họ không cần đợi Từ Phương gi ết chết thì cũng tự mình cảm thấy xấu hổ muốn đào hố mà nhảy xuống chết cho rồi.

Điều quan trọng là cái tên Kim Đan Kỳ có phải hàng thật giá thật hay không đã kìa.

Bọn họ lúc nãy không phải đã được chứng kiến một tên Từ Phương Luyện Khí Kỳ dạy dỗ ra sao rồi sao.

Từ Phương thoạt nhìn thì căn cơ chưa ổn định, không có kim đan, cũng không có nguyên anh, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ cặn bã.

Nhưng có trời mới biết, Từ Phương vậy mà lại là một cường giả cảnh giới Động Thiên.

"Sao, các ngươi không muốn thử so tài với đồ đệ của ta sao? Vậy thì ta chỉ có thể làm gỏi các ngươi thôi."

Từ Phương thản nhiên uy hiếp nói, nói rồi trên tay liền xuất ra một thanh linh kiếm.

"Tiền bối, chúng ta nhận lời, chúng ta còn chưa nói gì mà." Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vẻ mặt đau khổ đáp lại.

...

Ầm…

Đao quang kiếm ảnh, linh khí cuồng bạo tung hoành.

Lăng Thanh Thù và một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ trong số đó giao đấu kịch liệt với nhau.

Từ Phương vừa ăn trái cây vừa quan sát, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

Cuộc chiến đã diễn ra được hơn mười mấy phút, Lăng Thanh Thù dùng tu vi Kim Đan Kỳ của mình mạnh mẽ chống đỡ tu giả Nguyên Anh Kỳ, nếu như để người khác biết được thì e rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt ra luôn đó.

Nhưng theo như Từ Phương thấy thì vẫn còn cách xa nhau nhiều lắm.

Theo như Từ Phương quan sát thì thực lực bây giờ của Lăng Thanh Thù hoàn toàn có thể chiến thắng được tên tu giả Nguyên Anh Kỳ này.

Nhưng mà, Lăng Thanh Thù đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, vì vậy khiến cho nàng ta không những không thắng được đối thủ mà còn khiến bản thân rơi vào tình thế khó khăn.

Tuy nhiên, Từ Phương dường như đã quên mất, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta là sự tích lũy của 10 vạn năm chiến đấu, thì Lăng Thanh Thù làm sao mà so bì được cơ chứ.

Bụp…

Một âm thanh trầm đục truyền đến, tên tu giả Nguyên Anh Kỳ tung một cước đá vào bụng của Lăng Thanh Thù, Lăng Thanh Thù lập tức bị đá bay ngược ra sau.

"Chao ôi...Lăng Thanh Thù, ngươi thua rồi."

Từ Phương thở dài một hơi.

Nếu như những người này đã đánh bại Lăng Thanh Thù rồi thì đương nhiên hắn ta phải giữ đúng lời hứa, thả đám người này đi.

Lăng Thanh thù chật vật từ dưới đất bò dậy, thở hồng hộc dường như nàng ta không phục cho lắm.

"Nếu như các ngươi đã làm được rồi vậy thì các ngươi đi đi..."

Từ Phương còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một đạo kiếm quang màu lam từ trên trời giáng xuống, phát ra một tiếng kêu sắc bén, đâm về phía hai tên Nguyên Anh Kỳ kia.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay lên trời.

"Hai bạn nhỏ, không sao chứ."

Chính ngay lúc này, một thanh niên áo trắng từ trên trời bay xuống trước mặt Từ Phương và Lăng Thanh Thù.

"Chuyện này, ngươi giết bọn họ làm gì vậy chứ."

Từ Phương lúng túng sờ sờ mũi, hắn ta đã chuẩn bị thả hai tên kia đi rồi, ai mà ngờ, vậy mà lại có một tên từ trên trời rơi xuống giết sạch sẽ hai tên kia.

"Ta nhìn thấy ánh mắt ba tên này lộ ra vẻ hung ác, cho nên ta liền đi theo, vừa tới đã thấy cô nương đây bị chúng ức hiếp nên tiện tay giế t chết chúng thôi, có vấn đề gì sao?"

Cái tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên này nghi ngờ hỏi.

"Không...Không vấn đề gì." Từ Phương có chút cạn lời nói.

"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta nhìn thấy rõ ràng là 3 tên lận mà." Tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên có chút nghi ngờ nói.

"Còn một tên nữa đã chết rồi." Từ Phương thản nhiên nói.

Triệu Bằng lập tức sợ ngây người, không dám tin nhìn Từ Phương.

Ngay lúc này đây hắn mới nhận ra tu vi của Từ Phương chỉ là Luyện Khí Kỳ mà thôi.

Đương nhiên hắn cũng không phải ngu, Từ Phương làm sao có thể chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ được cơ chứ.

"Anh bạn này xin hỏi tu vi của ngươi là gì vậy." Triệu Bằng hỏi.

"Tu vi của ta là Nguyên Anh Kỳ." Từ Phương không kiêu ngạo cũng không tự ti trả lời.

"Ồ, hóa ra là Nguyên Anh Kỳ à." Triệu Bằng gật gật đầu, nếu là Nguyên Anh Kỳ thì nghe cũng hợp lý.

Nhưng hắn nhìn Từ Phương cả buổi lại phát hiện ra bản thân không có cách gì nhìn thấu được tu vi của Từ Phương.

Sao lại có thể như vậy được nhỉ?

Triệu Bằng có chút nghi ngờ, phải biết hắn chính là tu giả cảnh giới Động Thiên đó, cường giả như vậy mà cũng không có cách nào nhìn thấu một tu giả Nguyên Anh Kỳ che giấu thực lực sao?

Hơn nữa Từ Phương đối với một cường giả cảnh giới Động Thiên như hắn lại không có vẻ khúm núm, sợ hãi của một tu giả Nguyên Anh Kỳ nào, mà chỉ mang theo thái độ điềm nhiên không kiêu ngạo không tự ti.

Triệu Bằng thầm nhủ bản thân phải hết sức cảnh giác với người này, cái tên tu vi Luyện Khí Kỳ này thâm sâu khó lường lắm nha.

"Ta đến đây để tìm Thâm Hải Lam Tâm, không biết anh bạn đến đây có phải là có cùng chung mục đích giống như ta." Triệu Bằng hỏi.

Từ Phương lườm hắn một cái rồi nói: "Ngươi thấy sao."

Triệu Bằng có chút lúng túng liền nở một nụ cười gượng, đúng nha, bây giờ người đến đây mặc dù vừa nhiều lại vừa lộn xộn nhưng kỳ thực đều có một mục đích giống nhau mà thôi.

Chính là đến tìm Thâm Hải Lam Tâm.

"Ta ở đây tìm kiếm rất lâu rồi, liền phát hiện ra một số tung tích của Thâm Hải Lam Tâm, nó đang ở một chỗ vô cùng nguy hiểm, bây giờ ta muốn tìm mấy người đồng đội cao cường cùng đi với nhau, không biết anh bạn đây có hứng thú không."

Từ Phương nghe vậy liền sáng mắt lên, cũng không quan tâm liệu có cạm bẫy gì hay không, có bị lừa gạt hay không, hắn ta liền lập tức gật đầu nói:

"Được, ta đi cùng với ngươi."

"Ặc..." Triệu Bằng vốn cứ nghĩ Từ Phương sẽ từ chối, hoặc cũng phải suy nghĩ một lúc, ai ngờ Từ Phương cứ thế mà đồng ý ngay tắp lự.

Cái này không phải là ngu ngốc mà là tự tin vào bản thân một cách quá đáng rồi mà.

Mà càng như thế thì Triệu Bằng lại càng không dám xem thường Từ Phương.

"Anh bạn, chỉ có mấy người chúng ta thì chỉ e cũng vẫn còn khá nguy hiểm, chúng ta còn cần thêm mấy người nữa." Triệu Bằng nói.

"Được." Từ Phương gật gật đầu. "Ngoài ra, ngươi cũng đừng gọi ta là anh bạn nữa, ta nghe khó chịu lắm."

Từ Phương nhìn tên thiếu niên ngoại hình non nớt kia gọi mình một tiếng anh bạn nhỏ mà trong lòng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Thỏ Phệ Minh


Triệu Bằng cười ha ha một tiếng, khuôn mặt kì dị nói: "Anh bạn, ngươi đừng thấy ta còn trẻ như vậy mà đã kết luận chứ, thực ra ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, bởi vì thời còn trẻ ta đã uống Dưỡng Nhan đan, nên mới giữ được dáng vẻ thiếu niên như bây giờ đấy."  

Từ Phương chớp chớp mắt, rồi nói: "Thực ra, ta cũng giống như ngươi, ta cũng mười vạn tuổi rồi, chỉ là không biết vì sao, ta cũng giữ được dáng vẻ thời niên thiếu của mình mới hay chứ."  

"Anh bạn cứ nói đùa..." Triệu Bằng cạn lời nói.  

Từ Phương bĩu môi, tại sao hắn ta nói ra sự thật thì lại không có người tin vậy chứ.   

Còn Lăng Thanh Thù với khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng thực ra trong lòng nàng ta lúc này lại cuồn cuộn như cơn sóng biển, nàng ta biết lão tổ đã sống rất lâu rồi, nhưng mười vạn năm, cũng quá kinh khủng rồi đấy.   

Nàng ta nhìn về phía Từ Phương, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, lời Từ Phương nói rốt cuộc là thật hay giả vậy.   

...  

Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới rừng cây, về tới nơi vừa có người lúc nãy.  

Trong ánh mắt của không ít người đang nhìn về phía Từ Phương, tất cả đều tràn đầy sự tò mò và dò xét.   

Lúc này tên thiếu niên áo trắng lại ẩn giấu đi tu vi của mình, thế là không ai có thể nhìn ra hắn là tu giả Động Thiên Kỳ cả.   

"CMN, tên này thế mà lại không chết? Có chút thú vị đấy."  

"Ba người Nguyên Anh Kỳ lúc nãy đâu rồi, tại sao không thấy họ ra ngoài vậy."  

"Ngươi bị ngu à, chắc chắn là toi mạng rồi, ba người này còn sống sót ra ngoài, vậy thì ba người kia chắc chắn đã chết rồi."  

"Vch, không ngờ luôn đó, bọn họ thế mà lại là những cường giả ẩn thân nha! Mới có tí thời gian thôi, đã kết thúc chiến đấu rồi, đây là giết người trong chớp mắt đó sao."  

Không ít người bàn tán ầm ĩ, sau đó thì đều cảnh giác mà tránh xa đám Từ Phương ra.  

Từ Phương sờ lên mũi, cười gượng một cái.  

"Anh bạn này, ta ngồi chờ ở đây đã hai ngày rồi, nhưng không có bất kì kẻ mạnh nào cả, chi bằng, chúng ta qua nơi khác xem thử đi." Triệu Bằng hỏi thăm Từ Phương.  

Từ Phương đương nhiên là không có vấn đề gì, tùy ý nói: "Tất cả theo ý ngươi hết."  

"Haizz, còn kém một ngày nữa thôi, chúng ta nhất định phải đi vào chỗ kia, mấy ngày nay ta vẫn luôn đi tìm kiếm đồng đội, thế nhưng ta đã ngồi đợi ở hòn đảo này đã mấy ngày nay rồi, cũng không tìm được ai mạnh để có thể đi cùng được cả. "  

Khi nói tới đây, gương mặt Triệu Bằng lộ ra nỗi u sầu.  

Từ Phương cảm thấy cạn lời, lắc đầu nói: "Phía trước ba mươi dặm, có một người tu vi Động Thiên Kỳ, ta cảm thấy ngươi có thể đến xem thử."  

Triệu Bằng nhìn Từ Phương với vẻ mặt không dám tin, liền hỏi: "Anh bạn, ngươi nói thật sao? "  

Triệu Bằng có chút bất ngờ, vì, tu giả Động Thiên Kỳ như hắn, cũng không hề phát hiện ra phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên nào cả, nhưng Từ Phương thì lại phát hiện ra một cách dễ dàng.   

Điều này không phải muốn nói là, thần thức của Từ Phương, còn mạnh hơn hắn nhiều sao?   

"Đùa, ta lừa ngươi làm gì, cái tên tu vi Động Thiên che giấu thực lực của mình, còn đang nướng thịt ở trong sơn động kia kìa." Từ Phương thản nhiên nói."Nếu ngươi không tin, thì cứ đi xem là biết."  

Triệu Bằng gật gật đầu, cảm thấy Từ Phương nói có lý, phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên hay không, thì đi xem phát không phải là sẽ biết ngay thôi sao.    

Dưới sự chỉ dẫn của Từ Phương, quả nhiên, đã phát hiện ra một sơn động ở phía trước một con dốc trên sườn núi.     

Trong sơn động, có một làn khói màu xanh bay ra.   

Còn có mùi gà nướng bay ra nữa.  

Từ Phương khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Người này thú vị đấy, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ đến Thâm Hải Lam Tâm, vậy mà một tên tu giả Động Thiên lại có thể ngồi ở đây nướng thịt ăn."  

Đi vào sơn động quan sát một lượt thì quả nhiên thấy một lão già vô cùng tráng kiện, râu tóc bạc phơ, đang ngồi nướng thịt.   

Ông lão này, che giấu khí tức toàn thân, nhìn qua thì giống như một ông lão người phàm bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời đó lại thỉnh thoảng lóe lên tinh quang.   

Lão già này, tên là Hoàng Thiên, là một tu giả Động Thiên tầng thứ hai!   

"Các vị tới đây, có chuyện gì sao."  

Hoàng Thiên một tay thì vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng, tay còn lại thì lật qua lật lại con gà nướng trên tay, có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tưởng như vẩn đục của ông ta.  

Chỉ là một đống củi khô bình thường nhưng trên mặt đất lại bốc lên ánh lửa màu lam nhạt, nhiệt độ cao đến nỗi dọa người.   

Nướng gà trên ngọn lửa đó được một lúc, da gà dần dần biến thành màu vàng óng, mùi thơm tỏa ra thu hút mọi người, khiến ai nấy cũng phải thèm nhỏ dãi.  

"Ông nướng gà như này là không được rồi." Từ Phương lắc đầu vừa cười vừa nói.  

Lão già kia nghe vậy, lập tức vuốt râu trừng mắt lên, nhìn Từ Phương và nói: "Ngươi nói cái gì, ngươi dám nói lão phu nướng không ngon sao?"  

Từ Phương gật đầu nói: "Đương nhiên là không rồi, tuy là hương sắc vị đều có đủ, nhưng là thiếu mất cái hồn của món ăn."  

"Thiếu hồn món ăn sao, lão phu sống được hơn ngàn năm, cũng nướng gà được hơn ngàn năm rồi, còn cần một tên tiểu bối như ngươi chỉ trỏ sao?"  

Khuôn mặt Hoàng Thiên bỗng không vui, biểu cảm thèm nhỏ nước miếng ban nãy, cũng biến mất.  

Nhìn con gà vàng rụm, có đầy đủ sắc, hương, vị kia, lúc này trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy có chút buồn bã.   

"Được rồi, ba người các ngươi, đã thành công quấy nhiễu hứng thú của lão phu, bây giờ có thể nói, các ngươi đến đây làm gì được chưa."  

"Ngươi cũng là đến để tìm Thâm Hải Lam Tâm nhỉ, ta có được manh mối của Thâm Hải Lam Tâm, ta cảm thấy Thâm Hải Lam Tâm chắc chắn là ở chỗ đó, nhưng ở chỗ đó vô cùng nguy hiểm, cho nên ta muốn tập hợp vài người cùng đi với nhau." Triệu Bằng nói.  

Hoàng Thiên nghe vậy, gương mặt ông ta liền biểu lộ sự hờ hững không hứng thú, Triệu Bằng nói cả buổi trời mà Hoàng Thiên cũng không thèm nói câu gì.  

"Ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc ông có đi hay không." Triệu Bằng cuối cùng cũng phát cáu lên hỏi.  

Hoàng Thiên ngừng việc lật gà lại, đôi mắt đầy nếp nhăn híp lại, cười nói:   

"Ngươi muốn ta đi cùng các ngươi à, được rồi, cũng không phải là không thể."  

Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp.  

"Vừa rồi tiểu tử này nói ta không nướng được gà, vậy để tên này nướng gà cho ta xem, nếu như hắn có thể nướng ra được loại hương vị có thể khiến cho ta mở mang được tầm mắt thì lúc đó ta sẽ đi theo các ngươi."  

Nói xong, ánh mắt Hoàng Thiên, nhìn về phía Từ Phương với khuôn mặt hiền từ thảo mai.   

Một uy lực nhè nhẹ, toát ra trên người ông ta hướng về phía Từ Phương.   

Răng rắc...  

Mấy hòn đá to xung quanh, dưới uy lực mạnh bạo, rơi bịch xuống đất, rồi biến thành bột mịn.   

"Ngươi muốn làm gì." Từ Phương lạnh lùng ngẩng đầu, khóe mắt nổi lên sự hung ác.   

"Aiyo, tiểu tử nhà ngươi, cũng khá lợi hại đấy, thế mà lại chống cự lại được uy lực của ta. "  

Hoàng Thiên hết sức ngạc nhiên nói, uy lực vừa phóng ra liền thu về trong nháy mắt.   

Khóe miệng Từ Phương nở nụ cười, nói: "Được thôi, cũng lâu rồi bản thân ta cũng chưa nướng gà, thôi để ta thử xem thế nào vậy."  

Hoàng Thiên đưa cho Từ Phương một thỏ Phệ Minh, sau đó đem tất cả mọi thứ giao cho Từ Phương, rồi đứng sang bên cạnh nhìn hắn ta với ánh mắt trông đợi.   

"Thỏ Phệ Minh sao?" Từ Phương nhìn con thỏ tròn trịa trên tay mình, có chút ngạc nhiên.   

Thỏ Phệ Minh, đây là hung thú thượng cổ đó, tuy chưa được xếp vào hàng ngũ nào, nhưng bị biến thành đồ ăn thì quả là cũng thảm thương quá rồi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Tài nấu nướng áp đảo


"Vậy mà ngươi cũng nhận ra được à." Hoàng Thiên cũng hơi ngạc nhiên.  

Thỏ Phệ Minh này, hắn ta tình cờ nhìn thấy rồi phải dùng bao nhiêu khí lực thì mới bắt được nó.  

"Thỏ Phệ Minh thôi mà, cái thứ này trước đây ta ăn vào là nôn sạch ra hết." Từ Phương nói.  

Đương nhiên, Từ Phương còn lâu mới nói, ngày trước hắn ta ăn vào là nôn, nhưng bây giờ lâu lắm rồi hắn ta vẫn chưa nhìn thấy thỏ Phệ Minh, nên đã vô cùng nhớ đến hương vị của thỏ Phệ Minh.    

"Tiểu tử kia, ngươi nói điêu lại còn thủ đoạn à" Hoàng Thiên khịt mũi coi thường nói với Từ Phương.  

Thỏ Phệ Minh, chính là hung thú thượng cổ, muốn nhìn thấy được thì phải cần vận khí cực lớn.    

Hơn nữa, thỏ Phệ Minh nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nó vẫn là hung thú thượng cổ, thỏ Phệ Minh chạy trốn thì lại là một chuyện lớn, muốn bắt được lại càng thêm khó khăn.   

Tên tiểu tử trước mặt này, đúng là nói điêu không cần kịch bản.   

Khi Hoàng Thiên có ý muốn dạy dỗ Từ Phương.  

Thì đã thấy tay chân Từ Phương thành thạo nướng thỏ Phệ Minh, rất nhanh, thỏ Phệ Minh đã được nướng gần xong bên ngoài vàng xém nhưng bên trong thịt mềm, lớp da vàng đượm bóng loáng, nhìn qua cũng khiến người khác thèm ăn rồi.   

Cái quan trọng nhất chính là, có một luồng sóng linh khí lờ mờ, truyền ra từ con thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm bên kia.   

"Đây, sao lại có cả sóng linh khí thế?" Hoàng Thiên kinh ngạc nói, nước miếng trên miệng không kìm nổi mà cứ thế chảy xuống đất.   

"Cho nên mới nói, lúc nãy ngươi không biết nướng, sắc hương vị thì đều có đủ cả, nhưng đây là hung thú cấp cao, nên bản thân nó đã là dược tính tuyệt vời rồi."  

"Ngươi vì theo đuổi sắc hương vị, nên đã khiến dược liệu bên trong mất hết đi, đó có thể coi là bỏ gốc lấy ngọn."  

Lời nói lạnh lùng của Từ Phương, đối với Hoàng Thiên mà nói thì chẳng khác gì nước đổ đầu vịt cả.   

Vừa nãy ông ta muốn nói điều gì đó, thì đã thấy Từ Phương cầm thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm, cắn từng miếng một rồi.   

Hoàng Thiên nuốt nước miếng cái ực, nói với giọng điệu trong ngóng: "Cái này, ta có thể ăn một chút không."  

Từ Phương xé một phần thịt cho Hoàng Thiên, rồi lại xé nửa phần đùi đưa cho Lăng Thanh Thù.   

Sau đó, một mình hắn ta gặm nguyên cả con thỏ Phệ Minh.   

Hoàng Minh nhìn mẩu thịt trên tay, mặt nhăn nhó, khẽ gặm một miếng.   

Vừa đưa tới miệng, đã ngửi thấy mùi thịt xộc vào cánh mũi, tách lớp da và thịt ra, thì dưới lớp da vàng giòn, là những thớ thịt mềm ngon nóng hổi.    

Ông ta cắn một miếng, hương vị thơm ngon tan trong miệng, miếng thịt thỏ nóng hổi trôi tuột ngay vào trong bụng, lan truyền đến các mạch máu, cả người sảng khoái giống như mới hồi sinh vậy.   

Đáng tiếc, Từ Phương cho Hoàng Thiên quá ít thịt, nên vừa cắn được một miếng đã hết sạch rồi.   

Một lão già tu tiên như Hoàng Thiên, mút lấy ngón tay như một đứa trẻ, nhìn lấy Từ Phương.  

"Anh bạn, cậu có thể cho ta thêm chút nữa được không?"  

Câu nói kia, thật khiến người khác không thể tin nổi, ông ta là một kẻ mạnh cốt cách tiên nhân cảnh giới Động Thiên đó.  

Lăng Thanh Thù cũng nhìn dáng vẻ thèm ăn của Hoàng Thiên với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó từ từ ăn miếng đùi thỏ mà lúc nãy Từ Phương đưa cho.   

Vừa cắn một miếng, hai mắt Lăng Thanh Thù bỗng sáng lên, cảm thấy nửa đời trước sống thật là uổng phí, nàng ta đi theo Từ Phương lâu như vậy, thế mà bây giờ mới được thưởng thức món ngon hảo hạng này.  

Nhưng, Lăng Thanh Thù rất nhanh đã cảm nhận được, hơi nóng của miếng thịt này không hề tiêu tan, mà lại tập trung ở kim đan của nàng ta.   

Ầm...  

Một luồng linh khí điên cuồng bùng nổ ở kim đan, tu vi của Lăng Thanh Thù, thế mà trực tiếp được thăng cấp lên Kim Đan Kỳ tầng thứ chín!  

"Đột phá rồi à." Từ Phương thản nhiên nói, rồi tiếp tục cúi đầu gặm thỏ Phệ Minh.  

Lăng xanh thù trợn tròn mắt một lúc, sau đó hai mắt tỏa ra ánh sáng, hỏi Từ Phương: "Lão tổ, có thể cho đệ tử ít thịt nữa được không ạ?"  

"Cả ta nữa." Hoàng Thiên đứng ở một bên nhìn sang.   

Từ Phương ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên cười với vẻ ngụ ý sâu xa, nói: "Lăng Thanh Thù, linh khí thỏ Phệ Minh này đã mạnh quá mức rồi, không thích hợp để ngươi ăn nhiều đâu, nếu không sẽ tổn hại đến cơ thể thể ngươi đấy."   

"Về phần ngươi, lão già ạ." Từ Phương quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên, nói: "Chỉ cần ngươi đi theo bọn ta, ngươi phụ trách bắt chim muông thú rừng, ta sẽ xem xét, cũng không phải là không thể cho ngươi được ít nào đâu."  

Hoàng Thiên vui vẻ bộ dạng giống như một đứa trẻ được mẹ mua cho đồ chơi mới vậy.   

Về phần Triệu Bằng, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt há hốc mồm.  

Hắn không ngờ chỉ là ham muốn được ăn nhỏ nhoi thôi, thế mà lại tóm được tu giả Động Thiên Kỳ.   

Ánh mắt hắn nhìn về phía Từ Phương, tràn đầy sự thăm dò.   

Tu vi của Từ Phương, hắn vẫn không thể thăm dò được.    

Nhưng trong lòng hắn, tự dự đoán, tu vi của Từ Phương, chắc hẳn là tu giả Động Thiên Kỳ.   

Nếu không, sẽ không có cách nào giải thích được những chuyện này.   

Chợt khóe miệng của hắn giật giật, tu giả Động Thiên Kỳ này thật sự là âm điệu thấp á, thế mà lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.   

Che giấu tu vi, thì che giấu đến Nguyên Anh Kỳ hoặc Kim Đan Kỳ là được rồi.   

Thế mà Từ Phương lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.  

Nếu ai tin Từ Phương là Luyện Khí Kỳ, thì chắc chắn người đó là kẻ ngu.  

"Ngươi có muốn không?" Từ Phương nhìn ánh mắt của Triều Bằng đang nhìn mình, liếc hắn một cái rồi cười híp mắt hỏi.  

"Ta không cần." Triệu Bằng quả quyết từ chối.  

"Ok. Không cần thì thôi vậy.” Từ Phương lạnh lùng nói, sau đó lại gặm thịt thỏ.   

Chỉ là, trong lòng Từ Phương, thì có chút kinh ngạc.   

Triệu Bằng này chắc chắn là một người nham hiểm, hắn có thể chống lại bất kì lời dụ dỗ nào bất lợi cho hắn.  

Đây tuyệt đối là một người lý trí.    

Nhưng Từ Phương cũng chỉ là khen ngợi Triệu Bằng chút vậy thôi.   

Dù sao đi nữa thì Triệu Bằng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn ta cả, nếu Triệu Bằng thật sự làm chuyện gì đó khiến Từ Phương tức giận, thì Từ Phương muốn giết Triệu Bằng ũng chỉ là một chuyện cỏn con.   

...  

Khi một mình Từ Phương đã ăn hết thỏ Phệ Minh, thì mấy người họ liền bắt đầu vào cuộc hành trình.   

Triệu Bằng lấy một cuộn giấy cói ra từ trong ngực, rồi mở ra đặt trên mặt đất, thì mới phát hiện đây là một tấm bản đồ.   

Một ngón tay của Triệu Bằng chỉ vào khu vực màu xanh lam, mặt nghiêm túc nói:   

"Thâm Hải Lam Tâm, chính là ở đây, nhưng nơi này, có một vòng xoáy rất to, bên trong còn truyền ra sóng linh khí mãnh liệt, tạm thời ta không biết sóng linh khí đó truyền ra cái gì mà mạnh như vậy."  

“Hơn nữa, xung quanh vòng xoáy, ta còn thấy không ít hung thú thượng cổ! Có thể khẳng định rằng, chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, không biết mấy người có can đảm đi qua đó hay không đây. “  

"Mục tiêu của bọn ta là, tiến vào bên trong vòng xoáy, tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm, mặt khác, ta đoán rằng, nơi này ngoài Thâm Hải Lam Tâm ra, thì cơ duyên khác chắc chắn không thể thiếu!"  

Triệu Bằng hăng hái sôi nổi, nói xong, liền dò xét Từ Phương và Hoàng Thiên.  

Chỉ thấy biểu cảm của Hoàng Thiên vẫn là không có hứng thú, nếp nhăn trên mặt bất lực rũ xuống, đôi mắt nửa khép nửa mở.   

Mà Từ Phương, lại tự mình nghiên cứu những thứ khác trên bản đồ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.  

Trong lúc nhất thời Triệu Bằng cứng họng. Hắn cảm thấy mình nói lâu như vậy, mà cũng không có ai nghe cả.   

"Thế nhưng, chúng ta đi vào, là tìm kiếm cái gì ở Thâm Hải Lam Tâm thế.”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Vòng xoáy


Tuy Từ Phương và Hoàng Thiên đều không để ý đến hắn, nhưng Lăng Thanh Thù lại dùng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe Triệu Bằng nói.   

Sau đó đưa ra thắc mắc của mình.  

Triệu Bằng giương mắt liếc nhìn Lăng Thanh Thù một cái, có chút cạn lời.   

Vừa rồi khi Lăng Thanh Thù đột phá, Triệu Bằng đã biết, Lăng Thanh Thù chính là tu giả Kim Đan Kỳ cấp thấp.    

Tuy tu giả Kim Đan Kỳ cơ bản không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng có một người lắng nghe hắn, khiến Triệu Bằng vui mãi không thôi.   

"Lần này, ta rất hào hứng với Thâm Hải Lam Tâm, nghe nói, lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, có thể khiến người khác hoàn hồn, Thâm Hải Lam Tâm đoán chắc là toàn bộ hy vọng của ta.   

Khi Triệu Bằng nói tới đây, đôi mắt phượng hơi nheo lại, sự âu sầu trong ánh mắt lộ rõ ra ngoài không thể nào che giấu được.   

"Lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, quả thực có thể khiến cho một người có linh hồn không trọn vẹn có thể cải tử hồi sinh."  

Từ Phương quay đầu lại, hỏi.  

"Làm sao vậy, ngươi cần lá cây của Thâm Hải Lam Tâm à?"  

"Không sai, một đạo hữu của ta, vì bảo vệ ta tránh bị trọng thương, nên linh hồn đã không trọn vẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói, hiện giờ thứ duy nhất có thể cứu sống nàng ấy, chính là Thâm Hải Lam Tâm." Khi Triệu Bằng nói tới đây, ánh mắt có hồn sáng ngời, dần dần xuất hiện những giọt nước mắt.  

Từ Phương gật đầu, hóa ra là như vậy à.   

Chỉ là, hai hàng lông mày của Từ Phương nhíu lại thành một đường thẳng, lông mày thật sâu nhăn ở cùng nhau, hai mắt nheo lại, có vẻ như đang lo lắng điều gì điều gì đó.   

Triệu Bằng cần lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, hắn sẽ phá hoại Thâm Hải Lam Tâm. Một khi Thâm Hải Lam Tâm bị phá hoại, linh hồn kí sinh trong Thâm Hải Lam Tâm, cũng sẽ phải gánh chịu sự tổn thương y như vậy.   

Nếu như năm đó linh hồn đồ đệ của hắn ở trong Thâm Hải Lam Tâm này, thì Từ Phương đương nhiên không thể để Triệu Bằng phá hoại gốc rễ của Thâm Hải Lam Tâm được!   

Nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Bằng, giống như ở trong tình thế bắt buộc với Thâm Hải Lam Tâm vậy, đến lúc đó, Từ Phương nhất định phải trở mặt với Triệu Bằng vì vấn đề Thâm Hải Lam Tâm.  

Nghĩ một lát, Từ Phương không còn suy nghĩ đến vấn đề này nữa.   

Bây giờ còn chưa tìm thấy Thâm Hải Lam Tâm nữa, đợi khi nào tìm được, thì hẵng nói đến mấy thứ này.   

"Ta đang nghiên cứu môi trường xung quanh hải vực trên bản đồ, xác suất Thâm Hải Lam Tâm trong vòng xoáy kia là rất lớn, cho nên, bao giờ thì chúng ta lên đường vậy."  

Từ Phương không thể đợi được nữa bèn nói, đồ đệ Bạch Liên Tuyết của hắn lúc trước, có thể nói là do sự sơ sẩy của Từ Phương mà chết.   

Từ Phương luôn luôn cảm thấy áy náy với nàng ấy, bây giờ thì hận không thể chạy đến bên Thâm Hải Lam Tâm ngay lập tức, để xác nhận rằng Bạch Liên Tuyết đáng yêu của hắn ta cps đang sống tốt hay không.   

Triệu Bằng mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi chắc chắn muốn đi, thì ba người chúng ta, có thể khởi hành đi đến đó bất cứ lúc nào."  

"Vậy chúng ta mau đi thôi, còn chờ gì nữa." Từ Phương cũng vừa cười vừa nói.  

Từ Phương và Triệu Bằng vô cùng ăn ý, không hề nhắc đến vấn đề của Thâm Hải Lam Tâm.  

"Đúng rồi, Hoàng Thiên tiền bối, tại sao người lại muốn vào bên trong vòng xoáy, hay nói cách khác thì, sao người lại muốn đến Thâm Hải Lam Tâm vậy? " Bỗng nhiên, Triệu Bằng quay đầu lại hỏi.  

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: "Lão phu không có bất kì hứng thú nào đối với Thâm Hải Lam Tâm gì đó đâu."  

Triệu Bằng sững sờ, "Vậy người đến đây là vì cái gì?"  

"Lão phu du lịch tứ phương, tìm đồ ngon vật lạ trong thiên hạ, nghe nói tôm của Đông Sơn Hải này là ngon nhất, nên cố ý tới đây nếm thử."  

Triệu Bằng nghe xong, mắt trợn tròn? Chỉ như vậy thôi sao?  

Nhưng nhìn biểu cảm chân thành của Hoàng Thiên, Triệu Bằng đành phải miễn cưỡng tin tưởng.  

"Bây giờ, lão phu cảm thấy, lão phu đến Đông Sơn Hải là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời, nếu không phải lão phu không quản xa xôi mà đến đây, thì sẽ không quen biết được anh bạn Từ Phương, đương nhiên cũng không thể thưởng thức được tay nghề của anh bạn này." Khuôn mặt Hoàng Thiên say mê nói.   

Triệu Bằng; "..."  

Hắn thật sự không thể tin nổi, Từ Phương làm đồ ăn ngon như thế, mới có thể nắm bắt được trái tim của một tu giả Động Thiên Kỳ.   

Cho dù tên tu giả Động Thiên Kỳ này, là một tên ham ăn.   

...  

Ở trung tâm Đông Sơn Hải mãnh liệt cuộn trào, có một vòng xoáy kinh khủng to khổng lồ.   

Khoảng trống trung tâm vòng xoáy, đường kính khoảng chừng trăm mét, tốc độ nước xoáy vòng tóe bọt lên mặt nước, giống như từng thanh kiếm sắc một.   

Tiếng vang ầm ầm, tiếng sấm bình thường, cũng áp chế đi hết tất cả tạp âm.   

Lúc này, có vài chục người khoác áo bào màu đen, lơ lửng trên không giữa vòng xoáy.   

Khí tức của những người này, vô cùng mạnh, toàn bộ đều là tu vi Động Thiên Kỳ!  

"Vậy Thâm Hải Lam Tâm, trốn ở bên trong vòng xoáy đó à!"  

"Ha ha, cũng không uổng công Hải Ma Tông chúng ta, tìm kiếm từ đời này sang đời khác cũng hai vạn năm trời, cuối cùng cũng tìm được Bạch Liên Tuyết rồi!"  

"Nghe đồn, Bạch Liên Tuyết là đồ đệ vừa ý nhất của tên quái vật, nắm giữ không ít tiên pháp, đợi ta bắt được nàng ta, sẽ lục soát linh hồn! Lấy được công pháp có lẽ còn có thể khiến ta đột phá đến cảnh giới Động Thiên, đạt đến cảnh giới Nguyên Thần luôn!"  

"Hồn phách của Bạch Liên Tuyết này, bị nhốt trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần tìm được Thâm Hải Lam Tâm, thì Bạch Liên Tuyết này chính là đồ vật trong lòng bàn tay chúng ta, tin chắc rằng đồ đệ của tên quái vật kia nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu. "  

Những người áo đen này cười ha ha rất lớn, rồi tiến vào trung tâm vòng xoáy.  

Qua mười mấy phút, bốn người Từ Phương đều đến được vùng trên không của vòng xoáy.   

"Chính là chỗ này sao?" Ánh mắt Từ Phương nhìn xung quanh, sắc mặt dần dần trầm xuống.  

"Không đúng nha, có linh khí hỗn loạn ở đây, vừa rồi có năm tên tu giả Động Thiên cảnh giới ở đây."  

Triệu Bằng cũng tranh thủ thời gian dùng thần thức dò xét xung quanh một lượt, phát hiện linh khí xung quanh quả nhiên vô cùng hỗn loạn.  

Nhưng Triệu Bằng chỉ có thể suy đoán ra vừa rồi ở này có kẻ mạnh đi qua, linh khí mãnh liệt của tu giả, khiế kinh khí xung quanh bị đảo loạn.   

Nhưng, hắn không có cách nào đoán ra tu giả có tu vi gì, và có mấy người.  

"Anh bạn, ngươi làm sao mà biết được vậy." Triệu Bằng nhíu mày.  

Từ Phương cười cười, nói: "Biết cái này, còn không phải là dễ sao?"  

Triệu Bằng: "..."  

Hắn càng ngày càng không hiểu được Từ Phương, tu vi của Từ Phương luôn duy trì ở Luyện Khí Kỳ.   

Hơn nữa, Từ Phương còn nói hắn ta không biết bay, rồi lấy ra một cái linh thuyền rách rưới, dần dần lắc qua lắc lại đến nơi này.  

Khi Triệu Bằng ngồi trong linh thuyền của Từ Phương, dường như đã bắt đầu nghi ngờ.    

Nhìn biểu cảm thành thật này của Từ Phương, không giống như giả vờ.  

Hơn nữa nếu biết bay, ai lại còn mang cái linh thuyền rách rưới này chứ.   

Tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ gấp mấy chục lần linh thuyền rách nát này không?    

Nhưng... Nếu nói Từ Phương không biết bay, là một tu giả Động Thiên Kỳ, vậy mà đến phi hành kiểu Kim Đan Kỳ này, mà cũng không thể làm được.   

Vậy cũng chỉ có thể tin rằng, Từ Phương là một tên cặn bã Luyện Khí Kỳ sao?   

Nhìn chung biểu cảm suốt dọc được của Từ Phương, nếu muốn tin Từ Phương là Luyện Khí Kỳ, thì Triệu Bằng cảm thấy sự thông minh của hắn phải hứng chịu sự sỉ nhục.    

Thế là, Triệu Bằng cứ để ý như thể suốt cả chặng đường.   

"Anh bạn, ngươi nói, những tu giả này, có phải là đến cướp Thâm Hải Lam Tâm của chúng ta hau không?" Triệu Bằng hỏi Từ Phương.  

Ngón tay Từ Phương chỉ vào trên khoảng trống vòng xoáy nói: "Những khí tức đó sau khí tiến vào vòng xoáy thì biến mất không thấy gì nữa, chắc là hướng về phía Thâm Hải Lam Sơn rồi."  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Dạ Lăng Huyết


Sau vài giây Hoàng Thiên nghe thấy lời nói của Từ Phương, thì liền biến mất ngay tại chỗ, cũng đuổi theo nốt.  

"Còn ngươi nữa, Triệu Bằng, ngươi mau đi luôn đi, ngươi mà đuổi kịp, thì ta nhất định sẽ cứu sống phu nhân của ngươi!"  

Một giây sau, Triệu Bằng cũng biến mất ngay tại chỗ.  

Từ Phương đuổi theo khí tức mà những người kia lưu lại, chầm chậm đuổi theo sau.    

...  

Tại một nơi hẻo lánh ở trong  Đông Sơn Hải, có một hòn đảo rất to.   

Hòn đảo có tên là đảo Hải Ma, bởi vì trên hòn đảo ấy có một tông môn, tên là Hải Ma Tông.  

Hoàng Thiên và Triệu Bằng cùng đuổi theo, thì lại đuổi đến tận Hải Ma Tông...  

Sau đó, bọn họ phát hiện, tình hình dường như không đúng lắm thì phải, tầm khoảng mười mấy tên tu giả cảnh giới Động Thiên, bao vây xung quanh hai người họ.    

"Hừ, vừa rồi không phải các ngươi rất kiêu ngạo sao, giờ sao vậy, không tự kiêu nữa đi??"  

Một tên tu giả Động Thiên Kỳ dữ tợn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.   

Ở trước mặt của hắn, còn có một tên tu giả Động Thiên Kỳ hậu kỳ. Máu me be bét đầy đầu đỏ au, hai mắt trắng bệch, khóe mắt xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ li ti màu đỏ kích thước bằng hạt gạo.   

Tướng mạo người này, khiến người khác nhìn vào là thấy mắc ói ngay.    

Hắn chính là tông chủ của Hải Ma Tông, Dạ Lăng Huyết.  

"Ha ha, dám cướp đồ mà Hải Ma Tông bọn ta để ý đến, vậy mà không nhìn xem năng lực của bản thân ở mức nào à."  

Giọng nói của Dạ Lăng Huyết khàn khàn, giống như nanh vuốt sắc nhọn của mèo cào lên một chiếc bình pha lê, khiến người khác nghe cảm thấy ong cả đầu, vô cùng không thoải mái tẹo nào.   

Triệu Bằng chật vật nuốt một miếng nước bọt, khẽ nói với Hoàng Thiên: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây."  

Trong lòng Hoàng Thiên tuy cũng hơi rén, nhưng bên ngoài lại vô cùng bình tĩnh nói khoác:  

"Sợ cái gì chứ, tên nào xông tới thì giết tên đó, hai tên xông đến thì giết cả hai."  

"Thế nhưng ở đây có tận mười mấy tên đó..."  

Triệu Bằng bất lực nói.   

Hắn chết không quan trọng, nhưng nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc đạo lữ của hắn đây.   

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra Từ Phương cũng đi theo bọn họ tới đây, chỉ là tốc độ không nhanh được bằng bọn họ thôi.   

Lúc này, Triệu Bằng mới biết được mưu đồ hiểm ác của Từ Phương.  

Từ Phương cố ý đi chậm rãi từ từ từ ở phía sau, thực ra là để hắn và Hoàng Thiên là bia đỡ đạn ở phía trước đó.   

Bây giờ bọn họ đã thành công thâm nhập vào nơi nguy hiểm, mà sau khi Từ Phương phát hiện phía trước có nguy hiểm, tất nhiên sẽ không ngu gì mà tiến đến.   

Chắc chắn là lấy được Thâm Hải Lam Tâm xong là bỏ đi ngay.    

Còn về người đồ đệ không may của Từ Phương kia, Triệu Bằng tức giận nở một nụ cười khổ sở.    

Đối với một tu giả cảnh giới Động Thiên mà nói, một tên đồ đệ Kim Đan Kỳ kia là cái thá gì chứ.   

Quả thực Triệu Bằng tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại vào nhau.   

Ngay lúc này, Dạ Lăng Huyết chậm rãi đi tới, nói:  

"Thâm Hải Lam Tâm trong tay kẻ nào, mau thành thật giao ra đây cho ta, thì ta có thể khiến các ngươi chết một cách thoải mái một chút, nếu không, ta sẽ không ngại khiến các ngươi hóa thành tro bụi rồi đem đi rắc tro cốt trong ao của Hải Ma Tông ta đâu."  

"Thâm Hải Lam Tâm ở trong tay Từ Phương, không ở chỗ bọn ta."  

Triệu Bằng nói.  

Dạ Lăng Huyết có chút nghi ngờ hỏi: "Từ Phương là ai, hắn ở đâu."  

Triệu Bằng nhìn thấy vẻ căm hận hiện lên khuôn mặt hắn, nghiến răng nói:  

"Từ Phương ở phía sau bọn ta, hắn để cho bọn ta đi trước để làm bia đỡ đạn, còn hắn thì núp ở đằng sau, bây giờ chắc là đã chạy trốn rồi cũng nên."  

Lời Triệu Bằng nói, cũng đã nhận được sự ghi nhận của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ kia.  

Tông chủ Hải Ma tông nghe vậy, liền trầm ngâm một lát, sau đó nói:  

"Nếu đã như vậy, vậy hai người các ngươi dẫn đường cho ta, để ta thiết đãi Từ Phương, nếu biểu hiện của hai người tốt, thì ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống. "  

Bây giờ Triệu Bằng đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, hắn cố chấp cho rằng, Từ Phương đang lợi dụng hắn, coi hắn là kẻ ngốc vờn qua vờn lại vậy.   

Cho nên hắn khẽ gật đầu không chút do dự, nói: "Được, các ngươi đi theo ta."  

Hoàng Thiên ở bên cạnh, lại tỉnh táo hơn nhiều, khẽ nói:  

"Anh bạn Triệu Bằng, e là ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi, ta tin anh bạn Từ Phương chắc chắn là một người chính trực, không phải như ngươi nghĩ đâu."  

Tuy Lăng Thanh Thù bị hai tên tu giả cảnh giới Động Thiên bắt đi làm con tin nhưng cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa Triệu Bằng và Dạ Lăng Huyết.  

Lăng Thanh Thù dùng sức lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Triệu Bằng, đương nhiên nàng ta biết rằng lão tổ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình, và muốn Triệu Bằng bình tĩnh lại.   

Đáng tiếc, Triệu Bằng hoàn toàn không trông thấy Lăng Thanh Thù.  

"Được, ta đưa các ngươi đến tìm Từ Phương! Thâm Hải Lam Tâm đang ở trong tay hắn." Triệu Bằng uất hận nói.  

Ngay lúc này, thế mà, phía xa xa xuất hiện một chấm đen.   

Từ phía xa chậm rãi bay vào giữa đám người.  

Tất cả mọi người sợ ngây người, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa được một quả trứng gà luôn ấy.  

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Từ Phương cầm theo Thâm Hải Lam Tâm rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ, Từ Phương lại không hề bỏ chạy?  

Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.   

Hơn nữa, điều càng quan trọng chính là, nhiều tu giả Động Thiên Kỳ như thế, chẳng lẽ Từ Phương không nhìn thấy sao? Sao lại bình tĩnh xông vào đây như vậy?   

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Từ Phương, để xem xem rốt cuộc Từ Phương đang giở trò quỷ quái gì.   

"Khụ khụ, ta cảm thấy để mọi người phải đợi hơi lâu thì phải."  

Một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, chỉ thấy một chiếc linh chu rách nát dừng ngay cạnh người Hoàng Thiên.   

Từ Phương từ từ thận trọng chui ra từ trong linh chu, sau đó nói với Hoàng Thiên với vẻ mặt nịnh nọt:  

"Hoàng Thiên, đỡ lấy ta đi, ta không biết bay, nếu rơi xuống thì ngại lắm."  

Hoàng Thiên nhếch mép, vô cùng phối hợp cùng với Từ Phương.  

Từ Phương chân đạp linh chu, tay vịn vào Hoàng Thiên, mặt oán hận nói:  

"Ta nói các ngươi này, chúng ta không thể làm như đã bàn như ở trên mặt đất sao, ta không biết bay mà không biết hả?"  

Dạ Lăng Huyết nhìn Từ Phương giống như một tên dở hơi, nhíu mày, hỏi tên tu giả Động Thiên Kỳ bên cạnh:  

"Hắn chính là Từ Phương sao?"  

“Đúng." Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, toát một hôi hột nói.   

"Các ngươi là tên ngu sao hả? Các ngươi làm thế nào mà lại để hắn lấy Thâm Hải Lam Tâm đi như vậy được thế."  

Nghe thấy lời nói chắc chắn của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ này, Dạ Lăng Huyết xém chút thì hộc máu sặc chết.   

Bốn tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này cũng cảm thấy vô cùng sầu não, làm sao để lấy lại Thâm Hải Lam Tâm từ tay Từ Phương đây.   

"Từ Phương không đáng sợ, không phải chúng ta bại dưới tay Từ Phương, mà là lão già đứng bên kia." Bốn tên này nói, tay thì chỉ về phía Hoàng Thiên.   

Dạ Lăng Huyết nhìn về phía Hoàng Thiên, chậm rãi đi tới, nói: "Hoàng Thiên đúng không, ngươi đã nghĩ xong mình chết như thế nào chưa?"  

Tuy trong lòng Hoàng Thiên lo lắng, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện ở nơi này rồi, nhưng trên khuôn mặt thì không hề để lộ ra một tí yếu thế nào.  

"Lão phu đã nghe câu này vô số lần rồi, nhưng không phải vẫn sống rất tốt đây sao, ngược lại những người nói câu đấy với ta thì đều đã chết hết, không biết các ngươi có trở thành người tiếp theo không đây."  

Bây giờ Từ Phương không có tâm trạng nghe mấy lời nói qua từ miệng mấy người kia nói ra, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Lăng Thanh Thù.  

Chỉ thấy Lăng Thanh Thù bị mấy người bắt đi, toàn thân không thể cử động được, khuôn mặt rất đau khổ.   
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom