Cập nhật mới

Dịch Lao Sơn Đạo Sĩ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Tiền Căn


Lưu Hải nghe nói lời ấy, trong lòng không khỏi có chút vừa mừng vừa sợ."Cô nương khen trật rồi! Lưu Hải chỉ là một người thô kệch giới sơn dã, trong lúc rảnh rỗi, hát ca lung tung thôi, thật sự rất khó nghe, đã khiến cô nương chê cười."Dứt lời! Vẻ mặt hơi có vẻ bối rối, lại lần nữa thi lễ.Cửu muội khẽ lắc đầu, mở miệng trả lời."Tiều ca thật sự quá khiêm tốn! Không nói sơn ca như thế nào, chính là nhân phẩm tâm địa, thái độ làm người của huynh, thế gian cũng ít có người nào có thể bì kịp! Không biết trong nhà tiều ca còn có người nào nữa không?"Được nàng khen như vậy, Lưu Hải ngược lại có chút ngượng ngùng."Trong nhà còn có một mẹ già!""Ồ? Tiều ca có hôn phối chưa?"Lưu Hải cười khổ một tiếng, lắc đầu."Trong nhà của ta nghèo rớt mồng tơi, lại có mẹ già mù hai mắt cần chăm sóc, cô nương nhà ai có thể xem trọng ta!"Nghe xong hắn chưa có hôn phối, trong lòng cửu muội ngập tràn niềm vui."Không dối gạt tiều ca, mấy ngày nay lỗ tai cửu muội nghe thấy đều là giọng hát tuyệt vời của tiều ca, hai mắt chứng kiến, là thiện tâm nghĩa cử của bài ca đốn củi, cửu muội ngưỡng mộ tiều ca, hôm nay cố ý đợi ở nơi này, chính là muốn kết thành vợ chồng với tiều ca, nhưng không biết ý của huynh như nào?"Cửu muội một hơi nói hết những lời trong lòng, sau khi nói xong, chỉ cảm thấy trái tim của mình "Phanh phanh phanh" đập mạnh, mặt đầy xấu hổ."Hả.

.

.

?"Chợt nghe lời ấy, Lưu Hải trực tiếp sững sờ."Cô nương nói.


.

.

Thế nhưng là thật?"Không hiểu sao, khi hắn thốt ra lại là một câu nói như vậy."Câu câu đều là thật! Tuyệt không nửa câu nói ngoa."Thấy nàng vẻ mặt kiên định, ngữ khí quyết tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Hải lại có chút không biết làm sao.Hoang sơn dã lĩnh như thế lại bị một nữ nhân tuyệt mỹ cản đường, nói muốn thành thân với mình, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy?Huống chi loại lời nói này, lại là từ trong miệng một cô nương nói ra, khó tránh khỏi có chút không có ý tứ.Nhìn quần áo sang trọng nàng mặc, khí chất xuất trần, hiển nhiên không phải nữ nhân bình thường, không chừng chính là tiểu thư khuê các con nhà danh môn vọng tộc.Trong nhà hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thử hỏi nữ nhân nào nguyện ý đến Lưu gia hắn làm vợ? Nghĩ kỹ lại, chỉ sợ là lấy mình làm trò cười, cố ý trêu đùa hắn.Hơn nữa, ngay cả khi đó là sự thật, bằng điều kiện của mình, làm sao có thể xứng đôi với nàng? Bất kể nói thế nào, trước mắt thoát thân vẫn quan trọng hơnBởi vậy Lưu Hải không nói nữa, gánh củi khô, đi vòng qua nàng rời đi."Này! Tiều ca muốn đi đâu vậy?"Thấy đối phương cũng không trả lời, cửu muội nhanh chóng bước tới để ngăn lại."Ta đương nhiên là về nhà!""Về nhà? Vậy cửu muội thì sao?""Nàng đương nhiên là quay về nhà nàng rồi! Cô nương, Lưu Hải thầm nghĩ chỉ muốn đốn củi sống qua ngày, chăm sóc tốt cho mẹ già, lời nàng nói, tuyệt đối không được đâu!"Lưu Hải khoát tay áo, cũng không để ý tới nàng nữa, đi nhanh lên trước."Không được? Vì sao Không được? Tiều ca chưa có hôn phối, thì sao không chịu tiếp nhận cửu muội? Hay cửu muội có chỗ nào không xứng với tiều ca?"Cửu muội nói xong, tiến lên một bước, vươn tay ra đặt lên thiên gánh của hắn, mặc cho Lưu Hải dùng lực như thế nào, cũng không cách nào nhúc nhích nổi.Lưu Hải bất đắc dĩ, đành phải bỏ gánh xuống, củi cũng không cần, dọc theo đường co cẳng chạy."Không được thì là không được! Cô nương vẫn nên trở về đi!"Cửu muội nhìn bóng lưng hắn đi xa, tựa như là thấy sài lang hổ báo, sợ hãi tránh còn không kịp, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.Chỉ là Lưu Hải còn chưa chạy được bao xa thì đột nhiên lại có một nữ tử khác cản đường, Lưu Hải buộc phải dừng lại, nàng kia bước tới đẩy ngã hắn xuống đất với một sức mạnh đáng kinh ngạc."Cái đồ ngốc này, cửu muội nhà ta xinh đẹp hiền tuệ như thế, điểm nào không xứng với ngươi? Nàng chịu gả cho ngươi, đó là phúc khí mấy đời ngươi đã tu luyện được, ngươi còn dám ra sức khước từ? Hôm nay nếu như ngươi đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý, ta lần này.

.

."Nàng kia dứt lời, giơ lên tay phải, làm bộ muốn đánh.Cửu muội thấy thế vội vàng tiến lên ngăn cản."Bát tỷ, đừng hù dọa huynh ấy!"Lưu Hải giờ phút này ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng chỉ nghĩ hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đầu tiên là trong lúc đốn củi có thần linh tương trợ, sau đó lại gặp phải một nhân vật giống như tiên nữ, còn quấn quít lấy mình đòi thành thân!Chẳng lẽ là mẹ già cả ngày lẫn đêm thắp hương cầu thần, thật sự Bồ Tát đã hiển linh, cho nên đặc biệt ban cho hắn một nàng dâu xinh đẹp tuyệt trần như vậy?"Ngươi xem một chút! cửu muội nhà ta thương ngươi như thế, ngươi còn có lý do gì từ chối hả?"Cửu muội lúc này nâng Lưu Hải dậy, đứng ở một bên."Các người quấn lấy ta như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?""Đương nhiên là cùng huynh về nhà, bái đường thành thân nha!"Cửu muội cười tươi như hoa đáp lại."Ôi! Trong nhà của ta nghèo rớt mùng tơi, mẹ già lại mù hai mắt, nàng đi theo ta chỉ biết chịu khổ, ta thật sự là không đành lòng liên lụy nàng đâu!"Lưu Hải vẻ mặt khó xử, nói ra nổi khổ tâm riêng của mình."Hải ca nói gì vậy? Nàng dâu chăm sóc bà bà, đây là chuyện đương nhiên, ta như thế nào lại sợ liên lụy?"Lời vừa nói ra, hai mắt Lưu Hải bỗng dưng sáng ngời, nhìn về phía nàng."Nàng.


.

.

Thật sự không chê ta?""Ừm! Không chê!"Cửu muội gật đầu lia lịa."Ôi! Tốt! Tốt! Lưu Hải ta kiếp trước thật sự tích đức rất lớn, kiếp này mới có thể lấy được một người vợ như vậy, đã như vậy, ta đáp ứng là được!"Lưu Hải trầm tư một hồi, thở dài, thỏa hiệp."Ha ha ha.

.


.

Vậy mới đúng chứ! Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Mau mang cửu muội nhà ta về nhà, bái đường thành thân đi!"Bát tỷ thấy đã thúc đẩy được một chuyện vui, trong lòng cũng vô cùng vui sướng.Lưu Hải kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đang ở trong mộng, còn không quên xoay người tiếp tục nhặt củi, vui sướng không nói nên lời."Bát tỷ.

.

."Cửu muội giờ phút này bỗng nhiên nhìn nàng, mặt có chút u sầu, muốn nói lại thôi."Cửu muội muội cứ việc yên tâm đi đi, chỗ mấy tỷ tỷ, đều có ta đi giải thích, đường là chính muội chọn, chỉ mong sau này muội sẽ không hối hận!"Cửu muội đáp một tiếng, theo Lưu Hải, lập tức rời đi....Ti Qua Ao, bên trong một ngôi nhà tranh dột nát."cúc cu.

.


.

cúc cu.

.

."Một con cóc đỏ rực nhảy lên hai cái rồi đứng bất động ở bên cạnh góc tường nhà tranh.Lúc này đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ếch nhái, huống chi là trong một sơn thôn hẻo lánh, trời vừa tối, đã là tiếng kêu không dứt.Lưu Hải đầu tiên là đến chợ bán củi, đổi lấy tiền, lúc này mới vội vàng trở về nhà, trước mắt đã gần đến lúc hoàng hôn, sắc trời cũng đã dần tối."Hải nhi, bôn ba một ngày, đói bụng lắm rồi phải không con!"Một lão phu nhân mặc quần áo cũ nát, giờ phút này đang ngồi trước giường mở miệng nói."Nương! Hài nhi cũng không đói lắm, chỉ là hôm nay gặp được một chuyện vui vẻ!""Ồ? chuyện vui từ đâu đến nha?"Lưu Hải cười hai tiếng, sau đó chậm rãi nói."Nương! hôm nay con dẫn nàng dâu về cho người đó!"Lời vừa nói ra, lão phu nhân cả kinh từ trước giường đứng lên."Cái gì? Thật sao?"Cửu muội nhân cơ hội bước tới, đỡ lão phu nhân khẽ gọi một tiếng."Nương!"Lão phu nhân vốn còn có chút không tin, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng, không khỏi mừng rỡ như điên."Ôi! giọng nói này nghe còn hay hơn cả họa mi."Nhưng trong tích tắc lại đau buồn trở lại."Ôi! Chỉ tiếc ta cái gì cũng nhìn không thấy!"Cửu muội đỡ bà ngồi trở lại trên giường, mở lời an ủi nói."Nương! Không cần gấp gáp, con có học qua vài năm y thuật, tinh thông dược lý, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho người!""Cái gì? Con còn biết trị bệnh?"Trong lòng lão phu nhân khẽ giật mình, Lưu Hải cũng mặt đầy kinh dị."Ừm! Kính xin Hải ca đi ra bên ngoài giếng gánh một thùng nước rồi nấu sôi lên, cửu muội nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ."Nàng nói ra lời ấy, trên thực tế đều là vì muốn đánh lạc hướng hắn, để mình làm phép.Lưu Hải bán tín bán nghi, bất quá vẫn một lời đáp ứng, tràn đầy hy vọng chạy ra ngoài.Đợi sau khi hắn đi, cửu muội đóng cửa lại, bảo lão phu nhân tĩnh tâm ngồi ở trên giường, mở miệng phun một cái, một viên Bảo Châu đỏ thẫm to cỡ ngón cái được nàng kẹp vào giữa ngón tay.Cửu muội đặt viên Bảo Châu trước người lão phu nhân rồi thầm niệm chân quyết, chỉ thấy trong chớp mắt, thông linh bảo châu tỏa ra hai luồng ánh sáng đỏ, những tia sáng này bắn thẳng vào hai mắt lão phu nhân.Ánh sáng màu đỏ nhấp nháy, tỏa sáng rực rỡ,,Bảo Châu đại hiển thần uy, trông cực kỳ kinh diễm.Lão phu nhân chỉ cảm thấy hai mắt có hơi nóng lên, hơi ngứa, không ngừng nháy mắt, cuối cùng thời gian dần trôi qua, dường như có ánh sáng chiếu vào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Kim Thiềm Con Cóc Vàng


Bởi vì cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, có lẽ trời cao sớm có an bài, khiến cho Lưu Hải và Hồ cửu muội hai người gặp nhau, kết thành vợ chồng.

Phía sau núi bảy vị tỷ tỷ biết được tin cửu muội thành hôn với người phàm, mặc dù lúc đầu họ vô cùng bất mãn và phàn nàn rất nhiều lần, nhưng cuối cùng khi bình tĩnh lại thì dứt khoát thuận theo tự nhiên, dù sao việc đã đến nước này cũng không thể làm gì được nữa.

Đường là chính là nàng chọn, nên đi như thế nào thì phải xem chính bản thân nàng thôi!Cuối cùng tám vị tỷ muội còn ào ào xuống núi, tất cả đều chen chúc vào trong túp lều nhỏ ở Ti Qua Ao này để tổ chức hôn lễ cho hai người.

Thôn phường láng giềng chứng kiến, đều vui mừng phi thường náo nhiệt.

Sau khi kết hôn, nam cày ruộng nữ dệt lụa, phu thê ân ái, hàng xóm trong thôn đều hâm mộ, chỉ nói phần mộ tổ tiên của Lưu gia thật đúng là bốc lên khói xanh!Trên sân phơi lúa ở Ti Qua Ao, có một cây liễu lớn, dưới chân cây liễu có một cái giếng cổ, tên gọi là giếng Ti Qua, giếng này có từ lâu đời lắm rồi, hơn nữa nước ở trong giếng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cạn, cho dù thiên tai đại hạn đều là như thế.

Nước giếng rất ngọt, ở trong thôn xóm cực kỳ nổi danh.

Chỉ là mọi người không biết ở dưới đáy giếng cổ có một cái thạch động, nói đến kỳ lạ, cửa động này đối diện với thành giếng, nhưng không có một giọt nước giếng nào chảy vào bên trong đó.

Từ cửa động đi vào, trong thạch động hơi có vẻ âm u, nền đất không bằng phẳng, cũng không có nước đọng, nhưng trong động ghế đá mọi thứ đều có, chính là một gia tài trời đất tạo nên.

Những con cóc có màu sắc khác nhau nằm ở trong đó, không ngừng kêu lên.

Đúng lúc này, trên ghế đá bỗng nhiên bốc lên một làn khói xanh, một con yêu quái vẻ mặt dữ tợn mặc quần áo màu vàng ngồi xuống trước.

Sau một tràng cười to, mấy con cóc nhỏ phía dưới bậc thềm nhao nhao biến hình, chỉ có điều biến hóa cũng không hoàn chỉnh, trên người chúng vẫn còn nguyên lớp da của loài cóc, đôi mắt to trợn lên, giống như địa ngục dạ xoa, trông vô cùng đáng sợ.

"Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương, rốt cuộc tu thành thân người!"Mấy tên tiểu yêu hoa chân múa tay vui sướng, tiến lên quỳ mọp xuống đất chúc mừng.

Trên mặt ghế đại yêu Kim Thiềm nhìn xuống phía dưới, hết sức hài lòng.

Trong nháy mắt, đã hơn năm trăm năm trôi qua, hôm nay rốt cuộc biến hình thành công.

"Đại vương, tiểu nhân có bảo bối dâng lên chúc mừng Đại vương biến hình.


"Đúng vào lúc này, một con cóc yêu có làn da màu đỏ bỗng nhiên tiến lên bẩm.

"Ồ? Có bảo bối gì, mà lại hiến thế!"Nghe hắn vừa nói như vậy, Kim Thiềm lập tức hứng thú.

"Hồi bẩm Đại vương, tiểu nhân ngày trước ở phía trên, đụng phải một con hồ yêu, hồ yêu kia có một viên bảo châu, có thể chữa khỏi đôi mắt cho người mù, phía trên ẩn chứa linh lực cực kỳ dồi dào, tiểu nhân liền nghĩ, nếu Đại vương có thể lấy được viên bảo châu này, chẳng phải có thể bớt đi mấy trăm năm khổ tu? Đến lúc đó du ngoạn sơn thuỷ tiên giới, chúng tiểu nhân cũng có thể đi theo dính dính chút phúc khí.

"Lời vừa nói ra, Kim Thiềm lập tức từ trên ghế đứng lên.

"Hồ yêu?"Nghĩ tới hai chữ này, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi có biết lai lịch của hồ yêu kia không?"Con tiểu yêu có làn da màu đỏ cúi đầu, rất cung kính trả lời.

"Cũng không rõ ràng lắm! Nhưng hồ yêu kia thành thân với người phàm, vài ngày trước có tất cả tám người tỷ muội đến chúc mừng nàng, tiểu nhân sợ bị các nàng phát hiện, bởi vậy không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa quan sát.

"Nghe tới hồ yêu kia là chín tỷ muội, trong lòng Kim Thiềm như có điều suy nghĩ, dường như đã hiểu ra điều gì đó!Thì ra hơn ba trăm năm trước, hắn vừa mới thành tinh, đã từng hấp thụ tinh khí phàm nhân tiến hành tu luyện, hy vọng có thể biến thành hình người càng sớm càng tốt.

Tiếc rằng về sau đụng phải một Hồ Yêu nghìn năm, hồ yêu này xen vào việc của người khác, cứng rắn đánh hắn phải lộ ra nguyên hình, thậm chí còn cắt đứt một ngón tay.

Nếu không phải năm ấy mình đau khổ cầu khẩn, cũng cam đoan sửa chữa, chỉ sợ đã sớm không còn tính mạng.

Cũng may hồ yêu này năm ấy ngông cuồng độ Thiên kiếp, bị Thiên Lôi đánh trúng bỏ mạng đạo hạnh tiêu tan, nhưng tuy rằng như thế, trong lồng ngực hắn vẫn là oán khí khó tan.

Nhớ rõ này hồ yêu này có chín đứa con gái, hôm nay chẳng lẽ là đụng phải đối thủ một mất một còn? nếu thực sự là như thế, vậy mình sẽ có hi vọng báo thù rồi.

"Việc này, bổn vương cần tự mình đi dò xét một phen!"Kim Thiềm chậm rãi nâng tay trái lên, nhìn qua ngón út bị cắt đứt, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, vô cùng nhục nhã, có thể nào không báo?! Sáng sớm, nhà tranh Lưu gia.

Lưu Hải từ sáng sớm đã lên núi đốn củi đi, hôm nay cửu muội mặc một thân đồ trắng, đang ngồi xổm bên cạnh giếng nhà mình giặt quần áo.


Đại vương Kim Thiềm mặc áo bào màu vàng, đang ẩn thân sau một gốc cây cách đó không xa, lặng lẽ nhìn sang phía bên này xem thế nào.

"Quả nhiên là con gái của hồ yêu, thật sự là oan gia ngõ hẹp!"Chỉ một cái liếc mắt, hắn trên cơ bản cũng đã có thể xác định.

Khuôn mặt của hồ nữ này có tám chín phần tương tự với hồ yêu năm ấy đã hàng phục hắn, hơn nữa một thân khí tức quen thuộc này, hẳn là không sai được.

Lúc này thông linh bảo châu trong cơ thể Cửu muội run lên, rõ ràng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nàng lập tức dừng công việc trong tay, đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Kim Thiềm thấy thế, vội vàng hóa thành một làn khói xanh, chạy là thượng sách.

Vừa rồi có một luồng yêu khí mơ hồ, nhưng trong giây lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong lòng cửu muội cũng hơi kinh ngạc, sau khi dạo chung quanh một vòng, bất đắc dĩ chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, cho nên cũng không có tiếp tục tìm hiểu nữa.

Lại nói Kim Thiềm trở lại động phủ trong giếng, trong lòng cũng kinh ngạc một hồi.

Thật là viên Bảo Châu lợi hại!Mình cẩn thận như vậy, vậy mà thiếu chút nữa đã bị phát hiện!Nếu muốn cướp nó đi thì mình thật sự không phải là đối thủ.

Nhưng sau trận chiến này, dục vọng muốn cướp được Bảo Châu cũng càng lúc càng lớn, hắn nhất định phải nghĩ ra được một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.

Không chỉ có cướp được Bảo Châu, còn phải báo được mối thù năm ấy.

Cha nợ con trả, phụ thân bị ông trời bắt đi, chẳng lẽ không báo mối thù ngón tay bị cắt đứt năm đó của hắn sao?Hiển nhiên không có đơn giản như vậy, hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.

Bởi vậy liên tiếp âm thầm thăm dò vài ngày, phát hiện hồ nữ này cực kỳ ân ái với trượng phu phàm nhân của nàng, nếu nói như vậy, không bằng liền nắm lấy điểm yếu này của nàng ra tay.

Bắt phàm nhân lấy này, dùng cái này uy hiếp, nếu như nàng thật sự có tình có nghĩa với người này sẽ không sợ nàng không thỏa hiệp.

Quyết định chủ ý, Kim Thiềm không lưu tình chút nào, trực tiếp ra tay.


Ngày hôm đó Lưu Hải như thường lệ lên núi đốn củi, vừa rời nhà không bao lâu, bỗng nhiên sau lưng bị đánh bất ngờ khiến hắn ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Cùng lúc đó, Kim Thiềm đã đến trước cửa Lưu gia, chỉ thấy một vị lão phu nhân ngồi ở ngoài cửa kéo sợi, tiến lên một chưởng liền đánh ngất xỉu.

Cửu muội ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra.

"Muốn cứu Lưu Hải và bà bà ngươi thì đi theo ta!"Dứt lời! Kim Thiềm dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, vòng qua nhà tranh, di chuyển hàn đàm (đầm nước lạnh) phía tây núi Ti Qua, tung người nhảy xuống, từ một cửa động khác tiến vào động phủ dưới đáy giếng Ti Qua.

Cửu muội cảm ứng được yêu khí nồng đậm phát ra từ trên người đối phương, gần giống với yêu khí mà trước đó nàng gặp phải ở cái giếng cạnh nhé mình, trong lòng lập tức biết không ổn, không chút lựa chọn liền nhanh đuổi theo.

Đi vào trong động, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên cây cột ở hai bên trái phải, chia ra trói Lưu Hải và bà bà, vài tên tiểu yêu gắt gao canh giữ ở bên cạnh.

Bà bà còn đang ở trạng thái hôn mê, Lưu Hải cũng đã tỉnh lại, trước mắt sở kiến sở văn (*chứng kiến hết thảy), không khỏi khiến cho trong lòng của hắn hoảng hốt.

Hắn hiện tại có quá nhiều nghi vấn, chỉ tiếc không thể nào giải đáp.

"Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Vì sao muốn bắt trượng phu và bà bà của ta?"Nhìn Kim Thiềm ngồi trên ghế đầu, cửu muội tức giận mắng.

Kim Thiềm cười to.

"Ngươi không biết bổn vương không sao! Ngươi chỉ cần biết tất cả những chuyện này, đều là phụ thân của ngươi ban tặng là được.

Bổn vương cũng không nhiều lời nói nhảm, muốn bọn họ sống, thì ngoan ngoãn gia Bảo Châu ra đây.

""Đúng! Giao ra Bảo Châu.

"Một đám tiểu yêu cũng nhao nhao phụ họa.

Cửu muội giờ phút này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn họ đến là vì thông linh bảo châu.

Nếu như mình không có bất kỳ sự chần chừ nào ra tay, dựa vào uy lực của thông linh bảo châu, hoàn toàn không cần e ngại đối phương.

Nhưng hôm nay trượng phu và bà bà đều đang ở trong tay của đối phương, mình chỉ cần nói một chữ "Không", hai người bọn họ chỉ sợ lập tức liền gặp tai ương.


Thân hãm như thế hoàn cảnh, nàng còn có lựa chọn sao?"Bảo Châu có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải thả người trước.

"Cửu muội không thể làm gì, đành phải mở miệng thương lượng, tìm cơ hội.

"Hừ! Ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao?"Kim Thiềm cười lạnh một tiếng, phất phất tay với tiểu yêu bên cạnh, tiểu yêu lập tức hiểu ý, cởi Lưu Hải từ trên cây cột xuống, đè chặt.

"Ngươi chưa đủ tư cách để bàn điều kiện với bổn vương, nhanh chóng lấy Bảo Châu ra, nếu không bổn vương sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm Vương ngay.

"Lưu Hải giờ phút này quỳ rạp xuống đất, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cửu muội, trong miệng lại không ngừng hỏi: "Cửu muội, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Bất đắc dĩ trước mắt nhưng cửu muội không có cách nào đi giải thích quá nhiều.

Nàng bỗng nhiên há miệng phun một cái, thông linh bảo châu cầm trong tay, dùng sức quăng ra bên cạnh.

"Bảo Châu cầm lấy đi.

"Kim Thiềm chỉ thấy hồng Quang lóe lên, trong lòng kinh hãi, vội vàng thả người nhảy qua một bên, đưa tay liền chụp lấy Bảo Châu.

Nhân cơ hội này, cửu muội nhanh chóng tiến lên, song chưởng vung lên, hai gã tiểu yêu đang đè Lưu Hải lập tức bị đánh phải lộ ra nguyên hình.

Cửu muội kéo Lưu Hải lên, bay tới cửa động, một chưởng đánh bay tiểu yêu canh cửa, đồng thời ra sức đẩy Lưu Hải ra.

"Hải ca, nhanh chóng đến phía sau núi tìm các tỷ tỷ tương trợ, chờ gặp được các nàng, thì mọi thắc mắc của của huynh cũng tìm được giải đáp.

"Trong động mấy tiểu yêu khác thấy tình huống bất thường này, nhao nhao nắm lấy binh khí bao vây tấn công, vì để Lưu Hải có thể thuận lợi đào thoát, cửu muội chỉ có thể lưu lại ngăn cản, cho hắn tranh thủ thời gian.

Lưu Hải nghe vậy, tuy có cực kì khó hiểu, nhưng cũng biết trước mắt tình huống nguy cấp, ngừng lại một chút, vội vàng theo lời xoay người lại ra khỏi cửa động, mãnh liệt nín thở một cái bơi lên bờ.

Lưu Hải chạy thoát, nhưng mà đã lấy được Bảo Châu, còn bắt được Hồ gia cửu muội, Kim Thiềm đại vương cũng không có quá mức để trong lòng.

Vừa vặn để cho hắn đi mật báo, Bảo Châu trong tay, còn có con tin, mình chỉ cần ở trong động bố trí thiên la địa võng, lẳng lặng chờ đợi được.

Đợi chín tỷ muội các nàng tất cả đều gom đủ, là mình có thể rửa sạch sỉ nhục trước kia.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom