Cập nhật mới

Dịch Kiều Phi Bị Tráo Đổi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: 120: Lời Đồn Thất Thiệt


Tin tức truyền đi chẳng mấy chốc truyền tới quân doanh của Mạc Ảnh Quân, lúc này Mạc Đông đã tỉnh cũng đem hết tin tức ở kinh thành truyền tới.

Gần đây Mạc Ảnh Quân cũng nhận được tin mật từ Mạc Xuyên nên cũng biết đại khái chuyện ở kinh thành, chuyện nàng đã an toàn hạ sinh tiểu nữ nhi hắn cũng đã biết.

Hiện tại tin tức này truyền đến làm toàn quân xôn xao, các binh lính của Mạc Gia Quân vốn không thích nàng, nữ chủ nhân của họ tai tiếng đầy mình, là xấu nữ người gặp người ghét, bất chấp lễ nghi bám lên người nam nhân.

Vậy cũng thôi đi dù sao cũng là quá khứ nhưng hiện tại xem ra là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Vương Gia của bọn họ đang vất vả bảo vệ lãnh thổ còn nàng ta lại hạnh phúc chạy theo Thái Tử, thật khiến người ta hận.
“ Ngươi nói xem, tại sao nàng ta có thể như thế chứ!”
“ Thật không biết xấu hổ, chri khổ cho Vương Gia nhà ta lấy phải một nữ nhân lẳng lơ như vậy!”
“ Ngươi vừa nói ai lẳng lơ!” Thời Vân Triệt cũng vì tin tức này mà tìm tới lều của Mạc Ảnh Quân, đi ngang vừa hay nghe trọn được cuộc trò truyện này.


Thời Vân Triệt thương muội muội hơn mạng, làm sao chấp nhận được người khác lăng mạ muội muội mình như thế.
Phó soái bên cạnh thấy tình hình không ổn liền ngăn lại: “ Vân Triệt công tử bình tĩnh!” Sau đó quay sang nói với tướng sĩ: “ Chuyện còn chưa chắc chắn, các huynh đệ chớ cuồng ngôn!”
“ Tạ Đô úy chuyện này đã đồn khắp kinh thành rồi còn truyền tới tận quân doanh chúng ta, cho dù là giả thì chuyện cười này cũng khiến quân ta mất mặt trăm lần rồi!”
“ Đúng vậy, hơn nữa nàng ta đâu thật sự vô tội, chuyện của nàng ta và Thái tử năm xưa có ai mà không biết!”
Thời Vân Triệt không nhịn được nữa, xông lên nắm cổ áo người kia.

“ Ngươi câm miệng cho ta.”
Người kia cũng không yếu thế: “ Làm ra chuyện xấu còn không cho người ta nói sao? Thời công tử thứ cho ta nói thẳng, muội muội của ngài làm ra chuyện xấu khắp nơi ai cũng nói, ngài có thể chặn miệng tất cả mọi người sao?” Trừ nhánh quân đi theo Thời Vân Triệt ra, còn lại ai cũng coi Thời Vân Triệt là công tử quần là áo lượt không biết đánh trận chỉ đi cho có, sau khi về sẽ nhận tước vị, các đời nhà quyền quý không phải đều lấy công danh cho con cháu như thế sao? Vì suy nghĩ này nên thật sự chẳng có mấy ai thật sự coi Thời Vân Triệt là tướng quân cả.
Thời Vân Triệt nổi giận hai bên xảy ra xô xát, ai cũng không can ngăn được, cho tới khi Mạc Ảnh QUân tới: “ Dừng tay! Dẫn người xuống đánh 30 trượng!”
“ Vương gia!”
“ Vương gia, người không đưa ra lý do ta không phục!” Người kia hất tay không để ai chạm vào mình, hắn cảm thấy phẫn uất, nếu phạt vì làm loạn quân doanh thì Thời Vân Triệt sao không bị phạt.

Còn nếu vì nữa nhân kia, thì Mạc Ảnh Quân phải cho bọn họ một lời giải thích.
“ Thân là binh lính của Mạc gia quân nhưng ngươi lại tin lời đàm tiếu, nhục mạ chủ mẫu ngươi đáng tội gì? Chủ mẫu của Thần Vương Phủ thê tử của Mạc Ảnh Quân ta, sao có thể dùng những lời đê hèn như thế để nói về.

Các ngươi thay vì tin vào chủ tử của mình lại đi vào thứ gọi là tin đồn, tin đồn lan xa liền thành thật thì Mạc Gia Quân đã phất cờ tạo phản bao nhiêu lần! Vì tin đồn xấu nhũng nhiễu lòng quân, không biết trên dưới dù ta xử tử ngươi, có ai giám nói!”
Nghe Mạc Ảnh Quân nói đến đây các binh sĩ đều cúi đầu xấu hổ, bọn họ hay nói phụ nhân lắm chuyện ngu xi tin vào tin đồn thất thiệt, nhưng hôm nay ở đây họ lại như những phụ nhân đó ngồi đây thảo luận về tin đồn, đáng ra Mạc Gia Quân nên là người ra mặt chặt đứt tin đồn bảo vệ chủ mẫu thì họ còn thêm dầu vào lửa.


Nữ nhân đó đã ở bên cạnh Vương Gia nhà họ lâu như vậy, nàng ra sao chẳng lẽ Vương Gia nhà họ không biết sao? Binh sĩ đồng loại quỳ xuống: “ Chúng thần có tội, mong Vương gia trách phạt!”
Mạc Ảnh Quân phất tay: “ Bây giờ đang cần người, ta sẽ khôngphạt các ngươi! Nhớ kỹ, Chủ Mẫu của các ngươi trừ phi là Bản vương nói còn tất cả ai nói đều không tính!”
“ Rõ!”
“ Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Chuẩn bị quân lương, vũ khí trang bị đầy đủ, ngày mai theo ta công đánh thành Vĩnh Xương! Đánh đuổi giặc xâm lược ra khỏi Mạc Hi ta!”
Trước khi Mạc Ảnh Quân quay đi người bị phạt kia im lặng nãy giờ liền lên tiếng: “ Vương gia, thần biết thần có tội! Nhưng xin người để thần tham chiến rửa lại mối nhục của chủ mẫu, sau khi kết thúc nếu còn mạng trở lại sẽ nhận phạt gấp đôi! Mong Vương gia thành toàn!”
Người kia thật sự khẩn thiết cầu xin, chúng tướng lĩnh cũng cầu xin giúp hắn, Mạc Ảnh Quân cũng không từ chối, gật đầu đồng ý tạm thời cho hắn không cần lãnh phạt.
Quyết định đột ngột của Mạc Ảnh Quân khiến doanh trại trở lên tất bật, vốn dĩ theo kế hoạch là sau khi hội họp ba nhánh quân thì mới công đánh thành Vĩnh Xương.

Hiện tại mới chỉ có nhánh quân của Thời Vân triệt đã tới, còn về Lục Vương gia và Từ đại công tử thì vẫn chưa thấy.
“ Vương gia nếu bây giờ tiến công thì quá vội vàng, mong người suy xét!”
“ Lời Bản vương đã nói sẽ không rút lại!”
“ Vương gia!” Quân sư đã theo hắn nhiều năm, ông biết thời gian này Mạc Ảnh Quân đã nhẫn nhịn rất nhiều, tin tức kia của chủ mẫu chẳng khác nào mồi lửa, đốt lên ngọn lửa giận dữ trong hắn cả.

Thời Vân Triệt sau khi bớt lửa giận, cũng bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn: “ Vương gia, nhánh quân của ta vội vã hội họp lên đường không nghỉ ngơi, chỉ mới tới đây chưa được nửa ngày huynh đệ còn chưa được nghỉ ngơi tử tế ngày nào! Hay là thế này, ngày mai cho họ ngỉ ngơi một chút tới tối chúng ta sẽ công đánh bất ngờ, cũng cho thời gian chờ Lục Vương gia quay lại.

Đến tối nếu hắn chưa tới thì chúng ta sẽ tiếng công trước kéo dài thời gian chờ hắn chi viện.”
Thành Vĩnh Xương dễ thủ khó công, đánh vào ban ngày quả không phải là một ý kiến tốt nhưng nếu là buổi tối thì cũng không phải lựa chọn hay.

Cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ, Mạc Ảnh Quân nhìn bản đồ thành Võng Xuyên lâm vào trầm tư.

Sau một lát hắn nói: “ Được! Quyết định như vậy đi, ngày mai khi mặt trời vừa xuống núi sẽ công đánh thành Vĩnh Xương.”
“ Vương gia anh minh!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: 121: Cổng Thành Đóng Chặt


Mạc Gia Quân chuẩn bị một ngày tới chiều ngày hôm sau đã duyệt binh xong, chỉ còn chờ tới thời cơ sẽ phất cờ ra trận.

Mạc Ảnh Quân nhìn về hướng kinh thành chỉ mong nàng sẽ an toàn tới lúc hắn trở về, hắn nghe lời Thời Vân Triệt trong lòng sỡm đã gấp không chờ nổi nhưng vẫn kiên nhẫn đợi mặt trời xuống núi.

Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng, muốn nghe nàng nói cho hắn những chuyện đã xảy ra, nói vè đứa bé của bọn họ.

Thời gian là thứ không chờ đợi ai cả, mặt trời dần dần lui về sau núi còn lại những tia nắng yếu ớt chiếu trên mặt đất, cũng là lúc sự nhẫn nại của Mạc Ảnh Quân biến mất.

Hắn khoác trường bào, cầm lên bảo kiếm, Thời Vân Triệt mặc dù biết bây giờ đánh sẽ rất nguy hểm, Mạc Gia Quân không chiếm bao nhiêu lợi thế nhưng cũng chẳng giám mở lời khuyên ngăn nữa, nhũng người khác cũng vậy chỉ còn cách tin tường hắn, theo hắn khoác áo bào chuẩn bị tinh thần lên chiến trường.
Mạc Ảnh Quân từng nói Mạc Gia Quân không sợ trời, không sợ đất càng không sợ lên chiến trường.

Họ có thể chết nơi khói lửa biên cương nhưng sẽ không vì mạng sống mà giương mắt nhìn địch nhân xâm chiếm đất nước ảnh hưởng non dân.

Nếu sợ thì không phải Mạc Gia Quân, tiếng trống nổi lên, cờ đã dương cao, Mạc Ảnh Quân dơ cao kiếm trong tay hô lớn: “ Xuất Quân!”
“ Mạc Gia Quân xuất quân bình an, trở về bình an!”

Đoàn quân vừa ra khỏi doanh trại, đã có tiếng vó ngựa truyền tới, nghe âm thanh cũng phải có trên vạn quân.

Mạc Ảnh Quân nheo mắt nhìn về phía xa, lúc này ở phía khói bụi mù mịt kia binh sĩ báo tin cưỡi ngựa như bay về phía đoàn quân.

“ Báo! Khởi bẩm Thần Vương, Lục Vương gia đã giành lại Vọng Xương cùng Từ công tử đem quân tới hộp họp!”
Mạc Ảnh Quân như trút đi một gánh nặng trong lòng, Mạc Phong Thành có thể đem quân về kịp lúc, có thể nâng cao sĩ khí trong quân, cũng tăng thêm phần thắng cho Mạc Gia Quân.
Mạc Gia Quân duyệt binh động tĩnh lớn cũng không giấu được bên địch.

Vương Tử Hung nô tuy tự tin tràn đầy nhưng đối mặt là Mạc Ảnh Quân, người từng một lần suýt lấy mạng mình, trong lòng cũng không khỏi lo sợ.
A Thác Nhĩ Kha họp khẩn ba vị tướng của ba nước đồng minh: “ Tuy quân ta có lợi thế thủ thành, nhưng Mạc Gia Quân thế như trẻ tre, lại có Mạc Ảnh Quân tính toán như thần, các vị có kế sách gì để đối phó không?”
“ Vương tử theo ta thấy chúng ta có lợi thế thủ thành, chỉ cần chúng ta đợi quân của Mạc Ảnh Quân công thành không có kết quả, mất hết sĩ khí đến lúc đó chúng ta mới phản công!”
“ Không thể bây giờ chúng ta bị vây hai phía, đằng sau còn có đội quân của Mạc Phong Nhiên, nếu đi sai một bước không chỉ mất thành đâu mà còn chôn thây ở đây!”
“ Vậy ngươi nói phải làm thế nào?” Tướng quân của Nam Chiếu tức giận không nhẹ, họ đã tính toán kỹ lưỡng như thế rồi, vậy mà Mạc Ảnh Quân vẫn về sớm hơn dự định.

Mạc Phong Nhiên thì giữ Trấn Vũ Thuỷ kín như bưng, hai bên giằng co cả tháng trời không có kết quả gì.
“ Theo ta thấy, chúng ta không nên sợ hãi! Họ tới chúng ta liền đánh, quân ta đông hơn hà cớ sợ hãi cho Mạc gia quân cười chê!” Tấn Vương là người nóng tính, bao nhiêu năm khuất nhục dưới Mạc Hi bây giờ có cơ hội lật đổ liền không muốn bỏ lỡ.
Tướng quân của Nam Chiếu đương nhiên không đồng tính, hai bên liền cãi nhau nảy lửa, thiếu chút lao vào đánh nhau.

A Thác Nhĩ Kha thấy tính tình không ổn liền ngăn lại: “ Hai vị địch ở trước mắt, nội bộ chúng ta không thể lục đục!”
“ Vậy ngươi nói đi, bây giờ có hai ý kiến ngươi theo bên nào!”
“ Bản Vương tử cần suy nghĩ, các vị đừng nóng ruột!” A Thác Nhĩ Kha nghĩ Mạc Ảnh Quân dù có muốn đánh cũng sẽ không ngay lập tức đánh, Mạc Ảnh Quân chắc sẽ phải thăm dò trong thành trước rồi mới xuất quân.
Chỉ là không ngờ…
“ Cấp báo! Vương tử quân đội Mạc gia quân còn cách 10 dặm là sẽ đánh tới cổng thành!”
“ Ngươi nói cái gì?” Dẫu đã có chuẩn bị trước nhưng A Thác Nhĩ Kha không ngờ Mạc Ảnh Quân lại muốn tiến công trong đêm.

Ba quân nhánh chóng họp lại bây giờ A Thác Nhĩ Kha đã không còn thời gian suy nghĩ, A Thác Nhĩ Kha sau khi tính toán thiệt hơn đã quyết định làm theo Tấn Vương.


Tướng quân Nam Chiếu không còn cơ hội phản đối, ba quân có hai đã đồng ý đánh, Nam Chiếu đâm lao theo lao đã không thể quay đầu.
……….
Sau ba ngày trận chiến ở Thành Vĩnh Xương đã có kết quả, phía quân địch không thể chống trả cũng không có đường lui.

Mạc Phong Nhiên nhận được tin tức, đem quân rời khỏi trấn Vũ Thuỷ vây đánh sau lưng.

Địch quốc thua thảm bại, thương vong vô số.

Tấn Vương và A Thác Nhĩ Kha bị bắt sống, Mạc Gia Quân đem binh hồi triều.
Bốn vị tướng lĩnh lớn dẫn đầu là Mạc Ảnh Quân, theo sau Mạc Phong Nhiên, Mạc Phong Thành và Trác Bác Hầu.

Mạc Ảnh Quân không một phút chần chờ thúc ngựa về kinh thành.

Cứ ngỡ với công lao to lớn của Mạc gia quân sẽ được mở thành nghênh đón nhưng cửa thành đóng chặt, không ai ra mặt.
Mạc Thất chạy lên trước thăm dò: “ Người trong thành nghe đây dưới thành là Thần vương điện hạ, cùng chúng tướng sĩ và hai vị Vương gia khải hoàn hồi triều còn không mau mở cổng thành tiếp đón.” Mạc Thất hô vang hai lần nhưng trong thành vẫn không có động tĩnh gì.
……..
Trong thành Mạc Phong Tức đã nhận được tin Mạc Ảnh Quân đã trở về, Thái hậu triệu Mạc Phong Tức tới gặp nhưng Mạc Phong Tức như cũ ngồi yên trên án thư giải quyết công vụ.
Tổng quản công công nóng ruột đi lên bẩm báo: “ Điện hạ Thần vương cùng hai vị vương gia còn có chúng tướng sĩ điều đang chờ ở ngoài thành, như vậy không hay lắm.”

“ Để họ chờ một chút đã làm sao?” Mạc Phong Tức vẫn điềm nhiên như cũ.
Tổng quản đang muốn khuyên thêm thì Mạc Phong Tức đứng dậy, thong thả chỉnh trang lại y phục.

Tổng quản mới giật mình nhận ra thứ Mạc Phong Tức hôm nay là Long bào chứ không phải là vương bào.

Mạc Phong Tức liếc qua một cái làm Tổng quản giật mình cúi đầu xuống, nụ cười của Mạc Phong Tức bây giờ khiến Tổng quản biết rằng nếu còn nhìn thêm một chút nữa thì sẽ mất mạng.
“ Các vị đại thần đã lên triều hết chưa?”
“ Hồi điện hạ đã theo dặn dò của người, đã thông báo các vị đại nhân lên triều sớm hơn 2 canh giờ nên đã tới được một canh giờ rồi!”
“ Được rồi, cho Phi Vệ Quân bao vây Điện Kính Minh lại kêu các vị đại nhân chờ đợi, Cô phải đi thăm phụ hoàng đã!” Mạc Phong Tức khác áo choàng che đi Long bào, cũng không chờ phản ứng của Tổng Quản đã đi rồi.
Tác giả đây: helu mọi người, chắc mọi người đã thấy dạo gần đây mình lười đăng truyện.

Không phải mình bí ý tưởng đâu mà do bị reup nhiều quá chán không muốn đăng ấy, chứ mình biết gần xong rồi.

Tương tác cũng ít nữa nên nản quá bà con ơi!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: 122: Uy Hiếp


Mạc Phong Tức đến dưỡng tâm điện, không cho người thông báo mà trực tiếp đi vào.

Lý Chính thấy Mạc Phong Tức liền dừng lại hành động trong tay, hành lễ: “ Tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!”
“ Đứng lên đi! Lý tổng quản, Phụ Hoàng ta sao rồi?”
Lý tổng quản đi theo bước chân của Mạc Phong Tức tới giường của Hoàng đế.

Vừa đi vừa nói: “ Gần đây Hoàng Thượng đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay còn tỉnh lại nửa tiếng!”
“ Đương nhiên là phải khỏe hơn rồi!” Nhưng rất nhanh thôi sẽ không khỏe được như vậy nữa rồi.

Hồi quang phản chiếu ba lần là dừng, phụ hoàng người nên nghỉ ngơi rồi.
“ Lý tổng quản, viện chính đã mang thuốc tới chưa?”
“ Hồi điện hạ chắc cũng sắp rồi!”
Lý Chính vừa nói xong bên ngoài đã thông báo Viện chính đem thuốc tới.

Mạc Phong Tức cho truyền vào, rồi đóng vai một đứa con hiếu thảo, như hàng ngày tự tay bón thuốc cho Hoàng đế.


Nếu như họ biết vị thuốc mà Thái tử ba ngày nay chăm chỉ bón cho Hoàng đế là thuốc gì, thì sẽ không thấy như vậy nữa.
“ Thái tử ở ngoài cung….” Lý tổng quản đã nghe chuyện của Mạc Ảnh Quân liền lên tiếng thăm dò.
Mạc Phong Tức điềm nhiên không quan tâm, hỏi Lý Chính: “ Lý tổng quản, ngươi theo phụ hoàng ta bao lâu rồi!”
“ Hồi điện hạ, từ khi Hoàng thượng còn làm hoàng tử lão nô đã ở bên người, đến bây giờ cũng được hơn 20 năm rồi!” Lý Chính tuy không hiểu vì sao Mạc Phong Tức lại hỏi như vậy nhưng vẫn cẩn thận trả lời.
“ Lâu như vậy sao? Thật là trung thành!”
“ Hoàng thượng là một vị minh quân, Lão nô trung thành là điều nên làm.

” Lý Chính ngơ ngác không hiểu, vòng vo một hồi rốt cuộc Mạc Phong Tức đang muốn nói cái gì.
Mạc Phong Tức nhìn ông ta đầy ý tứ, hắn nhếch môi cười.

Xem thời gian đã tới, hắn vẫy lui Lý Chính, nói hắn muốn ở lại với Hoàng đế thêm một lát, kêu Lý Chính tới tiền triều báo hắn sẽ lên triều muộn hơn một chút.
Lý Chính ra ngoài trong lòng bỗng dưng thấy bất an, vị Thái tử này ban đầu còn trong tầm kiểm soát nhưng dạo gần đây Thái hậu đã không còn áp chế được hắn nữa.

Hôm nay hắn có thái độ rất lạ, Lý Chính tăng tốc độ, lão sợ đi lâu sẽ bỏ lỡ đại sự mất.

Hoàng đế không thích vị hoàng tử này, từ khi Mạc Phong Tức sinh ra đã như vậy rồi.

Bên ngoài ai cũng nói hắn được Hoàng đế sủng ái, nhưng Lý Chính biết rõ ràng Hoàng đế không thích Mạc Phong Tức.
Lý Chính từng hỏi Hoàng đế tại sao lại như vậy? Hoàng đế chỉ nói Mạc Phong Tức không giống Trẫm, nó có quá nhiều thứ.

Hoàng đế sinh ra từ một vũ cơ, nếu như năm đó không nắm được điểm yếu của Thái hậu thì e rằng sớm đã chôn thây ở hoàng lăng.

Hoàng đế nếm trải mọi đau khổ nên bị Hoàng tử từ nhỏ đã có vị trí mà không ai có thể lay động, thì làm sao có thể được Hoàng đế yêu thích.

Sự tranh đấu của Tiên Thái tử và Mạc Phong Tức, trò vụn vặt, âm mưu hãm hại lẫn nhau, điều không qua mắt được Hoàng đế.

Nhưng ông ta lại chẳng quan tâm, để cho các hoàng tử đấu đến ngươi sống ta chết, nếm trải đau khổ của thân phận hoàng gia, ai còn sống chính là người có tư cách ngồi lên ngai vàng.
Tiền triều nhận được thông báo, các vị đại thần có mặt điều xôn xao.
“ Như vậy là sao chứ?”

“ Ta cũng không biết!”
“ Tướng gia, ngài xem hôm nay kêu chúng ta tới sớm hai canh giờ vậy mà giờ vẫn chưa lên triều là sao?”
Giang thừa tướng cũng không hiểu chỉ lắc đầu bảo mọi người chờ thêm, Thái tử chắc có chuyện quan trọng.

Trong triều hoang mang, họ không có tin tức gì của bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng nhận được tin tức gì bên trong, Hoàng thái tử đóng chặt cổng Kinh Thành như bưng, tin tức cũng bị chặn ngang, không ai biết hắn có ý đồ gì cả.
……
Dưỡng Tâm Điện.
Mạc Phong Tức cho Hoàng đế uống thuốc xong, chỉ một lát sau thì Hoàng đế tỉnh lại.

Hoàng đế nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh, không biết do đâu Hoàng đế liền cảm thấy cả người lạnh toát, một cảm giác không an toàn ập tới.
“ Phụ hoàng sao vậy, muốn gọi Lý tổng quản sao? Ông ấy tới tiền triều rồi, lát sẽ quay lại!”
“ Ngươi…ngươi…sao..sao…còn…ở..!”
Mạc Phong Tức nắm lấy cánh tay đang đưa lên của Hoàng đế, đáp lại: “ Người muốn hỏi vì sao nhi thần lại ở đây đúng không? Người đang đau bệnh, nhi thần đương nhiên phải túc trực bên cạnh rồi! Phụ hoàng yên tâm, chỉ một lát nữa thôi người sẽ thấy thân thể nhẹ nhõm, khỏe mạnh hơn nhiều!”
Hoàng đế nhìn xung quanh thấy cung nhân vẫn có ở trong phòng, cảm giác lo sợ trong lòng liền với đi nhiều.

Gần đây cơ thể của Hoàng đế có biến đổi rõ rệt, những lần tỉnh lại điều rất khỏe mạnh, Hoàng đế có tự tin là mình sắp khỏe lại rồi.

Nhưng Hoàng đế không ngờ rằng cái chết chỉ còn cánh ông ta rất gần thôi.
Như Mạc Phong Tức nói, chỉ một lát sau thôi Hoàng đế bỗng thấy thân thể mình khoan khoái, cả người nhẹ nhõm, cực kỳ thoải mái, còn có thể ngồi dậy.


Hoàng đế còn đang định hỏi Mạc Phong Tức về những chuyện hắn làm gần đây với tiền triều, thì Mạc Phong Tức lại đi về án thư cạnh đó, lấy ra một cuộn thánh chỉ.

Mạc Phong Tức đi về phía Hoàng đế: “ Phụ hoàng người biết không, để người được khỏe mạnh như bây giờ, nhi thần đã phải cất công hơn một năm, cho thuộc hạ tới Tây vực tìm ba loại thuốc quý hiếm, người không thấy sao mỗi lần người tỉnh lại trước đó điều là nhi thần tự tay cho người uống thuốc!”
“ Ngươi muốn nói gì!”
Mạc Phong Tức trước ánh mắt nghi ngờ của Hoàng đế nói tiếp: “ Nhi thần muốn nói, tính mạng của người bây giờ chỉ dựa vào loại thuốc này! Nhưng nhi thần đã không còn khả năng tiếp tục cung cấp thuốc cho người nữa, phụ hoàng người biết là ý gì không?”
Hoàng đế mở to mắt, không tin được những gì hắn vừa nói.

Nhưng quả thật mỗi lần dùng thuốc xong cả người liền khỏe mạnh, như là được hồi sinh vậy.

“ Trẫm đã giao quyền giám quốc cho ngươi, ngươi muốn điều bao nhiêu người tìm thuốc cho Trẫm mà không được!”
Trái lại với vẻ sốt sắng của Hoàng đế, Mạc Phong Tức rất thong thả cười lớn: “ Phụ hoàng người không hiểu sao? Thứ ta muốn là Hoàng vị, chỉ cần người viết chiếu thư truyền chỉ, người muốn bao nhiêu thuốc nhi thần điều cho người!” Mạc Phong Tức ném cuộn thánh chỉ xuống trước mặt Hoàng đế, không vòng vo trực tiếp nói ra ý muốn của mình, vốn hắn không muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo nhưng Mạc Ảnh Quân về trước dự tính, hắn ta đã không còn đường lui rồi.
“ Nghịch tử! Ngươi muốn ép Trẫm nhường ngôi! Người đâu, bắt tên nghịch tử này lại cho Trẫm!” Hoàng đế có la lớn cỡ nào thì cũng không có ai xuất hiện, Hoàng đế đột nhiên hiểu ra, Dưỡng Tâm Điện này đã bị hắn thao túng rồi, Hoàng đế tìm bóng dáng của Lý Chính nhưng đáng tiếc thay Lý Chinh trên đường từ tiền triều về đã bị Thời Tịnh Kỳ gọi đi rồi.
“ Phụ hoàng người nên hiểu nhi thần chỉ muốn tốt cho người thôi, người đã tuổi cao sức yếu nên lui lại nhường Giang Sơn cho hậu bối chúng con rồi!” Mạc Phong Tức nắm chặt tay Hoàng đế tới phát đau.

“ Nếu người không đồng ý cũng được thôi, nửa canh giờ nữa thuốc hết tác dụng, nhưng lần này người sẽ không hôn mê nữa, mà sẽ là giấc ngủ ngàn thu! Phụ hoàng người nên quyết định đúng đắn vào!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Hoàng đế băng hà


Thời gian trôi càng lâu thì Hoàng đế càng khó chịu, lồng ngực như bị chèn ép đau đơn đến mặt mũi tái xanh. Hoàng đế bây giờ đã tin Mạc Phong Tức không nói đùa, Hoàng đế không còn sức để giằng co với hắn nữa, Hoàng đế là người, mà người thì sợ chết, Hoàng đế thỏa hiệp đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho Mạc Phong Tức. Khi viết xong, đến lúc đóng dấu Hoàng đế dừng lại nhìn Mạc Phong Tức.

Mạc Phong Tức hiểu ý liền lấy trong tay áo ra một viên đan dược: “ Phụ hoàng, chỉ cần người đóng dấu, sau đó nhi thần sẽ đưa cho người!”

“ Ngươi đưa cho Trẫm trước!”

“ Phụ hoàng người không có tư cách bàn điều kiện với ta!”

“ Ngươi!” Cảm giác đau đớn trong thân thể càng ngày càng rõ ràng, Hoàng đế gục xuống ho khan, Hoàng đế biết nếu như không đóng dấu Mạc Phong Tức thật sự sẽ đứng nhìn mình chết. Hắn ta là thái tử sau khi Hoàng đế chết cũng sẽ lên ngôi, nhưng thánh chỉ trước đó của Hoàng đế như quả bom nổ chậm, chỉ cần Mạc Ảnh Quân trở về nói một câu thì hắn ta sẽ không còn gì cả vậy nên Mạc Phong Tức nhất định phải lấy được chiếu chỉ nhường ngôi này.

Hoàng đế lấy ra Ngọc tỷ đã giấu trước đó, gian nan đóng dấu nên thánh chỉ. Sau đó Mạc Phong Tức giật lấy nó từ tay Hoàng đế cũng giữ lời hứa đưa thuốc cho Hoàng đế, Hoàng đế vội vàng đem thuốc uống vào, Mạc Phong Tức cũng kêu người đỡ Hoàng đế lên giường. Nhưng Hoàng đế chờ mãi cũng không thấy cơ thể khá hơn, Hoàng đế hai mắt trừng to nhìn về phía hắn.

Mạc Phong Tức xem xét Thánh chỉ xong không thấy có gì bất thường, đem chúng cất lại sau đó dưới ánh mắt của Hoàng đế nói: “ À quên nói với phụ hoàng, thuốc đó có tên gọi là Tam vị thang, tức là nó chỉ có công dụng ba lần, giúp người hồi quang phản chiếu! Sau đó sẽ giúp người quy tiên nhẹ nhàng!”


……….

Bên ngoài cổng thành, khi sự kiên nhẫn của Mạc Ảnh Quân dần mất đi, cổng thành mở ra nhưng chỉ có một lính báo ra ngoài sau đó lại nhanh đóng lại. Người ra báo tin là Trần Thống Lĩnh.

“ Mạt tướng thay kiến Thần vương gia, vương gia vạn phúc kim an!”

“ Đứng dậy đi! Cổng thành vì sao còn chưa mở!”

Trần Thống Lĩnh tạ ơn xong đứng dậy, cung kính nói: “ Hồi bẩm Vương gia, Vương gia có điều không biết gần đây có dịch trà trộn vào trong kinh, làm hại quý nữ, vậy nên Thái Tử hạ lệnh cảnh chừng nghiêm ngặt, trong vòng ba tháng dù là bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện ra vào kinh thành!”

“ Lý nào lại như vậy chứ…”

“ Chúng ta là tướng sĩ khải hoàn, mà cũng chặn lại ư?”

“ Ngươi không nghe sao? Là Thái Tử hạ lệnh, vậy Hoàng thượng đâu?”

Chúng tướng sĩ bắt đầu ồn ào, Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành nhìn nhau, Thời Vân Triệt cùng Từ Tu Kiệt ở bên dưới cũng ngơ ra. Mạc Phong Nhiên thấy không khí căng thẳng, hắn liền tiến lên nói: “ Trần thống lĩnh, ngươi đã báo với Thất đệ người ngoài thành là Tiểu hoàng thúc cùng ta và Lục đệ mang quân trở về chưa?”

“ Hồi Nhị Vương gia, thần đã báo cáo, đang chờ Thái tử ban chỉ……”

Trần thống lĩnh chưa kịp nói thêm, bên trong thành vang lên tiếng chuông. Không gian vì tiếng chuông lệnh này im ắng trở lại, Mạc Ảnh Quân nhìn lên trên, tường thành vang vọng quân sĩ nhanh chóng buộc đai trắng trên lưng, chuông lệnh này là của Kính Minh điện.

“Hoàng Thượng Băng Hà!”


“ Phụ hoàng…” Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên nhìn nhau, Mạc Phong Thành hai mắt bàng hoàng, còn Mạc Phong Nhiên thì như nghe một chuyện hết sức bình thường không tỏ ra chút gì cả.

“ Hoàng thượng băng hà, sao có thể chứ?”

“ Chuyện này là sao?”

Mạc Ảnh Quân liếc mắt về phía sau, đoàn quân ngay lập tức im bặt: “ Trần Khôn, hoàng huynh băng hà, ngươi lại chặn Bản vương cùng hai Vương gia là có ý gì?”

Đang trong lúc giằng co có một binh sĩ từ trong thành chạy tới, nó nhỏ vào tai Trần thống lĩnh. Trần thống lĩnh xem xét xong, cầm theo một miếng Ngọc bội đưa ra cho Mạc Ảnh Quân xem: “ Thần Vương gia nhận ra miếng Ngọc bội này chứ!”

Tay cầm dây cương của Mạc Ảnh Quân xiết chặt, đây là Ngọc bội của hắn đã giao cho Hứa Quân Dao trước lúc rời đi. Nàng coi nó như báu vật không thể nào đưa cho người khác, vậy chỉ có thể là bị ép giao ra… “ Ngươi có ý gì?”

Trần Khôn cất Ngọc bội đi, chắp tay cung kính: “Hồi Vương gia, Thái tử có lệnh Hoàng Thượng băng hà trong thành hỗn loạn, nếu để đoàn quân tiến vào sẽ mất kiểm soát. Bất tiện cho ba vị Vương gia cùng các vị tướng quân ở ngoài thành nghỉ ngơi qua hôm nay, Thái tử sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể, sáng sớm ngày mai sẽ mở cửa thành đón các vị vào kinh!”

“ Phụ hoàng băng hà, ta và lục đệ phải vào nhìn người lần cuối! Trần Khôn bản vương và lục vương gia hai người sẽ không ảnh hưởng quá nhiều….”


“ Nhị Vương gia đây là lệnh của Thái tử, xin đừng làm khó thuộc hạ!”

“ Ngươi….”

Mạc Ảnh Quân dơ tay lên cao: “ Toàn quân lui lại 50 dặm chọn chỗ dựng lều!”

“ Vương gia/Hoàng thúc!

“ Toàn quân nghe lệnh!”

Quân lệnh đã ban, thân là binh lính không thể làm trái quân lệnh, Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên do dự chốc lát sau đó cũng theo quân lui lại. Mạc Ảnh Quân trong khoảnh khắc đó đã có hai suy nghĩ, một là hắn sẽ bất chấp tất cả xông thẳng vào trong, hai là hắn sẽ lùi lại. Mạc Ảnh Quân cuối cùng vẫn chọn lui lại, vì hắn không thể mạo hiểm, Mạc Phong Tức đưa ngọc bội kia tới hiển nhiên là để uy hiếp hắn, Mạc Ảnh Quân không muốn bất kỳ rủi ro nào tới với nàng. Hơn nữa hắn không thể để Mạc gia quân chinh chiến cả đời đến cuối cùng lại mang danh phản quốc, như vậy không công bằng với họ. Mạc Ảnh Quân chỉ có thể nhẫn nhịn, một ngày thôi hắn có thể nhịn được, Mạc Ảnh Quân đã tự nhủ như vậy.

Nhưng Mạc Ảnh Quân không ngờ, sự nhẫn nhịn này lại khiến hắn hối hận nửa đời còn lại….
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: C124: Chiếu thư


Mạc Phong Tức ngồi trên cao nhìn xuống dáng vẻ hèn mọn của Trần Khôn: “Hắn đã lui về chưa?”

“ Hồi bẩm Thái tử, ba vị Vương gia cũng chúng tướng sĩ đã lui về ngoại thành 50 dặm dựng lều đóng quân!”

“ Ngươi đã nói rõ ràng chưa?”

“ Thần đã truyền lời ngày mai sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ đón các vị vào kinh!”

Trần Khôn là người thông minh, biết thời thế, nếu không thuận theo Mạc Phong Tức chính là cái chết đến rất nhanh, Hoàng đế chết có ẩn tình nhưng lại ai giám nói ra cơ chứ.

Mạc Phong Tức khoát tay cho Trần Khôn lui ra ngoài, Trần Khôn đi ra tới cửa thì Lý Chính đang tiến tới. Lý Chính mặc tang phục, cả khuôn mặt tiều tụy, Lý Chính trách mình chỉ mới rời đi một lát, khi trở về Hoàng đế đã không còn. Lý Chính nhìn lên Mạc Phong Tức, thấy hoàng bào hắn mặc trên người, nhớ lại nửa khắc trước đó Lý Chính có linh cảm không lành, mặc kệ sự ngăn cản của của Thời Tịnh Kỳ chạy về dưỡng tâm điện. Ai có ngờ đâu mới đi được nửa đường đã nghe thấy chuông lệnh vang lên, về tới thì Hoàng đế đã là một cái xác lạnh.

Lý Chính ở bên Hoàng đế hơn 20 năm có thể nói là chứng kiến mọi chuyện của Hoàng đế, không có tình thì cũng có nghĩ, Hoàng đế tuy không phải là một vị vua tốt nhưng lại đối xử với Lý Chính rất tốt. Lý Chính trong chốc lát cả người như già đi mười tuổi, biểu hiện sáng nay của Mạc Phong Tức, cả câu hỏi kỳ lạ của hắn, xem xét tất cả bây giờ thấy hắn mặc Hoàng bào, Lý Chính đột nhiên thông suốt mọi việc. Lý Chính cung kính hành lễ, sau đó nghe thấy hắn ở trên cao nói vọng xuống: “ Lý tổng quản, phụ hoàng đã không còn, Cô và ngươi điều nên nén bi thương, Lý tổng quản sau này Cô còn cần ngươi hỗ trợ rất nhiều!” Mạc Phong Tức nói như vậy Lý Chính hiểu rõ, Mạc Phong Tức lên ngôi vẫn sẽ trọng dụng mình nhưng Lý Chính đã không còn muốn ở lại nữa.


“ Lão nô có phúc đức gì, lão nô tới là để xin phép Điện hạ! Lão nô đã theo Hoàng thượng nửa đời, hiện tại vẫn muốn bầu bạn bên người! Lão nô sẽ theo quy củ tổ tông, theo Hoàng thượng tới hoàng lăng, nửa đời trông giữ, mong Điện hạ thành toàn!”

Mạc Phong Tức nheo mắt, hắn muốn tìm ra một điểm nhỏ giả dối trên người Lý Chính nhưng không thể tìm thấy. Mạc Phong Tức trầm ngâm, vậy mà lại có người một mực trung thành với phụ hoàng hắn. “ Được rồi, Cô không làm khó ngươi, sẽ để ngươi bồi phụ hoàng đến cùng. Bây giờ phiền Lý tổng quản giúp Cô một chuyện!”

“ Xin Thái tử cứ giao phó!”

“ Đây là di chiếu của phụ hoàng, phiền Lý tổng quản đi một chuyến tới tiền triều công bố!”

Lý Chính nhận chiếu thư, đã sống trong cung cả nửa đời Lý Chính biết chiếu thư này là Mạc Phong Tức âm mưu mới có được, Hoàng đế không thích Mạc Phong Tức không đời nào sẽ truyền ngôi cho hắn, nhưng biết sao được, Hoàng đế đã chết, quân địch đang lăm le, lại không có vị Vương gia nào có thể đứng lên chống lại, chỉ có thể nhìn hắn lên ngôi như thế. Lý Chính không biết sau khi Mạc Ảnh Quân trở về có thay đổi được gì không, nhưng Thần Vương phi còn ở trong cung, Mạc Ảnh Quân coi như đã bị Mạc Phong Tức nắm điểm yếu.

Mạc Phong Tức sớm đã phong tỏa tin tức, người trong kinh thành bao gồm các quan lại, chỉ biết Mạc Ảnh Quân đã trở về chứ không biết Mạc Ảnh Quân đã bắt hết kẻ địch. Sáng nay quân đội trở về trong thành cũng không được biết, chỉ nghe tiếng vó ngựa giáp sắt còn tưởng là quân địch đánh tới, nhà nhà đóng kín cửa không ra ngoài. Các đại thần trong triều lên triều sớm, bị Phong tỏa trong điện Kính Mình không biết chuyện gì. Đến khi chuông lệnh vang lên, cả triều ngỡ ngàng, xôn xao bàn tán, sau đó phải như thường lệ quỳ khóc vang dội.

Giữa không khí tang thương đó, Lý Chính vào triều hô lên: “ Các vị đại nhân nén bi thương, Lão nô phụng ý chỉ của Tiên đế, công báo chiếu thư.”

“ Chiếu thư…”

“ Sao có thể, theo thông lệ phải qua ngày thứ hai mới công bố!”

“ Giang đại nhân…”

“ Hầu gia chuyện này!”

Lương hầu gia thầm vui mừng trong lòng, Hoàng đế chết cháu ngoại của lão sẽ lên làm Tân đế, đến lúc đó lão chính là tướng quốc. Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đau buồn. “ Các vị, đây là ý chỉ của Tiên đế nên các vị hãy yên lặng lắng nghe!”


Lý Chính chờ yên lặng lại cao giọng đọc: “ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Trẫm tuổi cao sức yếu, biết thân thể đã không còn chống đỡ được bao lâu. Nhi tử, nhi nữ cũng đã trưởng thành cũng đến lúc để chúng gánh trách nhiệm. Trẫm chỉ giận bản thân không thể chứng kiến xã tắc yên bình, chỉ sợ sẽ khiến xã tắc lâm nguy. Hiện nay giặc cỏ lâm le đấy nước, Thần vương tuy tài nhưng cũng sẽ mất thời gian mới có thể dẹp loạn. Trong thời gian này nếu trẫm ra đi sẽ là tổn thất của Mạc Hi ta, sẽ khiến lòng quân bị lung lay. Trẫm chỉ có thể đưa ra hạ sách này, chiếu thư sẽ được ban bố ngay sau khi trẫm nhắm mắt xuôi tay, để không làm dân chúng hoang mang, lòng quân tan rã, ảnh hưởng nước nhà. Thái Tử Mạc Phong Tức tài đức vẹn toàn, một lòng vì nước, hiếu thuận nhân nghĩ, xứng đáng làm quân chủ một nước. Sau khi Trẫm rời khỏi nhân thế, Mạc Hi quốc sẽ giao lại cho các Khanh, mong chúng khanh hết lòng phò tá Tân Đế. Khâm thử!”

Mọi người bàng hoàng, ngẫm lại cũng thấy có lý, nước không thể một ngày không có vua. Lại trong thời gian nhạy cảm này, nhưng vẫn có một cái gì đó rất khó chấp nhận trong lòng họ.

“ Các vị đại nhân tiếp chỉ!” Lý Chính thấy không ai nói gì, liền nhắc nhở.

Lương hầu gia dẫn đầu: “ Chúng thần tiếp chỉ!”

Ngay sau đó cũng đồng loạt đi theo. Mạc Phong Tức cũng lên triều ngay sau đó, hắn mặc tang phục đứng xuống vị trí giám quốc. “ Các vị đại nhân nén bi thương! Hiện tại phụ hoàng mới băng hà, Cô trong lòng rối ren nên hôm nay không thể bàn quốc sự, phụ hoàng ra đi đột ngột, nên chuyện đăng cơ để sau hắn nói!” Bộ mặt giả tạo buồn bã của Mạc Phong Tức khiến Lý Chính không thể nhìn thẳng, biết rõ Hoàng cung là như thế nhưng vẫn không nhịn được khinh bỉ trong lòng.

Các vị trọng thần nhìn nhau sau đó có người lên tiếng: “ Xin điện hạ suy xét, Tiên đế đã hạ chỉ rõ ràng! Xin điện hạ suy nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, nén bi thương trong lòng nhập lễ đăng cơ, ổn định lòng quân!”

“ Xin điện hạ suy nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, nhập lễ đăng cơ!”

Mọi người đồng lòng hô lớn, đây chính là điều mà Mạc Phong Tức muốn. Hắn giả vờ lau nước mắt, ngẩng mặt cố nén buồn bã: “ Các vị đừng làm khó Cô!”


Lương hầu gia liền nói: “ Điện hạ, thần biết trong lòng người khổ sở! Thiên hạ chúng sinh cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của điện hạ! Chỉ mong người cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của Tiên Đế!”

Mạc Phong Tức nhìn Lý Chính, lão liền hiểu ra. Lý Chính quỳ xuống: “ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Mạc Phong Tức trong mắt đều là tham vọng, ai nói hắn không thể chứ, không phải hôm nay Mạc Phong Tức hắn ta đã nhận vạn lời tung hô rồi sao. Mạc Phong Tức gắng giọng: “Thôi được rồi, chúng Khanh bình thân! Chúng Khanh theo cung nhân thay tang phục cùng Trẫm tới gặp phụ hoàng lần cuối!”

“ Tạ ơn bệ hạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: C125: Nguy hiểm


Hoàng đế băng hà, Tân đế đăng cơ trong lúc hỗn loạn tuyên bố sẽ làm đại lễ đăng cơ sau 1 tháng Hoàng đế nhập hoàng lăng. Tiếng khóc than vang trời trong hoàng cung, dân chúng cũng khóc than. Nhưng lại có mấy ai khóc thật lòng, điển hình như Quý phi trong lòng nàng ta vui muốn chết nhưng lại là người khóc la thảm thiết nhất.

Hoa phi ngồi ôm con gái nước mắt lăn dài, nàng ta vốn có thể gả cho một nhà bình thường, làm một phu nhân cả đời chăm chồng dạy con, nhưng lại phải ở trong cung cấm này cẩn thận sống qua ngày, đến cả con trai cũng không bảo vệ nổi. Hoa phi nghe tiếng khóc thê lương của Lương quý phi hai mắt lóe lên sự hận thù, nàng biết ngay cả Thời Tịnh Kỳ cũng không thoát khỏi liên can trong cái chết của con trai nàng.

Hứa Quân Dao không khóc được nên chỉ có thể cúi đầu yên lặng, không để người ta bắt bẻ. Nàng nhớ lại thời gian trước đã để La thần y bí mật tới chữa bệnh cho Hoàng đế, La thần y có nói Hoàng đế giống như bị trúng độc hơn là bị bệnh, loại độc này đến từ Tây vực, nếu như không phải La thần y hồi trẻ đã đi nhiều nơi, đã nghe nhiều chuyện thì cũng sẽ không biết đến loại độc này, đám thái y trong cung chắc chắn cũng sẽ không bắt được ra.

La thần y cũng nói cho dù là Lão cứu chữa thì Hoàng đế cũng chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là một năm, La thần y vì chuyện của tiểu quận chúa phải rời đi, trước lúc đi lão đã nói với nàng nếu không có sự cố gì, trong thời gian ngắn Hoàng đế không chết được.


Nhưng mới qua bao lâu chứ, Hoàng đế lại bất ngờ chết như vậy, nàng nghe nói ba ngày nay Mạc Phong Tức rất chăm chỉ tới chăm sóc Hoàng đế, cái chết của Hoàng đế sẽ không phải là…. Hứa Quân Dao mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tịnh Kỳ, trong phút chốc nàng như nhìn thấy Thời Tịnh Kỳ vừa nhếch môi cười. Dù chỉ thoáng qua nhưng Hứa Quân Dao tin rằng nàng không nhìn sai.

Thời Tịnh Kỳ vừa giả vờ khuyên ngăn Lương quý phi, vừa lau nước mắt, trong lòng lại vui như mở cờ, nàng ta cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi, Thời Tịnh Kỳ vô tình bắt được ánh mắt của Hứa Quân Dao đang nhìn mình, trong lòng dần tính toán sẽ dày vò Hứa Quân Dao như thế nào.

Mạc Phong Tức có thật sự động tâm với Hứa Quân Dao không, Thời Tịnh Kỳ không biết, nhưng Thời Tịnh Kỳ chắc chắn, Mạc Phong Tức sẽ không để mình có vết nhơ nào, hắn nằm mơ cũng muốn kế vị nên sẽ không để một Hứa Quân Dao làm ảnh hưởng. Cùng lắm hắn ta sẽ lấy Hứa Quân Dao để loại bỏ Mạc Ảnh Quân, sau đó biến nàng ta thành một món đồ chơi nhốt trong bóng tối.

Ánh mắt khiêu khích của Thời Tịnh Kỳ làm Hứa Quân Dao lạnh cả người. Nàng không thể tin được lại có những con người đáng kinh tởm tới vậy, giết cha còn dương dương tự đắc như vậy. Hứa Quân Dao chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng tự an ủi bản thân chỉ chờ một chút nữa thôi, Mạc Xuyên nói rất nhanh thôi Mạc Ảnh Quân sẽ tới đón nàng, nàng và hắn cùng con sớm sẽ được đoàn tụ.

………

Ở nơi Mạc Ảnh Quân đóng quân, trong lều trại của Mạc Ảnh Quân đang xảy ra tranh cãi.

Mạc Phong Nhiên chất vấn tại sao Mạc Ảnh Quân lại đồng ý lui quân. “ Hoàng thúc không phải người không thấy cái chết của phụ hoàng có uẩn khúc, tại sao người lại đồng ý theo lời thất đệ!”


“ Mạc Phong Nhiên, ngươi có ý kiến với quân lệnh.”

“ Tiểu hoàng thúc ngoài trời đã tối đen rồi, người ám hại phụ hoàng sớm đã thu dọn hết chứng cứ rồi người biết không?”

Mạc Ảnh Quân đối mặt với sự chất vấn của Mạc Phong Nhiên, hắn không nổi giận, cũng không tỏ thái độ gì cả. “ Hai vị Vương gia vốn không phải lo cho Hoàng đế, mà là hai ngươi lo sợ Mạc Phong Tức thâu tóm thế lực, đến lúc đó hai người không thể trở mình đúng không?”

Mạc Phong Thành với Mạc Phong Nhiên nhìn nhau, Mạc Phong Nhiên cứng họng, đúng là bọn hắn lo như thế thật. Nếu như sớm vào cung nắm thóp Mạc Phong Tức thì sẽ có cơ hội thay đổi nhưng Mạc Ảnh Quân lại ra quân lệnh bắt họ lui binh. Nếu thật sự ngồi yên theo ý Mạc Phong Tức chờ tới ngày mai thì tất cả sẽ muộn mất. Mạc Ảnh Quân cười nhạt: “ Hai ngươi muốn lợi dụng bản vương?”

“ Chất nhi không giám/Tuyệt đối không có chuyện này!” Hai người đồng thanh.


Mạc Ảnh Quân cũng không vạch trần, hắn nói: “ Bản vương không quan tâm hai ngươi có toan tính gì. Còn về Mạc Phong Tức hắn giám trêu đùa trên đầu bản vương, ngai vàng đó bản vương không đồng ý, ai giám cho hắn ngồi!”

Mạc Phong Thành, Mạc Phong Nhiên giật mình cúi đầu thật sâu. Vốn biết Mạc Ảnh Quân không sợ trời, không sợ đất, nhưng lời nói của hắn hôm nay thật sự quá ngông cuồng. Như thể vận mệnh của Mạc Hi này nằm hết trong tay hắn, ngay cả ngôi vị cao nhất đó, trong mắt hắn cũng không là gì cả. Vị trí đó từ lâu đã không do Tiên đế quyết định, cũng không do văn thần bá quan trọng triều quyết định mà nằm trong tay người nắm binh quyền lớn nhất là Mạc Ảnh Quân. Chỉ là hắn có muốn tham gia hay không thôi, Mạc Phong Nhiên hiểu rằng Mạc Ảnh Quân nói như thế là Mạc Ảnh Quân lần này sẽ can thiệp vào, không biết hắn sẽ vươn tay bao xa thôi. Có một điều chắc chắn Mạc Phong Tức giám ngang nhiên uy hiếp Mạc Ảnh Quân, vị trí đó Mạc Phong Tức ngồi không nổi.

Mạc Phong Nhiên cùng Mạc Phong Thành ra ngoài, vừa vén cửa lều ra ngoài thì một vệt sáng xé ngang bầu trời đêm bắn thẳng lên trời, tỏa ra pháo hoa sáng chói. Ngay sau đó Mạc Ảnh Quân cũng phi ra khỏi lều, đẩy hai người ra nhìn về nơi phát ra tín hiệu, nơi đó là hoàng cung.

Từ xa Mạc Thất hớt hải chạy tới: “ Vương gia đó là tín hiệu của Đông Ca, Đông Ca theo Vương phi vào cung. Tín hiệu này Vương phi đang gặp nguy hiểm!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom