Cập nhật mới

Dịch Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: Chương 227


“Ông nói sao? Minh Hàm đi đầu thú rồi? Không thể nào, trước nay nó đều nhút nhát như vậy? Sao có thể là hung thủ chứ?” Kỷ Minh Chương cúp điện thoại, gọi lái xe đưa mình tới Cục hình sự trung ương, ông chỉ có duy nhất đứa con trai này, tuyệt không để nó xảy ra bất trắc gì.

Tại phòng lấy lời khai, Từ đội trưởng nghiêm nghị đánh giá thanh niên trước mặt, “Cậu nói mình là người đã giết hại năm nạn nhân trong vụ án liên hoàn mà cảnh sát đang điều tra? Cậu có biết cho khẩu cung giả có tội gì không?”.

Nhìn tới nhìn lui, vẫn không có chỗ nào giống với tên giết người máu lạnh, vị tiểu thịt tươi trước mặt này cách một hôm vẫn còn nổi như cồn trên màn ảnh nhỏ mà, con trai nhỏ của mình còn rất hâm mộ cậu ta.

“Tất cả đều là sự thật.

Anh Minh Hạ không liên quan gì đến chuyện này, các ngươi bắt lầm người rồi.

” Kỷ Minh Hàm lạnh lùng quyết tuyệt, như thể thế gian này không còn gì khiến cậu lưu luyến.


Đã từng, từng tồn tại một người khiến con tim này lỡ nhịp, bất quá chợt đến rồi vội đi, hữu duyên nhưng chẳng phận, còn mỗi cậu đem lòng vấn vương.

“Những vật chứng này chúng tôi sẽ đem qua bộ phận pháp chứng xử lý, hiện tại sẽ tạm giam cậu cho đến khi có kết quả.

” Từ đội trưởng thở dài, thanh niên tao nhã trói gà còn không chặt thế này, làm sao thủ pháp lại cao siêu đến nổi có thể giết được mấy mạng người.

Kỷ Minh Chương nhờ vào mối quan hệ cấp cao, được người dẫn vào thăm đứa con trai ông yêu thương nhất trong sinh mệnh, “Tiểu Hàm, sao con lại ngu ngốc vậy, mau nói với bọn họ những lời trước kia đều là bịa đặt, con đừng làm ta lo lắng mà.

” Kỷ bộ trưởng đỉnh đỉnh đại danh, khí thế hơn người giờ khắc này trông vào chẳng khác vị cha già nhìn đứa con mình bị trách phạt mà không thể che chở.

“Cha à, tiểu Hàm không hối hận, những kẻ kia đã bắt nạt Kỷ gia lâu như vậy, sẽ có một ngày, bọn chúng hại chết luôn cả chúng ta.

Tiểu Hàm sẽ không để ai làm hại cha cùng anh Minh Hạ.

” Kỷ Minh Hàm vẻ mặt ôn nhu, chứa chan thâm tình, nói ra những lời khiến Kỷ Minh Chương đau nhói tâm can, ông không kiềm được nước mắt khi thấy con trai làm ra việc cực đoan như vậy.

“Là cha sai rồi! Cha sai rồi.

.

” Ông nhắm mắt lại bất chấp nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra, “Cha ơi đừng khóc, tiểu Hàm sẽ đau lòng.


” Kỷ Minh Hàm đôi mắt đỏ hoe, nín nghẹn không để bản thân mình yếu đuối trước mặt ông.

“Những gì bọn họ uy hiếp cha, con đều biết cả, con sẽ không để cha chịu khổ vì con cùng anh Minh Hạ, con phải thay trời hành đạo, giải quyết hết thảy những tên độc ác kia.

” Kỷ Minh Hàm mỉm cười, đôi mắt cậu lúc này cũng mang theo ý cười, như thể dùng mạng mình đổi lấy yên bình cho cha cùng anh họ là chuyện có lời.

“Tiểu Hạ, con yên tâm, cha nhất định sẽ bảo vệ con.

” Kỷ Minh Chương dằn xuống nước mắt, lần nữa nhìn đứa con gầy yếu mình yêu thương.

Sau đó, đón xe quay trở lại nhà chính, chạy một mạch vào thư phòng, mở khóa mật mã, đem toàn bộ văn kiện quan trọng mấy năm nay ông cất giấu ra.

Ông thở dốc, nắm chặt hồ sơ trong tay, xem qua một lượt rồi cho tất cả vào hộp cứng, có thứ này, ông sẽ xin chính phủ giảm án cho tiểu Hàm, dù có đem bản thân mình chôn cùng, dù có vạn kiếp bất phục, ông cũng phải bảo vệ tiểu Hàm đến giây phút cuối cùng.

“Cộp, cộp, cộp” âm thanh đế giày chạm xuống sàn gỗ khiến Kỷ Minh Chương chú ý đến sự hiện diện của người trước mặt, “Sao cậu lại ở đây? Bảo an đâu? Quản gia Trương?”“Đừng gọi nữa, ông cho rằng tôi đến đây mà không có sự chuẩn bị sao? Ha ha.


” Tề Chính Kiệt cười đến nứt nẻ, vẻ mặt hung ác trừng ông ta.

Kỷ Minh Chương theo phản xạ, ôm chặt tư liệu đang cầm, lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm tủ gỗ, ông mới nhận ra mình hết đường tránh né rồi.

“Chậc, nên khen là cha con tình thâm, hay là ông già đến lú lẫn, vô tri? Có biết phản bội tổ chức sẽ có kết cuộc thế nào không? Bi kịch của anh trai mình ông vẫn còn chưa ghi nhớ sao?” Tề Chính Kiệt móc ra khẩu súng trong túi áo khoác, nhẹ xoay chuyển như thể món đồ mình cầm trên tay chỉ là que kẹo hay móc chìa khóa.

“Năm xưa, lúc Kỷ Minh Chi ngu ngốc muốn rời khỏi tổ chức, hậu quả phải đem cả Kỷ gia mười bốn nhân mạng chôn cùng, chẳng phải lúc đó, ông đã mạnh mẽ nói, mình có thể thay anh trai tiếp tục công việc nội gián ở chính phủ sao? Hay vì lúc đó muốn giữ mạng cho hai tôn tử của Kỷ gia mà xuống nước nhúng nhường, hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, muốn phản bội tổ chức?” Tề Chính Kiệt vừa dứt lời, liền nổ súng bắn vào lồng ngực ông ta, “Pằng” viên đạn lửa nóng hổi xuyên thủng lồng ngực, làm Kỷ Minh Chương đau đớn buông tập hồ sơ trong tay, ngã quỵ xuống đất.

Vừa hồi thần, ông nhịn đau, nhấc tay gom lại các giấy tờ đã rơi đầy đất, bỗng nhiên, bàn tay bị người giẫm lên nhói từng khớp xương: “Ông nghĩ mình còn mạng để đi tự thú sao?”Tề Chính Kiệt chĩa súng thẳng vào đầu Kỷ Minh Chương, ánh mắt lạnh giá vô cảm, nhấc tay bóp còi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: Chương 228


“Đoànggg” tiếng súng mạnh mẽ nổ ra cùng với âm thanh viên đạn xuyên thấu thân thể.Lê Chính Kiệt trừng lớn mắt chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giữa lồng ngực mình máu tươi không ngừng đổ xuống.Gã nâng tay ôm lấy vết thương, dứt khoát nhắm thẳng vào Kỷ Minh Chương, ý định nổ thêm phát súng nữa, lại bị âm thanh của Dạ Vũ quấy nhiễu: “Ngươi lần này thật sự thua rồi.”Gã quay đầu lại nhìn toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát bao vây, Từ đội trưởng cùng anh em Cố gia, Dạ Vũ, Kỷ Minh Hạ đều có mặt.“Lê Chính Kiệt, anh mau bỏ vũ khí xuống, đưa tay chịu trói, nếu không…” Từ đội còn chưa nói hết câu đã thấy gã ta xoay người muốn thủ tiêu Kỷ Minh Chương đang ngã dưới đất.“Đoàng!” một viên đạn bắn ra khỏi họng súng, xuyên thủng cánh tay cầm súng của Lê Chính Kiệt, “Aaaa” làm gã ta la lên một tiếng đau đớn.Cảnh sát chạy tới còng tay gã lại, Kỷ Minh Hạ đến gần nhị thúc hơn mười năm nay anh quyết tâm không nhìn mặt, “rầm” tiếng đầu gối đập mạnh vào sàn gỗ vừa nghe vào tai liền biết người này đã dụng lực cỡ nào, anh vừa quỳ xuống, tiếp theo liền dập đầu thật mạnh trước người chú cao thượng này: “Con xin lỗi chú! Đã trách lầm người lâu như vậy.”Nếu không phải Cố Thanh Huyền nói cho anh biết sự thật năm xưa, thì ra người theo tổ chức hắc ám ngay từ đầu không phải là Kỷ Minh Chương, mà là cha ruột của anh, Kỷ Minh Chi.


Bất quá sau khi ông nhận ra sự xảo quyệt cùng đen tối của tổ chức, khi muốn dứt ra đã không còn kịp nữa, tự hại cả Kỷ gia chôn cùng.Là người chú mà anh vẫn luôn căm hận vì muốn bảo vệ cho hai giọt máu Kỷ gia là anh cùng tiểu Hàm, đã bất chấp tất cả, thay thế cha anh tiếp tục phục vụ cho tổ chức kia, mới khiến cho hai người bọn họ không trở thành cô hồn dạ quỷ.Thù hận che mờ mắt, sự thật bị bao phủ tận đáy sâu một khi vừa lộ ra ánh sáng, đã khoét đi không ít máu thịt của Kỷ Minh Hạ, anh đã không còn mặt mũi nào nhìn vị chú cao cả hy sinh tất cả tương lai cùng cuộc đời của mình, chỉ để đánh đổi sự hiểu lầm cùng căm phẫn của anh.“Ta không trách con, bảo vệ con cùng tiểu Hàm là trách nhiệm của ta, Kỷ gia không thể diệt vong.” Kỷ Minh Chương đau khổ đưa tay chạm lên đỉnh đầu cháu trai tài giỏi, ông rất tự hào về a Hạ, trong tâm trí ông, sự thành công của Kỷ Minh Hạ khiến cho anh trai, chị dâu ở dưới suối vàng nở mày nở mặt, như thế họ mới yên lòng nhắm mắt.Cố Thanh Huyền cũng tiến lại gần đỡ anh: “Đều đã qua rồi”, quá khứ đau thương đã qua rồi, từ giờ trở đi, trong sinh mệnh của bọn họ, mỗi ngày chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.

Chấp niệm kia, cũng nên buông xuống, mới có thể nhìn thấy tương lai rực rỡ, đầy sắc màu.Lê Chính Kiệt lúc đi ngang qua Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn hai người bọn họ, như thể muốn phanh thây xẻ thịt họ ra, đặc biệt là Dạ Vũ.Dạ tiểu yêu tinh cũng đâu phải hạng vừa, muốn đọ xem mắt ai to hơn sao? Trừng cho chết ngươi, hừ hừ, Dạ Vũ nhếch mày lên lườm huýt lại gã ta, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống.Đột nhiên một bàn tay che lại đôi mắt, ủa sao tối đen vậy? Trong lúc Dạ tiểu yêu tinh còn đang tự hỏi, Cố Huyền Mặc đã hướng mắt nhìn Lê Chính Kiệt, chỉ thấy gã ta cười gian trá, khẩu hình như đang nói: “Chúng ta còn chưa xong đâu..”Dạ Vũ kéo bàn tay che mắt mình ra, nắm cổ tay Cố Huyền Mặc, cười tủm tỉm lấy lòng: “Anh còn chưa khen em đó nha, có phải em rất giỏi không?”“Ân, trừ lái xe ra, cái gì em cũng giỏi.” Cố lão công cực kỳ hợp tác mà tâng bốc bạn trai, không quên xoa xoa đầu y hai cái.Dạ Vũ hừ hừ đắc ý, y nhớ lại giây phút trời cao trêu người.

Tại khoảnh khắc hướng mắt nhìn vào đồ vật trong hộp, Dạ tiểu yêu tinh có chết cũng chẳng thể ngờ tới lại là chiếc ban chỉ khắc chữ LÊ to tướng.Tại sao bà vú giúp việc ở Kỷ gia lại cất giấu thứ này? Rốt cuộc có quan hệ gì với vụ thảm sát năm xưa, bên dưới món đồ, là mẩu giấy cũ kỹ, ghi dòng chữ đã phai nhòa nét mực tây: “Cùng chung chí hướng, phát dương quang đại.


Lê Hiện thủ bút, kính tặng A Chi”Theo trí nhớ mờ ảo, đoạn có đoạn không của bác nông dân kể lại, năm đó, vì muốn cứu chữa cho ông đang mang bệnh nặng mà bà vú đã trộm đi vật này ở Kỷ gia, xin nghỉ việc về quê, mấy năm sau đó tích cóp đủ tiền, bọn họ đã chuộc lại đồ vật này, định đem trả lại chủ cũ thì mới hay tin, Kỷ gia đã bị sát hại.Hóa ra đến sau cùng, chủ mưu của toàn bộ sự việc, thôn tính hết thảy bọn họ như những quân cờ trên bàn đấu đến dở sống dở chết đều là Lê gia gia chủ, Dạ Vũ vẫn nghĩ mình nhanh như vậy có thể diệt trừ Lê gia, lại chẳng hề hay biết, tự lúc nào, đã giúp đỡ họ lui vào sau hậu trường, tiếp tục công tác nuốt chửng quốc gia.


Tổ chức này, cũng nên bị phơi bày trước ánh sáng rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: Chương 229


Tết Đoàn viên vừa qua không lâu, không khí náo nhiệt khi vào cuối năm gần như bao trùm cả S thành, tuy nhiên, lại bị chấn động bởi danh sách về đường dây tổ chức cấp cao tham ô ngân sách quốc gia.

Sau khi hồ sơ tuyệt mật được Kỷ Minh Chương nộp lên chính phủ trung ương, hàng loạt gương mặt tên tuổi nổi tiếng, cả thảy hơn mười người đều bị bắt giữ trong nhà tù chính trị.

Kẻ cầm đầu Tề Hiện cùng con trai ông Tề Chính Kiệt là hai người tương đối đặc biệt, đại diện tổ chức liên hệ với nước ngoài, tội danh bán nước, hay nên gọi phản quốc là nặng hơn tất cả.

Lợi dụng chức vị trong các cơ quan cấp cao của những thành viên ban chấp hành, thông qua cùng ký kết chuyển giao những khu vực chiến lược cho nước ngoài, tội trạng nghiêm trọng đến mức nhận án tử hình.

Kỷ Minh Chương cùng Kỷ Minh Hàm đều không thể thoát tội, dù cho bọn họ có nỗi khổ riêng, bất quá án tù là nhất định phải nhận, Kỷ Minh Hạ đêm ngày tìm kiếm tài liệu, hy vọng có thể giảm án cho hai người đến mức thấp nhất có thể.

Dạ Vũ đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, y tự mình đến nhà giam thăm Kỷ Minh Hàm, chẳng phải thị uy hay thương hại, chỉ là còn những khúc mắc, Dạ Vũ muốn hỏi cậu ta rõ ràng.


“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại giết bọn họ không?” Dạ Vũ nhìn thanh niên vốn dĩ dương quang ôn nhu, sáng lạng, giờ khắc này có phần tiều tụy, suy kiệt.

“Ma quỷ, những kẻ đó đều là ma quỷ…” Kỳ Minh Hàm ôm đầu, tâm thần rối loạn khi nhớ lại kết cuộc kiếp trước.

“Là bọn họ dùng tôi uy hiếp phụ thân tự sát trong tù, sau đó thuê y tá tiêm thuốc độc cho tôi, tạo thành hiện trường tự tử, Kỷ gia sao phải chịu thảm cảnh đó? Tại sao? Rốt cuộc chúng tôi có lỗi lầm gì?” Kỷ Minh Hàm khóc rống, cậu nén nỗi đau khi nhìn từng thân nhân của mình bị sát hại, cậu không dám khóc trước mặt cha, sợ làm ông lo lắng.

Lão thiên gia cho cậu tái sinh trên cõi đời này, chính là thay trời hành đạo, tiêu diệt đám ác ôn kia.

Nhân quả tương báo, kiếp trước kiếp này, đâu là hư, đâu là thực, người đời bi lụy u mê, ân oán thù hận khiến họ không ngừng dằn vặt, giam cầm bản thân trong nhà lao ký ức.

Thanh niên trước mặt này, đã từng là thiên chi kiêu tử, lý ra sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh, vì cớ gì lại đi đến tận cùng sinh mệnh, là do sự xuất hiện của mình sao? Dạ Vũ vẫn luôn tự hỏi, y không phải thánh nhân, nhưng cũng không muốn làm kẻ ích kỷ, coi như trả lại món nợ kiếp trước cho Kỷ Minh Hàm đi.

Dạ Vũ rời khỏi nhà giam, như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ cùng Cố Huyền Mặc chuẩn bị đón giáng sinh, tất niên, rồi tới giao thừa mừng năm mới.

“Còn hơn hai tháng mới tới cuối năm, có phải bây giờ chuẩn bị là hơi sớm rồi không?” Cố Huyền Mặc phát hiện sự kỳ lạ toát ra trong thái độ của Dạ Vũ, dù hắn không dám khẳng định mình hiểu y nghĩ gì, bất quá vài cử chỉ bất an, luống cuống làm sao qua được mắt hắn.

“Huyền Mặc, mỗi ngày bên anh, em đều thật vui vẻ, em muốn trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta ở cạnh nhau.

.

” Dạ Vũ còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt nghi ngờ của Cố lão công soi đến hiện nguyên hình.

“Bữa em té trúng đầu sao? Lại đây anh xem.


” Cố Huyền Mặc khẳng định, một là Dạ Vũ có vấn đề che giấu, hai là kẻ nào đang đội lốt lão bà nhà hắn, chắc chắn là như vậy!“Anh mới té trúng đầu, cả nhà anh mới té trúng đầu.

.

” Dạ tiểu yêu tinh tức giận xù lông, nhào vào đánh đánh đấm đấm Cố Huyền Mặc, y vừa hiền dịu, xuống nước liền chẳng xem mình ra thể thống gì.

Một hồi tranh cãi không đi đến đâu liền theo lối mòn quá quen thuộc, kết thúc bằng trận giao đấu kịch liệt, nảy lửa trên giường, bất quá, lửa này là lửa gì, không cần nói chúng ta ai cũng hiểu.

Hôn lễ của Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ bị người nào đó gấp rút phải tổ chức trước thềm năm mới, Cố tổng nào có thể qua loa bày bố cho xong chuyện đại sự cả đời người chỉ có một lần này, thế nên hắn đành phải ưu tiên cưới hỏi, hoãn hết những cuộc hội nghị, dự án, tất tần tật đều chuyển để sang năm hẳn tính.

Thánh đường tại hòn đảo giữa biển nguy nga tráng lệ, Cố Huyền Mặc chính là mua riêng hòn đảo tư nhân này, dùng để làm nơi nghỉ dưỡng, có trực thăng từ S thành đưa rước người, có du thuyền sang trọng làm phương tiện giao thông, phải nói là chu đáo hết ý.

Người đến dự không quá đông đúc, đa số là người quen thân với gia tộc Cố thị.

Dạ Vũ ở thế giới này là cô nhi, không có thân nhân, toàn bộ đều do Cố Huyền Mặc sắp xếp.


Nhìn đôi tân nhân nắm tay bước lên lễ đường trang trọng, Cố Thanh Huyền đứng một bên nắm tay Kỷ Minh Hạ, vừa chúc phúc cho anh trai cùng anh dâu, vừa ảo tưởng đến tương lai của mình cùng A Hạ.

Sát bên cạnh, Kỷ Minh Hạ mỉm cười, choàng tay ôm lấy cậu vào lòng, “không cần hâm mộ, hôn lễ của chúng ta sẽ hoành tráng hơn thế này.

” Dứt lời, anh đặt lên đỉnh đầu người yêu nụ hôn thành kính cùng trân trọng.

Tại chủ vị, Cố Huyền Mặc trao nhẫn cho Dạ Vũ, ánh mắt hắn nhìn ái nhân như trân bảo thế gian, cuộc đời này, hắn chẳng mong cầu điều gì xa xôi vạn dặm, chỉ muốn nắm tay người này đi đến trọn kiếp nhân sinh.

Dạ Vũ đôi mắt nâu ngậm cười ngọt ngào, dùng môi mình chạm lên môi lão công, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, hai con người vĩnh kết đồng tâm.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: Chương 230


Hồng Nhiên đang ở trong không gian vô định ngủ gà ngủ gật, nhìn quỹ tích vận mệnh đoán chừng nó còn phải đợi thêm sáu – bảy chục năm mới chờ được ký chủ nhà mình vui chơi trở về.Đang thẫn thờ luồn kim xỏ chỉ giết thời gian, chẳng bao lâu liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc đến nổi hóa thành tro nó cũng nhận ra, “ký…ký..ký..chủ?”Không phải mình hoa mắt chứ, Hồng Nhiên ra sức dụi dụi mắt dù hiện tại nó chỉ là vật vô hình, không có bản thể, vẫn vô cùng nhập tâm vào vai diễn.“Ân, ta đã trở lại.” Dạ Vũ vẻ mặt u sầu, không biết hành động của y là đúng hay sai, bất quá, tại thời khắc đưa ra quyết định, bản thân đã không còn đường để hối hận.“Sao..sao..người lại…” Hồng Nhiên lấp bấp chẳng biết phải hỏi thế nào, ký chủ nhà nó chỉ bị ngốc tí thôi mà.“Ta dùng pháp bảo Xoay Chuyển Càn Khôn, đánh đổi quỹ tích nhân sinh của mình, tạo ra kết cuộc mới cho cha con Kỷ Minh Hàm.” Dạ Vũ âm trầm kể lại, vẻ mặt đăm chiêu thoạt nhìn cực kỳ căng thẳng.“Mạn phép hỏi ký chủ, người đã làm thế nào?” Hồng Nhiên vừa nghe xong chợt thấy lùng bùng lỗ tai, với chỉ số IQ cao đến âm vô cực của chủ nhân, nó không quá đánh giá cao kế sách của y.“Chính là quay ngược quá khứ, biến Lê Chính Kiệt thành kẻ sát nhân thay thế cho Kỷ Minh Hàm, rồi xóa toàn bộ thông tin của Kỷ Minh Chương khỏi hồ sơ tổ chức hắc ám, kết quả vẫn là Lê gia sụp đổ, Cố thị huy hoàng.” Cố Huyền Mặc như cũ trở thành tổng tài đứng đầu S thành, dưới sự trợ giúp, tham mưu của Kỷ Minh Hạ cùng tài năng nghiên cứu siêu phàm của Cố Thanh Huyền dẫn dắt tập đoàn Cố thị phát dương quang đại, tiến xa tầm cỡ quốc tế, chỉ là trong nhân sinh bọn họ, đã hoàn toàn biến mất một người gọi là Dạ Vũ.“Chậc, chậc.


Ta không ngờ ký chủ vậy mà cao thượng quá sức tưởng tượng, thành toàn cho tên khốn kia cùng tiểu tam?” Hồng Nhiên ngoài cuộc vô tri, khó có thể tiếp thu sự hy sinh của chủ nhân nhà mình.“Mới không phải, cho dù có ta hay không, Huyền Mặc chắc chắn cũng sẽ không ái thương người kia.

Hừ hừ.” Sự thật chứng minh, một đời một kiếp, không có Dạ Vũ, Cố Huyền Mặc không hề kết hôn với bất kỳ người nào, kể cả Kỷ Minh Hàm, đừng nói kết hôn, thậm chí động tâm cũng chưa từng.

Quả nhiên người kia nói được làm được, trong sinh mệnh của Cố Huyền Mặc, trái tim hắn chỉ đập loạn nhịp vì một người mang tên Quân Dạ Vũ.“Ký chủ, ta biết chuyện này nói ra cũng bằng thừa, chỉ là nếu không nói liền khó chịu trong lòng.” Hồng Nhiên ấm ức nãy giờ, nhất quyết phải nói ra mới được.“Ân, ngươi nói?” Dạ Vũ thắc mắc, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng hay sao?“Thực ra theo như lời kể của người, hẳn là không cần phải nghịch thiên chuyển mệnh tốn công như vậy, chi bằng người tìm hai thân phận mới cho cha con Kỷ gia, giúp họ thoát khỏi chốn lao tù, tính ra chỉ tốn chưa tới phân nửa năng lượng hiện tại…” Hồng Nhiên dù biết tư duy của chủ nhân không cao, chỉ là không nghĩ tới lại thấp như vậy.“Ừ nhỉ, sao lúc đó ta không nghĩ ra?” Dạ Vũ lúc này mới gõ đầu mình mấy cái thật kêu, y thế mà chưa từng nghĩ đến lách luật, cứu hai người kia ra ngoài, chi bằng nói, làm một công dân nghiêm túc, chấp pháp nghiêm minh mấy chục năm, đã quên mất những mánh khóe lõi đời này.“Thôi, người đừng tự trách, dẫu sao đó cũng một trong những vị diện mà người phải trải qua, không phải hiện thực, càng không phải nơi chủ nhân gắn kết suốt đời.” Hồng Nhiên tu tâm dưỡng tính đã lâu, rốt cuộc cũng có thể nói ra vài lời được Dạ Vũ cho là tiếng người.“Vậy hiện tại, chúng ta còn phải trải qua bao nhiêu thế giới nữa, mới tích lũy đủ năng lượng linh hồn của Huyền Mặc?” Đây mới là câu hỏi y thắc mắc nhất, dồn tất cả tâm huyết, chỉ vì mục tiêu cuối cùng là đây.“Đã đủ, trong lúc ở thời không hỗn loạn này, mỗi ngày đối diện Lốc xoáy Đọa Kiếp, ta đã thu đủ năng lượng hồn phách của hắn.” Hồng Nhiên nói ra những lời làm Dạ Vũ mừng đến phát khóc, cầu được ước thấy, sau bao lâu, cuối cùng cũng có thể tích đủ rồi sao? “Hồng Nhiên tuyệt vời, ngươi là giỏi nhất! Sao ngươi có thể tài giỏi như vậy chứ?”“Ân, tại vì ta không phải là người..” Hồng Nhiên lời ít ý nhiều, khiến Dạ Vũ còn chưa kịp thông suốt đã đưa người truyền tống về thế giới căn nguyên.Nơi ban sơ bắt nguồn mọi thứNơi lần đầu ánh mắt chạm nhauNơi đôi tim xao xuyến lỗi nhịpNơi nhân duyên sâu đậm bắt đầu.Nơi ký ức tưởng chừng quên lãngNơi tạo hóa thử thách bất khamNơi Thiên thành phong nhã uy nghiNơi mở đầu Hoa Thần chi áiCó một vị thần Quân Dạ Vũ…(HOÀN)Đôi lời tác giả: Thế giới hiện đại nơi Dạ Vũ đỡ đạn cho Cố Huyền Mặc rồi bắt đầu chuỗi ngày xuyên nhanh thực chất chỉ là một vị diện mà Quân Dạ Vũ vô tình tiến vào, vì trục trặc mà đánh mất ký ức.


May mắn dưới sự chỉ dẫn của Hồng Nhiên mà vượt qua tất cả nhiệm vụ, Dạ Vũ thay đổi kết cục bi thảm của các tiểu Hoa thần (Phần 1) và tích lũy hồn phách cho Cố Huyền Mặc (Phần 2).


Sang Phần 3, mọi người sẽ hiểu rõ nguồn gốc của toàn bộ câu chuyện, từ quá khứ vị lai, tới tương lai vô định.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom