Cập nhật mới

Dịch Full Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 440: C440: Còn bảy


Vút!

Dưới tác dụng lực đàn hồi của dây thun, cơ thể Giang Hạo nhảy lên không trung! Lập tức vọt lên trên trăm mét!

Hắn tóm chặt lấy cửa sổ khoang hành khách, bì cân cũng theo đó lùi về độ dài ban đầu.

Phía dưới, mèo không cam lòng va chạm vào cái bệ của bánh xe khổng lồ, sắt thép và sắt thép ra tiếng vang keng keng, khoang hành khách không ngừng lắc lư.

Giang Hạo chui người vào khoang hành khách.

Không đợi ngồi vững, hắn nhìn xuống —

Đúng như hắn tinh toán, ban ngày bánh xe khổng lồ bất động, con mèo kia lại lợi hại như thế nào, cũng không nhảy được đến chỗ cao như vậy, chỉ có thể đụng vào cái bệ của bánh xe một cách vô ích.

Công trình kiến trúc ở đây đều cực kì kiên cố, tuy rằng mái ngói, cửa sổ cùng với đủ mọi vật trang trí đã bị Mary và mèo phá hỏng, nhưng kết cấu bản thân kiến trúc không hề hư hỏng, gồm cả cái bánh xe cao chọc trời này.

Cho nên hắn chọn nơi này, tạm thời rất an toàn.

Giang Hạo ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Kế tiếp, hắn chỉ cần tìm một chỗ trốn trước khi buổi tối đến, hoặc là không cần tìm, trực tiếp trốn trong khoang hành khách này.


… Không phải, chờ đã.

Hắn có cần đợi đến buổi tối không?

Ngày hôm nay Mary ăn thiệt thòi lớn như thế, buổi tối chắc chắn nó sẽ quậy công viên long trời lở đất! Hắn hà tất bất chấp nguy hiểm ở lại cùng những người đó?

Nhưng mà…

Cứ đi như vậy, làm sao hắn có thể cam tâm?

Vốn dĩ vào trò chơi là hướng về phía mảnh ghép trò chơi và đạo cụ của Bạch Ấu Vi, không ngờ ra quân bất lợi, chẳng những không lấy được mảnh ghép trò chơi, ngược lại tổn hao một cái đạo cụ.

Nếu bây giờ ra khỏi trò chơi, hắn phải dùng một mảnh ghép trò chơi!

Giang Hạo chỉ nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng!

Cái mất nhiều hơn cái được!

Hắn ta không thể cứ đi như vậy, chỉ bằng cơ thể bị thương như thế này, hắn phải quay lại tìm Bạch Ấu Vi tính sổ!

Bây giờ Bạch Ấu Vi đang ở đâu?

Nghĩ tới đây, Giang Hạo một lần nữa đứng dậy, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài.

Tầm nhìn của bánh xe khổng lồ rộng mênh mông, hắn thấy Mary và mèo rời khỏi đây, hình như bị người nào đó dẫn ra, cái hướng kia là… Là… Thuyền hải tặc?

Trên thuyền có người đang kêu gào, hình như là Đàm Tiếu?

Bạch Ấu Vi cũng ở trên thuyền?

Giữa lúc Giang Hạo nheo mắt muốn nhìn kỹ, trên nóc khoang hành khách đột nhiên bịch một tiếng! Ngay sau đó một cánh tay túm lấy cửa sổ!

Là La Bân!

La Bân bò lên rồi!


Ở độ cao này! Tên này điên rồi sao?!

Cho dù muốn tìm chỗ trốn, cũng không nhất thiết phải bò lên tận đây!

Trong lòng Giang Hạo kinh hãi, trố mắt đứng nhìn nửa người La Bân chui vào —

Cánh tay La Bân cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt âm trầm lạ thường, chất vấn: “Vì sao mày có đạo cụ đó?”

“Đạo cụ gì cơ?” Giang Hạo miễn cưỡng cười, hai tay đan cài sau lưng, “Tao không hiểu mày đang nói cái gì…”

“Sợi dây thun ban nãy!” La Bân đột nhiên rống giận, “Dây thun có thể cuốn lấy đồ vật! Có thể kéo dài vô hạn! Rõ ràng là đạo cụ của A Cường, tại sao ở trong tay mày?!!”

“Bởi vì…” Giang Hạo lui về phía sau nửa bước, “Đó là bởi vì…”

La Bân tới gần anh: “Bởi vì sao?!”

“Bởi vì…”

Giang Hạo đột nhiên nở nụ cười, anh vươn tay về phía La Bân: “Nguyên do bởi vì cái này –“

Một cái ống sắt đột nhiên vụt ra!

Đâm bụng của La Bân! Đẩy anh ta ra khỏi khoang hành khách, té xuống!

Giang Hạo nhếch miệng lên cười nhạt, không nhanh không chậm thu hồi ống sắt.


Hắn đi tới cửa khoang trống rỗng, châm chọc trả lời: “Đương nhiên là bởi vì… Có người giết nó chứ sao, ngu xuẩn.”

Đúng lúc này!

Một bàn tay đột nhiên túm lấy mắt cá chân hắn!

Sắc mặt Giang Hạo trắng toát!

Phản xạ có điều kiện giơ chân muốn tránh, khí lực đối phương lớn hơn hắn, chợt kéo một cái! Cả người hắn bị lôi đi! Chỉ có cánh tay túm chặt vào khung cửa!

“Buông ra! Mày buông ra!!!” Giang Hạo hoảng sợ kêu to!

Hai mắt La Bân đỏ đậm, túm chặt mắt cá chân hắn!

Giang Hạo muốn lấy ra vũ khí hoặc mảnh ghép trò chơi trong găng tay! Nhưng mà cần hai găng tay đan chéo nhau mới có thể sử dụng!

Tay hắn sắp không giữ nổi nữa, kêu thảm bị La Bân kéo xuống!

Hai cơ thể song song rơi xuống từ bánh xe khổng lồ —
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 441: C441: Nhắm mắt dưỡng thần


“Vi Vi, chị có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đàm Tiếu nhìn về phía xa xa.

“Hình như có người kêu một tiếng.”

Bây giờ họ đang ở trên một con thuyền hải tặc ở đảo thám hiểm, ngay gần hồ nước, cho nên địa thế hơi thấp, chỉ có thể nhìn mảng thực vật xanh um cùng với đường ray xe cáp treo nhấp nhô cao thấp.

“Mau vào trong, đừng để ý những thứ kia!” Bạch Ấu Vi nóng nảy thúc giục, “Ban nãy cậu đã phá một lá cờ hải tặc, đừng để Mary cưỡi mèo chui vào!”

Đàm Tiếu lập tức đùn đẩy trách nhiệm: “Là hai người Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang tháo đồ đạc vứt lung tung, cho nên tôi vừa chạm nhẹ vào nó, lá cờ đã đổ!”

Bạch Ấu Vi nói: “Cậu có thể không chạm vào nó?”

Đàm Tiếu trả lời: “Tôi thấy hình như nó sắp rơi xuống, cho nên đụng đụng xem nó có rơi hay không, ai ngờ nó rơi thật!”


Bạch Ấu Vi nhắm hai mắt, “Trong vòng mười phút tôi không muốn nghe thấy cậu nói bất kỳ một câu nào!”

Đàm Tiếu: “…”

Bạch Ấu Vi vịn cầu thang đi xuống dưới boong tàu.

Đàm Tiếu gãi gãi đầu, đuổi theo cô lại nói: “Vi Vi, tôi thấy hình như chị không cần gậy chống cũng bước đi được, chỉ là hơi chậm…”

Bạch Ấu Vi xoay người, lạnh giọng cường điệu: “Mười phút!”

Đàm Tiếu yên lặng sờ sờ cái mũi của mình.



Bạch Ấu Vi đi xuống tầng dưới của boong tàu.

Ở đây tái hiện nguyên trạng cảnh tượng sinh hoạt của hải tặc thời xưa. Ví dụ, đóng bản đồ kho báu trên tấm ván, trong khoang có nhật ký của thuyền viên, trong phòng chất đống một ít vàng bạc châu báu, rất thích hợp để du khách chụp ảnh.

Chẳng qua đối với Bạch Ấu Vi, ưu điểm lớn nhất của nơi này là cửa ra vào đủ hẹp, con mèo kia không vào được.

Thẩm Phi ngồi dựa vào thành tàu, sắc mặt tái nhợt hít thở từ từ.

Anh nghe tiếng Bạch Ấu Vi và Đàm Tiếu, mắt nhìn sang, giọng vô lực hỏi: “Nơi đây an toàn sao?”

“An toàn!” Bạch Ấu Vi đi xuống cầu thang, cũng không còn sức, cô đi lại đau đớn, sọ não đau, cả người đều đau.

“Dựa theo lời giải thích trước đây của quan giám sát, tất cả kiến trúc trong cái công viên này rất kiên cố, không tồn tại nguy hiểm sụp đổ, mà mèo tạm thời không vào được, có lẽ chúng ta an toàn.”


— nếu không đủ kiên cố, Mary chỉ cần bảo mèo phá hủy tất cả kiến trúc, làm cho người chơi không có chỗ ẩn nấp, là thắng được trò chơi. Đây là sự mất cân bằng quá lớn.

Thẩm Phi nghe xong, chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bạch Ấu Vi không muốn nhìn thấy cậu ta nhắm mắt, mặc dù biết bởi vì mệt mỏi, cộng thêm trên người bị thương, nhưng cậu ta nhắm mắt có cảm giác giống như đã chết.

Cô không muốn em trai của Thẩm Mặc chết.

Ít nhất đừng chết trước mặt cô.

“Cậu từng vào mê cung chưa?” Bạch Ấu Vi hỏi anh.

Mắt Thẩm Phi mở ra một khe hở, nhìn về phía cô, “Đi vào…”

“Mấy lần?” cô hỏi lại.

Thẩm Phi suy nghĩ một lúc, “Một lần… Tại Thượng Hải, lúc bị giam cầm ở trong mê cung, tôi cho rằng mình không sống nổi… Sau đó, Giáo sư Tống và người của tổ hành động đặc biệt phá giải mê cung, mang theo những người khác cùng rời đi, tổng cộng có hơn một trăm người!.. Về sau những người này cũng trở thành thành viên chủ chốt của tổ chức.”

Bạch Ấu Vi cười: “Mê cung ở Thượng Hải đúng là tạo phúc cho nhân loại.”


Tăng lên thể lực cho hơn một trăm người.

“Cậu rất may mắn, nếu chưa từng vào mê cung, cho dù dùng bùn trị liệu, vết thương như thế này rất khó khỏi hẳn.” Bạch Ấu Vi yên tâm, giọng thản nhiên nói, “Nghỉ ngơi thật tốt đi! Mọi thứ sẽ tốt hơn nhanh thôi.”

Thẩm Phi nhìn cô, giật giật môi, muốn nói tiếng cám ơn.

Mà Bạch Ấu Vi đã nhắm mắt lại, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Anh không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy sẽ quấy nhiễu cô, sau cùng, kinh ngạc nhìn cô một lúc, cũng nhắm hai mắt lại.

Vài giây sau đó —

Thân thuyền chợt lắc lư!

“Chuyện gì xảy ra?!” Đàm Tiếu kinh ngạc nhảy dựng lên, nhấc chân định chạy ra ngoài!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442: C442: Cửa sổ bên trái


“Trở về!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Đi ra chịu chết sao?! Quay về chỗ ngồi cho tôi!”

Lại một đợt va đụng!

Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!!!

Mảnh gỗ vỡ tan, tiếng mèo kêu kéo dài, hình như tiếng kêu chói tai vang lên trên đỉnh đầu.

Bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, tiếng cọt kẹt khi móng vuốt mèo bằng sắt cào vào thân tàu!

Móng vuốt của nó chắn ở cửa ra vào, giẫm nát boong tàu! Phá nát cầu thang, cái đầu to chặn ở cánh cửa hẹp, muốn chui vào!

“Nó có thể chui vào không?!” Đàm Tiếu khẩn trương nói, có chút hoảng sợ.

“Không.” Bạch Ấu Vi nhíu mày, giọng rất bình tĩnh, “Nếu thông tin cung cấp bên trong tài liệu không nhầm lẫn, sau khi bị đánh thức vào ban ngày, chỉ cần bên trong tầm mắt không nhìn thấy người chơi, điểm nộ khí của nó hạ xuống rất nhanh, sau đó sẽ trở về trên vòng quay ngựa gỗ ngủ. Hiện giờ nó đã bồi hồi ở bên ngoài một thời gian, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ bỏ đi…”

Chưa nói hết lời, bên ngoài bỗng nhiên không có động tĩnh.


Thẩm Phi nghi ngờ nói: “Nó đi?”

Không có âm thanh nữa.

Bốn phía im ắng.

Đàm Tiếu nhẹ chân nhẹ tay đi về phía cửa, muốn thăm dò tình hình.

Đột nhiên! Thân thuyền tròng trành mạnh hơn!

Đàm Tiếu đặt mông ngã trên mặt đất!

Cú va chạm này không vang lên từ đỉnh đầu, mà là từ một bên thân tàu —

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Tiếng sau vang to hơn tiếng trước!

Lực va chạm cái sau mạnh hơn cái trước!

Theo sự va chạm, vị trí thuyền chậm rãi thay đổi, đang nghiêng sang một bên!

“Nó muốn làm gì?!” Đàm Tiếu hoảng hốt nói.

“Nó biết mình thời gian của mình không đủ, cho nên muốn tranh thủ trước khi ngủ đẩy chúng ta rơi vào trong hồ!” Bạch Ấu Vi dùng sức nắm chặt khung cửa, không để mình tuột xuống vì sàn nhà bị nghiêng, “Tất cả nắm chặt! Chiếc thuyền này không phải thuyền thực sự, rơi vào trong nước sẽ chìm xuống rất nhanh! Chú ý đừng để bị đồ đạc trên thuyền đập trúng!”

Lời còn chưa dứt, kèm theo một cú va chạm cuối cùng, thân thuyền nghiêng 90 độ —

Cái bàn, cái ghế, đạo cụ thùng rượu trong khoang thuyền trôi về phía bọn họ!


Bạch Ấu Vi bị một vài đồ vật lẻ tẻ đập trúng, tuột tay té xuống, bị Thẩm Phi treo ở giữa kéo lấy!

Thân thuyền vẫn còn nghiêng, gần như đã lật ngược 180 độ!

Không kịp ổn định lại thân thể của mình, cái bàn gỗ vừa nặng vừa dày ầm ầm rơi xuống, đập mạnh vào lưng Thẩm Phi!

Cả hai cùng nhau rơi xuống trần nhà!

Bạch Ấu Vi đau đến mức lưng sắp gẫy, đau đớn nhất là cả người Thẩm Phi đè lên cô.

“Thẩm Phi!” cô dùng sức đẩy anh một cái, lại phát hiện Thẩm Phi không còn tri giác, ban nãy anh ta bị đập vào đầu, đã ngất xỉu.

Nước đang nhanh chóng tràn vào khoang thuyền.

“Đàm Tiếu! Đàm Tiếu!” Bạch Ấu Vi gọi to tên Đàm Tiếu.

Qua vài giây, Đàm Tiếu nhếch nhác chạy tới, thấy hai mắt Thẩm Phi nhắm nghiền, bị dọa giật mình: “Cậu ta sao vậy?! Chết???”

“Nếu không ra ngoài sẽ chết thật!” Bạch Ấu Vi nói nhanh, “Cậu nhanh chóng chui ra từ cửa hầm, sau đó tìm cái gì đó đập nát cửa số thứ ba ở bên trái thuyền hải tặc! Cứu tôi và Thẩm Phi ra ngoài!”


Đàm Tiếu nói: “Sao hai người không đi ra ngoài luôn với tôi?!”

“Tốc độ của chúng tôi quá chậm, chờ đến lúc tới cửa ra vào, thuyền đã chìm tới đáy!” Bạch Ấu Vi hấp tấp thúc giục anh, “Mau đi đi!!!”

Nước đã ngập đến mắt cá chân, Đàm Tiếu không dám dây dưa, hoảng hoảng hốt hốt chạy về phía cửa hầm.

Cầu thang bị đồ vật rơi xuống che lấp, Đàm Tiếu dọn dẹp mấy đồ vật cản trở này lãng phí một chút thời gian.

Mực nước dâng cao cực nhanh, rất nhanh tới bắp chân của anh, hồ nước đục ngầu, ngọn đèn bốn phía cũng vụt sáng vụt sáng, anh sứt đầu mẻ trán, cuối cùng tìm được vị trí cửa khoang, phù một tiếng nhảy vào trong nước —

Ra khỏi cửa hầm đã mò được bùn dưới đáy hồ, anh tăng thêm tốc độ, hai chân đạp một cái! Lập tức bơi ra ngoài rất xa!

Mà thuyền hải tặc phía sau lưng nặng nề chìm xuống, boong tàu và cửa khoang chìm sâu trong nước bùn.

Đàm Tiếu xoay người trông thấy con thuyền chìm dần xuống, thầm nghĩ nguy rồi!

Vi Vi vừa nãy nói cửa sổ bên trái, bên trái… Là phía bên nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443: C443: Mất đi ý thức


Sau khi thuyền chìm tới đáy, tốc độ mực nước dâng cao chậm hơn, có thể là khí áp ở bên trong, hơn nữa cửa ra vào bị nước bùn ở đáy hồ bịt kín.

Nhưng tử vong uy hiếp vẫn còn.

Bạch Ấu Vi nâng đầu Thẩm Phi, dùng sức đẩy lên, để anh ta giữ tư thế ngồi, như vậy đầu mới ở trên mặt nước.

Cô nâng rất khó khăn, trong lòng chửi thề, khá sốt ruột.

Sớm biết vậy trước khi vào trò chơi cô không nói mấy lời đó.

Cái gì mà rơi xuống nước cứu người nào, đúng là gặp quỷ! Hiện tại cô và Thẩm Phi không đợi được Thẩm Mặc tới cứu, cô còn phải nghĩ biện pháp cứu Thẩm Phi!

Mực nước đã dâng đến cổ, bên ngoài không có chút động tĩnh.

Cô có chút lo lắng, tên ngốc Đàm Tiếu có phân biệt được trái phải không?

Ban nãy hối thúc anh ta quá gấp gáp, chưa kịp nói cho anh biết bên trái cuối cùng là bên trái của người nào, nếu lúc đó dùng đông tây nam bắc xác định phương hướng thì tốt rồi.


… Nhưng mà Đàm Tiếu biết phân biệt đông tây nam bắc không?

Bạch Ấu Vi nghĩ tới những thứ này, bộ não càng đau.

Thẩm Phi hôn mê thường cúi đầu, nước ngập vào miệng mũi của anh, Bạch Ấu Vi càng nâng càng tốn sức, cô không thể không gắng gượng đứng lên, một tay vịn vào khung cửa sổ, một tay túm tóc của anh, dùng sức đi lên.

Vào thời điểm này, đừng có tính toán động tác thô bạo không, một người què như cô, bản thân đứng không vững, hiện tại còn phải đỡ người khác, ông trời thực sự quá không giảng đạo lý!

Bạch Ấu Vi đầy bụng phẫn uất.

Rầm!

Một âm thanh dọc theo khoang truyền đến, trong lòng cô kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn —

Dưới nước mờ tối, ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy nước bùn đục ngầu, thỉnh thoảng xẹt qua vài tia sáng.

Tiếng bịch bịch không ngừng, nhưng không thấy bóng dáng Đàm Tiếu.

Anh ta không ngoài dự đoán đập sai cửa sổ.

Trong lòng Bạch Ấu Vi nhất thời tuyệt vọng!

Điều này mang ý nghĩa cô cần dựa vào sức lực bản thân kéo Thẩm Phi đến chỗ cửa sổ!

Đương nhiên, phải đợi Đàm Tiếu bò vào buồng nhỏ trên tàu tìm được họ, sau đó lôi Thẩm Phi ra, vậy không được., hễ cửa sổ mở ra, bên trong khoang thuyền lập tức sẽ bị nước rót đầy, mà kéo dài dưới nước quá lâu, Thẩm Phi sẽ bị chết đuối!

Dù sao, không phải mỗi người chơi đều giống như bọn họ, ăn con cá mà vị khách mùa xuân mang tới, có thể bình yên vô sự ở dưới nước.

Cô phải cố hết sức lôi Thẩm Phi ra!

Đủ mọi ý nghĩ ngập tràn đầu óc của cô, Bạch Ấu Vi cắn răng, chịu đựng tính tình táo bạo, kéo lấy cổ áo của Thẩm Phi đi về phía khoang đối diện.


Ở dưới nước đi về phía trước không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng mà may mắn ở dưới nước, có sức nổi trợ giúp, khiến cô miễn cưỡng có thể kéo một người đàn ông.

Thật vất vả đi tới lối đi nhỏ, cô nghe một tiếng “rầm” rất lớn! Cửa sổ khoang đối diện bị phá!

Nước xộc vào cực nhanh!

Dưới dòng nước xiết Bạch Ấu Vi vội vàng túm lấy khung cửa, Thẩm Phi lại bị dòng nước cuốn đi!

Bạch Ấu Vi không nhịn được mắng ra tiếng: “Đệt!!!”



Thẩm Phi bị dòng nước cuốn về phía cuối lối đi, đụng vào một ít đồ ngổn ngang, ý thức anh mơ hồ, không phân rõ đó là cái gì.

Chỉ mơ hồ biết mình ở trong nước, bốn phía rất lạnh, cũng rất tối…

Có người kéo tay anh.

Anh nỗ lực mở mắt, muốn nhìn rõ đối phương là ai, lại chỉ nhìn thấy sợi tóc màu đen, từng sợi từng sợi, quấn vòng quanh, du đãng…


Xúc cảm ấm áp và lạnh lẽo, rõ ràng lại mơ mộng.

Không thể tin nổi.

Cảm giác nghẹn thở vượt lên trên cảm giác muốn ngất đi…

Anh tự tay đẩy ra mái tóc màu đen, thấy quần dài trắng tinh, mềm mại giống như cánh ve nửa trong suốt, dưới nước gợn sóng đung đưa nó phảng phất đang phát sáng, tầm mắt của anh càng mê mang.

Giữa lúc hỗn loạn, anh bị người lôi ra khỏi mặt nước.

Ánh mặt trời đâm vào mắt.

Phổi bỏng rát.

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng Thẩm Mặc, tiếng Nghiêm Thanh Văn, đủ mọi âm thanh…

Về sau nữa, anh mất đi ý thức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444: C444: Một đôi mắt khác


Sân khấu ầm ĩ —

Âm nhạc sôi trào, ngọn đèn hội tụ, các nhân vật phim hoạt hình biểu diễn tiết mục ở trên vũ đài.

Dưới sân khấu là một khu vực ẩn nấp, thông thường dùng làm lối đi ngầm cho người biểu diễn xuất hiện bất ngờ hoặc lối ra.

Đây là một nơi khán giả không nhìn thấy, thú bông biểu diễn trên đài cũng không nhìn thấy.

Giờ phút này những người trước mắt may mắn còn sống sót trong trò chơi tụ tập — Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, Thẩm Phi, Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, cùng với Vu Á Thanh.


Hành động không thu được hiệu quả như mong muốn, vẻ mặt mỗi người đều không thoải mái.

Nghiêm Thanh Văn đếm đầu người, nói: “Còn lại bảy.”

Đang nói anh hơi ngừng, ánh mắt đảo qua trên người Thẩm Phi hôn mê và Vu Á Thanh bị thương, nói bổ sung: “Trong bảy người có hai người bị thương.”

Bạch Ấu Vi cảm thấy người này có chấp niệm với con số, mười người thiếu đi mấy người, liếc mắt là có thể nhìn ra, nhưng anh ta phải nhấn mạnh con số.

Vu Á Thanh đè lại vết thương ở bụng, ngẩng đầu nói: “Không cần lo cho vết thương của tôi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy giờ, rất nhanh sẽ khôi phục.”

Lữ Ngang bực bội nói: “Trò chơi này quá biến thái! Chúng ta đã đốt Mary và mèo thành khung sắt, như vậy còn bất tử! Lẽ nào phí công một trận?!”

“Cũng không hoàn toàn vô dụng.” Thẩm Mặc bình tĩnh nói, “Ít nhất bây giờ chúng ta đều biết, Mary và mèo không sợ lửa thiêu, nhược điểm chắc nằm ở chỗ khác.”

Nghiêm Thanh Văn nhẹ nhàng gật đầu, “Không sai, chúng ta thử dùng dao, dùng điện, dùng lửa, tuy rằng Mary và mèo đều bị tổn thương, nhưng cuối cùng hoàn toàn khôi phục, bây giờ đối mặt với hai bộ khung xương kim loại, chúng ta cần suy nghĩ đến những phương diện khác, cuối cùng bộ phận nào bị chúng ta bỏ quên…”

“Dùng dao không có tác dụng sao?” Đàm Tiếu chần chừ nhìn mọi người, cảm thấy khó hiểu, “Không phải anh Mặc đã dùng kiếm chém đứt cánh tay Mary sao? Sao lại vô dụng?”


Thẩm Mặc thất thần, hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Lúc cậu nhìn thấy Mary, cánh tay nó như thế nào?”

Nghiêm Thanh Văn lắc đầu: “Cánh tay biến thành một con dao hình tam giác, nhưng không thể chặt chỗ nào biến đổi chỗ đó! trừ phi nó là kim cương biến hình.”

Thẩm Mặc như có điều suy nghĩ: “Nói cách khác, mặc dù không có cách nào tạo thành tổn thương đối với khung xương sắt thép, nhưng có thể tiến hành tháo dỡ vị trí các đốt ngón tay… Sau khi tháo dỡ, hình thái của Mary có biến đổi tương ứng.”

“Nếu chỉ phá hỏng, coi như ‘Giết chết’ bọn chúng sao?” Vu Á Thanh cau mày, “Điều kiện thông quan của trò chơi là ‘Giết chết’ Mary hoặc là mèo, chỉ chém đứt cánh tay còn chưa đủ.”

Lữ Ngang nặng nề hừ một tiếng, “Ông đây cũng không tin, chặt cái đầu xuống, xem nó còn sống nổi không!”

“Ông chú râu quai nón, chú đừng khoác lác ~” Đàm Tiếu ở một bên nói mát, “Bây giờ chúng ta còn chẳng đến gần được bọn chúng, lẽ nào giết người cách không khí?”


“Không phải là không thể tới gần…” sắc mặt Nghiêm Thanh Văn bình tĩnh suy tư, chậm rãi nói, “Nếu có thể lấy được con búp bê trên người Mary… có lẽ sẽ thành công.”

Anh nói xong, nhìn về phía mọi người: “Chúng ta đều bỏ quên búp bê vải trên người Mary. Tất cả búp bê thú bông trong công viên đều là mắt của Mary, lúc tôi bò lên trên vòng quay ngựa gỗ, búp bê vải nhìn thấy tôi, cho nên đánh bất ngờ bị thất bại. Lần sau muốn thành công, chắc chắn phải nghĩ ra cách giải quyết con búp bê vải.”

Vu Á Thanh chợt nói: “Ý của anh là… Nếu không giải quyết búp bê vải của Mary, thì tương đương với bọn chúng ngủ mà mở mắt?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Trò chơi chia thành hai giai đoạn ban ngày và đêm tối, nhất định có tác dụng, giống như lúc trước cô từng nói, nếu ban đêm bọn chúng là vô địch, thì chắc chắn vào ban ngày bọn chúng có nhược điểm.”

Vu Á Thanh nhíu mày suy nghĩ một lúc, do dự nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Vi Vi, cô cảm thấy thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445: C445: Quăng ngã mấy lần


Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, có vẻ không có tinh thần.

Sau khi từ trong hồ lên bờ, cô đã đổi quần áo khô ráo, nhưng tóc vẫn ướt sũng dính ở sau lưng, dính mùi tanh của nước hồ, khiến cô cảm giác rất khó chịu.

Cũng may những người trước mặt đều là người quen cũ, dù cho thấy cô thay đổi quần áo cũng vô cùng biết điều, chưa từng hỏi quần áo lấy ở đâu.

Thẩm Mặc nhìn sang, thay cô giải thích với mọi người: “Cô ấy hơi mệt. Sau khi vào trò chơi, chúng ta đã vượt qua 20 tiếng không nghỉ ngơi.”

20 tiếng này không phải ngày tháng sinh hoạt bình thường không cần lo lắng, mà là 20 tiếng đồng hồ luôn căng thẳng, mệt mỏi buồn ngủ là chuyện rất bình thường.

Bạch Ấu Vi khẽ chau mày, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ của Nghiêm Thanh Văn… đúng. Nếu không có con búp bê vải kia, ban ngày đánh bất ngờ sẽ thành công, chỉ là, búp bê vải bị Mary mang theo người, muốn tách biệt bọn chúng rất khó… tôi tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, âm nhạc bên ngoài quá ồn…”


Nghiêm Thanh Văn thấy cô thực sự miễn cưỡng, lại nhìn những người khác.

Ngoại trừ Thẩm Mặc biểu cảm quanh năm không đổi, cùng với Đàm Tiếu tinh thần luôn dồi dào, trên mặt những người khác đều lộ vẻ mệt mỏi.

Nghiêm Thanh Văn nói: “Nếu hiện tại chúng ta cũng không nghĩ ra cách, không bằng đến ban ngày bàn bạc lại! Nơi này rất bí mật, Mary và mèo sẽ không tìm tới đây, mọi người dành thời gian nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai sẽ có mạch suy nghĩ mới.”

Nói như thế, mọi người lại trò chuyện đôi câu, tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Nơi này không có giường, không có gối đầu, chỉ có thể tìm mặt tường, hoặc tìm cây cột để dựa vào, thoáng chợp mắt nghỉ ngơi một chút.

Mary và mèo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn họ không thể buông lỏng cảnh giác ngủ say.

Thẩm Mặc kéo lấy Bạch Ấu Vi, điều chỉnh tư thế, để cô nằm ngủ thoải mái hơn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người đã quen dựa sát vào nhau, tự nhiên thân thiết, không hề liên quan đến tình dục. Ngôn Tình Xuyên Không

Thẩm Mặc cầm vai của cô, âm thanh thật thấp nói: “Nếu ngày mai vẫn không nghĩ ra biện pháp, em và Thẩm Phi ở lại nơi này, anh đi cùng Nghiêm Thanh Văn giải quyết búp bê vải.”

Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn anh, một lời khó nói hết, “Anh còn muốn em ở cùng cậu ta?”


“Ít nhất cần để lại một người chăm sóc em.” Thẩm Mặc mỉm cười nói, “Thằng bé bị thương, suýt nữa chết đuối, trạng thái ngày mai chắc không tốt, không thích hợp hành động cùng với bọn anh.”

Nói xong, anh liếc nhìn Thẩm Phi vẫn hôn mê nằm bên cạnh, giọng đè thấp hơn:

“Anh cũng có chút tư tâm, trong tay Đàm Tiếu còn có một mảnh ghép trò chơi, mặc dù gặp phải nguy hiểm, cũng có năng lực tự vệ, nhưng mà Thẩm Phi không có… Anh hy vọng lúc ra khỏi trò chơi, có thể bàn giao thằng bé lành lặn vào tay cha mẹ nó.”

“Cậu ta lành lặn, vậy em thì sao?” Bạch Ấu Vi uất ức đâm vào ngực anh một cái, “Anh biết ngày hôm nay cậu em trai của anh quăng ngã em bao nhiêu lần không? Bốn lần! … Không đúng, là năm lần! Em không nhớ rõ, quăng ngã em rất nhiều lần!”

Thẩm Mặc ngẩn người, cúi đầu nhìn cô: “Nó cố tình làm em ngã?”

“Không phải cố tình, lẽ nào là vô tình ngã sao?” Bạch Ấu Vi vén tay áo lên, để anh xem khuỷu tay mình, “Anh xem một chút chỗ này, đã trầy da, còn có chỗ này…”


Cô vén tóc mái lên, để anh xem phần trán của cô.

“Có phải sưng lên không? Chắc chắn sưng lên đúng hay không? Em đã sờ thấy! Còn có trên đùi, anh xem… Đầu gối, trên lưng tất cả đều là…”

Thẩm Mặc đè lại bàn tay cô định vén váy, giọng nói bất đắc dĩ: “Được rồi, đủ rồi.”

Bạch Ấu Vi tức giận thả váy xuống, “Toàn bộ số lần em té ngã trong đời cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm nay! Em mặc kệ, ngày mai anh phải để cậu ta cách xa em một chút! Em không cần cậu ta chăm sóc.”

Tránh xa một chút chỉ có an toàn, không may bị chết cũng không liên quan gì đến cô.

Cho dù Thẩm Mặc sẽ không trách cô, cô cũng phải bóp chết tất cả khả năng manh mún ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm của hai người từ trong trứng nước!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446: C446: Con sư tử lớn


Thẩm Mặc có chút do dự, để Bạch Ấu Vi lại một mình, anh sẽ lo lắng.

Bạch Ấu Vi thông minh như thế nào đi nữa, đối mặt với tình huống khẩn cấp, sức hành động của cô gần như bằng không, tuy rằng Thẩm Phi bị thương, nhưng mang theo cô chạy trốn không thành vấn đề.

Hai người kia quả thật có chút không hòa thuận, có điều Thẩm Mặc cảm thấy, đối diện với vấn đề an toàn, một chút “Không hòa thuận” nhỏ nhoi hoàn toàn có thể bỏ qua.

Giống như trước đây anh chấp hành nhiệm vụ, cho tới bây giờ anh đều đặt tình cảm cá nhân ở sau cùng.

Bạch Ấu Vi xem sắc mặt cũng biết anh không đồng ý, ngay lập tức cái miệng nhỏ nhắn trề ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp.

Thẩm Mặc nói: “Chịu đựng một chút.”

Bạch Ấu Vi ôm cổ của anh vặn vẹo một cái, “Em không muốn nhẫn nhịn cậu ta ~”

Thẩm Mặc nói: “Đừng tùy hứng.”


Gương mặt Bạch Ấu Vi nhỏ nhắn chôn trong hõm vai anh: “Anh anh anh anh…”

Thẩm Mặc: “…”

Cảm giác những người khác đều quay sang nhìn…

Trên gương mặt mọi người đều thể hiện sắc thái một lời khó nói, cảm giác không phải nhìn thấy một cô bé yêu kiều đang làm nũng mà là thấy một con sư tử hung ác, to lớn đang làm nũng, vô cùng không phù hợp.

Thẩm Mặc không tiếng động vỗ vỗ lưng Bạch Ấu Vi, trong lòng bất đắc dĩ.

Không còn cách nào.

Nếu cô không chịu đựng được, anh đành cố chịu một chút.



Cả đêm, Mary và mèo chưa từng xuất hiện.

Lúc kim giờ một lần nữa chỉ hướng 12 giờ, trời đã sáng, gác chuông phát ra tiếng chuông vang rền —

Công viên, quay về tĩnh mịch.

Thẩm Phi tỉnh.

Sau khi khôi phục ý thức, anh chàng có phần hưng phấn, lôi kéo Đàm Tiếu và Lữ Ngang chia sẻ cảnh trong mơ hôm qua của mình, nhấn mạnh mình đã trông thấy thủy quái!


“Tóc cô ta giống như rong biển màu đen! Da trắng như pha lê! Ở dưới nước không nhìn rõ diện mạo của cô ta, đặc biệt thần bí… Aizz, các người đừng cười! Chưa biết chừng đây là manh mối quan trọng trò chơi đưa cho chúng ta!”

Lữ Ngang cười ha ha: “Còn chưa tỉnh ngủ à! Cậu ấy mà!”

Thẩm Phi nói thật: “Ban đầu em nghĩ mình nằm mơ, là ảo giác, nhưng cảm giác đó quá chân thực! Em còn sờ được quần của cô ta!”

Lữ Ngang chế nhạo nói: “Thủy quái còn mặc quần hả? Tôi tưởng rằng thủy quái không mặc quần áo giống như nàng tiên cá.”

Đàm Tiếu chẳng khách sáo cười chê anh: “Đầu óc chú em bị nước vào hồ đồ hả!! Cái gì mà thủy quái! Không phải là Vi Vi sao! Oa ha ha ha!”

Thẩm Phi ngẩn người, vô ý thức quay đầu nhìn Bạch Ấu Vi, giải thích: “Không phải, tôi thấy thủy quái mặc quần trắng, cô ta mặc màu xanh…”

Nói một nửa đột nhiên mắc kẹt, biểu cảm Thẩm Phi cứng ngắc.

Ngày hôm qua Bạch Ấu Vi mặc… Dường như đúng là váy màu trắng, lẽ nào, anh thực sự nhìn lầm?

Gương mặt không biết tại sao đỏ hồng, gương mặt Thẩm Phi nóng rực, cực kỳ xấu hổ.


Một cánh tay Lữ Ngang khoác lên vai anh, cười nói: “Bình thường thôi, lúc còn trẻ có ai không có tình nhân trong mộng, có phải không? Hắc hắc…”

“Không phải… Tôi, tôi không có!” anh khó chịu và xấu hổ, không ngừng lắc đầu, chạm đến ánh mắt Bạch Ấu Vi lãnh đạm phía xa xa, trong lòng có chút… mất mát.

Bạch Ấu Vi chỉ liếc nhìn Thẩm Phi rồi thu hồi ánh mắt.

Cô túm lấy cánh tay người đàn ông trước mặt, vẻ mặt không vui: “Tối hôm qua chuyện anh đồng ý với em trước khi ngủ, không được ngủ một giấc rồi không thừa nhận nhé. Nói mà không giữ lời hứa, giữa người với người có còn chữ tín cơ bản nhất nữa không?”

Thẩm Mặc buồn cười, “Nói bậy bạ gì hả, anh bảo em và thằng bé ở lại tháp chuông, đâu bảo hai người ở cùng một chỗ.”

“Đều ở tháp chuông, vẫn không tính ở cùng nhau hả?!” Bạch Ấu Vi lườm nguýt, “Tháp chuông cao như vậy, bao nhiêu bậc thang, có phải anh muốn cả người em té ngã 360 độ không?!”

“Không làm em bị ngã.” Thẩm Mặc nhéo nhéo gò má của cô, “Đến lúc đó em ở trên đỉnh tháp, anh bảo Thẩm Phi canh giữ ở dưới.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447: C447: Buổi ban ngày cuối cùng


Bạch Ấu Vi ngẩn người.

Để Thẩm Phi canh giữ bên dưới tháp đồng hồ, chẳng phải là tương đương với… để Thẩm Phi đỡ dao thay cô hả?

— nếu Mary và mèo tìm được tháp chuông, sẽ phát hiện ra Thẩm Phi đầu tiên, sau đó tấn công Thẩm Phi, quên đi có khả năng trên đỉnh tháp cất giấu những người khác.

Tâm trạng Bạch Ấu Vi trở nên tế nhị.

Cô chờ mong Thẩm Mặc đối xử với cô tốt hơn, nhưng vì an nguy của cô, anh không tiếc để em họ của mình cản dao, thật đúng là ngoan độc! … Làm cho cô có chút xấu hổ nha ~

(thẹn thùng)



Thực ra Thẩm Mặc không suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh chỉ cảm thấy, Thẩm Phi là đàn ông nhà họ Thẩm, đáng ý nên bảo vệ phụ nữ và người yếu thế, đây là trách nhiệm của một người đàn ông nên có, không liên quan gì đến việc đó.


(thờ ơ)



Đoàn người rời khỏi sân khấu, đi ra khỏi rạp hát thú bông.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn, bầu trời xanh thẳm không có một bóng mây. Ánh nắng chiếu lên gương mặt mỗi người, sáng chói làm người ta hít thở không thông suốt.

Bọn họ đã ở trong trò chơi này hai buổi ban ngày, hai buổi tối.

Bây giờ là buổi ban ngày thứ ba.

Trên đường đi về phía vòng quay ngựa gỗ, tình hình dần dần có phần biến hóa.

Bọn họ phát hiện rất nhiều thú bông lông xù ở bên đường, hơn nữa chỉ còn cái vỏ bên ngoài, ruột bông bên trong bị móc rỗng.

Chứng kiến đống gấu nhung, chó nhung, vịt lông xù chỉ còn lớp vỏ bên ngoài nằm xẹp lép trên mặt đất, có cảm giác quỷ dị không nói ra được, mọi người cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước.

Một lần nữa họ đi tới vòng quay ngựa gỗ.

Trải qua bốc cháy cả đêm, nơi đây đã không còn sự ngăn nắp, xinh đẹp lúc mới bắt đầu, mà cảnh tượng hỗn loạn, mặt đất cháy đen, một đống thú bông, búp bê bị phá hỏng chất thành đống không đếm xuể.

Đầu con mèo bằng vải đã được vá lại, hai chân trước cũng nhồi thêm bông, bọc trong mảnh vải, nhưng hai chân sau chưa kịp may vá, trụi lủi, lộ ra khung xương kim loại.

Mary cũng được chữa trị một bộ phận, gương mặt bị đốt cháy một lần nữa trở nên trắng trẻo tinh xảo, bởi vì không tìm được tài liệu thích hợp, tạm thời dùng sợi len màu vàng thay thế cho sợi tóc.

Bộ phận từ đầu trở xuống vẫn là kim loại, giống như một con rô bốt mọc ra cái đầu người.


Cô bé ôm búp bê vải, ngủ trên người con mèo bằng vải, một cái cánh tay là lưỡi lê hình tam giác ngược, trong tay kia cầm kim khâu, hình như khâu vá cả buổi tối, mệt mỏi chết mất.

Trong lúc nhất thời mọi người nhìn nhau.

Thảo nào đêm qua không xảy ra chuyện gì, thì ra Mary không đi tìm bọn họ.

Vá lại con mèo bằng vải, lẽ nào quan trọng hơn tìm kiếm người chơi trốn Meo Meo?

Chuyện này không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể nào tìm kiếm đáp án.

Nghiêm Thanh Văn nhìn bốn phía, nói: “Không ít chỗ bị cháy.”

Gần như toàn bộ con phố kỳ ảo và vườn hoa mộng ảo biến thành đống hoang tàn. Vương quốc truyện cổ tích có gần nửa diện tích bị đốt, may mắn khu mỏ của người lùn ngăn cản ngọn lửa tràn lan, nếu không thiêu hủy toàn bộ, bọn họ rất khó tìm được một chỗ ẩn núp.

… Đột nhiên có cảm giác khiêng đá đập vào chân mình.

Nghiêm Thanh Văn thở dài.

“E rằng không cần tìm chỗ trốn.” Vu Á Thanh trầm giọng nói, “Chỉ cần lần này giết chết Mary, trò chơi trốn Meo Meo sẽ kết thúc.”


Sẽ kết thúc sao?

Mọi người nhìn lẫn nhau, trong chốc lát đều im lặng.

“Được rồi, bắt đầu làm việc thôi!” Nghiêm Thanh Văn vung vẩy cánh tay, gọi tên từng người, “Vu Á Thanh và Đàm Tiếu phụ trách tìm kiếm địa điểm ẩn nấp, tìm ra toàn bộ địa điểm có thể ẩn núp trong công viên, lại do mọi người cùng nhau quyết định đêm nay trốn ở nơi nào.

Tôi và Thẩm Mặc, Lữ Ngang phụ trách chế tạo cạm bẫy ở vòng quay ngựa gỗ.

Thẩm Phi bị thương, tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Vi Vi, ban nãy cô nói muốn đi tháp chuông, nên đi lên tầng trên cùng xem tình hình, cũng có thể quan sát được một số điểm mà chúng ta không chú ý tới –“

Nói xong một lượt, anh nhìn mọi người, duỗi ra cánh tay phải của mình:

“Hy vọng, đây là buổi ban ngày cuối cùng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448: C448: Ngây thơ chết đi được


Tay Lữ Ngang đặt lên trên mu bàn tay của Nghiêm Thanh Văn, cười nói: “Đã chơi qua bao nhiêu trò chơi như thế, không thiếu cái này!”

Đàm Tiếu cũng đưa tới một tay: “Anh Tiếu tôi thần may mắn sáng rọi, chắc chắn thắng!”

Vu Á Thanh xem họ, không chần chừ duỗi ra bàn tay của mình, chăm chú nói: “Buổi ban ngày cuối cùng, mọi người cố gắng lên.”

Thẩm Mặc mỉm cười, không nói chuyện, đặt bàn tay lên.

Thẩm Phi thấy anh mình đưa tay, mình cũng gia nhập vào.

Còn lại Bạch Ấu Vi…

Bạch Ấu Vi nhìn những người này.

Bọn họ đều đang nhìn cô.

Có ánh mắt ngầm mong đợi, có miệng mỉm cười, có muốn nói lại thôi… Đủ mọi ánh mắt rơi vào trên người cô.


Cô thấy mất tự nhiên, sau cùng, kiên trì, từ từ, duỗi ra tay của mình.

Vừa đưa tới, không biết bị tay ai đó cầm thật chặt!

Tất cả bàn tay dùng sức ấn xuống, sau đó đồng loạt giơ lên —

“Tất thắng!!!” Đàm Tiếu lớn tiếng hô khẩu hiệu!

Chân mày Bạch Ấu Vi gần như dính vào nhau, than phiền: “… Ngây thơ chết đi được!”

Mọi người cười ha ha!

Giải phóng áp lực, không có khẩn trương, mặt mày hớn hở sung sướng lây nhiễm mỗi người, phảng phất đây chỉ là một trò chơi.

Không liên quan đến sinh tử, không liên quan đến thế giới.

Chỉ là trò chơi, mà thôi.

Bạch Ấu Vi hoang mang nhìn họ, khó hiểu được loại cảm xúc này.

Tuy rằng thoạt nhìn chỉ là mấy người cùng nhau đập tay, nhưng cô biết, có cái gì đó trở nên khác biệt…

Giống như một sức mạnh đón lấy ánh mặt trời, sáng sủa, hướng về phía trước.

Nhưng mà luồng sức mạnh này đến từ đâu?

Giữa lúc mê mang, cô nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cũng đang cười, môi mỏng hơi nhếch, trong ánh mắt toát ra sự dịu dàng.


Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cô, nói: “Anh đưa em đến chỗ tháp chuông.”

Hai tay Lữ Ngang đấm lung tung, khí thế mười phần: “Yes Sir~, chúng tôi cũng bắt đầu bố trí bẫy rập!”

Vu Á Thanh cười yếu ớt: “Chúng tôi đi tìm vị trí ẩn núp.”

Mỗi người đều bắt đầu hành động.

Thẩm Mặc đẩy xe lăn đi về phía trước. Cái xe lăn này có thể tồn tại trong vụ hỏa hoạn thực sự là kỳ tích.

Không lâu sau đến chỗ tháp chuông, Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi đi vào, từng bậc thang quanh co hướng về phía trước, giống như một cây đinh ốc khổng lồ dựng đứng chào đón bọn họ.

Số bậc thang mỗi tầng cao hơn tầng phía trước, phảng phất không có điểm cuối.

Cằm Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng tựa trên vai Thẩm Mặc, hỏi: “Mọi người chuẩn bị làm như thế nào?”

“Nghiêm Thanh Văn chuẩn bị dùng thòng lọng.” Bước chân Thẩm Mặc vững vàng đi lên, giọng trầm thấp, “Anh ta phụ trách Mary, anh phụ trách tiếp ứng, Lữ Ngang, Vu Á Thanh, Đàm Tiếu phụ trách con mèo, quăng trúng bên nào thì kéo bên đó đi trước, tách Mary và mèo ra xa nhau.”

Bạch Ấu Vi nghe vậy im lặng một lúc, nói: “Anh chàng Nghiêm Thanh Văn này rất giỏi, bất luận gặp phải tình huống gì, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.”


“Ừm.” Thẩm Mặc cười, “Đôi khi anh ta có một số ý tưởng rất thú vị.”

Điểm này Bạch Ấu Vi cũng tán đồng.

Cô ghé vào trên lưng anh vừa suy nghĩ vừa thì thào: “Tầm mắt của búp bê vải có hạn, chỉ cần tìm được điểm mù thị giác của búp bê vải, là có thể tranh thủ lúc Mary và mèo ngủ bao vây bọn chúng… Nhưng muốn chặt rơi đầu, rất khó khăn.”

“Quả thật có độ khó.” Thẩm Mặc hơi gật đầu, “Nếu không có người phối hợp, một người muốn giết chết Mary hoặc mèo, là chuyện bất khả thi.”

— giết mèo, khung xương sắt thép đánh như thế nào cũng không đánh chết, buổi tối còn có Mary một lần nữa khâu vá thân thể cho nó.

— giết Mary, chém đứt một đoạn cánh tay đã mọc ra một đoạn lưỡi lê, trên người còn mang theo một con búp bê vải, tương đương với phía sau cũng mọc ra mắt, không có cách nào ra tay.

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên kỳ quái “ơ” một tiếng.

Bước chân của Thẩm Mặc dừng lại, hỏi cô: “Sao vậy?”

“Có điểm kỳ lạ…” Bạch Ấu Vi ngơ ngác suy nghĩ, “Nếu không có số dao kiếm chúng ta mang vào, trong công viên không có bất kỳ vũ khí nào, để người chơi tay không đối phó hai mục tiêu như vậy… Công bằng sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449: C449: Buộc nó


Thẩm Mặc dừng lại, hỏi cô: “Em cảm thấy phương pháp hiện giờ của chúng ta không đúng?”

Bạch Ấu Vi chau mày, không biết nên nói như thế nào.

Phương pháp… Phương pháp đương nhiên là không có vấn đề, bất luận đầu tiên dùng lửa tách Mary và mèo cách xa nhau, hay hiện tại dùng thòng lọng khiến cho hai người xa nhau, tạm thời không đề cập tới kết quả như thế nào, chỉ xem xét từ mạch suy nghĩ thì không có vấn đề.

Nhưng, nếu xem xét theo những trò chơi trước, để đạt được điều kiện thông quan trò chơi, không phải ép mỗi người chơi thành cao thủ võ lâm, càng không cố ý làm khó dễ người chơi —

Cài đặt giả thuyết Mary và mèo gần như “cơ thể bất tử”, lại muốn người chơi giết chết bọn chẳng, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?

Còn có một vấn đề, cô luôn chú ý.

… Trốn Meo Meo.

Cho tới bây giờ, cô thực sự không cảm thấy trò chơi này có liên quan gì đến “Trốn Meo Meo”.


Nhưng mà hiện tại manh mối quá rải rác, khó chắp vá thành một quy luật lô gíc, cô cố gắng suy nghĩ, vẫn không có manh mối.

“Bất kể như thế nào, cẩn thận một chút!” Bạch Ấu Vi nói thật nhỏ, “Em luôn cảm thấy không ổn.”

Thẩm Mặc xốc cô lên cao, nói: “Anh sẽ nhắc nhở bọn họ.”

Tiếp tục đi lên, đến tầng trên cùng của gác chuông, ánh sáng rực rỡ.

Bạch Ấu Vi ghé vào lan can bảo vệ nhìn xuống.

Cho dù không dùng kính viễn vọng, cô cũng có thể trông thấy rõ ràng Nghiêm Thanh Văn bố trí cạm bẫy ở bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, dây thừng quấn mấy vòng, lại treo lên cái mỏ neo sắt lớn của Lữ Ngang, không biết cuối cùng có tác dụng gì.

Làm cạm bẫy rất khảo nghiệm tính toán và suy luận, nhất là suy luận không gian.

Cho dù là dùng sợi dây làm người vấp ngã đơn giản nhất, cũng phải cân nhắc đến độ dài bước chân của đối phương, độ cao nhấc chân, góc độ đặt chân vân vân.

Thẩm Mặc không ở lại gác chuông quá lâu, rất nhanh xuống dưới đi hỗ trợ.

Bạch Ấu Vi ghé vào hàng rào, xem bọn họ bận rộn ở phía dưới, không nhịn nghĩ: Có phải bản thân nghĩ nhầm không?

Mặc dù trò chơi không ép buộc người chơi biến thành cao thủ võ lâm, nhưng người có giá trị vũ lực cao thường được thiên vị, bởi vì —

Nếu có thể lao ra khỏi sự bao vây của đám thỏ, cho dù chọn sai đường băng cũng có thể chạy ngược lại;

Nếu có thể giết chết con ếch khổng lồ, là có thời gian vô hạn đi tìm quả bóng vàng.

Nếu bây giờ có thể giết chết con mèo bằng vải hoặc Mary, trò trốn Meo Meo có thể kết thúc…


Cô tin tưởng, ở một phương diện khác, trò chơi có điểm chung. Nếu không đúng, chắc chắn có vấn đề ở điểm nào đó.

Mấy giờ trôi qua rất nhanh.

Việc cần làm, bọn họ đã làm hết, hiện tại, đến lúc kiểm nghiệm thành quả.

Cô bé và con mèo bên trên vòng quay ngựa gỗ, phảng phất không biết sát ý bủa vây bốn phía, im lặng ngủ.

Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, Thẩm Mặc, đã đứng ở vị trí của mình.

Trong tay bọn họ cầm cái vòng kỳ lạ, rõ ràng buộc bằng dây thừng, lại dùng thanh sắt mỏng quấn một vòng, hình như gia tăng độ cứng.

Nghiêm Thanh Văn dặn bọn họ: “Chú ý cái chóp nhọn bên trên mái vòng quay ngựa gỗ, độ cao đừng vượt qua nó, nơi đó sẽ lọt vào tầm mắt của búp bê vải.”

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, cũng dặn anh: “Nếu quăng trúng, lập tức ra tín hiệu cho bọn tôi, bọn tôi sẽ đến giúp anh.”

“Mọi người cũng vậy.” Nghiêm Thanh Văn nhìn họ, “Thấy tình hình không ổn phải đi mấy chỗ ẩn thân trốn đi, đừng cố gắng chống đỡ. Mary và mèo không nhìn thấy người chơi, rất nhanh sẽ trở về tiếp tục ngủ, đến lúc đó chúng ta còn có cơ hội.”


Mọi người gật đầu, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Mary và mèo ở trên cao.

Có được hay không, phải xem lần này!

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.

Lữ Ngang nắm thật chặt nút thắt trong tay, thanh sắt quấn quanh hơi cấn tay, anh hồn nhiên không có cảm giác, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm con mèo trên vòng quay ngựa gỗ.

Nhiệm vụ của anh là tóm được con mèo bằng vải!

Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay một lần nữa nắm thật chặt thòng lọng.

Ba…

… Hai… Một… Ra tay!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom