Cập nhật mới

Dịch Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Hiện thực và lựa chọn


Trần Lạc lấy được một huân chương hội viên vinh dự và một chiếc áo choàng của Ma Pháp sư sơ cấp từ chỗ của Brady. Chiếc áo này trông rất khác so với của Ma Pháp học đồ, phía trên cổ áo nhăn nheo có đính một cái thẻ bằng kim loại được khắc tên của hắn.

Thứ này không nhìn kỹ còn tưởng rằng là nhãn hiệu gì. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cái này đích xác là nhãn hiệu của hiệp hội Ma Pháp, cũng để chứng minh thân phận của Ma Pháp sư, có thể tránh chuyện Ma Pháp học đồ mặc áo choàng của Đại Ma Pháp sư để giả mạo.

Sau khi Isabella tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp, không có bất ngờ gì xảy ra nàng cũng đã trở thành hội viên của hiệp hội Ma Pháp.

Thứ nhất là bởi vì thân phận tôn quý của nàng. Thứ hai là thiên phú của nàng đối với người bình thường mà nói, cũng coi là cực cao. Chỉ cần nàng hơi nỗ lực một chút, Ma Pháp sư cao cấp không phải điểm cuối cùng trên con đường ma pháp của nàng.

Đối với nhân tài như vậy, hiệp hội Ma Pháp sẽ cực lực lôi kéo.

Sau khi hoàn tất toàn bộ các thủ tục, Trần Lạc và Isabella cùng một chỗ trở về trường học.

Lầu hai hiệp hội Ma Pháp, Angus đứng ngoài ban công nhìn hai bóng người dần dần mất hút trong gió tuyết, hắn lẩm bẩm: “Đến cùng là đã gặp ở nơi nào...”

Hắn quay đầu nhìn Brady và Jasmine, hỏi: “Hai người có cảm thấy vị Blair tiên sinh này tựa hồ trông hơi quen mắt không...”

Brady suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: “Hội trưởng đại nhân nhắc làm ta cũng cảm thấy ngoại trừ chứng nhận Ma Pháp học đồ lần trước, hình như ta từng gặp hắn ở nơi nào rồi... “

Trên mặt của Jasmine lộ ra vẻ mê mang, nàng lắc đầu nói: “Không có nha...”

...

Thời điểm trở về từ hiệp hội Ma Pháp, Isabella vẫn còn hờn dỗi, không thèm nói chuyện với Trần Lạc.

Đối với cảnh tượng vừa rồi mà nói, Isabella sinh ra một ít hiểu lầm với hắn.

Nàng hiểu lầm Trần Lạc động tay động chân với tiểu cô nương chấp sự của hiệp hội Ma Pháp, hơn nữa còn khiến người ta bật khóc.

Cái mũ lưu manh này Trần Lạc không thể đội, hắn chủ động giải thích: “Tiểu thư Jasmine không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao, đó là hiểu lầm.”

Isabella không tin hỏi: "Vậy nàng tại sao phải khóc?"

“Có thể là nhớ tới chút chuyện đau lòng đi.” Trần Lạc giải thích một câu, lại hỏi ngược lại: “Nếu như tớ là loại người này, vì sao chưa từng đối với cậu và học tỷ Alice vô lễ, chẳng lẽ cậu cảm thấy các cậu không xinh đẹp bằng tiểu thư Jasmine?”

“Cậu đụng phải miệng của tớ.” Isabella tức giận nói một câu, lại bổ sung: “Hai lần.”

"..."

Việc này Trần Lạc thật sự không cách nào giảo biện, thế là hắn dứt khoát không giải thích.

So sánh với chuyện này, làm sao vượt qua kỳ nghỉ dài dằng dặc này mới là chuyện hắn hẳn phải để ý.

Thời gian ba tháng từ Ma Pháp học đồ đến Ma Pháp sư sơ cấp, điều này trong mắt của người khsc đã là tốc độ bất khả tư nghị, nhưng Trần Lạc vẫn chưa thỏa mãn.

Đẳng cấp của Ma Pháp sư càng về sau càng khó tăng lên, không chỉ trên độ khó học tập ma pháp, còn có tăng trưởng tinh thần lực.

Nếu như nói từ Ma Pháp học đồ đến Ma Pháp sư sơ cấp, tinh thần lực tăng lên từ 1 đến 10, như vậy từ sơ cấp đến trung cấp, chính là 10 đến 100, từ trung cấp đến cao cấp, chính là 100 đến 1000, cứ thế mà suy ra.

Cho dù là tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của Ma Pháp sư sơ cấp nhanh hơn Ma Pháp học đồ, nhưng cũng xa xa không đạt được gấp 10 lần. Việc này có nghĩa là mỗi lần Ma Pháp sư tấn cấp đều sẽ gian nan hơn trước kia.

Rất nhiều người có thiên phú cực kém, cả đời cũng chỉ dừng bước ở Ma Pháp học đồ.

Người có thiên phú bình thường, Ma Pháp sư sơ cấp chính là đích đến cuối cùng trên chặng đường ma pháp của bọn họ.

Người có thiên phú cao hơn một chút, mới có thể trước 50 tuổi đạt tới Ma Pháp sư cao cấp, nhưng cũng không thể tiến thêm một bước.

Thiên phú ma pháp của Trần Lạc khó mà nói, dù sao hắn là bật hack, nhưng hắn có thể sử dụng ba tháng từ Ma Pháp học đồ tấn cấp đến Ma Pháp sư sơ cấp, cũng tuyệt đối không thể trong vòng ba tháng tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp.

Về phần Thánh Ma Đạo Sư...

Càng là khó khăn xa vời.

Trong những lúc như thế, Trần Lạc đột nhiên cảm thấy hay là ở nơi này lấy vợ đẻ con được rồi. Hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, tạm thời bất luận hắn có thể trở thành Thánh Ma Đạo Sư hay không, coi như hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư, chẳng lẽ nhất định có thể trở về sao?

Lui thêm bước nữa, xem như Thánh Ma Đạo Sư thật sự có năng lực xuyên qua thời không song song, thì làm sao hắn biết mình đến từ thời không nào; lui 10.000 bước, cho dù hắn biết làm sao trở lại Địa Cầu, có thể nơi đó đã trải qua bao nhiêu năm, cha mẹ còn ở đó hay không, bạn bè còn nhớ hắn hay không...

Một mực đến nay, Trần Lạc rất ít suy nghĩ những chuyện này, không phải bởi vì không nghĩ, mà không dám nghĩ.

Hắn lo lắng nghĩ lại chuyện này, chính mình sẽ đánh mất đi một tia hi vọng cuối cùng.

Cho nên hắn chỉ có thể tự lừa gạt bản thân mình.

Sau khi tấn cấp đến Ma Pháp sư sơ cấp, Trần Lạc càng nhận ra mục tiêu kia xa xôi bực nào, đến mức hắn không thể không đối mặt với hiện thực.

Hiện thực chính là cho dù hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư, hy vọng trở về cũng hết sức xa vời.

Xa vời gần như có thể xem nhẹ.

Nhưng hắn vẫn muốn trở về nhìn một chút.

Dù cho khi đó, hắn đã dần dần già đi, dù cho khi đó gia đình bạn bè của hắn đã không còn, hắn vẫn muốn trở về nhìn, dù chỉ một chút.

Trần Lạc lộ vẻ hốt hoảng, trong bất tri bất giá đã trở về trường học.

Cảm nhận được tâm tình của Trần Lạc bỗng nhiên sa sút, Isabella nhìn hắn một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu yên tâm, tớ sẽ không nói chuyện này cho cô Britney..., Chẳng qua về sau cậu cũng muốn chú ý hành vi của mình một chút, không nên trêu chọc nữ hài tử khác..."

Lời nói của Isabella ngắt đi mạnh suy nghĩ của Trần Lạc, cũng kéo hắn từ trong hồi ức sa sút trở lại.

Trần Lạc nhận ra mình phạm vào một sai lầm, người không thể luôn luôn sống trong quá khứ, vô luận thân ở chỗ nào, ở vào tình cảnh nào cũng phải nhìn về phía trước.

Vô luận là Isabella hay cô Britney hoặc học tỷ Alice, các nàng đều là người bên cạnh Trần Lạc, người sống sờ sờ bằng xương bằng thịt, nhưng cho tới nay, hắn đều bị một ít mộng tưởng hư vô mờ mịt che mắt.

Mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là trở thành Thánh Ma Đạo Sư, nhưng hắn cũng không thể luôn luôn muốn một ít đồ vật hư vô mờ mịt, cũng cần suy nghĩ một ít vấn đề thực tế.

Ví dụ như muốn thử nghiệm cuộc sống của người bình thường ở thế giới này hay không.

Điều này khiến hắn nghĩ tới câu hỏi của cô Britney.

Nếu để cho hắn giữa Isabella và Alice chọn một người làm vợ, hắn sẽ chọn người nào?

Tất cả đều muốn nhưng lại không thể, không chỉ vương quốc Lorrain, toàn bộ đại lục Thần Ân đều không cho phép một chồng nhiều vợ, cũng đừng hòng bất kỳ một người nào trong các nàng không có danh phận đi theo mình.

Trần Lạc muốn chọn nhất là cô Britney, nhưng giữa hai người kém nhau 5 tuổi, lại là một đạo hồng câu khó mà vượt qua. Hơn nữa, Trần Lạc hiểu rõ cô Britney, nàng tuyệt đối không có khả năng cùng học trò của mình nảy sinh tình cảm.

Cứ như vậy, bên cạnh của Trần Lạc cũng chỉ còn lại Isabella và Alice có thể lựa chọn.

Alice càng thêm thành thục, ôn nhu, hơn nữa khéo hiểu lòng nam nhân, Trần Lạc không phải nhìn không ra, từ sau buổi ngoại khóa lần đó, thái độ của Alice đối với hắn đã chuyển biến.

Chỉ cần hắn chủ động phóng ra một bước kia, Alice sẽ phóng ra vô số bước.

Về phần Isabella, mặc dù tuổi tác của nàng tương tự Alice, nhưng tâm tính còn rất ngây thơ, chính nàng có thể cũng không biết yêu thích là gì.

Nhưng đây chính là chỗ đáng ngưỡng mộ nhất trên người của Isabella, nàng tựa như một tờ giấy trắng, bất kỳ người nào nhìn thấy tờ giấy trắng này, cũng sẽ không nghĩ đến bôi thứ gì lên người nàng, mà là bảo hộ nàng không bị nhiễm bất luận vết mực nào.

Không hề nghi ngờ, nếu như loại bỏ cô Britney, muốn để Trần Lạc trong số nữ sinh mà hắn nhận biết chọn một người, vô luận là Alice hay Isabella đều là lựa chọn tốt nhất.

Trần Lạc suy nghĩ đến Alice, vừa nhìn về phía Isabella, rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc đối mặt với lựa chọn này, lại có rất nhiều người đều muốn tất cả.

Bởi vì thật sự rất muốn tất cả.

Isabella nhìn Trần Lạc, cảm nhận được ánh mắt của hắn không giống với dĩ vãng, bỗng nhiên khoanh lại bảo vệ ngực, cảnh giác nói: "Blair, vì sao cậu dùng loại ánh mắt này nhìn tớ..."

Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về phía phía trước, hắn hỏi: "Isabella, cậu sẽ không thích tớ đúng không?"

"Đương nhiên." Isabella nhếch miệng, đáp: "Cậu cho rằng tớ là Alice sao?"

Trần Lạc gật đầu, nói: "Nếu như vậy tớ sẽ chọn học tỷ Alice."

"Cái gì?" Bước chân của Isabella bỗng nhiên dừng lại, giọng của nàng cao lên đến quãng tám, "Blair, cậu có ý gì hả?"

Trần Lạc phủi xuống bông tuyết trên bả vai. "Học tỷ Alice vừa xinh đẹp vừa ôn nhu, lại biết quan tâm chăm sóc người khác, tớ cảm thấy, lựa chọn học tỷ Alice giống như cũng là một lựa chọn rất tốt."

"Có thể trước kia cậu nói chọn tớ.."

"Tớ đổi ý rồi."

Ầm!

Trần Lạc đi ở phía trước, một quả tuyết cầu từ phía sau bay tới nện vào ót của hắn, Isabella vừa thẹn vừa giận, hét lên. "Blair, cậu tại sao như vậy!"

"Tớ không thể thay đổi chủ ý sao?"

"Không thể!"

Lại một quả cầu tuyết bay tới, Trần Lạc thuận tay vò một quả cầu tuyết ném qua, Isabella bèn dùng cả hai tay. Britney đứng trên ban công lầu hai, mỉm cười nhìn hai người truy đuổi lẫn nhau phía dưới bầu trời tuyết rơi lả tả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Con đường kiếm tiền mới


Trong phòng tắm, trên đỉnh đầu của Trần Lạc ngưng tụ một đám mây bằng hơi nước. Dưới sự khống chế tinh thần lực của hắn, Thủy nguyên tố đã được đun nóng ngưng tụ thành các hạt mưa li ti rơi xuống.

Ban nãy chơi ném tuyết làm cho không ít bông tuyết chui vào cổ áo, khiến quần áo bên trong ướt nhẹp. Isabella vừa mới tắm xong nên hiện tại đến phiên Trần Lạc.

Trước mắt mà nói, tác dụng lớn nhất của ma pháp đối với Trần Lạc chính là giúp sinh hoạt tiện lợi hơn. Ma pháp hệ Thủy và hệ Hỏa kết hợp lại, tắm rửa trở nên vô cùng thuận tiện.

Lời nói của hắn ban nãy với Isabella đương nhiên chỉ là trò đùa.

Hiên tại hắn còn chưa tới mười bảy tuổi, bây giờ thảo luận chuyện yêu đương không khỏi hơi sớm.

Coi như hắn thật sự dự định ở chỗ này lấy vợ sinh con, đó cũng là chuyện của mấy năm nửa.

Trong phòng ngủ, Isabella đã tắm rửa xong, nàng quấn mình trong chăn, trong lòng suy nghĩ đến một ít chuyện loạn thất bát tao.

Nàng chỉ là học tỷ của Blair, không phải vợ của hắn. Blair thích yêu ai thì yêu người đó, việc này không hề có quan hệ với nàng chút nào.

Nhưng khi Blair nói lựa chọn Alice, trong lòng của nàng vẫn không tự chủ tuôn ra cảm giác không thoải mái như thể bị phản bội. Biết rõ tâm tình này không đúng nhưng nàng lại không thể khống chế suy nghĩ của mình.

Tâm tư của thiếu nữ bắt đầu trượt về phía vực sâu xoắn xuýt.

...

Lúc Trần Lạc tắm xong, cô Britney nói Isabella đã về nhà rồi.

Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng bắt đầu từ hôm nay, không có học sinh nào nguyện ý trong thời gian nghỉ mà vẫn ở lại trường học. Một tháng cuối cùng trước năm mới, mọi người có thói quen sum vầy cùng một chỗ bên gia đình.

Trần Lạc đã không có người nhà, cũng không có nhà để về.

Người cha nam tước đã chết của Blair là con trai độc nhất trong nhà, ngược lại có một ít bà con xa. Nhưng từ sau khi hắn chết, những người này cũng không tới lui với Blair nữa.

Cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với Blair, nhưng ở trong mắt Trần Lạc, cũng không khác người dưng nước lã.

Britney từ phòng ngủ của mình đi tới, nàng hỏi: “Blair, em ở lại trường vào kỳ nghỉ đông phải không?”

Trần Lạc gật đầu, đáp: “Em không có nơi khác để đi, cô Britney cũng không trở về nhà hả?”

Britney ngồi đối diện hắn, nói: "Xem ra toàn bộ kỳ nghỉ đông, trong ký túc xá này chỉ còn mỗi hai chúng ta."

Trần Lạc không có nhà để về, cô Britney hiển nhiên còn có người nhà, về phần nàng vì sao không quay về, Trần Lạc cũng không biết.

Chẳng qua cô Britney ở lại với hắn, chuyện này tự nhiên là một chuyện khiến người ta rất vui vẻ. Từ lúc có ký ức đến nay, Trần Lạc luôn luôn đón năm mới với gia đình.

Ở thế giới xa lạ này, Trần lạc đã sớm coi cô Britney là người nhà của mình.

Sau đó ròng rã một tuần, Isabella đều không đến trường học. Bên tai của Trần Lạc cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Không có Isabella cũng không có người quấy rầy sinh hoạt của hắn và cô Britney.

Điều duy nhất tiếc nuối chính là không có nàng, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với chuyện ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo.

Mấy ngày nay, ngoại trừ mỗi ngày hắn cùng cô Britney nấu chút đồ ăn, còn lại thời gian đều dùng luyện tập ma pháp.

Hiện tại, quan hệ giữa hắn và cô Britney đã không rõ ràng như vậy, Trần Lạc thỉnh giáo nàng vấn đề ma pháp, nàng thỉnh giáo Trần Lạc vấn đề toán học. Bọn họ duy trì tình trạng này đã rất lâu rồi.

Ngoại trừ giao lưu học thuật, giống như bây giờ hai người cùng nhau ra ngoài mua thức ăn, cơ hồ đều diễn ra mỗi ngày.

Thức ăn mua mỗi ngày mới tươi nhất, không cần lên lớp, cũng không có chuyện gì quan trọng, Trần Lạc bèn thay đổi thói quen đi chợ trước kia.

Ở cửa của hiệp hội Toán Học, cô Britney đi vào đưa luận văn mới nhất của mình. Trần Lạc xách giỏ thức ăn chờ ở bên ngoài, nghe được mấy kẻ yêu thích toán học đang nhỏ giọng bàn luận gì đó.

Trần Lạc mơ hồ nghe được bọn họ nhắc đến chữ “tiền”, trong mắt chợt lóe sáng, hắn nhích gần về vị trí của bọn họ một chút.

Không phải hắn tham tài, thật sự là bởi vì lấp đầy động không đáy của hiệp hội Ma Pháp cần số tiền quá mức khổng lồ. Đến mức những ngày này trong đầu Trần Lạc đều chỉ nghĩ đến tiền, hắn nhất định phải tìm một con đường kiếm tiền mới.

Hai ngày trước, Trần Lạc đi một hiệp hội Ma Pháp một chuyến, đổi hơn một vạn hai ngàn đồng vàng thành ma pháp biến thể sơ cấp.

Ma Pháp sư sơ cấp tấn cấp cần tinh thần lực dồi dào hơn, đối với sự tiêu hao của ma pháp mới còn nằm ngoài dự đoán của Trần Lạc. Hắn dốc hết tất cả tiền của mình, hẳn cũng không đủ để trước khi tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của hắn vẫn duy trì giống như hồi còn là Ma Pháp học đồ.

Dự tính cẩn thận muốn duy trì tốc độ tăng trưởng tinh thần lực như trước, còn cần 5000 đồng vàng đến lấp hố hiệp hội Ma Pháp.

Mà cái này hoàn toàn là Trần Lạc tự tìm.

Dù sao, nếu như so sánh hiệp hội Ma Pháp với một cửa hàng, Ma Pháp sư khác nhiều nhất trong cửa hàng này mua một hoặc hai món đồ, Trần lạc lại muốn mua toàn bộ cửa hàng. Số tiền phải bỏ ra tự nhiên gắp trăm nghìn lần bọn họ.

Trần Lạc xê dịch đến bên cạnh những người kia, cẩn thận lắng nghe bọn họ nói chuyện.

“Từ lúc Lạc Thần giải ra tất cả các bài toán treo thưởng, thật vất vả mới có một bài toán mới lại bị người khác giải quyết...”

“Bài kia mới được thêm vào 100 đồng vàng, hôm nay ta vừa tìm tới mạch suy nghĩ, đáng tiếc, thật đáng tiếc...”

“Ngươi đáng tiếc cái gì, ta đã chứng minh được, nhưng lại trễ một bước, một bước thôi, 100 đồng vàng của ta...”

...

Các nhà nghiên cứu toán học, nếu như gặp phải nan đề mình thực sự giải không ra, có thể treo thưởng nó ở hiệp hội Toán Học.

Việc này giống như người đời sau đăng bài nhờ giải dùm trên mạng, chẳng qua là có thù lao.

Hầu hết những vấn đề này cũng sẽ tồn tại không bao lâu thì bị các học giải khác giải quyết, thời gian dài không có người giải quyết, sẽ được giữ lại trên tường để dành cho sau này.

Ở trong đó, nếu có người đối với vấn đề treo thưởng cảm thấy hứng thú, sẽ còn tăng thêm tiền thưởng. Mấy ngày trước, có người treo thưởng một bài toán với giá 10 đồng vàng, sau đó lại được người khác bỏ thêm 100 đồng vàng. Ngay sáng hôm nay nó đã bị một tên học giả giải quyết.

Nghe đám người nghị luận ầm ĩ, ánh mắt của Trần Lạc dần dầng sáng tỏ.

Mặc dù 100 đồng vàng đối với hắn hiện tại mà nói không tính là gì, nhưng góp gió thành bão, sinh hoạt cần tính toán tỉ mỉ, không có nan đề để hắn giải quyết, hắn có thể tự mình treo giải thưởng...

Suy nghĩ một chút, vấn đề hắn treo thưởng 10 đồng vàng, nếu như có người thêm vào 100 đồng vàng, chẳng phải hắn kiếm lời được 90 đồng vàng sao?

Nếu như bọn họ thêm vào 200 đồng vàng, hắn sẽ kiếm lời được 190 đồng vàng.

Nếu như người khác càng thêm nhiều tiền vào giải thưởng, như vậy hắn chỉ cần có đầy đủ bài toán để treo thưởng, sẽ có thể lấp đầy lỗ thủng 5000 đồng vàng của hiệp hội Ma Pháp.

Điều làm cho Trần Lạc đáng tiếc nhất đó chính là 23 bài toán mà hắn giải quyết vốn có tiền thưởng cực cao. Chỉ bởi vì quá lâu không có người giải đáp, qua kỳ hạn tiền thưởng, những chủ nhân của số tiền thưởng thêm vào đã thu lại số tiền này.

Dù sao, xem như bản thân Trần Lạc cũng sẽ không đổ nhiều tiền như vậy vào một vấn đề có lẽ không có câu trả lời.

Nói làm liền làm, sau khi về nhà, ngày thứ hai Trần Lạc dùng 10 đồng vàng nặc danh treo thưởng một vấn đề ở hiệp hội Toán Học.

Bài toán hắn treo thưởng là chứng minh một định lý hình học.

Định lý con bướm là tên gọi một định lý hình học do W.G.Horner đăng trên cuốn niên giám vào cuối thế kỷ 18, hình vẽ của bài toán này giống như một con bươm bướm, rất có mỹ cảm. Các nhà toán học nơi này đều thích nghiên cứu đồ vật lòe loẹt.

Vì chọn lựa ra bài toán thích hợp, Trần Lạc tốn không ít tâm tư để tìm một định lý hình học đặc sắc để bọn họ chứng minh. Từ kinh nghiệm của hắn đến xem, bài toán này dễ dàng tăng thêm tiền thưởng nhất.

Nghe nói, đã từng có một nhà nghiên cứu toán học cực kỳ giàu có, đã thêm vào vấn đề treo thưởng nào đó số tiền lên đến 10.000 đồng vàng...

Mặc dù bài toán kia cuối cùng thiếu điều kiện tất yếu để chứng minh nên không có cách nào giải đáp, nhưng ít ra chứng minh nhà nghiên cứu toán học cũng có những kẻ ngốc nhiều tiền.

Trần Lạc đang mong đợi có một kẻ ngốc nhiều tiền yêu thích toán học như vậy thêm tiền thưởng vào vấn đề treo thưởng này, mãi cho đến khi cô Britney giao 10 đồng vàng cho hắn.

“Vừa rồi đi ngang qua hiệp hội Toán Học, thấy trên tường treo thưởng có thêm một nan đề giá trị 10 đồng vàng nên thuận tay giải ra.” Britney thả 10 đồng vàng vào trong tay Trần Lạc. “Số tiền này em giữ lại cho nhà mua thức ăn...”

Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng.

Trần Lạc bảo vệ tốt học giả khác, lại không bảo vệ tốt cô Britney. Quả nhiên bài toán chỉ cần kẻ thêm bảy đường để chứng minh, đối với cô Britney mà nói, không tính rất khó khăn.

Thế là hắn lại ra một bài toán càng phức tạp hơn.

Bài toán này liên quan đến chứng minh trọng tâm của tam giác, so với bài toán con bướm còn khó hơn nhiều. Sau khi kẻ thêm tất cả các đường phụ, mấy hình tam giác và hình tròn chồng lấp lẫn nhau, không biết bao nhiêu các đường cắt nhau. Đừng nói là chứng minh, bình thường học giả toán học xem một chút cũng cảm thấy choáng.

Dù vậy, vì tuyệt đối không để sai sót, mấy ngày nay những việc liên quan đến hiệp hội Toán Học, Trần Lạc chủ động làm thay cô Britney để tránh cho nàng bởi vì lo lắng trong nhà không đủ tiền mua đồ ăn mà phá hư kế hoạch của hắn.

Cũng may bài toán này không để cho Trần Lạc thất vọng. Lúc Trần Lạc nặc danh tự biên tự diễn tăng thêm tiền thưởng 50 đồng vàng, bài toán treo thưởng này đã hấp dẫn đủ các ánh mắt của học giả. Trong một ngày nào đó, không biết biết bị học giả của gia tộc toán học nào ở thành Yapool tăng tiền thưởng lên đến 200 đồng vàng.

Mặc dù Trần Lạc bỏ ra 50 đồng vàng. Nhưng tính toán, hắn vẫn kiếm lời 150 đồng vàng, cũng không tính thua thiệt.

Song, khi hắn cầm bài giải dài đến mấy trang giấy không kịp chờ đợi đi vào hiệp hội Toán Học, lại phát hiện trên tường đã rỗng tuếch.

Trần Lạc kinh ngạc nhìn vách tường trống không, kinh hãi thốt lên: “Mẹ nó, bài toán của mình đâu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Vay tiền


"Gall, ngươi qua đây một chút."

Người tiếp tân trẻ tuổi của hiệp hội Toán Học nghe Trần Lạc gọi vội vàng chạy qua, ân cần hỏi: “Thưa ngài Blair, xin hỏi ngài có chuyện gì?”

Trần Lạc chỉ vào vách tương, hỏi: “Bài toán treo thưởng ở đây đâu rồi?”

Gall quay đầu nhìn một chút, hỏi: “Ngài nói bài toán 200 đồng vàng hả?”

Trần Lạc gật đầu. “Là nó.”

“À, nó đã được người ta chứng minh rồi.” Gall cười nói: “Mới chiều hôm qua, cũng không biết chủ nhân bài toán đó là ai, tôi nhìn hình thôi mà đã hoa mắt...”

Trần Lạc cắn răng hỏi: “Là ai chứng minh?”

Gall đáp: “Là ngài Abell.”

"Abell Howard?"

"Đúng, chính là hắn."

Lòng của Trần Lạc đang rỉ máu, hắn phát hiện mình vẫn coi thưởng anh hùng trong thiên hạ.

Mặc dù toán học hiện đại trên đại lục Thần Ân còn chưa chớm nở, nhưng hình học lại là lĩnh vực cổ xưa nhất của toán học. Hàng ngàn năm trước, các học giả cổ đại đã bắt đầu nghiên cứu nó. Bài toán hắn chọn tuy nói để chứng minh vô cùng phiền phức, gần như đạt đến trình độ đề thi cấp 3 ở hậu thế, nhưng nhất định không làm khó được tất cả mọi người.

Toán học là một ngành khoa học rất thần kỳ, không ai có thể giỏi tất cả các chi nhánh của ngành này. Có một số bài toán khó chuyên gia toán học đỉnh cấp thế giới chưa chắc biết làm nhưng học sinh trung học ưu tú nhiều khi lại giải ra.

Đương nhiên, chuyện này chưa chắc là một chuyện tốt, nghiên cứu những thứ này quá nhiều sẽ đi vào lối mòn cực hạn tiền đồ của mình.

Trần Lạc lo lắng thành Yapool là nơi ngọa hồ tàng long, có người hái được quả đào hắn tự mình bồi dưỡng, cho nên mới chờ không nổi đến đây nhận lấy tiền thưởng, không ngờ vẫn chậm một bước.

Trong 200 đồng vàng kia có 50 đồng của hắn.

Đây là toàn bộ tài sản của hắn.

Mặc dù mấy ngày trước đó, Trần Lạc là trọc phú với tài sản lên đến cả vạn đồng vàng, nhưng tất cả số tiền kiếm lời từ hiệp hội Ma Pháp đều đổ ngược trở về, hắn chẳng còn thừa một cắc nào cả.

Nếu không phải Jasmine tiết kiệm, lấy cớ Trần Lạc mua sắm rất nhiều xin hiệp hội Ma Pháp giảm giá cho hắn 5%, hắn thậm chí còn không đủ tiền.

50 đồng vàng này là tiền cô Britney và Isabella đưa hắn mua thức ăn trong mấy ngày. Tất cả đều bị Trần Lạc đập vào hiệp hội Toán Học.

Hắn thừa nhận hắn có máu cờ bạc nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ cược thua.

Mấy tháng trước, một câu hỏi của hắn đánh cho phái Số từ trên trời rớt xuống địa ngục, gia tộc Howard phụ thuộc phái Số trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, thực lực mười phần không còn một. Vài tháng sau, Abell Howard cầm đi số tiền vốn thuộc về hắn ------- đây có tính là nhân quả báo ứng hay không?

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất ngờ như vậy, thời khắc này trên người của Trần Lạc đã không còn đồng nào, thậm chí ngay cả tiền để một hồi mua thức ăn hắn cũng không có.

Trần Lạc không biết trở về bàn giao như thế nào với cô Britney.

Gall đứng bên cạnh hắn, thấy sắc mặt của hắn tựa hồ không tốt lắm, rất có ánh mắt lui về phía sau.

“Học đệ?”

Trần Lạc dự định trở về nghĩ biện pháp một chút, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Hắn dằn xuống cảm xúc trong lòng, quay đầu nhìn Alice xuất hiện ở cửa của hiệp hội Toán Học, trên mặt cố nặn ra nụ cười. “Học tỷ, buổi sáng tối lành, chị đến hiệp hội Toán Học có chuyện gì không?”

“Chị giúp dì Nyxia đưa luận văn.” Gặp Trần Lạc ở chỗ này khiến tâm tình của Alice rất tốt, nàng hỏi: “Mới sáng sớm học đệ đến đây làm gì đó?”

Trần Lạc miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Tùy tiện đi dạo.. “

Ngoại trừ Isabella, Alice xem như một trong những bạn bè thân thiết nhất của Trần Lạc trong học viện, Trần Lạc đợi nàng đưa luận văn xong, rồi đi về chung với nàng.

Hắn đang muốn đi khu nghỉ ngơi ngồi một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Trần Lạc ngoái đầu thoáng nhìn thì thấy hơn mười người đang từ tốn bước vào hiệp hội Toán Học, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ một chút. Không biết thân phận của những người này là gì thế mà để hai vị phó hội trưởng Calvin và Odry ra đón.

“Ngài Blair.” Calvin rất ít khi thấy Trần Lạc ở hiệp hội Toán Học, lúc này gặp hắn, trên mặt liền hiện ra vẻ kinh ngạc. “Ngài đến đây có chuyện gì không?”

Trần Lạc cười đáp: “Chỉ là chờ một người bạn thôi, hội trưởng Calvin không cần phải để ý đến ta.”

Trần Lạc vừa dứt lời, đám người vừa mới bước vào hiệp hội Toán Học tức thì xôn xao.

"Blair, Blair ma quả?"

"Số vô tỷ do hắn phát hiện?"

“Hắn chính là người đoạt giải Edwin lần này của Lorrain các người?”

...

Calvin nhìn thoáng vách tường rỗng tuếch, trên mặt ẩn ẩn một chút lo âu nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Lạc: “Đây là các học giả nổi tiếng từ vương quốc Gaya, ta dẫn bọn họ đi lên trước. Nếu ngài có chuyện gì, có thể chờ một chút tới tìm ta.”

Trần Lạc gật đầu, tự mình đi về phía khu nghỉ ngơi.

Nhưng học giả nổi danh này bình thường sẽ không ở lâu một chỗ. Dù sao tin tức của thế giới này vẫn còn nhiều hạn chế. Thời điểm toán học của vương quốc Lorrain phát triển một cách chậm chạp, có lẽ quốc gia khác đã có bước đột phá. Ở một chỗ vĩnh viễn khó tránh khỏi sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng.

Vì gia tăng kiến thức của mình, có không ít học giả sẽ rời khỏi quốc giả của mình để du lịch các nước khác, đồng thời mở mang tầm mắt, cũng có thể mang những phát kiến mới nhất mang về.

Mấy vị đại học giả của vương quốc Lorrain lúc còn trẻ đều từng có một đoạn thời gian ngao du nay đây mai đó.

Cái tên vương quốc Gaya Trần Lạc có hơi quen thuộc, tựa hồ là nước láng giếng của vương quốc Lorrain. Trần Lạc nhớ thực lực của quốc gia này cũng không cường đại, nhưng trình độ toán học phát triển cực cao, so với Lorrain phải cao hơn một bậc, có rất nhiều đại học giả.

Bất kỳ ngành nào của một quốc gia phát triển đến một độ cao nhất định sẽ trở thành trung tâm của ngành đó ở đại lục Thần Ân. Vương quốc Gaya chính là trung tâm toán học của đại lục Thần Ân.

Một khi vương quốc được thế giới công nhận trở thành trung tâm của một ngành nào đó, cũng sẽ trở thành thánh địa trong lòng của các học giả thuộc ngành này, sẽ từ từ hấp dẫn các học giả của các quốc gia khác đến đây du lịch thậm chí là định cư, việc này khiến cho tổng thể thực lực của bọn họ tiến thêm một tầng.

Trần Lạc nhanh chóng tìm đến những tin tức này trong đầu, nhưng hắn đối với các học giả Gaya viếng thăm không có hứng thú chút nào, hắn còn đang rầu thúi ruột do mất 200 đồng vàng.

Khác với hắn, những học giải toán học Gaya lại rất chú ý đến hắn.

Mặc dù thực lực toán học của vương quốc Lorrain không yếu, nhưng là trung tâm toán học của đại lục Thần Ân, Gaya không để các học giả toán học Lorrain vào mắt.

Bọn họ không quan tâm người đoạt giải Edwin của vương quốc Lorrain, nhưng lại không thể không quan tâm người phát hiện số vô tỷ.

Đây gần như là phát hiện quan trọng nhất của bọn họ trong quá trình đi viếng thăm các nước.

Để cho người ta khó mà tin được chính là người châm ngòi cho sự kiện đủ để ghi chép vào sử sách này còn trẻ như vậy...

Trần Lạc không để ý ánh mắt của những người kia. Đợi một hồi ở khu nghỉ ngơi, hắn mới thấy Alice từ trên lầu đi xuống, nhà của hai người cùng một phương hướng, Alice sánh vai đi với Trần Lạc, hắn đang suy nghĩ nên không nói chuyện với nàng.

“Phía trước là nhà của chị.” Tới một giao lộ, Alice nhìn Trần Lạc, hiếu kỳ hỏi: “Học đệ, em có phải có lời gì muốn nói với chị không?”

Trên đường đi, nàng nhìn ra Trần Lạc hơi lơ đãng, nhiều lần muốn nói với nàng thứ gì, cuối cùng lại thôi.

Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Không có."

Alice mỉm cười, nói: “Học đệ, em muốn nói cái gì thì cứ nói đi, giữa chúng ta không cần khách khí như thế...”

Trần Lạc lúng túng nói: “Vậy em hi vọng chị không nên tức giận, coi như chị không đồng ý, về sau chúng ta vẫn là bạn bè...”

Alice sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trần Lạc, tựa hồ là ý thức được chuyện gì, trên mặt nàng dần dần ửng đỏ.

Nàng chờ đợi lâu như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự muốn nói với mình câu nói kia... ở chỗ này sao?

Mặc dù việc này chênh lệch không nhỏ với cảnh tượng nàng chờ đợi trong lòng đã lâu, nhưng quan trọng nhất chính là kết quả, không phải quá trình.

Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Lạc, nhỏ giọng nói: "Học đệ, em nói đi, chị sẽ không tức giận..."

Trần Lạc hít sâu một hơi: "Học tỷ, chị có thể cho em mượn 20 đồng vàng hay không?"

Alice không kịp chờ đợi nói: "Chị đồng ý!"

"Quá tốt rồi!" Trên mặt của Trần Lạc hiện ra vẻ tươi cười, quả nhiên Alice là người có ơn tất báo, không uổng công mỗi ngày hắn giảng bài cho nàng.

Da mặt của hắn vẫn tương đối mỏng, nếu không phải tất yếu, hắn cũng không nguyện ý mở miệng vay tiền bạn bè. Dù sao đây là một chuyệt rất tổn hại tình cảm, với hắn mà nói, mượn tiền Alice còn khó hơn thổ lộ với nàng.

Sau khi Alice không kịp chờ đợi thốt lên “Chị đồng ý” mới nhận ra có chỗ nào không đúng, nàng nhìn Trần Lạc, không chắc chắn hỏi lại: “Học đệ, em mới vừa nói gì?”

Trần Lạc cũng biết, mặc dù quan hệ giữa hắn và Alice không tệ, nhưng há miệng chính là 20 đồng vàng, vẫn còn hơi chút đường đột, hắn nghĩ một chút, nói: “12 đồng vàng cũng được, em sẽ mau chóng trả lại cho chị.”

Alice khó có thể tin nói: "Em vừa rồi muốn nói với chị điều này hả?"

Trần Lạc gật đầu, đáp: "Nếu chị cảm thấy khó xử coi như em chưa từng nói gì..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Nguy cơ của Lorrain


Hôm nay Alice cũng không mang nhiều tiền như vậy, nàng đưa tất cả 6 đồng vàng trên người mình cho Trần Lạc, sau đó lập tức về nhà.

Trần Lạc chú ý tới, lúc Alice rời đi, giống như có chút không quá cao hứng.

Quả nhiên đàm luận tiền bạc là một chuyện tổn thương tình cảm, nhưng Trần Lạc sẽ mau chóng trả lại số tiền này cho nàng, chỉ là chẳng qua tiền của hiệp hội Toán Học cũng không dễ kiếm. Còn bên hiệp hội Ma Pháp, bởi vì tổ hợp ma pháp có rất nhiều hạn chế nên hắn cũng rất khó kiếm được tiền.

Trần Lạc hơi hối hận lúc trước hắn hẳn nên nghe lời của Jasmine, không nên xài hết toàn bộ số tiền kia, học ít một ma pháp cũng không có gì, nhưng dư thêm ra mấy trăm đồng vàng, hiện tại hắn cũng không trở nên túng quẫn như thế này.

Hắn dùng tiền này đi chợ mua thức ăn. Nếu như Isabella lại không đến, số tiền này không duy trì nổi mấy ngày, Trần Lạc cần mau chóng nghĩ biện pháp kiếm lại chút tiền.

Nói đến, Isabella mặc dù không ôn nhu cũng không lớn bằng Alice, nhưng nàng lại hào phóng hơn Alice. Thời điểm đưa tiền cho Trần Lạc, tới bây giờ đều chưa từng nhíu mày chút nào, quả nhiên mình không uổng phí chọn nàng.

Đương nhiên, Trần Lạc đối với Alice vẫn rất cảm ân, mượn tiền của người ta còn trách người ta không hào phóng, vậy cũng quá không phải người.

Trần Lạc không thích thiếu người khác, vừa có tiền hắn lập tức trả lại cho nàng.

Nếu như là Isabella thì tốt, trước tiên Trần Lạc có thể mượn nàng một chút, dù sao Isabella cũng là học tỷ “ruột”, thiếu tiền của nàng cũng tốt hơn của Alice,

Nghĩ đến kiếm tiền, Trần Lạc không khỏi hơi thổn thức trong lòng.

Sống hai đời, đây còn là lần đầu tiên hắn đối với kiếm tiền có khát vọng lớn như vậy.

Theo đẳng cấp ma pháp của hắn tăng lên, cái miệng của hiệp hội Ma Pháp nhất định sẽ càng ngoác càng lớn, như loại phương thức kiếm tiền đông một búa tây một chùy này cuối cùng không phải kế lâu dài.

Hắn hẳn cần tìm một con đường kiếm tiền ổn định hơn, lại không lãng phí quá nhiều tinh lực của hắn.

Chẳng qua chuyện đầu tư nhỏ lợi nhuận lớn ở đâu mà làm dễ dàng như vậy.

Vì tìm phương thức kiếm tiền này, Trần Lạc đã khổ sở suy nghĩ hai ngày.

Trên bàn cơm, nhìn Trần Lạc đã cầm đũa, không biết lần thứ mấy rơi vào trạng thái lơ đãng, trên mặt của Britney lộ ra vẻ lo âu, nàng lo lắng hỏi: "Blair, em thế nào?"

Trần Lạc lấy lại tinh thần, để đũa xuống, nói: "Không, không có việc gì."

Britney nhìn hắn, nói: "Hai ngày nay em trông rất kém, Blair, thân thể của em có chỗ nào không thoải mái sao, có muốn cô đi mời thầy thuốc tới xem giúp không?"

Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Cô Britney, em không sao, chỉ là hơi nhớ người nhà một chút thôi."

Britney nghĩ một chút, đáp: "Hôm nay hiệp hội Toán Học có một hội nghị quan trọng, cô biết em không hề có hứng thú với những thứ đó, nhưng em có thể đi chung với cô không?"

Trần Lạc biết, cô Britney muốn dẫn hắn ra ngoài giải sầu một chút. Mặc dù hắn không có tâm tư tham gia hội nghị gì, nhưng cũng không thể từ chối lòng tốt của cô Britney.

Hắn gật đầu, nói: "Tốt, em đi thay quần áo..."

...

Một năm vừa qua của giới toán học Lorrain là thuộc về một năm của phân hội Toán Học thành Yapool.

Phát hiện số vô tỷ, đoạt giải Edwin, giải quyết nan đề hiệp hội góp nhặt trong nhiều năm đều có quan hệ với phân hội của thành Yapool.

Các học giả toán học của thành Yapool lấy làm vinh dự với chuyện này.

Song, mấy ngày qua, trong hiệp hội Toán Học, vinh quang của các học giả đã không còn, bầu không khí một mảnh bi thảm.

Ưu sầu và oán hận của bọn họ đến từ đám học giả Gaya viếng thăm.

Những học giả toán học của vương quốc Gaya này sau khi tiến vào vương quốc Lorrain, lần lượt bái phỏng hiệp học Toán Học của mỗi tòa thành. Mỗi nơi bọn họ đến sẽ thuận tiện giải quyết những nan đề treo thưởng của phân hội. Đoạn đường đi tới đây, bao gồm cả Vương Đô, toàn bộ vương quốc Lorrain cũng không có thành trì nào ngăn cản được cước bộ của bọn họ.

Tất cả nan đề treo thưởng của học giả Lorrain đều bị giải quyết dễ dàng trong tay của những học giả này, tiền thưởng cũng bị bọn họ cầm đi nốt.

Tiền thưởng là việc nhỏ, vinh dự mới là chuyện lớn.

Đây là sỉ nhục của giới toán học Lorrain, cũng là sỉ nhục của Lorrain.

Nếu ở trước kia, cho dù chỉnh thể trình độ toán học của các học giả Gaya mạnh hơn vương quốc Lorrain, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không làm được đến mức này.

Vấn đề ở chỗ, nan đề treo thưởng khó khăn nhất được hiệp hội Toán Học Lorrain góp nhặt trong nhiều năm đã được người khác giải quyết cách đây không lâu.

Tuy nói trải qua mấy ngày nay, học giả các nơi lần lượt đưa bài toán mới đến, nhưng độ khó của những bài toán này căn bản không thể so với 23 bài toán kia.

Việc này liền dẫn đến những học giả từ Gaya sau khi vào vương quốc Lorrain, một đường thông suốt, quét ngang từng hiệp hội Toán Học ở Lorrain, cơ hồ đè mặt mũi của giới toán học Lorrain ma sát xuống đất...

Thành Yapool là điểm đến cuối cùng của bọn họ, phân hội Toán Học thành Yapool là bức màn chắn cuối cùng của hiệp hội Toán Học ở vương quốc Lorrain.

Phân hội thành Yapool bại không chỉ liên quan đến vinh dự của vương quốc Lorrain, mà còn có đế quốc Oss.

Vương quốc Gaya không lệ thuộc vào đế quốc Oss, chỗ dựa sau lưng bọn họ là một trong tứ đại đế quốc khác, đế quốc Fares.

Liên quan đến vinh dự của vương quốc, liên quan đến vinh dự của đế quốc, áp lực từ các phe đặt nặng lên vai của phân hội Toán Học thành Yapool.

Làm phó hội trưởng phân hội Toán Học thành Yapool, trong tình huống hội trưởng ở bên ngoài, gánh nặng giữ gìn vinh quang của Lorrain đều rơi vào trên vai của Calvin.

Những ngày gần đây, áp lực của Calvin rất lớn.

Chỉ có vài ngày mà cả người của hắn trông tiều tụy không ít, từ khi 23 nan đề bị vị đại nhân kia giải đáp, mặc dù thành Yapool cũng có vài bài toán lẻ tẻ được đưa ra, nhưng chẳng mấy chốc sẽ bị giải quyết, gần nhưng một bài toán treo thưởng cũng không lấy ra được.

Nếu nhưng không phải gia tộc Herman cung cấp một bài đại số, thoáng ngăn trở bước chân của các học giả Gaya, bức màn chắn cuối cùng này cũng bị các học giả Gaya vô tình giật xuống.

Đối mặt với đoàn học giả ưu tú nhất từ vương quốc Gaya, đây là lần thứ nhất Calvin thật sự cảm thấy bất lực từ tận đáy lòng.

Bài toán bình thường vốn không ngăn cản được bước chân của những học giả kia, nhưng bọn họ cũng không thể dùng bài toán sai đề, rõ ràng không thể giải lại đi đánh đố những người kia, vậy sẽ chỉ làm hiệp hội Toán Học của vương quốc Lorrain trở thành trò cười.

Nan đề toán học như thế làm sao có thể dễ dàng kiếm được cơ chứ?

Calvin có chút tiếc nuối. Nếu như mấy tháng trước, ngài Blair không đưa ra vấn đề số vô tỷ, nhưng vậy hôm nay, tình huống có lẽ sẽ không giống như bây giờ.

Vấn đề đơn giản đến cực điểm kia lại ẩn chứa sự tồn tại của số vô tỷ, câu hỏi của ngài Blair đặt ra đã thay đổi toàn bộ giới toán học ------ đây mới thực sự là vấn đề có ý nghĩa.

Nếu như vấn đề này hôm nay mới bị đưa ra, bước chân của những học giả Gaya sẽ dừng lại ở đây, thành Yapool không chỉ có thể vãn hồi vinh quang của Lorrain, lịch sử của giới toán học cũng sẽ thay đổi trong sự kiện lần này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Calvin không khỏi nhìn phía một nơi hẻo lánh trong phòng họp.

Vì đối phó với các học giả từ Gaya, hắn triệu tập khẩn cấp tất cả các học giả vinh dự của thành Yapool, bao gồm cả hai vị đoạt giải Edwin.

Lúc đầu Blair hẳn là ngồi bên trái phía dưới của hắn. Dù sao hắn là chú ngựa ô lớn nhất trong giới toán học năm nay, vị trí tôn quý này vốn thuộc về hắn.

Nhưng hắn từ chối Calvin an bài, chủ động ngồi ở trong góc phòng họp.

Nơi hẻo lánh này là chỗ ngồi của học giả vinh dự nhà Howard, vị trí phía trước nhất vốn thuộc về gia tộc Howard, nhưng sau chuyện số vô tỷ, phái Số suýt chút nữa bị hủy diệt, địa vị của gia tộc Howard cũng bị các gia tộc khác thay thế.

Abell Howard ngồi trong góc, cảm nhận ở nơi hẻo lánh đối diện truyền đến một đạo ánh mắt, hắn nghi ngờ nhìn qua, hỏi: "Ngài Blair, trên mặt của ta chẳng lẽ có đồ vật gì sao?"

Từ lúc đến đây, vị học giả trẻ tuổi này vẫn dùng ánh mắt không mấy thân mật nhìn hắn.

Trần Lạc mặt không thay đổi nói: "Không có."

Abell nói: "Vậy vì sao ngài một mực nhìn ta?"

Trần Lạc dời đi ánh mắt, hắn không phải người thua không trả tiền. Mặc dù Abell để hắn tổn thất 50 đồng vàng, nhưng đối phương bằng vào chân tài thực học, hắn cũng không có gì để nói.

Chỉ là ý khó bình mà thôi.

Gặp Trần Lạc không nhìn hắn nữa, Abell mới thu hồi nghi ngờ trong lòng. Chẳng qua sau một lát, hắn lại cảm nhận được ánh mắt bất thiện đến từ phía đối diện lần nữa.

Abell một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Ngài Blair, chuyện về Fitch, ta xin lỗi ngài lần nữa, phái Số và gia tộc Howard đã vì hành vi của hắn mà phải trả giá, chẳng lẽ ngài còn chưa hài lòng ư?"

Trần Lạc nhìn Abell, nói: "Nhưng thật sự trên mặt của ngươi có dính gì đó."

Abell đưa tay sờ lên mặt, cũng không phát hiện trên mặt có vật gì, đang muốn hỏi, lại phát hiện Trần Lạc đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Môi của hắn hơi hé ra, cuối cùng không tiếp tục nói gì nữa.

Ở hàng đầu tiên, trầm mặc hồi lâu sau, Calvin mở miệng lần nữa: "Các vị đều không có đề nghị gì tốt sao?"

Lại một trận im thin thít dài dằng dẵng, hắn chậm rãi đứng dậy, ngay cả eo cũng cúi xuống không ít, không cam lòng cảm khái nói: "Sỉ nhục, sỉ nhục, chẳng lẽ chênh lệch giữa học giả của Lorrain và Gaya đúng là to lớn như thế à..."

Lúc này, một tên chấp sự từ bên ngoài đi vào, ghé vào tai của hắn thì thầm vài câu.

Calvin nghe hắn nói xong, lắc đầu. "Quốc vương bệ hạ treo giải thưởng 5000 đồng vàng thì như thế nào, ngày kia bọn họ sẽ rời khỏi thành Yapool, đã không có người có thể ngăn cản bọn họ, hội nghị hôm nay đến đây thôi, mọi người tản đi đi..."

"Chờ một chút..."

Đám người đang muốn rời đi, trong góc phòng họp bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Ba bài toán của Trần Lạc


Calvin tuyên bố tan họp, không ít học giả đã lục tục đứng lên chuẩn bị ra về.

Một tiếng "Chờ một chút" làm cho động tác của tất cả mọi người ngừng lại một lát, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nơi hẻo lánh.

Trần Lạc sớm đã thành thói quen bị nhiều người nhìn chăm chú, dưới ánh mắt chòng chọc của những học giả vinh dự, hắn chậm rãi đứng dậy.

"Blair..." Phía trước, Britney nhìn hắn, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.

Lúc nghe được giọng nói quen thuộc kia, thân thể của Calvin không khỏi chấn động, đáy lòng lại tuôn ra một tia hy vọng.

Mặc dù Blair được gọi là ma quỷ của giới toán học, nhưng từ trước đến nay hắn là người có thể sáng tạo kỳ tích. Nếu như nói thành Yapool có người có thể ngăn cản bước chân của những học giả Gaya, ngoại trừ "Lạc Thần" đã rất lâu chưa từng xuất hiện, chính là Blair ma quỷ.

Mặc dù khó tìm tung tích của thần, nhưng ma quỷ lại ở bên cạnh bọn họ.

Calvin bước nhanh về phía Trần Lạc, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hỏi: "Ngài Blair, ngài có biện pháp hả?"

Ở chỗ này sinh sống lâu như vậy, đối với vương quốc Lorrain, Trần Lạc vẫn có mấy phần tình cảm.

Hắn là học giả vinh dự của vương quốc Lorrain, những học giả của Gaya đánh mặt giới toán học Lorrain chính là đánh mặt của hắn.

Huống chi, sự tình vốn do hắn mà ra, giải quyết tốt hậu quả nhẽ ra cũng phải giao cho hắn.

Hắn vốn dự định điệu thấp nặc danh đưa ra một bài toán treo thưởng, trợ giúp thành Yapool và Lorrain vãn hồi một chút mặt mũi.

Nhưng sau khi nghe Calvin nói vương quốc sẽ khen thưởng 5000 đồng vàng, Trần Lạc liền biết hắn không thể lại điệu thấp.

Chỉ cần cho đủ tiền, xem như đại học giả, Trần Lạc cũng sẽ dạy hắn làm người.

Trần Lạc không trả lời thẳng câu hỏi của Calvin mà hỏi ngược lại: "Chỉ cần có thể ngăn cản những học giả Gaya, vương quốc sẽ thưởng 5000 đồng vàng sao?"

Nói xong, hắn lại bổ sung: "Đương nhiên, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là ta đến từ vương quốc Lorrain, bảo vệ Lorrain, giữ gìn vinh quang cho Lorrain là trách nhiệm hiển nhiên của ta."

"Chỉ cần có thể ngăn cản bọn họ thì sẽ được quốc vương bệ hạ khen thưởng 5000 đồng vàng." Calvin không chút do dự gật đầu, nói: "Đây là tin tức vừa mới truyền đến từ vương quốc, quốc vương bệ hạ cũng rất chú ý chuyện ở thành Yapool. Nếu để cho bọn họ cứ rời khỏi thành Yapool như vậy, từ nay về sau, giới toán học Lorrain sẽ trở thành trò cười..."

Giới toán học của một nước bị sứ đoàn từ nước khác giải quyết toàn bộ bài toán treo thưởng, lấy đi tất cả tiền thưởng. Chuyện như vậy một khi xảy ra, giới toán học của vương quốc Lorrain rốt cuộc sẽ không ngóc đầu lên được nữa.

Calvin lại bổ sung: "Ngài Blair, Lorrain muốn thắng cũng muốn thắng có tôn nghiêm, không thể ác ý làm khó dễ học giả Gaya."

"Hiểu."

Trần Lạc gật đầu, thật muốn làm khó dễ đối phương còn không dễ dàng, để bọn họ trong nửa giờ vẽ ra hình tròn có một vạn cạnh không được sao. Chỉ là như vậy, Lorrain vẫn rơi mặt mũi, không chỉ không cứu vãn hồi nổi tôn nghiêm, sẽ còn bị quốc gia khác cho rằng là thua không nổi.

Vấn đề bọn hắn đưa ra nhất định phải có ý nghĩa nghiên cứu, trên lý luận có thể hoàn thành, được tất cả học giả công nhận, một vấn đề có giá trị.

Tốt nhất là loại vấn đề kinh điển ai nhìn cũng biết, ai làm cũng được, nhưng động thủ lập tức hoài nghi nhân sinh.

Loại vấn đề này Trần Lạc có thể viết thành cả một quyển sách.

Trần Lạc nhìn Calvin, nói: "Để những học giả Gaya kia dừng bước ở thành Yapool không là vấn đề."

Calvin kích động nói: "Thật?"

"Nhưng ta có một điều kiện."

Calvin vội vàng nói: "Mời ngài nói."

Lúc này, đừng nói một điều kiện, cho dù mười cái, 100 cái, chỉ cần có thể giải quyết tình huống khẩn cấp này, Calvin cũng sẽ không chút do dự đáp ứng.

Trần Lạc nhìn về phía đối diện, nói: "Để Abell Howard cho ta 50 đồng vàng."

Calvin sững sờ không biết đây là ý gì.

Nếu như hắn thật sự có thể trợ giúp phân hội thành Yapool vượt qua gian nan lần này, coi như hắn lại muốn thêm 5000 đồng vàng, các học giả của vương quốc Lorrain cũng sẽ giúp hắn gom góp, nhưng hắn chỉ cần 50 đồng vàng, hơn nữa lại chỉ định Abell Howard.

Ngài Blair này có biệt danh ma quỷ, quả nhiên làm việc cũng là người thường không thể suy đoán.

Abell nghe lời nói của Trần Lạc cũng kinh ngạc một lát, sau đó cười nói: "Nếu như ngài Blair có thể vãn hồi vinh quang cho giới toán học Lorrain, Abell nguyện ý đưa ngài 500 đồng vàng."

Trần Lạc lắc đầu, nó: "Ta chỉ cần 50."

Làm người hắn vẫn có nguyên tắc, 50 đồng vàng kia là của hắn, xem như hắn thắng được vương quốc 5000 đồng vàng, hắn vẫn thua 50 đồng vàng kia, hắn vĩnh viễn đánh mất đi số tiền thuộc về mình...

Trần Lạc muốn không phải số tiền này, mà là suy nghĩ thông suốt.

Abell nhìn hắn, gật đầu nói: "Ta đồng ý."

Trần Lạc nhìn về phía Calvin, nói: "Đem giấy tới đi."

Sớm đã có chấp sự chuẩn bị xong giấy bút.

Trần Lạc nhanh chóng viết trên đó mấy dòng chữ rồi đưa cho Calvin.

Ánh mắt của Calvin và những học giả xung quanh không kịp chờ đợi nhìn lên trên, bọn họ run lên trong chớp mắt, trên mặt nổi lên vẻ mặt mờ mịt.

Không phải mấy bài toán này khó nhằn đến nổi bọn họ tìm không thấy đầu mối, mà là quá đơn giản.

Đơn giản để cho người ta không thể tin được đây là do người đoạt giải Edwin đưa ra.

Trên giấy có ba đề bài, đều là vấn đề về Xích Quy.

Cái gọi là Xích Quy, chính là dựng hình bằng thước kẻ không chia độ và compa. Sớm mấy trăm năm trước, các bậc tiền bối của giới toán học đã phát hiện dùng thước kẻ không chia độ và compa có thể dựng ra các hình vẽ thỏa mãn yêu cầu. Về sau, xích quy tạo thành một tục lệ, các học giả đắm chìm trong những bài toán dựng hình chỉ bằng thước kẻ và compa một số lần hữu hạn, sau này được gọi là phép dựng hình bằng thước kẻ và compa.

Ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa này, mỗi bài đều chỉ có một câu.

Chia một góc bất kỳ thành ba góc bằng nhau.

Dựng một hình vuông có diện tích bằng diện tích một hình tròn cho trước.

Dựng một khối lập phương có thể tích gấp đôi thể tích một hình lập phương cho trước.

Từ bề ngoài mà nhìn, ba bài toán này thật sự quá đơn giản, dựa theo kinh nghiệm và cảm nhận trực quan của bọn họ, đây cơ hồ là bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản nhất.

Calvin còn lo lắng Trần Lạc sẽ đưa ra một ít bài toán cực kỳ phức tạp, tốn thời gian phí sức đi làm khó học giả Gaya, việc này sẽ để vương quốc Lorrain trở thành trò cười.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bài toán của Blair đưa ra lại đơn giản như vậy.

Hắn nhìn về phía Trần Lạc, hỏi lại: "Ngài nghiêm túc sao?"

Trần Lạc mỉm cười, đáp: "Trước tiên các người có thể thử một chút."

Bài toán tam phân góc, cầu phương hình tròn và bài toán khối lập phương là ba bài toán cổ nổi tiếng của Hy Lạp. Ba bài này hay ở chỗ, bọn chúng trông có vẻ hết sức đơn giản, không lòe loẹt chút nào, chỉ vỏn vẹn một câu miêu tả. Nhưng thời điểm chân chính đi làm, sẽ phát hiện bọn chúng rất khủng bố.

Ba bài này xuất hiện từ trước công nguyên, từ lúc bọn chúng xuất hiện, các nhà toán học ở mỗi thời đại đều có ý định đưa ra đáp án hoàn mỹ cho ba bài này.

Mãi cho đến hơn 2200 năm sau, mới có nhà toán chứng minh ba bài toán nhìn như đơn giản đến làm cho người giận sôi này, chỉ dựa vào thước thẳng và compa thì không thể nào giải được.

Bọn chúng cũng được gọi là "Bài toán dựng hình không thể bằng thước kẻ và compa."

Hơn 2000 năm qua, các nhà toán học một đời tiếp một đời dùng toàn lực giải ba bài này, cũng có người nghi ngờ ý nghĩa của bọn chúng. Trong tình huống thực tế, gặp phải tam phân góc, nhân đôi khối lập phương hay cầu phương hình tròn có thể dùng phương pháp không chỉ bằng thước kẻ và compa để giải quyết, vì sao các nhà toán học nhất định phải để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy?

Bọn họ không hiểu rằng đây thật ra là chất trữ tình của các nhà toán học cổ đại.

Nghiên cứu toán học cũng không nhất định phải thực dụng, các nhà toán học đối với mỗi một vấn đề không biết đều muốn tìm hiểu rõ ràng, tinh thần cố chấp này chính là tinh thần của khoa học.

Quan trọng hơn là vô số các nhà toán học trong quá trình cố gắng hoàn thành chuyện không có khả năng hoàn thành này, lại có vô số lần đột phát, phát hiện ra một ít tư tưởng và phương pháp toán học mới, cung cấp cho nền toán học Hy Lạp nói riêng và toán học hiện đại nói chung rất nhiều gợi ý có giá trị.

Mỗi một lần bọn họ đột phát đều là thắng lợi cho trí tuệ của nhân loại, đều sẽ mang đến cho thế giới một ít tư tưởng mới, phương pháp mới. Đây mới là giá trị của ba bài toán này.

Calvin muốn hắn đưa ra một bài toàn trông có vẻ đơn giản, lại có thể làm khó học giả Gaya, còn muốn có giá trị, Trần Lạc đành phải đưa chúng nó ra.

Về phần những nan đề trứ danh khác, hoặc là xem xét trong thời gian ngắn không thể hoàn thành, có ý tứ gây khó dễ người khác hoặc quá mức hiện đại, trong tình huống đại đa số khái niệm toán học còn chưa xuất hiện, các học giải nơi này không nhất định đọc hiểu được những đề bài này, cũng không thích hợp lấy ra.

Hiệp hội Toán Học tự nhiên không thể thiếu thước và compa, những học giả vinh dự này dứt khoát ngồi trở về vị trí của mình, ngay ở trong phòng họp giải ba bài toán này.

Theo bọn họ nghĩ, ở đây nhiều học giả vinh dự như vậy, bài toán này hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.

Nhưng mà lần ngồi xuống này chính là hơn mười giờ.

Giờ đã nửa đêm, trong phòng họp của hiệp hội Toán Học vẫn chưa có vị học giả nào đứng dậy.

Đêm đã khuya, Trần Lạc ngáp một cái, đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, hắn đến bên cạnh Britney, đưa bánh kem mà hắn mới vừa ra ngoài mua cho nàng. "Cô Britney, ăn một chút đi."

Thời điểm những học giả này khiêu chiến bài ba toán cổ đại, hắn đương nhiên sẽ không ngốc ngồi chờ ở nơi này, từ rất sớm hắn đã đến hiệp hội Ma Pháp để đọc sách, còn thuận tiện trò chuyện với Jasmine một hồi, mời nàng uống trà chiều, nửa đường hắn còn mang theo cơm trưa và cơm tối cho cô Britney, bánh ngọt hiện tại đã là bữa khuya.

Calvin gãi gãi tóc của mình, suy nghĩ ròng rã suốt mười tiếng để đầu của hắn sắp muốn nổ tung.

Hắn cho rằng mình rất nhanh liền có thể giải quyết ba bài toán này, có thể sự thật là mỗi khi hắn cho rằng mình đã tìm được phương pháp, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện phương pháp của hắn là sai lầm.

Cảm giác rõ ràng suýt một chút nữa có thể chạm đến chân lý, nhưng khi hắn bù đắp một chút xíu kia, lại phát hiện hắn cách chân lý càng ngày càng xa. Cảm giác này đủ để cho người ta điên cuồng.

Giờ khắc này, hắn mới khắc sâu cảm nhận sự khủng bố của Blair ma quỷ.

Hắn sẽ cho ngươi hy vọng, nhưng khi ngươi đi dọc theo thứ ngươi cho rằng là hy vọng tiến về phía trước, mới phát hiện điểm cuối cùng của hy vọng này thật ra là vực sâu tuyệt vọng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Ma quỷ


Trong phòng họp, tất cả các học giả vinh dự thành Yapool bao gồm cả hai vị phó hội trưởng người thì vò đầu bứt tai kẻ thì cắn bút suy nghĩ.

Hơn nửa ngày trôi qua, bọn họ rốt cục phát hiện một việc.

Ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa trông có vẻ đơn giản này, thật làm giống như cũng không dễ dàng như vậy.

Trần Lạc lẳng lặng nhìn những học giả vinh dự này vò đầu bứt tai, cũng không tính ngăn cản.

Không để cho bọn họ tự mình trải nghiệm một lần bị ’Ba bài toán lớn’ cổ điển này chi phối sợ hãi, bọn họ chỉ sợ sẽ không tín nhiệm chính mình.

Đương nhiên, cô Britney không giống với bọn họ, hắn cũng không thể để cô Britney chịu phần tội này.

Trần Lạc đứng ở bên người Britney, nhỏ giọng nói: "Cô Britney, đã rất muộn, chúng ta về nhà đi."

Britney vuốt vuốt mi tâm, khẽ gật đầu.

Ngay lúc vừa rồi, nàng đã phát hiện ba bài toán này rất quỷ dị, e là cho dù nàng khô tọa đến ngày mai cũng không có cách nào giải ra một bài.

Chờ ở chỗ này không có ý nghĩa, còn không bằng về sớm một chút trao đổi với Blair.

"Hội trưởng Calvin, hội trưởng Odry, các ngài từ từ thử, chúng ta đi về trước..." Trần Lạc lên tiếng chào hỏi với hai người, lập tức cùng cô Britney rời đi trước.

Calvin ngẩng đầu gật gù ra hiệu với Trần Lạc, lại vùi đầu rơi vào trầm tư, hắn lại có một ý nghĩ, hắn cảm thấy khoảng cách của mình với đáp án đã rất gần...

"Ngài Blair, chờ một chút." Thời điểm Trần Lạc đi tới cửa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi.

Abell Howard bước nhanh đuổi theo, nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ngài Blair, ba bài toán này nhìn như đơn giản, có phải vốn là không có cách giải hay không?"

Trần Lạc mỉm cười, nói: "Ngài đoán ra..."

Rời khỏi hiệp hội Toán Học, một trận gió lạnh thổi vào mặt khiến Britney thanh tỉnh rất nhiều, nàng quay đầu nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, ba bài toán kia..."

"Không có đáp án." Trần Lạc cười nói: "Ba bài toán này trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra không có cách giải. Mặc kệ là hội trưởng Calvin hay là học giả của Gaya muốn giải đáp bọn chúng, còn sớm 20.000 năm..."

Có quan hệ toán học, tín nhiệm của Britney đối với Trần Lạc không hề trộn lẫn một tia hoài nghi, hắn nói ba bài toán này không có cách giải, đó chính là thật sự không có cách giải.

Trên toán học, hắn là thần, càng là quyền uy.

Trên đường về trường học, Trần Lạc hơi giải thích cho Britney một chút về ba bài toán cổ điển này. Hôm nay tiêu hao quá nhiều tinh thần trên những vấn đề này, sau khi về nhà, Britney đơn giản rửa mặt rồi lập tức đi ngủ.

Hiện tại đã là đêm khuya, Trần Lạc cũng không có ý định lại minh tưởng, hắn sờ soạng trở về gian phòng của mình, cởi giày và quần áo ra liền lên giường đi ngủ.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy ổ chăn hôm nay đặc biệt ấm áp.

Trần Lạc theo bản năng di động về phía nhiệt độ cao hơn, mãi cho đến hắn đụng phải một thân thể ấm áp.

Isabella trở mình trong lúc ngủ mơ, hai tay của nàng ôm chặt lấy nguồn nhiệt duy nhất trong chăn, mày liễu nhăn tít rốt cục giãn ra, nàng nói mê: "Blair, cái tên xấu xa này, chỉ biết khi dễ người ta, ta mới là học tỷ của ngươi, không cho phép chọn Alice..."

Trần Lạc hít sâu một hơi, lập tức tỉnh cả ngủ.

Trong đầu hắn tức thì toát ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.

Isabella không phải về nhà rồi hả, làm sao lại xuất hiện trên giường của hắn?

Chẳng qua lúc này, nguyên nhân đã không quan trọng, Trần Lạc nhẹ nhàng lấy tay của Isabella ra, chuẩn bị xuống giường.

Song, sau một khắc, trong bóng tối có một đôi mắt bỗng nhiên mở ra.

Ngay sau đó, bên tai của Trần Lạc đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Isabella.

Trần Lạc ngây người trên giường còn chưa kịp phản ứng thì phía ngoài cửa phòng đã bị người phá vỡ, Britney mặc đồ ngủ, xuất hiện trong phòng của hắn.

Một hoả cầu tản ra quang mang chướng mắt, lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng cả căn phòng giống như ban ngày.

Britney mau chóng thấy rõ tình hình trong phòng.

Isabella mặc đồ ngủ, núp ở góc giường, hai tay che ngực.

Trần Lạc cởi trần, chỉ mặc một quần lót, mờ mịt ngồi ở trên giường.

Britney nhìn đăm đăm bọn họ, khó có thể tin nói: "Blair, Isabella, em, các em..."

Tình cảnh này Trần Lạc không biết nên giải thích thế nào.

Thế là hắn đành yên lặng mặc xong quần áo, rồi đi ra căn phòng của mình.

...

"Sáng sớm hôm nay em đến trường học, nhưng cả Blair và cô Britney đều không có mặt, em đành ngồi trong phòng chờ một lúc, thế nhưng đợi rất lâu, các người vẫn chưa trở về, em không cẩn thận thì ngủ mất..."

Isabella mặc đồ ngủ, ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu giống như một đứa bé phạm sai lầm.

Britney nhìn bộ dáng của nàng, có chút dở khóc dở cười, bèn giải thích: "Hôm nay cô và Blair đi tham gia hội nghị ở hiệp hội Toán Học, gặp phải một ít chuyện nên về trễ..."

Isabella thấp giọng nói: "Đều là lỗi của em, không có quan hệ gì với Blair..."

Nói xong, bụng của nàng liền reo lên tiếng ùng ục.

Sự tình đã giải thích rõ ràng, lúc đầu dự định trở về phòng ngủ, Trần Lạc đành dừng bước, lại quay người đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, hắn bưng một bát mì nóng hôi hổi và một bát trứng chần nước sôi đặt lên bàn, nói: "Cô Britney, em đi ngủ trước, các người cũng sớm nghỉ ngơi một chút..."

Sau khi về đến phòng, Trần Lạc nhìn ổ khoá đã bị phá hư, khẽ thở dài.

Tuy nói hắn và Isabella thường xuyên ngủ chung một giường, nhưng là có thứ tự trước sau, bình thường Isabella giúp hắn ủ ấm giường tốt sẽ trở về sát vách để ngủ, rồi Trần Lạc mới lên giường.

Ai có thể nghĩ tới, thời điểm không có Trần Lạc, nàng sẽ vụng trộm chui vào chăn của hắn, lúc này mới có một màn bị cô Britney bắt gian tại giường.

Trong phòng khách, ròng rã một ngày chưa ăn gì, Isabella nhanh chóng ăn hết sạch bát mì Trần Lạc nấu cho nàng, ngay cả một ngụm canh cũng không còn sót lại.

Nàng đã đói bụng rất lâu, cũng lo lắng rất lâu.

Nghỉ đông lại không có chuyện gì để làm, Blair và cô Britney đều không ở nhà ròng rã một ngày, nàng còn tưởng rằng hai người bọn họ bỏ trốn...

Britney nhìn nàng, có chút buồn cười hỏi: "Ăn no chưa?"

Isabella sờ lên bụng của mình, hơi ngượng ngùng khẽ gật đầu.

"Vậy thì sớm nghỉ ngơi một chút đi." Britney giúp nàng dọn dẹp bát đũa, thời điểm trở lại phòng ngủ, Isabella đã trải xong mùng mền.

Sau khi lên giường, nàng nhìn về phía Isabella, hỏi: "Hôm nay làm sao em lại ngủ ở phòng của Blair?"

Bản thân của Isabella cũng không biết vì sao nàng sẽ ngủ ở phòng của Blair, đành viện cớ: "Em, em lúc đầu có mấy bài toán muốn hỏi hắn...

Britney nói: "Em cũng có thể hỏi cô nha."

Isabella ngơ ngác một chút: "Em, em..."

Britney hỏi: "SaSa, em có phải thích Blair hay không?"

Isabella bỗng nhiên từ trên giường ngồi phắc dậy, lắc đầu nguầy nguậy: "Em không có, điều này sao có thể, em là học tỷ của Blair, làm sao lại thích hắn..."

"Không có thì tốt." Britney mỉm cười, nói: "Cô biết Alice hẳn là thích Blair, dạng này em cũng không cần tranh giành với nàng, trong học viện có rất nhiều nam sinh thích Alice, cũng không biết Blair có thể cùng Alice một chỗ hay không..."

Isabella nằm xuống lại, nhỏ giọng thầm thì: "Sẽ không, hắn, hắn chọn em..."

...

Hôm qua Isabella ngủ không được ngon giấc, sáng sớm lúc rời giường, hai mắt còn thâm quầng như gấu trúc. Trần Lạc bèn luộc hai quả trứng gà, lột sạch vỏ để nàng cầm lấy lăn trên vành mắt, giúp lưu thông mạch máu bị tắc lại.

Hắn vừa đưa trứng gà luộc đã lột hết vỏ cho Isabella, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.

Trần Lạc mở cửa ra thì thấy bọn người Calvin, Odry đứng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, sắc mặt tiều tụy, trong mắt vằn vện tia máu, tinh thần kém đến cực điểm.

Calvin đã không ngủ suốt một đêm, lúc thấy hắn liền không kịp chờ đợi hỏi: "Ngài Blair, ngài nói thật cho ta biết, ba bài toán kia..."

Trần Lạc tiếp lời: "Không có cách giải."

Thu tiền tài của người phải tiêu tai cho người, tuy nói 5000 đồng vàng còn chưa tới tay, nhưng lấy chữ tín của quốc vương bệ hạ, nghĩ đến cũng sẽ không nuốt lời.

"Cám ơn ngài Blair, chuyện lần này đi qua, ta sẽ đích thân đi Vương Đô vì ngài thỉnh công."

Sau khi nhận được đáp án, Calvin khom người thật sâu bái Trần Lạc, ngay cả một chút ý tứ vô ngồi cũng không có đã vội vàng rời đi.

Đi ra khỏi học viện Thánh Donas, một tên chấp sự của hiệp hội Toán Học mới nhịn không được nhìn về phía Calvin, hỏi: "Hội trưởng, chúng ta thật sự sẽ dùng ba bài toán này sao, vạn nhất bị những học giả Gaya giải ra thì làm thế nào?"

"Không có vạn nhất." Sắc mặt của Calvin đã trở nên hồng nhuận phơn phớt, hắn nhìn người học giả kia một chút, hỏi: "Ngươi cho rằng, cái tên "Blair ma quỷ" là như thế nào ra đời?"

Hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt nhìn về phương hướng của hiệp hội Toán Học. Dưới đầy trời gió tuyết, hắn thấp giọng nói: "Đám gia hỏa cuồng vọng, hãy cảm nhận thật tốt cảm giác khủng bố của ma quỷ đi..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Hy vọng của Lorrain


Hiệp hội Toán Học.

Calvin thấy các học giả Gaya đi đến cửa của hiệp hội ở đằng xa, bèn bước lên trước, hỏi: "Các bằng hữu Gaya, đây là muốn đi nơi nào?"

Một người thanh niên dẫn đầu mỉm cười, nói: "Chúng ta đã giải đáp xong bài toán kia, quấy rầy quý hiệp hội quá lâu nên chuẩn bị hôm nay khởi hành về nước."

Bài toán của cuối cùng mà gia tộc Herman cũng bị giải ra. Nếu cứ để cho những học giả Gaya này về nước như vậy, thế thì không lâu sau đó, chuyện học giả Gaya quét ngang tất cả hiệp hội Toán Học ở Lorrain sẽ truyền khắp toàn bộ đại lục.

Điều này đối với những năm gần đây, toán học của vương quốc Lorrain mới có khởi sắc một chút mà nói, chính là đả kích trí mạng.

Mà giờ khắc này, Calvin lại không lo lắng chút nào.

Hắn mỉm cười, nói: "Làm sao có thể là quấy rầy chứ, chư vị cùng nhau đến giúp Lorrain giải quyết rất nhiều nan đề, giới toán học Lorrain còn phải cảm ơn chư vị còn không kịp..."

Người tuổi trẻ kia khẽ cười một tiếng, nói: "Chẳng qua kiếm lời một chút tiền thưởng, xem như lộ phí trở về mà thôi."

Calvin cười lạnh trong lòng, ý đồ của các học giả từ vương quốc Gaya đến đây vốn cũng không tốt, chỉ sợ mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là vì chèn ép Lorrain. Dù sao, dưới sự lãnh đạo của hội trưởng đại nhân, trình độ toán học của vương quốc Lorrain phát triển rất nhanh, ẩn ẩn có xu thế đuổi kịp Gaya.

Những học giả Gaya này đến Lorrain không buông tha bất kỳ một bài toán treo thưởng của phân hội nào. Mục đích chính là vì khoe khoang trình độ toán học của Gaya, vì đả kích giới toán học Lorrain.

Học giả Lorrain cảm ơn bọn họ, cũng cảm ơn tổ tông của bọn họ.

Trong lòng của Calvin cười lạnh không thôi, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười. "Thật sự đúng dịp, mới vừa rồi lại có học giả Yapool đưa ra mấy bài toán, tiền thưởng không ít. Các bằng hữu Gaya, không để ý kiếm thêm chút lộ phí để trở về à?"

Người tuổi trẻ kia nhìn hắn, cười nói: "Đó đương nhiên không thể tốt hơn..."

Hai người mặt ngoài tươi cười nói chuyện với nhau, lại âm thầm đã tiến hành mấy trận giao phong.

Calvin biết mục đích của học giả Gaya, học giả Gaya cũng biết tâm tư của Calvin.

Calvin sẽ không để cho học giả Gaya cứ như vậy rời đi, học giả Gaya cũng không thể cứ như vậy rời đi.

Thành Yapool đã là trận chiến cuối cùng của bọn hắn ở vương quốc Lorrain, giải quyết thành Yapool, mục đích của chuyến đi này sẽ viên mãn. Từ nay về sau, giới toán học Lorrain sẽ vĩnh viễn thần phục dưới chân Gaya.

Đồng dạng, bọn hắn vô cùng rõ ràng, học giả Lorrain tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản bước chân của bọn hắn.

Chỉ là điều này có thể sao?

Vì kế hoạch lần này, tất cả học giả đứng đầu Gaya gần như đều xuất hiện, tuổi bọn hắn đều rất trẻ, đang ở vào giai đoạn tư duy nhanh nhẹn nhất của đời người. Cho dù ba vị đại học giả của vương quốc Lorrain đều xuất hiện, cũng đừng hòng ngăn cản kế hoạch của bọn hắn.

Toàn bộ vương quốc Lorrain làm cho bọn hắn kiêng kỵ nhất chỉ có một người.

Không, là thần.

Lạc Thần, Trần Lạc.

Người lấy sức một mình giải quyết toàn bộ bài toán treo thưởng của vương quốc Lorrain, làm được chuyện mà toàn bộ học giả giới toán học không làm được.

Nếu như không phải hắn, chuyến đi Lorrain lần này sẽ không thuận lợi như thế.

Sau một lát, ở bức thường treo thưởng của phân hội Toán Học thành Yapool.

Các học giả của vương quốc Gaya nhìn "Nan đề" trên tường, sắc mặt cực kỳ cổ quái.

Học giả trẻ tuổi quay đầu nhìn Calvin, nhịn không được hỏi: "Ngài Calvin, các ngài nghiêm túc sao?"

Nhìn trong ánh mắt của các học giả Gaya tràn đầy trào phúng và khinh thị, Calvin cười không nói.

Trước hôm qua, hắn đối với ngăn cản học giả Gaya không ôm bất cứ hy vọng nào.

Nhưng bây giờ, hy vọng của thành Yapool, hy vọng của vương quốc Lorrain đã xuất hiện.

Đây là hy vọng do ma quỷ mang tới.

...

Twain là trưởng đoàn của đoàn viếng thăm Lorrain lần này, cũng là một trong những phó hội trưởng của hiệp hội Toán Học ở vương quốc Gaya.

Bản thân hắn cũng không phải là đại học giả, nhưng khoảng cách đến đại học giả chỉ còn một bước.

Đó cũng không phải nói năng lực của hắn không bằng đại học giả, mà là tuổi của hắn còn rất trẻ, tư lịch chưa đủ. Chênh lệch tuổi tác để hắn không có tích lũy đầy đủ thành tích.

Những năm gần đây, mặc dù Gaya vẫn là trung tâm toán học của đại lục Thần Ân, nhưng tốc độ quật khởi của giới toán học Lorrain cũng không thể coi nhẹ.

Mười mấy năm qua, vương quốc Lorrain xuất hiện vô số học giả ưu tú, bắt đầu có tiếng tăm trong giới toán học của đại lục Thần Ân

Điều này khiến Gaya cảm nhận được uy hiếp, nếu như Lorrain một mực lấy tốc độ như vậy phát triển, có lẽ không bao lâu, nền toán học của bọn họ sẽ vượt qua Gaya. Đến lúc đó, trung tâm toán học của thế giới tất nhiên sẽ chuyển dời đến Lorrain.

Các học giả của Gaya đương nhiên không thể nhìn chuyện này xảy ra.

Mục đích chuyến đi Lorrain lần này của bọn hắn chỉ có một cái, đó chính là đả kích thật mạnh hiệp hội Toán Học của vương quốc Lorrain, phá hủy vinh dự và kiêu ngạo của giới giả toán học Lorrain, từ đó ngăn chặn bước phát triển của toán học ở vương quốc Lorrain.

Khi lòng tin của những học giả này bị đánh vỡ, vinh quang bị tước đoạt, vương quốc Lorrain rốt cuộc không phải là uy hiếp của Gaya nữa.

Đây cũng là nhiệm vụ lớn nhất trong chuyến đi lần này của Twain. Chỉ cần có thể hoàn thành kế hoạch chèn ép Lorrain, hắn chính là công thần lớn nhất, loại công tích này đủ để hắn tấn thăng đại học giả, đến lúc đó, hắn chính là đại học giả trẻ tuổi nhất của Gaya, cũng là đại học giả trẻ tuổi nhất của đại lục Thần Ân.

Mà bây giờ, hắn cách mục tiêu này chỉ còn một bước.

Không hề nghi ngờ, các học giả thành Yapool đã từ bỏ giãy dụa, bằng không bọn họ sẽ không lấy ra ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản không thể lại đơn giản này để góp đủ số.

Đối với ba bài toán này, Twain thậm chí không tự mình động thủ, toàn bộ thành Yapool không có ai có thể làm cho hắn để ý.

Ngoại trừ Trần Lạc.

Mặc dù Twain còn chưa từng gặp hắn, nhưng cho dù chưa từng gặp mặt, người này cũng mang đến cho hắn một loại cảm giác không thể chiến thắng.

Hắn đã từng đọc bài giải của 23 bài toán treo thưởng.

Bình thường lối suy nghĩ của học giả khi giải đề sẽ là như vầy, bọn hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, lợi dụng các định lý toán học sẵn có để chứng minh nan đề trong tay.

Quá trình giải đề của Trần Lạc lại như sau.

Nếu như định lý sẵn có có thể giải quyết vấn đề, hắn sẽ dùng định lý sẵn có. Nếu như định lý sẵn có không thể giải quyết, hắn sẽ đưa ra một định lý mới, sau khi chứng minh định lý này, lại áp dụng nó giải đề. Trong những bài toán treo thưởng của hiệp hội Toán Học Lorrain, có một bài toán, hắn trong quá trình chứng minh vậy mà tuần tự đưa ra ba định lý mới.

Để chứng minh bài toán này, trước hết dùng đến định lý một.

Mà vì chứng minh định lý một, muốn trước tiên chứng minh định lý hai.

Để chứng minh định lý hai lại phải lấy định lý ba làm điều kiện tiên quyết.

Cho nên hắn trước sau đưa ra và chứng minh ba định lý, những định lý này là thông dụng, cũng không cực hạn trong đề này, bọn chúng hoàn toàn có thể xem như là định lý mới của hình học, có thể sử dụng trong bất kỳ bài toán nào khác.

Phương pháp giải đề này tràn đầy bạo lực, nhưng lại tràn đầy mỹ cảm, trước đây Twain chưa từng gặp...

Hắn cũng không tự mình giải đáp ba bài toán kia, mà nhìn Calvin, hỏi: "Ngài Calvin, trước khi đi, Twain có một tâm nguyện nho nhỏ, hy vọng quý hiệp hội có thể thỏa mãn."

Người tới là khách, mặc dù những khách nhân này cũng không phải tốt lành gì, nhưng lễ nghi vẫn phải giữ.

Calvin mỉm cười, hỏi: "Không biết ngài còn có tâm nguyện gì?"

Twain nói: "Ta muốn gặp Trần Lạc đại nhân một chút, hy vọng ngài Calvin có thể sắp xếp."

Calvin nhìn hắn một cái, không nói gì.

Nếu như hắn có thể tìm tới vị đại nhân kia mà nói, trong vòng mấy ngày nay còn có thể để những người Gaya này làm càn trong thành Yapool sao?

Twain nhìn hắn một cái, hỏi: "Chẳng lẽ có cái gì không tiện sao?"

Calvin lắc đầu, đáp: "Cũng không phải không tiện, chỉ là hành tùng của vị đại nhân kia rất bí ẩn, chúng ta cũng không biết ngài ấy ở đâu. Kỳ thật không chỉ ngài, ta cũng rất muốn gặp vị đại nhân kia một chút..."

Twain thở dài, nói: "Vậy thật sự quá đáng tiếc..."

Chuyến đi Lorrain lần này mặc dù hết thảy thuận lợi, nhưng không thể gặp Trần Lạc là tiếc nuối lớn nhất trong lòng của hắn.

Twain khẽ lắc đầu, nhìn về phía một đám học giả Gaya bên cạnh, hỏi: "Giải ra chưa?"

Một tên học giả mỉm cười, đáp: "Đoàn trưởng chờ một lát, bài toán tam phân góc này ta đã có ý nghĩ, sẽ nhanh chóng giải ra mà thôi."

Twain nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi cố gắng nhanh một chút, không nên chậm trễ hành trình hôm nay..."

Calvin nhìn về phía Twain, hỏi: "Ngài Twain thật sự muốn đi trong hôm nay sao?"

Twain gật đầu, đáp: "Giải quyết mấy bài toán học kia, nơi này đã không còn gì đáng cho chúng ta lưu luyến. Đúng, làm phiền ngài giúp chúng ta trả phòng..."

Nói xong, hắn đi đến một bên nghỉ ngơi, ba bài toán đơn giản này còn chưa xứng để hắn xuất thủ.

Gall đi đến trước mặt của Calvin, hỏi: "Hội trưởng, muốn trả phòng của bọn hắn ở khách sạn không?"

Calvin mỉm cười, lắc đầu nói: "Không, lại đặt cho bọn hắn thêm một tháng..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Đến thêm tiền


Đại sảnh ở lầu một của phân hội Toán Học thành Yapool.

Theo thời gian trôi qua, nét mặt tươi cười vẫn duy trì từ đầu tới cuối của Twain bắt đầu dần dần biến mất.

Sau một giờ, đối mặt ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản kia, mỗi bài toán đều có rất nhiều phương pháp thảo luận đưa ra nhưng không có một bài nào được giải quyết.

Làm trưởng đoàn của đoàn viếng thăm lần này, hắn bắt đầu phát giác được chỗ nào không đúng lắm.

Calvin không phải người ngu, ngược lại, những ngày này, hắn mang đến cho Twain cảm giác hết sức khôn khéo giống như một con hồ ly, người như vậy không có lý do gì dùng ba bài toán đơn giản giữ lại bọn hắn.

Có thể ba bài toán này trông thật sự rất đơn giản.

Dùng phép dựng hình bằng thước kẻ và compa chia một góc thành hai góc bằng nhau, các học giả động động tay một chút có thể hoàn thành, chia một góc thành ba góc sẽ khó hơn bao nhiêu cơ chứ?

Nếu như Calvin yêu cầu bọn hắn chia một góc thành một vạn góc, đó là vương quốc Lorrain thua không nổi, truyền đi sẽ trở thành trò cười trên đại lục, nhưng hắn chỉ để bọn họ chia thành ba góc đều nhau, yêu cầu này không hề quá phận chút nào.

Twain nhìn đám người tô tô vẽ vẽ trên giấy, rốt cục nhịn không được, tự mình cũng cầm thước và compa lên.

Hắn vừa cầm lên rốt cuộc không buông xuống.

Ba ngày trôi, học giả Gaya không tiến thêm chút nào.

Mười ngày trôi qua, học giả Gaya nói bọn họ đã có mạch suy nghĩ mới.

Nửa tháng trôi qua, học giả Gaya vẫn chưa giải ra.

...

Toàn bộ ánh mắt của Lorrain đều tụ tập về thành Yapool, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của học giả Gaya.

Một tháng lặng lẽ trôi qua.

Trong một tháng này, thành Yapool sớm đã trở thành trung tâm của giới toán học Lorrain, vô số học giả toán học từ Vương Đô hoặc từ những thành thị khác đi đến khiến cho khách sạn ở đây lúc nào cũng trong tình trạng quá tải.

Ngay cả bình dân và những người không thuộc về giới toán học đều biết, ở thành Yapool xa xôi thuộc vương quốc Lorrain, các học giả toán học ở đây đang tiến hành một trận chiến vì vinh dự với các học giả từ Gaya.

Trận chiến tranh không có khói lửa này quan hệ đến vinh quang của Lorrain.

Chuyến viếng thăm của các học giả Gaya nhằm đả kích giới toán học Lorrain, một đường quét ngang phân hội ở các đại thành thị khiến cho giới toán học Lorrain mất hết thể diện. Chỉ cần bọn họ lại đánh bại các học giả của thành Yapool, trong vòng mấy chục năm, giới toán học Lorrain sẽ không còn thời gian xoay sở.

Nhưng mà, ngay lúc vinh quang nhiều năm của Lorrain sắp sửa bị hủy hoại trong phút chốc, có một người vùng mình đứng lên.

Đó là người phát hiện Số vô tỷ, người đoạt giải giải Edwin, người có biệt danh "ma quỷ", trong thời khắc nguy cấp, ngài Blair lấy sức một mình ngăn cản bước chân của tất cả học giả Gaya.

Ba bài toán của hắn nhìn như đơn giản đến cực điểm, đoàn học giả Gaya đã giải ròng rã suốt một tháng.

Có tin tức ngầm nói rằng một tháng qua, bọn họ không có chút tiến triển nào.

Ngài Blair hoàn toàn xứng đáng là anh hùng của Lorrain.

Trong phân hội Toán Học thành Yapool, Calvin lần nữa từ chối thỉnh cầu muốn bái phỏng ngài Blair của một vị học giả cao cấp. Trong tháng này, hắn đã từ chối hơn trăm người.

Quen biết lâu như vậy, hắn đã sớm thăm dò tính cách của vị kia.

Chỉ cần chuyện không liên quan đến tiền bạc, tốt nhất đừng đi làm phiền hắn.

Bằng không, lần sau muốn mời hắn hỗ trợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Thời khắc này cả người Calvin tỏa sáng rực rỡ, thần thái sáng láng, không còn bộ dáng tiều tụy như hồi tháng trước nữa.

Trái lại, trưởng đoàn Twain của đoàn học giả Gaya thì tóc tai lộn xộn, trên mặt râu ria xồm xoàm, không biết bao lâu chưa tắm rửa, trên thân bốc ra từng đợt khó ngửi, hai tay của hắn cầm chặt thước và compa, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

Ba bài toán này, ba bài toán nhìn như đơn giản này vậy mà làm khó bọn hắn ròng rã suốt một tháng!

Trong một tháng này, tất cả học giả Gaya bao gồm những người trẻ tuổi nhất, có tư duy nhanh nhẹn nhất, ngay cả một bài cũng không giải ra!

Giờ phút này, bọn người Twain mới cảm nhận sâu sắc được, người kia bị giới toán học Lorrain gọi là "ma quỷ", đến cùng khủng bố cỡ nào.

Cảm giác ròng rã suốt một tháng không có chút tiến triển để trong lòng của hắn gần như tuyệt vọng, nhưng đi tới một bước này, bọn hắn không muốn từ bỏ, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ.

Từ bỏ ở đây, tất cả những công sức, cố gắng gian khổ trước đó của bọn hắn đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Xem như đối phương thật sự là ma quỷ, bọn hắn cũng phải kiên trì đối mặt với ma quỷ.

Phương pháp tốt nhất để chiến thắng ma quỷ chính là đối mặt với ma quỷ!

Twain khẽ cắn môi, nhìn về phía mọi người nói: "Ba bài toán này không đơn giản, đừng dùng lối tư duy thông thường, mọi người thử lại những phương pháp khác đi..."

...

Gần đây, trong thành Yapool, các học giả toán học Lorrain rốt cục có thể mở mày mở mặt.

Trung tâm toán học của thế giới thì như thế nào?

Ở Lorrain, có Lạc Thần có thể một mình giải quyết hơn 20 nan đề giải thưởng, có Blair ma quỷ dùng ba câu nói làm khó tất cả học giả Gaya.

Odry đứng ở bên cạnh Calvin, thở phào một hơi, nói: "Vinh dự của hiệp hội Toán Học, vinh dự Lorrain được bảo vệ..."

Calvin thở dài một tiếng, hỏi: "Ngài thật sự cho là như vậy ư?"

Odry kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Calvin lắc đầu, nói: "Xem như học giả Gaya gặp ngăn trở ở thành Yapool, nhưng trước đó, toàn bộ giới toán học Lorrain đều bị bọn họ quét ngang, nếu như nói thành Yapool thắng lợi là bảo vệ vinh dự của Lorrain, còn không bằng nói là bảo vệ mặt mũi của Lorrain."

"Thời điểm những học giả Gaya này một đường quét ngang, toàn bộ vinh dự của Lorrain đã mất hết."

Odry cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Nhưng đây đã là kết cục tốt nhất, nền toán học của Gaya vốn cao hơn Lorrain. Nếu như không phải có ngài Blair, ngay cả một chút mặt mũi cuối cùng Lorrain cũng đánh mất."

Calvin thở dài một tiếng, nói: "Ở Gaya có rất nhiều học phái, vô số học giả. Những năm gần đây, phần lớn người đưa ra định lý mới, công thức mới đều là học giả Gaya, năm nay nếu như không phải ngài Blair và Trần Lạc đại nhân, Lorrain căn bản không có cách nào so sánh với Gaya. Hội trưởng đại nhân vẫn muốn để Lorrain trở thành trung tâm toán học của thế giới, không biết còn phải đợi bao lâu..."

Odry ngẩng đầu, nói: "Ta nghĩ, nếu như Trần Lạc đại nhân nguyện ý, Lorrain nhất định có thể thay thế Gaya, trở thành trung tâm toán học mới của đại lục..."

Calvin bất đắc dĩ lắc đầu, ma quỷ ở ngay trong thành Yapool, nhưng thần..., bọn hắn phải đi đâu để tìm cơ chứ?

...

Học giả của Gaya đã dừng lại trong thành Yapool hơn một tháng, mục đích của bọn họ là để giải đáp ba bài toán kia, học giả Lorrain cũng đang tìm tòi nghiên cứu.

Trải qua sự cố gắng của vô số học giả ------ ba bài toán này vẫn không tiến triển chút nào.

Kết quả này khiến cho các học giả Lorrain càng thêm phấn chấn, bởi vì bọn họ không giải ra, các học giả của Gaya cũng không giải ra, vinh quang của Lorrain có thể được bảo vệ.

Song, một bộ phận học giả khác lại suy nghĩ càng thêm sâu xa, chuyến viếng thăm lần này của các học giải Gaya dừng bước ở thành Yapool cũng không thể nói lên cái gì.

Một đường quét ngang trước đó của các học giả Gaya đã chứng minh sự chênh lệch của Lorrain và Gaya. Thành Yapool chỉ bảo vệ mặt mũi cuối cùng Lorrain, chỉ thế thôi.

Dùng mấy bài toán làm khó học giả của Gaya, việc này không gọi vinh quang. Chỉ khi học giả Lorrain lập thành một đoàn học giả viếng thăm Lorrain, một đường quét ngang tất cả hiệp hội Toán Học của Gaya, phá hủy lòng tin của học giả Gaya, lật đổ quan niệm học phái của bọn họ, hủy nền tảng tín ngưỡng của bọn họ, đây mới gọi là vinh quang của Lorrain.

Đương nhiên, đây là chuyện không thể nào.

Ngài Blair có thể bảo vệ một tia mặt mũi cuối cùng đã đủ để hắn trở thành anh hùng của Lorrain.

Giờ phút này, trong học viện Thánh Donas, anh hùng của Lorrain đang mặc tạp dề, vừa ngâm nga bài hát vừa xào đồ ăn, biểu lộ hài lòng đến cực điểm.

Nửa tháng trước, Abell Howard đã đưa cho hắn 50 đồng vàng, Trần Lạc cầm được số tiền này, lập tức hẹn với Alice, trả số tiền hắn mượn lại cho nàng, còn thuận tiện mời nàng ăn bánh ngọt để cám ơn.

5000 đồng vàng mà vương quốc khen thưởng tạm thời còn chưa tới tay. Chẳng qua Trần Lạc cũng không sốt ruột, ma pháp biến thể lần trước hắn đổi từ hiệp hội Ma Pháp đủ để hắn học rất lâu.

Trần Lạc căn bản không quan tâm chuyện của hiệp hội Toán Học, học giả Gaya nếu có thể giải ra ba bài toán kia, Trần Lạc có thể tại chỗ ăn thước và compa của bọn họ.

Ăn cơm xong với cô Brintey, Trần Lạc lúc đầu muốn ra ngoài luyện tập ma pháp sơ cấp hắn vừa mới học được, Calvin bỗng nhiên đến thăm làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Calvin đi đến trước ghế sô pha cũng không hề ngồi xuống, mà khom người rất sâu bái Trần Lạc. "Ngài Blair, Calvin thay mặt tất cả học giả toán học của Lorrain, thay mặt người dân Lorrain, cám ơn ngài đã giúp Lorrain..."

Trần Lạc khua tay, nói: "Đừng quên, ta cũng là người dân Lorrain..., đúng, nhân tiện hỏi một câu, 5000 đồng vàng kia lúc nào đến?"

Calvin nói: "Ban thưởng của quốc vương bệ hạ đã được đưa tới, chờ đến khi học giả Gaya rời khỏi thành Yapool, lập tức có thể trao cho ngài."

Những học giả Gaya kia thật đúng là chấp nhất, Trần Lạc lo lắng chẳng may chấp niệm của bọn họ quá sâu, không hiểu mấy bài toán này quyết không bỏ qua, muốn ở chỗ này mười năm, tám năm, như vậy 5000 đồng vàng này với hắn mà nói, còn có ý nghĩa gì nữa?

Trần Lạc vuốt ve ngón tay, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, xem ra cần phải nghĩ biện pháp để bọn họ rời đi sớm một chút...

Giờ phút này, Calvin sinh ra mấy phần cảm khái, thở dài nói: "Kỳ thật lần này vẫn là chúng ta thua, trừ phi chúng ta có thể giống như bọn họ, quét ngang các đại hiệp hội Toán Học ở Gaya, có thể dao động nền tảng học phái của bọn họ, có thể làm được những thứ này, chúng ta mới xem như thật sự thắng..."

Quét ngang các đại hiệp hội Toán Học ở Gaya, Trần Lạc không có thời gian rảnh rỗi này, nhưng dao động nền tảng học phái của bọn họ...

Trần Lạc nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật cũng không phải không thể."

Calvin sửng sốt một chút, nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Ngài nói cái gì?"

Trần Lạc nói: "Ta nói là dao động nền tảng học phái của bọn họ cũng không phải không thể được, chính là..."

Mục đích của học giả Gaya đến Lorrain là để phá hủy lòng tin của giới toán học Lorrain. Nếu như phá hủy không thành, ngược lại bọn họ còn bị dao động nền tảng của học phái, xám xịt rời khỏi Lorrain, đây mới là buồn cười lớn nhất!

Đến lúc đó, còn có ai sẽ nhớ kỹ chuyện bọn họ quét ngang Lorrain nữa?

Calvin kích động nhìn Trần Lạc, hỏi: "Chính là cái gì?"

Trần Lạc mỉm cười, nói: "Đến thêm tiền..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Rùa đen của Blair


Xưa nay Trần Lạc không cho rằng hắn là anh hùng gì. Mặc dù người bên ngoài đều gọi hắn như vậy.

Hắn trợ giúp Lorrain vượt qua nan quan, việc này vẻn vẹn là một cọc mua bán.

Quốc vương bệ hạ vì chuyện này bỏ ra trọn vẹn 5000 đồng vàng, Trần Lạc đương nhiên phải làm xinh đẹp một chút, cho nên học giả Gaya trang bức xong muốn phủi mông bỏ đi bị hắn ép lại ở chỗ này thêm một tháng, xóa bỏ sạch sẽ tất cả nhuệ khí của bọn họ.

Nhưng 5000 đồng vàng này chỉ là tiền phí giữ chân những người này lại.

Tiến một bước dao động nền tảng học phái của Gaya, điều này cũng không nằm trong giao hẹn lúc trước.

Hủy nền tảng học phái của người khác không khác đánh người đánh mặt, giết người tru tâm, đây là tình cảnh không chết không thôi, bình thường Trần Lạc sẽ không làm.

Trừ phi thêm tiền.

Tiểu hài tử luôn luôn ngây thơ, người trưởng thành có một ít vật chất cơ bản mới biết được, tình yêu không thể phát điện[1], tiền bạc lại có thể.

Trần Lạc sẽ không vì vinh quang hư vô mờ mịt của vương quốc Lorrain mà lật đổ nội tình của học phái Gaya, cùng học giả Gaya rơi vào tình trạng không chết không thôi.

Nhưng hắn lại có thể vì ước mơ làm như vậy.

Ước mơ của hắn chính là trở thành Ma Pháp sư lợi hại nhất, ước mơ vĩ đại này cần tiền bạc đến duy trì.

Calvin đối với câu nói này của Trần Lạc cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn nói: "Ngài cứu vãn thành Yapool, cứu vãn vinh dự của Lorrain, ta thay mặt hiệp hội Toán Học Lorrain lại tặng cho ngài 2000 đồng vàng."

"Thành giao."

Từ lúc đi ra học viện Thánh Donas, thần sắc của Calvin còn có chút hoảng hốt.

Không phải do hắn đau lòng tiền bạc, 2000 đồng vàng đối với phân hội thành Yapool mà nói, mặc dù cũng không phải là một con số nhỏ, nhưng nếu như có thể để Lorrain chuyển bại thành thắng, xem như số tiền này lại nhân với mười, cũng không tính là gì.

Chân chính để hắn mê mang và sợ hãi là vấn đề của Trần Lạc.

Vấn đề này nhìn như là một vấn đề toán học, nhưng cũng không chỉ là một vấn đề toán học, nó dính đến triết học, dính đến khoa học, thậm chí dính đến bản chất của thời gian và không gian...

Calvin có thể đoán trước được, vấn đề này xuất hiện sẽ mang đến cho giới toán học trùng kích lớn hơn số vô tỷ rất nhiều.

Số vô tỷ một mực tồn tại, chỉ bởi vì các học giả sơ sẩy dẫn đến tới bây giờ nó mới bị phát hiện.

Mà vấn đề này ------ sẽ kéo vô số học giả toán học vào vực sâu của sự sợ hãi, Gaya là trung tâm toán học của thế giới sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Tựa như ý nghĩa của số vô tỷ đối với gia tộc Howard và phái Số, vấn đề này chính là chủ yếu nhằm vào học phái của Gaya.

Calvin chỉ cần phóng ra bước kia, tình thế của Gaya và Lorrain sẽ hoàn toàn nghịch chuyển.

Chuyến đi Lorrain lần này của học giả Gaya sẽ trở thành trò cười lớn nhất.

Nhưng Calvin không dám.

Hắn không thể nào lường trước hậu quả của chuyện này, bởi vì vấn đề này không chỉ dao động tín niệm của học giả Gaya, mà còn có học giả Lorrain, thậm chí các học giả trên đại lục Thần Ân.

Học giả ở đây không chỉ đơn thuần là học giả toán học, còn bao gồm cả học giả triết học, học giả khoa học...

...

Calvin ngơ ngơ ngác ngác trở lại hiệp hội Toán Học, Odry mặt mày phẫn uất đưa cho hắn một phong thư.

Phong thư này được gửi tới từ Vương Đô. Trên thư nói, mặc dù học giả Gaya bị ngăn ở thành Yapool, nhưng vương quốc Gaya đã tuyên dương chuyện đoàn học giả Gaya đã quét ngang vương quốc Lorrain trong chuyến viếng thăm lần này.

Dù sao, so sánh với thất bại nho nhỏ ở thành Yapool, bọn hắn ở Lorrain lấy được thắng lợi gần như áp đảo.

Xem nhẹ điểm tì vết nho nhỏ này, kỳ thật Gaya đã đạt được mục đích.

Thất bại nho nhỏ ở thành Yapool sẽ không ảnh hưởng đến chỉnh thể chiến thắng của Gaya. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, trong một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, học giả Lorrain ở trước mặt học giả Gaya sẽ không thể ngẩng đầu lên được.

Odry thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: "Nếu như ba bài toán này này xuất hiện sớm một chút, vào lúc bọn họ vừa đến Lorrain thì có thể cản bọn họ lại..., đáng tiếc, hết thảy đã trễ rồi."

"Không, cũng chưa muộn lắm." Trên mặt của Calvin hiện ra một tia tàn nhẫn, hắn cắn răng nói: "Nếu Gaya động thủ với chúng ta trước, như vậy ------ mọi người cùng một chỗ xuống Địa Ngục đi!"

...

Trong lúc đoàn học giả Gaya bị ba bài toán kia khốn nhiễu ròng rã suốt một tháng, Ma Quỷ của giới toán học Lorrain lại có hành động mới.

Sau ba bài toán kia, trên tường treo thưởng của hiệp hội Toán Học thành Yapool xuất hiện thêm một vấn đề.

Vấn đề này nghe có chút buồn cười, nhưng thâm ý ẩn chứa trong vấn đề lại dẫn tới vô số người suy nghĩ sâu xa..., thậm chí khủng hoảng.

Đệ nhất cường giả của vương quốc Gaya, Phong hệ Đại Ma Đạo Sư Achilles cần mất bao lâu để đuổi kịp một con rùa đen? [2]

Đây cũng là vấn đề thứ tư của Blair Ma Quỷ.

Achilles là cường giả trứ danh của vương quốc Gaya, có cảnh giới Đại Ma Đạo Sư, toàn bộ Thần Ân đại lục cơ hồ không ai không biết tên của hắn.

Vấn đề của ngài Blair miêu tả như sau: Nếu như có một con rùa đen dẫn trước Đại Ma Đạo Sư Achilles một khoảng cách, vậy thì cần bao lâu để Achilles đuổi kịp rùa đen này?

Đây là một vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ cần cho vận tốc của con rùa đen, vận tốc của Đại Ma Đạo Sư Achilles và khoảng cách giữa hai bên, tùy tiện một học giả toán học đều có thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Nhưng mà, Blair Ma Quỷ lại cho bọn họ một đáp án khác.

Mặc kệ Đại Ma Đạo Sư Achilles có tốc độ nhanh cỡ nào, hắn cũng vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp con rùa này.

Bởi vì khi Achilles đuổi tới vị trí xuất phát của rùa đen thì rùa đen đã chạy tới một vị trí khác, chờ tới khi Achilles chạy đến vị trí này, rùa đen lại cách đó một đoạn. Cứ thế mà suy ra, quá trình này có thể tiếp tục vô hạn, Achilles muốn đuổi kịp rùa đen, như vậy hắn nhất định phải đến vị trí của rùa đen, nhưng ở trong khoảng thời gian này, rùa đen đã bò lên phía trước một đoạn ngắn...

Kết luận là lấy tốc độ của Phong hệ Đại Ma Đạo Sư Achilles nổi tiếng cũng vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp một con rùa đen chậm chạp.

Kết luận này trông có vẻ hết sức hoang đường, đừng nói Phong hệ Đại Ma Đạo Sư Achilles, xem như một đứa bé ba tuổi cũng có thể đuổi kịp rùa đen này, đồng thời giẫm trên đầu của nó.

Nhưng chuyện bọn hắn đều biết chẳng lẽ người đoạt giải giải Edwin không biết?

Sau khi suy nghĩ cận thẩn, bọn hắn mới phát hiện chỗ kinh khủng của vấn đề này.

Logic của vấn đề này đều nằm ở bản thân mình.

Bọn hắn có thể tìm ra thời gian Achilles đuổi kịp rùa đen, nhưng điều này cần một điều kiện trước tiên chính là bọn hắn đã biết Achilles có thể đuổi kịp rùa đen.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn hắn không thể giải thích được làm sao Achilles đuổi kịp rùa đen...

Blair chia quá trình Achilles đuổi theo rùa đen thành vô hạn các khác khoảng hữu hạn, càng về sau khoảng cách giữa Achilles và rùa đen đã vô cùng bé, thời gian cần đuổi kịp cũng vô cùng ngắn.

Dù vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này vẫn có thể tiếp tục chia nhỏ.

Nếu như thời gian và không gian có thể vĩnh viễn chia nhỏ, Achilles cũng vĩnh viễn đuổi không kịp rùa đen.

Mà thời không có thể chia nhỏ vô hạn ------ đây chính là quan niệm của học phái Gaya.

Học phái Gaya cho rằng, thời gian và không gian có thể chia nhỏ vô hạn, đây là quan niệm quan trọng nhất của học phái Gaya, cũng là nhận thức chung của giới toán học, giới khoa học và toàn thể nhân loại trên đại lục Thần ân,

Muốn lật đổ kết luận của Blair trước tiên phải lật đổ điều kiện thời không có thể chia nhỏ vô hạn, đây là lật đổ quan niệm của học phái Gaya, để tất cả các học giả Gaya, Lorrain và trên đại lục Thần Ân xây dựng một thế giới quan mới.

Thời gian và không gian là vô hạn, là nhận thức chung của cả nhân loại, thử nghĩ một chút, nếu như ngay cả nó cũng là sai lầm, như vậy còn có điều gì là chân thật?

Vấn đề này xuất hiện để đoàn học giả Gaya rốt cuộc không để ý tới ba bài toán kia nữa, vấn đề Achilles đại nhân và rùa đen trực kích tín ngưỡng của rất nhiều học phái Gaya, học phái của bọn hắn gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

Rất hiển nhiên, Achilles đại nhân nhất định có thể đuổi kịp con rùa đen đáng chết kia, kết luận của Blair Ma Quỷ là sai lầm!

Nhưng bọn hắn dám nói Blair sai lầm không?

Bọn hắn không dám.

Nếu Blair sai, quan niệm của rất nhiều học phái Gaya cũng sai nốt.

Đây là một nghịch lý!

Twain nhìn vấn đề trên giấy, bờ môi run rẩy, mặt mày xanh mét, giọng hắn run rẩy: "Ma quỷ, hắn là ma quỷ chân chính!"

- ---

[1] Tình yêu không thể phát điện: câu này ta tìm rất nhiều trên mạng nhưng không rõ nguồn gốc. Có một topic trên zhihu (giống trang hỏi đáp yahoo ý) có nói về vấn đề này, tiêu đề như sau: "tình yêu có thể tạo ra điện? tác dụng của tình yêu là gì?" (爱能发电吗?要爱有何用?). Bài viết nôm na nói về có thật sự tồn tại tình yêu hay không, tình yêu ở đây là nói chung các loại tình yêu, bao gồm tình cảm bạn bè, tình yêu đôi lứa, tình thương của cha mẹ, tình yêu nước..., rồi nói về tình người càng lạnh lẽo, hai người đến với nhau vì vật chất, tiền bạc...

Có một bình luận "khá hay" giải thích câu này: "Nhờ "tình yêu" với khoa học nên Edison mới phát minh thành công đèn điện, do đó tình yêu có thể phát điện."

[2] Chuyện Achilles và con rùa: search thêm về nghịch lý Zeno để biết thêm chi tiết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Chạy trối chết


Thời điểm Calvin rời khỏi Thánh Donas, chỉ đi một đoạn ngắn mà ngã trọn vẹn ba lần.

Trần Lạc chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn thì thấy cảnh này, lại không kỳ quái chút nào.

Đừng nói Calvin, xem như ở hậu thế, một học sinh từ nhỏ đã tiếp nhận nền toán học hiện đại, lần đầu tiên nghe được nghịch lý Zeno cũng sẽ nhịn không được hoài nghi nhân sinh.

Trong lịch sử phát triển của toán lý đã từng có tứ đại Thần Thú.

Tứ đại Thần Thú này là rùa đen của Zeno, con thú Laplace, con quỷ Maxwell và con mèo của Schrödinger.

Tứ đại Thần Thú lần lượt tương ứng với vi phân và tích phân, cơ học cổ điển, định luật hai của nhiệt động lực học và cơ học lượng tử.

Trong đó, rùa đen của Zeno chưởng khống thời không có thể Súc Địa Thành Thốn, con thú Laplace minh xét đại đạo thôi diễn vạn vật, con quỷ Maxwell điều khiển vạn vật nghịch chuyển Âm Dương và con mèo của Schrödinger chế tạo vũ trụ siêu việt sinh tử.

Tứ đại Thần Thú này vừa chính vừa tà, nó mang đến cho các nhà khoa học mê mang và khốn nhiễu, nhưng cũng chỉ rõ con đường mà khoa học phải đi cho nhân loại.

Hôm nay Trần Lạc thả ra chính là rùa đen của Zeno.

Mọi người có thể nói nó là một vấn đề toán học, cũng có thể nói nó là một vấn đề vật lý, còn có thể nói nó là một vấn đề triết học.

Trên phương diện triết học, có người dùng bản chất của vận động để giải thích nó, trên phương diện vật lý, có người dùng cơ học lượng tử để giải thích nó.

Mà muốn dùng toán học để giải quyết triệt để rùa đen của Zeno, trước hết phải hiểu rõ khái niệm về giới hạn.

Nhưng hai ngàn năm trước, cho dù những nhà toán học vĩ đại cỡ như Euler hay Gauss cũng không có người có thể giải thích ảo diệu của giới hạn. Bởi vậy, nghịch lý rùa đen của Zeno lấy tư thái Thần Thú định cư ở đế quốc Vật Lý hơn 2000 năm.

Ròng rã hai ngàn năm sau, mãi cho đến khi Leibniz và Newton phát minh vi phân và tích phân, vấn đề về giới hạn mới được giải quyết. Song, cho dù như vậy, mặc kệ là giới toán học, giới triết học hay giới vật lý học, vẫn như cũ bởi vì con rùa đen này mà cãi lộn không ngớt.

Càng về sau, liên quan tới nghịch lý của Zeno đã diễn sinh ra vô số loại giải thích, người bên nào cũng cho là mình đúng, giữ vững quan niệm của mình, không ai chịu phục ai.

Đương nhiên, vô luận kết quả như thế nào, nghịch lý của Zeno bất kể đối với sự phát triển của toán học, triết học hay vật lý đều có tác dụng thúc đẩy cực mạnh.

Đây không phải là chuyện Trần Lạc quan tâm, hắn quan tâm là sau khi thả ra con rùa đen này, những học giả Gaya kia hẳn sẽ trong đêm mua vé đứng trở về nước chứ?

Chờ sau khi bọn họ về, 5000 đồng vàng, không, 7000 đồng vàng của hắn cũng lập tức trở về đúng chỗ...

Mặc dù 2000 đồng vàng có hơi ít một chút, nhưng cân nhắc đến tài chính của Calvin, xem ở mặt mũi lão bằng hữu, Trần Lạc cũng tạm chấp nhận...

Vẫn là phương pháp này kiếm tiền rất nhanh, Trần Lạc thậm chí đang mong đợi lại có mấy đoàn học giả của nước khác đến Lorrain, toán học làm xong, hoá học vật lý sinh học gì đó cũng có thể lại làm một chút...

...

Hai ngày vừa qua, ba bài toán làm khó học giả Gaya tạm thời phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

Tất cả học giả thành Yapool đều đang nghiên cứu rùa đen của Blair.

Thậm chí dân chúng bình thường đối với vấn đề này cũng tràn ngập tò mò.

Làm sao Đại Ma Đạo Sư vĩ đại lại không đuổi kịp một con rùa đen, ngay cả Phong hệ Đại Ma Pháp Sư cũng đuổi không kịp, đến cùng con rùa đen này bò nhanh đến cỡ nào?

Đương nhiên, các dân chúng bình thường không hiểu, các học giả thành Yapool lại rất rõ ràng, căn nguyên của vấn đề này không phải Đại Ma Đạo Sư đuổi kịp hay không đuổi kịp rùa đen mà là bằng cách nào đuổi kịp.

Ai cũng biết, Đại Ma Đạo Sư vĩ đại, Achilles đại nhân nhất định có thể đuổi kịp rùa đen, nhưng đến cùng hắn làm thế nào đuổi kịp?

Nếu như thời gian và khoảng cách có thể chia nhỏ vô hạn, hắn làm thế nào hoàn thành quá trình vô hạn này?

Điều này tựa hồ vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của bọn hắn.

Cũng có người bắt đầu nghi ngờ quan niệm bắt nguồn sớm nhất từ học phái Gaya này, đã thời gian và không gian thật ra không phải vô hạn, vậy thì để cho người ta càng khó lý giải hơn.

Nếu như thời gian và không gian không thể chia nhỏ vô hạn, vậy chẳng lẽ tồn tại một đơn vị thời gian và không gian nhỏ nhất ư?

Vấn đề này càng thảo luận càng rộng, viễn siêu số vô tỷ trước đó, gần như toàn thể người dân trong thành Yapool đều đang bàn tán vấn đề này.

Thậm chí mỗi ngày cũng có không ít bình dân vây quanh ở hiệp hội Toán Học, hiếu kỳ hỏi thăm các học giả chuyện liên quan tới Đại Ma Đạo Sư và rùa đen.

Các học giả đi ngang nếu như không có việc gấp, bình thường cũng sẽ giải thích với bọn hắn một chút.

Một vị chủ cửa hàng thú cưng mập mạp ngăn lại một tên học giả, hiếu kỳ hỏi: "Phong hệ Đại Ma Đạo Sư đều đuổi không kịp, con rùa đen kia chạy nhanh đến cỡ nào?"

Người học giả kia lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Đây không phải là vấn đề rùa đen chạy nhanh hay không, đây là vấn đề thời gian và không gian có thể chỉ nhỏ vô hạn hay không..."

Chủ cửa hàng thú cưng khoát tay nói: "Ta không quan tâm thời gian có thể chia nhỏ hay không, ta chỉ muốn biết làm sao con rùa đen kia chạy nhanh như vậy, nó ăn cái gì lớn lên?"

Học giả bất đắc dĩ nói: "Quan trọng không phải việc này, ngươi cho rằng ngài Blair không biết Đại Ma Đạo Sư có thể đuổi kịp rùa đen hay không sao?"

Chủ cửa hàng thú cưng cau mày nói: "Ta không quan tâm cái này, ngươi nói cho ta biết vì sao con rùa đen kia nhanh như vậy, nó biết bay sao?"

Người học giả kia hơi không kiên nhẫn, nói: "Đều nói rồi, Đại Ma Đạo Sư nhất định có thể đuổi kịp rùa đen!"

"Vậy các ngươi hai ngày này đang nghiên cứu cái gì?" Chủ cửa hàng thú cưng lườm hắn một cái, hỏi: "Nếu không ngươi nói cho ta biết người tên Blair kia ở đâu, ta đi hỏi hắn một chút, con rùa đen của hắn ăn cái gì lớn lên, làm sao bò nhanh như vậy..."

Người học giả kia nhịn không được đạp hắn một cước, giận dữ hét lên: "Cút!"

...

Trong hiệp hội Toán Học, Calvin đứng trước một cái bàn, trên mặt bàn có một con rùa đen đang nhúc nhích một cách chậm chạp.

Đã hai ngày, hắn vẫn không thể nghĩ thông suốt vấn đề rùa đen này.

Toán học có thể giải ra cần bao lâu để Achilles có thể đuổi kịp rùa đen, nhưng toán học không cách nào giải thích làm sao hắn đuổi kịp rùa đen.

Đây căn bản là một vấn đề không thể dùng toán học giải thích.

Calvin nghi hoặc vấn đề rùa đen này, nhưng hắn càng thêm hiếu kỳ, trong đầu của ngài Blair trẻ tuổi còn chứa những ý nghĩ cổ quái gì nữa đây?

Mỗi một vấn đề đều có thể gây nên một trận địa chấn khổng lồ, hắn thật sự là ma quỷ Chúng Thần phái tới đảo loạn giới toán học sao?

Gall vội vã từ bên ngoài chạy vào, ngay cả gõ cửa cũng quên béng, vừa vịn vách tường vừa thở dốc nói: "Hội, hội trưởng đại nhân, đoàn học giả của Gaya, bọn họ, bọn họ..."

Calvin nhìn hắn, hỏi: "Bọn họ thế nào?"

Gall lớn tiếng nói: "Bọn họ chạy!"

Đoàn học giả Gaya đã lặng lẽ rời khỏi thành Yapool trong đêm qua, ngay cả chào hỏi cũng không lên tiếng.

Calvin đối với điều này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuyện này nằm trong dự đoán của hắn.

Từ khi ngài Blair thả ra con rùa đen kinh khủng kia, học giả Gaya đã không còn đường lui. bọn họ ở lại nơi này sẽ bị đông đảo các học giả chất vấn, mà bọn họ căn bản không giải quyết được vấn đề này.

Calvin cảm thấy, người có thể giải thích cái vấn đề này chỉ sợ cũng chỉ có ngài Blair và Trần Lạc đại nhân.

Giờ phút này, không chỉ học giả Gaya, ngay cả bản thân Calvin, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.

Hắn phát hiện, uy lực của con rùa đen này còn lớn hơn dự liệu của hắn rất nhiều. Hiện tại không chỉ có học giả toán học, người của mọi tầng lớp, mọi giai cấp đều hỏi thăm hắn đáp án của vấn đề này.

Chờ đến vấn đề này truyền ra, bên Vương Đô tất nhiên cũng sẽ để hắn đưa ra một lời giải thích.

Nhưng hắn làm sao có thể giải thích?

Nôn nóng, Calvin bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Cầm tiền, đi học viện Thánh Donas!"

...

Hiệp hội Toán Học và Calvin vẫn rất đáng tin cậy, học giả Gaya vừa rời đi, ngày thứ hai, Trần Lạc đã thấy một chiếc rương tràn đầy đồng vàng lóng lánh.

Có giáo huấn lần trước, lần này Trần Lạc đã có kinh nghiệm.

Tăng thêm một ma pháp biến thể chỉ là dệt hoa trên gấm, hắn không thể nện tất cả số tiền này vào hiệp hội Ma Pháp, ít nhất hẳn nên giữ lại một phần để duy trì sinh hoạt.

Tiền lương của cô Britney không cao, mình có thể nuôi nàng.

Isabella bởi vì tiêu tiền quá nhiều nên bị người cha thành chủ của nàng hạn chế tiền tiêu vặt.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, xem ở Isabella đã từng bao nuôi hắn, Trần Lạc cũng có thể nuôi nàng một đoạn thời gian.

Số tiền này đủ cho ba người bọn họ vượt qua cuộc sống sinh hoạt xa xỉ nhất.

Đương nhiên, bình thường cô Britney cũng rất tiết kiệm, Trần Lạc cũng không phải là người vung tay quá trán. Trong tình huống này, số tiền này có thể nuôi bọn hắn cả đời.

Calvin do dự rất lâu, mới nhìn về phía Trần Lạc, cẩn thận hỏi: "Ngài Blair, rùa đen kia đến cùng là như thế nào?"

Vấn đề này Trần Lạc không cách nào giải thích cho Calvin.

Nghiêm chỉnh mà nói, nghịch lý Zeno không phải là một vấn đề toán học.

Hoặc là nói, nó không hoàn toàn là một vấn đề toán học.

Từ góc độ toán học, có thể cho ra đáp án của vấn đề này, lại không thể giải thích bản chất của nó.

Nền toán học của đại lục Thần Ân còn quá thấp, hiện tại nói cho bọn hắn khái niệm về giới hạn còn hơi sớm.

Trần Lạc cũng không có ý định giải thích từ trên vật lý, cơ học lượng tử mặc dù có thể giải thích nghịch lý Zeno, nhưng xem như bản thân cơ học lượng tử, cũng có người hoài nghi với tính chân thực của nó.

Huống chi, ở đây ngay cả cơ học cổ điển còn chưa được thành lập, hiện tại đưa ra khái niệm cơ học lượng tử, phần lớn mọi người đều sẽ phát điên.

Trong lịch sử, nhà khoa học bởi vì chuyện này mà tự sát cũng không ít.

Hắn không cho Calvin đáp án, thứ nhất vì hắn không có cách nào cho, thứ hai cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.

Thế là, Trần Lạc nhìn về phía Calvin, bất đắc dĩ nhún vai. "Ta cũng không biết..."

Calvin kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời cứ sững sờ tại chỗ như thế.

Đưa ra vấn đề lại không cho đáp án, đây coi là cái gì, ma quỷ cũng đào hố không lấp sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Alice quyết định


Calvin đứng tại chỗ, trầm mặc một lát, đoạn nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Ngài Blair, chúng ta có thể lại thêm tiền."

Mặc dù Trần Lạc có chút ý động, nhưng việc này thật không phải là vấn đề tiền bạc.

Lấy trình độ của các học giả ở đại lục Thần Ân, mặc kệ hắn giải thích con rùa của Zeno từ góc độ nào cũng sẽ có người chết.

Phải biết, xem như ở hiện đại, các lập luận liên quan tới nghịch lý này cũng chưa từng ngừng lại.

Trần Lạc lắc đầu, nói: "Lần này không phải vấn đề tiền bạc."

Calvin rời đi trong tràn ngập tiếc nuối, Trần Lạc nhìn chiếc rương chất đầy tiền trên đất, khẽ thở dài một hơi.

Số tiền kia không phải hắn không có năng lực kiếm, mà là hắn không thể kiếm. Cho dù hắn là vì học giả ở đại lục Thần Ân truyền bá tri thức, nhưng nếu không để ý trình độ của bọn họ, cưỡng ép áp đặt những quan niệm vượt mức thời đại này lên bọn họ, đối với bọn họ mà nói, đây là một trận tai ách.

Britney cầm một trang giấy đi vào phòng Trần Lạc, nàng nhìn Trần Lạc một chút, nói: "Blair, cô có một ý nghĩ về vấn đề rùa đen, nếu như khi số lần chia nhỏ gần tới vô cùng, số hạng cuối cùng này hẳn rất nhỏ, có thể hay không xem nó bằng 0..."

Cho tới lúc này, Trần Lạc mới phát hiện, từ một khắc hắn thả ra con rùa đen của Zeno trở đi, có một số việc xem như hắn không làm, cũng có người sẽ làm thay hắn.

Cô Britney đang tự hỏi vấn đề về vô cùng bé. Theo lý thuyết, cái này đã gần thuộc về phạm trù toán học hiện đại.

Nếu như không có hắn can thiệp, sự phát triển của toán học trên đại lục Thần Ân hẳn giống như một thế giới khác, tiến hành theo chất lượng, từng bước từng bước phát triển.

Mặc dù phương hướng phát triển không nhất định giống với Địa Cầu, nhưng đại thể không nên chênh lệch quá nhiều.

Khái niệm về giới hạn và vô cùng bé tuyệt đối không phải còn dừng lại ở giai đoạn tô vẽ giống như phép dựng hình bằng thước kẻ và compa, có lẽ là chuyện suy tính.

Sự phát triển của toán học này tựa hồ phát triển theo một hướng rất kỳ quái.

Giới hạn liên quan đến quá nhiều thứ, giải thích hết sức phiền phức. Hơn nữa trước lúc đó, hắn cần phổ cập cho cô Britney một ít khái niệm cơ sở trước đã.

Đây cũng không phải là chuyện hai ba câu thì có thể nói rõ ràng.

Lúc Trần Lạc không biết phải làm thế nào trả lời cô Britney, Isabella bỗng nhiên từ bên ngoài đi tới, nàng thấy số tiền trong rương chồng chất như núi, kinh hãi nói: "Blair, cậu đi cướp bảo tàng của Cự Long hả?"

Trần Lạc tức thời dời đi chủ đề, nhìn các nàng, nói: "Chúng ta ra ngoài dạo phố đi, hôm nay tất cả chi phí đều do em trả..."

...

Học giả của Gaya từ thành Yapool chạy trối chết về trở thành câu chuyện buồn cười lớn nhất gần đây của giới toán học.

Bọn họ muốn đả kích sự tự tin của học giả Lorrain, ngược lại bị dao động nền tảng tín ngưỡng của học phái, xám xịt quay về nước.

Vấn đề kia dao động quan niệm của rất nhiều học phái Gaya, cũng làm cho học giả Lorrain rơi vào hoài nghi bản thân thật sâu.

Nửa tháng trôi qua, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.

Trong nội bộ hiệp hội Toán Học, rùa đen của Blair đã trở thành đề tài tuyệt đối không được thảo luận.

Đối với việc thảo luận sâu hơn về đề tài này sẽ làm dao động nghiêm trọng nền tảng của toán học. Vì ổn định tín ngưỡng của các học giả toán học, các vị đại học giả rơi vào đường cùng mới đưa ra quyết định này.

Bọn họ không thể giải quyết được vấn đề này, ngoại trừ tránh nó đi, không còn biện pháp thứ hai.

Sau chuyện này, cái tên “Blair Ma Quỷ” cũng bị triệt để ngồi vững trong giới toán học.

Chẳng qua ma quỷ ở đây cũng không phải mang ý nghĩa xấu, hắn là ma quỷ, cũng là anh hùng của Lorrain.

Hắn vãn hồi vinh quang cho vương quốc, hung hăng đả kích học giả Gaya phách lối, khiến cho rùa đen cháy hàng ở thành Yapool, giá cả so một tháng trước còn cao gấp mười mấy lần...

Hiệp hội Toán Học đối với việc xử lý nghịch lý Zeno không nằm ngoài Trần Lạc dự đoán.

Đối mặt vấn đề trước mắt bọn họ không thể giải quyết này, phương pháp xử lý tốt nhất chính là vòng qua nó, chờ đến thời điểm nền toán học phát triển đến trình độ nào đó, tự nhiên sẽ sinh ra cách giải thích vấn đề này.

Những ngày này, ngoại trừ Topologia, cô Britney cũng đang cố ý bắt đầu nghiên cứu về giới hạn, đối với việc này Trần Lạc cũng không can thiệp. Hắn lo lắng một khi mình nhúng tay sẽ để cho sự phát triển của giới toán học rơi tình trạng hỗn loạn không thể cứu vãn.

Ròng rã một kỳ nghỉ đông, Trần Lạc đều tập trung học tập ma pháp mới, cố gắng đề cao tinh thần lực để tranh thủ sớm ngày tấn cấp.

Chỉ là ma pháp sơ cấp khó hơn ma pháp học đồ rất nhiều. Cho dù là hắn cũng cần thời gian không ngắn để học tập.

Đương nhiên, so sánh với những Ma Pháp sư học một ma pháp mới cần từ vài năm đến vài chục năm kia, tốc độ của hắn đã nhanh hơn nhiều.

Trong kỳ nghỉ đông này, thành Yapool bị học giả Gaya giày vò quá sức, nhưng ngược lại, cuộc sống của Trần Lạc trôi qua có phần bình tĩnh.

Mắt thấy đã đến ngày tựu trường của học kỳ mới.

Học kỳ mới, đối với Trần Lạc mà nói, không có gì đặc biệt, nhưng đối với Isabella mà nói, có một chuyện hết sức quan trọng.

Còn mấy tháng nữa, nàng sẽ tốt nghiệp Thánh Donas. Trước lúc đó, nàng cần cân nhắc chuyện lên lớp.

Đối với học sinh của Thánh Donas mà nói, sau khi tốt nghiệp có thể tiến vào ngũ đại học viện của Vương Đô đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Song, Thánh Donas cũng không có tư cách được tuyển thẳng vào ngũ đại học viện.

Trên thực tế, học viện ở những thành thị khác cũng như thế. Từ trước đến nay, ngũ đại học viện Vương Đô đều tự chủ chiêu sinh, các học sinh tự mình nộp hồ sơ, sau đó tham gia kỳ thi xét tuyển của các đại học viện. Người đậu có thể trở thành học sinh của ngũ đại học viện.

Ngũ đại học viện đối với xuất thân của học sinh không có yêu cầu đặc biệt nào, nhưng với tuổi tác thì lại có, trừ cái đó ra, chính là năng lực.

Isabella cần lựa chọn một trường trong ngũ đại danh giáo làm nơi nàng theo học tiếp.

Ngũ đại học viện Vương Đô theo thứ tự là học viện Ma Pháp Vương Đô, học viện Hiệp Sĩ Vương Đô, viện Khoa Học Vương Đô, viện Y Học Vương Đô và viện Văn Học Vương Đô.

Mặc dù mấy đại học viện mở ra không ít ngành, nhưng mỗi học viện đều có thế mạnh riêng.

Học viện Ma Pháp Vương Đô tự nhiên thiên về ma pháp hơn, học viện Hiệp Sĩ huấn luyện chiến binh tương lai cho vương quốc, viện Khoa Học lấy khoa học làm chủ, viện Y Học đào tạo thầy thuốc, các khoa của viện Văn Học rất hỗn tạp, nhưng có rất nhiều học sinh tốt nghiệp xuất sắc từ viện Văn Học đều trở thành quan chấp chính của vương quốc.

Trần Lạc không biết Isabella có xoắn xuýt gì, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nàng khẳng định sẽ lựa chọn học viện Ma Pháp. Mặc dù lấy năng lực của nàng, hoàn toàn có thể thi đậu bất kỳ học viện nào.

Chẳng qua, có lẽ trong lòng nàng có lo lắng và ý nghĩ gì khác. Liên quan tới việc này, Isabella không nói, Trần Lạc cũng không hỏi nhiều.

Tuy nói vừa mới nhập học, các thầy cô năm thứ ba sẽ thống kê chuyện này, nhưng cũng sẽ cho các nàng thời gian mấy ngày để suy nghĩ.

Cửa lớp năm thứ hai ban 5, Alice cầm một tấm phiếu báo danh trong tay, suy tư rất lâu, nàng rốt cục vẫn bước vào.

"Học tỷ, buổi sáng tốt lành." Trần Lạc theo lệ cũ lên tiếng chào hỏi với Alice, hắn cho là nàng có vấn đề gì muốn hỏi.

Alice ngồi xuống bên cạnh Trần Lạc, nhưng không hỏi bài hắn, nàng suy nghĩ rất lâu, mới nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Học đệ, sau khi tốt nghiệp Thánh Donas, em sẽ ghi danh trường nào trong ngũ đại danh giáo?"

Sau sự kiện học giả Gaya, trưởng bối trong gia tộc nói chuyện với nàng rất nhiều lần, hy vọng nàng có thể tiến gần với Blair hơn một chút.

Mà việc này cũng là hy vọng của Alice.

Từ sau buổi ngoại khoá lần đó, thời điểm hắn ngăn trước người của nàng, một mình đối mặt với Baird thì hắn đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trọng trong lòng của nàng.

Chỉ tiếc, trong hai tháng sau, vô luận Alice ám chỉ với hắn như thế nào, từ đầu đến cuối hắn cũng không đáp lại.

Nàng không biết hắn cố ý giả ngu, vẫn là hắn thật sự không rõ tâm ý của mình.

Trước kia Alice còn có thể chờ, có thể từ từ thăm dò, nhưng bây giờ, nàng không còn thời gian.

Thành tích của nàng rất ưu tú, hơn nữa đã là Ma Pháp sư sơ cấp, nàng có thể tốt nghiệp Thánh Donas sớm một học kỳ. Sau khi ghi danh trường học xong, nàng sẽ tiến về Vương Đô, trong một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không trở về thành Yapool.

Trước lúc rời đi, nàng chuẩn bị thổ lộ với hắn, triệt để xác định quan hệ của hai người.

Cho nên nàng cần hỏi hắn sau này muốn dự thi học viện nào. Hắn muốn học trường nào, nàng sẽ thi vào trường ấy.

Nàng sẽ ở đó chờ hắn một năm.

Điều kiện tiên quyết là hiện tại nàng và hắn có thể xác định quan hệ.

- ---

p/s: 10 chương này xem như cảm tạ đạo hữu HọDịp và wizardxxl đã ủng hộ, cũng là quà tết ta tặng cho mọi người. Từ chương 111, ta sẽ đặt vip để có động lực theo bộ truyện đến cuối. Mong các đạo hữu sẽ chiếu cố sinh ý ^^
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom