Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hoàng Thúc Tha Mạng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
627,854
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hoàng Thúc Tha Mạng

Hoàng Thúc Tha Mạng
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




| Zhihu | Hoàng thúc tha mạng

Tác giả: 十套煎饼不要蛋

Dịch/Edit: Lạc Vũ

Beta: Cửu Dạ Hương

Giới thiệu:

Sau khi mang thai ta mới biết được, Phật tử mà ta trêu chọc chính là tiểu Hoàng thúc cao quý.

Ta sợ hãi: “Tiểu Hoàng thúc, ngài nhận nhầm người rồi!”

Bàn tay to lớn vuốt ve bụng dưới của ta: “Nàng đã bội tình bạc nghĩa muốn bỏ chạy, lại còn mang thai con của ta.”

Ta khóc không ra nước mắt, không phải đã nói nam phụ chỉ thâm tình với nữ chính à, sao đến chỗ ta lại biến thành tên Yandere điên cuồng cố chấp có ham muốn chiếm hữu cao rồi?
 
Chương 1


1.

Ta đã xuyên sách, trở thành nữ phụ độc ác trong sách—— công chúa tiền triều tâm cơ ph óng đãng.

Nguyên chủ che giấu thân phận, tiếp cận câu dẫn nam chính, muốn mượn cơ hội phản loạn đoạt quyền.

Vì vậy trong quá trình này đã làm không ít chuyện xấu âm hiểm thất đức, tỉ như cố ý vu khống hãm hại nữ chính, hạ thuốc nam chính, muốn gạo nấu thành cơm…

Đương nhiên, những chuyện này đều không thành công, ngược lại còn để lộ chân tướng.

Cuối cùng bị thiết kế bại lộ thân phận, ở trong cung tự vẫn mà ch.ết.

Sau khi diệt trừ được ta – mầm tai họa lớn nhất này, nam chính nhận được sự tín nhiệm của lão Hoàng đế, không lâu sau liền kế nhiệm đế vị, nữ chính cũng trở thành Đế hậu.

Vụ mua bán lỗ vốn như vậy, ta sẽ không làm, sống thật tốt không phải tốt hơn sao?

2.

“Chủ tử chủ tử, em đã tìm được mãnh dược (1) mà ngài muốn rồi. Thật không dễ dàng gì, em chạy khắp mấy tiệm thuốc đều không có, cuối cùng cũng tìm được ở chợ gia súc…”

(1) 猛药: chỉ một loại thuốc có tác dụng mạnh, thường được sử dụng để chữa bệnh hoặc tăng cường sức mạnh.

Sắc mặt nha hoàn vạm vỡ của ta rất phấn khích, trong tay cầm một cân (2) thuốc bột.

(2) 1 cân TQ = 0,5 kg.

Khóe miệng ta run run, không nhận.

Nha hoàn Hạ Hạ còn tưởng rằng ta không hài lòng, có hơi khó xử: “Chủ tử, người bán thuốc đã nói rằng chỉ cần một, hai cân đã có thể làm cho gia súc đ ộng tình, thực sự không cần đến ba cân, huống hồ toàn bộ chợ gia súc cũng chỉ gom đủ một cân…”

“Không phải, ý ta là, quá nhiều rồi… Quên đi, em ném chúng đi đi…”

Dựa theo nội dung cốt truyện, bây giờ nguyên chủ đang giả làm con gái tư sinh (3) của Thủ phụ, sau khi nhận người thân, liền lợi dụng thân phận của mình để tiếp cận nam chính Tạ Quân Tiêu.

(3) Tư sinh: Sinh riêng, không thuộc của vợ chồng chính thức. (Con ngoài giá thú)

Lần này chính là tiệc tối được tổ chức ở ngự hoa viên, không riêng gì hoàng tử hoàng nữ mà những con cái của đại thần như chúng ta cũng muốn tham gia.

Nguyên chủ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, dự định hạ thuốc cùng Tạ Quân Tiêu gạo nấu thành cơm.

Sau đó tiến thêm một bước trên con đường tìm đường ch.ết.

Mặc dù hiện tại thân phận con gái tư sinh của Thủ phụ có chút không có thể diện, ở nhà cũng không được coi trọng, nhưng nó ổn định nha, ít nhất có thể sống sót cả đời.

Hạ Hạ khó hiểu nhìn ta, ánh mắt ta mơ hồ: “Hôm nay không phải là cơ hội tốt, đông người quá…”

Ta tùy tiện nói dối, Hạ Hạ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tổ tông nhà Hạ Hạ đều là công thần của triều ta, tâm tư đoạt quyền phục quốc của cô ấy so với nguyên chủ còn nặng hơn, không phải là thứ nhất thời có thể xoay chuyển được.

Trong cung yến, ta một tay cầm đũa, một tay cầm chén rượu.

Hạ Hạ ở bên cạnh không ngừng rót rượu cho ta, nhưng chưa uống được mấy chén ta đã say.

Trong mông lung, Hạ Hạ cười hèn mọn: “Chủ tử yên tâm, biện pháp này của em rất bí mật, không ai phát hiện ra được đâu…”

3.

Sau đó ta liền ngủ thiếp đi.

Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, xung quanh là làn khói nhẹ lượn lờ màn lụa trùng trùng điệp điệp, bên tai là tiếng tụng kinh như có như không, thanh âm vô cùng êm tai, nhưng lúc ta muốn nghe kĩ hơn nữa, lại biến mất không thấy tăm hơi, mờ mịt giống như ở tiên cảnh.

Tiên cảnh?

Đầu óc ta có hơi hoảng hốt, giống như là thường ngày nằm mơ.

Thì ra là đang ở trong mộng, chẳng trách tất cả đều không chân thực như vậy.

Ta lảo đảo hai bước, đụng rơi màn lụa, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người.

Nói chính xác hơn thì là một tên hòa thượng, trong tay đang cầm phật châu tụng kinh.

Đôi môi hồng nhuận không ngừng khép mở, câu đi trái tim của ta. Không thích hợp, sao ta chỉ nhìn bờ môi thôi mà tim đã đập loạn như vậy?

Vì thế ta định dời lực chú ý, ánh mắt vừa dời đi, lại phát hiện tim càng đập loạn hơn.

Hòa thượng ngày thường trông rất đẹp, dung mạo xuất trần, có loại khí chất thanh cao thuần khiết không thể khinh nhờn.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, hòa thượng cảm giác được có người, hắn hơi ngước mắt, ánh mắt không hề gợn sóng, chỉ có khóe mắt hơi nhếch lên khiến cho hắn có thêm vài phần sinh động.

“Ngươi thật đẹp trai.”

Ta cười đến ngu ngốc, dù sao cũng là giấc mộng của ta, ta muốn thế nào thì làm thế đó.

Hòa thượng khẽ nhíu mày: “Phật đường là nơi thanh tịnh trang nghiêm, giúp đỡ muôn dân, nếu thí chủ không có việc gì thì xin mời rời đi cho.”

4.

Rời đi ư?

Con người ta từ trước đến nay luôn biết quan tâm, nhưng vừa muốn xoay người, dưới chân vấp một cái, trực tiếp ngã vào lòng hắn.

Tay ta giật tấm sa mỏng trùm trên đầu xuống, trông càng thêm mông lung mị hoặc.

Ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trong lòng, ta vuốt v e môi hắn, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể làm cho ta giảm bớt sự bực bội được phần nào.

Nhưng hắn lại trốn.

Rõ ràng là không muốn bị ta đụng chạm.

Ta bất mãn, giọng điệu bị mùi rượu tiêm nhiễm, mang theo vài phần hơi say mị hoặc: “Phật nói chúng sinh bình đẳng, tại sao đại sư không chịu độ ta?”

Phật châu trong tay hắn ngừng chuyển động, hai mắt nhắm nghiền: “Tự độ mới có thể thành Phật.”

Ta cười khẽ: “Tiểu lừa đảo.”

Rõ ràng mí mắt hắn run rẩy dữ dội hơn.

Hòa thượng bỗng mở mắt ra, lông mi dài lướt qua lớp sa mỏng.

Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt chớp động, chỉ là so với vừa rồi càng sâu hơn.

Ta làm bộ định hôn lên.

Còn chưa đụng chạm, đã bị hòa thượng bỗng đẩy mạnh một cái, ta vô thức lôi kéo tấm sa mỏng trên người hắn.

Ngay giây tiếp theo liền kéo theo hắn cùng ngã xuống đất.

Chỉ có điều lần này tấm sa mỏng đã phủ lên người ta.

Hòa thượng chống hai tay ở bên người ta, lần này sẽ không đẩy ta nữa đấy chứ?

Ta cười khẽ, ôm cổ hắn, nặng nề mà hôn lên.

5.

Ngày hôm sau trời chưa sáng ta đã bỏ chạy.

Trở về phủ, chuyện đầu tiên chính là tìm tới nha hoàn Hạ Hạ.

Hạ Hạ thấy dáng vẻ chật vật của ta, xoa tay tranh công: “Chủ tử, có phải rất thành công không? Quả nhiên ông chủ tiệm sách không gạt em, Xuân xuân hoa nở mười tám thức thật sự có tác dụng.”

Xuân xuân hoa nở mười tám thức?!

Chẳng trách ngày hôm qua ngay từ đầu tiểu hòa thượng đã bị động, sau đó cũng không muốn sống nữa.

Thì ra là Hạ Hạ nhét đồ vào trong quần áo của ta!

“Chủ tử, có phải em rất cơ trí không?”

Ta hận không thể mở đầu cô ấy xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì?!

“Em có biết hôm qua nhận nhầm người rồi không!!”

Hạ Hạ ngây người: “Cái gì?”

Chuyện đến nước này đã không thể cứu vãn được nữa, ta giống như chim cút làm ổ ở phủ Thủ phụ vài ngày không đi ra ngoài, nói với bên ngoài là thân thể khó chịu.

Đúng lúc đích tỷ của ta – nữ chính cũng sinh bệnh, gọi thái y tới chẩn đoán trị bệnh, thuận tiện cũng bảo thái y xem cho ta.

Ta cũng nhân cơ hội này hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến tiểu hòa thượng, nhưng thái y lại không biết còn có một người như thế.

Chẳng lẽ thật sự là giấc mộng?

Nhưng đêm đó quá mức chân thực, chờ sau khi “khỏi bệnh”, ta quấn lấy đích tỷ nữ chính cùng nhau tiến cung.

Hạ Hạ vui mừng hơn vì cuối cùng ta đã thông suốt, muốn đi quyến rũ Tạ Quân Tiêu thân là hoàng tử.

Ta mặc kệ cô ấy, phạt cô ấy tiếp tục đi quét nhà vệ sinh.

6.

Xem xét những hành động nguyên chủ đã từng làm, Tạ Quân Tiêu đối với ta rất là chán ghét.

Ngược lại, đích tỷ An Ý Như luôn che chở ta, không hổ là nữ chính, nhân phẩm tính cách rất cao thượng.

Nhưng ta không phải là nguyên chủ, không có hứng thú với việc thực hiện nội dung cốt truyện, sau khi tiến cung liền tìm cớ chạy tới Phật đường.

Tất cả vẫn là khung cảnh đêm đó, làn gió mát thổi qua màn lụa, mùi đàn hương nhẹ nhàng tung bay, chỉ là trên bồ đoàn đã không còn bóng dáng mơ hồ kia, nhưng lại khắc sâu thân ảnh ấy.

Ta túm lấy một tiểu thái giám qua đường để hỏi thăm, vẻ mặt tiểu thái giám mờ mịt.

“Có phải ngài nhớ nhầm rồi không ạ? Nơi này vẫn luôn trống không.”

Sao ta lại nhớ nhầm được, đêm đó…

Thấy ta còn muốn nói gì đó, tiểu thái giám sốt ruột muốn đi: “Nô tài phải nhanh chóng đến tiền điện, Tam vương gia đã trở về, nô tài phải đi nghênh đón…”

Tam vương gia…

Ta nhớ ra rồi, Tam vương gia Tạ Vân Lam là nam phụ thâm tình trong quyển sách này, hắn là Hoàng thúc nhỏ nhất của nam chính Tạ Quân Tiêu, chỉ lớn hơn Tạ Quân Tiêu một, hai tuổi.

Tạ Vân Lam dịu dàng ổn trọng, phá lệ một lòng với nữ chính, nhưng cũng không có dùng thân phận của mình và quyền thế cưỡng ép nữ chính, mà là cho đủ sự tôn trọng.

Sau khi biết An Ý Như chỉ thích Tạ Quân Tiêu, hắn đã chủ động rời đi, thành toàn cho tình cảm của nam nữ chính.

Nhưng dựa theo nội dung cốt truyện, bây giờ chắc là hắn còn chưa ra sân.

Trong sách cũng không có giao việc gì trước khi hắn ra sân, dù sao tác dụng của hắn chính là vì để làm nổi bật nhân cách mị lực và nhân phẩm cao thượng của nữ chính.

Ta thả tiểu thái giám đi, đang định đi tìm An Ý Như, đột nhiên có người từ phía sau chống tay ép ta vào tường.

Đây là hoàng cung, ai lại to gan như vậy?!

Ta kinh sợ định hô lên, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đang muốn tìm ta sao?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai ta, có hơi ngứa.

Ta có ch.ết cũng không quên được giọng điệu này, đêm đó cuối cùng hắn đã dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, hoàn toàn không có phật tâm thánh khiết thanh bình, mang theo h@m muốn chiếm hữu nồng đậm.

Hận không thể ăn ta đến tận xương tủy.
 
Chương 2


7.

“Lớn, lớn mật! Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không?!”

Ngữ điệu ngoài mạnh trong yếu làm bại lộ sự chột dạ của ta, ít nhất có thể dọa hắn một cái, chỉ là một tên hòa thượng nho nhỏ, thân phận tiểu thư nhà Thủ phụ của ta vẫn đủ dùng.

Tiếng hắn cười khẽ, vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy ở góc rẽ xuất hiện hai bóng người.

Tạ Quân Tiêu vốn định chào đón, nhưng sau khi nhìn thấy ta lại dừng bước.

“Tiểu Hoàng thúc, thì ra chú ở đây. An Tiểu Lê, sao cô cũng ở đây?! Hai người đây là…”

Tiểu Hoàng thúc…

Ta nghe giống như sấm sét giữa trời quang, nội tâm không ngừng chấn động, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Ngươi gọi hắn là gì?”

Tạ Quân Tiêu nhíu mày: “Tiểu Hoàng thúc. À, ta hiểu rồi, ngươi đã đắc tội với tiểu Hoàng thúc thì ngươi sẽ biết tay! Tiểu Hoàng thúc ghét nhất là có người trêu chọc chú ấy!”

Hắn càng nói lòng ta càng lạnh.

Tạ Vân Lam là quân tử đoan chính, ấm áp dịu dàng như ngọc, bây giờ ta trời xui đất khiến làm ô uế hắn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ta.

An Ý Như như có điều suy nghĩ, vỗ vai Tạ Quân Tiêu: “Chúng ta đi thôi, không phải chàng nói muốn đi dạo Ngự hoa viên một vòng à.”

“Ta nói muốn đi khi nào…”

An Ý Như kéo Tạ Vân Tiêu càng chạy càng xa.

Xong rồi, lần này ta ch.ết chắc rồi.

Ta hung ác nhẫn tâm, trái phải đều là cái ch.ết, vậy thì đành liều một phen.

Ta tìm đúng cơ hội, đá một cái về phía sau.

Tạ Vân Lam không có phòng bị, buông tay ra, ta xoay người muốn chạy, ai ngờ bị hắn kéo cổ áo lại.

Há miệng, oa một tiếng liền phun ra.

8.

Mấy ngày nay ta không biết có chuyện gì xảy ra, khẩu vị không tốt, chỉ nôn ra chút nước chua.

Đột nhiên phản ứng lại, chắc không phải là ta mang thai đâu nhỉ…

Mấy ngày nay cũng không thấy có kinh nguyệt…

Ch.ết yểu rồi, sao một lần đã trúng thưởng rồi.

Trước đây ta không may mắn như vậy khi rút thăm trúng thưởng ở siêu thị nhỏ cạnh trường học.

Chỉ tiếc là cha đứa nhỏ hết lần này tới lần khác lại là Tạ Vân Lam, một nam phụ có mối tình thắm thiết với An Ý Như.

Sắc mặt ta trắng bệch, Tạ Vân Lam không nói hai lời liền ôm ngang người ta lên.

Nội tâm xung kích còn có thân thể khó chịu khiến sắc mặt ta mệt mỏi, cứ thế dựa vào ngực hắn mà ngủ thiếp đi.

Đến khi ta tỉnh lại, đã đến phủ đệ của hắn, không biết Tạ Vân Lam đã đi đâu.

Đây là cơ hội tốt, bây giờ ta không lén bỏ chạy thì còn chờ đến bao giờ nữa.

Tạ Vân Lam trong nguyên tác mặc dù là quân tử đoan chính, nhưng đối với nguyên chủ có thể nói là thủ đoạn ngoan độc, nguyên chủ gây tổn thương, hãm hại nữ chính như thế nào, Tạ Vân Lam liền trả lại gấp ngàn vạn lần, hơn nữa thủ đoạn cực kì bí mật, không chỉ riêng nguyên chủ mà ngay cả nữ chính cũng không biết là Tạ Vân Lam gây ra.

Tạ Vân Lam còn từng bước từng bước thiết kế làm bại lộ thân phận nguyên chủ, đến lúc ch.ết nguyên chủ cũng không biết là Tạ Vân Lam ra tay.

Tất cả sự âm u của hắn đều dùng để đối phó với nguyên chủ, sự dịu dàng thâm tình của hắn đều dành cho nữ chính.

Nguyên chủ ch.ết chưa hết tội, làm độc giả lúc xem thấy rất đã, chỉ khi ứng lên người mình mới không tự chủ được mà sợ hãi.

Mặc dù ta xuyên qua còn tính là cốt truyện ban đầu, nguyên chủ chỉ là tranh đoạt đàn ông với nữ chính, hoặc là nói chút trà ngôn trà ngữ, thực chất không gây ra tổn thương gì với nữ chính.

Nhưng dựa theo tính nết của Tạ Vân Lam, hắn đối với nữ chính lần đầu vừa thấy đã thưởng thức, lần hai gặp đã chung tình, lần ba gặp đã coi nữ chính là sinh mệnh.

Quan trọng nhất là, ta làm ô uế Tạ Vân Lam, sai càng thêm sai lại thêm sai, điều quan trọng phải nói ba lần, hắn có thể tha cho ta à?

9.

Phủ đệ của Tạ Vân Lam rất lớn, lượn quanh vườn hoa nửa ngày cũng không ra ngoài được.

May mắn là hắn yêu thích sự yên tĩnh, phủ đệ không có bao nhiêu hạ nhân, nếu không ta đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Vừa nghĩ xong, liếc thấy hai người đi vào trong cái đình bên cạnh ta, ta vội vàng trốn trong bụi cỏ, đang suy nghĩ làm sao để rời đi, liền nghe rõ được tiếng hai người nói chuyện.

“Tiểu Hoàng thúc, cách kỳ hạn lúc trước còn ba năm, sao chú lại xuất quan rồi?”

“Bởi vì ta đã tìm được biện pháp có thể áp chế.”

Người xui xẻo uống nước lạnh sẽ bị tê răng, vương phủ lớn như vậy, thế mà ta lại đụng phải Tạ Vân Lam và Tạ Quân Tiêu.

Hơn nữa nghe Tạ Vân Lam hình như có bệnh bí ẩn gì đó, đây là phần nội dung cốt truyện không hề nhắc tới.

Ta ngẩng đầu định tiếp tục nghe một chút, vừa hay nhìn thấy Tạ Vân Lam cúi đầu xoay phật châu trong tay, giống như đang nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lê, nụ cười hàm chứa thâm ý.

Mặt ta thoáng cái liền đỏ bừng, ta nhận ra chuỗi phật châu này, đêm đó ta đã dùng nó để trói hai tay hắn lại, nhưng cuối cùng nó lại xuất hiện ở cổ tay ta.

Một trận gió thổi tung trường bào không có đai lưng mà hắn tùy ý khoác lên, lại có loại vẻ đẹp siêu thoát thế tục đến vậy.

Nam chính Tạ Quân Tiêu ở trước mặt hắn lộ ra vẻ tục không chịu được.

Đột nhiên sắc mặt hắn run lên, phật châu đột nhiên dừng lại, không đợi ta kịp phản ứng, một thân ảnh đỏ rực đánh tới phía ta.

Xong rồi, tên này không nói võ đức (1), nghe lén cũng không cần thả chó đâu!

(1) Võ đức là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ.

Ta ngã xuống đất, đầu lưỡi thô ráp ấm áp li3m láp ta, ta mới phát hiện ra đó là một con hồ ly đỏ như lửa, miệng nhếch lên tựa như cười, cực kì quyến rũ.

Ta trong lúc vô tình liếc về phía Tạ Vân Lam, không biết có phải là ảo giác hay không, ta phát hiện khóe miệng của hắn cong lên dường như rất giống hồ ly.

Không để ta kịp nhìn kĩ, đích tỷ An Ý Như đã vội vã chạy tới.

“Tiểu Hoàng thúc, không biết tiểu muội đã va chạm ngài ở đâu, cầu xin ngài có thể giơ cao đánh khẽ, thả tiểu muội về được không? Cả nhà đều rất lo lắng cho tiểu muội.”

Nói xong nhìn ta một cái: “Tiểu muội đã vào tuổi kết hôn, xin tiểu Hoàng thúc thông cảm.”

Tạ Vân Lam cười cười, vừa muốn nói gì đó đã bị ta giành trước.

“Thực ra ta đã có vị hôn phu, cũng sắp tới hôn kỳ rồi.”

Hồ ly đang li3m láp ta ngẩng đầu, nó nửa híp mắt, ánh mắt giống Tạ Vân Lam như đúc.

10.

Ta không có nói bừa, nguyên chủ thực sự có vị hôn phu.

Trong cốt truyện, nguyên chủ không chỉ ẩn giấu lực lượng ở kinh thành mà còn có con cháu trọng thần tiền triều chỉ chờ nguyên chủ nhất hô bách ứng (2), lật đổ bản triều.

(2) Nhất hô bách ứng (一呼百应): Một người đứng ra kêu gọi thì trăm người hưởng ứng làm theo.

Nhưng tiền triều mục nát, bản triều lại chăm lo việc nước, trải qua khoảng mười năm đồng hóa, đã có rất nhiều người từ bỏ ý định phục quốc.

Chỉ có nguyên chủ vẫn không hiểu, lúc trước rối loạn vẫn không phục quốc thành công, đừng nói đến bây giờ đã an cư lạc nghiệp.

Vị hôn phu này là người đã trợ giúp nguyên chủ ẩn nấp phục quốc lúc trước, trong nội dung cốt truyện, dù có ra tay với đối phương thì anh ta cũng không muốn giúp nguyên chủ, nguyên chủ dùng cách “đồng quy vu tận” uy hiếp anh ta, anh ta bất đắc dĩ mới giúp, sau khi nguyên chủ ch.ết, anh ta cũng bị chém gi.ết.

Có điều, ta không có dã tâm của nguyên chủ, ta chỉ muốn lợi dụng thân phận “vị hôn phu” của anh ta thôi.

Bên ngoài nhã gian, Hạ Hạ trung thành tuyệt đối đang canh gác giúp ta.

“Ngươi có muốn cưới ta…”

Lời này vừa nói ra, người đàn ông ngồi đối diện ta đã phun hết nước trà trong miệng ra, có một ít còn phun vào chén trà của ta, thật buồn nôn.

“Sao có thể?! Ngài mặc dù là công chúa, nhưng bây giờ thân phận là con gái tư sinh của Thủ phụ, ngài làm như vậy chẳng phải sẽ trực tiếp bại lộ thân phận sao? Ta cũng không muốn ch.ết.”

“Ta đã chuẩn bị kĩ càng, lúc trước con gái tư sinh sống trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, ngươi lại là thương nhân, nói trước kia khi hành thương đã gặp được và đính hôn, bây giờ sắp thành thân, sau khi thành thân, ngươi dẫn ta rời khỏi kinh thành, đến lúc đó sẽ hòa ly.”

Đây là cách duy nhất rồi, nếu không phải đang mang thai, ta có thể bàn bạc kĩ hơn, nhưng bây giờ ta không chờ được nữa, nếu bị Tạ Vân Lam phát hiện ta mang thai con của hắn thì chỉ có một con đường ch.ết, đứa bé và ta đều vô tội.

Vị hôn phu Bành Ngọc Châu đã đồng ý, bởi vì ta còn lấy người trong lòng anh ta ra uy hiếp.

Người trong lòng anh ta là công chúa ngoại tộc, cùng anh ta bỏ trốn đến kinh thành, nếu như không đồng ý với kế hoạch của ta, vậy thì ta sẽ vạch trần thân phận của nàng ta, để nàng ta bị ngoại tộc bắt về.

Chiêu này rất có tác dụng, Bành Ngọc Châu nghiến răng nghiến lợi: “Sao ngài biết được?!”

“Chuyện này không quan trọng, ta còn biết ngoại tộc đã nghe được tin tức, muốn tới tìm người.”

Trong nội dung cốt truyện, vương thất ngoại tộc đưa công chúa trở về, Bành Ngọc Châu đến ch.ết cũng không thể gặp lại nàng ta.

Ta đe dọa như vậy cũng có ích.

Dường như ta đã thấy được ngày tốt lành trong tương lai đang vẫy tay với ta, vui mừng cụng chén trà với Bành Ngọc Châu, đột nhiên da đầu tê dại, có loại cảm giác bị nhìn trộm.

Ta nhìn lại, một mảnh góc áo biến mất ở bên cửa sổ.

Là ảo giác của ta sao, sao hắn lại đến thanh lâu?

11.

Để bảo đảm việc gặp mặt an toàn, ta cố ý cải trang thành nam, gặp gỡ trong thanh lâu.

Vừa ra khỏi cửa, một đám ca cơ chạy tới.

Ta và Hạ Hạ bị tách ra, có người che khuất mắt ta, đẩy ta vào một gian phòng trang nhã xa lạ.

Dưới bịt mắt không tính là dày lắm, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng người đông đúc, mùi thơm xộc vào mũi, có giọng nữ bảo ta đến bắt các nàng đi, hóa ra họ coi ta là khách có ân huệ.

“Các ngươi nhận nhầm người rồi…”

“Sao lại nhận nhầm được, chính là công tử mà.”

Nói xong các nàng cười khanh khách, có người đẩy ta một cái, ta lảo đảo lao về phía trước, ngoài ý muốn lao vào trong một vòng tay.

“Cảm ơn cô…”

Còn chưa nói xong, ta đã cảm thấy không thích hợp, đây không phải là thân thể mềm mại của cô nương, mà là lồ ng ngực bằng phẳng rắn chắc rộng rãi, hơn nữa lực đạo ôm ta càng lúc càng lớn, khiến ta không tránh thoát được.

Ta ngây thơ ngẩng đầu, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.

Là đàn ông.

Ta đang định bỏ chạy, cổ tay siết chặt bị thứ gì đó cuốn lấy, từng hạt từng hạt, còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể.

“Tiểu, tiểu Hoàng thúc…”

Hắn ghé sát vào tai ta: “Đêm đó không phải nàng đã gọi ta như vậy sao, tiểu hòa thượng…”

“Đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Có phải nói đêm đó mục tiêu của nàng không phải là ta không? Vậy hôm nay nàng đang ở đâu đây? Cũng là hiểu lầm sao?”

Lời nói của Tạ Vân Lam khiến cả người ta phát lạnh, không hổ là nam phụ hoàn mỹ, khiến ta sợ hãi không biết có phải hắn đã phát hiện ra thân phận của ta hay không, dù sao trong nội dung cốt truyện, chính hắn đã vạch trần thân phận của ta.

“Hay là nói nàng thực sự muốn gả cho tên đàn ông kia?”

Ta lập tức sợ hãi: “Tiểu Hoàng thúc tha mạng, đêm đó là lỗi của ta, ta thực sự không có cố ý, do ta đã uống quá nhiều rượu… Ngài yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu, hơn nữa ta sẽ lập tức thành thân, đến lúc đó ta sẽ cùng phu quân đi Giang Nam, rất xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt tiểu Hoàng thúc nữa!”

Ta không nói còn đỡ, vừa nói cảm xúc của Tạ Vân Lam liền kích động, ta dựa vào lồ ng ngực hắn, cảm nhận sự phập phồng kịch liệt.

Ta muốn tháo bịt mắt xuống, nhưng tay đã bị hắn trói lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắn có gì đó không đúng.

Bên tai là tiếng hắn đau khổ gầm nhẹ, một giây sau, hắn đã mất đi ý thức, cũng may bên cạnh là giường lớn, nếu không hắn đè ta bẹp dí dưới đất mất.

Ta tốn sức rất lâu mới thoát ra, tháo phật châu xuống, ném ở trên người hắn, vừa định ra ngoài, con hồ ly đỏ kia không biết nhảy ra từ chỗ nào, cắn góc áo của ta.

12.

Con hồ ly kia quá bá đạo, cuối cùng không còn cách nào khác, ta chỉ có thể ép buộc ôm lấy nó cùng nhau rời đi.

Khi đi ngang qua vương phủ còn đưa tin cho người ta đi đón Tạ Vân Lam, nếu không lỡ hắn ch.ết ở thanh lâu, thể diện hoàng thất cũng sẽ khó coi.

Bành Ngọc Châu dựa theo ước định rất nhanh đã tới cầu hôn.

Đương nhiên người cha Thủ phụ của ta rất vui mừng, Bành Ngọc Châu tuy rằng không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng là nhà thương nhân, cũng xứng với đứa con gái tư sinh như ta.

Hơn nữa cuối cùng cũng không cần phải nhìn thấy ta mỗi ngày, khiến cho ông ta liên tưởng đến vết nhơ của mình.

Cho nên hai nhà ăn nhịp với nhau, thời gian thành thân là bảy ngày sau, xem ra cũng rất vội vàng.

Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần có thể giữ mạng là được.

Mấy ngày nay ta đàng hoàng đợi ở trong phủ, không đi ra ngoài, tránh đụng phải Tạ Vân Lam, con hồ ly kia bị ta nhốt vào lồ ng.

Ta không thể đắc tội Tạ Vân Lam, nhưng thu nhận một con hồ ly thì vẫn có thể làm được.

Ta bỏ đói nó mấy ngày, nó rúc trong lồ ng, thấy ta đến, ngẩng đầu yếu ớt kêu một tiếng.

Bộ lông bóng loáng có hơi xỉn màu, Hạ Hạ thấy vậy liền muốn lột da làm một cái áo choàng màu đỏ.

Hồ ly u oán nhìn ta, ta không đành lòng, không đồng ý, nó tốn sức đi tới khung lồ ng, li3m láp tay ta.

Ta nhất thời mềm lòng thả nó ra.

“Cửa sổ đều đóng rồi, ngươi không chạy thoát được đâu. Nếu như muốn chạy, ta thực sự sẽ lột da ngươi làm áo choàng đấy!”

Hồ ly giống như đã nghe hiểu, đôi mắt to ngập nước nhìn ta.

Nửa đêm, ta gặp một cơn ác mộng, trong mộng hai tay ta bị trói lại, giống như chìm trong nước, trập trùng lên xuống, không thể phát ra một tiếng nào.

Đến khi ta bừng tỉnh, nhận ra lại là hồ ly đang ngủ ở trên ngực ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một giấc mơ, ta còn tưởng rằng…

Nhưng ta không nhận ra, cổ tay của ta có ấn ký phật châu nhàn nhạt.
 
Chương 3


13.

Đích tỷ An Ý Như tới, trò chuyện với ta về chuyện hôn lễ, nói thiệp mời đã được phát đi, hơn nữa còn cố ý phát cho Tạ Vân Lam một cái.

Có điều, hình như Tạ Vân Lam bị bệnh, chỉ nhận thiệp mời, cũng không nói chuyện gì khác.

Ta không nói gì, An Ý Như ngược lại cảm thấy hứng thú với hồ ly trong lòng ta, nàng ấy đưa tay muốn sờ, hồ ly luôn dịu dàng ngoan ngoãn đột nhiên nhe răng trợn mắt với nàng ấy.

An Ý Như hơi kinh ngạc: “Sao con hồ ly này lại trông quen mắt thế nhỉ? Là con trong phủ tiểu Hoàng thúc sao? Nghe nói không ai có thể đụng vào con hồ ly đó ngoại trừ tiểu Hoàng thúc, nhưng ngày đó lại cứ li3m muội.”

Ta cười ngượng ngùng: “Đích tỷ nhận nhầm rồi, hồ ly trong thiên hạ đều như thế.”

An Ý Như ý tứ sâu xa nhìn ta: “Hồ ly trong thiên hạ đều giống nhau, nhưng đàn ông lại không giống nhau.”

Ngày hôn lễ vô cùng náo nhiệt, trên đường đều là tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, nhưng bầu không khí phủ Thủ phụ lại quỷ dị.

Ta trùm khăn cô dâu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị kia, chỉ có đích tỷ An Ý Như dìu ta lên kiệu.

Ta không khỏi có hơi xúc động, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt rồi.

Nói thế nào thì bọn họ cũng đã làm người nhà của ta mấy tháng, ta vén khăn cô dâu lên muốn nói lời tạm biệt với bọn họ, liền nhìn thấy ở góc đường có hai thân ảnh quen thuộc vội vàng đi tới.

Người nọ cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, ta sửng sốt.

Bành Ngọc Châu?

Hơn nữa cô gái mà anh ta dắt theo không phải là công chúa ngoại tộc đó sao.

Hai người ăn mặc mộc mạc, vừa nhìn đã biết là muốn bỏ trốn.

Không phải ngươi nên thành thân với ta sao?!

Ta dùng ánh mắt hỏi anh ta, Bành Ngọc Châu gượng cười hai tiếng, dùng ánh mắt trả lời ta: Chuyện có nguyên nhân.

Còn liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho ta lên kiệu.

Đây là đang làm cái gì vậy? Tiệc độc thân trước khi kết hôn à?

Đến nơi, ta được hỉ nương nắm tay, đưa đến phòng cưới.

Hỉ nương trước khi đi còn dặn đi dặn lại ta không được tự mình tháo khăn cô dâu xuống, phải đợi phu quân tới vén lên.

Nến đỏ cháy hơn phân nửa, cuối cùng người cũng đã tới.

Nhưng người vén khăn cô dâu của ta lên không phải là Bành Ngọc Châu.

14.

“Tiểu Hoàng thúc?!”

Tạ Vân Lam mặc hỉ phục đỏ chót, vừa nhìn đã biết là cùng một bộ với ta.

“Thích không? Đây là tú nương trong cung đã thêu suốt đêm.”

Trước đó vài ngày đưa tới một ít hỉ phục thêu mẫu cho ta chọn, hóa ra khi đó hắn đã lên kế hoạch rồi.

“Ngài muốn thành thân với ta ư?”

Ta thử mở miệng thăm dò.

Tạ Vân Lam ngồi trên giường, quay đầu nhìn ta: “Sao nào, nàng định bội tình bạc nghĩa bỏ chạy giống như ngày hôm đó sao?”

“Nhưng lẽ ra ngài phải thích An…”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh khí đụng vào nhau ngắt lời ta, sắc mặt Tạ Vân Lam trầm xuống, ôm ta trốn vào trong hỉ sàng.

Bàn tay to lớn mang phật châu nhẹ nhàng che miệng ta lại: “Đừng sợ, đừng kêu lên. Có ta ở đây rồi, nàng sẽ không sao đâu.”

Ta gật gật đầu, lúc này hắn mới thấp giọng cười cười, buông lỏng tay ra.

Ta nhớ rõ trong nội dung cốt truyện cũng không có đoạn này mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ta hỏi Tạ Vân Lam, hắn lắc đầu: “Nàng cho rằng phu quân của nàng là thần tiên cái gì cũng biết sao?”

Lời này ít nhiều gì cũng có chút âm dương quái khí, trong cốt truyện hắn cũng không có thái độ như vậy với An Ý Như, mặc dù biết nguyên nhân nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.

Đang suy nghĩ miên man, cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Hạ Hạ lách mình đi vào.

Thấy thế, Tạ Vân Lam thu hồi chủy thủ trong tay, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Vân Lam vừa muốn hỏi thăm tình huống bên ngoài, Hạ Hạ lại rút trường kiếm giấu sau lưng ra, đặt trên cổ Tạ Vân Lam.

“Chủ tử, lúc đầu vốn định cho ngài một bất ngờ vào ngày ngài thành thân—— khôi phục chiếm lại kinh thành, nhưng ai ngờ lại thất bại, chúng ta hãy bắt Tam vương gia làm con tin rồi trốn thoát thôi!”

15.

M.áu chảy khắp người ta lạnh buốt.

Hạ Hạ con hàng này thấy gần đây sức mạnh khôi phục của ta không đủ, bị vây trong nhi nữ thường tình, thế là liên hệ với bộ hạ cũ ẩn nấp trong núi rừng, dự định ép buộc ta gây dựng sự nghiệp.

Nhưng bộ hạ cũ đều là người già yếu tàn tật, hơn nữa ở trong núi rừng phơi gió phơi nắng không đủ chất dinh dưỡng, miễn cưỡng dựa vào tập kích đánh bất ngờ vào kinh thành nhưng rất nhanh đã bị bao vây lại.

Hạ Hạ sợ ta bị bắt, vì thế cố ý mang theo những người còn lại, tìm được vương phủ, định bắt Tạ Vân Lam làm con tin rồi đưa ta chạy trốn.

Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết thân phận của ta.

Ta: “… Ta thực sự cảm ơn em.”

“Chủ tử không cần khách khí, đây là việc thuộc hạ nên làm!”

Ta quả thực bị chọc tức muốn ngất đi, có cô nàng thuộc hạ như này, dù nguyên chủ không bị Tạ Vân Lam chơi ch.ết thì cũng sẽ ch.ết trong tay Hạ Hạ thôi.

Lần này ta đã đâm lao thì phải theo lao, thân phận của ta đã bại lộ, nếu không chạy trốn thì chỉ còn một con đường ch.ết.

Chỉ có chạy trốn mới còn có chút hi vọng sống.

Ta nhận lấy con dao bắt cóc Tạ Vân Lam, hỉ phục trên người còn chưa thay, hôn lễ đã biến thành bắt cóc con tin.

Cũng may Tạ Vân Lam có thân phận tôn quý, giúp chúng ta thuận lợi chạy trốn tới cửa thành, lập tức có thể ra khỏi thành.

“Con dao của nàng phải hướng lên trên một chút.”

Tạ Vân Lam vân đạm phong khinh (1), giống như không phải bị bắt cóc, mà là tới du ngoạn.

(1) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

“Câm miệng!”

“Sao lại tuyệt tình như vậy với phu quân chứ?”

Hắn vẫn còn tủi thân, sao ta lại càng oan ức hơn vậy!

Ta xuyên sách trở thành nữ phụ độc ác, muốn tránh xa cốt truyện nhưng lại bị người hạ thuốc cùng hắn ý loạn tình m3, sau đó mang thai và thành thân, phu quân không hiểu sao lại biến thành Tạ Vân Lam, rồi không hiểu sao lại bị cuốn theo việc phát động một cuộc phản loạn.

Đại khái là gần đây thần kinh ta căng thẳng quá, lại thêm việc bản thân đang mang thai khiến cả thể xác và tinh thần ta đều không ổn, cả ngày hôm nay ta lại chưa ăn gì, còn trình diễn một tiết mục như thế, thân thể ta đã đến cực hạn.

Bụng dưới co rút đau đớn khiến ta rên lên thành tiếng.

Không tự chủ được buông tay, ôm bụng dưới của mình, đột nhiên Tạ Vân Lam hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Tiếp theo chính là một tràng tiếng xé gió, ta bị Tạ Vân Lam kéo một phát, nhưng mũi tên vẫn đâm vào cánh tay của ta.

Trước khi ngất đi, ta thấy khuôn mặt khẩn trương của Tạ Vân Lam.

16.

Ta bị li3m tỉnh lại: “Tiểu hồ ly?”

Thấy ta đã tỉnh, tiểu hồ ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó tiếp tục li3m láp tay ta.

Cảm nhận được dưới người là chiếc giường lớn mềm mại, cùng với gian phòng quen thuộc, ta có hơi sững sờ, tội danh của ta cũng không nhỏ, vừa mưu phản vừa bắt cóc Vương gia, cho dù có tốt số không bị gi.ết ch.ết tại chỗ thì chờ đợi ta cũng là cuộc sống lao ngục tối tăm không có ánh mặt trời, chờ bị thẩm vấn.

Sao lại trở về vương phủ vậy?

Mấy ngày tiếp theo, ta được ăn ngon uống sướng, được hầu hạ, nhưng Tạ Vân Lam lại không xuất hiện nữa.

Ta giữ chặt nha hoàn đưa cơm, nhưng cô ta cũng không biết, chỉ biết là phải hầu hạ ta thật tốt.

Chẳng lẽ đây là bữa tiệc hoan lạc cuối cùng trước khi ch.ết?

Ta nơm nớp lo sợ, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, chỉ khi mơ thấy Tạ Vân Lam mới có thể ngủ ngon giấc, nếu không ta sẽ bị các loại ác mộng tra tấn.

Đêm khuya ngày thứ mười, cuối cùng hắn cũng xuất hiện.

Tình cờ bụng dưới của ta có hơi khó chịu, không ngủ được, hắn vừa bước vào đã bắt đầu c ởi quần áo, leo lên giường, thuần thục vòng tay ôm eo ta.

“Tiểu Hoàng thúc, xin ngài hãy tự trọng…”

Hắn cũng không mở mắt, tựa đầu vào vai ta, hình như rất mệt mỏi.

“Đừng náo loạn nữa, mau ngủ đi. Hôm nay ta mệt rồi, không thể náo loạn cùng nàng được.”

“Ta quen ngủ một mình rồi…”

Hắn cười khúc khích: “Mấy ngày nay không có ta ở bên chăm sóc, nàng không thể ngủ ngon được.”

Cái gì? Hắn luôn giúp ta sao? Vậy mấy ngày nay cũng không phải là giấc mộng rồi, hồi tưởng lại trong mộng ta động tay động chân với hắn…

Hắn cảm nhận được cả người ta cứng ngắc, chậm rãi vuốt v e bụng ta: “Thả lỏng nào, nếu không đứa nhỏ và nàng đều sẽ không thoải mái.”

Ta đột nhiên đứng dậy: “Ngài biết ta mang thai ư?!”

Lúc này Tạ Vân Lam mới mở mắt ra, ánh mắt vô cùng thanh minh: “Đương nhiên. Lúc vừa đưa nàng về, ta đã mời thái y tới bắt mạch, đã được hơn một tháng rồi. Nàng mang thai con của ta mà còn muốn chạy à?”

17.

“Ngài định làm gì…”

Tuy rằng trong lòng tự nói với mình rằng đừng để ý thái độ của hắn, nhưng tay ta nắm chặt tấm chăn đã bán đứng ta.

Tạ Vân Lam nhìn chằm chằm đôi môi của ta, ngữ khí có phần quyết tâm: “Đương nhiên là giam nàng lại, khiến nàng không có cách nào chạy trốn…”

Hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Là thị vệ của vương phủ, nói là Hoàng đế sai người tới hỏi xem nên xử trí ta như thế nào.

“Ngươi nói cho bệ hạ biết, nói hoàng huynh yên tâm, Vân Lam tự có chừng mực, sẽ làm hoàng huynh hài lòng.”

Nhưng một lát sau, thị vệ đi rồi lại trở về.

“Vương gia, Hoàng thượng đến rồi, muốn gặp ngài…”

Xem ra là không chờ được nữa muốn xử trí ta rồi, cũng đúng, bỏ mặc ta – một người của tiền triều dư nghiệt ở chỗ này như thế, ai cũng sẽ không yên tâm.

Tạ Vân Lam đang mặc quần áo, ta ôm hắn từ phía sau.

Động tác của hắn dừng lại: “Nàng ngủ trước đi, ta đi một lát sẽ quay lại.”

Ta không nói chuyện, tham luyến ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn, Tạ Vân Lam quay người lại, hôn lên trán ta một cái: “Sao đột nhiên lại nghe lời như vậy?”

Ta lắc đầu: “Mau đi đi, đừng để Hoàng thượng chờ quá lâu.”

Ta ngồi trên giường, nghe Tạ Vân Lam ở ngoài cửa đang dặn dò phái thêm ít nhân thủ bảo vệ viện tử, sau đó là tiếng hắn rời đi.

Ta mở mắt ra, nhìn màn giường, bắt đầu suy nghĩ một hồi nên làm cái gì bây giờ, ta chưa kịp nghĩ xem sau này sẽ như thế nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.

Là Hoàng đế phái binh đến bắt ta.

Mặc kệ đây là chủ ý của Hoàng đế hay của Tạ Vân Lam, hôm nay ta có chắp cánh cũng khó chạy thoát.

18.

Ta bị nhốt vào địa lao, trái tim rộn ràng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã ổn định lại, đây mới là đãi ngộ mà ta nên có, thay vì sự dịu dàng mà ta luôn nghi ngờ là âm mưu.

Chỉ là ta ngủ không được ngon thôi, chỉ có điều mấy ngày qua ta đã quen với việc có Tạ Vân Lam bầu bạn, thật đúng là không có tiền đồ.

Rạng sáng trời đổ mưa to, tí tách tí tách, khiến ta lạnh đến nỗi co người lại.

Cuối cùng ta cũng ngủ được một lát vào lúc hừng đông, lại bị cai ngục đánh thức, nói có người đến thăm ta.

Chỗ ta đang ở là thiên lao, ai còn có thể tới thăm tù chứ?

Khi nhìn thấy An Ý Như, ta thoáng ngạc nhiên, sau đó chỉ có thể cảm khái, đúng rồi, bây giờ cũng chỉ có nàng ấy mới có năng lực đến gặp ta.

Phu quân tương lai là hoàng tử có năng lực nhất, người thích nàng ấy là em trai mà Hoàng đế yêu thương nhất, bản thân nàng ấy lại là đích nữ nhà Thủ phụ.

Quả thực chính là người vô cùng hoàn mỹ.

An Ý Như mang đến rất nhiều thứ, chăn đệm quần áo, thậm chí còn có cả son phấn.

“Đích tỷ, cảm ơn chị. Bởi vì ta mà trong phủ bị liên lụy… A đúng rồi, ta không nên gọi chị là đích tỷ…”

Ta vẫn hơi áy náy, dù sao cũng là tại ta.

An Ý Như không thèm để ý chút nào: “Yên tâm đi, vụ án đang được điều tra, phủ cũng không bị ảnh hưởng gì, em mãi mãi là em gái nhỏ của ta.”

Ta cảm động suýt phát khóc: “Cảm ơn đích tỷ còn tặng cho ta nhiều đồ như vậy.”

An Ý Như vừa giúp ta trải giường vừa trả lời: “A, đây không phải là ta tặng, ta làm sao có năng lực vào thiên lao thăm tù, còn mang theo nhiều đồ như vậy chứ? Đây đều là tiểu Hoàng thúc nhờ ta đưa tới cho em, ta chẳng qua chỉ là một【người đưa thư】mà thôi.”

Ta sửng sốt: “Chị nói ai?”

“Phu quân của em đó. Bây giờ ngài ấy đang quỳ ở ngoài ngự thư phòng, chứng minh em không có bất cứ quan hệ nào với dư nghiệt. Chỉ là ông trời không chiều lòng người, từ lúc ngài ấy quỳ xuống liền đổ mưa to. Lúc ta tới, nghe nói hình như tiểu Hoàng thúc đã té xỉu, trước lúc té xỉu còn nói sẽ không rời đi.”
 
Chương 4: Hoàn


19.

Sao Tạ Vân Lam lại ngốc như vậy, tình cảm của hắn trong cốt truyện vốn vừa thâm trầm vừa lý trí, sao bây giờ lại trở nên kích động như vậy?

Thân phận của ta không dễ dàng tẩy trắng như vậy được.

Ta dùng bút mực giấy nghiên mà Tạ Vân Lam đưa tới để viết một phong thư, nhờ An Ý Như giúp ta đưa vào trong cung.

“Nếu tiểu Hoàng thúc biết em lo lắng cho ngài ấy như vậy, trong lòng…”

Những lời còn lại bị An Ý Như nuốt trở lại, nàng ấy nhìn ta với vẻ khó tin: “Em chắc chứ?”

Ta kiên định gật đầu: “Em chắc chắn.”

Một lúc lâu sau nàng ấy mới lên tiếng: “Được, ta sẽ giúp em.”

An Ý Như hành động rất nhanh, lúc chạng vạng đã có người đến thiên lao xách ta ra.

Nhưng người tới không phải là người của Tạ Vân Lam, cũng không phải là cấm vệ hoàng cung, lại càng không phải là quan viên, mà là người của phủ Tướng quân.

Phủ Tướng quân và hậu cung có quan hệ dây mơ rễ má, Đại tướng quân là cậu ruột của Hoàng đế và Tạ Vân Lam, cũng là nhà mẹ đẻ của Thái hậu.

Bây giờ chỉ có mỗi cách này mới có thể cứu Tạ Vân Lam.

Thái hậu ung dung quý phái, nhưng vốn là nữ tử thắng lợi trong mấy chục năm tranh đấu hậu cung này, sau khi nhìn thấy ta, khí phách khiếp người trên người lập tức biến mất.

“Ngươi là An Tiểu Lê à. Lúc trước Vân nhi nói cái gì mà muốn hoàn tục, sau này lại không để ý chuyện bị thiên hạ chê cười, lén đổi tân lang, bây giờ lại vì ngươi mà đi chọc hoàng huynh của nó, tất cả đều là vì ngươi.”

Ta chợt ngẩng đầu: “Ngài nói cái gì ạ?”

Thái hậu thở dài: “Chắc Vân nhi không có nói cho ngươi biết, khi nó vừa mới ra đời đã bị những phi tần khác nguyền rủa, linh hồn của nó không thể ở trong thân thể của mình quá lâu. Vì để ngăn khi linh hồn xuất ra nó sẽ ch.ết, ai gia đã tìm tới một vị cao nhân, liên kết linh hồn của nó và hồ ly, như vậy thì mỗi khi linh hồn của nó xuất ra, nó sẽ mượn cơ thể của hồ ly trong thời gian ngắn cho đến khi linh hồn của nó quay trở lại thân thể. Để giải quyết triệt để vấn đề này, Vân nhi chỉ có thể xuất gia, dùng Phật pháp để gột rửa lời nguyền. Lẽ ra chỉ còn ba năm nữa là nó sẽ thành công hoàn toàn, nhưng vì ngươi mà nó thà dùng chung một thân thể với hồ ly cũng phải ở bên ngươi.”

Đầu óc ta ầm một tiếng, nhớ tới đủ loại liên hệ giữa Tạ Vân Lam và hồ ly.

Thì ra hắn vẫn luôn bầu bạn với ta sao?

20.

“Ai gia biết tình huống này quá ly kỳ, nhưng đây là sự thật, Vân nhi không phải cố ý không nói cho ngươi biết, nó sợ ngươi không thể tiếp nhận nó. Con trai của ai gia không có khuyết điểm gì, chỉ là quá thâm tình.”

Ta đã biết sự thâm tình ấy của hắn từ lâu, chỉ là ta không nghĩ tới đối tượng thâm tình của hắn lại là ta.

“Thần muốn nhìn thấy ngài ấy.”

Trong nội thất, Tạ Vân Lam sốt cao bất tỉnh, mấy đại sư vây quanh người hắn, ngâm tụng kinh Phật.

“Nếu như không tổ chức gia trì tụng kinh Phật, hồn phách của Vân nhi sẽ tiêu tan.”

Đôi mắt Thái hậu đỏ hoe, nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt của bà ấy hơi sưng lên, xem ra bà ấy đã khóc rất nhiều lần.

Đại sư hướng về phía Thái hậu lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

Thái hậu nhào tới bên giường Tạ Vân Lam: “Vân nhi của ta…”

Ta đi đến, đưa tay muốn sờ hắn, nhưng lại không dám.

Tiểu hồ ly đã co rúm người lại trên giường, hình như cảm nhận được ta đến, nó cố mở mắt ra, kêu lên một tiếng yếu ớt với ta.

Các đại sư kích động hô to một tiếng Phật hiệu: “A Di Đà Phật, Vương gia được cứu rồi!”

Tiểu hồ ly có cảm ứng với ta, tuy rằng ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng đại sư nói rằng ta vừa đến, linh hồn của Tạ Vân Lam ban đầu muốn tan biến dường như đã có dấu hiệu tụ lại.

Chỉ là sức lực yếu ớt, cần ngoại lực duy trì.

Mà ngoại lực kia chính là cần m.áu của ta.

Không chút do dự, ta cắt đứt cổ tay của mình, ở trong tiếng tụng kinh Phật của các đại sư, m.áu tươi chảy vào trong miệng Tạ Vân Lam.

Nhưng khi gia trì đã kết thúc, Tạ Vân Lam và tiểu hồ ly đã không tỉnh lại như ta dự đoán.

Đại sư nói bởi vì lúc trước tiêu hao quá nhiều, linh hồn của Tạ Vân Lam cần phải ngủ say để dưỡng lại.

Trong lòng ta không hiểu sao đã thả lỏng, như vậy cũng tốt, đỡ cho ta luyến tiếc.

Ta tìm tới Thái hậu: “Thần có cách có thể khiến Tạ Vân Lam không bị liên lụy.”

21.

Hôm nay là ngày sứ giả Thiên triều tới chơi, phụ vương bảo ta ăn mặc thật đẹp, tham dự bữa tiệc tối nay.

Thiên triều…

Tính ra ta đã rời đi được ba tháng, ba tháng trước Thái hậu đã giúp ta liên lạc với Bành Ngọc Châu.

Anh ta hổ thẹn với ta, mặc dù ban đầu là Tạ Vân Lam uy hiếp anh ta, nhưng tóm lại vẫn là lừa ta, anh ta thề nhất định sẽ cứu ta ra ngoài, nhưng mục đích của ta lại không chỉ có vậy.

Ta muốn hoàn toàn thay đổi thân phận.

Người trong lòng Bành Ngọc Châu là công chúa ngoại tộc, chẳng qua nàng ta lưu lạc trong dân gian, quen biết Bành Ngọc Châu khi đi buôn bán với ngoại tộc, hai người trốn thoát vương thất ngoại tộc nhận nhau, bỏ trốn đến Thiên triều.

Chỉ là vương thất ngoại tộc không thể chấp nhận việc huyết mạch hoàng tộc lưu lạc ở bên ngoài, thế là đã phái người luôn tìm kiếm.

Ta liền lợi dụng điều này.

Ta thay thế người trong lòng Bành Ngọc Châu, kể từ đó hai người họ cũng không cần phải trốn đông trốn tây nữa, mà ta cũng có thân phận mới.

Chỉ là công chúa thân bất do kỷ, cho dù ta không muốn thì cũng không thể không đi.

Ta đeo mạng che mặt, mới xuất hiện trong sảnh yến hội, ta liền cảm nhận được một ánh mắt sắc bén khiến cả người ta cảm thấy không thoải mái.

Ta nhìn xung quanh một vòng, sứ giả Thiên triều là người mà ta chưa từng gặp qua, hắn ngồi ở sau cái bàn thấp, đang tự rót tự uống, cảm nhận được ánh mắt của ta liền hờ hững nhìn về phía ta.

Một đôi mắt hồ ly hẹp dài khiến trong lòng ta không khỏi run rẩy.

Trong yến hội, ta ăn không biết vị, tâm trí có hơi không tập trung, phụ vương gọi ta nhiều lần mà ta cũng không nghe thấy.

Thì ra là tướng quân ngoại tộc đang muốn mời rượu ta.

Ta tay chân luống cuống bưng ly rượu lên, vừa định uống, đã bị một đôi bàn tay lớn nắm chặt, cứ như vậy mượn tay của ta nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

“Vương thượng, lần này sứ giả Thiên triều ta đến đây ngoài việc tăng tình hữu hảo, còn có một thỉnh cầu, đó chính là hi vọng có thể hòa thân vĩnh kết với người cùng sở thích.”

“Phụ vương, con phản đối…”

“Như thế cũng rất tốt, chỉ là không biết hòa thân là vị Vương tộc nào?”

Sứ giả rũ mắt cười: “Tam vương gia, Tạ Vân Lam.”

22.

Ta không biết mình làm thế nào mà có thể trở lại tẩm cung, tuy không uống rượu nhưng đầu óc ta lại choáng váng. Ta đang định lên giường ngủ, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

“Ta đã nói không cần các ngươi hầu hạ rồi mà, lui xuống đi.”

Người tới không đi, ngược lại càng tới gần hơn, ta xoay người định nhìn xem là cung nữ nào không nghe lời, kết quả thoáng cái liền đụng vào lồ ng ngực của ai đó.

“Sao vậy, không nhớ phu quân sao?”

Nhìn Tạ Vân Lam đã ba tháng không gặp, vành mắt ta lập tức đỏ hoe, ta muốn giơ tay ra sờ sờ hắn, nhưng lại bị ta cứng rắn khống chế được.

“Ban đêm xông vào tẩm cung của bổn công chúa, đây là lễ tiết của Thiên triều sao?”

“Vậy công chúa mang theo con của bổn vương đi, là muốn gả cho ai đây?”

Ta vừa muốn cãi lại, Tạ Vân Lam liền trực tiếp hôn ta.

“Nàng biết không, không ngày nào là ta không nhớ đến nàng, nếu không vì mẫu hậu ngăn cản, lúc ấy ta đã tới tìm nàng rồi.”

“Bệnh của ngài…”

“Không tốt, nhưng nàng không ở đó, ta cũng không muốn chữa trị nữa.”

Đường đường là Hoàng thúc nhưng ngữ khí lại giống như tên vô lại không nói đạo lý.

Ta tức giận: “Không trị thì không trị.”

Hắn dựa vào vai ta: “Tiểu Lê đừng rời xa ta, có được không? Trước kia ta không dám nói cho nàng biết, là vì sợ nàng sẽ ghét bỏ ta, nhưng bệnh của ta sẽ tốt lên, sẽ cho nàng hạnh phúc. Đêm đó nàng cũng thấy kiến thức của ta.. ưm ưm ưm…”

Ta vội vàng che miệng hắn lại, bảo hắn chú ý thân phận, đừng có nói hươu nói vượn.

Tạ Vân Lam vui mừng: “Nàng đồng ý chứ?”

Ta gật đầu.

23.

Tạ Vân Lam đại khái là hoàng thất đầu tiên tự mình hộ tống công chúa đi hòa thân.

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, giữa chừng còn ở biên quan mấy tháng, cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra, mới chậm rãi về tới kinh thành.

Tạ Vân Lam giấu diếm ngày sinh của đứa nhỏ, cũng để cho ta và đứa nhỏ tránh khỏi những lời chỉ trích.

Hôn lễ lần thứ hai so với lần đầu tiên còn long trọng hơn, vừa ra khỏi kiệu liền thấy Tạ Vân Lam ôm con nghênh đón ta.

Khuôn mặt của hai người giống như từ một khuôn đúc ra đều đang nở nụ cười chân thành tha thiết nhất.

Đêm động phòng hoa chúc, Tạ Vân Lam vừa định hôn ta, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Ta giãy giụa muốn đứng dậy mặc quần áo: “Chắc Ngôn nhi đói bụng rồi, em đi đút…”

“Có nhũ mẫu.”

“Không được, đây là lần đầu tiên em và Ngôn Nhi tách nhau ra, chắc chắn con không thích ứng được…”

Tạ Vân Lam nắm lấy bàn tay đang thò ra ngoài màn giường muốn lấy quần áo của ta.

“Không tập trung phải bị trừng phạt.”

Kết quả cuối cùng là Ngôn nhi khóc suốt một đêm.

HẾT.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom