Cập nhật mới

Dịch Full Hoàng Hậu Tào Khang

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80:


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 

Chương 80: Phiên ngoại 3
 
Tô gia là gia tộc nức danh tại thành Cô Tô, tiểu công tử Tô gia cũng là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.
 
Năm mười hai tuổi, trong yến hội văn nhân Giang Nam hiến một khúc kinh diễm, danh tiếng Tô nhị công tử từ đó truyền khắp  đất Giang Nam.
 
Tô nhị công tử chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử Giang Nam.
 
Cho tới một ngày, quan binh đạp cửa Tô gia, cướp đi tất cả tiền tài, Tô gia ngoại trừ nhị công tử và tỷ tỷ đã xuất giá, không một ai may mắn sống sót, tất cả đều chết trong tai họa ấy.
 
Tội danh là, chứa chấp phạm nhân bỏ trốn.
 
Cho dù sau này quan viên Cô Tô đã giúp Tô gia rửa sạch hàm oan, nhưng người đã chết thì không thể sống lại được nữa.
 
Gia tài của Tô gia cũng tan sạch trong một sớm một chiều, Tô nhị công tử khi xưa vung tiền như rác, bây giờ chỉ có thể sống dựa vào tỷ tỷ và tỷ phu.

 
Nhưng về sau, ngay đến tỷ tỷ cũng mất.
 
Xa cách nhiều năm, Tô Như Hội về tới thành Cô Tô, Tô phủ năm xưa đã tan hoang.
 
Bảng tên thiếp vàng treo lỏng lẻo trước cửa, mặt trên phủ một tầng bụi dày, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
 
Tô Như Hội đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề, cánh cửa lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kẽo kẹt thật lớn, xạt trên mặt đất, gợn lên từng trận bụi bặm.
 
Từng hại bụi li ti trôi nổi dưới ánh mặt trời, nhiễm lên vài phần lạnh lẽo thê lương.

 
Tô Như Hội thả chậm cước bộ bước vào, đình đài lầu các đã cũ nát lắm rồi, cả Tô phủ cũng không còn là dáng vẻ như khi hắn còn niên thiếu.
 
Mà người ghi nhớ hết thảy, cũng chỉ có mình hắn.
 
Trong từ đường Tô phủ đặt bài vị của tổ tiên cha mẹ, Tô Như Hội quỳ trên đệm bồ đoàn, im lặng nhìn căn phòng lạnh tanh u ám, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
 
Thư viện Vấn Tâm là thư viện nổi tiếng tại Giang Nam, viện trưởng nơi đây cũng là bạn lâu năm với Tô gia, khi còn nhỏ Tô Như Hội thường xuyên gặp ông, còn gọi ông một tiếng thúc thúc.
 
Trở lại Giang Nam, Tô Như Hội không có chỗ nào để đi, bèn đến thăm vị thúc thúc này.
 
Viện trưởng râu tóc hoa râm nhìn thấy hắn, trên mặt mang chút thần sắc phức tạp.
 
Vốn dĩ không nên như vậy.
 
Văn An hầu Tô Như Hội hồi hương, là một người bạn cũ, ông nên vui mừng mới phải, thế nhưng ông chỉ khe khẽ thở dài.
 
Hỏi: “Ngươi còn nhớ Tinh Tinh không?”
 
Đó là con gái viện trưởng.
 
Tô Như Hội sửng sốt.
 
Hắn đương nhiên vẫn còn nhớ.
 
Nàng là vị hôn thê của hắn, hai người đã sớm có hôn ước, về sau Tô gia sa sút, hắn đã tự mình đến đây, hủy bỏ hôn ước, cuối cùng lưu lạc tha hương, không trở về nữa.
 
“Nó vẫn luôn đợi ngươi trở về.”
 
Tô Như Hội im lặng suốt nửa ngày.
 
Hắn tự lẩm bẩm: “Ta có gì tốt để nàng phải đợi?”

 
Hắn đã sớm từ hôn rồi không phải sao? Kẻ nghèo hèn Tô Như Hội, sao xứng với thiên kim tiểu thư? Tinh Tinh nên gả cho người khác mới phải.
 
“Ta đã tìm cho nó rất nhiều công tử thế gia, nhưng nó vẫn một lòng nhớ nhung ngươi.” Viện trưởng thở dài, giọng nói trầm ngâm kéo dài, “Ta cho rằng ngươi đã chết, bao nhiêu năm qua đi, tới tận ngày đó khi bệ hạ phong tước cho Văn An hầu Tô Như Hội, ta mới biết đó là ngươi.”
 
Nhưng điều khiến viện trưởng cảm thấy khổ sở chính là, Tô nhị công tử khí phách hăng hái năm xưa, vốn chỉ là một công tử yếu ớt trói gà không chặt.
 
Về sau xông pha chiến trường, trở thành một võ tướng.
 
Giang Nam mây khói hãy còn, nhân gian đã không còn thấy Tô nhị lang.
 
Khi Tô Như Hội rời Giang Nam, giới văn nhân liền bắt đầu xướng truyền câu nói này.
 
Ai mà ngờ nhị công tử Tô gia phong lưu thanh cao, ý nhị bất phàm, trong nháy mắt đã thay đổi.
 
Đúng là nhân gian đã không còn thấy Tô nhị lang.
 
Tô Như Hội trở về, đã không còn là Tô Như Hội năm xưa nữa.
 
Văn nhân mặc khách Giang Nam không thể tìm lại tài tử năm xưa một cái quay đầu cũng đủ làm kinh động cả thành Cô Tô.
 
Viện trưởng hỏi: “Ngươi hồi hương, dự định làm gì?”
 
Ông hỏi vậy nhưng không mong nhận được câu trả lời.
 
Văn An hầu thanh danh hiển hách, là một trong hai hầu gia của triều đình, còn là người thân của hoàng hậu nương nương, trở về Giang Nam, hắn chính là người tôn quý nhất nơi đây.
 
Hắn còn cần làm cái gì.
 
Viện trưởng không tin, một nam nhân lăn lộn trong thế tục nhiều năm, trèo lên địa vị cao quý hiển hách, người như vậy còn có thể viết ra những lời thơ được tán tụng như thuở thiếu thời.

 
Người như vậy, nên giống như những cường hào thân sĩ vô đức, ngồi trên đống vàng, hoang phí vô độ, rượu thịt đề huề.
 
Tô Như Hội đáp: “Làm gì? Tìm một thôn nhỏ, dựng một căn nhà, kết thúc nửa đời còn lại, chứ còn có thể thế nào?”
 
Hắn khẽ thở dài: “Nếu còn muốn làm gì, nếu ta còn muốn làm gì khác, cần gì phải trở lại, ở kinh thành phồn hoa nào nhiệt, ta lại phú quý bậc nhất, chẳng lẽ còn cố ý về Giang Nam ỷ lớn hiếp nhỏ.”
 
Chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.
 
Sống thật sự rất mệt mỏi, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt, đều không biết bản thân nên làm gì, như bình thường giải quyết công vụ, sau đó lại rơi vào mù mịt.
 
Ngay cả Tần Ninh, người thân của hắn, cũng không thể thấu hiểu được cảm giác mông lung bất lực của hắn.
 
Viện trưởng sửng sốt.
 
Không biết nói gì.
 
Cho nên rất nhiều lúc, ông luôn tự thấy bản thân không bằng Tô Như Hội.
 
Một người nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mới có thể mệt mỏi bất kham đến vậy, không như bọn họ, tồn tại một cách tầm thường.
 
Còn tự cảm thấy mỗi ngày trôi qua vô cùng phong phú.
 
Tô Như Hội ngồi đó hồi lâu, chợt hỏi: “Tinh Tinh đang ở đâu?”
 
“Ngươi còn hỏi tới nó làm gì?” Viện trưởng nói, “Chuyện tới nước này, ta cũng muốn để ngươi và Tinh Tinh bên nhau, làm một hương thôn nông phụ.”
 
“Nếu muốn lấy nàng về, tất nhiên ta sẽ không như vậy.” Tô Như Hội cúi đầu nhìn tay mình, “Ta chỉ muốn biết, liệu trên đời này có còn ai có thể khiến ta không còn thống khổ nữa hay không.”
 
Tô Như Hội cảm thấy bản thân sống trên đời thực sự không có gì vui vẻ, không có ai đáng để hắn quan tâm, cũng chẳng có thứ gì khiến hắn yêu thích.
 
Gặp được mẫu tử Tần Ninh, trong lòng hắn mới có chút nhiệt huyết, thấy bọn họ sống tốt, dần dần cũng không còn cảm thấy gì nữa.
 
Có lẽ, hắn cần một người, tất cả của người đó, đều cần hắn.
 
Cuộc sống như vậy, có phải mới có giá trị.
 

Tô Như Hội còn nhớ, năm đó hắn bên Tinh Tinh, hai người thời niên thiếu chính là quãng thời gian tốt đẹp nhất không thể bị nhiễm bẩn kể cả trong quãng đời bấp bênh của hắn.
 
Có lẽ, bao năm nay, nữ tử ấy mới chính là cứu rỗi của hắn.
 
Viện trưởng trầm tư một lúc, thở dài: “Tây Sơn, am Kính Âm.”
 
Năm xưa Tinh Tinh không muốn gả đi, bèn vấn tóc lên am đường trên núi, có nhà viện trưởng chiếu cố, nàng vẫn sống cuộc sống của thiên kim tiểu thư, chỉ là không tiện ở lại nhà.
 
Tô Như Hội cảm ơn, sau đó cưỡi ngựa lên núi.
 
Trong rừng sâu có một am ni cô u tĩnh, trước am có một con suối nhỏ.
 
Trước con suối có một người đang đứng.
 
Sa y đạm bạc, mang một loại cảm giác thanh lãnh cô liêu.
 
Tô Như Hội dừng bước, đứng từ xa nhìn bóng người kia.
 
Xa cách nhiều năm, hắn vừa nhìn vẫn có thể nhận ra, người yêu thời niên thiếu, hiện tại vẫn là bộ dáng như vậy.
 
Hắn khẽ gọi: “Tinh Tinh...”
 
Lời vừa thốt ra, khóe mắt liền thấy ươn ướt.
 
Nữ tử mặc y phục đơn bạc quay đầu lại.
 
Bao năm xa cách, Tô Như Hội tựa hồ như thấy lại thiếu nữ áo hồng nâng váy chạy về phía mình.
 
Hồi ức đã lãng quên trong dòng chảy thời gian, trong nháy mắt cuồn cuộn trào như thác.
 
Sau bao năm xa cách, hai người một lần nữa đối diện nhìn nhau.
 
Trên mặt Tô Như Hội, chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ.
 
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một phiên ngoại về Tĩnh An hầu và Dương tiểu thư nữa, ngày mai up nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81:


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 81: Phiên ngoại 4
 
Ngoài đường chiêng trống vang trời.
 
Hôm nay là ngày Dương gia gả con gái.
 
Vị Dương tiểu thư này từng là hôn thê của Tĩnh An hầu, nhưng không biết vì sao lại hủy bỏ hôn ước, sau đó vội vội vàng vàng đính hôn với một nam nhân không có chút xíu bản lĩnh nào.
 
Hơn nữa, tháng chạp đính hôn, hiện giờ mới qua năm mới được ba tháng, thời gian rất gấp gáp.
 
Nghe nói di nương bên nhà trai, di nương kia nghe nói là biểu muội của tân lang, đang mang thai, bên nhà họ liền yêu cầu Dương tiểu thư gả qua, làm mẹ đứa nhỏ.
 
Thời này chính là như vậy, đứa nhỏ không có đích mẫu chẳng khác gì không có mẹ, họ không đành lòng để đứa con của biểu muội bị người ta nói là không có mẹ, cho nên muốn tìm mẹ cho nó.
 
Chỉ là điều khiến người ta không thể hiểu nổi đó là, dòng dõi Dương gia cũng không tầm thường, vì cớ gì phải nín nhịn loại vũ nhục này.
 
Vị tiểu thư Dương gia trước kia đứng trước Tử Cấm Thành lớn tiếng với Tĩnh An hầu oai hùng hiển hách bất khả xâm phạm hiện tại tựa hồ trở thành làn khói xanh.
 
Tiểu thư Dương gia bây giờ, cũng cúi đầu nhẫn nhục như bao nữ tử khác, khiến người thất vọng.
 
Lương Văn Cảnh đứng trong hoa viên, nghe tiếng kèn trống huyên náo bên ngoài.
 

Hắn gầy sọp hẳn đi, quần áo mặc lên người có chút rộng.
 
“Châu đại nhân, ngài không thể vào.”
 
“Có nơi nào mà ta không vào được, chỉ có phủ Tĩnh An hầu của các ngươi lắm quy tắc.” Châu đại nhân từ tít xa đã hô lên, “Lão Lương, tiểu tình nhân của ngươi hôm nay xuất giá rồi, chúng ta đi uống rượu nào.”
 
“Ngươi tự đi đi.” Lương Văn Cảnh bình tĩnh đáp.
 
“Ngươi xem ngươi kìa, ngươi không vui, sao không đến đem người về đây, Dương tiểu thư ít nhiều cũng là cô nương tốt, nếu có cô nương như vậy thích ta, ta cũng chẳng cần cái bản mặt già này nữa, kiểu gì cũng phải kéo được người ta về bên mình.”
 
Lương Văn Cảnh nói: “Ta không xứng với nàng.”
 
“Ngươi còn tốt hơn chán so với cái tên nàng định gả, ngươi nỡ để cô gái còn trẻ măng sau này phải đối mặt với hàng tá thê thiếp trong nhà, còn phải giúp người ta nuôi con, bị cha mẹ chồng khó dễ?”
 
Lương Văn Cảnh không nói gì.
 
Châu thượng thư: “Dù sao, chuyện này cũng chẳng liên quan tới ta, ta thấy lúc này, để muộn thêm chút nữa, vừa vặn được uống rượu mừng, nói không chừng còn có thể đi nháo động phòng, nhìn mặt tân nương.”
 
Lương Văn Cảnh thoáng sững người, nhìn xuống ngón tay mình, chậm rãi nói: “Chỉ sợ, dù ta tới, chưa chắc nàng đã theo ta về.”
 
“Nam tử hán đại trượng phu, sợ đông sợ tây, ngươi có thấy mất mặt không hả.” Châu đại nhân kêu lên, “Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng chẳng có vợ, chúng ta cùng nhau độc thân vui vẻ, thuận tiện nhìn cuộc sống thê thảm sau này của Dương tiểu thư.”
 
Lương Văn Cảnh trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta đi đây.”
 
Không phải chỉ là cướp tân nương thôi sao, chưa ai từng làm thì đã làm sao, Lương Văn Cảnh trực tiếp xông ra khỏi cửa, leo lên ngựa, cưỡi thẳng tới nơi cử hành hôn lễ.
 
Tới đó cướp tân nương đi, mặc kệ người khác nghĩ gì.
 
Tại hôn lễ, tình hình có chút khiến người ta không biết nói gì, trên đại đường ngoại trừ cha mẹ thân thích của tân lang, còn có một nữ nhân vác bụng bầu đứng đó, liếc mắt đưa tình với tân lang.
 
Nghe người hiểu rõ sự tình nói, người này chính là thiếp thất đang mang thai của tân lang, là vị biểu muội nọ.
 
Mọi người thầm cảm thấy may mắn, tân nương đội khăn voan, cái gì cũng không nhìn thấy.
 
Bằng không trông thấy thiếp thất đứng trên cao đường làm trưởng bối, gặp phải người nóng tính một chút chắc chắn sẽ đánh nhau ngay tại trận.
 
Mọi người chỉ mong yên ổn mà tổ chức xong hôn lễ.
 
Trước khi hai người bái đường, mẹ chồng lại mở miệng nói, “Vốn dĩ khi lấy con về, nói là làm chính thê, nhưng hiện giờ Đào Nhi đang có thai, tuổi tác nó cũng lớn hơn con, con gọi một tiếng tỷ tỷ đi, sau này, ở trong nhà cũng đừng phân cao thấp.”
 
Bà vừa nói ra, có thể nói hiện trường yên lặng như tờ.
 
Người này điên rồi sao?
 
Dương gia dù thế nào cũng coi là hào môn, Dương tiểu thư nghe nói còn là khuê mật của thái tử phi tương lai.
 
Nhà các ngươi lại muốn nàng không phân cao thấp với một thiếp thất?

 
Muốn có hai chính thất hay sao? Cũng không thử nhìn bộ dáng nam nhân kia, xem có xứng không?
 
Dương tiểu thư giật phắt khăn che đầu, mắt nhìn chăm chăm lão phu nhân: “Bà nói lại lần nữa?”
 
Bà mẹ chồng kia nghĩ rằng hôm nay là ngày đại hôn, Dương tiểu thư sẽ không dám nói gì, có tức thì cũng chỉ nhẫn nhịn, không ngờ nàng lại trực tiếp phát hỏa, nhất thời ngây ngẩn cả người.
 
“Ngươi...ngươi đang nói chuyện với ai hả? Ta là mẹ chồng của ngươi, còn có chút gia giáo nào hay không, ai dạy ngươi như thế!”
 
“Ta không có gia giáo, cũng còn hơn mấy người các ngươi.” Dương tiểu thư cười lạnh.
 
“Khốn nạn! Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với mẹ ta như thế!” Tân lang giơ tay, muốn đánh nàng.
 
“Bổn hầu cho đấy!” Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới, một bóng dáng cả kinh thành đều quen thuộc từng bước tiến vào.
 
“Sao Tĩnh An hầu lại tới đây, hầu gia tuy tôn quý vô cùng, nhưng cũng không quản được chuyện nhà chúng ta, nha đầu Dương thị trong mắt không có trưởng bối, đúng là đáng hận, chẳng trách Tĩnh An hầu lại từ hôn?”
 
Tên tân lang kia còn nịnh nọt: “Đây là chuyện trong nhà, hầu gia bận trăm công nghìn việc còn dành thời gian tới đây, nữ nhân này đắc tội với ngài, chúng ta sẽ thay hầu gia giáo huấn lại nàng.”
 
Hắn cứ nghĩ Dương tiểu thư đắc tội Lương Văn Cảnh, muốn nịnh bợ hắn, cho nên mới cun cút nhún nhường.
 
Lương Văn Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, một tay nắm lấy cổ tay nhỏ mảnh của Dương tiểu thư, nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.”
 
Dương tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn: “Dựa vào cái gì mà ta phải theo ngài!”
 
Lương Văn Cảnh một chữ cũng không nói, nắm cổ tay nàng trực tiếp xông ra cửa.
 
Ra tới ngoài cửa mới nói một câu: “Bệ hạ coi trọng đích thứ, có kẻ muốn làm loạn lễ giáo, bổn hầu tất phải bẩm báo với bệ hạ, để con thứ nhà đó kế thừa gia nghiệp.”
 
Hắn tiêu sái rời đi, bỏ lại một phòng hoảng hốt tán loạn.
 
Dương tiểu thư bị hắn nắm cổ tay, cao giọng nói: “Lương Văn Cảnh, ngài làm vậy là có ý gì?”
 
“Ngày mai ta sẽ xin bệ hạ tứ hôn, thánh chỉ cùng ý chỉ của hoàng hậu, không được làm trái.”

 
Ngữ khí bình thản, nhưng vẫn lộ ra chút căng thẳng lo lắng.
 
Dương tiểu thư theo sau chầm chậm lộ ra nụ cười.
 
May mà chàng tới, nếu không ta coi như xong rồi.
 
Rất nhiều năm sau, Dương tiểu thư bây giờ đã là Lương phu nhân nói: “Văn Cảnh, chàng biết vì sao ta đồng ý gả cho tên đầu heo đó không?”
 
“Vì sao?”
 
“Bởi vì nếu không làm vậy, đến khi nào chàng mới nghĩ thông, ngoại trừ người kia, trong sinh mệnh của chàng còn có cả ta nữa.”
 
Hai người nắm tay đi dạo trong hoa viên, ánh tà dương kéo bóng hai người ra thật dài.
 
Giọng nói Lương Văn Cảnh từ trong gió truyền tới.
 
“Nàng bị ngốc hả, lỡ như ta không nghĩ thông, nàng sẽ phải gả cho loại người đó, đợi sau này ta nghĩ thông thì cũng đã muộn.”
 
“Kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, cho nên mới bắt được Tĩnh An hầu đại danh đỉnh đỉnh về nhà.”
 
Lương Văn Cảnh cười to.
 
Thật may, may mà ta thật sự nghĩ thông suốt, không cô phụ nàng.
 
---Toàn văn hoàn---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom