Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 140: Tổ trọng án số 0 bị sử dụng làm vũ khí


Xe cảnh sát chạy chầm chậm đến cổng trường tiểu học Tây Hạng, sau đó dừng lại.

Dưới ánh trăng, bên trong bức tường đổ nát thấp thoáng bóng người.

"Có biến!" Phục Cường lập tức đặt tay lên trên khẩu súng.

Vu Kiện lông mày cũng nhíu chặt: "Khả Tâm, cô ở trên xe, những người khác kiểm tra súng ống. Nếu có nguy hiểm, các cậu có thể tự mình bắn!"

"Rõ!"

"Rắc rắc rắc", trong xe lần lượt vang lên tiếng kéo chốt súng, đám người đã đem đạn nạp lên nòng.

Ngay khi một vài người chuẩn bị xuống xe, bỗng có tiếng súng vang lên trong màn đem tĩnh mịch.

Trong nháy mắt, kính chắn gió xuất hiện từng vết nứt, một đầu đạn găm chặt vào kính nhưng không xuyên qua được vì là kính chống đạn.

Nhưng sự kiện bất chợt này đã khiến Vu Kiện và những người khác bất ngờ.

"Nhanh nhanh lùi lại!"

"Tiểu Sơn, cúi thấp xuống! Nhanh!"

"Bang bang bang"

Trong chốc lát, đạn bắn vào xe cảnh sát như mưa, từng cái lỗ một, nếu đây không phải xe chống đạn, mấy người cảnh sát có lẽ đã bị bắn thành mấy cái sàng.

"Nấp đi!" Phục Cường hét lớn một tiếng, thân thể khom xuống đối bộ đàm kêu to: "Đội trưởng Trương, chúng tôi đang bị tập kích, xin hãy hỗ trợ ngay lập tức, xin hãy hỗ trợ ngay lập tức!"

"Đã nhận, lập tức hỗ trợ!"

Chiếc xe cảnh sát phía sau nhấp nháy, đèn báo hiệu toàn bộ sáng lên, tăng tốc.

Trong bóng tối đột nhiên sáng lên hàng chục chiếc xe cảnh sát, một đám người choáng váng vì trận chiến.

"FYM! Không phải nói có một chiếc thôi sao?"

"Hiện tại làm sao bây giờ?"

"Tao FYM, còn đang chơi game, đây là một trò lừa gạt! Chuyện tới nước này, lui không thể lui, đánh cho tao!"

Ba!

Ba!

Ba!

Đạn ầm ầm, Triệu Thiên Lâm phụ trách lái xe toát mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, lúc này mới cúi đầu, đang điên cuồng hướng về phía sau chuyển xe.

"Ong ong ong..."

Chiếc xe đang kêu gầm rú, nhưng đột nhiên, phịch một tiếng, chiếc xe đột nhiên tắt máy rồi dừng lại.

"Con mẹ nó!" Triệu Thiên Lâm vội vàng xoay chìa khóa, nhưng một chút phản ứng đều không có.

"Xe hỏng!"

Triệu Thiên Lâm lấy súng ngắn ra, nói.

Vu Kiện liếc nhìn chiếc xe cảnh sát đang lao tới trong gương chiếu hậu, hung hăng hút ngụm khí.

"Giữ đội hình ổn định, đội hỗ trợ sắp tới!"

"Ba! Ba! Ba!"

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên từ phía sau, ba chiếc xe cảnh sát lao tới vụt qua trước xe Vu Kiện, mấy cảnh sát thuận thế từ trên xe bước xuống nấp phía sau.

"Các đồng chí không sao chứ?"

Hội Vu Kiện từ trên xe bước xuống, vừa mới bị đánh chật vật không thôi, mấy người sắc mặt đều tái nhợt.

"Mọi người cẩn thận, đối phương có vũ khí rất mạnh, nhất định phải chú ý an toàn!"

"Đây là những người nào? Chẳng lẽ là tiểu đội của Nhà Thiết Kế Tử Vong?"

Vu Kiện lúc này cực kì khó chịu, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bất kể là ai, đều bắt hết cho tôi, lão Triệu cậu không sao chứ?"

Triệu Thiên Lâm nhìn cánh tay trầy xước, lắc đầu nói: "Tôi không sao, người của chúng ta ở đây, bên ngoài còn có khu quản hạt mà đồn công an thiết kế lập trạm, bọn chúng lần này trốn không thoát!"

Phía sau, xe cảnh sát lập tức có mặt, hàng chục cột sáng bắn vào trường tiểu học Tây Hạng đổ nát, trận chiến này làm đám xã hội đen bên trong kinh sợ.

"Lão đại, làm sao bây giờ? Chúng ta dường như đang bị bao vây"

"Nếu không chúng ta đầu hàng đi!"

"Liều mạng khẳng định không được, hay chúng ta chạy?"

Mấy tên lưu manh mặt mày tái mét nhìn lão đại, năm vị lão đại cũng là một mặt mờ mịt. Bọn hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới sự tình sẽ như thế này, năm người nhìn lẫn nhau.

Ưng Lão Vu lau mồ hôi lạnh trên trán: " Hay là thế này, năm người chúng ta sẽ dẫn người bỏ chạy từ năm hướng, đánh lạc hướng cảnh sát. Có thể chạy liền chạy, chạy không được thì liều mạng với bọn chúng!"

"Được, tao đồng ý!"

"Chúng mày đi theo tao, chúng ta từ phía bắc chạy!"

Năm người dẫn đám đàn em tránh cổng chạy về năm hướng.

Nhưng đúng lúc này, cảnh sát đã bao vây trường tiểu học Tây Hạng, năm nhóm vừa lộ đầu ra, cảnh sát lập tức khai nòng.

Ba! Ba! Ba!

Tiếng súng nổi lên tứ phía, mắt thấy đối phương đã gục xuống, Vu Kiện dẫn người tấn công từ cổng chính.

Tiếng súng tiếp tục cho tới mười một giờ đêm, sau đó một số lượng lớn phóng viên chạy đến, nhưng toàn bộ bị ngăn cách bởi cảnh giới tuyến bên ngoài.

Lúc này, cảnh sát đã gi.ết ch.ết mười hai người, hơn hai mươi người bị thương, số còn lại đều bị bắt. Nhưng cũng có những cảnh sát bị thương, hai người trọng thương hôn mê đang cấp cứu, mười người bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, mấy người tổ trọng án số 0, ngoại trừ Triệu Thiên Lâm cánh tay trầy da, những người khác đều không sao. Tất cả mọi người đứng trước phòng 253, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn chiếc laptop đã tắt không lên điện, trầm mặc không nói.

Sự việc đại khái bọn hắn cũng đã hiểu rõ ràng.

Theo lý thuyết, mặc kệ nhóm Bắc Sát có phải hay không nhằm vào Nhà Thiết Kế Tử Vong, dạng tổ chức này chính là một tổ chức bất hợp pháp và nguy hiểm. Nhiệm vụ của cảnh sát là loại bỏ nhóm Bắc Sát.

Tuy nhiên, dưới bàn tay Nhà Thiết Kế Tử Vong sắp xếp, Vu Kiện cho rằng sự việc này không giống như là cảnh sát tiêu diệt tổ chức Bắc Sát, mà càng giống như là hai bang phái sóng mái với nhau, bọn hắn là cảnh sát, nhưng lại bị Nhà Thiết Kế Tử Vọng sử dụng làm vũ khí.

"F*ck!"

Vu Kiện tức giận hét lớn, trong lòng vô cùng bất lực, hận không thể đem răng cắn nát.

Hàn Khả Tâm thở dài nói: "Hắn chỉ lợi dụng tâm lý mong muốn bắt được hắn của chúng ta, bày mưu tính kế khiến chúng ta không đề phòng. Hắn lại một lần nữa nhắc nhở chúng ta, muốn bắt đến hắn, nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo!"

Triệu Thiên Lâm nói: "Còn có một chuyện nữa, hắn vô cùng nguy hiểm, là một con quỷ khát máu và xảo quyệt. Nếu như đêm nay xe của chúng ta không phải xe chống đạn, chỉ sợ hơn một nửa người của chúng ta đã vĩnh viễn ngã xuống, hắn không chỉ muốn diệt trừ tổ chức Bắc Sát, mà tôi cảm thấy hắn càng muốn diệt trừ tổ trọng án số 0!"

Nghe đến lời này, Vu Kiện nghiến răng nghiến lợi.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, tao - Vu Kiện nhất định sẽ tự tay bắt được mày! Chờ đó!"

Giờ này khắc này, Dương Triếp đứng trong phòng học lớp 253, bóng tối bao trùm lấy hắn, khóe miệng trào ra một tia giễu cợt, sau đó hắn liếc nhìn laptop, khóe miệng cười lạnh không thể sâu hơn.

"Ha ha ha, ngươi cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao? Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu."

Dương Triếp tà mị liếc nhìn Vu Kiện một cái, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn đây không phải là đang đùa bỡn đối thủ, mà hắn là đang luyện tập cho đối phương, đối phương không liên tục cảm thấy suy sụp tinh thần khi thất bại hay chiến thắng, tất cả đều khiến hắn có chút cảm động, ha ha...
 
Chương 141: Hồ Sơ S


Vào lúc mười hai giờ rưỡi sáng, tổ Bắc Sát đã được đưa trở lại đồn cảnh sát để thấm vấn.

Bọn người Vu Kiện lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà kho.

Tuy rằng mọi người đều bị Nhà Thiết Kế Tử Vong đùa bỡn nhưng giới truyền thông không hề hay biết, chỉ biết cảnh sát là đã tiêu diệt được một băng nhóm độc ác. Thế là một lần đưa tin về sau, Thượng Hải thị cảnh sát " Trọng quyền xuất kích", " Liên hợp chấp pháp", " Uy vũ dũng mãnh phi thường" các loại chữ xâm nhập lòng dân.

Nhìn điện thoại di động bên trên xuất hiện tin tức mới, Vu Kiện tâm tình có chút phức tạp, hắn vô cùng khát vọng có một ngày, trên điện thoại hắn bắ.n ra một đầu tin tức: "Tổ trọng án số 0 thành công truy bắt Nhà Thiết Kế Tử Vong".

Nghĩ đến đây, Vu Kiện tắt điện thoại, liếc nhìn chiếc máy tính do Nhà Thiết Kế Tử Vong để lại, nó là manh mối duy nhất, giờ phút này đang bị niêm phong trong túi vật chứng.

"Cửu Nguyệt, đem máy tính mở ra, nhìn xem có thể hay không tra được một chút manh mối?" Vu Kiện nói.

Lâm Cửu Nguyệt hô một tiếng, đeo bao tay lên, đem máy tính lấy ra, cắm điện vào và khởi động.

Trong khi đợi máy tính khởi động, Lâm Cửu Nguyệt nhìn lướt qua mặt sau máy tính, tấm biển ghi ngày sản xuất và số máy chủ đã bị xé ra.

Nếu có mã máy chủ, cô có thể từ nó tra ra được nơi sản xuất máy tính, từ đó tra được dòng chảy cụ thể của máy tính sau khi được bán đi, có thể tìm được người mua sau khi máy tính đã được bán.

Nhưng hiển nhiên, Nhà Thiết Kế cực kì giảo hoạt.

Hiện tại chỉ có thể từ trong máy tính tìm ra một chút đầu mối có giá trị.

Khởi động máy hết một phút đồng hồ, Lâm Cửu Nguyệt lập tức đối với máy tính tiến hành kiểm tra, kiểm tra địa chỉ đăng nhập lần cuối, kiểm tra thông tin đăng ký trước đó, duyệt web, thậm chí khôi phục tất cả các tập tin đã xóa.

Nhưng sau khi kiểm tra một loạt, vẫn không thu hoạch được gì.

Lâm Cửu Nguyệt vẻ mặt đau khổ lắc đầu: "Nhà Thiết Kế Tử Vong vẫn hoàn toàn như trước đây, rất giảo hoạt, mọi manh mối có giá trị đều bị xóa sạch. Ngoài ra còn có một số nền tảng tài khoản ảo cần kết nối internet mới có thể xem được".

"Tra cứu đi!" Vu Kiện nói.

Lâm Cửu Nguyệt nói: "Rõ! Nhưng để tôi trước tra một chút, có hay không có virus tiềm tàng."

Sau đó Lâm Cửu Nguyệt đem một cái USB cỡ nhỏ cắ.m vào.

Nhấp vào một tệp có tên là "Kill".

Sau đó, một đầu lâu đẫm máu xuất hiện trên màn hình.

Đây chính là Lâm Cửu Nguyệt tự mình biên soạn phần mềm diệt virus, so với trên thị trường cái này được gọi là phần mềm diệt virus vô cùng cường hãn.

"Cũng không có vấn đề gì." Lâm Cửu Nguyệt rút USB ra và kết nối máy tính với mạng.

Nhưng mạng vừa được kết nối, liền xảy ra vấn đề, trên màn hình đột nhiên nhảy ra một cái mặt nạ Nhà Thiết Kế Tử Vong hình dạng vô cùng kinh khủng.

"F*ck!"

"Có chuyện gì xảy ra?"

Mấy người ở đó đều giật nảy mình, Lâm Cửu Nguyệt càng là mở to hai mắt nhìn.

"Làm sao có thể!"

Nhìn vào một số máy tính khác, trên màn hình đồng đều xuất hiện mặt nạ Nhà Thiết Kế Tử Vong.

"Là virus!"

Lâm Cửu Nguyệt lập tức quay trở lại trước máy tính, tháo găng tay, ngầm cách cách gõ nhập từng đạo chỉ lệnh.

Trong này chỉ có cô là một cao thủ máy tính, những người khác chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng họ nhìn Cửu Nguyệt sắc mặt nghiêm túc, liền biết sự tình nghiêm trọng.

"Hắn đang đọc đến tư liệu của chúng ta!"

Vu Kiện nghe xong, sợ run cả người, thông tin trong hệ thống an ninh công cộng là tuyệt mật, sao có thể để bị tội phạm lấy ra? Hậu quả có thể rất khó mà lường.

Không chỉ vậy, Vu Kiện cho rằng, toàn bộ buổi tối sự kiện, chỉ sợ cái này mới là Nhà Thiết Kế Tử Vong mục đích thật sự.

Nghĩ đến đây, Vu Kiện cảm thấy việc này thật là đáng sợ, quá kinh khủng.

"Ngăn cản hắn! Nhất định phải chặn hắn lại!"

Lâm Cửu Nguyệt bất lực lắc đầu: "Công kích của hắn quá mãnh liệt, tôi chặn không được!"

"Hỗn đản!"

Vu Kiện gấp gáp đập mạnh chân xuống.

Những nhân viên còn lại cũng là nghiến răng nghiến lợi, nhưng căn bản giúp không được gì.

Mặc dù Lâm Cửu Nguyệt bị đánh trở tay không kịp, nhưng cô vẫn không từ bỏ, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, tốc độ nhanh chóng, để cho người nhìn cũng hoa mắt.

Chỉ lệnh này đến lệnh khác.

Mã này đến mã khác.

Một trận âm thầm đọ sức giữa hai bên liền xảy ra.

Vu Kiện cùng những người khác nín thở, mắt nhìn chằm chằm Lâm Cửu Nguyệt.

Nếu như hacker là giang hồ, vậy bây giờ chính là đệ nhất thiên hạ tranh bá.

Năm phút sau, Lâm Cửu Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, một mặt mệt lả nằm trên bàn, mười ngón tay mảnh khảnh có chút run lên, cô nhìn chiếc mặt nạ tử thần trên màn hình đang từng chút một biến mất.

"Virus đã được diệt sạch!" Lâm Cửu Nguyệt lẩm bẩm.

"Aaa!"

"Cửu Nguyệt, cô quá tuyệt vời!"

Tất cả mọi người đều vui mừng, Vu Kiện trong nháy mắt cũng nắm chặt nắm đấm, lại nhìn Cửu Nguyệt vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng có chút đau khổ và xót xa.

Lâm Cửu Nguyệt một mặt tự trách nói: "Virus đã được quét sạch, nhưng hắn ta cũng đã xem được tư liệu phỏng vấn của  chúng ta, còn lấy cắp một phần hồ sơ, hồ sơ S!"

"Hồ sơ? Ngoại trừ hồ sơ S còn có cái nào khác không?"

"Không có"

Vu Kiện trầm ngâm suy ngẫm. Hồ sơ S, bên trong chứa tất cả các vụ án đáng ngờ mà Bộ Công an chưa giải quyết trong nhiều năm, rất nhiều bản án bên trong đều ngoài sức tưởng tượng về mức độ tàn bạo và khó khăn của chúng. Một số vụ án được truyền thông đưa tin qua, một số khác chưa từng lộ diện, ngoại trừ nội bộ cảnh sát cấp cao, ai cũng không có quyền truy cập đến.

"Hắn muốn hồ sơ để làm gì?" Vu Kiện lẩm bẩm.

Hàn Khả Tâm nói: "Nếu như tôi suy đoán không sai, hắn chuẩn bị phán quyết những tên tội phạm kia!"

"Nếu là như vậy, không phải hắn ta liền là thay chúng ta phá giải những vụ án chưa giải quyết được sao?" Phục Cường ngược lại là một mặt nhẹ nhõm, hắn thấy, những tên trọng phạm đang ung dung ngoài vòng pháp luật, cuộc sống trôi qua quá thoải mái, pháp luật không tìm thấy chính, vậy nếu như Nhà Thiết Kế Tử Vong có thể xuất thủ, vậy nên là chuyện tốt!

Vu Kiện xem thường nói: "Cậu là bị tẩy não đi, hắn hiện tại là đang muốn gây ra tội ác nghiêm trọng, cậu chẳng lẽ không có phát hiện, hắn đã từng bước một áp đảo pháp luật phía trên sao? Với lại, hắn ngày càng được công chúng công nhận, đây là một chuyện rất đáng sợ. Thêm nữa, hiện tại còn không biết bước kế tiếp hắn sẽ làm như thế nào, hắn không phải là hiện thân của công lý, hắn là một tên tội phạm, một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm!"

Điểm này Phục Cường cũng không phủ nhận, nếu như bỏ qua điều rằng người bị giết phạm tội thật sự, Nhà Thiết Kế Tử Vong thực sự là một tên tội phạm tàn khốc, lãnh huyết, là hung thủ giết người.

"Vậy kế tiếp chúng ta làm thế nào?"

Vu Kiện thở dài: "Hiện tại chúng ta có lý do để tin tưởng rằng, Nhà Thiết Kế Tử Vong cố tình sắp đặt những sự việc xảy ra trong buổi tối này cho chúng ta giải quyết, cố ý đem máy tính để lại cho chúng ta, chính là vì hồ sơ S. Hắn ta đã không ngần ngại tốn công tốn sức đánh cắp hồ sơ, khẳng định sẽ có động thái lớn, hiện tại chúng ta quá thụ động, chỉ còn nước gặp chiêu phá chiêu!"

Sự bất lực của anh cũng là sự bất lực của mọi người.

Trong lòng Vu Kiện tràn đầy u uất.
 
Chương 142: Cách Chơi Mới


Cảnh báo: Chương này có tình tiết máu me, kinh dị. Bạn nào tâm lý yếu nên chú ý trước khi đọc.

...............

Trong bóng tối, khóe miệng Dương Triếp lộ ra một tia giễu cợt.

" Lâm Cửu Nguyệt, là một cô gái thiên tài."

Loại virus hắn sử dụng được mua từ hệ thống thương thành, nó được gọi là virus ăn cắp cấp SS, loại virus này có thể nhanh chóng xâm nhập vào mạng lưới nội bộ và đánh cắp dữ liệu mong muốn. Độ khó bẻ khóa ở mức SS.

Dưới tình huống bình thường, một hacker hàng đầu cần ba mươi phút để phá giải hoàn toàn, nhưng Lâm Cửu Nguyệt chỉ mất năm phút, điều này cho thấy được khả năng của cô ấy, nếu được đánh giá theo trí thông minh của con người, thì đúng là như vậy, trạng thái cao điểm.

Sau đó Dương Triếp bấm mở hồ sơ S, các tập tin bên trong đều được sắp xếp theo số hiệu, tất cả đều hợp quy tắc.

** Vụ án giết người hàng loạt ở Đồng Thành: Nạn nhân là nữ, bị rạch cổ, miệng bịt kín bằng áo, hạ th@n để trần, tử c ung bị cắt ra, lấp đầy đá, toàn thân tổng cộng có 26 vết đâm.

** Vụ chặt xác Kim Lăng "Chín Tám Ba": Nạn nhân là phụ nữ. Xác chết được đun cho đến khi chín, cắt thành hơn 2.000 miếng, đầu và các cơ quan nội tạng được chia nấu chín và sau đó ném đi.

** Vụ diệt tướng: Nạn nhân chết trong hố vôi, làn da thối rữa, mưng mủ và rụng rời, khi được tìm thấy thì chỉ còn bộ xương.

Dương Triếp tùy tiện nhìn mấy cái, mỗi vụ án đều làm người ta giận sôi cực hạn, người bị hại ít thì một người, nhiều thì mười người, làm cho người người chấn kinh.

Xem một hồi, Dương Triếp liền đóng hồ sơ lại, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng cùng u ám, cũng có chút khát máu.

"Tiếp theo, lại có thể chơi rất nhiều trò chơi tử vong!"

Dương Triếp ngữ khí băng lãnh, trong bóng tối, ánh mắt của hắn hiện lên một tia tham lam như sự khát máu của một tên quản ngục.

Cùng lúc đó, ở một biệt thự nào đó Thượng Hải.

Trong phòng khách to lớn, năm người yên lặng hút thuốc, cả phòng khách cũng ngập trong khói thuốc.

"Khụ khụ", Chu T1nh Hoành đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn sang Giang Lân.

" Anh Giang, tổ chức Bắc Sát mới bị cảnh sát tiếp quản, anh làm sao có thể khiến chúng tôi tin tưởng vào thực lực của anh đây?"

Giang Lâm đang ngồi đối diện với hắn, da thịt trên mặt nhảy dựng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu T1nh Hoành một cái.

"Lần này là bị dính bẫy của tên Nhà Thiết Kế Tử Vong, nếu như không phải tôi liều mạng muốn bắt hắn, hẳn đã không phạm sai lầm như vậy!" Giang Lân lạnh lùng nói.

Thức Vi nói: "Chúng tôi đưa tiền là muốn kết quả, không phải lời bào chữa!"

"Đúng vậy! Các người đã làm chúng tôi quá thất vọng rồi! Bây giờ tổ chức Bắc Sát đã bị hạ, cảnh sát nhất định liền tra ra người đúng đầu là chúng tôi, mày đem bọn t hại thảm!" Chu Khánh Khải hừ một tiếng nói.

Hàn Nhạc lên tiếng: "Ta xem chuyện này liền dừng ở đây đi, mọi người thống nhất tầm cỡ, miễn cho thân trên bén lửa!"

"Đúng đúng đúng, vạn nhất cảnh sát tìm được chúng ta, chúng ta cũng có thể đối phó."

Giang Lân nở nụ cười lạnh chế nhạo, bên kia, dáng người không cao lớn lắm của Hàn Nhạc có chút run rẩy.

"Anh Giang, anh cười cái gì vậy?"

"Đừng để ý hắn, hắn hẳn là một thằng điên!"

Giang Lân chậm rãi tạm dừng cười, hút một hơi thuốc lá nói: "Tôi cảm thấy cuộc nói chuyện của các người quá phiền toái."

"Cái kia không phải đâu?"

"Ha ha, người chết thì cũng không phải khai ra khẩu cung!" Giang Lân nói xong, trong tay cầm một con dao găm màu đen.

Xoẹt

Lưỡi dao vẽ ra trên không trung một đạo vòng cung hoàn mỹ.

Một bên động mạch cổ Hàn Nhạc trực tiếp bị cắt đứt, máu b ắn ra xa hơn hai thước.

Phạm Đại Vi, Chu Tinh H0ành và Chu Khánh Khải ba người nhất thời bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

"A, cứu mạng!"

Chu Tinh H0ành vừa hét xong liền cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, lập tức che cổ, trợn tròn mắt.

"CMN! Tao liều mạng với mày!" Châu Khánh Khải nhặt cái gạt tàn trên bàn lên liền đập tới.

Giang Lân bóng dáng lóe lên, giống như một tia chớp.

"Phập phập phập!!!" Ba nhát dao ngay lập tức, một nhát vào cánh tay, một nhát vào tim và một nhát vào cổ.

Chu Khánh Khải trong nháy mắt mất mạng! Phạm Đại Vi phịch một tiếng quỳ xuống đất.

"Anh Giang, chúng tôi không có bất bình hay thù địch, hơn nữa tôi cũng chưa từng nghi ngờ thực lực của anh. Nếu anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ đưa hết tiền cho anh!"

Giang Lân lau vết máu trên lưỡi dao.

"Đối với mày mà nói, hận thù sẽ làm cho cuộc sống của mày rất mệt mỏi, tao thực ra là đang giúp mày, chết sớm sớm đầu thai, không phải sao? ", Giang Lân nói xong, lách mình đến sau lưng Phạm Đại Vi, giơ tay chém xuống, vù một tiếng, mũi dao đâm thẳng vào xương sọ hắn, lập tức dùng sức nhất chuyển, cờ rắc, xương sọ Phạm Đại Vĩ vỡ nát, giống như bị nạy ra mở đầu hầu tử, nước, não trắng, đầu óc đều hiện rõ...

Phạm Đại Vi cũng không có lập tức mất mạng, đưa tay vồ một hồi, kết quả đem đầu óc cầm ra đến một khối, lập tức mất mạng.

Nhìn bốn thi thể cùng vết máu trên mặt đất, Giang Lân lau lau con dao găm đẫm máu, cái kia màu đen càng hiện ra sáng sủa. Giang Lân lập tức vặn ga, sau đó rót rượu lên sô pha, châm lửa rồi rời đi.

Một đêm trôi qua.

Một tuần mới bắt đầu.

Tuần này, Dương Triếp bắt đầu trực ca đêm, cho nên Tôn Kiêu chỉ có thể làm ca đêm và ca ngày cùng nhau.

Mở điện thoại, Dương Triếp nhìn lướt qua các nguồn tin tức, mấy đầu đều là tin tức về hành động của sở cảnh sát Thượng Hải vào đêm qua, bất quá có một đầu là biệt thự nghỉ dưỡng bị hỏa hoạn thôn phệ, cảnh sát phát hiện bốn bộ thi thể, thân phận hiện đã xác nhận. Dương Triếp ấn mở nhìn thoáng qua, chính là nhà tài trợ của Bắc Sát tổ, cha mẹ của bốn học sinh bị thụ hình.

"Ha, Giang Lân, ngươi cuối cùng có phải là đang cố gắng?" Dương Triếp hừ  lạnh một tiếng, tối hôm qua vào thời điểm anh đánh cắp hồ sơ, anh thuận tiện xem qua tài liệu thẩm vấn do cảnh sát vừa tải lên, đối với tổ chức Bắc Sát, tình huống cơ bản đã toàn bộ nắm giữ, còn Giang Lân, đã bị anh đánh dấu, nhưng tạm thời anh chỉ có một mình, cho nên anh chuẩn bị trước lưu trước một cái, đến lúc đó, trò chơi Tử Vong sẽ càng thêm thú vị hơn.

Sau khi đóng tin tức, Dương Triếp lần nữa mở ra hồ sơ S.

Mười phút sau, một tin tức bùng nổ xuất hiện trên Weibo. Người phát là nhà văn nổi tiếng Đại Binh Tiểu Tướng, tại Hoa Hạ được mệnh danh là tiểu thuyết huyền nghi giáo phụ - bố già của thể loại hồi hộp ở Trung Quốc.

Nội dung trên Weibo như sau:

"Ta là Nhà Thiết Kế Tử Vong, hồ sơ S, số **, các người có bốn ngày phá án, cơ hội chỉ có một lần, sau bốn ngày, giấy thông báo tử vong sẽ phát ra, kính thỉnh chờ mong."

Bản thân Đại Binh Tiểu Tướng cũng có hàng triệu người hâm mộ, Weibo của hắn vừa đăng bài, lập tức chấn động.

"Đừng lộn xộn! Hắn hẳn cũng đến để cọ nhiệt Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

"Tên này đăng Weibo là có ý tứ gì?"

"Đây là cho cảnh sát ngày quy định phá án sao? Sau đó không giải quyết được ngươi định tát vào mặt? Ngươi đây là tự tìm đường chết a!"

"Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước!"

"..... "
 
Chương 143: Tiếp Chiêu. Biến Cố Màu Đỏ


Sau khi bài đăng Weibo được đăng lên, Đại Binh Tiểu Tướng luống cuống, bởi vì Weibo không phải do anh ta đăng tải. Quan trọng nhất là, khi anh ta định xóa nó, Weibo nhắc nhở anh ta không có quyền hạn, sau 60 phút bài đăng mới có thể xóa bỏ.

"Tiêu rồi! Thực sự là Nhà Thiết Kế Tử Vong! Hắn sẽ không gửi giấy Thông Báo Tử Vong cho mình, phải không?" Đại Binh Tiểu Tướng bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, trong đầu bắt đầu hiện ra những việc phạm pháp mà anh ta đã làm.

"Hút cần s@!"

"Tìm gái bán hoa!"

*Tìm cô nương/tiểu thư: tìm c*ve đó mọi người.

"Chụp ảnh lén phụ nữ tắm rửa!"

"Ngủ với vợ người khác!"

Nghĩ đến những tội lỗi này, nước mắt của ĐBTT bắt đầu rơi lã chã.

"Tôi sai rồi, tôi đáng chết, tôi không phải là người, tôi nhất định sẽ một lần nữa làm người..."

Năm phút sau, Đại Binh Tiểu Tướng lau nước mắt rồi đăng Weibo: "Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn, Weibo vừa rồi không phải do tôi đăng, hiện tại tôi không thể xóa, nên tôi đăng bài này để mọi người hiểu rõ sự tình!"

"Chết tiệt! Thật sự là Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

"666, xem ra Weibo của Đại Binh Tiểu Tướng bị hack!"

"Tập tin S ** nghĩa là gì? Có ai biết không?"

"Hồ sơ S có vẻ là hồ sơ của các vụ án chưa được Bộ Công an giải quyết. Về số đằng sau nó, 13 chắc là số thứ tự. Cụ thể là thế nào thì tôi không biết!"

"Nếu nói như vậy, hẳn là Nhà Thiết Kế Tử Vong đang thông báo ngày Bộ Công Ấn phải phá giải vụ án chưa được giải quyết, 666, không thể để cho tội phạm giết người ung dung ngoài vòng pháp luật!"

Cư dân mạng lập tức sôi trào, đây là một sự kiện lớn, từng người một, di chuyển ghế để lấy hạt dưa, chuẩn bị xem kịch hay.

Tổ trọng án số 0.

Sau bao ngày trực ban, mọi người cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, kết quả còn chưa kịp ngủ, bài đăng Weibo đã xuất hiện.

Vu Kiện trầm mặt nói: "Suy đoán của chúng ta không sai! Sau khi đánh cắp hồ sơ, hắn công khai đưa ra lời tuyên chiến với chúng ta, hay nói cách khác là thách thức pháp luật!"

Giờ phút này, Từ Đào đang xem qua hồ sơ vụ án của S file **, hắn cau mày, rơi vào trầm tư.

"Đây là một vụ án giết người hàng loạt. Hung thủ thích tấn công những phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo đỏ. Từ năm 1989 đến 2013, tổng cộng 10 phụ nữ đã bị giết, nhưng các chuỗi bằng chứng bị mất tích nghiêm trọng. Manh mối đáng giá nhất là dấu chân và sợi gai dầu còn sót lại trên thi thể người quá cố. Mà cái này vốn là những vụ án chưa được giải quyết, bốn ngày nữa cũng không thể tìm ra kẻ sát nhân!"

Vu Kiện cũng đã từng nhìn qua vụ án này, anh biết rất rõ sự khó khăn của vụ án này, nhưng anh muốn nhận thua sao? Anh sẽ hướng Nhà Thiết Kế cúi đầu sao?

Không!

Sắc mặt Vu Kiện hơi trầm lại, nói: "Tại sao đến hôm nay Nhà Thiết Kế Tử Vong mới phát Weibo? Mà không phải đêm qua? Hồ sơ S không phải là hồ sơ các vụ án chưa có lời giải duy nhất, nhưng hắn lại đưa cái duy nhất nó ra, có phải là trùng hợp không? Không phải, là bởi vì hắn đang sàng lọc, tại sao hắn lại cho chúng ta bốn ngày, bởi vì hắn ước tính rằng mình có thể tìm ra kẻ sát nhân trong vòng bốn ngày! Tôi không quan tâm liệu anh ta đang điều tra một mình hay nhiều người, nhưng anh ta có thể tìm ra trong bốn ngày, tại sao chúng ta không thể? Những gì chúng ta có đó là toàn bộ hệ thống cảnh sát!"

Giọng Vu Kiện trở nên to hơn, giống như một tiếng gầm.

Hắn không phục!

Đây là ý chí chiến đấu!

Tát cả mọi người ngừng nói, cúi đầu, nhất thời rơi vào im lặng chết chóc.

Lúc này Hàn Khả Tâm mới mở miệng nói: "Vu Kiện nói đúng, mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta đều phải ôm hy vọng chiến thắng. Nếu như ngay từ đầu chúng ta đã nhận thua, thắng lợi tuyệt đối sẽ không rơi vào đầu của chúng ta."

Phục Cường siết chặt nắm đấm nói: "Chết tiệt, hắn có thể phá, chúng ta cũng có thể phá, kệ con mẹ hắn chứ!"

"Được rồi! Tính cả một người là tôi nữa!"

Thanh âm này có chút quen thuộc, tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là Hoàng Bắc Khoa, trên cổ hắn còn quấn băng gạc.

"Đội trưởng Hoàng? Sao anh lại ở đây?"

"E hèm! Bây giờ tôi không phải là đội trưởng, mọi người cứ gọi tôi Lão Hoàng là được. Lần trước vì tôi vô trách nhiệm, dẫn đến cả bàn đều thua. Tôi xin lỗi mọi người!"

Mặc kệ trước kia như thế nào, Vu Kiện vẫn rất kính nể hắn, liếc nhìn một chút cổ anh ta nói:

"Vết thương của anh...".

"Không có gì đáng ngại!"

Hoàng Bắc Khoa cười khổ, vết thương này so với da thịt tính là gì, đáng nói là thương ở trong lòng. Lần trước hắn thất bại thảm hại, hắn không cam tâm, có thể trở lại đội điều tra án đặc biệt, nhưng hắn không có, từ chỗ nào ngã xuống, từ chỗ đó đứng dậy, cho nên hắn lại trở về.

"Hoàng Bắc Khoa, số hiệu 002111, mời trở về đội!"

"Trở về đội!"

"Rõ!"

Khi Hoàng Bắc Khoa trở lại đội, lực lượng được bổ sung thêm một người, ánh mắt của Vu Kiện trở nên kiên định hơn.

"Từ giờ trở đi, huy động toàn bộ lực lượng, trong vòng bốn ngày đánh hạ Đồng Thành liên hoàn án!"

"Rõ!"

Tổ trọng án số 0 hành động.

Cùng lúc đó, cư dân mạng cũng tìm kiếm thông tin liên quan, tra ra được những vụ án liên quan đến **. Trong đó chỉ có vụ án giết người hàng loạt Đồng Thành là bi3n thái và chấn động nhất, cho nên trong lúc nhất thời mọi người lên mạng bàn tán sôi nổi.

"Nhất định là vụ án giết người hàng loạt Đồng Thành. Nghe nói tổng cộng có mười người bị giết, đặc biệt là người phụ nữ mặc đồ đỏ!"

"Tôi đến từ Đồng Thành. Lúc đó nạn nhân mặc váy đỏ, vô cùng thê thảm. Nghe nói tử c ung đều bị kéo ra, lấp đầy đá bên trong. Đến bây giờ, tôi cũng không dám mặc váy đỏ... "

"Hung thủ về sau là chạy trốn gây án, nhưng thủ pháp giết người không thay đổi. Trên mạng có thể lục soát một chút hình ảnh, lá gan to thì có thể tra một chút."

"Để tôi nói cho các người biết, da gà tôi đều nổi cả rồi, về nhà thay váy đỏ ra thôi. Quá kinh khủng rồi."

Vụ án vốn đã được niêm phong, trong lúc xôn xao, mọi người thậm chí còn bàn luận về màu đỏ, một nhóm thì lan tràn sợ hãi, một nhóm thì chờ mong Nhà Thiết Kế.

"Cộng đồng mạng ủng hộ! Về sau con gái chúng tôi có thể mặc váy đỏ hay không chờ hết vào anh!"

"Tôi sẽ ở nhà bốn ngày, các loại xem hết trực tiếp tử vong, đổi lại bên trên ta diện váy đỏ đi ra ngoài!"

"Hôm nay bà dì ghé thăm, tôi không cẩn thận đã bị nhuộm đỏ cả quần. Tôi có thể bị để mắt đến không? Hiện tại tôi đang rất sợ hãi, mong Nhà Thiết Kế giúp cho!"

"Lầu trên đừng sợ, bạn không phải đang có bà dì sao? Bà dì sẽ bảo vệ bạn! Hiện tại Nhà Thiết Kế Tử Vong chính là đang cùng tôi tạo hài tử!"

Lúc này Dương Triếp mới ăn sáng xong, đi bộ trở về nhà trọ, mở điện thoại lên đã thấy hàng loạt tin tức xuất hiện.

"Vụ án cũ phủ đầy bụi được tái khởi động, Nhà Thiết Kế Tử Vong công khai khiêu chiến với cảnh sát!"

"Cảnh sát ra hiệu sẽ dốc toàn lực truy nã hung thủ, Nhà Thiết Kế Tử Vong không có quyền xử phạt bất cứ ai!"

Dương Triếp khẽ liếc mắt, khóe miệng hơi cong lên, lãnh đạm cười cười.

Mục đích của hắn không phải để tạo thế, mục đích của hắn là làm cho đối thủ rối tung lên....

...............

Edit: NCGTTT

Beta: HAP
 
Chương 144: Ác Ma Tàn Độc Chốn Nhân Gian


Cảnhbáo: Chươngnàycótìnhtiết có thể gây ức chế cho người đọc. Bạn nào tâm lý yếu nên chú ý trước khi đọc

...........

Cao Song Duệ là ông chủ của nơi này, ông kinh doanh quầy bán quà vặt đã được ba năm.

Học sinh vừa mới được nghỉ giữa tiết mười phút đã làm hắn trở nên bận rộn không ngơi tay. Hiện tại tiết học thứ hai đã bắt đầu, tất cả học sinh đều đã trở lại phòng học, hắn cũng bắt đầu rảnh rỗi.

Cao Song Duệ đang định nghịch điện thoại một lúc, thì một cô bé mặc váy đỏ bước vào.

"Chú ơi, cháu muốn ăn sorbet!"

*Sorbet: là một món tráng miệng đông lạnh được làm từ nước ngọt có hương liệu (thường là nước hoa quả hoặc quả purée, rượu vang-wine, rượu mùi-liqueur hoặc rất ít mật ong).

Cao Song Duệ liếc nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt to hai mí, làn da trắng trẻo non nớt, một thân váy đỏ càng làm cô bé trở nên xinh đẹp, rung động lòng người.

"Cháu muốn ăn loại nào?" Cao Song Duệ nói xong thì nhìn ra ngoài cửa một chút, bây giờ ở sân trường rất yên tĩnh, không có bất kì ai.

"Chú ơi, cháu không mang theo tiền, chú cho cháu nợ trước được không ạ?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu hỏi, đôi mắt to tròn tràn đầy ý tứ cầu xin.

Cao Song Duệ cười cười: "Không sao đâu, chú mời, cháu muốn ăn cái nào liền lấy"

"Cảm ơn chú!"

Cô gái nhỏ hài lòng cầm lấy một ống kem, lúc này Cao Song Duệ quay người đi vào buồng trong, lấy ra một cái lọ nhỏ rất tinh xảo.

"Oa, Cái lọ này đẹp quá đi!"

Cao Song Duệ cười ha hả nói: "Đây là một lọ nước hoa, cháu giúp chú ngửi qua một chút xem có thơm hay không nhé."

"Được ạ!"

Cao Song Duệ cẩn thận mở nắp, đặt miệng lọ ngay dưới mũi cô gái nhỏ.

"Oa!"

Cô bé hít một hơi thật mạnh, mùi rất lạ, hơi hăng và hơi thơm một chút.

Cao Song Duệ nhanh chóng vặn lại nắp lọ, nụ cười trên mặt biến mất, dường như đã thay đổi, lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ, chỉ thấy ánh mắt của cô gái nhỏ nhanh chóng trở nên uể oải, đờ đẫn.

"Cháu vào nhà cùng chú nhé?"

Cô gái nhỏ gật gật đầu, đờ đẫn đi theo Cao Song Duệ vào nhà.

"Ngồi xuống, dang chân ra!"

Cô bé liền làm theo, Cao Song Duệ ngay lập tức vén chiếc váy đỏ lên, cởi chiếc qu@n lót màu hồng trên người cô bé.

"Chậc chậc chậc chậc."

Cao Song Duệ dường như đã biến thành một con quỷ, tàn nhẫn chọc ngón tay vào cơ thể cô gái nhỏ.

Sau khi xong việc, đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn không có tiêu cự như cũ.

Cao Song Duệ dẫn cô bé từ giữa phòng ra ngoài, để cô bé ngồi trên băng ghế dài ăn kem, còn mình thì đắc ý cầm điện thoại lên chơi tiếp.

Nhưng lúc này, tin tức dồn dập trên điện thoại di động khiến hắn run lên.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong điều tra lại vụ án giết người hàng loạt Tống Thành?"

Cao Song Duệ có chút hoảng hốt, hắn không xa lạ với cái tên Nhà Thiết Kế Tử Vong, bởi vì đây là cái tên được rất nhiều học sinh nhắc đến, đặc biệt là nam sinh, và họ coi Nhà Thiết Kế Tử Vong như thần tượng.

Cao Song Duệ ngay lập tức tìm kiếm Nhà Thiết Kế Tử Vong, tìm kiếm tất cả thông tin về hắn.

Nửa giờ sau, cô gái nhỏ lấy lại tỉnh táo, phát hiện quần áo mình bị dây bẩn bởi kem.

Cao Song Duệ một mặt hiền lành cười nói: "Nhìn cháu ăn kìa, quần áo đều bị kem dây bẩn cả rồi, nhanh nhanh lau đi!" Nói xong hắn cầm một cái khăn lau.

Cô bé định đứng dậy để lấy, nhưng vừa hơi cựa mình một chút, hạ th@n đau dữ dội như bị kim châm, khẽ rên lên một tiếng.

"Có chuyện gì vậy?" Cao Song Duệ quan tâm hỏi.

"Cháu không biết, ở dưới có hơi đau"

"Ngồi lâu quá, có phải bị tê không?"

"Dạ!" Cô gái nhỏ lau tay, "Cảm ơn chú ạ!" Nói xong liền rời khỏi canteen.

Nhìn theo bóng lưng của cô bé, sắc mặt của Cao Song Duệ trở nên ảm đạm, hung hăng thở hắt ra, sau đó đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau một hồi tìm kiếm, hắn phát hiện Nhà Thiết Kế Tử Vong quá cường đại, nên quyết định tạm thời né tránh.

Chớp mắt một cái đã qua ngày thứ tư.

Giữa trưa.

Tổ trọng án số 0.

Tất cả mọi người đều đã hết cách.

Từ Đào tiến hành phân tích chi tiết sợi dây gai dầu, dựa theo kết cấu sợi của nó, đại khái xác định đó là loại dây gai dày dùng cho tàu bè. Vì vậy mấy ngày liền đưa người đi thu thập số lượng lớn sợi gai dầu, phân tích từng mẫu một, nhưng tạm thời không có manh mối.

Hàn Khả Tâm chịu trách nhiệm suy luận về động cơ giết người của vụ án. Xét cho cùng, trong việc phá giải một vụ án hình sự, động cơ giết người là bước đột phá tốt nhất. Nếu không thì nó sẽ tương đương với việc tìm giọt nước trong đại dương bao la.

Nhưng từ tên của mười nạn nhân phân tích, không có mối quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp giữa họ. Có vẻ như kẻ sát nhân không có động cơ gì đặc biệt, đơn thuần chỉ là có mong muốn gây tội ác với các cô gái mặc đồ đỏ xinh đẹp, điều này có chút khó khăn trong việc phá án.

Ở bên Vu Kiện lúc này, hắn cùng Triệu Thiên Lâm, Hoàng Bắc Khoa xem qua tất cả các tài liệu, video liên quan đến vụ án. Thông qua dấu chân và phân tích lực vết sẹo của nạn nhân cùng Tần Lãnh cung cấp, tạm thời kết luận nghi phạm cao khoảng 170-175cm, có thân hình trung bình, rắn chắc hữu lực, trong độ tuổi từ 48-55. Nhưng cũng chỉ có nhiêu đó.

"Chỉ còn lại mười hai giờ!" Lâm Cửu Nguyết nhìn thời gian, trong giọng điệu có chút giãy dụa, một chút bất lực.

Thực ra nghĩ kĩ một chút, ai cũng biết điều kỳ tích khó có thể xảy ra trong vòng 12 giờ, chỉ là mọi người không nguyện ý thừa nhận, không nguyện ý từ bỏ.

"Có thời gian sẽ có kỳ tích!", Vu Kiện nói.

Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Vu Kiện nhìn lướt qua, là Cục Công an Đồng Thành gọi tới.

"Xin chào, tôi là Vu Kiện"

"Nói cho anh một tin tốt, nhưng cũng là một tin xấu. Khi chúng tôi kiểm tra lại các mẫu quần áo của nạn nhân vào năm 2004, phát hiện một manh mối quan trọng. Có những vết t1nh trùng còn sót lại trong các sợi vải!"

Vu Kiện sửng sốt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Làm sao bây giờ mới phát hiện ra manh mối quan trọng như vậy?"

"Nhân viên kiểm tra dấu vết vào thời điểm đó thực sự đã sơ suất. Chúng tôi đã thực hiện Y-STR trên t1nh trùng kiểm trắc, nhưng kết quả rất đáng tiếc. Không có mẫu DNA nào trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi khớp với nó."

"Vậy có tương đồng huyết thống hay không?"

Vu Kiện cau mày, locus Y-STR là một locus STR đa hình của con người nằm trên nhiễm sắc thể Y của nam giới. Nói chung, chỉ có các cá thể nam giới mới có nhiễm sắc thể Y. Vì vậy, Y-STR được di truyền theo dòng cha và không liên kết với các nhiễm sắc thể khác. Việc sắp xếp lại, trừ trường hợp đột biến, ở tất cả các cá thể nam thuộc dòng dõi cha, bao gồm anh em, cha và con trai, chú và cháu trai, anh em họ và cháu, đều có cùng một loại haplotype Y-STR.

Cho nên, nếu có dữ liệu về ngay cả một trong những người này trong cơ sở dữ liệu, về cơ bản có thể rút ngắn phạm vi.

"Không có! Chúng tôi đã kiểm tra qua tất cả!"

Vu Kiện nghe xong muốn chửi má nó, đúng là 1 tin tốt và 1 tin xấu.

Khi tất cả mọi người trong tổ trọng án đang bối rối, thì cư dân mạng rất thích thú, kích động không thôi. Bọn họ không có chút nào thất vọng đối với cảnh sát. Bởi vì không có hy vọng, bọn hắn mong là Nhà Thiết Kế Tử Vong sau mười hai tiếng sẽ xuất hiện động thái mới.

.............

Edit: NCGTTT

Beta: HAP

..........

Ô mờ gờ gần 2 năm từ ngày mình bắt đầu edit bộ này rồi:)))))))
 
Chương 145: Nội Tâm Giang Lân Sụp Đổ


Buổi chiều ở Thượng Hải trở nên vô cùng nóng nực.

Giống như một cái lò hấp, hơi thở của mọi người đều trở nên ngột ngạt.

Răng rắc!

Vào lúc sáu giờ, có một tia chớp xuất hiện trên bầu trời, sau đó một cơn giông ùa tới.

Trong phút chốc, bầu không khí thay đổi bất ngờ, gió nổi lên đột ngột, mây đen bao trùm cả thành phố.

Mười phút sau.

Ái chà!

Trời mưa như trút nước!

Toàn thành phố đều trở nên thoáng đãng.

Đến 7h30, bên ngoài trời vẫn mưa, Dương Triếp liền cầm ô ra cửa.

Vừa ra khỏi chung cư, hắn đột nhiên gặp một chiếc Audi đang đậu trước tòa nhà.

Trương Diệu Úy vội vàng từ trên xe bước xuống, mở cửa sau của xe ra.

"Anh Dương, mời!"

Dương Triếp hơi kinh ngạc, nhưng đối phương đã đến, hắn cũng không tiện từ chối đành gật đầu lên xe.

Trương Diệu Úy đóng cửa xe, sau đó quay trở lại ghế lái bắt đầu lái đi.

Thời điểm bọn họ rời đi, có một cô gái toàn thân ướt sũng đang đứng ở tầng dưới, đó chính là hàng xóm của Dương Triếp - Chu Văn Yên.

Cô nhìn chiếc Audi rời đi mà cảm giác như mình đang ở trong giấc mơ.

Một tên bảo an thấp cổ bé họng vậy mà còn có một chiếc xe đặc biệt được sử dụng để đưa đón? Đó là xe Audi A8, hơn nữa nhìn biển số kia của chiếc xe chỉ sợ nó có giá hơn mấy trăm vạn! Chẳng lẽ anh ta là một thiếu gia nào đó đang trải qua cuộc sống thử làm bảo vệ sao?

Trời ạ!

Chu Văn Yên không khỏi rùng mình một cái.

Xe nhanh chóng được lái đến Phong Cảnh Thủy Ngạn, Tôn Kiêu đang ngồi nghe nhạc trong  phòng bảo vệ thì nhìn thấy chiếc Audi biển 16666 chạy tới, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

Tô Hề chuyển tới đây đã được mấy ngày, Tôn Kiêu cũng thuận tiện móc nối quan hệ. Tô Hề là con gái của Trương Quỳnh Vân, Trương Quỳnh Vân là giám đốc của Thượng Hải Sáng Tạo Khoa học Kĩ thuật, Trương Diệu Úy là em trai của cô. Nhưng Tôn Kiêu không biết chồng của Trương Quỳnh Vân là ai, có nhiều ý kiến khác nhau trên mạng cho rằng Trương Quỳnh Vân là chưa lập gia đình đã có con, cũng có bài viết nói Tô Hề là nhận nuôi.

Dương Triếp nói lời cảm ơn rồi từ trên xe bước xuống, liếc Tôn Kiêu nói: "Trở về đi."

"Thật ra tôi trở về cũng không có việc gì, nếu biết thì tôi đã gọi điện thoại cho anh bảo anh đừng đến."

"Đi, trở về đi." Dương Triếp thản nhiên nói.

Năm phút sau, Tôn Kiêu gọi một chiếc taxi rời Phong Cảnh Thủy Ngạn.

Dương Triếp liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến tám giờ, nghe tiếng mưa bên ngoài kêu tách tách, khóe miệng của hắn hơi cong lên, lộ ra một tia cười nham hiểm.

"Còn bốn giờ nữa là đến hạn, không biết các ngươi có thể tạo ra được kỳ tích không nhỉ? Nếu như không thể, vậy còn không mau ngồi xuống xem livestream của Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

Vì vụ giết bọn người Phạm Đại Vi, Giang Lân mấy ngày nay cũng rời khỏi thành phố Thượng Hải. Thứ nhất là để tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là để tìm kẻ sát nhân trong vụ án giết người hàng loạt Đồng Thành. Hắn biết rõ, nếu như trong bốn ngày tìm được hung thủ, cảnh sát có thể nhanh chóng mai phục, phục kích Nhà Thiết Kế Tử Vong!

Thành phố Đồng Thành, ở một khách sạn nào đó.

Giang Lân chán nản châm một điếu thuốc, bôn ba bốn ngày, không có một chút manh mối nào cả.

"CMN! Nhà Thiết Kế Tử Vong, mày đợi đó! Sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ cắm đao vào đầu mày!"

"Ong ong ong..."

Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên.

Giang Lân mở máy lên, ánh mắt lập tức dán chặt vào.

Giấy Thông Báo Tử Vong

Mục tiêu: Giang Lân

Tội ác: Giết người, cưỡng gian

Ngày chấp hành: 15/6/2017

Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong

Một lúc lâu sau, Giang Lâm mới hoàn hồn.

"Mẹ! Sao có thể là tao? Ông đây cũng không phải là hung thủ của vụ án giết người Đồng Thành! Tao FYM mày Nhà Thiết Kế Tử Vong!" 

Nội tâm Giang Lân sụp đổ, mặc dù hắn một lòng muốn tìm Nhà Thiết Kế Tử Vong báo thù. Nhưng khi hắn đột ngột tìm đến cửa, loại cảm giác này cực kì khó chịu, hơn nữa sự sợ hãi ở trong lòng càng ngày càng tăng lên.

"Nhất định là có sai lầm! Mẹ nó! FYM!"

Giang Lân muốn phân trần rằng mình không phải là hung thủ, lại phát hiện ra là không thể trả lời, thế là lấy ra con dao găm đang lóe sáng, căng thẳng nắm chặt ở trong tay.

"Mẹ, đến đây, ông đây nhất định sẽ giết ngươi!"

Cùng lúc đó, bốn ngày nay, Cao Song Duệ cũng là một trạch nam bám ở trong nhà, mỗi ngày hắn đều ôm điện thoại di động, nhìn những tin tức được đăng lên, sợ mình bị bại lộ.

"Mấy giờ rồi, còn có bốn giờ, Nhà Thiết Kế Tử Vong thật có thể tìm tới mình sao? Không, hắn sẽ không, ông đây đã nhiều năm không giết người, hắn sẽ không tìm được mình. Mình sẽ không chết! Ngày mai qua đi, mình vẫn là ông chủ quầy bán quà vặt, mình vẫn sẽ tiếp tục thưởng thức thân thể non nớt của những bé gái kia, ha ha ha..."

Cao Song Duệ không khỏi cười toe toét, đây là giây phút hắn thư thái nhất trong bốn ngày qua.

Giây tiếp theo, ding, điện thoại đổ chuông.

"Lại là tin tức à?" Cao Song Duệ vội vàng mở ra đọc, không phải tin tức, mà là tin nhắn.

Giấy Thông Báo Tử Vong 

Mục tiêu: Cao Song Duệ.

Tội ác: Giết người, cưỡng gian

Ngày chấp hành: 15/6/2017

Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong

Nhìn vào giấy Thông Báo Tử Vong, đầu óc Cao Song Duệ trở nên trống rỗng.

"Tại sao có thể như vậy? Hắn làm sao lại biết chuyện của mình? A...a…a…" Cao Song Duệ có chút sụp đổ, sợ hãi bốn ngày, kết quả là nó vẫn tới, nhưng hắn không hiểu tại sao Nhà Thiết Kế Tử Vong vừa ra tay đã tìm tới mình. Hắn càng nghĩ càng không rõ, càng sợ hãi, thân thể không khỏi run lên.

Mặc dù Dương Triếp không công bố thời gian phát sóng, nhưng vào buổi tối, rất nhiều cư dân mạng đã đổ xô đến trang phát sóng trực tiếp Douyu.

Bốn giờ trôi qua trong chớp mắt.

Tổ trọng án số 0.

Vu Kiện thở dài một tiếng, cuối cùng điều kỳ diệu đã không xảy ra.

"Cửu Nguyệt, mở nền tảng Douyu!"

"Rõ!"

Lúc này, trang chủ của Douyu đang phát sóng trực tiếp game mobile.

Nhưng trong phòng livestream, mưa đạn lại không bàn về game mobile.

"Đã mười hai giờ, livestream của Nhà Thiết Kế Tử Vong đâu rồi!"

"Nhà Thiết Kế Tử Vong sẽ như lần trước trực tiếp xử lý sao? Tôi rất mong chờ!"

"Mà này, cảnh sát có phát hiện thêm gì không?"

"Hơn mười năm đều không tra được. Lầu trên cho rằng trong bốn ngày có thể tìm được sao? Đồ heo! Nhà Thiết Kế Tử Vong cố ý tát vào mặt bọn họ!"

"Hahaha, vụ án bí ẩn như thế này phải do Nhà Thiết Kế Tử Vong thực hiện!"

Mọi người nhìn lướt qua mưa đạn, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, như thể cách không trung bị tát mười phát vào mặt.

Mất mặt, xấu hổ!

Nhục nhã!

Giờ phút này, Vu Kiện đối với bốn chữ này lý giải có thể nói rõ ràng vô cùng!

Trong phòng trực tiếp đã bắt đầu đếm ngược.

"10, 9, 8, 7."

Đinh!

Mười hai giờ, thời gian nhảy sang ngày thứ 5.

Vu Kiện đám người cũng nhất thời mở to hai mắt nhìn, một phút, hai phút, ba phút.

"Hô!"

Vu Kiện thở hắt ra một hơi.

"Phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ hắn còn chưa nhốt được kẻ sát nhân?"

Vừa nói xong, hình ảnh trên màn hình bỗng lóe lên, lập tức vọt vào phòng phát sóng trực tiếp, tên của phòng phát sóng trực tiếp là: Livestream Nhà Thiết Kế Tử Vong 

..........

Edit: NCGTTT

Beta: HAP
 
Chương 146: Đây Là Một Trò Chơi Rất...


Cảnh báo: Trò chơi này có tình tiết liên quan đến bộ phận sinh dục. Bạn nào cảm thấy khó chịu hoặc bị dị ứng với những tình tiết này có thể bỏ qua.

.....................

Sau khi năm trăm người bị kéo vào phòng phát sóng trực tiếp, hàng ngàn hàng vạn dân mạng lập tức tràn vào.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong uy vũ!"

"Rốt cuộc cũng đến rồi! Quá tuyệt rồi!"

"Đêm nay qua đi có lẽ sẽ được mặc đồ đỏ rồi nha, thật kích động."

"Ta Đồng Thành, mày kích động nhất, đây chính là bóng ma tâm lý của thời thơ ấu. Tôi bây giờ muốn nhìn tên bi3n thái, kẻ sát nhân kia cuối cùng là ai!"

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp bị đè nén của Nhà Thiết Kế Tử Vong vang lên.

"Xin chào mọi người, chào mừng đến với tập này của Trực Tiếp Tử Vong, tôi là dẫn chương trình của các bạn, Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

"Câu chuyện mà chúng ta sắp kể hôm nay chắc hẳn mọi người đã quá quen thuộc, nhưng các bạn chỉ biết một trong hai người mà không biết người còn lại. Hôm nay chúng ta mời hai vị sát nhân bi3n thái, một là sát nhân áo đỏ đã c**ng hi3p, sát hại 10 người, Cao Song Duệ, chủ căng tin của trường Tiểu học Công nghiệp Đồng Thành. Hắn đã sát hại một số học sinh ở đây. Một vị là sát nhân đã sát hại, và hãm hiếp hơn 20 người, Giang Lân."

Vừa dứt giọng nói, "tách tách tách", tất cả đèn đều bật sáng, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện hai người, nhưng màn hình lại chia ra làm hai nửa, bởi vì hai người ở tại hai gian phòng bên trong.

"Mẹ nó! Con gái tôi học trường Tiểu học Công nghiệp Đồng Thành! Cái tên Cao Song Duệ tôi đã gặp qua, nhìn qua người cũng rất tốt, trông hắn cũng đẹp trai, hóa ra lại là một kẻ sát nhân bi3n thái!"

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, tôi van cầu anh mau giết Cao Song Duệ! Con gái của tôi chắc chắn là bị hắn giết! A...a...a...!! Tôi muốn hắn phải chết!"

"Con gái của tôi, a... a... a, mẹ rất nhớ con, mẹ đã không bảo vệ tốt con, mẹ có lỗi với con, Nhà Thiết Kế Tử Vong đến báo thù cho con, con ở trên trời có nghe thấy lời của mẹ thì hãy mở mắt ra xem một chút đi!"

"... "

Lúc này tất cả người nhà của mười nạn nhân đều ngồi trước máy vi tính, nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi, nước mắt tuôn rơi, năm đó hình ảnh con gái chết thảm lại hiện rõ mồn một trước mắt. Con bé do bị c**ng hi3p nên đã mang thai, nhưng kết quả lại bị Cao Song Duệ mổ tử c*ng ra, lấp đầy đá là đá.

A a a!

Qua nhiều năm như vậy, bọn họ ngày đêm hy vọng cảnh sát có thể đưa kẻ sát nhân ra trước công lý, nhưng họ lại bặt vô âm tín, cho đến khi không có tin tức gì, cho đến khi tuyệt vọng.

Mười gia đình của họ cũng đã bị  phá hủy hoàn toàn vào thời điểm đó, hiện tại, kẻ giết người đang ở ngay trước mắt họ, nỗi đau và sự hận thù trong lòng họ cuối cùng cũng có thể được trút bỏ.

Giết!!!

Chỉ một từ!

Giết người đền mạng!

Tất cả mọi người đều hận Cao Song Duệ đến tận xương tủy, nếu sự tức giận, hận thù có thể giết người thì Cao Song Duệ đã chết không có chỗ chôn.

So với Cao Song Duệ, có vẻ như độ nổi tiếng của Giang Lân nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có linh tinh mấy câu mưa đạn.

"Giang Lân, người đó không phải là đến từ làng của chúng ta sao? Cha của Giang Học Nhân, bình thường thần thần bí bí, hóa ra lại là sát nhân!"

"Cha nào con nấy, cho nên bọn chúng một nhà đều là sát nhân!"

"Mẹ! Thôn chúng ta làm sao lại chứa chấp một nhà bại hoại rác rưởi như này! Thật sự là làm mất mặt thôn của chúng ta!"

Thời điểm mọi người đang bàn tán về hai người, lại có nhiều người nói về đạo cụ hơn, so với những đạo cụ phức tạp trước đây, đạo cụ lần này nhìn qua có chút đơn giản, nhưng lại có chút đáng sợ và náo nhiệt.

Quần áo của bọn chúng bị ném trên mặt đất, thân thể hai người tr@n trụi, hai tay hai chân đều bị xích sắt treo lên, hiện lên tư thế "ngũ mã phanh thây", đầu đội mũ bảo hiểm bằng nhựa, có hai sợi dây nối vào đó. Mặt khác phần quan trọng nhất, cơ thể của chúng đều hướng lên trên, nhưng dưới h*u môn của chúng, đặt một chiếc ghế đẩu hình tam giác, trên ghế thả một đồ vật hình Kim Tự Tháp làm bằng sắt, cao năm mươi centimet, cực kỳ sắc bén, mà lúc này ngọn tháp đã vào một chút trong h*u môn của hai người.

"Cái trò chơi này xem ra rất k1ch thích! Nhà Thiết Kế nhất định phải hung hăng tra tấn bọn chúng! Tôi cũng sẽ hung hăng khen thưởng anh!"

"Oa! Tiết mục bạo cúc sao! Nhà Thiết Kế Tử Vong 666!"

"Tôi đã loáng thoáng tưởng tượng được những hình dạng của cúc hoa rồi!"

"Bọn chúng hẳn là toàn thân *bạo tạc, toàn bộ đi chết đi!"

*Giải cứu mình từ này với ☺️

Vào thời điểm cư dân mạng không ngừng phát ra làn mưa đạn, Cao Song Duệ cùng Giang Lân tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy bên trong chỗ đó có một chút đau nhói, khi nhìn lại, phát hiện toàn thân không những không mảnh vải, mà còn bị treo lơ lửng trên không trung, trên đầu đội mũ bảo hiểm, trông như một cái l*ng chim.

"ĐMM! Nhà Thiết Kế Tử Vong! Tao không phải là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn Đồng Thành, mày bắt nhầm người rồi, mau thả tao ra!" Giang Lân hét lớn.

Lúc này hắn liền nghĩ tới, trước đó hắn một mực ở tại khách sạn, tinh thần tập trung cao độ, kết quả là gần mười hai giờ, cửa sổ đột nhiên mở ra, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy cổ đau nhói, sau khi rút ra một cây châm, lập tức không biết cái gì nữa.

Hiện tại hắn đã là con cá nằm trên thớt, có năng lực cũng vô dụng.

Nghe Giang Lân kêu oan, trong bóng tối Dương Triếp cười lạnh một tiếng: "Giang Lân, tôi có nói anh là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn Đồng Thành sao? Nhưng đừng quên, khi đó kẻ dùng dao giết mười bảy người là ai, bên hông treo đầy đầu người, trong vòng một đêm tiêu diệt toàn bộ một thôn, ngay trước mắt những người chồng, hãm hiếp và giết vợ bọn hắn, anh đã quên thôn Tắc Vân rồi sao?"

Giang Lân nghe xong thân thể run rẩy dữ dội: "Mày rốt cuộc là ai? Làm sao mày biết được? Chẳng lẽ mày là hậu duệ của thôn Tắc Vân? Sớm biết có ngày hôm nay, tao liền giết hết toàn bộ trẻ em trong đó! ĐMM! Mày nhất định là người của thôn Tắc Vân!"

Trong bóng tối, Dương Triếp khẽ nhếch khóe miệng, hắn đã sớm ngờ tới, khi nhắc đến thôn Tắc Vân, Giang Lân sẽ có phản ứng như vậy, hắn tin tưởng, tổ trọng án số 0 lại bận rộn.

Tổ trọng án số 0.

Lúc này Vu Kiện cầm bút lập tức viết xuống ba chữ: thôn Tắc Vân!

Sau đó ở phía sau lại viết thêm bốn chữ: Manh mối quan trọng!

Lúc này, Cao Song Duệ trong phòng cũng la to.

"Làm thế quái nào mà anh lại tìm được tôi? Không thể nào! Cảnh sát bỏ ra hơn mười năm đều không tra được tôi, anh làm sao có thể tại trong bốn ngày liền biết tôi?!"

Cao Song Duệ trong mắt tràn đầy sự chất vấn, hắn thật sự không hiểu.

Tuy nhiên, lời nói của anh ta chắc chắn đã gây ra rất nhiều sát thương cho cảnh sát!

Khuôn mặt của tất cả các thành viên tối như bầu trời.

Dương Triếp nở một nụ cười ảm đạm, giờ phút này hắn có thể tưởng tượng, vẻ mặt của những cảnh sát đang xem truyền hình trực tiếp như thế nào, tuy nhiên hắn tạm thời không có ý định nghĩ sâu hơn, bởi vì hắn đã không đợi được muốn bắt đầu.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh băng, vô cảm của hắn vang lên lần nữa: "Trong thế giới của tôi, không có gì là không thể, nhưng nếu các ngươi muốn biết, chờ các ngươi qua cấp độ đầu tiên, tôi sẽ giải thích! Bây giờ, ta muốn cùng các ngươi chơi một trò chơi!"

.............

Sắp tới mình sẽ thi chứng chỉ và phải ôn thi đại học, nên có thể mình sẽ ít đăng chương lại. Nhưng mà mình không drop truyện đâu ạ, chỉ là mình có thể sẽ off 1 thời gian, nào rảnh sẽ đăng chương. Cảm ơn các bạn đã đọc!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom