Cập nhật mới

Dịch Hệ Thống Liên Minh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240: Đến Nhà Uyển Như


Trong phòng chỉ còn lại Long, Mộng Uyển, Nguyễn Cao và Nguyễn Nam Phương. Thấy tất cả đều đã ngồi xuống, Long nghiêm túc chậm gãi nói.

"Kế hoạch tiến hành tới đâu rồi?"

...................

Hai tiếng sau, cửa phong mở ra. Long và Mộng Uyển bước ra ngoài, cả hai tiến ra ngoài mà đi. Ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, Nguyễn Thanh Nhi thấy Mộng Uyển và Long đang hướng ra ngoài, thắc mắt chạy lại nắm lấy tay của Mộng Uyển hỏi:

"Chị, hai người định đi đâu?"

Xoa lấy đầu Nguyễn Thanh Nhi, Mộng Uyển mỉm cười lên tiếng.

"Đi chào hỏi khách, không cho em đi đâu."

Nguyễn Thanh Nhi mất mẹ khi mới vừa sinh ra, từ nhỏ tới lớn đều là do Mộng Uyển chăm sóc. Tuy không phải là chị em ruột, nhưng mười mấy năm sống chung, cộng với việc Mộng Uyển luôn luôn bảo vệ cô, khiến giwof trong tâm Nguyễn Thanh Nhi coi Mộng Uyển là mẹ mình vậy. Đi tới đâu cũng dính lấy Mộng Uyển không rời, thậm chí cô còn nghe lời Mộng Uyển còn hơn cả lời của cha mình.

Nghe thấy Mộng Uyển không cho đi theo, Nguyễn Thanh Nhi ỉu xìu cuối đầu xuống đất nhìn chân.

"Phì."

Cả hai phi cười trước bộ dạng này của Nguyễn Thanh Nhi. Đúng thật là Nguyễn Thanh Nhi cũng rất đẹp, cộng thêm cái dáng loli của mình khi moe càng làm người ta xiu lòng.


Nguyễn Thanh Nhi xụ mặt nắm chặt tay Mộng Uyển không buôn. Mộng Uyển lắc lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Ngoan nào."

Thấy cả hai vẫn còn dính nhau không rời, Long ben đi lại gần Nguyên Thanh Nhi.

"Thanh Nhi phải không? Có thể cho anh mượn chị em một chút được không?"

Nguyễn Thanh Nhi ngước nhìn Long, rồi nhìn lại chị mình một lúc lâu. Như nghĩ thấy điều gì đó, Nguyễn Thanh Nhi buông lấy tay Mộng Uyển, tiến lại gần chăm chú quan sát Long, đến nỗi Long thấy lạnh xương sống, Nguyễn Thanh mới lên tiếng nói.

"Anh là bạn trai của chị?"

-Phụt

Nghe câu hỏi của Nguyễn Thanh Nhi, Mộng Uyển đang uống nước đều phụt ra ngoài. Còn Long thì cứng đơ, nhìn Nguyễn Thnah Nhi.

"Đẹp trai, tướng ngon, có thực lực, tạm chấp nhận."

Nguyễn Thanh Nhi khoanh tay đi vòng vòng đánh giá Long. Bạn trai của chị cô không thể nào là người bình thường được, như vậy sao xứng với chị của mình.

Đến lúc này thì cả hai cũng biết rằng là Nguyễn Thanh Nhi hiểu lầm bọn họ là một cặp với nhau. Long cười trù, định lên tiếng giải thích nhưng Nguyễn Thanh Nhi đã lên tiếng nói trước.

"Em cũng hiểu thế nào là lãng mạn, nên hai người hẹn hò thì cứ đi đi. Chỉ cần anh ăn hiếp chị em thì....."

Nguyễn Thanh Nhi đứng trước mặt hai người nói bằng giọng miễn cưỡng, như thể chịu dựng để cho hai người ở chung với nhau. Nói xong, Nguyễn Thanh Nhi lườm Long một cái, rồi quay trở về phòng mình. Bỏ lại hai người đang ngây ngốc nhìn hướng Nguyễn Thanh Nhi đi.

"Con bé này chắc đọc nhiều tiểu thuyết lắm đây."

Xoa xoa trán, Long thở dài lên tiếng. Kế bên, Mộng Uyển cũng gật đầu đồng tình.

"Thôi, xuất phát nào."

Bỏ qua chuyện Nguyễn Thanh Nhi hiểu lầm bọn họ là một cặp, Long và Mộng Uyển lên một chiếc xe lamborghini màu đen. và nơi đến không đâu khác chính là biệt thư Chi Lê gia, nhà của Uyển Như.

........

Chiếc xe của Long dừng trước cổng biệt thự của Chi Lê gia, nhà Uyển Như. Cả hai xuống xe quan sát xung quanh, thì thấy cái gì đó sai sai.

Biệt thự nằm ở bên trong Thiên Thành, có thể nói đơn giản là mặt phố. Dãy một khu nhà liên hoàn điều là của Chi Lê gia.

Nhưng suốt dọc đường tới đây, Long thấy nơi này không một bóng người.

“Bữa nay, đi ngủ tập thể à.” Long gãi đầu, quay quanh lên tiếng thắc mắc. Nhưng đáp lại Long là tiếng gió thổi ngang qua.


Bỏ qua nghi vấn này, Linh và Mộng Uyển đi đến trước cổng biệt thự. Không có bảo vệ, người canh giữ làm cả hai cảm thấy như đã quên một thứ gì đó.

“Quái lạ.”

Long nhìn xung quanh, rồi nhìn vào trong biệt thự nhằm tìm kiếm một bóng người. Nhưng thất vọng là xung quanh không có một ai ngoài hai người.

Long tiến lại gần cánh cổng, định mở cửa thì bất chợt Mộng Uyển hét lên.

“Thiếu gia, cẩn thận.”

Tuy vậy vẫn hơi muộn khi tay Long gần tới cánh cổng, một bức tường vô hình vội ngược đẩy Long bay về phía sau.

“What?”

Long lùi lại sau, kinh ngạc nhìn cảnh cổng biệt thự. Hắn quay qua Mộng Uyển, thì thấy hai mắt cô đang chỉ là một màu đen nhìn thẳng thừng vào nơi Long vừa chạm tới. Đây chính là trạng thái có một không hai của Mộng Uyển, Hắc Nhãn.

Hắc Nhãn, một trong những đặc trưng của Ám Mộng, có tới 12 cấp bật. Nó có thể thấy được mọi thứ cho dù là ẩn đi hay biến mất (kết giới tàn hình, lỗ hổng không gian,..vv các thứ). Thậm chí là linh hôn hay một thực thể nào đó, tuy vậy cũng cần đẳng cấp người sử dụng.

Hắc Nhãn của Mộng Uyển chỉ mới là cấp một. Nên cổ chỉ có thể thấy một số thứ nhỏ nhoi, tuy vậy cũng hao tổn linh lực hơi nhiều.

Nhìn tầm 5 giây, mắt Mộng Uyển trở lại bình thường. Cô choáng váng gần như sứa ngã, nhưng được Long kịp thời đỡ lấy.

“Không sao chứ.”

Nhìn trạng thái của Mộng Uyển, Long lo lắng hỏi.

“Không sao, nhưng hìn như nơi đây bị bao bọc bởi kết giới nào đó.”

Mộng Uyển lắc đầu tỏ vẻ không sao. Cô ấy tay chủ về phía căn biệt thự lên tiếng nói.

“Kết giới?”

Long lẩm bẩm, rồi nhìn về phía biệt thự. Thử truyền linh lực về phía nơi đó, thì bất ngờ linh lực mà Long truyền biến thành một mũi tên lao thẳng về phía Long.

Long nhanh tay tạo ra kiếm khí chém thẳng đường linh lực đó, cả hai va chạm nhau rồi biến mất trong không khí.

“Hự.”

Hự một tiếng, Long lần nữa tiến lại gần cảnh cổng. Sử dụng linh lực bao bọc lấy cánh tay, rồi từ từ chạm nhẹ vào bước tường vô hình. Lần này, Long không bị vội ngược ra, mà trái lại linh lực trong cánh tay hắn đang bị hút đi.

“Fuck!”


Chửi thề một câu, Long vội vàng sử dụng tay còn lại đấm thẳng vào bức tường vô hình. Nắm đấm bị phản ngược lại, làm Long lùi vài đước về sau.

“Đậu xanh, kết giới gì bá vậy?”

Kết Giới Sư, cũng là một chức nghiệp của Linh Sư, chuyên về các loại thuật không gian, ảo trận, mộng ảo,... Thông thường những Kết Giới Sư đều sở hữu hệ không gian, hoặc một số chuyên về trường phái án đồ. Do hệ không gian thuộc hàng hiếm, nên có thể nói nghề Kết Giới Sư rất ít người, cũng như giả thuật kim vậy.

Long bực tức nhìn bức tường vô hình, hắn cũng chưa từng gặp kế giới nên cái này giải quyết sao, hắn cũng bó tay.

“Để em thử.”

Mộng Uyển lên tiếng. Cô từ từ tiến lại kết giới, từ trong không gian nhẫn lấy ra một cây thương màu trắng dài tầm 1m7, với đầu ngọn cùng hai lưỡi kiếm hình mặt trăng ở hai bên.

“Bán Nguyệt Thương.”

Quét ngang một đường trên không khí, Mộng Uyển chém mạnh thương về phía trước. Tức thì, một luồng khí chém thẳng vào kết giới, nhưng thất vọng là kết giới vẫn như không có chuyện gì xảy ra.

Mộng Uyển nhíu mày, cô tiếp tục vơ thương chém vào kết giới. Mặc cho cô chém thư thế nào, kết giới vẫn không hề hấn gì.

Long nhìn Mộng Uyển đang tích cực chém lấy chém để kết giới. Hắn nhìn lại kết giới, rôid đưa tay lên cằm suy tư.

“Hút linh lực, phản hồi chiêu thức, không hề hấn với sát thương. Hình như quen quen.”

Bỗng Long giật mình, vội vội vàng vàng lấy từ trong không gian nhẫn một quyển sách. Đây chính là quà mà sư phụ đã tặng cho hắn lúc đi. Cuốn sách tích hợp những gì về đại lục mà ông biết.

Long mở cuốn sách, lật qua lật lại từng trang một lúc, hắn mỉm cười nói.

“Là mày.”

Vô Ảo Trận, một kết giới thuộc hàng cấp cao thậm chí là đại sư. Vô Ảo Trận, tùy thuộc vào người tạo ra, người tạo ra càng mạnh thì kết giới sẽ càng mạnh và ngược lại. Vô Ảo Trận, khi người trong kết giới này tạo ra một quan cảnh nội tâm rất khó thoát ra. Và chỉ có thể phá từ trong hoặc là người có sức mạnh gấp đôi người tạo trận mới có thể khá từ bên ngoài.

Còn về bên ngoài thì như Long và đã thấy, phản hồi, hút linh lực, không chịu sát thương,.... Có thể nói là bức tường kiên cố.






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241: 241


Đấu Khí Đại Lục, Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành, Tiêu Gia.

Trong sân đại sảnh của Tiêu gia, tụ tập rất nhiều thanh thiếu niên. Tất cả đều hướng về phía một người nam tử đang cầm một cuộn sách, kế bên là một tản đá lớn có danh tự là trắc nghiệm ma thạch.

Vào ngày hằng năm, các đệ tử của của gia tộc đều phải lên đài kiểm trắc. Thanh viên gia tộc khi đến 3 tuổi đều phải đi kiểm trắc, nếu đạt đấu khí lục đoạn khi chưa đến 15 tuổi sẽ được gia tộc trọng dụng, bồi dưỡng. Nếu đã đến 15 mà vẫn chưa đạt đến đấu khí lục đoạn, sẽ bị đưa đi khỏi gia tộc hoặc sẽ làm hạ nhân.

“Tiêu Huân Nhi, Đấu Giả Nhất Tinh.”

Người trung niên nhìn trắc nghiệm ma thạch, phấn khởi hô hào lên.

“Kinh khủng quá.”

“Người đứng đầu trẻ tuổi trong gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư.”

Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Nhìn chữ trên bia thạch, toàn trường tĩnh lặng.Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thiếu nữ áo tím, đang nhẹ nhàng đứng đối diện trắc nghiệm ma thạch. Khuôn mặt non nớt bình tĩnh, không vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.

Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào…


Ánh nhìn toàn trường đủ các loại cảm xúc, có người hâm mộ, có người ganh tỵ. Đa phần những ánh mắt ghen tỵ đều đến từ các nữ giới, không chỉ ngoại hình mà còn thiên phú của Huân Nhi đều ăn đút họ, bảo sao họ không ganh tỵ cho được.

Huân Nhi từ từ đi xuống, mặc cho mọi ánh nhìn đều đang đổ về phía nàng. Nàng nhẹ nhàng đi đến gần trước mặt một người thiếu niên mà mỉm cười, khiến cho toàn trường nam nhân đều bỏng mắt, căm hận nhìn người thanh niên kia.

Quay lại việc kiểm trắc, người trung niên lần nữa nhìn danh sách. Sau đó, quay ra quảng trường hô lớn tên.

“Tiêu Viêm.”

Lần nữa mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía người thanh niên đang thân thiết với Huân Nhi.

Thiêu niên hắc y, với khuôn mặt có phần hơi lãng tử. Ngạo nghễ từng bước, từng bước tiến về phía trắc nghiệm đài. Không dài dòng, hắn đánh một phát vào trắc nghiệm ma thạch. Lập tức, một dòng chữ hiện lên khiến cho người trung niên kế bên ngớ người, lắp bắp nói.

“T..Tiêu Viêm, Đấu Giả Nhất Tinh.”

Toàn trường lại một lần nữa tĩnh lặng, nếu như Huân Nhi cho bọn họ kinh ngạc, ngưỡng mộ. Thì Tiêu Viêm lại cho bọn họ sự kinh sợ, truyền kì về một thiên tài rụng rơi trỗi dậy.

Tiêu Viêm, thiên tài Tiêu gia. Bốn tuổi bắt đầu Luyện Khí, năm mười tuổi thành tựu Đấu Khí cửu đoạn. Mười một tuổi đột phá thập đoạn, thành công ngưng tụ Đấu Khí. Trở thành nhân tài trẻ tuổi nhất Gia Tộc trong vòng 100 năm qua. Nhưng mà con đường luôn là quanh co. Chỉ trong một đêm, tất cả đấu khí khổ tu trong 10 năm biến mất. Đấu Khí trong cơ thể cũng theo thời gian trôi qua giảm xuống còn Tam Đoạn.

Cứ thế, thiên tài trăm trở thành phế vật, bị người người kinh thường sỉ nhục. Nhưng bỗng nhiên vào một năm trước, cái người mang danh phế vật bỗng chốc làm tất cả Tiêu gia kinh hãi.

Khi chỉ trong một đêm, từ tam đoạn bỗng tăng tốc trở thành lục đoạn. Khiến cho tất cả kinh hãi. Từ đó, Ô Thản Thành lưu truyền về một thiên tài rụng rơi trỗi dậy.

Tiêu Viêm ngạo nghễ bước xuống, mặc cho ánh mắt toàn trường hai những bàn luận về mình. Hắn vẫn cứ thản nhiên mà đi đến chỗ Huân Nhi.

Thành thật mà nói, hắn cũng phải cảm ơn mình từng là phế vật. Nhờ hai năm luôn luôn bị khinh thường, sỉ nhục mà hắn có được tâm tính như bây giờ.

Người trung niên hồi hồn, quay trở lại nhiệm vụ của mình. Hắn nhìn vào danh sách, sau đó lần nữa đọc lớn tên gọi.

“Tiêu Thần.”

Tiếng gọi vang lên một lúc, nhưng vẫn chưa có người tên Tieu Thần đi lên.

Người trung niên nhăn nhó, nhìn quanh kiên nhẫn một lần nữa gọi tên:

“Tiêu Thần.”

Cũng như lần trước, không một người bước lên. Lần này toàn trường tràn đầy tiếng cười kinh bỉ cho cái người có tên là Tiêu Thần.


“Haha, tên phế vật đó chắc đi trốn rồi...”

“Haha, đúng là nổi nhục mà...”

Những tiếng cười kinh bỉ vang lên, khinh thường người tên Tiêu Thần ấy.

Ở Tiêu gia có truyền về vị thiếu gia, từ thiên tài trở thành phế vật, rồi từ phế vật trở thành thiên tài.

Thì cũng có một truyền kì về vị thiếu gia phế vật, đến nổi dù là nhất đoạn cũng chưa đạt được, suốt ngày chỉ ở ngoại viên ở sau Tiêu gia, và không bao giờ ra kiểm trắc. Tam thiếu gia Tiêu Thần.

Khắp toàn trường đều là tiếng cười khinh bỉ Tiêu Thần. Tiêu Viêm nắm chặt nắm đấm lại, khuôn mặt có mấy phần hơn đen.

Nếu không có chuyện đó, thì ca của hắn cũng sẽ không như thế này...

Đang muốn đấm cho mỗi người một phát, thì bỗng nhiên có ai đó nắm chặt tay mình. Tiêu Viêm quay đầu lại, người nắm tay hắn không ai khác chính là Tiêu Huân Nhi. Chỉ thấy nàng lắc lắc đầu ý bảo thôi, Tiêu Viêm cũng từ từ bình tâm trở lại.

Mặc nhiều lời thảo luận về Tiêu Thần, cả hai quay bước đi ra ngoài. Hướng về ngoại viên khu rừng phía sau Tiêu gia.

.........

Nằm ở phía sau Tiêu gia là một khu rừng nhỏ, nơi đây chỉ khi được gia chủ cho phép mới có thể vào.

Ở trong khu rừng một nơi trống trải, một chiếc bàn dài và vài cái ghế. Trên bàn đầy đủ các loại đồ ăn, ở kế bên là một khu nấu nướng.

Có ba người đang ngôi nơi đó, một người trung niên tuổi ngoài 40 mươi, râu ria ở cằm cùng khuôn mặt của người từng trải.

Kế bên người trung niên là một mỹ phụ tầm ba mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng kĩ lưỡng nên nhìn mỹ phụ vẫn còn rất trẻ tầm hơn hai mươi.

Người còn lại là một thanh thiếu niên tuổi chừng mười bảy, khuôn mặt lãng tử soái ca cùng sự dịu dàng, đặc biết hơn chính là đôi huyết đồng cùng mái tóc dài xõa xuống màu trắng như tuyết.

Ba người không ai khác chính là, gia chủ Tiêu Gia Tiêu Chiến và vợ của mình Diệp Vân, người còn lại không ai khác chính là Tiêu Thần.

Tiêu Thần bưng một dĩa thức ăn đem lại bàn, kéo ghế ngồi xuống lắc lắc đầu nhìn hai người đang tình tứ mà nói.

“Hai người cần tình tứ vậy không?”

Nghe thấy Tiêu Thần cằn nhằn mình, Tiêu Chiến đang ôm vợ trong lòng mà quay qua Tiêu Thần quát.


“Hừ hừ, nhóc con ra chỗ khác chơi.”

Đang quát lấy Tiêu Thần vì phá hỏng chuyện tốt của mình, bỗng ông cảm thấy từ eo truyền đến một cảm giác đau đớn. Quay xuống thì tiếp đối Tiêu Chiến là một ánh mắt sắc bén đến từ Diệp Vân.

“Dám quát nhi tử của tôi, ông gan lắm.”

Diệp Vân cười như không cười nhìn Tiêu Chiến, làm ông hoảng sợ mà xoay qua dùng ánh mắt đáng thương mà cầu xin Tiêu Thần.

Nhưng đáp lại Tiêu Chiến là vẻ mặt như xem kịch, vừa ăn vừa coi của Tiêu Thần, khiến ông càng uất hận. Bất lực, Tiêu Chiến cười hề hề nhìn vợ mình.

“V... Vợ, có có gì từ từ nói.”

“Ui da... Đau... đau.”

Tiếp đón Tiêu Chiến là một phát cửu âm chân kinh vào tai hắn, khiến Tiêu Chiến là ôi ối.

Mặc cho Tiêu Chiến là như thế nào, cầu xin như thế nào. Diệp Vân vẫn không bỏ tay ra khỏi tai ông, mà càng giận dữ dùng lực kéo thêm khiến Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Ở bên nhìn hai người , Tiêu Thần lắc đầu cười.

Từ sau đợt mẫu thân hắn thoát khỏi quỷ môn quan, thì phụ thân như con đỉa bám chặc không rời nửa bước. Dù là đi đâu cũng có đôi, hết cách rồi ai bảo phụ thân hắn cũng là một con hàng mặt dày chứ. Dù bao lần ngủ ngoài đường nhưng vẫn bám không rời mẫu thân.

Bỗng từ xa, hai bóng hình từ từ xuất hiện. Tiêu Thần vừa ăn vừa nhìn hai bóng hình, nói lớn:

"Hai đứa cũng nhanh lại ăn đi."

Hai bóng hình từ từ hiện rõ ràng, đó không ai khác chính là Tiêu Viêm vừa Huân Nhi, đang nắm nay tình tứ đi lại mọi người.






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242: 242


Con quái vật từ từ tiến lại Long, nó cười rồi nhìn Long cười bằng ánh mắt khinh thường cùng hàm răng sắc nhọn đầy gớm gết. Bỗng từ xa, một tiếng hô lớn vang lên và kèm theo đó là một luồng sáng bay thẳng tới con quái vật.

"Địa Giai Linh Kỹ: Nhất Hỏa Phần Thiên."

Một luồng sáng bắn mạnh vào con quái vật, cùng lúc đó dưới chân con quái vật xuất hiện một lồng bẫy màu đen.

"U Ám Địa Ngục."

Con quái vật lấy tay xoa mặt, nó nhíu mày nhìn 2 người đã tấn công nó là Mộng Uyển và siêu nhân vàng. Bỗng nó nhíu mày lại nhìn qua một phía bên thì tiếp đó nó là hai bóng hình đang lao tới.

Hai bóng hình đóa chính là siêu nhân đỏ và siêu nhân xanh. Lúc này tay siêu nhân đỏ được bao bộc bởi một găng tay màu đỏ có những đương chảy linh lực màu xanh. Còn siêu nahan xanh tay cầm một chiếc khiêm công nghệ cực lớn.

“Địa Giai Linh Kỹ: Liệt Hỏa Quyền.”

“Địa Giai Linh Kỹ: Thú Tượng Thạch Gíap.”

Siêu nhân xanh, đập mạnh khiên xuống đất tạo ra một vết nứt thẳng tới con quái vật. Ở sau siêu nhân xanh xuất hiên một hình ảnh huyễn tượng khổng lồ. Huyễn tượng rú lên một tiếng rồi lao thẳng vao con quái vật.

Siêu nhân đỏ cũng không kém cạnh, cả hai tay bỗng chốc hóa thành màu đỏ rực lửa. Cả thân thể bỗng chốc bao bộc bởi một ngọn lửa, hắn lao thẳng vao con quái vật.

-Ùynh uỳnh.

Khi cả ba giao chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, siêu nhân xanh cùng siêu nhân đỏ bị đẩy ra ngoài cùng lúc đó là con quái vật bị đẩy lên không.


“Chính là lúc này, Tuyệt Diệt.”

Chớp lấy thời cơ Long quăng bỏ cây kiếm gãy để hai tay ra sau, từ trong không gian nhẫn lấy ra 2 thanh katana tứ giai. Long khụy gối bật mạnh lên không chung lao vào con quái vật.

Sử dụng những đường kiếm được cường hóa bởi phong nguyên tố, Long liên tục chém mạnh vào con quái vật.

-Keng keng.

-Bing..... Ùynh.

Vụ nổ xảy ra từ trên không, Long cũng bị bắn bay ra.

“Hự.”

Ngồi trên đất nhổ ra một máu, Long nhìn hai tay mình. Hai tay toàn máu đỏ, và có thể nhìn ra được rằng tay Long đang run. Long liếc nhìn về hai thanh katana thì nó chỉ còn cái cán mà thôi.

Hoảng sợ nhìn về phía khói bụi kia, Long chăm chú nhìn vào đó. Lúc chạm mặt với con quái vật, hắn đã thấy nó cười một nụ cười coi thường. Hắn chắc chắn là mình không thể nào hoa mắt được, nó đã cười.

“Mệt vãi ra.” Vất đôi găng tay sang một bên, siêu nhân đỏ nằm dài trên đất mà than thở. Tự nhiên ở đâu xuất hiện con quái thai này còn đánh hắn không cháy phát lào.

-Hừ.

Một tiếng hừ lạnh phát ra làm cả bọn đứng tim, hoảng sợ cùng khó tin nhìn về cùng một phía.

Từ khói bụi hiện ra là thân ảnh khổng lồ của con quái vật, nó nhìn họ rồi cười một cái cười khinh bỉ.

Tất cả mở to mắt mà nhìn lấy con quái vật, sau đòn tấn công đó họ không nhìn thấy được một vết thương hay vết xước nào đó trên người nó.

“Cái đell gì....”

Long chửi thề một câu, nhưng chưa kịp nói xong thì con quái vạt đã dậm chân, tạo ra một làn sóng đánh Long té về phía sau.

Chưa kịp định thần, con quái vật sử dụng sức mình bật lên cao.

“Cẩn thận....”

Siêu nhân xanh hét lên, cả bọn nhanh chóng vào tư thế phòng thủ. Cùng lúc, con quái vật lao xuống đất với vạn tốc cực nhanh.

“Mẹ kiếp!!!!”

-BÙM!!!!!!!

Một vụ nổ lớn vang lên, khói bụi từ từ tan dần. Lộ ra một vùng đất bị xới xáo lên, trên đất lộ ra năm thân ảnh toàn máu đang nằm không chút động đậy.

“Ư...”


Một tiếng ư nhẹ, đó là Long chỉ có điều lúc này nhìn Long rất thảm. Máu me toàn thân, tay phải đã mất hai, chân biến dạng, trước ngực là một lỗ thủng lớn có thể nhìn thấy xương trắng lòi ra ngoài.

Long từ từ mở mắt nhưng chỉ được mắt bên phải, hắn cảm thấy đau đớn toàn thân.

Lờ mờ nhìn hình ảnh khổng lồ trước mặt, hắn cảm thấy mình quá nhỏ bé, hắn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy mệt mỏi, muốn một giấc ngủ dù biết rằng nếu ngủ thì hắn sẽ chết.

Con quái vật nhìn năm cái xác ở dưới đất, nó đến trước mặt Long. Nó nhìn một cách khinh thường từ từ đưa chân lên cao như để kết thúc, nó đã chán khi chơi với mấy con kiến này rồi.

Long lờ mờ nhìn bàn chân khổng lồ sắp đè lấy mình, hắn muốn tránh ra nhưng thân thể lại không như ý muốn của hắn.

Mỉm cười tự giễu mình, Long cảm thấy mình như con kiến, hắn thua hoàn toàn.

[Năng lượng mạnh mẽ. Khẩn cấp: Yêu cầu kích hoạt.]

Một tiếng vang lên trong đầu Lòng, nhưng Long không nghe thấy. Cú dán đó đã làm linh hồn lẫn thân thể của hắn điều ở mức dầu cạn.

[Năng lượng mạnh mẽ. Khẩn cấp: Yêu cầu kích hoạt.]

[Năng lượng mạnh mẽ. Khẩn cấp: Yêu cầu kích hoạt.]

[Năng lượng mạnh mẽ. Khẩn cấp: Yêu cầu kích hoạt.]

.......

[Ký chủ đang trong trạng thái chết giả. Hệ thống tự động kích hoạt.]

[Kích Hoạt: Chức năng Khẩn Cấp.]

[Yêu cầu năng lượng]

[Tự động quy đổi]

[Thiêu đốt tài sản, Kích Hoạt: Dịch Chuyển.]

Bỗng một luồng sáng tỏa ra từ Long, nhanh như chớp Long biến mất trong không khí.

-Uỳnh

Bàn chân con quái vật đã hạ xuống, nó nhíu mày lấy chân ra. Ở nơi đó trống không, nó nhanh chóng xoay qua bốn cái xác còn lại nhưng hiện diện trước mặt chỉ là bốn vũng máu.

Nó tức giận đánh mạnh vào đất, tạo ra một luồng gió quét sạch toàn bộ nơi đó. Nhưng vãn như cũ không thấy bóng dáng của năm người đâu, nó tức giận gào lên.

“ahahahahahaah.”

................

Long từ từ mở mắt, hắn lờ mờ thấy một ánh đỏ. Bỗng Long bật dậy mạnh nhìn lấy thân thể mình.


Thấy thân thể không bị gì, Long quái lạ? Hắn rõ ràng là than thể mình gần như tan nát.

Không nghĩ tới điều này nữa, Long nhìn quanh nhằm tìm kiếm thân ảnh cả mọi người cùng con quái vật. Nhưng không thấy gì cả, hắn đứng dậy chạy về phía trước. Long chạy rất lâu nhưng không có gì ngoài một mãnh đất màu đỏ.

Lúc này Long mới để ý xung quanh. Nơi đây là một mảnh đất màu đỏ khắp nơi chỉ toàn đất nói đúng hơn nó cũng không phải là đất.

Ngước nhìn lên trời Long kinh hoảng, trươc mắt hắn là vũ trụ một màu đen huyền bao la những ngôi sao chớp sáng.

“Onii chan/ Chủ nhân.”

Tiếng nói đầy quen thuộc vang lên, Long quay người lại đó là hai bóng hình không ai khác là Ren và Rin. Chỉ có điều là cả hai tuy vẫn như cũ, nhưng hình dạng chỉ bằng lòng bàn tay và có một đôi cánh trên lưng.

“Ren, Rin hai em sao ở đây? Còn đây là nơi nào?”

Long bất ngờ khi thấy Ren và Rin ở đây, không phải cả hai đã đi ngủ đông (bảo trì) rồi sao.

“Onii chan chuyện này thì em không biết, còn nơi đây được gọi là khai thế, hay còn gọi là hỗn mang hủy diệt.” Ren bay lại gần Long, cô giải thích.

“Chủ nhân, thật sự bọn em ngủ gần một tháng mới có thể tỉnh lại. Nhưng trong lúc chủ nhân gặp nguy hiểm về tính mạng thì hệ thống tự động kích hoạt.”

Rin theo sau giải thích, việc này điều do hệ thống làm chứ cả hai chị em cô điều không biết gì về điều này. Nếu hệ thống là một game play, thì cô và chị mình chỉ là những NPC mà thôi.

“Hệ thống?”

Long thắc mắc, hệ thống tự động là lân đầu tiên hắn thấy. Ngay cả Ren và Rin điều không biết điều này thì hắn bắt đầu nghi ngờ hệ thống.

“Dẹp chuyện đó qua bên đi, Ren em nói nơi đây là hỗn mang?”

Bỏ qua chuyện hệ thống, vì hắn biết chắc giờ mình không đủ quyền hạn để biết. Bởi có một lần hắn thử hỏi Ren hệ thống từ đâu, nhưng khi Ren chuẩn bị nói thì đột nhiên quên đi câu hỏi mà Long hỏi, Rin cũng tương tự vậy.

Nghe Long hỏi Ren trả lời.

“Nơi đây là gọi là Khai Thế, cũng chính là nơi bắt nguồn của Hỗn Mang và Trật Tự. Nơi khai sinh ra hai thái cực đối ngược, một bên là hủy diệt còn bên còn lại là hòa bình....”






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243: 243


Nghe Long hỏi Ren trả lời.

“Nơi đây là gọi là Khai Thế, cũng chính là nơi bắt nguồn của Hỗn Mang và Trật Tự. Nơi khai sinh ra hai thái cực đối ngược, một bên là hủy diệt còn bên còn lại là hòa bình.”

“Thông tin: Chủ nhân, đây là nơi nhận truyền thừa và cũng là thử thách của người. Việc còn lại phụ thuộc vào người.”

Tiếp lời Rin nói, Ren lên tiếng.

“Còn một điều nữa Oniichan, nơi đây chính là điểm xuất phát của Thần Ma.”

Nói xong, cả hai không đợi Long lên tiếng liền tiến vào một lỗ hổng và biến mất. Bỏ lại Long đang thắc mắc cùng tò mò.

Bỗng, Long kinh hoảng khi mình đang tự bay lên. Hắn chống cự nhưng vẫn như cũ, thân thể vẫn bay lên.

Phía trước Long bỗng xuất hiện một vòng xoáy trắng. Từ từ phân ra hai mảng, một bên toàn màu đỏ cùng đen, một bên là một màu trắng xóa. Một khí thế bộc phát ra, khí thế rất mạnh mẽ đến nổi Long xém tý đã chết bởi khí thế đó, nếu không nhờ màn bảo vệ của hệ thống.

“Ngày gì vậy trời!”

Long nhăn mặt, tuy biết đây là của hệ thống nên sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng cái khí mà nó bộc phát ra khiến hắn thấy mình nhỏ bé. So sánh với con quái vật trước thì không là gì với cái khí thế này.

“Đcm, số đen...”


Đi kiếm vợ chưa gì đã bị đập thừa sống thiếu chết, đã vậy còn ăn cái gì thử thách tuy không chết nhưng hắn cảm thấy hơi bất an rồi.

Bỗng, từ hư vô xuất hiện hai thực thể không lồ. Long bỗng cảm thấy huyết mạch trong người sôi trào, hắn bỗng cảm thấy hao hứng nhưng kinh sợ nhìn lấy nhìn để hai thực thể đó.

Hai thực thể từ từ thoát ra khỏi hư không, lộ ra hình dáng của một con rồng phương Tây, với hai chân to cùng đôi ngủ chảo, phía sau là một cái đuôi dài cùng những ngạnh gai, sau lưng là chiếc cánh khổng lồ, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt màu sáng cùng toàn thân màu đen. Đối diện cũng là một con rồng, tuy vậy toàn thân nó màu trắng cùng đôi mắt màu đen.

Hai con rồng như hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn, một bên màu đen một bên mau trắng.

-Grừ

-Grừ

“GRÀOOOO.” x2

Cả hai con rồng gào lên rồi lao vào nhao cắn xé, các sóng năng lượng phát ra phá hủy gần như tất cả những ngôi sao quanh bọn chúng.

Cắn xé chán chê bọn chúng đẩy nhau ra, con rồng đen.... Hắc Long gừ một tiếng, nó mở họng cực lớn, từ miệng tích tụ ra một quả cầu cực lớn. Như Hắc Long, Bạch Long cũng làm tương tự tích tụ một quả cầu lớn ở miệng.

Khi quả cầu đã to gần bằng kích thước của nó, cả hai con rồng cùng lúc bắn quả cầu về phía đối phương.

-Uỳnh Uỳnh Uỳnh

Một vụ nổ cực kì lớn xảy ra, cuốn trôi tất cả chỉ còn lại một mảng hư vô tồn tại.

Khói bụi của vụ nổ từ từ tan biến, lộ ra hình ảnh của hai con rồng tuy vậy thân thể nó chằng chịt vết thương.

Trước sự ngỡ ngàn của Long, các vết thương quanh mình của hai con rồng từ từ hồi phục rất nhanh chóng. Chưa đầy một phút, tất cả vết thương bất kể nặng nhẹ đều biến mắt như chưa từng có. Vết thương biến mất, hai con rồng gào lên rồi lại lao vào nhau ăn miếng trả miếng không ai chịu thua ai.

Thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu nhưng hai con rồng vẫn hăng say đánh nhau, mặc kệ thời gian bao lâu.

Đang trong lĩnh vực của trận chiến Long bỗng bị bất ra, từ trên miệng chảy ra một tia máu.

“Kinh thật.”

Hắn xém tí là bị cuốn vào mình vực của hai con quái vật này rồi, không nguy hiểm về tính mạng nhưng rất dễ làm linh hồn bị tổn thương.

Bỗng một đóm sáng xảy ra rồi biến mất nhanh, thân thể hai con rồng từ từ tan biến. Bọn nó không đánh nữa mà thay vào đó là lấy nhả ra một viên ngọc, một viên màu trắng một viên màu đen.

Chúng nhìn hai viên ngọc đang trôi giữa hư vô, rồi cả hai tan biến. Hư vô lằn nữa chìm vào yên tĩnh.

Thời gin lại trôi qua nữa, ngay cả Long cũng không biết bao lâu. Vũ trụ bắt đầu nổi sóng, nó một lần nữa trở thành một mảng màu đen cùng trắng xóa.

Hai viên ngọc bỗng xuất hiện vết nứt, một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vạn vật, ngay cả Long cũng phải nhắm mắt.


Ánh sáng biến mất, lộ ra hai bóng hình rất giống nhân loại. Một người là nữ, toàn thân mặc bộ giáp, hai vai là một đôi giá màu trắng cùng một tà như đôi cánh trắng, mái tóc ngắn màu trắng cùng đôi mắt trắng sáng. Trên tay là một thanh kiếm với hình thù kì lạ, than kiếm dài chừng 1m3, thân kiếm dài và to sắc bén ở hai bên, ở giữ là một vòng tròn, toàn thân kiếm phát sáng.

Đối diện với cô gái là một người.... Toàn thân màu đỏ kết hợp với đen. Mặc giáp thân cởi trần lộ ra cơ thể đầy những đường gân đỏ rực cùng cơ thể hoàn mỹ, cánh tay lộ ra những nhánh gai đầy sắc nhọn, bên vai trái mang một bộ giáp tay, khuôn mặt gầm gừ như quỷ dữ, đôi mắt như máu tỏa ra đầy sát khí cùng máu tóc dài đầy chết chóc chải ngược về sau, cùng trên tay là một cây kiếm như địa ngục, làm cho hắn vừa thấy đáng sợ nhưng lại cảm thấy như một kẻ thống trị tất cả.

(Thôi tốt nhất là lên gg xem ảnh đi.)

Cả hai nhìn nhau, không nói gì lao vào nhau kẻ chém người đánh. Những làn sóng năng lượng lần nữa trở dậy, hậu quả là những hành tinh gần đó đều bị phá hủy.

Chém mạnh một phát, cả hai tách ra cô gí thì đứng dưới một mảnh địa đang trôi, còn người còn lại thì đang bay trên hư vô.

{Lạc diệu sẽ ràng buộc cùng hòa hợp, cùng khiêu vũ nào Ác Quỷ.}

Cô gái lên tiếng nói, kì lạ là Long có thể nghe hiểu được.

Một ánh sáng phát ra từ thiên thần, bay ra là một chiến binh với đôi cánh trắng lao thẳng về phía ác quỷ.

Tưởng chừng sứa trúng ác quỷ thì hắn biến mất và xuất hiện sau chiến binh thiên thần.

-Bùm!

Thiên thần tách thành hi nữa và nổ. Ác Quỷ mỉm cười nhìn Thiên Thần nói bằng giọng đầy đáng sợ.

[Hừ, hòa hợp là lời dối trá để buộc người ta thần phục.]

Rồi Ác Quỷ rút thanh kiếm ra, tỏa ra một luồng hắc ám đầy mạnh mẽ. Thiên Thần cũng đứng dậy nhìn Ác Quỷ, thanh kiếm trong tay bỗng hóa lớn và tỏa ra một luồng sáng hòa nhã không kém cạnh.

[Một lưỡi kiếm, một mục đích.]

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau tạo nên những cơn chấn động khủng khiếp.

[Ngày sẽ tan biến trước màn đêm.]

Ác Quỷ đưa tay lên không trung, tức thì những con quái vật khổng lồ từ bóng đêm lao thẳng vào Thiên Thần. Thiên Thần cắm kiếm xuống đất tạo ra những hào quang quanh người, Thiên Thang nhanh nhẹn cằm lại kiếm xoay một vòng tròn, nhưng con quái vật đụng vào đều tan biến.

Cũng như bóng tối, ánh sáng cũng nắm giữ quyền lực của những thiên thần để xua tan đi màn đêm u tối đầy chết chóc. Kêu giọng những thiên thần tiêu diệt những ác ma đang ngày đêm xa đọa.

Cả hai lần nữa lao vào nhau mà chiến, như hai thái cực đối lập hoàn toàn. Vũ trụ lần nữa phải hứng chịu những hậu quả mà cả hia đã gây ra.

Hai thái cực đối lập, bóng tối và ánh sáng, ác quỷ và thiên thần, Hỗn Mang và Trật Tự, thứ quyết định cả vũ trụ.

.....


Một vết chém chém ngang ngực của Ác Quỷ, Ác Quỷ khụy xuống ôm lấy miệng vết thương, đứng ở sau lưng Ác Quỷ Thiên Thần lạnh lùng nói.

{Kết thúc rồi, ngươi đã thua.}

[Hahahaha, thắng lợi là gì?]

Nghe Thiên Thần nói, Ác Quỷ cười điên dại hỏi.

Đáp lại là sự im lặng của Thiên Thần, thắng lợi – thua cuộc là gì? Bỗng Thiên Thần mở to mắt hết cỡ, từ từ nhìn xuống bụng ở nơi đó đang bị xuyên qua bởi một thanh kiếm.

Thanh kiếm được rút ra, Thiên Thần ngã ngụy xuống, ôm lấy bụng nhìn Ác Quỷ.

{Ngươi đã thắng.}

Ác Quỷ đứng trước mặt Thiên Thân, sờ lấy khuôn mặt Thiên Thần.

[Thắng là gì? Ngoài kết thúc?]

{Hay...}

[Một sự khởi đầu mới.]

Thiên Thần khụy xuống, những ánh sáng quanh mình bắt đầu ảm đạm dần. Bóng tối lan rộng rồi từ từ bao phủ lấy Thiên Thần.

Nhìn Thiên Thần đang bị bóng tối nuốt chửng. Ác Quỷ quay mặt xuống nhìn lấy thanh kiếm bóng tối đang bị những tia sáng lan ra, cả cánh tay gần như sắp bị bao phủ bởi ánh sáng.

[Ngươi cũng đã thắng.]

Ác Quỷ vứt bỏ lấy thanh kiếm, lạnh lùng quay mặt đi, đi mà không biết đâu là điểm kết.

[Vũ trụ sẽ lần nữa nở sinh ra hai thái cực, trận chiến này...sẽ còn tiếp diễn.]






 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom