Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Giải Quyết Riêng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Giải Quyết Riêng

Giải Quyết Riêng
Tác giả: Điểm Đăng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Một lão già đồi bại bắt cóc một bé gái 4 tuổi, đưa đến đường nhỏ giữa đêm khuya, đẩy cô bé tông vào xe hơi để ăn vạ.

Cô bé bị xe tông 6 lần.

Một vụ án khiến người ta phải suy nghĩ về thiện ác của lòng người và sự công bằng của pháp luật.

Cảnh báo: Đây là truyện tag Hắc Ám không đi kèm Chữa Lành. Những bạn dễ bị ảnh hưởng tâm trạng hãy cân nhắc trước khi đọc.
 
Chương 1


Tôi là một cảnh sát mới vào nghề chưa được một năm, không quản ngày đêm giải quyết mấy vụ xích mích, ẩu đả.

Hôm kia, tôi vừa bắt quả tang một tên b.iến thái lấy cớ xếp hàng để lén chụp ảnh dưới váy của cô gái trước mặt.

Hôm qua, tôi lại chứng kiến một ông bố túm đứa con trai nghiện net của mình đến sở cảnh sát đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Có điều xem hài kịch đủ các kiểu mỗi ngày không phải lý do khiến tôi muốn trở thành một cảnh sát. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cảnh sát là người giải quyết những vụ án lớn và làm nên những điều vĩ đại. Chứ không phải trở thành một người giống như đội trưởng Vương, ngày nào cũng chỉ đi la cà cho đến hết giờ rồi tan ca.

Hôm nay, tôi và đội trưởng Vương ra ngoài, xử lý một vụ tài xế cố ý tăng giá, hành khách không chịu trả tiền dẫn đến đánh nhau bên đường.

Tôi muốn đưa bọn họ về đồn để lấy lời khai. Đội trưởng Vương liếc hai người họ một cái, bước tới nói với tôi: “Không gây cản trở giao thông, đánh nhau cũng không nghiêm trọng, phê bình cảnh cáo tí là được rồi.”

Nói xong liền thả họ đi.

Đây không phải lần đầu tiên đội trưởng Vương làm như vậy.

Anh luôn cho rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mấy vụ cỡ này cảnh cáo vài câu là được. Trường hợp này nếu dẫn về đồn, hai người họ đều phải bị tạm giam, lưu lại tiền án.

Tôi cảm thấy làm vậy không tốt lắm nhưng dù sao anh cũng là đội trưởng, đành nghe theo.

Trên đường trở về đồn, đội trưởng Vương ngồi ở ghế phụ, tôi cầm lái, liếc nhìn đồng hồ, nhẩm tính giờ này mà về đến nơi thì ngồi vài phút là hết giờ làm việc.

Tôi vừa lái xe đến đầu phố thì điện thoại của đội trưởng Vương đột nhiên reo lên. Anh nghe máy xong, vẻ mặt liền thay đổi, giọng điệu có chút bực bội bảo tôi: “Quay xe lại, đến cổng phía Nam của công viên giải trí thành phố.”

“Có cần bật còi hú không?”

“Hú với chả tru. Lẹ lên!”

Đây là một trong số ít những lần đội trưởng Vương nổi cáu, tôi biết lý do. Vì phải làm thêm giờ.

Khi chúng tôi đến công viên giải trí đã là 5 giờ 35 chiều.

Theo thông báo của trụ sở chính, người báo cảnh sát đang ở phòng giám sát công viên chờ chúng tôi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, thấy những đứa trẻ đang bị cha mẹ nài ép, lôi kéo rời đi, tôi dường như mơ hồ đoán được vụ việc lần này là gì.

Ở cổng công viên vui chơi, người báo án đang đứng chờ chúng tôi. Ông ta thấy chúng tôi mặc đồng phục cảnh sát, chạy tới: “Anh cảnh sát, là tôi báo án. Con gái tôi bị mất tích.”

Đội trưởng Vương hỏi: “Cho tôi hỏi tên họ của ông.”

“Tôi tên Ngô Chí Cường.”

“Ông Ngô, trước tiên hãy kiểm tra camera giám sát đã.”

Ngô Chí Cường gật như gà mổ thóc, dẫn chúng tôi đến phòng giám sát.

Trên đường, Ngô Chí Cường kể sơ lược tình hình cho chúng tôi biết.

“Tôi dẫn con gái đến công viên chơi, khoảng 5 giờ chuẩn bị đưa con bé về nhà. Đến chỗ cổng thì bóng bay của con bé bị vuột mất.”

“Con bé nói không có bóng bay thì không chịu về nhà, tôi đành đi mua cho nó một quả khác. Mới quay người đi một lát, con gái tôi đã không thấy tăm hơi.”

Đội trưởng Vương đặc biệt nghiêm túc với những vụ án liên quan đến trẻ em: “Cô bé mất tích vào khoảng mấy giờ?”

“Khoảng chừng 5 giờ 10.”

Đội trưởng Vương nhìn đồng hồ: “Đã gần nửa tiếng, chúng ta phải nhanh lên.”

Sau đó, đội trưởng Vương nói với tôi: “Hỏi ông Ngô ít thông tin về đứa bé.”

Tôi gật đầu, lấy giấy bút ra, vừa đi vừa ghi chép.

“Ông Ngô, con gái ông tên là gì?”

“Ngô Vũ Hủy.”

“Tuổi tác.”

“Bốn tuổi.”

“Có ảnh chụp toàn thân và chân dung của cô bé chứ?”

“Có, trong điện thoại của tôi.”

“Vậy phiền ông gửi cho tôi.”

Sau khi kết bạn và nhận được ảnh chụp, tôi cất điện thoại vào, tiếp tục hỏi: “Cô bé có biết địa chỉ nhà mình không?”

“Biết.”

“Tình cảm giữa ông và cô bé có tốt không?”

“Rất tốt. Sao anh lại hỏi chuyện này?”

“…” Tôi không dám nói.

Thật ra trong quy trình không hề có câu hỏi này, nhưng đội trưởng Vương nhất quyết bắt tôi phải hỏi.

Bởi vì nếu một đứa trẻ biết địa chỉ nhà mình, gia đình lại đầm ấm thì khi bị bắt cóc bán đi, sau này lớn lên sẽ nghĩ cách trở về bên người thân. Nhưng nếu quan hệ giữa đứa bé với cha mẹ không tốt thì lại là chuyện khác…

Hiện tại, đứa bé vừa mới mất tích, tôi đã hỏi vấn đề này, rõ ràng không để ý đến tâm trạng của người làm cha cho lắm. Thế nên tôi đành bảo: “Làm cho đúng quy trình mà thôi.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Khi đến phòng giám sát của công viên, Ngô Chí Cường kể với chúng tôi rằng nhân viên không cho ông xem theo dõi, nhất định phải đợi cảnh sát đến rồi mới cho xem. Đội trưởng Vương không nói gì mà chỉ yêu cầu nhân viên nhanh chóng mở video giám sát.

Trên màn hình, thời điểm 5 giờ 9 phút, Ngô Chí Cường và Ngô Vũ Hủy bước ra khỏi công viên.

Đến 5 giờ 10 phút, Ngô Chí Cường quay lưng lại mua bóng bay. Sau đó, một ông già xuất hiện trên màn hình, nhanh chóng bế Ngô Vũ Hủy đi.

Ngô Chí Cường thấy vậy, chỉ vào ông già trên màn hình: “Đồng chí cảnh sát, đó là tên bắt cóc! Mau bắt lấy lão ta!”

Tôi vội vàng trấn an Ngô Chí Cường: “Ông Ngô, trước tiên chúng ta phải xác định hướng mà nghi phạm rời đi đã.”

Ngô Chí Cường vẫn gấp gáp: “Đồng chí cảnh sát, đã nửa tiếng rồi, đủ cho lão mang con bé ra khỏi thành phố rồi.”

“Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm kiếm, xin hãy tin tưởng vào cảnh sát.”

Lúc này, Ngô Chí Cường mới kìm lại, không nói lời nào nữa.

Đội trưởng Vương chụp lại khuôn mặt của lão già từ video theo dõi, sau đó ném một cái USB cho nhân viên phòng giám sát: “Copy toàn bộ theo dõi của tuần qua vào đây.”

Nhân viên giám sát cũng rất khó xử, miễn cưỡng cầm lấy chiếc USB, hồi lâu không động đậy.

Thấy bọn họ không làm theo lời mình, đội trưởng Vương trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: “Chẳng lẽ các người có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài?”

Nhân viên giám sát vội lắc đầu.

Thế là đội trưởng Vương thúc giục: “Vậy thì lưu vào nhanh lên.”

“Vâng…”

Đội trưởng Vương gửi ảnh lão già kia cho đội cảnh sát kèm một tin nhắn thoại: “Kiểm tra giám sát Skynet gần cổng phía Nam công viên vui chơi, thời điểm 17 giờ 10 phút. Nghi phạm là ông già trong ảnh, dắt theo một bé gái bốn tuổi, mặc quần áo màu hồng. Nhanh chóng báo cáo lộ trình của ông ta cho tôi.”

Nói xong, đội trưởng Vương quay lại nhìn nhân viên phòng giám sát.

Nhân viên kia sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào đội trưởng Vương dù chỉ một lần.

Ngô Chí Cường thấy đội trưởng Vương không làm gì thêm nữa, bèn hỏi: “Anh cảnh sát, lão già kia có phải kẻ buôn người không?”

Đội trưởng Vương không vội kết luận, chỉ an ủi Ngô Chí Cường: “Tôi tiếp xúc với bọn buôn người đã 7, 8 năm. Chúng bắt cóc trẻ em đều sẽ chọn đầu đường cuối ngõ, những nơi ít camera theo dõi. Nơi này là trung tâm thành phố, camera dày đặc, nếu ông ta thật là kẻ buôn người thì cũng là tay mơ mới vào nghề không hơn không kém, sẽ sớm bắt được thôi.”

Ngô Chí Cường nghe vậy cũng an tâm ít nhiều. Còn nhân viên kia cũng đã hoàn thành sao chép dữ liệu.

Tôi nhận lấy USB, cùng đội trưởng Vương và Ngô Chí Cường trở về xe cảnh sát.

Báo cáo về hướng đi của lão già kia cũng vừa được gửi đến.

[17 giờ 15 phút, đối tượng bế Ngô Vũ Hủy xuất hiện tại trạm xe buýt. 17 giờ 16 phút, lên xe buýt số 242, không hề xuống xe giữa chừng.]

Tôi đọc tin nhắn của trụ sở, nói với đội trưởng Vương: “Đội trưởng, anh hỏi xem xe buýt 242 hiện đang ở đâu, em lái xe đuổi theo.”

Tôi vừa nói xong thì lại có tin nhắn gửi qua.

[Vừa xác nhận được đối tượng xuống xe ở nhà ga khu phố cũ, chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát bên kia, hai người mau tới đó đi.]

Đội trưởng Vương đọc tin xong liền bảo tôi: “Chạy qua khu phố cũ.”

Tôi gật đầu, cúi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 17 giờ 58 phút, lái xe tới đó phải mất ít nhất 20 phút.

20 phút… đủ cho lão già kia làm được rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến đây, tôi lo lắng hỏi đội trưởng Vương đang ngồi ở ghế phụ: “Đội trưởng, anh đoán thử tại sao lão già kia lại đưa đứa bé đến khu phố cũ? Có khi nào ở đó có xe chở bọn họ đi nơi khác không?”

Vừa dứt lời, tôi nhận thấy đội trưởng Vương sừng sộ trừng tôi, khiến tôi sợ tới mức ngậm chặt miệng lại.

Ngô Chí Cường ngồi ghế sau nghe tôi nói vậy, lập tức trở nên gấp gáp.

“Đồng chí cảnh sát! Van xin các anh! Nhất định phải tìm được con gái tôi. Vợ tôi khó sinh mà chết, chỉ để lại cho tôi một đứa con gái này thôi!”

Đội trưởng Vương tiếp tục an ủi Ngô Chí Cường: “Xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cô bé trở về.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Trong lúc chúng tôi còn đang trên đường đến thị trấn, các đồng chí nơi đây đã xác định được danh tính và nơi cư trú của nghi phạm.

Khi chúng tôi lái xe đến nơi, một nhân viên cảnh sát của thị trấn vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Nghi phạm là một người đàn ông 73 tuổi, tên Chu Điền Sinh, ở một mình, kiếm sống bằng nghề nhặt rác. Theo lời người dân trong trấn, dạo gần đây ông ta thường cảm thấy tim đau nhói, ai cũng nghĩ ông ta không sống được bao lâu nữa.”

“Chúng tôi đã đến nhà ông ta xem thử, phá cửa xông vào thì phát hiện bên trong không có ai, chỉ tìm thấy một ít phế liệu và áp phích rơi vãi đầy đất.”

Nghe đến đây, sắc mặt đội trưởng Vương tối sầm lại.

Ban đầu tôi không hiểu nhưng khi đến hiện trường, nhìn thấy đống áp phích khiêu dâm vương vãi khắp sàn nhà, tôi mới hiểu được nỗi lo lắng của đội trưởng Vương.

Đội trưởng Vương mắng to: “Mẹ nó! Cái thằng già không nên nết này! Khắp nhà toàn là ảnh phụ nữ! Lão này thèm gái thèm đến điên rồi! Vậy mà đi bắt một đứa nhỏ! Tất cả mọi người mở rộng điều tra! Đi ngay lập tức!”

Hiển nhiên Ngô Chí Cường không bình tĩnh nổi. Ông hỏi tôi: “Đồng chí cảnh sát, ý họ là sao? Con gái tôi không phải bị bọn buôn người bắt đi sao?”

“Rất có thể là không.”

Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày việc tên bắt cóc không phải dân buôn người lại là một tin tức xấu.

Ngô Chí Cường thấy lòng mình lạnh đi phân nửa.

“Không phải để đem bán, vậy lão ta bắt con gái tôi để làm gì…? Con bé mới 4 tuổi.”

Tôi nói không nên lời.

“Đồng chí cảnh sát! Van xin các anh! Làm ơn tìm ra con gái tôi trước khi lão súc sinh kia làm hại tới nó! Cầu xin các anh! Tôi lạy các anh!”

Tôi vội vàng đỡ Ngô Chí Cường dậy.

“Ông Ngô, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm! Toàn bộ lực lượng cảnh sát đều được điều động rồi! Mới mười mấy phút, Chu Điền Sinh chưa chạy xa được đâu. Lão còn mang theo một đứa bé, nhất định chỉ ở gần đây thôi.”

Đội trưởng Vương nghe tôi nói xong, sắc mặt càng tệ hơn.

Tôi bối rối nhìn anh.

Phải rồi. Nếu Chu Điền Sinh thật muốn làm loại chuyện đó, lão vốn dĩ không cần chạy đi xa, chỉ cần tìm một bụi cây là có thể gây án rồi.

Theo cách nói của tôi, Ngô Vũ Hủy rất có thể đã bị bức hại.

Chúng tôi chia lực lượng thành 3 nhóm, để lại 1 nhóm xem xét video giám sát ở sở cảnh sát thị trấn, 1 nhóm đông người phụ trách rà soát trên phạm vi rộng, 1 nhóm ít người hơn chịu trách nhiệm kiểm tra từng nhà, dò hỏi người dân xung quanh.

Tôi và Ngô Chí Cường thuộc nhóm đi kiểm tra từng nhà.

Cứ dò hỏi thêm một gia đình là chúng tôi lại biết thêm một ít thông tin về Chu Điền Sinh.

Sau vài vòng điều tra, chúng tôi gần như hiểu được tường tận về con người lão.

Năm Chu Điền Sinh 70 tuổi, vợ lão ta bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Những đứa con mà người vợ trước của lão sinh đều không giữ được dù chỉ một đứa. Cuối cùng, lão ta trở nên điên điên khùng khùng, có cả giấy xác nhận bệnh tâm thần, kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai.

Lão ta có trợ cấp dành cho người nghèo, còn có trợ cấp khuyết tật. Lão sống một mình, chi phí tiêu dùng cũng không cao, hẳn là không quá thiếu thốn tiền bạc. Bây giờ lão ta bắt cóc một bé gái, kết hợp với đống áp phích tìm thấy trong nhà lão, thật khó mà không nghĩ theo hướng kia.
 
Chương 2


Chúng tôi tiếp tục điều tra đến hơn 9 giờ tối. Mọi ngóc ngách trong thị trấn đều đã lục soát qua nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Chu Điền Sinh. Tôi có thể cảm nhận được Ngô Chí Cường đang dần suy sụp.

Ông ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, bụm mặt khóc.

“Lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm thấy. Có phải con gái tôi đã…”

Tôi cố gắng an ủi nhưng chỉ càng khiến ông bi quan hơn.

“Ông Ngô, xin hãy tin tưởng cảnh sát, sẽ sớm có kết quả thôi.”

“Kết quả gì? Kết quả là con gái bốn tuổi của tôi đã không còn trong sạch hay sao?!”

Tôi nghẹn lời, không tìm được lời nào để nói.

Cảnh sát vẫn chưa tìm được cô bé.

Đó là sự thật.

Tôi trầm mặc chưa được vài giây thì sở cảnh sát gửi tin nhắn đến.

[Mau đưa Ngô Chí Cường đến bệnh viện thành phố! Ngô Vũ Hủy đang ở đó.]

Lúc vừa đọc tin nhắn, tôi bị sốc trong giây lát, chờ đến khi bình tĩnh lại mới soạn tin nhắn trả lời.

[Chu Điền Sinh đạt được mục đích?!]

Bên kia đáp lại rất nhanh.

[Không có. Ngô Vũ Hủy bị xe tông. Đưa Ngô Chí Cường đến đây mau!]

Tôi đọc tin nhắn rồi nhìn về Ngô Chí Cường, nói: “Ông Ngô, con gái của ông đã được tìm thấy. Hiện cô bé đang ở bệnh viện.”

Tôi lái xe, Ngô Chí Cường ngồi ở ghế phụ.

Suốt chặng đường, ông cứ bồn chồn không yên, thỉnh thoảng cắn ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ mà lau nước mắt. Ánh đèn neon chiếu xuyên qua lớp kính xe, soi rõ những nếp nhăn hằn trên gương mặt ông.

Trước khi lên xe, ông đã gọi điện cho đội trưởng Vương.

Nội dung cuộc trò chuyện của họ như sau:

“Đội trưởng Vương, tại sao lại ở bệnh viện? Lão khốn kia thành công rồi sao?!”

“Không có. Ngô Vũ Hủy bị xe đụng, đang trong phòng cấp cứu.”

“Cấp cứu? Sao con gái tôi phải vào phòng cấp cứu? Không phải con bé bị Chu Điền Sinh bắt đi sao?”

“Tình hình rất phức tạp, cần phải điều tra thêm mới có thể đưa ra kết luận.”

“Chu Điền Sinh đâu?”

“Vẫn chưa sa lưới.”

“Vậy… có bắt được người tông con gái tôi không?”

“Tạm giữ được vài người, vẫn đang truy bắt những người còn lại.”

“Đang truy bắt những người còn lại… nghĩa là sao?”

“Ông Ngô, tổng cộng có 6 chiếc xe tông phải con gái ông. Tóm lại… tới rồi nói sau.”

Kể từ lúc đó, Ngô Chí Cường trở nên trầm tư, suốt chặng đường đều lâm vào hối hận.

Tôi cũng không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Vũ Hủy không phải bị Chu Điền Sinh bắt cóc sao? Tại sao lại bị 6 chiếc xe tông vào? Chu Điền Sinh bây giờ đang ở đâu?

Tôi không ngừng tự hỏi những vấn đề này mà lái xe đến bệnh viện thành phố.

Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Ngô Chí Cường đã vội mở cửa xe, chạy thẳng về phía phòng cấp cứu.

Tôi đỗ xe xong cũng chạy vào theo.

Khi tôi đuổi kịp đến phòng mổ thì thấy đội trưởng Vương cùng một cảnh sát giao thông đang kéo Ngô Chí Cường lại.

Trong góc tường là một người đàn ông đeo kính đang chảy máu mũi.

Ngô Chí Cường vẫn đang gào thét: “Đừng kéo tôi! Thả tôi ra! Có phải là mày không?! Là mày tông con gái tao phải không?!”

Đội trưởng Vương vừa kéo Ngô Chí Cường vừa nói lớn: “Không phải anh ta. Anh ta không có tông cô bé. Đó là giáo sư đại học, là người báo cảnh sát.”

Nghe được câu này, Ngô Chí Cường mới nhận ra mình đánh nhầm người nhưng ông chỉ đơn giản nói lời xin lỗi với người bị đánh rồi lại quay qua hỏi đội trưởng Vương.

“Vậy người tông con gái tôi đâu?”

“Đã xác định được đối tượng tình nghi, sẽ sớm đưa về đồn xử lý.”

Chu Điền Sinh nhìn sang cảnh sát giao thông.

“Con gái tôi không phải bị bắt cóc sao? Thế nào lại bị 6 chiếc xe đụng?”

Viên cảnh sát giao thông không dám nói, chỉ nhìn về phía đội trưởng Vương.

Thế là Ngô Chí Cường cũng nhìn về phía đội trưởng Vương.

Tôi cũng nhìn về phía đội trưởng Vương.

Đội trưởng Vương chịu áp lực nặng nề, hít sâu một hơi.

“Ông Ngô, chúng tôi vẫn đang điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Căn cứ vào tình hình hiện tại, chúng tôi tin rằng… Chu Điền Sinh đã khống chế con gái ông, đẩy cô bé va vào những chiếc ô tô chạy ngang qua, khiến cho con gái ông…”

Đội trưởng Vương nói đến đây thì dừng.

Lúc Ngô Chí Cường hiểu ra được thì cả người xụi lơ, ngã xuống đất.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Ngô Chí Cường là người nhà của bệnh nhân, cần phải ở lại bệnh viện, còn tôi đi cùng ông với tư cách cảnh sát.

Đội trưởng Vương cùng viên cảnh sát giao thông, và cả vị giáo sư đại học bị Ngô Chí Cường đánh gãy mũi quay về sở cảnh sát để điều tra.

Tôi và Ngô Chí Cường chờ đợi bên ngoài phòng mổ. Ông ngồi trên ghế, tôi tựa lưng vào bên cạnh ông. Sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi thức dậy thì 10 tiếng đã trôi qua.

Mười tiếng trước Ngô Chí Cường ngồi thế nào thì hiện tại, ông vẫn giữ y nguyên tư thế ấy.

Tôi đến căn-tin bệnh viện mua bữa sáng, mang về cho Ngô Chí Cường một phần. Sau khi ăn xong, lại chờ thêm ba tiếng nữa, đèn đỏ ngoài phòng mổ mới chuyển sang màu xanh.

Bác sĩ bước ra, hỏi Ngô Chí Cường: “Anh là ba của bệnh nhân phải không?”

Ngô Chí Cường gật đầu, bác sĩ nghiêm túc nói: “Cô bé tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, phải theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian. Trong vòng 2 ngày, nếu cô bé có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn. Nếu không tỉnh lại… sẽ phải trường kỳ kháng chiến.”

Ngô Chí Cường đứng trước mặt vị bác sĩ, cúi đầu khom lưng, trông thấp bé hơn bao giờ hết.

“Bác sĩ, ý của ông là…”

Vị bác sĩ thở dài: “Có khả năng sẽ trở thành người thực vật. Không chỉ vậy, dù có tỉnh lại đi nữa, bàn tay phải của cô bé bị bánh xe cán qua, dây thần kinh bị tổn thương rất nghiêm trọng, nhất định sẽ để lại di chứng. Tiểu não bị va chạm nhiều lần, cuống não cũng xuất hiện dấu hiệu bị tổn thương, khả năng cao sẽ bị liệt nửa người. Hầy, anh đi nộp viện phí trước đi.”

Dù sao tôi cũng không phải Ngô Chí Cường, không cách nào thấu hiểu được tâm trạng của ông lúc này, tất cả những gì tôi có thể nói là: “Bây giờ đã phẫu thuật xong, vậy ông cứ ở lại đây chăm sóc cô bé trước đi. Cảnh sát nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bé.”

Ngô Chí Cường không nói một lời, cúi đầu nhìn số tiền trên hóa đơn. Số tiền này với ông mà nói là một con số quá mức khổng lồ.

Đầu tiên, tôi về nhà tắm rửa, đổi một bộ đồng phục sạch sẽ rồi mới lái xe quay lại sở cảnh sát.

Vừa đậu xe xong thì một chiếc xe cảnh sát khác chạy vào bãi.

Sau đó, tôi nhìn thấy đội trưởng Vương bước xuống, theo sau là hai cảnh sát đang áp giải một người đàn ông.

Tôi bước lên hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, đây là…”

“Đây là chủ xe cuối cùng tông Ngô Vũ Hủy ngày hôm qua. Cậu về đúng lúc lắm. Vào lấy lời khai đi.”

Chúng tôi liên tục thẩm vấn và thu thập chứng cứ suốt một ngày, đến tận 8 giờ tối mới có thể xâu chuỗi được toàn bộ quá trình Ngô Vũ Hủy bị xe đụng.

Thành thật mà nói, tôi tức đến run người.

Ngay cả đội trưởng Vương cũng phải đập bàn trong quá trình lấy lời khai.

Những chủ xe tông người đó hiện đã được thả ra. Tôi nhìn mấy tờ biên bản đã ký tên đang đặt trên bàn, lo lắng hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, chừng nào chúng ta nói chuyện này cho Ngô Chí Cường biết?”

Đội trưởng Vương lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, vừa định châm lửa thì lại bỏ bật lửa xuống.

“Nói ngay bây giờ. Cậu đến bệnh viện một chuyến, đón ông ấy về đây.”

Tôi không từ chối.

Bệnh viện có y tá túc trực nên Ngô Chí Cường có thể yên tâm theo tôi về đồn.

Trên đường đi, ông không hỏi han một lời, chỉ ngồi nhìn những chiếc xe tới lui như nước, nhìn chằm chằm vào biển số xe của từng chiếc một.

Sau khi đến sở cảnh sát, đội trưởng Vương và Ngô Chí Cường ngồi đối diện nhau.

Tôi rót một ly nước ấm, đặt trước mặt ông: “Uống chút nước đi.”

Ngô Chí Cường thật sự chỉ uống một ngụm rồi đặt cốc giấy xuống, tiếp tục im lặng.

Tôi và đội trưởng Vương nhìn nhau thở dài.

“Ông Ngô, trải qua quá trình điều tra, vụ việc tối hôm qua đã được làm sáng tỏ.”

“Sau khi Chu Điền Sinh bắt cóc Ngô Vũ Hủy, lão không trở về nơi cư trú mà đến một con đường vắng.”

“Lão tìm một đoạn đường không có camera giám sát, đứng ở ven đường chờ đêm buông xuống.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



“Đoạn đường mà Chu Điền Sinh chọn rất ít xe cộ qua lại, lão khống chế Ngô Vũ Hủy, chờ khi có xe chạy qua thì đẩy cô bé ra ngoài. Lúc này, chiếc xe sẽ phanh gấp rồi tông vào Ngô Vũ Hủy. Chu Điền Sinh dùng cách này để ăn vạ chủ xe.”

“Vì đoạn đường này không có camera, chúng tôi chỉ đành thông qua giám sát trên những đoạn đường khác, xác định được 7 đối tượng tình nghi, rồi dựa vào camera hành trình trên xe của họ mới có thể xâu chuỗi được những gì đã xảy ra đêm hôm đó.”

“Ông xem đi.”

Nói xong, tôi quay màn hình về phía Ngô Chí Cường, ấn mở video hành trình của chiếc xe đầu tiên.

Chiếc xe đầu tiên.

Đang di chuyển bình thường trên đường.

Đèn pha đang soi đường.

Đoạn đường phía trước vốn dĩ không có bất cứ thứ gì.

Bỗng nhiên một bé gái vọt ra.

Chiếc xe phanh gấp, sau đó tông thẳng vào bé gái.

Bé gái bị văng xa cả mét.

Bé gái khóc lớn.

Chu Điền Sinh lập tức xuất hiện, bịt miệng cô bé lại, đi tìm chủ xe.

Lão biến mất khỏi phạm vi ghi hình.

Sau đó, giọng lão vang lên.

“Cháu gái của tao!”

“Con bé không sao chứ?”

“Không sao thế nào được?! Văng xa như vậy mà!”

“Chuyện này… Bác, hay cháu đền bác ít tiền được không?”

“Bây giờ mày có bao nhiêu tiền?”

“Bác à, giờ trên người cháu chỉ có hai ngàn tiền mặt, hay bác cứ nhận tạm nhé?”

“Hai ngàn thì hai ngàn.”

“Vậy… Bác, có cần cháu chở hai người đến bệnh viện không?”

“Tới bệnh viện làm cái gì?! Thôi bỏ đi, lãng phí tiền bạc.”

“Vậy bác… Cháu đi nhé?”

“Đi đi, đi đi!”

Chiếc xe thứ hai.

Cũng đang di chuyển bình thường.

Cô bé bị đẩy ra.

Chiếc xe thắng gấp, rẽ phải.

Cô bé bị quẹt ngã nhào, tiếng thét cô bé vang lên.

Chu Điền Sinh lại xuất hiện, khống chế cô bé, rồi đi tìm chủ xe.

Ngoài phạm vi màn hình truyền đến tiếng trò chuyện.

“Con bé không sao chứ?”

“Không sao thế nào được?! Mày cán nát tay cháu gái tao rồi!”

“Vậy… Chú, tôi có chuyện gấp phải đi, giải quyết riêng được không?”

“Được! Giải quyết bằng bao nhiêu tiền đây?”

“Ở đây tôi có sẵn mười ngàn tệ, trong thẻ cũng còn ít tiền, chú xem…”

“Tao già cả rồi, không biết xài thẻ ngân hàng. Chú mày đưa hết tiền mặt đây là được.”

“Dạ dạ dạ. Mười ngàn tiền mặt đây. Còn có chiếc đồng hồ này, giá cũng mấy ngàn đó. Chú cầm giúp tôi nhé. Chú xem xem tôi đi được chưa. Tôi thật sự có việc gấp.”

“Được rồi, đi đi.”

Sau đó đến chiếc xe thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu.

Chu Điền Sinh đều dùng một thủ đoạn y hệt nhau đe dọa chủ xe.

Không có ngoại lệ, cả sáu người chủ xe này đều chấp nhận lời tống tiền đòi “giải quyết riêng” của Chu Điền Sinh.

Bé gái bị sáu chiếc xe tông phải, đã sớm máu me đầy người, tiếng khóc trở nên yếu ớt, chỉ có thể thút thít mà nức nở.

Xem lại cảnh tượng này lần nữa vẫn khiến tôi đau lòng đến cực điểm như lúc mới thấy lần đầu.

Lúc đó, đứa trẻ này đã phải tuyệt vọng đến cỡ nào, suy sụp đến cỡ nào.

Bé bị một lão già bẩn thỉu bắt đi, khống chế trốn ở ven đường.

Lão già khóa chặt tay bé, bịt miệng bé, chờ đến tận khi trời tối sẫm.

Đợi đến khi có xe chạy ngang qua, lão già liền ném bé ra ngoài.

Thậm chí để chắc chắn lừa được tiền, lão còn đợi xe đến rất gần rồi mới ném.

Làm vậy sẽ đảm bảo bé nhất định bị xe đụng trúng.

Mỗi lần bị xe tông, bé đều cố gắng cầu cứu chủ xe nhưng ngay lập tức bị bịt miệng lại.

Có lẽ bé đã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đám chủ xe, hi vọng những cô dì chú bác đó sẽ tốt bụng cứu vớt bé.

Nhưng thứ duy nhất bé nhận được là sự ích kỷ, mong muốn nhanh chóng giải quyết riêng để lãng tránh trách nhiệm…

Thời điểm chiếc xe thứ sáu tông vào người…

Bé đã không còn khóc được nữa.

Có lẽ vì đã quá suy yếu.

Cũng có lẽ là vì…

Không còn hy vọng nữa.
 
Chương 3


Sáu lần tống tiền, gộp chung vào với nhau chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ. Sáu đoạn phim ghi hình khiến người xem phải ngạt thở.

Trên màn hình nho nhỏ kia, lặp đi lặp lại cảnh tượng bé gái bị xe va đập, sau đó bị bắt lại. Cuộc trò chuyện của Chu Điền Sinh và chủ xe bên ngoài màn hình như vô số ruồi nhặng vo ve xung quanh.

Cô bé mới bốn tuổi.

Bị xe tông đến máu thịt be bét.

Chu Điền Sinh không hề có ý định dừng lại. Lão lần nữa không chế cô bé, ngồi chờ ở ven đường.

Tôi thật không thể hiểu được, tại sao trên đời lại tồn tại một tên ác quỷ như lão.

Cái ác của nhân loại thật sự không có giới hạn sao?

Lão đang dùng tính mạng của một bé gái mới bốn tuổi để đổi lấy tiền!

Không lâu sau.

Chiếc xe thứ bảy xuất hiện.

Chu Điền Sinh dùng chiêu trò cũ, chớp đúng thời cơ đẩy cô bé ra ngoài.

Lần này, chiếc xe không đụng phải cô bé.

Bé đã yếu ớt đến mức vừa bị đẩy ra đã lập tức ngã gục.

Chiếc xe lần này là một chiếc SUV. Gầm xe rất cao, không đè trúng cô bé.

Xe vừa phanh lại, Chu Điền Sinh đã vọt đến chỗ chiếc xe.

Lão thậm chí chẳng thèm bận tâm đến bé gái.

Bởi vì bé đã nói không nên lời nữa.

Chu Điền Sinh gõ kính xe: “Mày tông cháu gái tao rồi! Giải quyết chung hay riêng đây?”

“Để tôi gọi cấp cứu trước đã. Đến bệnh viện rồi nói.”

“Gọi cái gì mà gọi! Giải quyết riêng đi! Mày đưa tiền cho tao, chuyện này coi như bỏ qua.”

“Con bé ra nông nỗi này rồi, vẫn phải đưa đến bệnh viện trước đã.”

“Mày gọi điện thoại làm gì?! Không được gọi! Cúp mày cho tao!”

“Ông làm gì vậy? Buông ra! Đừng có giật điện thoại của tôi!”

“Được được được. Mày muốn gọi chứ gì? Mày gọi đi! Tao không rảnh hầu mày!”

“Ông làm gì đó? Buông con bé xuống! Dừng lại!”



Cảnh cuối cùng là Trịnh Minh xuất hiện trước màn hình, bế bé gái lên, ngoài miệng còn lầm bầm: “Vậy mà bỏ cháu gái chạy mất. Mẹ kiếp!”

Ông ấy không bắt được Chu Điền Sinh nhưng đã cứu được bé gái.

Toàn bộ bảy đoạn video hành trình, đến đây là kết thúc. Tổng cộng chỉ dài nửa tiếng.



Video đã phát xong, Ngô Chí Cường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lần đầu tiên, tôi biết được mắt của con người cũng có thể đỏ như máu.

Hiện giờ, ông đang vô cùng rối loạn, hai tay đặt trên bàn, ngón tay nửa cong, có thể thấy được ông đang dùng sức nhưng không biết nên siết thành nắm đấm hay cào xuống mặt bàn.

Đội trưởng Vương đưa cho Ngô Chí Cường một điếu thuốc.

Ngô Chí Cường nhận lấy.

Tôi nhìn đội trưởng Vương, muốn dùng ánh mắt nhắc nhở anh không được hút thuốc trong sở cảnh sát.

Đội trưởng Vương không thèm để ý đến tôi, bước lên giúp Ngô Chí Cường châm thuốc.

Ông rít một hơi thật sâu, thổi ra một đoàn khói rồi hỏi đội trưởng Vương: “Bắt được Chu Điền Sinh chưa?”

Đội trưởng Vương lắc đầu: “Đã phát lệnh truy nã.”

“Vậy còn sáu chủ xe đã tông con gái tôi thì sao?”

“Đều được thả ra.”

“Sao anh lại thả bọn họ ra?!”

“Ông Ngô, thật xin lỗi, nhưng xét theo góc độ pháp lý, họ không chịu trách nhiệm hình sự.”

Ngô Chí Cường quay lại trừng mắt nhìn đội trưởng Vương, anh lại không nhìn thẳng vào ổng.

Ngô Chí Cường liền quay qua nhìn tôi, dường như hy vọng tôi có thể cho ông một câu trả lời khác.

Nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu.

“Những gì đội trưởng nói là sự thật. Mấy vụ va chạm đó là Chu Điền Sinh cố ý dàn dựng tai nạn giao thông. Toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Chu Điền Sinh. Những chủ xe đó không cố ý đụng người, với lại họ đều đã phanh gấp. Camera hành trình có ghi lại rõ ràng. Dù có xử phạt đi nữa thì cũng chỉ có thể bảo đội cảnh sát giao thông phạt cảnh cáo và phạt ít tiền mà thôi.”

Ngô Chí Cường cau mày.

“Bọn họ không mua bảo hiểm à? Tại sao không theo quy trình bảo hiểm?”

“Có hai người sợ đi tù do nhận thức pháp luật còn yếu. Một người sợ quy trình xử lý quá phức tạp. Một người thật sự có việc gấp. Hai người còn lại không có bảo hiểm.”

“Cho nên bọn họ có quyền giải quyết riêng sao?”

“Theo nguyên tắc thì không thể. Hành vi này là phạm pháp nhưng không tính là phạm tội. Dù có phạt bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ phạt ít tiền, nặng nhất là tạm giam nhưng sẽ không bị kết án.”

“Pháp luật quy định như vậy sao?”

Tôi gật đầu.

Ngô Chí Cường nghiến răng.

“Trời ơi! Cái luật pháp chó má gì vậy?!”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Tôi và đội trưởng Vương không thể cho ông đáp án nào tốt hơn.

Vì đó là sự thật.

Người dân khi đụng phải xe, cùng lắm là tranh chấp tiền bạc, họ sẽ vô cùng vui lòng làm theo quy trình bảo hiểm, cũng sẵn lòng gọi cảnh sát giao thông đến chủ trì công lý.

Nhưng một khi bọn họ đụng phải người thì sẽ hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ tuyệt đối không muốn đụng đến bảo hiểm, cũng kịch liệt phản đối báo cảnh sát. Họ chỉ ước gì không ai biết đến chuyện này.

Nguyên nhân bắt nguồn từ tâm lý sợ hãi phải ngồi tù của những người gây tai nạn.

Hay phân tích sâu hơn… là từ nỗi sợ gây ra bởi sự thiếu hiểu biết của họ.

Thực chất đó chẳng phải chuyện gì to tát. Lái xe đụng trúng người, báo cảnh sát xong vẫn có thể sử dụng bảo hiểm và phân định trách nhiệm.

Rất hiếm trường hợp bị phán chịu trách nhiệm hình sự.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều người vì ngu muội thiếu hiểu biết, hoặc vì nôn nóng gấp gáp mà chọn giải quyết riêng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy một đứa trẻ thân thể đẫm máu nằm trước đầu xe của mình, tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ. Tâm lý này tạo cơ hội cho Chu Điền Sinh dựng tình huống ăn vạ.

Giữa lúc im ắng, chuông điện thoại của Ngô Chí Cường vang lên.

Là cuộc gọi từ bệnh viện.

Ngô Vũ Hủy đã tỉnh lại.

Ba người chúng tôi vội vã lái xe đến bệnh viện.

Tôi nhìn thấy Ngô Vũ Hủy nằm trên giường bệnh.

Bé cứ nằm đó với những vết bầm tím đầy rẫy trên da, thạch cao và băng gạc gần như che kín cả cơ thể.

Trên đường đến đây, tôi từng tự hỏi câu đầu tiên bé sẽ nói khi nhìn thấy chúng tôi là gì.

Có lẽ sẽ gào khóc.

Có lẽ sẽ gọi ba.

Có lẽ sẽ bảo mình sợ hãi.

Nhưng tôi không ngờ rằng điều đầu tiên bé nói khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa lại là: “Chú cảnh sát, tại sao mấy cô chú đó không cứu con?”

Câu hỏi này… đánh trực diện vào linh hồn chúng tôi.

Hiện tại, Ngô Chí Cường đang ở trong phòng bệnh cùng con gái, tôi và đội trưởng Vương thì đứng canh ngoài cửa.

Tôi hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, nằm viện trị liệu chắc là tốn nhiều tiền lắm hả?”

“Ừ. Ít nhất với một tài xế taxi như Ngô Chí Cường mà nói, khẳng định không đủ khả năng chi trả.”

“Vậy… đội trưởng, chúng ta có thể yêu cầu mấy chủ xe kia bồi thường không?”

Đội trưởng Vương lắc đầu: “Có thể, nhưng chỉ bồi thường được chút đỉnh thôi.”

“Tại sao chứ?’

“Mấy vụ tai nạn đó, nếu xét trách nhiệm thì Chu Điền Sinh là chủ mưu, mấy chủ xe cùng lắm chịu 10% trách nhiệm, thậm chí có thể không phải chịu trách nhiệm.”

“Vậy Ngô Vũ Hủy phải làm sao bây giờ? Cho dù bắt được Chu Điền Sinh đi nữa, năm sáu chục ngàn mà lão tống tiền được nói không chừng đã bị xài hết rồi.”

“Không biết. Bắt được trước rồi nói sau.”

Sau đó, chúng tôi trở về sở cảnh sát, vận động quyên góp nội bộ cho Ngô Vũ Hủy nhưng chỉ thu được hơn mười ngàn tệ, chẳng khác nào muối bỏ bể.

Lúc tôi đem tiền đến bệnh viện tìm Ngô Chí Cường, tình cờ gặp lại Trịnh Minh – chủ chiếc xe thứ bảy.

Bên cạnh ông ấy là một bé gái, cánh tay phải luôn cong cong về phía sau, trông như bị tàn tật.

“Cậu cảnh sát, xin chào.”

“Chào ông Trịnh, đây là con gái ông à?”

“Ừm. Con bé tám tuổi.”

“Ông tới đây để…”

“Tôi đưa con gái đi phục hồi chức năng. Tuần nào cũng đến đây. Còn cậu?”

“Sở cảnh sát quyên góp một ít tiền, muốn giúp đỡ Ngô Chí Cường.”

“À. Cậu cảnh sát, thật ra…”

Trịnh Minh nhét một chiếc túi vào tay tôi, nói: “Lần này tôi đến đây, có chuẩn bị một trăm ngàn, vốn định tự tay đưa cho ông ấy. Nếu đã gặp được cậu, vậy phiền cậu gửi giúp tôi. Cứ nói có người hảo tâm quyên góp là được.”

“Chuyện này…”

“Tôi cũng là người làm cha, có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy.”

“Được. Vậy tôi thay mặt cô bé cảm ơn ông.”

Sau khi trở về đồn, tôi kể cho đội trưởng Vương nghe chuyện tôi tình cờ gặp lại Trịnh Minh và con gái ông ấy trong bệnh viện, cả chuyện Trịnh Minh quyên tiền giúp đỡ nữa.

Đội trưởng Vương nhìn tôi một cái, nói: “Cậu mới đến đây một năm, hẳn là không biết chuyện của Trịnh Minh.”

Tôi tò mò: “Đội trưởng, anh biết Trịnh Minh từ trước rồi à?”

Đội trưởng Vương gật đầu.

“Bốn năm trước, đứa con gái bốn tuổi của Trịnh Minh bị đám buôn người bắt cóc. Bọn buôn người ở khu vực chúng ta bắt cóc con nít phần lớn đều để bán lên vùng núi làm con dâu nuôi từ bé. Vì vậy lúc đó, bọn anh cũng dựa theo hướng này mà điều tra. Kết quả tìm mãi vẫn không thấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó không có tiến triển gì hết. Đến tận hai năm sau, Trịnh Minh nhìn thấy một cô bé ăn mặc rách rưới, bị tật cánh tay phải nắm áo người qua đường xin ăn. Lúc đó, Trịnh Minh nhìn một cái liền nhận ra đó là con gái của mình.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



“Trịnh Minh lập tức chạy đến bế con gái lên, định đưa con bé đi nhưng đám chăn dắt rình rập gần đó vội chạy ra. Lúc đó, đám chăn dắt có ba người, vây quanh Trịnh Minh, muốn cướp lấy đứa bé. Trịnh Minh là giáo sư đại học, trói gà còn không chặt nhưng vẫn liều chết bảo vệ con gái, cầm cự đến khi cảnh sát ở gần đó bước lại hù dọa đám người kia chạy đi.”

“Trịnh Minh gãy mấy hai cái xương sườn mới bảo vệ được con gái.”

“Sau đó, cảnh sát dựa vào mạnh mối mà con gái của Trịnh Minh cung cấp mới tìm ra hang ổ của đám chăn dắt ăn xin, lần theo manh mối, bắt trọn ổ cả băng nhóm đang định nhân lúc đêm khuya để đào tẩu. Lúc chạy trốn, bọn chúng còn đang khống chế mười mấy đứa trẻ tàn tật.”

“Sau khi bị bắt, chúng khai nhận những đứa bé đó đều là mua từ tay bọn buôn người, bọn chúng chỉ bắt đám trẻ đi kiếm tiền về cho chúng thôi.”

“Đám trẻ đó lớn nhất cũng chỉ 11 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 5 tuổi. Hầu hết đều bị bẻ gãy tay chân, ngày nào cũng ra đường ăn xin, không nộp đủ 200 tệ sẽ không được ăn cơm, không nộp đủ 100 tệ sẽ bị đánh.”

“Lúc đó, anh đây thật muốn lùa bọn chúng vào phòng nào không có giám sát rồi đánh cho tàn phế hết mới thôi.”

Tôi tò mò hỏi: “Anh có đánh không?”

“Không có. Lúc đó đội trưởng không cho đánh.”

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó, theo lời khai của bọn chúng, mấy đứa bé đó đã tàn tật từ lúc mới bị mua về, những đứa không tàn tật đều đã bị bán vào trong núi.”

Đội trưởng Vương nói xong, lấy ra một điếu thuốc, nhưng vì đang ở trong sở, không hút được, chỉ đành ngậm trong miệng.

“Con gái của Trịnh Minh lúc bị bắt vẫn còn nguyên vẹn, đến lúc được tìm thấy thì đã tàn tật.”

“Theo lời con bé kể, tay con bé là bị đám buôn người bẻ gãy. Bọn chúng không đưa con bé đi chữa trị. Để lâu ngày, tay đã tàn phế, chỉ có thể cong về phía sau như bây giờ.”

Nghe được chuyện này, tôi mới nhận ra Trịnh Minh cũng là một người đáng thương. Chẳng trách ông ấy cho con gái của Ngô Chí Cường một trăm ngàn tệ. Hẳn ông ấy nghĩ đến con gái mình, cảm thấy cùng chung cảnh ngộ nên mới ra tay giúp đỡ.

“Rồi sao nữa? Có bắt được đám buôn người kia không?”

Đội trưởng Vương gật đầu.

“Đám buôn người đó là dân xứ khác, không phải dân địa phương. Bọn chúng từ nơi khác đến, bắt cóc trẻ con ở bên này rồi lại đem bán đi nơi khác.”

“Năm ngoái, cảnh sát bên đó dựa vào tình báo của chúng ta, thuận lợi bắt được đám người kia. Chỉ có điều những đứa trẻ bị bọn chúng bắt đi, phần lớn đều không rõ tung tích.”

Tôi đập tay lên đùi, mắng to: “Còn có chuyện như vậy nữa!”

Đội trưởng Vương dường như đã xem nhẹ hết thảy, giữ vững thái độ không nóng không lạnh, nói: “Làm trong ngành này lâu rồi, sẽ thấy đủ mọi loại chuyện. Mấy năm nay, cải cách và chỉnh đốn không ngừng, xã hội đã tốt lên nhiều rồi. Anh hiểu cậu muốn làm việc lớn. Nhưng mà cậu có biết không? Lúc chúng ta phải làm việc lớn, tức là ngoài kia đang có rất nhiều người phải chịu khổ.”

Anh vỗ vai tôi, cầm bật lửa đi ra ngoài châm thuốc.

Tôi bừng tỉnh ngộ.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Đã nửa tháng trôi qua, chúng tôi vẫn chưa tìm được Chu Điền Sinh. Phải nói trước, cảnh sát không hề lười biếng, cũng không hề làm việc qua loa. Chúng tôi đã dùng mọi phương pháp có thể dùng, tìm mọi địa phương có thể tìm.

Nơi đó là rìa thành phố, cận nông thôn, không phải rừng sâu, không ở núi thẳm. Có thể tránh thoát cảnh sát nhất định phải có vốn kiến thức phản trinh sát vô cùng lớn. Một ông già nhặt ve chai kiếm sống như lão ta sao có thể có khả năng đó?

Dường như lão ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Điều này khiến chúng tôi nghi ngờ liệu Chu Điền Sinh có khi nào đã trốn ra nước ngoài rồi không.

Lúc tôi cũng tin vào suy đoán này thì vụ án có tiến triển mới.
 
Chương 4


Tôi xem đi xem lại bảy đoạn video hành trình, hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó.

Nhìn cảnh tượng bé gái hết lần này đến lần khác bị xe tông vào, cộng thêm việc vụ án không có chút tiến triển nào cả khiến tôi trở nên cực kỳ cáu kỉnh.

Khi lần nữa nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cô bé lúc bị chiếc xe thứ hai nghiền nát bàn tay, tôi không kiềm chế được, nện chiếc tai nghe xuống bàn.

Những nhân viên cảnh sát khác chỉ quay qua nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Tại sở cảnh sát, chuyện này xảy ra như cơm bữa.

Đội trưởng Vương bước đến bên cạnh tôi, đưa cho tôi một điếu thuốc.

“Ra ngoài hút vài hơi cho bình tĩnh lại.”

Tôi nhận lấy điếu thuốc, xấu hổ đi ra ngoài.

Thuốc còn chưa kịp hút xong, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ đội cảnh sát giao thông.

“Đã tìm thấy Chu Điền Sinh.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Chu Điền Sinh được tìm thấy trong một chiếc ô tô.

Lúc đó, cảnh sát giao thông đang kiểm tra xe trên đường giao nhau.

Người lái xe là một phụ nữ, có hai phụ nữ nữa ngồi ở ghế sau, Chu Điền Sinh ngồi giữa hai người họ.

Ba người này tự nhận là cháu gái của Chu Điền Sinh, đang chở lão đến bệnh viện khám bệnh.

Ban đầu, viên cảnh sát giao thông không để tâm lắm. Nhưng sau đó, một cảnh sát giao thông khác cảm thấy có gì đó không ổn nên xem xét kỹ hơn thì phát hiện người ngồi giữa kia trông rất giống tên tội phạm đang bị truy nã dạo gần đây.

Thế là anh ta lập tức khống chế chiếc xe.

Cảnh sát nhanh chóng chạy đến hiện trường, bắt giữ ba nghi phạm. Lúc họ bước lại kiểm tra Chu Điền Sinh thì phát hiện lão đã ngã rạp ra ghế, không còn hơi thở.

Trên người lão không tìm thấy vết thương rõ rệt, cũng không có triệu chứng trúng độc, thậm chí có thể nói lão chết trông vô cùng thanh thản.

Chúng tôi chỉ đành tiến hành điều tra từ ba người phụ nữ chở xác Chu Điền Sinh.



Kết quả điều tra thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Cả ba người này đều là gái mại dâm.

Chu Điền Sinh là “khách hàng” của họ.

Hơn nửa tháng trước, Chu Điền Sinh đến chỗ bọn họ, đòi bao bọn họ một đêm với giá một ngàn tệ một người. Lão đã bao bọn họ suốt mười mấy ngày.

Sáng nay thức dậy, ba người họ phát hiện Chu Điền Sinh đã chết trên giường.

Bọn họ chưa từng gặp phải loại sự cố này bao giờ, dứt khoát lái xe ra vùng ngoại ô, định tìm một chỗ chôn Chu Điền Sinh.

Chúng tôi hỏi Chu Điền Sinh đến chỗ bọn họ là khoảng thời gian nào. Bọn họ bảo vào ngày 12, cũng chính là cái đêm Chu Điền Sinh bắt cóc Ngô Vũ Hủy và đẩy cô bé đụng vào xe ô tô.

Đêm đó, Chu Điền Sinh tránh thoát mạng lưới giám sát dày đặc, đi đến khu đèn đỏ cách đó mười mấy ki-lô-mét.

Tất cả chúng tôi đều bị sốc nặng nề.

Làm thế nào mà lão có thể tránh thoát hết toàn bộ camera theo dõi và sự lùng bắt của cảnh sát?

Vụ án phát triển đến giờ phút này, chúng tôi đã có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Nghi phạm Chu Điền Sinh cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa. Để có thể bao gái mại dâm thác loạn trước khi chết, lão quyết định dàn dựng hiện trường ăn vạ để tống tiền.

Nhưng sợ mình sẽ bị xe tông chết thật, lão lên kế hoạch đến công viên vui chơi, bắt một đứa bé làm công cụ ăn vạ.

Tại công viên, lão đã thành công bắt cóc được một bé gái bốn tuổi.

Càng nhỏ tuổi, càng dễ thao túng.

Sau khi cưỡng ép bé gái ăn vạ tống tiến sáu chủ xe, lão bị chủ xe thứ bảy nhìn thấu thủ đoạn nên bỏ chạy.

Sau khi bỏ trốn, lão đến khu đèn đỏ, dùng số tiền ăn vạ được để bao gái mại dâm.

Cuối cùng lão được như ý nguyện mà chết trong vòng tay phụ nữ.



Vài ngày sau, báo cáo giải phẫu tử thi được đưa đến.

Nguyên nhân cái chết: đột quỵ tim.



Ngô Vũ Hủy thật là một đứa bé đáng thương. Mới bốn tuổi đã phải chứng kiến mặt tối đáng sợ của nhân tính.



Hôm nay, Ngô Chí Cường đến sở cảnh sát ký tên. Ký rồi thì coi như vụ án kết thúc.

Gần một tháng chờ đợi, tóc Ngô Chí Cường đã bạc đi nhiều.

Ông cầm theo hai cái bánh bao đi vào đồn, cúi đầu suốt chặng đường đi, không nhìn bất kỳ ai.

Ông không nói một lời, cũng không có hành động nào dư thừa, chỉ bước đến bàn làm việc, ký tên vào biên bản theo hướng dẫn của chúng tôi.

Ông tạo cho tôi cảm giác không phải bình tĩnh, mà giống như đang thất vọng nhiều hơn.

Ngô Chí Cường ký tên xong, không ngẩng đầu lên mà giữ nguyên tư thế khom người hỏi tôi: “Cậu cảnh sát, pháp luật thật sự công bằng sao?”

“Phải.”

“Vậy tại sao Chu Điền Sinh thì được chết một cách mãn nguyện, còn con gái của tôi cả quãng đời còn lại muốn trở người cũng phải nhờ giúp đỡ?”

“…”

“Cậu cảnh sát, ai sẽ chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra với con gái tôi đây?”

“…”

“Cậu cảnh sát, pháp luật thật sự công bằng sao?”

“…”

Tôi trầm ngâm, rồi gật đầu.

“Công bằng.”

Ngô Chí Cường rời đi. Vụ án khép lại.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bóng ông dần xa.

Đội trưởng Vương đứng sau lưng tôi, hỏi: “Mấy câu Ngô Chí Cường hỏi cậu lúc nãy, trong lòng cậu nghĩ thế nào?”

Tôi lắc đầu.

“Không biết.”

Đội trưởng Vương lại đưa cho tôi một điếu thuốc.

“Không biết là tốt rồi.”
 
Chương 5


Tôi thực sự không biết.

Sáu người chủ xe gây tai nạn sẽ bị pháp luật trừng trị.

Nhưng chỉ trừ sáu điểm vào bằng lái xe, phạt tiền một ngàn tệ.

Chu Điền Sinh – thủ phạm làm hại Ngô Vũ Hủy – đã chết.

Nhưng cho dù lão không chết thì rất có khả năng luật pháp sẽ chỉ có thể kết án lão 3 năm tù vì lão đã hơn 70 tuổi.

Từ đầu đến cuối, bé không hề biết mình đã làm sai điều gì, mà lại phải dùng quãng đời còn lại để trả giá cho sai lầm của sáu tên chủ xe và Chu Điền Sinh.



Vụ án này vẫn còn một điểm khả nghi.

Bằng cách nào Chu Điền Sinh có thể trốn thoát hệ thống camera dày đặc và lực lượng cảnh sát đang truy bắt để đến được khu đèn đỏ?

Suốt chặng đường dài hơn 10 ki-lô-mét đó, khắp nơi đều có camera theo dõi.

Cộng thêm cường độ truy quét của lực lượng cảnh sát tại thời điểm đó, lẽ ra không thể xảy ra loại tình huống này mới đúng.

Vì thế, dù cho vụ án đã khép lại, tôi vẫn tranh thủ thời gian rảnh để lục lại hồ sơ vụ án.

Một đêm nọ, khi đang trực đêm, tôi nhìn không chớp mắt vào video hành trình của chiếc xe thứ bảy.

Thời điểm Trịnh Minh ôm bé gái lên xe rồi đóng cửa, hình như tôi đã nghe thấy gì đó.

Tôi chỉnh tốc độ video chậm lại 8 lần, rồi tua đến đoạn đó. Và tôi nghe thấy âm thanh trầm đục kéo dài.

Cạch…

Cạch…

Tiếng đóng cửa xe lần lượt một trước một sau, vang lên 2 lần.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Hôm đó là ngày nghỉ.

Tôi liên lạc với Trịnh Minh. Gia đình ông ấy đang ở công viên vui chơi.

Chúng tôi hẹn gặp nhau trong một quán ăn theo chủ đề trong công viên.

Trong quán ăn, vợ Trịnh Minh đang cùng cô con gái với cánh tay phải bị bẽ quặp về phía sau ngồi ở một bàn bên ngoài.

Trịnh Minh và tôi ngồi ở một góc hẻo lánh bên trong.

Hai chúng tôi đều rất điềm tĩnh. Trịnh Minh đưa tay gọi nhân viên phục vụ, tôi cũng không ngăn cản.

“Cậu cảnh sát, cậu uống gì?”

“Nước đá.”

Ông ấy nói với nhân viên phục vụ: “Một Americano đá và một cốc nước.”

Nhân viên phục vụ rời đi, Trịnh Minh nhìn về phía tôi: “Cậu cảnh sát, tìm tôi gấp như vậy, có chuyện gì sao?”

Tôi nhìn Trịnh Minh, rồi nhìn sang con gái ông ấy, nói ra điều tôi đã chuẩn bị từ trước.

“Tay con gái ông đã đỡ hơn chưa?”

“Đi phục hồi chức năng đều đặn hàng tuần, vài năm nữa sẽ có hiệu quả.”

Tôi cúi đầu, không chút do dự nói ra: “Ông Trịnh, ông là giáo sư đại học chuyên ngành Văn học. Hôm qua tôi viết được ra một câu chuyện cổ tích, muốn tham khảo ý kiến của ông. Nếu có gì sai sót, hi vọng ông Trịnh chỉ bảo thêm.”

Trịnh Minh đặt hai tay lên bàn, gật đầu: “Được.”

Tôi dời mắt khỏi con gái của Trịnh Minh, nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu kể.

“Ngày xửa ngày xưa, có một bé gái khỏe mạnh nọ. Một ngày kia, cô bé bị bọn buôn người bắt cóc.”

“Trên xe của bọn buôn người, bé gái hết sức kiên cường, luôn tìm cơ hội bỏ trốn.”

“Cuối cùng, khi sắp đến ngã tư, cô bé tìm được cơ hội. Họ đang ở trong một đường hẻm rất vắng vẻ, bọn buôn người lơ là cảnh giác.”

“Cô bé dùng hết sức lực nhảy khỏi xe bọn buôn người, vừa chạy như bay ra đường vừa kêu cứu.”

“Kết quả cô bé vừa chạy ra được đường cái thì một chiếc taxi từ phía đối diện tông thẳng vào cô bé, tai nạn xảy ra.”

“Bọn buôn người nhanh chóng đuổi kịp, khống chế cô bé, sau đó giả làm ba mẹ cô bé, yêu cầu tài xế taxi bồi thường.”

“Tài xế taxi sợ phiền phức nên chọn cách giải quyết riêng với bọn buôn người.”

“Bọn buôn người lấy được tiền thì thả tài xế taxi đi.”

“Bé gái ấy bị xe đụng gãy tay, bọn buôn người dĩ nhiên sẽ không chữa trị cho cô bé. Thay vào đó, bọn chúng bẻ gãy hoàn toàn cánh tay của cô bé, sang tay bán cho băng nhóm chăn dắt chuyên bắt trẻ em đi ăn xin kiếm tiền.”

“Khoảng thời gian làm ăn xin cũng không dễ dàng. Bé gái chịu rất nhiều cực khổ, thường xuyên vì nộp không đủ tiền mà không được ăn cơm, cũng thường xuyên bị đánh đập.”

“Cho đến một ngày, cô bé đang ăn xin ven đường thì bố cô bé nhìn thấy. Thế là bố cô bé dùng hết sức lực cứu cô bé trở về.”

Kể đến đây, tôi nhìn sang Trịnh Minh, hỏi: “Ông Trịnh cảm thấy phần sau của câu chuyện nên viết tiếp thế nào?”

Trịnh Minh nhìn tôi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí có chút căm hận. Nhưng rất nhanh, ông trở lại dáng vẻ giản dị dễ gần, đẩy kính trên sóng mũi lên và nói: “Tôi nghĩ rằng sau khi người bố cứu được con gái mình, nhất định sẽ tán gia bại sản để chạy chữa cánh tay cho con bé. Sau đó ở bên con bé cả ngày lẫn đêm, bởi vì con gái ông đêm nào cũng khóc ướt gối, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng.”

“Để con gái mình tìm lại được cảm giác an toàn, người bố sẽ nỗ lực hết sức mình nhưng tất cả chỉ là dã tràng xe cát. Con bé vẫn sợ chỗ tối, sợ taxi và minibus.”

“Người bố kia sẽ ôm chặt con gái, cố gắng an ủi nhưng con gái ông lại không thể kiềm chế được mà đại tiểu tiện khiến người bố nhận ra tổn thương con bé phải chịu đã quá sâu.”

“Người bố kia nhất định rất hận. Ông cho rằng nếu không có tên tài xế taxi đó, con gái mình sẽ không bị tàn tật. Nếu tên tài xế đó gọi cảnh sát, lựa chọn giải quyết theo đúng pháp luật, con bé nhất định sẽ được giải cứu.”

“Người bố kia muốn trả thù tên tài xế. Khi biết tên tài xế cũng có một đứa con gái, ông ta bắt đầu lập kế hoạch.”

“Ông ta tìm đến một kẻ sẽ làm bất cứ thứ gì vì tiền.”

“Sau đó, bảo gã kia đi bắt cóc con gái của tên tài xế.”

“Bảo gã kia không chế con gái tên tài xế, bắt con bé đó trải qua nỗi thống khổ mà con gái mình phải chịu năm xưa. Gấp đôi không đủ, phải gấp mười.”

“Ông ta muốn tên tài xế kia cùng con gái của hắn cảm nhận được nỗi thống khổ của mình. Ông ta muốn những kẻ không bị pháp luật trừng phạt phải nhận lấy trừng phạt.”

Nói đến đây, Trịnh Minh bỗng nhiên im bặt, cúi đầu xuống.

Có lẽ ông ấy nhận ra mình đã nói quá nhiều.

Tôi cứ ngồi đó nhìn ông ấy, nhìn ông chậm rãi ngẩng đầu.

Khi đã nhìn thẳng vào mắt tôi, ông ấy nói: “Cũng có thể… người bố kia còn có mục đích khác.”

“Ông ta muốn xem thử, liệu những người khác trong xã hội khi gặp phải tình huống như vậy, có vươn tay giúp đỡ hay không.”

“Nhưng mà liên tiếp sáu chiếc xe tông vào cô bé, không một ai chọn cách gọi cảnh sát hết.”

“Có lẽ tại thời điểm đó, người bố kia sẽ nhận ra sự hiểm ác của lòng người. Có lẽ ông ta sẽ mềm lòng, sẽ trở thành người đầu tiên lựa chọn giải quyết theo pháp luật.”

“Cậu cảnh sát, dùng bảo hiểm lúc đụng trúng người khó lắm sao?”

Tôi chỉ là một ma mới gia nhập đội cảnh sát chưa bao lâu.

“Tôi không biết.”

Tôi và Trịnh Minh nhìn nhau, thời gian dường như dừng trôi.

Tôi thử đặt cược vào nhân tính của Trịnh Minh, rút chiếc còng tay đặt lên bàn, muốn ông ấy nhận tội.

Trịnh Minh nhìn còng tay, hỏi tôi: “Cậu cảnh sát, kể chuyện cổ tích quá hay cũng phạm pháp sao?”

Tôi thở dài. Rõ ràng ông ấy sẽ không nhận tội.

Tôi chỉ đành cất còng tay vào, cười khổ.

“Không phạm tội.”

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Sau đó, Trịnh Minh bỏ đi.

Tôi vẫn ngồi nơi góc quán vắng tanh ấy. Nhìn Trịnh Minh đưa vợ con mình rời khỏi quán ăn.

Tôi uống cốc nước của mình, bắt đầu hồi tưởng tôi của một tháng trước.

Tôi của lúc đó không phải ngày nào cũng mong mình được tham gia một vụ án lớn sao?

Tôi của bây giờ không phải đang xử lý một vụ án lớn sao?

Tôi nghĩ Trịnh Minh là chủ mưu. Nhưng tôi không thể bắt ông ấy.

Bởi vì không có bằng chứng nào cho thấy ông ấy đã làm những việc đó cả.

Tôi biết đêm đó, ông đã để Chu Điền Sinh lên xe.

Hai âm thanh đóng cửa một trước một sau trong camera hành trình có thể chứng minh.

Nhưng chỉ là chứng minh, không phải chứng cứ.

Chúng tôi không có cách nào dùng video đó làm bằng chứng Chu Điền Sinh đã lên xe của ông ấy.

Tôi đã cố gắng kiểm tra camera theo dõi trên đường đi của ông ấy, nhưng không tìm được bằng chứng nào cả.

Trên đường đưa Ngô Vũ Hủy đến bệnh viện, ông ấy đã tìm một địa điểm không có giám sát, thả Chu Điền Sinh xuống xe.

Sau khi bé gái nhập viện, Trinh Minh viện cớ rửa sạch hết máu dính ở đầu xe, chạy đến tiệm rửa xe, vệ sinh sạch sẽ chiếc xe từ trong ra ngoài.

Còn Chu Điền sinh thì lặng lẽ đến khu đèn đỏ, rồi chết ở nơi đó.

Có lẽ vẫn còn cơ hội tìm thấy ADN của Chu Điền Sinh trên xe của ông ấy.

Nhưng cơ hội hết sức mong manh.

Dù sao đã gần hai tháng trôi qua.

Bởi vì không có bằng chứng, tôi chỉ có thể thảo luận chuyện cổ tích với Trịnh Minh.

Cũng bởi vì vậy, ông ta mới dám thảo luận với tôi câu chuyện cổ tích này.

Pháp luật chỉ truy cứu “cái ác” mà con người phạm phải.

Còn hậu quả cái “cái ác” đó tạo ra không phải là nhân tố trọng yếu để pháp luật suy xét hình phạt.

Giống như một người lừa gạt hết tiền bạc của mười gia đình, khiến sáu gia đình lâm vào cảnh “hôn nhân tan vỡ”, “bệnh nặng không có tiền chữa trị”, và “thành viên trong gia đình tự sát”. Hàng loạt hậu quả đó rất khó tính vào tiêu chuẩn tuyên án.

Hết cách. Nếu tính cả hậu quả mà “cái ác” gây ra, chắc người ta sẽ phải chịu Trệ Hình.

Bỏ hết những chuyện đó sang một bên, tôi chỉ muốn hỏi.

Thẳng thắn thành khẩn mà thừa nhận sai lầm của mình…

Khó lắm sao?

Chú thích:

Trệ Hình là hình phạt mà Lữ hậu dùng cho Thích phu nhân. Người bị dùng Trệ Hình sẽ bị chặt tay chặt chân, rót đồng vào lỗ tai, uống thuốc câm, cắt lưỡi, cắt dây thanh quản, cắt mũi, cạo trọc tóc và lông mày rồi ném vào nhà xí, gọi là Nhân Trư (Nhân Trệ).
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom