Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn

Giá Trị Công Lược 99% - Thiển Khốn
Tác giả: Thiển Khốn
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tôi là một nhiệm vụ viên trong không gian, nhiệm vụ cuối cùng của tôi là kịch bản công lược tình yêu phong cách cũ rích nhất.

Khác với những câu chuyện về chim hoàng yến bỏ trốn, tình yêu cưỡng chế, hay giới giải trí gây sốc toàn mạng, kịch bản của tôi là một tình yêu thanh mai trúc mã tự nhiên như nước chảy thành sông.

Nam chính không giống như nam chính trong kịch bản khác, hắn không có ánh sáng trắng, không có tính khí xấu, ánh mắt cũng không có ba phần lạnh nhạt bốn phần châm biếm bốn phần thờ ơ.

Tôi thậm chí không cần phải công lược hắn, chúng tôi đã ở bên nhau.

Nếu giá trị công lược của hắn đạt 100% thì càng tốt.

Bởi vì tiêu chí duy nhất để đánh giá thành công nhiệm vụ là giá trị công lươc, chỉ khi giá trị công lược đạt 100% thì nhiệm vụ mới được công nhận là thành công.

Nhưng dù hắn nói rằng hắn yêu tôi, giá trị công lược của hắn mãi mãi chỉ có 99%.

Và chỉ có khi chúng tôi làm những chuyện thân mật, giá trị công lược trên đỉnh đầu của hắn mới thỉnh thoảng tăng lên 100%.
 
Chương 1


Lúc hai giờ rưỡi sáng, bầu trời đen kịt bao trùm thành phố, ánh đèn đường bên ngoài cũng không đủ để chiếu sáng căn phòng.

Nhưng Triệu Uyển Hằng bị tiếng chim kêu không rõ nguồn gốc bên ngoài đánh thức, thời gian gần đây chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, tiếng kêu đồng loạt của vài con chim làm cô cảm thấy đầu óc ong ong.

Cô đang mơ, trong giấc mơ, cô biến thành một khối đậu hũ, bị những con chim bay từ ngoài cửa sổ xem như món ngon trời ban, mổ vào đầu cô đau điếng.

Kết quả, trong đêm tối tĩnh mịch ánh mắt cô đột ngột mở ra.

Kèm theo một hơi thở sâu, Triệu Uyển Hằng từ trên giường ngồi dậy, ngay sau đó là những hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm khi tỉnh dậy.

Đầu thật đau, giống như bị chim mổ vậy, cô ôm lấy huyệt thái dương, khuôn mặt nhăn nhó lại.

“Tiểu Uyển, sao vậy?” Trịnh Ngôn Quy có lẽ bị tiếng động của cô đánh thức, hắn ngồi dậy ôm cô.

“Có phải gặp ác mộng không?”

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng đêm, ánh mắt hắn lại đặc biệt sáng rực, dù hắn cũng vừa mới từ trong mơ tỉnh giấc.

Cô lắc đầu, “Cũng không hẳn là ác mộng.” Triệu Uyển Hằng tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chim kêu vẫn còn rất ồn ào.

“Không sao đâu, bây giờ còn sớm, tiếp tục ngủ đi.” Trịnh Ngôn Quy nhẹ giọng nói, đỡ cô nằm xuống giường, còn không quên đắp chăn cho cô.



Triệu Uyển Hằng quay đầu nhìn hắn một cái.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Triệu Uyển Hằng đáp.

“Ngủ đi, anh ở đây mà.” Hắn vỗ nhẹ vào vai cô, dịu dàng ôm lấy cô.

Triệu Uyển Hằng chỉ còn cách nằm im trở lại trên giường, cô đảo mắt một vòng, đột nhiên ngồi dậy.

“Có chuyện gì thế?” Trịnh Ngôn Quy nghĩ cô không thoải mái ở đâu đó, lo lắng hỏi.

Cô nhìn hắn hai giây, đột nhiên đưa tay đẩy Trịnh Ngôn Quy ngã xuống, sau đó lật người ngồi lên người hắn. Triệu Uyển Hằng cúi đầu nhìn người dưới thân mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm của hắn.

Trịnh Ngôn Quy cao hơn cô, khỏe hơn cô, sức mạnh cũng vượt xa cô, Triệu Uyển Hằng thực sự không dễ dàng gì đẩy ngã hắn được.

Trừ khi hắn cố ý.

Trong căn phòng tối tăm, hắn nở một nụ cười dịu dàng, môi hé mở như muốn nói gì đó với cô, thì cằm hắn đã bị cô mạnh mẽ nâng lên, sau đó cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên môi.



Mái tóc dài của cô buông rủ theo trọng lực, chạm vào cổ hắn, hương thơm từ cơ thể cô lan tỏa trong không khí, Trịnh Ngôn Quy ôm lấy eo cô, lòng bàn tay chạm qua lớp áo ngủ mỏng manh, dường như có thể phác họa ra đường nét cơ thể của cô.

Triệu Uyển Hằng hôn mệt rồi, nằm trên người hắn thở hổn hển. Tay không biết có chủ ý hay vô tình mà chạm vào người hắn.

“Tiểu Uyển, trưa hôm qua chúng ta vừa mới làm…” Cô chưa bao giờ có trải nghiệm đột ngột kéo hắn dậy hôn vào giữa đêm như vậy.

Trịnh Ngôn Quy có chút thụ sủng nhược kinh, hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, ghé vào tai Triệu Uyển Hằng thì thầm.

Nói là hôm qua, thực tế chỉ mới hơn mười tiếng trước.

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhận ra giá trị công lược của hắn từ 99% biến thành 100%, chỉ sau vài giây lại trở về 99%.

Cô không khỏi nhíu mày, “Em chỉ muốn hôn một cái thôi.” Nói xong, cô không chút lưu tình mà lật người xuống khỏi người Trịnh Ngôn Quy, quay lại gối đầu lên gối của mình.

Nói thì có chút huyền ảo, nhưng đối với thế giới khoa học công nghệ phát triển với tốc độ nhanh chóng của hiện tại, cũng không phải là điều gì quá lạ lùng.

Triệu Uyển Hằng không phải là người của thế giới này, cô là một nhiệm vụ viên lang thang giữa các không gian.

Nghe nói là vì trong thế giới thực, tổ chức não của cô xuất hiện bệnh biến chừng, rơi vào trạng thái hôn mê.

Một thứ tự xưng là hệ thống từ trên trời rơi xuống, nói với cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, cô sẽ có thể hồi phục sức khỏe.
 
Chương 2


Triệu Uyển Hằng không nhớ rõ những chuyện trước đây, cô không biết tên thật của mình, không biết mình có cha mẹ hay không, có người yêu trong thế giới thực hay không… nhưng cô chỉ biết, bản năng sinh tồn của mình rất mạnh, cô muốn sống.

Mà lần này, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô, cũng là nhiệm vụ công lược tình yêu mà cô chưa từng trải qua, người đàn ông trước mặt chính là đối tượng công lược của cô.

Các nhiệm vụ trước đây của Triệu Uyển Hằng đều là trở thành BOSS trong game kinh dị, thi đỗ trường top trước tuổi mười tám, trở thành tỷ phú trong thế giới không gian…

So với các nhiệm vụ trước đây của cô và nhiệm vụ công lược tình yêu của những nhiệm vụ viên khác, nhiệm vụ công lược lần này thoạt nhìn rất đơn giản.

Bởi vì nam chính Trịnh Ngôn Quy chỉ là một người bình thường có hoàn cảnh gia đình không tồi, học vấn không tồi, ngoại hình không tồi, công việc không tồi và tính cách cũng không tồi.

Thôi được, có vẻ như cách nói này hơi khoe mẽ, nhưng Trịnh Ngôn Quy thực sự không giống như nam chính tồn tại trong các nhiệm vụ công lược tình yêu.

Mặc dù nghề nghiệp của hắn là hình mẫu phổ biến nhất trong tiểu thuyết ngôn tình — tổng tài, nhưng ánh mắt của hắn không có ba phần lạnh nhạt, một phần châm biếm cùng năm phần thờ ơ.

Kịch bản mà cô nắm giữ thậm chí là một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, hai người đến với nhau một cách tự nhiên như nước chảy thành sông, ngay cả việc tỏ tình cũng do Trịnh Ngôn Quy đảm nhiệm.

Triệu Uyển Hằng vẫn đang giữ tư duy của nhiệm vụ trước: trở thành thủ khoa toàn quốc.

Khiến cô quên mất nhiệm vụ công lược, chỉ một lòng lo học hành, một khi đã học thì không thể dừng lại.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách công lược hắn, cô đã bị Trịnh Ngôn Quy công lược trước.



Kể từ khi cô có ý thức, giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy đã là 99%, nhưng chỉ dừng lại ở 99%.

Trịnh Ngôn Quy trông có vẻ rất yêu cô, nhưng tại sao giá trị công lược của hắn luôn chỉ là 99%?

[Kí chủ, 99% giá trị tình ý đã rất cao đối với con người.]

Giá trị tình ý chính là giá trị công lược trong nhận thức của Triệu Uyển Hằng.

Âm thanh máy móc trong đầu vang lên, đó chính là cái gọi là hệ thống. Trán của Triệu Uyển Hằng càng nhíu chặt hơn.

Trịnh Ngôn Quy nhẹ nhàng vuốt ve trán cô.

“Xin lỗi, là anh hiểu nhầm.” Hắn cười nói, “Đang nghĩ gì vậy, trong lòng có chuyện gì sao?”

Triệu Uyển Hằng lắc đầu rồi gật đầu, “Đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi.”

Cô đã nói dối Trịnh Ngôn Quy. Cô không nghĩ về giấc mơ, mà chính là nghĩ về hắn trước mặt.

Triệu Uyển Hằng nhìn người luôn dịu dàng và đầy yêu thương với cô, không hiểu làm thế nào để giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy đối với cô có thể đạt 100%.

Nhiệm vụ vốn vẫn luôn không dễ hoàn thành, giá trị công lược đạt 100% chỉ trong chốc lát, thì không thể xác định Triệu Uyển Hằng đã hoàn thành nhiệm vụ.



Chỉ có giá trị công lược đạt 100% và duy trì trong 24 giờ, mới có thể xác định nhiệm vụ công lược thành công.

Giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy luôn giống như dung dịch thử nghiệm trong ống nghiệm ngay trước phản ứng chuẩn độ axit kiềm, một khoảnh khắc đổi màu rồi lắc lên lại trở về màu sắc ban đầu, 100% trong nháy mắt rồi lại trở về 99%.

Triệu Uyển Hằng nghĩ mãi mà không hiểu, có chút tức giận, có lẽ là do bộ não vào ban đêm thường suy nghĩ rất nhiều điều, cô không vui lật người lại đưa lưng về phía Trịnh Ngôn Quy.

Tức giận, nhưng cô không thể nói ra, chỉ đành để Trịnh Ngôn Quy tự đoán.

Nằm bên cạnh cô, Trịnh Ngôn Quy có chút bối rối nhìn cô, trong bóng đêm hắn khẽ thở dài một hơi, dịch người ôm lấy cô, “Có phải ác mộng không, không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Bàn tay hắn tìm đến tay cô, nắm chặt.

Mặc dù đưa lưng về phía Trịnh Ngôn Quy, nhưng Triệu Uyển Hằng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, cô không kìm được lật người lại, đầu tựa vào n.g.ự.c hắn.

Trịnh Ngôn Quy là một trong số ít người có vẻ ngoài và thân hình phù hợp với hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Thật lòng mà nói, cô nên thích hắn. Nhưng so với việc hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà, Triệu Uyển Hằng lại muốn trở về thế giới thực hơn.

Hắn ở trên đỉnh đầu cô cười một tiếng, cúi xuống hôn khẽ vào trán cô, trong bóng đêm, đôi mắt hắn rũ xuống gắt gao chăm chú nhìn Triệu Uyển Hằng.

Tiểu Uyển, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, vĩnh viễn.
 
Chương 3


Ôm ấp hơi ấm và mùi hương của Trịnh Ngôn Quy, cô nhanh chóng lại ngủ thiếp đi, nửa đêm về sau dường như không có mộng mị, khi tỉnh dậy, bên tai lại là tiếng chim líu lo.

Trời sáng rồi, hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp.

“Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Triệu Uyển Hằng lật người, phát hiện Trịnh Ngôn Quy vẫn ôm cô.

“Hôm nay nghỉ phép, ở nhà với em.” Hắn nói, “Em đói chưa, bữa sáng muốn ăn gì?”

“Ở với em?” Cô có chút nghi hoặc mở miệng. “Tại sao?”

Triệu Uyển Hằng trong thế giới này sức khỏe cũng không tốt, cơ thể này đã trải qua một cơn bệnh nặng, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Mặc dù sau khi điều trị có thể trở lại cuộc sống bình thường, nhưng không thể làm việc quá sức.

Có lẽ do ảnh hưởng từ nhiệm vụ thi vào học viện hàng đầu ở thế giới trước, Triệu Uyển Hằng trong thế giới này đã học được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, cô học ngành sinh học thần kinh, làm phó nghiên cứu viên tại một viện nghiên cứu y học.

Thật tiếc, vì sức khỏe không tốt, công việc của cô từ đầu chủ yếu làm thí nghiệm động vật đã chuyển sang lĩnh vực khoa học thần kinh tính toán.

Cũng chính vì sức khỏe của cô không tốt, nên Trịnh Ngôn Quy đã sớm sống chung với cô, thuận tiện chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô.

Gần đây cô cảm thấy cơ thể có chút không khỏe, buộc phải nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.

Nhưng công việc của Trịnh Ngôn Quy cũng không dễ dàng, những ngày bình thường thì hắn vẫn phải làm việc.

Bữa trưa còn phải nhờ cô giúp việc đến nấu ăn. Sao hắn lại đột nhiên nói nghỉ một ngày ở nhà với cô.

Biểu cảm của Trịnh Ngôn Quy có chút phức tạp, hắn rũ mắt, chậm rãi mở miệng, “Tiểu Uyển, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta…”

“Kỷ niệm?” Nghe hắn nói vậy, Triệu Uyển Hằng mới bừng tỉnh nhớ ra, hôm nay là kỷ niệm ngày hai người yêu nhau.

Triệu Uyển Hằng có chút nghi ngờ liệu có phải vì mình luôn ở trong thế giới không thuộc về mình, dẫn đến trí nhớ của mình trở nên kém đi hay không.

Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, trí nhớ của cô đối với quá khứ của bản thân đều trở nên mơ hồ.

“Xin lỗi, hình như em quên mất.” Triệu Uyển Hằng nhìn ánh mắt thất vọng thoáng qua của Trịnh Ngôn Quy, cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Không sao, do anh không nhắc em trước.” Hắn thu lại biểu cảm trên mặt, nặn ra một nụ cười và vuốt ve đầu cô.

“Anh sẽ dậy làm bữa sáng cho em, nếu em muốn ra ngoài chơi thì chúng ta sẽ đi, nếu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.”



Triệu Uyển Hằng gật đầu với hắn.

Thời gian trôi qua trong các thế giới khác nhau không giống như trong thế giới thực, ở đây ba mươi năm có thể chỉ tương đương với một năm trong thế giới thực. Nhưng đối với Triệu Uyển Hằng, cô vẫn giữ tất cả ký ức của quá khứ.

Tương đương với việc cô và Trịnh Ngôn Quy đã thực sự quen biết nhau hơn hai mươi năm.

Nghĩ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, Trịnh Ngôn Quy sẽ biến mất khỏi thế giới của cô, thực sự có chút tiếc nuối.

Nhưng cô lại muốn về nhà hơn. Triệu Uyển Hằng luôn cảm thấy, trong thế giới thực dường như có ai đó đang chờ đợi cô, có thể là gia đình cô…

Vì vậy, cô luôn coi mỗi ngày là ngày cuối cùng bên Trịnh Ngôn Quy, nhưng mỗi lần chỉ là một ý nghĩ đẹp đẽ mà thôi.

Bởi vì ngày mai vừa mở mắt ra, vẫn thấy Trịnh Ngôn Quy.

Nhìn bóng lưng Trịnh Ngôn Quy rời khỏi phòng ngủ, Triệu Uyển Hằng lặng lẽ thở dài.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trịnh Ngôn Quy quay lại nhìn cô nằm trên giường hình chữ đại, “Nếu em còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một chút, làm xong bữa sáng anh sẽ gọi em dậy.”

Triệu Uyển Hằng nhìn giá trị tình ý 99% thật to trên đầu hắn, gật đầu.

Tuy nhiên cô vẫn bò dậy, Trịnh Ngôn Quy luôn là người rất coi trọng cảm giác nghi thức, nhưng cô lại quên mất ngày kỷ niệm yêu đương quan trọng như vậy.

Triệu Uyển Hằng có chút lúng túng tìm kiếm cách nào đó để bù đắp.

Cô cúi đầu đếm ngón tay, năm nay là năm thứ sáu cô và Trịnh Ngôn Quy ở bên nhau. Nhiệm vụ của cô rốt cuộc phải làm thế nào mới hoàn thành được?

[Kí chủ, nếu bạn cố gắng thêm, có thể sẽ thành công.]

Giọng nói máy móc lại vang lên bên tai, Triệu Uyển Hằng thất vọng ngã ra giường, trước đó cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ một cách thuận lợi, một nhiệm vụ công lược tình yêu nhỏ bé như vậy sao lại cứ mãi mà không hoàn thành được.

Cô không phục.

“Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”

-

Cô của dạo gần đây thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, cả người không muốn cử động.



Đến nỗi cô quyết định hôm nay sẽ ở nhà cùng Trịnh Ngôn Quy tận hưởng thế giới của hai người.

“Gần đây có một bộ phim kinh dị mới, anh có muốn xem không?” Triệu Uyển Hằng từ lòng Trịnh Ngôn Quy ngồi dậy, chớp chớp mắt.

“Nếu em muốn xem thì xem.” Hắn dừng lại một chút.

Triệu Uyển Hằng đã mệt đến mức không muốn đi lại, cô dang tay để Trịnh Ngôn Quy bế cô, hắn bế cô lên tầng hai vào phòng chiếu phim gia đình.

Trịnh Ngôn Quy không nói gì, chỉ cười và cúi người bế cô lên, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ của hôm qua, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ cánh tay hắn.

Triệu Uyển Hằng ôm lấy cổ hắn, dán sát vào người hắn, ngạc nhiên phát hiện giá trị tình ý của hắn đã tăng lên 100%.

Cô không kìm được nụ cười vui vẻ trên mặt, cọ cọ muốn gần gũi hơn với hắn.

“Tiểu Uyển, đừng cử động lung tung.”

“Em không có.” Cô nói với chút bướng bỉnh.

Trịnh Ngôn Quy không ngăn cản hành động của cô nữa, chỉ là bên tai ửng đỏ và cùng cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng chiếu phim.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn vàng ấm, Triệu Uyển Hằng nhanh chóng chiếu bộ phim kinh dị mà cô muốn xem lên màn hình.

Trịnh Ngôn Quy ôm lấy vai cô như lúc trước, nhưng khi xem phim, dần dần lại biến thành Triệu Uyển Hằng lại ôm chặt lấy hắn.

Bộ phim này thực sự có chút nặng nề, Trịnh Ngôn Quy thường không thích xem những bộ phim kinh dị kỳ quái như vậy, nhưng Triệu Uyển Hằng rất thích, nên hắn thường đồng hành cùng cô.

“Tiểu Uyển, em không sợ sao?” Trịnh Ngôn Quy tựa vào cổ cô, nhẹ nhàng hỏi.

Trong ký ức của hắn, cô của hồi nhỏ cũng rất thích xem phim kinh dị, nhưng mỗi lần đều bị dọa sợ. Đôi khi xem vào ban ngày, tối lại phải quấn quýt mẹ để ngủ cùng.

“Cái này có gì đáng sợ đâu?” Triệu Uyển Hằng thành thật nói, “Em chính là…” Cô xoay người, “Em là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t những NPC mạnh nhất trong game kinh dị, giờ những bộ phim kinh dị hiện tại không thể dọa nổi em đâu.”

Cô đã thấy những con quái vật không đầu, trên cổ chảy ra những dòng chất lỏng xanh; hoặc những con cóc to bằng người biết nói; còn cả những con quái vật phát ra mùi hôi với bốn khuôn mặt.

Cô không sợ, cô không sợ gì cả.

Cô chỉ sợ bản thân không thể sống sót.
 
Chương 4


Trịnh Ngôn Quy cao hơn cô một chút, giờ đây có chút ngượng ngùng khi bị cô ôm vào lòng, hắn nâng mày nhìn khuôn mặt cô được ánh sáng từ màn hình chiếu rọi.

Có lẽ ánh mắt của Trịnh Ngôn Quy quá mãnh liệt, Triệu Uyển Hằng vô thức cúi đầu nhìn hắn.

Hắn mím môi cười, chỉ là trong ánh mắt thoáng qua một chút đắng cay mà cô không nhận ra.

Triệu Uyển Hằng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngay cả giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy cũng đạt 100%, cô cúi đầu chọc chọc vào mặt hắn.

Cô từ nhỏ đã thích chọc chọc hắn như vậy, Trịnh Ngôn Quy biết tâm trạng cô bây giờ có lẽ khá tốt. Hắn nắm tay cô và hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Nhìn giá trị tình ý trên đầu hắn vẫn chưa giảm, Triệu Uyển Hằng bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, liệu xem phim kinh dị có thể thúc đẩy sự phát triển tình cảm hay chăng?

Triệu Uyển Hằng quyết định sẽ quan sát thêm.

Nhưng cô chưa kịp quan sát, cô đã ngủ một giấc trưa đến khi mặt trời lặn. Kỷ niệm ngày hôm nay thật nhạt nhẽo vô vị, nhưng Trịnh Ngôn Quy dường như rất vui.

“Sao anh không đánh thức em dậy?”

“Thấy em quá mệt, không nỡ, muốn em ngủ thêm một chút, có thời gian thì lại hoạt động.”

“Cuối tuần cùng nhau đi leo núi, được không?” Trịnh Ngôn Quy hỏi.

“Được.”

Buổi chiều đã ngủ quá lâu, Triệu Uyển Hằng vào buổi tối có chút khó ngủ, nhớ lại việc sáng nay nên liền tìm kiếm cách bù đắp cho việc quên đi ngày kỷ niệm.

Cô lặng lẽ đi đến tủ quần áo và tìm ra một chiếc váy ngủ s.e.x.y màu đen mà đã lâu không mặc.

Sau đó tựa người vào cửa, chờ Trịnh Ngôn Quy tắm xong.

Chưa thấy hắn, Triệu Uyển Hằng đã ngửi thấy mùi sữa tắm của hắn.

“Tiểu Uyển?” Ánh mắt Trịnh Ngôn Quy nhìn sang, liền ngẩn ngơ một lúc.

“Thích không?” Triệu Uyển Hằng nghiêng đầu nhìn Trịnh Ngôn Quy và giá trị công lược trên đầu hắn.

Trịnh Ngôn Quy có vẻ hơi hoảng hốt chớp mắt, rõ ràng không phải lần đầu thấy cô như vậy, cũng biết mục đích của cô, nhưng hắn vẫn có chút không tự nhiên quay đầu đi.

Không thấy cảnh tượng như mong đợi, Triệu Uyển Hằng cảm thấy có chút thất vọng.



“Sao vậy, không thích thì sau này em không mặc nữa.” Triệu Uyển Hằng cố tình nói với giọng tức giận, cô dùng đầu ngón tay chọc vào xương quai xanh của hắn.

Trịnh Ngôn Quy không nói gì, mà trực tiếp đi tới cúi người bế cô lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Bế em về giường.” Hắn đi thẳng đến bên giường và đặt cô xuống.

Triệu Uyển Hằng hừ một tiếng, cô nghĩ không sai, đàn ông không thể từ chối cám dỗ, ngay cả người đó là Trịnh Ngôn Quy.

Khi nghĩ hắn sẽ cúi xuống hôn mình, Triệu Uyển Hằng vô thức nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề, đè lên cô không phải là Trịnh Ngôn Quy, mà là cái chăn.

Hắn dùng chăn quấn chặt lấy cô, chỉ để lộ ra cái đầu.

Trịnh Ngôn Quy cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô, “Tiểu Uyển, những chuyện này để anh làm là được.”

“Chuyện gì?”

“Em không cần phải cố ý mặc những bộ đồ như thế để làm anh vui, anh chỉ muốn em vui thôi.”

Giá trị tình ý trên đầu hắn vẫn là 99%.

Triệu Uyển Hằng bĩu môi, “Chỉ là muốn thỉnh thoảng chơi một chút tình thú thôi mà.”

“Anh không thích sao?” Cô thực sự không có chút thủ đoạn quyến rũ nào, nói đến đây, hình như Trịnh Ngôn Quy mới là người thường xuyên quyến rũ cô.

“Thích, nhưng anh thích em, nên em mặc gì thì anh cũng sẽ thích.”

Cô kéo chăn trên người ra, nắm lấy tay Trịnh Ngôn Quy, “Em muốn xem anh không mặc áo, chỉ mặc cái tạp dề mà anh đã mua trước đó, được không?”

Cô mím môi, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.

Trịnh Ngôn Quy không ngờ cô lại thực sự đưa ra yêu cầu, “Được, em ở đây chờ anh một chút.”

Trịnh Ngôn Quy cho tới bây giờ chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô, hắn chỉnh lại chăn cho cô.



Quay người, hắn tìm cái tạp dề, đó là thứ hắn mua để chơi đùa cùng cô, cô rất thích.

Không lâu sau, hắn chỉ mặc một chiếc tạp dề màu đen, cơ bắp trên vai và n.g.ự.c lộ ra.

Triệu Uyển Hằng ngồi dậy, chống tay lên giường, đôi chân nhỏ nhắn thả xuống mép giường.

Trịnh Ngôn Quy quỳ trên thảm bên giường, gối đầu lên phần đùi bóng loáng của cô.

“Tiểu Uyển thích không?”

“Thích.” Cô thực ra không phải là người giỏi nói dối.

Cô nâng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, giá trị tình ý lại trở thành 100%.

Triệu Uyển Hằng nâng lấy mặt hắn, “Trịnh Ngôn Quy, anh có thích em không?”

“Anh yêu em.” Là yêu, không chỉ đơn thuần là thích.

Triệu Uyển Hằng thực sự thích gọi hắn là lão Trịnh, đột nhiên gọi tên đầy đủ, giọng điệu của Trịnh Ngôn Quy cũng trở nên trang trọng hơn.

Hắn nghiêng đầu, môi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô. Trong lòng bàn tay cô còn vương mùi hương của kem dưỡng da.

Giá trị tình ý vẫn là 100%.

Cô từ trên giường bước xuống, ngồi lên đùi hắn, vùi đầu vào hõm vai hắn hít một hơi, “Anh thơm quá.”

Trên người của hắn có chút nóng, không biết là do cơ thể hắn vốn đã nóng hay vì bị cô làm cho nóng lên.

“Tiểu Uyển…”

“Tối nay ngủ muộn một chút nhé.” Cô nói.

Đây là mật mã của hai người, Trịnh Ngôn Quy nhanh chóng hiểu ý cô.

“Ừ.” Hắn cúi đầu, ánh mắt rơi vào môi cô, lòng bàn tay hắn đặt lên gáy cô, kéo cô lại gần.

Hắn ngẩng đầu lên.

Cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi… Triệu Uyển Hằng vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
 
Chương 5


Ngày tháng của cô và Trịnh Ngôn Quy vẫn trôi qua như thường lệ. Cho đến một ngày hệ thống xuất hiện, lại làm rối tung kế hoạch của cô.

[Kí chủ, thời gian dành cho bạn không còn nhiều, bạn phải hoàn thành nhiệm vụ này trong năm nay.]

Giọng nói máy móc lâu ngày lại vang lên.

Tay ầm đũa của Triệu Uyển Hằng khựng lại giữa không trung, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn vào khoảng không.

Bên đối diện bàn ăn có một cửa sổ lớn, ánh sáng chiếu xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng tối, thế giới bên ngoài nắng đẹp, nhưng tất cả điều đó không liên quan gì đến cô.

Trịnh Ngôn Quy phải đi làm, ban ngày hắn không có ở nhà. Vì vậy, trong nhà chỉ còn cô, bên trong lẽ ra phải yên tĩnh, nhưng bên tai cô dường như luôn văng vẳng tiếng vo ve.

“Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Cô cầm đũa, tiếp tục gắp thức ăn trước mặt.

[Cơ thể bạn sẽ ngày càng yếu đi, cuối cùng không thể trở về thế giới thực. Kết quả tồi tệ nhất có thể là tan biến.]

“Bạn đang đe dọa tôi sao?” Cô nhíu mày.

Triệu Uyển Hằng lúc đầu từng nghi ngờ bản thân có phải bị rối loạn tâm thần hay không, mới cảm thấy mình bị hệ thống ràng buộc một cách kỳ quái, hơn nữa còn phải lang thang trong những thế giới lạ lùng này để thực hiện nhiệm vụ.

Cô không phải chưa từng vật lộn, cô cũng không biết những gì hệ thống nói có thật hay không, liệu cô có thật sự ốm nặng trong thế giới thực hay không, và liệu sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này, cô có thể thật sự được tái sinh hay không.

Nhưng cô không có sự lựa chọn, hơn nữa điều quan trọng nhất là, cô có một khao khát sống mãnh liệt.

Sống dường như không có gì tốt đẹp, nhưng cô vẫn muốn sống.



Đối diện không ai nói thêm gì.

Triệu Uyển Hằng cúi đầu ăn hết bữa sáng của mình. Những lời này không khiến cô từ bỏ, nhưng tâm trạng cô khó tránh khỏi trở nên u ám, cho đến khi Phương Thư đến tìm cô, tâm trạng cô mới trở nên tốt hơn một chút.

Phương Thư là bạn học cấp ba của cô, một tác giả toàn thời gian. Vì khá rảnh rỗi và thân thiết, nên mỗi khi Triệu Uyển Hằng nghỉ hè, cô ấy thường đến chơi với Triệu Uyển Hằng.

Phương Thư đang than phiền với cô về cuốn tiểu thuyết mới viết, cô ấy là người chỉ viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị, có lẽ vì tinh thần của tác giả không bình thường, năm nay cô ấy đã viết một cuốn tiểu thuyết chủ đề tình yêu điên cuồng.

Báo ứng chính là cô ấy đã bị kẹt trong vô số đêm khuya vắng vẻ, ở những nơi không có ai mà nổi điên.

Triệu Uyển Hằng cũng khá quen thuộc với thế giới vô hạn lưu kinh dị, có thể cho cô ấy một chút cảm hứng, nhưng về chuyện tình yêu, cô lại không giúp gì được.

Theo một nghĩa nào đó, cả hai đều đang chịu đựng "nỗi khổ" của tình yêu.

“Nhưng mình đã nghĩ xong cái kết rồi, chỉ còn thiếu một tình tiết lớn trước khi kết thúc mà thôi.” Phương Thư vừa uống nước trái cây cô đưa vừa nói.

“Kết thúc? Kết thúc của nhân vật chính là gì vậy?” Triệu Uyển Hằng hỏi.

Phương Thư giơ tay ra, trên mặt không có gì bất ngờ, “Kết hôn, tổ chức một đám cưới hoành tráng, rồi kiss kiss, rồi kết thúc.” Cô ấy lại uống một ngụm nước trái cây.

“Kết thúc của tiểu thuyết ngôn tình không phải lúc nào cũng như vậy sao, mặc dù có phần tầm thường, nhưng đó thực sự là cái kết hoàn hảo. Hơn nữa, độc giả cũng thích xem kiểu này.”

Hầu hết các tác phẩm văn học từ xưa đến nay đều có kết thúc viên mãn. Có lẽ vì con người đã chán ngấy với những điều không hoàn hảo trong thế giới thực, nên những hy vọng mỹ mãn này đều được đặt vào những tác phẩm hư cấu.

Một tác phẩm giống như một giấc mơ ban ngày, những mong ước không thể thực hiện được đều được lấp đầy trong giấc mơ đó. Chỉ là sau khi câu chuyện kết thúc, giấc mơ sẽ phải tỉnh dậy.

Triệu Uyển Hằng gật đầu, mặc dù cô không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng trong thời thanh xuân cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình và xem phim tình cảm, nếu kết thúc không viên mãn, cô còn có cả ý định gửi d.a.o cho biên kịch.



Chỉ là khi nghĩ đến lời của Phương Thư, Triệu Uyển Hằng bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Theo lời của hệ thống, thế giới này cũng coi như một thế giới tiểu thuyết, mà cô đến đây để đóng vai nữ chính, nam chính tự nhiên chính là nam chính của thế giới này.

Và cô nhận ra rằng cô và Trịnh Ngôn Quy dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.

Đối với một cặp đôi bình thường, sáu năm yêu nhau đã đủ dài, huống chi họ đã sống chung một thời gian dài. Những điều cần điều chỉnh giữa các cặp đôi đã sớm được điều chỉnh.

Triệu Uyển Hằng ngồi trên sofa chống đầu, mở miệng hỏi: “Phương Phương, cậu nghĩ, tình cảm của mình và Trịnh Ngôn Quy thế nào…”

Động tác ăn bánh quy của Phương Thư khựng lại, biểu cảm có chút kỳ lạ, nhưng nhanh chóng nụ cười trên mặt cô ấy đã xóa tan đi vẻ kỳ lạ đó, “Tình cảm của hai người không phải luôn rất tốt sao, luôn rất tốt mà.”

“Tốt thì tốt, nhưng hình như bọn mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Triệu Uyển Hằng cúi đầu nhìn ngón tay dài gầy gò của mình, “Bọn mình cũng không còn trẻ nữa.”

Phương Thư suýt nữa bị nước trái cây sặc, ánh mắt cô ấy có chút lơ đãng, không dám nhìn thẳng vào cô, lại không dám tỏ ra quá không thoải mái, cô ấy siết chặt ngón tay của mình, ngón tay cầm ly nước trái cây bị sức mạnh của mình ấn đến trắng bệch, “Có thể vẫn chưa đến lúc.”

“Mặc dù mọi người luôn nói bạn thân sẽ ghét người yêu của nhau, nhưng lão Trịnh là cậu vẫn luôn là người tốt.”

Phương Thư vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, với cách tư duy có luôn có phần lộn xộn của cô ấy, vậy mà dùng giọng điệu nghiêm túc để nói với cô.

Triệu Uyển Hằng có chút buồn ngủ, Phương Thư trước mặt trông có chút mờ ảo, đầu cô nặng trĩu như thể một chút nữa sẽ rơi khỏi cổ.

Nhưng trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại từng câu từng chữ mà Phương Thư vừa nói với cô.
 
Chương 6


Trịnh Ngôn Quy là người tốt, điều này có lẽ là sự thật. Quan hệ giữa hai gia đình họ cũng rất thân thiết, thân thiết đến mức ngay cả khi họ chưa kết hôn, hai bên phụ huynh đã coi nhau như gia đình.

Chẳng phải sao, bốn phụ huynh hiện vẫn đang còn cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.

Từ lời của Phương Thư, Triệu Uyển Hằng đã nhận được sự khơi gợi. Kết thúc của tất cả những tiểu thuyết ngọt ngào thường là nam nữ chính kết hôn, vậy việc cô và Trịnh Ngôn Quy vẫn chưa đăng ký kết hôn có phải là chìa khóa khiến cô không thể tăng giá trị công lược hay không.

Thời gian dành cho cô thực sự không còn nhiều, nên Triệu Uyển Hằng quyết định đơn giản thẳng thắn.

Trong phòng ngủ khi màn đêm buông xuống tỏa ra hương thơm dễ chịu, dưới thân là chiếc giường mềm mại, nửa người Triệu Uyển Hằng đè lên cơ thể Trịnh Ngôn Quy.

Thấy cô có vẻ muốn nói gì đó với hắn, “Sao vậy Tiểu Uyển?” Trịnh Ngôn Quy hỏi.

“À, ừm… chỉ là, chỉ là anh có dự định kết hôn không?” Triệu Uyển Hằng sờ sờ vành tai của mình, ngại ngùng hỏi.

Hắn liếc mắt qua, nhất thời ngẩn ra, “Tiểu Uyển, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy Trịnh Ngôn Quy có biểu cảm như vậy.

“Chúng ta cũng không còn trẻ nữa.”

Ánh mắt Trịnh Ngôn Quy vẫn ấm áp, nhưng dường như thoáng qua một sắc thái phức tạp, hắn chớp mắt, quay đầu đi.

“Để sau hãy nói, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ thảo luận, được không?”

“Nhưng kết hôn có liên quan gì đến sức khỏe, chỉ là việc nhận giấy chứng nhận thôi mà?” Triệu Uyển Hằng chống người, đưa đầu ra trước mặt hắn, buộc Trịnh Ngôn Quy phải nhìn thẳng vào cô.

“Còn đám cưới nữa, đám cưới rất tốn công sức.” Trịnh Ngôn Quy dừng lại một chút, “Còn tuần trăng mật nữa, gần đây sức khỏe em không được tốt, đợi em khỏe lại rồi chúng ta hãy nói về chuyện kết hôn, không gấp.”

Triệu Uyển Hằng ngồi lại vị trí vừa nằm xuống, “Có phải anh không muốn kết hôn không?”



“Không phải, Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm ý của anh. Có thể được ở bên em là điều anh cầu còn không được.”

Trịnh Ngôn Quy hơi hoảng hốt đặt tài liệu trên tai xuống, âu yếm ôm cô, dùng má cọ vào xương quai xanh và da thịt cô.

Cô hiện giờ vẫn hơi gầy, nhưng so với năm ngoái đã tốt hơn nhiều.

Thấy hắn như vậy, Triệu Uyển Hằng tối nay không hỏi thêm vấn đề này nữa.

Nhưng ngày hôm sau hệ thống lại đến thúc giục cô. Âm thanh máy móc thúc giục khiến cô ngày càng không kiên nhẫn.

“Em thấy năm nay kết hôn là thời điểm tốt.” Đây đã là lần thứ mười ba Triệu Uyển Hằng ám chỉ với Trịnh Ngôn Quy.

Trịnh Ngôn Quy cúi đầu nhìn ngày tháng, “Tiểu Uyển, đợi anh hoàn thành công việc này đã, chúng ta lại nói về chuyện kết hôn, được không?”

Ánh mắt hắn chân thành, không có chút không kiên nhẫn nào.

Nhưng Triệu Uyển Hằng lại cảm thấy khó chịu, “Còn bao lâu nữa mới xong?”

“Tháng sau, tháng sau sẽ xong.”

“À…” Triệu Uyển Hằng không biết tại sao, cô hiện giờ rất kiên quyết cho rằng việc đăng ký là chìa khóa để tăng giá trị công lược.

Trong khi Trịnh Ngôn Quy, người luôn nghe lời cô vô điều kiện, lại bỗng nhiên phản đối đề xuất kết hôn của cô.

Cô giờ đã không còn cách nào khác.

“Đợi anh xong việc, sẽ xin nghỉ đi cùng em, Tiểu Uyển trước đây không phải nói muốn đi du lịch sao, chúng ta đi thư giãn một chút.”

Trịnh Ngôn Quy nhận ra cô có chút băn khoăn về chuyện này, nhưng hắn thực sự không thể ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của cô.



“À.” Câu trả lời của cô vẫn một tiếng ngắn gọn.

Rất lâu trước đây, Triệu Uyển Hằng đã hỏi hệ thống liệu có thể thay đổi đối tượng công lược hay không, câu trả lời đương nhiên là không.

Nếu không, cô đã không chọn ở bên Trịnh Ngôn Quy suốt nhiều năm như vậy.

Có lẽ do ảnh hưởng của kỳ kinh nguyệt, tâm trạng cô gần đây không tốt, tinh thần cũng rất mệt mỏi. Kèm theo đó, cô cảm thấy mình cũng hơi chán Trịnh Ngôn Quy.

Triệu Uyển Hằng đôi khi cũng không phân biệt được, tình cảm của cô dành cho Trịnh Ngôn Quy là như thế nào.

Cô không rõ cảm xúc của mình là vì nhiệm vụ hay là sự tích lũy giữa hai người khi sớm chiều ở bên nhau.

Nhưng cô biết gần đây cô đã cảm thấy chán ghét hắn, Triệu Uyển Hằng biết điều này không công bằng với Trịnh Ngôn Quy.

Nhưng cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Và cảm giác chán ghét mệt mỏi này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi hắn làm việc liên tục một tuần.

Trịnh Ngôn Quy tuần vừa rồi rất bận rộn, trước đây dù hắn có bận đến đâu cũng sẽ về nhà đúng giờ, nếu công việc chưa xong, hắn sẽ làm ở nhà. Dù bận rộn thế nào, hắn cũng sẽ đảm bảo dành thời gian ở bên Triệu Uyển Hằng.

Nhưng tuần này hắn đã liên tục tăng ca nhiều ngày, có hai ngày thậm chí bận đến tận chín giờ tối mới về nhà.

Ánh mắt hắn luôn mệt mỏi, nhưng Triệu Uyển Hằng cũng không thể không bắt gặp vài tia vui vẻ trong ánh mắt mệt mỏi của hắn.

Niềm vui kỳ lạ này, rốt cuộc từ đâu mà có, có gì đáng để hắn vui như vậy.

Cô quá quen thuộc với hắn, đã quen đến mức nhìn vào mắt hắn, cô biết hắn đang nói dối hay nói thật.

Trước đây Triệu Uyển Hằng không nghi ngờ hắn, nhưng giờ thì khác, còn ba tháng nữa là đến ngày kết thúc.

Cô đã tiêu tốn hơn hai mươi năm trong thế giới này mà chưa hoàn thành nhiệm vụ này. Ba tháng còn lại, cô làm sao có thể đảm bảo mình sẽ rời khỏi thế giới này một cách suôn sẻ.
 
Chương 7


Triệu Uyển Hằng bắt đầu nghi ngờ và hoài nghi hắn. Cô nghĩ, từ đầu cô không nên tin tưởng vào tình cảm của một người đàn ông.

Cô bắt đầu phát hiện ra ngày càng nhiều bằng chứng kỳ lạ, tại sao Phương Thư lại có chút không thoải mái khi tán gẫu với cô về Trịnh Ngôn Quy.

Tại sao cha mẹ cô mỗi lần đến thăm đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy bi thương.

Tại sao Trịnh Ngôn Quy lại tránh né chuyện kết hôn này.

Vì sức khỏe quá yếu, vòng tròn giao tiếp của cô ngày càng nhỏ, ngay cả công việc cũng đã ngừng lại một thời gian dài. Thứ Sáu này, cô nói với Trịnh Ngôn Quy rằng cô sẽ trở lại viện nghiên cứu làm việc.

“Tiểu Uyển rất muốn làm việc à, ở nhà nghỉ ngơi buồn chán quá sao?” Hắn quỳ bên cạnh nắm tay cô.

“Xin lỗi, là do anh gần đây không có thời gian đi chơi với em.”

Ngay cả Trịnh Ngôn Quy cũng biết hắn gần đây dành ít thời gian bên cô hơn.

“Anh sẽ trở lại viện làm việc.” Cô chỉ lặp lại.

“Được, công ty và viện nghiên cứu cũng cùng đường, thứ Hai tuần sau chúng ta cùng đi làm.”

“Ừm.” Cô trả lời ngắn gọn.

Khi cô trở lại viện nghiên cứu y học, các đồng nghiệp thấy cô dường như rất vui, trong niềm vui còn có chút hưng phấn.

Triệu Uyển Hằng dù sao cũng là người đã từng công lược nhiều thế giới, cô có khả năng học hỏi và thích ứng rất mạnh, không lâu sau đã quen với cảm giác làm việc, buổi sáng cô đã xử lý xong dữ liệu cần làm hôm nay.

Tuy nhiên, buổi chiều cô đã xin nghỉ, cô đến công ty của Trịnh Ngôn Quy.

Nhà hắn coi như là một doanh nghiệp gia đình, Trịnh Ngôn Quy sau khi tốt nghiệp đã bắt đầu làm từ những vị trí quản lý cấp thấp trong công ty. Đến giờ hắn đã là một người có tiếng nói trong tầng lớp lãnh đạo.

Triệu Uyển Hằng không phải lần đầu đến đây, nhưng trước đây vì quá bận rộn với công việc nên không quan tâm đến chuyện tình cảm, còn khi có thời gian thì sức khỏe không tốt nên cũng không có lý do gì để đến công ty tìm hắn.

Một cách kỳ lạ, hôm nay cô rất muốn gặp hắn, xem hắn gần đây đang bận rộn với công việc và dự án gì.



Trịnh Ngôn Quy có một văn phòng riêng ở tầng trên, bên ngoài văn phòng là phòng khách.

Thông thường cô cần phải đặt lịch hẹn mới có thể gặp Trịnh Ngôn Quy, ngay cả khi là cha của Trịnh Ngôn Quy đến tìm hắn cũng cần phải đặt lịch.

Tuy nhiên, khi thư ký biết người đến là Triệu Uyển Hằng, cô ấy đã dẫn cô thẳng vào phòng nghỉ, rót cho cô một tách trà nóng.

Trịnh Ngôn Quy đã nói trước với họ rằng Triệu Uyển Hằng là trường hợp đặc biệt, chỉ cần cô đến tìm hắn, đều phải vô điều kiện cho cô vào.

Cho dù cô có muốn vào văn phòng của hắn cũng không sao.

“Cô Triệu, Tổng Giám đốc Trịnh hiện đang bàn về công việc, có lẽ sẽ mất chưa đến nửa giờ nữa mới xong. Nếu cô gấp, tôi có thể đi nói với anh ấy một tiếng?” Thư ký nói một cách kính cẩn.

Triệu Uyển Hằng lắc đầu, “Tôi không gấp, tôi chỉ đến chờ anh ấy tan làm thôi.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

“Tôi có thể tự do xem một chút không? Chỉ là xem bên ngoài văn phòng thôi.” Triệu Uyển Hằng nhìn về phía cửa phòng nghỉ.

“Được ạ.” Thư ký trả lời.

Triệu Uyển Hằng để thư ký rời đi, cô một mình đi dạo một chút, tùy ý nhìn qua cách bố trí của tòa nhà văn phòng.

Cô không biết đã chờ bao lâu, ở cửa phòng khách cô đã thấy Trịnh Ngôn Quy, cùng với một khách hàng đang nói chuyện với hắn.

Có thể là khách hàng, Triệu Uyển Hằng không nhận ra hắn đã cùng người phụ nữ ra ngoài.

“Tiểu Uyển, em sao lại đến đây? Hôm nay không phải đang làm việc ở viện sao?”

Biểu cảm của Trịnh Ngôn Quy có chút kỳ lạ, rõ ràng là hắn đã cho Triệu Uyển Hằng trường hợp đặc biệt, nhưng khi thực sự gặp cô trong văn phòng, hắn lại có vẻ hơi không được thoải mái.

Triệu Uyển Hằng vô thức nhìn sang người bên cạnh hắn, người đó sau khi chào tạm biệt Trịnh Ngôn Quy thì rời đi. Cô cảm thấy người này có chút quen thuộc.

“Đang bàn về công việc à?” Cô hỏi.



“Ừ, Tiểu Uyển có việc gì gấp không, hay là có chuyện gì?” Trịnh Ngôn Quy nắm tay cô, dẫn cô trở lại văn phòng của hắn.

Hắn đang nói dối, Triệu Uyển Hằng nhận ra, hắn vừa rồi thực sự không bàn chuyện công việc.

Triệu Uyển Hằng bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa và đáng sợ, liệu việc giá trị công lược không thể duy trì 100% có phải vì Trịnh Ngôn Quy thực sự không yêu cô hết lòng hay không.

Con người luôn tham lam, người có ba lòng hai dạ đều rất nhiều.

“Thế à, gần đây đang bận dự án gì?” Triệu Uyển Hằng nhớ ra, có vẻ như cô đã gặp người phụ nữ đó ở viện nghiên cứu và bệnh viện, công ty của Trịnh Ngôn Quy tuy là lĩnh vực công nghệ, nhưng hoàn toàn không liên quan đến y tế.

“Ừ, là một dự án khá bí mật, khi nào công khai em sẽ biết.” Hắn vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhất.

Hắn lại đang lừa cô.

Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn vào chỉ số giá trị trên đầu hắn.

99%

98%

97%

……

85%

“Tiểu Uyển, tay em sao lạnh thế, có phải điều hòa trong văn phòng quá lạnh không?” Trịnh Ngôn Quy nhận ra cô có chút không ổn, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bàn tay ấm áp của hắn áp lên tay cô, cố gắng làm ấm tay Triệu Uyển Hằng.

Cô chưa bao giờ thấy giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy với cô lại thấp như vậy.

Bây giờ chỉ còn 70%.

[Kí chủ, xin kí chủ lưu ý, thời gian nhiệm vụ của bạn chỉ còn hai tháng. Xin duy trì giá trị công lược của bạn.]
 
Chương 8


Hơi thở của cô dường như trở nên khó khăn, Triệu Uyển Hằng muốn thoát khỏi tay Trịnh Ngôn Quy, nhưng không thành công.

Hắn hoảng hốt ôm cô, “Tiểu Uyển, sao vậy, em có chỗ nào không thoải mái sao?”

80%, 85%, 88%, giá trị công lược cuối cùng cũng hơi tăng trở lại.

“Tối nay mấy giờ anh tan làm?” Triệu Uyển Hằng không trả lời hắn, chỉ hỏi Trịnh Ngôn Quy.

“Tối nay, có thể lại phải tăng ca, không thể về đúng giờ.” Trịnh Ngôn Quy đỡ cô ngồi xuống sofa, rót cho cô một cốc nước.

Hắn lại thấy Triệu Uyển Hằng nhíu chặt mày.

“Anh bận rộn như vậy, năm nay chúng ta còn có cơ hội kết hôn không?” Đôi mày nhăn lại được thay thế bằng nụ cười dịu dàng.

“Tiểu Uyển, sao dạo này em cứ lăn tăn về chuyện này vậy.” Hắn vẫn nắm tay cô.

Trịnh Ngôn Quy gần đây thực sự quá bận rộn, đến mức giờ hắn mới nhận ra sự bất thường của Triệu Uyển Hằng, cô gần đây luôn kiên quyết hỏi về thời gian kết hôn của hai người.

“Được, em muốn kết hôn lúc nào thì chúng ta kết hôn lúc đó, được không? Chờ thêm hai ngày nữa, anh sẽ đi cùng em.”

Trước đây hắn còn có thể đáp lại cô bằng những câu như “không gấp” hay “chờ một chút”, nhưng Trịnh Ngôn Quy biết, giờ cô như đã rơi vào ngõ cụt, nếu không đồng ý với cô, cô chỉ càng trở nên sốt ruột hơn.

Triệu Uyển Hằng từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, cô có chút cứng đầu và bướng bỉnh, bất cứ việc gì cô cho là cần làm, dù mệt mỏi đến đâu cô cũng sẽ hoàn thành. Trịnh Ngôn Quy rất hiểu cô.

Giá trị công lược 90%.

Triệu Uyển Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy như mình đã không còn bận tâm, chỉ cần xem việc kết hôn có phải là chìa khóa quyết định nhiệm vụ công lược này hay không, cô sẽ có thể rời khỏi đây.



Còn về việc Trịnh Ngôn Quy có thật sự không chung thủy với cô hay không, cô dường như thấy cũng không còn quan trọng, Triệu Uyển Hằng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này.

“Tiểu Uyển, có phải trong lòng em có chuyện gì hay không? Có phải gần đây anh làm em không vui không?” Trịnh Ngôn Quy ôm cô, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô.

Những sợi tóc ấm áp và mềm mại chạm vào má hắn, Trịnh Ngôn Quy rất thích mùi hương trên người cô.

Chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa, chỉ còn vài ngày thôi.

Triệu Uyển Hằng vô thức quay đầu đi, sau một hồi lâu cô mới cho Trịnh Ngôn Quy ôm lại, “Không, có lẽ chỉ là gần đây quá mệt mỏi.”

“Vậy em có muốn nghỉ vài ngày rồi quay lại viện làm việc không? Đúng lúc hai ngày nữa anh muốn cùng em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.”

“Kiểm tra sức khỏe?”

“Ừm, anh muốn xem sức khỏe của em đã hồi phục chưa, còn có vấn đề gì khác không.”

Triệu Uyển Hằng gật đầu không nói thêm gì.

“Xin lỗi Tiểu Uyển, tháng sau anh sẽ xin nghỉ phép để đi chơi với em, có thể đến hải đảo, hoặc xem cực quang.”

“Được.” Cuối cùng cô cũng nở một nụ cười.

Có lẽ họ sẽ không còn tháng sau nữa.

“Vậy anh gọi tài xế đưa em về, tối nay anh sẽ làm xong việc rồi về nhà ngay.” Trịnh Ngôn Quy nói rồi lấy điện thoại ra, giờ xe hơi đều là tự động lái, nhưng có một tài xế sẽ khiến hắn yên tâm hơn.



“Ừm, anh cũng đừng quá vất vả.” Cô nhìn vào quầng thâm dưới mắt hắn, không biết hắn có thật sự bận rộn như vậy không.

Trịnh Ngôn Quy nghiêng người hôn cô, âu yếm và không nỡ rời xa.

Nhưng giá trị công lược trên đầu hắn vẫn chưa tăng trở lại 99%.

Triệu Uyển Hằng hoàn toàn thất vọng, cô như một cái xác không hồn trở về nhà. Hai người họ hiện tại sống trong một căn biệt thự nhỏ.

Căn biệt thự này là họ mới chuyển vào sống trong hai năm gần đây, phong cách trang trí của biệt thự được thiết kế theo sở thích của cô, các vật trang trí cũng đều là những gì cô thích.

Ngay cả phòng ngủ mà hai người cùng ngủ cũng được bài trí theo sở thích của cô.

Dù Trịnh Ngôn Quy là người chi tiền, nhưng căn nhà này đứng tên của Triệu Uyển Hằng.

Phòng khách, bếp tất cả mọi thứ dường như đều được chuẩn bị cho cô, ngoại trừ tủ quần áo và phòng ngủ có những dấu vết rõ ràng thuộc về Trịnh Ngôn Quy, căn nhà này trông như chỉ thuộc về cô.

Trong tủ quần áo có nhiều quần áo của Trịnh Ngôn Quy, nhưng ngoài trang phục công sở thì chỉ có đồ thể thao và trang phục bình thường. Ngoài ra, dường như không có nhiều đồ vật chỉ thuộc về hắn.

Triệu Uyển Hằng cảm thấy bối rối khi quan sát căn nhà này.

Cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa khép chặt ở tầng hai, cô bỗng nhớ ra, trong phòng làm việc của Trịnh Ngôn Quy còn nhiều đồ của hắn.

Trịnh Ngôn Quy là người có quyền lực trong công ty, công việc của Triệu Uyển Hằng hoàn toàn không liên quan đến công ty của hắn. Phòng làm việc của hắn có thể có một số tài liệu mật về công việc, Trịnh Ngôn Quy trước đây cũng đã ngầm gợi ý với cô, nên cố gắng không vào phòng làm việc của hắn.

Vì vậy, để tránh nghi ngờ, Triệu Uyển Hằng sẽ không chủ động hỏi về công việc của hắn, càng không tự ý vào phòng làm việc của hắn. Tất nhiên, cô cũng không phải là người thích dò xét bí mật của người khác.

Nhưng Triệu Uyển Hằng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến cô lại đi vào phòng làm việc. Có vẻ như trong phòng làm việc ẩn chứa một bí mật nào đó không ai biết.
 
Chương 9


Căn phòng bị khóa bằng mật khẩu, nhưng Triệu Uyển Hằng tùy ý nhập một dãy số, liền dễ dàng mở được cánh cửa này.

Dãy số này là ngày sinh nhật của cô, Triệu Uyển Hằng nhướng mày, cười tự giễu.

Trịnh Ngôn Quy có lẽ quá hiểu cô, nghĩ rằng ngay cả khi mật khẩu là ngày sinh nhật của cô, cô cũng sẽ không vào phòng làm việc của hắn.

Khi mở cửa ra, Triệu Uyển Hằng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, những giá sách và tài liệu như dự đoán đã không còn.

Ba bức tường của phòng làm việc được dán đầy khung ảnh lớn nhỏ, và nổi bật nhất là khung ảnh lớn treo ở giữa, có vẻ như đó là một bức ảnh cưới.

Triệu Uyển Hằng có chút cận thị, không đeo kính nên không nhìn rõ người trong ảnh.

Nhưng cô luôn cảm thấy người đó trông giống mình, chỉ là cơ thể nhìn đầy đặn hơn so với hiện tại.

Xung quanh là những bức ảnh của hai người mặc lễ phục. Trông thật ngọt ngào và thân mật.

Cô đứng trước bàn làm việc, trên bàn có một cái hộp, giác quan thứ sáu của con người khiến cô mở hộp ra, hiện ra trước mắt là hai giấy chứng nhận kết hôn.

Triệu Uyển Hằng ngẩn người, cô đưa tay lau nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra.

Mái tóc mềm mại như trở thành những cây kim đ.â.m vào cô, các mạch m.á.u ở thái dương nhảy lên, cô không thể tin nổi khi cầm trên tay hai giấy chứng nhận kết hôn này, khi mà cô đã chuẩn bị tâm lý rằng đây là giấy chứng nhận kết hôn của Trịnh Ngôn Quy và người khác.

Triệu Uyển Hằng không thể ngờ rằng đây lại là giấy chứng nhận kết hôn của cô và Trịnh Ngôn Quy. Và chiếc nhẫn trước mắt, chắc chắn là của hai người họ.

Đầu óc như trống rỗng trong một khoảnh khắc, phòng làm việc rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô cảm thấy tiếng thở của mình rất nặng nề. Khi ánh mắt của Triệu Uyển Hằng tìm đến ngày kết hôn, cô phát hiện họ đã kết hôn từ sáu năm trước.

Nhưng cô và Trịnh Ngôn Quy, rõ ràng chỉ mới yêu nhau được sáu năm……

[Cảnh báo cảnh báo, nhận diện thế giới sai lệch, cảnh báo cảnh báo!]



Khuôn mặt gầy gò của cô hiện rõ vẻ tái nhợt, trong đầu vang lên tiếng xẹt điện, cổ họng cô có chút đắng, cảm giác đắng chát như muốn nhấn chìm cô.

Ngón tay vô thức siết chặt hai giấy chứng nhận kết hôn, khiến giấy chứng nhận bị nhăn nheo.

Đầu óc Triệu Uyển Hằng rất hỗn loạn, trước mắt cô như quay cuồng, cô ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy, tay chân không ngừng co giật. Miệng cô lắp bắp phát ra tiếng rên rỉ.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô chỉ thấy trần nhà của phòng làm việc. Cạnh bên là giấy chứng nhận kết hôn cùng cô ngã xuống.

-

Máy thở, nước khử trùng và ánh sáng chói mắt đã đánh thức Triệu Uyển Hằng.

Người đầu tiên cô thấy là Trịnh Ngôn Quy, trong nhà mỗi phòng đều có camera, camera phát hiện Triệu Uyển Hằng ngất xỉu lập tức phát ra báo động.

Trịnh Ngôn Quy dùng tốc độ nhanh nhất có thể gọi xe cứu thương, rồi vội vàng trở về nhà cùng cô đến bệnh viện.

Triệu Uyển Hằng tưởng rằng mình chỉ ngất xỉu vài giờ, không ngờ cô đã bất tỉnh ba ngày ba đêm.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển em tỉnh lại rồi?” Trịnh Ngôn Quy gần như mấy ngày qua không chợp mắt, thấy cô mở mắt hắn đứng dậy muốn đỡ cô dậy.

“Tiểu Uyển, xin lỗi đã làm em không vui.” Trịnh Ngôn Quy nhìn vào ánh mắt có phần vô hồn của cô, “Anh rất sạch sẽ, anh chỉ yêu em.”

Khi nhóm nghiên cứu thu thập dữ liệu trí nhớ gần đây của Triệu Uyển Hằng.

Trịnh Ngôn Quy mới biết, vài ngày trước Triệu Uyển Hằng đã nghi ngờ hắn không chung thủy.

Triệu Uyển Hằng lại chớp mắt.

“Tiểu Uyển, em lại quên anh rồi sao, anh là Trịnh Ngôn Quy.”



Triệu Uyển Hằng ngắt lời hắn, cô đưa tay về phía Trịnh Ngôn Quy, vẫy vẫy cánh tay của mình.

Hắn không thể tin nổi và cẩn thận ôm cô, người đang mặc áo bệnh nhân, đã ăn cháo lỏng ba ngày, co rúm trong vòng tay hắn, cơ thể dường như đang run rẩy nhè nhẹ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Trịnh Ngôn Quy mới nhận ra, những giọt nước mắt ấm nóng đã làm ướt áo sơ mi của hắn.

“Em không quên anh.” Lâu quá không lên tiếng, giọng Triệu Uyển Hằng có phần khàn khàn.

“Tiểu Uyển, em nhớ ra rồi phải không?” Hắn hỏi từng chữ một.

“Ừm.” Đầu của cô dựa vào vai hắn gật mạnh, nhưng vừa gật vài cái thì đầu lại đau nhói.

“Ôi…… đầu hơi đau.”

Trịnh Ngôn Quy khẽ vuốt sau gáy cô, “Chỗ này em đã trải qua phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, đừng làm động tác lớn.”

“Tiểu Uyển, em thật sự, thật sự nhớ ra rồi sao.” Trịnh Ngôn Quy đã chờ rất lâu, đợi cô rất lâu.

“Nhớ ra rồi.”

Đúng vậy.

Cô nhớ ra rồi, cô đã nhớ ra tất cả.

Đây là thế giới thực, tên thật của cô chính là Triệu Uyển Hằng.

Trịnh Ngôn Quy là người yêu thực sự của cô, họ đã kết hôn được sáu năm, yêu nhau mười một năm.

Cho đến một ngày, có một thứ gọi là hệ thống đã cướp đi tất cả những gì thuộc về họ.
 
Chương 10


[Năm 2xx2, tháng 8]

Khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tiểu Uyển, Trịnh Ngôn Quy nghĩ rằng hắn cuối cùng cũng đã trở thành gia đình của cô theo nghĩa pháp lý.

[Năm 2xx2, tháng 9]

Dự án của Tiểu Uyển đang trong giai đoạn hoàn thiện, gần đây rất bận rộn, may mắn là Trịnh Ngôn Quy có thể dành chút thời gian để bàn bạc với đội ngũ tổ chức đám cưới. Cô dường như rất tin tưởng vào khả năng làm việc và gu thẩm mỹ của hắn, về chuyện đám cưới cô không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhớ rằng ngày hôm đó rất vui nhưng cũng rất mệt.

Đêm tân hôn không hề tồn tại, khi hắn trở về phòng khách sạn thì Tiểu Uyển đã mệt lả. Cô cố gắng giữ ý thức cuối cùng để hắn kéo vào phòng tắm rửa mặt, thay xong đồ ngủ thì chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay.

[Năm 2xx2, cuối tháng 11]

Cuối cùng công việc của Tiểu Uyển cũng sắp hoàn thành. Chuyến du lịch trăng mật mà họ luôn lên kế hoạch cuối cùng cũng có tín hiệu khả quan.

[Năm 2xx2, tháng 12]

Tiểu Uyển đột nhiên ngất xỉu trong văn phòng tại viện nghiên cứu, rơi vào trạng thái hôn mê.

Kiểm tra sức khỏe hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng dù thế nào cũng không thể tỉnh lại.

[Năm 2xx3, tháng 1]

Tiểu Uyển chính thức được thông báo là đã c.h.ế.t não.

Không có bất kỳ nguyên nhân nào, cơ thể ngoài đại não không có tổn thương nào, ngay cả tổn thương não cũng rất đột ngột.

Điều buồn cười nhất là Tiểu Uyển chính là nhà nghiên cứu trong lĩnh vực c.h.ế.t não.

Cô có lẽ cũng không nghĩ rằng cuộc đời mình lại kết thúc bằng bệnh c.h.ế.t não.

Nhưng Trịnh Ngôn Quy không từ bỏ, vì cô cũng là nhân viên của trường y, chi phí điều trị cho cô không cao như người bình thường, và tài sản của hắn đủ để duy trì hoạt động tim phổi cho cô nhờ máy thở.



Hắn không tin đây là điểm kết thúc cuộc đời của Tiểu Uyển.

Vì vậy hắn không từ bỏ.

[Năm 2xx3, tháng 2]

Hơi thở và nhịp tim của Tiểu Uyển vẫn bình thường.

Nhưng cô có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chết não và trạng thái thực vật là khác nhau, người thực vật vẫn có khả năng tỉnh lại, nhưng c.h.ế.t não thì……

[Năm 2xx3, tháng 3]

Lại đổi một y tá.

[Năm 2xx3, tháng 4]

Tóc đen của hắn bắt đầu xuất hiện những sợi tóc bạc, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Cô đã hôn mê đến giờ, hắn gầy đi mười mấy cân.

Mặc dù Tiểu Uyển vẫn cố gắng duy trì trạng thái chưa hoàn toàn rời khỏi thế giới này, ngay cả bác sĩ cũng nói với hắn, Tiểu Uyển giờ đã không còn khác gì người đã chết.

Tiểu Uyển là con gái duy nhất, cha mẹ cô cũng không khỏi đau lòng.

Nhưng cha mẹ vợ vẫn đến an ủi hắn, bảo hắn chú ý đến sức khỏe.

“Biết đâu Tiểu Uyển đột nhiên tỉnh lại, thấy con như vậy, con bé sẽ đau lòng.”

Trịnh Ngôn Quy chợt nhận ra, Tiểu Uyển rất thích thân hình của hắn, hắn nhất định phải giữ dáng tốt nhất trước khi cô tỉnh lại.



Hắn bắt đầu nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, làm việc, và tập thể dục lại, cuối cùng cũng khôi phục được trạng thái sức khỏe như trước.

[Năm 2xx3, tháng 6]

Nhân viên của viện nghiên cứu mà Tiểu Uyển làm việc và viện vật lý đột nhiên tìm đến hắn, nói rằng triệu chứng của Triệu Uyển Hằng có thể đã có manh mối. Cần hắn phối hợp với họ.

Nhân viên của viện nghiên cứu y học tìm hắn, hắn có thể hiểu, nhưng tại sao lại có nhân viên của viện vật lý?

Nhưng những viện nghiên cứu này thuộc cơ quan học thuật cao nhất của quốc gia, hắn chọn cách tin tưởng họ.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trịnh Ngôn Quy và cha mẹ của Triệu Uyển Hằng, phòng bệnh của Triệu Uyển Hằng được chuyển đến phòng bệnh bí mật của bệnh viện trung tâm.

[Năm 2xx3, tháng 9]

Cuối cùng đã làm rõ bệnh tình của Tiểu Uyển.

Mặc dù Trịnh Ngôn Quy không chuyên về y học cũng không phải vật lý, nhưng kiến thức của hắn đủ để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Uyển của hắn.

Họ đang ở trong một thế giới mà đối với họ, những con người này, là thế giới thực, nhưng ở một chiều không gian cao hơn, vẫn tồn tại một thế giới không có năng lượng. Mặc dù chiều không gian của thế giới này phức tạp hơn, nhưng không có thời gian.

Thế giới đó có Thần Chủ, hệ thống và vô số nhiệm vụ viên như cô, những người bị tước đoạt ý thức và đến đây.

Vì trong thế giới này không tồn tại khái niệm về năng lượng, thời gian và tốc độ, nên việc duy trì hoạt động của thế giới này là nhờ vào dòng ý thức con người không ngừng bị tước đoạt từ thế giới ba chiều mà con người đang sống.

Ý thức con người, như một thực thể huyền bí, có thể cung cấp cho Thần Chủ và hệ thống sức mạnh vô hạn, là chìa khóa để duy trì sự tồn tại của họ.

Và Thần Chủ trong thế giới đó rất thông minh, sẽ chọn những ý thức con người có ý chí mạnh mẽ và IQ cực cao.

Thật không may, Triệu Uyển Hằng là một trong số đó.

Nói đơn giản, ý thức của Tiểu Uyển đã bị tách ra, và não bộ của cô trong thế giới thực cũng rơi vào trạng thái c.h.ế.t não.
 
Chương 11


[Năm 2xx4, tháng 1]

Phương pháp giải cứu tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, Trịnh Ngôn Quy không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, hắn không thể giúp đỡ nhiều, chỉ có thể bỏ tiền ra, hắn bắt đầu làm việc cật lực.

Không ngừng kiếm tiền, trong khi kiếm tiền vẫn duy trì được thân hình và diện mạo của mình.

Nhóm nghiên cứu là đồng nghiệp của Tiểu Uyển, họ cũng rất hy vọng Tiểu Uyển có thể tỉnh lại.

Nhưng sự thật hiển nhiên, những người làm nghiên cứu phải tuân theo sự thật, họ nói với Trịnh Ngôn Quy rằng Tiểu Uyển không chắc có thể tỉnh lại, cũng không thể tính toán được thời gian cô sẽ tỉnh lại.

Nhưng Trịnh Ngôn Quy nghĩ rằng hắn nhất định phải giữ gìn trạng thái tốt nhất, để khi Tiểu Uyển mở mắt ra sẽ thấy được hình dáng mà cô yêu thích nhất.

[Năm 2xx4, tháng 4]

Nghiên cứu dường như đã có chút manh mối.

Nhưng tình trạng của Tiểu Uyển không được tốt. Dù có đội ngũ dinh dưỡng chuyên biệt, Tiểu Uyển vẫn ngày càng gầy đi. Dù đã sử dụng vật lý trị liệu và thuốc, cơ bắp của cô vẫn xuất hiện tình trạng teo lại.

[Năm 2xx4, tháng 6]

Nhóm nghiên cứu đã nghĩ ra một phương án sơ bộ, vì chiều không gian của thế giới hệ thống cao hơn thế giới con người, nên họ không thể kiểm soát.

Nhưng nếu con người tạo ra một thế giới ảo có thể kiểm soát, rồi chuyển giao ý thức bị tước đoạt vào thế giới ảo có thể kiểm soát đó, qua mặt Thần Chủ và hệ thống, thì có khả năng ý thức đã chuyển vào thế giới ảo sẽ quay trở lại thế giới thực.

Trịnh Ngôn Quy mỗi ngày đều đến thăm Tiểu Uyển.

Cô mỗi ngày đều "ăn" thức ăn lỏng pha với enzyme tiêu hóa.

Cô rõ ràng rất thích ăn ngon, Tiểu Uyển ơi, có thể tỉnh lại được không?

[Năm 2xx4, tháng 9]

Thế giới ảo đã được tạo ra thành công, nhưng cần thử nghiệm, xác nhận rằng ý thức con người vào thế giới ảo có thể trở lại thế giới thực một cách thuận lợi.

Tiểu Uyển vẫn nằm trên giường, gần đây cô không còn gầy đi nữa. Mỗi ngày đều dùng máy duy trì thời gian đứng và vận động.

Trịnh Ngôn Quy tình nguyện trở thành người thử nghiệm, bước vào thế giới ảo.



[Năm 2xx4, tháng 12]

Thí nghiệm thất bại.

Tuy nhiên, may mắn là Trịnh Ngôn Quy đã tỉnh lại trong thế giới thực. Nhưng vì tác dụng phụ mạnh mẽ, hắn vừa nôn vừa chóng mặt, lại giảm mất mười cân.

Sau hai tháng điều chỉnh, hắn mới phục hồi lại.

Trong vài tháng bị mắc kẹt trong thế giới ảo, hắn không gặp được Tiểu Uyển.

Trịnh Ngôn Quy đến phòng bệnh của cô, ở bên cô một thời gian dài.

[Năm 2xx5, tháng 2]

Thí nghiệm lần hai bắt đầu.

[Năm 2xx5, tháng 6]

Thí nghiệm dường như đã thành công.

Trịnh Ngôn Quy rất vui, cảm giác như có cơ hội. Đôi khi hắn tự hỏi, liệu Tiểu Uyển có thật sự đã c.h.ế.t không, hắn có thể sẽ không bao giờ thấy cô mở mắt nữa hay không.

Hắn còn chưa cùng cô đi hưởng tuần trăng mật.

[Năm 2xx5, tháng 10]

Thí nghiệm lần ba thành công.

[Năm 2xx5, tháng 12]

Trịnh Ngôn Quy đang massage tay chân cho Tiểu Uyển.

Một năm nữa sắp qua, Tiểu Uyển của tôi, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

[Năm 2xx6, tháng 1]



Nhóm nghiên cứu chính thức tạo ra thế giới ảo, cố gắng thiết lập liên lạc với thế giới đã tước đoạt ý thức của vô số người.

Trịnh Ngôn Quy không biết họ có thể tìm thấy ý thức của Tiểu Uyển không, hắn hy vọng Tiểu Uyển có thể trở về, nếu cô không trở về, Trịnh Ngôn Quy không biết mình sẽ sống tiếp ra sao.

Mỗi ngày hắn đều mơ tưởng rằng Tiểu Uyển sẽ tỉnh lại, điều đó dường như là niềm tin duy nhất giúp hắn sống tiếp.

[Năm 2xx6, tháng 8]

Nghe nói đã có nạn nhân tỉnh lại.

Không biết khi nào Tiểu Uyển mới được tìm thấy.

[Năm 2xx6, tháng 12]

Người phụ trách nói với Trịnh Ngôn Quy rằng đã bắt được ý thức của Tiểu Uyển.

Trịnh Ngôn Quy lại đến thăm phòng bệnh của cô, đã gần bốn năm kể từ khi cô được thông báo c.h.ế.t não.

[Năm 2xx7, tháng 6]

Ý thức của Tiểu Uyển vẫn chưa trở lại thế giới thực.

Trịnh Ngôn Quy không biết liệu hắn còn có cơ hội thành công nữa không, họ thực sự vẫn còn trẻ, nhưng không biết Tiểu Uyển có thể chịu đựng được bao lâu.

[Năm 2xx7, tháng 12]

Tiểu Uyển tỉnh lại!

Nhưng cô đã mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện trong quá khứ.

Vì người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là y tá của mình, nên cô tin tưởng y tá hơn là hắn.

Trịnh Ngôn Quy chỉnh sửa lại trang phục rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, khi hắn vô thức muốn ôm cô, cô lại nắm chặt cánh tay của y tá.

Cô y tá quay lại nhẹ nhàng nói với cô: “Cô Triệu, đây là chồng của cô, hai người rất yêu thương nhau.”

Cô mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn vẻ ngoài tinh tế của người đàn ông, so với bản thân hiện tại không thể đứng dậy, Triệu Uyển Hằng cảm thấy mình thật buồn cười.
 
Chương 12


[Năm 2xx8, tháng 1]

Trịnh Ngôn Quy bắt đầu dẫn cô cùng phục hồi, may mắn là trong thời gian cô hôn mê, cô đã duy trì được liệu pháp vật lý, nên cơ bắp không bị teo tóp quá nhiều.

Cô rất kiên cường, năng lực học hỏi cũng rất mạnh mẽ.

Sau nửa năm, Tiểu Uyển cuối cùng đã có thể tự đi lại, mặc dù dáng đi của cô so với người bình thường có chút vụng về, nhưng cô đã có thể đi độc lập trong một đoạn thời gian dài.

Đáng tiếc là Tiểu Uyển vẫn không nhớ được những chuyện trước đây, có lẽ do ý thức đã rời khỏi cơ thể này quá lâu.

Trịnh Ngôn Quy nghĩ, không sao cả, ít nhất cô đã tỉnh lại.

Tiểu Uyển của hắn, giống như cái tên của cô, thật dũng cảm và kiên cường.

[Năm 2xx8, tháng 7]

Họ bắt đầu sống chung, Triệu Uyển Hằng rất tin tưởng hắn, có lẽ là do bản năng của cơ thể vẫn tin tưởng hắn.

Trịnh Ngôn Quy nghĩ, không sao, hắn sẽ theo đuổi Tiểu Uyển lần nữa. Hắn sẽ tìm mọi cách để cô yêu hắn lần nữa.

[Năm 2xx8, tháng 8]

Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ.

Tiểu Uyển chủ động hôn lên má hắn!

[Năm 2xx8, cuối tháng 8]

Tiểu Uyển đột nhiên ngất xỉu ở nhà.

Trịnh Ngôn Quy thực sự rất sợ hãi khi thấy cô ngất, hắn lo lắng đến run rẩy đưa cô đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra may mắn chỉ là ngất xỉu, chuyện cô từng bị c.h.ế.t não không tái diễn.

Sau khi Tiểu Uyển tỉnh lại, cô lại nhớ được những chuyện trước đây.

Chỉ có điều ký ức của cô có vẻ hơi lộn xộn, vì đã rời khỏi thế giới thực năm năm, bộ não của cô tự động bỏ qua khoảng thời gian này.



Nhưng nhờ sự phục hồi ký ức, Tiểu Uyển cuối cùng cũng trở nên nhiệt tình hơn với hắn, và cũng sẵn sàng gần gũi với hắn.

Cô vẫn thích thân thể của hắn như trước, để làm cô vui và thỏa mãn nhu cầu của cô, họ đã thực hiện vô số lần những hành động thân mật nhất.

Mặc dù đã giữ gìn bản thân cho Tiểu Uyển trong nhiều năm, nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh nhờ duy trì tập luyện, mỗi lần cũng đủ khiến Tiểu Uyển vui vẻ.

[Năm 2xx8, tháng 9]

Trịnh Ngôn Quy và nhóm nghiên cứu mới phát hiện, Tiểu Uyển không chỉ bị rối loạn ký ức.

Ý thức của cô cũng bị rối loạn.

Cô nghĩ rằng đây vẫn là một thế giới khác, mà Trịnh Ngôn Quy là mục tiêu nhiệm vụ của cô.

Hệ thống trong đầu cô giống như một con đỉa bám chặt vào cô để hút máu.

Họ phải loại bỏ hệ thống đó để Triệu Uyển Hằng có thể sống khỏe mạnh trở lại trong thế giới này.

Vì sợ cha mẹ lo lắng và bị lộ, Trịnh Ngôn Quy đã đưa họ đi du lịch nước ngoài.

[Năm 2xx8, tháng 10]

Kể từ khi Tiểu Uyển nghĩ rằng hắn là đối tượng công lược của mình, cô luôn có thái độ gần gũi nhưng cũng xa cách với hắn.

Ký ức về thanh mai trúc mã khiến cô cảm thấy họ yêu nhau, nhưng hệ thống nhiệm vụ lại thông báo với cô rằng nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Trịnh Ngôn Quy không thể trực tiếp nói cho cô sự thật, vì hệ thống sẽ nhận được thông tin từ não của cô. Để hoàn toàn loại bỏ hệ thống, hắn chỉ có thể phối hợp với cô.

Cho đến sau này, Trịnh Ngôn Quy mới biết rằng, hệ thống đã tạo ra một giá trị công lược cho Tiểu Uyển.

Nhưng vì hệ thống hoàn toàn không thể thu thập dữ liệu của thế giới này, nên giá trị mà nó đưa ra thực sự là giá trị tình ý của Tiểu Uyển dành cho hắn.

Nguyên nhân khiến giá trị tình ý luôn duy trì ở 99% là vì Triệu Uyển Hằng cảm thấy giữa họ có một rào cản không thể vượt qua, dù cho rào cản này rất mỏng, nhưng nó khiến giá trị tình ý mãi mãi thiếu 1%.

Chỉ khi có sự tiếp xúc thân mật và những khoảnh khắc rung động, tiềm thức mới nói với Triệu Uyển Hằng rằng tình cảm giữa họ rất tốt, thì giá trị tình ý mới có thể tăng lên 100%.



[Năm 2xx8, tháng 11]

Không biết có phải hệ thống đã nói gì với cô, hay Tiểu Uyển tự đoán mò.

Cô luôn hỏi hắn khi nào thì kết hôn, nhưng thực ra họ đã kết hôn từ sáu năm trước.

Và tuần trăng mật của họ cách đây sáu năm, đến nay vẫn chưa hoàn thành.

Trịnh Ngôn Quy sợ hệ thống phát hiện ra điều gì không ổn, hắn không biết phải trả lời cô như thế nào, chỉ có thể trì hoãn.

[Năm 2xx8, tháng 12]

Người phụ trách dự án đã nói với Trịnh Ngôn Quy rằng họ đã tìm ra cách để loại bỏ hoàn toàn hệ thống, nhưng cần thực hiện một ca phẫu thuật nội soi não.

Tiếp theo là Trịnh Ngôn Quy phải chịu trách nhiệm, hắn phải tìm cách đưa Tiểu Uyển đến bệnh viện, rồi bí mật thực hiện ca phẫu thuật này để loại bỏ hệ thống.

Nhưng điều bất ngờ đã đến hơi đột ngột, chỉ còn hai ngày nữa là đến ca phẫu thuật, Tiểu Uyển đã phát hiện ra bí mật về việc họ đã kết hôn, và cũng nhận ra những điều kỳ lạ của thế giới này.

Hệ thống phát hiện ra sự bất thường của thế giới, đã làm điện giật Tiểu Uyển ngất xỉu.

May mắn là Trịnh Ngôn Quy ngay lập tức phát hiện cô ngất, kịp thời đưa đến bệnh viện. Các nhà nghiên cứu cho biết ca phẫu thuật đã thành công, nhưng Tiểu Uyển vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn đã ở bên cạnh cô suốt nhiều ngày, nhìn ánh mắt có phần mệt mỏi của cô, Trịnh Ngôn Quy suýt chút nữa đã nghĩ rằng họ đã thất bại.

Nhưng cô ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói, “Em không quên anh.”

Em không quên anh, không quên năm năm mà em bị tước đoạt, cũng không quên anh đã đợi em trong năm năm này.

Trịnh Ngôn Quy ôm cô, cảm giác quen thuộc khiến hắn rất muốn khóc. Thực ra, trên mặt hắn đã đầy những dấu vết nước mắt.

Vì năm năm c.h.ế.t não đó, đã khiến cô không thể phục hồi hoàn toàn sức khỏe, cơ thể cô trở nên rất gầy, dáng đi đến giờ vẫn còn hơi vụng về.

Nhưng hắn đã chờ đến ngày cô tỉnh lại, và cô cũng đã chờ đợi.

Trong thế giới này không có gì có thể thực sự tước đoạt linh hồn của cô.

Tiểu Uyển của anh ơi, giống như cái tên của cô, thật dũng cảm và kiên cường.
 
Chương 13


# Tôi đã bị tước đoạt năm năm cuộc đời

Từ rất lâu trước đây, Triệu Uyển Hằng luôn cảm thấy cuộc sống của mình như một chiếc bè trôi nổi, không có định vị.

Cô không biết tên mình, cũng không biết gia đình mình, chỉ biết mình đang vật lộn để cứu vớt chính mình đã "chết".

Thời gian trôi qua ở các thế giới khác nhau với tốc độ khác nhau so với thế giới thực, trong khi cô ngất xỉu suốt năm năm, cô lại trải qua thời gian gần một trăm năm.

Hệ thống cố gắng biến cô thành một xác không hồn chỉ biết làm nhiệm vụ, nhằm cung cấp nguồn năng lượng vô tận cho nó.

Bởi vì trong thế giới loài người rất khó tìm được một người như Triệu Uyển Hằng, thông minh, thực tế và kiên cường.

Cho đến bây giờ, khi bao quanh cô là hơi thở của Trịnh Ngôn Quy, cô mới biết được hết mọi sự thật.

Hơi ấm của hắn bao bọc lấy cô. Tay Triệu Uyển Hằng chậm rãi rơi xuống eo gầy guộc của hắn, hơi ấm của hắn xuyên qua áo sơ mi chạm vào da thịt.

Trịnh Ngôn Quy dường như sợ làm cô đau, chỉ dám ôm cô rất nhẹ nhàng.

Cô khóc đến mệt mỏi, gác đầu lên vai hắn. Triệu Uyển Hằng nhớ lại, mặc dù não vẫn đau như bị kim châm, ký ức như những con sóng ào ạt dâng trào.

Thế giới hiện tại chính là thế giới thực, cô không phải là một cô gái hai mươi bốn tuổi trong nhận thức, mà là hai mươi chín tuổi.

Tên cô là Triệu Uyển Hằng, có nghĩa là dũng cảm và không ngừng kiên trì.



Người đàn ông trước mặt này, tuy tiều tụy nhưng vẫn tướng mạo điển trai, là bạn thanh mai trúc mã của cô, cũng là mối tình đầu, là chồng hợp pháp của cô.

Năm năm trước, cô đột nhiên mất ý thức, rơi vào trạng thái c.h.ế.t não.

Mà ý thức của Triệu Uyển Hằng đã đến một thế giới khác không giống như thực tế, nơi có Thần Chủ, hệ thống và vô số người như cô bị tước đoạt ý thức đến đây để thực hiện nhiệm vụ.

Trong thế giới này không tồn tại khái niệm năng lượng, thời gian và tốc độ, vì vậy thế giới này hoạt động nhờ vào ý thức con người bị tước đoạt từ thế giới ba chiều.

Ý thức con người, như một tồn tại bí ẩn nhất, có thể cung cấp cho Thần Chủ và hệ thống sức mạnh vô hạn, là chìa khóa để duy trì sự tồn tại của bọn họ.

Để khiến những người thực hiện nhiệm vụ tự nguyện phục vụ bọn họ, bọn họ đã lừa gạt Triệu Uyển Hằng, gạt cô ở trong thế giới thực mắc bệnh nặng, có khả năng phải đối mặt với cái c.h.ế.t không thể chữa khỏi.

Nhưng chỉ cần cô đồng ý hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, bọn họ sẽ cho cô cơ hội tái sinh.

Lúc đó, Triệu Uyển Hằng đã mất ký ức về thế giới thực, cô không nhớ mình là ai, không biết mình mắc bệnh gì, không biết gia đình mình ra sao.

Nhưng cô có một khao khát sống mãnh liệt, cô muốn sống sót.

Sau những nghi ngờ, do dự và vật lộn, Triệu Uyển Hằng đã nhượng bộ, lúc đó cô không có tên, chỉ có một mã số —————— 2492.

Trong thời gian năm năm, cô đã hoàn thành sáu nhiệm vụ, tỷ lệ thành công 100% đã giúp Triệu Uyển Hằng nổi tiếng trong số những ý thức con người chỉ có mã số mà không có tên.



Cô hỏi đi hỏi lại hệ thống khi nào mới có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ để trở về thế giới thực, hệ thống luôn ấp úng.

Cho đến khi cô đột nhiên trở về thế giới thực, hệ thống cũng theo cô đến thế giới này.

Hệ thống bị nhóm nghiên cứu lừa dối mới thông báo cho Triệu Uyển Hằng rằng đây là nhiệm vụ cuối cùng, một nhiệm vụ công lược tình yêu, công lược người đàn ông tên Trịnh Ngôn Quy này, cô sẽ thành công trở về thế giới thực.

Ký ức của Triệu Uyển Hằng bắt đầu hỗn loạn, kéo theo hệ thống cũng nhận được thông tin sai lệch.

Cô và hệ thống đều nghĩ đây là thế giới nhiệm vụ, và cô đã trải qua hai mươi bốn năm cuộc đời ở đây, người đàn ông có giá trị công lược 99% trước mặt cô là đối tượng công lược của cô.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ có thể về nhà.

Triệu Uyển Hằng luôn cảm thấy, ở nhà có ai đó đang chờ cô, mặc dù lúc trước hệ thống đã lừa cô rằng cô không có gia đình.

Dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

Nhưng hệ thống không thể thu thập được giá trị tình ý của Trịnh Ngôn Quy dành cho Triệu Uyển Hằng, để giữ Triệu Uyển Hằng tiếp tục bị lừa, hệ thống đã hoán đổi giá trị tình ý của Triệu Uyển Hằng dành cho Trịnh Ngôn Quy.

Giá trị công lược treo trên đầu Trịnh Ngôn Quy chưa bao giờ là giá trị tình ý của hắn dành cho cô, mà là giá trị tình ý của cô dành cho Trịnh Ngôn Quy.

Triệu Uyển Hằng thích Trịnh Ngôn Quy, đó là sự thật. Nhưng vì từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy đây là một thế giới nhiệm vụ ảo, nên trong lòng cô và Trịnh Ngôn Quy luôn có một tầng mỏng vô hình ngăn cách, tầng mỏng này kiên cố không thể phá vỡ, khiến tình cảm của cô dành cho hắn luôn thiếu 1%.

Tuy nhiên, cơ thể và ký ức của Triệu Uyển Hằng lại nhớ rằng cô yêu hắn, hàng ngàn lần thân mật và khoảnh khắc cô bị hắn khuấy động cảm xúc, giá trị tình ý đôi khi sẽ đạt đến 100%.
 
Chương 14: Hết


Nhưng Triệu Uyển Hằng không biết, cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cô đã dành rất nhiều thời gian để thực hiện những nhiệm vụ đó.

Một cô gái từ nhỏ đã sợ ma quỷ đến một thế giới kinh dị đầy m.á.u me, mang theo vũ khí nặng nề, tiêu diệt từng con quái vật cực kỳ kinh hoàng.

Một người đã lâu không tiếp xúc với kiến thức trung học bắt đầu học lại, ôn lại những kiến thức đã quên, thi đỗ vào trường đại học hàng đầu.

Một nhà nghiên cứu y học chỉ biết làm nghiên cứu tiếp xúc với kiến thức tài chính chưa từng chạm tới, trở thành người giàu nhất cả nước.

Một người sống trong thế giới phát triển công nghệ, cuộc sống hạnh phúc và viên mãn, đến ngày tận thế, vừa uống dung dịch dinh dưỡng vừa tiêu diệt những xác sống đang ào ạt, vừa tìm kiếm nơi trú ẩn.

Triệu Uyển Hằng cảm thấy thật mệt mỏi, cô đã phải trả giá rất nhiều để sống sót.

Cô từng nghĩ đến việc chìm vào thế giới đen tối vô tận và hư vô này, không cần phải chờ đợi ánh mặt trời ngày mai.

Có đôi khi cô cũng không biết mình thực sự muốn sống, hay chỉ là một chấp niệm mà thôi.

Cho đến khi đến thế giới của Trịnh Ngôn Quy, cô dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Hóa ra không phải vì nhiệm vụ này dễ dàng, mà vì đây vốn chính là nhà của cô.

Giọng nói của cô lẫn với âm mũi, “Ừm, em nhớ ra rồi.”

Ngoài cửa sổ, chim chóc lại đang líu lo hót, nhưng cô lại cảm thấy âm thanh này không còn phiền phức, mà ngược lại, có chút kỳ diệu khó tả.

Đầu cô vẫn hơi đau, sau khi ở bệnh viện thêm một ngày để theo dõi, xác nhận rằng ký ức và ý thức không bị rối loạn, cô mới cùng Trịnh Ngôn Quy trở về nhà.

Khi biết cô xuất viện, cha mẹ của bọn họ đang ở một dự án du lịch chưa xong đã vội vàng lên máy bay về nước.

Thực ra Trịnh Ngôn Quy đã lừa cha mẹ của bọn họ, cha mẹ đều không biết hệ thống vẫn còn ở thế giới này, chỉ biết rằng sức khỏe của Tiểu Uyển vẫn chưa hồi phục.

Nhưng cha mẹ nào dễ bị lừa như vậy, cha mẹ cũng đoán được điều gì đó, nhưng biết mình không giúp được gì, chỉ nghĩ không muốn gây phiền phức cho Trịnh Ngôn Quy là tốt rồi.

Về đến nhà, màn đêm đã buông xuống.

Triệu Uyển Hằng thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, hơi nước ấm áp bao quanh cô, khiến cả người cô như bị nhấn chìm. Triệu Uyển Hằng mở mắt ra nhưng không thể, cuối cùng mơ màng ngã đầu vào ngủ say.



Cuối cùng, vẫn là Trịnh Ngôn Quy đã gọi cô dậy, giúp cô thay đồ ngủ.

Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau ngủ như những ngày yêu nhau say đắm nhiều năm trước.

Đột nhiên, tất cả ký ức trong đầu ùa về, mặc dù ý thức của Triệu Uyển Hằng đã trở lại bình thường, nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn không tốt lắm.

Ban đầu, nhóm nghiên cứu vẫn cần sự hỗ trợ từ Triệu Uyển Hằng, thấy cô như vậy, bọn họ chỉ đành tạm hoãn công việc.

Cô đã ở nhà ngủ gần hai ngày, tinh thần trên mặt mới hồi phục được một chút.

Trịnh Ngôn Quy cũng đã xin nghỉ hai ngày, chỉ ở nhà cùng cô.

“Đặt ở đây có quá nổi bật không?” Triệu Uyển Hằng đứng bên cạnh Trịnh Ngôn Quy, đứng mỏi nên dồn một bên trọng lực lên người hắn.

“Không, ảnh cưới phải đặt ở vị trí rõ ràng,” Hắn trả lời.

Căn biệt thự nhỏ này là nơi hai người tạm chuyển đến, bên trong đồ đạc thuộc về hai người không nhiều so với căn nhà khi mới cưới.

Nơi này gần hơn với viện nghiên cứu nơi Triệu Uyển Hằng làm việc, vì vậy Trịnh Ngôn Quy và cô quyết định định cư ở đây.

Hôm nay cũng đã mời người đến dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà.

Trong năm năm qua, Triệu Uyển Hằng đã bỏ lỡ nhiều điều liên quan đến thế giới này.

Chẳng hạn như dự án mà cô đã theo dõi trước đây đã hoàn thành và nhận giải thưởng, chẳng hạn như những ca sĩ mà cô từng thích đã kết hôn và ly hôn, chẳng hạn như con người đã tìm thấy các hành tinh khác ngoài Trái Đất có thể sinh sống...

Cô cần thời gian để thích nghi lại với thế giới này, nhưng may mắn là, cô bây giờ vẫn còn nhiều thời gian. Trịnh Ngôn Quy cũng có nhiều thời gian để ở bên cô.

Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng cuối tuần, rèm cửa phản chiếu những đốm sáng nhảy múa, những chú chim không tên đang ríu rít gọi nhau.

Có thể là do đồng hồ sinh học, hoặc có thể là tiếng chim đã đánh thức cô, Triệu Uyển Hằng mở đôi mắt ngái ngủ, cố gắng vật lộn vài lần mới hoàn toàn mở được mí mắt, trước mắt cô là Trịnh Ngôn Quy đã tỉnh giấc.

Cô đưa tay chọt chọt vào mặt hắn, gương mặt vốn không có lúm đồng tiền giờ đây vì đầu ngón tay bị chọt mà tạo ra một cái hõm nhỏ.



Trịnh Ngôn Quy mỉm cười với cô, lật người ôm lấy cô, chôn mình vào lòng cô, hòa quyện giữa chăn và quần áo cùng với hương thơm đặc trưng của Triệu Uyển Hằng, hắn hơi ấm ức nói: “Có chút sợ hãi.”

Trong giọng điệu có một chút lo lắng, cùng với sự bất an.

“Sợ cái gì?”

“Sợ đây chỉ là giấc mơ, sợ rằng em sẽ không trở về được.” Trịnh Ngôn Quy đã mơ rất nhiều giấc mơ.

Trong những giấc mơ kỳ quái, kết cục của hắn và Triệu Uyển Hằng luôn khác nhau, có những giấc mơ mà Triệu Uyển Hằng tỉnh dậy, có những giấc mơ mà Triệu Uyển Hằng mãi mãi bị mắc kẹt trong thế giới ảo.

Triệu Uyển Hằng nâng người lên, giữ lấy mặt hắn và hôn lên má hắn một cái, “Họ nói rằng trong mơ, năm giác quan không rõ ràng, không cảm nhận được nhiệt độ cũng như cảm giác đau, vậy anh có cảm thấy em đang hôn anh không?”

Dù cô chỉ hôn nhẹ lên má hắn như một con chuồn chuồn lướt nước, nhưng Trịnh Ngôn Quy vẫn bị hành động bất ngờ của cô làm cho sững sờ một lúc.

Sau đó, hắn dường như cười một tiếng, rồi hiện ra một biểu cảm rất chân thành và ngoan ngoãn, lắc đầu: “Hình như anh không cảm thấy.”

Triệu Uyển Hằng nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Hả?”

Trịnh Ngôn Quy quay mặt về phía cô, “Hình như thật sự không cảm thấy, Tiểu Uyển có muốn hôn anh thêm lần nữa không?”

Hắn đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào má mình.

“Không được.” Triệu Uyển Hằng cười và đẩy hắn ra.

Trịnh Ngôn Quy theo động tác đẩy của cô nắm lấy tay Triệu Uyển Hằng, đầu ngón tay lần mò chiếc nhẫn vừa đeo lại, “Tiểu Uyển, em thật xuất sắc.”

Hắn thực sự quá may mắn, khi có thể mãi mãi bên cạnh một cô gái tuyệt vời như Tiểu Uyển.

“Anh cũng rất lợi hại.” Cô nói, “Lúc nào cũng vất vả.”

Triệu Uyển Hằng cảm thấy như đã lâu lắm rồi không có niềm vui chân thật như vậy, lần trước cô vui vẻ đến mức này có lẽ là vì nhiệm vụ thế giới ảo đã thành công.

Và bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể vui vẻ vì chính mình.

Sống dường như không có gì tốt đẹp, nhưng sống cũng có vẻ khá tốt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top