Cập nhật mới

Dịch Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Mười Năm


Quạ bước đi trên hành lang, ngay trên những tấm gạch bằng gốm.

Nhìn ông ta già hơn trước, mái tóc hoa râm đã điểm bạc.

Sau khi Dương rời khỏi thành phố, ông chủ cũ của nơi này cũng chán nản mà về hưu, thành ra chỉ còn có Quạ là có thể nắm quyền.

Quạ không giỏi như Dương, không thể khiến thành phố trước mặt biển trở nên phồn thịnh, nhưng để duy trì nó tiếp tục tồn tại thì hắn làm được.

Hiện tại Quạ đang là ông chủ của thành phố này.

Người đàn ông bước đi trong tòa thị chính, trên tay là một bức thư.

Ông ta đang muốn đi tới phòng làm việc trên tầng ba để đọc bức thư này.

Khi đi tới nơi thì Quạ thấy cánh cửa phòng đã mở sẵn.

Ông ta thở dài, như vậy là hắn đã trở về.

"Mười năm rồi." Quạ nói, sau đó bước vào.

"Cậu đã lật tung cả cái lục địa này lên, căn phòng này thì còn gì để cho cậu tìm kiếm nữa chứ?"

Ông ta nói chuyện với người đang nằm trên đống tài liệu bị ném tứ tung ở giữa căn phòng.

Cậu ta không đáp lời Quạ, đôi mắt vẫn hướng lên trần nhà, nơi chẳng có gì ở đấy.

Mái tóc màu trắng khẽ lung lay khi gió lùa vào từ ô cửa sổ, đôi lông mi màu bạc cụp xuống khi cậu ta chớp mắt.

Quạ lắc đầu, cúi xuống nhặt một tờ giấy bị gió thổi bay.
Ở trên lục địa, trong vòng mười năm trở lại đây người ta vẫn hay truyền tai nhau về một kẻ có biệt danh là "Bóng Trắng".

Hắn luôn xuất hiện khi có một đoàn khảo cổ chuẩn bị khám phá những phế tích và chọn đi cùng với họ.

Nhờ có hắn mà đã có rất nhiều thứ được tìm thấy.

Có những kiến thức sinh học vô cùng quý giá đã được khai quật nên, thế giới vì thế mà cũng thay đổi.

Ở bờ tây của thế giới, nơi mà những đứa trẻ được sinh ra.

Nhờ vào những thành tựu khoa học từ những thế kỷ trước mà họ đã bắt đầu tạo ra được "phụ nữ" trong quá trình sinh sản vô tính.

Số lượng nữ giới được sinh ra nhiều hơn, giới tính đang dần được cân bằng.

Giá trị của những người phụ nữ giảm xuống khiến cho họ được an toàn, mặc dù đàn ông vẫn là một mối đe dọa đối với họ.

Xã hội bắt đầu thay đổi, những tư duy xưa cũ bị loại bỏ.

Những đứa trẻ mang giới tính nữ đều được nuôi dưỡng trong một môi trường rất tốt.

Khi chúng lớn hơn và tới tuổi trưởng thành, chúng sẽ được chọn bạn đời và cùng nhau sinh sản một cách tự nhiên.

Loài người từ đó sẽ không còn phụ thuộc vào việc thụ tinh nhân bản gây nên tình trạng thoái hóa giống loài nữa.

Tất cả những thành phố đều kí một hiệp ước và thực hiện những điều luật giúp chấm dứt hoàn toàn tình trạng buôn bán phụ nữ, bảo vệ cho những đứa trẻ mới được sinh ra.

Họ muốn thay đổi tư duy của xã hội hiện tại, đảm bảo cho tương lai của loài người.

Có thể nói tất cả những điều này đều bắt nguồn từ kẻ có biệt danh là "Bóng Trắng" kia.


Bóng Trắng trở thành một huyền thoại, mặc dù người ta chẳng biết hắn là ai cả.

Mỗi lần hắn xuất hiện đều che mặt, chỉ mặc một bộ đồ màu trắng và để lộ ra cặp lông mi bạc nên người ta mới gọi hắn như vậy.

Khi những đoàn thám hiểm đi vào sâu bên trong những phế tích, hắn sẽ giúp họ loại bỏ những nguy hiểm trên đường đi.

Khi họ đã khai quật được tất cả những thứ liên quan đến nơi đó, hắn sẽ biến mất.

Hắn cứ như là một hồn ma vậy.
Có đôi khi những đoàn thám hiểm này gặp tai nạn, tỷ lệ tử vong báo về là 100%.

Tuy nhiên khi có một nhóm khác tới nơi đó, hắn lại xuất hiện.

Người ta thậm chí còn tin rằng "Bóng Trắng" sẽ không bao giờ chết, hắn là sứ giả của đấng tối cao phái xuống để giúp loài người vực dậy trong đống hoang tàn.

Có lẽ cả cái lục địa này chỉ có Quạ biết vị "sứ giả của đấng tối cao" kia chính là cái kẻ đang nằm chết lâm sàng ở giữa phòng làm việc của mình.

Quạ thở ra một hơi trong khi phủi đi lớp bụi bẩn trên một tấm ảnh.

Hắn nhặt nãy giờ cũng được một xấp tài liệu rồi.

Tất cả những tài liệu đang nằm rải rác trên sàn và ở trong tay hắn đều liên quan tới "điểm tận cùng thế giới", phần lớn trong số chúng là do Dương để lại.

"Cô ấy cũng sẽ không muốn thấy…" Quạ đang nói dở thì hắng giọng.

Giờ nói chuyện với cái tên này khá là khó, một là hắn sẽ chẳng bao giờ thèm trả lời, hai là có một vài việc không nên nhắc tới.


Quạ cũng từng bị ăn đòn mấy lần rồi.

Giờ chẳng có ai làm gì được hắn hết, thậm chí Gấu cũng không phải đối thủ của hắn.

Hắn ra ra vào vào cái thành phố này mà như chốn không người vậy, chẳng có một ai phát hiện được cả.

"Ít nhất..," Quạ lại hắng giọng, "Thì cậu cũng phải để gọn gàng mấy thứ này vào chứ, đừng có để lần nào tôi cũng phải thay cậu dọn dẹp." Ông ta cố kiếm chuyện để nói.

Kẻ kia vẫn không đáp lời Quạ, đôi mắt hướng lên trên như thể ngoài hắn với cái trần nhà ra thì người vừa mới xuất hiện so với không khí lùa vào phòng cũng là một.

Quạ lại lắc đầu, nhìn từ cái biểu cảm này thì ông ta biết chuyến đi sáu tháng vừa rồi của cậu ta lại không có kết quả.
"Tôi chưa từng thấy ai cố chấp như cậu!" Bỗng nhiên ông ta cảm thấy bực mình.

"Cô ấy đã biến mất nhiều năm như thế rồi, cậu cũng nên nghĩ tới trường hợp là sẽ không thể gặp lại cô ấy nữa!" Quạ nói.
Người kia vẫn im lặng, có điều ánh mắt đã hơi trùng xuống.

Quạ nói tiếp: "Cậu cũng nên chừa cho mình một lối thoát, tôi nghĩ cậu cũng đã làm hết khả năng rồi!" Ông ta thở ra một hơi nặng nhọc, sau đó lấy ra bức thư mà mình vừa mới mang đến đây: "Đã có mấy lần tôi định sẽ giấu những bức thư này đi, tuy nhiên thấy cậu như vậy tôi lại cảm thấy có lỗi với cả hai người."
Ông ta bắt đầu mở bức thư ra: "Tôi nghĩ cậu nên thử một lần không để ý tới chúng nữa, cho phép bản thân nghỉ ngơi một thời gian, sống một cuộc sống đơn giản như cậu vẫn sống ngày xưa."
"Ở trong Rừng Đen nằm ở phía tây nam của Điểm Trung Lập phát hiện ra một di… Này! Đợi tôi với!" Quạ đang lầm bầm đọc thì bức thư trên tay bỗng nhiên biến mất, ông ta vội vàng đuổi theo kẻ vừa mới cướp bức thư khỏi tay mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Cô Gái Trong Hẻm Nhỏ


"Tôi đã điều chỉnh và xử lý tất cả những con số theo lời kể mà cô đã cung cấp." Vị giáo sư già chau mày, nhìn vào đống tài liệu mới được photo mà ông ta đang cầm trên tay.

Ông ta rít vào một hơi dài theo kẽ răng, chỉnh lại cặp kính mắt dày cộp trước khi chiêm thêm một ngụm trà đặc.

"Có vẻ như ở thời đại đó thế giới của chúng ta đã bị vùi lấp, mặt đất sẽ cao hơn khoảng năm trăm mét so với mực nước biển." ông ta nói tiếp, sau khi trả tách trà về vị trí cũ.
"Mà sao cô lại muốn biết những chuyện này?" Ông ta hỏi.
Người phụ nữ nhận lấy tập tài liệu từ tay của vị giáo sư.

Cô lật giở vài trang và dừng lại ở một tấm bản đồ đã được vẽ lại dựa trên số liệu đã được mô phỏng.

Cô khẽ gật đầu, nó khá giống với tấm bản đồ mà cô đã từng được thấy trước đây.

"Chỉ là để cho chắc chắn thôi." Cô đáp, tươi cười.

"Rất cảm ơn giáo sư!" Cô lịch sự nói.
Vị giáo sư phất tay như muốn biểu đạt rằng "không có gì cả".

"Còn việc gì nữa không?" Ông ta hỏi.
"Tạm thời thì không." Cô cười, đáp.


"Tôi sẽ thông báo khi nào có phát hiện mới." Ông ta nói, sau đó quay trở lại phía sau lưng, tiếp tục công việc với tấm bảng trắng gắn đầy những công thức cùng với biểu đồ dài loằng của mình.

Cô gái hiểu ý nên sắp xếp lại tập tài liệu trong tay và đứng dậy.

"Vậy tôi xin phép," cô nói, sau đó cúi chào ông ta.

Vị giáo sư không đáp lời cô mà tiếp tục phất tay.

Cô không hề tỏ ra khó chịu với hành động đó mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Cô gái rời khỏi dãy nhà cấp bốn xập xệ và bước xuống đường.

Sự xuất hiện của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý.

Tất cả mọi người đều dõi theo mỗi khi cô đi ngang qua tầm mắt của họ.

Mặc dù ăn mặc rất giản dị, nhưng ở nơi này cô như công lạc giữa đàn gà vậy.

Người dân trong cả khu phố đồn thổi với nhau rằng cô chính là con gái riêng của cái lão già bốn mắt gàn dở ở cuối ngõ.

Cũng có người ác miệng hơn thì nói cô là bồ nhí của lão, tuy nhiên lời này vừa nói ra thì đã bị lời kia phản bác lại.

Họ cho rằng lão già kia lấy đâu ra lắm tiền mà nuôi bồ nhí xinh đẹp thế? Người ta lại còn sang trọng, giàu có, đừng có nói lung tung không thì vạ miệng.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến những lời đồn thổi ấy.

Mỗi lần gặp người dân trong cái ngõ nhỏ này, cô đều tỏ ra vui vẻ, lịch sự cúi chào.

Cô gái bước đều, đi thẳng ra phía đường lớn không dừng lại.

Trên tay cô cầm theo tập tài liệu.

Khi ra tới nơi, cô có nán lại một chút khi chiếc màn hình tivi khổng lồ ở phía bên kia đường chiếu lại tin tức thời sự mấy năm trước về sự kiện viện bảo tàng ngập cát.


Tuy nhiên chỉ sau một quãng thời gian ngắn, cô không chú ý tới điều đó nữa mà quay trở lại chiếc xe Mercedes màu trắng của mình, hòa làm một với dòng phương tiện đang di chuyển tấp nập trên con đường lúc năm giờ chiều.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại tại một tòa nhà cao ngất.

Sau khi người phụ nữ trong xe đã cất tất cả những thứ cần thiết vào trong căn hộ của mình thì liền trở lại.

Chiếc Mercedes lại tiếp tục di chuyển, lần này mục tiêu của nó là một trung tâm thể hình cách đó hai con phố.

Cô gái bắt đầu buổi tập của mình lúc sáu giờ và kết thúc nó vào lúc bảy giờ ba mươi phút.

Lúc cô ra khỏi trung tâm thể hình thì ai cũng phải ngoái nhìn cô, mặc dù cô không hề mặc croptop hay bra thể thao mà đã thay một bộ trang phục bình thường và kín đáo hơn.

Lúc ra gần đến chiếc xe của mình, cô thấy một người đàn ông đang đợi cô sẵn ở đấy.

Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy người này.

Cô khẽ thở dài, đây là một người mà cô không muốn gặp.

Người đàn ông tiến lên và nói với cô chuyện gì đó.

Cô nhắm mắt, mọi lời nói của hắn đối với cô bây giờ đều trở thành những tiếng ù ù, không đọng lại được chút gì trong trí nhớ cả.

Khi hắn nói tới một chuyện gì đó, cô ngắt lời hắn bằng một câu nói: "Anh có muốn ôm tôi không?"
Người đàn ông có vẻ hơi ngỡ ngàng trước câu nói này của cô.


Tuy nhiên sau một lúc, anh ta cũng tiến lại và làm điều mà cô vừa cho phép.

Cô để cho người đàn ông ôm mình, có điều chai nước cầm theo thì vẫn giữ ở bụng.

Một cái ôm thuần thúy.
Cơ thể của cô cứng đờ và vô cảm, không có bất cứ một phản ứng nào cả.

Sau khi đã nhận ra được điều mà cô muốn nói, người đàn ông chầm chậm thả cô ra.

Cơ thể của anh ta có vẻ hơi run rẩy.
Cô không nói gì cả, lặng sẽ bước qua người đàn ông và trở về với chiếc xe của mình.

Khi đã đứng bên cửa xe, cô cất tiếng nói ra một câu hỏi, có điều vẫn không quay đầu lại: "Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và cậu ấy là gì không?"
Người đàn ông không đáp, một lúc sau mới hỏi lại: "Là gì?"
"Anh thì muốn có được em, còn cậu ấy thì chỉ đơn giản là không muốn thấy em phải khóc."
Cánh cửa xe mở ra, sau đó đóng lại.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, di chuyển xuống con đường rồi đi mất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Chuyến Đi


Quạ ngậm một que tăm dài từ sau bữa trưa, tay đặt trên vô lăng và ngồi trên chiếc xe của mình.

Ông ta đeo một cặp kính râm màu đen và đang cảm thấy khá tiêu sái với những thứ vừa diễn ra.

Quạ đã ngán đến tận cổ cái công việc bàn giấy ở bên trong thành phố ấy rồi.

Ông ta là lính, không phải nhân viên văn phòng.

Trong hành trình lần này ông ta quyết định sẽ đi cùng với Phấn.

Dù gì thì ông chủ thành phố cũng phải được nghỉ ngơi chứ? Đã lâu lắm ông ta không được đánh đấm, chạy nhảy, xương cốt rệu rã hết cả.

Ngồi bên cạnh ông ta là Gấu.

Thực ra thì ông ta muốn để Gấu ở lại để bảo vệ thành phố.

Ông ta đã đi rồi mà Gấu còn đi theo nữa thì trị an của cái thành phố ấy chỉ có mà nát bét.

Tuy nhiên khi nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên gương mặt người đồng đội của mình, ông ta tự đánh giá lại bản thân và cũng cho Gấu đi nốt.

Hắn cũng như ông ta thôi, muốn chiến đấu, muốn lăn xả chứ chẳng muốn ngồi mòn đít quần ở cái ghế kia chờ người ta cơm bưng nước rót.


Thế là hai vị lãnh đạo cuối cùng của thành phố trước mặt biển phủi mông bỏ đi mất, mặc kệ nó muốn ra sao thì ra, đợi đến khi nào về rồi tính.

Hiện tại ông ta đang lái xe để đi tới điểm họp mặt với đám khảo cổ sắp thám hiểm cái di tích kia.

Khoảng cách từ đây tới Điểm Trung Lập - trung tâm của lục địa khá xa, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp nhiều biến cố.

Chiếc xe này lại không phải xe quân sự mà là xe bán tải, lý do nó được lựa chọn là bởi nó nhỏ hơn, nhẹ hơn xe quân sự rất nhiều, di chuyển rất thuận tiện.

Bù lại thì khả năng phòng thủ trước những mối nguy hiểm gần như là bằng không.

Tuy nhiên, với ba nhân vật ngồi trên xe bây giờ thì sẽ chẳng có một thứ gì có thể cản nó lăn bánh.

Quạ đang lái xe, Gấu ngồi bên cạnh, còn cái tên quái vật đến từ Đầm Xác kia thì đang ngồi ở thùng xe phía sau.

Chiếc xe có tới bốn chỗ ngồi, tuy nhiên cái tên tóc bạc ấy bây giờ chỉ thích yên tĩnh.

Quạ cũng đành chịu, mặc xác hắn muốn ngồi ở đâu thì ngồi, có ngồi trước mũi xe thì ông ta vẫn lái được.

Theo dự kiến thì đến Điểm Trung Lập sẽ phải mất tới mười hai ngày đường.

Ấy là chưa kể đến việc di chuyển từ Điểm Trung Lập tới khu Rừng Đen kia, rồi thám hiểm di tích.

Quạ cũng không cảm thấy phiền hà về điều này lắm, ông ta rất tiêu sái.

Càng mất nhiều thời gian thì kì nghỉ phép của ông ta sẽ càng dài.

Xe chạy băng băng trên đường, đến ngày thứ ba thì đã vào sâu bên trong Đầm Xác.

Thế giới này đã thay đổi, những thành phố đã bắt đầu xây dựng những con đường để liên kết với nhau.

Việc di chuyển trên sa mạc bây giờ cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, kể cả khi những cột mốc và điểm tiếp tế được xây dựng thì vẫn không tránh khỏi nguy cơ bị tấn công bởi xác sống.

Không ai biết lý do tại sao bọn chúng lại nhiều thế, đã hơn hai thế kỷ rồi mà vẫn nhan nhản.

Những cuộc thanh trừng với quy mô lớn vẫn được các thành phố tổ chức hàng năm để giảm số lượng xác sống lại.

Kết quả là vẫn như vét muối khỏi biển.


Bọn chúng vẫn sống nhan nhản, càng ngày càng đông.

Có một số thông tin cho rằng bọn chúng biết sinh sản, điều này thì không ai khẳng định cũng không ai phủ định được.

Con xác sống đầu tiên mà bọn họ gặp là ở gần trạm giao dịch ngày xưa của Phấn.

Nó chỉ là một đám gồm ba cá thể bình thường nên cũng chẳng đáng để nhắc đến.

Quạ với Gấu còn chưa kịp mở cửa thì ba con xác sống ấy đã chia năm xẻ bảy bởi cái tên ngồi phía sau thùng xe rồi.

Quạ nhìn đám xác sống mà chẹp miệng.

Cứ cái tình hình này thì thời gian mà ông ta và Gấu được hoạt động gân cốt chắc chắn sẽ còn lâu lắm.

Chiếc xe cứ như vậy mà đi tiếp, nếu đụng phải xác sống thì thời gian nó phải dừng lại còn ngắn hơn thời gian nó đổi bình nhiên liệu.

Khi đi qua cái trạm giao dịch ngày xưa, bỗng nhiên Quạ tự hỏi rằng không biết cái tên ngồi sau xe có hay trở về đó không.

Nhìn nó có vẻ như vẫn được người ta chăm chút, sửa sang lại.

"Chúng ta đi nhanh hơn dự kiến." Gấu nói, trong khi đang xem tấm bản đồ.

"Ừ!" Quạ đáp lại, ý thiếu trong câu là: "bây giờ cậu mới nhận ra à?"
"Họ đang đợi chúng ta ở Điểm Trung Lập phải không?" Gấu hỏi.
Quạ gật đầu, đáp: "Họ nói là sẽ đợi chúng ta ở đó, tuy nhiên họ cũng sẽ cử một nhóm tới đón chúng ta."
"Tôi thấy đâu có cần thiết?" Gấu đáp.
"Cậu không thấy cần thiết, nhưng họ thấy cần thiết.


Họ nghĩ chúng ta là một đám vô dụng." Quạ nói, sau đó giải thích: "Tôi đã tài trợ dưới danh nghĩa của thành phố trước mặt biển cho chuyến thám hiểm lần này."
"Anh đưa tiền cho họ à?" Gấu hỏi.
"Một chút, đủ để đi cùng ấy mà." Quạ chẹp miệng, đáp lại.
Chiếc xe tiếp tục di chuyển trên con đường dẫn tới Điểm Trung Lập mà không hề xảy ra vấn đề gì.

Đến ngày thứ mười, họ gặp một chiếc xe quân sự đi theo hướng ngược lại.

Đây có lẽ là "nhóm hộ tống" trong lời của Quạ.

Tuy nhiên, ban đầu thì chiếc xe đó phóng thẳng qua chiếc xe của Quạ làm hắn phải chửi thề rồi vội vàng quay xe để đón.

Việc này thì cũng không thể trách được họ, có ai nghĩ rằng mấy người đến từ cái thành phố ấy sẽ dùng xe bán tải để đi tới Điểm Trung Lập đâu, họ nghĩ lũ này đi nghỉ mát.

"Xin chào." Quạ cười nhe cả răng, hắn vẫy bức điện tín trong tay mình.

Cửa của chiếc xe bọc thép màu đen bật mở, một người bước xuống, vừa nhìn thấy thì nụ cười của Quạ đã tắt ngấm vì choáng ngợp bởi hình ảnh oanh tạc vào não bộ.

Đó là một cô gái với hàng mi màu bạc, vô cùng xinh đẹp.

Quan trọng nhất là thứ mà cô ta ôm trên tay: một con mèo.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Quạ Và Mèo Cô Gái Nhiều Chuyện


Con mèo trắng nằm gọn trong khuôn ngực của cô gái, ngoe nguẩy cái đuôi mà hưởng thụ bàn tay đang xoa trên đầu.

Nó béo, béo kinh khủng, chẳng hiểu tại sao nó lại béo được tới mức độ như thế.

Tuy nhiên bởi vì nó là mèo, cho nên tạo hóa đã ban cho nó một đặc quyền là dù có béo đến mấy nó vẫn đẹp.

Có thể với những đối đãi ưu việt này nên nó đang nhìn Quạ bằng nửa con mắt, tỏ vẻ khinh thường.

"Nó là thực phẩm dự trữ à?" Quạ hỏi, ông ta không ngờ tới một ngày mình sẽ bị khinh thường bởi một con mèo.

"Nó không phải thực phẩm dự trữ, nó tên là Cọp!" Cô gái có đôi mi bạc trả lời, có vẻ hơi khó chịu.

"Cọp ư?" Quạ hỏi, hắn trợn tròn mắt.

Cọp? Nó giống cọp chỗ nào? Giống lợn đột biến hơn!
Con mèo trắng chẳng buồn quan tâm tới cái kẻ đeo mắt kính đang có thành kiến với mình ở đằng kia.

Nó ngáp dài, sau đó liếm mép rồi nằm im lìm trong ngực của cô gái.

Chân nó tỳ vào cằm, đầu nó rúc vào cái nơi m.ềm m.ại đang nhô ra, như thể muốn nói rằng nằm ở đây thoải mái lắm.

"Tôi tới để đón mọi người." Cô gái nói, sau khi đã chỉnh lại vị trí của con mèo trên ngực mình.


Mỡ của nó vừa tuột xuống dưới cánh tay của cô.

Khóe môi của Quạ giật giật, bỗng nhiên ông ta tò mò một chuyện.
"Cô là ai?" Quạ hỏi, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
"Tôi là người phụ trách an toàn cho chuyến thám hiểm lần này." Cô gái đáp, trong khi vẫn vuốt ve con mèo.
Quạ day trán, lắc đầu, thầm thở ra một hơi nặng nhọc.

Hai chiếc xe khởi động, lăn bánh, hướng thẳng về phía Điểm Trung Lập.

Quạ vẫn đang lái chiếc xe bán tải được vẽ hình ngọn lửa rực cháy hai bên hông, chỉ có điều bây giờ hắn không được vui vẻ lắm.

Tại vì cô gái cùng con mèo của cô ta đang ngồi ở ngay chiếc ghế bên cạnh.

"Tại sao cô lại không đi cùng với họ?" Quạ hỏi, sau khi hắt xì vì bị lông mèo chui vào mũi.

"Cọp không thích đàn ông, ở trên đó nó không được thoải mái." Cô gái đáp.

"Nhưng tôi cũng là đàn ông mà?" Quạ nói ra thắc mắc của mình.
"Một người so với bảy người thì vẫn đỡ hơn chứ?" Cô gái vô tư nói, còn con mèo thì xù lông, há miệng khè cái tên nhiều chuyện kia một cái.

Quạ cắn chặt hai hàm răng sau khuôn miệng vẫn tỏ ra bình thường.

Tự nhủ cô ta là Ghost, hắn đánh không lại, phải chờ cơ hội.

Bỗng nhiên ông ta có thắc mắc là cô ta sẽ "bảo vệ" cho cái lũ đi thám hiểu kia kiểu gì? Quạ tưởng tượng ra cảnh con mèo béo chảy mỡ này sẽ nằm uốn éo cho lũ xác sống gãi bụng, sau đó cô gái sẽ nhân cơ hội mà rút súng ra bắn chết hết tất cả.

Ông ta không tự chủ được mà thở một hơi qua lỗ mũi, lắc đầu.

Cả cái đoàn khảo cổ kia sẽ chết sạch rồi, ông ta thề là như vậy, sẽ không có tên nào sống sót mà quay trở về được hết.

"Kẻ ngồi sau xe kia là ai thế?" Cô gái bỗng nhiên tò mò về vấn đề này.
"Trợ lý của tôi!" Quạ ngao ngán, khịt mũi.

Ông ta vẫn đang bị hành hạ bởi đám lông mèo.

"Hắn bị câm à?" Cô hỏi, sau đó quay ra sau, đôi mày nhíu lại.
"Không, do hắn không muốn nói chuyện." Quạ đáp.
"Sao hắn lại không muốn nói chuyện?" Cô gái tiếp tục hỏi.
"Tại hắn phá sản." Quạ nửa đùa nửa thật.

"Sao hắn lại phá sản?"
"..."
"Cô hỏi lại tôi câu thứ hai đi"
"Hả?"
"Câu hỏi của cô ấy, câu thứ hai."
"Hắn bị câm à?"
"Ừ!" Quạ đáp, sau đó ngậm miệng lại và tiếp tục lái xe.

Chiếc xe vun vút lao đi, Quạ càng ngày càng cảm thấy đau khổ.

Không chỉ vì con mèo và đám lông của nó mà còn bởi cô gái.

Cô ta nói nhiều kinh khủng, nhiều tới mức mà Quạ ong cả đầu.

Ban đầu thì hắn còn đáp lại cho đúng phép lịch sự, sau đó thì hắn ngậm miệng, sống chết cũng không chịu hé răng ra nữa.

Khi con người ta trải qua đau khổ thì sẽ biết cách buông bỏ.

Có điều, kể cả khi Quạ đã buông bỏ rồi thì nỗi đau của hắn vẫn chưa dừng lại: cô gái sau khi không thể nói chuyện với hắn thì quay ra nói chuyện với con mèo.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Quạ chứng kiến cái cảnh người nói chuyện với mèo.

Cô ta đưa lòng bàn tay của mình ra trước mặt con mèo và hỏi: "Cánh tay mũm mĩm đâu?" Thế mà con mèo kêu lên rồi đưa chân trước của nó ra chạm vào lòng bàn tay của cô gái thật.

Hắn bắt đầu có suy nghĩ sắc đẹp của phụ nữ tỉ lệ nghịch với dung tích của não bộ.

Phụ nữ đẹp thì sẽ bị khùng, càng đẹp lại càng khùng.


Sau khi nhớ lại cô gái mười năm về trước, hắn lại càng chắc chắn với điều này hơn, mặc dù hai câu chuyện đó chẳng có tí liên quan gì đến nhau hết cả.

Nắng chiều dần đổ, hai chiếc xe vẫn vun vút lao đi.

Cho tới khi đi qua một mỏm đá, cả đám mới dừng lại và chuẩn bị bữa tối.

Chiếc xe bán tải vừa tắt máy, Quạ ngay lập tức mở cửa chui ra và hít lấy hít để thứ không khí trong lành ở bên ngoài xe.

Chỉ có hít thở thôi nhưng mà chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc tới mức như vậy.

Cô gái cũng xuống xe, ôm theo con mèo của mình.

Cô ta lúc lắc đi về phía chiếc xe quân sự, Gấu cùng với đám lính đánh thuê đi xuống, mang theo đủ thứ dụng cụ để nấu ăn.

Vừa nhìn thấy cô ta thì đám lính đã tỏ ra kính trọng, cô ta cũng gật đầu đáp lại, chỉ có con mèo là vẫn nhìn đời bằng nửa con mắt.

Cho đến khi đồ ăn khô được đổ vào nồi, nấu chín thơm ngào ngạt thì bắt đầu xảy ra chuyện.

Con mèo của cô gái biến mất, không tìm thấy ở đâu cả.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Hắn Là Ai Vậy


Mặt trời chưa lặn nhưng mặt trăng đã lên, hai thứ vốn dĩ thuộc về hai thế giới ngày và đêm, bây giờ có thể nhìn thấy nhau trong một khoảnh khắc.

Phấn ngồi trên cabin của chiếc xe bán tải, ngắm mặt trăng đang lên dần ở đằng xa.

Cậu chớp mắt, kẽ ngón tay đặt trên đầu gối bị gió lùa qua, trở nên lạnh toát.

Màn đêm đã chiếm được một nửa không gian trên bầu trời gần tắt.

Cậu đưa chiếc bánh mì trên tay lên miệng, cắn một miếng, chầm chậm nhai.

Mười năm nay cậu chỉ ăn có đúng một thứ này, chẳng hiểu vì sao mà giờ cậu vẫn nuốt được.

Vị ngọt quen thuộc chầm chậm tan nơi đầu lưỡi, Phấn tiếp tục cắn thêm một miếng nhỏ.

Có khi ta cảm nhận được vị ngọt không phải bởi vì nó ngọt, ta cảm nhận được nó là bởi khuôn miệng đã nhạt sẵn rồi.

Ăn được một nửa chiếc bánh thì cậu không muốn ăn nữa, tựa đầu vào thành xe mà nhìn vầng trăng nhạt nhòa trong thế giới không thuộc về nó.

Trên tay cậu là miếng bánh mì ăn dở, miệng vẫn từ từ nhai nuốt những gì còn sót lại.

Lúc này chân cậu có thứ gì đó chạm vào, Phấn cụp hàng mi của mình xuống, nhìn thấy nó.

"Cọp!" Cô gái lo lắng gọi, xung quanh cô những tên lính cũng bắt đầu la ó giống cô.

Cô đang rất lo lắng, đôi mắt đã úng nước.

Vừa nãy cô đi lấy thức ăn cho con mèo, lúc quay lại thì đã không thấy nó đâu nữa.
"Cọp!" Cô gọi lớn tiếng hơn, có vẻ như sắp khóc.

Cô chạy khắp nơi, lo lắng vô cùng.


Chưa bao giờ nghe thấy tiếng cô mà nó không chạy lại cả.

"Hay nó gặp chuyện rồi?" Cô gái thầm nghĩ.

Cô tưởng tượng đến những thứ có thể xảy ra, vội vàng lau nước mắt.

Bây giờ không phải lúc nghĩ tới những thứ đó, việc quan trọng là phải đi tìm nó về.
Cô gái đi lên chiếc xe quân sự và tìm con mèo, có điều vẫn không thấy đâu cả.

Bình thường nếu nó không quanh quẩn bên cạnh cô thì sẽ chỉ ở trên chiếc xe này.

Càng ngày cô càng cảm thấy mọi chuyện tồi tệ hơn, lúc đang tuyệt vọng thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu của nó.

"Cọp!" Cô một lần nữa gọi nó, chạy xuống xe và lần theo tiếng kêu để đi lần con mèo.

Nó vẫn đang gầm gừ, cô có thể nghe thấy được.

Con mèo đã ở cạnh cô rất nhiều năm, cô không còn lạ gì cái âm thanh ấy cả.

Bước chân của cô nhanh hơn, tiến gần về chiếc xe bán tải, con mèo phát ra tiếng kêu ở đó.

Khi tìm thấy nó thì cô bỗng giật mình.

Con mèo của cô đang cạ thân mình vào chân của kẻ ngồi phía sau chiếc xe bán tải kia, nó vừa lắc cái đầu béo tròn vừa rên lên hừ hừ trong cổ họng, ra vẻ là thoải mái lắm.

Kẻ kia cũng đang đưa tay xuống để xoa đầu nó, mỗi lần như thế là con mèo lại hích cái mũi của mình vào cổ tay của hắn.

Khi nhìn thấy làn da trên tay hắn, cô gái lập tức để ý tới mái tóc của kẻ này.

Hắn đã bỏ khăn che mặt và cả mũ trùm đầu nên cô có thể thấy rõ được, hắn cũng có mái tóc bạc giống như cô.

Cô lập tức trợn tròn mắt, cái thành phố trước mặt biển là nơi nào mà sở hữu tới hai Ghost vậy?
Chưa kịp để cô định thần lại thì con mèo đã nhìn thấy cô, nó ngoác miệng kêu lên một tiếng như thể muốn nói "chỗ này cũng thoải mái lắm".

Cô đưa tay ra gọi nó, nó nhìn cô sau đó nhìn chàng thanh niên, có vẻ hơi lưỡng lự.

Cuối cùng, nó cũng nhảy xuống khỏi thùng xe và chạy tới cho cô bế.

Cô gái bế con mèo trong lòng, vuốt đầu nó mấy cái sau đó lại quan sát kẻ kia.

Chuyện này rất kì lạ, Cọp chưa bao giờ lại gần người lạ.

Kẻ kia không quay lại nên cô cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cô đang tò mò xem rút cuộc hắn trông như thế nào.

Lúc này thì một tên lính trong đội của cô cất tiếng gọi, cô quay lại trả lời hắn.

Cả đội cần được ăn nên hắn mới gọi cô trở về.

Cô gái bế Cọp quay lại nơi nấu ăn, cả con mèo của cô cũng cần được ăn nữa.

Tuy nhiên, trước khi đi cô cũng không nhịn được mà ngoái lại thêm một lần.
"Hắn không ăn tối à?" Cô lầm bầm trong miệng, tự hỏi bản thân mình như vậy.

Bữa tối nhanh chóng kết thúc, bọn họ trở về xe của mình để nghỉ ngơi.


Cô gái có riêng một nơi để ngủ trên chiếc xe bọc thép nên cũng không có làm phiền Quạ nữa.

Gấu đã trở lại và ngồi trong xe, kể cho Quạ nghe những thứ mà hắn đã thăm dò được từ đám lính.

Còn kẻ tóc bạc kia thì vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn trăng treo trên bầu trời.

Buổi sáng hôm sau họ tiếp tục lên đường, theo dự kiến thì chỉ một ngày nữa là họ sẽ tới nơi.

Mọi chuyện tưởng rằng êm đẹp thì đến buổi chiều lại xảy ra chuyện.

Khi hai chiếc xe đi xuống một hẻm núi, chiếc xe quân sự bất chợt bị tấn công bởi một xác sống khổng lồ.

Nó là một con khỉ đột với cơ thể biến dị tới kinh khủng.

Những loại xác sống biến đổi từ động vật nguyên thủy cực kì hiếm, cũng hung tàn hơn con người rất nhiều.

Vừa nhìn thấy nó thì lập tức khuôn mặt của cô gái đã trắng bệch.

Đám lính của cô đi đằng trước đang rời khỏi xe, dùng vũ khí để kéo nó ra nơi khác.

Cô vội vàng cầm lấy khẩu súng máy của tên Ghost to xác kia, khi định mở cửa xe đi ra ngoài thì vai cô bị người đàn ông bên cạnh kéo lại.

"Không cần đâu," Quạ nói.

Cô nhíu mày, chẳng nhẽ cái tên này tưởng thứ họ đụng độ dễ đối phó hay sao? Thứ đó đủ để phá nát cả một thành phố.

Tiếng gầm rung chuyển trời đất vang lên, tiếng súng liên thanh bắt đầu xuất hiện.

Cô nhìn toàn cảnh trước mặt, tỏ ra vô cùng lo lắng, cảm thấy lần này họ thực sự gặp rắc rối rồi.

Cô gái ôm lấy con mèo của mình và định chui ra thì một lần nữa bị kéo lại.

"Đã nói là không cần mà!" Quạ lặp lại, chẹp miệng.

Cô thở hồng hộc, cảm thấy vô cùng bực tức, vừa mở miệng đã phát ra những câu chửi rủa.

Cô gái thả lỏng cơ miệng, hai mắt mở to.

Người đàn ông ở bên cạnh cô ta thì không có phản ứng gì cả, bình tĩnh quan sát những thứ đang diễn ra ở phía sau tấm kính, như thể chuyện này đối với ông ta đã trở nên thân thuộc lắm.


"Á!" Cô thét lên kinh hãi khi cái đầu của con khỉ đột bị ném vào mũi xe.

Sau một tiếng động trầm đục, máu bắn lên tung tóe làm tấm kính chắn gió bị nhuộm thành một màu đỏ nâu chết chóc.

Chiếc cần gạt nước bắt đầu hoạt động.

Nó lau đi tấm kính làm lộ ra hoàn bộ tình cảnh trong xe bây giờ: Cô gái thì ôm con mèo của mình, hai mắt nhắm chặt lại.

Quạ đặt hai tay lên vô lăng, chau mày khó chịu.

Ông ta chờ cho tấm kính xe được rửa sạch thì ló đầu ra ngoài qua cánh cửa sổ và quát lên: "Đừng có ném qua hướng này!"
Mọi việc đã xong xuôi, kẻ lạ mặt lững thững bước qua mặt đám lính vẫn còn đang ngơ ngác.

Hắn leo lên thùng của chiếc xe bán tải, sau đó lại ngồi tựa đầu vào vách mà ngắm vầng trăng non trên bầu trời.

Trên hàng mi bạc của hắn vẫn còn vương lại vài giọt máu, đôi tay buông thõng đã bị nhuộm đỏ.

Hai chiếc xe bắt đầu di chuyển, chiếc xe quân sự đi đằng trước, chiếc xe bán tải đi sau.

Ở trong xe, tay cô gái vẫn cưng nựng con mèo trắng, nhưng khuôn mặt thì thất thần với những thứ vừa nhìn thấy.

Quạ cũng không nói gì cả.

"Hắn là ai vậy?" Cô gái hỏi lại câu này, có điều ý nghĩa thì đã khác lắm.
"Một kẻ đáng thương," Quạ đáp.

Ông ta nhìn con đường trải dài phía trước, bắt đầu suy tư về những chuyện đã cũ.

"Ngoài nỗi đau và cơn phẫn nộ, hắn chẳng còn lại thứ gì cả." Ông ta nói sau một tiếng thở dài..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Căn Phòng Trên Gác Mái


Tiếng súng K54 vang lên ròn rã, một băng đạn tám viên bị xả hết trong vòng năm giây.

Cô gái tháo thiết bị kháng âm ở hai bên tai xuống, mở miếng ngắm bịt mắt ra.

Người đàn ông bên cạnh nhấn vào một cái nút, tấm bia từ từ được kéo lại.

Hắn cầm tấm bia làm từ bìa chuyên dụng, biểu cảm pha trộn giữa khen ngợi và không thể tin được.

"Bất cứ gã đàn ông nào muốn hẹn hò với em cũng sẽ phải suy nghĩ rất kĩ đấy." Hắn nói, sau đó vứt tấm bia có hồng tâm bị bắn cho nát bấy ra một góc.

Cô gái cười, lẳng lặng đặt khẩu súng xuống và khóa chốt an toàn lại cho đúng kỹ thuật.

"Có một người thầy giỏi, dĩ nhiên là sẽ tiến bộ nhanh." Cô nói khách sáo.
Người đàn ông với cơ thể săn chắc cười khoe hàm răng trắng bóc.

Hắn ngồi lên bục tập bắn mà trêu chọc cô: "Tối nay em rảnh không?"
Hàm ý của hắn phải hiểu từ hai câu nói gộp lại, đương nhiên là cô gái biết điều đó, có điều cô chỉ cười.

Sau khi tháo tất cả những gì liên quan tới buổi tập và đặt lên bục, cô đáp: "Tối nay em có hẹn rồi," sau đó quay người đi về phía cánh cửa.
Người đàn ông cảm thấy hơi thất vọng một chút, hắn nhìn theo bóng dáng của cô gái đang rời đi.


"Anh thật sự rất muốn biết gã đàn ông may mắn đó là ai đấy!" Hắn cười, nói vọng theo.

"Anh sẽ không muốn biết đâu." Cô đáp thật lòng.
Cô gái rời khỏi trường quân sự, bước ra bãi đỗ xe và bước lên chiếc Mercedes màu trắng của mình.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, bỏ lại mọi thứ ở sau lưng mà trở về nhà.
Tám giờ tối, trong phòng tắm của căn hộ cao nhất trên thành phố vang lên tiếng nước chảy, bốc ra hơi nóng.

Cô gái bước ra với một chiếc khăn tắm ở trên người.

Cô sấy tóc và bắt đầu cắt móng.

Sau khi đã uống nước sinh tố và ăn thêm một quả chuối, cô kiểm tra lại khóa cửa rồi tắt đèn trong phòng khách.

Có vẻ như cô sống một mình.
Cô thay một bộ đồ nhưng không vội đi vào phòng ngủ mà đi ra hành lang dẫn ra ban công.

Cô kéo chiếc thang bí mật nằm ở trên cùng của mái vòm xuống.

Nếu không phải cô mà đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không biết tới sự tồn tại của chiếc thang này.

Cô gái nhanh chóng leo lên gác mái.

Ở đây còn một căn phòng khác, có vẻ như nó được thiết kế khá đặc biệt.

Căn phòng bên trên gác mái được bố trí đơn giản, ngoài một chiếc bàn, một chiếc ghế và một cái két sắt bảo mật ra thì chẳng còn thứ gì.

Cô gái bước lên từ chiếc thang, tiến tới và mở ô cửa sổ để cho ánh trăng lùa vào trong phòng.

Tòa nhà đã rất cao, vậy mà mặt trăng cũng chẳng gần hơn chút nào cả.

Cô ngắm ánh trăng rồi thở ra một làn khói nhẹ, trời thế mà đã sắp vào đông rồi.

Cô gái ngồi xuống bàn, lấy từ bên trong ngăn kéo ra một tờ giấy và một cây bút.

Sau khi kéo chiếc ghế lại gần hơn, cô ngồi xuống và bắt đầu viết.

Cây bút máy khiêu vũ trên trang giấy, bàn tay khéo léo của cô như nhạc trưởng của một dàn hòa âm.


Chẳng mấy chốc, từng dòng chữ nhỏ nhắn hiện ra đều tăm tắp.

Cô viết rất cẩn thận, mực của cây bút như được trộn lẫn với cả tâm tư của cô.

Chỉ là thi thoảng, cô sẽ dừng lại và ngắm mặt trăng ở ô cửa kính trước.

Đôi môi cô cong lên khi tâm hồn cô đang phiêu du ở một miền ký ức xa xôi lắm.

Cô cúi xuống rồi tiếp tục viết, ngòi bút của cô hơi run lên khiến một số con chữ hơi xiêu vẹo.

Có điều cô cũng không chú ý tới điều đó.

Sau nửa tiếng thì cuối cùng bức thư cũng được hoàn thành.

Cô đặt cây bút xuống và cầm bức thư lên để đọc lại, đôi mắt của cô vậy mà đã đỏ hoe từ bao giờ.

Sau khi đọc xong, cô đặt bức thư xuống để cho ráo mực.

Cô gái lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ như vừa nhìn thấy một thứ gì đó thân thương lắm.

Tưởng chừng nếu mặt trăng có ở đây, cô gái sẽ ve vuốt nó bằng bàn tay của mình.

Cô chợt đưa tay lên và bắt đầu cởi nút áo, bộ quần áo nhanh chóng được trút xuống.

Cô phơi bày toàn bộ cơ thể của mình dưới ánh trăng, để cho làn da tiếp xúc với thứ ánh sáng lạnh lẽo ấy.


Ngón tay trỏ của cô chạm vào môi, đâm sâu vào kẽ răng.

Cô nhắm mắt, cắn lấy nó.

Năm đầu ngón tay trượt dần xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi xuống sâu hơn nữa.

Hơi thở của cô tăng lên theo từng chuyển động.

Thế rồi bỗng nhiên, không hiểu vì chuyện gì mà gương mặt của cô nhanh chóng méo đi, hai hàng nước mắt ứa ra từ đôi mi đã nhắm chặt.

Cô nấc lên, và tất cả những kìm nén bấy lâu nay bộc phát.
Cô úp mặt xuống và khóc, khóc rất lớn nhưng không thành tiếng.

Chỉ có đôi vai đang run rẩy mới hiểu được cho tâm trạng cho chủ nhân của mình lúc này.

Ký ức càng ôm trọn lấy cô, cô khóc lại càng thêm dữ dội.

Cô đã thử nín mấy lần rồi mà không được.

Từng giọt nước mắt trượt dài theo đôi chân của cô, hiện ra dưới ánh trăng như muốn phơi bày một nỗi nhớ đến vô cùng vô tận..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom