Cập nhật mới

Dịch Full Gả Cho Anh Trai Đã Chết Của Bạn Thân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Gả Cho Anh Trai Đã Chết Của Bạn Thân

Gả Cho Anh Trai Đã Chết Của Bạn Thân
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tôi đăng lên mạng xã hội món quà sinh nhật mà bạn thân tặng, nhận được hơn 99 lời chúc phúc.

Chỉ có một người là khác với số đông, anh ta nói: [Vòng tay này của cô được thắt bằng tóc người chết, hãy vứt nó đi!]

Tôi tức đến bật cười, [Chỗ tóc này là của tôi và bạn thân tôi, anh đang trù chúng tôi chết sao?]

Anh ta gửi tin nhắn riêng cho tôi, [Bạn thân của cô muốn kết âm hôn cho cô, để cô bồi táng cho anh trai của cô ấy.]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Bạn thân tặng cho tôi một sợi dây đeo tay màu xanh mà cô ấy tự thắt để làm quà sinh nhật.

Tôi đăng nó lên mạng xã hội và nhận được rất nhiều lời chúc.

Nhưng xen lẫn trong đó có một bình luận rất chướng mắt, anh ta nói: [Vòng tay này của cô được thắt bằng tóc người chết, hãy vứt nó đi!]

Tôi bị anh ta chọc tức đến mức bật cười.

[Chỗ tóc này là của tôi và bạn thân tôi, anh đang trù chúng tôi chết sao?]

Tôi bấm vào trang cá nhân của người đó, nhưng lại phát hiện ra đây là tài khoản vừa mới đăng ký, không tìm ra một chút thông tin cá nhân nào, lúc tôi đang chuẩn bị block anh ta, anh ta lại gửi tin nhắn riêng cho tôi.

[Không tin cô thử sờ phần tóc bên trên xem có phải hơi bết không? Hơn nữa ngửi kỹ lại còn có mùi hôi?]

Tôi sờ thử, quả thật hơi bết, giống như tóc đã lâu không gội vậy. Không biết có phải là ảo giác không, tôi cảm thấy ngón tay cũng hơi dính dính.

Tôi cúi đầu xuống ngửi, vậy mà lại thật sự có mùi hôi.

Tôi chợt ớn lạnh sống lưng, đang lúc sững sờ điện thoại đột nhiên rung lên, là thông báo có tin nhắn mới, có người tốt bụng nhắc nhở tôi.

[Cô gái à, đừng tin cậu ta, vừa nhìn đã biết là tài khoản giả mạo rồi.]

[Mau tải app chống lừa đảo đi, diệt sạch kẻ là đảo là trách nhiệm của mọi người.]

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mùi hôi trong không khí toả ra càng lúc càng rõ ràng, tôi theo mùi hôi đi đến nhà bếp, phát hiện con cá mà bạn thân gửi tôi mấy ngày trước đã quên bỏ vào tủ lạnh mất rồi.

Nếu như không có tên lừa gạt đó nhắc nhở tôi, không biết nó còn ở đây bao lâu nữa.

Tôi vứt con cá đã bốc mùi đó vào thùng rác, lúc quay lại thì nhìn thấy tài khoản kia lại gửi tin nhắn tới.

[Tin hay không tuỳ cô, nếu tôi đoán không sai, gần đây có lẽ bạn thân cô đã từng rủ cô về quê của cô ấy đúng không?]

Tôi vừa định phủ nhận thì bạn thân đã gửi tin nhắn tới.

[Bé yêu, chẳng phải trước đây cậu nói muốn đi hội làng ở quê tớ sao, hai ngày nữa là tới rồi, cậu muốn đến không?]

Mặc dù tôi không tin lời bịa đặt của tên đó, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trước sự trùng hợp này.

Tôi mở khung chat với bạn thân ra, do dự hồi lâu, tôi nhắn: [Lần sau đi, dạo này tớ hơi bận, không tranh thủ thời gian được.]

Bạn thân gần như trả lời ngay lập tức, cô ấy nói: [Vậy à, thế thôi vậy.]

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh cô ấy lại gửi đến một tin nhắn nữa: [Tiếc quá, hội làng này ba năm mới tổ chức một lần, nếu không phải công việc gì quá quan trọng thì bỏ qua một bên đi, ra ngoài thư giãn tinh thần. Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, nhớ cậu quá đi!]

Tôi và bạn thân quen nhau lúc học đại học, cô ấy đến từ một vùng núi xa xôi hẻo lánh, những người bạn cùng phòng khác đều chê cô ấy quê mùa, không muốn chơi với cô ấy.

Chỉ có tôi không chịu được khi nhìn cô ấy bị cô lập, vì thế nên bất kể là lúc ăn hay lên lớp tôi đều đi cùng cô ấy.

Dần dà, mối quan hệ giữa chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy về quê làm giáo viên còn tôi ở lại đây làm việc cho một công ty nước ngoài.

Nói ra thì cũng gần ba năm chúng tôi chưa gặp mặt rồi.

Tôi lướt qua lịch sử trò chuyện, toàn là những lời quan tâm và dặn dò cô ấy nhắn cho tôi, một người đã quen biết suốt bảy năm như vậy, sẽ làm hại tôi sao?

Tôi không khỏi có chút chán ghét bản thân, lại vì một người hoàn toàn xa lạ mà đi hoài nghi người chị em tốt nhiều năm của mình, Mạnh Dao à Mạnh Dao, mày đúng là càng già càng lẩm cẩm mà.

Nghĩ đến đây, tôi không do dự nữa mà lập tức trả lời tin nhắn của bạn thân: [Được, tớ sắp xếp công việc một chút, hai ngày nữa sẽ đến chỗ cậu….]

Sau khi hẹn xong thời gian với bạn thân, tôi lại mở mạng xã hội lên, nhìn thấy người đó tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi.

[Xin chào, tôi mạo muội hỏi một chút, trong nhà của bạn thân cô có phải còn có một anh trai đã qua đời rồi không?]

[Nếu tôi đoán không lầm, bên trong chiếc vòng tay mà bạn thân tặng cho cô còn có tóc của anh trai cô ấy, tóc đó đã được ngâm qua lớp dầu tích trong thi thể, bên trong có âm khí của đối phương, cô ấy muốn kết âm hôn cho cô, để cô bồi táng cùng anh trai cô ấy.]

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Sao anh ta lại biết?

Quả thật bạn thân tôi có một người anh trai, có điều hồi chúng tôi học đại học anh ấy đã gặp tai nạn và qua đời. Khi đó bạn thân của tôi đã đau buồn suốt một thời gian dài.

Nhà của cô ấy trọng nam khinh nữ, lúc mang thai cha mẹ cứ nghĩ cô ấy là con trai, kết quả chẳng ngờ lại sinh ra một bé gái. Tư tưởng bảo thủ dốt nát và lạc hậu khiến cô ấy suýt chút nữa bị cha mẹ dìm vào trong xô nước chết, may mà anh trai tan học quay về đã kịp thời cứu lấy cô.

Ngay cả chi phí khi cô ấy lên đại học cũng là do anh trai đi làm kiếm tiền lo cho.

Quan hệ giữa hai anh em họ rất tốt, thậm chí nói bạn thân của tôi là do một tay anh trai cô ấy nuôi lớn cũng không quá.

Hơn nữa, theo như tôi biết, lúc anh trai cô ấy quả đời quả thật đang đọc thân, chưa từng kết hôn, càng không có bạn gái.

Tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh, đang lúc định hỏi lại người đó thì lại nhận ra tài khoản của anh ta đã bị khoá vì báo cáo vi phạm.

Nhưng ngoại trừ trang mạng xã hội này, tôi không cách nào tìm ra phương thức liên lạc khác của anh ta. Tôi nằm trên giường, bồn chồn không yên.

Tôi hồi tưởng lại trong đầu những khoảnh khắc đã trải qua giữa mình và bạn thân, mặc dù sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi không gặp nhau nhưng mỗi ngày đều trò chuyện với nhau khiến tôi có cảm giác dường như chúng tôi chưa từng xa cách vậy.

Cô ấy thật sự ra sẽ làm ra chuyện điên rồ như vậy sao?

Rốt cuộc là người đó đang đặt điều nói nhảm hay là….Nghĩ mãi nghĩ mãi, sau đó thì tôi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm giật mình tỉnh dậy vừa mở mắt ra, tôi bỗng phát hiện trong phòng có thêm người.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào, người đó mặc áo đen viền hoa vàng đang ngồi bên cạnh giường tôi, tay luồn xuống vạt áo ngủ rồi đưa vào trong, bàn tay đó sờ đến bụng tôi, lạnh đến thấu xương, thậm chí còn đang chầm rãi di chuyển lên trên.

Tôi giật nảy mình, trong vô thức tôi lập tức giật phắt tay hắn ta ra, quấn chăn kín mít rút vào trong góc tường, run rẩy nói: “Anh…anh đừng qua đây. Nếu như muốn tiền, tôi…tôi có thể nói cho anh biết mật khẩu, anh đừng hại tôi, không thì tôi có liều cả mạng cũng…cũng phải ôm anh cùng chết.”

Đột nhiên…

Người đó áp sát lại chỗ tôi, hai mắt anh ta đen láy dường như không nhìn thấy tròng trắng, kế đó một mùi tanh nồng nặc vây lấy tôi, khiến tôi không khỏi nôn khan mấy tiếng. Tôi cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, tôi đẩy anh ta ra, thuận thế bật đèn lên.

Đèn trên trần bật sáng, cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đó, nhưng anh ta lại biến mất vào trong không khí.

Trong không khí chỉ còn sót lại mùi tanh nồng nhắc nhở tôi rằng vừa nãy trong phòng này thật sự có người.

Sau chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hoàn toàn không tài nào ngủ lại được nữa, thế là lại cầm điện thoại lên lướt xem video.

Kết quả lại trượt tay bấm vào một buổi livestream huyền học, trong đó chỉ có mười mấy người đang xem.

Chủ kênh đang livestream gieo quẻ để tìm tai nghe đã bị thất lạc cho một người theo dõi.

[Mấy hôm trước cậu đã thay ga giường phải không? Ở ngay mép ga giường, sáng mai tìm chỗ đó sẽ tìm thấy thôi.]

Giọng nói này nghe vô cùng quen thuộc, ngữ điệu và âm điệu hệt như chủ nhân của số tài khoản lúc chiều.

Tôi nghe lại đoạn tin nhắn thoại người đó đã gửi cho tôi hồi chiều.

Quả nhiên là cùng một người.

Tôi vội quay lại phòng livestream, gửi tin nhắn cầu cứu vào ô bình luận.

Sau khi nhìn thấy bình luận của tôi, anh ta chững lại một lúc rồi nói: [Cô có thể xem được buổi livestream này của tôi chứng tỏ hai chúng ta có duyên, nếu đã là vậy, cô đề nghị kết nối đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết việc này.]

Tôi không chút do dự, lập tức chọn kết nối với anh ta.

Anh ta hỏi: [Tên?]

[Mạnh Dao.]

[Anh trai của bạn thân cô đã qua đời năm năm trước rồi đúng không?]

[Đúng.]

Năm ba đại học, bạn thân tôi và anh trai cô ấy ra ngoài chơi, anh trai vì bảo vệ cô ấy mà bị một tấm biển quảng cáo vô tình rơi xuống đập trúng đầu, chết ngay tại chỗ.

Thế nên sau khi anh trai qua đời, bạn thân tôi luôn sống trong cảm giác tự trách và dằn vặt, khi đó chính tôi đã ở bên khuyên bảo an ủi cô ấy, mới có thể giúp cô ấy từ từ thoát ra khỏi bóng ma tâm lý này.

Câu trả lời này của tôi đã khiến đã phòng livestream trở nên sôi nổi, nhưng chủ kênh tên là Thẩm Lâm Hi lại chẳng có chút kinh ngạc nào.

Anh ta hỏi: [Khi đó thi thể có được hoả táng không?]

[Không có…]

Bạn thân nói với tôi rằng ở quê họ rất coi trọng việc nhập thổ vi an, hoả táng đối với người đã khuất là hành động rất thiếu tôn trọng, người chết sớm như anh trai cô ấy không được thờ cúng hương hoả, thậm chí cũng không được đưa vào mộ phần tổ tiên.

Cho nên sau khi anh trai qua đời, ba mẹ cô ấy đã vội vã đem thi thể đi chôn cất ngay trong đêm, về việc chôn cất ở đâu, ngoại trừ họ thì chẳng có ai biết cả.

[Cô đã đeo chiếc vòng tay này được bao lâu rồi?]

Tôi ngẫm kỹ lại, bởi vì quê của bạn thân tôi ở rất xa, thời gian giao hàng không thể bảo đảm cho nên cô ấy đã gửi cho tôi trước một tháng. Khi món quà này đến được tay tôi thì nó vẫn còn cách sinh nhật tôi một thời gian.

Mặc dù vòng tay không quá đắt tiền, nhưng chứa đầy tấm lòng của cô ấy, cho nên tối đó tôi đã đeo nó ngay, còn đăng lên mạng để lưu lại làm kỷ niệm nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi thấp giọng trả lời: [Tính đến hôm nay thì cũng gần 20 ngày.]

Nghe vậy, nét mặt của Thẩm Lâm Hi trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

[Tốt rồi, vẫn còn kịp.]

[Thế này đi, cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi với cô cùng đi đến quê của bạn thân cô.]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Hôm xuất phát, Thẩm Lâm Hi đã có mặt ở trước nhà tôi từ sớm, chúng tôi cùng nhau đi tới trạm xe.

Ngồi tàu hoả mười mấy tiếng đồng hồ mới đến được nhà của bạn thân tôi.

Vừa bước xuống xe tôi đã nhìn thấy bóng dáng cô ấy đang đứng ở cổng ra.

Ba năm không gặp, cô ấy vẫn hệt như trước đây, vừa gầy vừa nhỏ.

Cô ấy vẫy tay với tôi, tôi cũng kích động chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy cô ấy.

Sau khi buông nhau ra, cô ấy bối rối nhìn Thẩm Lâm Hi đang đứng bên cạnh tôi, hỏi: “Dao Dao, người bên cạnh đây là…”

Tôi nắm lấy tay Thẩm Lâm Hi, lắc lắc trước mặt cô ấy, nở nụ cười ngại ngùng nói: “Đây là bạn trai tớ mới quen, Thẩm Tây.”

Không biết có phải do tâm lý nghi ngờ từ trước hay không, nhưng tôi cứ luôn cảm thấy sau khi nghe Thẩm Lâm Hi là bạn trai tôi, sắc mặt của cô ấy trở nên rất khó coi.

“Dao Dao, cậu có bạn trai khi nào, sao tớ chưa từng nghe cậu nói tới…”

“Vừa mới đây thôi, gần đây bận quá chưa kịp nói với cậu. Có điều chẳng phải bây giờ tớ đã dẫn người tới giới thiệu với cậu rồi sao, cậu phải kiểm định đàng hoàng giúp tớ đấy.”

Bạn thân vừa cười đáp lời vừa kéo chúng tôi lên một chiếc xe tải nhỏ đã cũ nát.

Bạn thân nói cha mẹ cô ấy biết tôi đến thì kiên quyết bảo tôi tới nhà họ ở, nói là muốn cảm ơn tôi vì hồi đi học đã luôn chăm sóc cho cô ấy.

Lúc lên xe, tôi nhìn thấy trên xe có mấy người đang ngồi rồi, bởi vì trời nóng, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi xăng xe, hắc đến độ khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Bạn thân thấy vậy liền lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà đưa cho tôi, tôi không khỏi cảm động, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ đến thói quen nhỏ này của tôi.

Ngậm kẹo bạc hà xong, dạ dày tôi không còn quá khó chịu như vừa nãy nữa. Chật vật khoảng nửa tiếng trên xe, lúc trời gần tối, cuối cùng chúng tôi cũng đã tới được nhà của cô ấy.

Xuống xe xong tôi mới biết, nghe nói hôm nay tôi đến, cha mẹ của bạn thân sớm đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn, đợi chúng tôi vừa đến là có thể dùng bữa ngay.

Trên bàn ăn, cha mẹ của cô ấy không ngừng gắp thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn nhiều một chút, tôi cũng không nỡ từ chối, chỉ có thể làm theo ý họ.

Tôi gắp một miếng sườn, khi đũa vừa đưa lên tới miệng, Thẩm Lâm Hi bất ngờ hất khuỷu tay tôi một cái, cả đũa và sườn đều rơi xuống đất.

Tôi khom người xuống nhặt, nhưng lại nhìn thấy màn hình điện thoại đang để dưới gầm bàn của Thẩm Lâm Hi có viết hai chữ:

[Đừng ăn!]

[Trong thức ăn có tro cốt của anh trai cô ấy, cô mà ăn thì thật sự sẽ mất mạng đấy!]

Tôi bỗng khựng lại.

Đôi đũa vừa nhặt lên lại rơi xuống lần nữa.

Tro cốt của…..anh trai bạn tôi ư?

Cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng tôi, bàn tay đang cầm đũa của tôi bất giác run rẩy dữ dội, tôi không nhịn được mà nôn khan một tiếng.

“Dao Dao, cậu không sao chứ?”

Bạn thân bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, tôi giật mình vô thức nhìn về hướng của Thẩm Lâm Hi, phát hiện ra anh ta đã thu điện thoại lại rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy mỉm cười với bạn thân: “Không sao, có lẽ vẫn còn say xe nên không muốn ăn lắm, thôi tớ không ăn nữa vậy!”

“Không được!”

Bạn thân thẳng thừng phản đối.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy mới nhẹ giọng nói: “Nếu là say xe không ăn gì vào dạ dày sẽ càng khó chịu hơn, nào, ăn chút gì đó thanh đạm đi.”

Nói xong cô ấy lại gắp một miếng rau xanh đưa đến miệng tôi.

Tôi đưa mắt liếc nhìn Thẩm Lâm Hi, lại phát hiện ra anh ta đang ăn uống rất ngon miệng, lẽ nào chỉ có thức ăn của tôi có vấn đề?

“Dao Dao, ăn đi!”

Đèn trong nhà đang bật, thứ ánh sáng mờ ảo phản chiếu nụ cười hệt như ngày nào trên gương mặt của bạn thân tôi.

Dường như cô ấy thật sự chỉ đang quan tâm đến sức khoẻ của tôi, đơn giản là muốn tôi ăn chút gì đó để đỡ khó chịu hơn mà thôi.

Tôi cố chịu nuốt miếng rau đó vào miệng, không có mùi vị gì kỳ lạ, nhưng nhớ lại lời vừa nãy của Thẩm Lâm Hi tôi không dám nếm kỹ mà chỉ nhai vội mấy cái rồi nuốt xuống.

Nuốt xong, bạn thân lại bắt đầu gắp thêm miếng cải cho tôi, thế nhưng khi cô ấy nhìn sang cổ tay tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Vòng tay tớ tặng cho cậu đâu?”

“Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, trong chiếc vòng đó có đặt một lá bùa bình an, cậu nhất định phải đeo nó, có được không.”

Tôi vô thức sờ vào cổ tay, “Đi vội quá, tớ quên mang theo rồi.”

Không phải tôi quên mang theo, mà chiếc vòng đó đã bị tôi đốt đi rồi.

Hôm đó sau buổi livestream, tôi đã kể lại chuyện có bóng người xuất hiện bên giường của mình rồi biến mất vào không khí cho Thẩm Lâm Hi nghe, anh ta nói có lẽ đó là hồn ma của anh trai bạn thân tôi, đặc biệt đến để gặp người sắp trở thành “vợ” của anh ấy.

Hơn nữa chính bởi vì trong vòng tay có âm khí của anh trai bạn tôi, nên anh ấy mới có thể thuận lợi tìm đến tôi như vậy.

Tôi vô cùng sợ hãi lập tức ném chiếc vòng tay đó vào bếp lửa, đốt cháy rụi, tôi sợ anh trai của bạn thân lại đến tìm mình lần nữa.

“Không sao, ở đây tớ còn có một cái nữa, cậu mau đeo vào đi!”

Bạn thân lấy trong túi ra một chiếc vòng tay y hệt chiếc cũ, sau đó kéo tay tôi lại định đeo nó vào cho tôi.

Tôi bị sự kích động của cô ấy doạ sợ, vô thức muốn rút tay về.

Phía bên kia Thẩm Lâm Hi nhìn tôi lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng phản kháng.

Nhân lúc cha mẹ của bạn thân tôi đi mất, anh ta khẽ mấp máy môi, âm thanh truyền đến tai tôi: “Nghe theo cô ấy, cứ đeo vào trước đi, bạn thân cô có vẻ bất thường.”

“Cô ấy chết rồi!”

Sao lại có thể?

Mỗi ngày tôi đều trò chuyện với cô ấy, thậm chí vừa nãy chúng tôi còn bắt tay và ôm nhau. Cơ thể cô ấy có hơi ấm, có thể đứng dưới ánh sáng, dáng vẻ nói chuyện cười đùa cũng hệt như khi còn sống, người chết sao có thể sinh động như vậy được?

Lát sau, Thẩm Lâm Hi lại nói:

“Bạn thân cô quả thật đã chết rồi, chỉ là chấp niệm của cô ấy quá sâu, cứ luôn thương tiếc anh trai mình cho nên chết đi không vào luân hồi, mà trở thành ác linh. Mấy ngày nay nói chuyện với cô không phải người, mà là ác thi.”

Tôi buông thõng hai tay xuống gầm bàn, run rẩy dữ dội.

Người bạn thân trước mặt tôi đây…thật sự đã chết rồi sao?

Từng mảnh hồi ức thời đại học lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi, chúng tôi đã từng nắm tay nhau đi qua mỗi ngóc ngách trong trường, cùng mơ ước về tương lai phía trước, thậm chí còn hứa sẽ làm phụ dâu cho nhau trong ngày cưới, cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của đối phương.

Hiện giờ cô ấy lại ra đi đột ngột như vậy.

Hơn nữa còn muốn hại tôi….

Chuyện này nếu xảy ra vào bốn năm trước thì có đánh chết tôi cũng không tin, nhưng hiện giờ sự thật đã phơi bày trước mắt, tôi không thể không tin.

Người bạn thân bảy năm của tôi, thật sự muốn hại chết tôi.

Ở bàn đối diện,

Bạn thân đang ngồi giương mắt nhìn tôi chằm chằm.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, lúc này dường như tôi cũng cảm thấy dưới ánh đèn mờ ảo gương mặt của cô ấy đã trở nên trắng bệch rất đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, để mặc cô ấy cầm tay mình đeo chiếc vòng kia vào. Lúc này biểu cảm của cô ấy mới dịu đi đôi chút.

“Dao Dao, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

“Nào, ăn thêm một miếng đi.”

Tôi thật sự không thể ăn nổi dù chỉ một miếng nào nữa.

Thế nhưng lúc này tôi không dám tuỳ tiện làm trái ý cô ấy, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống.

Tôi cố gắng kiềm nén cơn buồn nôn, để cô ấy gắp thức ăn cho mình.

Bấy giờ bạn thân mới mỉm cười hài lòng, buông đũa xuống.

Sau khi ăn xong, nhân lúc bạn thân và cha mẹ cô ấy đi xuống nhà bếp, tôi không nhịn nổi nữa bèn tìm một nơi không người, đưa tay vào móc họng để nôn ra.

[Oẹ].

Tôi nôn hết tất cả một cách sạch sẽ.

Vừa quay đầu tôi đã nhìn thấy Thẩm Lâm Hi đang đứng ngay sau lưng mình.

Tôi không kiềm chế thêm được nữa vội túm lấy cổ áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc anh đã biết được những gì? Bạn thân của tôi sao lại chết? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Thẩm Lâm Hi không nói gì, anh ta đứng đó im lặng để mặc cho tôi trút hết mọi nỗi lòng.

Một lúc sau, tôi lau nước mắt trên mặt, lí nhí nói: “Vừa nãy xin lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại chuyện này, tôi đã rất sợ hãi…”

“Hiện giờ tôi có một suy đoán rất tồi tệ, bạn thân của cô rất có thể đã bị cha mẹ cô ấy hại chết, mục đích là để anh trai cô ấy sống lại.”

Cái gì?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lâm Hi với vẻ mặt khó tin.

Thế nhưng rõ ràng bạn thân của tôi đã nói, sau khi anh trai chết thái độ của cha mẹ đối với cô ấy đã tốt hơn rất nhiều. Cũng chính vì lo lắng cho cha mẹ tuổi già không có ai chăm sóc cho nên cô ấy mới quyết định quay về quê.

Sao họ lại hại chết cô ấy chứ?

“Miếng ngọc bội trên cổ cô ấy.” Thẩm Lâm Hi thấp giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, miếng ngọc cô ấy đang đeo là ngọc được nhét vào miệng người chết, mục đích là để anh trai cô ấy mượn xác hoàn hồn.”

Tôi cảm thấy CPU của tôi đã bị thiêu trụi.

Nếu như cha mẹ của bạn thân tôi đã giết cô ấy để giúp con trai họ sống lại, vậy tại sao còn để tôi kết âm hôn với anh trai cô ấy chứ?

Hai người con gái liệu có được chấp nhận ở cái vùng quê lạc hậu này không?

Có lẽ Thẩm Lâm Hi đã đoán được suy nghĩ trong đầu từ biểu cảm trên mặt tôi, anh ta lắc đầu nói: “Kết âm hôn với cô là vì thi thể đã được chôn cất dưới lòng đất thôi, còn việc mượn xác hoàn hồn là để anh trai cô ấy có thể được sống lại với một thân phận mới.”

Cũng tức là…để giúp con trai sống lại, bọn họ phải hy sinh hai người con gái đang sống sờ sờ là tôi và bạn thân của tôi!

Thật sự điên rồi!

Có điều vẫn còn một điểm tôi nghĩ mãi không ra, trước đó bạn thân từng nói với tôi, tập tục ở quê cô ấy không cho phép hoả táng thi thể, vậy tro cốt trộn trong thức ăn từ đâu mà ra?

Khi tôi hỏi vấn đề này, Thẩm Lâm Hi lại xoa đầu tôi cười nói: “Tôi chỉ đề phòng lỡ như mà thôi!”

Tôi phục anh rồi.

Xoa dịu bầu không khí một lúc, nét mặt Thẩm Lâm Hi lại trở nên nghiêm túc, anh ta nói, nếu không có gì thay đổi thì tối nay cha mẹ của bạn thân tôi sẽ ra tay, cho nên tôi buộc phải hết sức cảnh giác.

“Chuyện kết âm hôn tôi có thể giúp cô giải quyết, nhưng miếng ngọc trên cổ bạn thân cô mới chính là mấu chốt quan trọng giúp anh cô ấy mượn xác hoàn hồn.”

Thẩm Lâm Hi nói, tôi nhất định phải lấy được miếng ngọc đó và phá huỷ nó trước 12 giờ đêm nay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Bạn thân sắp xếp cho tôi và Thẩm Lâm Hi ở hai phòng khác nhau.

Mặc dù có chút sợ hãi nhưng như vậy cũng giúp tôi có cơ hội lấy được miếng ngọc bội.

Bạn thân đang muốn rời đi nhưng bị tôi kéo lại, tôi kiên quyết bảo cô ấy tối nay ngủ cùng mình.

Hiện vẫn còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ, tôi và bạn thân nằm với nhau trên giường đất, tớ một câu cậu một câu, cùng hồi tưởng lại những chuyện thú vị thời đại học.

Nói một hồi bạn thân ở bên cạnh đột nhiên im bặt, tôi tự nói một mình thêm mấy câu sau đó mới từ từ mở mắt ra, mượn chút ánh sáng mờ ảo chăm chú ngắm nhìn bạn thân mình.

Trong căn phòng ngập tràn bóng tối, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu sáng một góc phòng.

Tôi mở mắt để thích nghi với điều kiện sáng một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, gương mặt của bạn thân đang nằm bên cạnh tôi trắng bệch, ngực không hề nhấp nhô phập phồng.

Đến tận lúc này, cuối cùng tôi mới ý thức được, hoặc phải nói rằng cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận rằng, người bạn thân yêu nhất của tôi – cô ấy đã chết rồi.

Tôi hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay tháo miếng ngọc trên cổ bạn thân xuống, vừa chạm vào cảm giác lạnh thấu xương lập tức ập tới, khiến tôi giật mình suýt chút nữa thì rụt tay về.

Nhưng vừa nghĩ đến việc cha mẹ của bạn thân muốn dùng mạng của hai người chúng tôi để đổi lấy đứa con trai vốn đã thối rữa dưới lòng đất từ lâu của họ, trong lòng tôi lập tức tràn đầy lửa giận, tôi cắn răng, giật lấy miếng ngọc trên cổ bạn thân xuống.

Tôi nắm chặt miếng ngọc trong tay, lặng lẽ quan sát phản ứng của bạn thân, sau khi nhận thấy cô ấy không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại, tôi rón rén bước xuống giường, chuẩn bị ra ngoài tìm Thẩm Lâm Hi.

Thế nhưng khi tay tôi vừa đặt trên tay nắm cửa, giọng nói yếu ớt của bạn thân đột ngột vang lên sau lưng tôi: “Dao Dao, cậu muốn đi đâu vậy…”

Tôi giật mình sợ hãi, không dám quay đầu lại, “Tớ đi vệ sinh, cậu ngủ trước đi, không cần lo cho tớ.”

Một bàn tay lạnh ngắt bất chợt đặt lên mu bàn tay tôi, cô ấy nắm lấy tay tôi rồi đẩy cửa ra.

“Nhà vệ sinh ở vùng quê bọn tớ không có đèn đâu, chẳng phải cậu sợ tối sao, tớ đi cùng cậu.”

Cô ấy đi phía trước dẫn đường, tôi rụt tay lại nói: “Không cần đâu, tớ tìm Thẩm Tây đi với tớ là được, cậu mau quay lại ngủ đi!”

Nói xong, tôi cúi đầu chạy đến phòng của Thẩm Lâm Hi.

Lúc đi ngang qua bạn thân mình, tôi chợt ngửi thấy một mùi rất hôi.

Mùi hôi đó rất khó diễn tả.

Nếu buộc phải hình dung, thì nó giống như mùi thường được miêu tả trong phim truyền hình, mùi xác chết.

Tôi âm thầm chạy đến phòng của Thẩm Lâm Hi.

Đến nơi tôi vội vàng đóng cửa phòng, đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.

Trắng bệch, gầy gò, gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên. Thậm chí khi nhìn kỹ còn có thể lờ mờ nhìn được những vết lốm đốm nhàn nhạt dưới lớp phấn phủ.

Cô ấy nắm chặt lấy khung cửa.

“Aaaaa.”

Tôi hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau.

Bạn thân đẩy cửa bước vào.

Cô ấy buồn bã nhìn tôi nói: “Dao Dao, cậu có bạn trai rồi thì không cần tớ nữa sao?”

Tôi nói không nên lời, chỉ có thể run rẩy bước lùi lại, lưng bỗng đụng phải một bờ ngực ấm áp, cánh tay ấy đưa ra vỗ về trên vai tôi, là Thẩm Lâm Hi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng giống như một sợi dây cao su bị kéo căng đến cực điểm bỗng nhiên đứt phựt, lúc này cả người không còn chút sức lực nào nữa, tôi ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển.

“Thôi Phán Phán, người ma khác biệt, cho dù quan hệ giữa cô và Mạnh Dao có tốt thế nào đi nữa, bây giờ cô cũng không nên quấn lấy cô ấy nữa.”

Lời của Thẩm Lâm Hi hệt như một đòn cảnh tỉnh, sự trống rỗng hiếm thấy bỗng lộ ra trên gương mặt bạn thân tôi.

Cô ấy đưa tay ra chỉ vào tôi, rồi lại chỉ chính mình, nói: “Anh nói là….tôi…tôi…chết rồi?”

Thẩm Lâm Hi nghiêm mặt gật đầu.

Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòng, tôi vô thức nín thở, không dám phát ra tiếng, mắt giật liên hồi, dường như linh cảm được có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ngay giây tiếp theo, bạn thân tôi đột nhiên bóp chặt lấy cổ cô ấy rồi hét lên, đôi mắt vốn đang phân rõ trắng đen dường như đã bị mực đen làm nhoè đi, không còn tròng trắng nữa, gân xanh trên mặt nổi lên, cảm giác như có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy.

Thẩm Lâm Hi kéo tôi lùi về sau: “Cẩn thận, cô ta sắp biến thành ác linh rồi!”

Tôi trốn sau người Thẩm Lâm Hi, tay chân chập lại chống xuống đất lùi về sau, vậ.t cứng trong lòng bàn tay đột nhiên rơi bộp lên người tôi, lúc này tôi mới nhớ ra, miếng ngọc bội trên cổ bạn thân vẫn còn nằm trong tay tôi.

Tôi vội đưa miếng ngọc cho Thẩm Lâm Hi, “Có phải chỉ cần phá huỷ miếng ngọc này, bạn thân của tôi sẽ đầu thai chuyển kiếp được bình thường hay không?”

Thẩm Lâm Hi gật đầu, lúc đang định đưa tay ra nhận lấy miếng ngọc, bạn thân của tôi bỗng hét lên một tiếng rồi bổ nhào về phía anh ta.

Thẩm Lâm Hi bị tấn công thì loạng choạng ngã xuống, miếng ngọc rơi xuống đất kêu “keng” một tiếng, vỡ ra thành những mảnh nhỏ.

Nét mặt của Thẩm Lâm Hi lập tức biến sắc, anh ta kêu lên: “Hỏng rồi!”

Nhưng rất nhanh sau đó, Thẩm Lâm Hi đã chẳng còn thời gian để ý đến miếng ngọc bội nữa, bởi vì bạn thân của tôi đã cắn chặt cánh tay anh ta, xé toạt một miếng thịt.

Tôi nghĩ đến cảnh trong phim Train to Busan, ai bị zombie cắn trúng sẽ nhiễm virus và trở thành zombie, có lẽ hiện giờ bạn thân của tôi cũng không khác zombie là mấy.

Vì để cứu Thẩm Lâm Hi, tôi chỉ có thể chọn cách tấn công bạn thân mình.

Tìm kiếm khắp một vòng quanh phòng, cuối cùng tôi cầm cái xẻng ở góc tường giơ lên thật cao, rồi đập thẳng xuống đầu bạn thân.

Một âm thanh vang lên.

Tôi bị thứ chất lỏng gì đó bắn vào mặt.

Vô cùng tanh hôi.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cảm giác bạn thân quay đầu nhìn mình, nhưng cô ấy không hề tấn công tôi mà vẫn tiếp tục đuổi theo Thẩm Lâm Hi, trông như đang muốn lôi anh ta cùng chết vậy.

Thẩm Lâm Hi nói không sai, bạn thân của tôi đã không còn là người nữa rồi!

Cái xẻng đó ở vùng nông thôn được dùng để sàng thóc và gom rác, để tiện sử dụng, phần rìa ngoài cùng của nó được làm vô cùng sắc bén, trong lúc nóng vội, tôi đã dùng hết sức đập mạnh lên đầu bạn thân, khiến nửa bên mặt của cô ấy bị tét ra, nhưng cô ấy vẫn trông như không có chuyện gì vậy.

Thẩm Lâm Hi bị bạn thân của tôi đuổi chạy khắp phòng, tôi cầm xẻng đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.

Vừa mở miệng, tôi phát hiện ra giọng của mình đang run rẩy đến cực độ: “Thẩm Lâm Hi…giờ tôi nên làm gì đây?”

Thẩm Lâm Hi nhân cơ hội chộp lấy balo của mình, vừa chạy vừa móc vũ khí ra nói: “Nhặt ngọc bội dưới đất lên, ngậm vào trong miệng, sau đó chạy vào phòng của cha mẹ cô ta trốn ở đó chờ tôi.”

Ngậm vào trong miệng?

Tôi nghe mà nổi da gà khắp người, “Miếng ngọc này không phải sau khi anh trai cô ấy qua đời…”

“Hết cách rồi.”

Anh ta quay người đánh trả lại bạn thân tôi, giọng điệu gấp gáp nói: “Ngậm miếng ngọc đó có thể che giấu được mùi trên cơ thể cô, bảo đảm trong thời gian ngắn anh trai của bạn thân cô không thể tìm thấy cô được.”

“Không muốn chết thì làm theo tôi nói đi.”

Mặc dù cảm thấy rất buồn nôn nhưng vì để giữ mạng, tôi chỉ có thể làm theo.

Nhân lúc Thẩm Lâm Hi dồn bạn thân tôi vào góc tường, tôi nhanh tay nhặt miếng ngọc dưới đất lên, tuỳ tiện lấy áo lau sạch bụi trên đó rồi ngậm vào trong miệng, sau đó lập tức chui vào trong phòng của cha mẹ bạn thân tôi.

Vừa vào trong phòng tôi đã giật mình kinh hãi.

Cả căn phòng được bày trí hệt như linh đường, phía trước đặt một cái bàn thờ, bên trên có hai tấm bài vị và ba nén nhang màu trắng xám đang được đốt cháy.

Tôi không nhịn được mà bước lên phía trước để nhìn rõ hơn, nhưng lại kinh ngạc nhận ra, một tấm bài vị trong đó có viết tên của tôi.

Trong phòng bỗng vang lên tiếng động, tôi đứng đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng chọn trốn xuống dưới bàn thờ.

Không gian bên dưới bàn thờ nhỏ hẹp và chật chội, mùi tàn nhang rơi xuống đất len lỏi qua những khe hở trên khăn trải bàn xộc vào mũi tôi, tôi nín nhịn để không hắt xì trong lúc này, thời gian trôi qua dài như cả thế kỷ.

Tôi nín thở lắng nghe, nhưng bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở của mình, tôi không nghe thấy âm thanh gì khác. Cả thế giới đều chìm vào im lặng một cách kỳ lạ.

Tôi khẽ liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 01 phút.

Chẳng phải điều này có nghĩa là đã qua 12 giờ và nghi thức hiến tế của họ đã thất bại rồi ư?

Tôi an toàn rồi?

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thò đầu ra khỏi tấm khăn trải bàn.

Đột nhiên---

Một gương mặt bê bết máu bỗng xuất hiện trước mắt tôi.

Trên người mặc một chiếc áo màu đen viền hoa vàng khiến tôi vừa nhìn đã nhận ra, đây là anh trai của bạn thân tôi.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt không có chút tròng trắng nào, máu trên mặt chảy dọc xuống hai bên má, nhỏ xuống đất kêu tí tách, rất nhanh đã tụ lại thành một vũng máu nhỏ, toả ra mùi tanh nồng nặc.

Ánh nến trong phòng khẽ đong đưa, chiếu lên tường hình bóng như một con quái vật khổng lồ, đang trong tư thế chuẩn bị nuốt chửng lấy tôi.

Trong bóng tối, anh ta nhếch miệng cười.

“Tìm được em rồi.”

Tôi hét lên một tiếng, tiện tay ném đống tàn nhang vào người anh ta, sau đó vội vã bò ra khỏi bàn.

Có điều,

Sau khi bò ra, tôi lại nhìn thấy cha mẹ của bạn thân mình.

Bọn họ đang đứng sau lưng anh trai cô ấy.

Mẹ của bạn thân nhìn tôi cười, vẻ mặt hiền từ, nhưng bà lại quay sang anh ta nói: “Con trai ngoan, đừng nóng vội, cha mẹ sẽ lập tức đưa con dâu tới cho con ngay.”

Cảnh tượng kì dị này đã kíc.h thích dây thần kinh của tôi, tôi nào dám ở lại đây nữa, lập tức xoay người bỏ chạy.

Vừa mở cửa ra, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Lâm Hi đang đứng trước cửa.

Thấy chỉ có mình anh ta, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nắm lấy cổ áo của anh ta nói: “Thẩm Lâm Hi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải anh đã nói trốn ở đây anh trai của bạn thân tôi sẽ không tìm ra tôi sao?”

Ấy thế nhưng,
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Thẩm Lâm Hi lại không nói gì, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, ngay sau đó ba của bạn thân tôi cất tiếng nói: “Thầy Thẩm, thật sự cảm kích thầy, nếu không có thầy, con trai tôi cũng sẽ không tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy.”

Cái gì?

Tôi đưa ánh mắt khó tin nhìn Thẩm Lâm Hi, sau đó lại quay sang nhìn cha mẹ của bạn thân, hoá ra bọn họ cùng một giuộc với nhau.

Trước có sói sau có hổ, tôi không thể thoát được rồi.

Cha mẹ của bạn thân cười gằn bước về phía tôi, một bước, hai bước…

Tôi quơ lấy cái ghế bên cạnh làm vũ khí, nhìn họ cách đề phòng, trong lòng thầm tính toán phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây.

“Mạnh Dao, bỏ cuộc đi, đây là vận mệnh của cô rồi.”

Tôi quay đầu thật mạnh phun một bãi nước bọt về phía anh ta, “Tôi thèm nghe lời nhảm nhí của anh, bà đây nếu tin vào số mệnh thì đã chết tám trăm năm trước rồi, còn có thể đến lượt anh sao?”

Thẩm Lâm Hi sa sầm nét mặt bước vào trong phòng, đưa ngón cái và ngón trỏ lên miệng huýt sáo, tiếp sau đó, một dáng người máu me bê bết lập tức xuất hiện ở trước cửa.

Trên bộ quần áo rách rưới lộ ra đầy những vết roi, nếu không có gương mặt miễn cưỡng vẫn còn nguyên vẹn, tôi gần như đã không nhận ra được đó chính là bạn thân mình.

“Thôi Phán Phán, chẳng phải cô luôn muốn anh trai được nhập thổ vi an sao? Vậy thì hãy gi.ết chết Mạnh Dao đi, để cô ta xuống dưới đó bầu bạn cùng anh trai cô.”

Giọng nói của Thẩm Lâm Hi đầy mê hoặc, bạn thân di chuyển cơ thể cứng đờ tiến về phía tôi.

Tôi bật khóc, liên tục lắc đầu, không tin được bạn thân thật sự sẽ giết mình.

Ngay cả thi biến thành sát thi cô ấy vẫn nhớ tôi bị sợ bóng tối, sao cô ấy có thể ra tay với tôi được chứ?

Bạn thân không chút do dự bước về phía tôi.

Tôi đứng chết trân nhìn cô ấy.

Giờ phút này cuối cùng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thẩm Lâm Hi nói không sai, cô ấy gọi tôi đến thật sự là vì muốn giết tôi sau đó bồi táng cùng với anh trai cô ấy.

Cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng bao trùm lấy tôi, tôi chầm chậm nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.

Bạn thân đã bước đến trước mặt tôi, cô ấy cúi người, hai tay túm lấy tôi một cách mạnh bạo, miệng còn nói câu gì đó.

Hình như là đang nói xin lỗi.

Nhưng bàn tay trắng bệch đó đã không bóp chặt tôi.

Cô ấy nhân lúc tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt vào tôi, bất ngờ chuyển hướng, bổ nhào về phía cha mẹ mình.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cánh tay của mẹ bạn thân tôi đã bị cô ấy cắn đứt.

Thẩm Lâm Hi bước tới trước ngăn bạn thân của tôi lại, tôi nhân cơ hội này bỏ chạy ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng gào của bạn thân, âm thanh khàn đục, cùng với đó là tiếng la hét thảm thiết của cha mẹ cô ấy, khiến người ta nghe đến lạnh sống lưng.

Tôi kiềm nén cơn kích động muốn quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, cứ thế vùi đầu chạy một mạch ra ngoài.

Thế nhưng khi chạy ra đến cổng sân, tôi mới phát hiện cửa lớn đã bị khoá từ lúc nào, cái ổ khoá nặng nề còn to hơn cả nắm tay tôi đang nằm lù lù ở đó, không có chìa khoá thì không cách nào mở ra được.

Tôi ngẩng đầu nhìn bức tường cũng không tính là cao lắm, cắn răng phối hợp tay chân trèo lên khe hở trên vách tường.

Khó khăn lắm mới trèo được lên, vừa cúi đầu nhìn xuống tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đang đứng bên dưới nhìn mình, mũi chân chúi xuống đất, trông màn đêm đen đặc, cảnh tượng này cực kỳ u ám và rùng rợn.

“Em muốn đi đâu vậy? Em nên ở lại đây, ở lại đây đi…”

Anh ta đứng bất động nhìn tôi chằm chằm, giọng nói như thể chật vật đè ép trong cổ họng mới phát ra được, nghe hết sức quỷ dị.

Tôi sắp khóc rồi, trước có mai phục, sau có truy binh, tôi bị ép đến mức chỉ có thể ngồi trên bờ tường, lên không được mà xuống cũng không xong.

Một tiếng động đột ngột vang lên, cửa phòng ngã rầm xuống đất, tôi nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, phát hiện bạn thân và Thẩm Lâm Hi đang từ trong phòng đánh ra tới ngoài.

Xem tình hình hiện tại, dường như Thẩm Lâm Hi không phải là đối thủ của bạn thân tôi, anh ta chỉ cố phòng thủ nhưng lại rề rà không tấn công, giống như đang chờ đợi gì đó.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi, tôi bất chợt nhận ra,

Anh ta đang kéo dài thời gian.

Có lẽ thời gian thật sự của buổi lễ hiến tế không phải 12 giờ đêm mà là thời điểm khác.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ 40 phút, thế nhưng lễ hiến tế thật sự sẽ bắt đầu lúc nào đây chứ?

Tôi mãi lo vắt óc suy nghĩ mà không để ý rằng anh trai của bạn thân đã ở phía bên ngoài trèo lên bờ tường.

Đột nhiên cổ tay tôi cảm thấy đau rát, tôi vô thức vung tay ra, quay đầu nhìn lại, anh trai của bạn thân đang ôm lấy tay anh ta hét lên đau đớn rồi ngã xuống bờ tường, một mùi chua nồng phảng phất bao trùm cả không gian.

Tôi giơ cổ tay lên nhìn, nhận ra trên đó là chiếc vòng tay mà bạn thân đã ép tôi đeo vào chiều nay.

Nhớ đến lời Thẩm Lâm Hi đã nói với mình trước đó, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, vòng tay của bạn thân thật sự có thể bảo vệ được tôi. Thẩm Lâm Hi muốn tôi tiêu huỷ chiếc vòng bảo vệ này để hắn tiện ra tay với tôi hơn.

Tôi nhìn trái nhìn phải, cắn răng nhảy xuống bờ tường, quơ lấy thanh gỗ đặt trong góc lao về phía Thẩm Lâm Hi.

Tôi muốn đánh cược một lần.

Cược bạn thân sẽ không bao giờ làm hại tôi!

Tôi giơ thanh gỗ lên, nhưng đột nhiên Thẩm Lâm Hi lại hoán đổi vị trí với bạn thân tôi, đôi tay dài đầy vết lốm đốm kia lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, hung hãn bóp lấy mặt tôi.

Mặc dù cô ấy đã cố hết sức để khống chế bản thân, nhưng những đầu móng tay sắc nhọn ấy vẫn cào trúng mặt tôi hai đường.

Mà tôi cũng đã dùng thanh gỗ trong tay đánh mạnh lên bả vai cô ấy.

Tôi đưa tay lau vết thương trên mặt, tro bụi tiếp xúc với vết thương khiến nó trở nên đau rát, đau đến mức khiến tôi phải nhăn mặt.

Bạn thân có vẻ như muốn chạm vào tôi nhưng lại không dám, cô ấy giận dữ gào lên, rồi lại một lần nữa lao về phía Thẩm Lâm Hi.

Nhưng lần này anh ta lại không hề có ý né tránh, ngược lại phất tay áo một cái, từ trong ống tay áo bỗng rơi ra một thanh kiếm đồng xu, anh ta xoay kiếm trong tay như vẽ hình một bông hoa, nhanh như cắt đâm thẳng vào bạn thân tôi.

“Cẩn thận!”

Tôi hét lên kinh hãi, bước lên trước một bước muốn kéo bạn thân lại, nhưng lại bắt hụt, chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm ấy đâm vào giữa ngực của cô ấy.

“Xèo” một tiếng, thanh kiếm vừa đâm vào cơ thể, trong không khí bỗng nồng nặc mùi thịt cháy khét, thân thể của bạn thân tôi cứng đờ, cô ấy quay người nhìn tôi, nét mặt mang theo vẻ không cam chịu sau đó ngã xuống đất.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tôi không còn nơi nào để thoát.

Thẩm Lâm Hi đứng trước mặt tôi nói: “Mạnh Dao, đừng phản kháng nữa, cô trốn không thoát đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Tôi lùi về sau hai bước, giơ ngọc bội trong tay lên: “Không có ngọc bội anh sẽ không thể làm lễ hiến tế đúng không?”

Nói xong, tôi dồn hết sức lực vào cánh tay rồi ném thật mạnh miếng ngọc ra ngoài sân.

Thẩm Lâm Hi còn chẳng buồn nhìn miếng ngọc đó, anh ta che mặt cười rồi nói: “Mạnh Dao, sao cô lại có thể ngốc đến vậy, nếu miếng ngọc này thật sự có tác dụng, cô cảm thấy tôi sẽ đưa nó cho cô ư?”

“Cái gì mà mượn xác hoàn hồn, chẳng qua chỉ là một chiêu trò tôi dùng để lừa hai lão già kia mà thôi. Tên Thôi Diệu Tổ đó đã chết bốn năm rồi, đoán chừng cũng đã đi đầu thai, làm gì còn cơ hội sống lại chứ?”

Nếu là vậy, thế khi nãy con ma trong linh đường và ngoài bờ tường kia là ai?

Dường như đã đoán được nghi hoặc trong lòng tôi, Thẩm Lâm Hi cười khẩy nói: “Không biết cô hồn dã quỷ từ đâu tới, bố thí cho hắn chút hương hoả thì đã tự nguyện đi theo mặc tôi sai bảo rồi, giúp tôi tiết kiệm được không ít việc.”

Thế nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, Thẩm Lâm Hi làm thế nào lừa cha mẹ của bạn thân để họ cam tâm tình nguyện gi.ết chết con gái mình chứ?

Có điều xem ra, anh ta không định giải thích điều này với tôi rồi.

Anh ta lại nói: “Bạn thân của cô có âm cốt trăm năm hiếm thấy, nếu tôi có thể sử dụng nó, tôi sẽ trở thành thuật sĩ mạnh nhất thế gian này.”

“Vậy vừa rồi sao anh còn muốn giết cô ấy?”

Thẩm Lâm Hi nhìn tôi nở nụ cười quỷ dị, “Đương nhiên là bởi vì….tôi đã tìm được người tốt hơn rồi…”

“Đợi chút, tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu nổi, nếu như chỉ đơn giản là muốn giết tôi, tại sao anh lại còn phí công lừa tôi đến chỗ này?”

Anh ta dừng bước, sắc mặt dữ tợn nhìn người bạn thân đang nằm dưới đất của tôi: “Nếu như không phải cô ta nhiều chuyện, sao tôi lại phải đích thân đi chuyến này chứ!”

Sau đó anh ta quay đầu lại nói với tôi: “Có điều không sao cả, bây giờ những kẻ cản đường đều đã bị tôi giải quyết hết, giờ tôi có thể yên tâm luyện hoá cô rồi.”

Tôi đột nhiên để ý thấy, ngón tay của bạn thân hình như đang cử động, kế đó là cánh tay, cơ thể….

Cô ấy cố chịu đựng cơn đau như thiêu đốt, rút thanh kiếm đồng xu ở ngực ra, loạng choạng bước về phía Thẩm Lâm Hi.

Để tạo cơ hội cho bạn thân, tôi vắt óc nghĩ cách kéo dài thời gian. Thế nhưng vẫn bị anh ta đề phòng.

Thẩm Lâm Hi xoay người, nét mặt sa sầm, không biết từ đâu lấy ra mấy lá bùa dán lên trán bạn thân tôi.

Một tràn những câu chú trúc trắc khó đọc vang lên bên tai tôi, bạn thân kêu la thảm thiết, sắc mặt đau đớn tột cùng.

Nhưng cô ấy vẫn cố hết sức tiến gần đến chỗ Thẩm Lâm Hi, ôm chặt lấy eo anh ta, đôi mắt không còn tròng trắng nhìn tôi đầy tiếc nuối.

“Dao Dao….chạy mau….rời khỏi…nơi này….”

Thẩm Lâm Hi nghiến răng, dán liên tiếp mấy lá bùa lên người bạn thân tôi, lúc niệm chú gân xanh trên mặt anh ta nổi lên trông rất dữ dội.

Mặc dù tôi không biết tà khí là gì, nhưng cũng có thể nhìn ra được thời gian càng trôi đi khí đen xung quanh bạn thân tôi càng nhạt dần.

Cô ấy sắp không thể chịu đựng được nữa rồi!

Thẩm Lâm Hi vừa giậm chân xuống đất, vừa lớn tiếng ra lệnh, cơ thể bạn thân tôi chầm chầm bốc lên khói đen, cánh tay đang ôm Thẩm Lâm Hi bắt đầu biến mất.

Sau khi được giải thoát khỏi bạn thân tôi, Thẩm Lâm Hi hung tợn bước nhanh về phía tôi.

Lúc anh ta chỉ còn cách tôi một bước, phía sau chỗ bạn thân tôi chợt xuất hiện một bóng người.

Giây tiếp theo,

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.

Kế đó, tôi không thể khống chế được tay chân của mình nữa.

Đôi tay không còn nghe lời cứ thế tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, kế đó lấy từ trong chiếc vòng đó ra một lá bùa màu vàng rực, nhân lúc Thẩm Lâm Hi chưa kịp phản ứng, tôi đã nhét lá bùa đó vào trong miệng anh ta.

Tôi đang làm cái gì vậy?

Tôi kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy lá bùa bị nhét vào trong miệng Thẩm Lâm Hi, sau đó nó ngay lập tức hoá thành một ngọn lửa rồi bùng cháy dữ dội.

Ngọn lửa lan ra rất nhanh rồi lập tức nhấn chìm anh ta.

Rõ ràng ngọn lửa đó đang bùng cháy ở trước mặt tôi, nhưng nó lại không cháy lan sang tôi dù chỉ một chút.

Trong ánh lửa, Thẩm Lâm Hi hét lên thảm thiết: “Các người điên rồi sao? Làm như vậy sẽ hồn bay phách tán cả đấy!”

Lúc này, tôi lại rùng mình lần nữa.

Tay chân có hơi ấm trở lại.

Cơ thể cũng khôi phục bình thường.

Chỉ là phía trước mặt có thêm hai cái bóng nữa.

Là bạn thân của tôi và anh trai cô ấy.

Hai người họ nắm tay nhau nhìn tôi nở nụ cười ấm áp.

Kế đó họ một trước một sau ôm lấy Thẩm Lâm Hi đang bị nhấn chìm trong biển lửa, kéo anh ta cùng rơi vào trong bóng tối vô tận ở bên dưới lòng đất.

Từng chút,

Từng chút,

Cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Tôi đứng cứng đờ tại chỗ, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.

Trong đầu tôi cứ luôn hồi tưởng lại, khoảnh khắc thân thể hồi phục lại bình thường, bên tai tôi đã vang lên tiếng nói.

“Dao Dao, tớ đã nói rồi, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”

“Hãy sống thật tốt, sống thay phần của tớ nữa.”

Là tiếng của bạn thân tôi.

Hệt như bảy năm qua.

———

Tiếng gà gáy vang lên đánh thức ông mặt trời còn đang say ngủ, ánh sáng chiếu vào khoảng sân đang bị bao phủ bởi bóng tối.

Tôi ngồi trước cửa nhà, nhìn mớ hỗn độn trước mặt.

Suy nghĩ quay cuồng trong đầu, chầm chậm hé lộ toàn bộ tất cả mọi chuyện.

Từ lúc bắt đầu, bạn thân đã luôn bảo vệ tôi. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Hi, cô ấy liên tục ra ám hiệu cho tôi, chỉ là lúc đó trong lòng tôi cứ nghĩ cô ấy muốn hại tôi, tôi đã đem tất cả ám hiệu đó suy diễn thành âm mưu.

Tôi lại nhớ tới lời Thẩm Lâm Hi nói.

Hồn bay phách tán.

Vậy có nghĩa là tất cả mọi thứ đều không còn nữa.

Trong đầu tôi bây giờ đều là những hồi ức về khoảng thời gian ở cùng với bạn thân.

Từ lúc bắt đầu vào đại học, tôi vẫn luôn bảo vệ cô ấy.

Nhưng lại không biết từ khi nào, tôi đã trở thành người được cô ấy bảo vệ.

Khi tôi không muốn đến lớp vào buổi sáng sẽ luôn có người giúp tôi điểm danh, cuối tuần khi tôi ngủ dậy trên bàn sẽ luôn bày sẵn bữa sáng, thậm chí lúc thi cuối kỳ tôi cũng không cần phải lo lắng, bởi vì tôi sẽ luôn nhận được một bản đề cương ôn tập rất chi tiết. Mỗi khoảnh khắc thất bại và khó khăn trong cuộc sống, cô ấy đều ở bên cùng tôi vượt qua.

Chúng tôi cùng giúp đỡ nhau trở thành những con người tốt đẹp hơn.

Cô ấy chưa từng thất hứa, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời cô ấy vẫn bảo vệ cho tôi.

———

Trởi hửng sáng, người hàng xóm phát hiện thấy nhà của bạn thân tôi có chuyện lạ bèn báo cảnh sát.

Thi thể của cha mẹ bạn thân tôi được đưa về sở cảnh sát, tôi cũng theo họ về để lấy lời khai.

Bởi vì tính chất đặc biệt của vụ án, cuối cùng nó đã bị niêm phong vào trong hồ sơ đặc biệt.

Lúc tôi rời khỏi sở cảnh sát thì đã là giữa trưa, nhưng khi gió vừa thổi tới, tôi vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh.

Tôi đã sống sót sau một biến cố lớn.

Tôi thở hắt ra một hơi, bắt xe đi đến trường đại học, cứ đi đi lại lại xuôi theo con đường lúc xưa mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai chân cũng chẳng còn sức lực nữa.

Sau khi mọi chuyện qua đi, tôi tìm một nơi phong thuỷ tốt lập mộ cho bạn thân và anh trai cô ấy.

Tôi còn chôn chiếc vòng tay mà bạn thân đã thắt xuống dưới đó.

Hai mắt tôi đỏ hoe, tôi quỳ xuống dập đầu ba cái.

Nếu không có họ liều mạng cứu giúp thì có lẽ hôm nay sẽ có thêm một người nữa là tôi, nằm lại nơi này.
_Hết_
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom