Cập nhật mới

Dịch Full Đời Này Kiếp Này

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ba năm sau khi tôi mất, bạn trai đưa bạn gái mới tới thăm tôi...

Anh nắm tay cô ấy, nhìn bia mộ tôi cười, nói:

"Nhu Nhu, sau này anh sẽ không đến thăm em nữa."

"Anh muốn bắt đầu cuộc sống mới."

Tôi mỉm cười, lẩm bẩm: "Nên như thế từ lâu rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Tôi đã ch.ết được 3 năm, Quan Kỳ cũng đến suốt 3 năm.

Mỗi thứ sáu, dù nắng dù mưa, Quan Kỳ đều đến.

Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt nó dưới bia mộ và ngồi tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây.

Lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp quốc gần đây, nhỏ thì là bữa trưa hôm nay cơm hơi khô, anh không thích.

Không một lời hồi âm, cũng không có bất cứ câu trả lời nào. Anh chỉ nói chuyện một mình trước bia mộ tôi trong suốt 3 năm.

“Hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gặp được một người đàn ông si tình đến vậy.

Tôi tự mãn đáp: “Là do mị lực của tôi lớn.”

Nhưng thật ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến.

Việc anh luôn tự ngâm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt.

Tôi luôn khuyên anh phải bước ra, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe.

2

Đêm xuống, nghĩa trang rất náo nhiệt.

Có một người hàng xóm mới đến, trạc tuổi tôi.

Cô ấy vỗ vai tôi, hỏi: “Ngày mai bạn trai cô có đến thăm cô không?”

“Tên ngốc đó không tới mới là lạ đấy.”

“3 năm rồi đấy.”

Tôi sửa lại: “Là 1166 ngày.”

Ma nữ cười haha: “Cô cũng nhớ rõ quá ha.”

Có thể không nhớ sao, ngày ngày đêm đêm, tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Thứ 6 là một ngày nhiều mây, sáng sớm còn có mưa.

Quan Kỳ đến như dự kiến, anh cầm ô, nhìn không rõ sắc mặt. Tay anh ôm một bó hoa hồng rất lớn.

Ma nữ kinh ngạc há hốc miệng: “Tình báo sai rồi, không phải nói chỉ mang một bó thôi sao?”

Quan Kỳ bước đến, tôi phát hiện anh đẹp trai hơn trước rồi.

Cũng đúng, cha nội này hồi còn đi học chính là tai hoạ của các nữ sinh, những năm nay càng lúc lại càng quá đáng.

Anh đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu cười nói: “Nhu Nhu, hôm nay trời hơi lạnh.”

“Chúc mừng kỉ niệm 5 năm.”

Trên bó hoa có một tấm thiệp viết tay, từng nét chữ đều được viết rất nghiêm túc.

Mỗi dịp kỷ niệm, Quan Kỳ đều sẽ ôm một bó hoa hồng đến.

Tôi nghiêng người, bật cười đáp: “Anh vẫn nhớ rõ.”

Nhanh thật đấy, đã 5 năm rồi.

Quan Kỳ ngồi xuống bên cạnh, cất giọng ấm áp: “Nhu Nhu, em đoán xem khi đến đây, anh đã gặp ai?”

Tôi bĩu môi: “Anh nói thế thì ai mà đoán được.”

Quan Kỳ chậm rãi nói: “Cho em một gợi ý, là bạn học.”

Tôi và Quan Kỳ học chung trường từ tiểu học đến đại học, tôi cười lạnh: “Anh nói cũng như không.”

Khi Quan Kỳ nói chuyện với tôi, anh đều sẽ dừng lại một lúc. Dù cho không nghe được câu trả lời, anh vẫn sẽ cho tôi thời gian để suy nghĩ.

Hết thời gian, anh mới mở miệng: “Vương mập, hồi cấp 3 thường xuyên giật tóc em, có nhớ không?”

Anh nói vậy, tôi bất chợt nhớ ra.

Hồi cấp 3, tôi không học cùng lớp với Quan Kỳ. Ở trong lớp, tôi có tiếng là mỏng manh yếu ớt. Bàn cuối có một cậu bạn béo mập, lúc nào cũng lúc giật tóc tôi rồi nhìn tôi khóc.

Khi đó, Quan Kỳ là học sinh giỏi nổi tiếng ở trường. Mỗi khi nhắc đến anh đều có thể khiến các cô gái nhộn nhạo hết cả lên.

Nhưng lúc đó, tính tình của anh không được ôn hoà như hiện tại, anh có tiếng là một người không dễ đối phó.

Có một lần tôi bị trêu đến bật khóc, rầm một tiếng, Quan Kỳ đạp cửa xông vào.

Tôi quay lại, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.

Anh sầm mặt nhìn tôi, không nhịn được tặc lưỡi một tiếng.

Quan Kỳ không nói hai lời, lập tức xách Vương Mập lên, đưa đến trước mặt tôi: “Xin lỗi.”

Vương mập bắt nạt tôi thì được, nhưng lại cầu xin Quan Kỳ thương xót, liên tục nói xin lỗi.

Quan Kỳ không nương tay, nhìn chằm chằm Vương mập: “Nếu còn động đến cô ấy, tao đốt tóc mày.”

Trong phòng học, không một ai phát ra tiếng động. Vương mập sợ hãi, gật đầu lia lịa.

Lúc đó Quan Kỳ mới buông tay ra, nhìn tôi sau đó lấy ra một viên kẹo từ trong túi.

“Đừng khóc.”

“Vô ích thôi.”

“Cũng không biết đường mà nói với tôi.”

Từ đó trở khi, mỗi khi nhìn thấy Quan Kỳ, nhịp tim của tôi luôn tăng một cách mất kiểm soát.

Nhìn thấy cậu ấy, tôi lại không kiềm chế được mà bắn pháo hoa trong lòng.

3

Tôi gật đầu: “Nhớ ra rồi, làm sao?”

“Cậu ta kết hôn rồi, con của cậu ta cũng biết đi rồi.”

“Thế á?” Tôi cảm thán: “Nhanh thật đấy.”

Lần này Quan Kỳ mang dâu tây đến làm tôi thèm nhỏ dãi, muốn lấy một quả ăn mà không được.

Tôi xắn tay áo, vừa nghe anh kể chuyện vừa lấy dâu tây, nhưng tay tôi lại hết lần này đến lần khác xuyên qua quả dâu.

“Cũng vì hồi cấp 3 em nhát gan, đổi lại là hiện tại, em nhất định phải đánh cậu ta.”

“Nhưng từ lần anh cảnh cáo cậu ta trong lớp, cậu ta không còn bắt nạt em nữa.”

Quan Kỳ nhìn xa xăm, không biết anh đang nghĩ gì, bỗng dưng cười nói:

“Thật ra từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói cho em biết, sau kì nghỉ, anh lại đánh Vương mập một trận.”

“Hay thật, anh đúng là đồ xấu xa.”

Anh vừa đưa tay ra, muốn đe doạ cậu ta, lại nghe cậu ta nói: “Vương mập muốn giới thiệu bạn gái cho anh.”

Tôi sững sờ trong chốc lát, tay vẫn còn đưa ra giữa không trung, bỗng dưng mất hết hứng thú.

Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh:

“Vậy thì chấp nhận đi, anh cũng đâu còn trẻ nữa…”

“Anh nói anh có bạn gái rồi, ngoan hiền, lại còn rất yêu anh.”

Quan Kỳ chạm vào chiếc nhẫn trên tay, nói nhỏ: “Anh cũng chỉ yêu một mình cô ấy.”

“Nhu Nhu” Quan Kỳ rũ mắt: “Anh cũng muốn có con với em.”

Tôi nghe xong, vừa bực bội vừa xót xa trong lòng: “Anh bị ngốc sao, thời gian hoài niệm còn lâu hơn cả thời gian yêu đương.”

“Nhu Nhu.” Giọng Quan Kỳ khàn khàn: “Anh nhớ em quá.”

“Em có nhớ anh không?”

Mắt tôi đỏ hoe: “Anh phiền thật đấy, lần nào đến cũng trêu chọc em.”

4

Tôi còn chưa kịp khóc, ma nữ đã khóc trước.

Cô ấy lau nước mắt: “Đây mẹ nó là phim khoa học viễn tưởng đi.”

“Người yêu cũ của tôi chỉ toàn cắm sừng tôi.”

“Tôi tình nguyện đổi 30 năm tuổi thọ của người yêu cũ để hai người có thể bên nhau đến già, không, đổi toàn bộ!”

Tôi cố nén nước mắt, cười đáp: “Cảm ơn cô, siêu nhân.”

Quan Kỳ vẫn còn đang huyên thuyên gì đó, chủ yếu là những lời yêu thương sến súa.

Tôi muốn khóc, nhưng tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt ma nữ.

Tôi đẩy ma nữ: “Mau đi đi, hàng xóm trước đây đâu có không biết phân biệt tốt xấu như cô.”

Nhắc đến điều này, ma nữ sững người một lúc, sau đó nắm lấy tay tôi.

“Nhu Nhu, trước đây cô nói cô ở trần gian được bao lâu rồi?”

Tôi muốn đuổi cô ta đi, thời gian Quan Kỳ thăm tôi không lâu, tôi muốn ở riêng với anh một lúc.

Ma nữ sắc mặc vốn đã không tốt giờ lại càng tệ hơn, cô ta lôi “Quy tắc ma giới” ra: “Nhu Nhu, cô như vậy làm sao được?”

“Tôi cam tâm tình nguyện!”

Sau khi đẩy được ma nữ ra, tôi lại ngồi xuống bên cạnh Quan Kỳ.

Quan Kỳ nhìn chăm chăm xuống đất, trời lại bắt đầu đổ mưa to.

Có lẽ anh ấy mệt rồi, tay cầm ô đã hạ xuống, trên người đã thấm đẫm nước mưa.

Anh ấy không nói gì nữa.

Lần nào trước khi rời đi, anh ấy cũng im lặng một lúc.

Chỉ là thời gian hôm nay lại dài một cách bất thường.

5

“Quan Kỳ” Tôi thở dài: “Đến lúc anh phải lập kế hoạch cho tương lai rồi.”

“Cùng một người đã chết như em thì làm được gì chứ?”

Quan Kỳ không nghe thấy, nhưng lần nào tôi cũng nói.

Nếu Quan Kỳ có thể nghe được, có lẽ tai anh ấy đã nghe đến mức đóng vảy rồi.

“Hãy bắt đầu lại đi.”

“Nếu có thể, hãy giúp em chăm sóc bố mẹ, được không?”

“Quan Kỳ.”

“Hãy quên em đi.”

Ban đầu là Quan Kỳ luyên thuyên, kết thúc lại là một mình tôi lải nhải.

Quan Kỳ im lặng ngồi đó, ở một mức độ nào đó, có lẽ anh ấy đang thực sự lắng nghe tôi.

“Quan Kỳ.”

Tôi lặp lại.

“Hãy quên em đi.” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6

Lần này Quan Kỳ ở lại lâu bất thường, trầm mặc một hồi lâu, anh lại bắt đầu nói chuyện.

“Thật ra anh vẫn chưa nói với em, khoảng thời gian trước anh đã chuyển nhà.”

“Chuyển đến gần đây hơn một chút.”

“Vậy nên sẽ tiện đến thăm em hơn.”

“Trong nhà rất trống trải, cách bài trí vẫn như căn phòng cũ của chúng ta. Có điều, anh đã lén thay đổi một chút.”

“Anh đổi ga trải giường rồi, anh không thích màu hồng.”

“Nhu Nhu, em sẽ không tức giận chứ?”

“Nhưng tất cả đồ đạc của em, anh đều giữ lại. Về đến nhà liền cảm giác em vẫn còn ở đó.”

“Chưa từng rời đi.”

“Trà Sữa dạo này rất kén ăn, nhưng vẫn mập hơn một chút.”

“Nó rất nhớ em. Mỗi khi anh mở giọng của em lên, nó đều lăn lộn trên mặt đất như một đứa trẻ.”

“.......”

Tôi nghe mà không cầm được nước mắt.

“Quan Kỳ.”

“Anh đang làm cái quái gì vậy?”

Đâu đâu cũng là bóng dáng em.

Vậy thì làm sao anh vượt qua được?

7

Quan Kỳ đi rồi.

Anh ấy đã đưa ra một quyết định.

Anh nói: “Nhu Nhu, một tuần trôi qua thật lâu.”

“Sau này mỗi ngày anh đều đến thăm em được không?”

8

Sau khi Quan Kỳ rời đi, ma nữ đi tới, đôi mắt đỏ hoe.

“Cô lúc nào cũng nói Quan Kỳ ngu ngốc, thực ra người ngu ngốc là cô.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy cô nói xem ai ngốc hơn?”

Ma nữ quay đầu lại, tức giận đáp: “Đều ngốc đến hết thuốc chữa, không phân biệt được.”

Tôi cười: “Tôi nghĩ anh ấy là người ngốc hơn.”

Từ đó trở đi, Quan Kỳ thực sự đến mỗi ngày.

Anh ấy càng ngày càng nói nhiều.

Toàn là những lời vô bổ, nhưng tôi lại rất thích nghe.

Quan Kỳ đến suốt một tuần.

Sau đó, anh ấy biến mất một thời gian.

Khi anh ấy quay lại, tôi nhạy bén phát hiện ra, chiếc nhẫn trên tay anh đã biến mất.

Lòng tôi chợt lạnh, như nhận ra điều gì, tôi ngước lên nhìn Quan Kỳ.

Lần này Quan Kỳ không mang hoa tới, trên mặt xuất hiện một nụ cười.

“Nhu Nhu, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi.”

Anh vừa cất lời, ma nữ liền im bặt.

Chỉ có mình Quan Kỳ là đang nói.

Anh dựa vào bia mộ, im lặng một lúc, thở dài.

“Bỗng dưng anh cảm thấy hơi mệt mỏi đối với nơi này.”

“Hoá ra tình yêu nào cũng có hạn sử dụng, tình yêu của anh đối với em cũng vậy.”

Quan Kỳ cúi đầu cười: “Mấy ngày nay anh không tới, vậy mà cũng không có cảm giác gì.”

“Nhu Nhu, có lẽ là anh buông tay em được rồi.”

“Ở công ty có một cô gái mới đến, anh đã rung động trước cô ấy từ lâu.”

“Khi nhìn thấy cô ấy, trái tim anh lại vô thức loạn nhịp.”

“Khi anh nhìn thấy cô ấy mặc váy ngắn trong cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm ấy, có một âm thanh vang lên trong tâm trí anh.”

“Nó nói, sau này phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”

“Hoá ra động lòng lại bất chợt đến như vậy.”

Khi Quan Kỳ nói về những điều này, đôi mắt anh sáng lên.

Lấp la lấp lánh, tất cả đều là niềm vui và sự cưng nhiều.

“Nhu Nhu, em có trách anh không?”

Tôi đứng trong gió lạnh, cảm giác như cơn gió ấy đang thổi thẳng vào trái tim tôi.

Đau nhói.

Thì ra ma quỷ cũng biết đau.

Đợi lâu như vậy, nhưng đến khi nghe được những lời đó, tôi lại không thể dễ dàng mà chấp nhận nó.

“Sao có thể trách anh chứ? Em vui còn không kịp.” Tôi thu lại ánh mắt, cười hai tiếng thật to.

Tôi cười rồi lại cười. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Quan Kỳ, mũi tôi chua xót, không thể cười được nữa.

Tôi nhìn chằm chằm anh một lúc, khàn giọng nói: “Thật tốt.”

Thật tốt.

9

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Quan Kỳ lại đến thăm tôi.

Từ xa tôi đã nhìn thấy Quan Kỳ.

Dáng người anh cao ráo, vừa nhìn là có thể thấy.

Lâu rồi Quan Kỳ không đến, bỗng dưng tôi có cảm giác không chân thực.

Nhưng lần này, bên cạnh anh có một cô gái khác.

Tôi đứng bật dậy, toàn thân cứng đờ.

Quan Kỳ đưa cô ấy đến gặp tôi.

Anh nắm tay cô ấy, nhìn vào bia mộ tôi, mỉm cười.

“Nhu Nhu, sau này anh sẽ không đến thăm em nữa.”

“Anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”

10

Ánh nắng mặt trời thật chói chang.

Mắt tôi không thể mở nổi, chỉ có thể nheo mắt lầm bầm: “Đúng là một tin tốt.”

“Em đã nói là anh phải bắt đầu một cuộc sống mới, anh xem anh hiện tại đi, trông có sức sống hơn nhiều.”

“Anh vẫn nên đứng dưới ánh mặt trời đi Quan Kỳ.”

“Vậy mới là anh.”

Tôi nói đến nghẹn ngào, phải dựa vào ma nữ mới có thể đứng vững.

“Tôi bị hạ đường huyết một chút… tôi…tôi…”

Cảm xúc của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

May là Quan Kỳ không nhìn thấy.

Anh nắm tay cô ấy rất chặt, ánh mắt khi nhìn xuống cũng không còn thiết tha như trước.

Hình như Quan Kỳ… đã thực sự buông bỏ rồi.

Người ta đều nói yêu một người khác chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương cũ.

Quan Kỳ có thể vượt qua nỗi đau này, tôi là người vui mừng hơn ai hết.

Tôi trộm lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Quan Kỳ, em rất mừng cho anh.”

“3 năm rồi, cuối cùng cũng đi đúng hướng.”

Anh nói, ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người bạn bình thường.

“Anh đã từng nghĩ sẽ cứ vậy phí hoài cả cuộc đời.”

“Nhưng thật may là anh đã gặp được người mà anh muốn ở bên cả đời này, anh thật may mắn.”

“Những năm tháng qua, anh sẽ xem như một giấc mơ.”

“Anh đã buông tay. Khi yêu, anh chỉ yêu duy nhất một người.”

“Toàn tâm toàn ý yêu, không thể đặt bất cứ ai khác vào trong tim.”

Khi nói, tay anh khẽ chạm vào tay cô ấy. Lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc nhẫn đôi trên tay họ.

Trên đó còn khắc tên, thật là chu đáo.

Cũng phải, khi Quan Kỳ yêu sẽ vĩnh viễn nồng nhiệt phô trương như vậy.

Anh là ánh nắng chói chang, và tình yêu của anh cũng vậy.

Quan Kỳ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bia mộ.

“Nhu Nhu.” Anh nói khẽ, giọng nói ấm áp.

“Tạm biệt.”

11

“Anh đi sớm thế?” Tôi đứng bật dậy, hốc mắt ươn ướt, nước mắt che mờ khuôn mặt anh.

Tôi đã cố gắng lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng lau thế nào cũng không hết.

Một lần cuối cùng.

Một lần này nữa thôi.

Đừng biến em trở thành một phần mờ nhạt trong ký ức.

Em chỉ là không thể vượt qua, nhưng càng như vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Em muốn nhìn anh kỹ một chút, muốn cẩn thận ghi nhớ…

Lần cuối cùng lại đến vội vã như thế, không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào.

Quan Kỳ không nán lại lâu, anh cẩn thận nắm tay cô ấy, chuẩn bị rời đi.

Khi anh vừa quay người đi, tôi không kiềm được mà cất lời, nhưng trong giọng nói lại chỉ toàn tiếng nghẹn ngào: “Quan Kỳ… anh còn có thể…”

Nói được một nửa, Quan Kỳ đã quay người đi.

Giọng tôi run run.

“Còn có thể…”

“Nói yêu em một lần nữa không?”

12

Quan Kỳ đi rồi.

Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.

Xung quanh chìm vào im lặng.

Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.

Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.

Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.

Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.

Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”

“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”

Ma nữ im bặt.

Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi lại bắt đầu nhào lên.

Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:

“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”

“Chúng ta không đeo được.”

“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


13

Đúng vậy.

Nên buông bỏ thôi.

Quan Kỳ như vậy, nên vui mừng mới phải.

Tôi cười một lúc lâu, sau đó bắt đầu chạy, ca hát nhảy múa.

Nghĩa trang này quá yên tĩnh, cần phải có thêm một vài tiếng động.

Chạy mệt rồi, tôi ngồi dựa vào bia mộ, lười biếng nói chuyện.

“Quan Kỳ, lần sau anh đừng mang dâu tây tới.”

“Em ngán rồi.”

“Em muốn ăn sủi cảo ở cửa hàng bán đồ ăn sáng gần khu chung cư.”

“Anh mang đến cho em một lồng được không?”

“Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau…”

Em còn muốn ăn miến cua ở quảng trường, kẹo hồ lô trong hẻm.

Mùa thu sắp đến rồi, em còn muốn…

“Nhu Nhu?” Ma nữ đột nhiên tiến đến, cắt ngang tôi: “Cô đừng như vậy…”

“Hả?”

Tôi sực tỉnh: “À, anh ấy sẽ không đến nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, lẩm bẩm: “Thật tốt.”

“Bách niên giai lão nhé, Quan Kỳ.”

14

Ma nữ tức giận rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận với tôi, kéo tay tôi rồi lại hỏi tôi muốn làm gì.

“Quan Kỳ đi rồi.”

“Cô đã đồng ý với tôi thế nào?"

“Quan Kỳ sẽ không đến nữa!”

“Cô không thể tiếp tục ở lại nhân gian nữa, cô hiểu không?”

Cô ấy phẫn nộ hét lên.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười: “Tai tôi muốn điếc đến nơi rồi.”

Tôi vuốt tóc cô ấy: “Cô cứ thích xen vào việc của người khác thế, hàng xóm lúc trước cũng không nhiều chuyện như cô.”

Ma nữ quay đi, không nhìn tôi: “Cô phải biết hàng xóm cũng có người này người kia.”

“Bởi vì những người khác đều đi rồi.”

Đúng vậy.

Ma không thể lưu lại nhân gian quá lâu.

Tôi từ từ ngồi xuống, nhìn xa xăm, chậm chạp nói:

“Trước đây tôi vẫn luôn đuổi Quan Kỳ đi, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tôi lại không thể chấp nhận được.”

“Tôi biết tôi không thể ở lại lâu hơn nữa, nhưng tôi…”

“Tôi không nỡ…”

“Tôi muốn ở lại thêm một ngày nữa, nơi mà Quan Kỳ đã đến tìm tôi trong suốt 3 năm.”

“Ở lại lâu hơn một chút.”

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ma nữ, cười nói:

“Có lúc tôi nghĩ, Quan Kỳ khi ở bên cạnh cô ấy sẽ như thế nào?”

“Sẽ chải tóc cho cô ấy sao?”

“Sẽ kiên nhẫn dỗ dành mỗi khi cô ấy giận dỗi sao?”

“Hẳn là sẽ, Quan Kỳ là một người chu đáo, anh ấy sẽ không khiến cô ấy phải buồn đâu.”

“Nhưng tôi càng nghĩ, lại càng buồn.”

Tôi cười nhạo bản thân: “3 năm nay, tôi lúc nào cũng khuyên Quan Kỳ.”

“Cuối cùng, người không thể buông tay lại chính là tôi.”

16

Tôi rề rà không đi, ma nữ cũng phát cáu với tôi.

Cô ấy nói nếu tôi còn không chịu rời đi, vậy sẽ liên lụy cô ấy.

Tôi chần chừ một lúc, sau đó nói khẽ: “Cô hà cớ gì phải làm vậy?”

Cô ấy nói với tôi rất nhiều.

Tôi yên lặng nghe cô ấy nói cho đến hừng đông.

Ma nữ nói, cô ấy vốn đã dự định đính hôn với bạn trai trong năm nay, nhưng trong một lần tình cờ, cô ấy phát hiện hắn ta ngoại tình.

Khi cô đang lái xe về nhà thì bị tai nạn, vĩnh viễn không thể trở về nữa.

Cô ấy nói, đời người sẽ luôn gặp phải những điều tiếc nuối, bất kể là ai cũng sẽ như vậy.

“Quan Kỳ có thể ở đây với cô 3 năm, nhưng không thể ở đây với cô cả đời.”

“Cô nên hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.”

Ma nữ ôm lấy vai tôi, nói không ngừng sau đó lại liếc nhìn sau lưng tôi.

Chỉ liếc một cái, giọng nói của cô ấy đột nhiên như bị kẹt lại trong cổ họng, cô ấy bàng hoàng chớp mắt, môi run run.

Như nhận ra điều gì, tôi thu lại nụ cười nhạt trên môi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Tiếng mưa rơi tí tách.

Một bóng người màu đen dần dần hiện ra.

Càng đến gần, âm thanh tiếng mưa đập vào ô càng rõ ràng hơn.

Quan Kỳ cầm ô, từng bước tiến lại.

17

Anh đứng trước bia mộ tôi, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, anh vẫn nên chính thức từ biệt em.”

“Nhu Nhu, cảm ơn em vì đã xuất hiện, mang lại hạnh phúc cho anh trong những năm qua.”

“Bọn anh đính hôn rồi.”

“Hôm qua cô ấy mơ một giấc mơ, mơ thấy em.”

“Nhu Nhu, em đừng dọa cô ấy.”

“Anh và cô ấy đang rất hạnh phúc.”

“Nếu như em có thể nghe thấy, vậy hãy quên anh đi.”

“Được không?”

Tôi nhìn chằm chằm anh, lần đầu tiên không đáp lại lời nói của anh.

Trời đã mưa rất lâu rồi.

Quan Kỳ cũng ở lại rất lâu.

Như lời tạm biệt cuối cùng.

Lần này, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. vẫn là khuôn mặt trong tiềm thức mà tôi luôn ghi nhớ.

Khi trời tạnh mưa, anh đứng dậy cất ô, ngước nhìn bầu cười, cười khẽ.

“Nhu Nhu.”

“Lần cuối cùng rồi.”

“Từ ‘vĩnh biệt’ nghe không được may mắn cho lắm, tạm biệt em.”

“Anh sẽ ổn thôi, hy vọng em cũng vậy.”

Quan Kỳ thẳng thừng rời đi.

Lần này, anh ấy không hề do dự.

Tôi nhìn chằm chằm theo hướng anh ấy rời đi. Nhìn rất lâu, rất lâu.

Khi thu lại ánh mắt, tôi đã không thể khóc được nữa.

Ma nữ khẽ kéo tôi.

“Nhu Nhu.”

“Đi thôi.”

18

Cho đến cuối cùng, tôi cũng không nghe được anh nói câu ‘anh yêu em’ như ước nguyện.

Nhưng tôi không cưỡng cầu nữa.

Anh ấy có người mà anh ấy yêu, câu ‘anh yêu em’ này, chỉ nên nói cho cô ấy nghe. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


GÓC NHÌN CỦA QUAN KỲ

1

Hôm nay là thứ 6, ngoài trời đổ mưa rồi.

Nghĩ đến việc mình nhìn thấy Nhu Nhu, tôi lại không thể bình tĩnh được.

Tôi đã phải đứng trước gương và tập bày ra vẻ mặt bình tĩnh.

Nhu Nhu rất thông minh, chỉ cần để lộ một chút sơ hở thì sẽ bị cô ấy phát hiện mất.

May mắn là trong 3 năm qua, tôi đã che giấu rất tốt.

Đã rất thành thạo rồi.

2

Nhu Nhu lại ngoan ngoãn đợi tôi đến.

Cô ấy chính là như thế.

Tôi đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu cười nói: “Nhu Nhu, hôm nay trời hơi lạnh.”

Không biết em có lạnh không?

“Chúc mừng kỉ niệm 5 năm.”

Đã 5 năm rồi, nhanh thật.

Em cũng đã rời đi 3 năm rồi.

Nếu em vẫn còn ở đây, vào ngày kỉ niệm hẳn sẽ ồn ào lắm.

Sáng sớm sẽ háo hức đánh thức mọi người dậy.

Sau đó chạy xuống lầu để mua bánh kem dâu tây.

Nhưng hôm nay anh không có thời gian mua bánh kem dâu.

Bởi vì anh rất muốn gặp em.

3

Trên đường đến đây, anh đã gặp Vương mập.

Con của cậu ta thật đáng yêu.

Nhu Nhu, nếu em vẫn còn ở đây, con của chúng ta có lẽ cũng lớn như vậy rồi.

Trước khi em gặp tai nạn, anh vẫn chưa kịp nói với em, anh đã bàn bạc với mẹ về thời gian chính thức để đi thăm chú dì.

Vốn dĩ là muốn làm cho em bất ngờ.

Kết quả lại chẳng còn cơ hội nói với em nữa.

Nhưng đó cũng không phải là chuyện to tát. Trong lòng anh, em đã là người mà Quan Kỳ anh muốn dành cả đời để ở bên.

Chẳng qua là người và ma khác biệt, không thể đường đường chính chính nói chuyện với em.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy em như thế này, anh đã rất thoả mãn rồi.

4

Mỗi lần đến đây đều nói với em những điều vặt vãnh, em có cảm thấy anh phiền không?

Thực ra là muốn cho em biết, cuộc sống của anh rất tốt.

Nhưng thực ra, cũng không tốt lắm.

Trong nhà quạnh quẽ quá, xuân hạ thu đông của một người, *âm tình viên khuyết.

*阴晴圆缺 (yīn qíng yuán quē): miêu tả chu kỳ hoán đổi giữa trăng tròn và trăng khuyết. Thường được sử dụng để miêu tả sự vô thường của cuộc sống và những thăng trầm của cuộc đời.

Anh vẫn chưa thể quen với cuộc sống không có em, nếu em biết có lẽ sẽ nhéo tai anh rồi mắng anh ngốc.

Được rồi được rồi.

Anh là tên ngốc.

5

Em muốn ăn dâu tây phải không?

Anh thấy em lấy rồi, ngốc thật, đã không lấy được rồi còn cố lấy.

Khi nhắc đến việc giới thiệu bạn gái, mặt em tối sầm lại.

Nhưng vẫn là không che giấu được.

Nói chưa được mấy câu mà mắt đã đỏ hoe rồi.

Lúc trước em còn nói với anh, em đã không còn là đứa trẻ hay khóc nhè nữa.

Bị anh nhìn thấy rồi nhé.

Không ngờ được là anh có thể nhìn thấy em đúng không.

Cô nhóc lừa đảo.

6

Nhu Nhu.

Anh nghe thấy hết rồi.

Em không thể mãi mãi ở lại nhân gian phải không?

Hình như anh đã sai rồi.

Anh nên nghĩ đến sớm hơn mới phải.

Thật ra anh vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp nói, nhưng bỗng dưng anh lại chẳng thể nói nên lời.

Người anh lạnh đi, toàn thân như mất hết sức lực.

Tim rất đau.

Đau đến không thể thở được.

Thật lâu thật lâu anh vẫn không thể bình ổn trở lại.

7

Anh nói với em, sau này mỗi ngày đều đến thăm em có được không.

Thật ra, là anh không thể rời xa em.

Một tuần cuối cùng.

Anh cho chúng ta một tuần cuối cùng.

Nhu Nhu, hẳn là em không biết anh đã tự mình quyết định điều đó.

Bắt đầu đếm ngược số lần chúng ta gặp nhau.

8

Nhu Nhu, em lại nói về chuyện để anh có một cuộc sống mới.

Lần này có thể anh sẽ diễn một vở kịch cho em xem.

Đừng khóc, được không em?

Anh không thể ôm em được.

9

Anh đã kể một cách cặn kẽ về những việc xảy ra giữa chúng ta.

Những chuyện em biết và cả những điều em không biết, anh đều nói hết.

Em nói anh lần này đến thăm lại nói nhiều hơn rồi.

Nhưng nếu không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

7 ngày trôi qua thật nhanh.

Nhu Nhu.

Để cho vở kịch này chân thật một chút.

Trước khi mang cô gái kia đến, anh đã đến thăm em trước.

Trước khi đi, anh đã tháo chiếc nhẫn xuống.

Em tỉ mỉ như vậy, chắc chắn sẽ để ý thấy.

Nhu Nhu, em sẽ trách anh sao?

Em nói em không trách anh.

Nhưng anh tự trách mình.

10

Ngày này rồi cũng phải đến.

Nhu Nhu, sao em lại chẳng có phản ứng gì như thế.

Ma thì làm sao mà hạ đường huyết được, đồ ngốc.

Nhưng em khóc đến nỗi khiến anh đau như muốn ch.ết đi vậy.

11

Anh nói sau này anh sẽ không đến thăm em nữa.

Quan Kỳ anh đã buông tay, khi yêu anh chỉ yêu một người.

Toàn tâm toàn ý yêu, không thể để tâm đến ai khác.

Nhưng anh vẫn chưa nói xong.

Đời này, anh chỉ yêu duy nhất một người, là em.

12

Nhu Nhu, anh để chiếc nhẫn lại cho em.

Như anh đã nói lúc trước.

Em hãy quên anh đi.

Chính em mới là người nên bước tiếp, anh tình nguyện ở lại đây.

Canh giữ những kỷ niệm của chúng ta.

Nhu Nhu, tạm biệt.

Anh phải đi thôi. Nếu anh còn ở lại thêm giây phút nào nữa sẽ bị em phát hiện mất.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh đã phải chịu đựng mong muốn được gặp em cả trăm lần.

13

Nhu Nhu. anh nghe thấy rồi.

Em nói có thể nói ‘anh yêu em’ một lần nữa không.

Anh yêu em mà.

Anh thật sự rất yêu em.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


14

Ra khỏi nghĩa trang, anh đã lập tức không thể đứng vững nữa rồi, Nhu Nhu.

Cô gái kia phàn nàn rằng anh đã nắm tay cô ấy quá chặt, làm cho tay cô ấy đỏ lên.

Cô ấy tháo nhẫn trả lại rồi lịch sự an ủi.

“Sao anh phải làm như vậy?”

“Anh cũng nên buông xuống đi”

Anh cười: “Buông rồi, tôi đã sớm buông rồi.”

15

Vừa mở cửa, Trà Sữa đã nhào đến.

Dường như nó cảm nhận được anh đang rất buồn nên vẫn luôn ở bên cạnh.

Trong lúc ngơ ngẩn, dường như anh đã nhìn thấy bóng dáng em.

Em ngồi dựa vào sofa, ôm Trà Sữa trong lòng, nghiêng đầu nhìn anh.

“Quan Kỳ, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”

“Muốn xem phim gì?”

“Muốn xem phim kinh dị.”

“Hả?”

“Vậy mới có cớ để nhào vào lòng anh.”

“Trò cũ rích.”

“Có điều, em không cần lí do cũng có thể nhào vào lòng anh mà.”

16

Trong những ngày chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đâu đâu cũng là hình bóng em.

Nhu Nhu, em đi rồi sao?

Anh muốn gặp em một lần cuối cùng.

Xin lỗi Nhu Nhu.

Nếu không, anh thật sự sẽ không thể kiên trì đến cùng.

Anh nói nên có một lời từ biệt chính thức.

Quả nhiên là em vẫn chưa rời đi.

Nhu Nhu, sao em lại không nghe lời như vậy?

Anh đã nói những lời khó nghe.

Đôi mắt em nhoè đi vì nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười và nói ‘thật tốt’.

Anh xin lỗi, Nhu Nhu.

Đây là lần cuối cùng mà anh làm em khóc.

17

Khoảng thời gian rất lâu sau, anh đã không đến đó nữa.

Mãi cho tới khi mùa đông đến, tuyết đột nhiên rơi.

Anh mới dám đến..

Bây giờ em đã rời đi thật rồi, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.

Anh cứ nhìn mãi, bất giác mắt đã đỏ hoe.

Anh đã ngồi một mình rất lâu.

Nơi này cuối cùng cũng không còn hình bóng của em nữa.

Còn lại một mình anh lẻ loi.

Cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại nhìn xung quanh.

Mọi khi đến thăm, anh đều không dám nhìn quanh một cách trắng trợn.

Sợ sẽ không thể kiềm được mà nhìn em.

Chỉ có thể len lén nhìn em khi em đã quay mặt đi.

Chứ ai mà muốn nhìn vào cái bia mộ lạnh như băng kia chứ.

18

Sắp đến Tết rồi, Nhu Nhu.

Là cái Tết đầu tiên không có em.

Anh muốn trang trí nhà chúng ta thật đẹp.

Nhưng Trà Sữa cũng đột ngột đi rồi.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, khi anh mở cửa nó không còn chào đón anh nữa.

Cách đây một thời gian, anh đã thay một cái khung leo trèo cho mèo mới, cái cũ anh vẫn chưa kịp xử lý.

Thức ăn cho mèo trong bát vẫn còn chưa ăn hết.

Thằng nhỏ cứ vậy mà bỏ đi.

Rõ ràng là lúc trước nó vẫn còn làm nũng trong lòng anh, anh còn vuốt ve bụng nó.

Anh nói với nó, ‘Bố chỉ còn con thôi.’

Con sẽ không rời đi đâu, đúng không?

Rõ ràng là nó đã trả lời rồi.

Nó cũng đi theo em rồi, phải không?

Một chút cũng không muốn ở lại với anh, đồ không có lương tâm.

Cũng tốt thôi.

19

Tiễn Trà Sữa đi xong, anh cứ thế im lặng quay về căn phòng vắng vẻ đó.

Khi bất chợt ngẩng đầu lên mới thấy. ngoài cửa sổ đã bắt đầu bắn pháo hoa rồi.

Chúng bắt đầu nở rộ như một đoá hoa.

Nhu Nhu thích nhất là xem pháo hoa.

Ngày thường em hẳn là sẽ ầm ĩ réo gọi anh.

Sắp đến Tết rồi, Nhu Nhu.

20

Anh càng ngày càng không thích ra ngoài.

Cũng ít nói hơn.

Bọn họ đều nói anh bệnh rồi.

Anh không có bệnh.

Chỉ là anh rất nhớ em.

Anh rất tỉnh táo.

Nhưng anh không muốn đối mặt.

21

Bỗng nhiên Vương mập đến gặp anh.

Khó có khi cậu ta lại nhớ đến anh.

Con của cậu ta biết đi rồi, tên cũng rất đẹp.

Duyệt Duyệt.

Vương mập cười híp cả mắt.

Cậu ta nói, đặt cái tên này là hy vọng Duyệt Duyệt sẽ luôn luôn vui vẻ.

Duyệt Duyệt.

Lẩm bẩm cái tên này trong miệng, thật trùng hợp.

Hồi đó em cũng tên là Duyệt Duyệt.

22

Vương mập đã nói với anh rất nhiều.

Cậu ta khuyên anh không nên như vậy.

Vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu cô gái kia cho anh.

Anh không còn hơi sức đâu để yêu người khác.

Anh vỗ vai cậu ta rồi nói.

“Thôi đi.”

“Quên đi, thật đấy.”

23

Những năm nay, anh đã cố gắng trồng hoa.

Rõ ràng là anh đã tưới nước đúng giờ.

Tại sao vẫn không được như hoa em trồng?

Nhu Nhu.

Em vẫn chưa dạy anh.

24

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 8 năm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp.

Bất tri bất giác đã qua 3 năm rồi.

Anh dần quen với cuộc sống chỉ có một mình rồi.

Thỉnh thoảng về thăm mẹ, bà Thẩm cũng chỉ ngồi đó cả buổi chiều.

Nhưng anh không thường xuyên đến.

Bà ấy luôn khuyên anh nên kết hôn, sinh con.

Còn nói nhiều hơn cả em nữa.

Nhu Nhu, nếu em còn ở đây, anh sẽ không phải nghe những lời càm ràm này.

25

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 10 năm.

Anh đã đi rất nhiều nơi mà chúng ta không kịp đi.

Thấy rất nhiều cảnh đẹp mà em chưa được thấy.

Nhu Nhu.

Anh không thể buông được.

Tình yêu này trong tim anh càng giấu lại càng sâu.

Đã sắp làm anh phát điên rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


26

Nhu Nhu.

Anh rất nhớ em.

27

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 12 năm.

Nói gì đó sến sẩm chút đi nhỉ.

Em nói lần đầu tiên gặp anh đã bị anh dọa cho phát khóc, còn nghĩ rằng anh rất hung dữ.

Lúc đó anh nghĩ, phải bị dọa đến khóc mới được.

Anh vốn là người hung dữ.

Gia đình anh là gia đình đơn thân, bà Thẩm lại là một người yếu đuối.

Anh chỉ muốn bảo vệ bà ấy thật tốt, vậy nên luôn tỏ ra rằng bản thân là một người khó gần.

Sau khi gặp được em, anh mới nhận ra, muốn bảo vệ một người, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra hung dữ.

Hôm nay anh đã đi thăm bà Thẩm.

Trên bàn ăn, bà ấy đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Muốn anh xem xem có ai phù hợp thì cân nhắc một chút.

Anh hỏi bà ấy, tại sao những năm qua lại không tái hôn.

Bà ấy sững người một lúc, khi chuẩn bị nói, lại bị anh giành trước.

“Đừng nói là vì con, ảnh của bố mẹ cũng nhìn đến phai màu rồi.”

Anh nghiêm túc nói với bà ấy: “Con cũng vậy.”

Anh không thể tiếp nhận người khác.

Bà Thẩm im lặng một lúc lâu, cuối cùng bà cười khổ, gật đầu.

“Chính vì mẹ đã trải qua rồi, nên mới biết nó khổ sở đến nhường nào.”

“Nhưng con không thấy khổ sở.”

Bà Thẩm rơi nước mắt, thở dài:

“Thằng nhóc này, giống ai vậy chứ.”

28

Hôm nay anh đến thăm chú dì.

Nói rất nhiều chuyện về em.

Nhu Nhu, lúc nhỏ em chính là một đứa trẻ hay khóc nhè.

29

Không ai thúc giục anh kết hôn nữa.

Cuối cùng anh cũng có được khoảng thời gian yên tĩnh.

Trước đây anh đã nghĩ một người làm sao có thể yêu một người cả đời chứ.

Nhưng giờ thì anh biết rồi.

Tình yêu là một chuyện rất khó để lý giải.

Không một ai biết được khi nào người đó lặng lẽ bước vào thế giới của bạn, sau đó lại lì lợm chẳng rời đi.

Nhu Nhu.

Anh cũng không thể thoát ra được.

30

Nhu Nhu, em có tin không?

Trà Sữa quay về rồi.

Mới đêm qua thôi, ở khu nhà của chúng ta.

Nó giống hệt Trà Sữa.

Anh muốn đem nó về nhà, nhưng nó chạy nhanh quá.

Dường như chỉ để gặp anh một lần.

Sau đó anh cũng không gặp lại nó nữa.

31

Nhu Nhu, hoa mà anh trồng sống rồi.

Rất lạ đúng không?

Cây anh trồng vậy mà sống được.

Khi nào em đến trong giấc mơ của anh đi.

Anh mang ra cho em xem.

32

Nhu Nhu, tuyết rơi rồi.

33

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 20 năm.

Có phải em trách anh quên rồi đúng không.

Anh không quên, nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.

Bà Thẩm mất rồi.

Bà ấy cũng giống em, nói mà không giữ lời.

Miệng thì nói sợ anh cô đơn, muốn ở bên cạnh anh.

Nhưng nói đi liền đi.

Bà ấy nói muốn đi tìm bố anh.

Bà ấy đã đợi chờ cả đời rồi.

Khoảng thời gian trước khi bà Thẩm qua đời, ngày nào bà ấy cũng gọi anh về ăn cơm tối.

Lúc ăn cơm, bà ấy luôn nhìn chằm chằm anh mà không chớp mắt.

Lúc đó anh đã đoán ra.

Nhưng lại không ngờ nó đến nhanh đến vậy.

Anh phải đưa tiễn từng người mà anh yêu thương.

Căn nhà này càng ngày càng lạnh lẽo hơn.

Nhu Nhu.

Anh hơi sợ khi đêm xuống.

34

Đêm thật dài.

35

Ngày mai là giao thừa rồi.

Chú dì mời anh đến nhà ăn cơm.

Nhu Nhu, anh đang nghiêm túc nghe theo lời em, chăm sóc họ.

Chú dì vẫn khoẻ, họ rất nhớ em.

Anh cũng thế.

36

Thấy pháo hoa rồi, Nhu Nhu.

Năm mới đến rồi.

Chúc mừng năm mới.

37

Vương mập đưa vợ đến gặp anh.

Duyệt Duyệt đã rất cao rồi, cô bé cột tóc đuôi ngựa, gọi anh là chú đẹp trai.

Vương mập không cam tâm, hỏi giữa anh và cậu ta ai đẹp trai hơn.

Duyệt Duyệt mỉm cười rồi chỉ vào anh.

Đã lâu rồi anh mới cười.

Sau khi họ rời đi, anh đã ngồi trên ban công rất lâu.

38

Mùa thu đến rồi.

Như thường lệ, anh mua hạt dẻ và khoai lang nướng mà em thích.

Gió mùa thu rất mát mẻ.

39

Nhu Nhu, năm nay xảy ra rất nhiều chuyện.

Chú dì đều lần lượt qua đời.

Bây giờ thực sự chỉ còn mình anh.

Mùa đông năm nay thật dài.

40

Hôm nay anh đã tự làm sủi cảo.

Hiếm khi cảm thấy nhẹ lòng, anh đã gói hai vị.

Nhưng ăn vào lại cảm thấy hương vị giống hệt nhau.

41

Nhu Nhu.

Mùa đông càng ngày càng lạnh.

Khẩu vị của anh cũng càng ngày càng tệ.

Một mình tồn tại trong suốt khoảng thời gian dài, anh hơi mệt rồi.

Hoàng hôn hôm nay thật đẹp.

Anh ngả người trên chiếc ghế trong công viên, suy nghĩ thẫn thờ.

Nếu có em ở bên cạnh anh thì tốt biết bao.

42

Nhu Nhu.

Anh nói anh không thể chịu đựng được nữa.

Em có trách anh không?

Không trách sao?

Vậy tốt rồi.

Mùa đông năm nay lạnh quá.

Hoa cũng héo rồi.

43

Nhu Nhu.

Anh đã mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, em cầm ly trà sữa đứng bên kia đường vẫy tay với anh.

“Quan Kỳ.”

“Anh chậm quá.”

“Em đợi anh lâu lắm rồi á!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


HỒI ỨC.

1

Sau khi thi đại học xong, bà Thẩm hỏi Quan Kỳ rằng anh đã điền xong nguyện vọng chưa.

Quan Kỳ ngậm một viên kẹo trong miệng, nhìn chằm chằm vào chữ ‘Đại học A’ trên màn hình, lười biếng đáp lại.

“Đây chẳng phải là một lựa chọn tốt sao?”

Từ nhỏ Quan Kỳ đã có chính kiến, không khiến bà phải nhọc lòng, nên bà Thẩm cũng không nói nhiều nữa.

Quan Kỳ vui vẻ ra ngoài, nhân tiện còn ghé cửa hàng bánh ngọt mua một chiếc bánh kem xoài.

Sau đó nhanh chóng đi đến cổng khu chung cư và bắt đầu đợi.

Vài phút sau, một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu từ trong khu chung cư bước ra.

Quan Kỳ nhướng mày: “Chậc, trùng hợp thật.”

Cô gái nhỏ cũng nhìn thấy anh: “Sao cậu lại ở đây?”

“Trùng hợp đi ngang qua, cậu cho rằng tôi đặc biệt ở đây chờ cậu sao?”

“À, được rồi.”

Cô gái nhỏ vừa muốn rời đi thì liền bị chặn lại.

Quan Kỳ đưa bánh kem trong tay cho cô: “Tôi vừa mới mua, cậu ăn không?”

Cô gái nhỏ sững sờ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ thích dâu tây…”

Mặt Quan Kỳ co rút: “Vậy cậu ăn hay không ăn?”

“Ăn ăn ăn.”

Quan Kỳ cúi xuống nhìn cô nhận chiếc bánh, thản nhiên nói: “Nghe nói cậu cũng đăng kí đại học A, sao hả, học theo tôi?”

Cô gái nhỏ ngây ngốc: “Tớ đăng kí đại học H.”

“Cái gì?” Viên kẹo trong miệng Quan Kỳ rơi ra: “Không phải cậu nói chọn đại học A sao?”

Cô ngơ ngác, cất giọng nhẹ nhàng: “Nhất thời muốn đổi thành đại học H, sao vậy?”

“Không có gì.”

Ngữ khí của Quan Kỳ không tốt lắm, quay người rời đi, được nửa đường lại quay trở lại: “Cậu chắc chắn đăng kí đại học H, không đổi nữa?”

“... Không đổi nữa.”

Quan Kỳ quay người chạy đi.

Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng đang dần dần biến mất mới phản ứng lại, chậm rãi nói: “Tớ nghe nói… cậu muốn đăng kí đại học H…”

Trong phòng khách, bà Thẩm vừa cắm hoa xong thì bỗng nhiên thấy Quan Kỳ lao thẳng vào phòng ngủ, mồ hôi nhễ nhại.

“Làm gì mà gấp vậy?”

“Không có gì.”

“Con đổi nguyện vọng.”

2

Năm nhất có một anh chàng đẹp trai độc thân nhưng tính tình không được tốt lắm.

Ai tỏ tình với cậu ta, cậu ta cũng nhăn mày nhăn mặt.

Theo như lời của bạn cùng phòng, anh chàng đẹp trai này lúc nào cũng đăng những ám hiệu về tình yêu lên vòng bạn bè.

Nhưng kì lạ là, bất cứ ai tỏ tình cậu ta, cậu ta cũng thẳng thừng từ chối.

Bất kể là ai.

Tình trạng này cứ vậy tiếp diễn cho đến năm hai.

Tất cả mọi người đều mặc định rằng anh chàng đẹp trai này không phải trai thẳng. Nhưng đột nhiên anh chàng này lại thoát kiếp độc thân.

Lại còn là do anh chàng đẹp trai này tỏ tình trước.

Vào ngày tỏ tình, sân trường chật ních người.

Nói một cách chính xác, tất cả mọi người đều muốn xem xem ai là người làm cho cây vạn tuế nở hoa.

Là nam hay là nữ.

Anh chàng đẹp trai này không phải ai khác, chính là Quan Kỳ.

Từ nhỏ anh đã vô cùng tự tin vào mị lực của bản thân, vậy nên anh mới an tâm chờ đợi lời tỏ tình của Nhu Nhu.

Âm thầm quan tâm hồi lâu mà vẫn chẳng đợi được. Lại thêm 2 năm nay có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, liên tục bị trì hoãn.

Lại còn bị trì hoãn đến khi sắp lên năm 3.

Tỏ tình thành công. Khi Quan Kỳ cẩn thận nắm tay Nhu Nhu, tim anh đập dồn dập rất lâu.

Tay của cô thật nhỏ, thật mềm.

Mẹ nó, đáng lẽ anh nên tỏ tình từ lâu rồi.

Trong khi đi dạo, anh bất chợt nói xin lỗi mà không có nguyên do.

Khi đó Nhu Nhu không hiểu.

Đến nhiều năm sau cô cũng không hiểu.

Lẽ ra Nhu Nhu đã muốn tỏ tình từ năm nhất.

Nhưng thật tình cờ là vào ngày muốn thổ lộ, cô lại bắt gặp Quan Kỳ từ chối lời tỏ tình của người khác.

Quan Kỳ từ chối cô gái kia, chỉ đưa ra một lý do: “Xin lỗi, tôi là gay.”

Nhu Nhu đứng nép trong góc, bị những lời này dọa đến ngớ người.

Vì những lời này mà bọn họ phải yêu thầm nhau 2 năm.

Sự kiện yêu thầm chấn động đại học H ra đời từ đó.

3

Nhu Nhu thích trồng hoa.

Cũng thích dạy Quan Kỳ trồng hoa.

Nhu Nhu dạy, Quan Kỳ đều nghe.

Nhu Nhu vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Quan Kỳ.

Quan Kỳ không thèm nhìn hoa một chút nào, trong mắt chỉ có cô.

“Anh hay thật đấy, lén lút lười biếng đúng không?”

“Đâu có.”

Quan Kỳ chột dạ: “Phiền cô giáo Nhu Nhu của chúng ta dạy lại lần nữa nhé.”

Nhu Nhu đầy nhẫn nại bắt đầu dạy lại lần nữa.

Đến lần thứ 3, Nhu Nhu dần mất kiên nhẫn.

Cô chống nạnh: “Quan Kỳ, sao anh ngốc thế?”

Quan Kỳ bắt đầu chơi xấu: “Có sao đâu, em biết là được rồi.”

4

Tính khí của Nhu Nhu dưới sự chăm sóc của Quan Kỳ càng ngày càng lớn.

Nhưng cũng rất dễ dỗ.

Sau khi bị trêu đến phát bực, cô chạy về phòng ngủ. Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

“Chẹp, có ai muốn ăn bánh kem dâu hong?”

Quan Kỳ cầm chiếc bánh trong tay, đếm thầm: “3… 2….”

Chưa đến một, cửa đã được mở ra.

Quan Kỳ dương dương tự đắc nhìn qua, sau cánh cửa là một khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ.

“Em em em!”

“Em muốn ăn!”

5

Tuyết rơi rồi.

Nhu Nhu bước từng bước trên tuyết, vui vẻ reo hò.

Quan Kỳ chầm chậm theo sau cô, trong tay vẫn đang cầm hạt dẻ rang đường mà Nhu Nhu chưa ăn hết.

Nhu Nhu bất chợt quay người cất lời, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.

Cô ngẩng đầu hỏi Quan Kỳ.

“Anh có yêu em không? Anh sẽ yêu em bao lâu? Anh có yêu em mãi mãi không?”

“Sẽ.”

Quan Kỳ kéo cô vào lòng, cụp mắt xuống và trịnh trọng trả lời.

“Anh, Quan Kỳ, sẽ mãi mãi yêu em.”

“Thật lâu thật lâu.”

- HOÀN -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom